-
Chương 7
(16)
Lòng ta mừng thầm, may mà ta ở cùng Trầm Xu đã lâu, học lỏm được tám chín phần công phu nói hươu nói vượn của hắn. Chờ chuyện này qua đi, ta nhất định phải tự thưởng cho bản thân thật tốt mới được.
Ta đứng dưới ánh mắt trời, kiêu ngạo ngẩng đầu, dương dương tự đắc. Cảnh Minh quận chúa nhìn ta, một lúc sau khóe miệng dần cong lên:
"Nương nương, người không chú ý tới muội muội của mình sao?"
Ta không nghĩ tới lại có vụ này, trong đầu bấy giờ còn đang tung hô bản thân, buột miệng thốt ra: "Ai?"
Cảnh Minh quận chúa phất tay, nữ tử bên cạnh nàng ta tiến lên một bước, đứng ngay trước mặt ta. Ta mới phát hiện nữ tử này đứng cạnh Cảnh Minh quận chúa đã lâu, là ta vẫn luôn không chú ý tới nàng.
Nghĩ đến lời Cảnh Minh quận chúa vừa rồi, ta cứng đờ tại chỗ, trong lòng vô cùng bất an. Nữ nhi Khương gia cúi đầu, thanh âm tuy nhỏ nhưng vô cùng uy lực:
"Phụ thân cả đời giữ mình trong sạch, trung hậu hộ chủ, trong phủ chỉ có một mình mẫu thân ta, không hề có người khác. Cả cuộc đời chỉ có duy nhất một nữ nhi".
"Hoàng hậu nương nương, người không phải tỷ tỷ ta".
Ta ngay lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đến mức không nói được lời nào.
Ta bị lộ rồi á? Chuyện quái gì vậy? Ta cứng đờ tại chỗ, cười cười, giảo biện nói:
"Người nay xác thật không phải muội muội ta, quận chúa hình như tìm nhầm người thì phải".
"Ván đã đóng thành thuyền, ngươi cũng đừng giảo biện nữa".
Cảnh Minh quận chúa lệnh cho thị nữ phía sau mang đến một phong thư.
"Lúc bổn quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh, trên đường ngẫu nhiên gặp được Khương thừa tướng đang chạy trốn, hắn nói với bổn quận chúa rằng có người đuổi giết hắn".
"Hắn biết bản thân không còn đường lui, tự tay viết phong thư tố tội này, hy vọng có thể giúp con cháu Khương gia bảo toàn tính mạng".
"Phong thư này tỉ mỉ viết Hoàng hậu nương nương dùng những thủ đoạn gì, hao tổn nhiều tâm cơ như nào để được gả cho Hoàng thượng".
"Không biết Hoàng hậu nương nương...có gì muốn bổ sung không?"
Cảnh Minh quận chúa cười cười nhìn về phía ta, toàn thân ta lúc này lạnh như băng. Một sự thật lạnh lẽo hiện ngay trước mắt ta, ta bị vứt bỏ rồi....
Thái hậu từ phía sau đi tới, chỉ thẳng mặt ta mắng:
"Yêu phi, ngươi hao tổn tâm cơ, tiếp cận Hoàng thương, nhiều lần hãm hãi Hoàng thượng, thật sự đáng chết vạn lần!"
Giám sát ti bên cạnh Thái hậu chờ đã lâu, bước lên phía trước:
"Hoàng hậu nương nương, mời người đi theo thần một chuyến".
Trong hoàn cảnh này, ta có chút buồn cười. Thì ra đã sớm giăng thiên la địa võng, chỉ chờ ta ngoan ngoãn chui đầu vào.
(17)
Ta vào ngục rồi.
Ta là Hoàng hậu đầu tiên bị giam giữ từ thuở khai quốc tới nay, ta nghĩ bản thân sẽ được lưu danh thiên cổ.
Trầm Xu vội vội vàng vàng chạy tới, ngăn cản đám người, mặt âm trầm hỏi ta:
"Ngươi không có gì muốn nói với trẫm à?"
Ta quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẫn luôn bảo hộ ta. Haizz, rốt cuộc nhiều năm như vậy, ta luôn muốn giết Trầm Xu, thế mà hắn lúc nào cũng giúp ta che giấu sự thật. Nhưng cuối cùng, ta vẫn nói:
"Không còn lời nào để nói".
Dưới ánh mắt bi thương của Trầm Xu, ta bị áp giải vào đại lao.
Sau đó, toàn bộ Giám sát ti bắt đầu bận rộn công việc. Một số bộ phận muốn điều tra thân thế thật của ta. Một số bộ phận khác muốn ta khai ra đồng bọn.
Mấy chục người ngày nào cũng vây quanh ta, như sợ không xếp được hàng để trò chuyện với ta vậy. Cả cuộc đời này ta chưa từng được hoan nghênh như thế, trong lòng thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Nhưng đó là với điều kiện không được dụng hình.
Khi ta ngủ say thì bị hất nước lạnh đến tỉnh, bị trói ở cột thượng dùng roi quất không ngừng. Đe dọa, uy hiếp đều đủ cả. Người ta gầy ốm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Khi thẩm vấn, họ dùng sức giật mạnh tóc ta, hướng ta rống lên đầy giận dữ, hỏi ta là ai, đồng bọn là kẻ nào...
Còn không đợi ta trả lời, họ liền lấy roi tới quất. Có lẽ thứ họ muốn không phải đáp án ta nói ra mà là thứ đáp án bọn họ cần.
Dưới sự tra tấn của bọn họ, ta chỉ có thể thều thào lặp lại:
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
Thật vất vả lắm mới gượng được đến buổi tối, nhưng ta không dám ngủ.
Sợ bản thân ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại được nữa, ta không muốn chết. Mặt ta bị đánh sưng lên, mắt cũng không mở ra nổi nữa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn bên ngoài.
Mỗi khi bên ngoài có người đi qua, ta sẽ gắng gượng bò đến gần cửa, nắm lấy góc áo người nọ lải nhải:
"Cứu...cứu ta, ta không muốn chết, ngươi....ngươi cứu ta, ta nhất định không thể chết được..."
(18)
Đến khi ta thanh tỉnh được đôi chút mới phát hiện đôi giày đen ta đang ôm lấy là của Nhiếp chính vương. Ta giãy giụa bò lên, sửa sang lại góc áo, muốn giữ cho bản thân chút thể diện.
"Nhiếp chính vương đúng là người bận rộn, ta đợi vài ngày mới có thể nhìn thấy ngài một lần".
"Tốt xấu gì ta cũng là người của ngài, ngài như này là vứt bỏ ta?"
Nhiếp chính vương giẫm lên đống cát thô, cười độc ác hướng chỗ ta đi tới:
"Sao nào? Muốn kéo bổn vương xuống nước?"
Sau đó, hắn bóp chặt cổ ta.
Ta hô hấp không nổi, mặt đỏ bừng nhưng không kiềm được mà cất tiếng cười to:
"Điện hạ thật tàn nhẫn nha, nếu không phải mấy hôm trước ta nhịn đau chịu những hình phạt đó, tránh nhắc đến ngài, chỉ sợ khi ta nói "Ta muốn gặp Nhiếp chính vương" thì cái đầu nhỏ này của ta cũng giữ không nổi nhỉ?"
Sắc mặt của hắn lạnh hơn: "Như thế nào? Ngươi muốn phản bội bổn vương?"
"Không phải điện hạ phải bội ta trước sao? Cảnh Minh quận chúa gả xa nhiều năm, vì cái gì mà đột nhiên hồi kinh. Cơ duyên trùng hợp thế nào lại gặp được Khương thừa tướng đang chạy trốn? May mắn như nào mà tìm được chính xác Khương gia tiểu thư?"
Khương phủ cùng Nhiếp chính vương đã sớm đạt thành hiệp nghị, hắn sẽ không có dũng khí mặc kệ mấy trăm người Khương phủ bị giết vô cớ.
Cảnh Minh quận chúa ở Mông Cổ hạ sinh một đứa con trai, trượng phu chết trận, hiện giờ đang ở bên vị vua mới của Mông Cổ. Thật vất vả lắm mới chờ được tân hoàng đăng cơ mà hồi kinh, đương nhiên là muốn chiếm một vị trí nhỏ trong cục diện chính trị Sở quốc. Cảnh Minh quận chúa thân phận cao quý, nàng vạch trần bí mật của ta, nhất định là ai cũng sẽ tin.
"Điện hạ, ngài có dám nói rằng chuyện này không có bút tích của ngài?"
Nhiếp chính vương dần dần buông ta, thấy ta vạch trần kế hoạch của hắn, sát ý trong mắt ngày càng sâu.
"Ngài muốn giết ta đơn giản là vì nhiều năm như vậy ta cũng không giết được Trầm Xu. Ngài mơ tưởng ngôi vị cửu ngũ chí tôn, làm chủ thiên hạ đến gấp không chờ nổi".
"Ngài cảm thấy ta vô dụng, liền muốn diệt trừ ta".
"Nhưng thân phận của ta, điện hạ có thật sự biết không?"
"Muốn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, ngài không thể vứt bỏ ta".
Nói xong ta kề bên tai hắn, nói ra bí mật của bản thân.
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Đại Tây Qua: các bạn đoán xem, bí mật của chị iu là gì nhỉ ^.^?
Lòng ta mừng thầm, may mà ta ở cùng Trầm Xu đã lâu, học lỏm được tám chín phần công phu nói hươu nói vượn của hắn. Chờ chuyện này qua đi, ta nhất định phải tự thưởng cho bản thân thật tốt mới được.
Ta đứng dưới ánh mắt trời, kiêu ngạo ngẩng đầu, dương dương tự đắc. Cảnh Minh quận chúa nhìn ta, một lúc sau khóe miệng dần cong lên:
"Nương nương, người không chú ý tới muội muội của mình sao?"
Ta không nghĩ tới lại có vụ này, trong đầu bấy giờ còn đang tung hô bản thân, buột miệng thốt ra: "Ai?"
Cảnh Minh quận chúa phất tay, nữ tử bên cạnh nàng ta tiến lên một bước, đứng ngay trước mặt ta. Ta mới phát hiện nữ tử này đứng cạnh Cảnh Minh quận chúa đã lâu, là ta vẫn luôn không chú ý tới nàng.
Nghĩ đến lời Cảnh Minh quận chúa vừa rồi, ta cứng đờ tại chỗ, trong lòng vô cùng bất an. Nữ nhi Khương gia cúi đầu, thanh âm tuy nhỏ nhưng vô cùng uy lực:
"Phụ thân cả đời giữ mình trong sạch, trung hậu hộ chủ, trong phủ chỉ có một mình mẫu thân ta, không hề có người khác. Cả cuộc đời chỉ có duy nhất một nữ nhi".
"Hoàng hậu nương nương, người không phải tỷ tỷ ta".
Ta ngay lập tức như bị sét đánh, kinh sợ đến mức không nói được lời nào.
Ta bị lộ rồi á? Chuyện quái gì vậy? Ta cứng đờ tại chỗ, cười cười, giảo biện nói:
"Người nay xác thật không phải muội muội ta, quận chúa hình như tìm nhầm người thì phải".
"Ván đã đóng thành thuyền, ngươi cũng đừng giảo biện nữa".
Cảnh Minh quận chúa lệnh cho thị nữ phía sau mang đến một phong thư.
"Lúc bổn quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh, trên đường ngẫu nhiên gặp được Khương thừa tướng đang chạy trốn, hắn nói với bổn quận chúa rằng có người đuổi giết hắn".
"Hắn biết bản thân không còn đường lui, tự tay viết phong thư tố tội này, hy vọng có thể giúp con cháu Khương gia bảo toàn tính mạng".
"Phong thư này tỉ mỉ viết Hoàng hậu nương nương dùng những thủ đoạn gì, hao tổn nhiều tâm cơ như nào để được gả cho Hoàng thượng".
"Không biết Hoàng hậu nương nương...có gì muốn bổ sung không?"
Cảnh Minh quận chúa cười cười nhìn về phía ta, toàn thân ta lúc này lạnh như băng. Một sự thật lạnh lẽo hiện ngay trước mắt ta, ta bị vứt bỏ rồi....
Thái hậu từ phía sau đi tới, chỉ thẳng mặt ta mắng:
"Yêu phi, ngươi hao tổn tâm cơ, tiếp cận Hoàng thương, nhiều lần hãm hãi Hoàng thượng, thật sự đáng chết vạn lần!"
Giám sát ti bên cạnh Thái hậu chờ đã lâu, bước lên phía trước:
"Hoàng hậu nương nương, mời người đi theo thần một chuyến".
Trong hoàn cảnh này, ta có chút buồn cười. Thì ra đã sớm giăng thiên la địa võng, chỉ chờ ta ngoan ngoãn chui đầu vào.
(17)
Ta vào ngục rồi.
Ta là Hoàng hậu đầu tiên bị giam giữ từ thuở khai quốc tới nay, ta nghĩ bản thân sẽ được lưu danh thiên cổ.
Trầm Xu vội vội vàng vàng chạy tới, ngăn cản đám người, mặt âm trầm hỏi ta:
"Ngươi không có gì muốn nói với trẫm à?"
Ta quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẫn luôn bảo hộ ta. Haizz, rốt cuộc nhiều năm như vậy, ta luôn muốn giết Trầm Xu, thế mà hắn lúc nào cũng giúp ta che giấu sự thật. Nhưng cuối cùng, ta vẫn nói:
"Không còn lời nào để nói".
Dưới ánh mắt bi thương của Trầm Xu, ta bị áp giải vào đại lao.
Sau đó, toàn bộ Giám sát ti bắt đầu bận rộn công việc. Một số bộ phận muốn điều tra thân thế thật của ta. Một số bộ phận khác muốn ta khai ra đồng bọn.
Mấy chục người ngày nào cũng vây quanh ta, như sợ không xếp được hàng để trò chuyện với ta vậy. Cả cuộc đời này ta chưa từng được hoan nghênh như thế, trong lòng thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Nhưng đó là với điều kiện không được dụng hình.
Khi ta ngủ say thì bị hất nước lạnh đến tỉnh, bị trói ở cột thượng dùng roi quất không ngừng. Đe dọa, uy hiếp đều đủ cả. Người ta gầy ốm đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Khi thẩm vấn, họ dùng sức giật mạnh tóc ta, hướng ta rống lên đầy giận dữ, hỏi ta là ai, đồng bọn là kẻ nào...
Còn không đợi ta trả lời, họ liền lấy roi tới quất. Có lẽ thứ họ muốn không phải đáp án ta nói ra mà là thứ đáp án bọn họ cần.
Dưới sự tra tấn của bọn họ, ta chỉ có thể thều thào lặp lại:
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
"Ta muốn gặp Nhiếp chính vương".
Thật vất vả lắm mới gượng được đến buổi tối, nhưng ta không dám ngủ.
Sợ bản thân ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại được nữa, ta không muốn chết. Mặt ta bị đánh sưng lên, mắt cũng không mở ra nổi nữa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn bên ngoài.
Mỗi khi bên ngoài có người đi qua, ta sẽ gắng gượng bò đến gần cửa, nắm lấy góc áo người nọ lải nhải:
"Cứu...cứu ta, ta không muốn chết, ngươi....ngươi cứu ta, ta nhất định không thể chết được..."
(18)
Đến khi ta thanh tỉnh được đôi chút mới phát hiện đôi giày đen ta đang ôm lấy là của Nhiếp chính vương. Ta giãy giụa bò lên, sửa sang lại góc áo, muốn giữ cho bản thân chút thể diện.
"Nhiếp chính vương đúng là người bận rộn, ta đợi vài ngày mới có thể nhìn thấy ngài một lần".
"Tốt xấu gì ta cũng là người của ngài, ngài như này là vứt bỏ ta?"
Nhiếp chính vương giẫm lên đống cát thô, cười độc ác hướng chỗ ta đi tới:
"Sao nào? Muốn kéo bổn vương xuống nước?"
Sau đó, hắn bóp chặt cổ ta.
Ta hô hấp không nổi, mặt đỏ bừng nhưng không kiềm được mà cất tiếng cười to:
"Điện hạ thật tàn nhẫn nha, nếu không phải mấy hôm trước ta nhịn đau chịu những hình phạt đó, tránh nhắc đến ngài, chỉ sợ khi ta nói "Ta muốn gặp Nhiếp chính vương" thì cái đầu nhỏ này của ta cũng giữ không nổi nhỉ?"
Sắc mặt của hắn lạnh hơn: "Như thế nào? Ngươi muốn phản bội bổn vương?"
"Không phải điện hạ phải bội ta trước sao? Cảnh Minh quận chúa gả xa nhiều năm, vì cái gì mà đột nhiên hồi kinh. Cơ duyên trùng hợp thế nào lại gặp được Khương thừa tướng đang chạy trốn? May mắn như nào mà tìm được chính xác Khương gia tiểu thư?"
Khương phủ cùng Nhiếp chính vương đã sớm đạt thành hiệp nghị, hắn sẽ không có dũng khí mặc kệ mấy trăm người Khương phủ bị giết vô cớ.
Cảnh Minh quận chúa ở Mông Cổ hạ sinh một đứa con trai, trượng phu chết trận, hiện giờ đang ở bên vị vua mới của Mông Cổ. Thật vất vả lắm mới chờ được tân hoàng đăng cơ mà hồi kinh, đương nhiên là muốn chiếm một vị trí nhỏ trong cục diện chính trị Sở quốc. Cảnh Minh quận chúa thân phận cao quý, nàng vạch trần bí mật của ta, nhất định là ai cũng sẽ tin.
"Điện hạ, ngài có dám nói rằng chuyện này không có bút tích của ngài?"
Nhiếp chính vương dần dần buông ta, thấy ta vạch trần kế hoạch của hắn, sát ý trong mắt ngày càng sâu.
"Ngài muốn giết ta đơn giản là vì nhiều năm như vậy ta cũng không giết được Trầm Xu. Ngài mơ tưởng ngôi vị cửu ngũ chí tôn, làm chủ thiên hạ đến gấp không chờ nổi".
"Ngài cảm thấy ta vô dụng, liền muốn diệt trừ ta".
"Nhưng thân phận của ta, điện hạ có thật sự biết không?"
"Muốn bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia, ngài không thể vứt bỏ ta".
Nói xong ta kề bên tai hắn, nói ra bí mật của bản thân.
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Đại Tây Qua: các bạn đoán xem, bí mật của chị iu là gì nhỉ ^.^?
Bình luận facebook