Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 136 CON BÉ NGỐC...
CHƯƠNG 136: CON BÉ NGỐC...
Dương Thanh Ngân có thể cảm nhận được sự cuộn trào dữ dội của bụng mình, nhưng côkhông dám thể hiện ra, chỉ cố gắng đứng thẳng người, miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì, đột nhiên hơi đau bụng chút thôi.”
“Có phải cái thai không ổn định không?” Trần Gia Huy nhíu mày: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần không cần...” Dương Thanh Ngân vội vàng kéo anh lại, nhưng không ngờ lại bị phân tâm, nơi nào đó nhất thờikhông thể khống chế được.
“Phụt...” Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, ngay sau đó một mùi hôi thối rõ ràng bao phủ bầu không khí.
Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt Dương Thanh Ngân lúc đỏ lúc xanh, cũng không biết nên nói gì nữa.
Dương Thanh Ngân cố hết sức nén nhịn, cuối cùng côkhông nhịn nổi nữa, xoay người chạy nhanh vào nhà hàng.
...
Bùi Quốc Huy lái xe đến chỗ cách khu nhà ở của Đỗ Thu Thảo một đoạn đường nữa thì dừng lại.
Ngô Huệ nhớ đếnBiệt Thự Thanh Thủy mà anh đã từng đưa cô về. Anh cố tình đỗ xe bên ngoài khu nhà ở vì lo không có chỗ đỗ xe.
“Chỗ này không giống Biệt Thự Thanh Thủy, chắc là buổi tối sẽ có chỗ đỗ xe.”
Bùi Quốc Huy vẫn rút chìa khóa ra, nhìn Ngô Huệ: “Anh chỉ muốn ở cùng em lâu hơn chút thôi.”
Ngô Huệ hơi ngây người nhưng vẫn xuống xe, thong thả đi theo anh trên vỉa hè.
“Lúc nãy gặp bọn họ, em có phải chịu ấm ức không?” Đi được một đoạn, Bùi Quốc Huy đột nhiên quay đầu nhìn cô, hỏi.
Ngô Huệ chỉ lắc đầu không nói.
Hai người đột nhiên im lặng, hai người yên lặng bước đi song song bên đường.
Ngô Huệ đột nhiên nghe thấy tiếng hát du dương, đi lên phía trước thì cô trông thấy trên quảng trường cách đó không xa, đèn đóm sáng trưng, có rất nhiều người dân vùng đó đang tụ tập lại với nhau, già trẻ lớn bé đều có, mọi người đang vui vẻ nhảy múa trong tiếng nhạc.
Đủ các điệu nhảy khác nhau khiến cả quảng trường trông có vẻ lộn xộn vô cùng.
Ngô Huệ ngắm nhìn những người đang ngậptràn nụ cười trong sáng này, khuôn mặt cô cũng giãn ra.
Bùi Quốc Huy đứng lại bên cạnh cô. Anh nhìn chằm chằm vào những người nhảy múa loạn xạ trên quảng trường một lúc lâu như đang hạ quyết tâm lớn lắm. Anh quay đầu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp dưới ánh sáng lấp lánh của Ngô Huệ: “Em muốn nhảy không?”
“Sao cơ?” Ngô Huệ hơi ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn Bùi Quốc Huy.
Trong nhận thức của cô, người đàn ông như Bùi Quốc Huy lẽ ra phải ở trong phòng tiệc tráng lệ, mặc một bộ đồ tây cắt may riêng đắt đỏ, tay ôm lấy một cô tiểu thư nổi tiếng thướt tha yểu điệu nào đấy, nhẹ nhàng nhảy trên sàn nhảy, trở thành trọng tâm của cả bữa tiệc mới đúng.
Ngô Huệ lại liếc nhìn những người nhảy múa loạn xạ trên quảng trường, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nhảy ở đây...
Bùi Quốc Huy lại giơ tay ra: “Thử một chút xem sao?”
Ngô Huệ nhìn anh. Anh không cảm thấy mất mặt thì cô có gì mà phải ngại ngùng chứ?
...
Ngô Huệ chỉ có lúc học đại học chọn môn khiêu vũ mới được tiếp xúc với vũ đạo điệu walts.
Khi cô bị Bùi Quốc Huy kéo vào giữa đám người trên quảng trường, cô mới bất chợt phát nhiện ra mình không hề biết khiêu vũ.
Một tay cô đặt trong lòng bàn tay Bùi Quốc Huy, một tay đặt lên vai anh, động tác cứng nhắc đứng yên tại chỗ không dám cử động.
“Em không biết nhảy cho lắm.” Ngô Huệ thành thật nói.
Bùi Quốc Huy nắm chặt lấy bàn tay thấm ướt mồ hôi của cô, một bàn tay khác nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.
“Chẳng phải vẫn còn có anh hay sao?” Anh dịu dàng nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô.
Lời anh nói chưa dứt thì Ngô Huệ đã đạp trúng một bên giày da của anh. Cô lập tức lúng túng đỏ mặt: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Bùi Quốc Huy ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, hơi ôm cô vào ngực mình, cơ thể cô chạm sát vào anh.
Trên bầu trời quảng trường rộng lớn, tiếng hát của David Tao vẫn luẩn quẩn du dương vang lên.
“Đã quên bắt đầu như thế nào, có lẽ chỉ là có cảm giác với em, đột nhiên nhận ra chính mình, đã yêu em sâu đậm, thật sự rất đơn giản...”
Ngô Huệ đã dẫm lên chân anh ba lần, cô vùi mình trong vòng tay anh như một con búp bê bị kéo đi vậy.
Khi cô lại loạng choạng ngã về phía trước, Bùi Quốc Huy kịp thời ôm chặt lấy eo cô. Ngã vào lòng anh, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của anh dưới ánh đèn đường mờ tối. Ngô Huệ nhìn anh chăm chú, đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Không phải hoa mắt vì không được khỏe, mà là hoa mắt vì si mê.
Một giọt nước lạnh lẽo giọt lên trán cô. Ngô Huệ chớp chớp mắt, sau đó cô nghe thấy có người hét lên.
“Mưa rồi, mưa rồi!”
Tiếng nhạc dừng lại, quảng trường chật nhích người phút chốc trở nên vắng vẻ.
Tay Ngô Huệ đột nhiên bị kéo lên. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, Bùi Quốc Huy đã nắm lấy tay cô sải bước chạy đi.
Từng giọt mưa lần lượt chảy giọt trên mặt cô. Ngô Huệ chạy theo Bùi Quốc Huy trên đường. Lúc anh kéo cô xuống dưới một cái mái hiên thì bên ngoài đã mưa rả rích, nước mưa hắt ướt mũi giày của hai người.
Ngô Huệ nghiêng đầu nhìn màn mưa, đột nhiên vai cô nặng trĩu, một luồng hơi ấm bao trùm lấy cô. Áo khoác của Bùi Quốc Huy đã khoác lên người cô.
Anh mặc một chiếc áo len mỏng, trên tóc còn vương rất nhiều giọt mưa nhưng ánh mắt anh lại sáng rỡ vô cùng.
Đêm khuya, nhất là đêm khuya có mưa rơi, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.
Ngô Huệ nhìn người chỉ ăn mặc phong phanh là Bùi Quốc Huy, cô muốn cởi áo khoác ra trả lại cho anh.
Nhưng Bùi Quốc Huy lại giữ tay cô lại: “Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ sức đề kháng của anh lại không bằng em sao?”
Ngô Huệ lo lắng nhìn anh, Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn đôi mắt hoa đào ngập tràn lo lắng của cô, lòng anh đột nhiên nhộn nhạo. Anh chậm trãi cúi đầu, đôi mắt Ngô Huệ khẽ chớp nhưng cô không né tránh, để mặc đôi môi mỏng của anh chạm lên môi cô.
Hai người chỉ môi chạm môi, chốc lát sau, Bùi Quốc Huy buông cô ra, vò rối mái tóc đen ướt đẫm của cô.
Lưu Hải đứng chắn tầm mắt của Ngô Huệ, cô không nhìn thấy rõ nhưng trên đầu vang lên tiếng thở dài của anh: “Cô bé ngốc...”
...
Mưa rơi khoảng mười lăm phút mới ngừng.
Ngô Huệ đứng dưới chung cư, nhìn bóng dáng Bùi Quốc Huy khuất dần trong màn đêm rồi cô mới muốn lên lầu.
“Ngô Huệ.” Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự kiêu ngạo đột nhiên vang lên.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng thì nhìn qua. Hai ánh đèn xe chói lóa khiến cô vô thức giơ tay xe mắt. Một chiếc xe thể thao dừng lại dưới chân chung cư. Cửa xe mở ra, một dáng người uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt cô, sau đó cửa xe bị đóng sầm lại.
Ngô Ngọc Trâm mặc một chiếc váy bằng vải chiffon màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhẹ lửng, đeo thêm một cặp kính râm trên sống mũi xinh đẹp, khuôn mặttrang điểm tỉ mỉ tinh tế không thể nhìn ra dấu vết của năm tháng, mái tóc đuôi ngựa cột sau lưng bà lắc lư theo từng bước chân.
Người ngoài hẳn ai cũng tin rằng hai người là chị em chứ không phải là mẹ con nhỉ?
Ngô Ngọc Trâm lại xuất hiện ở đây, Ngô Huệ hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức liền hiểu ra. Trần Anh Tuấn đã quay về rồi, Ngô Ngọc Trâm xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ. Nghĩ thế, đôi mắt Ngô Huệ bất giác ánh lên vẻ chế giễu.
Ngô Ngọc Trâm thấy cả người Ngô Huệ ướt đẫm thì nhíu mày nói: “Con làm sao mà thành thế này? Con không thể ra dáng nhã nhặn, ra dáng con gái tí được sao?”
“Hơn hai mươi năm bà đều bỏ mặc tôi và Ngô Hải chẳng thèm quan tâm, đừng nói với tôi bây giờ bà muốn làm người mẹ hiền đấy nhé.” Đỗ Vũ nói rồi định đi vào trong.
“Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao?”
Đỗ Vũ quay đầu nhìn Ngô Ngọc Trâm, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng chúng ta đã cắt đứt quan hệ trên tàu du lịch rồi chứ.”
Ngô Ngọc Trâm mất một lúc sau mới nhìn Ngô Huệ: “Kế hoạch của Trần Thị bị lộ ra ngoài là thế nào? Rốt cuộc có phải do con làm không?”
“Vậy bà lại dùng tư cách gì để hỏi tôi về chuyện công việc thế?”
Ngô Huệ hờ hững nói: “Là mẹ tôi? Hay là người tình của Trần Anh Tuấn? Nếu là mẹ tôi, vậy thì bà không có tư cách đó. Chẳng có cha mẹ nào mà không tin tưởng con mình cả. Còn nếu là người tình của Trần Anh Tuấn, câu trả lời của tôi là không.”
Ngô Ngọc Trâm hơi ngây người, sau đó bà ta cười giễu cợt, hai tay khoanh trước ngực: “Sao? Bị Trần Gia Huy vứt bỏ liền trở nên hận đời sao?”
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Ngô Ngọc Trâm chằm chằm.
“Tuy nhiên, cậu con trai đưa con về nhà ban nãy có vẻ cũng được lắm đấy, chỉ là tối quá nhìn không rõ...” Ngô Ngọc Trâm giơ tay vuốt mấy sợi tóc rối bên tai, cười như không cười nhìn Ngô Huệ: “Dù sao thì con cũng còn trẻ, có thể suy nghĩ đi thêm bước nữa.”
“Tôi đương nhiên còn có thể đi thêm bước nữa, dù sao cũng không thể đi theo bước chân bà được.” Ngô Huệ hờ hững phản bác.
“Mày!” Ngô Ngọc Trâm giơ tay muốn tát cho Ngô Huệ một cái.
Ngô Huệ nhìn Ngô Ngọc Trâm thẹn quá hóa giận, nhếch môi nói: “Tôi sẽ không để con tôi phải chịu những đau khổ vô nghĩa đó vì tôi, cho dù tôi không thể cho nó một gia đình đầy đủ, nhưng ít nhất tôi sẽ cho nó tất cả tình yêu thương.”
“Ngô Huệ, giờ con đang chỉ trích người mẹ không có trách nhiệm là ta sao? Nếu ta nuông chiều con từ nhỏ thì con sẽ trở thành người như thế nào? Chẳng lẽ con cảm thấy như vậy mà con còn có thể trở nên kiên cường tự lập như thế này được hay sao?”
“Ý của bà là tôi nên cảm ơn bà vì đã ác độc với tôi và Ngô Hải như thế sao?”
Hai mắt Ngô Huệ phiếm hồng, cô quay mặt đi: “Bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”
Ngô Ngọc Trâmkhông đi mà đứng nguyên tại chỗ. Bà ta bình ổn lại lồng ngực phập phồng của mình, quay đầu nhìn Ngô Huệ lần nữa: “Ngay từ đầu ta đã cảnh cáo con, bảo con rời khỏi Trần Gia Huy, là tự con không nghe lời, bây giờ lại trách ngược ta sao?”
Ngô Huệkhông muốn tiếp tục tranh cãi với bà ta, nhấc chân định đi lên lầu.
“Người đàn ông ban nãy chính là Bùi Quốc Huy trên báo đó sao?” Giọng nói của Ngô Ngọc Trâm đột nhiên vang lên.
Ngô Huệ hơi ngây người, cười mỉm nhìn bà ta: “Bà đừng nghĩ nữa, bố mẹ nhà người ta yêu thương nhau lắm, không có chút kẽ hở nào cho bà đâu.”
“Những thứ bà không thể có được không có nghĩa là người khác cũng vậy.” Ngô Huệ nói xong câu này thì lên lầu.
Tiếng giày cao gót của Ngô Ngọc Trâm vang lên ngay sau lưng, ngay sau đó, Ngô Ngọc Trâm chắn ngay trước mặt cô.
“Rốt cuộc bà muốn thế nào?” Ngô Huệ lạnh lùng chất vấn.
Ngô Ngọc Trâm cũng lạnh lùng nhíu mày nhìn cô: “Tin tức trên báo rốt cuộc là thật hay giả?”
“Bất kể là thật hay giả, đó đều là chuyện của tôi, không liên quan đến bà.”
“Con tốt nhất hãy cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi đi, ngay cả cửa nhà họ Trần con cũng không bước vào được thì nói gì đến nhà họ Bùidòng dõi cao quý hơn cơ chứ? Con tưởng bọn họ thật sự có thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn hay sao? Chẳng lẽ con cứ phải đâm đầu đến bước đường cùng mới chịu dừng lại ư?”
Ngô Huệ không cười nữa: “Có phải trong mắt bà, tôi chỉ xứng vật lộn dưới đáy xã hội, sau đó gả đại cho một tên thợ xây nào đó thôi đúng không?”
Ngô Ngọc Trâm nhíu mày: “Thợ xây thì có gì không tốt cơ chứ?”
“Nhưng tôi cứ thích Bùi Quốc Huy đấy thì sao?” Ngô Huệ nhìn sắc mặt Ngô Ngọc Trâm thay đổi: “Còn thích hơn cả Trần Gia Huy nữa, nếu như nói Trần Gia Huy chỉ khiến tôi cảm động, thì Bùi Quốc Huy lại khiến tôi thật sự muốn giao hết trái tim mình cho anh...”
Ngô Huệ còn chưa nói xong, Ngô Ngọc Trâmđã độc ác giáng cho cô một cái bạt tai.
Dương Thanh Ngân có thể cảm nhận được sự cuộn trào dữ dội của bụng mình, nhưng côkhông dám thể hiện ra, chỉ cố gắng đứng thẳng người, miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì, đột nhiên hơi đau bụng chút thôi.”
“Có phải cái thai không ổn định không?” Trần Gia Huy nhíu mày: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần không cần...” Dương Thanh Ngân vội vàng kéo anh lại, nhưng không ngờ lại bị phân tâm, nơi nào đó nhất thờikhông thể khống chế được.
“Phụt...” Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, ngay sau đó một mùi hôi thối rõ ràng bao phủ bầu không khí.
Trần Gia Huy nhìn khuôn mặt Dương Thanh Ngân lúc đỏ lúc xanh, cũng không biết nên nói gì nữa.
Dương Thanh Ngân cố hết sức nén nhịn, cuối cùng côkhông nhịn nổi nữa, xoay người chạy nhanh vào nhà hàng.
...
Bùi Quốc Huy lái xe đến chỗ cách khu nhà ở của Đỗ Thu Thảo một đoạn đường nữa thì dừng lại.
Ngô Huệ nhớ đếnBiệt Thự Thanh Thủy mà anh đã từng đưa cô về. Anh cố tình đỗ xe bên ngoài khu nhà ở vì lo không có chỗ đỗ xe.
“Chỗ này không giống Biệt Thự Thanh Thủy, chắc là buổi tối sẽ có chỗ đỗ xe.”
Bùi Quốc Huy vẫn rút chìa khóa ra, nhìn Ngô Huệ: “Anh chỉ muốn ở cùng em lâu hơn chút thôi.”
Ngô Huệ hơi ngây người nhưng vẫn xuống xe, thong thả đi theo anh trên vỉa hè.
“Lúc nãy gặp bọn họ, em có phải chịu ấm ức không?” Đi được một đoạn, Bùi Quốc Huy đột nhiên quay đầu nhìn cô, hỏi.
Ngô Huệ chỉ lắc đầu không nói.
Hai người đột nhiên im lặng, hai người yên lặng bước đi song song bên đường.
Ngô Huệ đột nhiên nghe thấy tiếng hát du dương, đi lên phía trước thì cô trông thấy trên quảng trường cách đó không xa, đèn đóm sáng trưng, có rất nhiều người dân vùng đó đang tụ tập lại với nhau, già trẻ lớn bé đều có, mọi người đang vui vẻ nhảy múa trong tiếng nhạc.
Đủ các điệu nhảy khác nhau khiến cả quảng trường trông có vẻ lộn xộn vô cùng.
Ngô Huệ ngắm nhìn những người đang ngậptràn nụ cười trong sáng này, khuôn mặt cô cũng giãn ra.
Bùi Quốc Huy đứng lại bên cạnh cô. Anh nhìn chằm chằm vào những người nhảy múa loạn xạ trên quảng trường một lúc lâu như đang hạ quyết tâm lớn lắm. Anh quay đầu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp dưới ánh sáng lấp lánh của Ngô Huệ: “Em muốn nhảy không?”
“Sao cơ?” Ngô Huệ hơi ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn Bùi Quốc Huy.
Trong nhận thức của cô, người đàn ông như Bùi Quốc Huy lẽ ra phải ở trong phòng tiệc tráng lệ, mặc một bộ đồ tây cắt may riêng đắt đỏ, tay ôm lấy một cô tiểu thư nổi tiếng thướt tha yểu điệu nào đấy, nhẹ nhàng nhảy trên sàn nhảy, trở thành trọng tâm của cả bữa tiệc mới đúng.
Ngô Huệ lại liếc nhìn những người nhảy múa loạn xạ trên quảng trường, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nhảy ở đây...
Bùi Quốc Huy lại giơ tay ra: “Thử một chút xem sao?”
Ngô Huệ nhìn anh. Anh không cảm thấy mất mặt thì cô có gì mà phải ngại ngùng chứ?
...
Ngô Huệ chỉ có lúc học đại học chọn môn khiêu vũ mới được tiếp xúc với vũ đạo điệu walts.
Khi cô bị Bùi Quốc Huy kéo vào giữa đám người trên quảng trường, cô mới bất chợt phát nhiện ra mình không hề biết khiêu vũ.
Một tay cô đặt trong lòng bàn tay Bùi Quốc Huy, một tay đặt lên vai anh, động tác cứng nhắc đứng yên tại chỗ không dám cử động.
“Em không biết nhảy cho lắm.” Ngô Huệ thành thật nói.
Bùi Quốc Huy nắm chặt lấy bàn tay thấm ướt mồ hôi của cô, một bàn tay khác nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô.
“Chẳng phải vẫn còn có anh hay sao?” Anh dịu dàng nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô.
Lời anh nói chưa dứt thì Ngô Huệ đã đạp trúng một bên giày da của anh. Cô lập tức lúng túng đỏ mặt: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Bùi Quốc Huy ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, hơi ôm cô vào ngực mình, cơ thể cô chạm sát vào anh.
Trên bầu trời quảng trường rộng lớn, tiếng hát của David Tao vẫn luẩn quẩn du dương vang lên.
“Đã quên bắt đầu như thế nào, có lẽ chỉ là có cảm giác với em, đột nhiên nhận ra chính mình, đã yêu em sâu đậm, thật sự rất đơn giản...”
Ngô Huệ đã dẫm lên chân anh ba lần, cô vùi mình trong vòng tay anh như một con búp bê bị kéo đi vậy.
Khi cô lại loạng choạng ngã về phía trước, Bùi Quốc Huy kịp thời ôm chặt lấy eo cô. Ngã vào lòng anh, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của anh dưới ánh đèn đường mờ tối. Ngô Huệ nhìn anh chăm chú, đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Không phải hoa mắt vì không được khỏe, mà là hoa mắt vì si mê.
Một giọt nước lạnh lẽo giọt lên trán cô. Ngô Huệ chớp chớp mắt, sau đó cô nghe thấy có người hét lên.
“Mưa rồi, mưa rồi!”
Tiếng nhạc dừng lại, quảng trường chật nhích người phút chốc trở nên vắng vẻ.
Tay Ngô Huệ đột nhiên bị kéo lên. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, Bùi Quốc Huy đã nắm lấy tay cô sải bước chạy đi.
Từng giọt mưa lần lượt chảy giọt trên mặt cô. Ngô Huệ chạy theo Bùi Quốc Huy trên đường. Lúc anh kéo cô xuống dưới một cái mái hiên thì bên ngoài đã mưa rả rích, nước mưa hắt ướt mũi giày của hai người.
Ngô Huệ nghiêng đầu nhìn màn mưa, đột nhiên vai cô nặng trĩu, một luồng hơi ấm bao trùm lấy cô. Áo khoác của Bùi Quốc Huy đã khoác lên người cô.
Anh mặc một chiếc áo len mỏng, trên tóc còn vương rất nhiều giọt mưa nhưng ánh mắt anh lại sáng rỡ vô cùng.
Đêm khuya, nhất là đêm khuya có mưa rơi, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.
Ngô Huệ nhìn người chỉ ăn mặc phong phanh là Bùi Quốc Huy, cô muốn cởi áo khoác ra trả lại cho anh.
Nhưng Bùi Quốc Huy lại giữ tay cô lại: “Anh là một người đàn ông, chẳng lẽ sức đề kháng của anh lại không bằng em sao?”
Ngô Huệ lo lắng nhìn anh, Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn đôi mắt hoa đào ngập tràn lo lắng của cô, lòng anh đột nhiên nhộn nhạo. Anh chậm trãi cúi đầu, đôi mắt Ngô Huệ khẽ chớp nhưng cô không né tránh, để mặc đôi môi mỏng của anh chạm lên môi cô.
Hai người chỉ môi chạm môi, chốc lát sau, Bùi Quốc Huy buông cô ra, vò rối mái tóc đen ướt đẫm của cô.
Lưu Hải đứng chắn tầm mắt của Ngô Huệ, cô không nhìn thấy rõ nhưng trên đầu vang lên tiếng thở dài của anh: “Cô bé ngốc...”
...
Mưa rơi khoảng mười lăm phút mới ngừng.
Ngô Huệ đứng dưới chung cư, nhìn bóng dáng Bùi Quốc Huy khuất dần trong màn đêm rồi cô mới muốn lên lầu.
“Ngô Huệ.” Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự kiêu ngạo đột nhiên vang lên.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng thì nhìn qua. Hai ánh đèn xe chói lóa khiến cô vô thức giơ tay xe mắt. Một chiếc xe thể thao dừng lại dưới chân chung cư. Cửa xe mở ra, một dáng người uyển chuyển xuất hiện trong tầm mắt cô, sau đó cửa xe bị đóng sầm lại.
Ngô Ngọc Trâm mặc một chiếc váy bằng vải chiffon màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhẹ lửng, đeo thêm một cặp kính râm trên sống mũi xinh đẹp, khuôn mặttrang điểm tỉ mỉ tinh tế không thể nhìn ra dấu vết của năm tháng, mái tóc đuôi ngựa cột sau lưng bà lắc lư theo từng bước chân.
Người ngoài hẳn ai cũng tin rằng hai người là chị em chứ không phải là mẹ con nhỉ?
Ngô Ngọc Trâm lại xuất hiện ở đây, Ngô Huệ hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức liền hiểu ra. Trần Anh Tuấn đã quay về rồi, Ngô Ngọc Trâm xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ. Nghĩ thế, đôi mắt Ngô Huệ bất giác ánh lên vẻ chế giễu.
Ngô Ngọc Trâm thấy cả người Ngô Huệ ướt đẫm thì nhíu mày nói: “Con làm sao mà thành thế này? Con không thể ra dáng nhã nhặn, ra dáng con gái tí được sao?”
“Hơn hai mươi năm bà đều bỏ mặc tôi và Ngô Hải chẳng thèm quan tâm, đừng nói với tôi bây giờ bà muốn làm người mẹ hiền đấy nhé.” Đỗ Vũ nói rồi định đi vào trong.
“Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao?”
Đỗ Vũ quay đầu nhìn Ngô Ngọc Trâm, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng chúng ta đã cắt đứt quan hệ trên tàu du lịch rồi chứ.”
Ngô Ngọc Trâm mất một lúc sau mới nhìn Ngô Huệ: “Kế hoạch của Trần Thị bị lộ ra ngoài là thế nào? Rốt cuộc có phải do con làm không?”
“Vậy bà lại dùng tư cách gì để hỏi tôi về chuyện công việc thế?”
Ngô Huệ hờ hững nói: “Là mẹ tôi? Hay là người tình của Trần Anh Tuấn? Nếu là mẹ tôi, vậy thì bà không có tư cách đó. Chẳng có cha mẹ nào mà không tin tưởng con mình cả. Còn nếu là người tình của Trần Anh Tuấn, câu trả lời của tôi là không.”
Ngô Ngọc Trâm hơi ngây người, sau đó bà ta cười giễu cợt, hai tay khoanh trước ngực: “Sao? Bị Trần Gia Huy vứt bỏ liền trở nên hận đời sao?”
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Ngô Ngọc Trâm chằm chằm.
“Tuy nhiên, cậu con trai đưa con về nhà ban nãy có vẻ cũng được lắm đấy, chỉ là tối quá nhìn không rõ...” Ngô Ngọc Trâm giơ tay vuốt mấy sợi tóc rối bên tai, cười như không cười nhìn Ngô Huệ: “Dù sao thì con cũng còn trẻ, có thể suy nghĩ đi thêm bước nữa.”
“Tôi đương nhiên còn có thể đi thêm bước nữa, dù sao cũng không thể đi theo bước chân bà được.” Ngô Huệ hờ hững phản bác.
“Mày!” Ngô Ngọc Trâm giơ tay muốn tát cho Ngô Huệ một cái.
Ngô Huệ nhìn Ngô Ngọc Trâm thẹn quá hóa giận, nhếch môi nói: “Tôi sẽ không để con tôi phải chịu những đau khổ vô nghĩa đó vì tôi, cho dù tôi không thể cho nó một gia đình đầy đủ, nhưng ít nhất tôi sẽ cho nó tất cả tình yêu thương.”
“Ngô Huệ, giờ con đang chỉ trích người mẹ không có trách nhiệm là ta sao? Nếu ta nuông chiều con từ nhỏ thì con sẽ trở thành người như thế nào? Chẳng lẽ con cảm thấy như vậy mà con còn có thể trở nên kiên cường tự lập như thế này được hay sao?”
“Ý của bà là tôi nên cảm ơn bà vì đã ác độc với tôi và Ngô Hải như thế sao?”
Hai mắt Ngô Huệ phiếm hồng, cô quay mặt đi: “Bà đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”
Ngô Ngọc Trâmkhông đi mà đứng nguyên tại chỗ. Bà ta bình ổn lại lồng ngực phập phồng của mình, quay đầu nhìn Ngô Huệ lần nữa: “Ngay từ đầu ta đã cảnh cáo con, bảo con rời khỏi Trần Gia Huy, là tự con không nghe lời, bây giờ lại trách ngược ta sao?”
Ngô Huệkhông muốn tiếp tục tranh cãi với bà ta, nhấc chân định đi lên lầu.
“Người đàn ông ban nãy chính là Bùi Quốc Huy trên báo đó sao?” Giọng nói của Ngô Ngọc Trâm đột nhiên vang lên.
Ngô Huệ hơi ngây người, cười mỉm nhìn bà ta: “Bà đừng nghĩ nữa, bố mẹ nhà người ta yêu thương nhau lắm, không có chút kẽ hở nào cho bà đâu.”
“Những thứ bà không thể có được không có nghĩa là người khác cũng vậy.” Ngô Huệ nói xong câu này thì lên lầu.
Tiếng giày cao gót của Ngô Ngọc Trâm vang lên ngay sau lưng, ngay sau đó, Ngô Ngọc Trâm chắn ngay trước mặt cô.
“Rốt cuộc bà muốn thế nào?” Ngô Huệ lạnh lùng chất vấn.
Ngô Ngọc Trâm cũng lạnh lùng nhíu mày nhìn cô: “Tin tức trên báo rốt cuộc là thật hay giả?”
“Bất kể là thật hay giả, đó đều là chuyện của tôi, không liên quan đến bà.”
“Con tốt nhất hãy cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi đi, ngay cả cửa nhà họ Trần con cũng không bước vào được thì nói gì đến nhà họ Bùidòng dõi cao quý hơn cơ chứ? Con tưởng bọn họ thật sự có thể chấp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn hay sao? Chẳng lẽ con cứ phải đâm đầu đến bước đường cùng mới chịu dừng lại ư?”
Ngô Huệ không cười nữa: “Có phải trong mắt bà, tôi chỉ xứng vật lộn dưới đáy xã hội, sau đó gả đại cho một tên thợ xây nào đó thôi đúng không?”
Ngô Ngọc Trâm nhíu mày: “Thợ xây thì có gì không tốt cơ chứ?”
“Nhưng tôi cứ thích Bùi Quốc Huy đấy thì sao?” Ngô Huệ nhìn sắc mặt Ngô Ngọc Trâm thay đổi: “Còn thích hơn cả Trần Gia Huy nữa, nếu như nói Trần Gia Huy chỉ khiến tôi cảm động, thì Bùi Quốc Huy lại khiến tôi thật sự muốn giao hết trái tim mình cho anh...”
Ngô Huệ còn chưa nói xong, Ngô Ngọc Trâmđã độc ác giáng cho cô một cái bạt tai.
Bình luận facebook