Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê - Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát - Chương 80
Nam Ngữ vừa vào nhà, lát sau đã thấy tin nhắn của anh.
“Ngủ ngon nhé.”
Cô mỉm cười, nhắn lại cho anh là chúc ngủ ngon, sau đó mới vào nhà tắm thay đồ ra.
Ở trong nhà tắm, làn nước chảy xuống cơ thể với đường cong quyến rũ mềm mại, Nam Ngữ nhìn bản thân mình trong gương, dấu vết của cuộc hoan ái vẫn còn và dường như mùi hương cùng hơi ấm của anh vẫn chưa tan đi. Hai gò má cô bất giác lại đỏ bừng nóng rực, không ngờ một ngày cô lại trở thành bạn gái của anh.
Nam Ngữ càng không ngờ tới sẽ gặp và yêu một người như Mộ Hàn, cô tắm xong đi ra ngoài, lấy khăn lau khô mái tóc của mình rồi mở điện thoại lên, thấy có một tin nhắn, là Tần Băng gửi tới.
“Chị Nam Ngữ, tối mai ở quán bar Lạc Nhật nhé, em có chuyện muốn nói với chị, không gặp không về.”
Nam Ngữ nhớ tới lần trước ở bệnh viện, Tần Băng bị Mộ Hàn đuổi về, cô còn chưa kịp xin lỗi cô ấy, thế là không ngần ngại đồng ý.
Tắm xong, cũng đã muộn nên cô tắt đèn đi ngủ, định sáng sớm mai vào bệnh viện với Gia Kỳ từ sớm, sau đó mới đến đài truyền hình.
Nam Xuyên vừa về Phó gia, Thôi quản gia đã chạy ra nơi với cô ta là Phó Từ đang say khướt, còn liên tục gọi tên của Nam Ngữ.
Nam Xuyên tối sầm mặt mũi, đẩy Thôi quản gia sang một bên, hùng hổ tông cửa phòng đi vào. Từ đợt anh ta qua lại với con tiện nhân Hạ Lưu, cô ta đuổi nó đi rồi, anh ta liền thay đổi, suốt ngày nhung nhớ về con ả Nam Ngữ. Thử hỏi trong lòng cô ta làm sao mà chịu được?
“Phó Từ!”
Nam Xuyên đi tới, giật phắt chai rượu trên tay anh ta xuống, ném nó xuống đất vỡ tan tành, Phó Từ như phát điên, lao tới bên chai rượu bị vỡ, lấy tay định hớt đống nước dưới đất lên.
“Phó Từ! Anh bị điên à?! Nhìn bộ dạng của anh xem, trông có còn giống một con người nữa không?!”
Phó Từ mặc kệ coi như không nghe thấy lời cô ta nói. Nam Xuyên giận run người, nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt. Cô ta tát cho anh ta một cú thật mạnh, lớn tiếng nói.
“Phó Từ! Anh yêu con ả Nam Ngữ đó đến như thế hay sao?! Cho dù nó đã cắm sừng anh, nó đã phản bội anh để ngủ với thẳng đàn ông khác, anh vẫn còn yêu nó?!”
Nam Xuyên như hét lên, cô ta không chịu nổi cảnh này nữa, cô ta sắp phát điên rồi, bị Nam Vĩ bức ép, bị Hứa Tĩnh Anh chèn ép. Lại phải kết hôn với người mà mình không yêu, đã thế còn phải chứng kiến anh ta đau khổ vì người mà cô ta ghét nhất.
Phó Từ bị tát, giống như bộc phát mà phun hết ra lời thật sự trong lòng.
“Đúng thế! Tôi yêu Nam Ngữ! Trước giờ chỉ có một mình cô ấy, còn cô…tôi kinh tởm cô, cô là một con đàn bà đáng sợ! Năm xưa Nam Ngữ từng nói là cô bỏ thuốc hại cô ấy, tôi đã không tin, nhưng bây giờ tôi đã tin rồi. Nam Xuyên, là cô phải không?! Là cô đã âm mưu chia rẽ tôi và Nam Ngữ!”
Ánh mắt anh ta long lên sòng sọc, đỏ ngầu. Nam Xuyên ngược lại bình tĩnh, cô ta cười từng tràng lớn, nụ cười méo mó.
“Đúng! Chính là tôi đấy! Là tôi đã bỏ thuốc cô ta! Nhưng còn anh thì sao? Anh tưởng mình trong sạch lắm à, sau lưng nó anh đã ngủ cùng với tôi rồi, còn muốn mơ mộng quay lại với nó. Phó Từ, tỉnh lại đi! Một tên cặn bã như anh cũng chẳng khác gì tôi đâu! Haha!”
Phó Từ tức điên lên, không kìm chế được giơ tay bóp cổ Nam Xuyên.
“Đồ đàn bà khốn kiếp! Tôi phải bóp chết cô!”
Nam Xuyên bị bóp cổ, kịch liệt vùng vẫy, nhưng Phó Từ lại giống như là một người mất hết đi lí trí, anh ta chỉ muốn bóp chết người phụ nữ độc ác này!
“Khụ…anh muốn giết tôi à? Đừng quên…tôi còn đang mang thai…con của Phó gia…”
Cô ta ngắc ngứ nói, Phó Từ nhớ đến đứa con, bỗng chốc sức lực trên tay giảm dần. Nam Xuyên nhân cơ hội đẩy mạnh anh ta ra, Phó Từ ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn.
Nam Xuyên ôm lấy cổ mình ho khù khụ, may mà cô ta còn có đứa con, nếu không lúc nãy e rằng sẽ bị Phó Từ bóp chết! Nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, Nam Xuyên cười lạnh, vuốt lại đầu tóc, lại gần mơn trớn vuốt ve cơ thể anh ta.
“Từ…anh đừng giận mà, chuyện đâu còn có đó. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, anh đừng giận em nữa nhé? Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh quên chuyện vừa xảy ra đi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.”
Giọng nói cô ta nũng nịu ngọt ngào, bàn tay luồn vào trong áo Phó Từ mà vuốt ve, dùng cơ thể mình ma sát với anh ta. Nhưng Phó Từ lúc này chỉ thấy cô ta thật bẩn thỉu và ghê tởm, anh ta lạnh lùng nhếch môi cười khẩy rồi đẩy mạnh cô ta ra.
“Nam Xuyên, sau bao nhiêu chuyện xảy ra mà cô còn muốn đăng ký kết hôn à? Còn muốn sống hạnh phúc? Đừng có mơ! Đợi cô sinh con xong, thì hãy cút khỏi đây đi! Đừng hòng trở thành phu nhân của Phó gia!”
Phó Từ nói xong, tông cửa bỏ ra ngoài, Nam Xuyên như bị sét đánh, cô ta sững sờ giây lát rồi đuổi theo níu lấy tay anh ta.
“Không! Phó Từ! Anh đừng làm thế! Anh không thể làm thế với tôi được!”
“Buông ra!”
Phó Từ không quan tâm, đẩy cô ta ngã xuống đất. Nam Xuyên hét lên với bóng dáng anh ta.
“Phó Từ! Anh quay lại đây! Anh không được đi, anh không thể làm như thế với tôi được! Đồ khốn nạn!”
Nhưng mặc kệ Nam Xuyên có la hét đến rát cả họng, anh ta vẫn đi mất. Cô ta vừa khóc vừa cười, ngồi giữa căn phòng tối tăm, cô ta cứ lẩm bẩm.
“Không…không thể được…Tôi phải là Phó phu nhân, anh đừng hòng cướp đi mọi thứ của tôi!”
“Ngủ ngon nhé.”
Cô mỉm cười, nhắn lại cho anh là chúc ngủ ngon, sau đó mới vào nhà tắm thay đồ ra.
Ở trong nhà tắm, làn nước chảy xuống cơ thể với đường cong quyến rũ mềm mại, Nam Ngữ nhìn bản thân mình trong gương, dấu vết của cuộc hoan ái vẫn còn và dường như mùi hương cùng hơi ấm của anh vẫn chưa tan đi. Hai gò má cô bất giác lại đỏ bừng nóng rực, không ngờ một ngày cô lại trở thành bạn gái của anh.
Nam Ngữ càng không ngờ tới sẽ gặp và yêu một người như Mộ Hàn, cô tắm xong đi ra ngoài, lấy khăn lau khô mái tóc của mình rồi mở điện thoại lên, thấy có một tin nhắn, là Tần Băng gửi tới.
“Chị Nam Ngữ, tối mai ở quán bar Lạc Nhật nhé, em có chuyện muốn nói với chị, không gặp không về.”
Nam Ngữ nhớ tới lần trước ở bệnh viện, Tần Băng bị Mộ Hàn đuổi về, cô còn chưa kịp xin lỗi cô ấy, thế là không ngần ngại đồng ý.
Tắm xong, cũng đã muộn nên cô tắt đèn đi ngủ, định sáng sớm mai vào bệnh viện với Gia Kỳ từ sớm, sau đó mới đến đài truyền hình.
Nam Xuyên vừa về Phó gia, Thôi quản gia đã chạy ra nơi với cô ta là Phó Từ đang say khướt, còn liên tục gọi tên của Nam Ngữ.
Nam Xuyên tối sầm mặt mũi, đẩy Thôi quản gia sang một bên, hùng hổ tông cửa phòng đi vào. Từ đợt anh ta qua lại với con tiện nhân Hạ Lưu, cô ta đuổi nó đi rồi, anh ta liền thay đổi, suốt ngày nhung nhớ về con ả Nam Ngữ. Thử hỏi trong lòng cô ta làm sao mà chịu được?
“Phó Từ!”
Nam Xuyên đi tới, giật phắt chai rượu trên tay anh ta xuống, ném nó xuống đất vỡ tan tành, Phó Từ như phát điên, lao tới bên chai rượu bị vỡ, lấy tay định hớt đống nước dưới đất lên.
“Phó Từ! Anh bị điên à?! Nhìn bộ dạng của anh xem, trông có còn giống một con người nữa không?!”
Phó Từ mặc kệ coi như không nghe thấy lời cô ta nói. Nam Xuyên giận run người, nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt. Cô ta tát cho anh ta một cú thật mạnh, lớn tiếng nói.
“Phó Từ! Anh yêu con ả Nam Ngữ đó đến như thế hay sao?! Cho dù nó đã cắm sừng anh, nó đã phản bội anh để ngủ với thẳng đàn ông khác, anh vẫn còn yêu nó?!”
Nam Xuyên như hét lên, cô ta không chịu nổi cảnh này nữa, cô ta sắp phát điên rồi, bị Nam Vĩ bức ép, bị Hứa Tĩnh Anh chèn ép. Lại phải kết hôn với người mà mình không yêu, đã thế còn phải chứng kiến anh ta đau khổ vì người mà cô ta ghét nhất.
Phó Từ bị tát, giống như bộc phát mà phun hết ra lời thật sự trong lòng.
“Đúng thế! Tôi yêu Nam Ngữ! Trước giờ chỉ có một mình cô ấy, còn cô…tôi kinh tởm cô, cô là một con đàn bà đáng sợ! Năm xưa Nam Ngữ từng nói là cô bỏ thuốc hại cô ấy, tôi đã không tin, nhưng bây giờ tôi đã tin rồi. Nam Xuyên, là cô phải không?! Là cô đã âm mưu chia rẽ tôi và Nam Ngữ!”
Ánh mắt anh ta long lên sòng sọc, đỏ ngầu. Nam Xuyên ngược lại bình tĩnh, cô ta cười từng tràng lớn, nụ cười méo mó.
“Đúng! Chính là tôi đấy! Là tôi đã bỏ thuốc cô ta! Nhưng còn anh thì sao? Anh tưởng mình trong sạch lắm à, sau lưng nó anh đã ngủ cùng với tôi rồi, còn muốn mơ mộng quay lại với nó. Phó Từ, tỉnh lại đi! Một tên cặn bã như anh cũng chẳng khác gì tôi đâu! Haha!”
Phó Từ tức điên lên, không kìm chế được giơ tay bóp cổ Nam Xuyên.
“Đồ đàn bà khốn kiếp! Tôi phải bóp chết cô!”
Nam Xuyên bị bóp cổ, kịch liệt vùng vẫy, nhưng Phó Từ lại giống như là một người mất hết đi lí trí, anh ta chỉ muốn bóp chết người phụ nữ độc ác này!
“Khụ…anh muốn giết tôi à? Đừng quên…tôi còn đang mang thai…con của Phó gia…”
Cô ta ngắc ngứ nói, Phó Từ nhớ đến đứa con, bỗng chốc sức lực trên tay giảm dần. Nam Xuyên nhân cơ hội đẩy mạnh anh ta ra, Phó Từ ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn.
Nam Xuyên ôm lấy cổ mình ho khù khụ, may mà cô ta còn có đứa con, nếu không lúc nãy e rằng sẽ bị Phó Từ bóp chết! Nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, Nam Xuyên cười lạnh, vuốt lại đầu tóc, lại gần mơn trớn vuốt ve cơ thể anh ta.
“Từ…anh đừng giận mà, chuyện đâu còn có đó. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, anh đừng giận em nữa nhé? Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh quên chuyện vừa xảy ra đi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.”
Giọng nói cô ta nũng nịu ngọt ngào, bàn tay luồn vào trong áo Phó Từ mà vuốt ve, dùng cơ thể mình ma sát với anh ta. Nhưng Phó Từ lúc này chỉ thấy cô ta thật bẩn thỉu và ghê tởm, anh ta lạnh lùng nhếch môi cười khẩy rồi đẩy mạnh cô ta ra.
“Nam Xuyên, sau bao nhiêu chuyện xảy ra mà cô còn muốn đăng ký kết hôn à? Còn muốn sống hạnh phúc? Đừng có mơ! Đợi cô sinh con xong, thì hãy cút khỏi đây đi! Đừng hòng trở thành phu nhân của Phó gia!”
Phó Từ nói xong, tông cửa bỏ ra ngoài, Nam Xuyên như bị sét đánh, cô ta sững sờ giây lát rồi đuổi theo níu lấy tay anh ta.
“Không! Phó Từ! Anh đừng làm thế! Anh không thể làm thế với tôi được!”
“Buông ra!”
Phó Từ không quan tâm, đẩy cô ta ngã xuống đất. Nam Xuyên hét lên với bóng dáng anh ta.
“Phó Từ! Anh quay lại đây! Anh không được đi, anh không thể làm như thế với tôi được! Đồ khốn nạn!”
Nhưng mặc kệ Nam Xuyên có la hét đến rát cả họng, anh ta vẫn đi mất. Cô ta vừa khóc vừa cười, ngồi giữa căn phòng tối tăm, cô ta cứ lẩm bẩm.
“Không…không thể được…Tôi phải là Phó phu nhân, anh đừng hòng cướp đi mọi thứ của tôi!”
Bình luận facebook