Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-53
Chương 51: Giang Long là ai?
Giang Thiên Ngữ tự mình ngồi hối hận, không hề ý thức được hành động đột nhiên vỗ mạnh vào đùi vừa rồi đã gây ra tiếng vang quá mức chói tai.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô chằm chằn, nhất là Lâm Hạo, anh quên luôn cả nhai cơm trong miệng.
“Không có gì, ăn cơm, ăn cơm...”.
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ thoắt cái đỏ ửng, lập tức vùi đầu xuống, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình.
Vội vàng ăn hết cơm trong bát sau đó đứng bật dậy bê cái bát trống chạy thẳng vào trong bếp.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được vẻ bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.
Tiếng nước róc rách vang lên bên trong bếp, Lâm Hạo liền biết Giang Thiên Ngữ chắc chắn là đi rửa bát rồi.
Vì không để ảnh hướng đến tốc độ rửa bát của cô, Lâm Hạo cũng nhanh chóng ăn hết chỗ cơm của mình sau đó lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Ê ê, tôi còn chưa ăn hết mà!”
Giang Ánh Tuyết trơ mắt nhìn Lâm Hạo cướp bát đũa từ trong tay mình, hai mắt dán vào chỗ cơm còn chưa ăn hết trong bát, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Lâm Hạo hầu như miễn nhiễm với dáng vẻ này của cô ấy: “Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, đây đã là bát thứ ba của cô rồi, con gái đừng có ăn nhiều như thế, buổi tối lại làm món ngon cho các cô ăn tiếp”.
Khóe miệng Giang Ánh Tuyết kéo lên thật cao, hai tay chống nạnh hung dữ tránh sang một bên, hầm hầm hừ hừ mắng Lâm Hạo.
Lâm Hạo còn lâu mới để ý đến chuyện này, dọn dẹp xong bát đũa liền mang vào trong phòng bếp.
Đặt bát đũa sang bên cạnh bồn rửa, Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ một hồi lâu.
Giang Thiên Ngữ bị anh nhìn đến mức ngại ngùng xấu hổ: “Anh nếu như thực sự rất muốn rửa bát thì tôi sẽ nhường cho anh”.
“Tôi không rửa”.
Lâm Hạo dứt khoát lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Buổi họp lớp của cô, cần tôi đi cùng để làm gì?”
Giang Thiên Ngữ nghe vậy liền thở dài, tắt vòi nước đang chảy lại nói: “Nói là họp lớp, kỳ thực chẳng qua là gặp một người mà thôi”.
“Bây giờ tất cả những khách sạn tốt của Giang Thành đều không thể đặt được chỗ, nếu như không muốn thua trong lần đánh cược của tuần sau thì bắt buộc phải tìm biện pháp khác”.
“Trong số những bạn học cũ của tôi, có một người tên là Từ Nam, trong nhà làm về ngành giải trí, mối quan hệ xã hội rất rộng, nếu như anh ta chịu giúp đỡ, thì việc đặt một khách sạn cao cấp nhất ở Giang Thanh cũng không phải khó”.
Lâm Hạo gật đầu, trong lòng nghĩ Từ Nam này có lẽ chính là cái người mà Giang Ánh Tuyết nói đến, một cậu ấm từng theo đuổi cô trước đây rồi.
Nếu như phải nhờ đến người đã từng theo đuổi mình trước đây, xem ra cô thực sự đã không còn đường nào lui.
“Kỳ thực cô đi nhờ người ta giúp như vậy, chẳng bằng tới nhờ tôi”.
Lâm Hạo dựa vào tủ lạnh bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Một buổi lễ chúc thọ nho nhỏ mà thôi, tôi tiện tay tổ chức một chút, tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người đều hài lòng”.
Giang Thiên Ngữ trợn trắng mắt, cúi đầu tiếp tục rửa bát, miệng vừa lầm bầm nói: “Anh đừng có khoe khoang nữa, anh không biết lão thái quân coi trọng buổi lễ chúc thọ này của mình thế nào đâu”.
“Hễ có chút xíu gì khiến bà ta không hài lòng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên... trước đó tôi hơi bực mình vì anh đã chấp nhận chuyện đánh cược kia”.
“Chẳng qua bây giờ tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, cho dù tôi không chấp nhận đánh cược, thì đám người bên bác Hai cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, rôt cuộc vấn đề vẫn nằm trên người tôi, ai bảo tôi là phụ nữ chứ”.
Nói đến đây, Giang Thiên Ngữ ngừng lại động tác trên tay, thần sắc có chút thê lương: “Bọn họ luôn cảm thấy, phụ nữ không thể gánh vác được trọng trách, tập đoàn Hoa Đô cùng với tương lai của nhà họ Giang đều nên giao phó cho Giang Hạo Thiên mới đúng”.
“Nhưng tôi nhất quyết không tin vào chuyện này, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, tập đoàn Hoa Đô, tôi quyết sẽ không nhân nhượng!”
Lúc nói, ánh mắt Giang Thiên Ngữ càng trở nên kiên định, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, yên lặng rất lâu, cuối cùng đột nhiên mở miệng nói: “Cô có biết một người tên là Giang Long không?”
“Loảng xoảng!”
Đôi đũa trong tay Giang Thiên Ngữ đang rửa bỗng tuột tay rơi xuống chậu, trong lòng như nổi sóng, ngón tay cô run rẩy, thật lâu sau vẫn không đáp lời.
Cô không biết Lâm Hạo vì sao lại nói ra cái tên này, Giang Long chính là người bố đã mất từ lâu của cô!
“Không biết thì thôi vậy, cô tiếp tục rửa đi, buổi tối trước khi đi thì gọi tôi”.
Lúc này Lâm Hạo lại lắc lắc tay ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Giang Thiên Ngữ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lâm Hạo mà sóng lòng chập chùng.
Vì sao anh ấy lại đột nhiên nhắc đến tên của bố?
Chẳng lẽ anh ấy có quen bố sao?
Nhưng mà, bố đã mất gần hai mươi năm rồi, Lâm Hạo cũng chẳng qua mới ngoài hai mươi mà thôi!
Chẳng lẽ, hôn ước trước đây của mình và Lâm Hạo có uẩn khúc gì?
“Cạch”.
Lâm Hạo đẩy cửa bước vào, thả người ngã thẳng xuống mặt giường mềm mại, hai cánh tay gác phía sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía bên ngoài cửa sổ.
“Trời âm u quá, lại sắp mưa rồi”.
Trong miệng Lâm Hạo lầm bầm, từ từ nhắm mắt lại sau đó chìm vào giấc ngủ.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Lâm Hạo, anh mở mắt nhìn vào chiếc điện thoại dành cho người già.Chương 52: Tham gia họp lớp
“Năm giờ rồi, chị tôi bảo tôi gọi anh, nên xuất phát rồi!”
Tiếng của Giang Ánh Tuyết vang lên bên ngoài cửa: “Anh còn không mở cửa là tôi sẽ xông vào đó nha! Đến lúc đó nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì đừng trách tôi đó!"
“Đến đây đến đây”.
Lâm Hạo từ trên giường ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép, miệng vừa ngáp vừa đi về phía cửa, tay cào cào mái tóc rối bù rồi mở cửa.
“Oa, anh ngủ say như vậy hả, tóc đều dựng cả lên rồi”.
Giang Ánh Tuyết xáp đến gần, lấy tay cào loạn mái tóc trên đầu anh: “Nếu như anh định để như vậy đi ra ngoài cùng với chị tôi, chị ấy nhất định sẽ đánh anh!”
Lâm Hạo bĩu môi, đóng cửa lại đi theo Giang Ánh Tuyết xuống lầu.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Hạo lắc lắc cái đầu, anh vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng muốn ngủ tiếp.
“Cộp, cộp, cộp”.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên.
Lâm Hạo ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên phía đầu cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp rạng ngời thẳng tắp đang đứng ở đó.
Giang Thiên Ngữ mặc trên người một bộ váy liền màu trắng, đôi chân dài thon thả trắng muốt lộ ra bên ngoài khiến người ta nảy ra vô vàn suy nghĩ, lối trang điểm tinh tế làm nổi bật ngũ quan như được chạm trổ tinh vi của cô.
Lâm Hạo nhìn đến xuất thần, đôi mắt không chớp dán chặt lên người cô.
“Ê ê ê”.
Giang Ánh Tuyết vuôn tay lắc lắc trước mặt anh một hồi, bất mãn bĩu môi: “Mắt sắp lọt tròng rồi kìa, nhìn cái gì mà nhìn chứ...”
Lâm Hạo lúc này mới hoàn hồn, lắc lắc đầu cười ngượng ngùng.
Giang Thiên Ngữ lúc này đã bước xuống dưới lầu, nhìn thấy mái tóc rối như ổ gà của Lâm Hạo thì mặt lập tức đen thui: “Anh định cứ như vậy đi ra ngoài với tôi sao?”
“Tuyết Nhi, em đi giúp anh ấy làm một kiểu tóc, nhanh”.
Giang Ánh Tuyết bĩu môi, không tình nguyện đứng dậy: “Hai người đi ra ngoài chơi, cũng không mang em theo, còn sai em làm việc”.
Năm phút sau, Lâm Hạo nhìn vào mình trong gương, đáy mắt sáng lấp lánh.
“Đẹp trai! Đẹp trai quá! Hóa ra tôi thực sự đẹp trai như vậy!”
Lâm Hạo sờ vào cái cằm đã bị Giang Ánh Tuyết cạo sạch râu ria, lại đưa tay vuốt vuốt mái tóc bên đầu.
“Bốp!”
Giang Ánh Tuyết đập vào cái tay kia của anh, huơ nắm đấm trước mặt uy hiếp: “Đừng có vuốt bừa, làm rối nó là tôi đập anh!”
Lâm Hạo bĩu môi, chẳng để tâm.
“Anh mặc bộ này đi”.
Giọng nói của Giang Thiên Ngữ truyền đến từ phía sau lưng, Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay Giang Thiên Ngữ đang ôm một bộ vest lịch lãm màu xám trông có vẻ đắt đỏ.
Lâm Hạo nhíu mày nói: “Không phải cô nói trong nhà không có quần áo của đàn ông à?”
“Liên quan gì đến anh?”
Giang Thiên Ngữ hừ một tiếng, đặt bộ vest lên trên sô pha, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Giang Thiên Ngữ vẫn dừng lại trên người Lâm Hạo, không biết vì sao, một Lâm Hạo đã được chải chuốt lại có sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt, khiến cô không thể rời mắt ngay được.
Nhìn góc nghiêng cương nghị trên gương mặt Lâm Hạo, nhịp tim của Giang Thiên Ngữ không khỏi đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, Lâm Hạo quay người nhìn về phía cô, cơ thể càng lúc càng gần, cả người mang đầy vẻ chiếm hữu tiến sát đến gần Giang Thiên Ngữ.
“Anh muốn làm gì...”.
Giang Thiên Ngữ bất giác lấy tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang càng ngày càng gần của Lâm Phong.
Cô dường như đã cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ mỗi hơi thở của Lâm Hạo.
Giang Thiên Ngữ từ từ khép hai mắt lại, bờ môi khẽ run lên nhè nhẹ...
“Cô chắn đường tôi lấy bộ vest rồi”.
Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ đang nhắm mắt trước mặt mình, đầy vẻ khó hiểu: “Cô làm gì đó?”
Giang Thiên Ngữ ngây ra, mở mắt nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lâm Hạo, lại nhìn sang bộ vest ở phía sau lưng mình, thoắt cái gương mặt nóng bừng.
“Lưu manh!”
Giang Thiên Ngữ mắng một câu, lập tức bật người dậy khỏi ghế sô pha, lấy tay bưng mặt rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì, ngỡ ngàng chớp chớp mắt: “Tôi sao lại thành lưu manh rồi?”
Giang Ánh Tuyết thở hắt ra một tiếng, kéo dài âm điệu giọng nói, lắc đầu: “Trai thẳng! Hết thuốc chữa rồi!”
Lại hừ thêm một tiếng rồi cũng quay đầu rời đi.
Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng yên tại chỗ, lắc lắc đầu rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Anh lấy bộ vest từ trên sô pha sau đó quay trở về phòng mình thay ra.
Một chốc sau, Lâm Hạo đẩy mở cửa chính của biệt thự ra, Giang Thiên Ngữ đã đứng ở trước cửa đợi anh, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền tức tối quay ngoắt đầu sang một bên.
Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Giờ mới có hơn năm giờ, sao trời đã tối đen như vậy”.
“Sắp vào thu rồi, trời tối nhanh cũng là chuyện bình thường, mau đi thôi, vừa rồi bạn học của tôi gọi điện nói sắp tới nơi rồi”.
Giang Thiên Ngữ thúc giục một câu liền đi về phía vườn, lấy chìa khóa chiếc xe BMW từ trong túi ra.
Lâm Hạo nhìn thấy cô vội vàng như vậy cũng không nói thêm gì nữa mà cùng theo cô bước lên xe.
Có lẽ là do sự xấu hổ lúc nãy, trên cả đường đi Giang Thiên Ngữ chẳng hề nói một câu nào, thậm chí còn chẳng nhìn Lâm Hạo lấy một lần mà chỉ nghiêm túc lái xe.
Lâm Hạo cũng dựa vào ghế ngồi, xuất thần nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe.
“Ding ding”.
Đột nhiên chiếc điện thoại dành cho người già của Lâm Hạo vang lên, anh rút nó từ trong túi áo ra bấm vào nút xem tin nhắn.
Trong tin nhắn chỉ có một câu: “Anh Hạo, đều đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngày mai em đến tìm anh chơi”.
Phần tên người gửi là Hồ Điệp.
Lâm Hạo mỉm cười, trả lời lại một chữ “được” sau đó liền cất điện thoại đi.
“Hừ!” Chương 53: Không phải muốn thổ lộ với anh sao?
Giang Thiên Ngữ bỗng nặng nề hừ một tiếng, bàn chân đạp ga mạnh hơn, giả bộ như không hề để tâm nói: “Con gái hả?”
“Ừm, nói là ngày mai đến tìm tôi”.
Lâm Hạo trả lời đúng sự thật.
“Tra nam!”
Giang Thiên Ngữ mắng một câu, còn phỉ nhổ một tiếng.
Lâm Hạo ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm cô: “Tôi sao lại thành tra nam rồi?”
Nhưng Giang Thiên Ngữ hầu như không thèm để ý đến anh, chân đạp ga càng lúc càng mạnh, chiếc xe BMW lái như bay trên dường, chìm vào bóng tối của buổi xế chiều hôm nay.
Mười phút sau, chiếc BMW dừng ở phía trước một tòa nhà cao tầng.
Câu lạc bộ Thiên Mã, là một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở Giang Thành, nghe nói một căn phòng bao rẻ nhất, mức chi phí thấp nhất ở đây cũng đã là từ sáu con số trở lên.
Trong tay Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc chìa khóa của xe BMW, nhìn vào cửa chính của câu lạc bộ Thiên Mã, sắc mặt có chút phức tạp.
Cô vốn chỉ muốn tạo một buổi gặp mặt đơn giản, mời Từ Nam ăn cơm, xin anh ta giúp đỡ mình một chút.
Nhưng trong điện thoại người bạn kia vừa mở miệng đã nói là họp lớp, còn đặt địa điểm ở chỗ này.
Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc túi cầm tay, thở dài một tiếng: “Đi thôi”.
Lâm Hạo đi theo cô cùng bước vào trong câu lạc bộ, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa ở nơi đây, thoáng chốc cảm thấy hiếu kỳ nên vừa đi vừa quay đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Không lâu sau hai người đi đến trước cửa một gian phòng bao ghi ba số tám.
Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, xoay người đối diện với Lâm Hạo.
Bỗng nhiên cô ngẩn ra, từ sau khi ra khỏi cửa thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Lâm Hạo.
Bộ vest may thủ công giá trị đắt đỏ kia vốn dĩ là món quà cô chuẩn bị dành để tặng cho đối tượng kết hôn.
Bây giờ Lâm Hạo mặc lên người thì kích thước lại vừa xinh, hơn nữa càng thay đổi hẳn cả khí chất trên người anh.
Giang Thiên Ngữ không khỏi nhìn đến ngây người, cho dù cô đã từng gặp qua vô số cậu ấm lắm tiền, cũng chưa từng thấy ai mặc vest lại có khí chất như vậy.
“Đi hay không đi vậy?”
Lâm Hạo đưa tay huơ trước mắt cô.
Giang Thiên Ngữ phải lắc đầu một cái, lúc này mới hoàn hồn, lại liếc nhìn Lâm Hạo thêm lần nữa, mới nhỏ giọng dặn dò: “Chính là ở chỗ này, đợi chút nữa sau khi vào trong thì nói ít một chút, đi theo tôi là được, nhỡ kỹ đừng có manh động nữa đó”.
Lâm Hạo gật gật đầu, anh vốn dĩ cũng không định nói gì nhiều, dù gì thì người bên trong anh cũng chẳng quen ai, cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh là được.
Giang Thiên Ngữ thấy anh cũng có vẻ phối hợp, lúc này mới yên tâm, chỉnh lại váy áo một chút sau đó đẩy mở cánh cửa của căn phòng bao.
Lâm Hạo chỉnh lại cổ áo một chút cũng bước theo đi vào.
Vừa mới bước vào bên trong phòng bao, một mùi thuốc lá nồng nặc ập thẳng vào mũi, Lâm Hạo khẽ nhíu mày, đưa tay phẩy phẩy trước mũi mình.
Nhìn theo ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Lâm Hạo giờ mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng bao.
Phòng bao này phải rộng cỡ bằng một cái sân bóng rổ, gần bên ngoài nhất đặt bốn cái bàn chơi mạt chược, một nhóm người đang ngồi quanh đó, khói thuốc vấn vít bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ dẫn dắt anh đi vòng qua bàn mạt chược vào căn phòng riêng sâu tận bên trong, trong đó ánh đèn chớp nháy, tiếng nhạc xập xình truyền ra bên ngoài qua lớp tường, xem ra bên trong là phòng karaoke.
“Ô! Bạn cũ! Cuối cùng cũng đến rồi đấy à!”
Cửa phòng karaoke đột nhiên mở ra, một thanh niên đầu nhuộm tóc vàng hoa, miệng ngậm điếu thuốc, bên dưới khuỷu tay kẹp một chiếc túi nhỏ, nhìn thấy Giang Thiên Ngữ thì lập tức nhiệt tình xáp đến.
Giang Thiên Ngữ mỉm cười: “Anh Hoàng, Từ thiếu đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi, vừa mới nói là buổi tiệc do em mời thì Từ thiếu chưa cần nghĩ đã đồng ý rồi, đến từ sớm rồi, chỉ còn đợi em nữa thôi”
Anh Hoàng miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt đánh giá Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới một lượt: “Hoa khôi năm đó của trường Giang Đại, bây giờ càng ngày càng xinh đẹp! Từ thiếu lần này gặp được em, sợ là sẽ chẳng thể đi thẳng được nữa!”
Giang Thiên Ngữ ngại ngùng cười theo, dùng tay kéo mép váy sau đó kéo Lâm Hạo đứng bên cạng sang, hai tay tự nhiên vòng qua cánh tay anh: “Anh Hoàng, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Lâm Hạo”.
Lâm Hạo ngẩn ra, nhìn vào Giang Thiên Ngữ đang vô cùng thân thiết dựa lên người mình, lại nhìn sang gã lông vàng có sắc mặt thoắt biến ở trước mặt bỗng hiểu ra.
Giỏi lắm, lần này hẳn là sẽ dùng anh để làm bia đỡ đạn rồi.
Biểu cảm của anh Hoàng trở nên kỳ quặc, híp mắt lại, rít một hơi thuốc, nhìn vào Lâm Hạo: “Bạn trai? Không phải chứ?”
Lâm Hạo phẩy phẩy khói thuốc nồng nặc, có chút mất kiên nhẫn: “Vào trong rồi nói đi”.
Nói xong, Lâm Hạo dứt khoát đẩy cửa mở ra.
“Đùng!”
Vừa bước chân vào phòng, trước mắt ngập trời là những miếng giấy vụn màu vàng kim rơi xuống, rơi cả lên trên đầu Lâm Hạo, anh vuốt mặt một cái, nhìn thấy phía là những bó hoa hồng được bày đầy trên mặt đất.
Ở giữa những bó hồng, là hàng chữ “anh yêu em” được xếp bằng nến.
Ánh nến lấp lánh lấp lánh lúc này bỗng trở nên vô cùng chói mắt.
Một người đàn ông mặc bộ vest đuôi én màu lam đậm, trong tay ôm bó hoa hồng, đứng ở phía sau hàng nến, gương mặt vốn dĩ đầy ý cười, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Thiên Ngữ khoác tay Lâm Hạo thì nụ cười đó lập tức cứng ngắc.
“Anh ta là ai?”
Người đàn ông mặc áo vest đuôi én chỉ vào Lâm Hạo, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng Giang Thiên Ngữ, sắc mặt sa sầm: “Lần này em đặc biệt mời anh, chẳng lẽ không phải là muốn ở trước mặt các bạn học cũ thổ lộ tình cảm với anh sao?”
Giang Thiên Ngữ đầy vẻ xấu hổ, xiết chặt cánh tay Lâm Hạo, giải thích nói: “Từ thiếu, đây là bạn trai tôi, Lâm Hạo, lần này hẹn gặp là muốn...”.
Cô còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, hoa và nến trên mặt đất lập tức bị dẫm nát bét.
Giang Thiên Ngữ tự mình ngồi hối hận, không hề ý thức được hành động đột nhiên vỗ mạnh vào đùi vừa rồi đã gây ra tiếng vang quá mức chói tai.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô chằm chằn, nhất là Lâm Hạo, anh quên luôn cả nhai cơm trong miệng.
“Không có gì, ăn cơm, ăn cơm...”.
Sắc mặt Giang Thiên Ngữ thoắt cái đỏ ửng, lập tức vùi đầu xuống, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng mình.
Vội vàng ăn hết cơm trong bát sau đó đứng bật dậy bê cái bát trống chạy thẳng vào trong bếp.
Lâm Hạo và Giang Ánh Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được vẻ bất đắc dĩ trong mắt của đối phương.
Tiếng nước róc rách vang lên bên trong bếp, Lâm Hạo liền biết Giang Thiên Ngữ chắc chắn là đi rửa bát rồi.
Vì không để ảnh hướng đến tốc độ rửa bát của cô, Lâm Hạo cũng nhanh chóng ăn hết chỗ cơm của mình sau đó lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa.
“Ê ê, tôi còn chưa ăn hết mà!”
Giang Ánh Tuyết trơ mắt nhìn Lâm Hạo cướp bát đũa từ trong tay mình, hai mắt dán vào chỗ cơm còn chưa ăn hết trong bát, bộ dáng vô cùng tủi thân.
Lâm Hạo hầu như miễn nhiễm với dáng vẻ này của cô ấy: “Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, đây đã là bát thứ ba của cô rồi, con gái đừng có ăn nhiều như thế, buổi tối lại làm món ngon cho các cô ăn tiếp”.
Khóe miệng Giang Ánh Tuyết kéo lên thật cao, hai tay chống nạnh hung dữ tránh sang một bên, hầm hầm hừ hừ mắng Lâm Hạo.
Lâm Hạo còn lâu mới để ý đến chuyện này, dọn dẹp xong bát đũa liền mang vào trong phòng bếp.
Đặt bát đũa sang bên cạnh bồn rửa, Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ một hồi lâu.
Giang Thiên Ngữ bị anh nhìn đến mức ngại ngùng xấu hổ: “Anh nếu như thực sự rất muốn rửa bát thì tôi sẽ nhường cho anh”.
“Tôi không rửa”.
Lâm Hạo dứt khoát lắc đầu, lại tiếp tục nói: “Buổi họp lớp của cô, cần tôi đi cùng để làm gì?”
Giang Thiên Ngữ nghe vậy liền thở dài, tắt vòi nước đang chảy lại nói: “Nói là họp lớp, kỳ thực chẳng qua là gặp một người mà thôi”.
“Bây giờ tất cả những khách sạn tốt của Giang Thành đều không thể đặt được chỗ, nếu như không muốn thua trong lần đánh cược của tuần sau thì bắt buộc phải tìm biện pháp khác”.
“Trong số những bạn học cũ của tôi, có một người tên là Từ Nam, trong nhà làm về ngành giải trí, mối quan hệ xã hội rất rộng, nếu như anh ta chịu giúp đỡ, thì việc đặt một khách sạn cao cấp nhất ở Giang Thanh cũng không phải khó”.
Lâm Hạo gật đầu, trong lòng nghĩ Từ Nam này có lẽ chính là cái người mà Giang Ánh Tuyết nói đến, một cậu ấm từng theo đuổi cô trước đây rồi.
Nếu như phải nhờ đến người đã từng theo đuổi mình trước đây, xem ra cô thực sự đã không còn đường nào lui.
“Kỳ thực cô đi nhờ người ta giúp như vậy, chẳng bằng tới nhờ tôi”.
Lâm Hạo dựa vào tủ lạnh bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Một buổi lễ chúc thọ nho nhỏ mà thôi, tôi tiện tay tổ chức một chút, tuyệt đối sẽ khiến tất cả mọi người đều hài lòng”.
Giang Thiên Ngữ trợn trắng mắt, cúi đầu tiếp tục rửa bát, miệng vừa lầm bầm nói: “Anh đừng có khoe khoang nữa, anh không biết lão thái quân coi trọng buổi lễ chúc thọ này của mình thế nào đâu”.
“Hễ có chút xíu gì khiến bà ta không hài lòng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cho nên... trước đó tôi hơi bực mình vì anh đã chấp nhận chuyện đánh cược kia”.
“Chẳng qua bây giờ tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, cho dù tôi không chấp nhận đánh cược, thì đám người bên bác Hai cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, rôt cuộc vấn đề vẫn nằm trên người tôi, ai bảo tôi là phụ nữ chứ”.
Nói đến đây, Giang Thiên Ngữ ngừng lại động tác trên tay, thần sắc có chút thê lương: “Bọn họ luôn cảm thấy, phụ nữ không thể gánh vác được trọng trách, tập đoàn Hoa Đô cùng với tương lai của nhà họ Giang đều nên giao phó cho Giang Hạo Thiên mới đúng”.
“Nhưng tôi nhất quyết không tin vào chuyện này, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, tập đoàn Hoa Đô, tôi quyết sẽ không nhân nhượng!”
Lúc nói, ánh mắt Giang Thiên Ngữ càng trở nên kiên định, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, yên lặng rất lâu, cuối cùng đột nhiên mở miệng nói: “Cô có biết một người tên là Giang Long không?”
“Loảng xoảng!”
Đôi đũa trong tay Giang Thiên Ngữ đang rửa bỗng tuột tay rơi xuống chậu, trong lòng như nổi sóng, ngón tay cô run rẩy, thật lâu sau vẫn không đáp lời.
Cô không biết Lâm Hạo vì sao lại nói ra cái tên này, Giang Long chính là người bố đã mất từ lâu của cô!
“Không biết thì thôi vậy, cô tiếp tục rửa đi, buổi tối trước khi đi thì gọi tôi”.
Lúc này Lâm Hạo lại lắc lắc tay ngáp một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Giang Thiên Ngữ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lâm Hạo mà sóng lòng chập chùng.
Vì sao anh ấy lại đột nhiên nhắc đến tên của bố?
Chẳng lẽ anh ấy có quen bố sao?
Nhưng mà, bố đã mất gần hai mươi năm rồi, Lâm Hạo cũng chẳng qua mới ngoài hai mươi mà thôi!
Chẳng lẽ, hôn ước trước đây của mình và Lâm Hạo có uẩn khúc gì?
“Cạch”.
Lâm Hạo đẩy cửa bước vào, thả người ngã thẳng xuống mặt giường mềm mại, hai cánh tay gác phía sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía bên ngoài cửa sổ.
“Trời âm u quá, lại sắp mưa rồi”.
Trong miệng Lâm Hạo lầm bầm, từ từ nhắm mắt lại sau đó chìm vào giấc ngủ.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Lâm Hạo, anh mở mắt nhìn vào chiếc điện thoại dành cho người già.Chương 52: Tham gia họp lớp
“Năm giờ rồi, chị tôi bảo tôi gọi anh, nên xuất phát rồi!”
Tiếng của Giang Ánh Tuyết vang lên bên ngoài cửa: “Anh còn không mở cửa là tôi sẽ xông vào đó nha! Đến lúc đó nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì đừng trách tôi đó!"
“Đến đây đến đây”.
Lâm Hạo từ trên giường ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép, miệng vừa ngáp vừa đi về phía cửa, tay cào cào mái tóc rối bù rồi mở cửa.
“Oa, anh ngủ say như vậy hả, tóc đều dựng cả lên rồi”.
Giang Ánh Tuyết xáp đến gần, lấy tay cào loạn mái tóc trên đầu anh: “Nếu như anh định để như vậy đi ra ngoài cùng với chị tôi, chị ấy nhất định sẽ đánh anh!”
Lâm Hạo bĩu môi, đóng cửa lại đi theo Giang Ánh Tuyết xuống lầu.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Lâm Hạo lắc lắc cái đầu, anh vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng muốn ngủ tiếp.
“Cộp, cộp, cộp”.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên.
Lâm Hạo ngẩng đầu, chỉ thấy ở trên phía đầu cầu thang tầng hai, một bóng dáng xinh đẹp rạng ngời thẳng tắp đang đứng ở đó.
Giang Thiên Ngữ mặc trên người một bộ váy liền màu trắng, đôi chân dài thon thả trắng muốt lộ ra bên ngoài khiến người ta nảy ra vô vàn suy nghĩ, lối trang điểm tinh tế làm nổi bật ngũ quan như được chạm trổ tinh vi của cô.
Lâm Hạo nhìn đến xuất thần, đôi mắt không chớp dán chặt lên người cô.
“Ê ê ê”.
Giang Ánh Tuyết vuôn tay lắc lắc trước mặt anh một hồi, bất mãn bĩu môi: “Mắt sắp lọt tròng rồi kìa, nhìn cái gì mà nhìn chứ...”
Lâm Hạo lúc này mới hoàn hồn, lắc lắc đầu cười ngượng ngùng.
Giang Thiên Ngữ lúc này đã bước xuống dưới lầu, nhìn thấy mái tóc rối như ổ gà của Lâm Hạo thì mặt lập tức đen thui: “Anh định cứ như vậy đi ra ngoài với tôi sao?”
“Tuyết Nhi, em đi giúp anh ấy làm một kiểu tóc, nhanh”.
Giang Ánh Tuyết bĩu môi, không tình nguyện đứng dậy: “Hai người đi ra ngoài chơi, cũng không mang em theo, còn sai em làm việc”.
Năm phút sau, Lâm Hạo nhìn vào mình trong gương, đáy mắt sáng lấp lánh.
“Đẹp trai! Đẹp trai quá! Hóa ra tôi thực sự đẹp trai như vậy!”
Lâm Hạo sờ vào cái cằm đã bị Giang Ánh Tuyết cạo sạch râu ria, lại đưa tay vuốt vuốt mái tóc bên đầu.
“Bốp!”
Giang Ánh Tuyết đập vào cái tay kia của anh, huơ nắm đấm trước mặt uy hiếp: “Đừng có vuốt bừa, làm rối nó là tôi đập anh!”
Lâm Hạo bĩu môi, chẳng để tâm.
“Anh mặc bộ này đi”.
Giọng nói của Giang Thiên Ngữ truyền đến từ phía sau lưng, Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay Giang Thiên Ngữ đang ôm một bộ vest lịch lãm màu xám trông có vẻ đắt đỏ.
Lâm Hạo nhíu mày nói: “Không phải cô nói trong nhà không có quần áo của đàn ông à?”
“Liên quan gì đến anh?”
Giang Thiên Ngữ hừ một tiếng, đặt bộ vest lên trên sô pha, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Giang Thiên Ngữ vẫn dừng lại trên người Lâm Hạo, không biết vì sao, một Lâm Hạo đã được chải chuốt lại có sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt, khiến cô không thể rời mắt ngay được.
Nhìn góc nghiêng cương nghị trên gương mặt Lâm Hạo, nhịp tim của Giang Thiên Ngữ không khỏi đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, Lâm Hạo quay người nhìn về phía cô, cơ thể càng lúc càng gần, cả người mang đầy vẻ chiếm hữu tiến sát đến gần Giang Thiên Ngữ.
“Anh muốn làm gì...”.
Giang Thiên Ngữ bất giác lấy tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang càng ngày càng gần của Lâm Phong.
Cô dường như đã cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ mỗi hơi thở của Lâm Hạo.
Giang Thiên Ngữ từ từ khép hai mắt lại, bờ môi khẽ run lên nhè nhẹ...
“Cô chắn đường tôi lấy bộ vest rồi”.
Lâm Hạo nhìn Giang Thiên Ngữ đang nhắm mắt trước mặt mình, đầy vẻ khó hiểu: “Cô làm gì đó?”
Giang Thiên Ngữ ngây ra, mở mắt nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lâm Hạo, lại nhìn sang bộ vest ở phía sau lưng mình, thoắt cái gương mặt nóng bừng.
“Lưu manh!”
Giang Thiên Ngữ mắng một câu, lập tức bật người dậy khỏi ghế sô pha, lấy tay bưng mặt rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì, ngỡ ngàng chớp chớp mắt: “Tôi sao lại thành lưu manh rồi?”
Giang Ánh Tuyết thở hắt ra một tiếng, kéo dài âm điệu giọng nói, lắc đầu: “Trai thẳng! Hết thuốc chữa rồi!”
Lại hừ thêm một tiếng rồi cũng quay đầu rời đi.
Lâm Hạo càng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng yên tại chỗ, lắc lắc đầu rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Anh lấy bộ vest từ trên sô pha sau đó quay trở về phòng mình thay ra.
Một chốc sau, Lâm Hạo đẩy mở cửa chính của biệt thự ra, Giang Thiên Ngữ đã đứng ở trước cửa đợi anh, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền tức tối quay ngoắt đầu sang một bên.
Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Giờ mới có hơn năm giờ, sao trời đã tối đen như vậy”.
“Sắp vào thu rồi, trời tối nhanh cũng là chuyện bình thường, mau đi thôi, vừa rồi bạn học của tôi gọi điện nói sắp tới nơi rồi”.
Giang Thiên Ngữ thúc giục một câu liền đi về phía vườn, lấy chìa khóa chiếc xe BMW từ trong túi ra.
Lâm Hạo nhìn thấy cô vội vàng như vậy cũng không nói thêm gì nữa mà cùng theo cô bước lên xe.
Có lẽ là do sự xấu hổ lúc nãy, trên cả đường đi Giang Thiên Ngữ chẳng hề nói một câu nào, thậm chí còn chẳng nhìn Lâm Hạo lấy một lần mà chỉ nghiêm túc lái xe.
Lâm Hạo cũng dựa vào ghế ngồi, xuất thần nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe.
“Ding ding”.
Đột nhiên chiếc điện thoại dành cho người già của Lâm Hạo vang lên, anh rút nó từ trong túi áo ra bấm vào nút xem tin nhắn.
Trong tin nhắn chỉ có một câu: “Anh Hạo, đều đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngày mai em đến tìm anh chơi”.
Phần tên người gửi là Hồ Điệp.
Lâm Hạo mỉm cười, trả lời lại một chữ “được” sau đó liền cất điện thoại đi.
“Hừ!” Chương 53: Không phải muốn thổ lộ với anh sao?
Giang Thiên Ngữ bỗng nặng nề hừ một tiếng, bàn chân đạp ga mạnh hơn, giả bộ như không hề để tâm nói: “Con gái hả?”
“Ừm, nói là ngày mai đến tìm tôi”.
Lâm Hạo trả lời đúng sự thật.
“Tra nam!”
Giang Thiên Ngữ mắng một câu, còn phỉ nhổ một tiếng.
Lâm Hạo ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm cô: “Tôi sao lại thành tra nam rồi?”
Nhưng Giang Thiên Ngữ hầu như không thèm để ý đến anh, chân đạp ga càng lúc càng mạnh, chiếc xe BMW lái như bay trên dường, chìm vào bóng tối của buổi xế chiều hôm nay.
Mười phút sau, chiếc BMW dừng ở phía trước một tòa nhà cao tầng.
Câu lạc bộ Thiên Mã, là một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở Giang Thành, nghe nói một căn phòng bao rẻ nhất, mức chi phí thấp nhất ở đây cũng đã là từ sáu con số trở lên.
Trong tay Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc chìa khóa của xe BMW, nhìn vào cửa chính của câu lạc bộ Thiên Mã, sắc mặt có chút phức tạp.
Cô vốn chỉ muốn tạo một buổi gặp mặt đơn giản, mời Từ Nam ăn cơm, xin anh ta giúp đỡ mình một chút.
Nhưng trong điện thoại người bạn kia vừa mở miệng đã nói là họp lớp, còn đặt địa điểm ở chỗ này.
Giang Thiên Ngữ xiết chặt chiếc túi cầm tay, thở dài một tiếng: “Đi thôi”.
Lâm Hạo đi theo cô cùng bước vào trong câu lạc bộ, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa ở nơi đây, thoáng chốc cảm thấy hiếu kỳ nên vừa đi vừa quay đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Không lâu sau hai người đi đến trước cửa một gian phòng bao ghi ba số tám.
Giang Thiên Ngữ hít sâu một hơi, xoay người đối diện với Lâm Hạo.
Bỗng nhiên cô ngẩn ra, từ sau khi ra khỏi cửa thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Lâm Hạo.
Bộ vest may thủ công giá trị đắt đỏ kia vốn dĩ là món quà cô chuẩn bị dành để tặng cho đối tượng kết hôn.
Bây giờ Lâm Hạo mặc lên người thì kích thước lại vừa xinh, hơn nữa càng thay đổi hẳn cả khí chất trên người anh.
Giang Thiên Ngữ không khỏi nhìn đến ngây người, cho dù cô đã từng gặp qua vô số cậu ấm lắm tiền, cũng chưa từng thấy ai mặc vest lại có khí chất như vậy.
“Đi hay không đi vậy?”
Lâm Hạo đưa tay huơ trước mắt cô.
Giang Thiên Ngữ phải lắc đầu một cái, lúc này mới hoàn hồn, lại liếc nhìn Lâm Hạo thêm lần nữa, mới nhỏ giọng dặn dò: “Chính là ở chỗ này, đợi chút nữa sau khi vào trong thì nói ít một chút, đi theo tôi là được, nhỡ kỹ đừng có manh động nữa đó”.
Lâm Hạo gật gật đầu, anh vốn dĩ cũng không định nói gì nhiều, dù gì thì người bên trong anh cũng chẳng quen ai, cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh là được.
Giang Thiên Ngữ thấy anh cũng có vẻ phối hợp, lúc này mới yên tâm, chỉnh lại váy áo một chút sau đó đẩy mở cánh cửa của căn phòng bao.
Lâm Hạo chỉnh lại cổ áo một chút cũng bước theo đi vào.
Vừa mới bước vào bên trong phòng bao, một mùi thuốc lá nồng nặc ập thẳng vào mũi, Lâm Hạo khẽ nhíu mày, đưa tay phẩy phẩy trước mũi mình.
Nhìn theo ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Lâm Hạo giờ mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng bao.
Phòng bao này phải rộng cỡ bằng một cái sân bóng rổ, gần bên ngoài nhất đặt bốn cái bàn chơi mạt chược, một nhóm người đang ngồi quanh đó, khói thuốc vấn vít bên cạnh.
Giang Thiên Ngữ dẫn dắt anh đi vòng qua bàn mạt chược vào căn phòng riêng sâu tận bên trong, trong đó ánh đèn chớp nháy, tiếng nhạc xập xình truyền ra bên ngoài qua lớp tường, xem ra bên trong là phòng karaoke.
“Ô! Bạn cũ! Cuối cùng cũng đến rồi đấy à!”
Cửa phòng karaoke đột nhiên mở ra, một thanh niên đầu nhuộm tóc vàng hoa, miệng ngậm điếu thuốc, bên dưới khuỷu tay kẹp một chiếc túi nhỏ, nhìn thấy Giang Thiên Ngữ thì lập tức nhiệt tình xáp đến.
Giang Thiên Ngữ mỉm cười: “Anh Hoàng, Từ thiếu đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi, vừa mới nói là buổi tiệc do em mời thì Từ thiếu chưa cần nghĩ đã đồng ý rồi, đến từ sớm rồi, chỉ còn đợi em nữa thôi”
Anh Hoàng miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt đánh giá Giang Thiên Ngữ từ trên xuống dưới một lượt: “Hoa khôi năm đó của trường Giang Đại, bây giờ càng ngày càng xinh đẹp! Từ thiếu lần này gặp được em, sợ là sẽ chẳng thể đi thẳng được nữa!”
Giang Thiên Ngữ ngại ngùng cười theo, dùng tay kéo mép váy sau đó kéo Lâm Hạo đứng bên cạng sang, hai tay tự nhiên vòng qua cánh tay anh: “Anh Hoàng, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Lâm Hạo”.
Lâm Hạo ngẩn ra, nhìn vào Giang Thiên Ngữ đang vô cùng thân thiết dựa lên người mình, lại nhìn sang gã lông vàng có sắc mặt thoắt biến ở trước mặt bỗng hiểu ra.
Giỏi lắm, lần này hẳn là sẽ dùng anh để làm bia đỡ đạn rồi.
Biểu cảm của anh Hoàng trở nên kỳ quặc, híp mắt lại, rít một hơi thuốc, nhìn vào Lâm Hạo: “Bạn trai? Không phải chứ?”
Lâm Hạo phẩy phẩy khói thuốc nồng nặc, có chút mất kiên nhẫn: “Vào trong rồi nói đi”.
Nói xong, Lâm Hạo dứt khoát đẩy cửa mở ra.
“Đùng!”
Vừa bước chân vào phòng, trước mắt ngập trời là những miếng giấy vụn màu vàng kim rơi xuống, rơi cả lên trên đầu Lâm Hạo, anh vuốt mặt một cái, nhìn thấy phía là những bó hoa hồng được bày đầy trên mặt đất.
Ở giữa những bó hồng, là hàng chữ “anh yêu em” được xếp bằng nến.
Ánh nến lấp lánh lấp lánh lúc này bỗng trở nên vô cùng chói mắt.
Một người đàn ông mặc bộ vest đuôi én màu lam đậm, trong tay ôm bó hoa hồng, đứng ở phía sau hàng nến, gương mặt vốn dĩ đầy ý cười, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Thiên Ngữ khoác tay Lâm Hạo thì nụ cười đó lập tức cứng ngắc.
“Anh ta là ai?”
Người đàn ông mặc áo vest đuôi én chỉ vào Lâm Hạo, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng Giang Thiên Ngữ, sắc mặt sa sầm: “Lần này em đặc biệt mời anh, chẳng lẽ không phải là muốn ở trước mặt các bạn học cũ thổ lộ tình cảm với anh sao?”
Giang Thiên Ngữ đầy vẻ xấu hổ, xiết chặt cánh tay Lâm Hạo, giải thích nói: “Từ thiếu, đây là bạn trai tôi, Lâm Hạo, lần này hẹn gặp là muốn...”.
Cô còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, hoa và nến trên mặt đất lập tức bị dẫm nát bét.
Bình luận facebook