Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Hạ Trâm mệt mỏi, mở mắt tỉnh dậy thì thấy Hoàng Phong đang sắp xếp va li quần áo. Cô chậm chạp ngồi dậy, hỏi:
- Anh làm gì vậy?
- Anh đang chuẩn bị quần áo. Em không muốn đi du lịch nữa sao?
- Anh Tiêu Thần đưa vé cho em rồi ạ?
- Không, anh đã tự đặt vé cho 2 chúng ta rồi.
- Công việc của anh...
- Đã ổn hết, bảo bối yên tâm nghe anh nào.
Hạ Trâm nũng nịu nói với Hoàng Phong:
- Anh Phong... giúp em lấy một bộ đồ.
- Anh sẽ vui vẻ lấy giúp, nếu em gọi anh là chồng.
- ... Chồng, giúp em.
Cô e thẹn nói. Anh mở tủ, lấy chiếc áo sơ mi trắng của mình ra đưa cho cô, không quên tặng một nụ hôn. Cười nói:
- Của vợ. Từ nay, hãy xưng hô như thế.
- Anh thích sao?
- Phải, anh thích.
- Chồng!
Cô cười nói to, làm Hoàng Phong vui đến lạ. Anh xoa mặt cô, hôn lên trán, nhắc nhở:
- Vợ của anh mau chóng đánh răng rửa mặt đi, chúng ta còn 3 tiếng để ăn sáng và đến sân bay.
- Tuân lệnh anh chồng của em.
- Đồ ngốc, không cần phải xưng anh trước.
- ------------------------------------------
~ Tại sân bay ~
Hoàng Phong cùng Hạ Trâm nắm tay nhau kéo va li lại quầy thủ tục. Hộ chiếu visa đã xong xuôi, hai người giờ đây đang yên vị tại khoang ghế hạng nhất.
Cô hôm nay diện quần jean ngắn màu trắng, cùng với áo sơ mi cùng màu. Còn về phần Hoàng Phong, quần tây âu xanh được anh kết hợp với áo sơ mi trắng. Hai người là mặc đồ đôi a. Khi xuất hiện ở sân bay, họ đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn.
Hạ Trâm thư giãn dựa lưng vào ghế, cô khoan thai bắt chéo chân lại. Hoàng Phong thấy vợ như thế, buồn cười bóp nhẹ đùi cô, nói:
- Cái này là của anh, mau lấy chăn che lại.
- Em muốn để như vậy. Chồng không được cấm nha.
Cô nhõng nhẽo đáp lại. Làm anh yêu chiều không thôi.
Hoàng Phong tỏ vẻ không bằng lòng, anh khẽ nhíu mày, phủ cái chăn mỏng lên đùi cô, hôn nhẹ môi Hạ Trâm ra lệnh:
- Vợ để im như bây giờ cho anh. Còn động đậy, anh sẽ hôn nữa.
Hạ Trâm mím môi, to tròn mắt nhìn anh, manh động quá rồi.
Cô nhắm mắt, ngủ bù cho tối hôm qua. Lần nào anh cũng bảo sẽ nhanh thôi, vậy mà hành hạ cô mãi không dừng lại. Trong lòng Hạ Trâm bây giờ chỉ có những thanh chocolate nóng hổi, tảng phô mai to thơm phức. Còn cả dãy núi Alps đẹp tuyệt trần, hồ Zurich diễm lệ, trong xanh.
Ôi, tất cả đang chờ cô đến thưởng thức, tham quan. Muốn máy bay thật nhanh nhanh đến Thụy Sĩ. Hơn nữa, món quà dành tặng sinh nhật anh được cô ấp ủ bao lâu nay sắp thành hiện thực. Mải mê suy nghĩ, cô ngủ lúc nào không hay.
Hoàng Phong xoa nhẹ đầu cô, mong rằng chuyến du lịch lần này, tình cảm vợ chồng anh ngày dần tăng. Xem như, đây là chuyến tuần trăng mật. Tuy rằng chưa thể cho cô một đám cưới viên mãn, hoành tráng, nhưng chắc chắn trong nay mai, anh sẽ làm được.
Chỉ là... Hạ Trâm đang còn đi học. Cô chưa muốn anh làm việc đó bây giờ. Bảo bối của anh nói:
" Em muốn học xong sẽ tổ chức đám cưới, có được không? "
Cô nói như vậy, anh không thể nào bắt ép. Đám cưới, chỉ là một nghi thức, là mốc đánh dấu, là một dấu chấm cho tình yêu nam nữ. Nó mở ra một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, bình yên.
Chính vì vậy, nếu cô chưa muốn bây giờ, sớm muộn gì hai người cũng đến với nhau. Hoàng Phong anh không nên suy nghĩ, lo lắng nhiều.
- -------------------------------------------
Đúng một ngày ngồi trên máy bay, Hạ Trâm ê ẩm thân người. Nhờ phục vụ tốt, và được chồng chăm sóc cặn kẽ, cẩn thận, chu đáo, cơn đau của cô kết thúc nhanh chóng.
Máy bay nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Zurich, bang Kloten. Bao nhiêu người tấp nập, bận rộn thu dọn hành lý rời máy bay. Hoàng Phong cầm tay Hạ Trâm, tay còn lại cầm va li ung dung bắt một chiếc taxi bên đường về biệt thự.
Hạ Trâm thích thú ngắm cảnh bên ngoài, thành phố Zurich đẹp, mơ hồ hơn cô từng thấy trên internet. Nó mang vẻ sắc nét, chân thực và hơn hết, một dãy kiến trúc nguy nga khiến cô không thể nào chớp mắt.
Anh bên này nói tên địa điểm biệt thự cho tài xế, quay qua thấy cô dán mặt vào cửa kính. Vòng tay kéo cô sát lại, anh hỏi:
- Vợ thích không?
- Có, em thích lắm. Cảm ơn chồng!
Hạ Trâm cười trả lời, đồng thời hôn nhẹ vào má anh. Giấc mơ từ bé đến giờ của cô đã được thực hiện.
Dù gia đình không quá khó khăn để đi du lịch, nhưng Hạ Đình và Ngô Tuyết vô cùng bận rộn, hiếm có thời gian đưa Hạ Trâm ra ngoài chơi. Một lần, xem những tấm hình mà ông nội đi du lịch ở Thụy Sĩ, cô ngưỡng mộ vẻ đẹp, con người, văn hóa nơi đây.
Đầu óc non nớt bỗng rất muốn được đến một lần. Cứ nghĩ sau này lớn lên làm việc có tiền, tha hồ đi vòng quanh thế giới, và việc đi Thụy Sĩ được cô lên kế hoạch đặt chân tới vào năm 25 tuổi. Ai ngờ cô có thể đến sớm hơn dự kiến. Mà người đưa cô đến là anh, người chồng tuyệt nhất của cô.
Biệt thự được Hoàng Phong mua vào ngay tối hôm qua nằm đối diện hồ Zurich. Từ ban công khu biệt thự, có thể thấy hồ nước trong veo. Cùng những bầy thiên nga, hải âu, bồ câu thi nhau ngả cánh.
Hạ Trâm được Hoàng Phong chỉ cho thấy cây cầu đi bộ bằng gỗ, nơi có tấp nập người qua lại. Cô tròn xoe mắt chứng kiến dòng người, cảnh vật đông đúc. Thích thú đưa chiếc máy ảnh cho anh, cô hỏi:
- Chồng à, chụp cho em một kiểu nhé?
- Được.
Anh nhận lấy máy, vui vẻ làm nhiếp ảnh gia cho cô vợ nhỏ. Hạ Trâm tươi cười giơ hai ngón tay, phong cảnh sau cô chính là một phần bên của hồ Zurich. Tiếp theo, cô chạy lại ôm anh, dễ thương nói:
- Nào, vợ chồng mình cùng chụp!
Hoàng Phong quay ngược camera lại, ôm cô tạo dáng chụp. Phải 10 phút sau hai người họ mới vào biệt thự.
Căn biệt thự này không phải do chính tay Hoàng Phong chọn mua, mà là Từ Thái. Anh chỉ là giao việc cho cậu làm, xong thanh toán chi phí. Thiết kế của căn biệt thự đậm chất châu Âu. Nội thất đẹp đẽ, đồ dùng tiện nghi.
Hạ Trâm thắc mắc hỏi anh:
- Chúng ta chỉ đi du lịch vài ngày, sao chồng lại mua hẳn ngôi biệt thự to như vậy. Thật lãng phí!
- Vợ không muốn quay lại đây nữa sao?
- Có chứ! Chẳng nhẽ...
- Phải, đây sẽ là nơi ở hợp lý nhất khi chúng ta trở lại đây.
- Chồng em thật biết lo cho tương lai.
Cô khéo léo nịnh nọt anh. Chợt chiếc bụng không hẹn mà kêu lên một tiếng.
Hoàng Phong biết, anh cầm tay cô:
- Vợ giúp anh cất đồ, chúng ta đi ăn trưa.
- Dạ.
Hạ Trâm tay xách va li cùng anh mang lên phòng sắp xếp. Cô đang rất đói a.
Vợ chồng Hoàng Phong có mặt tại một cửa hàng gần đó. Hạ Trâm không suy nghĩ, nói ngay với người phục vụ:
- Please give us two rosti and two bernerplatte! ( Làm ơn cho chúng tôi hai phần rosti và hai phần bernerplatte!)
- Yes, please wait for 5 minutes! ( Vâng, xin vui lòng đợi trong 5 phút!)
Anh phục vụ cúi đầu nói rồi quay vào trong. Hoàng Phong ân cần đưa khăn cho cô, nói:
- Vợ có vẻ rất thành thạo nơi đây.
- Ưm... Đây là những điều cơ bản cần biết khi đến Thụy Sĩ.
- Vậy sao? Nói cho anh biết khi nào người phục vụ sẽ mang đồ lên.
- Chúng ta đã nói chuyện mất nửa phút, vậy 4 phút rưỡi nữa chúng ta sẽ có thức ăn.
Hoàng Phong hoài nghi, sao cô lại tính từng giây từng phút như thế? Với số lượng khách đông như vậy, người phục vụ chỉ nói rằng trong vòng 5 phút sẽ có đồ ăn, trường hợp hơn 5 phút dễ dàng xảy ra. Vợ anh thật tin người.
Chắc chắn rằng suy nghĩ của mình đúng, anh ngạo mạn thách thức cô:
- Vợ có dám cược với anh không? Anh đoán rằng hơn 5 phút người phục vụ kia mới mang thức ăn lên. Ai thua... sẽ thực hiện yêu cầu của người thắng.
- Được, kiểu gì chồng cũng thua.
Hạ Trâm cũng tự tin không kém. Ánh mắt đắc thắng thể hiện rõ trên gương mặt cô. Cả hai đều chăm chú nhìn vào đồng hồ. Đúng 5 phút, người phục vụ đã mang được thức ăn lên. Anh ta dọn lên bàn, lịch sự nói:
- Please! Bon appetit! ( Xin mời! Chúc hai vị ăn ngon miệng!)
Cô gật đầu, vui vẻ cầm nĩa thưởng thức món ăn. Nháy mắt nhìn anh, cô nói:
- Thế nào ạ? Chồng phải chịu phạt rồi.
- Lần này anh thua. Không bao giờ có lần sau.
Hoàng Phong lắc đầu, ngậm ngùi trả lời. Hạ Trâm thầm cười trong lòng, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ bại trận của anh, hơn nữa cũng là lần đầu tiên anh lại bày ra một trò đánh cược như vậy. Hoàng Phong mà cô biết thường ngày rất trưởng thành, ôn nhu.
Hai món rosti và bernerplatte mà Hạ Trâm gọi đều là những món ăn nổi tiếng, bổ ích và đặc trưng ở Thụy Sĩ. Rosti được chế biến khá đơn giản, làm hoàn toàn từ khoai tây, hành tây, pho mát và một vài lát táo cắt nhỏ. Trộn đều lên với nhau và chiên thành những chiếc bánh nhỏ giòn tan.
Món này không chỉ quen thuộc với người Thụy Sĩ, mà ngay cả bản thân Hoàng Phong đã được Hạ Trâm làm cho ăn vài lần. Đầu bếp ở đây tay nghề không phù hợp với khẩu vị của anh, vốn đồ ăn vợ anh làm vẫn ngon hơn.
Bernerplatte không phải là xa lạ gì, đó chỉ tên gọi chung của món ăn có nhiều loại thịt hỗn hợp. Chẳng hạn như thịt lợn xông khói, thịt bò, xúc xích, xương sườn,... Đi cùng là một số loại rau củ ăn kèm. Nó sẽ rất ngon đối với những người thích ăn thịt.
Bữa trưa mau chóng kết thúc. Hoàng Phong cùng Hạ Trâm đi dạo ở khu phố cổ Zurich. Dọc hai bên đường phố là chi chít những dãy nhà cao được thiết kế với cấu trúc đậm chất Trung Cổ nhưng không kém phần đặc sắc.
Đọc những cuốn sách nói về lối sống, con người mọi thứ ở đây. Hạ Trâm rất cảm phục và cảm thấy nên học hỏi. Khi nãy thắng anh, cô cũng không phục mình lắm. Bởi con người Thụy Sĩ đối với cô mà nói quá đỗi quen thuộc.
Và việc người phục vụ vừa nãy, là do cô đã biết. Người Thụy Sĩ, luôn luôn tuân thủ sự đúng giờ một cách tuyệt đối, chính xác. Đây là một đức tính thể hiện tình thần kỷ luật và chặt chẽ, rõ ràng của họ.
Lối sống, con người, văn hóa cũng như bản sắc của Zurich được khắc họa rõ nét tại phố cổ này. Đi tới gian hàng đang bầy bán bao nhiêu là đồ đẹp, Hạ Trâm liền đến xem. Cô nhanh tay lấy chiếc hộp nhạc màu trắng. Đưa cho Hoàng Phong nói:
- Chồng thấy có đẹp không? Em rất muốn mua hộp nhạc ở đây.
Anh cầm lên xem, cười nói:
- Vợ muốn anh sẽ mua.
Cô lấy lại, mở nắp đàn ra. Bên trong liền phát ra tiếng nhạc êm tai, nhẹ nhàng và thanh dịu cùng với một đôi nam nữ ngồi bên nhau đánh piano. Chàng trai ấy mặc bộ tuxedo, còn cô gái diện váy cưới công chúa.
Hạ Trâm nheo mắt cười, nhìn anh hỏi:
- Nhạc có hay không chồng? Em rất thích đôi nam nữ này.
Hoàng Phong xoa đầu cô, liền hỏi ông lão bán hàng:
- How much is this music box? ( Hộp nhạc này bao nhiêu tiền vậy?)
- It is five thousand dollars. ( Nó là 5,000 đô la.)
* 5,000 đô la = 116 585 000 VND. Hộp nhạc ở Thụy Sĩ rất phổ biến và thông dụng nên giá trên chính là mức giá quy định. Còn ở Việt Nam, hộp nhạc rất khó kiếm được loại tốt nhất và thường là hàng nước ngoài, nên giá rất đắt *
Hoàng Phong rút tiền đưa cho ông lão. Hạ Trâm nhận chiếc hộp nhạc được gói cẩn thận, ôm vào lòng. Cô phải mang về trưng ở phòng ngủ. Sẽ cùng anh nghe những lúc mệt mỏi. Hai người nhâm nhi tách trà, thưởng thức giải điệu trong chiếc hộp nhạc.
Ôi! Cô rất muốn như thế. Nhún chân lên, cô ôm cổ anh, tặng nụ hôn lên môi, nói:
- Cảm ơn chồng rất rất nhiều!
Anh ôm eo cô, trả lời:
- Anh cũng thích chiếc hộp nhạc này. Vợ quả thật có mắt nhìn.
- ------------------------------------------
P/s: Ở Thụy Sĩ, có 4 ngôn ngữ chính mà họ hay dùng. Đó là Đức, Pháp, Ý và Rumantsch. Nhưng, do Thụy Sĩ là địa điểm rất thu hút khách du lịch khắp nơi trên thế giới nên tiếng Anh cũng có rất nhiều người biết.
Chính vì thế, ông lão bán hàng người Thụy Sĩ biết nói tiếng Anh cũng không có gì vô lý cả.
- Anh làm gì vậy?
- Anh đang chuẩn bị quần áo. Em không muốn đi du lịch nữa sao?
- Anh Tiêu Thần đưa vé cho em rồi ạ?
- Không, anh đã tự đặt vé cho 2 chúng ta rồi.
- Công việc của anh...
- Đã ổn hết, bảo bối yên tâm nghe anh nào.
Hạ Trâm nũng nịu nói với Hoàng Phong:
- Anh Phong... giúp em lấy một bộ đồ.
- Anh sẽ vui vẻ lấy giúp, nếu em gọi anh là chồng.
- ... Chồng, giúp em.
Cô e thẹn nói. Anh mở tủ, lấy chiếc áo sơ mi trắng của mình ra đưa cho cô, không quên tặng một nụ hôn. Cười nói:
- Của vợ. Từ nay, hãy xưng hô như thế.
- Anh thích sao?
- Phải, anh thích.
- Chồng!
Cô cười nói to, làm Hoàng Phong vui đến lạ. Anh xoa mặt cô, hôn lên trán, nhắc nhở:
- Vợ của anh mau chóng đánh răng rửa mặt đi, chúng ta còn 3 tiếng để ăn sáng và đến sân bay.
- Tuân lệnh anh chồng của em.
- Đồ ngốc, không cần phải xưng anh trước.
- ------------------------------------------
~ Tại sân bay ~
Hoàng Phong cùng Hạ Trâm nắm tay nhau kéo va li lại quầy thủ tục. Hộ chiếu visa đã xong xuôi, hai người giờ đây đang yên vị tại khoang ghế hạng nhất.
Cô hôm nay diện quần jean ngắn màu trắng, cùng với áo sơ mi cùng màu. Còn về phần Hoàng Phong, quần tây âu xanh được anh kết hợp với áo sơ mi trắng. Hai người là mặc đồ đôi a. Khi xuất hiện ở sân bay, họ đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn.
Hạ Trâm thư giãn dựa lưng vào ghế, cô khoan thai bắt chéo chân lại. Hoàng Phong thấy vợ như thế, buồn cười bóp nhẹ đùi cô, nói:
- Cái này là của anh, mau lấy chăn che lại.
- Em muốn để như vậy. Chồng không được cấm nha.
Cô nhõng nhẽo đáp lại. Làm anh yêu chiều không thôi.
Hoàng Phong tỏ vẻ không bằng lòng, anh khẽ nhíu mày, phủ cái chăn mỏng lên đùi cô, hôn nhẹ môi Hạ Trâm ra lệnh:
- Vợ để im như bây giờ cho anh. Còn động đậy, anh sẽ hôn nữa.
Hạ Trâm mím môi, to tròn mắt nhìn anh, manh động quá rồi.
Cô nhắm mắt, ngủ bù cho tối hôm qua. Lần nào anh cũng bảo sẽ nhanh thôi, vậy mà hành hạ cô mãi không dừng lại. Trong lòng Hạ Trâm bây giờ chỉ có những thanh chocolate nóng hổi, tảng phô mai to thơm phức. Còn cả dãy núi Alps đẹp tuyệt trần, hồ Zurich diễm lệ, trong xanh.
Ôi, tất cả đang chờ cô đến thưởng thức, tham quan. Muốn máy bay thật nhanh nhanh đến Thụy Sĩ. Hơn nữa, món quà dành tặng sinh nhật anh được cô ấp ủ bao lâu nay sắp thành hiện thực. Mải mê suy nghĩ, cô ngủ lúc nào không hay.
Hoàng Phong xoa nhẹ đầu cô, mong rằng chuyến du lịch lần này, tình cảm vợ chồng anh ngày dần tăng. Xem như, đây là chuyến tuần trăng mật. Tuy rằng chưa thể cho cô một đám cưới viên mãn, hoành tráng, nhưng chắc chắn trong nay mai, anh sẽ làm được.
Chỉ là... Hạ Trâm đang còn đi học. Cô chưa muốn anh làm việc đó bây giờ. Bảo bối của anh nói:
" Em muốn học xong sẽ tổ chức đám cưới, có được không? "
Cô nói như vậy, anh không thể nào bắt ép. Đám cưới, chỉ là một nghi thức, là mốc đánh dấu, là một dấu chấm cho tình yêu nam nữ. Nó mở ra một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, bình yên.
Chính vì vậy, nếu cô chưa muốn bây giờ, sớm muộn gì hai người cũng đến với nhau. Hoàng Phong anh không nên suy nghĩ, lo lắng nhiều.
- -------------------------------------------
Đúng một ngày ngồi trên máy bay, Hạ Trâm ê ẩm thân người. Nhờ phục vụ tốt, và được chồng chăm sóc cặn kẽ, cẩn thận, chu đáo, cơn đau của cô kết thúc nhanh chóng.
Máy bay nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Zurich, bang Kloten. Bao nhiêu người tấp nập, bận rộn thu dọn hành lý rời máy bay. Hoàng Phong cầm tay Hạ Trâm, tay còn lại cầm va li ung dung bắt một chiếc taxi bên đường về biệt thự.
Hạ Trâm thích thú ngắm cảnh bên ngoài, thành phố Zurich đẹp, mơ hồ hơn cô từng thấy trên internet. Nó mang vẻ sắc nét, chân thực và hơn hết, một dãy kiến trúc nguy nga khiến cô không thể nào chớp mắt.
Anh bên này nói tên địa điểm biệt thự cho tài xế, quay qua thấy cô dán mặt vào cửa kính. Vòng tay kéo cô sát lại, anh hỏi:
- Vợ thích không?
- Có, em thích lắm. Cảm ơn chồng!
Hạ Trâm cười trả lời, đồng thời hôn nhẹ vào má anh. Giấc mơ từ bé đến giờ của cô đã được thực hiện.
Dù gia đình không quá khó khăn để đi du lịch, nhưng Hạ Đình và Ngô Tuyết vô cùng bận rộn, hiếm có thời gian đưa Hạ Trâm ra ngoài chơi. Một lần, xem những tấm hình mà ông nội đi du lịch ở Thụy Sĩ, cô ngưỡng mộ vẻ đẹp, con người, văn hóa nơi đây.
Đầu óc non nớt bỗng rất muốn được đến một lần. Cứ nghĩ sau này lớn lên làm việc có tiền, tha hồ đi vòng quanh thế giới, và việc đi Thụy Sĩ được cô lên kế hoạch đặt chân tới vào năm 25 tuổi. Ai ngờ cô có thể đến sớm hơn dự kiến. Mà người đưa cô đến là anh, người chồng tuyệt nhất của cô.
Biệt thự được Hoàng Phong mua vào ngay tối hôm qua nằm đối diện hồ Zurich. Từ ban công khu biệt thự, có thể thấy hồ nước trong veo. Cùng những bầy thiên nga, hải âu, bồ câu thi nhau ngả cánh.
Hạ Trâm được Hoàng Phong chỉ cho thấy cây cầu đi bộ bằng gỗ, nơi có tấp nập người qua lại. Cô tròn xoe mắt chứng kiến dòng người, cảnh vật đông đúc. Thích thú đưa chiếc máy ảnh cho anh, cô hỏi:
- Chồng à, chụp cho em một kiểu nhé?
- Được.
Anh nhận lấy máy, vui vẻ làm nhiếp ảnh gia cho cô vợ nhỏ. Hạ Trâm tươi cười giơ hai ngón tay, phong cảnh sau cô chính là một phần bên của hồ Zurich. Tiếp theo, cô chạy lại ôm anh, dễ thương nói:
- Nào, vợ chồng mình cùng chụp!
Hoàng Phong quay ngược camera lại, ôm cô tạo dáng chụp. Phải 10 phút sau hai người họ mới vào biệt thự.
Căn biệt thự này không phải do chính tay Hoàng Phong chọn mua, mà là Từ Thái. Anh chỉ là giao việc cho cậu làm, xong thanh toán chi phí. Thiết kế của căn biệt thự đậm chất châu Âu. Nội thất đẹp đẽ, đồ dùng tiện nghi.
Hạ Trâm thắc mắc hỏi anh:
- Chúng ta chỉ đi du lịch vài ngày, sao chồng lại mua hẳn ngôi biệt thự to như vậy. Thật lãng phí!
- Vợ không muốn quay lại đây nữa sao?
- Có chứ! Chẳng nhẽ...
- Phải, đây sẽ là nơi ở hợp lý nhất khi chúng ta trở lại đây.
- Chồng em thật biết lo cho tương lai.
Cô khéo léo nịnh nọt anh. Chợt chiếc bụng không hẹn mà kêu lên một tiếng.
Hoàng Phong biết, anh cầm tay cô:
- Vợ giúp anh cất đồ, chúng ta đi ăn trưa.
- Dạ.
Hạ Trâm tay xách va li cùng anh mang lên phòng sắp xếp. Cô đang rất đói a.
Vợ chồng Hoàng Phong có mặt tại một cửa hàng gần đó. Hạ Trâm không suy nghĩ, nói ngay với người phục vụ:
- Please give us two rosti and two bernerplatte! ( Làm ơn cho chúng tôi hai phần rosti và hai phần bernerplatte!)
- Yes, please wait for 5 minutes! ( Vâng, xin vui lòng đợi trong 5 phút!)
Anh phục vụ cúi đầu nói rồi quay vào trong. Hoàng Phong ân cần đưa khăn cho cô, nói:
- Vợ có vẻ rất thành thạo nơi đây.
- Ưm... Đây là những điều cơ bản cần biết khi đến Thụy Sĩ.
- Vậy sao? Nói cho anh biết khi nào người phục vụ sẽ mang đồ lên.
- Chúng ta đã nói chuyện mất nửa phút, vậy 4 phút rưỡi nữa chúng ta sẽ có thức ăn.
Hoàng Phong hoài nghi, sao cô lại tính từng giây từng phút như thế? Với số lượng khách đông như vậy, người phục vụ chỉ nói rằng trong vòng 5 phút sẽ có đồ ăn, trường hợp hơn 5 phút dễ dàng xảy ra. Vợ anh thật tin người.
Chắc chắn rằng suy nghĩ của mình đúng, anh ngạo mạn thách thức cô:
- Vợ có dám cược với anh không? Anh đoán rằng hơn 5 phút người phục vụ kia mới mang thức ăn lên. Ai thua... sẽ thực hiện yêu cầu của người thắng.
- Được, kiểu gì chồng cũng thua.
Hạ Trâm cũng tự tin không kém. Ánh mắt đắc thắng thể hiện rõ trên gương mặt cô. Cả hai đều chăm chú nhìn vào đồng hồ. Đúng 5 phút, người phục vụ đã mang được thức ăn lên. Anh ta dọn lên bàn, lịch sự nói:
- Please! Bon appetit! ( Xin mời! Chúc hai vị ăn ngon miệng!)
Cô gật đầu, vui vẻ cầm nĩa thưởng thức món ăn. Nháy mắt nhìn anh, cô nói:
- Thế nào ạ? Chồng phải chịu phạt rồi.
- Lần này anh thua. Không bao giờ có lần sau.
Hoàng Phong lắc đầu, ngậm ngùi trả lời. Hạ Trâm thầm cười trong lòng, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ bại trận của anh, hơn nữa cũng là lần đầu tiên anh lại bày ra một trò đánh cược như vậy. Hoàng Phong mà cô biết thường ngày rất trưởng thành, ôn nhu.
Hai món rosti và bernerplatte mà Hạ Trâm gọi đều là những món ăn nổi tiếng, bổ ích và đặc trưng ở Thụy Sĩ. Rosti được chế biến khá đơn giản, làm hoàn toàn từ khoai tây, hành tây, pho mát và một vài lát táo cắt nhỏ. Trộn đều lên với nhau và chiên thành những chiếc bánh nhỏ giòn tan.
Món này không chỉ quen thuộc với người Thụy Sĩ, mà ngay cả bản thân Hoàng Phong đã được Hạ Trâm làm cho ăn vài lần. Đầu bếp ở đây tay nghề không phù hợp với khẩu vị của anh, vốn đồ ăn vợ anh làm vẫn ngon hơn.
Bernerplatte không phải là xa lạ gì, đó chỉ tên gọi chung của món ăn có nhiều loại thịt hỗn hợp. Chẳng hạn như thịt lợn xông khói, thịt bò, xúc xích, xương sườn,... Đi cùng là một số loại rau củ ăn kèm. Nó sẽ rất ngon đối với những người thích ăn thịt.
Bữa trưa mau chóng kết thúc. Hoàng Phong cùng Hạ Trâm đi dạo ở khu phố cổ Zurich. Dọc hai bên đường phố là chi chít những dãy nhà cao được thiết kế với cấu trúc đậm chất Trung Cổ nhưng không kém phần đặc sắc.
Đọc những cuốn sách nói về lối sống, con người mọi thứ ở đây. Hạ Trâm rất cảm phục và cảm thấy nên học hỏi. Khi nãy thắng anh, cô cũng không phục mình lắm. Bởi con người Thụy Sĩ đối với cô mà nói quá đỗi quen thuộc.
Và việc người phục vụ vừa nãy, là do cô đã biết. Người Thụy Sĩ, luôn luôn tuân thủ sự đúng giờ một cách tuyệt đối, chính xác. Đây là một đức tính thể hiện tình thần kỷ luật và chặt chẽ, rõ ràng của họ.
Lối sống, con người, văn hóa cũng như bản sắc của Zurich được khắc họa rõ nét tại phố cổ này. Đi tới gian hàng đang bầy bán bao nhiêu là đồ đẹp, Hạ Trâm liền đến xem. Cô nhanh tay lấy chiếc hộp nhạc màu trắng. Đưa cho Hoàng Phong nói:
- Chồng thấy có đẹp không? Em rất muốn mua hộp nhạc ở đây.
Anh cầm lên xem, cười nói:
- Vợ muốn anh sẽ mua.
Cô lấy lại, mở nắp đàn ra. Bên trong liền phát ra tiếng nhạc êm tai, nhẹ nhàng và thanh dịu cùng với một đôi nam nữ ngồi bên nhau đánh piano. Chàng trai ấy mặc bộ tuxedo, còn cô gái diện váy cưới công chúa.
Hạ Trâm nheo mắt cười, nhìn anh hỏi:
- Nhạc có hay không chồng? Em rất thích đôi nam nữ này.
Hoàng Phong xoa đầu cô, liền hỏi ông lão bán hàng:
- How much is this music box? ( Hộp nhạc này bao nhiêu tiền vậy?)
- It is five thousand dollars. ( Nó là 5,000 đô la.)
* 5,000 đô la = 116 585 000 VND. Hộp nhạc ở Thụy Sĩ rất phổ biến và thông dụng nên giá trên chính là mức giá quy định. Còn ở Việt Nam, hộp nhạc rất khó kiếm được loại tốt nhất và thường là hàng nước ngoài, nên giá rất đắt *
Hoàng Phong rút tiền đưa cho ông lão. Hạ Trâm nhận chiếc hộp nhạc được gói cẩn thận, ôm vào lòng. Cô phải mang về trưng ở phòng ngủ. Sẽ cùng anh nghe những lúc mệt mỏi. Hai người nhâm nhi tách trà, thưởng thức giải điệu trong chiếc hộp nhạc.
Ôi! Cô rất muốn như thế. Nhún chân lên, cô ôm cổ anh, tặng nụ hôn lên môi, nói:
- Cảm ơn chồng rất rất nhiều!
Anh ôm eo cô, trả lời:
- Anh cũng thích chiếc hộp nhạc này. Vợ quả thật có mắt nhìn.
- ------------------------------------------
P/s: Ở Thụy Sĩ, có 4 ngôn ngữ chính mà họ hay dùng. Đó là Đức, Pháp, Ý và Rumantsch. Nhưng, do Thụy Sĩ là địa điểm rất thu hút khách du lịch khắp nơi trên thế giới nên tiếng Anh cũng có rất nhiều người biết.
Chính vì thế, ông lão bán hàng người Thụy Sĩ biết nói tiếng Anh cũng không có gì vô lý cả.
Bình luận facebook