Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 17 CÓ PHẢI ANH THÍCH CÔ TA KHÔNG_
CHƯƠNG 17: CÓ PHẢI ANH THÍCH CÔ TA KHÔNG?
Sau khi nghe xong, ánh mắt Ngô Huệ không tự chủ rơi lên người Bùi Quốc Huy, anh vẫn thản nhiên, động tác thành thạo nhã nhặn bóc tôm hùm, ngón tay thon dài hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là cậu ấm sống trong nhung lụa.
Ngoài mấy lần Bùi Quốc Huy ra tay giúp đỡ, Ngô Huệ và anh cũng tiếp xúc không nhiều, sau này, biết được anh là dượng của Trần Gia Huy, ngại vì mối quan hệ này, Ngô Huệ càng không muốn tiếp xúc sâu hơn với anh.
“Còn không ăn thì tôi kêu bồi bàn dẹp đi đó.” Bùi Quốc Huy cuối cùng cũng mở miệng cắt đứt tiếng huyên náo của Lâm Đức.
Lâm Đức dùng ánh mắt ra hiệu thè lưỡi với Ngô Huệ, lúc này mới dần dần im miệng.
“Huệ…”
Ống tay áo bị kéo, Ngô Huệ quay đầu, nhìn thấy trong tay Ngô Hải bên cạnh cầm một chiếc vỏ bào ngư rỗng, thèm thuồng nhìn đĩa miến bào ngư còn nguyên trước mặt Bùi Quốc Huy, không hề chớp mắt.
Suy nghĩ của Ngô Hải rõ rành rành, anh muốn ăn đĩa đồ ăn trên bàn của Bùi Quốc Huy.
“Huệ, Bùi Quốc Huy chắc không thích ăn bào ngư đâu nhỉ?”
Ngô Hải lại gần, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi đĩa miến bào ngư, vừa dùng giọng nói tự cho rằng chỉ có hai người nghe tiếng hỏi.
Anh vừa nói xong, đĩa miến bào ngư kia đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ngô Huệ nhìn sang, tay Bùi Quốc Huy vẫn chưa hoàn toàn thu lại, sắc mặt anh vẫn như thường: “Đồ ăn nhiều ăn không hết.”
“Ý anh là, đĩa đồ ăn này cho tôi hả?” Ngô Hải sung sướng xoa xoa hai tay.
Trong nụ cười của Bùi Quốc Huy có ý dung túng: “Ừ, đúng vậy.”
“Cái này…”
Ngô Huệ có chút do dự, cô không muốn nợ ân tình của người khác, nhưng Bùi Quốc Huy dường như đã giúp cô rất nhiều rồi.
“Huệ, không sao đâu, anh ba tôi còn bận tâm chút đồ ăn đó chắc?”
Lâm Đức miệng đầy đồ ăn, phất tay một cách hàm hồ, nói liến thoắng muốn chặn lời muốn trả tiền của Ngô Huệ.
Đợi Ngô Hải hài lòng tiêu diệt hết đĩa thức ăn kia, Ngô Huệ mới cẩn thận lau sạch miệng giúp anh, cầm áo khoác mặc vào cho anh, hai người đi qua tạm biệt Bùi Quốc Huy: “Mọi người từ từ ăn, chúng tôi đi trước đây.”
Bóng dáng của bọn họ vừa biến mất sau cửa, Lâm Đức liền nhiều chuyện hỏi: “Anh ba, anh thích cô ấy à?”
Lâm Đức mắt không hề chớp nhìn Bùi Quốc Huy, sợ bỏ qua chút thay đổi nào đó trên mặt anh.
Đầu ngón tay Bùi Quốc Huy khẽ nhúc nhích, vẫn lạnh lùng cắt miếng thịt đưa vào trong miệng.
Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi?
Lâm Đức vỗ trán, không tin được nhìn Bùi Quốc Huy nghiêm túc chỉnh tề.
“Nhưng, rõ ràng anh bị dị ứng với bào ngư, còn gọi đĩa đồ ăn kia, vừa nhìn đã biết có ý đồ, anh nói, vừa rồi đột nhiên kêu em đỗ xe vào đây, có phải sớm đã biết người ta ở trong này rồi không?”
Bùi Quốc Huy vẫn hờ hững như trước, cánh tay xương khớp rõ ràng, nhã nhặn lấy ly cà phê rồi uống.
“Anh ba, anh nói gì đi chứ…” Lâm Đức bị làm cho tò mò: “Không thích sao? Sớm biết thế em đã không nói vậy về chị ba rồi, mắng chửi chị ấy chẳng phải là vì tạo thêm cơ hội cho anh ba sao…”
Lâm Đức đợi rất lâu, thấy Bùi Quốc Huy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, ảo não gác lại dao nĩa, nhưng lập tức lại như nghĩ ra cái gì đó, cười hì hì chuyển đến bên cạnh anh, thọt cánh tay của anh.
“Anh ba à, anh đừng hòng giấu em, em với anh quen nhau từ thời còn mặc tã, em còn không hiểu anh chắc? Ngươi anh không có ý với người ta thì chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy mệt! Nhìn anh đối với Huệ xem, cái này gọi là ra vẻ đạo mạo…”
Nhưng, dù Lâm Đức ra sức thế nào thì cũng giống như nắm đấm đánh lên bông vải, không thể kích động được chút phản ứng nào của Bùi Quốc Huy.
Lâm Đức bất đắc dĩ lấy rượu vang uống ực một hơi, thoáng nhìn biển quảng cáo đồ lót sặc sỡ đối diện cửa sổ, suy nghĩ lại lay động.
Anh ta đi về phía Bùi Quốc Huy, bộ dạng thần bí: “Có phải anh thích cô ấy không…”
Động tác cắt thịt của Bùi Quốc Huy khựng lại, đưa tay ra lấy ly.
Anh nhấp một ngụm rượu vanh, thản nhiên nói: “Rượu vang này, mùi vị không tệ.”
Mà khóe môi của anh, luôn nở nụ cười như có như không.
...
“Giám đốc điều hành Ngô, đây là kế hoạch công viên Hồng Mai của công ty chúng ta, mời ký tên.”
"Để đó đi, lát tôi xem."
Ngô Huệ vùi đầu trong đống tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên nói với thư ký.
Thư ký theo lời để kẹp tài liệu xuống, lúc sắp đến cửa, đột nhiên bị cô gọi lại: “Tổng giám đốc Trần nói như thế nào?”
“Còn chưa kịp đưa cho anh ấy xem.”
"Được, lát nữa tôi đưa qua đó.” Ngô Huệ nói xong, tiếp tục công việc.
Ngô Huệ làm việc ở tầng mười, phòng làm việc của Trần Gia Huy lại ở tầng cao nhất.
“Chào giám đốc điều hành Ngô…”
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý của Trần Gia Huy chào hỏi Ngô Huệ, cô gật đầu đáp lại.
Cô và Trần Gia Huy mặc dù không được coi là cặp vợ chồng hạnh phúc mỹ mãn, nhưng sự ăn ý trong công việc cũng không tệ.
Tựa như lúc này, cô vẫn như thường ngày, tiết kiệm động tác gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Trần…”
“Ai cho cô vào đây?”
Tay Ngô Huệ vẫn còn dừng trên chốt cửa, chân trái thậm chí còn chưa bước vào, liền nghe thấy tiếng quở trách không vui của đàn ông từ bên trong truyền đến.
Bên ghế sofa, Trần Gia Huy nửa quỳ trên thảm trải sàn, mặc dù chỉ là liếc mắt, nhưng Ngô Huệ vẫn thấy được chiếc túi xách tay màu hồng đặt trên bàn trà, còn có bóng dáng yêu kiều ngủ say trên ghế.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay hơi đau, Ngô Huệ gật đầu, chậm rãi đóng cửa lại rời khỏi.
Một lát sau, cửa mở ra, bóng hình tuấn tú của Trần Gia Huy xuất hiện trước mắt.
“Kế hoạch công viên Hồng Mai.” Ngô Huệ đưa kẹp tài liệu trong tay qua.
“Ai cho cô tùy tiện vào đây? Không biết cô ấy ngủ không được sâu sao?” Trần Gia Huy nói giọng khó chịu.
Cô ấy? Là chỉ ai đây?
Ngô Huệ vẫn duy trì nụ cười lạnh nhạt trên mặt gật đầu: “Biết rồi, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Trần Gia Huy lật hai trang tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cánh môi nhợt nhạt của Ngô Huệ: “Là Thanh Ngân đang nghỉ ngơi.”
Thanh Ngân... Là Dương Thanh Ngân ư?
Ngô Huệ kinh ngạc, Trần Gia Huy lại gọi thẳng tên của dì một cách thân mật như vậy.
Sau đó, Dương Thanh Ngân mở cửa phòng, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi có nước sôi hay không, không quấy rầy đến mọi người chứ?”
Dương Thanh Ngân vuốt mái tóc đen nhánh, giọng nói trong trẻo mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ, quyến rũ rung động lòng người.
Có lẽ cách gặp mặt ở phòng khách sạn lần trước quá mức xấu hổ, Ngô Huệ không thể tự nhiên đối diện với Dương Thanh Ngân.
“Huệ, tôi và Huy vừa mới nhắc đến cô đó."
Dương Thanh Ngân vui mừng hào phóng ôm lấy cánh tay Ngô Huệ, tựa như quan hệ giữa hai người là bạn bè thân thiết.
Trên mái tóc bồng bềnh còn có hương chanh, da thịt đầy mùi son phấn, đôi môi đỏ cong cong vô cùng quyến rũ.
Cho dù nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Ngô Huệ không thể không thừa nhận, Dương Thanh Ngân dường như là một người đẹp không thể chê vào đâu được.
Ngô Huệ tự biết không phải người đàn bà đố kỵ, nhưng không biết tại sao, cô không thể thích Dương Thanh Ngân nổi.
“Huy, vừa rồi cháu định nói gì với Huệ đó?”
Dương Thanh Ngân buông Ngô Huệ ra, ngược lại tới gần Trần Gia Huy, nghiêng đầu đứng bên cạnh hắn.
Ngô Huệ nhìn hai người sánh vai đứng đó, gương mặt Trần Gia Huy với đường nét cứng rắn tuấn tú, dáng người nổi bật, Dương Thanh Ngân mềm mại đáng yêu động lòng người, đôi mắt đen trong như nước hồ, người nào không biết, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân…
Trần Gia Huy lại không nói gì kéo dài khoảng cách, bước qua hai bước đi tới trước mặt Ngô Huệ: “Đang nghĩ gì đó?”
Hắn nói nhỏ nhẹ, như thể Ngô Huệ là con búp bê sứ mà hắn ra sức bảo vệ.
Ngô Huệ chưa kịp trả lời, tay đã bị lòng bàn tay ấm áp bao lấy: “Mang theo tài liệu liên quan, đợi đến thành phố Hoa thì bàn về hạng mục này.”
Ánh mắt của cô rơi vào hai bàn tay chồng lên nhau, muốn rút ra, Trần Gia Huy lại dùng sức tóm lại.
“Hạng mục công viên Hồng Mai quan trọng, cần phải đi khảo sát thực địa mới có thể yên tâm, thư ký đặt vé rồi.”
Bên cạnh, Dương Thanh Ngân nhìn bộ dạng thân mật của họ, hai tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt chợt thay đổi, nhưng cô ta rất nhanh lại khôi phục như thường, trên mặt là nụ cười đắc ý, khiến người ta nghĩ lầm rằng sự ghen tỵ trong đáy mắt cô ta ban nãy chỉ là ảo giác.
“Tối nay tôi phải đến tham dự buổi hòa nhạc từ thiện ở thành phố Hoa, trợ lý trẻ quá, chân tay vụng về đụng đâu hỏng đó, vốn tưởng phải đến đó một mình, vô tình nghe được chị cả nói Huy cũng đến đó công tác, tôi nghĩ đông người sẽ vui hơn, Huệ, không có vấn đề gì chứ?”
Sao cô không biết Trần Gia Huy phải đi thành phố Hoa công tác?
Ngô Huệ nheo mắt liếc nhìn Trần Gia Huy, sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên, như không hề nói dối.
Trần Gia Huy cúi đầu, tỉ mỉ chỉnh cổ áo sơmi cho cô: “Đi chuẩn bị tài liệu đi, tôi đợi em dưới tầng.”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, Ngô Huệ đương nhiên phải chấp nhận, gật đầu, từ tầng chóp đi xuống.
Trần Gia Huy đứng ở đó, nhìn bóng dáng Ngô Huệ biến mất phía sau thang máy, sau đó xoay người định đẩy cửa.
“Huy!”
Dương Thanh Ngân ôm lấy tay hắn, hai mắt nóng bỏng nhìn Trần Gia Huy.
Cơ thể Trần Gia Huy cứng đờ, yết hầu động đậy, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào chốt cửa, không nhìn cô ta.
Dương Thanh Ngân yếu ớt phả một hơi, ngẩng đầu nhìn đường nét khuôn mặt như điêu khắc của hắn: “Huy, anh thật sự không cần dỗi em như vậy đâu.”
“Dỗi? Lời này của cô có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
Trần Gia Huy hừ lạnh, đẩy tay cô ta ra, không chút chậm trễ đi vào phòng làm việc.
...
“Hôm nay nóng quá, Huệ, cô có tiện mua giúp tôi chai nước không?”
Ngô Huệ vừa mới bước xuống xe, Dương Thanh Ngân liền vẻ mặt khó xử thỉnh cầu cô.
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, Huệ, khổ cho cô rồi.”
Ngô Huệ liếc nhìn Trần Gia Huy đang tìm chỗ đậu xe ở cửa vào sân bay, gật đầu: “Được.”
Dương Thanh Ngân mặt nở nụ cười: “Cảm ơn Huệ.” Nói rồi, vội vã đi về hướng nhà vệ sinh.
Ngô Huệ như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô ta, vừa rồi ở trên xe, cô đã cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, bây giờ nghĩ lại, là giữa Dương Thanh Ngân và Trần Gia Huy, quan hệ của hai người có vẻ rất kì lạ, không hài hòa kiểu như cháu ngoại và dì bình thường.
Nếu muốn phân tích nguyên nhân cụ thể, Ngô Huệ lại không nói ra được, thế nhưng xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, luôn cảm giác rất quái dị.
Ngô Huệ tạm gác không suy nghĩ những thứ này nữa, tìm một máy bán hàng tự động, thuận tay mua hai bình nước.
Lại trở lại phòng khách sân bay, Ngô Huệ liếc nhìn Dương Thanh Ngân mặc áo khoác màu đỏ rất chói mắt.
Cô ta nhìn xung quanh thấy Ngô Huệ, mặt mày hớn hở phất tay với cô, tiếng cười rung động lòng người, thu hút người bên cạnh liếc nhìn.
“Huy đến quầy lễ tân lấy vé máy bay, tôi sợ lạc nhau nên ở đây chờ cô.”
Ngô Huệ đưa một chai nước suối qua: “Gần đây chỉ có cái này, không biết cô có ngại không…”
“Không sao, tôi đang khát, uống gì cũng được.”
Dương Thanh Ngân ngửa chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần lên, một hơi uống rất nhiều, lúc này mới thỏa mãn lau miệng.
Bên kia, Trần Gia Huy cầm vé máy bay đi tới.
“Bắt đầu kiểm tra an ninh rồi, chúng ta qua đó chờ máy bay.”
Ngô Huệ do dự một chút, nhân lúc nhận vé máy bay, liền đưa chai nước còn lại cho hắn.
Trần Gia Huy liếc mắt, không đón lấy: “Tôi không khát, trên máy bay cũng không cho phép mang cái này.”
“Ừ.” Ngô Huệ nhàn nhạt đáp lại một câu, vẫn giữ nụ cười, ném chai nước vào thùng rác bên cạnh.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Ngô Huệ không tự chủ rơi lên người Bùi Quốc Huy, anh vẫn thản nhiên, động tác thành thạo nhã nhặn bóc tôm hùm, ngón tay thon dài hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là cậu ấm sống trong nhung lụa.
Ngoài mấy lần Bùi Quốc Huy ra tay giúp đỡ, Ngô Huệ và anh cũng tiếp xúc không nhiều, sau này, biết được anh là dượng của Trần Gia Huy, ngại vì mối quan hệ này, Ngô Huệ càng không muốn tiếp xúc sâu hơn với anh.
“Còn không ăn thì tôi kêu bồi bàn dẹp đi đó.” Bùi Quốc Huy cuối cùng cũng mở miệng cắt đứt tiếng huyên náo của Lâm Đức.
Lâm Đức dùng ánh mắt ra hiệu thè lưỡi với Ngô Huệ, lúc này mới dần dần im miệng.
“Huệ…”
Ống tay áo bị kéo, Ngô Huệ quay đầu, nhìn thấy trong tay Ngô Hải bên cạnh cầm một chiếc vỏ bào ngư rỗng, thèm thuồng nhìn đĩa miến bào ngư còn nguyên trước mặt Bùi Quốc Huy, không hề chớp mắt.
Suy nghĩ của Ngô Hải rõ rành rành, anh muốn ăn đĩa đồ ăn trên bàn của Bùi Quốc Huy.
“Huệ, Bùi Quốc Huy chắc không thích ăn bào ngư đâu nhỉ?”
Ngô Hải lại gần, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi đĩa miến bào ngư, vừa dùng giọng nói tự cho rằng chỉ có hai người nghe tiếng hỏi.
Anh vừa nói xong, đĩa miến bào ngư kia đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ngô Huệ nhìn sang, tay Bùi Quốc Huy vẫn chưa hoàn toàn thu lại, sắc mặt anh vẫn như thường: “Đồ ăn nhiều ăn không hết.”
“Ý anh là, đĩa đồ ăn này cho tôi hả?” Ngô Hải sung sướng xoa xoa hai tay.
Trong nụ cười của Bùi Quốc Huy có ý dung túng: “Ừ, đúng vậy.”
“Cái này…”
Ngô Huệ có chút do dự, cô không muốn nợ ân tình của người khác, nhưng Bùi Quốc Huy dường như đã giúp cô rất nhiều rồi.
“Huệ, không sao đâu, anh ba tôi còn bận tâm chút đồ ăn đó chắc?”
Lâm Đức miệng đầy đồ ăn, phất tay một cách hàm hồ, nói liến thoắng muốn chặn lời muốn trả tiền của Ngô Huệ.
Đợi Ngô Hải hài lòng tiêu diệt hết đĩa thức ăn kia, Ngô Huệ mới cẩn thận lau sạch miệng giúp anh, cầm áo khoác mặc vào cho anh, hai người đi qua tạm biệt Bùi Quốc Huy: “Mọi người từ từ ăn, chúng tôi đi trước đây.”
Bóng dáng của bọn họ vừa biến mất sau cửa, Lâm Đức liền nhiều chuyện hỏi: “Anh ba, anh thích cô ấy à?”
Lâm Đức mắt không hề chớp nhìn Bùi Quốc Huy, sợ bỏ qua chút thay đổi nào đó trên mặt anh.
Đầu ngón tay Bùi Quốc Huy khẽ nhúc nhích, vẫn lạnh lùng cắt miếng thịt đưa vào trong miệng.
Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi?
Lâm Đức vỗ trán, không tin được nhìn Bùi Quốc Huy nghiêm túc chỉnh tề.
“Nhưng, rõ ràng anh bị dị ứng với bào ngư, còn gọi đĩa đồ ăn kia, vừa nhìn đã biết có ý đồ, anh nói, vừa rồi đột nhiên kêu em đỗ xe vào đây, có phải sớm đã biết người ta ở trong này rồi không?”
Bùi Quốc Huy vẫn hờ hững như trước, cánh tay xương khớp rõ ràng, nhã nhặn lấy ly cà phê rồi uống.
“Anh ba, anh nói gì đi chứ…” Lâm Đức bị làm cho tò mò: “Không thích sao? Sớm biết thế em đã không nói vậy về chị ba rồi, mắng chửi chị ấy chẳng phải là vì tạo thêm cơ hội cho anh ba sao…”
Lâm Đức đợi rất lâu, thấy Bùi Quốc Huy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, ảo não gác lại dao nĩa, nhưng lập tức lại như nghĩ ra cái gì đó, cười hì hì chuyển đến bên cạnh anh, thọt cánh tay của anh.
“Anh ba à, anh đừng hòng giấu em, em với anh quen nhau từ thời còn mặc tã, em còn không hiểu anh chắc? Ngươi anh không có ý với người ta thì chỉ nhìn một cái thôi cũng thấy mệt! Nhìn anh đối với Huệ xem, cái này gọi là ra vẻ đạo mạo…”
Nhưng, dù Lâm Đức ra sức thế nào thì cũng giống như nắm đấm đánh lên bông vải, không thể kích động được chút phản ứng nào của Bùi Quốc Huy.
Lâm Đức bất đắc dĩ lấy rượu vang uống ực một hơi, thoáng nhìn biển quảng cáo đồ lót sặc sỡ đối diện cửa sổ, suy nghĩ lại lay động.
Anh ta đi về phía Bùi Quốc Huy, bộ dạng thần bí: “Có phải anh thích cô ấy không…”
Động tác cắt thịt của Bùi Quốc Huy khựng lại, đưa tay ra lấy ly.
Anh nhấp một ngụm rượu vanh, thản nhiên nói: “Rượu vang này, mùi vị không tệ.”
Mà khóe môi của anh, luôn nở nụ cười như có như không.
...
“Giám đốc điều hành Ngô, đây là kế hoạch công viên Hồng Mai của công ty chúng ta, mời ký tên.”
"Để đó đi, lát tôi xem."
Ngô Huệ vùi đầu trong đống tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên nói với thư ký.
Thư ký theo lời để kẹp tài liệu xuống, lúc sắp đến cửa, đột nhiên bị cô gọi lại: “Tổng giám đốc Trần nói như thế nào?”
“Còn chưa kịp đưa cho anh ấy xem.”
"Được, lát nữa tôi đưa qua đó.” Ngô Huệ nói xong, tiếp tục công việc.
Ngô Huệ làm việc ở tầng mười, phòng làm việc của Trần Gia Huy lại ở tầng cao nhất.
“Chào giám đốc điều hành Ngô…”
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, trợ lý của Trần Gia Huy chào hỏi Ngô Huệ, cô gật đầu đáp lại.
Cô và Trần Gia Huy mặc dù không được coi là cặp vợ chồng hạnh phúc mỹ mãn, nhưng sự ăn ý trong công việc cũng không tệ.
Tựa như lúc này, cô vẫn như thường ngày, tiết kiệm động tác gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Trần…”
“Ai cho cô vào đây?”
Tay Ngô Huệ vẫn còn dừng trên chốt cửa, chân trái thậm chí còn chưa bước vào, liền nghe thấy tiếng quở trách không vui của đàn ông từ bên trong truyền đến.
Bên ghế sofa, Trần Gia Huy nửa quỳ trên thảm trải sàn, mặc dù chỉ là liếc mắt, nhưng Ngô Huệ vẫn thấy được chiếc túi xách tay màu hồng đặt trên bàn trà, còn có bóng dáng yêu kiều ngủ say trên ghế.
Móng tay bấm vào lòng bàn tay hơi đau, Ngô Huệ gật đầu, chậm rãi đóng cửa lại rời khỏi.
Một lát sau, cửa mở ra, bóng hình tuấn tú của Trần Gia Huy xuất hiện trước mắt.
“Kế hoạch công viên Hồng Mai.” Ngô Huệ đưa kẹp tài liệu trong tay qua.
“Ai cho cô tùy tiện vào đây? Không biết cô ấy ngủ không được sâu sao?” Trần Gia Huy nói giọng khó chịu.
Cô ấy? Là chỉ ai đây?
Ngô Huệ vẫn duy trì nụ cười lạnh nhạt trên mặt gật đầu: “Biết rồi, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Trần Gia Huy lật hai trang tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cánh môi nhợt nhạt của Ngô Huệ: “Là Thanh Ngân đang nghỉ ngơi.”
Thanh Ngân... Là Dương Thanh Ngân ư?
Ngô Huệ kinh ngạc, Trần Gia Huy lại gọi thẳng tên của dì một cách thân mật như vậy.
Sau đó, Dương Thanh Ngân mở cửa phòng, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi có nước sôi hay không, không quấy rầy đến mọi người chứ?”
Dương Thanh Ngân vuốt mái tóc đen nhánh, giọng nói trong trẻo mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ, quyến rũ rung động lòng người.
Có lẽ cách gặp mặt ở phòng khách sạn lần trước quá mức xấu hổ, Ngô Huệ không thể tự nhiên đối diện với Dương Thanh Ngân.
“Huệ, tôi và Huy vừa mới nhắc đến cô đó."
Dương Thanh Ngân vui mừng hào phóng ôm lấy cánh tay Ngô Huệ, tựa như quan hệ giữa hai người là bạn bè thân thiết.
Trên mái tóc bồng bềnh còn có hương chanh, da thịt đầy mùi son phấn, đôi môi đỏ cong cong vô cùng quyến rũ.
Cho dù nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Ngô Huệ không thể không thừa nhận, Dương Thanh Ngân dường như là một người đẹp không thể chê vào đâu được.
Ngô Huệ tự biết không phải người đàn bà đố kỵ, nhưng không biết tại sao, cô không thể thích Dương Thanh Ngân nổi.
“Huy, vừa rồi cháu định nói gì với Huệ đó?”
Dương Thanh Ngân buông Ngô Huệ ra, ngược lại tới gần Trần Gia Huy, nghiêng đầu đứng bên cạnh hắn.
Ngô Huệ nhìn hai người sánh vai đứng đó, gương mặt Trần Gia Huy với đường nét cứng rắn tuấn tú, dáng người nổi bật, Dương Thanh Ngân mềm mại đáng yêu động lòng người, đôi mắt đen trong như nước hồ, người nào không biết, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân…
Trần Gia Huy lại không nói gì kéo dài khoảng cách, bước qua hai bước đi tới trước mặt Ngô Huệ: “Đang nghĩ gì đó?”
Hắn nói nhỏ nhẹ, như thể Ngô Huệ là con búp bê sứ mà hắn ra sức bảo vệ.
Ngô Huệ chưa kịp trả lời, tay đã bị lòng bàn tay ấm áp bao lấy: “Mang theo tài liệu liên quan, đợi đến thành phố Hoa thì bàn về hạng mục này.”
Ánh mắt của cô rơi vào hai bàn tay chồng lên nhau, muốn rút ra, Trần Gia Huy lại dùng sức tóm lại.
“Hạng mục công viên Hồng Mai quan trọng, cần phải đi khảo sát thực địa mới có thể yên tâm, thư ký đặt vé rồi.”
Bên cạnh, Dương Thanh Ngân nhìn bộ dạng thân mật của họ, hai tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt chợt thay đổi, nhưng cô ta rất nhanh lại khôi phục như thường, trên mặt là nụ cười đắc ý, khiến người ta nghĩ lầm rằng sự ghen tỵ trong đáy mắt cô ta ban nãy chỉ là ảo giác.
“Tối nay tôi phải đến tham dự buổi hòa nhạc từ thiện ở thành phố Hoa, trợ lý trẻ quá, chân tay vụng về đụng đâu hỏng đó, vốn tưởng phải đến đó một mình, vô tình nghe được chị cả nói Huy cũng đến đó công tác, tôi nghĩ đông người sẽ vui hơn, Huệ, không có vấn đề gì chứ?”
Sao cô không biết Trần Gia Huy phải đi thành phố Hoa công tác?
Ngô Huệ nheo mắt liếc nhìn Trần Gia Huy, sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên, như không hề nói dối.
Trần Gia Huy cúi đầu, tỉ mỉ chỉnh cổ áo sơmi cho cô: “Đi chuẩn bị tài liệu đi, tôi đợi em dưới tầng.”
Nói cũng đã nói đến mức này rồi, Ngô Huệ đương nhiên phải chấp nhận, gật đầu, từ tầng chóp đi xuống.
Trần Gia Huy đứng ở đó, nhìn bóng dáng Ngô Huệ biến mất phía sau thang máy, sau đó xoay người định đẩy cửa.
“Huy!”
Dương Thanh Ngân ôm lấy tay hắn, hai mắt nóng bỏng nhìn Trần Gia Huy.
Cơ thể Trần Gia Huy cứng đờ, yết hầu động đậy, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào chốt cửa, không nhìn cô ta.
Dương Thanh Ngân yếu ớt phả một hơi, ngẩng đầu nhìn đường nét khuôn mặt như điêu khắc của hắn: “Huy, anh thật sự không cần dỗi em như vậy đâu.”
“Dỗi? Lời này của cô có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
Trần Gia Huy hừ lạnh, đẩy tay cô ta ra, không chút chậm trễ đi vào phòng làm việc.
...
“Hôm nay nóng quá, Huệ, cô có tiện mua giúp tôi chai nước không?”
Ngô Huệ vừa mới bước xuống xe, Dương Thanh Ngân liền vẻ mặt khó xử thỉnh cầu cô.
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, Huệ, khổ cho cô rồi.”
Ngô Huệ liếc nhìn Trần Gia Huy đang tìm chỗ đậu xe ở cửa vào sân bay, gật đầu: “Được.”
Dương Thanh Ngân mặt nở nụ cười: “Cảm ơn Huệ.” Nói rồi, vội vã đi về hướng nhà vệ sinh.
Ngô Huệ như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô ta, vừa rồi ở trên xe, cô đã cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, bây giờ nghĩ lại, là giữa Dương Thanh Ngân và Trần Gia Huy, quan hệ của hai người có vẻ rất kì lạ, không hài hòa kiểu như cháu ngoại và dì bình thường.
Nếu muốn phân tích nguyên nhân cụ thể, Ngô Huệ lại không nói ra được, thế nhưng xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, luôn cảm giác rất quái dị.
Ngô Huệ tạm gác không suy nghĩ những thứ này nữa, tìm một máy bán hàng tự động, thuận tay mua hai bình nước.
Lại trở lại phòng khách sân bay, Ngô Huệ liếc nhìn Dương Thanh Ngân mặc áo khoác màu đỏ rất chói mắt.
Cô ta nhìn xung quanh thấy Ngô Huệ, mặt mày hớn hở phất tay với cô, tiếng cười rung động lòng người, thu hút người bên cạnh liếc nhìn.
“Huy đến quầy lễ tân lấy vé máy bay, tôi sợ lạc nhau nên ở đây chờ cô.”
Ngô Huệ đưa một chai nước suối qua: “Gần đây chỉ có cái này, không biết cô có ngại không…”
“Không sao, tôi đang khát, uống gì cũng được.”
Dương Thanh Ngân ngửa chiếc cổ xinh đẹp tuyệt trần lên, một hơi uống rất nhiều, lúc này mới thỏa mãn lau miệng.
Bên kia, Trần Gia Huy cầm vé máy bay đi tới.
“Bắt đầu kiểm tra an ninh rồi, chúng ta qua đó chờ máy bay.”
Ngô Huệ do dự một chút, nhân lúc nhận vé máy bay, liền đưa chai nước còn lại cho hắn.
Trần Gia Huy liếc mắt, không đón lấy: “Tôi không khát, trên máy bay cũng không cho phép mang cái này.”
“Ừ.” Ngô Huệ nhàn nhạt đáp lại một câu, vẫn giữ nụ cười, ném chai nước vào thùng rác bên cạnh.
Bình luận facebook