-
Chương 4
(7)
Đường lên núi cây cối rậm rạp lại đầy người, ta cùng Trầm Xu đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa.
"Cái bệnh hình thức này, thật sự vô cùng nhàm chán".
Trầm Xu từ chối cho ý kiến: " Truyền thống tổ tiên mà ở trong miệng ngươi lại trở nên nhàm chán, lá gan lớn thật đấy".
Ta quay đầu lại: "Gan thiếp đương nhiên là lớn rồi, đến cả Hoàng thượng thiếp còn dám giết mà".
Trầm Xu đứng bên vách núi, tay đặt trên dây xích lan can nghe vậy nghiêng đầu:
"Hôm nay thì sao? Lại nghĩ ra ý tưởng nhàm chán gì? Đem trẫm đẩy xuống?"
Ta vội lắc đầu: "Không phải hôm nay, thiếp đã an bài người ở dưới chờ rồi. Nếu bọn họ không chuẩn bị tốt, thiếp chẳng may ngã xuống thì họ cũng chẳng tiếp được. Không phải uổng phí công sức sao".
Trầm Xu cười: "Đầu óc ngươi hoạt động rồi cơ à? Kỳ quái".
Ta cũng cười: "Đó là đương nhiên, suy cho cùng cổ trùng trong người bệ hạ là do tự tay thiếp hạ đó".
"Nếu gặp tình huống bất đắc dĩ, thiếp có thể cùng Hoàng thượng đồng sinh đồng tử. Đến lúc đó cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà Nhiếp chính vương giao cho".
"Một khi mẫu cổ chết đi, tử cổ cũng sẽ chết theo. Đó là lý do vì sao bệ hạ không giết thiếp".
Trầm Xu híp mắt: "Nếu ngươi đối với Nhiếp chính vương trung thành như vậy, vì sao suốt hai năm đều không lợi dụng tử mẫu cổ mà giết trẫm?"
"Đương nhiên là bởi vì....thiếp không muốn chết nha. Nếu không phải bất đắc dĩ, thiếp sẽ không thúc giục cổ trùng để phải chôn cùng ngài".
Trầm Xu cười nhạo một tiếng: "Ngươi gả cho trẫm hai năm cũng không thể giết trẫm. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoàng thúc giao, hắn sẽ giết ngươi sao?"
"Nhiếp chính vương không hứng thú với những cái chết nhẹ nhàng. Hắn sẽ lột da ta, khiến ta sống không bằng chết."
Trầm Xu run lên, một lúc sau mới phun ra mấy chữ: "Đáng sợ thế".
Ta thầm đồng tình.
"Có phải ngươi tính toán ở lễ tế tổ giết trẫm đúng không?"
"Phải".
(8)
Trầm Xu từng chút một nhích lại gần ta, khẽ cười nói:
"Thời gian của ngươi còn lại không nhiều đâu, chủ tử ngươi ấy à...sắp ngã ngựa rồi. Đến lúc đó trẫm cũng đem ngươi đi lột da, xem ngươi sống không bằng chết".
Môi Trầm Xu gần môi tôi trong gang tấc, người ngoài nhìn vào sẽ khẳng định chúng ta ân ái vạn phần cho mà xem. Nhưng mà thứ ta và hắn am hiểu nhất chính là vừa thân mật vừa nói lời độc ác đó.
"Sẽ không có ngày đó đâu, Hoàng thượng".
Trầm Xu liếc mắt châm chọc, "Ồ" một tiếng:
"Xem ra Hoàng hậu của trẫm có vẻ nắm chắc phần thắng trong tay".
Ta nhón mũi chân, môi kề bên tai hắn nói:
"Mới vừa rồi Nhiếp chính vương truyền tin cho thiếp, hắn nói "Tiểu Nhu, ngươi làm rất tốt" Hoàng thượng không ngại đoán xem, vì sao Nhiếp chính vương lại khen thiếp?"
Mặt Trầm Xu trầm xuống, ánh mắt hắn lạnh băng. Hắn không nghĩ tới ta sẽ liều lĩnh như vậy, ở ngay dưới mí mắt hắn mà dám truyền tin tức cho Nhiếp chính vương.
Ta nhìn Trầm Xu cười hì hì nói: "Bệ hạ, người không còn nhiều thời gian...là ngài mới đúng".
Trầm Xu lạnh lùng nhìn ta một lát rồi đột nhiên nói:
"Ngươi ở cạnh trẫm hai năm. Hai năm qua trẫm đối với ngươi không bạc đãi, thế mà ngươi vẫn luôn trung thành và tận tâm với Nhiếp chính vương".
"Ngươi thích hắn?"
Thích á? Ta thực sự không nghĩ tới hắn sẽ dùng cái từ này để khái quát quan hệ của ta với Nhiếp chính vương.
Ta chưa vội phản bác, chỉ nói: "Đó là tất nhiên, nếu không có gì ngoài ý muốn, Hoàng thượng còn phải gọi ta một tiếng thẩm thẩm đó".
Trầm Xu quay đầu đi, nhìn về dãy núi trải dài phía xa, vẻ mặt âm trầm, tâm tư khó đoán.
"Tế tổ để biểu đạt sự biết ơn, lòng thành kính đối với tổ tiên, khích lệ đời sau. Nói sao đi nữa cũng là phương thức truyền bá văn hóa, ngươi làm sao lại cảm thấy vô nghĩa?"
Ta thu hồi tầm mắt, chọc chọc lòng bàn tay, làm như không có việc gì nói:
"Tế tố vốn để tuyên dương trí tuệ văn hóa của tổ tiên và truyền bá lại cho thế hệ sau, mà thiếp không có tổ tiền, cũng sẽ không có hậu thế".
Ta vẫn luôn cho rằng bản thân vốn là kẻ thô lỗ, chắc chắn không phải người có học thức như bao tiểu thư khuê các khác. Nhưng ta vẫn hiểu được cái gì là tam quan đúng đắn. Hiện tại, Trầm Xu cau mày nhìn về phía ta. Ta liền biết kim chi ngọc diệp như hắn, sao hiểu được lời ta nói.
*kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc):để chỉ những người có xuất thân cao quý, con cháu hoàng tộc hay người yếu đuối, nhu nhược.
Ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, ta dứt khoát đẩy Trầm Xu từ trên đỉnh núi xuống.
Đường lên núi cây cối rậm rạp lại đầy người, ta cùng Trầm Xu đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa.
"Cái bệnh hình thức này, thật sự vô cùng nhàm chán".
Trầm Xu từ chối cho ý kiến: " Truyền thống tổ tiên mà ở trong miệng ngươi lại trở nên nhàm chán, lá gan lớn thật đấy".
Ta quay đầu lại: "Gan thiếp đương nhiên là lớn rồi, đến cả Hoàng thượng thiếp còn dám giết mà".
Trầm Xu đứng bên vách núi, tay đặt trên dây xích lan can nghe vậy nghiêng đầu:
"Hôm nay thì sao? Lại nghĩ ra ý tưởng nhàm chán gì? Đem trẫm đẩy xuống?"
Ta vội lắc đầu: "Không phải hôm nay, thiếp đã an bài người ở dưới chờ rồi. Nếu bọn họ không chuẩn bị tốt, thiếp chẳng may ngã xuống thì họ cũng chẳng tiếp được. Không phải uổng phí công sức sao".
Trầm Xu cười: "Đầu óc ngươi hoạt động rồi cơ à? Kỳ quái".
Ta cũng cười: "Đó là đương nhiên, suy cho cùng cổ trùng trong người bệ hạ là do tự tay thiếp hạ đó".
"Nếu gặp tình huống bất đắc dĩ, thiếp có thể cùng Hoàng thượng đồng sinh đồng tử. Đến lúc đó cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà Nhiếp chính vương giao cho".
"Một khi mẫu cổ chết đi, tử cổ cũng sẽ chết theo. Đó là lý do vì sao bệ hạ không giết thiếp".
Trầm Xu híp mắt: "Nếu ngươi đối với Nhiếp chính vương trung thành như vậy, vì sao suốt hai năm đều không lợi dụng tử mẫu cổ mà giết trẫm?"
"Đương nhiên là bởi vì....thiếp không muốn chết nha. Nếu không phải bất đắc dĩ, thiếp sẽ không thúc giục cổ trùng để phải chôn cùng ngài".
Trầm Xu cười nhạo một tiếng: "Ngươi gả cho trẫm hai năm cũng không thể giết trẫm. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoàng thúc giao, hắn sẽ giết ngươi sao?"
"Nhiếp chính vương không hứng thú với những cái chết nhẹ nhàng. Hắn sẽ lột da ta, khiến ta sống không bằng chết."
Trầm Xu run lên, một lúc sau mới phun ra mấy chữ: "Đáng sợ thế".
Ta thầm đồng tình.
"Có phải ngươi tính toán ở lễ tế tổ giết trẫm đúng không?"
"Phải".
(8)
Trầm Xu từng chút một nhích lại gần ta, khẽ cười nói:
"Thời gian của ngươi còn lại không nhiều đâu, chủ tử ngươi ấy à...sắp ngã ngựa rồi. Đến lúc đó trẫm cũng đem ngươi đi lột da, xem ngươi sống không bằng chết".
Môi Trầm Xu gần môi tôi trong gang tấc, người ngoài nhìn vào sẽ khẳng định chúng ta ân ái vạn phần cho mà xem. Nhưng mà thứ ta và hắn am hiểu nhất chính là vừa thân mật vừa nói lời độc ác đó.
"Sẽ không có ngày đó đâu, Hoàng thượng".
Trầm Xu liếc mắt châm chọc, "Ồ" một tiếng:
"Xem ra Hoàng hậu của trẫm có vẻ nắm chắc phần thắng trong tay".
Ta nhón mũi chân, môi kề bên tai hắn nói:
"Mới vừa rồi Nhiếp chính vương truyền tin cho thiếp, hắn nói "Tiểu Nhu, ngươi làm rất tốt" Hoàng thượng không ngại đoán xem, vì sao Nhiếp chính vương lại khen thiếp?"
Mặt Trầm Xu trầm xuống, ánh mắt hắn lạnh băng. Hắn không nghĩ tới ta sẽ liều lĩnh như vậy, ở ngay dưới mí mắt hắn mà dám truyền tin tức cho Nhiếp chính vương.
Ta nhìn Trầm Xu cười hì hì nói: "Bệ hạ, người không còn nhiều thời gian...là ngài mới đúng".
Trầm Xu lạnh lùng nhìn ta một lát rồi đột nhiên nói:
"Ngươi ở cạnh trẫm hai năm. Hai năm qua trẫm đối với ngươi không bạc đãi, thế mà ngươi vẫn luôn trung thành và tận tâm với Nhiếp chính vương".
"Ngươi thích hắn?"
Thích á? Ta thực sự không nghĩ tới hắn sẽ dùng cái từ này để khái quát quan hệ của ta với Nhiếp chính vương.
Ta chưa vội phản bác, chỉ nói: "Đó là tất nhiên, nếu không có gì ngoài ý muốn, Hoàng thượng còn phải gọi ta một tiếng thẩm thẩm đó".
Trầm Xu quay đầu đi, nhìn về dãy núi trải dài phía xa, vẻ mặt âm trầm, tâm tư khó đoán.
"Tế tổ để biểu đạt sự biết ơn, lòng thành kính đối với tổ tiên, khích lệ đời sau. Nói sao đi nữa cũng là phương thức truyền bá văn hóa, ngươi làm sao lại cảm thấy vô nghĩa?"
Ta thu hồi tầm mắt, chọc chọc lòng bàn tay, làm như không có việc gì nói:
"Tế tố vốn để tuyên dương trí tuệ văn hóa của tổ tiên và truyền bá lại cho thế hệ sau, mà thiếp không có tổ tiền, cũng sẽ không có hậu thế".
Ta vẫn luôn cho rằng bản thân vốn là kẻ thô lỗ, chắc chắn không phải người có học thức như bao tiểu thư khuê các khác. Nhưng ta vẫn hiểu được cái gì là tam quan đúng đắn. Hiện tại, Trầm Xu cau mày nhìn về phía ta. Ta liền biết kim chi ngọc diệp như hắn, sao hiểu được lời ta nói.
*kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc):để chỉ những người có xuất thân cao quý, con cháu hoàng tộc hay người yếu đuối, nhu nhược.
Ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, ta dứt khoát đẩy Trầm Xu từ trên đỉnh núi xuống.
Bình luận facebook