• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trác ngọc (6 Viewers)

  • Chương 30

Editor: Miri

- ----------------------------------------------------------------

Phó Trường Lăng cất cao giọng gọi một tiếng, toàn bộ thí sinh đang nghị luận đề bài với nhau lập tức quay đầu qua nhìn về phía hắn, sau đó đều cúi đầu hành lễ vấn an với Tần Diễn. Tần Diễn gật đầu, không nói thêm câu nào đã đi xa khỏi đó.

Tần Diễn đi xa rồi nhưng ánh mắt Phó Trường Lăng vẫn dừng trên người y. Thượng Quan Minh Ngạn bên cạnh hắn thấy vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Thẩm huynh quen Tần đạo quân?"

"Sao?"

Phó Trường Lăng quay đầu, nghe Thượng Quan Minh Ngạn nói vậy thì cuống quýt bảo: "Không, ta chỉ là ngưỡng mộ Tần đạo quân, nhịn không được mà nhìn y nhiều thêm chút thôi."

"Thẩm huynh nói phải," Thượng Quan Minh Ngạn cũng nhìn về phía y đi, trong mắt mang theo vài phần ngưỡng mộ, "Người như Tần đạo quân, ai lại không khâm phục cho được?"

Phó Trường Lăng không nói câu nào, hắn vẫn tiếp tục im lặng, chỉ là nhè nhẹ dịch bước chân một chút, che đi tầm mắt Thượng Quan Minh Ngạn.

Hắn vốn đã cao, lại lớn hơn Thượng Quan Minh Ngạn vài tuổi, đứng che một chút thôi cũng khiến cho Thượng Quan Minh Ngạn chẳng thấy gì nữa.

Thượng Quan Minh Ngạn chẳng hiểu ra làm sao, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, hắn lập tức vội vàng đánh trống lảng: "Thượng Quan huynh, câu thứ bảy của huynh......"

Thí sinh dự khảo đều luận bàn xong, tất cả được Hồng Mông Thiên cung an bài dùng ngọ thiện. Văn thí vào buổi chiều chú trọng khảo sát tâm tính, bọn họ ra đề, có thể viết hoặc vẽ, chỉ cần nộp đúng hạn là được.

Chuyện này đối Phó Trường Lăng cũng không tính là khó.

Dù sao hắn cũng sinh ra ở một trong tứ đại quý tộc, tuy bình thường nhìn phóng đãng, hành sự không quy tắc, nhưng từ nhỏ đã học quân tử lục nghệ, nếu đi thi với người thường tất nhiên chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Đề mỗi người không giống nhau, Vân Vũ đưa một cái hộp tới chỗ hắn, bảo hắn đưa tay vào rút. Phó Trường Lăng duỗi tay vào lấy một tờ giấy, mở ra xong lại vô cùng sửng sốt

Đề của hắn là "Mỹ nhân".

Khảo thí vào tông môn mà lại ra đề như vậy thì hẳn mục đích của đề chính là thử xem trong mắt hắn, "mỹ nhân" nên trông như thế nào, từ đó thấy được thứ mà nội tâm hắn theo đuổi là gì. Nếu thứ mà hắn theo đuổi giống với thứ Hồng Mông Thiên cung theo đuổi, thì hắn mới là đối tượng được xem xét của họ.

Phó Trường Lăng nghiền ngẫm thâm ý của người ra đề, sau đó cân nhắc tiêu chuẩn chiêu đệ tử của tông môn Hồng Mông Thiên cung.

Nếu so Hồng Mông Thiên cung với các môn phái khác, thì đó chính là khác biệt trong xuất thân.

Các tông môn khác lập tông, một là vì có tâm pháp tu luyện khác biệt, ví dụ như đạo tông theo đạo, kiếm tông theo kiếm, nho tông theo nhân tâm, hai là do huyết mạch đặc thù của tứ tộc như Phó, Tô, Việt, Lận. Nhưng Hồng Mông Thiên cung không phải như vậy. Nơi này không có công pháp tu luyện đặc thù, cũng không có huyết mạch truyền thừa.

Hồng Mông Thiên cung thành lập từ ba ngàn năm trước. Năm đó sau khi tiên ma đại chiến, Vân Trạch trở thành vùng đất hoang vu, phải gầy dựng lại từ một đống phế tích, nhân tài trong tiên tông càng lúc càng ít, tài nguyên không có, lại nhiều tranh đấu nội bộ. Vì thế Kiếm Tôn Diệp Lan triệu tập bách gia, tuyển ra bảy vị trưởng lão, cùng nhau thành lập Hồng Mông Thiên cung.

Bảy vị trưởng lão đều được chọn từ những người có danh vọng nhất bách gia tiên tông, Diệp kiếm tôn đảm nhiệm vị trí cung chủ. Nhờ vào địa vị và thực lực của Diệp Lan, Hồng Mông Thiên cung trở thành tông môn đứng đầu Vân Trạch tiên giới, thu thập các công pháp quý hiếm khắp thiên hạ. Sau này, chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Vân Trạch cũng đều do Hồng Mông Thiên cung điều đình, mà cách Hồng Mông Thiên cung quyết định xử lý công vụ cũng sẽ là để cho bảy vị trưởng lão bỏ phiếu, trong đó chỉ độc nhất cung chủ được quyền bỏ hai phiếu.

Sau này Diệp Lan đi tới cõi tiên, nhờ ngài ấy an bài mọi việc mà Vân Trạch mới đi vào thịnh thế tu tiên. Các tông các phái chỉ lo tu luyện, làm tông môn mình lớn mạnh. Chỉ có Hồng Mông Thiên cung vẫn duy trì bộ dạng từ ba ngàn năm, quản toàn bộ sự vụ lớn nhỏ tại Vân Trạch.

Chém tà đuổi họa cho bá tánh bình thường đều sẽ chỉ có đệ tử Hồng Mông Thiên cung ra mặt, phần lớn những tông môn khác đều sẽ bỏ mặc họ, trừ phi là muốn rèn luyện đệ tử của mình, có ích cho việc tu luyện.

Một tông môn như vậy sẽ muốn chọn một người như thế nào?

Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu lại là Tần Diễn.

Bạch y đeo kiếm, trước mặt là liệt hỏa trùng thiên, tay áo cùng ngọc bội tung bay trong gió, dáng vẻ hướng về thiên hạ nhưng cũng lại mang nét cô độc, không sợ trời đất.

Phó Trường Lăng mở mắt ra, hít sâu một hơi, nhấc cọ, chấm vào nước đen trong nghiên mực, vẽ ra hình ảnh trong đầu hắn.

Tới lúc hắn vẽ xong rồi thì liền đi về phía trước nộp bài thi, Tần Diễn đang nhắm mắt lại ngồi đả tọa, Phó Trường Lăng không dám nhìn y, chỉ cúi đầu, cung kính đặt bài thi xuống rồi vội vàng đi ra ngoài. Chờ hắn ra cửa rồi, Tần Diễn mới từ từ mở mắt, nhìn bức tranh trước mặt mình, mắt dừng lại ở trên tên người nọ.

Thẩm Tu Phàm.

"Ơ kìa," Vân Vũ vừa trở về sau khi giám thị một vòng, ánh mắt dừng lại trên bức tranh kia, nhịn không được nói, "Bức họa này sao nhìn giống sư huynh thế."

Tần Diễn thì thào vài tiếng, nhắm mắt lại, tiếp tục đả tọa.

Phó Trường Lăng đi ra cổng rồi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Trần Trúc đã chờ ngay cổng từ trước, thấy Phó Trường Lăng đi ra liền sốt sắng bảo: "Công tử ra sớm vậy, làm tốt không?"

"Chắc được chín phần."

Phó Trường Lăng nói xong liền cùng Trần Trúc trở về khách điếm.

Ngày thứ hai là khảo thí kiếm ý. Phó Trường Lăng cầm theo một bảo kiếm có đính ngọc châu, trời vừa sáng đã đến lôi đài khảo thí. Hắn tới lôi đài, chỉ thấy biển người tấp nập, lập tức bị vây quanh, chật chội tới mức thủy tiết bất thông*.

*Thủy tiết bất thông: nước không chảy nổi, một con kiến cũng chui không lọt.

Phó Trường Lăng vừa đến được vòng ngoài thì đã nghe tiếng Thượng Quan Minh Ngạn vọng tới: "Thẩm huynh!"

Phó Trường Lăng thấy Thượng Quan Minh Ngạn trong đám người vẫy tay về phía hắn, hắn cũng vội chen chúc đi vào. Sau khi tới bên cạnh Thượng Quan Minh Ngạn, hắn vừa sửa sang lại xiêm y bị loạn thành một đoàn, vừa hỏi thăm: "Thượng Quan huynh, sao lại nhiều người như vậy?"

Hắn thở hồng hộc: "Vẫn còn sớm thế mà."

"Hôm nay nhiều người hơn chắc là vì Tần đạo quân và Tạ đạo quân cùng nhau làm khảo quan, mọi người đều tới để xem tiên quân ra mặt."

"Khảo quan?"

Phó Trường Lăng ngẩn người: "Hôm nay không phải khảo kiếm ý sao?"

"Nghe nói bởi vì quá nhiều người nên có sửa lại quy củ một chút."

Thượng Quan Minh Ngạn giải thích thêm: "Sau khi lên đài, Tần đạo quân sẽ ra một kiếm, Tạ đạo quân ra một kiếm, người nào có thể tiếp được hai kiếm của hai vị đạo quân mà vẫn trụ vững thì coi như qua sát hạch."

Tiếp hai kiếm của Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh, Hồng Mông Thiên cung đây là không muốn chiêu người à?

Phó Trường Lăng bỗng nhiên nổi lên hứng thú muốn hỏi người ra đề đây là có cái ý niệm gì.

"Nếu không có ai đỡ được thì sao?"

Phó Trường Lăng tràn đầy nghi hoặc, Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu, mặt mày nghiêm trọng: "Ta nhất định sẽ đỡ được."

"Có chí khí nhỉ." Phó Trường Lăng buột miệng tấm tắc, Thượng Quan Minh Ngạn lại vẫn nghiêm túc nói, "Tần đạo quân cứu ta một mạng, sau này dù có chết ta vẫn sẽ đi theo đạo quân"

Phó Trường Lăng nghe hắn nói vậy thì cũng mất hứng hết mấy phần.

Người cứu hắn trước đó cũng có mình cơ mà, vì cái quái gì mà Thượng Quan Minh Ngạn không nhớ mình!?

Phó Trường Lăng chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe một tiếng la to, sau đó là một tràng hoan hô từ mọi người. Ngay lập tức, hắn thấy Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh ngự kiếm đến, vững vàng thả người xuống lôi đài.

Phục trang hai người gần như giống hệt nhau, so với Tần Diễn, khí chất của Tạ Ngọc Thanh còn có phần nhã nhặn hơn. Bề ngoài của nàng vốn đã trông lạnh nhạt, phục trang màu trắng càng khiến cho nàng giống như vừa từ trong tuyết đi ra.

Thượng Quan Minh Ngạn nhìn hai người, có vẻ hưng phấn mà thủ thỉ: "Nghe nói Tạ đạo quân tuy đã lâu chưa tham gia Quân Tử đài luận chiến, nhưng chiến lực của nàng không hề thua Tần đạo quân, được mệnh danh là "tân kiếm đạo đệ nhất nhân" của Hồng Mông Thiên cung."

"Ngươi nói thì nói," Phó Trường Lăng khó hiểu, "Cần gì hưng phấn ra mặt như vậy?"

"Ngươi," Thượng Quan Minh Ngạn đỏ mặt, "Ngươi không cảm thấy Tạ đạo quân......"

"Rất đẹp?"

Phó Trường Lăng tiếp lời, mặt Thượng Quan Minh Ngạn càng lúc càng đỏ. Phó Trường Lăng nghiêm túc nhìn: "Ta lại thấy Tần đạo quân đẹp hơn"

Hai người còn đang nói, tu sĩ trên đài đã bắt đầu tuyên bố quy tắc. Ai đỡ được hai kiếm từ hai vị tiên quân sẽ qua vòng, sau đó lại nghe Vân Vũ đứng đó đọc tên người đầu tiên: "Dịch Huyền. Vương Hào Phóng."

Dứt lời, một nam nhân cao lớn thô kệch lập tức tiến tới, hành lễ xong liền run rẩy nói: "Tại hạ......"

Chưa kịp nói xong, trường kiếm trong tay Tạ Ngọc Thanh đã bổ xuống, kiếm ý xông ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "ầm" lớn. Sau đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc Thanh vang lên: "Tiếp theo."

Nhìn vị Vương Hào Phóng thật sự "hào phóng" bay tới mười trượng về phía sau, tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được mà ực một cái.

Tiếp sau đó, Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn cứ thấy ai lên là lại bay, lên là lại bay....Cứ thế mà trở thành một cái vòng lặp.

"Tiếp theo."

"Tiếp theo."

"Tiếp theo."

Giọng Tạ Ngọc Thanh lạnh lùng tiếp tục vang lên, Tần Diễn đứng bên cạnh căn bản không có cơ hội xuất kiếm, chỉ lẳng lặng đứng, cứ như một con linh vật để cho người khác ngắm.

Tới khi người trong quảng trường bị đánh bay hơn phân nửa, tên Thượng Quan Minh Ngạn rốt cuộc cũng được gọi. Thượng Quan Minh Ngạn nuốt nuốt nước miếng, hắn bắt lấy tay Phó Trường Lăng, thì thầm: "Thẩm......Thẩm huynh...... lát nữa, phiền ngươi......ngươi nhất định phải giúp......"

"Yên tâm, ta sẽ nhặt xác giúp ngươi"

Phó Trường Lăng nắm chặt tay hắn, sau đó đẩy đẩy hắn về phía trước, động viên: "Đi đi!"

Thượng Quan Minh Ngạn hít sâu một hơi, hắn đi lên mang theo một loại tinh thần thấy chết không sợ, rút kiếm chuẩn bị đỡ đòn.

Tạ Ngọc Thanh chém ra một kiếm, Thượng Quan Minh Ngạn bị đánh bay về phía sau tới rìa lôi đài, tới khi kiếm ý đã tiêu tán, hắn lập tức phun ra một búng máu, đầu gối suýt chút nữa khụy xuống nhưng vẫn dùng kiếm chống đỡ thân mình, gắng gượng đứng thẳng trên lôi đài.

"Hay lắm!"

Phó Trường Lăng lập tức vỗ tay mừng rỡ, nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Phó Trường Lăng thấy mình thu hút chú ý của mọi người, bắt đầu cười cười xấu hổ, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, biết điều nhỏ giọng lại.

Thượng Quan Minh Ngạn lau lau máu ở khóe miệng, đứng dậy, run run hành lễ với Tần Diễn, cung kính bảo: "Tần đạo quân."

Tần Diễn gật đầu, rút ra kiếm. Mọi người lập tức nín thở, nhìn y vung tay ra một kiếm. Lực kiếm kia cũng không mạnh, tựa như gió xuân thổi qua, đụng phải Thượng Quan Minh Ngạn cũng chỉ đẩy hắn lùi xa ba trượng.

Thượng Quan Minh Ngạn tuy bị đẩy ra ngoài, nhưng vẫn đứng vững.

Vân Vũ thấy vậy thì xen vào hô to: "Qua! Lưu lại, Thượng Quan Minh Ngạn, qua!"

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy thì gượng nở một nụ cười, Phó Trường Lăng ấn một tay lên hàng rào ngăn cách trước mặt, uyển chuyển nhảy qua, nhẹ nhàng thả người xuống bên trong chạy tới chỗ bên cạnh Thượng Quan Minh Ngạn để đỡ hắn sắp ngã xuống.

Hắn nhìn Thượng Quan Minh Ngạn, bật cười: "Thế nào, đã bảo là đến nhặt xác cho ngươi, không sai chút nào đúng không?"

Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, Vân Vũ đứng ở trên đài, nhìn Phó Trường Lăng nói: "Tới đúng lúc lắm, lên đài, Thẩm Tu Phàm."

Phó Trường Lăng ngẩn người, Vân Dương đi tới bên cạnh họ, giúp hắn đỡ lấy Thượng Quan Minh Ngạn: "Thẩm công tử yên tâm, chúng ta sẽ an trí Thượng Quan công tử."

"Đi đi." Thượng Quan Minh Ngạn vỗ vỗ vai Phó Trường Lăng, ghé sát vào hắn thì thầm: "Chịu được kiếm của Tạ sư tỷ là xong, Tần sư huynh sẽ nhường ngươi."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì nhịn không được liếc hắn một cái, cái tên Thượng Quan Minh Ngạn nhìn ngay thẳng nghiêm túc, ai ngờ lại nhanh nhẩu đến thế.

Còn chưa kết thúc khảo thí đã kêu người ta sư huynh sư tỷ.

Thượng Quan Minh Ngạn nói xong, lập tức được người của Hồng Mông Thiên cung đỡ ra ngoài.

Sau khi xử lý xong, Phó Trường Lăng lập tức lên lôi đài. Hắn khoác một thân lam bào khổng tước đứng ở đối diện tiên minh bạch y trên lôi đài, bảo kiếm nạm châu khắc ngọc trên tay vừa nhấc, ánh sáng phát ra liền chói mù mắt chúng kiếm tu xung quanh. Bọn họ đồng loạt nhìn thoáng qua kiếm trong tay, không màu trắng thì cũng màu đen, tóm lại là mấy cây kiếm vô cùng giản dị vô cùng bình dân, không có gì đáng khoe.

Không biết tại sao, mọi người đều có chút bực bội.

Tạ Ngọc Thanh đứng đối diện hắn có vẻ cũng cùng suy nghĩ, nàng nhìn kiếm của Phó Trường Lăng mà nhíu mày, sau đó nâng tay, một kiếm bổ tới!

Phó Trường Lăng thấy nàng bổ kiếm thì cũng lập tức quét kiếm chém tới Tạ Ngọc Thanh, hai đạo kiếm ý xẹt ngang, sau khi đụng vào nhau, kiếm thế của Tạ Ngọc Thanh mới bay tới chỗ Phó Trường Lăng, đẩy hắn lùi về phía sau một trượng.

Sắc mặt Phó Trường Lăng có chút trắng bệch, nhưng cũng không quá mức chật vật. Tạ Ngọc Thanh "hừ" một tiếng, tay giật giật, có vẻ còn muốn chém thêm một kiếm nữa, Phó Trường Lăng quýnh quáng nói: "Tạ đạo quân!"

Hắn nhìn chằm chằm kiếm của Tạ Ngọc Thanh: "Lúc nãy ước định chỉ ra một kiếm!"

Tạ Ngọc Thanh nghe vậy thì do dự một lát, gật gật đầu, chỉ nói: "Lần sau tái kiến"

Phó Trường Lăng lập tức lắc đầu: "Không gặp, không gặp."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn phía Tần Diễn, nhoẻn miệng cười, thanh âm trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Tần đạo quân, thỉnh."

Tần Diễn gật đầu, Phó Trường Lăng nhìn động tác của y, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Hắn đoán là nếu thật sự muốn người khác tiếp được hai kiếm toàn lực từ hai người họ, dám chắc rằng hôm nay tông môn chẳng tuyển được một ai. Tần Diễn đứng đây, phỏng chừng chỉ là để làm khó dễ một chút. Giống như Thượng Quan Minh Ngạn khi nãy, nếu Tần Diễn thật sự động thủ, đừng nói khi nãy hắn có thể đứng vững hay không, chưa chắc mạng hắn đã bảo toàn được.

Phó Trường Lăng cười nhìn Tần Diễn, trong lòng tràn ngập chờ mong. Hắn thật sự rất nhớ kiếm ý của Tần Diễn.

Đặc biệt là kiếm ý như Nhất Kiếm Xuân Sinh, đã đẹp lại còn ôn nhu.

Nhưng sau khi Tần Diễn rút kiếm, Phó Trường Lăng lập tức cảm thấy có cái gì sai sai. Hắn cảm giác động tác rút kiếm của Tần Diễn hơi chậm. Một kiếm tu mà lại xuất kiếm chậm, thường thường chỉ có một nguyên nhân.

Y đang tích lực.

Tần Diễn tích lực làm gì????

Chỉ là để khảo thí một tân sinh Trúc Cơ nhỏ bé, Tần Diễn, người được mệnh danh "tu sĩ dưới Nguyên Anh giỏi nhất", kiếm tu thiên tài chỉ cần rút kiếm là đánh được cả Hóa Thần, tích lực để làm gì?????

Phó Trường Lăng cảm thấy hoảng thật sự, nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Diễn đột nhiên xuất kiếm!

Một kiếm kia mang uy thế dời non lấp biển đánh tới, chấn động toàn bộ lôi đài, mạnh mẽ phóng tới chỗ hắn. Phó Trường Lăng trợn mắt, căn bản cũng không kịp làm gì khác để phản kháng, chỉ có thể giơ tay dùng kiếm liều mạng chặn lại!

Kiếm phong kia dễ dàng đánh vỡ mọi thứ như kéo cái cây mục, tựa như cuồng phong cuốn qua. Phó Trường Lăng cắn chặt răng, cảm thấy xiêm y trên người đều đã bị gió đánh rách, ngọc châu trên kiếm vỡ ra, bùm bùm đánh vào mặt hắn!

Hắn bỗng nhiên ngộ ra lý do tại sao kiếm của mấy kiếm tu đều giản dị vô cùng.

Đang lúc đánh nhau quan trọng mà trân châu mã não gì đó vỡ ra đổ ập vào người, đau gần chết!

Chờ cuồng phong qua đi, kiếm ý tiêu tán, mọi người hoảng sợ nhìn khói sương mịt mù ở chỗ xa lôi đài. Sương khói từ từ tan đi, lộ ra Phó Trường Lăng đứng ở giữa.

Hắn dùng kiếm chống đỡ thân mình, gắng gượng đứng trên mặt đất, xiêm y trên người rách nát thảm thương, tóc tai phía sau lộn xộn, mặt bị mảnh ngọc vỡ cắt chảy máu, đôi mắt luôn luôn mang cười giờ đây chỉ nhìn chằm chằm Tần Diễn.

Tất cả người ở đây đều sửng sốt không thôi, ngay cả Tạ Ngọc Thanh cũng nhịn không được liếc qua Tần Diễn một cái. Tần Diễn hờ hững nhìn hắn: "Ngươi bất mãn?"

Phó Trường Lăng nghe Tần Diễn mở miệng, lập tức thanh tỉnh.

Bất mãn?

Ta nào dám...

Hắn gượng cười, nuốt xuống máu đang sắp trào ra khỏi răng: "Không, không bất mãn."

"Vậy nhìn ta làm chi?"

"Là ta...", huyết khí trong ngực Phó Trường Lăng cuồn cuộn dâng lên, sau đó phun ra một búng máu, lời nói ra miệng lẫn lộn vào nhau, mơ hồ bảo, "Sùng bái."

Vân Vũ thấy Phó Trường Lăng phun ra máu rốt cuộc cũng bừng tỉnh, vội xen vào: "Qua. Vân Dương, mau, nâng cáng lại đây!"

Nghe hắn nói vậy, Phó Trường Lăng mới cảm thấy được mạng nhỏ của mình được giữ. Hắn cũng không chịu đựng nữa, nhắm mắt lại, lập tức ngã xuống.

Tới lúc hắn tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên cáng, Vân Vũ cùng Thượng Quan Minh Ngạn, người trái người phải ngồi xổm bên cạnh. Vân Vũ quạt quạt cho hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần kính trọng: "Vị huynh đài này, ngươi còn sống được, không dễ chút nào đâu đó."

"Vân tiên quân......"

Phó Trường Lăng nhớ lại thân phận của mình, lập tức lộ ra ánh mắt kích động, cứ như phải vội vã bò dậy hành lễ với Vân Vũ. Vân Vũ đè hắn xuống, cảm khái nói: "Anh hùng, cứ nằm yên đã."

Vân Vũ lại quạt quạt vài cái cho Phó Trường Lăng: "Anh hùng, đây là lần đầu tiên ta thấy trong đời một người có thể đỡ được hai kiếm của Tạ sư tỷ cùng Đại sư huynh, hơn nữa ngươi không chỉ đỡ hai kiếm, mà còn là đỡ được một kích toàn lực từ sư huynh. Huynh đệ à, ngươi ghê gớm!"

Phó Trường Lăng nằm điều chỉnh hô hấp, nhận ra thương thế trên người đểu đã được xử lý.

Người băng bó cho hắn đều là y tu cấp thấp của Hồng Mông Thiên cung. Dù sao Thẩm Thanh Trúc cũng là y tu đệ nhất của Vân Trạch, dược lão cho không dễ bị người khác nhận ra. Mấy y tu cấp thấp này tất nhiên không nhận ra thương thế lúc trước của hắn, lẫn Kim Đan đã tổn hại kia.

Phó Trường Lăng nghe Vân Vũ nói vậy thì mới từ từ phản ứng lại, Thượng Quan Minh Ngạn đưa cho hắn chút nước, Phó Trường Lăng uống xong lại yếu ớt lên tiếng: "Vân tiên quân, ta có một câu, không biết có nên hỏi hay không......"

"Ngươi hỏi."

Vân Vũ quạt phành phạch, hứng thú bừng bừng. Phó Trường Lăng thở dài: "Chuyện này...Tần đạo quân đối với ta, có phải là không thuận mắt không?"

"Huynh ấy coi trọng ngươi." Vân Vũ giải thích, "Tại ngươi không biết thôi, hôm qua sau khi có kết quả văn thí của ngươi, ai ai cũng khiếp sợ. Hồng Mông Thiên cung tổ chức chiêu sinh nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy có người đạt điểm tối đa, mọi người ai cũng tràn ngập kỳ vọng với ngươi. Cho nên, sư huynh hoài nghi ngươi là gian tế."

Phó Trường Lăng hoang mang: "Đây...là coi trọng đó hả?"

"Còn không phải sao?" Vân Vũ vô cùng nghiêm túc, "Ngươi cho rằng ai cũng có thể bị hoài nghi là gian tế à?"

Phó Trường Lăng nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Vậy giờ Tần đạo quân còn hoài nghi ta ư?"

"Ta cũng không biết." Vân Vũ nhún nhún vai, "Bất quá, chỉ cần ngươi không phải gian tế thì cũng không cần chột dạ. Ngươi đó nha," Vân Vũ thành khẩn khuyên nhủ, "Sau này mắt bớt dán lên người đại sư huynh lại, miễn cho chậm trễ tiền đồ. Nếu không phải tại thấy ngươi có tiền đồ, ta cũng lười nhắc nhở ngươi."

Phó Trường Lăng cười xấu hổ, Vân Vũ hàn huyên với hắn xong, vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ hắn vài câu, lập tức đứng dậy đi mất.

Hắn đi rồi, Thượng Quan Minh Ngạn và Trần Trúc vừa chạy vào phụ khiêng Phó Trường Lăng về khách điếm. Trần Trúc thỉnh y tu tới xem bệnh khai dược cho hắn, Thượng Quan Minh Ngạn ngồi xuống bên cạnh, thở dài: "Ngày mai Hồng Mông Thiên cung sẽ công bố kết quả văn thí, thành tích văn thí lẫn võ thí phải qua thì mới có thể vào vòng thứ ba."

"Thượng Quan huynh có biết nội dung vòng ba không?"

Phó Trường Lăng biết Thượng Quan Minh Ngạn quen thuộc với người Hồng Mông Thiên cung, chắc đã sớm thăm dò hết chiêu số của họ. Thượng Quan Minh Ngạn gật gật đầu, hơi có chút sầu lo nói: "Vòng thứ ba là tiến vào linh sơn cấm địa của Hồng Mông Thiên cung. Trước kia họ chia người thành nhiều tổ, sau đó sẽ dùng số lượng linh thảo hái được để xét. Nhưng năm nay......"

"Năm nay thì thế nào?"

Phó Trường Lăng cảm thấy kỳ quái, Thượng Quan Minh Ngạn cười cười: "Thật ra cũng là tin tốt, xem tình huống hôm nay, năm nay sợ là không đủ người để phân tổ, vậy nên đại gia muốn từng người tham gia khảo thí."

"Vậy cũng không tồi."

Phó Trường Lăng gật đầu, nghĩ nghĩ, hắn nói tiếp: "Bất quá, nghe nói Nguyệt Hoa Thảo của Hồng Mông Thiên cung cũng mọc ở linh sơn cấm địa......"

"Đó là ở sau núi," Thượng Quan Minh Ngạn lập tức nhận ra hắn đang băn khoăn cái gì, "Nơi đó không thuộc khu khảo thí, ngươi đấy, đến lúc đó ngàn vạn đừng lạc đường mà vào nhầm."

"Ta hiểu rồi."

Phó Trường Lăng xoay xoay cây quạt, lơ đãng đặt quạt xuống: "Ta nhất định sẽ không tới đó."

Còn lâu mới không tới.

Nguyệt Hoa Thảo là thứ tốt duy nhất ngoài Vãng Sinh Hoa có thể chữa trị Kim Đan của hắn, Hồng Mông Thiên cung linh sơn cấm địa ngày thường đều không mở ra, đây là cơ hội tốt nhất của hắn.

Trong lòng Phó Trường Lăng âm thầm tính toán. Thượng Quan Minh Ngạn ngồi ở bên cạnh trong chốc lát, chờ Trần Trúc vào phòng xong, hắn cũng cáo từ rời đi.

Phó Trường Lăng tịnh dưỡng ở khách điếm một đêm thì lập tức khỏe lại. Hôm sau, hắn đi cùng Trần Trúc và Thượng Quan Minh Ngạn đi xem bảng điểm. Hồng Mông Thiên cung công bố ra danh sách thứ ba, tính tổng cộng cũng chỉ có hai mươi ngươi. Hai mươi người được yết danh dựa vào thành thích tổng của ba đợt thi, tên người sẽ ghi phía trước thành tích. Phó Trường Lăng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy ba chữ "Thẩm Tu Phàm" đứng ở hàng đầu tiên, phía sau ghi ba chữ "Thiên".

Chữ "Thiên" đại diện cho điểm tuyệt đối, Phó Trường Lăng sững sờ trong thoáng chốc. Hắn cảm thấy mình đứng đầu bảng là chuyện không có gì lạ, nhưng cả ba vòng đều là điểm tuyệt đối?

Hắn vẽ Tần Diễn đem nộp, không bị đánh chết?

Khổ chủ còn đang chẳng hiểu làm sao, Thượng Quan Minh Ngạn bên cạnh cùng Trần Trúc lại cao hứng phát điên. Thượng Quan Minh Ngạn kích động nói: "Thẩm huynh, ta biết ngay ngươi sẽ đứng đầu bảng!"

Phó Trường Lăng xấu hổ cười cười, hắn đã là cái dưa chuột già sơn nước màu xanh* giả bộ ngây thơ, nếu hắn không lấy được đầu bảng thì mới gọi là nhục.

*Câu này chắc ý cũng như cưa sừng làm nghé =)))

Công bố xong thứ tự, sau khi Vân Vũ dán xong tờ quy tắc khảo thí, hắn lại kỹ càng tỉ mỉ giảng quy tắc cho họ: "Đến lúc đó, mỗi người các ngươi là một đội, bắt đầu thu thập linh thảo, cuối cùng ở lối ra đếm số lượng nhặt được. Khu vực các ngươi có thể đến đều chỉ gói gọn trong tờ họa đồ này, lúc xuất phát, các ngươi đừng đi lạc là được. Linh sơn cấm địa có rất nhiều linh thú, khu vực của các ngươi đều sẽ có một ít linh thú cấp thấp, nếu là vào nhầm chỗ khác thì ta cũng không biết các ngươi sẽ gặp gì đâu. Đến lúc đó vấn đề không chỉ là qua hay không qua khảo, mà là mạng nhỏ của các ngươi," Vân Vũ cố tình từ từ nhỏ giọng lại, ra vẻ dọa dẫm, "Sợ sẽ khó bảo toàn!"

Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn liên tục gật đầu.

Qua mấy ngày, thương thế của mọi người đều đã khỏi, tới lúc bắt đầu khảo hạch vòng thứ ba, Phó Trường Lăng và Thượng Quan Minh Ngạn cũng cùng nhau tới cửa vào linh sơn cấm địa. Lúc này lại thanh tịnh hơn rất nhiều, cứ như không có người khác. Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn đứng ở chỗ núi cao, Vân Dương ra lệnh cho đệ tử cho mỗi người trong nhóm hai mươi người thi một đạn tín hiệu và ngọc bội chứng tỏ thân phận. Vân Vũ đứng ở núi cao, hô to: "Sau khi đi vào, không được tranh đoạt linh thảo của người khác, không được thương tổn người khác. Nếu gặp nạn thì phải phóng đạn tín hiệu, chúng ta sẽ lập tức chạy đến cứu người. Thời gian thu thập linh thảo là một ngày một đêm, sáng sớm ngày mai, các ngươi phải chờ ở lối ra, nếu không sẽ bị xử từ bỏ quyền ứng khảo."

Nói xong rồi, Vân Vũ liền xoay người sang chỗ khác, khom người với Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh: "Sư huynh, sư tỷ, có thể mở kết giới."

Tần Diễn trầm giọng đáp ứng, lập tức từ trong tay áo lấy ra một nửa thiết ấn, Tạ Ngọc Thanh cũng lấy ra nửa tương ứng, hai khối thiết ấn ghép lại với nhau, Tần Diễn và Tạ Ngọc Thanh vận linh lực đi qua. Phó Trường Lăng xa xa nhìn họ, nghe Thượng Quan Minh Ngạn ở bên cạnh cảm khái: "Tần sư huynh và tạ sư tỷ thật là trời sinh một cặp. Nghe nói tâm pháp bọn họ tu luyện cũng giống nhau, hẳn sau này họ sẽ kết thành đạo lữ?"

"Sẽ không."

Phó Trường Lăng buột miệng thốt ra, Thượng Quan Minh Ngạn có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Sao ngươi biết?"

Phó Trường Lăng ngậm chặt môi, trong lòng có chút phiền muộn, rồi lại không nói nên lời, chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nghị luận."

"Ngươi nói cũng phải." Thượng Quan Minh Ngạn gật gật đầu, xong lại nhìn về phía Tạ Ngọc Thanh và Tần Diễn. Kết giới linh sơn ầm ầm ầm mở ra, trong một khắc nó mở ra ấy, linh khí bị gió thổi ào qua, toàn bộ tu sĩ ở đây đều nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Nơi phúc thiên bảo địa như vậy, có tu sĩ nào mà không thích.

"Vào đi."

Vân Vũ cao giọng quát một tiếng, tất cả mọi người đều vọt vào trong linh núi. Thượng Quan Minh Ngạn cũng cất bước chậm rãi đi vào.

Phó Trường Lăng cầm kiếm theo, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Diễn đứng ở núi cao, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Đứng bên cạnh y là Tạ Ngọc Thanh, dưới chân họ là lớp lớp đá tảng, nhìn xuống chính là một đám đệ tử của Hồng Mông Thiên cung.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy Tần Diễn cách hắn rất xa, xa đến nỗi hắn không thấy rõ khuôn mặt y, nghe không rõ tiếng y.

Giữa hai người, không có bất kì quan hệ nào.

Phó Trường Lăng cười, quay mặt đi vào trong núi.

Đường dù dài, hắn vẫn có thể đi. Đi không nổi, hắn còn có thể bò.

Chỉ cần Tần Diễn vẫn đợi hắn.

Thế nhưng hắn chưa từng phát giác ra một điều...Mà ở một khắc nọ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Nếu y không đợi hắn thì sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom