• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • Chap 43: Bởi vì tôi yêu cô ấy.

Chuyện này đối với Ôn Giai Tuệ đúng là khá bất ngờ. Cô nhất định phải cẩn thận suy xét mọi khía cạnh, có khi đây lại là một chiêu lừa gạt của người đàn ông này cũng nên.




- Nếu anh đã có lòng như vậy thì tôi càng không dám nhận. Chuyện tìm ngọc tôi sẽ tự lo, anh đừng quản nữa.




Cô không nhìn anh nữa, nhẹ nhàng quay mặt hướng vào trong ra hiệu đuổi khách.




Thấy cô nhất quyết cự tuyệt như vậy, Viên Trác Nghiên không khỏi tự giễu trong lòng, nhưng vẫn thản nhiên nói tiếp.




- Em chắc vẫn chưa quên chuyện đèn trần bị rơi trước đây chứ? Đó không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà kẻ đứng sau chuyện này cũng đang tìm ngọc. Anh đương nhiên sẽ không để em một mình đối diện với nguy hiểm như vậy.




Lúc anh điều tra được kẻ đã sắp đặt sự cố rơi đèn trần thì cũng vừa biết được kẻ đó cũng đang truy tìm bảy miếng ngọc kia. Mặc dù chưa biết chính xác đó là kẻ nào nhưng anh biết Ôn Giai Tuệ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nghĩ đến việc này, anh càng muốn hỏi người cha đã mất kia, tại sao lại đẩy hết những việc này lên vai nữ nhân này?
Còn chuyện trên núi tối hôm đó, anh vẫn chưa muốn cô phải một lần tiếp nhận nhiều chuyện như vậy. Thông tin về miếng ngọc mà A Phong điều tra được đã bị làm giả một nửa. Thực tế thì bà lão sở hữu miếng ngọc kia không ở hề có những tính cách quái gở mà kẻ đó cố tình thêu dệt nên anh đã mua lại miếng ngọc rất dễ dàng. Mục đích chính của kẻ là muốn dụ Ôn Giai Tuệ đến đó một mình để thuận lợi ra tay với cô. Nếu hôm đó anh không đến kịp thì thật sự không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa.
Đây mới chính là lí do chính mà anh buộc phải quản chuyện tìm ngọc của cô.




Lại thêm một chuyện giúp Ôn Giai Tuệ mở mang tầm mắt nữa. Ngoài Viên Trác Nghiên biết chuyện miếng ngọc thì vẫn còn người khác nữa sao? Tính cả chuyện ám sát cô nữa, đó rốt cuộc là kẻ nào chứ?
Nếu đúng như vậy.....
Viên Trác Nghiên vừa nói không muốn để cô một mình đối diện với nguy hiểm? Câu này không phải quá rõ ràng rồi sao? Cô không có cơ hội để phản đối rồi, nếu không muốn lại gặp nguy hiểm.




Thấy Ôn Giai Tuệ đứng bất động trước mặt, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà đưa tay kéo lấy tay cô, ánh mắt nhu tình.




- Tuệ nhi, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không?




Bây giờ chuyện quan trọng nhất đối với Ôn Giai Tuệ chính là nhanh chóng tìm được ngọc, thực hiện lời hứa với Viên lão gia rồi trở về cuộc sống của chính cô. Viên Trác Nghiên nói đúng, với khả năng của cô thì tìm ngọc đúng là rất khó, hơn nữa còn có kẻ đang nấp trong bóng tối rình mò từng hành động liên quan của cô. Nếu cô muốn dễ dàng tìm ngọc thì khó mà từ chối lời đề nghị của Viên Trác Nghiên rồi.
Cô rút tay về, lạnh lùng nhìn anh, nói rõ ràng.




- Tôi có thể đồng ý với anh nhưng không phải cho anh cơ hội để bù đắp hay sẽ tha thứ cho anh.




Nói đoạn, cô tạm ngưng lại một lúc để nhìn anh rồi tiếp tục đưa ra thỏa thuận, ánh mắt cô tĩnh lặng đến không chút biểu cảm.




- Tôi sẽ ở bên cạnh anh đến khi mở được mật thất. Sau đó chúng ta sẽ không bao giờ liên quan nữa. Được chứ?




Mặc dù điều kiện này nằm ngoài mong đợi của Viên Trác Nghiên, nhưng dù sao cô cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh. Vậy cũng tốt lắm rồi, dù chỉ một ngày anh cũng trân trọng, khoảng thời gian này anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì cô, bù đắp cho cô tất cả.
Anh mỉm cười, gật đầu với Ôn Giai Tuệ.




- Được, anh đồng ý. Chỉ cần em ở bên anh thì bao lâu không quan trọng.




Ôn Giai Tuệ im lặng không nói gì nữa, trước mắt cô phải tìm được ngọc đã, cô chỉ ở bên cạnh Viên Trác Nghiên đến khi thực hiện xong lời hứa của mình. Sau khi cô rời khỏi Viên gia rồi thì hai người sẽ không còn gì ràng buộc nữa.
Hai người đang đứng rất gần nhau, có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên gương mặt đối phương. Viên Trác Nghiên như bị thôi miên, chậm rãi, từ từ cúi xuống, môi bạc đang dần đưa đến bên đôi môi anh đào đỏ mọng đang ở rất gần, rất gần....nhưng nữ nhân bất ngờ nghiêng mặt sang một bên né tránh, cũng vì vậy mà nụ của người đàn ông rơi ngay một bên má mịn màng. Anh không khỏi cười khổ một cái, bên tai còn nghe Ôn Giai Tuệ nói.




- Giờ anh ra ngoài được chưa? Tôi còn phải gọi cho A Phong.




Viên Trác Nghiên sau khi bị từ chối nụ hôn bây giờ còn nghe cô nhắc đến A Phong thì gương mặt không khỏi trầm xuống. Anh đứng bất động vài giây, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc cũng như biểu cảm trên gương mặt mình hiện giờ, giọng trầm ấm cất lên bên tai cô.




- Anh đã cho người đến khách sạn lấy đồ của em rồi. Lát nữa người hầu sẽ giúp em dọn qua phòng của anh.




Ôn Giai Tuệ nghe câu này mà tóc gáy dựng hết lên, theo phả xạ mà quay mặt lại.




- Uhmm......uhnnn...




Cú quay mặt của cô chuẩn xác để môi bạc của người đàn ông đang kề bên má chiếm trọn không một khe hở. Nụ hôn ập đến bất ngờ như vậy làm cho những lời Ôn Giai Tuệ định nói đều phải nuốt ngược trở lại, đôi mắt hạnh long lanh của cô trợn to vì kinh hãi.
Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự chiếm hữu cường thế bá đạo, đem mật ngọt trong miệng cô hút cạn, để hơi thở của cô đều là mùi hương của riêng anh.
Đầu óc Ôn Giai Tuệ đã hoàn toàn mất hết ý chí phản kháng, hoàn toàn buông lỏng bản thân mà chìm đắm vào sự dụ hoặc làm say lòng người như vậy. Mi mắt cong dài cũng đã cụp xuống, nhắm từ từ vào....cô định phản đối quyết định vô lí bắt cô ở cùng phòng với anh, nhưng giờ phút này tất cả những điều đó đều đã bay sạch ra khỏi đầu cô rồi.




.........................




Lúc nhận được điện thoại của Viên Trác Nghiên, Lucas đã có một dự cảm không tốt rồi. Quả nhiên khi anh ta vừa bước vào thư phòng thì một con dao không biết từ đầu phóng tới, nếu không phải anh ta né nhanh thì chắc là đã đi gặp ông bà rồi. Nhìn lại hướng phóng dao, anh ta vừa bất mãn vừa kinh ngạc chất vấn.




- Này, Trác Nghiên, cậu định ám sát tớ sao?




Anh ta vừa hỏi vừa đi tới bàn làm việc.
Viên Trác Nghiên vẫn duy trì phong thái ưu nhã, tay còn vân vê một lưỡi dao khác, không nói câu nào mà tiếp tục ném thẳng về hướng người anh em tốt đang gần tới.




Phản ứng của Lucas vẫn vô cùng chuẩn xác, vừa vặn né được lưỡi dao lướt qua mang tai.
Hành động ném vô cùng chuẩn xác nhưng không phải cố gắng đả thương đối tượng, mà hành động né sự tấn công cũng hoàn hảo vô cùng, nhìn qua thì có thể thấy thường ngày hai người vẫn thường xuyên luyện tập với nhau, và những tình huống tập kích bất ngờ như vậy vẫn diễn ra hằng ngày, đó thường là một lời cảnh cáo.




Chỉ với hành động quen thuộc này của Viên Trác Nghiên, Lucas đã đoán được nhất định là mình vừa làm gì đó chọc giận đến vị thần này rồi. Anh ta liên tục phải né mấy lưỡi dao của Viên Trác Nghiên cũng rất mệt chứ? Không thể chịu được nữa mà hét toáng lên.




- Trác Nghiên, rốt cuộc là tớ lại làm sai chuyện gì nữa? Cậu có thể bỏ mấy lưỡi dao của cậu xuống rồi nói chuyện tử tế được không?




Rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng ban ân xá cho anh ta, giọng anh lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt phượng hẹp dài toát lên sát khí bừng bừng, có thể thấy rõ anh đang tức giận đến mức nào.




- Cậu cũng lớn gan thật nhỉ? Dám xúi giục người phụ nữ của tớ bỏ đi? Lucas, nếu không nể tình cậu là bạn của tớ thì hôm nay tớ đã bẻ gãy chân cậu rồi ném cậu ra chuồng ngựa rồi đấy.




Lucas từ trên sofa bò dậy, sửa sang lại mái tóc vì né dao mà bị rối. Giờ thì anh ta đã được thông suốt rồi. Thì ra mưu đồ của anh ta đã bị phát giác rồi. Nếu như vậy thì....cô gái nhỏ kia không phải bị tên điên này xử lý sạch sẽ rồi đấy chứ?
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, làm vẻ mặt hề.




- Trác Nghiên, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nghĩ cho tương lai của hai người....




Ặc!
Câu biện minh vô lí và cũ rích này mà anh ta lại định xài nữa sao? Nghĩ đến liền dừng ngay lại, chuyển thẳng vào vấn muốn hỏi nhất.




- Nếu cậu đã biết rồi thì Giai Tuệ thế nào rồi? Không phải cậu cũng đánh gãy chân cô ấy luôn rồi chứ?




Viên Trác Nghiên dựa lưng vào ghế, thờ ơ đáp lại.




- Trong thời gian tới cô ấy sẽ ở bên cạnh tớ.




Câu trả lời của hắn không khác gì một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt Lucas. Anh ta đã hoàn toàn tháo bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi mà nghiêm túc nói.




- Cậu điên rồi sao? Trác Nghiên, cậu tỉnh táo lại mà nhìn nhận vấn đề đi. Tớ biết cậu yêu cô ta, nhưng cô ta yêu cậu không? Không nhỉ? Thậm chí cô ta còn hại cậu suýt nữa mất mạng. Người phụ nữ như vậy cậu còn cố giữ lại bên mình sao?




Viên Trác Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế đó, tựa đầu về phía sau, yết hầu vì vậy mà nổi lên vô cùng dụ hoặc, xương quai xanh cũng lấp ló bên cổ áo sơmi mở mấy nút trước ngực. Chầm chậm cất giọng trả lời trong khi đang nhắm mắt dưỡng thần.
Anh biết Ôn Giai Tuệ không yêu anh và có thể đem đến nguy hiểm cho anh bất cứ lúc nào, nhưng so với tất cả những gì cô đã phải chịu đựng thì nhiêu đây chẳng là gì cả.
Anh còn nguyện làm nhiều hơn như vậy nữa.




- Chuyện này tớ biết mình phải làm như thế nào, cậu đừng quản nữa.




Nghe anh nói, Lucas càng thêm phẫn nộ. Đứng bật dậy từ sofa mà đi tới trước bàn làm việc của Viên Trác Nghiên và mắng.




- Cậu có tỉnh táo không vậy? Cô ta có thể hại chết cậu đấy! Bây giờ tên Jayce đó đã nắm được điểm yếu này của cậu rồi. Hắn ta có thể ra tay bất cứ lúc nào. Nếu cậu thật sự yêu cô ta thì không nên để cô ta phải bước vào thế giới đầy giết chóc này.




Trước khi hạ quyết tâm này, Viên Trác Nghiên đã suy nghĩ rất nhiều rồi nên sẽ không dễ dàng buông bỏ được. Anh lúc này mới ngồi thẳng người lại, một tay bóp bóp mi tâm, vẫn rất thản nhiên phản biện.




- Tớ có thể bảo vệ cô ấy. Nếu không phải có Jayce thì cô ấy cũng đang gặp nguy hiểm, hiện tại tớ càng không thể để cô ấy rời đi được.




Chắc là Lucas đang phát điên đến mức máu dồn lên hết đại não rồi, nếu có một quả lựu đạn bên cạnh thì anh sẽ chẳng do dự mà ném thẳng vào mặt người anh em này để hắn ta tỉnh táo lại hoặc không thì cứ nằm yên một chỗ một thời gian để mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo.




- Cậu đừng quên là cậu vẫn còn hôn ước với Thanh Ngọc đấy. Nếu Jayce lợi dụng chuyện cậu theo đuổi Giai Tuệ để bắt tay với William, cộng thêm sự phản bội này thì cậu nghĩ Wolf và tộc Ula sẽ diễn ra một trận chiến đổ máu lớn đến thế nào đây? Vì một người phụ nữ chẳng có chút tình cảm nào với mình mà cậu sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ đến vậy ư?




Những gì Lucas đang nói, không phải Viên Trác Nghiên chưa từng nghĩ qua. Thật ra trong một khoảnh khắc nào đó, anh đã từng hy vọng cứ để cuộc chiến đấy xảy ra vẫn rất hạnh phúc, vì như vậy cũng có nghĩa là Ôn Giai Tuệ đã đồng ý trở thành người phụ nữ của anh một cách đúng nghĩa. Nhưng anh biết tất cả những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.




- Nếu một ngày nào đó cô ấy mở miệng bảo tớ đừng kết hôn với Thanh Ngọc thì tớ sẽ không chút do dự mà đối đầu trực tiếp với William.




Lucas càng nghe càng cảm giác tai không còn là của mình nữa. Anh ta có nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra được người bạn thân này của mình từ trước đến giờ luôn uy phong lẫm liệt, không bao giờ hy sinh bất kỳ lợi ích gì vì một người khác. Nhưng bây giờ rốt cuộc anh đang nghe gì vậy? Hay Viên Trác Nghiên thật sự bị ma nhập rồi?




- Trác Nghiên, cậu điên rồi, cậu thật sự điên rồi! Cậu có biết hành động và quyết định này của cậu chính là đang tự sát không hả? Ôn Giai Tuệ đó rốt cuộc là có gì tốt để cậu phải đánh đổi như vậy chứ?




Ánh mắt sắc lạnh của Viên Trác Nghiên đã chuyển sang thâm tình khi nhắc đến Ôn Giai Tuệ, anh mỉm cười, vừa là trả lời Lucas mà cũng chính là tự nói với chính mình.




- Bởi vì tớ yêu cô ấy.




Cái lí do ngớ ngẩn gì đây vậy?
Cho dù là trước kia tên này yêu Tiểu Xướng cũng không mất trí đến mức như vậy. Lucas thật sự chịu thua rồi, tức đến không thể thốt ra được một câu nào nữa.




- Cậu, cậu, sẽ có ngày cậu chết dưới tay của cô ta đấy! Tên điên nhà cậu, tôi không quản nữa, dù cậu có bị cô ta hại chết cũng không liên quan gì đến tôi.




Ngón trỏ của Lucas chỉ thẳng vào mặt Viên Trác Nghiên, tức đến hai hàm răng chạm vào nhau run bần bật. Không nói thêm gì nữa mà xoay người đi ra khỏi thư phòng.




Viên Trác Nghiên lại chán nản châm một điếu xì gà thượng hạng, đưa lên miệng rít một hơi rồi chậm rãi nhả khói qua hơi thở.
Anh cần Ôn Giai Tuệ, dù cho cả thế giới có chửi anh là tên điên hay mất trí thì cũng chẳng sao cả, anh chỉ cần duy nhất nữ nhân mà anh yêu thôi. Chỉ cần anh còn sống thì nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến cô, anh sẽ giữ đúng lời hứa của mình, sớm đưa cô ra khỏi Viên gia.




Reng reng reng!




Viên Trác Nghiên còn đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ của mình thì tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang tất cả. Động tác tay lười biếng cầm điện thoại lên xem thử, là một dãy số lạ, anh suy nghĩ một lúc rồi cũng nhấn chấp nhận cuộc gọi.
Giọng anh vẫn lạnh lẽo nhàn nhạt như thường.




- Alo?




Hình như đầu dây bên kia chính là đang đợi anh lên tiếng trước, còn là muốn cho anh một chút thời gian chờ đợi trong hoài nghi. Một lúc im lặng, rốt cuộc cũng có một trận cười vang trả lời.




- Viên lão đại, người của anh ra tay cũng thật nặng đấy. Không phải chỉ muốn cứu người thôi ư? Đâu cần phải dạy dỗ mấy đứa em của tôi nhiệt tình đến vậy chứ?




Viên Trác Nghiên chỉ vừa nghe đã biết bên kia là ai rồi. Chuyện anh phái thủ hạ bí mật đi cướp người và sẵn tiện dọn dẹp một chút rốt cuộc cũng đã kinh động đến Jayce rồi. Anh vừa nghĩ vừa bật cười một tiếng.




- Thân là lão đại nhưng lại phát giác muộn như vậy thì đúng là không tốt rồi đây.




Jayce ở đầu dây bên kia vốn đang vô cùng tức giận vì để Viên Trác Nghiên cướp mất người mà còn bị châm chọc như vậy thì cơn thịnh nộ đương nhiên là tăng lên gấp đôi rồi đây.




Choang!




Hắn ta ném chai rượu whiskey trên tay xuống bàn vang lên thật chói tai.




- Viên Trác Nghiên, mày đừng đắc ý sớm như vậy. Mày nghĩ lần nào mày cũng sẽ may mắn như vậy sao?




Viên Trác Nghiên ngược lại thì vô cùng thong thả, tay kia vẫn còn kẹp điếu xì gà giữa hai ngón, một lúc mới đưa lên miệng, làn khói mờ mờ nhẹ nhàng bao quanh gương mặt tuấn mỹ đẹp đến từng góc cạnh nhưng lại lạnh lẽo đến cực hạn. .




- Jayce, tao thật sự rất thắc mắc đấy. Tại sao mày không yêu cầu tao đổi Thanh Ngọc cho mày mà mày lại chọn địa bàn của tao?




Jayce hừ lạnh một cái, nghiến răng nghiến lợi quát tháo.




- Mày nghĩ tao ngu như mày à? Tao không muốn gây thù với tộc Ula, cũng không muốn vì một người phụ nữ không yêu mình mà đánh đổi nhiều như mày.




Dùng những lời này để nói đến lão đại của một tổ chức hắc đạo khét tiếng như vậy thì đúng là thật sự rất châm chọc. Nhưng Viên Trác Nghiên lại chẳng hề bị những lời nói này làm ảnh hưởng đến tâm tình, còn rất hào phóng chia sẻ, đúng hơn là cảnh cáo.




- Nếu mày đã biết rõ như vậy thì cũng đừng có ngu ngốc làm việc tự hại bản thân. Bởi vì mày không biết tao phát điên lên thì có thể làm gì đâu.




Nói xong, anh cũng chuyển hẳn luôn đề tài, nhắc lại chuyện anh bí mật cướp người và còn dạy dỗ mấy tên đầu đất kia một trận.




- Mày ám sát tao, nợ này coi như tao vừa tính rồi. Đến giờ tao vẫn không giết mày vì tao vẫn nể mặt William, nếu mày còn làm chuyện ngu ngốc này lần nữa thì đừng trách tao không báo trước.




Nói xong, anh cũng lấy điện xuống khỏi bên cạnh tai, để đầu dây bên kia chửi mắng thêm vài câu rồi mới cúp máy.




- Viên Trác Nghiên, mày càng lúc càng ngông cuồng rồi đấy, mày đừng tự tin quá như vây...




Tút tút tút.




Nghe tiếng điện thoại vừa cúp ngang thì Jayce càng thêm mất khống chế, ném cả điện thoại lên tường rồi gào lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom