Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 149 CÔ THỰC SỰ THÍCH CHÚ ẤY
CHƯƠNG 149 CÔ THỰC SỰ THÍCH CHÚ ẤY
Hai mươi mấy năm sau, ngày hôm đó lại nhìn thấy Ngô Bích Ngọc trước cửa căn hộ, nhớ lại người phụ đứng giơ tay lên suýt xoa giữa cái lạnh, Bùi Vinh Đức không có cách nào để nhắc và nói về người phụ nữ đó giống như ngày xưa nữa.
Phía dưới truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Bùi Vinh Đức đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen như mực phía ngoài, suy nghĩ của ông dần xa xăm.
Lẽ nào đây chính là số mệnh?
Đã hai mươi mấy năm qua đi, những cố nhân đó cuối cùng vẫn được sắp đặt để ở bên nhau?
..........
So với nhà họ Bùi, nhà họ Dương lúc này cũng đang náo nhiệt không kém.
Dương Thanh Ngân đứng trên hành lang tâng hai, nhìn Dương Bảo Long và con trai anh ở trong phòng khách dưới tầng một, bàn tay cô đặt trên lan can khẽ nắm chặt lại, cô cúi xuống nhìn bụng mình, hôm nay cô phải nghĩ cách để gọi tất cả những người này tới.
Trần Gia Huy đã đồng ý cô rồi, hôm nay sẽ nói rõ quan hệ của bọn họ với nhà họ Dương.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa cô và Trần Gia Huy chẳng hề có tiến triển gì, tuy anh vẫn đối xử với cô như thế nhưng thỉnh thoảng khi bên cạnh cô thì hay thất thần khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, mà “đứa bé” trong bụng cô cũng không thể mãi thế này được.
Cô quay người trở về phòng của Trần Gia Huy, vừa mở cửa đã thấy Trần Gia Huy đang đứng ở ban công, hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, cánh cửa ban công hé mở truyền vào hơi thuốc rất nồng, cô không chịu được mà bịt chặt mũi lại, cô đang do dự xem có nên bước vào trong hay không.
Dương Thanh Ngân từ phía sau ôm lấy Trần Gia huy: “Sao anh lại hút thuốc rồi? chẳng phải đã nói vì con thì không được hút nữa à?”
Trần Gia Huy không ngờ Dương Thanh Ngân lại bước vào, anh nghĩ tới đứa bé trong bụng nên liền dập thuốc đi, đang định quay người lại thì anh lướt mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô, khoảnh khắc đó khiến con tim anh đau nhói, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Ngô Huệ ngồi trong xe của Bùi Quốc Huy, một tay cô đặt lên cánh cửa xe, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, chiếc nhẫn đó sáng lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ khi trời gần tối, hai chiếc xe đi lướt qua nhau, hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng của chiếc xe.
Vậy mà cô đã cùng với Bùi Quốc Huy về nhà họ Bùi rồi....
Trần Gia Huy khẽ nhếch mép, cô gái đó có phải đã bị say mê trước những lời ngon tiếng ngọt của Bùi Quốc Huy không?
“Anh Huy, anh hai và mọi người không ở phía dưới đâu, chúng ta có muốn xuống đó không?”
Dương Thanh Ngân áp sát người vào lưng của Trần Gia Huy, cô dụi dụi đầu mình vào lưng anh, miệng khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Trần Gia Huy gỡ tay cô ra, quay đầu lại và nói: “Thanh Ngân, chuyện công khai chúng ta nên suy nghĩ thêm.”
Miệng Dương Thanh Ngân đang cười nhưng khi nghe thấy câu nói đó liền tắt ngay nụ cười: “Anh Huy, anh sao thế? Tối qua chúng ta chẳng phải đã nói rồi mà?”
“Anh nghĩ lúc này chưa phù hợp lắm, anh chỉ sợ nói ra bọn họ không chấp nhận....”
“Tại sao lại không chấp nhận? Sao anh không nói thẳng ra anh không hề muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu như anh thực sự cam tâm tình nguyện thì tại sao cứ nghĩ tới nghĩ lui, nếu chẳng phải là em lấy đứa bé trong bụng ra để xin anh thì chắc anh cũng chẳng định nghĩ tới chuyện này đâu?”
Trần Gia Huy nheo mày lại: “Em nghĩ nhiều rồi, nếu là trách nhiệm của anh thì anh sẽ không đùn đẩy.”
Dương Thanh Ngân nào tin, đột nhiên cô thò tay vào trong túi quần anh, Trần Gia Huy muốn ngăn cô lại nhưng không kịp, cô cầm lấy điện thoại anh, bắt đầu mở nhật ký cuộc gọi và tin nhắn.
“Em làm gì thế?” Trần Gia Huy cảm thấy có chút bực mình, anh đưa tay ra muốn lấy lại chiếc điện thoại.
Nhưng Dương Thanh Ngân một mực cầm lấy: “Em chỉ muốn xem xem, anh có gì mà phải chột dạ như thế? Nếu như anh không có người phụ nữ khác thì cần gì phải sợ? Hay là thực sự có thứ em không nên nhìn?”
Nói rồi co không để lãng phí một giây một phút nào, nhanh chóng mở nhật kí cuộc gọi và tin nhắn ra, đợi tới lúc xác nhận không có tin nhắn hay cuộc gọi nào đáng nghi cô mới thở phào một tiếng, nhưng vào đúng giây phút đó cô liền nhìn Trần Gia Huy với vẻ lo lắng: “Anh Huy, em....”
“Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì trả điện thoại đây.”
Dương Thanh Ngân mím chặt môi, hai mắt đỏ lên và ọng nước: “Anh Huy, em thực sự rất sợ, em....”
Lúc này Trần Gia Huy cảm thấy rất bực dọc trong người, anh cầm điện thoại rồi quay người rời đi.
Dương Thanh Ngân vội vàng giữ anh lại, khóc thút thít ra vẻ đáng thương: “Anh huy, ngoài anh ra thì em chẳng còn gì nữa, nếu ngay cả anh cũng không cần em nữa thì em sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?”
Trần Gia huy lặng người đi: “Em còn có người nhà.” Nói rồi anh gỡ tay cô ra và đi ra khỏi căn phòng.
Bùi Quốc Huy cùng với Bùi Vinh Đức sau khi lên lầu thì dưới phòng khách chỉ còn lại một mình Ngô Huệ là người ngoài.
Đột nhiên, chiếc váy của Ngô Huệ bị ai đó kéo kéo, cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Bùi Đăng Khôi đang nhìn cô.
Đôi mắt của Bùi Đăng Khôi cũng đen lánh và sâu hoắm, Ngô Huệ đột nhiên phát hiện đó là sự di truyền của những người nhà họ Bùi.
“Mẹ cháu nói cô là người làm kế hoạch, có phải cô cũng biết vẽ không?”
Người làm kế hoạch nhiều ít cũng biết vẽ, Ngô Huệ liền gật đầu: “Cô biết một chút.”
Bùi Đăng Khôi lập tức kéo tay Ngô Huệ ra ngoài, rồi vừa đi vừa nói: “Vậy thì tốt, cô cùng cháu đi vẽ đi.”
Ngô Huệ quay đầu lại nhìn Bùi Phong Thuận, Ngô Bích Ngọc liền cười ha ha ra hiệu đồng ý: “Đi đi, đi đi!”
.................
Ngô Huệ được Bùi Đăng Khôi kéo tới một căn phòng nhỏ, bên trong bài trí rất ngăn nắp, chắc đó là phòng sách của Bùi Đăng Khôi, khi mà nhìn thấy họ tên của Bùi Đăng Khôi được ghi trên cuốn vở, nét mặt Ngô Huệ có vẻ rất ngạc nhiên.
“Rất kì lạ sao?” Bùi Đăng Khôi chẳng để ý gù liền hỏi: “Bố mẹ cháu li hôn, cháu mang họ mẹ cháu.”
Ngô Huệ cảm thấy có chút lúng túng, cảm thấy tự nhiên mình lại chạm vào nỗi đau của một cậu bé, cô muốn xin lỗi nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Bùi Đăng Khôi ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, tay cầm bút chì và khung vẽ bắt đầu đưa những nét đầu tiên: “Bố cháu không yêu mẹ cháu, vì thế bọn họ li hôn, cháy không muốn vì cháu mà bố không thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, thế nên cháu đã ở cùng với mẹ.”
Ngô Huệ nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi vẽ rất chăm chú, không hiểu tại sao cô liền nhìn thấy ở cậu bé hình ảnh của mình.
Có điều cậu khá may mắn, ít nhất mẹ cậu còn rất yêu cậu, bên cạnh còn có sự yêu thương của những người khác trong nhà họ Bùi.
Ngô Huệ xoa xoa đầu Bùi Đăng Khôi.
Bùi Đăng Khôi đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô thực sự thích chú ba à?”
Ngô Huệ nghe thấy câu hỏi liền đứng ngây người ra, đặc biệt trước mặt cô là đôi mắt đen nhánh giống hệt với mắt của Bùi Quốc Huy, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Bùi Đăng Khôi đặt chiếc bút chì xuống, hai chân vắt lên nhau, rồi nhìn Ngô Huệ: “Nếu cô giống như bố cháu, đến với chú ba chỉ vì dùng chú ấy làm bước đệm thì sau này cháu sẽ không thèm chơi với cô nữa.”
Rồi sau đó cậu không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Huệ cười.
Một đứa trẻ như vậy càng làm cho người khác cảm thấy thương xót, quá hiểu chuyện, trưởng thành quá sớm, những điều cậu nghĩ đều nhiều hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Ngô Huệ cũng chỉ khẽ cười: “Chú ba cháu là người rất tốt, cô thực sự thích chú ấy.”
Bùi Đăng Khôi đặt tay lên ngực, thở phào một tiếng, khuôn mặt căng thẳng bỗng nở một nụ cười: “Vậy thì tốt!”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Bùi Phong Thuận đẩy cửa đi vào, liền trông thấy nét mặt vui mừng của con trai đang nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ thấy Bùi Phong Thuận bước vào vội đứng lên: “Cô tới ạ!”
“Ngồi xuống đi.” Bùi Phong Thuận ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa cười vừa nhìn Ngô Huệ: “Cô không phải chị cả, thế nên trước mặt cô cũng không cần giữ kẽ quá.”
Bùi Đăng Khôi đột nhiên nhảy ra khỏi ghế và chạy ra ngoài.
“Thằng bé này.....” Bùi Phong Thuận nhìn hiền hậu theo bóng dáng cậu con trai, mãi cho tới khi tấm lưng cậu bé biến mất phía sau cánh cửa thì mới thu ánh nhìn về rồi quay sang phí Ngô Huệ: “Vừa nãy hai người nói chuyện gì mà vui thế?”
Ngô Huệ lắc lắc đầu, cười cười: “Cũng không có gì ạ, Đăng Khôi quan tâm tới Bùi Quốc Huy chút thôi ạ.”
Bùi Minh Ngọc cũng cười, nhìn tập tranh đang được đặt trên bàn, ánh mắt liền trở nên xa xăm: “Năm xưa khi cô đưa Đăng Khôi từ Mỹ về nước nó mới hai tuổi, năm đó Quốc Huy cũng hai mươi mấy tuổi rồi,nếu như nó muốn thì sớm đã có thể làm bố trẻ con rồi.”
“Vì thế trong lòng của Đăng Khôi thì Quốc Huy vừa là anh vừa là cha.”
Bùi Phong Thuận nói rồi dừng lại vài giây, quay ra nhìn Ngô Huệ rồi mới nói tiếp: “Chắc Quốc Huy cũng nói với cháu cô và bố của Đăng Khôi đã li hôn rồi?”
“Dạ vừa nãy Đăng Khôi cũng có nói.”
Bùi Phong Thuận khẽ gật đầu.
Sau đó căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ kì, nhưng Ngô Huệ cũng không cảm thấy có gì khó xử.
“Chị cả cũng chỉ là thể hiện ra vẻ khó khăn vậy thôi, cháu cũng đừng để bụng.” Bùi Phong Thuận lại nói: “Dù sao thì Quốc Huy cũng vừa mới ly hôn với Dương Thanh Ngân cũng chưa lâu, rồi nó lại đưa cháu về nhà ngay như thế, nếu chị ấy tỏ ra nhiệt tình quá thì lại có chuyện cho thiên hạ họ bàn tán.”
Ngô Huệ gật đầu: “Cháu biết ạ, cháu cũng hiểu ý của bác gái.”
“Con người ta sống trên đời, có ai có thể thông minh cả một đời chứ? huống hồ rất nhiều chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Bùi Phong Thuận nói cảm thán vài câu: “Người đi bước nữa ấy mà, thực ra cũng chỉ là cách nói của những người ghen tỵ với người khác thôi, dù cháu có không gả cho Quốc Huy mà gả cho một người bình thường trong xã hội thì làm gì có nhà báo nào quan tâm tới chuyện đó chứ?”
Ngô Huệ ngồi nghe mà không đáp lời.
“Làm gì có cô gái nào không mong muốn cuộc sống hôn nhân của mình sẽ hạnh phúc ngọt ngào như lúc mới yêu, thế nhưng có bao nhiêu cô gái thực sự hạnh phúc cả đời?” vừa nói Bùi Phong Thuận vừa đưa tay ra cầm lấy tay của Ngô Huệ, Ngô Huệ ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ.
Bùi Phong Thuận lại lên tiếng: “Nếu như cháu cũng là thật lòng với nó thì cũng không phải sợ gì, có những việc chỉ cần cháu nỗ lực thì cháu mới biết kết quả ra sao, bất luận môi trường thế nào, chỉ cần cháu tin vào Quốc Huy là được.”
Ngô Huệ cảm thấy cảm động trước những lời nói của Bùi Phong Thuận, đúng lúc đó cánh cửa phòng lại được đẩy vào, Bùi Đăng Khôi chạy vào phòng.
Trong tay cậu bé cầm một quyển album ảnh lớn.
“Lại nói, hôm nay trong nhà ngoài mẹ cô và chú hai thì còn thiếu em gái cô nữa.”
Dương Thanh Ngân còn có một người cô?
Ngô Huệ nhìn Bùi Phong Thuận với ánh mắt ngạc nhiên và tay đón lấy quyển album, trước đây Bùi Quốc Huy chưa từng nói với cô về điều này.
“Em rể cô công tác ở Bộ ngoại giao, mấy năm nay bị điều đi nước ngoài làm việc, em gái cô không muốn hai người hai chốn nên đưa con gái cùng đi, nhưng cũng nhanh lắm, nhiệm kì của em rể cô cũng sắp hết rồi.”
Bùi Phong Thuận lật cuốn album: “Để cô tìm một bức ảnh toàn bộ gia đình cho cháu xem.”
Ngô Huệ cười cười, Bùi Đăng Khôi thì trèo lên người cô, có vẻ như càng gần gũi hơn lúc trước.
“Đúng rồi.” Bùi Phong Thuận ngẩng đầu lên nhìn Ngô Huệ: “Nếu như cô nhớ không nhầm thì cháu năm nay 25 tuổi đúng không?”
Ngô Huệ gật đầu: “Cháu vừa mới qua sinh nhật không lâu ạ.”
Bùi Phong Thuận cười gật gù: “Cũng trùng hợp thật đấy, con gái của em gái cô năm nay cũng 25 tuổi, nó sinh vào đầu năm chắc là hơn cháu khoảng một tháng tuổi, khi đó cô và thím hai thím ba còn đặc biệt mua quà gửi sang cho nó.”
Hai mươi mấy năm sau, ngày hôm đó lại nhìn thấy Ngô Bích Ngọc trước cửa căn hộ, nhớ lại người phụ đứng giơ tay lên suýt xoa giữa cái lạnh, Bùi Vinh Đức không có cách nào để nhắc và nói về người phụ nữ đó giống như ngày xưa nữa.
Phía dưới truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Bùi Vinh Đức đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen như mực phía ngoài, suy nghĩ của ông dần xa xăm.
Lẽ nào đây chính là số mệnh?
Đã hai mươi mấy năm qua đi, những cố nhân đó cuối cùng vẫn được sắp đặt để ở bên nhau?
..........
So với nhà họ Bùi, nhà họ Dương lúc này cũng đang náo nhiệt không kém.
Dương Thanh Ngân đứng trên hành lang tâng hai, nhìn Dương Bảo Long và con trai anh ở trong phòng khách dưới tầng một, bàn tay cô đặt trên lan can khẽ nắm chặt lại, cô cúi xuống nhìn bụng mình, hôm nay cô phải nghĩ cách để gọi tất cả những người này tới.
Trần Gia Huy đã đồng ý cô rồi, hôm nay sẽ nói rõ quan hệ của bọn họ với nhà họ Dương.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa cô và Trần Gia Huy chẳng hề có tiến triển gì, tuy anh vẫn đối xử với cô như thế nhưng thỉnh thoảng khi bên cạnh cô thì hay thất thần khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, mà “đứa bé” trong bụng cô cũng không thể mãi thế này được.
Cô quay người trở về phòng của Trần Gia Huy, vừa mở cửa đã thấy Trần Gia Huy đang đứng ở ban công, hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, cánh cửa ban công hé mở truyền vào hơi thuốc rất nồng, cô không chịu được mà bịt chặt mũi lại, cô đang do dự xem có nên bước vào trong hay không.
Dương Thanh Ngân từ phía sau ôm lấy Trần Gia huy: “Sao anh lại hút thuốc rồi? chẳng phải đã nói vì con thì không được hút nữa à?”
Trần Gia Huy không ngờ Dương Thanh Ngân lại bước vào, anh nghĩ tới đứa bé trong bụng nên liền dập thuốc đi, đang định quay người lại thì anh lướt mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô, khoảnh khắc đó khiến con tim anh đau nhói, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Ngô Huệ ngồi trong xe của Bùi Quốc Huy, một tay cô đặt lên cánh cửa xe, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, chiếc nhẫn đó sáng lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ khi trời gần tối, hai chiếc xe đi lướt qua nhau, hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng của chiếc xe.
Vậy mà cô đã cùng với Bùi Quốc Huy về nhà họ Bùi rồi....
Trần Gia Huy khẽ nhếch mép, cô gái đó có phải đã bị say mê trước những lời ngon tiếng ngọt của Bùi Quốc Huy không?
“Anh Huy, anh hai và mọi người không ở phía dưới đâu, chúng ta có muốn xuống đó không?”
Dương Thanh Ngân áp sát người vào lưng của Trần Gia Huy, cô dụi dụi đầu mình vào lưng anh, miệng khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Trần Gia Huy gỡ tay cô ra, quay đầu lại và nói: “Thanh Ngân, chuyện công khai chúng ta nên suy nghĩ thêm.”
Miệng Dương Thanh Ngân đang cười nhưng khi nghe thấy câu nói đó liền tắt ngay nụ cười: “Anh Huy, anh sao thế? Tối qua chúng ta chẳng phải đã nói rồi mà?”
“Anh nghĩ lúc này chưa phù hợp lắm, anh chỉ sợ nói ra bọn họ không chấp nhận....”
“Tại sao lại không chấp nhận? Sao anh không nói thẳng ra anh không hề muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu như anh thực sự cam tâm tình nguyện thì tại sao cứ nghĩ tới nghĩ lui, nếu chẳng phải là em lấy đứa bé trong bụng ra để xin anh thì chắc anh cũng chẳng định nghĩ tới chuyện này đâu?”
Trần Gia Huy nheo mày lại: “Em nghĩ nhiều rồi, nếu là trách nhiệm của anh thì anh sẽ không đùn đẩy.”
Dương Thanh Ngân nào tin, đột nhiên cô thò tay vào trong túi quần anh, Trần Gia Huy muốn ngăn cô lại nhưng không kịp, cô cầm lấy điện thoại anh, bắt đầu mở nhật ký cuộc gọi và tin nhắn.
“Em làm gì thế?” Trần Gia Huy cảm thấy có chút bực mình, anh đưa tay ra muốn lấy lại chiếc điện thoại.
Nhưng Dương Thanh Ngân một mực cầm lấy: “Em chỉ muốn xem xem, anh có gì mà phải chột dạ như thế? Nếu như anh không có người phụ nữ khác thì cần gì phải sợ? Hay là thực sự có thứ em không nên nhìn?”
Nói rồi co không để lãng phí một giây một phút nào, nhanh chóng mở nhật kí cuộc gọi và tin nhắn ra, đợi tới lúc xác nhận không có tin nhắn hay cuộc gọi nào đáng nghi cô mới thở phào một tiếng, nhưng vào đúng giây phút đó cô liền nhìn Trần Gia Huy với vẻ lo lắng: “Anh Huy, em....”
“Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì trả điện thoại đây.”
Dương Thanh Ngân mím chặt môi, hai mắt đỏ lên và ọng nước: “Anh Huy, em thực sự rất sợ, em....”
Lúc này Trần Gia Huy cảm thấy rất bực dọc trong người, anh cầm điện thoại rồi quay người rời đi.
Dương Thanh Ngân vội vàng giữ anh lại, khóc thút thít ra vẻ đáng thương: “Anh huy, ngoài anh ra thì em chẳng còn gì nữa, nếu ngay cả anh cũng không cần em nữa thì em sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?”
Trần Gia huy lặng người đi: “Em còn có người nhà.” Nói rồi anh gỡ tay cô ra và đi ra khỏi căn phòng.
Bùi Quốc Huy cùng với Bùi Vinh Đức sau khi lên lầu thì dưới phòng khách chỉ còn lại một mình Ngô Huệ là người ngoài.
Đột nhiên, chiếc váy của Ngô Huệ bị ai đó kéo kéo, cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Bùi Đăng Khôi đang nhìn cô.
Đôi mắt của Bùi Đăng Khôi cũng đen lánh và sâu hoắm, Ngô Huệ đột nhiên phát hiện đó là sự di truyền của những người nhà họ Bùi.
“Mẹ cháu nói cô là người làm kế hoạch, có phải cô cũng biết vẽ không?”
Người làm kế hoạch nhiều ít cũng biết vẽ, Ngô Huệ liền gật đầu: “Cô biết một chút.”
Bùi Đăng Khôi lập tức kéo tay Ngô Huệ ra ngoài, rồi vừa đi vừa nói: “Vậy thì tốt, cô cùng cháu đi vẽ đi.”
Ngô Huệ quay đầu lại nhìn Bùi Phong Thuận, Ngô Bích Ngọc liền cười ha ha ra hiệu đồng ý: “Đi đi, đi đi!”
.................
Ngô Huệ được Bùi Đăng Khôi kéo tới một căn phòng nhỏ, bên trong bài trí rất ngăn nắp, chắc đó là phòng sách của Bùi Đăng Khôi, khi mà nhìn thấy họ tên của Bùi Đăng Khôi được ghi trên cuốn vở, nét mặt Ngô Huệ có vẻ rất ngạc nhiên.
“Rất kì lạ sao?” Bùi Đăng Khôi chẳng để ý gù liền hỏi: “Bố mẹ cháu li hôn, cháu mang họ mẹ cháu.”
Ngô Huệ cảm thấy có chút lúng túng, cảm thấy tự nhiên mình lại chạm vào nỗi đau của một cậu bé, cô muốn xin lỗi nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Bùi Đăng Khôi ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, tay cầm bút chì và khung vẽ bắt đầu đưa những nét đầu tiên: “Bố cháu không yêu mẹ cháu, vì thế bọn họ li hôn, cháy không muốn vì cháu mà bố không thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, thế nên cháu đã ở cùng với mẹ.”
Ngô Huệ nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi vẽ rất chăm chú, không hiểu tại sao cô liền nhìn thấy ở cậu bé hình ảnh của mình.
Có điều cậu khá may mắn, ít nhất mẹ cậu còn rất yêu cậu, bên cạnh còn có sự yêu thương của những người khác trong nhà họ Bùi.
Ngô Huệ xoa xoa đầu Bùi Đăng Khôi.
Bùi Đăng Khôi đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô thực sự thích chú ba à?”
Ngô Huệ nghe thấy câu hỏi liền đứng ngây người ra, đặc biệt trước mặt cô là đôi mắt đen nhánh giống hệt với mắt của Bùi Quốc Huy, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Bùi Đăng Khôi đặt chiếc bút chì xuống, hai chân vắt lên nhau, rồi nhìn Ngô Huệ: “Nếu cô giống như bố cháu, đến với chú ba chỉ vì dùng chú ấy làm bước đệm thì sau này cháu sẽ không thèm chơi với cô nữa.”
Rồi sau đó cậu không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Huệ cười.
Một đứa trẻ như vậy càng làm cho người khác cảm thấy thương xót, quá hiểu chuyện, trưởng thành quá sớm, những điều cậu nghĩ đều nhiều hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Ngô Huệ cũng chỉ khẽ cười: “Chú ba cháu là người rất tốt, cô thực sự thích chú ấy.”
Bùi Đăng Khôi đặt tay lên ngực, thở phào một tiếng, khuôn mặt căng thẳng bỗng nở một nụ cười: “Vậy thì tốt!”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Bùi Phong Thuận đẩy cửa đi vào, liền trông thấy nét mặt vui mừng của con trai đang nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ thấy Bùi Phong Thuận bước vào vội đứng lên: “Cô tới ạ!”
“Ngồi xuống đi.” Bùi Phong Thuận ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa cười vừa nhìn Ngô Huệ: “Cô không phải chị cả, thế nên trước mặt cô cũng không cần giữ kẽ quá.”
Bùi Đăng Khôi đột nhiên nhảy ra khỏi ghế và chạy ra ngoài.
“Thằng bé này.....” Bùi Phong Thuận nhìn hiền hậu theo bóng dáng cậu con trai, mãi cho tới khi tấm lưng cậu bé biến mất phía sau cánh cửa thì mới thu ánh nhìn về rồi quay sang phí Ngô Huệ: “Vừa nãy hai người nói chuyện gì mà vui thế?”
Ngô Huệ lắc lắc đầu, cười cười: “Cũng không có gì ạ, Đăng Khôi quan tâm tới Bùi Quốc Huy chút thôi ạ.”
Bùi Minh Ngọc cũng cười, nhìn tập tranh đang được đặt trên bàn, ánh mắt liền trở nên xa xăm: “Năm xưa khi cô đưa Đăng Khôi từ Mỹ về nước nó mới hai tuổi, năm đó Quốc Huy cũng hai mươi mấy tuổi rồi,nếu như nó muốn thì sớm đã có thể làm bố trẻ con rồi.”
“Vì thế trong lòng của Đăng Khôi thì Quốc Huy vừa là anh vừa là cha.”
Bùi Phong Thuận nói rồi dừng lại vài giây, quay ra nhìn Ngô Huệ rồi mới nói tiếp: “Chắc Quốc Huy cũng nói với cháu cô và bố của Đăng Khôi đã li hôn rồi?”
“Dạ vừa nãy Đăng Khôi cũng có nói.”
Bùi Phong Thuận khẽ gật đầu.
Sau đó căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ kì, nhưng Ngô Huệ cũng không cảm thấy có gì khó xử.
“Chị cả cũng chỉ là thể hiện ra vẻ khó khăn vậy thôi, cháu cũng đừng để bụng.” Bùi Phong Thuận lại nói: “Dù sao thì Quốc Huy cũng vừa mới ly hôn với Dương Thanh Ngân cũng chưa lâu, rồi nó lại đưa cháu về nhà ngay như thế, nếu chị ấy tỏ ra nhiệt tình quá thì lại có chuyện cho thiên hạ họ bàn tán.”
Ngô Huệ gật đầu: “Cháu biết ạ, cháu cũng hiểu ý của bác gái.”
“Con người ta sống trên đời, có ai có thể thông minh cả một đời chứ? huống hồ rất nhiều chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Bùi Phong Thuận nói cảm thán vài câu: “Người đi bước nữa ấy mà, thực ra cũng chỉ là cách nói của những người ghen tỵ với người khác thôi, dù cháu có không gả cho Quốc Huy mà gả cho một người bình thường trong xã hội thì làm gì có nhà báo nào quan tâm tới chuyện đó chứ?”
Ngô Huệ ngồi nghe mà không đáp lời.
“Làm gì có cô gái nào không mong muốn cuộc sống hôn nhân của mình sẽ hạnh phúc ngọt ngào như lúc mới yêu, thế nhưng có bao nhiêu cô gái thực sự hạnh phúc cả đời?” vừa nói Bùi Phong Thuận vừa đưa tay ra cầm lấy tay của Ngô Huệ, Ngô Huệ ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ.
Bùi Phong Thuận lại lên tiếng: “Nếu như cháu cũng là thật lòng với nó thì cũng không phải sợ gì, có những việc chỉ cần cháu nỗ lực thì cháu mới biết kết quả ra sao, bất luận môi trường thế nào, chỉ cần cháu tin vào Quốc Huy là được.”
Ngô Huệ cảm thấy cảm động trước những lời nói của Bùi Phong Thuận, đúng lúc đó cánh cửa phòng lại được đẩy vào, Bùi Đăng Khôi chạy vào phòng.
Trong tay cậu bé cầm một quyển album ảnh lớn.
“Lại nói, hôm nay trong nhà ngoài mẹ cô và chú hai thì còn thiếu em gái cô nữa.”
Dương Thanh Ngân còn có một người cô?
Ngô Huệ nhìn Bùi Phong Thuận với ánh mắt ngạc nhiên và tay đón lấy quyển album, trước đây Bùi Quốc Huy chưa từng nói với cô về điều này.
“Em rể cô công tác ở Bộ ngoại giao, mấy năm nay bị điều đi nước ngoài làm việc, em gái cô không muốn hai người hai chốn nên đưa con gái cùng đi, nhưng cũng nhanh lắm, nhiệm kì của em rể cô cũng sắp hết rồi.”
Bùi Phong Thuận lật cuốn album: “Để cô tìm một bức ảnh toàn bộ gia đình cho cháu xem.”
Ngô Huệ cười cười, Bùi Đăng Khôi thì trèo lên người cô, có vẻ như càng gần gũi hơn lúc trước.
“Đúng rồi.” Bùi Phong Thuận ngẩng đầu lên nhìn Ngô Huệ: “Nếu như cô nhớ không nhầm thì cháu năm nay 25 tuổi đúng không?”
Ngô Huệ gật đầu: “Cháu vừa mới qua sinh nhật không lâu ạ.”
Bùi Phong Thuận cười gật gù: “Cũng trùng hợp thật đấy, con gái của em gái cô năm nay cũng 25 tuổi, nó sinh vào đầu năm chắc là hơn cháu khoảng một tháng tuổi, khi đó cô và thím hai thím ba còn đặc biệt mua quà gửi sang cho nó.”
Bình luận facebook