Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 145 ANH CÓ THỂ HIỂU LÀ… EM ĐỒNG Ý LẤY ANH RỒI NHÉ_
CHƯƠNG 145: ANH CÓ THỂ HIỂU LÀ… EM ĐỒNG Ý LẤY ANH RỒI NHÉ?
Dường như lo lắng anh không nghe thấy, cô lại nói lại một lần nữa: “Em rất nhớ anh, Bùi Quốc Huy.”
Bùi Quốc Huy nhìn cô gái bé bỏng đang ôm mình không buông, nghe thấy “nỗi nhớ nhung” mà cô dường như dùng hết sức nói ra, nụ cười trong đáy mắt anh dần rõ hơn, hơi vỗ lên lưng cô: “Anh đã rất nhiều ngày không được ngủ ngon rồi.”
Trái tim Ngô Huệ đập loạn lên không kiềm chế nổi, mặt bỗng đỏ bừng, buông tay đang ôm lấy anh, né người nhường lối đi, không ngờ không cẩn thận chân lại vấp vào tấm đá xanh ở cửa huyền quan, lảo đảo liền ngã nhào.
Bùi Quốc Huy giơ tay kịp thời kéo cô, anh có hơi dùng sức, lại lần nữa kéo cô trở vào trong lòng.
“Lời vừa nãy, anh tưởng là thật.”Anh cúi đầu nhìn gò má đỏ bừng của cô, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc.
Hai tay Ngô Huệ đẩy ngực anh ra, má càng nóng lên: “Tin là thật hay chỉ là nói đùa là tùy anh.”
“Anh có thể hiểu là… em đồng ý lấy anh rồi nhé?”
“Em rót nước cho anh.”
Trong lòng Bùi Quốc Huy trống không, anh nhìn người phụ nữ chạy mất tăm, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ.
Ngô Huệ từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy người đàn ông nằm trên ghế sofa ở phòng khách. Anh ta nhắm mắt, mặt hơi hướng vào bên trong, lồng ngực bởi vì sự hít thở đều đều mà hơi phồng lên, giống như đã ngủ say.
Cô bước nhẹ chân theo bản năng, đi vào phòng ngủ cầm một chiếc thảm mỏng ra. Cô quay trở lại phòng khách, cúi người, cẩn thận đắp lên cho anh ta.Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy râu màu xanh ở cằm dưới, còn cả hốc mắt lõm xuống.
Ngô Huệ ngồi xuống bên ghế sofa, yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của anh ta. Qua một lúc lâu, cô từ từ nắm lấy cánh tay trái của Bùi Quốc Huy, phía trên có một vết cắn mờ, giống như cái bớt trời sinh không xóa đi được.
Cô cúi đầu, hôn lên chỗ trên cánh tay đó một cách vô cùng cẩn thận.
Lúc cô chuẩn bị đứng lên rời đi, cổ tay lại bị nắm trở lại. Cô có chút kinh ngạc quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đã tỉnh, hai mắt đen láy mà thâm thúy nhìn cô, chứng tỏ vừa nãy không hề ngủ say. Ngô Huệ giống như làm chuyện xấu bị bắt được, ngại ngùng không biết làm sao.
Ánh mắt của anh ta khóa chặt cô, cười nhẹ thành tiếng: “Lần đầu tiên em đến nhà họ Bùi, thím ba của anh bảo em gọi anh là gì?”
Anh ba.
Lần đó ở trên bàn thẻ, cô mê man gọi anh ta là anh ba.
Thì ra, anh ta vẫn luôn nhớ.
Bùi Quốc Huy nắm chặt tay cô: “Anh thích em gọi anh như vậy.”
Ngô Huệ nhìn anh ta, nhẹ nhàng đổi gọi một tiếng: “Anh ba.”
Nụ cười của anh ta càng mở rộng, anh ta ngồi dậy, nâng bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô, xoa chiếc nhẫn đó: “Về nhà với anh, Ngô Huệ.”
Ngô Huệ nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp của anh ta, tim đập chậm lại, tay của cô nhẹ nhàng nắm lại tay anh ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi Quốc Huy cười một cách thỏa mãn, nâng cằm dưới của cô, vừa định cúi người hôn, điện thoải của Ngô Huệ vang lên không đúng lúc. Anh quay đầu nhìn điện thoại với màn hình sáng lên ở bên cạnh, Ngô Huệ ngượng ngùng cầm điện thoại, nhấn lên màn hình.
“Điện thoại của ai?”Đáy mắt Bùi Quốc Huy ánh lên nét không vui, là ai không có mắt nhìn, tối muộn còn gọi điện.
Ngô Huệ nhìn anh ta một chút: “Không phải điện thoại, là wechat.”
Cô còn chưa nói xong, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng quát to: “Cái đó… ngày mai đến cửa Bộ Tư lệnh, nhớ mang theo một suất mì trộn tương!”
Sau khi đồng ý trở về nhà họ Bùi với Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ ngủ không ngon cả buổi tối, sáng sớm mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại đã gần mười hai giờ trưa.
Căn hộ lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, cô đi ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy vali hành lý vẫn để trong phòng khách.
Là vali của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ tiến lên, vali đã mở ra, quần áo bên trong bị lật tung lên, còn có không ít cái đặt trên ghế sofa. Có lẽ buổi sáng lúc anh ta cầm quần áo đi thay giặt đã làm bừa, chỉ là… sao không mang vali đi nhỉ?
Cô cúi người xuống, gấp những bộ vest và áo sơ mi xộc xệch lại rồi đặt vào trong vali, kéo khóa vali lại.
Trên bàn uống nước đặt một tờ giấy nhớ.
“Anh đến công ty, năm giờ chiều đến đón em, đến lúc đó mình cùng về nhà.”
Nhìn thấy hai chữ “về nhà”, hốc mắt Ngô Huệ đột nhiên có chút đỏ, có chút lo lắng, lại có chút cảm xúc đã tới thì an tâm ở lại.
Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa bước vào liền nhìn thấy trong hai cái chậu đựng đồ bẩn mình vứt vào tối hôm qua đã có thêm bộ đồ của đàn ông, đặc biệt là trong chậu nhỏ ngâm đồ lót của cô lại có thêm quần lót nam màu đen vô cùng chướng mắt.
Ngô Huệ lớn như vậy vẫn chưa từng giặt đồ lót trong của đàn ông trưởng thành.
Nhòm chiếc quần lót nam sát sít cạnh chiếc áo ngực của mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng. Bùi Quốc Huy không chỉ để lẫn quần áo của mình với quần áo của cô, anh ta còn “tốt bụng” ngâm chung, rõ ràng chính là muốn cô giặt sạch sẽ toàn bộ rồi phơi lên.
Điện thoại reo lên, Ngô Huệ ra ngoài nghe, nhìn thấy ba chữ Bùi Quốc Huy, trong đầu lướt qua chiếc quần lót đen đó.
“Dậy rồi à?” Giọng mang chút từ tính của Bùi Quốc Huy vang lên: “Đừng quên ăn cơm trưa.”
Ngô Huệ hừ một tiếng, không vui vẻ: “Nếu không có chuyện gì em cúp máy đây.”
“Ví tiền của anh ở trên bàn ăn, muốn mua gì tự đi mua, mật khẩu là sinh nhật em.”
Ngô Huệ đi đến phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy ví nam đặt trên bàn, mở ra có một đống thẻ tín dụng.
Đầu ngón tay cô lướt qua một loạt thẻ vàng kim đó, thuận miệng nói: “Thẻ nào?”
“Tất cả đều có thể quẹt.” Giọng nói Bùi Quốc Huy dịu dàng chậm rãi khiến tim cô đập nhanh: “Mật khẩu là giống nhau.”
Ngô Huệ đương nhiên biết ý đồ khi anh ta đổi mật khẩu thành sinh nhật cô, một người đàn ông bằng lòng giao phó gia tài của anh ta cho một người phụ nữ, chứng tỏ anh ta sẵn lòng để người phụ nữ này hòa vào cuộc sống của anh ta.Sự tin tưởng này càng khiến người ta xúc động hơn so với tờ giấy đăng ký kết hôn.
“Của anh chính là của em, chỉ cần em mong muốn đều có thể cho em.”
Cô siết chặt điện thoại: “Anh… không sợ em sẽ phá sạch của cải của anh sao?”
“Nghe lời, mua thứ tốt nhất ở nhà chờ anh, còn nữa… quần áo trong phòng vệ sinh nhớ giặt nhé.”
Suy nghĩ của Ngô Huệ đang dao động, đột nhiên chiếc quần lót màu đen đó lại một lần nữa hung hăng hiện lên trước mặt nàng.
“Tự anh về mà giặt!”Ngô Huệ cắn răng nghiến lợi phản bác.
Bùi Quốc Huy khẽ cười một cách vui vẻ, kéo dài âm cuối.
Ngô Huệ bị cười thẹn quá hóa giận, đập thẳng điện thoại một tiếng lạch cạch, giơ tay lên che hai má đỏ ửng của mình.
Nhưng cuối cùng cô vẫn giặt hai chậu quần áo, còn về chiếc quần lót đó, cô tìm một cái móc áo móc từ trong chậu lên, phơi thẳng lên trên bồn cầu, tạo thành một đường phong cảnh đặc biệt.
…
Sau khi giặt xong quần áo, Ngô Huệ quay trở về phòng ngủ thay áo sơ mi và quần bò, đi đôi giày chạy ra ngoài.
Đến nhà họ Bùi, cho dù bọn họ có thái độ gì, người là bề dưới như cô chính thức đến thăm hỏi, quà là thứ không thể không mang theo.
Đây có lẽ chính là lý do Bùi Quốc Huy để ví tiền ở lại nhà.
Lúc Ngô Huệ đi ngang qua một cửa hàng đồ nam nổi tiếng, cô bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt dừng ở một vị trí nào đó trong cửa hàng.Chỗ đó treo một chiếc cà vạt sợi bóng màu đỏ rượu.
Cô nghĩ đến lần nào đó lúc gặp mặt Bùi Quốc Huy, anh ta mặc áo sơ mi màu xanh đậm, áo vest cùng kiểu, thắt cái cà vạt màu đỏ rượu.So sánh với những chiếc cà vạt màu khác, màu rượu đỏ dường như là màu dành riêng cho Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ vừa đặt tay lên trên chiếc cà vạt, bỗng nhiên từ bên cạnh một bàn tay đặt ngang ra, ngón tay thon dài cũng đè lên cà vạt.
Cô nhìn theo sang, người nhìn trúng chiếc cà vạt giống mình lại là Dương Thanh Ngân.
“Xem ra mắt nhìn của hai chúng ta vẫn có chút giống nhau.”
Ngô Huệ bỏ tay khỏi chiếc cà vạt, vẻ mặt dửng dưng thu lại ánh mắt, hỏi nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Giúp tôi lấy một cái mới.”
“Xin lỗi cô, cà vạt của cửa hàng đều là đặt may, mỗi loại chỉ có một chiếc.” Nhân viên bán hàng áy náy giải thích.
Ngô Huệ lại nhìn chiếc cà vạt trên giá, nhưng nó đã bị Dương Thanh Ngân cầm trên tay.
Đôi mắt đen láy của Dương Thanh Ngân chứa đựng ý cười nhìn Ngô Huệ, tự nhiên thoải mái giơ chiếc cà vạt màu đỏ rượu trong tay: “Tuy rằng cô nhìn trúng nó trước, nhưng bây giờ người có nó lại là tôi.”
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ lên, đáy mắt là sự tự tin khi tình thế bắt buộc: “Cái này là của tôi.”
Ngô Huệ và Dương Thanh Ngân nhìn nhau mấy giây, nụ cười khiêu khích và châm biếm trên mặt Dương Thanh Ngân không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.Ngô Huệ bật cười, lúc này, một nhân viên cửa hàng cầm một chiếc hộp bước đến trước mặt Ngô Huệ, bên trong đặt một chiếc cà vạt màu vàng đồng.
“Đây là mẫu mới nhất hôm nay mới có, cô muốn xem một chút không?”
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt thay đổi của Dương Thanh Ngân, liền cầm chiếc cà vạt: “Lấy cái này đi.”
Đợi nhân viên bán hàng cầm chiếc cà vạt đi đóng gói, Ngô Huệ đi trả tiền trước, lúc đi qua Dương Thanh Ngân bước chân cô chậm lại, nghiêng mặt nhìn cô ta: “Chiếc cà vạt trong tay cô có đẹp đến mấy cũng chỉ là kiểu cũ, còn của tôi lại là kiểu mới nhất.”
Nói rồi Ngô Huệ liền đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Dương Thanh Ngân đi theo đến bên quầy thu ngân, đưa cà vạt cho nhân viên, nở nụ cười vui vẻ nhìn Ngô Huệ: “Kiểu mới nhất thì làm sao? Dù sao cũng không phải là lòng tốt của mình, cho dù mua về cũng dùng không thoải mái.”
Nhân viên trong tiệm cũng nhận ra sự đối đầu giữa hai người phụ nữ trước mắt, trong nhất thời không dám mở lời.
“Vậy sao?”Ngô Huệ cười bình thản, quay đầu hỏi nhân viên: “Bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi mốt triệu, bốn trăm hai mươi ba nghìn.”
Ngô Huệ nghe thấy giá cũng không nhíu mày, từ trong túi lấy một chiếc ví da, rút một chiếc thẻ đưa cho nhân viên.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc ví da đó, sắc mặt của Dương Thanh Ngân tối sầm lại, hai tay bóp chặt chiếc cà vạt trong tay. Chiếc ví da này… sao cô lại không thể nhận ra chứ?Từng có lúc khi cô hờn dỗi một tiếng, người đàn ông đó sẽ rút nó từ trong chiếc áo vest ra trả tiền cho món đồ mà cô thích.
Bùi Quốc Huy - người đàn ông này có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, lớn là biệt thự sinh sống, nhỏ là những đồ diện trên người, anh ta đều chọn mua hàng chất lượng cao, và chiếc ví da này cũng là hàng đặt riêng, trong ví da còn có tên viết tắt của anh ta.
Đặc biệt là giây phút nhìn thấy Ngô Huệ đưa thẻ vàng ra, Dương Thanh Ngân bị làm tức đến đỏ mắt!
Dương Thanh Ngân không cam lòng cắn môi dưới, mắt hung dữ nhìn Ngô Huệ. Trong giây lát, sự ghen tị, tức giận, nhục nhã làm cho cô ta bóp chiếc cà vạt đến mức biến dạng. Anh ta sao dám… sao dám đưa ví tiền của mình cho người phụ nữ này!
Nghĩ đến việc mình gả cho Bùi Quốc Huy lâu như vậy, ngay cả một tấm thẻ phụ anh ta cũng chưa từng đưa cho mình, thẻ vàng càng không cần phải nói! Tuy rằng Bùi Quốc Huy đã cho cô ta quyền lợi ký hóa đơn, chỉ cần là món đồ cô ta thích, cô ta đều có thể cầm đi thẳng, nhưng đối với cô ta như vậy là không đủ!
Dựa vào cái gì mà thứ cô ta không có được, Ngô Huệ có thể dễ dàng có được?
“Phiền cô nhập mật khẩu.”
Ngô Huệ nhập mật khẩu, ký tên, cầm lấy chiếc cà vạt đã được nhân viên gói xong: “Cảm ơn.”
“Nếu thật sự là hiểu lầm, vậy càng phải nói rõ mới được.”Bùi Quốc Huy lớn tiếng nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng lễ độ, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Trong đám người, Lý Quốc Vinh tính sớm đã không nhịn được liền gây rối: “Đúng vậy, nói rõ ràng, nói rõ ràng trước mặt mọi người!”
“Trần Gia Huy, mẹ anh hồ đồ, anh không ngốc sao? Tại sao anh lại ly hôn với Ngô Huệ, nói rõ những chuyện đã xảy ra đi!”Lâm Đức thêm dầu vào lửa hét lên: “Chúng tôi tối nay sẽ chứng nhận cho hai người!”
“Quốc Huy, mọi chuyện vẫn ở trong tầm, hôm nay anh lại một lần nữa giật dây đám người này gây chuyện, cũng nên vừa phải thôi!”
Dương Bảo Long dẹp cơn tức xuống, được cảnh vệ dìu chống gậy đi ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bùi Quốc Huy: “Họ Dương nhà tôi và họ Bùi nhà cậu tuy rằng không phải là ruột thịt đi chăng nữa, nhưng cũng không nhất thiết phải làm ầm đến mức sau này gặp nhau còn nóng mắt chứ?”
Ngô Huệ có thể cảm nhận rõ ràng sự đối đầu căng thẳng trong không khí. Cô quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy nhìn lại Dương Bảo Long, ánh mắt không chút nhượng bộ: “Tôi không rõ ý của ông Lưu, chúng tôi chẳng qua là muốn một câu nói của cháu ngoại ông.”
“Chỉ là muốn một câu nói sao?” Dương Bảo Long nheo mắt lại, chứa sự sắc bén nhìn về Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy cười một cách nhẹ nhàng thong dong: “Một câu có thể trả lại sự trong sạch cho vợ sắp cưới của tôi, để cô ấy không cần chịu đựng những lời đồn đại vô cớ nữa.”
Dương Bảo Long thấy dáng vẻ không đạt được mục đích không chịu bỏ qua của Bùi Quốc Huy, ông ta trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Trần Gia Huy : “Nói đi.”
“Bố, bố hồ đồ rồi sao?”Dương Thảo Nguyên thét lên thành tiếng: “Rõ ràng chính là người đàn bà đó, cô ta…”
Dường như lo lắng anh không nghe thấy, cô lại nói lại một lần nữa: “Em rất nhớ anh, Bùi Quốc Huy.”
Bùi Quốc Huy nhìn cô gái bé bỏng đang ôm mình không buông, nghe thấy “nỗi nhớ nhung” mà cô dường như dùng hết sức nói ra, nụ cười trong đáy mắt anh dần rõ hơn, hơi vỗ lên lưng cô: “Anh đã rất nhiều ngày không được ngủ ngon rồi.”
Trái tim Ngô Huệ đập loạn lên không kiềm chế nổi, mặt bỗng đỏ bừng, buông tay đang ôm lấy anh, né người nhường lối đi, không ngờ không cẩn thận chân lại vấp vào tấm đá xanh ở cửa huyền quan, lảo đảo liền ngã nhào.
Bùi Quốc Huy giơ tay kịp thời kéo cô, anh có hơi dùng sức, lại lần nữa kéo cô trở vào trong lòng.
“Lời vừa nãy, anh tưởng là thật.”Anh cúi đầu nhìn gò má đỏ bừng của cô, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc.
Hai tay Ngô Huệ đẩy ngực anh ra, má càng nóng lên: “Tin là thật hay chỉ là nói đùa là tùy anh.”
“Anh có thể hiểu là… em đồng ý lấy anh rồi nhé?”
“Em rót nước cho anh.”
Trong lòng Bùi Quốc Huy trống không, anh nhìn người phụ nữ chạy mất tăm, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ.
Ngô Huệ từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy người đàn ông nằm trên ghế sofa ở phòng khách. Anh ta nhắm mắt, mặt hơi hướng vào bên trong, lồng ngực bởi vì sự hít thở đều đều mà hơi phồng lên, giống như đã ngủ say.
Cô bước nhẹ chân theo bản năng, đi vào phòng ngủ cầm một chiếc thảm mỏng ra. Cô quay trở lại phòng khách, cúi người, cẩn thận đắp lên cho anh ta.Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy râu màu xanh ở cằm dưới, còn cả hốc mắt lõm xuống.
Ngô Huệ ngồi xuống bên ghế sofa, yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của anh ta. Qua một lúc lâu, cô từ từ nắm lấy cánh tay trái của Bùi Quốc Huy, phía trên có một vết cắn mờ, giống như cái bớt trời sinh không xóa đi được.
Cô cúi đầu, hôn lên chỗ trên cánh tay đó một cách vô cùng cẩn thận.
Lúc cô chuẩn bị đứng lên rời đi, cổ tay lại bị nắm trở lại. Cô có chút kinh ngạc quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đã tỉnh, hai mắt đen láy mà thâm thúy nhìn cô, chứng tỏ vừa nãy không hề ngủ say. Ngô Huệ giống như làm chuyện xấu bị bắt được, ngại ngùng không biết làm sao.
Ánh mắt của anh ta khóa chặt cô, cười nhẹ thành tiếng: “Lần đầu tiên em đến nhà họ Bùi, thím ba của anh bảo em gọi anh là gì?”
Anh ba.
Lần đó ở trên bàn thẻ, cô mê man gọi anh ta là anh ba.
Thì ra, anh ta vẫn luôn nhớ.
Bùi Quốc Huy nắm chặt tay cô: “Anh thích em gọi anh như vậy.”
Ngô Huệ nhìn anh ta, nhẹ nhàng đổi gọi một tiếng: “Anh ba.”
Nụ cười của anh ta càng mở rộng, anh ta ngồi dậy, nâng bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô, xoa chiếc nhẫn đó: “Về nhà với anh, Ngô Huệ.”
Ngô Huệ nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp của anh ta, tim đập chậm lại, tay của cô nhẹ nhàng nắm lại tay anh ta, nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi Quốc Huy cười một cách thỏa mãn, nâng cằm dưới của cô, vừa định cúi người hôn, điện thoải của Ngô Huệ vang lên không đúng lúc. Anh quay đầu nhìn điện thoại với màn hình sáng lên ở bên cạnh, Ngô Huệ ngượng ngùng cầm điện thoại, nhấn lên màn hình.
“Điện thoại của ai?”Đáy mắt Bùi Quốc Huy ánh lên nét không vui, là ai không có mắt nhìn, tối muộn còn gọi điện.
Ngô Huệ nhìn anh ta một chút: “Không phải điện thoại, là wechat.”
Cô còn chưa nói xong, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng quát to: “Cái đó… ngày mai đến cửa Bộ Tư lệnh, nhớ mang theo một suất mì trộn tương!”
Sau khi đồng ý trở về nhà họ Bùi với Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ ngủ không ngon cả buổi tối, sáng sớm mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại đã gần mười hai giờ trưa.
Căn hộ lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, cô đi ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy vali hành lý vẫn để trong phòng khách.
Là vali của Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ tiến lên, vali đã mở ra, quần áo bên trong bị lật tung lên, còn có không ít cái đặt trên ghế sofa. Có lẽ buổi sáng lúc anh ta cầm quần áo đi thay giặt đã làm bừa, chỉ là… sao không mang vali đi nhỉ?
Cô cúi người xuống, gấp những bộ vest và áo sơ mi xộc xệch lại rồi đặt vào trong vali, kéo khóa vali lại.
Trên bàn uống nước đặt một tờ giấy nhớ.
“Anh đến công ty, năm giờ chiều đến đón em, đến lúc đó mình cùng về nhà.”
Nhìn thấy hai chữ “về nhà”, hốc mắt Ngô Huệ đột nhiên có chút đỏ, có chút lo lắng, lại có chút cảm xúc đã tới thì an tâm ở lại.
Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa bước vào liền nhìn thấy trong hai cái chậu đựng đồ bẩn mình vứt vào tối hôm qua đã có thêm bộ đồ của đàn ông, đặc biệt là trong chậu nhỏ ngâm đồ lót của cô lại có thêm quần lót nam màu đen vô cùng chướng mắt.
Ngô Huệ lớn như vậy vẫn chưa từng giặt đồ lót trong của đàn ông trưởng thành.
Nhòm chiếc quần lót nam sát sít cạnh chiếc áo ngực của mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng. Bùi Quốc Huy không chỉ để lẫn quần áo của mình với quần áo của cô, anh ta còn “tốt bụng” ngâm chung, rõ ràng chính là muốn cô giặt sạch sẽ toàn bộ rồi phơi lên.
Điện thoại reo lên, Ngô Huệ ra ngoài nghe, nhìn thấy ba chữ Bùi Quốc Huy, trong đầu lướt qua chiếc quần lót đen đó.
“Dậy rồi à?” Giọng mang chút từ tính của Bùi Quốc Huy vang lên: “Đừng quên ăn cơm trưa.”
Ngô Huệ hừ một tiếng, không vui vẻ: “Nếu không có chuyện gì em cúp máy đây.”
“Ví tiền của anh ở trên bàn ăn, muốn mua gì tự đi mua, mật khẩu là sinh nhật em.”
Ngô Huệ đi đến phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy ví nam đặt trên bàn, mở ra có một đống thẻ tín dụng.
Đầu ngón tay cô lướt qua một loạt thẻ vàng kim đó, thuận miệng nói: “Thẻ nào?”
“Tất cả đều có thể quẹt.” Giọng nói Bùi Quốc Huy dịu dàng chậm rãi khiến tim cô đập nhanh: “Mật khẩu là giống nhau.”
Ngô Huệ đương nhiên biết ý đồ khi anh ta đổi mật khẩu thành sinh nhật cô, một người đàn ông bằng lòng giao phó gia tài của anh ta cho một người phụ nữ, chứng tỏ anh ta sẵn lòng để người phụ nữ này hòa vào cuộc sống của anh ta.Sự tin tưởng này càng khiến người ta xúc động hơn so với tờ giấy đăng ký kết hôn.
“Của anh chính là của em, chỉ cần em mong muốn đều có thể cho em.”
Cô siết chặt điện thoại: “Anh… không sợ em sẽ phá sạch của cải của anh sao?”
“Nghe lời, mua thứ tốt nhất ở nhà chờ anh, còn nữa… quần áo trong phòng vệ sinh nhớ giặt nhé.”
Suy nghĩ của Ngô Huệ đang dao động, đột nhiên chiếc quần lót màu đen đó lại một lần nữa hung hăng hiện lên trước mặt nàng.
“Tự anh về mà giặt!”Ngô Huệ cắn răng nghiến lợi phản bác.
Bùi Quốc Huy khẽ cười một cách vui vẻ, kéo dài âm cuối.
Ngô Huệ bị cười thẹn quá hóa giận, đập thẳng điện thoại một tiếng lạch cạch, giơ tay lên che hai má đỏ ửng của mình.
Nhưng cuối cùng cô vẫn giặt hai chậu quần áo, còn về chiếc quần lót đó, cô tìm một cái móc áo móc từ trong chậu lên, phơi thẳng lên trên bồn cầu, tạo thành một đường phong cảnh đặc biệt.
…
Sau khi giặt xong quần áo, Ngô Huệ quay trở về phòng ngủ thay áo sơ mi và quần bò, đi đôi giày chạy ra ngoài.
Đến nhà họ Bùi, cho dù bọn họ có thái độ gì, người là bề dưới như cô chính thức đến thăm hỏi, quà là thứ không thể không mang theo.
Đây có lẽ chính là lý do Bùi Quốc Huy để ví tiền ở lại nhà.
Lúc Ngô Huệ đi ngang qua một cửa hàng đồ nam nổi tiếng, cô bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt dừng ở một vị trí nào đó trong cửa hàng.Chỗ đó treo một chiếc cà vạt sợi bóng màu đỏ rượu.
Cô nghĩ đến lần nào đó lúc gặp mặt Bùi Quốc Huy, anh ta mặc áo sơ mi màu xanh đậm, áo vest cùng kiểu, thắt cái cà vạt màu đỏ rượu.So sánh với những chiếc cà vạt màu khác, màu rượu đỏ dường như là màu dành riêng cho Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ vừa đặt tay lên trên chiếc cà vạt, bỗng nhiên từ bên cạnh một bàn tay đặt ngang ra, ngón tay thon dài cũng đè lên cà vạt.
Cô nhìn theo sang, người nhìn trúng chiếc cà vạt giống mình lại là Dương Thanh Ngân.
“Xem ra mắt nhìn của hai chúng ta vẫn có chút giống nhau.”
Ngô Huệ bỏ tay khỏi chiếc cà vạt, vẻ mặt dửng dưng thu lại ánh mắt, hỏi nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Giúp tôi lấy một cái mới.”
“Xin lỗi cô, cà vạt của cửa hàng đều là đặt may, mỗi loại chỉ có một chiếc.” Nhân viên bán hàng áy náy giải thích.
Ngô Huệ lại nhìn chiếc cà vạt trên giá, nhưng nó đã bị Dương Thanh Ngân cầm trên tay.
Đôi mắt đen láy của Dương Thanh Ngân chứa đựng ý cười nhìn Ngô Huệ, tự nhiên thoải mái giơ chiếc cà vạt màu đỏ rượu trong tay: “Tuy rằng cô nhìn trúng nó trước, nhưng bây giờ người có nó lại là tôi.”
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ lên, đáy mắt là sự tự tin khi tình thế bắt buộc: “Cái này là của tôi.”
Ngô Huệ và Dương Thanh Ngân nhìn nhau mấy giây, nụ cười khiêu khích và châm biếm trên mặt Dương Thanh Ngân không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.Ngô Huệ bật cười, lúc này, một nhân viên cửa hàng cầm một chiếc hộp bước đến trước mặt Ngô Huệ, bên trong đặt một chiếc cà vạt màu vàng đồng.
“Đây là mẫu mới nhất hôm nay mới có, cô muốn xem một chút không?”
Ngô Huệ nhìn vẻ mặt thay đổi của Dương Thanh Ngân, liền cầm chiếc cà vạt: “Lấy cái này đi.”
Đợi nhân viên bán hàng cầm chiếc cà vạt đi đóng gói, Ngô Huệ đi trả tiền trước, lúc đi qua Dương Thanh Ngân bước chân cô chậm lại, nghiêng mặt nhìn cô ta: “Chiếc cà vạt trong tay cô có đẹp đến mấy cũng chỉ là kiểu cũ, còn của tôi lại là kiểu mới nhất.”
Nói rồi Ngô Huệ liền đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Dương Thanh Ngân đi theo đến bên quầy thu ngân, đưa cà vạt cho nhân viên, nở nụ cười vui vẻ nhìn Ngô Huệ: “Kiểu mới nhất thì làm sao? Dù sao cũng không phải là lòng tốt của mình, cho dù mua về cũng dùng không thoải mái.”
Nhân viên trong tiệm cũng nhận ra sự đối đầu giữa hai người phụ nữ trước mắt, trong nhất thời không dám mở lời.
“Vậy sao?”Ngô Huệ cười bình thản, quay đầu hỏi nhân viên: “Bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi mốt triệu, bốn trăm hai mươi ba nghìn.”
Ngô Huệ nghe thấy giá cũng không nhíu mày, từ trong túi lấy một chiếc ví da, rút một chiếc thẻ đưa cho nhân viên.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc ví da đó, sắc mặt của Dương Thanh Ngân tối sầm lại, hai tay bóp chặt chiếc cà vạt trong tay. Chiếc ví da này… sao cô lại không thể nhận ra chứ?Từng có lúc khi cô hờn dỗi một tiếng, người đàn ông đó sẽ rút nó từ trong chiếc áo vest ra trả tiền cho món đồ mà cô thích.
Bùi Quốc Huy - người đàn ông này có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, lớn là biệt thự sinh sống, nhỏ là những đồ diện trên người, anh ta đều chọn mua hàng chất lượng cao, và chiếc ví da này cũng là hàng đặt riêng, trong ví da còn có tên viết tắt của anh ta.
Đặc biệt là giây phút nhìn thấy Ngô Huệ đưa thẻ vàng ra, Dương Thanh Ngân bị làm tức đến đỏ mắt!
Dương Thanh Ngân không cam lòng cắn môi dưới, mắt hung dữ nhìn Ngô Huệ. Trong giây lát, sự ghen tị, tức giận, nhục nhã làm cho cô ta bóp chiếc cà vạt đến mức biến dạng. Anh ta sao dám… sao dám đưa ví tiền của mình cho người phụ nữ này!
Nghĩ đến việc mình gả cho Bùi Quốc Huy lâu như vậy, ngay cả một tấm thẻ phụ anh ta cũng chưa từng đưa cho mình, thẻ vàng càng không cần phải nói! Tuy rằng Bùi Quốc Huy đã cho cô ta quyền lợi ký hóa đơn, chỉ cần là món đồ cô ta thích, cô ta đều có thể cầm đi thẳng, nhưng đối với cô ta như vậy là không đủ!
Dựa vào cái gì mà thứ cô ta không có được, Ngô Huệ có thể dễ dàng có được?
“Phiền cô nhập mật khẩu.”
Ngô Huệ nhập mật khẩu, ký tên, cầm lấy chiếc cà vạt đã được nhân viên gói xong: “Cảm ơn.”
“Nếu thật sự là hiểu lầm, vậy càng phải nói rõ mới được.”Bùi Quốc Huy lớn tiếng nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng lễ độ, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Trong đám người, Lý Quốc Vinh tính sớm đã không nhịn được liền gây rối: “Đúng vậy, nói rõ ràng, nói rõ ràng trước mặt mọi người!”
“Trần Gia Huy, mẹ anh hồ đồ, anh không ngốc sao? Tại sao anh lại ly hôn với Ngô Huệ, nói rõ những chuyện đã xảy ra đi!”Lâm Đức thêm dầu vào lửa hét lên: “Chúng tôi tối nay sẽ chứng nhận cho hai người!”
“Quốc Huy, mọi chuyện vẫn ở trong tầm, hôm nay anh lại một lần nữa giật dây đám người này gây chuyện, cũng nên vừa phải thôi!”
Dương Bảo Long dẹp cơn tức xuống, được cảnh vệ dìu chống gậy đi ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bùi Quốc Huy: “Họ Dương nhà tôi và họ Bùi nhà cậu tuy rằng không phải là ruột thịt đi chăng nữa, nhưng cũng không nhất thiết phải làm ầm đến mức sau này gặp nhau còn nóng mắt chứ?”
Ngô Huệ có thể cảm nhận rõ ràng sự đối đầu căng thẳng trong không khí. Cô quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy nhìn lại Dương Bảo Long, ánh mắt không chút nhượng bộ: “Tôi không rõ ý của ông Lưu, chúng tôi chẳng qua là muốn một câu nói của cháu ngoại ông.”
“Chỉ là muốn một câu nói sao?” Dương Bảo Long nheo mắt lại, chứa sự sắc bén nhìn về Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy cười một cách nhẹ nhàng thong dong: “Một câu có thể trả lại sự trong sạch cho vợ sắp cưới của tôi, để cô ấy không cần chịu đựng những lời đồn đại vô cớ nữa.”
Dương Bảo Long thấy dáng vẻ không đạt được mục đích không chịu bỏ qua của Bùi Quốc Huy, ông ta trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Trần Gia Huy : “Nói đi.”
“Bố, bố hồ đồ rồi sao?”Dương Thảo Nguyên thét lên thành tiếng: “Rõ ràng chính là người đàn bà đó, cô ta…”