• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trảm Nam Sắc (5 Viewers)

  • Chương 106

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lý Dĩnh Thư hơi dừng lại, nhưng rất nhanh đã nói, "Cậu đã nghe câu 'tinh thành sở chí, kim thạch vi khai' chưa(*), nhất định là ông ta đã bị sự thành tâm của mình làm cho cảm động rồi nha."
(*) Lòng thành tới đâu, vàng tan đến đó. Ý là người có đủ thành tâm có thể làm cảm động cả đất trời, khiến cho sắt đá cũng phải vì thế mà rạn nứt; chỉ cần chuyên tâm vào một việc, thì dù có là vấn đề gì hóc búa cũng đều có cách giải quyết.
"Dĩnh Thư, cậu bình tĩnh lại một chút, vạn nhất trong đó có cạm bẫy gì đó thì sao?"
Lý Dĩnh Thư đã phỏng vấn xong xuôi, chính là đang cực kỳ cao hứng, những câu nói này của Cố Tân Tân chỉ nước nước đổ lá khoai, căn bản là không thấm được vào đầu cô ấy, "Bẫy gì cơ? Tân Tân, cậu đúng là vẽ truyện tranh nhiều quá rồi, mình thì có cái gì đáng để bẫy chứ? Đòi tiền không thể nào, muốn sắc sao. . . . . . dưới tay ông ta có hàng tá tiểu minh tinh đều xinh đẹp hơn mình."
Tuy là nói vậy, nhưng trên đời này chẳng có miếng bánh nào rơi xuống là miễn phí cả.
"Dĩnh Thư, cậu cẩn thận nghĩ lại đi, trước đó trừ cậu ra còn có ai từng hẹn ông ta phỏng vấn hay không?"
"Đương nhiên là có, đến cả lão đại của bọn mình hẹn bao nhiêu lần mà cũng không được đó."
Cố Tân Tân nghe vậy thì càng cảm thấy Lý Dĩnh Thư đây là đang nhảy vào một cái hố lớn. "Lão đại của cậu còn không có cách nào làm được, thì sao có thể rơi xuống người cậu chứ?"
"Rất bình thường nha, chuyện này sau đó liền để cho mình theo. Mỗi ngày mình đều đứng ngoài cổng công ty giải trí đó thủ thành, dù là cửa lớn còn không vào được, nhưng mà ngày ngày đi qua chắc chắn sẽ nhìn thấy quen mắt." Lý Dĩnh Thư cuối cùng cũng cảm thấy nỗ lực mấy ngày nay coi như không uổng phí. "Hôm qua sau khi anh ta xuống xe liền đi thẳng về phía mình, nói rằng bị mình làm cho cảm động, thật đấy."
"Chỉ thế thôi mà cậu đã tin?"
"Đương nhiên."
Cố Tân Tân hận không thể cốc một cái lên đầu Lý Dĩnh Thư cho cô ấy tỉnh lại, nhưng chuyện như thế thật ra cũng không thể nói là hoàn toàn không có khả năng xảy ra. "Nói chung là cậu phải cẩn thận, mình thấy cậu là đang chìm trong hũ mật rồi, nói cái gì cũng đều vô nghĩa."
"Yên tâm, có ai lại muốn hại mình cơ chứ, cậu nghĩ nhiều quá rồi."
"Mình sợ. . . . . . là phía Cận Ngụ Đình."
Lý Dĩnh Thư căn bản không nghĩ tới chiều hướng đó. "Người đàn ông của cậu lại có thể vắt óc nghĩ kế hại mình? Anh ta dù gì cũng là một đại nhân vật, sẽ không đê tiện đến mức đó chứ?"
"Cậu cứ ngây thơ như vậy đi, sau này có chuyện gì thì đừng có tìm mình giúp."
Lý Dĩnh Thư đến tận lúc này vẫn cảm thấy Cố Tân Tân là quá cẩn thận mà thôi. "Yên tâm đi, cậu cứ thanh thản nhàn nhã mà trốn ngoài đó, Cận Ngụ Đình nếu thật sự muốn ra tay với mình thì cậu cũng đừng đi ra. Yên chí, năng lực đỡ đòn của mình rất tốt."
Ngắt máy, Lý Dĩnh Thư bên kia rời khỏi bữa tiệc đứng, sau đó chạy về công ty viết bản thảo.
Cố Tân Tân cũng hi vọng là do cô quá đa nghi, có lẽ là vì cho đến tận bây giờ Cận Ngụ Đình vẫn không có bất kỳ động thái gì nên cô mới trở nên mẫn cảm như vậy?
Ngày hôm sau, bài phỏng vấn của Lý Dĩnh Thư được đăng lên, chỉ là một chuyện phiền phức lớn cũng theo đó mà kéo tới.
Cùng với bài phỏng vấn được phát ra, còn có cả nội dung cuộc trò chuyện của Lý Dĩnh Thư với Cố Tân Tân trước đó: Mình đã nói với cậu chưa nhỉ, trước đây ông ta luôn ra cái vẻ đạo mạo, trước mặt người ngoài ân ân ái ái gì đó hóa ra đều là giả tạo mà thôi. Người phụ nữ hôm nay đi cùng ông ta nhất định là tiểu tam, nhìn cực kỳ quen mặt, hình như là tiểu minh tinh nào đó, cái bộ dạng như hận không thể trực tiếp ngồi lên đùi ông ta vậy!
Trong khoảnh khắc đó, công ty như muốn nổ tung.
Vị đại boss kia trực tiếp gọi cho Lý Dĩnh Thư, mắng cô ấy xối xả một hồi, muốn bao nhiêu máu chó có đủ bấy nhiêu. Hỏi cô ấy đến tột cùng là con mắt nào nhìn thấy ông ta mang theo tiểu tam, chuyện này hiện tại gây ra ầm ĩ lớn như vậy, tất cả trách nhiệm cô ấy phải đi mà gánh lấy.
Lý Dĩnh Thư có nằm mơ cũng không nghĩ tới làm thế nào nội dung trò chuyện riêng tư như vậy lại bị người ta lấy được?
Cô ấy còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã bị gọi vào văn phòng của lãnh đạo, vị sếp nữ vốn đã nóng tính lúc này đã hoàn toàn bạo hỏa, ném tập bản thảo trúng vai cô ấy. "Nhìn chuyện tốt cô làm ra đi! Chuyện thành công không thấy, mà thất bại lại có thừa! Còn hi vọng dựa vào bài phỏng vấn này mà phất lên sao? Cái miệng này của cô sao lại thối như vậy? Không quản được phải không? Đã vậy chi bằng khâu quách nó lại cho rồi!"
Lý Dĩnh Thư oan ức đỏ cả vành mắt, nước mắt lưng tròng.
"Còn không biết xấu hổ mà khóc? Cô nói đi, hiện tại phải làm sao đây hả?"
"Em. . . . . .em xin lỗi."
"Xin lỗi cái rắm," vị sếp nữ đó đập tay cái rầm lên mặt bàn. "Chuyện này là do cô làm ra thì đáng lẽ là do cô phải gánh chịu. Nhưng hiện tại cả cái công ty này đều bị cô liên lụy tới, dù có sa thải cô thì cũng vô dụng!"
Lý Dĩnh Thư đứng đơ tại chỗ, vì chưa từng gặp phải chuyện như vậy nên càng không biết phải làm thế nào.
Có người gõ cửa sau đó tiến vào, theo tiếng bước thong dong có nhịp điệu đến gần, Lý Dĩnh Thư nghe được đối phương lên tiếng. "Kim tỷ, chuyện này đang ngày càng rắc rối, phải làm sao đây?"
Lý Dĩnh Thư liếc nhìn người đồng nghiệp ở bên cạnh, người này ngày thường với cô ấy không hợp nhau, nhất định là đang nhân lúc cô khốn khó mà bỏ đá xuống giếng.
"Lại làm sao nữa?" Kim tỷ tức giận ngồi xuống, "Còn chuyện gì tồi tệ hơn sao?"
"Chị mau xem tin tức mới nhất đi."
Cô ta nói xong lời này, tóc gáy của Lý Dĩnh Thư đều dựng đứng lên.
Cố Tân Tân cập nhật chương mới xong xuôi, đi nấu mì, nhưng vẫn cảm thấy chưa no. Cô cầm theo bịch khoai tây chiên ngồi xuống ghế sô pha, tay còn lại cầm điều khiển mở TV.
Bình thường cô cũng thích bát quái, nên ngoài việc xem phim truyền hình thì còn thường xem tin tức giải trí.
Hôm nay tin tức bị chiếm sóng trên đầu đều là câu nói của Lý Dĩnh Thư, điều đáng châm biếm đó là, trong lúc phỏng vấn cô ấy cực kỳ ngọt ngào nịnh nọt, nhưng quay đầu lại liền mang chuyện riêng tư nhà người ta ra chế nhạo.
Cố Tân Tân nhai khoai tây chiên trong miệng, hình ảnh chuyển đi, phát ra tin tức mới nhất.
Vị phu nhân của lão tổng kia đang trước con mắt ngỡ ngàng của những người bên dưới la hét muốn tự sát, Cố Tân Tân hồi hộp nhìn theo người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ cao sang đang kề dao bên cổ mình. "Tôi không thể chịu được chuyện như vậy! Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn!"
Ly hôn thì cứ việc ly hôn, nhưng người trong cái giới thượng lưu đó không phải sợ nhất chính là mất mặt sao? Làm sao còn có thể trình diễn một màn đó trước mặt truyền thông?
Cố Tân Tân đoán chừng bà ta sẽ không động thủ, ai muốn đặt điều thì cứ đặt điều, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy mà có thể tự sát sao?
Cô vừa mới nhét thêm một miếng khoai tây chiên vào miệng, liền nhìn thấy vị phu nhân kia không chút do dự cứa dao lên cổ mình. Cố Tân Tân kinh hãi biến sắc, nhìn thấy đám người trên màn hình dường như cũng muốn nổ tung.
Cố Tân Tân ném bịch khoai tây chiên xuống, vội vàng đứng dậy lên mạng tra thông tin của vị đại boss và phu nhân này.
Tin tức trên mạng không ít, trong đó có người còn nói đúng là bọn họ đã sớm bằng mặt không bằng lòng từ lâu, ân ái trước mặt mọi người đều là giả vờ. Hai người bọn họ đều là kẻ trăng hoa, vị phu nhân này thậm chí còn bao nuôi một tiểu bạch kiểm bên ngoài, cùng tiểu bạch kiểm đó chơi trò tình yêu chân thành. Bà ta trăm phương ngàn kế muốn ly hôn, nhưng lại sợ ly hôn không được chia tiền nên vẫn trì hoãn cho đến tận bây giờ.
Chỉ một tin tức đó thôi đã đủ một truyền mười, mười truyền một trăm, nhưng là không thể không tin.
Theo lý thuyết thì hai vợ chồng đó vốn là ngồi trên cùng một cái thuyền, muốn đánh thì cũng phải ở sau lưng ngấm ngầm, giữ lại chút lợi ích, thế nào lại nói đứng ra là đứng ra luôn vậy chứ?
Cố Tân Tân tỉ mỉ nghĩ lại, âm thầm kinh hãi, Lý Dĩnh Thư đúng là xong đời rồi, đây không phải là đang đi trên lưỡi đao hay sao.
Vị phu nhân này còn đang lo không bắt được nhược điểm của ông ta đây, dù Lý Dĩnh Thư chỉ là thuận miệng nói bừa hai câu thì dù sao cô ấy cũng là người làm phỏng vấn, chuyện này cũng là cô ấy mạnh miệng nói ra, khiến cho nó trở thành tin nóng trong ngày người người quan tâm. Mà vị phu nhân đó một dao cắt xuống, đã nhấn mạnh một điều rằng chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng trôi qua.
Cố Tân Tân biết việc này có ẩn tình, nội dung cuộc trò chuyện của cô và Lý Dĩnh Thư làm sao lại bị người ta thu lại rồi công bố ra bên ngoài?
Cô không dám nghĩ tiếp, vội vàng cầm điều khiển tắt TV.
Cố Tân Tân nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, một mặt nghĩ thầm Lý Dĩnh Thư có lẽ sẽ gọi tới, nhưng một mặt trong lòng lại sợ hãi cô ấy sẽ gọi thật.
Tòa nhà Tây.
Cận Ngụ Đình uống thuốc, đau đầu còn chưa có rút đi. Khổng Thành muốn đưa anh đến bệnh viện khám, nhưng chút bệnh vặt này sao có thể ép vỡ anh chứ.
"Kế hoạch làm đến đâu rồi?"
"Tất cả đều thuận lợi, chỉ là không biết Cửu phu nhân có mắc câu hay không."
Khóe môi Cận Ngụ Đình hơi cong lên, "Đây cũng không phải là đang lừa cô ấy, sao có thể gọi là mắc câu hay không mắc câu. Hiện tại phải xem xem Lý Dĩnh Thư này chiếm bao nhiêu phân lượng trong lòng cô ấy rồi."
"E là phải gia tăng mức nghiêm trọng thêm nữa."
"Cứ theo đó mà làm đi." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt đáp lại, nói đến đây, lại kịch liệt ho khan.
Ngẫm lại cũng thật là bi ai, vị trí của anh trong lòng cô, đến một cô gái cũng không bằng.
Lý Dĩnh Thư ngồi trong phòng họp, ý tứ của vị sếp nữ đã rất rõ ràng. "Đã làm ra chuyện như vậy thì trực tiếp đuổi đi đi."
Cô ấy vất vả thế nào mới có thể tiến vào công ty này, lại vất vả bao nhiêu mới có thể đứng vững, hiện tại chuyện thành ra như vậy, một khi bị khai trừ thì còn có thể nghĩ tới tiếp tục ở trong cái giới này hay sao?
"Em nhận lỗi này, cũng có thể đi xin lỗi, nhưng xin công ty hãy cho em thêm một cơ hội."
"Trước tiên giao điện thoại ra đây đã, ai biết được bên trong đó còn có ghi âm nào khác hay không."
Lý Dĩnh Thư nghe vậy cũng chỉ có thể toàn lực phối hợp.
Cô ấy đặt điện thoại lên bàn, người bên cạnh lập tức cầm lên. "Mật khẩu."
Khuôn mặt Lý Dĩnh Thư trắng bệch, giật giật môi, sau đó cắn răng nói ra mấy con số.
"Cứ như vậy trước đã, trong thời gian ngắn chắc chắn chưa thể đưa ra được giải pháp. Lý Dĩnh Thư, cô thu dọn đồ đạc về nhà đợi đi, mấy ngày này không cần tới công ty."
Lý Dĩnh Thư khóc không ra nước mắt, "Thật sự muốn khai trừ em sao?"
"Nếu sự tình không thể ép xuống, cô nghĩ mình thoát được chắc?" Vị sếp nữ vừa quát mắng cô một trận lại đập bàn cái rầm, "Đang lẽ phải sa thải mấy cái người như cô từ ban đầu mới đúng, cả ngày chỉ biết mang đến rắc rối cho tôi."
Chóp mũi Lý Dĩnh Thư ê ẩm, "Vậy điện thoại của em. . . . . ."
"Sau khi không có nội dung khác nữa thì sẽ trả lại cho cô."
Lý Dĩnh Thư nhìn bọn họ từng người từng người đi ra, cô ấy ngồi tại chỗ không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới quay lại bàn làm việc thu dọn đồ đạc.
Một đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô ấy tiến lên hỏi thăm. "Cậu không sao chứ?"
Cô ấy ngồi xuống, không nói tiếng nào, hận không thể khóc lớn một trận.
Dưới tầng hầm để xe của công ty, một người đàn ông bước nhanh qua, đi đến một chiếc xe đen đậu ở khu B. Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông đó hơi liếc vào trong.
"Cửu gia."
Đối phương không lên tiếng, Khổng Thành ngồi ở bên trong đưa tay ra.
Người đàn ông đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay anh ta, "Mật mã là 546951."
"Được, anh vất vả rồi."
"Khách sáo, khách sáo rồi, sau này có việc xin cứ tự nhiên phân phó."
Cửa sổ xe kéo lên, Khổng Thành đưa điện thoại cho Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh. Mật khẩu vừa rồi anh nhớ rất kỹ, thuận lợi một đường mở khóa điện thoại của Lý Dĩnh Thư, sau khi vào wechat liền lập tức thấy được tin nhắn của Cố Tân Tân.
Sau khi xảy ra chuyện Cố Tân Tân đã rất lo lắng cho Lý Dĩnh Thư, liên tục gửi tin nhắn, nhưng đều không được Lý Dĩnh Thư đáp lại.
Cận Ngụ Đình lại nghĩ tới số của mình bị kéo vào danh sách đen, một ngọn lửa vô danh lần nữa bùng lên.
Anh hận không thể lôi cổ cô ra mắng vài câu xả cơn giận, nhưng anh biết trong thời điểm này ngàn vạn lần không được vì một phút nóng giận mà phá hỏng kế hoạch đã tốn bao nhiêu công sức.
Cận Ngụ Đình ép lại cơn giận này, ngón tay không ngừng trượt trên màn hình, mà Cố Tân Tân lúc này lo lắng không thôi, hết tin này đến tin khác được gửi đến, "Dĩnh Thư, cậu nói gì đó đi mà, người đâu?"
Người đàn ông không khỏi cười khẩy một cái, Khổng Thành ở bên cạnh lên tiếng, "Cửu gia, chúng ta đi thôi."
Tài xế khởi động xe, ngữ khí của Cận Ngụ Đình cũng mang theo mấy phần lạnh lùng. "Khổng Thành, cậu nói tôi có nên trực tiếp gọi cho cô ấy không?"
"Nếu như ngài muốn, có thể. . . . . ."
Cận Ngụ Đình đương nhiên sẽ không làm như thế, thật tốn sức mới có được một cơ hội, sao anh có thể lãng phí đi chứ?
Xe từ trong nhà để xe đi ra, đi qua trạm soát, tài xế nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại. "Vừa rồi chúng ta đi vào chiếc xe kia cũng đã ở đó rồi."
Khổng Thành vẫn chưa để trong lòng, "Có lẽ là đang chờ người."
"Đường này không cho dừng xe, đã lâu như vậy mà nó vẫn còn ở đây."
Cận Ngụ Đình theo bản năng nhíu mày, "Nói không chừng có trò hay để xem đấy."
Khổng Thành thấy thế, nhanh nhẹn nói tài xế chọn một chỗ kín đáo để dừng xe lại.
Lý Dĩnh Thư đi ra khỏi đó, cúi đầu ủ rũ, vai cũng rủ xuống. Cô ấy đúng là ngốc mà, công ty thu lại điện thoại rồi, vậy sau đó nếu công ty muốn thông báo cho cô ấy trở lại thì phải làm sao đây?
Bọn họ hẳn là sẽ không cần cô ấy rồi phải không?
Cô ấy ngơ ngác đi ra ngoài, đi đến con đường dành cho người đi bộ, chiếc xe vốn dừng kia đột nhiên khởi động.
"Cửu gia, người trên xe kia có lẽ là nhằm tới Lý Dĩnh Thư."
Lý Dĩnh Thư hoàn toàn không phát hiện ra, cúi đầu thất thểu đi về phía trước. Chiếc xe đối diện đột ngột tăng tốc, Cận Ngụ Đình thấy cô ấy còn chưa nhận ra, không nhịn được tức giận lên tiếng, "Đúng là đang tìm cái chết."
Tài xế ngồi cạnh Khổng Thành vội vàng ấn còi, Lý Dĩnh Thư vừa ngẩng đầu, thấy chiếc xe kia đã áp sát đằng sau cô ấy, Lý Dĩnh Thư sợ đến mức ném cả thứ trong tay chạy sang bên cạnh.
Cận Ngụ Đình hạ cửa sổ xe, mở wechat gọi video cho Cố Tân Tân. Cố Tân Tân hiện tại vẫn đang cầm điện thoại chờ phản hồi của cô ấy, vừa nhìn thấy hiển thị trên màn hình, không một phút chần chừ liền chuyển nghe. "Dĩnh Thư!"
Trên màn hình xuất hiện bóng người của Lý Dĩnh Thư đang vô cùng chật vật, hiện tại đang ngã chổng vó trên mặt đất.
Chiếc xe kia hiển nhiên còn không có ý định buông tha cho cô ấy, sau khi đạp chân ga thì lại tiếp tục áp sát tới.
Lý Dĩnh Thư sợ đến mức không có thời gian để ý đến đau đớn trên người, lập tức bò dậy. "Cứu với, cứu mạng -------"
"Dĩnh Thư!" Trong lòng Cố Tân Tân như lửa đốt, giọng nói lo lắng nện vào trong lòng Cận Ngụ Đình. Lý Dĩnh Thư liên tục lăn lộn trên nền đất trống, da trên tay đều rách toạc.
"Đừng tới đây, cứu với!"
Cánh tay Cận Ngụ Đình đưa ra khỏi cửa xe, Lý Dĩnh Thư ở cách đó không xa nên Cố Tân Tân có thể thấy được rất rõ ràng.
"Anh là ai?" Cô dừng lại tiếng gọi Lý Dĩnh Thư, hướng về phía người phía sau cầm điện thoại lên tiếng. "Anh không được làm hại cô ấy."
Lý Dĩnh Thư kêu gào khản cổ, tiếng cầu cứu cũng cực kỳ thê thảm, nhưng người cầm điện thoại quay lại vô cùng thờ ơ, một chút động lòng cũng không có. Trái tim Cố Tân Tân run rẩy, cô cắn chặt răng gọi. "Cận Ngụ Đình sao? Là anh sao?"
Cận Ngụ Đình không trả lời, tiếng động cơ lần thứ hai truyền vào trong tai Cố Tân Tân, đối phương điên cuồng phi tới, hai bánh xe đã trượt lên phía khoảng trống bên này.
Bảo an từ bên trong bước nhanh ra, "Làm cái gì đấy?"
Lý Dĩnh Thư cuống cuồng muốn đứng lên, nhưng hai chân như nhũn ra, không làm sao đứng lên nổi.
Bảo an tiến lên kéo lại cánh tay của cô ấy. "Cô không sao chứ?"
Khuôn mặt Lý Dĩnh Thư tèm lem nước mắt, ngón tay run rẩy chỉ về phía chiếc xe kia, "Nó. . . . . .nó muốn đâm tôi."
Cố Tân Tân hô tên của cô ấy nhưng Lý Dĩnh Thư dĩ nhiên không nghe thấy, cả người run rẩy. Chiếc xe kia lại đột nhiên xông về phía trước, Lý Dĩnh Thư hét lên một tiếng.
"Cận Ngụ Đình, tôi biết là anh!" Cố Tân Tân liên tục quát về phía điện thoại, "Không phải anh đang tìm tôi sao? Tôi ở đây, có chuyện gì thì mặt đối mặt nói đi."
Hình ảnh trên màn hình hơi động, chuyển sang gương mặt của người đàn ông.
Quả nhiên là anh.
Cận Ngụ Đình nhìn vách tường phía sau cô, giấy dán tường đẹp đẽ tinh xảo, điều hòa trên trần nhà đang bật, "Cố Tân Tân, cuộc sống của em có vẻ rất tiêu diêu tự tại nhỉ."
"Việc giữa hai chúng ta vì sao phải kéo người khác vào?"
"Em cứ như vậy mà bỏ đi thẳng, trước khi đi còn không quên để lại một mớ rắc rối kéo cả Cận gia vào trong, bây giờ lại có mặt mũi mà nói như vậy với tôi sao."
Cố Tân Tân không còn nhìn thấy Lý Dĩnh Thư nữa thì hơi nóng ruột. "Đến tột cùng là anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào em còn không biết sao?"
"Tôi sẽ không trở về, càng không thể làm nhân chứng cho anh."
Tiếng cười lạnh từ trong miệng của Cận Ngụ Đình phát ra càng rõ ràng hơn, "Em cho rằng chỉ một lời làm chứng của em là có thể quyết định sự sống chết của tôi? Tôi nói cho em biết, dù cho không có em làm chứng thì cùng lắm tôi cũng chỉ phiền phức thêm một chút mà thôi. . . . . ."
"Nếu đã thế thì càng không có gì để nói, sau này anh đừng làm những chuyện kiểu này nữa."
Ngữ khí của Cố Tân Tân rất tệ, triệt để khiến cho lửa giận của Cận Ngụ Đình không thể kiềm chế nổi nữa.
"Lời làm chứng của em không thể quyết định sự sống chết của tôi, nhưng em có xuất hiện hay không sẽ quyết định sống chết của Lý Dĩnh Thư."
Môi Cố Tân Tân run lẩy bẩy, gần như không nói lên lời. "Cận Ngụ Đình, anh không thấy mình rất bỉ ổi sao?"
"Bây giờ em mới biết sao? Bỉ ổi vốn dĩ chính là tính từ người ta miêu tả về tôi, đáng tiếc là em đã biết quá muộn."
"Anh không sợ như vậy sẽ gây ra án mạng sao?"
Đây là một cơ hội tuyệt vời, đương nhiên Cận Ngụ Đình sẽ không giải thích với cô làm gì, "Dù sao cũng đâu phải mạng của tôi, mạng của tôi trong lòng em không đáng giá, điều này tôi biết. Đã vậy thì thử đến Lý Dĩnh Thư này xem sao, xem xem cô ta có thể đáng giá bao nhiêu đồng tiền."
_Y
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom