Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 132 TỐT NHẤT LÀ TRẢ ĐÚNG SỐ TIỀN TRÊN HÓA ĐƠN
CHƯƠNG 132: TỐT NHẤT LÀ TRẢ ĐÚNG SỐ TIỀN TRÊN HÓA ĐƠN
Bùi Quốc Huy thấy thái độ lạnh lùng của Dương Thanh Ngân, cười như không cười, một lúc sau mới nói: "Tôi nghe nói, gần đây cô và cháu ngoại của cô rất thân thiết."
Mày Dương Thanh Ngân khẽ động, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì: "Tôi nghe không hiểu ý của anh."
"Không hiểu?"Bùi Quốc Huy cười cười nhìn cô: "Tôi nghe nói hai người không có quan hệ huyết thống."
"Bùi Quốc Huy, rốt cuộc anh có ý gì?" Dương Thanh Ngân cau mày, lạnh giọng chất vấn, trong lòng càng cảm thấy bất an hơn.
"Chẳng có ý gì, chỉ là có hứng thú với một vài chuyện mà thôi."
Không giống như Dương Thanh Ngân vẫn luôn căng thẳng, Bùi Quốc Huy từ đầu đến cuối vẫn luôn cười rất ôn hòa: "Ông Dương có biết quan hệ của hai người rất tốt không?"
Sắc mặt Dương Thanh Ngân khẽ thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt vẫn luôn cao ngạo lập tức sụp đổ.
Đôi mắt sâu hun hút của Bùi Quốc Huy dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, Dương Thanh Ngân cắn chặt răng, cố tỏ ra trấn tĩnh cười lạnh nói: "Một người đến tiêu chuẩn cơ bản của đàn ông cũng không đạt, có tư cách gì quản việc của người khác?"
Bùi Quốc Huy nhìn cô cười haha hai tiếng.
Lúc này Dương Thanh Ngân càng cảm thấy không được cho anh ta vào phòng thăm Dương Bảo Long.
Cô bước lên một bước chặn trước hướng đi về phía phòng Dương Bảo Long: "Anh về đi, Bố tôi không khỏe, không muốn gặp ai."
Bùi Quốc Huy cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu, quay người định đi, nhưng lại giống như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Dương Thanh Ngân: "Hôm qua cô nợ một hóa đơn mười mấy vạn ở Vạn Dương, tốt nhất trong vòng bảy ngày trả hết tiền."
Vạn Dương là trung tâm thương mại trực thuộc Thịnh Thế.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân lập tức trở nên khó coi: "Bùi Quốc Huy, anh đừng có quá đáng."
Bùi Quốc Huy đút tay vào túi, cười cười nhìn dáng vẻ tức đến điên của cô: "Tôi không ngại gửi hóa đơn đó đến Trần thị đâu."
"Anh!" Dương Thanh Ngân tức đến mức hai vai run run.
Bùi Quốc Huy liếc mắt nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, việc hóa đơn cô đừng quên đó."
Nói xong, anh vòng qua người Dương Thanh Ngân đi về hướng thang máy.
Dương Thanh Ngân quay đầu nhìn bóng lưng Bùi Quốc Huy, nắm chặt hai tay, tức đến mức muốn đập đồ đạc. Nhưng ánh nhìn của bệnh nhân và y tá xung quanh khiến cô không thể không đè sự bực tức xuống, cô vừa quay người đi lại vô tình đụng trúng xe thuốc đang đẩy tới.
"A..."
Dương Thanh Ngân hô lên một tiếng, eo bị đụng đau, cả người lập tức ngã lăn ra đất.
Bùi Quốc Huy đã vào thang máy, bấm nút đóng cửa, không hề có ý định đi qua đỡ Dương Thanh Ngân ngã đến thảm hại trên mặt đất lên.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"Y tá xin lỗi đỡ Dương Thanh Ngân dậy.
Một chiếc giày của Dương Thanh Ngân rớt trên mặt đất, tóc có chút rối, cô trừng mắt nhìn Bùi Quốc Huy trong thang máy, tức đến mức cầm một chiếc giày ném qua. Cùng lúc đó, cửa của một phòng bệnh vừa hay mở ra, một người được đẩy ra.
Y tá ở bên cạnh hít một hơi, đến Dương Thanh Ngân ở bên cạnh mặt cũng biến sắc, chết lặng không chút phản ứng.
Dương Bảo Long sau khi được Dương An an ủi tâm trạng đã tốt hơn một chút, đang định cùng con trai xuống lầu tản bộ, kết quả xe vừa đẩy ra khỏi phòng một chiếc giày bệt của con gái Bốy đến đập vào mặt ông.
Chiếc giày từ từ rơi xuống cạnh mặt Dương Bảo Long, mà trên mặt ông in hằn một vết giày đỏ hồng.
Lưu đang đẩy xe lăn cau mày, không ngờ đứa em gái giáo dưỡng cực tốt của mình lại làm ra được hành động thô lỗ như vậy.
Dương Thanh Ngân há há miệng lại chỉ thốt ra được một từ: "Bố...."
Dương Bảo Long quay đầu, trừng mắt nhìn Dương Thanh Ngân, một lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng rít ra một câu: "Đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện trong bệnh viện nữa."
"Bố, bố nghe con giải thích, là do Bùi Quốc Huy anh ta...."
"Nhà họ Dương vì mày mất mặt còn chưa đủ sao?"
Dương Bảo Long nghiêm giọng răn dạy, tức đến mức mặt nổi đầy gân xanh: "Còn không mau cút về nhà tự kiểm điểm."
"Em gái à, tâm trạng của Bố không được tiếp tục kích động như vậy nữa, em mau về đi."Dương An nhíu mày, trong lời nói có vài phần xa cách.
Dương Thanh Ngân cắn môi dưới đến mức bật máu, sau đó chỉ đành quay người rời đi.
....
Lúc Bùi Quốc Huy gọi điện đến, Ngô Huệ đang sắp xếp hành lý của mình.
Cô định một thời gian nữa sau khi mua sắm đầy đủ đồ gia dụng sẽ đón Ngô Hải và bảo mẫu đến ở căn phòng cô đã thuê sẵn.
"Em bây giờ đi ra chỗ cửa sổ đi."Bùi Quốc Huy nói.
Ngô Huệ đi đến trước cửa sổ kéo màn che ra nhìn xuống dưới liền thấy chiếc xe hummer dừng ở dưới lầu.
Cô có chút kinh ngạc: "Anh hôm nay không đi làm sao?"
Bùi Quốc Huy đột nhiên không lên tiếng, đôi bên đều nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nhau. Ngô Huệ đang nghi hoặc không biết anh muốn làm gì, Bùi Quốc Huy đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm như dòng nước chảy vào trái tim cô: "Nhớ em quá, nhớ đến mức không thể nào tiếp tục làm việc."
Ngón tay Ngô Huệ nắm chặt, mặt hơi đỏ, nhưng miệng lại phản bác: "Trước đây anh đều dỗ dành con gái như vậy à?"
Bùi Quốc Huy cười, nụ cười dường như phát ra từ lồng ngực, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Em nói xem."
"Sao em biết anh có bao nhiêu phụ nữ chứ..."
"Ghen à?"
Ngô Huệ nhếch miệng: "Ai thèm, nếu như không có việc gì khác, em còn phải dọn dẹp, em cúp máy đây."
"Xuống đây đi."Bùi Quốc Huy trực tiếp cắt đứt lời cô nói.
Ngô Huệ quay đầu nhìn vali ở cạnh tủ quần áo: "Hôm nay em có rất nhiều việc phải làm, không thể ra ngoài."
"Vậy thì chỉ có thể là anh đi lên thôi."
Ngô Huệ nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, trước khi anh kịp cúp máy thì cướp lời: "Đợi em một chút."
Cúp máy, Ngô Huệ đang định đi xuống, lúc đi qua phòng thay đồ lập tức dừng lại.
Ngô Huệ quay đầu nhìn người phụ nữ ở trong gương, tóc đen tùy ý cột thành đuôi ngựa, trên người mặc áo T shirt và quần bò, chân đi dép lê. Cô xoa xoa mặt mình, buổi sáng thức dậy cô thậm chí còn chưa lau nước dưỡng ẩm trên mặt.
Cô quay người, mở vali ra lật tìm. Một lúc sau, cô chọn một chiếc váy dài màu xanh dương, đến trước gương mặc vào, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest màu trắng, thả mái tóc dài xuống, lại rửa mặt, trang điểm nhẹ. Cô đi lại trước gương mấy vòng, đổi một đôi dép cao màu hồng ở chỗ cửa mới mãn nguyện ra khỏi nhà.
....
Lúc Ngô Huệ xuống lầu, Bùi Quốc Huy đứng dựa vào xe đợi cô.
Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay tráng kiện, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao màu nâu, ăn mặc rất tùy ý.
Ngô Huệ đi đến cửa, lại nhìn lại cách ăn mặc có chút nghiêm túc của mình, cô có xúc động muốn lập tức quay về.
Nhưng Bùi Quốc Huy đã nhìn thấy cô.
"Sao lại đứng bất động ở đó?"Anh đi qua, cúi đầu nhìn dáng vẻ cô đã trang điểm, ý cười càng đậm.
Ngô Huệ ngượng ngừng giấu túi ra sau lưng: "Em vốn định đi mua đồ...."
"À..."Anh cố tình kéo dài âm cuối, ra vẻ anh hiểu mà,cười ôn hòa nói: "Anh còn tưởng là em vì gặp anh nên mới trang điểm xinh đẹp như vậy."
Ngô Huệ bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên: "Hình như em quên khóa cửa nhà, phải quay về xem sao..."
Cô vội vã nói xong câu liền chạy vào trong.
Bùi Quốc Huy kéo tay cô lại, thuận thế kéo cô vào trong lòng, từ đằng sau ôm lấy cô.
Lưng Ngô Huệ dán lên ngực anh, so sánh giữa trái tim đập loạn xạ của cô và tiếng tim đập trầm ổn của anh đã thể hiện rõ tâm trạng của cô, cô phát hiện trước mặt Bùi Quốc Huy cô rất dễ dàng thất thố.
Bùi Quốc Huy ôm cô, hôn lên mái tóc đen tuyền của cô: "Mặc như vậy rất đẹp, anh rất thích."
Mặt Ngô Huệ càng đỏ hơn, quay mặt đi, khóe môi khẽ cong lên.
.....
Cuối cùng Ngô Huệ cũng không thể lên lầu đổi bộ quần áo khác.
Cô ngồi trên xe Bùi Quốc Huy, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: "Hôm nay anh tìm em có việc gì vậy?"
"Không phải vừa rồi đã nói với em rồi sao, chỉ là vì nhớ em nên đến thôi."
Con gái đều thích nghe những lời ngọt ngào, Ngô Huệ cũng vậy, nhưng có tin hay không lại là một chuyện khác.
Bùi Quốc Huy nhìn ra tâm tư của cô, nhưng cũng không giải thích, chỉ mỉm cười khởi động xe.
"Muốn đi đâu?"Bùi Quốc Huy lái xe đi, quay đầu nhìn Ngô Huệ một cái.
Ngô Huệ nhớ đến đồ gia dụng ở nhà bên kia chưa đầy đủ, do dự một chút rồi nói: "Nếu như anh không ngại thì cùng em đi mua đồ gia dụng."
Bùi Quốc Huy cũng không thèm chau mày, trực tiếp lái xe đi về hướng khu đồ gia dụng lớn nhất thành nam.
Hai người đi hết từ trung tâm đến thành tây, sau đó lại đi thành bắc, gần như là đi hết tất cả các khu bán đồ gia dụng. Mỗi khi Ngô Huệ lựa chọn đồ thì Bùi Quốc Huy đều ngồi ở sô pha bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
"Chồng cô đối xử với cô thật tốt!"Một nhân viên bán hàng nhân lúc Ngô Huệ đang chọn tủ quần áo, hâm mộ nói.
Ngô Huệ quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy nho nhã ngồi ở đó, đôi chân dài đan vào nhau, thi thoảng cầm tách trà lên uống. Hình như anh cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng đầy ý cười sủng ái.
Ngô Huệ dời đường nhìn: "Anh ấy không phải chồng của tôi."
"Vậy chắc cũng sắp phải rồi phải không? Chồng tôi chẳng kiên nhẫn cùng tôi đi mua những thứ này đâu."
Ngô Huệ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không biết nên hình dung thế nào về quan hệ hiện tại của hai người.
"Chọn xong chưa?"Bùi Quốc Huy không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Nhân viên bán hàng nhìn đôi tình nhân trước mặt, có chút thất thần, đến lúc hồi thần lại liên tục gật đầu.
"Em đi trả tiền."Ngô Huệ tự nhiên kéo giãn khoảng cách với Bùi Quốc Huy, nhanh chóng đi về hướng bàn thu ngân.
Lúc cô bàn xong thời gian và địa chỉ giao hàng, Bùi Quốc Huy đang đứng trước một chiếc giường đôi, không biết trong đầu nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu, nhìn bóng dáng yểu điệu đang bước tới, ánh mắt lập tức tối sầm.
Ngô Huệ bị anh nhìn đến mức có chút không được tự nhiên: "Đi thôi."Nói xong, cô một mình đi trước ra khỏi tiệm.
Sắc trời càng ngày càng tối, Ngô Huệ đứng ở cửa đợi Bùi Quốc Huy, ánh mắt nhìn về hướng tiệm trang sức cách đó không xa. Trước quầy hàng, hai bóng dáng quen thuộc khiến Ngô Huệ lập tức nắm chặt dây túi.
Dương Thanh Ngân đeo kính râm đội mũ, giống như con chim nhỏ nép vào người Trần Gia Huy. Trên ngón tay áp út thon dài của cô ta là một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Trần Gia Huy một tay ôm eo, một tay khác xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô ta.
Ngô Huệ nhìn đôi nam nữ dựa sát vào nhau trước mặt, nhìn hai người đang cẩn thận lựa chọn nhẫn kim cương, trong đầu xuất hiện cảnh trước đây một mình mình chọn nhẫn trong tiệm trang sức, không phải do anh ta bận, mà là vì cô không phải là người anh ta thật lòng muốn cưới.
Bùi Quốc Huy thấy thái độ lạnh lùng của Dương Thanh Ngân, cười như không cười, một lúc sau mới nói: "Tôi nghe nói, gần đây cô và cháu ngoại của cô rất thân thiết."
Mày Dương Thanh Ngân khẽ động, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì: "Tôi nghe không hiểu ý của anh."
"Không hiểu?"Bùi Quốc Huy cười cười nhìn cô: "Tôi nghe nói hai người không có quan hệ huyết thống."
"Bùi Quốc Huy, rốt cuộc anh có ý gì?" Dương Thanh Ngân cau mày, lạnh giọng chất vấn, trong lòng càng cảm thấy bất an hơn.
"Chẳng có ý gì, chỉ là có hứng thú với một vài chuyện mà thôi."
Không giống như Dương Thanh Ngân vẫn luôn căng thẳng, Bùi Quốc Huy từ đầu đến cuối vẫn luôn cười rất ôn hòa: "Ông Dương có biết quan hệ của hai người rất tốt không?"
Sắc mặt Dương Thanh Ngân khẽ thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt vẫn luôn cao ngạo lập tức sụp đổ.
Đôi mắt sâu hun hút của Bùi Quốc Huy dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, Dương Thanh Ngân cắn chặt răng, cố tỏ ra trấn tĩnh cười lạnh nói: "Một người đến tiêu chuẩn cơ bản của đàn ông cũng không đạt, có tư cách gì quản việc của người khác?"
Bùi Quốc Huy nhìn cô cười haha hai tiếng.
Lúc này Dương Thanh Ngân càng cảm thấy không được cho anh ta vào phòng thăm Dương Bảo Long.
Cô bước lên một bước chặn trước hướng đi về phía phòng Dương Bảo Long: "Anh về đi, Bố tôi không khỏe, không muốn gặp ai."
Bùi Quốc Huy cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu, quay người định đi, nhưng lại giống như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Dương Thanh Ngân: "Hôm qua cô nợ một hóa đơn mười mấy vạn ở Vạn Dương, tốt nhất trong vòng bảy ngày trả hết tiền."
Vạn Dương là trung tâm thương mại trực thuộc Thịnh Thế.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân lập tức trở nên khó coi: "Bùi Quốc Huy, anh đừng có quá đáng."
Bùi Quốc Huy đút tay vào túi, cười cười nhìn dáng vẻ tức đến điên của cô: "Tôi không ngại gửi hóa đơn đó đến Trần thị đâu."
"Anh!" Dương Thanh Ngân tức đến mức hai vai run run.
Bùi Quốc Huy liếc mắt nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, việc hóa đơn cô đừng quên đó."
Nói xong, anh vòng qua người Dương Thanh Ngân đi về hướng thang máy.
Dương Thanh Ngân quay đầu nhìn bóng lưng Bùi Quốc Huy, nắm chặt hai tay, tức đến mức muốn đập đồ đạc. Nhưng ánh nhìn của bệnh nhân và y tá xung quanh khiến cô không thể không đè sự bực tức xuống, cô vừa quay người đi lại vô tình đụng trúng xe thuốc đang đẩy tới.
"A..."
Dương Thanh Ngân hô lên một tiếng, eo bị đụng đau, cả người lập tức ngã lăn ra đất.
Bùi Quốc Huy đã vào thang máy, bấm nút đóng cửa, không hề có ý định đi qua đỡ Dương Thanh Ngân ngã đến thảm hại trên mặt đất lên.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"Y tá xin lỗi đỡ Dương Thanh Ngân dậy.
Một chiếc giày của Dương Thanh Ngân rớt trên mặt đất, tóc có chút rối, cô trừng mắt nhìn Bùi Quốc Huy trong thang máy, tức đến mức cầm một chiếc giày ném qua. Cùng lúc đó, cửa của một phòng bệnh vừa hay mở ra, một người được đẩy ra.
Y tá ở bên cạnh hít một hơi, đến Dương Thanh Ngân ở bên cạnh mặt cũng biến sắc, chết lặng không chút phản ứng.
Dương Bảo Long sau khi được Dương An an ủi tâm trạng đã tốt hơn một chút, đang định cùng con trai xuống lầu tản bộ, kết quả xe vừa đẩy ra khỏi phòng một chiếc giày bệt của con gái Bốy đến đập vào mặt ông.
Chiếc giày từ từ rơi xuống cạnh mặt Dương Bảo Long, mà trên mặt ông in hằn một vết giày đỏ hồng.
Lưu đang đẩy xe lăn cau mày, không ngờ đứa em gái giáo dưỡng cực tốt của mình lại làm ra được hành động thô lỗ như vậy.
Dương Thanh Ngân há há miệng lại chỉ thốt ra được một từ: "Bố...."
Dương Bảo Long quay đầu, trừng mắt nhìn Dương Thanh Ngân, một lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng rít ra một câu: "Đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện trong bệnh viện nữa."
"Bố, bố nghe con giải thích, là do Bùi Quốc Huy anh ta...."
"Nhà họ Dương vì mày mất mặt còn chưa đủ sao?"
Dương Bảo Long nghiêm giọng răn dạy, tức đến mức mặt nổi đầy gân xanh: "Còn không mau cút về nhà tự kiểm điểm."
"Em gái à, tâm trạng của Bố không được tiếp tục kích động như vậy nữa, em mau về đi."Dương An nhíu mày, trong lời nói có vài phần xa cách.
Dương Thanh Ngân cắn môi dưới đến mức bật máu, sau đó chỉ đành quay người rời đi.
....
Lúc Bùi Quốc Huy gọi điện đến, Ngô Huệ đang sắp xếp hành lý của mình.
Cô định một thời gian nữa sau khi mua sắm đầy đủ đồ gia dụng sẽ đón Ngô Hải và bảo mẫu đến ở căn phòng cô đã thuê sẵn.
"Em bây giờ đi ra chỗ cửa sổ đi."Bùi Quốc Huy nói.
Ngô Huệ đi đến trước cửa sổ kéo màn che ra nhìn xuống dưới liền thấy chiếc xe hummer dừng ở dưới lầu.
Cô có chút kinh ngạc: "Anh hôm nay không đi làm sao?"
Bùi Quốc Huy đột nhiên không lên tiếng, đôi bên đều nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nhau. Ngô Huệ đang nghi hoặc không biết anh muốn làm gì, Bùi Quốc Huy đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm ấm như dòng nước chảy vào trái tim cô: "Nhớ em quá, nhớ đến mức không thể nào tiếp tục làm việc."
Ngón tay Ngô Huệ nắm chặt, mặt hơi đỏ, nhưng miệng lại phản bác: "Trước đây anh đều dỗ dành con gái như vậy à?"
Bùi Quốc Huy cười, nụ cười dường như phát ra từ lồng ngực, giọng nói trầm thấp mà từ tính: "Em nói xem."
"Sao em biết anh có bao nhiêu phụ nữ chứ..."
"Ghen à?"
Ngô Huệ nhếch miệng: "Ai thèm, nếu như không có việc gì khác, em còn phải dọn dẹp, em cúp máy đây."
"Xuống đây đi."Bùi Quốc Huy trực tiếp cắt đứt lời cô nói.
Ngô Huệ quay đầu nhìn vali ở cạnh tủ quần áo: "Hôm nay em có rất nhiều việc phải làm, không thể ra ngoài."
"Vậy thì chỉ có thể là anh đi lên thôi."
Ngô Huệ nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, trước khi anh kịp cúp máy thì cướp lời: "Đợi em một chút."
Cúp máy, Ngô Huệ đang định đi xuống, lúc đi qua phòng thay đồ lập tức dừng lại.
Ngô Huệ quay đầu nhìn người phụ nữ ở trong gương, tóc đen tùy ý cột thành đuôi ngựa, trên người mặc áo T shirt và quần bò, chân đi dép lê. Cô xoa xoa mặt mình, buổi sáng thức dậy cô thậm chí còn chưa lau nước dưỡng ẩm trên mặt.
Cô quay người, mở vali ra lật tìm. Một lúc sau, cô chọn một chiếc váy dài màu xanh dương, đến trước gương mặc vào, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest màu trắng, thả mái tóc dài xuống, lại rửa mặt, trang điểm nhẹ. Cô đi lại trước gương mấy vòng, đổi một đôi dép cao màu hồng ở chỗ cửa mới mãn nguyện ra khỏi nhà.
....
Lúc Ngô Huệ xuống lầu, Bùi Quốc Huy đứng dựa vào xe đợi cô.
Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay tráng kiện, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao màu nâu, ăn mặc rất tùy ý.
Ngô Huệ đi đến cửa, lại nhìn lại cách ăn mặc có chút nghiêm túc của mình, cô có xúc động muốn lập tức quay về.
Nhưng Bùi Quốc Huy đã nhìn thấy cô.
"Sao lại đứng bất động ở đó?"Anh đi qua, cúi đầu nhìn dáng vẻ cô đã trang điểm, ý cười càng đậm.
Ngô Huệ ngượng ngừng giấu túi ra sau lưng: "Em vốn định đi mua đồ...."
"À..."Anh cố tình kéo dài âm cuối, ra vẻ anh hiểu mà,cười ôn hòa nói: "Anh còn tưởng là em vì gặp anh nên mới trang điểm xinh đẹp như vậy."
Ngô Huệ bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên: "Hình như em quên khóa cửa nhà, phải quay về xem sao..."
Cô vội vã nói xong câu liền chạy vào trong.
Bùi Quốc Huy kéo tay cô lại, thuận thế kéo cô vào trong lòng, từ đằng sau ôm lấy cô.
Lưng Ngô Huệ dán lên ngực anh, so sánh giữa trái tim đập loạn xạ của cô và tiếng tim đập trầm ổn của anh đã thể hiện rõ tâm trạng của cô, cô phát hiện trước mặt Bùi Quốc Huy cô rất dễ dàng thất thố.
Bùi Quốc Huy ôm cô, hôn lên mái tóc đen tuyền của cô: "Mặc như vậy rất đẹp, anh rất thích."
Mặt Ngô Huệ càng đỏ hơn, quay mặt đi, khóe môi khẽ cong lên.
.....
Cuối cùng Ngô Huệ cũng không thể lên lầu đổi bộ quần áo khác.
Cô ngồi trên xe Bùi Quốc Huy, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: "Hôm nay anh tìm em có việc gì vậy?"
"Không phải vừa rồi đã nói với em rồi sao, chỉ là vì nhớ em nên đến thôi."
Con gái đều thích nghe những lời ngọt ngào, Ngô Huệ cũng vậy, nhưng có tin hay không lại là một chuyện khác.
Bùi Quốc Huy nhìn ra tâm tư của cô, nhưng cũng không giải thích, chỉ mỉm cười khởi động xe.
"Muốn đi đâu?"Bùi Quốc Huy lái xe đi, quay đầu nhìn Ngô Huệ một cái.
Ngô Huệ nhớ đến đồ gia dụng ở nhà bên kia chưa đầy đủ, do dự một chút rồi nói: "Nếu như anh không ngại thì cùng em đi mua đồ gia dụng."
Bùi Quốc Huy cũng không thèm chau mày, trực tiếp lái xe đi về hướng khu đồ gia dụng lớn nhất thành nam.
Hai người đi hết từ trung tâm đến thành tây, sau đó lại đi thành bắc, gần như là đi hết tất cả các khu bán đồ gia dụng. Mỗi khi Ngô Huệ lựa chọn đồ thì Bùi Quốc Huy đều ngồi ở sô pha bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
"Chồng cô đối xử với cô thật tốt!"Một nhân viên bán hàng nhân lúc Ngô Huệ đang chọn tủ quần áo, hâm mộ nói.
Ngô Huệ quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy nho nhã ngồi ở đó, đôi chân dài đan vào nhau, thi thoảng cầm tách trà lên uống. Hình như anh cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng đầy ý cười sủng ái.
Ngô Huệ dời đường nhìn: "Anh ấy không phải chồng của tôi."
"Vậy chắc cũng sắp phải rồi phải không? Chồng tôi chẳng kiên nhẫn cùng tôi đi mua những thứ này đâu."
Ngô Huệ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không biết nên hình dung thế nào về quan hệ hiện tại của hai người.
"Chọn xong chưa?"Bùi Quốc Huy không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Nhân viên bán hàng nhìn đôi tình nhân trước mặt, có chút thất thần, đến lúc hồi thần lại liên tục gật đầu.
"Em đi trả tiền."Ngô Huệ tự nhiên kéo giãn khoảng cách với Bùi Quốc Huy, nhanh chóng đi về hướng bàn thu ngân.
Lúc cô bàn xong thời gian và địa chỉ giao hàng, Bùi Quốc Huy đang đứng trước một chiếc giường đôi, không biết trong đầu nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu, nhìn bóng dáng yểu điệu đang bước tới, ánh mắt lập tức tối sầm.
Ngô Huệ bị anh nhìn đến mức có chút không được tự nhiên: "Đi thôi."Nói xong, cô một mình đi trước ra khỏi tiệm.
Sắc trời càng ngày càng tối, Ngô Huệ đứng ở cửa đợi Bùi Quốc Huy, ánh mắt nhìn về hướng tiệm trang sức cách đó không xa. Trước quầy hàng, hai bóng dáng quen thuộc khiến Ngô Huệ lập tức nắm chặt dây túi.
Dương Thanh Ngân đeo kính râm đội mũ, giống như con chim nhỏ nép vào người Trần Gia Huy. Trên ngón tay áp út thon dài của cô ta là một chiếc nhẫn kim cương, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Trần Gia Huy một tay ôm eo, một tay khác xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô ta.
Ngô Huệ nhìn đôi nam nữ dựa sát vào nhau trước mặt, nhìn hai người đang cẩn thận lựa chọn nhẫn kim cương, trong đầu xuất hiện cảnh trước đây một mình mình chọn nhẫn trong tiệm trang sức, không phải do anh ta bận, mà là vì cô không phải là người anh ta thật lòng muốn cưới.
Bình luận facebook