Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Buổi chiều hôm ấy, Hoàng Phong được Hạ Trâm giới thiệu rất nhiều nơi để đi. Anh vốn không rành Thuỵ Sĩ, tuy có đi công tác vài lần, nhưng do không có thời gian tham quan, vả lại bản thân anh muốn nhanh chóng về với cô.
Hoàng hôn ở Thụy Sĩ đẹp không kém gì nơi khác. Ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi xuống mặt nước long lanh, yên bình của hồ Zurich. Hạ Trâm cầm tay Hoàng Phong, nói với anh:
- Chúng ta du ngoạn hồ trên thuyền nhé!
- Chiều theo ý vợ.
Hai người thuê một chiếc thuyền, Hoàng Phong ga lăng bế cô xuống nơi ngồi. Ổn định vị trí, người đàn ông bản xứ thành thạo chèo chiếc thuyền ra giữa hồ.
Hạ Trâm đội chiếc mũ rộng vành lên đầu, ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh anh. Cảnh xung quanh hồ thật đẹp, đều là những tiệm bánh ngọt, cửa hàng thời trang, trang sức, đá quý. Hoàng Phong yêu chiều vuốt tóc cô, nói:
- Vợ anh thật biết chọn nơi du lịch.
- Hoàng hôn ở đây thật đẹp. Em muốn ngắm mãi.
- Không về sao?
- Chồng ở đâu, em ở đấy. Về hay không, em luôn bám theo chồng.
Cầm tay cô lên hôn nhẹ, anh thư thái cùng cô ngắm vẻ đẹp vốn có ở Zurich.
Trở về nhà, Hạ Trâm đi ngâm mình trong bồn tắm. Cả ngày hôm nay, mệt có, vui có, và quan trọng là cô đã mua được quà tặng sinh nhật anh. Trước khi về tới nhà, cô nói dối anh cần mua đồ.
Hoàng Phong muốn đi cùng, nhưng cô không cho. Năn nỉ mãi, cô cũng được anh cho phép, với điều kiện điện thoại phải đặt GPS.
Tới cửa hàng đồng hồ nằm ngay góc phố, cô chọn mua một chiếc Rolex cho Hoàng Phong. Bao nhiêu tiền tích góp 1 năm nay, hầu hết đều là anh đưa nhưng cô không dùng. Giữ lại để tặng anh đồng hồ Rolex chính hãng này.
Cô chọn một cái bằng thép. Kiểu mẫu của nó theo như lời bà chủ nói là quý phái, sang trọng. Rất thích hợp với những người điềm đạm, ôn nhu. Rất giống Hoàng Phong a.
Gói kĩ lại, Hạ Trâm cho vào túi xách, chạy về nhà. May mắn rằng anh đang bận nấu ăn, không hỏi kỹ lưỡng cô. Bước ra khỏi bồn tắm, cô mặc bộ pijama lụa màu xanh nhạt, đi xuống bếp.
Hoàng Phong đeo tạp dề, xào nấu thức ăn. Có thể thấy vài giọt mồ hôi rơi xuống trán anh. Tới bên cạnh, cô quan tâm hỏi:
- Chồng có cần em giúp không ạ?
- Không. Vợ chỉ cần ngồi chờ anh mang thức ăn đến.
- Dạ.
Nghe lời anh, cô quay lại ghế ngồi, chăm chú nhìn người đàn ông của gia đình. Anh thật đẹp khi nghiêm túc làm việc.
Bưng hai đĩa mì spaghetti nóng hổi đến bàn ăn, Hoàng Phong cười nói với vợ:
- Trông có hấp dẫn không?
- Có, để em thử tay nghề của chồng nha!
Hạ Trâm hào hứng, cầm đũa gắp một miếng. Đưa vào miệng, chỉ vài giây sau, gương mặt vui tươi bỗng trở nên u ám. Mặt cô nhăn nhó lại, chạy vội vào nhà vệ sinh. Anh ngoài này thấy có vấn đề, liền thử một chút.
Và tiếp theo cô, Hoàng Phong bịt miệng lại, cố gắng nuốt đi. Anh nấu cái quái gì thế này!?
Cô mím môi đi ra, hỏi anh:
- Chồng nấu sao vậy? Em ăn không vừa miệng.
- Anh xin lỗi, là do nhầm... muối thành đường.
- Gì? Chồng nhầm sao? Ôi! Thật khó nuốt.
- Dù gì anh cũng lâu không nấu... Bốn năm năm rồi còn gì... - Anh thản nhiên biện minh cho tài nấu ăn của mình.
- Thì ra chồng em không phải là hoàn hảo như mọi người suy nghĩ.
Hạ Trâm cười, khiêu khích anh. Con người, hóa ra chẳng có ai được ông trời cho toàn vẹn. Mà tài lắm thì tật nhiều. Hoàng Phong thông minh, hiểu biết, một mình gánh vác tập đoàn lớn với độ tuổi khiêm tốn. Ngoài ra còn lãnh đạm, ôn nhu, đẹp trai. Nhưng suy cho cùng, anh vẫn đang còn không biết nấu ăn a...
- ----------------------------------------
Vì bữa ăn "độc đáo" của Hoàng Phong, mà cả hai phải ra ngoài ăn cơm. Đúng lúc Hạ Trâm đang thèm cheese fondue ( lẩu phô mai) ở Thụy Sĩ, nhờ vậy mà nhân cơ hội thưởng thức.
Trong lúc đợi chờ món, Hoàng Phong "chữa cháy" cho lỗi lầm của mình, nói với cô:
- Anh cố tình nấu dở để vợ được đi ăn món vợ thích đấy.
- Vậy sao? Cũng nhờ công chồng cả...
Hạ Trâm vờ phối hợp ăn ý theo. Cô biết là anh muốn nấu cho cô ăn, nhưng vì không biết nêm nếm gia vị mới thế. Chứ nếu cô nói ra rằng muốn ăn cheese fondue, anh chiều cho cô đi ăn ngay.
Nồi fondue được đưa lên, Hạ Trâm lấy chiếc dĩa xiên dài ( đồ dùng cần thiết khi ăn cheese fondue) đưa cho anh, cô hỏi:
- Khi đi công tác ở đây, chồng đã ăn món này chưa?
- Lần đầu tiên là hôm nay. Vợ nói anh mới biết.
- Trong nồi lẩu này có rất nhiều loại phô mai, cùng với tỏi, tinh bột ngô và rượu trắng. Hơi ngậy đúng không?
- Có cả rượu trắng sao? Tốt nhất nên gọi món khác, sẽ không tốt cho vợ.
Dù cô có thích, nhưng có rượu trong này thật không thể ăn. Thế mà Hạ Trâm vẫn ngoan cố, nài nỉ anh:
- Chồng à, em đã đủ tuổi để uống rượu rồi mà. Huống gì, món lẩu này chỉ có một chút. Anh xem, em bé kia cũng đã được mẹ cho ăn. Anh nỡ lòng nào để em nhịn... tội nghiệp em lắm a...
Bật cười trước hành động này của cô. Anh cũng không nỡ mà nói không thêm lần nữa. Gật đầu, anh đáp:
- Vợ muốn thì hãy ăn. Anh cho phép. Cùng lắm, nếu vợ say, tối nay... sẽ lại là một đêm không ngủ.
Cô thở dài, nhìn nồi lẩu thầm nghĩ, thôi thì hãy ăn đi, ăn cho thỏa nỗi thèm muốn. Rồi tối về, may rủi thế nào cũng bị "thịt"
Đúng như Hạ Trâm nghĩ, mặc dù cô rất tỉnh táo, không có dấu hiệu nào say hết. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ "làm thịt" cô không thương tiếc. Họa thay, trong lúc Hoàng Phong đang tình tứ, yêu thương cô thì có cuộc điện thoại của Hạ Trâm.
Anh mặc kệ, tiếp tục hôn cô. Hạ Trâm đẩy anh ra, khó khăn nói:
- Chồng... có ai gọi... em phải nghe... Buông em ra nào...
- Muộn rồi, kệ đi vợ.
Quyến luyến môi cô không ngừng, anh từng chút mút nhẹ, khiến môi cô mỗi lúc thêm đỏ.
Người gọi cuộc điện thoại đến vẫn kiên trì, tiếng chuông reo liên hồi. Hạ Trâm sợ có việc gì, nghiêm túc nói với anh:
- Buông em ra, lỡ may có chuyện gì... Chồng à...
Hoàng Phong tức giận, đứng phắt dậy lấy điện thoại cho cô. Bấm nghe, đầu dây truyền đến giọng của Tuyết Y:
- Alo, Hạ Trâm. Cậu đi chơi có vui không?
- Y Y à, bên này đã là giữa đêm rồi. Cậu quên sao?
- Ui... Mình quên thật. Cả gia đình mình và gia đình Lục Hạn đến Australia chơi, mình không nghĩ Thụy Sĩ lại kém ở đây những 8 tiếng. Vậy mình cúp máy, cậu ngủ đi nhé!
- Bye bye!
Tắt máy, cô quay lại thì thấy anh đã mặc áo vào, đắp chăn nằm một bên. Hạ Trâm đi đến, khẽ kéo một phần chăn còn lại đắp. Nhưng mà anh đã giữ chặt lại, có kéo thế nào cũng không được.
Cô lên tiếng nói với anh:
- Chồng, cho em đắp chăn cùng.
- ...
- Chồng! Anh đang làm gì thế?
- ...
- Chồng giận gì em à? Sao không trả lời em?
Hoàng Phong để cô tự độc thoại. Anh rất bực khi cảm xúc đang dâng trào, mà đột ngột bị chặn lại. Hạ Trâm còn không biết chiều anh, quay đầu bỏ mặc. Lần này phải cho cô biết mùi vị bị vô hình là như thế nào.
Biết anh giận, cô ngu ngốc chẳng biết phải làm gì. Sao lúc nào anh cũng bắt nạt, giận dỗi với cô? Không biết cũng là tội chăng? Anh im lặng như thế cô biết làm gì? Cứ tưởng rằng anh quan tâm tới cảm xúc của cô lắm, anh yêu cô lắm. Ai ngờ... anh còn chẳng mảy may nghe cô nói. Vô cớ quay lưng, không chừa chăn cho cô còn im lặng.
Tủi thân, Hạ Trâm úp mặt xuống gối khóc. Dù cố kìm nén từng tiếng sụt sùi mũi, cơn nấc nghẹn, nhưng Hoàng Phong vẫn nghe thấy. Anh liền quay lại, nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô run run lên, thoáng chốc đau lòng.
Anh ôm cô từ phía sau, hỏi:
- Trâm Trâm, sao lại khóc?
- ...
Cô không trả lời, nằm lùi ra mép giường, tránh bàn tay của anh. Cô ghét anh rồi.
- Anh làm vợ buồn à? Xin lỗi, anh hơi để tâm tình của mình ép đặt em. Quay lại đây với anh nào...
Hạ Trâm vẫn nằm yên không nhúc nhích, anh đáng bị trừng phạt.
Vòng tay qua eo cô, anh kéo lại bên mình. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trầm ổn nói:
- Bảo bối thật hư. Luôn luôn làm anh mất hứng. Nhưng vì yêu em, anh chấp nhận thua. Lòng này, không kìm được lâu lắm đối với em. Có chuyện gì ấm ức, nói anh nghe.
- Đồ đáng ghét nhà anh, lúc nào cũng bắt nạt, làm lơ em. Hỏi không nói, gọi không trả lời, làm em buồn.
Cô giờ mới chịu lên tiếng. Có một chút tha thứ cho anh. Hoàng Phong cười nhẹ, xoa tóc cô anh nói:
- Anh sai, vợ cũng sai. Hai chúng ta, hòa có được không?
- ...
Thấy Hạ Trâm im lặng, giọng anh như trách móc cô:
- Vốn dĩ đến đây để đi chơi, vợ đã giận thế này thì mai chúng ta về nước. Kế hoạch hâm nóng tình cảm của anh xem như thất bại.
Từng câu từng chữ của anh đều được cô nghe rõ mồn một. Vội vã quay người lại, cô gấp gáp nói:
- Đừng, đừng mà. Em... đã không còn giận chồng.
- Thật sao? Anh vẫn chưa thấy em hôn anh.
Hoàng Phong mặt dày trả lời cô. Lưỡng lự vài giây, Hạ Trâm lau nước mắt, rướn thân người hôn vào môi anh.
Đôi môi hai người một lần nữa bịn rịn, cảm xúc cả hai đều dâng trào thêm lần nữa. Hoàng Phong ôm cô lật lên người mình, tư thế này anh rất thích. Hạ Trâm bối rối nằm trên người anh, tay ôm cổ anh đáp trả từng nụ hôn.
Nhiệt độ căn phòng ngày dần tăng, da thịt vợ chồng Hoàng Phong dính nhau không rời. Mặt Hạ Trâm đỏ ửng, luôn miệng van xin anh:
- Chồng à... nhẹ một chút... ôi, chậm lại...
- Bảo bối, rốt cục là chậm hay nhẹ?
Anh sói già hỏi lại cô. Hạ Trâm đáp:
- Nhẹ... a... chồng...
Không nghe cô nói, anh tiếp tục nhịp nhàng. Phải nói cô là một thứ gì đấy rất khiến anh bị nghiện. Ăn một lần, là không muốn dừng lại.
"Trận đấu" giữa hai người kết thúc đúng vào lúc 3 giờ sáng. Cô ôm anh, hờn giận trách:
- Tại chồng cả. Cả một buổi sáng quý giá này sẽ không tham quan được nhiều.
- Nhưng vợ có thể tham quan anh, anh cho phép.
- Em mới không thèm. Đau!
- Có cần anh thoa thuốc cho không? Anh xem nào.
Hoàng Phong ngồi dậy, định tách hai chân cô ra. Nhưng chưa kịp làm thì bị ngay cái gối đập vào mặt, Hạ Trâm xấu hổ quát to:
- Hoàng Phong! Anh có thể đừng biến thái nữa được không?!
- -----------------------------------------
P/s: H này nhẹ quá đúng không? Mà các mem này... đã đọc đến đây rồi, có thể like một cái cho tui có động lực được không? Like ít là tui buồn lắm a...
Hoàng hôn ở Thụy Sĩ đẹp không kém gì nơi khác. Ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi xuống mặt nước long lanh, yên bình của hồ Zurich. Hạ Trâm cầm tay Hoàng Phong, nói với anh:
- Chúng ta du ngoạn hồ trên thuyền nhé!
- Chiều theo ý vợ.
Hai người thuê một chiếc thuyền, Hoàng Phong ga lăng bế cô xuống nơi ngồi. Ổn định vị trí, người đàn ông bản xứ thành thạo chèo chiếc thuyền ra giữa hồ.
Hạ Trâm đội chiếc mũ rộng vành lên đầu, ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh anh. Cảnh xung quanh hồ thật đẹp, đều là những tiệm bánh ngọt, cửa hàng thời trang, trang sức, đá quý. Hoàng Phong yêu chiều vuốt tóc cô, nói:
- Vợ anh thật biết chọn nơi du lịch.
- Hoàng hôn ở đây thật đẹp. Em muốn ngắm mãi.
- Không về sao?
- Chồng ở đâu, em ở đấy. Về hay không, em luôn bám theo chồng.
Cầm tay cô lên hôn nhẹ, anh thư thái cùng cô ngắm vẻ đẹp vốn có ở Zurich.
Trở về nhà, Hạ Trâm đi ngâm mình trong bồn tắm. Cả ngày hôm nay, mệt có, vui có, và quan trọng là cô đã mua được quà tặng sinh nhật anh. Trước khi về tới nhà, cô nói dối anh cần mua đồ.
Hoàng Phong muốn đi cùng, nhưng cô không cho. Năn nỉ mãi, cô cũng được anh cho phép, với điều kiện điện thoại phải đặt GPS.
Tới cửa hàng đồng hồ nằm ngay góc phố, cô chọn mua một chiếc Rolex cho Hoàng Phong. Bao nhiêu tiền tích góp 1 năm nay, hầu hết đều là anh đưa nhưng cô không dùng. Giữ lại để tặng anh đồng hồ Rolex chính hãng này.
Cô chọn một cái bằng thép. Kiểu mẫu của nó theo như lời bà chủ nói là quý phái, sang trọng. Rất thích hợp với những người điềm đạm, ôn nhu. Rất giống Hoàng Phong a.
Gói kĩ lại, Hạ Trâm cho vào túi xách, chạy về nhà. May mắn rằng anh đang bận nấu ăn, không hỏi kỹ lưỡng cô. Bước ra khỏi bồn tắm, cô mặc bộ pijama lụa màu xanh nhạt, đi xuống bếp.
Hoàng Phong đeo tạp dề, xào nấu thức ăn. Có thể thấy vài giọt mồ hôi rơi xuống trán anh. Tới bên cạnh, cô quan tâm hỏi:
- Chồng có cần em giúp không ạ?
- Không. Vợ chỉ cần ngồi chờ anh mang thức ăn đến.
- Dạ.
Nghe lời anh, cô quay lại ghế ngồi, chăm chú nhìn người đàn ông của gia đình. Anh thật đẹp khi nghiêm túc làm việc.
Bưng hai đĩa mì spaghetti nóng hổi đến bàn ăn, Hoàng Phong cười nói với vợ:
- Trông có hấp dẫn không?
- Có, để em thử tay nghề của chồng nha!
Hạ Trâm hào hứng, cầm đũa gắp một miếng. Đưa vào miệng, chỉ vài giây sau, gương mặt vui tươi bỗng trở nên u ám. Mặt cô nhăn nhó lại, chạy vội vào nhà vệ sinh. Anh ngoài này thấy có vấn đề, liền thử một chút.
Và tiếp theo cô, Hoàng Phong bịt miệng lại, cố gắng nuốt đi. Anh nấu cái quái gì thế này!?
Cô mím môi đi ra, hỏi anh:
- Chồng nấu sao vậy? Em ăn không vừa miệng.
- Anh xin lỗi, là do nhầm... muối thành đường.
- Gì? Chồng nhầm sao? Ôi! Thật khó nuốt.
- Dù gì anh cũng lâu không nấu... Bốn năm năm rồi còn gì... - Anh thản nhiên biện minh cho tài nấu ăn của mình.
- Thì ra chồng em không phải là hoàn hảo như mọi người suy nghĩ.
Hạ Trâm cười, khiêu khích anh. Con người, hóa ra chẳng có ai được ông trời cho toàn vẹn. Mà tài lắm thì tật nhiều. Hoàng Phong thông minh, hiểu biết, một mình gánh vác tập đoàn lớn với độ tuổi khiêm tốn. Ngoài ra còn lãnh đạm, ôn nhu, đẹp trai. Nhưng suy cho cùng, anh vẫn đang còn không biết nấu ăn a...
- ----------------------------------------
Vì bữa ăn "độc đáo" của Hoàng Phong, mà cả hai phải ra ngoài ăn cơm. Đúng lúc Hạ Trâm đang thèm cheese fondue ( lẩu phô mai) ở Thụy Sĩ, nhờ vậy mà nhân cơ hội thưởng thức.
Trong lúc đợi chờ món, Hoàng Phong "chữa cháy" cho lỗi lầm của mình, nói với cô:
- Anh cố tình nấu dở để vợ được đi ăn món vợ thích đấy.
- Vậy sao? Cũng nhờ công chồng cả...
Hạ Trâm vờ phối hợp ăn ý theo. Cô biết là anh muốn nấu cho cô ăn, nhưng vì không biết nêm nếm gia vị mới thế. Chứ nếu cô nói ra rằng muốn ăn cheese fondue, anh chiều cho cô đi ăn ngay.
Nồi fondue được đưa lên, Hạ Trâm lấy chiếc dĩa xiên dài ( đồ dùng cần thiết khi ăn cheese fondue) đưa cho anh, cô hỏi:
- Khi đi công tác ở đây, chồng đã ăn món này chưa?
- Lần đầu tiên là hôm nay. Vợ nói anh mới biết.
- Trong nồi lẩu này có rất nhiều loại phô mai, cùng với tỏi, tinh bột ngô và rượu trắng. Hơi ngậy đúng không?
- Có cả rượu trắng sao? Tốt nhất nên gọi món khác, sẽ không tốt cho vợ.
Dù cô có thích, nhưng có rượu trong này thật không thể ăn. Thế mà Hạ Trâm vẫn ngoan cố, nài nỉ anh:
- Chồng à, em đã đủ tuổi để uống rượu rồi mà. Huống gì, món lẩu này chỉ có một chút. Anh xem, em bé kia cũng đã được mẹ cho ăn. Anh nỡ lòng nào để em nhịn... tội nghiệp em lắm a...
Bật cười trước hành động này của cô. Anh cũng không nỡ mà nói không thêm lần nữa. Gật đầu, anh đáp:
- Vợ muốn thì hãy ăn. Anh cho phép. Cùng lắm, nếu vợ say, tối nay... sẽ lại là một đêm không ngủ.
Cô thở dài, nhìn nồi lẩu thầm nghĩ, thôi thì hãy ăn đi, ăn cho thỏa nỗi thèm muốn. Rồi tối về, may rủi thế nào cũng bị "thịt"
Đúng như Hạ Trâm nghĩ, mặc dù cô rất tỉnh táo, không có dấu hiệu nào say hết. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ "làm thịt" cô không thương tiếc. Họa thay, trong lúc Hoàng Phong đang tình tứ, yêu thương cô thì có cuộc điện thoại của Hạ Trâm.
Anh mặc kệ, tiếp tục hôn cô. Hạ Trâm đẩy anh ra, khó khăn nói:
- Chồng... có ai gọi... em phải nghe... Buông em ra nào...
- Muộn rồi, kệ đi vợ.
Quyến luyến môi cô không ngừng, anh từng chút mút nhẹ, khiến môi cô mỗi lúc thêm đỏ.
Người gọi cuộc điện thoại đến vẫn kiên trì, tiếng chuông reo liên hồi. Hạ Trâm sợ có việc gì, nghiêm túc nói với anh:
- Buông em ra, lỡ may có chuyện gì... Chồng à...
Hoàng Phong tức giận, đứng phắt dậy lấy điện thoại cho cô. Bấm nghe, đầu dây truyền đến giọng của Tuyết Y:
- Alo, Hạ Trâm. Cậu đi chơi có vui không?
- Y Y à, bên này đã là giữa đêm rồi. Cậu quên sao?
- Ui... Mình quên thật. Cả gia đình mình và gia đình Lục Hạn đến Australia chơi, mình không nghĩ Thụy Sĩ lại kém ở đây những 8 tiếng. Vậy mình cúp máy, cậu ngủ đi nhé!
- Bye bye!
Tắt máy, cô quay lại thì thấy anh đã mặc áo vào, đắp chăn nằm một bên. Hạ Trâm đi đến, khẽ kéo một phần chăn còn lại đắp. Nhưng mà anh đã giữ chặt lại, có kéo thế nào cũng không được.
Cô lên tiếng nói với anh:
- Chồng, cho em đắp chăn cùng.
- ...
- Chồng! Anh đang làm gì thế?
- ...
- Chồng giận gì em à? Sao không trả lời em?
Hoàng Phong để cô tự độc thoại. Anh rất bực khi cảm xúc đang dâng trào, mà đột ngột bị chặn lại. Hạ Trâm còn không biết chiều anh, quay đầu bỏ mặc. Lần này phải cho cô biết mùi vị bị vô hình là như thế nào.
Biết anh giận, cô ngu ngốc chẳng biết phải làm gì. Sao lúc nào anh cũng bắt nạt, giận dỗi với cô? Không biết cũng là tội chăng? Anh im lặng như thế cô biết làm gì? Cứ tưởng rằng anh quan tâm tới cảm xúc của cô lắm, anh yêu cô lắm. Ai ngờ... anh còn chẳng mảy may nghe cô nói. Vô cớ quay lưng, không chừa chăn cho cô còn im lặng.
Tủi thân, Hạ Trâm úp mặt xuống gối khóc. Dù cố kìm nén từng tiếng sụt sùi mũi, cơn nấc nghẹn, nhưng Hoàng Phong vẫn nghe thấy. Anh liền quay lại, nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô run run lên, thoáng chốc đau lòng.
Anh ôm cô từ phía sau, hỏi:
- Trâm Trâm, sao lại khóc?
- ...
Cô không trả lời, nằm lùi ra mép giường, tránh bàn tay của anh. Cô ghét anh rồi.
- Anh làm vợ buồn à? Xin lỗi, anh hơi để tâm tình của mình ép đặt em. Quay lại đây với anh nào...
Hạ Trâm vẫn nằm yên không nhúc nhích, anh đáng bị trừng phạt.
Vòng tay qua eo cô, anh kéo lại bên mình. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trầm ổn nói:
- Bảo bối thật hư. Luôn luôn làm anh mất hứng. Nhưng vì yêu em, anh chấp nhận thua. Lòng này, không kìm được lâu lắm đối với em. Có chuyện gì ấm ức, nói anh nghe.
- Đồ đáng ghét nhà anh, lúc nào cũng bắt nạt, làm lơ em. Hỏi không nói, gọi không trả lời, làm em buồn.
Cô giờ mới chịu lên tiếng. Có một chút tha thứ cho anh. Hoàng Phong cười nhẹ, xoa tóc cô anh nói:
- Anh sai, vợ cũng sai. Hai chúng ta, hòa có được không?
- ...
Thấy Hạ Trâm im lặng, giọng anh như trách móc cô:
- Vốn dĩ đến đây để đi chơi, vợ đã giận thế này thì mai chúng ta về nước. Kế hoạch hâm nóng tình cảm của anh xem như thất bại.
Từng câu từng chữ của anh đều được cô nghe rõ mồn một. Vội vã quay người lại, cô gấp gáp nói:
- Đừng, đừng mà. Em... đã không còn giận chồng.
- Thật sao? Anh vẫn chưa thấy em hôn anh.
Hoàng Phong mặt dày trả lời cô. Lưỡng lự vài giây, Hạ Trâm lau nước mắt, rướn thân người hôn vào môi anh.
Đôi môi hai người một lần nữa bịn rịn, cảm xúc cả hai đều dâng trào thêm lần nữa. Hoàng Phong ôm cô lật lên người mình, tư thế này anh rất thích. Hạ Trâm bối rối nằm trên người anh, tay ôm cổ anh đáp trả từng nụ hôn.
Nhiệt độ căn phòng ngày dần tăng, da thịt vợ chồng Hoàng Phong dính nhau không rời. Mặt Hạ Trâm đỏ ửng, luôn miệng van xin anh:
- Chồng à... nhẹ một chút... ôi, chậm lại...
- Bảo bối, rốt cục là chậm hay nhẹ?
Anh sói già hỏi lại cô. Hạ Trâm đáp:
- Nhẹ... a... chồng...
Không nghe cô nói, anh tiếp tục nhịp nhàng. Phải nói cô là một thứ gì đấy rất khiến anh bị nghiện. Ăn một lần, là không muốn dừng lại.
"Trận đấu" giữa hai người kết thúc đúng vào lúc 3 giờ sáng. Cô ôm anh, hờn giận trách:
- Tại chồng cả. Cả một buổi sáng quý giá này sẽ không tham quan được nhiều.
- Nhưng vợ có thể tham quan anh, anh cho phép.
- Em mới không thèm. Đau!
- Có cần anh thoa thuốc cho không? Anh xem nào.
Hoàng Phong ngồi dậy, định tách hai chân cô ra. Nhưng chưa kịp làm thì bị ngay cái gối đập vào mặt, Hạ Trâm xấu hổ quát to:
- Hoàng Phong! Anh có thể đừng biến thái nữa được không?!
- -----------------------------------------
P/s: H này nhẹ quá đúng không? Mà các mem này... đã đọc đến đây rồi, có thể like một cái cho tui có động lực được không? Like ít là tui buồn lắm a...
Bình luận facebook