9.
“Ông chủ, cho tôi hai cái màn thầu, hai cốc sữa đậu nành!”
“Được!”
Dưới làn sương buổi sớm, tôi đứng trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhìn chàng thiếu niên đang đứng dưới gốc cây đằng xa.
Dáng vẻ hờ hững, nửa người khuất trong sương, khiến người ta nhìn không ra biểu cảm của anh.
Công việc của cửa hàng tiện lợi xong xuôi, chúng tôi cùng nhau ra ngoài, lẽ ra phải “đường ai nấy đi” từ lâu, nhưng chính sự ép buộc của tôi hồi sáng đã khiến anh mềm lòng theo tôi đi ăn sáng.
“Con gái, cầm lấy.” Chủ cửa hàng đưa bữa sáng cho tôi rồi tiếp tục làm việc.
Thanh toán tiền xong, tôi nhanh chóng chạy về phía Khương Nghệ, có lẽ nhận ra tôi đang chạy tới đây, ánh mắt bình thản của anh hướng về phía tôi.
“Bạn học Khương.” Tay tôi cầm bữa sáng, cố nặn ra nụ cười giả trân: “Bữa sáng.”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, thật lâu sau mới đưa tay ra: “Cảm ơn.”
“Không có gì, sau này bọn mình còn thường xuyên gặp nhau.” Nói xong tôi nhìn anh
Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Hôm nay là thứ bảy, tôi không phải đến trường, nghĩ một hồi, lại nhớ ra hôm nay là lịch đi thăm em trai.
Tình cảm của tôi dành cho em trai không phức tạp như đối với mẹ. Tôi rất thương em.
Từ khi em bị nhà người ta đưa đi một nơi khác, tôi không mấy khi được gặp em.
Bất chợt nghĩ đến điều này, rồi nhìn mọi thứ trước mắt, tôi rất có lòng tin rằng mình sẽ thay đổi mọi thứ.
Núi gươm, biển lửa thì sao, chị đây có thể đạp mây trèo qua núi.
Sau khi tạm biệt Khương Nghệ, tôi nhanh chóng đi đến chỗ của em trai mình.
Khác hẳn những con hẻm tối tăm, đây là một khu vực dành cho những người giàu có. Tôi ngước mắt nhìn căn biệt thự trang nghiêm trước mặt.
Đứng trước chiếc công lớn màu đen, tôi mơ hồ nhìn thấy chiếc xích đu đang đong đưa trong vườn.
Lại ngước nhìn lên bầu trời, tôi mới nhận ra tiết trời âm u, như thể báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Thời tiết thay đổi thất thường như thế này giống hệt như tâm trạng của tôi hồi sáng, khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Chờ một lúc, một người phụ nữ trung niên từ bên trong đi ra, mở cổng cho tôi, dịu dàng cười nói: "Lật Lật đã đến thăm tiểu Trì rồi à."
Tôi cười, trong lòng cảm thán dì Dương vẫn dịu dàng và hòa nhã như mọi khi, đáp: "Dì Dương."
Dì Dương là người đã nhận nuôi tiểu Trì, dì ấy rất tốt, nhưng con trai của bà lại không may qua đời từ khi còn rất nhỏ, sau đó bà và chồng không có thêm đứa con nào khác.
Đối với việc nhận nuôi tiểu Trì như thế này, tôi cũng phần nào hiểu được nguyên do. Tôi không phải lo lắng rằng tiểu Trì sẽ có một cuộc sống không tốt, ngược lại, tôi hiểu em ấy sẽ được chăm sóc rất chu đáo.
Trên đường vào nhà, dì Dương có chút do dự, ngập ngừng: "Lật Lật, mẹ con đang ở bên trong."
Nhất thời, tôi đơ ra.
“Mẹ con đến thăm tiểu Trì ư?” Tôi nhẹ giọng, cố kìm nén sự kinh ngạc
Dì Dương gật đầu, xúc động nói: "Trên đời này không có người mẹ nào là không thương con mình. Mẹ con rất tốt, chỉ là con chưa hiểu được nỗi khổ của bà ấy".
"Dì Dương ..." Tôi cảm thấy cổ họng mình ngứa ran, nghẹn ngào: "Con đã 17 tuổi rồi."
Không, có lẽ thực tế là 28.
Còn điều gì mà một người phụ nữ gần 30 không thể hiểu được?
Trái tim tôi như đang bị bóp nghẹt, nhất thời, tôi không thể giữ được bình tĩnh.
Lúc này, dì Dương mới thở dài, thương xót nhìn tôi, bà nắm lấy tay tôi vỗ về, ấm áp nói: “Lật Lật, 17 tuổi vẫn chưa thể hiểu mọi chuyện hết được, con chưa hiểu chuyện này cũng là điều bình thường. "
"Có nhiều người, ngay cả khi họ đã 30 tuổi, hoặc thậm chí nhiều tuổi hơn nữa, cũng chưa thể hiểu đạo lí này."
"Con chưa bao giờ làm mẹ, nên sẽ không thể hiểu. Mẹ con thực sự có rất nhiều nỗi khổ tâm không thể nói thành lời. Hãy thông cảm cho bà ấy nhiều hơn con nhé."
Cả quãng đường, lời nói của dì Dương luôn văng vẳng bên tai tôi, tôi nhất thời không phản ứng lại.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của mẹ và em trai, tôi mới dứt ra khỏi đó.
Tôi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ, thậm chí, họ còn không nhận ra sự xuất hiện của tôi.
Một lúc lâu sau, tôi đưa tay lên xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại.
“Con không vào à?” Dì Dương đột ngột lên tiếng
Nghe vậy, tôi giật mình, đành nở một nụ cười gượng gạo, "Không ạ. Con không muốn xuất hiện vào lúc này. Dì Dương, đừng nói với mẹ con nhé."
"Được."
10.
Nhìn bầu trời bất chợt đổ mưa, tôi rơi vào trầm tư.
Tôi không biết tại sao mẹ tôi lại làm như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì không thể cho tôi biết.
…
Về đến nhà, người tôi ướt sũng, tôi hắt hơi, mang quần áo vào nhà tắm.
Trong phòng tắm, tôi lại ngây người nửa tiếng đồng hồ.
Khi dòng nước ấm chảy trên người tôi, tôi mới nhận ra rằng dường như hôm nay tôi không có việc gì để làm.
Tôi thở dài, nhìn lên trần nhà và đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Sau khi tắm xong, tôi mơ mơ hồ hồ dọn dẹp lại nhà cửa.
Dù sao cũng sắp 30, mấy chuyện ốm đau gì đó tôi thừa hiểu. Đại khái là do đội mưa nên bị cảm rồi.
…………
Sau khi đến nhà thuốc gần nhà mua ít thuốc, tôi bắt gặp Khương Nghệ.
Anh cầm một cái túi trong tay, đang đứng hút thuốc một mình dưới bãi đỗ xe, trong làn khói thuốc, anh để ý thấy tôi.
Hai người nhìn nhau, anh có vẻ hơi giật mình, sau đó cúi đầu không nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, tôi khẽ cau mày, mặc kệ cả người đang khó chịu, tôi cầm ô bước về phía anh.
"Khương Nghệ."
Nghe thấy tôi gọi, anh ngẩng đầu lên, giấu tay đang cầm điếu thuốc ra sau lưng.
Nhìn thấy hành động của anh, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, "Khương Nghệ, chúng ta là bạn đúng không?"
“Ừm.” Anh nhìn tôi, khẽ gật đầu
Tôi chỉ chỉ vào điếu thuốc trên tay anh, chậm rãi nói: “ Vậy nghe người bạn này khuyên một câu nhé, đừng hút thuốc nữa.”
Anh hơi bất ngờ, khẽ nhướng mày, hồi sau, anh dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Ngoan thật đấy.
Khương Nghệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, để lộ nụ cười như có như không: "Về nhà đi, trời sắp tối rồi."
Nghe xong, tôi mỉm cười, không ngờ Khương Nghệ năm 17 tuổi lại có thể nói được một câu khiến người ta ấm lòng như vậy.
Đột nhiên, tôi cảm giác thấy có gì không đúng lắm, vừa quay đầu nhìn sang, đã thấy Khương Nghệ đang nhìn tôi chằm chằm.
Ừm?
“Khương Nghệ?” Tôi gọi anh.
Anh hơi nhíu mày, đột nhiên đưa tay lên sờ trán tôi, "Bị cảm rồi."
Tôi nhướng mày, đập vào mắt tôi là đôi mắt sâu thẳm của anh, có lẽ là do bị ốm nên mất não rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại kéo tay Khương Nghệ.
Chỉ đến khi cảm nhận được hơi ấm trong bàn tay anh, tôi mới nhận ra mình đang làm gì.
Đáng lẽ, tôi phải vội vàng buông tay, nhưng hiện tại, tôi thật sự không nỡ.
Tôi thấy ánh mắt anh chuyển hướng đến đôi bàn tay đang nắm chặt, lúc sau, anh đột nhiên nở nụ cười, nói: "Đi thôi, đưa cậu về nhà."
Nói xong anh cầm ô, che cho tôi dưới làn mưa.
Tôi ngây người nhìn anh và tôi đang nắm chặt tay, lại nhìn bóng dáng của anh ấy, không biết từ lúc nào, bóng dáng chàng trai bên cạnh tôi trong kiếp trước như đã trở lại.
Chàng trai đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, anh nheo nheo mắt, mím môi nói: "Ký Lật, mình cho cậu một cơ hội làm bạn gái mình, cậu có muốn không?"
Nghe vậy, cô gái đối diện anh tức giận lắc đầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ e thẹn trong đó: "Mình không cần! Mình không yêu sớm!"
Có lẽ không ngờ cô gái sẽ trả lời như vậy, Khương Nghệ trợn tròn hai mắt, không tin vào tai mình: “18 tuổi, không xem là yêu sớm.”
Cô gái xua tay, bĩu môi: "Cậu lấy đâu ra cái lí do vớ vẩn này vậy. Không yêu là không yêu."
Đây là lần đầu tiên Khương Nghệ tỏ tình với tôi trong kiếp trước.
Thật khó để tưởng tượng rằng một người thường ngày hay bày ra vẻ hờ hững lại có thể đáng yêu như vậy trước mặt người mình thích.
Đột nhiên, ký ức lại ùa về, tôi cứ thế hồi tưởng lại n lần Khương Nghệ tỏ tình với mình.
"Này, Kỷ Lật. Bây giờ cậu có thể ở bên mình được chưa?" Khương Nghệ nghiêm mặt nói với tôi.
Tôi chớp mắt, cố nén cười, nói: "Nếu mình ở bên cạnh cậu, cậu sẽ đối xử tốt với mình chứ?"
“Đương nhiên.” Khương Nghệ không chút do dự đáp: “Người mình đã chọn mình sẽ thương một đời, yêu suốt đời. Nếu Khương Nghệ mình làm bất cứ điều gì trái ngược lại, mình sẽ chế.t thật thê thảm!
Nghe vậy, tôi vội vàng đưa tay bịt miệng anh, ngăn anh nói tiếp: "Đừng nói nữa, mình tin."
Thấy vậy, anh chạy lại nắm lấy tay tôi, cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi đúng không?”
"Ừm. Cậu muốn làm gì ..." Tôi chưa kịp nói hết lời, một bàn tay đột nhiên đưa ra, che mắt tôi lại, tầm nhìn tối đen như mực, giây tiếp theo, tôi cảm nhận được một nụ hôn rơi xuống.
Dưới ánh trăng, chúng tôi ôm nhau đến tận khi Khương Nghệ thở hổn hển, vùi đầu vào cổ tôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim hai đứa đều như loạn nhịp.
“Kỷ Lật, mình thật sự rất rất thích cậu.” Anh nói.
…
Đứng ở cửa nhà, tôi lấy lại sự tỉnh táo. Bởi vì quá nhập tâm vào chuyện kiếp trước, tôi hoàn toàn quên mất mình đang bị Khương Nghệ kéo đi.
“Trở về nhớ uống thuốc.” Khương Nghệ trầm mặc nhìn tôi.
“Ừm.” Tôi mỉm cười.
11.
Kể từ ngày hôm đó trở đi, bức tường vô hình giữa tôi và Tưởng Nghệ dường như bị phá vỡ.
Anh không còn bày ra vẻ xa cách và lạnh lùng như trước kia nữa.
Suốt một thời gian dài, hầu như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau.
Hôm đó thu dọn đồ đạc xong, tôi xách cặp đi ra ngoài thì nhìn thấy bóng dáng một chàng trai đang đứng dưới gốc cây to cách cửa nhà không xa.
Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười rồi tiến lại gần.
“Khương Nghệ!” Tôi cười cười, vẫy tay chào hỏi, “Cậu đã ăn cơm chưa?”
Anh gật gật đầu, tự nhiên như không cầm lấy cặp sách trong tay tôi, đeo lên một bên vai.
“Vậy thì tốt.” Tôi nói tiếp: “Sau này mỗi ngày đều phải ăn đủ ba bữa, nếu không về già sẽ hối hận đấy!”
Khương Nghệ không đáp lại, nhưng đôi mắt lại mang theo ý cười, khiến người ta mê đắm.
Rất nhiều người lướt qua nhau, nhưng không phải đều quen biết nhau.
Mà Khương Nghệ đối với tôi là kiểu, chỉ cần anh lướt qua, tôi liền biết chắc đó là anh.
Tôi từng đọc được một câu, khi bạn có thể nhận ra một ai đó trong biển người, người ấy chắc hẳn phải chiếm vị trí rất quan trọng trong trái tim bạn.
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn Khương Nghệ, dưới ánh mặt trời ấm áp, tôi thầm cầu nguyện cho chàng trai của tôi, anh nhất định phải khỏe.
“Này, Khương Nghệ!” Đột nhiên một giọng nói truyền đến.
Nghe đến đây, cả hai đứa đều quay đầu lại.
Sau đó, tôi thấy một đám con trai đang ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa cười vừa đi về phía chúng tôi.
Sau khi nhìn rõ người đang đi đầu, tôi nhíu mày, ai đó có thể nói cho tôi biết tại sao Diệp Thâm lại ở đây được không!
Diệp Thâm là con của cha dượng Khương Nghệ, không có điểm gì tốt ngoài việc chơi game giỏi, suốt ngày cắm rễ ở quán net, tính cách tồi tệ, thực sự chẳng phải là người tử tế gì.
Diệp Thâm dập điếu thuốc trong miệng, nhướng mày cười ngạo mạn: "Yo, trùng hợp thật, ta lại gặp nhau rồi."
Sau đó, anh ta lại quay đầu nhìn tôi, giọng nói trầm xuống, ngữ điệu vô cùng mơ hồ: "Đây là bạn gái mày sao? Mắt nhìn tốt phết đấy."
Diệp Thâm vừa dứt lời, đám bạn phía sau anh ta cũng cười ồ theo.
Tôi mở miệng, vừa định phản bác, nhưng lại bị Khương Nghệ cướp lời: "Anh muốn cái gì?"
Diệp Thâm nhướng mày có phần bất ngờ, trên gương mặt để lộ ra một nụ cười, anh ta hơi kiềm chế lại, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Đưa tiền cho tao, mấy ngày nay tụi tao hết tiền tiêu rồi."
“Tôi không có nhiều tiền đâu, chỉ có chừng này thôi.” Khương Nghệ chìa ra mấy tờ tiền đã cũ
Nghe xong, Diệp Thâm đột nhiên tiến lại gần, sau đó quay sang tôi, không biết là vô tình hay cố ý, nói: "Mày bảo mẹ mày không cần mày nữa, mày vì bà ta mà trả giá đắt như vậy, có đáng không?"
Khương Nghệ sững sờ, không kịp phản ứng lại.
“Ha” Diệp Thâm nghiêng đầu cười, “Sao vậy, nói trúng tim đen của mày rồi chứ gì.”
Một lúc sau, anh ta đột nhiên xua tay, như đang tự nói với chính mình: "Được rồi, đi đây, tao không có thời gian rảnh trêu mày đâu. Tiền của mày thì mày giữ lại đi, ăn cái gì ngon chút, nhìn mày gầy đi đấy. Tao không muốn bị người khác truyền ra là tao ngược đãi em trai... "
Trước khi đi, anh ta lại dừng lại trước mặt tôi: "Em gái, có thời gian rảnh thì đến chơi với anh trai nhé..."
Tôi vừa muốn mở miệng mắng anh ta, liền phát hiện Diệp Thâm đã quay đầu bỏ đi, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh ta, gương mặt anh tuấn của anh ta cũng bị che đi bởi làn khói thuốc. Nhưng hình như, tôi mơ hồ thấy khóe miệng anh ta nhếch lên.
Kiếp trước, anh ta chưa bao giờ để lại ấn tượng tốt trong lòng tôi.
Mà bây giờ, không biết tại sao, tôi có cảm nhận đây mới là con người thật của anh ta.
Một đứa trẻ 18 tuổi thì có thể xấu xa đến mức độ nào cơ chứ?
……
“Anh mình, đối xử với mình rất tốt.” Khương Nghệ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, tôi mơ hồ nhìn thấy hốc mắt cậu đỏ ửng.
Thấy vậy, tôi đột nhiên nở nụ cười, "Khương Nghệ"
"Ừm."
"Mình biết một loài hoa, không phải vì nó đẹp như thế nào, mà bởi vì mình thích ngôn ngữ của loài hoa đó."
“Vẻ đẹp trong một khoảnh khắc tồn tại mãi mãi” Tôi ngẩng đầu nhìn anh và nói tiếp: “Đây là ngôn ngữ của hoa quỳnh.”
"Luôn có những người tiếc nuối bởi khoảnh khắc ngắn ngủi của hoa quỳnh. Nó nở nhanh và cũng tàn nhanh, nhưng chẳng một ai quên rằng khi nở hoa nó đẹp đẽ nhường nào..."
Tôi vươn tay chậm rãi chạm vào mặt Khương Nghệ: "Cậu xem, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ đẹp của nó vẫn tồn tại mãi mãi. Cho nên, xung quanh chúng ta còn rất nhiều thứ đẹp đẽ mà chúng ta chưa nhìn thấy. Chẳng qua do nó nhỏ bé quá, nên không may bị chúng ta ngó lơ mà thôi. "
"Nhưng khi cậu ghép những thứ nhỏ bé này lại với nhau, cậu sẽ phát hiện, cậu sẽ nhận được niềm vui ngoài mong đợi..."
Khương Nghệ ngây người nhìn tôi, một lúc sau, anh đột nhiên nhếch môi cười, không một nói lời.
Bình luận facebook