Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 150 ẢNH TOÀN GIA ĐÌNH
CHƯƠNG 150 ẢNH TOÀN GIA ĐÌNH
Nói rồi Bùi Phong Thuận lật tới một bức ảnh nào đó và vẫy tay để Ngô Huệ nhìn theo.
“Lại đây, đây là bức ảnh được chụp khi Thần Thần 18 tuổi ở nhà.
Ngô Huệ đang định đứng lên đi lại gần thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn thì thấy Bùi Quốc Huy không biết đã đứng đó từ lúc nào.”
Anh đi vào trong, ánh mắt nhìn vào cuốn album trên tay Bùi Phong Thuận: “Mọi người đang xem gì đấy?”
“Ảnh toàn gia đình.” Bùi Đăng Khôi cướp lời nói: “Ảnh của cả nhà ta.”
“Vậy sao?”
Bùi Quốc Huy ngồi xuống bên cạnh Ngô Huệ, cánh tay vòng qua eo cô một cách tự nhiên, quay đầu lại nhìn Bùi Đăng Khôi: “Làm xong bài về nhà chưa?”
Đôi mắt Bùi Đăng Khôi như đang né ánh nhìn của Bùi Quốc Huy, lập tức chạy tới trước bàn và tiếp tục vẽ tranh.
Bùi Quốc Huy khẽ vỗ nhẹ vào eo của Ngô Huệ: “Đi thôi, bữa tối được dọn ra bàn rồi.”
“Cô vừa mới cho Huệ xem ảnh em họ cháu đấy.” Bùi Phong Thuận nhìn Bùi Quốc Huy và nói.
Bùi Quốc Huy cúi người xuống, cầm cuốn album, tự mình lật mấy trang, Ngô Huệ còn chưa kịp xem thì anh đã lật tới trang cuối cùng sau đó anh gập cuốn album lại và đặt lên bà: “Ăn cơm đã rồi tính tiếp.”
Nói xong anh nhìn Ngô Huệ: “Nếu như em muốn xem thì sau khi ăn cơm xong anh sẽ bảo cô đi vào phòng lưu giữ lấy hết album ra cho em xem.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” So với xem ảnh toàn gia đình của nhà họ Bùi thì cô thích xem ảnh từ nhỏ tới lớn của anh hơn.
Bùi Quốc Huy khẽ cười, không tiếp tục chủ đề xem ảnh nữa, anh nói: “Vậy thì chúng ta xuống dưới thôi.”
..........
Mọi người đều đã xuống lầu, Mộc Vinh đang giúp bảo mẫu sắp đồ ăn ra bàn.
Bùi Quốc Huy kéo tay Ngô Huệ đi vào trong, Mộc Vinh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm công việc của mình.
“Mẹ, có cần bọn con giúp gì không?”
Bùi Quốc Huy đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, anh xắn tay áo lên.
“Đi gọi chú Hai con và mọi người vào đi, cũng tới giờ ăn cơm rồi.” Mộc Vinh nói rồi liền đi vào bếp.
Bùi Quốc Huy vỗ nhẹ vào vai Ngô Huệ, để cô ngồi xuống, mình anh đi ra phòng khách gọi mọi người vào ăn cơm.
Trong phòng ăn có hai bảo mẫu đang bận rộn với thìa bát.
Ngô Huệ do dự trong giây lát rồi cô đi vào bếp giúp mọi người.
Cô vừa bước chân vào bếp liền nghe thấy tiếng Mộc Vinh hỏi bảo mẫu: “Không cho ớt đấy chứ?”
“Bà yên tâm, chúng tôi biết rồi, sáng nay và cả trưa nay bà đã dặn dò, khách hôm nay tới không ăn được cay.”
Nghe vậy Mộc Vinh gật đầu hài lòng, vừa quay đầu ra liền nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở cửa bếp, đột nhiên, nụ cười trên miệng không giấu được, nhưng vẫn ra mặt vẻ lạnh lùng, tay bưng một đĩa thức ăn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Vào đây làm gì, mau đi ra ngoài đi.”
Ngô Huệ lặng lẽ gật đầu, đi theo bà ra ngoài, nhưng không ngờ phía sau lưng dồn tới một sức nặng khác thường.
Mộc Vinh theo bản năng buông chiếc đĩa thức ăn xuống và đỡ lấy Ngô Huệ, quay người ra trách móc bảo mẫu: “Mắt mũi để đâu thế hả? đi đứng không nhìn trước nhìn sau gì cả?”
Bảo mẫu hiếm khi thấy Mộc Vinh nói nặng lời như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Ngô Huệ sau khi đứng vững lại, cô thấy bảo mẫu có vẻ lo lắng liền mau nói với Mộc Vinh: “Bác gái, cháu không sao đâu ạ.”
Lúc này Mộc Vinh mới để ý nhìn Ngô Huệ một lượt từ trên xuống dưới, khi phát hiện bản thân mình thả chiếc đĩa thức ăn xuống, bà liền nheo mày lại, rồi tự nhiên bỏ tay đang đỡ Ngô Huệ ra và nói “thu dọn sạch sẽ đi rồi ra ngoài.”
Ngô Huệ cúi đầu nhìn đĩa thức ăn rơi tung tóe dưới đất, trong lòng đang suy nghĩ về những hành động của Mộc Vinh.
...........
Ngô Huệ đi ra khỏi nhà bếp, mọi người đã đều tập trung trong phòng ăn rồi.
Bùi Quốc Huy tiến lại gần và kéo tay cô tới một vị trí trống:: “Vào bếp làm gì đấy?”
“Vốn em muốn giúp bác gái một tay nhưng không ngờ đã không giúp được lại còn gây thêm phiền phức.” Ngô Huệ nói với vẻ bất lực và có phần hối lỗi.
Bùi Quốc Huy nhìn cô, kéo ghế ngồi ra cho cô và ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí trong phòng ăn rất ấm áp, mọi người đều tập trung hỏi việc học hành của Bùi Đăng Khôi.
Bùi Vinh Đức ngồi đối diện với Bùi Quốc Huy, bắt đầu từ lúc Ngô Huệ ngồi xuống ông liên tục để ý cô, ánh mắt rất phức tạp, khi Bùi Vinh Quang hỏi ông uống rượu vang hay rượu trắng ông cũng trả lời cho có, dường như đang có tâm sự gì đó.
Ngô Huệ cũng biết ánh mắt của Bùi Vinh Đức đang hướng về phía mình, thỉnh thoảng cô chỉ mỉm cười nhìn lại.
Vài lần như vậy Bùi Vinh Đức mới không nhìn cô nữa và quay sang nói chuyện với Bùi Vinh Quang.
Phía dưới bàn ăn, bàn tay Bùi Quốc Huy cầm lấy tay cô, lặng lẽ động viên cô.
“Sao bố vẫn chưa xuống? Mọi người chưa gọi bố à?” Bùi Phong Thuận đột nhiên hỏi.
Ngô Bích Ngọc bịt miệng cười, liếc mắt nhìn Ngô Huệ, rồi tiếp lời Bùi Phong Thuận: “Cô cũng không phải không biết tính bố.”
“Lẽ nào....” Bùi Phong Thuận còn chưa nói xong, từ tầng hai đã truyền tới tiếng bước chân.
Mọi người trong phòng ăn đều hướng ánh mắt về phía tiếng bước chân phát ra.
Cửa cầu thang tầng hai xuất hiện hình ảnh một người đàn ông đã nhiều tuổi mặc một bộ đồ màu xanh bộ đội, đi đôi giày da đen đang bước xuống bậc cầu thang, tiếng bước chân vô cùng rõ trong không gian tĩnh lặng.
Người đàn ông với mái tóc đã bạc, khuôn mặt nhăn nheo nhưng vẫn giữ được nét uy nghiêm, làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt của Bùi Nhật Minh cho thấy những thăng trầm trong cuộc sống của ông, điều này không khiến ông nhìn có vẻ đáng thương mà càng thể hiện được sự vững chãi, am hiểu về cuộc đời, về con người, về cuộc sống. Mỗi bước chân ông bước đi đều rất vững chắc, cứng rắn. Trên ngực trái bộ quân phục ông đang mặc trên người là rất nhiều những huân huy chương.
Bùi Phong Thuận thở dài một tiếng, rõ ràng sớm đã biết Bùi Nhật Minh sẽ làm thế này.
Bùi Vinh Quang cũng nheo mày lại, liếc nhìn vợ một cái.
Khi đó Bùi Nhật Minh đứng trên bậc cầu thang, lưng ông thẳng đứng, dùng ánh mắt tinh anh nhìn xuống dưới, ánh mắt liếc nhìn từng người đang ngồi trên bàn ăn, sau đó lại từ từ bước xuống, khi bước xuống bậc cầu thang cuối cùng ông mới ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ăn.
“Ông ngoại!” Bùi Đăng Khôi đứng lên gọi lớn.
Bùi Nhật Minh khẽ gật đầu, hai tay vắt ra sau lưng, vừa đi vừa nhìn về phía bàn ăn với nét mặt vui vẻ.
Khi bắt gặp đôi mắt trầm lắng của Ngô Huệ, Bùi Nhật Minh loạng choạng, ông đứng không vững, cả người thiếu chút nữa thì ngã xuống nền nhà, may mà ông còn nhanh tay đã bám được vào cánh tủ gần đó rồi thở phào một tiếng nhẹ nhõm, trong lúc ông loạng choạng là tiếng ghế chà sát vào nền nhà khi mọi người cùng nhau đứng lên.
“Bố, bố có sao không?” Bùi Vinh Đức lập tức chạy tới, ông vừa nhìn Bùi Nhật Minh với ánh mắt lo lắng vừa hỏi.
Bùi Vinh Quang cũng nhanh chân chạy lại trong sự hốt hoảng.
“Bố, bố không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
Bùi Nhật Minh đẩy hai người con trai ra, mắt liếc nhìn Ngô Huệ lúc này cũng đã đứng dậy rồi gầm lên: “Làm cái gì thế hả? chẳng phải là ăn một bữa cơm thôi à? làm cái gì mà hốt hoảng? Mau ngồi xuống hết đi.”
Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang đã đều hơn 50 tuổi cả rồi nhưng vẫn bị dạy bảo trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt con cháu, lại thêm việc hôm nay có người ngoài đến, điều này khiến hai người họ cảm thấy lúng túng, nhưng cũng không dám cãi lại Bùi Nhật Minh.
Bùi Nhật Minh hắng giọng hai tiếng rồi lại đứng thẳng lưng, phủi phủi người dù trên người không có bụi rồi lại chắp tay đi về phía phòng ăn.
Bùi Quốc Huy đứng bên cạnh Ngô Huệ, cung kính nói: “Ông nội!”
Ngô Huệ tuy đã gặp Bùi Nhật Minh vài lần nhưng cũng chưa chính thức cung kính chào hỏi chính thức bảo giờ, còn lúc này, Bùi Nhật Minh lại giả bộ như không quen biết với cô, Ngô Huệ cũng không muốn làm khó ông mà chỉ cung kính chào: “Chào thủ trưởng!”
“Ừm.” thái độ của Bùi Nhật Minh đối với cô không nóng không lạnh, ông quay đầu nhìn Bùi Vinh Đức: “Anh cả, sao nhà có khách mà cũng không nói một tiếng?”
Bùi Quốc Huy liền cười và nói: “Ông nội, lẽ nào ông quên rồi, đây là Huệ, cháu đã từng cho ông xem báo mà.”
Bùi Nhật Minh tuy sớm đã biết Ngô Huệ nhưng cũng không lưu tâm lắm về khuôn mặt cô, chỉ là cơ bản cũng biết đó là một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, thỉnh thoảng cũng hơi ương bướng, lúc này Bùi Quốc Huy nhắc thì ông cũng giật mình nhớ ra.
Lần đó, Bùi Nhật Minh bị Bùi Quốc Huy nịnh nọt vài câu và đồng ý cho Ngô Huệ vào cửa, đợi tới khi ông về phòng sách thì mới giật mình nhớ ra thế này không được, việc lớn như thế sao mình không suy nghĩ kĩ hơn về mối quan hệ của bọn chúng mà đã đồng ý? Ông thầm bực trong lòng nhưng cũng thầm an ủi bản thân, thực ra bản thân cũng vô tội, điều là bị tên tiểu tử Bùi Quốc Huy lừa.
Sau đó một thời gian thì Bùi Quốc Huy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, còn ông cũng đã quên đi, hóa ra tên tiểu tử đó cũng lắm chiêu trò, mới có nửa tháng trời đã đưa người về nhà rồi.
Đưa về nhà thì cũng thôi cho xong, nhưng sao đưa về lại là cái con bé nha đầu này chứ!
Nghĩ tới việc bản thân mình phải chịu ấm ức Bùi Nhật Minh liền cảm thấy bực dọc trong người, liệu con bé tiểu nha đầu này có tranh thủ lúc mình không ở đây mà đem sự việc của bản thân truyền ra ngoài rồi không?
Đang suy nghĩ thì ông liền nghe thấy giọng nói của Bùi Quốc Huy: “Ông nội, món mì trộn của ông Huệ đã mang tới cho ông rồi.”
Bùi Quốc Huy nhìn như thể chỉ tiện nói một câu nhưng khiến tất cả mọi người trong phòng ăn đều hướng ánh mắt về phía Ngô Huệ rồi lại nhìn về phía Bùi Nhật Minh.
Chuyện Bùi Nhật Minh ngày hôm đó câu cá bị con chó quân đội đuổi tới giữa sông sớm đã được lan truyền khắp khu quân đội Xuân Sơn, nhất thời trở thành câu chuyện bàn tán của mọi người trong lúc ăn cơm, lúc uống trà. Ngô Huệ - người được cho là con dâu tương lai của nhà họ Bùi cũng được nói tới khi họ nhắc tới chuyện này dù chưa từng gặp mặt cô.
Vì lão gia nhà họ Bùi là người rất coi trọng thể diện, sự việc này tuy trong nhà mọi người không nhắc tới nhưng rõ ràng là mọi người đều biết.
Khi Bùi Quốc Huy nói câu: “Ông nội, món mì trộn của ông Huệ đã mang tới cho ông rồi.” mọi người chỉ coi như đó là việc lấy lòng của Ngô Huệ, hôm nay tới nhà thực ra cũng chỉ coi như cho đủ nghi lễ khi mọi người sớm đã biết cô sẽ trở thành con dâu nhà họ Bùi.
Mộc Vinh nheo mày lại, rõ ràng cũng không ngờ được bố chồng mình lại dường như khá thân thiết với Ngô Huệ như vậy.
Ngô Bích Ngọc thì cười hi hi tiếp lời: “Hóa ra bố và Ngô Huệ sớm đã biết nhau rồi, Huệ à, cháu với ông quen nhau thế nào đấy?”
Ngô Huệ đang định trả lời, thì cô nghe thấy tiếng hắng giọng rõ ràng là đang nhằm về mình.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bùi Nhật Minh hai tay vắt sau lưng, đầu ngẩng cao đi tới bên cạnh bàn ăn, khi đi ngang qua cô, ông dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cái sau đó lại như không nhìn gì, nét mặt nghiêm nghị ngồi xuống bàn ăn.
Đợi sau khi chủ nhân nhà họ Bùi là Bùi Nhật Minh ngồi xuống, mọi người mới từ từ trở về vị trí của mình.
“Bảo mẫu, mì trộn của Huệ mang tới khi nãy bà đã cho vào lò vi sóng hâm nóng lại chưa?” Bùi Quốc Huy quay đầu lại nói với bảo mẫu đang mang đồ ăn lên.
Bảo mẫu cười cười rồi đi vào trong beeso, ngay sau đó thì bưng một đĩa mì trộn ra.
Mùi xì dầu lập tức lan ra khắp căn phòng ăn.
Nói rồi Bùi Phong Thuận lật tới một bức ảnh nào đó và vẫy tay để Ngô Huệ nhìn theo.
“Lại đây, đây là bức ảnh được chụp khi Thần Thần 18 tuổi ở nhà.
Ngô Huệ đang định đứng lên đi lại gần thì cánh cửa phòng bị đẩy ra, cô quay đầu nhìn thì thấy Bùi Quốc Huy không biết đã đứng đó từ lúc nào.”
Anh đi vào trong, ánh mắt nhìn vào cuốn album trên tay Bùi Phong Thuận: “Mọi người đang xem gì đấy?”
“Ảnh toàn gia đình.” Bùi Đăng Khôi cướp lời nói: “Ảnh của cả nhà ta.”
“Vậy sao?”
Bùi Quốc Huy ngồi xuống bên cạnh Ngô Huệ, cánh tay vòng qua eo cô một cách tự nhiên, quay đầu lại nhìn Bùi Đăng Khôi: “Làm xong bài về nhà chưa?”
Đôi mắt Bùi Đăng Khôi như đang né ánh nhìn của Bùi Quốc Huy, lập tức chạy tới trước bàn và tiếp tục vẽ tranh.
Bùi Quốc Huy khẽ vỗ nhẹ vào eo của Ngô Huệ: “Đi thôi, bữa tối được dọn ra bàn rồi.”
“Cô vừa mới cho Huệ xem ảnh em họ cháu đấy.” Bùi Phong Thuận nhìn Bùi Quốc Huy và nói.
Bùi Quốc Huy cúi người xuống, cầm cuốn album, tự mình lật mấy trang, Ngô Huệ còn chưa kịp xem thì anh đã lật tới trang cuối cùng sau đó anh gập cuốn album lại và đặt lên bà: “Ăn cơm đã rồi tính tiếp.”
Nói xong anh nhìn Ngô Huệ: “Nếu như em muốn xem thì sau khi ăn cơm xong anh sẽ bảo cô đi vào phòng lưu giữ lấy hết album ra cho em xem.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” So với xem ảnh toàn gia đình của nhà họ Bùi thì cô thích xem ảnh từ nhỏ tới lớn của anh hơn.
Bùi Quốc Huy khẽ cười, không tiếp tục chủ đề xem ảnh nữa, anh nói: “Vậy thì chúng ta xuống dưới thôi.”
..........
Mọi người đều đã xuống lầu, Mộc Vinh đang giúp bảo mẫu sắp đồ ăn ra bàn.
Bùi Quốc Huy kéo tay Ngô Huệ đi vào trong, Mộc Vinh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu làm công việc của mình.
“Mẹ, có cần bọn con giúp gì không?”
Bùi Quốc Huy đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, anh xắn tay áo lên.
“Đi gọi chú Hai con và mọi người vào đi, cũng tới giờ ăn cơm rồi.” Mộc Vinh nói rồi liền đi vào bếp.
Bùi Quốc Huy vỗ nhẹ vào vai Ngô Huệ, để cô ngồi xuống, mình anh đi ra phòng khách gọi mọi người vào ăn cơm.
Trong phòng ăn có hai bảo mẫu đang bận rộn với thìa bát.
Ngô Huệ do dự trong giây lát rồi cô đi vào bếp giúp mọi người.
Cô vừa bước chân vào bếp liền nghe thấy tiếng Mộc Vinh hỏi bảo mẫu: “Không cho ớt đấy chứ?”
“Bà yên tâm, chúng tôi biết rồi, sáng nay và cả trưa nay bà đã dặn dò, khách hôm nay tới không ăn được cay.”
Nghe vậy Mộc Vinh gật đầu hài lòng, vừa quay đầu ra liền nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở cửa bếp, đột nhiên, nụ cười trên miệng không giấu được, nhưng vẫn ra mặt vẻ lạnh lùng, tay bưng một đĩa thức ăn vừa đi ra ngoài vừa nói: “Vào đây làm gì, mau đi ra ngoài đi.”
Ngô Huệ lặng lẽ gật đầu, đi theo bà ra ngoài, nhưng không ngờ phía sau lưng dồn tới một sức nặng khác thường.
Mộc Vinh theo bản năng buông chiếc đĩa thức ăn xuống và đỡ lấy Ngô Huệ, quay người ra trách móc bảo mẫu: “Mắt mũi để đâu thế hả? đi đứng không nhìn trước nhìn sau gì cả?”
Bảo mẫu hiếm khi thấy Mộc Vinh nói nặng lời như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Ngô Huệ sau khi đứng vững lại, cô thấy bảo mẫu có vẻ lo lắng liền mau nói với Mộc Vinh: “Bác gái, cháu không sao đâu ạ.”
Lúc này Mộc Vinh mới để ý nhìn Ngô Huệ một lượt từ trên xuống dưới, khi phát hiện bản thân mình thả chiếc đĩa thức ăn xuống, bà liền nheo mày lại, rồi tự nhiên bỏ tay đang đỡ Ngô Huệ ra và nói “thu dọn sạch sẽ đi rồi ra ngoài.”
Ngô Huệ cúi đầu nhìn đĩa thức ăn rơi tung tóe dưới đất, trong lòng đang suy nghĩ về những hành động của Mộc Vinh.
...........
Ngô Huệ đi ra khỏi nhà bếp, mọi người đã đều tập trung trong phòng ăn rồi.
Bùi Quốc Huy tiến lại gần và kéo tay cô tới một vị trí trống:: “Vào bếp làm gì đấy?”
“Vốn em muốn giúp bác gái một tay nhưng không ngờ đã không giúp được lại còn gây thêm phiền phức.” Ngô Huệ nói với vẻ bất lực và có phần hối lỗi.
Bùi Quốc Huy nhìn cô, kéo ghế ngồi ra cho cô và ngồi xuống bên cạnh.
Bầu không khí trong phòng ăn rất ấm áp, mọi người đều tập trung hỏi việc học hành của Bùi Đăng Khôi.
Bùi Vinh Đức ngồi đối diện với Bùi Quốc Huy, bắt đầu từ lúc Ngô Huệ ngồi xuống ông liên tục để ý cô, ánh mắt rất phức tạp, khi Bùi Vinh Quang hỏi ông uống rượu vang hay rượu trắng ông cũng trả lời cho có, dường như đang có tâm sự gì đó.
Ngô Huệ cũng biết ánh mắt của Bùi Vinh Đức đang hướng về phía mình, thỉnh thoảng cô chỉ mỉm cười nhìn lại.
Vài lần như vậy Bùi Vinh Đức mới không nhìn cô nữa và quay sang nói chuyện với Bùi Vinh Quang.
Phía dưới bàn ăn, bàn tay Bùi Quốc Huy cầm lấy tay cô, lặng lẽ động viên cô.
“Sao bố vẫn chưa xuống? Mọi người chưa gọi bố à?” Bùi Phong Thuận đột nhiên hỏi.
Ngô Bích Ngọc bịt miệng cười, liếc mắt nhìn Ngô Huệ, rồi tiếp lời Bùi Phong Thuận: “Cô cũng không phải không biết tính bố.”
“Lẽ nào....” Bùi Phong Thuận còn chưa nói xong, từ tầng hai đã truyền tới tiếng bước chân.
Mọi người trong phòng ăn đều hướng ánh mắt về phía tiếng bước chân phát ra.
Cửa cầu thang tầng hai xuất hiện hình ảnh một người đàn ông đã nhiều tuổi mặc một bộ đồ màu xanh bộ đội, đi đôi giày da đen đang bước xuống bậc cầu thang, tiếng bước chân vô cùng rõ trong không gian tĩnh lặng.
Người đàn ông với mái tóc đã bạc, khuôn mặt nhăn nheo nhưng vẫn giữ được nét uy nghiêm, làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt của Bùi Nhật Minh cho thấy những thăng trầm trong cuộc sống của ông, điều này không khiến ông nhìn có vẻ đáng thương mà càng thể hiện được sự vững chãi, am hiểu về cuộc đời, về con người, về cuộc sống. Mỗi bước chân ông bước đi đều rất vững chắc, cứng rắn. Trên ngực trái bộ quân phục ông đang mặc trên người là rất nhiều những huân huy chương.
Bùi Phong Thuận thở dài một tiếng, rõ ràng sớm đã biết Bùi Nhật Minh sẽ làm thế này.
Bùi Vinh Quang cũng nheo mày lại, liếc nhìn vợ một cái.
Khi đó Bùi Nhật Minh đứng trên bậc cầu thang, lưng ông thẳng đứng, dùng ánh mắt tinh anh nhìn xuống dưới, ánh mắt liếc nhìn từng người đang ngồi trên bàn ăn, sau đó lại từ từ bước xuống, khi bước xuống bậc cầu thang cuối cùng ông mới ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ăn.
“Ông ngoại!” Bùi Đăng Khôi đứng lên gọi lớn.
Bùi Nhật Minh khẽ gật đầu, hai tay vắt ra sau lưng, vừa đi vừa nhìn về phía bàn ăn với nét mặt vui vẻ.
Khi bắt gặp đôi mắt trầm lắng của Ngô Huệ, Bùi Nhật Minh loạng choạng, ông đứng không vững, cả người thiếu chút nữa thì ngã xuống nền nhà, may mà ông còn nhanh tay đã bám được vào cánh tủ gần đó rồi thở phào một tiếng nhẹ nhõm, trong lúc ông loạng choạng là tiếng ghế chà sát vào nền nhà khi mọi người cùng nhau đứng lên.
“Bố, bố có sao không?” Bùi Vinh Đức lập tức chạy tới, ông vừa nhìn Bùi Nhật Minh với ánh mắt lo lắng vừa hỏi.
Bùi Vinh Quang cũng nhanh chân chạy lại trong sự hốt hoảng.
“Bố, bố không sao chứ? Có bị trẹo chân không?”
Bùi Nhật Minh đẩy hai người con trai ra, mắt liếc nhìn Ngô Huệ lúc này cũng đã đứng dậy rồi gầm lên: “Làm cái gì thế hả? chẳng phải là ăn một bữa cơm thôi à? làm cái gì mà hốt hoảng? Mau ngồi xuống hết đi.”
Bùi Vinh Đức và Bùi Vinh Quang đã đều hơn 50 tuổi cả rồi nhưng vẫn bị dạy bảo trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt con cháu, lại thêm việc hôm nay có người ngoài đến, điều này khiến hai người họ cảm thấy lúng túng, nhưng cũng không dám cãi lại Bùi Nhật Minh.
Bùi Nhật Minh hắng giọng hai tiếng rồi lại đứng thẳng lưng, phủi phủi người dù trên người không có bụi rồi lại chắp tay đi về phía phòng ăn.
Bùi Quốc Huy đứng bên cạnh Ngô Huệ, cung kính nói: “Ông nội!”
Ngô Huệ tuy đã gặp Bùi Nhật Minh vài lần nhưng cũng chưa chính thức cung kính chào hỏi chính thức bảo giờ, còn lúc này, Bùi Nhật Minh lại giả bộ như không quen biết với cô, Ngô Huệ cũng không muốn làm khó ông mà chỉ cung kính chào: “Chào thủ trưởng!”
“Ừm.” thái độ của Bùi Nhật Minh đối với cô không nóng không lạnh, ông quay đầu nhìn Bùi Vinh Đức: “Anh cả, sao nhà có khách mà cũng không nói một tiếng?”
Bùi Quốc Huy liền cười và nói: “Ông nội, lẽ nào ông quên rồi, đây là Huệ, cháu đã từng cho ông xem báo mà.”
Bùi Nhật Minh tuy sớm đã biết Ngô Huệ nhưng cũng không lưu tâm lắm về khuôn mặt cô, chỉ là cơ bản cũng biết đó là một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, thỉnh thoảng cũng hơi ương bướng, lúc này Bùi Quốc Huy nhắc thì ông cũng giật mình nhớ ra.
Lần đó, Bùi Nhật Minh bị Bùi Quốc Huy nịnh nọt vài câu và đồng ý cho Ngô Huệ vào cửa, đợi tới khi ông về phòng sách thì mới giật mình nhớ ra thế này không được, việc lớn như thế sao mình không suy nghĩ kĩ hơn về mối quan hệ của bọn chúng mà đã đồng ý? Ông thầm bực trong lòng nhưng cũng thầm an ủi bản thân, thực ra bản thân cũng vô tội, điều là bị tên tiểu tử Bùi Quốc Huy lừa.
Sau đó một thời gian thì Bùi Quốc Huy cũng không nhắc lại chuyện này nữa, còn ông cũng đã quên đi, hóa ra tên tiểu tử đó cũng lắm chiêu trò, mới có nửa tháng trời đã đưa người về nhà rồi.
Đưa về nhà thì cũng thôi cho xong, nhưng sao đưa về lại là cái con bé nha đầu này chứ!
Nghĩ tới việc bản thân mình phải chịu ấm ức Bùi Nhật Minh liền cảm thấy bực dọc trong người, liệu con bé tiểu nha đầu này có tranh thủ lúc mình không ở đây mà đem sự việc của bản thân truyền ra ngoài rồi không?
Đang suy nghĩ thì ông liền nghe thấy giọng nói của Bùi Quốc Huy: “Ông nội, món mì trộn của ông Huệ đã mang tới cho ông rồi.”
Bùi Quốc Huy nhìn như thể chỉ tiện nói một câu nhưng khiến tất cả mọi người trong phòng ăn đều hướng ánh mắt về phía Ngô Huệ rồi lại nhìn về phía Bùi Nhật Minh.
Chuyện Bùi Nhật Minh ngày hôm đó câu cá bị con chó quân đội đuổi tới giữa sông sớm đã được lan truyền khắp khu quân đội Xuân Sơn, nhất thời trở thành câu chuyện bàn tán của mọi người trong lúc ăn cơm, lúc uống trà. Ngô Huệ - người được cho là con dâu tương lai của nhà họ Bùi cũng được nói tới khi họ nhắc tới chuyện này dù chưa từng gặp mặt cô.
Vì lão gia nhà họ Bùi là người rất coi trọng thể diện, sự việc này tuy trong nhà mọi người không nhắc tới nhưng rõ ràng là mọi người đều biết.
Khi Bùi Quốc Huy nói câu: “Ông nội, món mì trộn của ông Huệ đã mang tới cho ông rồi.” mọi người chỉ coi như đó là việc lấy lòng của Ngô Huệ, hôm nay tới nhà thực ra cũng chỉ coi như cho đủ nghi lễ khi mọi người sớm đã biết cô sẽ trở thành con dâu nhà họ Bùi.
Mộc Vinh nheo mày lại, rõ ràng cũng không ngờ được bố chồng mình lại dường như khá thân thiết với Ngô Huệ như vậy.
Ngô Bích Ngọc thì cười hi hi tiếp lời: “Hóa ra bố và Ngô Huệ sớm đã biết nhau rồi, Huệ à, cháu với ông quen nhau thế nào đấy?”
Ngô Huệ đang định trả lời, thì cô nghe thấy tiếng hắng giọng rõ ràng là đang nhằm về mình.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bùi Nhật Minh hai tay vắt sau lưng, đầu ngẩng cao đi tới bên cạnh bàn ăn, khi đi ngang qua cô, ông dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cái sau đó lại như không nhìn gì, nét mặt nghiêm nghị ngồi xuống bàn ăn.
Đợi sau khi chủ nhân nhà họ Bùi là Bùi Nhật Minh ngồi xuống, mọi người mới từ từ trở về vị trí của mình.
“Bảo mẫu, mì trộn của Huệ mang tới khi nãy bà đã cho vào lò vi sóng hâm nóng lại chưa?” Bùi Quốc Huy quay đầu lại nói với bảo mẫu đang mang đồ ăn lên.
Bảo mẫu cười cười rồi đi vào trong beeso, ngay sau đó thì bưng một đĩa mì trộn ra.
Mùi xì dầu lập tức lan ra khắp căn phòng ăn.
Bình luận facebook