• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (3 Viewers)

  • Chương 107

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, Lý Dĩnh Thư được bảo an vừa đỡ vừa kéo vào bên trong trạm soát, một người khác thấy thế gọi điện báo cảnh sát. Tài xế trên chiếc xe kia có lẽ cũng chỉ là muốn dạy dỗ cho cô ấy một chút mà thôi, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, hơn nữa còn là đi ngược chiều, quả là vô pháp vô thiên.
Cận Ngụ Đình nhìn Cố Tân Tân vẫn giữ yên lặng, nếu không phải vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô trên màn hình thì anh thật sự nghi ngờ cô đã tắt đi mất cuộc gọi video này.
"Sao vậy? Em vẫn cần thời gian để cân nhắc sao?"


"Tôi sẽ không đồng ý với anh." Cố Tân Tân nghĩ ngợi thật lâu, sau đó mới trả lại cho anh câu trả lời này.
Cận Ngụ Đình không hề bất ngờ, "Em thật sự không cần nghĩ thêm?"
"Không cần, mỗi người đều có sinh hoạt riêng của mình. Vì bạn bè mà hi sinh chính mình, tôi làm không được."
Cận Ngụ Đình gật đầu đồng ý. "Lời này rất có đạo lý."
Cố Tân Tân thật sự muốn mình cứ như vậy nhẫn tâm chối bỏ, có thể sau đó Cận Ngụ Đình sẽ vì thái độ đó của cô mà sẽ không tiếp tục làm khó dễ Lý Dĩnh Thư nữa.


Nhưng cô không dám lấy mạng của Lý Dĩnh Thư ra đánh cược, nên trò chuyện video vẫn còn kéo dài chưa bị cắt đứt.
Cận Ngụ Đình trào phúng, "Nếu em thật sự muốn thế thì ngắt đi thôi."
Phức tạp và giãy dụa trong mắt Cố Tân Tân đều không thoát khỏi con mắt sắc bén của Cận Ngụ Đình, cô không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lý Dĩnh Thư, càng sốt ruột hơn, "Anh để cho tôi xem cậu ấy một chút."
"Cô ta không sao, không chết được."
"Cận Ngụ Đình, chuyện gì anh cũng có thể nói nhẹ nhàng đến vậy. Anh cho người ta dùng xe tông cậu ấy, bây giờ anh còn nói không sao?"
Cận Ngụ Đình hiện tại đã có thể nhìn thấy cô, buồn bực trong lòng vì thế cũng dần tan đi, giọng điệu cũng trở nên nhàn tản, "Không phải em đã nói sẽ mặc kệ cô ta rồi sao?"
Cố Tân Tân gắng sức cắn chặt răng, "Đúng."
Khổng Thành đẩy nhẹ cửa xe đi ra ngoài, anh ta đi vào trong trạm soát, nhìn thấy Lý Dĩnh Thư run lẩy bẩy ngồi trên chiếc ghế dài. "Lý tiểu thư."
Lý Dĩnh Thư hơi giương mí mắt, cánh tay và trong lòng bàn tay đều bị trầy da, kinh ngạc nhìn chằm chằm Khổng Thành, có lẽ là còn chưa nhận ra anh ta.
"Cửu gia cũng ở đây, vừa rồi thấy được một màn cô bị tập kích, hiện tại muốn bày tỏ thiện ý đưa cô về nhà."
Lý Dĩnh Thư nghe thế, không suy nghĩ nhiều lập tức đứng dậy.
Bảo an báo cảnh sát xong đi vào, tầm mắt quét một vòng trên người Khổng Thành. "Anh là?"
"Tôi là bạn của Lý tiểu thư."
Tầm mắt của bảo an lại rơi xuống trên người Lý Dĩnh Thư, "Thật à?"
Cô ấy vội vàng gật đầu, lúc này chỉ nghĩ được là đi theo Cận Ngụ Đình sẽ an toàn, vừa rồi mới bị dọa sợ khiếp vía nên vẫn còn lo lắng làm sao quay trở lại. Có câu 'một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng' có lẽ chính là đây đi.
Lý Dĩnh Thư nơm nớp lo sợ đi theo sát phía sau Khổng Thành, thỉnh thoảng còn nhìn quanh bốn phía, chỉ lo lại có thêm một chiếc xe nào đó bất thình lình xuất hiện.
Khổng Thành mở cửa xe ra hiệu cô ấy ngồi vào, Lý Dĩnh Thư nhìn thấy Cận Ngụ Đình không chút biểu cảm nhìn về phía mình, cũng không biết phải làm sao để bắt chuyện, "Xin, xin chào."
Lý Dĩnh Thư ngồi xuống, sự chú ý lúc này mới rơi xuống chiếc điện thoại Cận Ngụ Đình cầm trên tay. Đây không phải là điện thoại của cô ấy sao?
Cận Ngụ Đình xoay điện thoại về phía Lý Dĩnh Thư, "Đến đây, chào hỏi bạn của em đi."
"Dĩnh Thư, cậu không sao chứ?"
Cô ấy nghe được tiếng của Cố Tân Tân thì không khỏi chăm chú nhìn kỹ hơn vào màn hình, quả nhiên thấy được cô. "Tân Tân!"
"Dĩnh Thư, cậu vẫn ổn chứ?"
"Vẫn rất tốt, chồng cậu cho mình lên xe của anh ấy, hẳn là sẽ không có ai dám làm hại mình nữa."
Cố Tân Tân cau mày, cái đồ ngốc này, đến lúc này rồi còn không nghĩ ra sao? "Điện thoại của cậu sao lại ở trong tay anh ta?"


Lý Dĩnh Thư phản ứng lại, do dự nhìn về phía Cận Ngụ Đình. Khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, cô ấy theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đã không còn kịp bởi vì Khổng Thành đã nhanh chóng đóng cửa lại.
"Chuyện này. . . . . .rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cận Ngụ Đình, anh mau thả Dĩnh Thư ra."
Lý Dĩnh Thư trợn tròn mắt, nhận ra vừa rồi mình thật sự là bị làm cho hồ đồ rồi. Cô ấy sốt ruột muốn đoạt lại điện thoại. "Tất cả những việc này đều có liên quan đến anh sao? Không phải, lẽ nào là cả chuyện phỏng vấn cũng là do anh làm? Còn cả đoạn ghi âm bị công bố ra nữa. . . . . .đều có liên quan đến anh phải không?"
Cận Ngụ Đình không phủ nhận, "Tôi còn cho rằng sẽ rất khó làm cô mắc câu, không ngờ tới đến cả một chút hoài nghi cô cũng không có."
"Anh, anh là đồ hèn hạ."
Quả nhiên là đôi bạn tốt, mắng người cũng thật giống nhau.
"Cố Tân Tân, đừng quanh co lòng vòng nữa, em muốn đến, hay là không đây?"
Cố Tân Tân thật sự không cam lòng bị bức thành như vậy, Lý Dĩnh Thư cũng là người nóng tính, rống lên với Cố Tân Tân bên kia."Tân Tân, không được đến đây, cùng lắm thì mình nghỉ việc! Nơi này không thể ở lại thì tự nhiên sẽ có một nơi khác cho mình dung thân!"
"Lý tiểu thư, cô cũng không nhìn một chút xem người mình đắc tội là ai. Từ nay về sau cô nghĩ cũng đừng nghĩ có thể có cơ hội ở trong vòng này lăn lộn, à mà không, đoán chừng là lúc này trước cửa nhà cô người đã đứng đầy rồi."
Khuôn mặt Lý Dĩnh Thư trắng bệch, quay đầu lại hung hăng trừng Khổng Thành. "Anh đừng có mà dọa người."
Khổng Thành nhún vai, "Cửu gia có lòng tốt muốn bảo vệ cho nhà cô được an toàn, nhưng người đến thì phát hiện ra khóa vân tay của nhà cô đã bị người ta đập hỏng luôn rồi. Không tin cô có thể quay lại nhìn thử."
"Cái gì cơ?" Lý Dĩnh Thư không nhịn được rống to, "Là các người phải không?"
"Đúng là thói đời, làm việc tốt cũng không được nữa," Cận Ngụ Đình thình lình chen vào một câu, "Bây giờ tốt nhất là cô đừng quay lại, bằng không bị người ta giội cho một thùng sơn đỏ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
"Cận Ngụ Đình!" Cố Tân Tân cũng đã hoàn toàn bạo phát. "Tôi trở lại với anh cũng không phải là chuyện tốt, anh hãy suy nghĩ cho kỹ."
"Tôi không cần suy nghĩ."
Lý Dĩnh Thư bĩu môi, nhưng giọng điệu rõ ràng đã yếu đi không ít. "Tân Tân, cậu không cần phải lo cho mình, cứ coi như mình xui xẻo đi."
"Mình thật sự không muốn quản cậu luôn."
Lý Dĩnh Thư nghĩ đến tương lai sau này, nghĩ đến thật vất vả mới có thể ở lại công ty, những gian khổ trong đó cũng chỉ có cô ấy mới biết được, cuối cùng không nhịn được khóc nức nở thành tiếng, cô ấy rốt cuộc là chọc phải ai vậy?
Cố Tân Tân nhìn một màn này thì càng thấy tội lỗi hơn, cô cũng không có thật sự mặc kệ cô ấy mà.
"Được rồi, đừng khóc."
Cận Ngụ Đình giơ đồng hồ lên xem. "Bên em có gì phải thu dọn thì cứ nói, muốn tôi đi đón em hay là tự mình trở về đây?"
Cố Tân Tân mím chặt môi, biết thừa lúc này có giãy dụa cũng chỉ vô ích, "Anh không cần qua đây."
Dù sao đây cũng là nơi Đoàn Cảnh Nghiêu sắp xếp cho cô. Cố Tân Tân do dự một chút, chuyện đã đến nước này thì cô cũng nhất định phải nói một vài chuyện cho rõ ràng.
"Dĩnh Thư là bị tôi liên lụy, nên tôi sẽ trở về vì cậu ấy. Nhưng anh phải làm cho cuộc sống của cậu ấy trở về ban đầu, lúc đầu làm sao anh phá hỏng thì hiện giờ phải dọn dẹp cho sạch sẽ, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Cận Ngụ Đình cũng thẳng thắn đồng ý. "Được thôi."
"Tôi không còn lời gì muốn nói với anh nữa, anh trả lại điện thoại cho Dĩnh Thư đi." Cố Tân Tân nói xong, liền tắt trò chuyện.
Lý Dĩnh Thư hận không thể gào khóc thật to, "Tân Tân, là mình hại cậu, cậu đừng về cái hang sói này rồi tiếp tục bị anh ta hãm hại. . . . . ."
"Cô muốn nói tôi hại cô, cũng được thôi. Nhưng nếu không phải vì cái miệng cô không giữ được nói ra mấy lời ngu ngốc thì có thể trúng vào cái bẫy của tôi dễ dàng thế sao." Cận Ngụ Đình trả lại điện thoại cho Lý Dĩnh Thư. "Lẽ nào lúc cô nhậm chức không được phía trên dạy dỗ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm? Lão tổng của giới giải trí Lục Thành là người cô có thể tùy tiện sắp đặt sao?"
Khuôn mặt Lý Dĩnh Thư đã hoàn toàn tái mét, "Anh dùng tôi uy hiếp Tân Tân không cảm thấy mình quá bỉ ổi sao?"
"Đó là việc riêng của vợ chồng tôi."
Mục đích của Cận Ngụ Đình đã đạt được, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy tinh thần thoải mái đi không ít, "Đưa cô ấy về nhà đi."
"Không phải hai người nói nhà tôi không an toàn sao?"
"Cô có thể báo cảnh sát, ai làm hỏng khóa cửa thì lấy camera xem là hiểu được ngay." Khổng Thành ra hiệu cho tài xế lái xe, "Có điều nếu Cửu phu nhân đã quay về thì Cửu gia cũng sẽ vui vẻ, nếu vui vẻ thì chí ít là bắt đầu từ ngày mai cô sẽ không gặp chuyện gì nữa."
Lý Dĩnh Thư nắm chặt điện thoại trong tay, lúc này đã rút được kinh nghiệm, dứt khoát không tranh luận với bọn họ nữa. Cô ấy nhìn hết sang trái lại nhìn qua phải, cảm nhận sâu sắc một điều, bọn họ chính là lưu manh, mà đã là lưu manh thì không thể nói đạo lý.
Cố Tân Tân đứng dậy, tầm mắt quét một vòng căn phòng, sau đó đi vào phòng ngủ, mở va li ra, chậm chạp nhét đồ vào bên trong.
Trong lòng cũng không có quá nhiều khó chịu, có thể là vì lần này rời đi quá mức thuận lợi nên cô vẫn nơm nớp lo sợ sẽ xảy ra chuyện, bây giờ thời khắc này thật sự đến xem như là đã có chuẩn bị từ trước.
Cố Tân Tân cũng không có nhiều đồ, sau khi thu dọn xong xuôi thì khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây, hướng về phía người giúp việc dặn dò. "Làm thêm mấy món Cửu phu nhân thích ăn."


"Vâng." Người giúp việc dĩ nhiên là cũng rất cao hứng, mấy ngày nay không thấy Cố Tân Tân nên luôn cảm thấy bất an trong lòng, chỉ là nhìn vẻ mặt khó coi của Cận Ngụ Đình nên vẫn không dám hỏi mà thôi.
Cận Ngụ Đình lên lầu nhanh chóng đi tắm rửa, lại thay quần áo mặc nhà, chỉ là chờ mãi không thấy Cố Tân Tân trở về.
Lúc chiều tối, một chiếc taxi đứng ngoài cổng của Cận gia. Cố Tân Tân kéo theo va li đi xuống, nhìn thấy cánh cửa sắt cũng đang từ từ mở ra.
Xe của Đoàn Cảnh Nghiêu đi ra vừa vặn chặn trước mũi chân của Cố Tân Tân. Người đàn ông không ngờ được có thể nhìn thấy Cố Tân Tân ở đây, anh ta hạ cửa sổ xe xuống, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của Cố Tân Tân.
Ánh mắt cô phức tạp nhìn lại Đoàn Cảnh Nghiêu. "Anh rể."
"Đã về đấy à." Ngữ khí của người đàn ông lãnh đạm, cũng không nói nhiều thêm một câu.
"Vâng."
Đoàn Cảnh Nghiêu hơi gật đầu, ngón tay đặt trên đùi gõ nhẹ. "Cơ hội tốt như vậy lại tự mình bỏ qua, sau này sợ là khó có thể có lại."
"Em biết, chỉ là không ngờ vẫn không thể tránh được kéo người khác bị liên lụy theo, vĩnh viễn là không đơn giản như trong tưởng tượng."
Đoàn Cảnh Nghiêu có thể sắp xếp cho cô trốn đi, nhưng không có nhiều tinh lực đến vậy để bảo vệ cả những người xung quanh cô. Cố Tân Tân dễ mềm lòng, đây cũng chính là mấu chốt khiến cô mãi không thể hoàn toàn dứt khoát.
"Chừng nào em có thể không để tâm đến sống chết của người khác thì khi ấy lão Cửu mới không thể tiếp tục dùng người khác ra uy hiếp em."
"Những người như em đều có thứ có thể mang ra để uy hiếp, có bạn bè và cả người thân. Nếu quả thật mặc kệ sống chết của bọn họ, thì sau đó sống một mình cô độc cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Đoàn Cảnh Nghiêu không hiểu được lời giải thích của Cố Tân Tân, mà cô cũng sẽ không giải thích thêm cho anh ta, nói cho cùng thì chính là mỗi người một quan điểm sống mà thôi.
"Anh rể, gặp lại sau."
Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ mở đôi môi mỏng. "Tự bảo trọng."
Tài xế lần nữa khởi động xe, thân xe kề sát người Cố Tân Tân chậm rãi lướt qua. Cố Tân Tân chầm chậm đi qua cánh cổng lớn, bánh xe của chiếc va li lăn trên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc rã rời.
Cận Ngụ Đình đứng trên ban công, từ chỗ này nhìn xuống có thể thấy được cánh cửa lớn của tòa nhà Tây.
Anh hơi lo lắng, thi thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, Cố Tân Tân không đến nỗi đến lúc này rồi còn muốn nuốt lời chứ?
Cận Ngụ Đình ho khan không ngừng, nhưng vẫn đốt một điếu thuốc, cháy gần nửa mới thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Cố Tân Tân đi rất chậm, kéo theo chiếc va li phía sau. Cô cũng không hề ngẩng đầu, bộ dạng giống như đang có một bụng tâm sự.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc trong tay, anh muốn đứng ở đây nhìn cô thêm một chút, nhưng lại sợ Cố Tân Tân ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mình. . . . . .
Nhưng mâu thuẫn này luẩn quẩn mãi trong lòng, càng quấn càng chặt. Đã mấy ngày Cận Ngụ Đình không thấy cô, những nhớ nhung nhảy nhót trong lòng kia giống như đều đang liều mạng giãy dụa muốn xông ra ngoài, dù anh có cố gắng ép lại thế nào cũng vô dụng.
Chiếc va li kéo qua con đường đá cuội lồi lõm, phát ra tiếng cọ xát chói tai. Cận Ngụ Đình xoay người đi vào trong, trở lại phòng ngủ, nhưng cũng không sốt ruột xuống lầu luôn.
Anh đi thẳng vào trong phòng tắm, đứng trước chiếc gương lớn. Tóc đã khô, cả người cũng là một bộ dạng sạch sẽ tươi mát. Cận Ngụ Đình cầm lấy dao cạo râu, cạo lại một lượt nữa, nhưng xong xuôi vẫn luôn thấy có chỗ nào đó chưa ổn. Hình như là do mấy ngày nay bệnh nên tinh thần không được tốt cho lắm, anh liền nhanh chóng cúi người rửa mặt.
Cố Tân Tân đi vào tòa nhà Tây, người giúp việc nghe được động tĩnh đi ra, giọng nói lập tức ngập tràn kinh hỉ. "Cửu phu nhân, cuối cùng ngài cũng về rồi."
Cô ấy tiến lên nhận lấy chiếc va li từ trong tay cô. "Có mệt không? Ăn cơm luôn nhé, hay là muốn uống một bát canh hạt sen với mộc nhĩ trắng trước?"
Cố Tân Tân miễn cưỡng cười cười. "Không cần."
Người giúp việc thay cô kéo chiếc va li để ở một bên, đi đến chân cầu thang sau đó gọi vọng lên, "Cửu gia, Cửu phu nhân đã về."
Cận Ngụ Đình nhanh chóng từ trong phòng đi ra, bước chân nhanh nhẹn đi xuống cầu thang, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì dừng lại, sau đó làm bộ không quan tâm chậm chạp từng bước đi xuống.
Anh nhìn thấy bóng người của Cố Tân Tân, chỉ là cô không xoay người lại, nên chỉ có thể thấy được bóng lưng.
Lòng anh như lửa đốt, hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô, nhưng anh không thể, cô hại anh thê thảm như vậy, làm sao anh có thể dễ dàng cúi đầu cho qua như thế?
"Cửu gia, có ăn cơm luôn không ạ?"
"Ừ." Cận Ngụ Đình lạnh lùng đáp một tiếng.
Người giúp việc nhấc chân đi vào phòng bếp, Cố Tân Tân kéo va li muốn đi lên lầu, nhưng đã bị Cận Ngụ Đình thấy được chặn lại, "Ăn tối trước rồi lên."
Cô buông tay, xoay người đi đến trước bàn ăn.
Bữa tối hôm nay có chút khoa trương, gần như có thể so sánh với một bàn tiệc rượu. Cố Tân Tân nhìn người giúp việc còn chưa có dấu hiệu dừng lại việc bưng thức ăn ra. "Cận Ngụ Đình, đây là Hồng Môn Yến sao?"
Cận Ngụ Đình gắp thức ăn bỏ vào trong bát của cô. "Hồng Môn Yến? Vậy em cảm thấy là tôi muốn tính toán em cái gì?"
"Bây giờ không phải lời làm chứng của tôi với anh mà nói rất quan trọng sao?" Cố Tân Tân gắp miếng thịt bỏ vào miệng, hơi cong môi. "Bởi vì chỉ tôi mới có thể chứng minh người phụ nữ kia không phải là do anh tìm tới, cũng không phải là do anh mở cửa cho vào."
"Lúc em cho cô ta vào có biết tiếp theo sau đó sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Cố Tân Tân đối đầu với tầm mắt của Cận Ngụ Đình, cô quả thật không biết Đoàn Cảnh Nghiêu còn sắp xếp cả màn đáp lễ này cho anh. Anh ta cũng đủ tàn nhẫn, quả nhiên đã muốn chỉnh là phải dồn anh vào chỗ chết, ai cũng không muốn cho ai một cơ hội có đường lui.
Nhưng môi cô vẫn duy trì độ cong ban đầu. "Biết chứ."
"Em thông đồng với anh rể phải không?"
Cố Tân Tân không ngừng gắp thức ăn bỏ vào bát, hời hợt đáp lại, "Anh có bản lĩnh thì có thể tự mình đi điều tra."

"Tôi không muốn tra xét nữa, mọi việc đều đã qua rồi."
Cố Tân Tân hơi giật mình, nơi khóe mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cảm giác lời này giống như không phải của anh nói ra. Trước khi cô trở về vốn đã chuẩn bị tâm lý tốt cả rồi, dựa theo tính tình của anh, nếu lần này cô không đi nửa cái mạng thì nói không chừng cũng là tróc một lớp da.
Nhưng thế nào cũng không đến nỗi dễ dàng qua vậy chứ?
"Lúc tôi đồng ý với người khác chính là muốn để cho người ta hại anh, như vậy thì tôi mới có cơ hội thoát thân."
Trong lòng Cận Ngụ Đình giống như đã đúc thành một bức tường đồng, chua chát đến mức nào cũng không thể đâm vào được nữa.
Cố Tân Tân cực kỳ không thoải mái trong lòng, "Cận Ngụ Đình, anh cầu xin tôi đi, van cầu tôi thật thành tâm vào, nói không chừng tôi liền mềm lòng đứng ra làm chứng trả lại sự trong sạch cho anh."
Người giúp việc khó xử đứng bên cạnh, biết chuyện này mình không nên nghe, bèn xoay người đi vào trong phòng bếp.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình từ trên bàn ăn thu về, rất nhanh lướt qua gò má Cố Tân Tân. "Được thôi, tôi cầu xin em."
Cô suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi mình, đón lấy ánh mắt của Cận Ngụ Đình, đáy mắt tràn đầy khó có thể tin. "Cận Ngụ Đình, anh nói thật đấy à?"
"Lẽ nào tôi không nên muốn em đứng ra nói giúp tôi sao?"
Cố Tân Tân có chút cầm không nổi đôi đũa trong tay, "Chỉ là chưa từng thấy dáng vẻ anh đi cầu xin người ta, hóa ra là như vậy à. Cũng không tệ lắm, thế nhưng giọng điệu còn chưa đủ thành khẩn."

"Vậy em muốn giọng điệu như thế nào?"
Cô năm lần bảy lượt khiêu khích anh, đáng lẽ anh phải tức giận từ lâu, vì sao lúc này còn có đủ tâm tư ở đây tiếp chuyện với cô? Cố Tân Tân thật sự là càng ngày càng đoán không ra tâm tư của anh. Cô không cho đây là do Cận Ngụ Đình muốn cô đứng ra mà ra vẻ thỏa hiệp, chuyện này rơi xuống người anh dù không phải là phiền phức nhỏ nhưng anh cũng không đến mức không giải quyết được chứ?
"Cận Ngụ Đình, người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, đến tột cùng là anh muốn gì?"
"Mục đích của tôi đã đạt được, không phải là hiện tại em đang ngồi đây rồi sao?"
Cố Tân Tân giật giật môi, không làm sao nói ra lời. Cô cầm đũa tiếp tục không ngừng gắp thức ăn trong bát, Cận Ngụ Đình thấy thế bèn cầm những chiếc đĩa ở cách hơi xa cô đặt sát bên cạnh.
Cô nhất thời cảm thấy kỳ quái vô cùng, tất cả những biện pháp chuẩn bị tốt kia hình như đều không cần dùng đến nữa.
Ăn xong cơm tối, Cố Tân Tân chuẩn bị lên lầu, cô đi đến trước chiếc va li, vừa muốn nhấc nó lên thì đã bị Cận Ngụ Đình nhanh hơn một bước cầm lấy.
Người đàn ông không nói lời nào xách nó đi lên lầu, Cố Tân Tân đi theo phía sau anh trở lại phòng ngủ chính, nhìn theo anh đặt va li đặt sang một bên.
Mới chỉ qua vài ngày, mùi vị quen thuộc của căn phòng này vẫn còn quanh quẩn trước mũi cô, mà hiện tại cô đã trở về.
Cố Tân Tân đi phía sau Cận Ngụ Đình, đột nhiên lên tiếng. "Tôi về chỉ là không muốn anh làm khó dễ Dĩnh Thư, cũng là vì không muốn ba mẹ lo lắng cho tôi, những chuyện khác tôi đều không có ý định giúp anh."
"Tôi biết, em đã nói rồi."
"Nếu đã vậy, anh còn muốn tôi về đây làm gì?" Cố Tân Tân nói xong, đứng lại trước mặt Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông chuyển tầm mắt sang chỗ khác, một mảng lớn trước ngực đều thấm ướt. Vừa rồi anh vội vội vàng vàng rửa mặt, nhưng lại giống như một đứa trẻ vụng về, khiến cho áo trên người đều bị ướt cả.
"Em là vợ của tôi, không ở bên cạnh tôi mà lại một mình lang thang ở bên ngoài, lẽ nào đây mới là bình thường?"
"Anh dùng trăm phương ngàn kế để khiến tôi trở về, không tức giận không phát hỏa, lại còn muốn tôi ở lại bên cạnh anh, này là để tiếp tục hại anh sao?"
"Em sẽ sao?" Cận Ngụ Đình hỏi ngược lại.
Cố Tân Tân không chút do dự trả lời, "Đương nhiên có thể."
"Tốt, sau này tôi đề phòng em hơn một chút là được rồi."
Cố Tân Tân còn chưa lấy lại tinh thần, Cận Ngụ Đình đã tóm lấy cổ tay cô, "Đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô tránh khỏi bàn tay của Cận Ngụ Đình, bộ dạng cực kỳ ghét bỏ việc phải tiếp xúc với anh.
Tòa nhà Đông.
Mấy người ngồi xung quanh bàn ăn, Thương Kỳ gỡ xương cá sau đó bỏ vào bát Thương Lục. "Chị, ăn nhiều một chút."
Trợ lý của Cận Hàn Thanh từ ngoài đi vào, "Cận tiên sinh, tôi vừa mới nhìn thấy Cửu phu nhân trở về."
Chiếc đũa trong tay Thương Kỳ đang đặt trên bụng cá, nghe được lời này, sức mạnh trong tay tăng thêm mấy phần, mí mắt cũng không nhịn được giương lên.
"Cố Tân Tân trở về?"
"Vâng, tự mình trở về."
Cận Hàn Thanh cầm khăn ướt bên cạnh, chầm chậm lau ngón tay, "Vẫn còn có cái lá gan mà trở về?"
Cố Tân Tân hại Cận Ngụ Đình thảm như vậy, tuy là bọn họ tận lực giấu chuyện với tòa nhà Đông bên này, nhưng trong lòng anh ta còn có thể không rõ ràng sao? "Không lẽ trở về là để chứng minh lão Cửu vô tội?"
"Nói không chừng là như vậy, dù sao một ngày phu thê trăm ngày ân."
"Nếu thật nhớ được từng ấy ân, lại còn có thể giúp kẻ khác tính kế lão Cửu sao?"
Bọn họ nói những câu này đều không hề kiêng dè người bên cạnh, Thương Lục là hoàn toàn không thể nghe lọt, mà Thương Kỳ thì cũng chỉ là một đứa trẻ, nghĩ rằng cô ta cũng sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.
"Anh rể, xảy ra chuyện gì vậy?"


"Em quản cho tốt chuyện của chính mình là được." Cận Hàn Thanh thấy Thương Lục không ăn nữa thì đặt đĩa hoa quả đến trước mặt cô ấy.
"Em còn đang thắc mắc mấy ngày nay không thấy Cửu tẩu, nghe bác Tần nói chị ấy với Cửu ca giận dỗi nhau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Cận Hàn Thanh nhếch khóe miệng. "Em muốn biết chi tiết đến thế là để làm cái gì?"
"Em có thể giúp nha, Cửu ca thích chị ấy như thế, ngày thường tình cảm của bọn họ cũng rất tốt. Em có thể đi khuyên nhủ chị ấy."
Cận Hàn Thanh nghe vậy thì không khỏi quét mắt sang Thương Lục bên cạnh. Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình cũng nên hòa hợp, như vậy thì sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của anh ta và Thương Lục.
"Gần đây Cửu ca của em gặp một chút phiền phức, em có nghe nói gì không?"
"Vâng, nghe ba em nói mấy câu, nhưng cụ thể thế nào thì cũng không rõ."
Cận Hàn Thanh nhấc tay lau nước bên khóe môi Thương Lục. "Cửu ca của em rơi vào hoàn cảnh như bây giờ đều là do Cố Tân Tân làm hại, cô ấy để cho một người phụ nữ xa lạ vào phòng của lão Cửu, hiện tại dù cho lão Cửu có mười cái miệng cũng không thể biện minh được."
"Cái gì cơ? Nghiêm trọng thế á?"
"Nghiêm trọng?" Cận Hàn Thanh không nhịn được bật cười. "Nếu việc này nghiêm trọng như vậy thì Cố Tân Tân còn về được sao? Chí ít thì xem ra đối với lão Cửu chuyện này vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của nó."
Thương Kỳ cắn mạnh chiếc đũa trong miệng, lại cắn mạnh hơn một lần nữa.
Cô ta không hiểu vì sao Cố Tân Tân còn trở lại, cô cứ thế mà đi luôn không phải là tốt nhất sao?
+x
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom