Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 134 KHÔNG CÓ CÔ THÌ CHÚ ẤY SẼ KHÔNG BĂN ĐƯỢC
CHƯƠNG 134: KHÔNG CÓ CÔ THÌ CHÚ ẤY SẼ KHÔNG BĂN ĐƯỢC
Ngô Huệ lập tức nhìn về phía bia, nhát súng vừa rồi bắn trúng hồng tâm, mười điểm.
Bùi Quốc Huy lại bắn thêm vài phát, phát nào cũng trúng hồng tâm, chuẩn xác đến mức ông chủ cũng phải chảy mồ hôi.
Xung quanh đã có rất nhiều người hiếu kì tụ tập lại đây.
Lúc Bùi Quốc Huy bắn trúng hồng tâm lần thứ chín, ông chủ thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng: "Anh bạn, anh đến phá chuyện làm ăn của tôi à?"
Bùi Quốc Huy cười cười nhìn ông chủ: "Vừa rồi tôi đã trả tiền rồi mà."
Ngô Huệ đứng bên cạnh, thi thoảng lại có người đẩy cô ra. Xung quanh có rất nhiều cô gái trẻ vừa nhìn Bùi Quốc Huy vừa châu đầu lại nhỏ giọng nói chuyện, còn có một vài cô thì đỏ mặt định tiến lên làm quen.
"Tư thế cầm súng đẹp trai quá, mà khả năng bắn súng cũng tốt như vậy, không biết anh ấy đã có bạn gái chưa?"
"Đừng có nằm mơ giữa Bốn ngày nữa, anh ấy đẹp trai như vậy, lại nho nhã, sao có thể đến lượt cậu chứ?"
Ngô Huệ bị xô đẩy có chút đứng không vững, có không ít cô gái vượt qua người cô tiến lại gần Bùi Quốc Huy.
Ở bên đó, Thầm Quốc Huy đột nhiên bỏ súng xuống, nhìn về phía Ngô Huệ: "Em đứng ở đó làm gì?"
"Anh ấy đang nói với mình sao?"Cô gái đứng bên cạnh Ngô Huệ mặt đỏ lên.
"Không phải chứ?"Những cô gái khác hét ầm lên, đẩy cô gái kia: "Gọi cô đó, còn không mau đi qua."
Đúng vào lúc cô gái kia lấy hết dũng khí định đi qua, Bùi Quốc Huy đã đi đến. Nhưng anh trực tiếp đi vòng qua cô, đi đến trước mặt Ngô Huệ, cầm lấy tay cô kéo về chỗ bắn súng, sau đó bản thân đứng sau lưng cô.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán: "Thì ra cô ấy mới là..."
Bùi Quốc Huy giống như không có việc gì vòng tay đến trước người Ngô Huệ, một tay cầm súng lên, một tay kéo tay Ngô Huệ đặt lên súng. Má anh khẽ áp sát vào người cô, động tác thân mật này khiến Ngô Huệ ngượng ngùng mà khẽ giãy ra.
"Đừng động."Bùi Quốc Huy ra lệnh, hai tay vòng càng chặt hơn: "Nếu như bắn chệch thì chín phát súng bắn trúng trước đây đều phí hoài."
Hô hấp ấm nóng của anh phả trên cổ cô, có chút ngứa ngữa. Ngô Huệ bị vô số ánh mắt nhìn từ xung quanh, má nóng lên.
"Nếu anh sợ bắn lệch thì buông em ra được không?"
"Không buông."Bùi Quốc Huy vừa ngắm bắn vừa bá đạo nói ra hai chữ.
Ngô Huệ liếc mắt nhìn đám con gái vẫn đang nhìn chằm chằm Bùi Quốc Huy: "Sức hút của anh lớn như vậy, xung quanh có rất nhiều người đẹp đang đợi để được làm quen với anh, anh chỉ cần tùy tiện tìm một người bắn súng cùng cũng sẽ nghe lời hơn em."
Bùi Quốc Huy hạ mắt nhìn người con gái vẫn đang huyên thuyên không ngừng trong ngực, nắm chặt bàn tay cầm súng của cô, khẽ nói bên tai cô: "Nhưng mà anh chỉ muốn làm quen với mỹ nữ trong ngực anh thôi, vậy phải làm sao đây?"
Ngô Huệ không ngờ Bùi Quốc Huy sẽ nói lời ái muội như vậy trước con mắt của Bốo nhiêu người, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu hun hút của anh, tim đập mạnh một cái, hai má đỏ rực. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, càng dán chặt vào anh hơn.
Ngô Huệ quét mắt nhìn xung quanh, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Anh bỏ em ra đi, nhiều người đang nhìn kìa..."
Bùi Quốc Huy vẫn làm theo ý mình, nhẹ nhàng điều chỉnh ngón tay trắng nõn của cô, sau đó nắm chặt tay cô, cùng nhau đặt lên cò súng lạnh lẽo mà cứng rắn , ý cười trong đáy mắt càng sâu: "Chỉ có như vậy thì đám con gái kia mới không dám tiến lên làm quen.
Ngô Huệ quay mặt đi, anh nhắm trúng hồng tâm, khẽ ấn tay cô bóp cò súng.
"Lại mười điểm."Một đứa bé hô to: "Chú giỏi quá!"
Bùi Quốc Huy bỏ súng xuống, cười cười cúi đầu nhìn Ngô Huệ. Ngô Huệ thuận thế đẩy anh ra, ánh sáng của bóng đèn chiếu xuống khiến mặt cô đỏ lựng.
Ông chủ đã lấy con gấu bông cao một mét rưỡi kia mang lại đây.
"Thích không?"Bùi Quốc Huy ôm con gấu trước ngực mình nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ bởi vì vừa rồi bị anh trêu đùa, không thèm nhìn con gấu bông đáng yêu kia: "Xấu chết đi được!"
"Phải không?"Bùi Quốc Huy cười cười: "Nếu như em không cần thì anh tặng cho người khác nhé."
Nói xong, anh làm như đang chuẩn bị tặng con gấu bông cho một đứa bé trai ở bên cạnh.
Ngô Huệ lập tức vươn tay cướp lấy con gấu bông, nhếch khóe miệng cười: "Xấu thì xấu thật, nhưng có thể làm gối dựa."
Bùi Quốc Huy chỉ đứng cười, ý cười bên môi tràn lên cả khóe mắt, nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng. Hai tay anh đút trong túi quần, yên lặng nhìn Ngô Huệ đang ôm con gấu bông, cười càng sáng lạn hơn.
"Chú ơi, chú có thể giúp cháu bắn một con gấu bông không? Em gái cháu cũng muốn một con."
Ngô Huệ quay qua nhìn, thấy một bé trai ăn mặc bình thường đang kéo quần Bùi Quốc Huy, chớp chớp hai mắt.
Bùi Quốc Huy cúi người xuống, xoa đầu cậu bé: "Cháu muốn con nào?"
Bé trai quay đầu, nhìn về hướng bé gái sáu bảy tuổi đứng trong góc: "Em thích con nào? Chú đồng ý rồi?"
Ngô Huệ nhìn hai anh em, đột nhiên nhớ đến cô và Ngô Hải lúc nhỏ.
Lúc đó, hai chị em cũng rất thích những con gấu bông như vậy, chỉ là lúc đó không có người nào có lòng tốt bắn cho hai chị em bọn cô.
Bé gái nói muốn con chó bông, Bùi Quốc Huy gật gật đầu, lại cầm súng lên.
Ông chủ mặt mày nhăn nhó nhận lấy mười tệ mà Bùi Quốc Huy đưa cho.
Bùi Quốc Huy cầm súng lên nhắm một lúc lại thả xuống, nói với bé trai ở bên cạnh: "Cháu bảo cô phải đứng lại gần đây, nếu không chắc chú không thể bắn trúng được."
Bé trai lặng người ra một lúc, sau đó lập tức hiểu ra, nhanh chóng chạy về phía Ngô Huệ nói lớn: "Cô ơi, chú nói là không có cô thì chú ấy không thể nào bắn trúng."
Vô số ánh mắt ái muội bắn lên người Ngô Huệ.
Ngô Huệ ngượng ngùng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Bùi Quốc Huy, anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý.
"Cô ơi, cô giúp cháu đi, nếu không thì chú ấy không bắn gấu bông cho em gái cháu nữa."
Bùi Quốc Huy cầm súng đứng ở chỗ cũ, giống như đang đợi cô quyết định vậy, nếu cô không đi qua thì anh sẽ thật sự không bắn nữa.
Ngô Huệ ôm con gấu bông, bị bé trai kéo đến bên cạnh Bùi Quốc Huy.
Cô quay mặt qua: "Bây giờ có thể bắn chưa?"
Bùi Quốc Huy trực tiếp dùng hành động để thể hiện tâm trạng đang rất tốt của anh.
Lúc Bùi Quốc Huy lại bắn trúng liên tiếp năm lần vòng mười điểm, đám người lập tức vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng. Bé trai chạy quanh người Bùi Quốc Huy: "Chú giỏi quá, chú bắn giỏi quá!"
Bùi Quốc Huy không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Huệ, giống như đang đợi lời khen của cô.
Ngô Huệ cụp mắt, ôm chặt con gấu bông trong ngực.
Anh cũng không cưỡng cầu, lại bắt đầu tiếp tục bắn. Dưới ánh đèn, ngũ quan anh tuấn phủ lên một vẻ cương nghị.
Cũng vào lúc này, điện thoại trong túi kêu. Ngô Huệ yên lặng đẩy đám người ra, sau đó móc điện thoại ra.
Tên hiển thị trên điện thoại là Trần Anh Tuấn.
Lại nghĩ đến quan hệ không rõ ràng giữa Trần Anh Tuấn và Ngô Ngọc Trâm, Ngô Huệ cũng không thể kính trọng Trần Anh Tuấn như trước đây nữa. Hơn nữa bây giờ cô đã li hôn với Trần Gia Huy, cô càng chẳng có vấn đề gì để nói với Trần Anh Tuấn.
Ngô Huệ tắt đi không nghe, nhưng Trần Anh Tuấn lại không ngừng gọi đến.
Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc, mới đi đến bên cạnh xe kem, chọn một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
"Huệ."Trần Anh Tuấn gọi tên cô, giọng nói có chút vội vàng: "Bây giờ con đang ở đâu?"
Ngô Huệ thậm chí còn nghe thấy tiếng thông báo chuyến Bốy từ đầu dây bên kia. Trần Anh Tuấn chắc vừa xuống máy Bốy, còn chưa rời khỏi sảnh sân Bốy.
Ngô Huệ không trả lời, Trần Anh Tuấn thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Chuyện li hôn chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với Bố?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao."Ngô Huệ vuốt lại sợi tóc bị ướt bên vành tai: "Hôn nhân giữa tôi và Trần Gia Huy vẫn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề."
Trần Anh Tuấn một lúc sau mới nói: "Chuyện kia Bố đã biết rồi, có phải là thằng Huy nó ép con không?"
"Không phải, li hôn là do tôi tình nguyện, bác trai à, bác nghĩ nhiều rồi."
Trần Anh Tuấn nghe thấy hai tiếng bác trai, lại thở dài một tiếng: "Huệ, xin lỗi con, là do ta không biết dạy dỗ con cái."
Ngô Huệ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Huệ, thực ra...quan hệ giữa ta và mẹ con không như các con nghĩ đâu."
Trần Anh Tuấn hình như có chút khó mở miệng, trong giọng nói mang theo chút chua chát: "Ngày xưa lúc thằng Huy nói muốn lấy con, ta rất vui cũng rất yên tâm. Ta tưởng là nó sẽ chăm sóc tốt cho con và Ngô Hải, không ngờ cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy."
Ngô Huệ nhìn vòng quay bánh xe chọc trời ở đằng xa xa đang chuyển động: "Bác trai, bác không cần tự trách mình, đây là lựa chọn của tôi, không thể trách người khác được."
"Huệ, ta thật sự rất quý con. Nếu như con đồng ý, đợi ta giải quyết xong công việc bên này, con đưa Ngô Hải cùng nhau sang Pháp đi. Những chuyện khác ta sẽ sắp xếp, con không cần lo lắng."
Ngô Huệ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người đang chen chúc, khóe miệng hơi nhếch lên đầy cô đơn.
"Không cần đâu, tôi ở đây sống rất tốt, cảm ơn ý tốt của bác trai, tôi tạm thời chưa có ý định ra nước ngoài."
Ngô Huệ thấy Bùi Quốc Huy đã bỏ súng xuống ra khỏi đám đông: "Chuyện này cứ như vậy đi, tôi còn có việc, bác trai chú ý giữ gìn sức khỏe."Nói xong, Ngô Huệ vội vàng cúp điện thoại.
"Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"Bùi Quốc Huy đi lên phía trước tùy tiện hỏi một câu, đón lấy con gấu bông cô phải ôm rất vất vả.
Ngô Huệ cất điện thoại vào trong túi, không hề giấu diếm: "Trần Anh Tuấn, ông ấy hỏi em có muốn ra nước ngoài không."
"Vậy em trả lời thế nào?"Bùi Quốc Huy hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Ngô Huệ thành thật trả lời: "Em nói là em không có ý định ra nước ngoài."
"Anh có phải có thể cho rằng em không ra nước ngoài là bởi vì ở đây có người đáng để em mong nhớ không?"Anh đột nhiên hỏi, giọng nói từ tốn.
Hai người đứng cạnh vòng quay ngựa gỗ của khu vui chơi, yên lặng nhìn nhau, những tiếng ồn ào huyên náo giống như bị ngăn cách bên ngoài thế giới của hai người.
Cuối cùng vẫn là Ngô Huệ rời ánh mắt đi trước, má cô hơi đỏ: "Em đi mua kem."Nói xong liền vội vã chạy đi.
Bùi Quốc Huy ôm con gấu bông đứng ở chỗ cũ, nhìn Ngô Huệ đứng bên cạnh xe kem, cúi đầu kéo kéo cái tai của con gấu bông, thấp giọng nói: "Mày cũng cảm thấy là cô ấy mặc nhận rồi? Tao cũng cho là như vậy."
Lúc Ngô Huệ mua kem xong quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô không nhịn được cười ra tiếng.
Cô đi đến bên cạnh Bùi Quốc Huy: "Em biết anh không thích đồ ngọt nên không mua cho anh."
Bùi Quốc Huy không ngờ rằng cô vẫn nhớ lời anh từng nói tối hôm ở bãi biển.
Ngô Huệ đón lấy con gấu bông từ trong tay anh: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
.....
Bùi Quốc Huy không đưa cô về luôn, mà đưa cô đi đến một nhà hàng ăn cơm.
Ngô Huệ lập tức nhìn về phía bia, nhát súng vừa rồi bắn trúng hồng tâm, mười điểm.
Bùi Quốc Huy lại bắn thêm vài phát, phát nào cũng trúng hồng tâm, chuẩn xác đến mức ông chủ cũng phải chảy mồ hôi.
Xung quanh đã có rất nhiều người hiếu kì tụ tập lại đây.
Lúc Bùi Quốc Huy bắn trúng hồng tâm lần thứ chín, ông chủ thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng: "Anh bạn, anh đến phá chuyện làm ăn của tôi à?"
Bùi Quốc Huy cười cười nhìn ông chủ: "Vừa rồi tôi đã trả tiền rồi mà."
Ngô Huệ đứng bên cạnh, thi thoảng lại có người đẩy cô ra. Xung quanh có rất nhiều cô gái trẻ vừa nhìn Bùi Quốc Huy vừa châu đầu lại nhỏ giọng nói chuyện, còn có một vài cô thì đỏ mặt định tiến lên làm quen.
"Tư thế cầm súng đẹp trai quá, mà khả năng bắn súng cũng tốt như vậy, không biết anh ấy đã có bạn gái chưa?"
"Đừng có nằm mơ giữa Bốn ngày nữa, anh ấy đẹp trai như vậy, lại nho nhã, sao có thể đến lượt cậu chứ?"
Ngô Huệ bị xô đẩy có chút đứng không vững, có không ít cô gái vượt qua người cô tiến lại gần Bùi Quốc Huy.
Ở bên đó, Thầm Quốc Huy đột nhiên bỏ súng xuống, nhìn về phía Ngô Huệ: "Em đứng ở đó làm gì?"
"Anh ấy đang nói với mình sao?"Cô gái đứng bên cạnh Ngô Huệ mặt đỏ lên.
"Không phải chứ?"Những cô gái khác hét ầm lên, đẩy cô gái kia: "Gọi cô đó, còn không mau đi qua."
Đúng vào lúc cô gái kia lấy hết dũng khí định đi qua, Bùi Quốc Huy đã đi đến. Nhưng anh trực tiếp đi vòng qua cô, đi đến trước mặt Ngô Huệ, cầm lấy tay cô kéo về chỗ bắn súng, sau đó bản thân đứng sau lưng cô.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán: "Thì ra cô ấy mới là..."
Bùi Quốc Huy giống như không có việc gì vòng tay đến trước người Ngô Huệ, một tay cầm súng lên, một tay kéo tay Ngô Huệ đặt lên súng. Má anh khẽ áp sát vào người cô, động tác thân mật này khiến Ngô Huệ ngượng ngùng mà khẽ giãy ra.
"Đừng động."Bùi Quốc Huy ra lệnh, hai tay vòng càng chặt hơn: "Nếu như bắn chệch thì chín phát súng bắn trúng trước đây đều phí hoài."
Hô hấp ấm nóng của anh phả trên cổ cô, có chút ngứa ngữa. Ngô Huệ bị vô số ánh mắt nhìn từ xung quanh, má nóng lên.
"Nếu anh sợ bắn lệch thì buông em ra được không?"
"Không buông."Bùi Quốc Huy vừa ngắm bắn vừa bá đạo nói ra hai chữ.
Ngô Huệ liếc mắt nhìn đám con gái vẫn đang nhìn chằm chằm Bùi Quốc Huy: "Sức hút của anh lớn như vậy, xung quanh có rất nhiều người đẹp đang đợi để được làm quen với anh, anh chỉ cần tùy tiện tìm một người bắn súng cùng cũng sẽ nghe lời hơn em."
Bùi Quốc Huy hạ mắt nhìn người con gái vẫn đang huyên thuyên không ngừng trong ngực, nắm chặt bàn tay cầm súng của cô, khẽ nói bên tai cô: "Nhưng mà anh chỉ muốn làm quen với mỹ nữ trong ngực anh thôi, vậy phải làm sao đây?"
Ngô Huệ không ngờ Bùi Quốc Huy sẽ nói lời ái muội như vậy trước con mắt của Bốo nhiêu người, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu hun hút của anh, tim đập mạnh một cái, hai má đỏ rực. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị ôm càng chặt hơn, càng dán chặt vào anh hơn.
Ngô Huệ quét mắt nhìn xung quanh, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Anh bỏ em ra đi, nhiều người đang nhìn kìa..."
Bùi Quốc Huy vẫn làm theo ý mình, nhẹ nhàng điều chỉnh ngón tay trắng nõn của cô, sau đó nắm chặt tay cô, cùng nhau đặt lên cò súng lạnh lẽo mà cứng rắn , ý cười trong đáy mắt càng sâu: "Chỉ có như vậy thì đám con gái kia mới không dám tiến lên làm quen.
Ngô Huệ quay mặt đi, anh nhắm trúng hồng tâm, khẽ ấn tay cô bóp cò súng.
"Lại mười điểm."Một đứa bé hô to: "Chú giỏi quá!"
Bùi Quốc Huy bỏ súng xuống, cười cười cúi đầu nhìn Ngô Huệ. Ngô Huệ thuận thế đẩy anh ra, ánh sáng của bóng đèn chiếu xuống khiến mặt cô đỏ lựng.
Ông chủ đã lấy con gấu bông cao một mét rưỡi kia mang lại đây.
"Thích không?"Bùi Quốc Huy ôm con gấu trước ngực mình nhìn về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ bởi vì vừa rồi bị anh trêu đùa, không thèm nhìn con gấu bông đáng yêu kia: "Xấu chết đi được!"
"Phải không?"Bùi Quốc Huy cười cười: "Nếu như em không cần thì anh tặng cho người khác nhé."
Nói xong, anh làm như đang chuẩn bị tặng con gấu bông cho một đứa bé trai ở bên cạnh.
Ngô Huệ lập tức vươn tay cướp lấy con gấu bông, nhếch khóe miệng cười: "Xấu thì xấu thật, nhưng có thể làm gối dựa."
Bùi Quốc Huy chỉ đứng cười, ý cười bên môi tràn lên cả khóe mắt, nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng. Hai tay anh đút trong túi quần, yên lặng nhìn Ngô Huệ đang ôm con gấu bông, cười càng sáng lạn hơn.
"Chú ơi, chú có thể giúp cháu bắn một con gấu bông không? Em gái cháu cũng muốn một con."
Ngô Huệ quay qua nhìn, thấy một bé trai ăn mặc bình thường đang kéo quần Bùi Quốc Huy, chớp chớp hai mắt.
Bùi Quốc Huy cúi người xuống, xoa đầu cậu bé: "Cháu muốn con nào?"
Bé trai quay đầu, nhìn về hướng bé gái sáu bảy tuổi đứng trong góc: "Em thích con nào? Chú đồng ý rồi?"
Ngô Huệ nhìn hai anh em, đột nhiên nhớ đến cô và Ngô Hải lúc nhỏ.
Lúc đó, hai chị em cũng rất thích những con gấu bông như vậy, chỉ là lúc đó không có người nào có lòng tốt bắn cho hai chị em bọn cô.
Bé gái nói muốn con chó bông, Bùi Quốc Huy gật gật đầu, lại cầm súng lên.
Ông chủ mặt mày nhăn nhó nhận lấy mười tệ mà Bùi Quốc Huy đưa cho.
Bùi Quốc Huy cầm súng lên nhắm một lúc lại thả xuống, nói với bé trai ở bên cạnh: "Cháu bảo cô phải đứng lại gần đây, nếu không chắc chú không thể bắn trúng được."
Bé trai lặng người ra một lúc, sau đó lập tức hiểu ra, nhanh chóng chạy về phía Ngô Huệ nói lớn: "Cô ơi, chú nói là không có cô thì chú ấy không thể nào bắn trúng."
Vô số ánh mắt ái muội bắn lên người Ngô Huệ.
Ngô Huệ ngượng ngùng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Bùi Quốc Huy, anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý.
"Cô ơi, cô giúp cháu đi, nếu không thì chú ấy không bắn gấu bông cho em gái cháu nữa."
Bùi Quốc Huy cầm súng đứng ở chỗ cũ, giống như đang đợi cô quyết định vậy, nếu cô không đi qua thì anh sẽ thật sự không bắn nữa.
Ngô Huệ ôm con gấu bông, bị bé trai kéo đến bên cạnh Bùi Quốc Huy.
Cô quay mặt qua: "Bây giờ có thể bắn chưa?"
Bùi Quốc Huy trực tiếp dùng hành động để thể hiện tâm trạng đang rất tốt của anh.
Lúc Bùi Quốc Huy lại bắn trúng liên tiếp năm lần vòng mười điểm, đám người lập tức vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng. Bé trai chạy quanh người Bùi Quốc Huy: "Chú giỏi quá, chú bắn giỏi quá!"
Bùi Quốc Huy không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Huệ, giống như đang đợi lời khen của cô.
Ngô Huệ cụp mắt, ôm chặt con gấu bông trong ngực.
Anh cũng không cưỡng cầu, lại bắt đầu tiếp tục bắn. Dưới ánh đèn, ngũ quan anh tuấn phủ lên một vẻ cương nghị.
Cũng vào lúc này, điện thoại trong túi kêu. Ngô Huệ yên lặng đẩy đám người ra, sau đó móc điện thoại ra.
Tên hiển thị trên điện thoại là Trần Anh Tuấn.
Lại nghĩ đến quan hệ không rõ ràng giữa Trần Anh Tuấn và Ngô Ngọc Trâm, Ngô Huệ cũng không thể kính trọng Trần Anh Tuấn như trước đây nữa. Hơn nữa bây giờ cô đã li hôn với Trần Gia Huy, cô càng chẳng có vấn đề gì để nói với Trần Anh Tuấn.
Ngô Huệ tắt đi không nghe, nhưng Trần Anh Tuấn lại không ngừng gọi đến.
Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc, mới đi đến bên cạnh xe kem, chọn một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
"Huệ."Trần Anh Tuấn gọi tên cô, giọng nói có chút vội vàng: "Bây giờ con đang ở đâu?"
Ngô Huệ thậm chí còn nghe thấy tiếng thông báo chuyến Bốy từ đầu dây bên kia. Trần Anh Tuấn chắc vừa xuống máy Bốy, còn chưa rời khỏi sảnh sân Bốy.
Ngô Huệ không trả lời, Trần Anh Tuấn thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Chuyện li hôn chuyện lớn như vậy, sao con không thương lượng với Bố?"
"Cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao."Ngô Huệ vuốt lại sợi tóc bị ướt bên vành tai: "Hôn nhân giữa tôi và Trần Gia Huy vẫn luôn tồn tại rất nhiều vấn đề."
Trần Anh Tuấn một lúc sau mới nói: "Chuyện kia Bố đã biết rồi, có phải là thằng Huy nó ép con không?"
"Không phải, li hôn là do tôi tình nguyện, bác trai à, bác nghĩ nhiều rồi."
Trần Anh Tuấn nghe thấy hai tiếng bác trai, lại thở dài một tiếng: "Huệ, xin lỗi con, là do ta không biết dạy dỗ con cái."
Ngô Huệ nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Huệ, thực ra...quan hệ giữa ta và mẹ con không như các con nghĩ đâu."
Trần Anh Tuấn hình như có chút khó mở miệng, trong giọng nói mang theo chút chua chát: "Ngày xưa lúc thằng Huy nói muốn lấy con, ta rất vui cũng rất yên tâm. Ta tưởng là nó sẽ chăm sóc tốt cho con và Ngô Hải, không ngờ cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy."
Ngô Huệ nhìn vòng quay bánh xe chọc trời ở đằng xa xa đang chuyển động: "Bác trai, bác không cần tự trách mình, đây là lựa chọn của tôi, không thể trách người khác được."
"Huệ, ta thật sự rất quý con. Nếu như con đồng ý, đợi ta giải quyết xong công việc bên này, con đưa Ngô Hải cùng nhau sang Pháp đi. Những chuyện khác ta sẽ sắp xếp, con không cần lo lắng."
Ngô Huệ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người đang chen chúc, khóe miệng hơi nhếch lên đầy cô đơn.
"Không cần đâu, tôi ở đây sống rất tốt, cảm ơn ý tốt của bác trai, tôi tạm thời chưa có ý định ra nước ngoài."
Ngô Huệ thấy Bùi Quốc Huy đã bỏ súng xuống ra khỏi đám đông: "Chuyện này cứ như vậy đi, tôi còn có việc, bác trai chú ý giữ gìn sức khỏe."Nói xong, Ngô Huệ vội vàng cúp điện thoại.
"Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"Bùi Quốc Huy đi lên phía trước tùy tiện hỏi một câu, đón lấy con gấu bông cô phải ôm rất vất vả.
Ngô Huệ cất điện thoại vào trong túi, không hề giấu diếm: "Trần Anh Tuấn, ông ấy hỏi em có muốn ra nước ngoài không."
"Vậy em trả lời thế nào?"Bùi Quốc Huy hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Ngô Huệ thành thật trả lời: "Em nói là em không có ý định ra nước ngoài."
"Anh có phải có thể cho rằng em không ra nước ngoài là bởi vì ở đây có người đáng để em mong nhớ không?"Anh đột nhiên hỏi, giọng nói từ tốn.
Hai người đứng cạnh vòng quay ngựa gỗ của khu vui chơi, yên lặng nhìn nhau, những tiếng ồn ào huyên náo giống như bị ngăn cách bên ngoài thế giới của hai người.
Cuối cùng vẫn là Ngô Huệ rời ánh mắt đi trước, má cô hơi đỏ: "Em đi mua kem."Nói xong liền vội vã chạy đi.
Bùi Quốc Huy ôm con gấu bông đứng ở chỗ cũ, nhìn Ngô Huệ đứng bên cạnh xe kem, cúi đầu kéo kéo cái tai của con gấu bông, thấp giọng nói: "Mày cũng cảm thấy là cô ấy mặc nhận rồi? Tao cũng cho là như vậy."
Lúc Ngô Huệ mua kem xong quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô không nhịn được cười ra tiếng.
Cô đi đến bên cạnh Bùi Quốc Huy: "Em biết anh không thích đồ ngọt nên không mua cho anh."
Bùi Quốc Huy không ngờ rằng cô vẫn nhớ lời anh từng nói tối hôm ở bãi biển.
Ngô Huệ đón lấy con gấu bông từ trong tay anh: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
.....
Bùi Quốc Huy không đưa cô về luôn, mà đưa cô đi đến một nhà hàng ăn cơm.