Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Editor: Miri
- -----------------
Lúc Phó Trường Lăng và Tần Diễn giao chiến trước đó, Tạ Ngọc Thanh thấy binh lính trông coi tu sĩ Vân Trạch bị bắt được đều được điều đi tấn công Phó Trường Lăng. Nàng lao thẳng tới, một kiếm trảm khóa lồng sắt, hét lớn: "Chạy! Mau chạy về hướng chân núi!"
Dứt lời, Tạ Ngọc Thanh liền xông lên phía trước, ngăn cản mấy binh lính đang muốn truy đuổi đám tu sĩ bình thường.
Một mình nàng che ở trước mọi ngươi, như một gốc cây to trên núi, trải rộng che phủ cả một vùng đất trời.
Nhiều người trốn đi như vậy lập tức kinh động người trong Vô Cấu cung. Giang Dạ Bạch đang chú ý đến chiến cuộc của Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng, phất phất tay, phân phó Thượng Quan Minh Ngạn: "Ngươi đi xem."
Thượng Quan Minh Ngạn cung kính hành lễ, đứng dậy lui ra. Hắn rút ra roi dài đi, vừa tới sau núi đã thấy một hình bóng quen thuộc ánh vào mi mắt.
Nàng vẫn giống như trước kia, một thân cung phục đệ tử Hồng Mông Thiên cung, trên người không mang theo phối sức nào, tóc dài dùng dây cột cao lên, không hề có một chút quy củ.
Nàng cũng như kiếm của mình, sạch sẽ, quyết đoán, xinh đẹp.
Đó là kiếm pháp mỹ lệ nhất hắn từng gặp, cũng là người sạch sẽ nhất hắn từng thấy.
Hắn sinh trong bùn nước dơ bẩn, liền cho rằng cả thế gian này cũng như thế, cho đến khi hắn nhìn thấy người này.
Nàng không hoài nghi lai lịch của hắn, cũng không quan tâm chuyện của hắn, nàng chỉ biết, hắn là sư đệ nàng, vậy nên nàng sẽ dùng hết sức mình chiếu cố hắn, bồi bạn hắn, bảo hộ hắn.
Tựa như những gì nàng đang làm đối với mọi người lúc này.
Thượng Quan Minh Ngạn nhìn chăm chú vào Tạ Ngọc Thanh, thẳng đến khi nàng chém giết xong tu sĩ cuối cùng bên cạnh, hắn rốt cuộc lên tiếng: "Sư tỷ."
Động tác Tạ Ngọc Thanh cứng đờ, nàng cầm theo kiếm, ở trong màn mưa thong thả xoay người.
Sau đó nàng liền thấy một thanh niên khoác tử y bạch sam, tay cầm roi dài. Bề ngoài hắn tuấn mỹ, một đôi mắt đỏ, lại mang theo vài phần bình thản ôn nhu như nước.
Tạ Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào hắn, nhìn người này, nàng liền sẽ nhớ tới Vân Vũ trong sơn động.
Nàng không tự chủ được siết chặt kiếm, khàn khàn ra tiếng: "Ngươi là ai?"
"Ta là Thượng Quan......"
"Ta hỏi ngươi là ai!"
Tạ Ngọc Thanh nâng kiếm, chỉ vào hắn: "Ta muốn tên thật của ngươi."
Thượng Quan Minh Ngạn dừng lại, sau một hồi, hắn từ từ mở miệng: "Minh Ngạn."
"Minh Ngạn?"
"Đúng vậy," Minh Ngạn bình tĩnh lên tiếng, "Đạo hào Vô Chân."
"Ta nhớ rõ."
Tạ Ngọc Thanh được đáp án rồi thì rút kiếm, lập tức xông thẳng vào Minh Ngạn.
Roi dài của Minh Ngạn triền đến chỗ Tạ Ngọc Thanh như linh xà, nháy mắt đánh lui Tạ Ngọc Thanh.
Vừa ra tay, Tạ Ngọc Thanh liền co chặt đồng tử.
Độ Kiếp kỳ!
Vị sự đệ vẫn luôn giả vờ nhu nhược, ngay cả ngự kiếm còn nghiêng ngả lảo đảo, lại là Độ Kiếp kỳ!
Phẫn nộ to lớn nảy lên, cả đời nàng chưa bao giờ từng có cảm xúc kịch liệt như vậy. Nàng không biết cảm xúc đó từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì bị lừa gạt, có lẽ là bởi vì thống khổ, có lẽ là bởi vì cừu hận.
Nàng phân không rõ đó là gì, nàng chỉ biết nhào về hướng hắn, dùng kiếm cắn xé hắn, lần này đến lần khác, đẩy cả hai người vào tình trạng tinh bì lực tẫn.
Mục tiêu của Minh Ngạn hoàn toàn không phải nàng, hình như chỉ muốn chặn lại đám tu sĩ chạy trốn. Nhưng mà Tạ Ngọc Thanh sao có thể để hắn làm vậy? Vì thế trường kiếm vây chặt ngăn cản hắn đi tiếp, ngẫu nhiên thấy không kịp, nàng sẽ dùng cả thân mình để chắn roi của hắn.
Roi dài của tu sĩ Độ Kiếp, một roi quất ở trên người, đó là da tróc thịt bong. Chỉ có một roi nện vào người nàng thôi, Minh Ngạn đã nhịn không được mà run tay.
Hắn nhìn Tạ Ngọc Thanh bị hắn quất tới chật vật, nhìn tu sĩ chạy trốn điên cuồng phía sau nàng, hắn khàn khàn ra tiếng: "Tội gì phải như vậy?"
Tạ Ngọc Thanh lảo đảo đứng dậy, nắm chặt kiếm, che ở trước những tu sĩ bình thường kia, Minh Ngạn siết chặt roi, khàn khàn khuyên bảo: "Bất quá chỉ là vài con kiến, không có tư chất phi thăng, tại sao phải khổ sở phí thời gian cho chúng?"
"Ngươi tìm một cái đạo tràng đi, tự tu luyện phi thăng, hà tất quản bọn họ?"
"Lúc trước ta đây," Tạ Ngọc Thanh thở hổn hển, "cũng cần gì phải quản ngươi đâu?"
"Minh Ngạn," trong tiếng Tạ Ngọc Thanh mang theo thống khổ hiếm có, "Ta chưa từng hận một ai."
"Ngươi là người đầu tiên."
Cũng là người duy nhất.
Minh Ngạn sững sờ tại chỗ, trong một khắc hoảng hốt đó, kiếm Tạ Ngọc Thanh kiếm đột nhiên xỏ xuyên qua thân thể hắn.
"Tại sao," thanh âm Tạ Ngọc Thanh mang theo chút thống khổ, "Phải cô phụ ta?"
Trong cuộc đời này, hắn là người đầu tiên nàng gặp, ôn nhu đối đãi với nàng như vậy.
Sẽ đứng chờ trước cửa phòng nàng vào sáng sớm, sẽ để ý đi trước, chắn gió lạnh trước người nàng về đêm.
Sẽ nói với nàng "Đệ biết sư tỷ rất để ý chúng ta", cũng sẽ sau khi từ dưới núi trở về, mang cho nàng một bó hoa tươi, đặt ở trên bàn.
Kỳ thật nàng cũng không cần mấy thứ này, thế nhưng khi có người làm những điều đó cho nàng, nàng vẫn chọn bị luân hãm vào đó.
Trầm luân vào ôn nhu tột cùng này, cũng muốn khuynh tâm hồi báo người.
Nhưng hắn lại dùng sự thật nói cho nàng rằng mọi thứ đều là giả.
"Xin lỗi......"
Minh Ngạn khàn khàn ra tiếng, hắn nâng tay muốn ôm Tạ Ngọc Thanh, nhưng khoảnh khắc tay hắn chạm vào lưng nàng, Tạ Ngọc Thanh đột nhiên ném hắn ra, đánh ập vào tường!
Tạ Ngọc Thanh thở hổn hển thối lui, lúc này, người cũng đã trốn được gần hết.
Tạ Ngọc Thanh xoay người, đuổi theo những tu sĩ kia rời đi.
Minh Ngạn dựa vào trên tảng đá, che lại miệng vết thương nàng đâm, thống khổ nhắm mắt lại.
******
Tần Diễn được Phó Trường Lăng ôm, qua một hồi lâu, linh khí xoay tròn ở trong cơ thể y từ từ bình ổn, Tần Diễn cố gắng áp chế linh khí này để dung nhập vào linh lực, tránh phải đột phá ngay lúc này.
Sau đó y nâng tay, dùng một làn ánh sáng bao phủ vết thương của Phó Trường Lăng, tạm thời khép lại vết thương của hắn, sau đó lại phát hiện có người đi ra.
"Yến Minh."
Có người khàn khàn gọi tên y, động tác Tần Diễn dừng một chút, y quay đầu lại, liền thấy Giang Dạ Bạch đang đi ra từ đại điện.
Hai bên nhìn nhau một lát, Giang Dạ Bạch cười khổ: "Con nhớ lại hết rồi."
Tần Diễn không nói gì, y nhìn Giang Dạ Bạch với vẻ mặt phức tạp.
Y không biết mình có nên trách ngài, có nên hận ngài hay không.
"Kí ức phong ấn lúc con còn nhỏ, con đã nhớ hết."
Trong tiếng Giang Dạ Bạch mang theo vài phần khẩn cầu: "Con vẫn phải đi sao?"
Tần Diễn nói không nên lời, y không dám lựa chọn, cũng phân không rõ đúng sai.
Mở mắt sẽ thấy tiếng than khóc rung động Vân Trạch, nhắm mắt lại là Nghiệp Ngục thi cốt đầy đất.
Hắn không dám hận Giang Dạ Bạch, thậm chí ngay cả trách cứ cũng không dám. Nhưng y cũng không thể nào chấp nhận hành động của Giang Dạ Bạch. Qua hồi lâu, Tần Diễn rốt cuộc lên tiếng.
"Cửa Nghiệp Ngục đã mở ra." Tần Diễn khàn khàn bảo, "Dừng ở đây đi, tất cả mọi người cùng sống, không được sao?"
"Linh khí không đủ để nuôi sống người cả hai giới."
Giang Dạ Bạch cười khổ: "Nghiệp Ngục và Vân Trạch chỉ có thể lưu lại một, Vân Trạch thiếu chúng ta ba ngàn năm, chúng ta chỉ là lấy về thứ vốn của chúng ta, không phải sao?"
"Con không biết." tay Tần Diễn run nhè nhẹ, "Con không biết đúng sai, con không biết thị phi. Sư phụ......"
Khoảnh khắc Tần Diễn gọi một tiếng kia, Giang Dạ Bạch ngẩn người, sau đó lại nghe Tần Diễn khổ sở nói: "Buông tha chúng ta đi."
Giang Dạ Bạch không nói ra lời, hắn nhìn Tần Diễn đang cúi đầu, nắm chặt ngọc bội trước mặt mình, giống như thấy được hài tử lỡ mắc lỗi đứng ở trước mặt hắn nhiều năm về trước.
Nhiều năm đã qua đi như vậy, vòng đi vòng lại, cứ như đã trở về điểm bắt đầu.
Lúc nhỏ, Tần Diễn hỏi hắn, cái gì là thiện, cái gì là ác, phải làm gì để thành một người tốt, nó phải trở thành một người thế nào.
Khi đó Giang Dạ Bạch chỉ là Giang Dạ Bạch, hắn không nhớ rõ mọi chuyện, hắn ngồi cùng Tần Diễn trên bậc thang, ngửa đầu nhìn tinh tú chuyển động vạn năm qua trên bầu trời.
"Có thể mang lại điều tốt cho người khác, là thiện."
"Ép người khác mang cái tốt của họ cho mình, là ác."
"Giúp đỡ người khác, chính là người tốt."
"Tiểu Yến Minh của chúng ta lớn lên rồi," Giang Dạ Bạch quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, cầm theo bầu rượu, hơi hơi mỉm cười, "Nếu con không biết phải thành người thế nào, thì cứ coi như phải trở thành một người tốt là đủ."
Là hắn sai.
Hắn là ma, sao phải dạy đồ đệ của hắn hướng thiện.
Hắn là ma, tại sao lúc hắn nhìn Tần Diễn hướng thiện, lại cảm thấy vui sướng trong tâm.
Hắn là ma, lẽ ra không nên có cảm tình, không nên để cảm tình chi phối.
"Là ta sai."
Giang Dạ Bạch nghẹn ngào nói: "Con đi đi."
"Chỉ một lần này, coi như là phần lễ vật cuối cùng giữa sư đồ chúng ta."
Tần Diễn nghe câu đó thì hơi hơi sửng sốt, Phó Trường Lăng dùng một tay mở bình dược, ăn đan dược, chống thân đứng dậy: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."
Giang Dạ Bạch hờ hững nhìn bọn họ, Phó Trường Lăng đứng ở phía sau Tần Diễn, chờ Tần Diễn xoay người.
Nhưng Tần Diễn lại cúi đầu, sau một hồi, y chợt quỳ xuống, cơ thể run rẩy, cung kính dập đầu.
"Đồ nhi, cảm tạ sư phụ."
Nói xong, y dập đầu xuống lần đầu tiên: "Đầu tiên, cảm tạ sư phụ, ân cứu mạng."
Năm đó gặp gỡ trên đường, thiếu niên cầm kiếm kéo y: "Từ hôm nay, ngươi chính là đồ đệ ta."
"Thứ hai, cảm tạ sư phụ, ân giáo dưỡng." Dứt lời, Tần Diễn dập đầu lần thứ hai.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn y, tựa như một tôn tượng đá đứng trước Vô Cấu cung, không hiện buồn vui.
"Thứ ba, cảm tạ sư phụ, mười sáu năm qua, như cha như sư như hữu, đại ân đại đức, Yến Minh cả đời không quên. Mong rằng ngày sau, sư phụ có thể tựa như Thái Sơn mãi mãi trường tồn, an ổn vô ưu."
Tần Diễn dập đầu trên đất, từng tiếng nghẹn ngào: "Đệ tử Tần Diễn bất tài, dập đầu trước ngài."
"Đi đi."
Giang Dạ Bạch rũ mắt, làm như có hơi mỏi mệt.
Tần Diễn không dám nhìn Giang Dạ Bạch, Phó Trường Lăng tiến lên cúi người, giơ tay đỡ lấy Tần Diễn.
"A Diễn, đi thôi."
Phó Trường Lăng đỡ Tần Diễn lên.
Cả người Tần Diễn đều đang run, toàn bộ sức lực của y đều dựa vào Phó Trường Lăng. Vết thương trên người Phó Trường Lăng kỳ thật còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn không rên một tiếng.
Hắn chỉ là để cho Tần Diễn tùy ý dựa vào hắn, để cho y đặt hết toàn bộ áp lực cùng thống khổ, đè lên người hắn.
Thần sắc hắn thong dong, đỡ Tần Diễn đứng dậy, sau đó hắn để tay xuống, vươn ra cầm lấy tay y.
Hai người cùng nhau xoay người đi về hướng chân núi, đi được vài bước, Phó Trường Lăng đột nhiên dừng bước. Hắn không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: "Ước định năm đó, hai trăm năm, vốn là muốn tuân thủ."
Nghe được lời này, tất cả mọi người Nghiệp Ngục đều nhìn lại đây, ánh mắt tựa như muốn lăng trì kẻ trước mắt mà nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng. Minh Tu cười lạnh ra tiếng: "Ngươi còn dám nói câu đó?"
"Nhưng năm đó Diệp Lan lại sớm qua đời, đệ tử Cô Hồng Tử vi phạm ước định. Các ngươi nói không sai, Vân Trạch nợ các ngươi. Nhưng người phạm sai đã chết, người còn sống hiện tại..."
Tiếng Phó Trường Lăng nhỏ đi: "Vì sao lại không phải vô tội?"
"Nếu có thể chọn, ta nghĩ, đa số người tại Vân Trạch có lẽ cũng sẽ tình nguyện chết sớm, cũng không muốn sống cẩu thả như vậy."
"Ma Tôn," Phó Trường Lăng quay đầu đi, "Có thể tạm thời duy trì thế cân bằng này, cùng nhau tìm một đường ra không?"
Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, qua hồi lâu thì từ từ nói: "Ta đã tin Vân Trạch các ngươi một lần."
"Ta không tin lần thứ hai."
Phó Trường Lăng nhấp môi, hắn nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch.
Hiện giờ Vân Trạch chỉ có Càn Khôn thành làm nơi ẩn náu tạm thời, Nghiệp Ngục chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể chịu hoà đàm lúc này?
Phó Trường Lăng gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Ta hiểu, cảm tạ Ma Tôn."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền kéo Tần Diễn đi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi thẳng về hướng chân núi.
Mọi người như hổ rình mồi, không ít ma tu nóng lòng muốn thử, nhưng uy áp Phó Trường Lăng quá dày, không ai dám đến gần.
Rốt cuộc cũng có một ma tu không nhịn được nữa, rút kiếm bổ về hướng Phó Trường Lăng! Nhưng Tần Diễn còn chưa nhúc nhích, đã thấy kết giới bao quanh Phó Trường Lăng bành trướng, ma tu kia bị đánh bật xa ra ngoài, bị một đạo phù văn như kiếm chém ngã xuống đất.
"Nhãi ranh vô lễ."
Phó Trường Lăng lãnh đạm mở miệng: "Còn dám tiến lên, giết không tha."
Phù văn kia cũng không biết là phù gì, ma tu bị đinh xuống đất cũng chưa chết, nhưng lại phát ra tiếng thét chói tai vô cùng thống khổ, tiếng rên thê lương vang vọng đất trời.
Bị uy hiếp như vậy, không còn ai dám tiến lên.
Hai người chậm rãi ra khỏi Vô Cấu cung. Sau khi ra khỏi rồi, Phó Trường Lăng phun ra một búng máu, Tần Diễn vội đỡ lấy hắn, sốt ruột la lên: "Trường Lăng!"
"Đi về trước." Phó Trường Lăng gắng gượng chống đỡ thân thể, lau máu tươi ở khóe miệng, lảo đảo đi phía trước, "Không cần ngự kiếm để người khác thấy, đi về hướng Tô gia, mau!"
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói vậy, liền nương theo rừng rậm trên lưng mà chạy trốn như điên.
Hai người bọn họ đều biết rõ là Giang Dạ Bạch chịu thả bọn họ đi, không chỉ vì nể tình Tần Diễn, mà còn bởi vì có Phó Trường Lăng ở đây.
Phó Trường Lăng mới vừa phá Độ Kiếp, ai cũng không biết thực lực chân chính của hắn mạnh cỡ nào, mà Giang Dạ Bạch cũng mới mở đại môn Nghiệp Ngục, cũng không rõ nếu dùng hết sức mình hiện tại có thể đối phó Tần Diễn và Phó Trường Lăng cùng lúc hay không, rốt cuộc có phần thắng hay không.
Cho nên Phó Trường Lăng không thể ngã xuống lúc này. Nếu để Giang Dạ Bạch biết Phó Trường Lăng bây giờ chỉ là một cây nỏ mạnh hết đà, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Tần Diễn cõng Phó Trường Lăng vội vàng chạy về địa phận Tô gia, không bao lâu, y liền thấy Tô Vấn Cơ dẫn đầu đoàn người đứng ở phía trước. Phó Trường Lăng giương mắt nhìn thoáng qua Tô Vấn Cơ, rốt cuộc yên lòng, chỉ nói một câu: "Đi cùng Tô Vấn Cơ." Sau đó lập tức hoàn toàn hôn mê.
Tần Diễn được Phó Trường Lăng xác nhận rồi thì mới cõng Phó Trường Lăng dừng lại, nhìn Tô Vấn Cơ nói: "Vấn Cơ."
"Thả người xuống đã."
Tô Vấn Cơ ngửi được mùi máu tươi, nhíu mày, tu sĩ phía sau y nâng cáng lại, an trí Phó Trường Lăng ở trên đó.
Y tu đồng loạt tiến lên chẩn trị bắt mạch cho Phó Trường Lăng, chỉ nói: "Phải về Càn Khôn thành."
"Đi."
Tần Diễn lập tức đáp, Tô Vấn Cơ liền sai pháp tu mở Truyền Tống trận, để lại một đội người đi tìm Tạ Ngọc Thanh. Y đưa Tần Diễn và Phó Trường Lăng trở về Càn Khôn thành.
Khi Phó Trường Lăng vừa rời đi Càn Khôn thành, Tô Vấn Cơ đã chuẩn bị đầy đủ. Phó Trường Lăng vừa ra khỏi Truyền Tống trận đến Càn Khôn thành đã được người lập tức đẩy vào phòng, đan dược ngân châm gì cũng đã chuẩn bị. Thẩm Thanh Trúc đặt hắn lên giường xong liền nhanh chóng bắt đầu dùng linh khí hành châm, vừa chỉ huy y tu bên cạnh trang bị đan dược, vừa nhịn không được mà chửi tục.
"Cái tên nhi tử của Phó Ngọc Thù ngươi, sống ba ngày hết hai ngày hấp hối, nếu không có ta thì cơ thể hắn đã lạnh từ lâu rồi."
"Ngươi lợi hại."
Phó Ngọc Thù dựa vào cạnh cửa, ôm Đàn Tâm kiếm, chậm rì rì nói: "Nhi tử ta chính là Kiếm Tôn chuyển thế, con của Thiên Đạo, ngươi châm kim cẩn thận chút, bằng không thì không cần người Nghiệp Ngục tới, người Vân Trạch đã đánh ngươi bầm dập."
"Ngậm cái miệng thối của ngươi lại."
Thẩm Thanh Trúc giơ tay mổ ra vết thương được Tần Diễn dùng thuật pháp đóng tạm khi nãy trên ngực Phó Trường Lăng, thấy thương thế bên trong, lão tức giận đến mức cười lên: "Dùng ngón tay mổ lấy máu đầu tim, ta sống hết mấy trăm năm mà còn lần đầu thấy. Con Thiên Đạo quả nhiên khác người thường, lợi hại, ngay cả mạng cũng không để trong lòng."
Thẩm Thanh Trúc vừa nói vừa đổ dược phấn vào miệng vết thương, sau đó dùng trận pháp phong ấn, khép lại miệng vết thương cho hắn.
Y tu ở bên trong bận bận rộn rộn, Tần Diễn đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng chờ xa đó.
Tô Vấn Cơ đi đến bên cạnh Tần Diễn, trên mặt mang cười, thần sắc bình thản: "Có khỏe không?"
"Hả?"
Tần Diễn giương mắt nhìn, vẻ mặt hơi hoảng hốt, qua một hồi y mới nhận ra Tô Vấn Cơ đang hỏi gì, gật gật đầu, thì thào: "Còn khỏe."
Tô Vấn Cơ cùng y dựa vào trên tường, hai người cùng nhau nhìn bên ngoài.
Càn Khôn thành là một thành trì trên núi, không có bất kì một căn nhà viện phủ nào che lấp tầm nhìn bọn họ, lọt vào trong tầm mắt đều là núi sông xa xôi, Tần Diễn lẳng lặng đứng, qua hồi lâu, y mới hỏi: "Xây Càn Khôn thành khi nào?"
"Chắc là mười hai năm trước." Tô Vấn Cơ thần sắc bình tĩnh, "Khi Giang Dạ Bạch lên làm cung chủ Hồng Mông Thiên cung."
"Trước kia người khác có nói với ta rằng đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy tương lai, có thể nhìn thấy quá khứ, ta hỏi ngươi đó có phải là thật không, ngươi nói không phải." Tần Diễn cười lên, "Gạt ta sao?"
"Tất nhiên không phải lừa gạt ngươi."
Tay Tô Vấn Cơ đặt ở trên trượng trúc, thần sắc bình thản: "Ta có khả năng nhìn đến tương lai, đều là do Thiên Đạo muốn ta nhìn thấy nó. Cho nên phần lớn thời gian, ta đều không nhìn thấy. Đương nhiên, nếu nhất định phải thấy thì có lẽ cùng sẽ thấy, chỉ là làm như vậy sẽ hại đến mệnh cách của ta."
"Ta được chú định không thể phi thăng, tu vi cũng chỉ đến hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể sống được trăm năm."
Tô Vấn Cơ quay đầu, nhìn Tần Diễn, nở nụ cười: "Ta không thể lăn lộn mù quáng giống các ngươi như vậy được."
"Tại sao ngươi không thể phi thăng?"
Tần Diễn nhíu mày, thực ra trong đạo tu hiện tại, người chuyên chú tham phá thiên đạo như Tô Vấn Cơ mới là người có cơ hội phi thăng nhất.
Tô Vấn Cơ cười cười: "Ngươi chưa bao giờ tự hỏi tại sao ngươi và Phó Trường Lăng trùng sinh trở về sao?"
"Là ngươi?" Tần Diễn hiểu được, nhíu mày, "Tại sao làm như vậy?"
"Ta thấy tương lai, Vân Trạch sẽ hoàn toàn tiêu vong," thần sắc Tô Vấn Cơ vững vàng, "Vì để thay đổi vận mệnh đó, cho nên chúng ta cố ý triệu hoán các ngươi trở về."
"Nhưng rốt cuộc, vận mệnh cũng không thay đổi bao nhiêu." Tần Diễn cười chua xót, "Thậm chí còn tệ hơn."
"Còn tệ hơn sao?"
Tô Vấn Cơ quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Nhưng tương lai ta nhìn thấy lúc này, khí vận Vân Trạch có vẻ càng lúc càng cường thịnh."
Tần Diễn ngẩn người, Tô Vấn Cơ lặp lại một lần: "Tệ hơn sao?"
Tần Diễn trầm mặc không nói gì, sau một hồi, y từ từ nói: "Đúng là đã biết rất nhiều chuyện trước đây không biết."
"Đây là cơ duyên."
Tô Vấn Cơ nói xong, hai người cũng im lặng một hồi. Tần Diễn chậm rãi nói: "Gần đây Trường Lăng xảy ra chuyện gì, có thể nói một câu cho ta nghe sao?"
Tô Vấn Cơ nghe Tần Diễn hỏi thì cũng không hề giấu giếm, mọi chuyện phát sinh gần đây với Phó Trường Lăng, cái gì cũng báo lại cho Tần Diễn.
Hai người nói thật lâu, Tần Diễn nghe lúc y không ở đây, Phó Trường Lăng đã trải qua chuyện gì thì có một loại đau đớn không tả nổi quanh quẩn trong lòng y, chậm rãi, nhẹ nhàng, giống như một con bướm vỗ cánh chạm nhẹ vào lòng y.
"Các ngươi ép hắn như vậy," Tần Diễn khàn khàn nói, "Không cảm thấy mình làm sai gì sao?"
"Vốn là không cảm thấy." Tô Vấn Cơ cười cười, "Trên đời này vẫn luôn có hy sinh, hy sinh vì nghĩa, không phải là điều nên làm à?"
"Nhưng hy sinh vì nghĩa trên đời, đều là hy sinh bản thân, nghĩa mang cho người khác."
Tần Diễn giương mắt nhìn Tô Vấn Cơ, nhịn không được siết tay: "Hy sinh người khác để cứu bản thân, đó không phải nghĩa."
Tô Vấn Cơ trầm mặc không nói, qua một hồi, y lại hỏi: "Hy sinh người khác, cứu một người khác thì sao?"
Không đợi Tần Diễn trả lời, Tô Vấn Cơ cười lên: "Bất quá, mấy chuyện này cũng không quan trọng. Đạo quân có suy nghĩ của mình, suy nghĩ của hắn, cũng chưa chắc là sai."
"Thời gian dài trôi qua, tất cả mọi người đều đặt cược mọi thứ lên một mình đạo quân, đều quên mất trong tay của họ còn có kiếm, quên mất bản thân có thể tự chống cự. Các ngươi nói cũng không sai, Vân Trạch vẫn luôn bỏ nhỏ lấy lớn, cuối cùng lại vẫn như đi trên một con đường cụt."
"Có lẽ đã tới lúc chúng ta đi một con đường khác."
Hai người nói chuyện, Thẩm Thanh Trúc mang theo người từ trong phòng đi ra, Tần Diễn ngồi dậy, vội vàng đi ra phía trước, khắc chế cảm xúc hỏi: "Thẩm tiền bối, Trường Lăng hắn......"
"Người không sao." Thẩm Thanh Trúc cứu được người về rồi cũng đã bớt không ít giận, nhiều người trước mặt như vậy, lão vẫn quyết định giữ chút thể diện cho Phó Trường Lăng. Dù sao cũng là tu sĩ Độ Kiếp, tuổi hơi trẻ nhưng vị trí vẫn cao vút, vậy nên Thẩm Thanh Trúc thay đổi xưng hô, "Đạo quân chắc một lát nữa mới tỉnh, các ngươi chờ một lát nữa đi."
Nói xong, Thẩm Thanh Trúc đánh giá ngang dọc Tần Diễn, chỉ nói: "Ngươi sắp đột phá, hắn cũng không tỉnh lại ngay, không bằng đi đột phá trước?"
Tần Diễn do dự, y biết Phó Trường Lăng không sao rồi thì suy nghĩ một lát, quay đầu hướng Phó Ngọc Thù, cung kính nói: "Mong bá phụ hỗ trợ chiếu cố Trường Lăng."
Nói xong, Tần Diễn xác nhận một vài sự vụ tiếp theo với Tô Vấn Cơ, sau đó tìm một nơi hoang vắng cách xa đó, chuẩn bị trận pháp, pháp khí, phóng xuất tất cả linh khí áp chế nãy giờ, bắt đầu dẫn linh khí tiến vào kinh mạch, mặc niệm pháp quyết.
Hắn mới vừa thả đống linh khí ra, mây đen liền bắt đầu ở tụ trên đầu, không bao lâu, lôi đình ầm ầm giáng xuống, đánh vào người y.
Lôi đình tràn thẳng vào kinh mạch, Tần Diễn rõ ràng cảm giác được bên trong thức hải mơ hồ có cái gì đó đang từ từ nẩy mầm sinh ra.
Loại cảm giác này khiến y thấy quen thuộc, dường như đời trước, y đã từng có cảm giác này.
Vui mừng vô tận tựa hồ như muốn lập tức phá tan thức hải, y ráng khắc chế, không dám để cho mầm chồi kia sinh trưởng quá nhanh. Nhưng bất quá chỉ được chốc lát, y lại cảm giác xung quanh mình bắt đầu tối đen.
Tâm ma cảnh.
Đã nhiều năm rồi y chưa gặp qua nó.
Tần Diễn đứng ở trong bóng tối đen kịt, nhìn rất nhiều kí ức ngũ quang thập sắc nổi lơ lửng, y đứng bất động, không duỗi tay đi vớt lấy bất kì hồi ức nào.
Bởi vì y biết rõ, khoảnh khắc y đụng vào hồi ức này, y sẽ lập tức bị cắn nuốt, vạn kiếp bất phục.
Y vẫn đứng bất động tại chỗ, nhắm mắt mặc tụng Thanh Tâm Quyết, có tiếng cười lớn của ai đó, thanh âm kia khó phân biệt nam nữ, hoàn toàn nghe không ra đó là ai.
"Tần Diễn, ngươi không thể tu đạo thành công."
Thanh âm đối phương vờn quanh y: "Vốn dĩ ngươi đã trảm tình căn, chặt đứt quá khứ. Nhưng hôm nay tình căn tái sinh, những quá khứ kia, ngươi còn có thể buông, có thể vượt qua sao?"
Tần Diễn không để ý đến, sương mù màu đen đánh chuyển một vòng quanh y: "Toàn bộ đại đạo, đều quy về một chữ buông. Ngươi ràng buộc quá sâu, khó thành đại đạo. Ngươi nhìn mấy hồi ức này xem, ngươi dám xem sao?"
"Thương tổn vĩnh viễn là thương tổn, sẽ không bởi vì thời gian mà mất đi, nó sẽ khắc ở trong xương cốt ngươi, bám theo ngươi cả đời."
"Khi ngươi thấy Phó Trường Lăng sẽ lập tức sợ hãi, thấy hắn liền nhớ tới quá khứ."
"Ngươi nhớ rõ hắn hận ngươi, ngươi giết người nhà của hắn, ngươi giết rất nhiều người."
"Thân ngươi đầy tội nghiệt, ngươi cho rằng, trùng sinh trở về, thì ngươi sẽ sạch sao?"
"Tần Diễn, ngươi nhìn một cái đi."
Đối phương tựa hồ là đang dụ dỗ y: "Nếu ngươi cảm thấy có thể vượt qua, ngươi mau nhìn quá khứ của mình một cái."
Nói xong, những điểm sáng kí ức đều chạy về phía y, xoay vòng quanh y.
"Vô Tình đạo với ngươi chính là tuyệt lộ, Tần Diễn, đạo tâm ngươi không vững, mềm yếu dễ đổ. Ngươi vốn dĩ không thể quên đi quá khứ, nếu không chém tình căn, ngươi không thể nào phi thăng, khó lên Độ Kiếp."
"Cút."
Tần Diễn quát khẽ ra tiếng, thanh âm kia cười ha hả sắc bén.
"Ngươi sợ!"
Gã sung sướng la: "Ta nói đúng! Ngươi sợ!"
Lôi đình càng thêm dày đặc, điên cuồng giáng xuống.
Phó Ngọc Thù đứng ở trên đài cao, nhíu mày. Thẩm Thanh Trúc cười cười: "Lôi kiếp của nhân tức nhà ngươi, hình như hơi sai rồi."
"Sợ là tại tâm ma cảnh, không ra được."
Phó Ngọc Thù rất bất an.
"Tu Vô Tình đạo," Thẩm Thanh Trúc thở dài, "Vốn phải là người rất có năng lực."
"Kỳ thật ta không rõ, cái gọi là Vô Tình đạo, rốt cuộc thứ nó muốn là vô tình, hay là có tình? Nếu nói vô tình, ta cũng không hề thấy tu sĩ Vô Tình đạo thật sự vong tình tuyệt ái. Nhưng nếu nói có tình, đạo này của họ......"
Phó Ngọc Thù nhíu mày: "Người giết bạn lữ để chứng đạo, thật ra cũng không ít."
"Ngươi cũng biết tầng cuối cùng của Vô Tình đạo, là cảnh giới gì sao?"
Thẩm Thanh Trúc mang cười trên mặt, Phó Ngọc Thù quay đầu nhìn lão, liền nghe Thẩm Thanh Trúc từ tốn nói: "Thái Thượng Vong Tình."
"Vong tình?"
"Vong tình, cũng không phải là quên cảm tình. Thánh nhân nói, Thái Thượng Vong Tình, chính là không chịu thua tình. Thân dưới vực, chưa từng biết cảm tình, người như vậy sống tốt, gọi là vô tình. Nhưng đối với thánh nhân mà nói, tuy rằng có tình, nhưng không chấp nhất, có thể buông, chính là vong tình."
"Thế chẳng phải là bạc tình bạc nghĩa?"
Phó Ngọc Thù chế giễu bảo, Thẩm Thanh Trúc lắc đầu: "Có tình, buông tình, không phải là hai thứ đối lập nhau. Ta hỏi ngươi, nếu Lận Trần hạnh phúc, ngươi sẽ khổ sở sao?"
"Tất nhiên là không." Phó Ngọc Thù buột miệng thốt ra, Thẩm Thanh Trúc lại hỏi, "Nếu Lận Trần không cùng ngươi ở bên nhau, nhưng nàng lại hạnh phúc thì sao?"
Phó Ngọc Thù do dự một lát, hắn suy nghĩ hồi lâu, không khỏi bật cười: "Ta hiểu rồi."
"Nếu niên thiếu, nàng không thể cùng ta bên nhau nhưng lại hạnh phúc, có lẽ ta còn sẽ cảm thấy khổ sở. Nhưng trải qua nhiều việc, ta lại cảm thấy, nàng còn sống, còn hạnh phúc, là tốt rồi."
"Có lẽ sẽ tiếc nuối," Phó Ngọc Thù thở dài, "Nhưng cũng không bi thương."
"Cho nên, đó chẳng lẽ còn không phải là cảnh giới cao nhất của "tình" sao?"
Thẩm Thanh Trúc cười cười: "Ngươi còn sẽ bi thương, mà cảm tình của thánh nhân lại tựa núi cao sông dài, lẳng lặng chảy xuôi qua thế gian, nhưng không nửa phần trách oán."
"Đây là thứ cuối cùng mà tu sĩ Vô Tình đạo theo đuổi."
Phó Ngọc Thù không nói chuyện, hắn cùng Thẩm Thanh Trúc phóng ánh mắt nhìn về phía nam tử trong lôi đình.
Mà trong tiếng sấm rầm rầm kia, Phó Trường Lăng bị đánh thức.
Hắn mở mắt, vừa đứng dậy khỏi giường, liền thấy kiếp lôi ở phương xa.
Hắn chân trần đi ra ngoài phòng, chân đạp lên hành lang gỗ, giẫm lên ván gỗ đi qua, không có một chút lửa sưởi ấm. Hắn nghe tiếng chuông gió rung dưới mái hiên, nâng tay lên.
Một đạo phù chú theo gió bay đi, xuyên qua lôi đình, nhẹ nhàng dừng ở đầu vai Tần Diễn.
Ở trong bóng tối vô tận, Tần Diễn nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Phó Trường Lăng: "Sư huynh."
Thanh âm kia như một tia sáng chợt phá vỡ hắc ám, Tần Diễn mở choàng mắt, nghênh đón một kích cuối cùng của lôi kiếp!
Sấm sét như cự long gào rống giáng trần, đánh vào trên người Tần Diễn.
Tần Diễn nhắm mắt lại, cảm giác cốt nhục đều bị sấm sét xé mở toạch ra. Y bình tĩnh như Phật, đợi một hồi xong, nước mưa cọ rửa tẩy trần người y.
Trọng tố kim thân.
Phó Trường Lăng đứng ở trên hành lang dài, xem linh vũ vẩy đầy Càn Khôn thành, không bao lâu, một công tử bạch y công tử rút kiếm đi vào. Y giống như một chú bướm, đầu tiên là nhanh nhẹn rơi xuống trên mái hiên, sau đó thả người đậu lên hành lang dài.
Gió nhẹ vỗ về mái tóc hai người, bọn họ dựa vào nhau thật gần, sợi tóc dây dưa triền miên vào nhau, hơi thở quấn quanh.
"Hoa Dương."
Tần Diễn bình tĩnh gọi hắn, âm điệu vô cùng tương tự với đời trước, lại cũng có vài phần khác biệt.
Phó Trường Lăng nhìn y, từ từ nở nụ cười.
"Ngươi về rồi."
Hắn nâng tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dừng trên mặt Tần Diễn: "Tuế Yến."
- -----------------
Lúc Phó Trường Lăng và Tần Diễn giao chiến trước đó, Tạ Ngọc Thanh thấy binh lính trông coi tu sĩ Vân Trạch bị bắt được đều được điều đi tấn công Phó Trường Lăng. Nàng lao thẳng tới, một kiếm trảm khóa lồng sắt, hét lớn: "Chạy! Mau chạy về hướng chân núi!"
Dứt lời, Tạ Ngọc Thanh liền xông lên phía trước, ngăn cản mấy binh lính đang muốn truy đuổi đám tu sĩ bình thường.
Một mình nàng che ở trước mọi ngươi, như một gốc cây to trên núi, trải rộng che phủ cả một vùng đất trời.
Nhiều người trốn đi như vậy lập tức kinh động người trong Vô Cấu cung. Giang Dạ Bạch đang chú ý đến chiến cuộc của Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng, phất phất tay, phân phó Thượng Quan Minh Ngạn: "Ngươi đi xem."
Thượng Quan Minh Ngạn cung kính hành lễ, đứng dậy lui ra. Hắn rút ra roi dài đi, vừa tới sau núi đã thấy một hình bóng quen thuộc ánh vào mi mắt.
Nàng vẫn giống như trước kia, một thân cung phục đệ tử Hồng Mông Thiên cung, trên người không mang theo phối sức nào, tóc dài dùng dây cột cao lên, không hề có một chút quy củ.
Nàng cũng như kiếm của mình, sạch sẽ, quyết đoán, xinh đẹp.
Đó là kiếm pháp mỹ lệ nhất hắn từng gặp, cũng là người sạch sẽ nhất hắn từng thấy.
Hắn sinh trong bùn nước dơ bẩn, liền cho rằng cả thế gian này cũng như thế, cho đến khi hắn nhìn thấy người này.
Nàng không hoài nghi lai lịch của hắn, cũng không quan tâm chuyện của hắn, nàng chỉ biết, hắn là sư đệ nàng, vậy nên nàng sẽ dùng hết sức mình chiếu cố hắn, bồi bạn hắn, bảo hộ hắn.
Tựa như những gì nàng đang làm đối với mọi người lúc này.
Thượng Quan Minh Ngạn nhìn chăm chú vào Tạ Ngọc Thanh, thẳng đến khi nàng chém giết xong tu sĩ cuối cùng bên cạnh, hắn rốt cuộc lên tiếng: "Sư tỷ."
Động tác Tạ Ngọc Thanh cứng đờ, nàng cầm theo kiếm, ở trong màn mưa thong thả xoay người.
Sau đó nàng liền thấy một thanh niên khoác tử y bạch sam, tay cầm roi dài. Bề ngoài hắn tuấn mỹ, một đôi mắt đỏ, lại mang theo vài phần bình thản ôn nhu như nước.
Tạ Ngọc Thanh nhìn chăm chú vào hắn, nhìn người này, nàng liền sẽ nhớ tới Vân Vũ trong sơn động.
Nàng không tự chủ được siết chặt kiếm, khàn khàn ra tiếng: "Ngươi là ai?"
"Ta là Thượng Quan......"
"Ta hỏi ngươi là ai!"
Tạ Ngọc Thanh nâng kiếm, chỉ vào hắn: "Ta muốn tên thật của ngươi."
Thượng Quan Minh Ngạn dừng lại, sau một hồi, hắn từ từ mở miệng: "Minh Ngạn."
"Minh Ngạn?"
"Đúng vậy," Minh Ngạn bình tĩnh lên tiếng, "Đạo hào Vô Chân."
"Ta nhớ rõ."
Tạ Ngọc Thanh được đáp án rồi thì rút kiếm, lập tức xông thẳng vào Minh Ngạn.
Roi dài của Minh Ngạn triền đến chỗ Tạ Ngọc Thanh như linh xà, nháy mắt đánh lui Tạ Ngọc Thanh.
Vừa ra tay, Tạ Ngọc Thanh liền co chặt đồng tử.
Độ Kiếp kỳ!
Vị sự đệ vẫn luôn giả vờ nhu nhược, ngay cả ngự kiếm còn nghiêng ngả lảo đảo, lại là Độ Kiếp kỳ!
Phẫn nộ to lớn nảy lên, cả đời nàng chưa bao giờ từng có cảm xúc kịch liệt như vậy. Nàng không biết cảm xúc đó từ đâu mà đến, có lẽ là bởi vì bị lừa gạt, có lẽ là bởi vì thống khổ, có lẽ là bởi vì cừu hận.
Nàng phân không rõ đó là gì, nàng chỉ biết nhào về hướng hắn, dùng kiếm cắn xé hắn, lần này đến lần khác, đẩy cả hai người vào tình trạng tinh bì lực tẫn.
Mục tiêu của Minh Ngạn hoàn toàn không phải nàng, hình như chỉ muốn chặn lại đám tu sĩ chạy trốn. Nhưng mà Tạ Ngọc Thanh sao có thể để hắn làm vậy? Vì thế trường kiếm vây chặt ngăn cản hắn đi tiếp, ngẫu nhiên thấy không kịp, nàng sẽ dùng cả thân mình để chắn roi của hắn.
Roi dài của tu sĩ Độ Kiếp, một roi quất ở trên người, đó là da tróc thịt bong. Chỉ có một roi nện vào người nàng thôi, Minh Ngạn đã nhịn không được mà run tay.
Hắn nhìn Tạ Ngọc Thanh bị hắn quất tới chật vật, nhìn tu sĩ chạy trốn điên cuồng phía sau nàng, hắn khàn khàn ra tiếng: "Tội gì phải như vậy?"
Tạ Ngọc Thanh lảo đảo đứng dậy, nắm chặt kiếm, che ở trước những tu sĩ bình thường kia, Minh Ngạn siết chặt roi, khàn khàn khuyên bảo: "Bất quá chỉ là vài con kiến, không có tư chất phi thăng, tại sao phải khổ sở phí thời gian cho chúng?"
"Ngươi tìm một cái đạo tràng đi, tự tu luyện phi thăng, hà tất quản bọn họ?"
"Lúc trước ta đây," Tạ Ngọc Thanh thở hổn hển, "cũng cần gì phải quản ngươi đâu?"
"Minh Ngạn," trong tiếng Tạ Ngọc Thanh mang theo thống khổ hiếm có, "Ta chưa từng hận một ai."
"Ngươi là người đầu tiên."
Cũng là người duy nhất.
Minh Ngạn sững sờ tại chỗ, trong một khắc hoảng hốt đó, kiếm Tạ Ngọc Thanh kiếm đột nhiên xỏ xuyên qua thân thể hắn.
"Tại sao," thanh âm Tạ Ngọc Thanh mang theo chút thống khổ, "Phải cô phụ ta?"
Trong cuộc đời này, hắn là người đầu tiên nàng gặp, ôn nhu đối đãi với nàng như vậy.
Sẽ đứng chờ trước cửa phòng nàng vào sáng sớm, sẽ để ý đi trước, chắn gió lạnh trước người nàng về đêm.
Sẽ nói với nàng "Đệ biết sư tỷ rất để ý chúng ta", cũng sẽ sau khi từ dưới núi trở về, mang cho nàng một bó hoa tươi, đặt ở trên bàn.
Kỳ thật nàng cũng không cần mấy thứ này, thế nhưng khi có người làm những điều đó cho nàng, nàng vẫn chọn bị luân hãm vào đó.
Trầm luân vào ôn nhu tột cùng này, cũng muốn khuynh tâm hồi báo người.
Nhưng hắn lại dùng sự thật nói cho nàng rằng mọi thứ đều là giả.
"Xin lỗi......"
Minh Ngạn khàn khàn ra tiếng, hắn nâng tay muốn ôm Tạ Ngọc Thanh, nhưng khoảnh khắc tay hắn chạm vào lưng nàng, Tạ Ngọc Thanh đột nhiên ném hắn ra, đánh ập vào tường!
Tạ Ngọc Thanh thở hổn hển thối lui, lúc này, người cũng đã trốn được gần hết.
Tạ Ngọc Thanh xoay người, đuổi theo những tu sĩ kia rời đi.
Minh Ngạn dựa vào trên tảng đá, che lại miệng vết thương nàng đâm, thống khổ nhắm mắt lại.
******
Tần Diễn được Phó Trường Lăng ôm, qua một hồi lâu, linh khí xoay tròn ở trong cơ thể y từ từ bình ổn, Tần Diễn cố gắng áp chế linh khí này để dung nhập vào linh lực, tránh phải đột phá ngay lúc này.
Sau đó y nâng tay, dùng một làn ánh sáng bao phủ vết thương của Phó Trường Lăng, tạm thời khép lại vết thương của hắn, sau đó lại phát hiện có người đi ra.
"Yến Minh."
Có người khàn khàn gọi tên y, động tác Tần Diễn dừng một chút, y quay đầu lại, liền thấy Giang Dạ Bạch đang đi ra từ đại điện.
Hai bên nhìn nhau một lát, Giang Dạ Bạch cười khổ: "Con nhớ lại hết rồi."
Tần Diễn không nói gì, y nhìn Giang Dạ Bạch với vẻ mặt phức tạp.
Y không biết mình có nên trách ngài, có nên hận ngài hay không.
"Kí ức phong ấn lúc con còn nhỏ, con đã nhớ hết."
Trong tiếng Giang Dạ Bạch mang theo vài phần khẩn cầu: "Con vẫn phải đi sao?"
Tần Diễn nói không nên lời, y không dám lựa chọn, cũng phân không rõ đúng sai.
Mở mắt sẽ thấy tiếng than khóc rung động Vân Trạch, nhắm mắt lại là Nghiệp Ngục thi cốt đầy đất.
Hắn không dám hận Giang Dạ Bạch, thậm chí ngay cả trách cứ cũng không dám. Nhưng y cũng không thể nào chấp nhận hành động của Giang Dạ Bạch. Qua hồi lâu, Tần Diễn rốt cuộc lên tiếng.
"Cửa Nghiệp Ngục đã mở ra." Tần Diễn khàn khàn bảo, "Dừng ở đây đi, tất cả mọi người cùng sống, không được sao?"
"Linh khí không đủ để nuôi sống người cả hai giới."
Giang Dạ Bạch cười khổ: "Nghiệp Ngục và Vân Trạch chỉ có thể lưu lại một, Vân Trạch thiếu chúng ta ba ngàn năm, chúng ta chỉ là lấy về thứ vốn của chúng ta, không phải sao?"
"Con không biết." tay Tần Diễn run nhè nhẹ, "Con không biết đúng sai, con không biết thị phi. Sư phụ......"
Khoảnh khắc Tần Diễn gọi một tiếng kia, Giang Dạ Bạch ngẩn người, sau đó lại nghe Tần Diễn khổ sở nói: "Buông tha chúng ta đi."
Giang Dạ Bạch không nói ra lời, hắn nhìn Tần Diễn đang cúi đầu, nắm chặt ngọc bội trước mặt mình, giống như thấy được hài tử lỡ mắc lỗi đứng ở trước mặt hắn nhiều năm về trước.
Nhiều năm đã qua đi như vậy, vòng đi vòng lại, cứ như đã trở về điểm bắt đầu.
Lúc nhỏ, Tần Diễn hỏi hắn, cái gì là thiện, cái gì là ác, phải làm gì để thành một người tốt, nó phải trở thành một người thế nào.
Khi đó Giang Dạ Bạch chỉ là Giang Dạ Bạch, hắn không nhớ rõ mọi chuyện, hắn ngồi cùng Tần Diễn trên bậc thang, ngửa đầu nhìn tinh tú chuyển động vạn năm qua trên bầu trời.
"Có thể mang lại điều tốt cho người khác, là thiện."
"Ép người khác mang cái tốt của họ cho mình, là ác."
"Giúp đỡ người khác, chính là người tốt."
"Tiểu Yến Minh của chúng ta lớn lên rồi," Giang Dạ Bạch quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, cầm theo bầu rượu, hơi hơi mỉm cười, "Nếu con không biết phải thành người thế nào, thì cứ coi như phải trở thành một người tốt là đủ."
Là hắn sai.
Hắn là ma, sao phải dạy đồ đệ của hắn hướng thiện.
Hắn là ma, tại sao lúc hắn nhìn Tần Diễn hướng thiện, lại cảm thấy vui sướng trong tâm.
Hắn là ma, lẽ ra không nên có cảm tình, không nên để cảm tình chi phối.
"Là ta sai."
Giang Dạ Bạch nghẹn ngào nói: "Con đi đi."
"Chỉ một lần này, coi như là phần lễ vật cuối cùng giữa sư đồ chúng ta."
Tần Diễn nghe câu đó thì hơi hơi sửng sốt, Phó Trường Lăng dùng một tay mở bình dược, ăn đan dược, chống thân đứng dậy: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."
Giang Dạ Bạch hờ hững nhìn bọn họ, Phó Trường Lăng đứng ở phía sau Tần Diễn, chờ Tần Diễn xoay người.
Nhưng Tần Diễn lại cúi đầu, sau một hồi, y chợt quỳ xuống, cơ thể run rẩy, cung kính dập đầu.
"Đồ nhi, cảm tạ sư phụ."
Nói xong, y dập đầu xuống lần đầu tiên: "Đầu tiên, cảm tạ sư phụ, ân cứu mạng."
Năm đó gặp gỡ trên đường, thiếu niên cầm kiếm kéo y: "Từ hôm nay, ngươi chính là đồ đệ ta."
"Thứ hai, cảm tạ sư phụ, ân giáo dưỡng." Dứt lời, Tần Diễn dập đầu lần thứ hai.
Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn y, tựa như một tôn tượng đá đứng trước Vô Cấu cung, không hiện buồn vui.
"Thứ ba, cảm tạ sư phụ, mười sáu năm qua, như cha như sư như hữu, đại ân đại đức, Yến Minh cả đời không quên. Mong rằng ngày sau, sư phụ có thể tựa như Thái Sơn mãi mãi trường tồn, an ổn vô ưu."
Tần Diễn dập đầu trên đất, từng tiếng nghẹn ngào: "Đệ tử Tần Diễn bất tài, dập đầu trước ngài."
"Đi đi."
Giang Dạ Bạch rũ mắt, làm như có hơi mỏi mệt.
Tần Diễn không dám nhìn Giang Dạ Bạch, Phó Trường Lăng tiến lên cúi người, giơ tay đỡ lấy Tần Diễn.
"A Diễn, đi thôi."
Phó Trường Lăng đỡ Tần Diễn lên.
Cả người Tần Diễn đều đang run, toàn bộ sức lực của y đều dựa vào Phó Trường Lăng. Vết thương trên người Phó Trường Lăng kỳ thật còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn không rên một tiếng.
Hắn chỉ là để cho Tần Diễn tùy ý dựa vào hắn, để cho y đặt hết toàn bộ áp lực cùng thống khổ, đè lên người hắn.
Thần sắc hắn thong dong, đỡ Tần Diễn đứng dậy, sau đó hắn để tay xuống, vươn ra cầm lấy tay y.
Hai người cùng nhau xoay người đi về hướng chân núi, đi được vài bước, Phó Trường Lăng đột nhiên dừng bước. Hắn không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: "Ước định năm đó, hai trăm năm, vốn là muốn tuân thủ."
Nghe được lời này, tất cả mọi người Nghiệp Ngục đều nhìn lại đây, ánh mắt tựa như muốn lăng trì kẻ trước mắt mà nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng. Minh Tu cười lạnh ra tiếng: "Ngươi còn dám nói câu đó?"
"Nhưng năm đó Diệp Lan lại sớm qua đời, đệ tử Cô Hồng Tử vi phạm ước định. Các ngươi nói không sai, Vân Trạch nợ các ngươi. Nhưng người phạm sai đã chết, người còn sống hiện tại..."
Tiếng Phó Trường Lăng nhỏ đi: "Vì sao lại không phải vô tội?"
"Nếu có thể chọn, ta nghĩ, đa số người tại Vân Trạch có lẽ cũng sẽ tình nguyện chết sớm, cũng không muốn sống cẩu thả như vậy."
"Ma Tôn," Phó Trường Lăng quay đầu đi, "Có thể tạm thời duy trì thế cân bằng này, cùng nhau tìm một đường ra không?"
Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, qua hồi lâu thì từ từ nói: "Ta đã tin Vân Trạch các ngươi một lần."
"Ta không tin lần thứ hai."
Phó Trường Lăng nhấp môi, hắn nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch.
Hiện giờ Vân Trạch chỉ có Càn Khôn thành làm nơi ẩn náu tạm thời, Nghiệp Ngục chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể chịu hoà đàm lúc này?
Phó Trường Lăng gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Ta hiểu, cảm tạ Ma Tôn."
Nói xong, Phó Trường Lăng liền kéo Tần Diễn đi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi thẳng về hướng chân núi.
Mọi người như hổ rình mồi, không ít ma tu nóng lòng muốn thử, nhưng uy áp Phó Trường Lăng quá dày, không ai dám đến gần.
Rốt cuộc cũng có một ma tu không nhịn được nữa, rút kiếm bổ về hướng Phó Trường Lăng! Nhưng Tần Diễn còn chưa nhúc nhích, đã thấy kết giới bao quanh Phó Trường Lăng bành trướng, ma tu kia bị đánh bật xa ra ngoài, bị một đạo phù văn như kiếm chém ngã xuống đất.
"Nhãi ranh vô lễ."
Phó Trường Lăng lãnh đạm mở miệng: "Còn dám tiến lên, giết không tha."
Phù văn kia cũng không biết là phù gì, ma tu bị đinh xuống đất cũng chưa chết, nhưng lại phát ra tiếng thét chói tai vô cùng thống khổ, tiếng rên thê lương vang vọng đất trời.
Bị uy hiếp như vậy, không còn ai dám tiến lên.
Hai người chậm rãi ra khỏi Vô Cấu cung. Sau khi ra khỏi rồi, Phó Trường Lăng phun ra một búng máu, Tần Diễn vội đỡ lấy hắn, sốt ruột la lên: "Trường Lăng!"
"Đi về trước." Phó Trường Lăng gắng gượng chống đỡ thân thể, lau máu tươi ở khóe miệng, lảo đảo đi phía trước, "Không cần ngự kiếm để người khác thấy, đi về hướng Tô gia, mau!"
Tần Diễn nghe Phó Trường Lăng nói vậy, liền nương theo rừng rậm trên lưng mà chạy trốn như điên.
Hai người bọn họ đều biết rõ là Giang Dạ Bạch chịu thả bọn họ đi, không chỉ vì nể tình Tần Diễn, mà còn bởi vì có Phó Trường Lăng ở đây.
Phó Trường Lăng mới vừa phá Độ Kiếp, ai cũng không biết thực lực chân chính của hắn mạnh cỡ nào, mà Giang Dạ Bạch cũng mới mở đại môn Nghiệp Ngục, cũng không rõ nếu dùng hết sức mình hiện tại có thể đối phó Tần Diễn và Phó Trường Lăng cùng lúc hay không, rốt cuộc có phần thắng hay không.
Cho nên Phó Trường Lăng không thể ngã xuống lúc này. Nếu để Giang Dạ Bạch biết Phó Trường Lăng bây giờ chỉ là một cây nỏ mạnh hết đà, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Tần Diễn cõng Phó Trường Lăng vội vàng chạy về địa phận Tô gia, không bao lâu, y liền thấy Tô Vấn Cơ dẫn đầu đoàn người đứng ở phía trước. Phó Trường Lăng giương mắt nhìn thoáng qua Tô Vấn Cơ, rốt cuộc yên lòng, chỉ nói một câu: "Đi cùng Tô Vấn Cơ." Sau đó lập tức hoàn toàn hôn mê.
Tần Diễn được Phó Trường Lăng xác nhận rồi thì mới cõng Phó Trường Lăng dừng lại, nhìn Tô Vấn Cơ nói: "Vấn Cơ."
"Thả người xuống đã."
Tô Vấn Cơ ngửi được mùi máu tươi, nhíu mày, tu sĩ phía sau y nâng cáng lại, an trí Phó Trường Lăng ở trên đó.
Y tu đồng loạt tiến lên chẩn trị bắt mạch cho Phó Trường Lăng, chỉ nói: "Phải về Càn Khôn thành."
"Đi."
Tần Diễn lập tức đáp, Tô Vấn Cơ liền sai pháp tu mở Truyền Tống trận, để lại một đội người đi tìm Tạ Ngọc Thanh. Y đưa Tần Diễn và Phó Trường Lăng trở về Càn Khôn thành.
Khi Phó Trường Lăng vừa rời đi Càn Khôn thành, Tô Vấn Cơ đã chuẩn bị đầy đủ. Phó Trường Lăng vừa ra khỏi Truyền Tống trận đến Càn Khôn thành đã được người lập tức đẩy vào phòng, đan dược ngân châm gì cũng đã chuẩn bị. Thẩm Thanh Trúc đặt hắn lên giường xong liền nhanh chóng bắt đầu dùng linh khí hành châm, vừa chỉ huy y tu bên cạnh trang bị đan dược, vừa nhịn không được mà chửi tục.
"Cái tên nhi tử của Phó Ngọc Thù ngươi, sống ba ngày hết hai ngày hấp hối, nếu không có ta thì cơ thể hắn đã lạnh từ lâu rồi."
"Ngươi lợi hại."
Phó Ngọc Thù dựa vào cạnh cửa, ôm Đàn Tâm kiếm, chậm rì rì nói: "Nhi tử ta chính là Kiếm Tôn chuyển thế, con của Thiên Đạo, ngươi châm kim cẩn thận chút, bằng không thì không cần người Nghiệp Ngục tới, người Vân Trạch đã đánh ngươi bầm dập."
"Ngậm cái miệng thối của ngươi lại."
Thẩm Thanh Trúc giơ tay mổ ra vết thương được Tần Diễn dùng thuật pháp đóng tạm khi nãy trên ngực Phó Trường Lăng, thấy thương thế bên trong, lão tức giận đến mức cười lên: "Dùng ngón tay mổ lấy máu đầu tim, ta sống hết mấy trăm năm mà còn lần đầu thấy. Con Thiên Đạo quả nhiên khác người thường, lợi hại, ngay cả mạng cũng không để trong lòng."
Thẩm Thanh Trúc vừa nói vừa đổ dược phấn vào miệng vết thương, sau đó dùng trận pháp phong ấn, khép lại miệng vết thương cho hắn.
Y tu ở bên trong bận bận rộn rộn, Tần Diễn đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng chờ xa đó.
Tô Vấn Cơ đi đến bên cạnh Tần Diễn, trên mặt mang cười, thần sắc bình thản: "Có khỏe không?"
"Hả?"
Tần Diễn giương mắt nhìn, vẻ mặt hơi hoảng hốt, qua một hồi y mới nhận ra Tô Vấn Cơ đang hỏi gì, gật gật đầu, thì thào: "Còn khỏe."
Tô Vấn Cơ cùng y dựa vào trên tường, hai người cùng nhau nhìn bên ngoài.
Càn Khôn thành là một thành trì trên núi, không có bất kì một căn nhà viện phủ nào che lấp tầm nhìn bọn họ, lọt vào trong tầm mắt đều là núi sông xa xôi, Tần Diễn lẳng lặng đứng, qua hồi lâu, y mới hỏi: "Xây Càn Khôn thành khi nào?"
"Chắc là mười hai năm trước." Tô Vấn Cơ thần sắc bình tĩnh, "Khi Giang Dạ Bạch lên làm cung chủ Hồng Mông Thiên cung."
"Trước kia người khác có nói với ta rằng đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy tương lai, có thể nhìn thấy quá khứ, ta hỏi ngươi đó có phải là thật không, ngươi nói không phải." Tần Diễn cười lên, "Gạt ta sao?"
"Tất nhiên không phải lừa gạt ngươi."
Tay Tô Vấn Cơ đặt ở trên trượng trúc, thần sắc bình thản: "Ta có khả năng nhìn đến tương lai, đều là do Thiên Đạo muốn ta nhìn thấy nó. Cho nên phần lớn thời gian, ta đều không nhìn thấy. Đương nhiên, nếu nhất định phải thấy thì có lẽ cùng sẽ thấy, chỉ là làm như vậy sẽ hại đến mệnh cách của ta."
"Ta được chú định không thể phi thăng, tu vi cũng chỉ đến hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể sống được trăm năm."
Tô Vấn Cơ quay đầu, nhìn Tần Diễn, nở nụ cười: "Ta không thể lăn lộn mù quáng giống các ngươi như vậy được."
"Tại sao ngươi không thể phi thăng?"
Tần Diễn nhíu mày, thực ra trong đạo tu hiện tại, người chuyên chú tham phá thiên đạo như Tô Vấn Cơ mới là người có cơ hội phi thăng nhất.
Tô Vấn Cơ cười cười: "Ngươi chưa bao giờ tự hỏi tại sao ngươi và Phó Trường Lăng trùng sinh trở về sao?"
"Là ngươi?" Tần Diễn hiểu được, nhíu mày, "Tại sao làm như vậy?"
"Ta thấy tương lai, Vân Trạch sẽ hoàn toàn tiêu vong," thần sắc Tô Vấn Cơ vững vàng, "Vì để thay đổi vận mệnh đó, cho nên chúng ta cố ý triệu hoán các ngươi trở về."
"Nhưng rốt cuộc, vận mệnh cũng không thay đổi bao nhiêu." Tần Diễn cười chua xót, "Thậm chí còn tệ hơn."
"Còn tệ hơn sao?"
Tô Vấn Cơ quay đầu nhìn về phía Tần Diễn: "Nhưng tương lai ta nhìn thấy lúc này, khí vận Vân Trạch có vẻ càng lúc càng cường thịnh."
Tần Diễn ngẩn người, Tô Vấn Cơ lặp lại một lần: "Tệ hơn sao?"
Tần Diễn trầm mặc không nói gì, sau một hồi, y từ từ nói: "Đúng là đã biết rất nhiều chuyện trước đây không biết."
"Đây là cơ duyên."
Tô Vấn Cơ nói xong, hai người cũng im lặng một hồi. Tần Diễn chậm rãi nói: "Gần đây Trường Lăng xảy ra chuyện gì, có thể nói một câu cho ta nghe sao?"
Tô Vấn Cơ nghe Tần Diễn hỏi thì cũng không hề giấu giếm, mọi chuyện phát sinh gần đây với Phó Trường Lăng, cái gì cũng báo lại cho Tần Diễn.
Hai người nói thật lâu, Tần Diễn nghe lúc y không ở đây, Phó Trường Lăng đã trải qua chuyện gì thì có một loại đau đớn không tả nổi quanh quẩn trong lòng y, chậm rãi, nhẹ nhàng, giống như một con bướm vỗ cánh chạm nhẹ vào lòng y.
"Các ngươi ép hắn như vậy," Tần Diễn khàn khàn nói, "Không cảm thấy mình làm sai gì sao?"
"Vốn là không cảm thấy." Tô Vấn Cơ cười cười, "Trên đời này vẫn luôn có hy sinh, hy sinh vì nghĩa, không phải là điều nên làm à?"
"Nhưng hy sinh vì nghĩa trên đời, đều là hy sinh bản thân, nghĩa mang cho người khác."
Tần Diễn giương mắt nhìn Tô Vấn Cơ, nhịn không được siết tay: "Hy sinh người khác để cứu bản thân, đó không phải nghĩa."
Tô Vấn Cơ trầm mặc không nói, qua một hồi, y lại hỏi: "Hy sinh người khác, cứu một người khác thì sao?"
Không đợi Tần Diễn trả lời, Tô Vấn Cơ cười lên: "Bất quá, mấy chuyện này cũng không quan trọng. Đạo quân có suy nghĩ của mình, suy nghĩ của hắn, cũng chưa chắc là sai."
"Thời gian dài trôi qua, tất cả mọi người đều đặt cược mọi thứ lên một mình đạo quân, đều quên mất trong tay của họ còn có kiếm, quên mất bản thân có thể tự chống cự. Các ngươi nói cũng không sai, Vân Trạch vẫn luôn bỏ nhỏ lấy lớn, cuối cùng lại vẫn như đi trên một con đường cụt."
"Có lẽ đã tới lúc chúng ta đi một con đường khác."
Hai người nói chuyện, Thẩm Thanh Trúc mang theo người từ trong phòng đi ra, Tần Diễn ngồi dậy, vội vàng đi ra phía trước, khắc chế cảm xúc hỏi: "Thẩm tiền bối, Trường Lăng hắn......"
"Người không sao." Thẩm Thanh Trúc cứu được người về rồi cũng đã bớt không ít giận, nhiều người trước mặt như vậy, lão vẫn quyết định giữ chút thể diện cho Phó Trường Lăng. Dù sao cũng là tu sĩ Độ Kiếp, tuổi hơi trẻ nhưng vị trí vẫn cao vút, vậy nên Thẩm Thanh Trúc thay đổi xưng hô, "Đạo quân chắc một lát nữa mới tỉnh, các ngươi chờ một lát nữa đi."
Nói xong, Thẩm Thanh Trúc đánh giá ngang dọc Tần Diễn, chỉ nói: "Ngươi sắp đột phá, hắn cũng không tỉnh lại ngay, không bằng đi đột phá trước?"
Tần Diễn do dự, y biết Phó Trường Lăng không sao rồi thì suy nghĩ một lát, quay đầu hướng Phó Ngọc Thù, cung kính nói: "Mong bá phụ hỗ trợ chiếu cố Trường Lăng."
Nói xong, Tần Diễn xác nhận một vài sự vụ tiếp theo với Tô Vấn Cơ, sau đó tìm một nơi hoang vắng cách xa đó, chuẩn bị trận pháp, pháp khí, phóng xuất tất cả linh khí áp chế nãy giờ, bắt đầu dẫn linh khí tiến vào kinh mạch, mặc niệm pháp quyết.
Hắn mới vừa thả đống linh khí ra, mây đen liền bắt đầu ở tụ trên đầu, không bao lâu, lôi đình ầm ầm giáng xuống, đánh vào người y.
Lôi đình tràn thẳng vào kinh mạch, Tần Diễn rõ ràng cảm giác được bên trong thức hải mơ hồ có cái gì đó đang từ từ nẩy mầm sinh ra.
Loại cảm giác này khiến y thấy quen thuộc, dường như đời trước, y đã từng có cảm giác này.
Vui mừng vô tận tựa hồ như muốn lập tức phá tan thức hải, y ráng khắc chế, không dám để cho mầm chồi kia sinh trưởng quá nhanh. Nhưng bất quá chỉ được chốc lát, y lại cảm giác xung quanh mình bắt đầu tối đen.
Tâm ma cảnh.
Đã nhiều năm rồi y chưa gặp qua nó.
Tần Diễn đứng ở trong bóng tối đen kịt, nhìn rất nhiều kí ức ngũ quang thập sắc nổi lơ lửng, y đứng bất động, không duỗi tay đi vớt lấy bất kì hồi ức nào.
Bởi vì y biết rõ, khoảnh khắc y đụng vào hồi ức này, y sẽ lập tức bị cắn nuốt, vạn kiếp bất phục.
Y vẫn đứng bất động tại chỗ, nhắm mắt mặc tụng Thanh Tâm Quyết, có tiếng cười lớn của ai đó, thanh âm kia khó phân biệt nam nữ, hoàn toàn nghe không ra đó là ai.
"Tần Diễn, ngươi không thể tu đạo thành công."
Thanh âm đối phương vờn quanh y: "Vốn dĩ ngươi đã trảm tình căn, chặt đứt quá khứ. Nhưng hôm nay tình căn tái sinh, những quá khứ kia, ngươi còn có thể buông, có thể vượt qua sao?"
Tần Diễn không để ý đến, sương mù màu đen đánh chuyển một vòng quanh y: "Toàn bộ đại đạo, đều quy về một chữ buông. Ngươi ràng buộc quá sâu, khó thành đại đạo. Ngươi nhìn mấy hồi ức này xem, ngươi dám xem sao?"
"Thương tổn vĩnh viễn là thương tổn, sẽ không bởi vì thời gian mà mất đi, nó sẽ khắc ở trong xương cốt ngươi, bám theo ngươi cả đời."
"Khi ngươi thấy Phó Trường Lăng sẽ lập tức sợ hãi, thấy hắn liền nhớ tới quá khứ."
"Ngươi nhớ rõ hắn hận ngươi, ngươi giết người nhà của hắn, ngươi giết rất nhiều người."
"Thân ngươi đầy tội nghiệt, ngươi cho rằng, trùng sinh trở về, thì ngươi sẽ sạch sao?"
"Tần Diễn, ngươi nhìn một cái đi."
Đối phương tựa hồ là đang dụ dỗ y: "Nếu ngươi cảm thấy có thể vượt qua, ngươi mau nhìn quá khứ của mình một cái."
Nói xong, những điểm sáng kí ức đều chạy về phía y, xoay vòng quanh y.
"Vô Tình đạo với ngươi chính là tuyệt lộ, Tần Diễn, đạo tâm ngươi không vững, mềm yếu dễ đổ. Ngươi vốn dĩ không thể quên đi quá khứ, nếu không chém tình căn, ngươi không thể nào phi thăng, khó lên Độ Kiếp."
"Cút."
Tần Diễn quát khẽ ra tiếng, thanh âm kia cười ha hả sắc bén.
"Ngươi sợ!"
Gã sung sướng la: "Ta nói đúng! Ngươi sợ!"
Lôi đình càng thêm dày đặc, điên cuồng giáng xuống.
Phó Ngọc Thù đứng ở trên đài cao, nhíu mày. Thẩm Thanh Trúc cười cười: "Lôi kiếp của nhân tức nhà ngươi, hình như hơi sai rồi."
"Sợ là tại tâm ma cảnh, không ra được."
Phó Ngọc Thù rất bất an.
"Tu Vô Tình đạo," Thẩm Thanh Trúc thở dài, "Vốn phải là người rất có năng lực."
"Kỳ thật ta không rõ, cái gọi là Vô Tình đạo, rốt cuộc thứ nó muốn là vô tình, hay là có tình? Nếu nói vô tình, ta cũng không hề thấy tu sĩ Vô Tình đạo thật sự vong tình tuyệt ái. Nhưng nếu nói có tình, đạo này của họ......"
Phó Ngọc Thù nhíu mày: "Người giết bạn lữ để chứng đạo, thật ra cũng không ít."
"Ngươi cũng biết tầng cuối cùng của Vô Tình đạo, là cảnh giới gì sao?"
Thẩm Thanh Trúc mang cười trên mặt, Phó Ngọc Thù quay đầu nhìn lão, liền nghe Thẩm Thanh Trúc từ tốn nói: "Thái Thượng Vong Tình."
"Vong tình?"
"Vong tình, cũng không phải là quên cảm tình. Thánh nhân nói, Thái Thượng Vong Tình, chính là không chịu thua tình. Thân dưới vực, chưa từng biết cảm tình, người như vậy sống tốt, gọi là vô tình. Nhưng đối với thánh nhân mà nói, tuy rằng có tình, nhưng không chấp nhất, có thể buông, chính là vong tình."
"Thế chẳng phải là bạc tình bạc nghĩa?"
Phó Ngọc Thù chế giễu bảo, Thẩm Thanh Trúc lắc đầu: "Có tình, buông tình, không phải là hai thứ đối lập nhau. Ta hỏi ngươi, nếu Lận Trần hạnh phúc, ngươi sẽ khổ sở sao?"
"Tất nhiên là không." Phó Ngọc Thù buột miệng thốt ra, Thẩm Thanh Trúc lại hỏi, "Nếu Lận Trần không cùng ngươi ở bên nhau, nhưng nàng lại hạnh phúc thì sao?"
Phó Ngọc Thù do dự một lát, hắn suy nghĩ hồi lâu, không khỏi bật cười: "Ta hiểu rồi."
"Nếu niên thiếu, nàng không thể cùng ta bên nhau nhưng lại hạnh phúc, có lẽ ta còn sẽ cảm thấy khổ sở. Nhưng trải qua nhiều việc, ta lại cảm thấy, nàng còn sống, còn hạnh phúc, là tốt rồi."
"Có lẽ sẽ tiếc nuối," Phó Ngọc Thù thở dài, "Nhưng cũng không bi thương."
"Cho nên, đó chẳng lẽ còn không phải là cảnh giới cao nhất của "tình" sao?"
Thẩm Thanh Trúc cười cười: "Ngươi còn sẽ bi thương, mà cảm tình của thánh nhân lại tựa núi cao sông dài, lẳng lặng chảy xuôi qua thế gian, nhưng không nửa phần trách oán."
"Đây là thứ cuối cùng mà tu sĩ Vô Tình đạo theo đuổi."
Phó Ngọc Thù không nói chuyện, hắn cùng Thẩm Thanh Trúc phóng ánh mắt nhìn về phía nam tử trong lôi đình.
Mà trong tiếng sấm rầm rầm kia, Phó Trường Lăng bị đánh thức.
Hắn mở mắt, vừa đứng dậy khỏi giường, liền thấy kiếp lôi ở phương xa.
Hắn chân trần đi ra ngoài phòng, chân đạp lên hành lang gỗ, giẫm lên ván gỗ đi qua, không có một chút lửa sưởi ấm. Hắn nghe tiếng chuông gió rung dưới mái hiên, nâng tay lên.
Một đạo phù chú theo gió bay đi, xuyên qua lôi đình, nhẹ nhàng dừng ở đầu vai Tần Diễn.
Ở trong bóng tối vô tận, Tần Diễn nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Phó Trường Lăng: "Sư huynh."
Thanh âm kia như một tia sáng chợt phá vỡ hắc ám, Tần Diễn mở choàng mắt, nghênh đón một kích cuối cùng của lôi kiếp!
Sấm sét như cự long gào rống giáng trần, đánh vào trên người Tần Diễn.
Tần Diễn nhắm mắt lại, cảm giác cốt nhục đều bị sấm sét xé mở toạch ra. Y bình tĩnh như Phật, đợi một hồi xong, nước mưa cọ rửa tẩy trần người y.
Trọng tố kim thân.
Phó Trường Lăng đứng ở trên hành lang dài, xem linh vũ vẩy đầy Càn Khôn thành, không bao lâu, một công tử bạch y công tử rút kiếm đi vào. Y giống như một chú bướm, đầu tiên là nhanh nhẹn rơi xuống trên mái hiên, sau đó thả người đậu lên hành lang dài.
Gió nhẹ vỗ về mái tóc hai người, bọn họ dựa vào nhau thật gần, sợi tóc dây dưa triền miên vào nhau, hơi thở quấn quanh.
"Hoa Dương."
Tần Diễn bình tĩnh gọi hắn, âm điệu vô cùng tương tự với đời trước, lại cũng có vài phần khác biệt.
Phó Trường Lăng nhìn y, từ từ nở nụ cười.
"Ngươi về rồi."
Hắn nâng tay, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dừng trên mặt Tần Diễn: "Tuế Yến."
Bình luận facebook