Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 18 LẠC Ở SÂN BAY MỘT MÌNH
CHƯƠNG 18: LẠC Ở SÂN BAY MỘT MÌNH
Động tác nhanh gọn của cô đã thu hút sự chú ý của Trần Gia Huy, hắn khẽ nhăn mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng Ngô Huệ.
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau sang đó thôi.”
Ngô Huệ lướt qua Trần Gia Huy rồi đi ra trước, tay cầm vé máy bay có vẻ hơi nhợt nhạt.
Cô vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng của Dương Thanh Ngân vừa hoảng hốt vừa sợ hãi vang đến: “Chết rồi, chứng minh thư của tôi không thấy đâu nữa rồi.”
Trần Gia Huy thu chân về rồi ôm Dương Thanh Ngân vào lòng ở giữa sân bay đông nghịt người.
Khóe mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng, vội vàng nói: “Lúc nãy vẫn còn, Huy à, sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa rồi.”
“Sao lại như vậy chứ?” Trần Gia Huy nhíu mày nhớ lại: “Cháu nhớ là lúc xuống xe đã đưa cho dì rồi.”
Dương Thanh Ngân mếu máo, chóp mũi thanh tú hơi phớt hồng, vẻ mặt ấm ức giống như đứa trẻ bị lạc đường.
Trần Gia Huy nuốt những lời trách móc định nói xuống, cúi đầu xuống giúp cô ta tìm kiếm khắp nơi, khóe mắt nhạy bén thoáng nhìn thấy Dương Thanh Ngân ôm bụng ngồi xổm xuống, sắc mặt tái xanh.
“Khó chịu ở đâu sao?” Trần Gia Huy lo lắng đỡ lấy hai tay cô ta rồi giúp cô ta đứng dậy.
Dương Thanh Ngân bám chặt lấy Trần Gia Huy, chai nước suối cầm trong tay cũng vì thế mà rơi xuống và lăn đến chân Ngô Huệ.
“Không sao, Huy à, có lẽ do tôi uống nước nhanh quá nên bụng có hơi đau một chút thôi.”
Dương Thanh Ngân muốn cười nhưng cơn đau lại quặn thắt lên, trên trán toát đầy mồ hôi.
Tay Trần Gia Huy ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của Dương Thanh Ngân, nhìn chai nước suối ở dưới đất chỉ còn sót lại một ít, nhìn vẻ đã hiểu, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Ngô Huệ.
“Ngô Huệ, có phải cô cố ý không, đừng nói với tôi là cô không biết phụ nữ đến kỳ thì không được uống nước lạnh đấy!”
“Huy à, chuyện này không liên quan gì đến Huệ cả, cô ấy đâu có biết tôi đến kỳ đâu…”
Dương Thanh Ngân kéo Trần Gia Huy ra muốn giải thích rõ cho hắn hiểu, nhưng vì cơn đau ở bụng nên cô ta không nói lên tiếng được, hai mắt rưng rưng.
“Dì ở yên đó!”
Trên mặt Trần Gia Huy hiện lên vẻ đau xót trước nay chưa từng có, anh cởi áo khoác ra khoác lên người Dương Thanh Ngân.
Đôi mắt ngấn nước long lanh của Dương Thanh Ngân nhìn sâu vào khuôn mặt điển trai của Trần Gia Huy, nghe lời tựa vào ngực hắn.
“Ngồi xuống một lát chắc sẽ đỡ hơn thôi.”
Trần Gia Huy nói xong liền bế Dương Thanh Ngân lên rồi sải bước đến phòng chờ.
Lúc lướt qua Ngô Huệ, bả vai còn va mạnh vào cô một cái.
Bị va vào và bị đau khiến cho Ngô Huệ không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.
Còn Trần Gia Huy từ đầu đến cuối chỉ để ý đến Dương Thanh Ngân trong lòng, không hề ngẩng đầu lên nhìn Ngô Huệ lấy một cái.
Ngô Huệ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, nhìn bóng lưng Trần Gia Huy nói: “Tôi không biết dì ấy đang đến kỳ.”
Cô rất bình tĩnh, giọng của cô rất nhanh đã hòa vào chốn ồn ào náo động, chẳng hề thay đổi.
“Cô không biết?” Trần Gia Huy nhếch môi cười mỉa mai, nghiêng mặt nhìn cô: “Cho dù là người bình thường, trời mùa đông mà uống nước lạnh cũng sẽ đổ bệnh, Ngô Huệ, không phải cô đến chút kiến thức thông thường này cũng không biết đấy chứ?”
Nhiệt độ ở sân bay cao, nhưng Ngô Huệ lại thấy trong lòng buốt giá.
Cô kiên cường chống lại ánh mắt sắc bén sâu thẳm kia của Trần Gia Huy: “Tôi hỏi rồi, là dì ấy nói gì cũng....”
“Đủ rồi!”
Trần Gia Huy ngắt lời cô một cách không vui, cúi đầu khoác lại áo cho Dương Thanh Ngân.
“Tôi không muốn nghe cô viện lý do, bây giờ, đi mua thuốc giảm đau đến đây cho dì.”
Dương Thanh Ngân vỗ nhẹ vào tay Trần Gia Huy, lườm hắn trách móc: “Chuyện này thực sự không thể trách Huệ được, sao cháu phải tỏ vẻ ra như vậy, người làm chồng chẳng nhẽ không thể dung túng vợ chút sao?”
Sắc mặt Trần Gia Huy vẫn không tốt, quay đầu lại, giọng nói đã dịu hơn một chút: “Đi mua thuốc đi.”
Ngô Huệ đứng yên tại chỗ, trái tim giống như bị dao xuyên qua, không kịp đau đã thấm đẫm máu.
Lúc chuẩn bị đi thì lại bị kéo lại: “Anh làm gì vậy?”
Mùi nước hoa đàn ông quen thuộc của Trần Gia Huy quanh quẩn bên mũi cô, Ngô Huệ ngẩng đầu, cười nhạt.
“Là anh bảo tôi đi tìm hiệu thuốc mà.”
Trần Gia Huy buông Ngô Huệ ra, khóe môi khẽ mở ra.
Dường như anh có để ý thấy tờ vé máy bay bị bóp nát trong tay cô: “Đồ tôi cầm, cô đi nhanh rồi về.”
Ánh mắt của Ngô Huệ còn chưa thu về, cô nhìn rất lâu, lâu đến mức Trần Gia Huy thấy không tự nhiên mà xoay người đi: “Cô nhìn cái gì?”
“Không có, chỉ là thấy chồng của tôi hình như càng đẹp trai hơn rồi.”
Lời nói kiểu này, được Ngô Huệ dùng giọng nhạt nhẽo nói ra, dường như đã thay đổi hẳn.
Trần Gia Huy vẫn giữ vững lập trường, lặng lẽ cầm lấy vé máy bay cùng túi xách của cô.
“Cầm lấy điện thoại, có chuyện gì còn gọi.”
Ngô Huệ vội vã đi ra ngoài, tìm đến hiệu thuốc theo ký ức, mua xong thuốc thì quay lại, ở đó đã không còn bóng dáng của đám Trần Gia Huy nữa.
Mặt cô hơi biến sắc, vừa mới lấy điện thoại ra thì Trần Gia Huy lại gọi đến trước.
Động tác của Ngô Huệ sững lại, mấy hồi chuông vang lên rồi mới nhận điện: “Hai người đang ở đâu?” Giọng của cô rất trống rỗng, cổ họng khát khô.
“Bên thành phố Hoa gọi điện nói thời gian diễn tấu của Thanh Ngân bị đẩy lên, cô ấy rất vội, mà chứng minh thư lại không thấy đâu nữa...”
Nói đến đây, Trần Gia Huy dừng lại.
Ngô Huệ đứng giữa dòng người ở sân bay, con mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía Trần Gia Huy đang qua trạm soát vé không xa.
“Sau đó thì sao?”
Hai bên đều im lặng, trong loa vọng lại tiếng thở rõ ràng rất vội của Trần Gia Huy.
Sau đó, Dương Thanh Ngân chen qua đám người rồi kéo Trần Gia Huy đi vào trong.
“Bên thành phố Hoa, một mình tôi đi là được rồi, cô bắt xe quay về đi, chứng minh thư, để chúng tôi dùng trước...”
Trong điện thoại lập tức vọng đến tiếng tút tút, Ngô Huệ nhìn bóng dáng hai người như ôm nhau rời đi, bỗng nhiên bật cười.
Cô không giữ lại gì mà đưa hết của mình cho Trần Gia Huy, coi hắn là người quan trọng nhất trong đời mình.
Nhưng hắn thì sao?
Trần Gia Huy, rốt cuộc anh coi tôi là gì?
Gió thổi lạnh buốt, Ngô Huệ ra ngoài sân bay, nhìn đường xá xe cộ tấp nập, vẻ mặt mịt mù không biết làm gì.
Cô vẫn luôn theo đuổi một gia đình ấm cúng, tưởng rằng tìm thấy nơi có thể dừng bước, nhưng không ngờ...
Mắt Ngô Huệ rủ xuống, lông mi dài đậm ướt đẫm nước mắt, trên mặt là cảm giác đau đớn gió thổi qua.
Bỗng nhiên có người chạm nhẹ vào tay cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu lên, Bùi Quốc Huy đang đứng trước mặt cô.
Anh mặc áo khoác xám, khăn cổ màu trắng, trông thì nhàn tản nhưng cũng không che được khí chất cao quý tao nhã của mình.
Bên cạnh anh là một chiếc vali kéo màu đen, nhìn vẻ mặt sững sờ của Ngô Huệ rồi mỉm cười.
“Không ngờ lại gặp em ở đây, em đang gọi xe sao?”
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ nghĩ thầm, chắc anh vừa đi công tác nước ngoài trở về.
Lời của anh khiến Ngô Huệ nhớ lại bóng lưng của Trần Gia Huy với Dương Thanh Ngân ôm nhau rời đi, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác chua xót.
Ngô Huệ nở một nụ cười cứng nhắc: “Ừm, xe buýt sắp đến rồi, tôi sang kia xếp hàng đây.”
Vừa dứt lời, tay lại bị kéo lại.
Ngô Huệ quay đầu lại, không hiểu sao Bùi Quốc Huy lại có hành động vô lễ như vậy.
Bùi Quốc Huy còn đang cười nhưng cũng từ từ buông cổ tay của Ngô Huệ ra, chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Nếu đã gặp rồi, chi bằng để tôi đưa em về?”
“Không cần đâu, bạn tôi...” Ngô Huệ mỉm cười, trong đầu đang tìm cớ để từ chối.
“Xe của tôi ở đường đối diện kia rồi, em đợi tôi đi lái sang đây được không?”
Ánh mắt bình thản của Bùi Quốc Huy nhìn lên người cô, giọng nói trầm thấp không nói hết sự sốt sắng.
“Chuyện đó...” Ngô Huệ phát hiện ra muốn từ chối anh rất khó.
Bùi Quốc Huy kéo vali đến trước mặt cô nói: “Trông nó giúp tôi, bên trong có nhiều tài liệu lắm đấy, tôi sẽ quay lại ngay.”
Vẻ mặt anh khiêm tốn, dịu dàng, nhưng vẻ nam tính khí chất thành thục không khỏi khiến Ngô Huệ luống cuống.
Ngô Huệ đứng ngẩn người, nhìn cái vali cạnh chân một cái, rồi lại nhìn bóng lưng của Bùi Quốc Huy.
Sao cô lại ngây ngô đồng ý với anh rồi?
Ngô Huệ mấp máy môi, một chiếc xe sang trọng màu xám đã dừng trước mắt cô.
Bùi Quốc Huy mở cửa xe, trên mặt tràn đầy niềm vui bước đến trước mặt cô, tiện tay nhét vali vào ghế sau, người thì ngồi vào ghế phụ lái, cửa sổ xe hạ xuống, Ngô Huệ có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi của anh.
“Hai ngày nay chạy qua chạy lại ba thành phố, mỗi ngày chỉ được ngủ có bốn năm tiếng, thể lực có chút mệt mỏi.”
Thắt dây an toàn xong, Bùi Quốc Huy ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Ngô Huệ có chút ngại ngùng.
“Cứ coi như em đưa tôi một đoạn, như vậy được không?”
Tuy là đang hỏi Ngô Huệ, nhưng trong ánh mắt hiền hòa của Bùi Quốc Huy lại lóe lên sự chắc chắn, giống như chắc chắn cô sẽ đồng ý vậy.
Sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngô Huệ ngồi vào ghế lái.
Bùi Quốc Huy quay mặt sang, nhìn cô với vẻ nhanh lái xe đi, khóe môi khẽ cười, sau đó tựa lưng vào ghế.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Ngô Huệ thấy Bùi Quốc Huy thong thả nhắm mắt lại, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Thở dài một hơi, Ngô Huệ khởi động xe, từ từ tăng tốc trên đường.
Lúc dừng đèn đỏ, Ngô Huệ lại bất giác quay sang nhìn Bùi Quốc Huy đang nằm ngủ bên cạnh.
Chẳng qua bọn họ mới chỉ gặp nhau có mấy lần, sao Bùi Quốc Huy lại có thể vô tư ngủ say như chết trước mặt cô như vậy chứ?
Nửa tiếng sau, Ngô Huệ dừng xe lại bên đường, chần chừ một lúc, vẫn nên gọi Bùi Quốc Huy dậy thôi.
Bùi Quốc Huy mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình đang ở khu vực thành phố, bỗng nhiên nhớ ra: “Chết rồi, tôi đã hứa sẽ mua quà cho bà nội.”
“Sao?” Ngô Huệ không nghe rõ giọng líu ríu của anh, không khỏi nghi ngờ quay sang nhìn anh.
Bùi Quốc Huy ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt anh giống như đang nói một chuyện rất nghiêm túc vậy: “Tôi muốn đi mua một chút đồ tặng bà nội, em có đồng ý đi với tôi không?”
Thậm chí Ngô Huệ còn không nhớ mình đã xuống xe như thế nào, vừa ngẩng lên đã thấy cửa hàng chuyên bán khăn quàng hàng hiệu size lớn rồi.
Không biết có phải là vì anh nhiều lần giúp đỡ mình hay không, tóm lại cứ nhìn thấy ánh mắt hiền hòa của anh thì Ngô Huệ lại không thể nói ra câu từ chối được.
“Tính bà nội rất đơn giản, thích nhất là có người đến nhà chơi, tuy tuổi đã cao nhưng lại giống như trẻ con vậy.”
Tay Bùi Quốc Huy lướt qua một loạt khăn quàng, rõ ràng là không hài lòng, ánh mắt lại quay sang nhìn Ngô Huệ, con ngươi đen lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.
“Em thấy độ tuổi của bà thì hợp với màu nào nhất?”
Ngô Huệ còn chưa tiếp lời thì đã có một cô nhân viên nhiệt tình cầm một chiếc khăn màu vàng nhạt bước đến.
“Thưa chị nhà, chị có thích kiểu khăn quàng này không? Theo ý của anh đây thì bà cụ chắc vẫn còn rất khỏe mạnh, màu vàng không chỉ cho thấy được khí chất mà còn có thể khiến người ta trở nên tràn đầy sức sống nữa, chất liệu bằng đay này cũng hợp với da nữa, chị thấy thế nào?”
Chị nhà?
Quả nhiên, em gái phục vụ trong cửa hàng này đã hiểu nhầm rồi.
“À thì, tôi với anh đây...”
“Kiểu khăn này còn có màu nào khác không?”
Giọng nói trầm thấp của Bùi Quốc Huy vang lên, cắt đứt luôn lời giải thích của Ngô Huệ.
“Có bốn màu khác nhau, anh đợi tôi một chút để tôi đi lấy, trong cửa hàng còn có rất nhiều kiểu hợp với chị nhà, hai người cứ tự nhiên.”
Người bán hàng giới thiệu, ánh mắt nhìn lên người Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ.
Sau khi cô ta đi khỏi, bước chân của Bùi Quốc Huy quả nhiên đi về phía tay phải, giá hàng khăn quàng này khá phù hợp với người trẻ tuổi.
Động tác nhanh gọn của cô đã thu hút sự chú ý của Trần Gia Huy, hắn khẽ nhăn mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng Ngô Huệ.
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau sang đó thôi.”
Ngô Huệ lướt qua Trần Gia Huy rồi đi ra trước, tay cầm vé máy bay có vẻ hơi nhợt nhạt.
Cô vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng của Dương Thanh Ngân vừa hoảng hốt vừa sợ hãi vang đến: “Chết rồi, chứng minh thư của tôi không thấy đâu nữa rồi.”
Trần Gia Huy thu chân về rồi ôm Dương Thanh Ngân vào lòng ở giữa sân bay đông nghịt người.
Khóe mắt Dương Thanh Ngân rưng rưng, vội vàng nói: “Lúc nãy vẫn còn, Huy à, sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa rồi.”
“Sao lại như vậy chứ?” Trần Gia Huy nhíu mày nhớ lại: “Cháu nhớ là lúc xuống xe đã đưa cho dì rồi.”
Dương Thanh Ngân mếu máo, chóp mũi thanh tú hơi phớt hồng, vẻ mặt ấm ức giống như đứa trẻ bị lạc đường.
Trần Gia Huy nuốt những lời trách móc định nói xuống, cúi đầu xuống giúp cô ta tìm kiếm khắp nơi, khóe mắt nhạy bén thoáng nhìn thấy Dương Thanh Ngân ôm bụng ngồi xổm xuống, sắc mặt tái xanh.
“Khó chịu ở đâu sao?” Trần Gia Huy lo lắng đỡ lấy hai tay cô ta rồi giúp cô ta đứng dậy.
Dương Thanh Ngân bám chặt lấy Trần Gia Huy, chai nước suối cầm trong tay cũng vì thế mà rơi xuống và lăn đến chân Ngô Huệ.
“Không sao, Huy à, có lẽ do tôi uống nước nhanh quá nên bụng có hơi đau một chút thôi.”
Dương Thanh Ngân muốn cười nhưng cơn đau lại quặn thắt lên, trên trán toát đầy mồ hôi.
Tay Trần Gia Huy ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của Dương Thanh Ngân, nhìn chai nước suối ở dưới đất chỉ còn sót lại một ít, nhìn vẻ đã hiểu, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Ngô Huệ.
“Ngô Huệ, có phải cô cố ý không, đừng nói với tôi là cô không biết phụ nữ đến kỳ thì không được uống nước lạnh đấy!”
“Huy à, chuyện này không liên quan gì đến Huệ cả, cô ấy đâu có biết tôi đến kỳ đâu…”
Dương Thanh Ngân kéo Trần Gia Huy ra muốn giải thích rõ cho hắn hiểu, nhưng vì cơn đau ở bụng nên cô ta không nói lên tiếng được, hai mắt rưng rưng.
“Dì ở yên đó!”
Trên mặt Trần Gia Huy hiện lên vẻ đau xót trước nay chưa từng có, anh cởi áo khoác ra khoác lên người Dương Thanh Ngân.
Đôi mắt ngấn nước long lanh của Dương Thanh Ngân nhìn sâu vào khuôn mặt điển trai của Trần Gia Huy, nghe lời tựa vào ngực hắn.
“Ngồi xuống một lát chắc sẽ đỡ hơn thôi.”
Trần Gia Huy nói xong liền bế Dương Thanh Ngân lên rồi sải bước đến phòng chờ.
Lúc lướt qua Ngô Huệ, bả vai còn va mạnh vào cô một cái.
Bị va vào và bị đau khiến cho Ngô Huệ không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.
Còn Trần Gia Huy từ đầu đến cuối chỉ để ý đến Dương Thanh Ngân trong lòng, không hề ngẩng đầu lên nhìn Ngô Huệ lấy một cái.
Ngô Huệ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, nhìn bóng lưng Trần Gia Huy nói: “Tôi không biết dì ấy đang đến kỳ.”
Cô rất bình tĩnh, giọng của cô rất nhanh đã hòa vào chốn ồn ào náo động, chẳng hề thay đổi.
“Cô không biết?” Trần Gia Huy nhếch môi cười mỉa mai, nghiêng mặt nhìn cô: “Cho dù là người bình thường, trời mùa đông mà uống nước lạnh cũng sẽ đổ bệnh, Ngô Huệ, không phải cô đến chút kiến thức thông thường này cũng không biết đấy chứ?”
Nhiệt độ ở sân bay cao, nhưng Ngô Huệ lại thấy trong lòng buốt giá.
Cô kiên cường chống lại ánh mắt sắc bén sâu thẳm kia của Trần Gia Huy: “Tôi hỏi rồi, là dì ấy nói gì cũng....”
“Đủ rồi!”
Trần Gia Huy ngắt lời cô một cách không vui, cúi đầu khoác lại áo cho Dương Thanh Ngân.
“Tôi không muốn nghe cô viện lý do, bây giờ, đi mua thuốc giảm đau đến đây cho dì.”
Dương Thanh Ngân vỗ nhẹ vào tay Trần Gia Huy, lườm hắn trách móc: “Chuyện này thực sự không thể trách Huệ được, sao cháu phải tỏ vẻ ra như vậy, người làm chồng chẳng nhẽ không thể dung túng vợ chút sao?”
Sắc mặt Trần Gia Huy vẫn không tốt, quay đầu lại, giọng nói đã dịu hơn một chút: “Đi mua thuốc đi.”
Ngô Huệ đứng yên tại chỗ, trái tim giống như bị dao xuyên qua, không kịp đau đã thấm đẫm máu.
Lúc chuẩn bị đi thì lại bị kéo lại: “Anh làm gì vậy?”
Mùi nước hoa đàn ông quen thuộc của Trần Gia Huy quanh quẩn bên mũi cô, Ngô Huệ ngẩng đầu, cười nhạt.
“Là anh bảo tôi đi tìm hiệu thuốc mà.”
Trần Gia Huy buông Ngô Huệ ra, khóe môi khẽ mở ra.
Dường như anh có để ý thấy tờ vé máy bay bị bóp nát trong tay cô: “Đồ tôi cầm, cô đi nhanh rồi về.”
Ánh mắt của Ngô Huệ còn chưa thu về, cô nhìn rất lâu, lâu đến mức Trần Gia Huy thấy không tự nhiên mà xoay người đi: “Cô nhìn cái gì?”
“Không có, chỉ là thấy chồng của tôi hình như càng đẹp trai hơn rồi.”
Lời nói kiểu này, được Ngô Huệ dùng giọng nhạt nhẽo nói ra, dường như đã thay đổi hẳn.
Trần Gia Huy vẫn giữ vững lập trường, lặng lẽ cầm lấy vé máy bay cùng túi xách của cô.
“Cầm lấy điện thoại, có chuyện gì còn gọi.”
Ngô Huệ vội vã đi ra ngoài, tìm đến hiệu thuốc theo ký ức, mua xong thuốc thì quay lại, ở đó đã không còn bóng dáng của đám Trần Gia Huy nữa.
Mặt cô hơi biến sắc, vừa mới lấy điện thoại ra thì Trần Gia Huy lại gọi đến trước.
Động tác của Ngô Huệ sững lại, mấy hồi chuông vang lên rồi mới nhận điện: “Hai người đang ở đâu?” Giọng của cô rất trống rỗng, cổ họng khát khô.
“Bên thành phố Hoa gọi điện nói thời gian diễn tấu của Thanh Ngân bị đẩy lên, cô ấy rất vội, mà chứng minh thư lại không thấy đâu nữa...”
Nói đến đây, Trần Gia Huy dừng lại.
Ngô Huệ đứng giữa dòng người ở sân bay, con mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía Trần Gia Huy đang qua trạm soát vé không xa.
“Sau đó thì sao?”
Hai bên đều im lặng, trong loa vọng lại tiếng thở rõ ràng rất vội của Trần Gia Huy.
Sau đó, Dương Thanh Ngân chen qua đám người rồi kéo Trần Gia Huy đi vào trong.
“Bên thành phố Hoa, một mình tôi đi là được rồi, cô bắt xe quay về đi, chứng minh thư, để chúng tôi dùng trước...”
Trong điện thoại lập tức vọng đến tiếng tút tút, Ngô Huệ nhìn bóng dáng hai người như ôm nhau rời đi, bỗng nhiên bật cười.
Cô không giữ lại gì mà đưa hết của mình cho Trần Gia Huy, coi hắn là người quan trọng nhất trong đời mình.
Nhưng hắn thì sao?
Trần Gia Huy, rốt cuộc anh coi tôi là gì?
Gió thổi lạnh buốt, Ngô Huệ ra ngoài sân bay, nhìn đường xá xe cộ tấp nập, vẻ mặt mịt mù không biết làm gì.
Cô vẫn luôn theo đuổi một gia đình ấm cúng, tưởng rằng tìm thấy nơi có thể dừng bước, nhưng không ngờ...
Mắt Ngô Huệ rủ xuống, lông mi dài đậm ướt đẫm nước mắt, trên mặt là cảm giác đau đớn gió thổi qua.
Bỗng nhiên có người chạm nhẹ vào tay cô.
Ngô Huệ ngẩng đầu lên, Bùi Quốc Huy đang đứng trước mặt cô.
Anh mặc áo khoác xám, khăn cổ màu trắng, trông thì nhàn tản nhưng cũng không che được khí chất cao quý tao nhã của mình.
Bên cạnh anh là một chiếc vali kéo màu đen, nhìn vẻ mặt sững sờ của Ngô Huệ rồi mỉm cười.
“Không ngờ lại gặp em ở đây, em đang gọi xe sao?”
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ nghĩ thầm, chắc anh vừa đi công tác nước ngoài trở về.
Lời của anh khiến Ngô Huệ nhớ lại bóng lưng của Trần Gia Huy với Dương Thanh Ngân ôm nhau rời đi, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác chua xót.
Ngô Huệ nở một nụ cười cứng nhắc: “Ừm, xe buýt sắp đến rồi, tôi sang kia xếp hàng đây.”
Vừa dứt lời, tay lại bị kéo lại.
Ngô Huệ quay đầu lại, không hiểu sao Bùi Quốc Huy lại có hành động vô lễ như vậy.
Bùi Quốc Huy còn đang cười nhưng cũng từ từ buông cổ tay của Ngô Huệ ra, chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Nếu đã gặp rồi, chi bằng để tôi đưa em về?”
“Không cần đâu, bạn tôi...” Ngô Huệ mỉm cười, trong đầu đang tìm cớ để từ chối.
“Xe của tôi ở đường đối diện kia rồi, em đợi tôi đi lái sang đây được không?”
Ánh mắt bình thản của Bùi Quốc Huy nhìn lên người cô, giọng nói trầm thấp không nói hết sự sốt sắng.
“Chuyện đó...” Ngô Huệ phát hiện ra muốn từ chối anh rất khó.
Bùi Quốc Huy kéo vali đến trước mặt cô nói: “Trông nó giúp tôi, bên trong có nhiều tài liệu lắm đấy, tôi sẽ quay lại ngay.”
Vẻ mặt anh khiêm tốn, dịu dàng, nhưng vẻ nam tính khí chất thành thục không khỏi khiến Ngô Huệ luống cuống.
Ngô Huệ đứng ngẩn người, nhìn cái vali cạnh chân một cái, rồi lại nhìn bóng lưng của Bùi Quốc Huy.
Sao cô lại ngây ngô đồng ý với anh rồi?
Ngô Huệ mấp máy môi, một chiếc xe sang trọng màu xám đã dừng trước mắt cô.
Bùi Quốc Huy mở cửa xe, trên mặt tràn đầy niềm vui bước đến trước mặt cô, tiện tay nhét vali vào ghế sau, người thì ngồi vào ghế phụ lái, cửa sổ xe hạ xuống, Ngô Huệ có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi của anh.
“Hai ngày nay chạy qua chạy lại ba thành phố, mỗi ngày chỉ được ngủ có bốn năm tiếng, thể lực có chút mệt mỏi.”
Thắt dây an toàn xong, Bùi Quốc Huy ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Ngô Huệ có chút ngại ngùng.
“Cứ coi như em đưa tôi một đoạn, như vậy được không?”
Tuy là đang hỏi Ngô Huệ, nhưng trong ánh mắt hiền hòa của Bùi Quốc Huy lại lóe lên sự chắc chắn, giống như chắc chắn cô sẽ đồng ý vậy.
Sau đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Ngô Huệ ngồi vào ghế lái.
Bùi Quốc Huy quay mặt sang, nhìn cô với vẻ nhanh lái xe đi, khóe môi khẽ cười, sau đó tựa lưng vào ghế.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Ngô Huệ thấy Bùi Quốc Huy thong thả nhắm mắt lại, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Thở dài một hơi, Ngô Huệ khởi động xe, từ từ tăng tốc trên đường.
Lúc dừng đèn đỏ, Ngô Huệ lại bất giác quay sang nhìn Bùi Quốc Huy đang nằm ngủ bên cạnh.
Chẳng qua bọn họ mới chỉ gặp nhau có mấy lần, sao Bùi Quốc Huy lại có thể vô tư ngủ say như chết trước mặt cô như vậy chứ?
Nửa tiếng sau, Ngô Huệ dừng xe lại bên đường, chần chừ một lúc, vẫn nên gọi Bùi Quốc Huy dậy thôi.
Bùi Quốc Huy mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình đang ở khu vực thành phố, bỗng nhiên nhớ ra: “Chết rồi, tôi đã hứa sẽ mua quà cho bà nội.”
“Sao?” Ngô Huệ không nghe rõ giọng líu ríu của anh, không khỏi nghi ngờ quay sang nhìn anh.
Bùi Quốc Huy ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt anh giống như đang nói một chuyện rất nghiêm túc vậy: “Tôi muốn đi mua một chút đồ tặng bà nội, em có đồng ý đi với tôi không?”
Thậm chí Ngô Huệ còn không nhớ mình đã xuống xe như thế nào, vừa ngẩng lên đã thấy cửa hàng chuyên bán khăn quàng hàng hiệu size lớn rồi.
Không biết có phải là vì anh nhiều lần giúp đỡ mình hay không, tóm lại cứ nhìn thấy ánh mắt hiền hòa của anh thì Ngô Huệ lại không thể nói ra câu từ chối được.
“Tính bà nội rất đơn giản, thích nhất là có người đến nhà chơi, tuy tuổi đã cao nhưng lại giống như trẻ con vậy.”
Tay Bùi Quốc Huy lướt qua một loạt khăn quàng, rõ ràng là không hài lòng, ánh mắt lại quay sang nhìn Ngô Huệ, con ngươi đen lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.
“Em thấy độ tuổi của bà thì hợp với màu nào nhất?”
Ngô Huệ còn chưa tiếp lời thì đã có một cô nhân viên nhiệt tình cầm một chiếc khăn màu vàng nhạt bước đến.
“Thưa chị nhà, chị có thích kiểu khăn quàng này không? Theo ý của anh đây thì bà cụ chắc vẫn còn rất khỏe mạnh, màu vàng không chỉ cho thấy được khí chất mà còn có thể khiến người ta trở nên tràn đầy sức sống nữa, chất liệu bằng đay này cũng hợp với da nữa, chị thấy thế nào?”
Chị nhà?
Quả nhiên, em gái phục vụ trong cửa hàng này đã hiểu nhầm rồi.
“À thì, tôi với anh đây...”
“Kiểu khăn này còn có màu nào khác không?”
Giọng nói trầm thấp của Bùi Quốc Huy vang lên, cắt đứt luôn lời giải thích của Ngô Huệ.
“Có bốn màu khác nhau, anh đợi tôi một chút để tôi đi lấy, trong cửa hàng còn có rất nhiều kiểu hợp với chị nhà, hai người cứ tự nhiên.”
Người bán hàng giới thiệu, ánh mắt nhìn lên người Bùi Quốc Huy và Ngô Huệ.
Sau khi cô ta đi khỏi, bước chân của Bùi Quốc Huy quả nhiên đi về phía tay phải, giá hàng khăn quàng này khá phù hợp với người trẻ tuổi.
Bình luận facebook