Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Đi tìm sự thật
Lý Tông Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy Lâm Hạo nói cũng đúng, dù sao trước đây anh cũng chưa từng làm kinh doanh, hiện tại quản lý một tập đoàn lớn như vậy quả thực có chút đường đột.
"Vậy tôi tạm thời tiếp quản thay cậu chủ, đến thời điểm thích hợp sẽ từ từ chuyển giao cho cậu”.
Nói xong, Lý Tông Minh chợt nhớ ra gì đó, quay người đi tới bàn làm việc, cầm một xấp tài liệu lên: “Đây là cổ phần tôi thay cậu chủ nắm giữ, bây giờ toàn bộ đều trả về dưới tên cậu chủ”.
Lý Tông Minh đem văn kiện đưa cho Lâm Hạo, sau đó lại rót một chén trà, cung kính đưa tới trước mặt Lâm Hạo.
"Cạch”.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
"Ba, giúp con đối phó một người, hắn tên Lâm Hạo, con muốn hắn chết!"
Lý Đông hùng hổ đi vào phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Lý Tông Minh dâng trà cho Lâm Hạo, gã nhất thời ngẩn người.
Lý Tông Minh, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hắc Thạch, vậy mà lại dâng trà cho người khác.
Mà người này vừa hay lại chính là Lâm Hạo!
Lý Đông dụi dụi mắt, gã cảm thấy nhất định gần đây bản thân bị kích thích quá nhiều nên thần trí không được minh mẫn nữa rồi.
Gã lùi lại một bước, đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó lại đẩy ra rồi bước vào lần nữa.
Lý Tông Minh vẫn duy trì tư thế bưng trà, trong khi Lâm Hạo đang khoanh tay thản nhiên nhìn ông ấy.
Chết rồi!
Lý Đông vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ nhất định là gã bị tên khốn Lâm Hạo kia chọc tức đến điên rồi, bây giờ lại bắt đầu sinh ra ảo giác rồi.
"Không biết gõ cửa à? Cút ra ngoài!"
Trước khi Lý Đông hoàn hồn thì tiếng quát giận dữ của Lý Tông Minh đột nhiên truyền đến, gần như gầm lên.
Cả người Lý Đông run lên, lập tức cút ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
"Cậu chủ, thực xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi”.
Lý Tông Minh thở dài, đặt tách trà trong tay lên bàn trà trước mặt Lâm Hạo, lắc đầu cười khổ: “Thằng con trai này của tôi thực sự là quen tự do vô kỷ luật rồi, bình thường tôi lại bận rộn với công việc, không có thời gian quản giáo nó”.
Đột nhiên ông ấy nhớ lại lời của Lý Đông nói, hình như còn nhắc tới Lâm Hạo?
Lý Tông Minh cả kinh, lập tức quỳ một gối xuống, hai tay chắp lại, kinh hoàng sợ hãi nói: "Cậu chủ, nếu trước đây con trai tôi Lý Đông đã đắc tội với cậu thì cậu cứ việc nói ra, tôi sẽ lập tức bắt nó về đền tội với cậu!”
"Haha”.
Lâm Hạo bưng chén trà lên nhấp một ngụm, xua tay cười nói: "Không có chuyện gì to tát đâu, giữa người trẻ tuổi với nhau khó tránh khỏi có chút xích mích, không sao cả”.
Nghe Lâm Hạo nói vậy, Lý Tông Minh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hạ quyết tâm sau này phải dạy cho thằng nhóc ăn hại Lý Đông này một bài học mới được.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng vốn cổ phần với Lý Tông Minh, Lâm Hạo đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: "Chú Lý, về chuyện hai mươi năm trước, rốt cuộc bố mẹ cháu bị ai hãm hại vậy, chú có thể nói cho cháu biết không?"
Nhắc tới chuyện năm đó, ánh mắt Lý Tông Minh tối sầm lại, trong lòng thở dài: “Cậu chủ, thứ lỗi tôi vô năng, tôi không biết nhiều về chuyện này, nhưng tôi nhớ năm đó lúc ông bà chủ bị bao vây tứ phía, có một người tên là Giang Long vẫn luôn bên cạnh”.
"Đáng tiếc cuối cùng ông bà chủ đều chết, người tên Giang Long đó không lâu sau cũng bị sát hại”.
"Đúng rồi, Giang Long chính là bố của vị hôn thê của cậu chủ, liên quan đến chuyện hai mươi năm trước, nói không chừng vị hôn thê của cậu sẽ biết chút gì đó”.
Nghe vậy, Lâm Hạo liền cau mày.
Nói như vậy, Giang Thiên Ngữ là chìa khóa mở ra sự thật hai mươi năm trước?
Xem ra vẫn phải tìm cô ấy nói chuyện một phen.
Lâm Hạo ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, tay cầm trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, vẻ mặt bối rối.
Dù Giang Thiên Ngữ đó trông cũng xinh đẹp, không hung dữ ngang ngược như vậy, dù có một chút khác biệt so với "Lý Nhị Nương"!
Anh đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được!
Nhưng từ hôm nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Hạo thực sự không thể chấp nhận được chuyện bông hoa tươi xinh đẹp mỹ miều như mình cứ như vậy mà chôn vùi trong bãi phân trâu đó.
Bất luận thế nào cũng không thể làm khổ chính mình!
Lâm Hạo phụt một tiếng, phun ra một ngụm trà lớn.
Sự thật năm đó phải tìm, nhưng hôn sự nên hủy cũng phải hủy!
Chương 22: Mời
Lâm Hạo nghĩ đến đây bèn đặt ly trà xuống, chào tạm biệt Lý Tông Minh rồi đi ra khỏi văn phòng.
Song cùng lúc đó, Lý Đông cũng vừa đi ra khỏi thang máy bước vào đại sảnh lầu một.
"Mẹ nó, sao Lâm Hạo kia lại chạy đến tìm bố mình nhỉ?"
Lý Đông nhéo mình một cái, xác định không phải đang nằm mơ, tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
"Lý Đông!"
Gã đang đi thì bỗng có một giọng nói dịu dàng nhưng hơi lo lắng gọi với lại từ đằng xa.
Lý Đông quay đầu lại thì thấy hai bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.
"Hả, đây chẳng phải là chị em nhà họ Giang à?"
Dáng vẻ Lý Đông lập tức trở nên cợt nhả, đi đến trước mặt hai người Giang Thiên Ngữ, ánh mắt suồng sã lia khắp người hai cô.
Gã nhướn mày nhìn Giang Ánh Tuyết, cười cợt nói: "Sao? Suy nghĩ kỹ chuyện 30 triệu tôi nói lúc trước rồi à?"
Giang Ánh Tuyết lập tức lạnh một khuôn mặt xinh đẹp, nhớ tới chuyện Lý Đông nói muốn mua một đêm của hai cô với giá 30 triệu ở tập đoàn Hoa Đô.
"Tôi bóp chết anh!"
Giang Ánh Tuyết tức đỏ mặt, vươn tay định bóp Lý Đông.
"Tiểu Tuyết, đừng xúc động".
Giang Thiên Ngữ vội vàng cản Giang Ánh Tuyết lại, đứng trước mặt Lý Đông, hít sâu một hơi nói: "Anh Lý, tôi đại diện cho nhà họ Giang muốn mời anh đến tham gia tiệc mừng thọ của bà tôi vào tuần sau".
"Nhà họ Giang?"
Lý Đông cười khẩy: "Nhà họ Giang chó má gì chứ, cũng đáng để tôi tự mình đến à?"
"Có điều, nếu hai chị em cô đồng ý với yêu cầu của tôi, ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm thì còn có thể suy xét một chút. Ha ha ha..."
Lý Đông nói xong bèn vươn tay muốn nâng cằm của Giang Thiên Ngữ lên.
Giang Thiên Ngữ biến sắc, lập tức lùi lại một bước, khẽ cắn môi xoay người nói: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi!"
Giang Ánh Tuyết đã tức muốn hộc máu, giậm chân phun một ngụm nước miếng với Lý Đông rồi định rời đi theo.
"Đợi đã!"
Lý Đông bỗng vươn tay cản hai cô lại.
Gã vừa nói xong câu đó rồi lại đột nhiên nghĩ đến e rằng mục đích của hai chị em nhà họ Giang và Lâm Hạo đến đây là vì muốn mời mình đi tham gia tiệc mừng thọ.
Hơn nữa, Lý Đông cũng nhớ rõ người nhà họ Giang đều là một đám bợ đít, mời gã đến tất nhiên cũng là có việc cầu mình.
Nếu đã vậy, chẳng thà thuận nước đẩy thuyền.
Lý Đông nghĩ đến đó không khỏi cong môi.
"Ban nãy, các cô nói mời tôi đến tham gia tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Giang đúng không? Tôi đồng ý".
Trên mặt Lý Đông vẫn bình thản như không, nhưng trong lòng đã sớm tính toán hết rồi. Đến lúc đó, hai chị em nhà họ Giang chắc chắn sẽ là vật trong lòng bàn tay gã.
Còn cái tên Lâm Hạo kia nữa, nếu anh ta có liên quan đến nhà họ Giang thì đợi đến bữa tiệc mừng thọ nhất định phải khiến anh ta mất hết mặt mũi. Từ nay về sau, khi nhắc đến tên mình, hai chân sẽ nhũn ra, quỳ xuống đất gọi bố!
"Anh đồng ý?"
Giang Thiên Ngữ trố mắt nhìn Lý Đông, quả thật không tin nổi vào lỗ tai của mình.
Cái tên Lý Đông luôn lấy việc làm khó dễ người khác làm niềm vui cũng có lúc đổi tính ư?
"Đến lúc đó tôi sẽ đi".
Lý Đông khoát tay, nhếch mép với Giang Ánh Tuyết rồi cười to rời đi.
"Chị, gã chắc chắn không có ý tốt!"
Giang Ánh Tuyết trợn mắt, cô ấy vẫn không tài nào tin tưởng Lý Đông sẽ tốt bụng như vậy, chắc chắn là đang âm mưu xấu xa gì đó.
Giang Thiên Ngữ thở dài, bất lực nói: "Dù gã không có ý tốt thì chúng ta có thể làm sao? May mà đã hoàn thành được yêu cầu của bà, đến hôm mừng thọ họ cũng không thể lấy cớ đó ra để gây khó dễ cho chúng ta".
"Có điều..."
Giang Thiên Ngữ chợt xoay chuyển đề tài, cúi đầu trầm ngâm: "Chúng ta đều biết rõ tình tính của Lý Đông, theo lý thì sẽ không đồng ý với yêu cầu của chúng ta. Nhưng sao lần này lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy nhỉ?'
"Lẽ nào có người lén giúp chúng ta?"
Giang Ánh Tuyết lẩm bẩm.
"Tinh tinh".
Giang Ánh Tuyết vừa nói xong, thang máy riêng của chủ tịch bỗng vang lên một tiếng.
Cửa mở ra, bên trong đi ra một bóng người quen thuộc khiến cô ấy trợn mắt há hốc mồm.
"Lâm Hạo?"
Lâm Hạo thế mà lại đi ra từ trong thang máy riêng của chủ tịch tập đoàn Hắc Thạch!
Giang Ánh Tuyết dụi dụi mắt, sợ mình nhìn lộn.
"Là Lâm Hạo thật kìa".
Giang Ánh Tuyết ngơ ngác kéo lấy cánh tay của Giang Thiên Ngữ cạnh bên hỏi: "Chị, chị nói thử xem hay là người đã giúp chúng ta chính là Lâm Hạo?"
Giang Thiên Ngữ thấy Lâm Hạo đi ra khỏi thang máy cũng sửng sốt.
Trong đầu lập tức nhớ lại những lời mà Lâm Hạo đã nói trước đó, anh nói sẽ giúp họ mời Lý Đông đến tham gia tiệc mừng thọ.
Chương 23: Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa vậy à
"Nói vậy thì là anh ta thật ư?"
Giang Thiên Ngữ cắn môi, trong lòng lập tức có hơi áy náy.
Ban nãy, cô còn nói nặng lời như vậy với Lâm Hạo. Giờ xem ra, đúng là không nên.
Bị cô hiểu lầm và sỉ nhục như vậy mà vẫn không màng xích mích lúc trước giúp hai cô nhiều như thế.
Đúng là rất cao cả và có phong độ!
"Nhưng anh ta vẫn lấy tiền của mình".
Ngay khi Giang Thiên Ngữ đang lẩm bẩm thì Lâm Hạo cũng vừa hay nhìn thấy hai cô rồi lập tức đi tới.
"Cái này trả lại cho cô".
Lâm Hạo lấy ra số tiền mà trước đó dùng để sỉ nhục mình, trực tiếp nhét vào trong tay Giang Thiên Ngữ: "Tôi không muốn giải thích cái gì, chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không phải kẻ cuồng theo dõi, cũng chẳng phải kẻ trộm. Số tiền này của cô, tôi cũng chẳng ham hố gì".
"Từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai".
Lâm Hạo nói xong định xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ anh lại.
Giang Thiên Ngữ mím đôi môi đỏ mọng, gương mặt hơi ửng hồng nói: "Anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, là tôi nợ anh một câu xin lỗi, xin lỗi anh".
Lâm Hạo thấy thái độ của Giang Thiên Ngữ thay đổi một trăm tám mươi độ thì giật giật khóe miệng.
Vụ gì đây?
Lúc mình muốn giúp thì cô nói chuyện khó nghe, còn dùng tiền sỉ nhục mình.
Giờ quyết tâm không giúp, thái độ thế mà lại trở nên tốt hơn.
Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa như thế hả?
"Tôi giúp cô cái gì?"
Lâm Hạo khó hiểu hỏi.
"Ây da, Lâm Hạo anh cũng đừng giả bộ nữa. Lý Đông đồng ý đến tham gia tiệc mừng thọ của chúng tôi vào tuần sau rồi. Là anh giúp chúng tôi nói đúng không?"
Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh giơ nắm tay trắng như phấn lên khẽ đấm lên vai anh, lại khiến Lâm Hạo chẳng hiểu ra sao.
Lý Đông đã đồng ý tham gia tiệc mừng thọ?
Lâm Hạo gãi đầu, càng cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng là anh chẳng làm cái gì, sao chuyện đã tự giải quyết được rồi?
Lâm Hạo bỗng dưng nhớ ra ban nãy khi mình nói chuyện với Lý Tông Minh thì đã bị Lý Đông đi vào thấy được.
Lẽ nào là Lý Đông biết được thân phận của mình nên mới đồng ý?
Rất có thể là thế!
Lâm Hạo thầm thở dài.
Người ấy mà, có đôi phi có quyền có thế cũng không phải chuyện gì tốt, có câu cây cao đón gió!
"Quả nhiên là anh giúp!"
Giang Ánh Tuyết mừng rỡ, kéo lấy cánh tay Lâm Hạo lắc lắc.
Lắc một hồi mới cảm thấy mình hơi suồng sã, lập tức đỏ mặt trốn sang bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ có chút ngại ngùng bước lên trước: "Chuyện trước đó là thái độ của tôi không tốt, vì bày tỏ lòng xin lỗi, tôi mời anh ăn cơm nhé".
Lâm Hạo chợt nhớ đến mình còn có chuyện gấp cần làm bèn xua tay nói: "Ăn cơm thì để tối rồi nói, giờ tôi phải đến tập đoàn Hoa Đô các cô bàn chuyện, có thể đưa tôi một đoạn không?"
Giang Thiên Ngữ nghe anh nói vậy, lại nhớ đến chuyện trước đó mình suýt nữa đụng phải Lâm Hạo, còn hiểu lầm anh thì thoáng có hơi xấu hổ đỏ mặt gật đầu.
"Vậy đi thôi".
Lâm Hạo cũng không để ý đến phản ứng của cô, xoay người đi ra khỏi tập đoàn Hắc Thạch trước.
Giang Thiên Ngữ theo sau, kéo lấy cánh tay Giang Ánh Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ta lại có thể đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Hắc Thạch vậy? Hơn nữa, chuyện mời Lý Đông kia, người bình thường là hoàn toàn không thể làm được mà?"
Thực ra, Giang Ánh Tuyết cũng khó hiểu. Cô ấy biết trước đó Lâm Hạo và Lý Đông chắc chắn không quen nhau, còn xích mích hai lần.
Bỗng nhiên, Giang Ánh Tuyết như nghĩ tới gì đó, chợt hiểu ra nói: "Em biết rồi! Trước đó, anh ta có đánh Lý Đông một trận, chắc chắn là Lý Đông sợ rồi nên mới đối xử với anh ta như khách quý!"
"Không thể nào..."
Giang Thiên Ngữ nghe mà thấy không đáng tin cho lắm: "Lý Đông kia không biết có đổi ý không nữa?"
"Yên tâm, yên tâm".
Giang Ánh Tuyết xua tay: "Lâm Hạo đánh nhau rất lợi hại, nếu Lý Đông đổi ý thì lại khiến gã ăn thêm mấy cái nắm tay nữa!"
Chương 24: Chồng chưa cưới?
Giang Ánh Tuyết nói xong còn hung dữ quơ quơ nắm tay, trong lòng nhớ đến dáng vẻ oai phong của Lâm Hạo trong quán bar thì trái tim lại không khỏi đập thình thịch.
Giang Thiên Ngữ mím môi, nhìn bóng lưng của Lâm Hạo như nghĩ tới gì đó.
Một lát sau, ba người đã trở lại tập đoàn Hoa Đô.
"Lâm Hạo, anh đến công ty chúng tôi làm gì thế? Còn quan trọng hơn cả việc chúng tôi mời anh ăn cơm hả?"
Giang Ánh Tuyết trề môi, đây là lần đầu tiên cô ấy và chị mình chủ động mời một người đàn ông ăn cơm, nhưng đối phương lại chẳng thèm để ý, còn định làm xong việc rồi nói sau.
Lâm Hạo nhàn nhạt lắc đầu: "Thực ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là đến tìm người công ty các cô từ hôn thôi!"
"Từ hôn!"
Giang Ánh Tuyết lập tức không khống chế được âm lượng, khiến tất cả mọi người nhìn sang.
Cô ấy hậm hực rụt cổ, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hạo nói: "Chuyện quan trọng như vậy còn không phải chuyện lớn à!"
Giang Ánh Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng câu đó cũng lập tức đánh thức Giang Thiên Ngữ.
Hôm nay, cô cũng định đi gặp người chồng chưa cưới chưa từng thấy mặt kia, mà Lâm Hạo cũng trùng hợp đi từ hôn.
Hay là...
Ngay khi Giang Thiên Ngữ đang ngẩn người, ba người đã vào thang máy đi lên văn phòng của cô.
Thấy Lâm Hạo không hề dừng lại mà đi thẳng đến phòng làm việc của mình, Giang Thiên Ngữ lại không biết làm sao.
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào, Lâm Hạo chính là chồng chưa cưới của mình?
Hơn nữa, anh còn muốn từ hôn với mình?
Tuy Giang Thiên Ngữ cũng không có tình cảm gì với Lâm Hạo, nhưng nghe thấy anh muốn từ hôn thì vẫn không chấp nhận được.
Bất kể là vẻ ngoài hay năng lực thì cô có điểm nào kém chứ?
Tại sao Lâm Hạo còn muốn từ hôn với mình?
"Chính là cô ta!"
Khi Giang Thiên Ngữ đang miên man suy nghĩ thì Lâm Hạo đã tìm được mục tiêu.
"Không..."
Giang Thiên Ngữ cắn răng, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo đang đi về phía mình, dứt khoát mở miệng nói: "Lâm Hạo, chuyện anh nói muốn từ hôn, tôi không thể đồng ý được. Đây dù sao cũng là quyết định của bố, vả lại..."
Cô còn chưa nói xong đã thấy Lâm Hạo đi ngang qua mình, chẳng thèm ngó mình lấy một cái.
Giang Thiên Ngữ sửng sốt, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lâm Hạo đi thẳng tới dì Trần - lao công trong công ty.
Cái này...
Giang Ánh Tuyết cũng trợn tròn mắt, liếc chị mình, ngơ ngác nói: "Đối tượng kết hôn với anh ta là... là dì Trần?"
"Không... không thể nào, dù dì Trần ly hôn rồi, nhưng con của dì cũng đã lên đại học..."
Giang Thiên Ngữ cũng ngơ ngác.
"Lâm Hạo đúng là bụng đói ăn quàng, hèn chi anh ta muốn từ hôn".
Giang Ánh Tuyết không khỏi chép miệng, lại ngó Giang Thiên Ngữ nói: "Chị, ban nãy chị phản ứng lớn như vậy làm gì?"
"Có, có hả..."
Giang Thiên Ngữ lập tức cúi đầu, cả khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Song, cô vẫn vỗ ngực thở phào một hơi.
Mình quả nhiên là hiểu lầm, biết ngay mà, có một người vợ chưa cưới đẹp như mình thì sao Lâm Hạo có thể bằng lòng từ hôn chứ!
Ngay khi Giang Thiên Ngữ lại cười sáng lạn thì Lâm Hạo cũng đi tới trước mặt dì Trần.
Lâm Hạo nghiêm túc lấy ra giấy hôn thú, nhìn thẳng vào dì Trần đang một tay xách cây lau nhà, một tay xách thùng nước, mặt mày ngơ ngác, hắng giọng một cái nói: "Xin chào Giang Thiên Ngữ, tôi là Lâm Hạo, chồng chưa cưới của cô".
"Hở?"
Dì Trần hộc ra một tiếng địa phương, thả cây lau nhà xuống, mờ mịt nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo lập tức ngửi được một mùi tỏi nồng nặc ập vào mặt, nhăn mũi, song vẫn ráng nhịn đưa giấy hôn thú ra: "Tôi nói tôi là chồng chưa cưới của cô".
"Nè! Cậu cũng đừng có làm bậy!"
Dì Trần trừng mắt, nước miếng bay tứ tung nói: "Tôi ly hôn ba bốn năm rồi, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà còn đòi làm chồng chưa cưới của tôi á? Cậu có thấy xấu hổ không vậy?"
Lâm Hạo lau mặt, hoàn toàn ngơ ngác.
"Chị".
"Chị".
Giang Ánh Tuyết lặng lẽ chọc chọc eo Giang Thiên Ngữ, nhỏ giọng nói: "Chị nghe không, ban nãy Lâm Hạo nói tên chị đó".
"Chị, chị nghe thấy rồi..."
Lúc này, Giang Thiên Ngữ phản ứng còn kịch liệt hơn ban nãy, đầu óc lập tức trống rỗng.
Lâm Hạo thật sự là đối tượng kết hôn của mình?
Giang Thiên Ngữ không khỏi nhớ đến ở khách sạn Thời Đại, mình và Lâm Hạo nguyền rủa lẫn nhau.
Chương 25: Lộn người?
"Ai cưới cô người đó là chó", "Ai gả cho anh người đó là heo"...
Vận mệnh có đôi khi chính là trêu ngươi như vậy.
Chẳng ai ngờ được, họ chính là chó và heo của đối phương...
Song, điều duy nhất khiến Giang Thiên Ngữ vui vẻ là Lâm Hạo muốn từ hôn vì anh nhận sai dì Trần thành mình.
"Chị, hóa ra ở trong lòng Lâm Hạo, chị lớn lên giống như dì Trần".
Giang Ánh Tuyết đứng cạnh khẽ cười trộm.
Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật tăng tăng, nhéo mạnh lên eo Giang Ánh Tuyết một cái.
Cô không biết giờ mình nên đối mặt với Lâm Hạo như thế nào nữa. Lẽ nào đến nói với anh rằng anh nhận sai người, mình mới là vợ chưa cưới của anh?
Nhưng trước đó, cô còn hiểu lầm và sỉ nhục Lâm Hạo như thế, trực tiếp nói ra thân phận của mình thì cô sợ anh còn muốn từ hôn hơn khi đối mặt với dì Trần nữa!
"Không, không".
Giang Thiên Ngữ lắc đầu, nhớ đến lời dặn của bố trước khi mất, tuyệt đối không thể hủy bỏ hôn ước này được!
"Hơn hai mươi năm trước, bố mẹ tôi và bố cô đã chỉ hôn cho chúng ta. Lúc đó, chắc cô cũng chưa sinh ra... nhỉ?"
Lâm Hạo nói xong câu cuối cùng cũng không tự tin.
Anh nhìn dáng người mập mạp và gương mặt đầy năm tháng kia.
Nói hai mươi năm trước người này vẫn chưa sinh ra thì chẳng ai tin nổi luôn ấy!
"Hừ! Hai mươi năm trước tôi còn lớn hơn cậu nữa. Cách làm quen của tên nhóc nhà cậu cũng lỗi thời quá rồi đó".
Dì Trần hất tóc nói: "Chị đây mới không phải người cậu muốn theo đuổi là theo đuổi được đâu, nhóc con về nhà tắm rửa ngủ đi!"
Lâm Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt: "Cô không phải Giang Thiên Ngữ?"
"Giang Thiên Ngữ?"
Dì Trần trố mắt, nhìn Giang Thiên Ngữ đằng sau Lâm Hạo nói: "Đó là chủ tịch của chúng tôi, ở ngay kia kìa..."
"Lộn rồi, lộn rồi!"
Ngay khi dì Trần chuẩn bị giơ tay chỉ về phía Giang Thiên Ngữ thì cô đã vội vàng chạy đến bịt miệng bà ấy lại, rồi kéo Lâm Hạo chạy.
"Ơ, chuyện này là sao?"
Dì Trần nhìn theo bóng lưng Giang Thiên Ngữ kéo Lâm Hạo chạy, trong lòng khó hiểu không thôi.
Lúc này, Lâm Hạo mới thật sự cảm thấy mờ mịt và vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong mùi nước miếng đầy vị tỏi kia.
Chị gái giống y như thím Lý ở đầu thôn ban nãy không phải Giang Thiên Ngữ ư?
Không biết tại sao nhưng Lâm Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May ghê, may ghê, chỉ cần sau này không cần đối mặt với cái miệng đầy mùi tỏi kia là được.
"Lẽ nào, Giang Thiên Ngữ không ở trong công ty?"
Lâm Hạo khó hiểu nhìn Giang Thiên Ngữ.
Giang Thiên Ngữ vất vả lắm mới kéo Lâm Hạo ra khỏi tập đoàn, vừa đỡ vách tường thở hổn hển vừa gật đầu.
Lâm Hạo bĩu môi, lo lắng nói: "Giang Thiên Ngữ kia cũng thần bí ghê, chỉ nghe tiếng chứ không thấy mặt, hay cô ta là một người xấu xí ngại mắt người khác?"
Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật giật, lập tức siết chặt nắm tay.
Nói ai xấu xí đấy hả?
Có ai xấu xí mà nghiêng nước nghiêng thành như cô không?
"Hì hì, Lâm Hạo, chắc anh cũng không ngờ được thực ra Giang Thiên Ngữ..."
Giang Ánh Tuyết vừa định nói ra đã bị Giang Thiên Ngữ bịt miệng lại.
Giang Thiên Ngữ tức giận trừng Giang Ánh Tuyết một cái rồi cười ha ha với Lâm Hạo: "Thực ra, Giang Thiên Ngữ cũng không có xấu như anh nghĩ. Đến lúc đó, anh sẽ biết".
Lâm Hạo không tỏ ý kiến, khó hiểu ngó Giang Thiên Ngữ vài cái, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ: "Ban nãy, cô kéo tôi chạy nhanh như vậy làm gì? Có tật giật mình à?"
"Không, không có..."
Giang Thiên Ngữ nuốt nước miếng, lập tức vận chuyển đầu óc, bỗng dưng nảy ra một ý: "Chủ yếu là miệng dì Trần quá hôi, tôi thật sự không chịu nổi, chắc rằng anh cũng không chịu đúng không?"
"Đúng vậy!"
Lâm Hạo nghiêm túc gật đầu: "Cái mùi kia còn hôi hơn cả chân của ông già nhà tôi. Nói vậy, có vẻ tôi còn phải cảm ơn cô?"
"Không sao, không sao! Anh mời chúng tôi ăn một bữa là được".
Giang Thiên Ngữ không đợi Lâm Hạo đồng ý đã đẩy anh rời khỏi nơi này. Cô sợ bỗng dưng có cấp dưới đi ngang qua đây chào mình một tiếng.
Lý Tông Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy Lâm Hạo nói cũng đúng, dù sao trước đây anh cũng chưa từng làm kinh doanh, hiện tại quản lý một tập đoàn lớn như vậy quả thực có chút đường đột.
"Vậy tôi tạm thời tiếp quản thay cậu chủ, đến thời điểm thích hợp sẽ từ từ chuyển giao cho cậu”.
Nói xong, Lý Tông Minh chợt nhớ ra gì đó, quay người đi tới bàn làm việc, cầm một xấp tài liệu lên: “Đây là cổ phần tôi thay cậu chủ nắm giữ, bây giờ toàn bộ đều trả về dưới tên cậu chủ”.
Lý Tông Minh đem văn kiện đưa cho Lâm Hạo, sau đó lại rót một chén trà, cung kính đưa tới trước mặt Lâm Hạo.
"Cạch”.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
"Ba, giúp con đối phó một người, hắn tên Lâm Hạo, con muốn hắn chết!"
Lý Đông hùng hổ đi vào phòng làm việc, đúng lúc nhìn thấy Lý Tông Minh dâng trà cho Lâm Hạo, gã nhất thời ngẩn người.
Lý Tông Minh, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Hắc Thạch, vậy mà lại dâng trà cho người khác.
Mà người này vừa hay lại chính là Lâm Hạo!
Lý Đông dụi dụi mắt, gã cảm thấy nhất định gần đây bản thân bị kích thích quá nhiều nên thần trí không được minh mẫn nữa rồi.
Gã lùi lại một bước, đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó lại đẩy ra rồi bước vào lần nữa.
Lý Tông Minh vẫn duy trì tư thế bưng trà, trong khi Lâm Hạo đang khoanh tay thản nhiên nhìn ông ấy.
Chết rồi!
Lý Đông vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ nhất định là gã bị tên khốn Lâm Hạo kia chọc tức đến điên rồi, bây giờ lại bắt đầu sinh ra ảo giác rồi.
"Không biết gõ cửa à? Cút ra ngoài!"
Trước khi Lý Đông hoàn hồn thì tiếng quát giận dữ của Lý Tông Minh đột nhiên truyền đến, gần như gầm lên.
Cả người Lý Đông run lên, lập tức cút ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
"Cậu chủ, thực xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi”.
Lý Tông Minh thở dài, đặt tách trà trong tay lên bàn trà trước mặt Lâm Hạo, lắc đầu cười khổ: “Thằng con trai này của tôi thực sự là quen tự do vô kỷ luật rồi, bình thường tôi lại bận rộn với công việc, không có thời gian quản giáo nó”.
Đột nhiên ông ấy nhớ lại lời của Lý Đông nói, hình như còn nhắc tới Lâm Hạo?
Lý Tông Minh cả kinh, lập tức quỳ một gối xuống, hai tay chắp lại, kinh hoàng sợ hãi nói: "Cậu chủ, nếu trước đây con trai tôi Lý Đông đã đắc tội với cậu thì cậu cứ việc nói ra, tôi sẽ lập tức bắt nó về đền tội với cậu!”
"Haha”.
Lâm Hạo bưng chén trà lên nhấp một ngụm, xua tay cười nói: "Không có chuyện gì to tát đâu, giữa người trẻ tuổi với nhau khó tránh khỏi có chút xích mích, không sao cả”.
Nghe Lâm Hạo nói vậy, Lý Tông Minh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hạ quyết tâm sau này phải dạy cho thằng nhóc ăn hại Lý Đông này một bài học mới được.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển nhượng vốn cổ phần với Lý Tông Minh, Lâm Hạo đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: "Chú Lý, về chuyện hai mươi năm trước, rốt cuộc bố mẹ cháu bị ai hãm hại vậy, chú có thể nói cho cháu biết không?"
Nhắc tới chuyện năm đó, ánh mắt Lý Tông Minh tối sầm lại, trong lòng thở dài: “Cậu chủ, thứ lỗi tôi vô năng, tôi không biết nhiều về chuyện này, nhưng tôi nhớ năm đó lúc ông bà chủ bị bao vây tứ phía, có một người tên là Giang Long vẫn luôn bên cạnh”.
"Đáng tiếc cuối cùng ông bà chủ đều chết, người tên Giang Long đó không lâu sau cũng bị sát hại”.
"Đúng rồi, Giang Long chính là bố của vị hôn thê của cậu chủ, liên quan đến chuyện hai mươi năm trước, nói không chừng vị hôn thê của cậu sẽ biết chút gì đó”.
Nghe vậy, Lâm Hạo liền cau mày.
Nói như vậy, Giang Thiên Ngữ là chìa khóa mở ra sự thật hai mươi năm trước?
Xem ra vẫn phải tìm cô ấy nói chuyện một phen.
Lâm Hạo ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, tay cầm trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, vẻ mặt bối rối.
Dù Giang Thiên Ngữ đó trông cũng xinh đẹp, không hung dữ ngang ngược như vậy, dù có một chút khác biệt so với "Lý Nhị Nương"!
Anh đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được!
Nhưng từ hôm nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Hạo thực sự không thể chấp nhận được chuyện bông hoa tươi xinh đẹp mỹ miều như mình cứ như vậy mà chôn vùi trong bãi phân trâu đó.
Bất luận thế nào cũng không thể làm khổ chính mình!
Lâm Hạo phụt một tiếng, phun ra một ngụm trà lớn.
Sự thật năm đó phải tìm, nhưng hôn sự nên hủy cũng phải hủy!
Chương 22: Mời
Lâm Hạo nghĩ đến đây bèn đặt ly trà xuống, chào tạm biệt Lý Tông Minh rồi đi ra khỏi văn phòng.
Song cùng lúc đó, Lý Đông cũng vừa đi ra khỏi thang máy bước vào đại sảnh lầu một.
"Mẹ nó, sao Lâm Hạo kia lại chạy đến tìm bố mình nhỉ?"
Lý Đông nhéo mình một cái, xác định không phải đang nằm mơ, tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét.
"Lý Đông!"
Gã đang đi thì bỗng có một giọng nói dịu dàng nhưng hơi lo lắng gọi với lại từ đằng xa.
Lý Đông quay đầu lại thì thấy hai bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.
"Hả, đây chẳng phải là chị em nhà họ Giang à?"
Dáng vẻ Lý Đông lập tức trở nên cợt nhả, đi đến trước mặt hai người Giang Thiên Ngữ, ánh mắt suồng sã lia khắp người hai cô.
Gã nhướn mày nhìn Giang Ánh Tuyết, cười cợt nói: "Sao? Suy nghĩ kỹ chuyện 30 triệu tôi nói lúc trước rồi à?"
Giang Ánh Tuyết lập tức lạnh một khuôn mặt xinh đẹp, nhớ tới chuyện Lý Đông nói muốn mua một đêm của hai cô với giá 30 triệu ở tập đoàn Hoa Đô.
"Tôi bóp chết anh!"
Giang Ánh Tuyết tức đỏ mặt, vươn tay định bóp Lý Đông.
"Tiểu Tuyết, đừng xúc động".
Giang Thiên Ngữ vội vàng cản Giang Ánh Tuyết lại, đứng trước mặt Lý Đông, hít sâu một hơi nói: "Anh Lý, tôi đại diện cho nhà họ Giang muốn mời anh đến tham gia tiệc mừng thọ của bà tôi vào tuần sau".
"Nhà họ Giang?"
Lý Đông cười khẩy: "Nhà họ Giang chó má gì chứ, cũng đáng để tôi tự mình đến à?"
"Có điều, nếu hai chị em cô đồng ý với yêu cầu của tôi, ngoan ngoãn hầu hạ tôi một đêm thì còn có thể suy xét một chút. Ha ha ha..."
Lý Đông nói xong bèn vươn tay muốn nâng cằm của Giang Thiên Ngữ lên.
Giang Thiên Ngữ biến sắc, lập tức lùi lại một bước, khẽ cắn môi xoay người nói: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi!"
Giang Ánh Tuyết đã tức muốn hộc máu, giậm chân phun một ngụm nước miếng với Lý Đông rồi định rời đi theo.
"Đợi đã!"
Lý Đông bỗng vươn tay cản hai cô lại.
Gã vừa nói xong câu đó rồi lại đột nhiên nghĩ đến e rằng mục đích của hai chị em nhà họ Giang và Lâm Hạo đến đây là vì muốn mời mình đi tham gia tiệc mừng thọ.
Hơn nữa, Lý Đông cũng nhớ rõ người nhà họ Giang đều là một đám bợ đít, mời gã đến tất nhiên cũng là có việc cầu mình.
Nếu đã vậy, chẳng thà thuận nước đẩy thuyền.
Lý Đông nghĩ đến đó không khỏi cong môi.
"Ban nãy, các cô nói mời tôi đến tham gia tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Giang đúng không? Tôi đồng ý".
Trên mặt Lý Đông vẫn bình thản như không, nhưng trong lòng đã sớm tính toán hết rồi. Đến lúc đó, hai chị em nhà họ Giang chắc chắn sẽ là vật trong lòng bàn tay gã.
Còn cái tên Lâm Hạo kia nữa, nếu anh ta có liên quan đến nhà họ Giang thì đợi đến bữa tiệc mừng thọ nhất định phải khiến anh ta mất hết mặt mũi. Từ nay về sau, khi nhắc đến tên mình, hai chân sẽ nhũn ra, quỳ xuống đất gọi bố!
"Anh đồng ý?"
Giang Thiên Ngữ trố mắt nhìn Lý Đông, quả thật không tin nổi vào lỗ tai của mình.
Cái tên Lý Đông luôn lấy việc làm khó dễ người khác làm niềm vui cũng có lúc đổi tính ư?
"Đến lúc đó tôi sẽ đi".
Lý Đông khoát tay, nhếch mép với Giang Ánh Tuyết rồi cười to rời đi.
"Chị, gã chắc chắn không có ý tốt!"
Giang Ánh Tuyết trợn mắt, cô ấy vẫn không tài nào tin tưởng Lý Đông sẽ tốt bụng như vậy, chắc chắn là đang âm mưu xấu xa gì đó.
Giang Thiên Ngữ thở dài, bất lực nói: "Dù gã không có ý tốt thì chúng ta có thể làm sao? May mà đã hoàn thành được yêu cầu của bà, đến hôm mừng thọ họ cũng không thể lấy cớ đó ra để gây khó dễ cho chúng ta".
"Có điều..."
Giang Thiên Ngữ chợt xoay chuyển đề tài, cúi đầu trầm ngâm: "Chúng ta đều biết rõ tình tính của Lý Đông, theo lý thì sẽ không đồng ý với yêu cầu của chúng ta. Nhưng sao lần này lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy nhỉ?'
"Lẽ nào có người lén giúp chúng ta?"
Giang Ánh Tuyết lẩm bẩm.
"Tinh tinh".
Giang Ánh Tuyết vừa nói xong, thang máy riêng của chủ tịch bỗng vang lên một tiếng.
Cửa mở ra, bên trong đi ra một bóng người quen thuộc khiến cô ấy trợn mắt há hốc mồm.
"Lâm Hạo?"
Lâm Hạo thế mà lại đi ra từ trong thang máy riêng của chủ tịch tập đoàn Hắc Thạch!
Giang Ánh Tuyết dụi dụi mắt, sợ mình nhìn lộn.
"Là Lâm Hạo thật kìa".
Giang Ánh Tuyết ngơ ngác kéo lấy cánh tay của Giang Thiên Ngữ cạnh bên hỏi: "Chị, chị nói thử xem hay là người đã giúp chúng ta chính là Lâm Hạo?"
Giang Thiên Ngữ thấy Lâm Hạo đi ra khỏi thang máy cũng sửng sốt.
Trong đầu lập tức nhớ lại những lời mà Lâm Hạo đã nói trước đó, anh nói sẽ giúp họ mời Lý Đông đến tham gia tiệc mừng thọ.
Chương 23: Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa vậy à
"Nói vậy thì là anh ta thật ư?"
Giang Thiên Ngữ cắn môi, trong lòng lập tức có hơi áy náy.
Ban nãy, cô còn nói nặng lời như vậy với Lâm Hạo. Giờ xem ra, đúng là không nên.
Bị cô hiểu lầm và sỉ nhục như vậy mà vẫn không màng xích mích lúc trước giúp hai cô nhiều như thế.
Đúng là rất cao cả và có phong độ!
"Nhưng anh ta vẫn lấy tiền của mình".
Ngay khi Giang Thiên Ngữ đang lẩm bẩm thì Lâm Hạo cũng vừa hay nhìn thấy hai cô rồi lập tức đi tới.
"Cái này trả lại cho cô".
Lâm Hạo lấy ra số tiền mà trước đó dùng để sỉ nhục mình, trực tiếp nhét vào trong tay Giang Thiên Ngữ: "Tôi không muốn giải thích cái gì, chỉ muốn nói cho cô biết, tôi không phải kẻ cuồng theo dõi, cũng chẳng phải kẻ trộm. Số tiền này của cô, tôi cũng chẳng ham hố gì".
"Từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai".
Lâm Hạo nói xong định xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn giữ anh lại.
Giang Thiên Ngữ mím đôi môi đỏ mọng, gương mặt hơi ửng hồng nói: "Anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, là tôi nợ anh một câu xin lỗi, xin lỗi anh".
Lâm Hạo thấy thái độ của Giang Thiên Ngữ thay đổi một trăm tám mươi độ thì giật giật khóe miệng.
Vụ gì đây?
Lúc mình muốn giúp thì cô nói chuyện khó nghe, còn dùng tiền sỉ nhục mình.
Giờ quyết tâm không giúp, thái độ thế mà lại trở nên tốt hơn.
Phụ nữ đều sớm nắng chiều mưa như thế hả?
"Tôi giúp cô cái gì?"
Lâm Hạo khó hiểu hỏi.
"Ây da, Lâm Hạo anh cũng đừng giả bộ nữa. Lý Đông đồng ý đến tham gia tiệc mừng thọ của chúng tôi vào tuần sau rồi. Là anh giúp chúng tôi nói đúng không?"
Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh giơ nắm tay trắng như phấn lên khẽ đấm lên vai anh, lại khiến Lâm Hạo chẳng hiểu ra sao.
Lý Đông đã đồng ý tham gia tiệc mừng thọ?
Lâm Hạo gãi đầu, càng cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng là anh chẳng làm cái gì, sao chuyện đã tự giải quyết được rồi?
Lâm Hạo bỗng dưng nhớ ra ban nãy khi mình nói chuyện với Lý Tông Minh thì đã bị Lý Đông đi vào thấy được.
Lẽ nào là Lý Đông biết được thân phận của mình nên mới đồng ý?
Rất có thể là thế!
Lâm Hạo thầm thở dài.
Người ấy mà, có đôi phi có quyền có thế cũng không phải chuyện gì tốt, có câu cây cao đón gió!
"Quả nhiên là anh giúp!"
Giang Ánh Tuyết mừng rỡ, kéo lấy cánh tay Lâm Hạo lắc lắc.
Lắc một hồi mới cảm thấy mình hơi suồng sã, lập tức đỏ mặt trốn sang bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ có chút ngại ngùng bước lên trước: "Chuyện trước đó là thái độ của tôi không tốt, vì bày tỏ lòng xin lỗi, tôi mời anh ăn cơm nhé".
Lâm Hạo chợt nhớ đến mình còn có chuyện gấp cần làm bèn xua tay nói: "Ăn cơm thì để tối rồi nói, giờ tôi phải đến tập đoàn Hoa Đô các cô bàn chuyện, có thể đưa tôi một đoạn không?"
Giang Thiên Ngữ nghe anh nói vậy, lại nhớ đến chuyện trước đó mình suýt nữa đụng phải Lâm Hạo, còn hiểu lầm anh thì thoáng có hơi xấu hổ đỏ mặt gật đầu.
"Vậy đi thôi".
Lâm Hạo cũng không để ý đến phản ứng của cô, xoay người đi ra khỏi tập đoàn Hắc Thạch trước.
Giang Thiên Ngữ theo sau, kéo lấy cánh tay Giang Ánh Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Sao anh ta lại có thể đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Hắc Thạch vậy? Hơn nữa, chuyện mời Lý Đông kia, người bình thường là hoàn toàn không thể làm được mà?"
Thực ra, Giang Ánh Tuyết cũng khó hiểu. Cô ấy biết trước đó Lâm Hạo và Lý Đông chắc chắn không quen nhau, còn xích mích hai lần.
Bỗng nhiên, Giang Ánh Tuyết như nghĩ tới gì đó, chợt hiểu ra nói: "Em biết rồi! Trước đó, anh ta có đánh Lý Đông một trận, chắc chắn là Lý Đông sợ rồi nên mới đối xử với anh ta như khách quý!"
"Không thể nào..."
Giang Thiên Ngữ nghe mà thấy không đáng tin cho lắm: "Lý Đông kia không biết có đổi ý không nữa?"
"Yên tâm, yên tâm".
Giang Ánh Tuyết xua tay: "Lâm Hạo đánh nhau rất lợi hại, nếu Lý Đông đổi ý thì lại khiến gã ăn thêm mấy cái nắm tay nữa!"
Chương 24: Chồng chưa cưới?
Giang Ánh Tuyết nói xong còn hung dữ quơ quơ nắm tay, trong lòng nhớ đến dáng vẻ oai phong của Lâm Hạo trong quán bar thì trái tim lại không khỏi đập thình thịch.
Giang Thiên Ngữ mím môi, nhìn bóng lưng của Lâm Hạo như nghĩ tới gì đó.
Một lát sau, ba người đã trở lại tập đoàn Hoa Đô.
"Lâm Hạo, anh đến công ty chúng tôi làm gì thế? Còn quan trọng hơn cả việc chúng tôi mời anh ăn cơm hả?"
Giang Ánh Tuyết trề môi, đây là lần đầu tiên cô ấy và chị mình chủ động mời một người đàn ông ăn cơm, nhưng đối phương lại chẳng thèm để ý, còn định làm xong việc rồi nói sau.
Lâm Hạo nhàn nhạt lắc đầu: "Thực ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là đến tìm người công ty các cô từ hôn thôi!"
"Từ hôn!"
Giang Ánh Tuyết lập tức không khống chế được âm lượng, khiến tất cả mọi người nhìn sang.
Cô ấy hậm hực rụt cổ, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hạo nói: "Chuyện quan trọng như vậy còn không phải chuyện lớn à!"
Giang Ánh Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng câu đó cũng lập tức đánh thức Giang Thiên Ngữ.
Hôm nay, cô cũng định đi gặp người chồng chưa cưới chưa từng thấy mặt kia, mà Lâm Hạo cũng trùng hợp đi từ hôn.
Hay là...
Ngay khi Giang Thiên Ngữ đang ngẩn người, ba người đã vào thang máy đi lên văn phòng của cô.
Thấy Lâm Hạo không hề dừng lại mà đi thẳng đến phòng làm việc của mình, Giang Thiên Ngữ lại không biết làm sao.
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào, Lâm Hạo chính là chồng chưa cưới của mình?
Hơn nữa, anh còn muốn từ hôn với mình?
Tuy Giang Thiên Ngữ cũng không có tình cảm gì với Lâm Hạo, nhưng nghe thấy anh muốn từ hôn thì vẫn không chấp nhận được.
Bất kể là vẻ ngoài hay năng lực thì cô có điểm nào kém chứ?
Tại sao Lâm Hạo còn muốn từ hôn với mình?
"Chính là cô ta!"
Khi Giang Thiên Ngữ đang miên man suy nghĩ thì Lâm Hạo đã tìm được mục tiêu.
"Không..."
Giang Thiên Ngữ cắn răng, ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo đang đi về phía mình, dứt khoát mở miệng nói: "Lâm Hạo, chuyện anh nói muốn từ hôn, tôi không thể đồng ý được. Đây dù sao cũng là quyết định của bố, vả lại..."
Cô còn chưa nói xong đã thấy Lâm Hạo đi ngang qua mình, chẳng thèm ngó mình lấy một cái.
Giang Thiên Ngữ sửng sốt, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lâm Hạo đi thẳng tới dì Trần - lao công trong công ty.
Cái này...
Giang Ánh Tuyết cũng trợn tròn mắt, liếc chị mình, ngơ ngác nói: "Đối tượng kết hôn với anh ta là... là dì Trần?"
"Không... không thể nào, dù dì Trần ly hôn rồi, nhưng con của dì cũng đã lên đại học..."
Giang Thiên Ngữ cũng ngơ ngác.
"Lâm Hạo đúng là bụng đói ăn quàng, hèn chi anh ta muốn từ hôn".
Giang Ánh Tuyết không khỏi chép miệng, lại ngó Giang Thiên Ngữ nói: "Chị, ban nãy chị phản ứng lớn như vậy làm gì?"
"Có, có hả..."
Giang Thiên Ngữ lập tức cúi đầu, cả khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Song, cô vẫn vỗ ngực thở phào một hơi.
Mình quả nhiên là hiểu lầm, biết ngay mà, có một người vợ chưa cưới đẹp như mình thì sao Lâm Hạo có thể bằng lòng từ hôn chứ!
Ngay khi Giang Thiên Ngữ lại cười sáng lạn thì Lâm Hạo cũng đi tới trước mặt dì Trần.
Lâm Hạo nghiêm túc lấy ra giấy hôn thú, nhìn thẳng vào dì Trần đang một tay xách cây lau nhà, một tay xách thùng nước, mặt mày ngơ ngác, hắng giọng một cái nói: "Xin chào Giang Thiên Ngữ, tôi là Lâm Hạo, chồng chưa cưới của cô".
"Hở?"
Dì Trần hộc ra một tiếng địa phương, thả cây lau nhà xuống, mờ mịt nhìn Lâm Hạo.
Lâm Hạo lập tức ngửi được một mùi tỏi nồng nặc ập vào mặt, nhăn mũi, song vẫn ráng nhịn đưa giấy hôn thú ra: "Tôi nói tôi là chồng chưa cưới của cô".
"Nè! Cậu cũng đừng có làm bậy!"
Dì Trần trừng mắt, nước miếng bay tứ tung nói: "Tôi ly hôn ba bốn năm rồi, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà còn đòi làm chồng chưa cưới của tôi á? Cậu có thấy xấu hổ không vậy?"
Lâm Hạo lau mặt, hoàn toàn ngơ ngác.
"Chị".
"Chị".
Giang Ánh Tuyết lặng lẽ chọc chọc eo Giang Thiên Ngữ, nhỏ giọng nói: "Chị nghe không, ban nãy Lâm Hạo nói tên chị đó".
"Chị, chị nghe thấy rồi..."
Lúc này, Giang Thiên Ngữ phản ứng còn kịch liệt hơn ban nãy, đầu óc lập tức trống rỗng.
Lâm Hạo thật sự là đối tượng kết hôn của mình?
Giang Thiên Ngữ không khỏi nhớ đến ở khách sạn Thời Đại, mình và Lâm Hạo nguyền rủa lẫn nhau.
Chương 25: Lộn người?
"Ai cưới cô người đó là chó", "Ai gả cho anh người đó là heo"...
Vận mệnh có đôi khi chính là trêu ngươi như vậy.
Chẳng ai ngờ được, họ chính là chó và heo của đối phương...
Song, điều duy nhất khiến Giang Thiên Ngữ vui vẻ là Lâm Hạo muốn từ hôn vì anh nhận sai dì Trần thành mình.
"Chị, hóa ra ở trong lòng Lâm Hạo, chị lớn lên giống như dì Trần".
Giang Ánh Tuyết đứng cạnh khẽ cười trộm.
Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật tăng tăng, nhéo mạnh lên eo Giang Ánh Tuyết một cái.
Cô không biết giờ mình nên đối mặt với Lâm Hạo như thế nào nữa. Lẽ nào đến nói với anh rằng anh nhận sai người, mình mới là vợ chưa cưới của anh?
Nhưng trước đó, cô còn hiểu lầm và sỉ nhục Lâm Hạo như thế, trực tiếp nói ra thân phận của mình thì cô sợ anh còn muốn từ hôn hơn khi đối mặt với dì Trần nữa!
"Không, không".
Giang Thiên Ngữ lắc đầu, nhớ đến lời dặn của bố trước khi mất, tuyệt đối không thể hủy bỏ hôn ước này được!
"Hơn hai mươi năm trước, bố mẹ tôi và bố cô đã chỉ hôn cho chúng ta. Lúc đó, chắc cô cũng chưa sinh ra... nhỉ?"
Lâm Hạo nói xong câu cuối cùng cũng không tự tin.
Anh nhìn dáng người mập mạp và gương mặt đầy năm tháng kia.
Nói hai mươi năm trước người này vẫn chưa sinh ra thì chẳng ai tin nổi luôn ấy!
"Hừ! Hai mươi năm trước tôi còn lớn hơn cậu nữa. Cách làm quen của tên nhóc nhà cậu cũng lỗi thời quá rồi đó".
Dì Trần hất tóc nói: "Chị đây mới không phải người cậu muốn theo đuổi là theo đuổi được đâu, nhóc con về nhà tắm rửa ngủ đi!"
Lâm Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt: "Cô không phải Giang Thiên Ngữ?"
"Giang Thiên Ngữ?"
Dì Trần trố mắt, nhìn Giang Thiên Ngữ đằng sau Lâm Hạo nói: "Đó là chủ tịch của chúng tôi, ở ngay kia kìa..."
"Lộn rồi, lộn rồi!"
Ngay khi dì Trần chuẩn bị giơ tay chỉ về phía Giang Thiên Ngữ thì cô đã vội vàng chạy đến bịt miệng bà ấy lại, rồi kéo Lâm Hạo chạy.
"Ơ, chuyện này là sao?"
Dì Trần nhìn theo bóng lưng Giang Thiên Ngữ kéo Lâm Hạo chạy, trong lòng khó hiểu không thôi.
Lúc này, Lâm Hạo mới thật sự cảm thấy mờ mịt và vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong mùi nước miếng đầy vị tỏi kia.
Chị gái giống y như thím Lý ở đầu thôn ban nãy không phải Giang Thiên Ngữ ư?
Không biết tại sao nhưng Lâm Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May ghê, may ghê, chỉ cần sau này không cần đối mặt với cái miệng đầy mùi tỏi kia là được.
"Lẽ nào, Giang Thiên Ngữ không ở trong công ty?"
Lâm Hạo khó hiểu nhìn Giang Thiên Ngữ.
Giang Thiên Ngữ vất vả lắm mới kéo Lâm Hạo ra khỏi tập đoàn, vừa đỡ vách tường thở hổn hển vừa gật đầu.
Lâm Hạo bĩu môi, lo lắng nói: "Giang Thiên Ngữ kia cũng thần bí ghê, chỉ nghe tiếng chứ không thấy mặt, hay cô ta là một người xấu xí ngại mắt người khác?"
Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật giật, lập tức siết chặt nắm tay.
Nói ai xấu xí đấy hả?
Có ai xấu xí mà nghiêng nước nghiêng thành như cô không?
"Hì hì, Lâm Hạo, chắc anh cũng không ngờ được thực ra Giang Thiên Ngữ..."
Giang Ánh Tuyết vừa định nói ra đã bị Giang Thiên Ngữ bịt miệng lại.
Giang Thiên Ngữ tức giận trừng Giang Ánh Tuyết một cái rồi cười ha ha với Lâm Hạo: "Thực ra, Giang Thiên Ngữ cũng không có xấu như anh nghĩ. Đến lúc đó, anh sẽ biết".
Lâm Hạo không tỏ ý kiến, khó hiểu ngó Giang Thiên Ngữ vài cái, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ: "Ban nãy, cô kéo tôi chạy nhanh như vậy làm gì? Có tật giật mình à?"
"Không, không có..."
Giang Thiên Ngữ nuốt nước miếng, lập tức vận chuyển đầu óc, bỗng dưng nảy ra một ý: "Chủ yếu là miệng dì Trần quá hôi, tôi thật sự không chịu nổi, chắc rằng anh cũng không chịu đúng không?"
"Đúng vậy!"
Lâm Hạo nghiêm túc gật đầu: "Cái mùi kia còn hôi hơn cả chân của ông già nhà tôi. Nói vậy, có vẻ tôi còn phải cảm ơn cô?"
"Không sao, không sao! Anh mời chúng tôi ăn một bữa là được".
Giang Thiên Ngữ không đợi Lâm Hạo đồng ý đã đẩy anh rời khỏi nơi này. Cô sợ bỗng dưng có cấp dưới đi ngang qua đây chào mình một tiếng.
Bình luận facebook