Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê - Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát - Chương 106
Sáng hôm sau, Nam Ngữ mở mắt, tỉnh dậy trong lòng Mộ Hàn, thấy anh vẫn còn ngủ, gương mặt điển trai, vài sợi tóc rơi trên gối, cô lưu luyến đỏ mặt hôn trộm vào môi anh một cái rồi rúc vào lồng ngực anh cọ cọ, không để ý đến khóe môi ai kia khẽ nhếch lên cười.
“A!”
Cô bỗng giật bắn mình, thì ra là móng vuốt của ai đó trong chăn đang sờ soạng người mình…
Lồng ngực anh rung rung, cô nhìn lên thấy anh đang cười, Mộ Hàn lật người đè cô xuống giường, hôn lên môi cô, cái tội hôn trộm này, mới sáng sớm đã khiến anh không chịu được rồi.
Nam Ngữ thở hổn hển van xin anh mãi thì anh mới buông cô ra, cô vội lủi nhanh vào nhà tắm như một chú thỏ. Anh mỉm cười ngồi dậy, bấy giờ điện thoại trên tủ đầu giường mới đổ chuông, thì ra là Hàn Đàm Diệp.
“Cậu vẫn còn mặt mũi mà gọi cho tôi.”
Giọng nói lạnh băng của Mộ Hàn vang lên.
“Mộ Hàn, tôi xin lỗi…”
Hàn Đàm Diệp không dám đến đám cưới của anh, mấy ngày nay anh ta cũng buồn bã, tự nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu sau cái chết của Thẩm Nguyệt. Cuối cùng vẫn quyết định nói lời xin lỗi với Mộ Hàn.
“Tôi biết là tôi đã sai, tôi là người đã tráo kết quả ADN của cậu và Kỳ Kỳ…”
“Tôi biết.” Mộ Hàn cắt ngang.
Hàn Đàm Diệp ngạc nhiên “Đúng là không có gì qua mắt được cậu.”
Anh ta nhìn hàng mây trắng lững lờ trôi bên ngoài cửa sổ, nói
“Tôi định ra nước ngoài một thời gian.”
Mộ Hàn không nói gì.
“Quà cưới của cậu và Nam Ngữ, tôi đã chuyển rồi.” Hàn Đàm Diệp nói xong, xin lỗi anh thêm một lần nữa, đang định cúp máy thì Mộ Hàn lên tiếng
“Cái chết của Thẩm Nguyệt, tôi cũng rất tiếc.”
Hàn Đàm Diệp thở dài, cúp máy.
Đúng lúc này, Nam Ngữ mặc áo sơ mi của anh rồi đi ra, trông thấy anh trầm ngâm. khẽ cất tiếng gọi
“Ông xã…”
Cô đỏ mặt, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng, trực tiếp xuống giường bế cô vào nhà tắm.
Một thời gian sau, Nam Ngữ tình cờ biết được tin Nam Xuyên đang ở trong bệnh viện tâm thần, thần trí điên loạn, suốt ngày đi tìm con. Cô cũng đã không còn thù oán gì nữa, nhưng Nam Xuyên đã phải gánh chịu hậu quả, cuộc đời này nhân quả luôn công bằng.
Mọi thứ đã qua, hãy cứ để cho nó qua đi.
***
Hơn một năm sau.
Trên du thuyền, bóng hình một gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Kỳ Kỳ mặc bộ quần áo thuyền trưởng, không ngừng ríu ra ríu rít bên cạnh Mộ Hàn, còn trong lòng Nam Ngữ đang bế một cục bông nhỏ, đây là con trai thứ hai của cô và Mộ Hàn, tên là Mộ Niệm.
Mộ Niệm mới hơn một tuổi, khuôn mặt cũng giống Mộ Hàn như đúc, hai đứa con trai này, chẳng ai giống cô gì cả. Nam Ngữ cứ tưởng mình sẽ có một tiểu công chúa, ai ngờ lại là con trai.
Sóng biển vỗ rì rào, mặt biển sáng lấp lánh tuyệt đẹp, Mộ Hàn thấy mấy hôm nay cô cứ mặt nặng mày nhẹ dỗi anh, thế là bèn đưa cả nhà đi chơi.
Nam Ngữ sinh xong lại càng trắng trẻo, có da có thịt hơn, sờ vào mềm mại, thoải mái vô cùng, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài mượt mà tung bay theo gió, đường cong lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp. Mộ Hàn bỗng ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên bờ vai nõn nà, thủ thỉ cất tiếng
“Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?”
Ngược lại với anh, Nam Ngữ lại vô tâm đẩy anh ra, phồng má không chịu nói. Nguyên nhân là gì mấy hôm nay anh đã suy nghĩ nát óc mà vẫn không ra.
“Bà xã…đừng giận anh nữa mà…em muốn gì thì hãy nói cho anh biết, được không?”
Nam Ngữ bị anh ôm chặt còn cọ cọ, nguyên nhân là gì sao? Anh còn không biết?
Chính là vào khoảng thời gian này, cô vừa mới sinh Mộ Niệm không lâu, còn đang trong thời gian ở cữ, vậy mà tối đến Mộ Hàn cứ khi dễ cô, cô van xin anh đến rát cả họng, thế mà anh vẫn không chịu buông tha. Lần nào cũng hứa hẹn đủ kiểu, vậy mà đến tối đâu vẫn hoàn đó, mà còn chưa hết, dạo này không biết anh bị làm sao, còn ghen với cả con trai Kỳ Kỳ, tối đến cậu muốn ngủ với mẹ cũng bị anh đuổi ra ngoài, còn Mộ Niệm thì phải nằm trong nôi.
Vì thế mà Nam Ngữ rất không hài lòng, mặt nặng mày nhẹ với anh suốt mấy hôm nay, Mộ Hàn bày khuôn mặt ngây thơ không biết gì ra, cô cũng mặc kệ không thèm quan tâm tới anh.
Mộ Hàn rất phiền muộn, anh còn hỏi Lão thái thái và Mộ phu nhân nhưng hai người bọn họ cũng không biết. Nam Ngữ lại không chịu nói, vì thế mà hôm nay anh quyết định lấy lòng cô bằng cách đưa cô đi chơi, anh đã thử lên mạng tìm hiểu xem sao, trên đó nói rằng phụ nữ sau khi sinh tính khí sẽ trở nên thất thường.
Mộ Hàn nào có biết, nguyên nhân là do anh.
Đúng lúc này, Mộ Niệm lại thức dậy khóc đòi bú, Nam Ngữ đứng dậy vào phòng trong khẽ vạch áo ra. Mộ Hàn đứng nhìn ở bên ngoài, cô bèn quay người vào trong.
Kỳ Kỳ lúc này chạy tới gần anh, thấy vẻ mặt baba đen như đít nồi, cậu không hiểu hỏi.
“Baba, baba làm sao thế?”
Gương mặt anh sầm sì không nói năng gì, Nam Ngữ cho Mộ Niệm bú một lúc, sờ sờ lên ngực mình, cảm giác căng cứng khó chịu, mà cô lại không đem theo máy vắt sữa ở đây…
Mộ Niệm hôm nay bú xong lại ngủ tiếp, cô đắp chăn cho con trai, rồi quay ra ngoài nhìn thấy anh đang ngồi chơi cùng Kỳ Kỳ. Nam Ngữ thở dài, không còn cách nào khác phải nhờ tới anh.
“Hàn…”
Mộ Hàn vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng gọi anh, liền quay đầu lại, lập tức đi đến lo lắng hỏi cô
“Bà xã…Sao vậy?”
Cô đỏ mặt khẽ đáp “Không sao” rồi ghé tai anh khẽ nói gì đó, Mộ Hàn nghe xong kích động vui vẻ, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra kìm chế.
“Kỳ Kỳ…”
“Không sao, để anh nói với thằng bé.”
Mộ Hàn dặn dò Kỳ Kỳ điều gì đó, cậu ngoan ngoãn cùng Mộ Niệm sang phòng bên cạnh chơi, bây giờ chỉ còn lại hai người, anh đóng cửa. Nam Ngữ lấy bình sữa ở trên tủ xuống, Mộ Hàn lại trầm giọng nói:
“Không cần.”
Nam Ngữ không hiểu, anh liền dùng hành động của mình giải thích cho cô. Quả nhiên anh và Mộ Niệm không giống nhau, cả người cô chợt run lên, cảm giác căng cứng dần vơi bớt, dễ chịu hơn rất nhiều, còn sữa cũng chẳng ra ngoài giọt nào.
Mộ Hàn từ ngực cô ngẩng đầu lên, nhân lúc cô đang mềm nhũn, anh bèn hôn lên môi cô rồi thủ thỉ dỗ dành.
Nam Ngữ mềm lòng, rốt cục cũng chịu nói cho anh biết nguyên do.
“Mỗi buổi tối anh đều khi dễ em…”
Mộ Hàn không ngờ nguyên nhân lại là như thế, anh tưởng là cái gì, nhưng mà vấn đề này, đúng là hơi khó với anh rồi…
“Anh sẽ hạn chế…”
Nam Ngữ nhìn anh, bĩu môi không tin, mấy lần anh hứa rồi mà lời hứa gió thoảng mây bay, có bao giờ giữ lời đâu? Ngay lúc này đây bàn tay anh lại luồn vào trong váy cô vuốt ve, ánh mắt như có lửa nhìn cô không rời. Trong lòng Nam Ngữ thực sự cũng không phải là không muốn gần gũi anh, chỉ là cô ngại không muốn cho anh nhìn thấy những vết rạn xấu xí sau khi sinh.
“Bà xã…em không biết rằng em đẹp tới nhường nào đâu, khiến tâm trí anh lúc nào cũng muốn em…”
Mộ Hàn dùng lời nói ngọt ngào dỗ dành, xóa tan đi âu lo trong cô. Cô đỏ mặt dịu dàng ôm lấy cổ anh, vốn muốn giận anh lại không giận nổi, ai bảo anh chính là người cô yêu nhất trên đời này cơ chứ.
Hai thân ảnh lại quấn quýt lấy nhau không rời…
***
Một năm sau.
Cả Mộ gia lại đón chào một tin vui mới, Nam Ngữ lại mang thai một tiểu công chúa nhỏ. Mộ Hàn càng vui sướng hơn, vậy là không có thằng nhỏ nào tranh giành bà xã với anh nữa rồi.
Mộ Gia Kỳ và Mộ Niệm vừa mới đi học về biết tin đã ríu rít thi nhau hỏi.
“Baba, Mami, tên của em gái là gì?”
Nam Ngữ từ trong lòng anh ngước lên nhìn, anh mỉm cười dịu dàng hôn lên vầng trán cô, nói:
“Mộ Ái.”
Tình yêu cả đời chỉ dành cho em.
“A!”
Cô bỗng giật bắn mình, thì ra là móng vuốt của ai đó trong chăn đang sờ soạng người mình…
Lồng ngực anh rung rung, cô nhìn lên thấy anh đang cười, Mộ Hàn lật người đè cô xuống giường, hôn lên môi cô, cái tội hôn trộm này, mới sáng sớm đã khiến anh không chịu được rồi.
Nam Ngữ thở hổn hển van xin anh mãi thì anh mới buông cô ra, cô vội lủi nhanh vào nhà tắm như một chú thỏ. Anh mỉm cười ngồi dậy, bấy giờ điện thoại trên tủ đầu giường mới đổ chuông, thì ra là Hàn Đàm Diệp.
“Cậu vẫn còn mặt mũi mà gọi cho tôi.”
Giọng nói lạnh băng của Mộ Hàn vang lên.
“Mộ Hàn, tôi xin lỗi…”
Hàn Đàm Diệp không dám đến đám cưới của anh, mấy ngày nay anh ta cũng buồn bã, tự nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu sau cái chết của Thẩm Nguyệt. Cuối cùng vẫn quyết định nói lời xin lỗi với Mộ Hàn.
“Tôi biết là tôi đã sai, tôi là người đã tráo kết quả ADN của cậu và Kỳ Kỳ…”
“Tôi biết.” Mộ Hàn cắt ngang.
Hàn Đàm Diệp ngạc nhiên “Đúng là không có gì qua mắt được cậu.”
Anh ta nhìn hàng mây trắng lững lờ trôi bên ngoài cửa sổ, nói
“Tôi định ra nước ngoài một thời gian.”
Mộ Hàn không nói gì.
“Quà cưới của cậu và Nam Ngữ, tôi đã chuyển rồi.” Hàn Đàm Diệp nói xong, xin lỗi anh thêm một lần nữa, đang định cúp máy thì Mộ Hàn lên tiếng
“Cái chết của Thẩm Nguyệt, tôi cũng rất tiếc.”
Hàn Đàm Diệp thở dài, cúp máy.
Đúng lúc này, Nam Ngữ mặc áo sơ mi của anh rồi đi ra, trông thấy anh trầm ngâm. khẽ cất tiếng gọi
“Ông xã…”
Cô đỏ mặt, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng, trực tiếp xuống giường bế cô vào nhà tắm.
Một thời gian sau, Nam Ngữ tình cờ biết được tin Nam Xuyên đang ở trong bệnh viện tâm thần, thần trí điên loạn, suốt ngày đi tìm con. Cô cũng đã không còn thù oán gì nữa, nhưng Nam Xuyên đã phải gánh chịu hậu quả, cuộc đời này nhân quả luôn công bằng.
Mọi thứ đã qua, hãy cứ để cho nó qua đi.
***
Hơn một năm sau.
Trên du thuyền, bóng hình một gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Kỳ Kỳ mặc bộ quần áo thuyền trưởng, không ngừng ríu ra ríu rít bên cạnh Mộ Hàn, còn trong lòng Nam Ngữ đang bế một cục bông nhỏ, đây là con trai thứ hai của cô và Mộ Hàn, tên là Mộ Niệm.
Mộ Niệm mới hơn một tuổi, khuôn mặt cũng giống Mộ Hàn như đúc, hai đứa con trai này, chẳng ai giống cô gì cả. Nam Ngữ cứ tưởng mình sẽ có một tiểu công chúa, ai ngờ lại là con trai.
Sóng biển vỗ rì rào, mặt biển sáng lấp lánh tuyệt đẹp, Mộ Hàn thấy mấy hôm nay cô cứ mặt nặng mày nhẹ dỗi anh, thế là bèn đưa cả nhà đi chơi.
Nam Ngữ sinh xong lại càng trắng trẻo, có da có thịt hơn, sờ vào mềm mại, thoải mái vô cùng, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc dài mượt mà tung bay theo gió, đường cong lả lướt, khuôn mặt xinh đẹp. Mộ Hàn bỗng ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên bờ vai nõn nà, thủ thỉ cất tiếng
“Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?”
Ngược lại với anh, Nam Ngữ lại vô tâm đẩy anh ra, phồng má không chịu nói. Nguyên nhân là gì mấy hôm nay anh đã suy nghĩ nát óc mà vẫn không ra.
“Bà xã…đừng giận anh nữa mà…em muốn gì thì hãy nói cho anh biết, được không?”
Nam Ngữ bị anh ôm chặt còn cọ cọ, nguyên nhân là gì sao? Anh còn không biết?
Chính là vào khoảng thời gian này, cô vừa mới sinh Mộ Niệm không lâu, còn đang trong thời gian ở cữ, vậy mà tối đến Mộ Hàn cứ khi dễ cô, cô van xin anh đến rát cả họng, thế mà anh vẫn không chịu buông tha. Lần nào cũng hứa hẹn đủ kiểu, vậy mà đến tối đâu vẫn hoàn đó, mà còn chưa hết, dạo này không biết anh bị làm sao, còn ghen với cả con trai Kỳ Kỳ, tối đến cậu muốn ngủ với mẹ cũng bị anh đuổi ra ngoài, còn Mộ Niệm thì phải nằm trong nôi.
Vì thế mà Nam Ngữ rất không hài lòng, mặt nặng mày nhẹ với anh suốt mấy hôm nay, Mộ Hàn bày khuôn mặt ngây thơ không biết gì ra, cô cũng mặc kệ không thèm quan tâm tới anh.
Mộ Hàn rất phiền muộn, anh còn hỏi Lão thái thái và Mộ phu nhân nhưng hai người bọn họ cũng không biết. Nam Ngữ lại không chịu nói, vì thế mà hôm nay anh quyết định lấy lòng cô bằng cách đưa cô đi chơi, anh đã thử lên mạng tìm hiểu xem sao, trên đó nói rằng phụ nữ sau khi sinh tính khí sẽ trở nên thất thường.
Mộ Hàn nào có biết, nguyên nhân là do anh.
Đúng lúc này, Mộ Niệm lại thức dậy khóc đòi bú, Nam Ngữ đứng dậy vào phòng trong khẽ vạch áo ra. Mộ Hàn đứng nhìn ở bên ngoài, cô bèn quay người vào trong.
Kỳ Kỳ lúc này chạy tới gần anh, thấy vẻ mặt baba đen như đít nồi, cậu không hiểu hỏi.
“Baba, baba làm sao thế?”
Gương mặt anh sầm sì không nói năng gì, Nam Ngữ cho Mộ Niệm bú một lúc, sờ sờ lên ngực mình, cảm giác căng cứng khó chịu, mà cô lại không đem theo máy vắt sữa ở đây…
Mộ Niệm hôm nay bú xong lại ngủ tiếp, cô đắp chăn cho con trai, rồi quay ra ngoài nhìn thấy anh đang ngồi chơi cùng Kỳ Kỳ. Nam Ngữ thở dài, không còn cách nào khác phải nhờ tới anh.
“Hàn…”
Mộ Hàn vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng gọi anh, liền quay đầu lại, lập tức đi đến lo lắng hỏi cô
“Bà xã…Sao vậy?”
Cô đỏ mặt khẽ đáp “Không sao” rồi ghé tai anh khẽ nói gì đó, Mộ Hàn nghe xong kích động vui vẻ, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra kìm chế.
“Kỳ Kỳ…”
“Không sao, để anh nói với thằng bé.”
Mộ Hàn dặn dò Kỳ Kỳ điều gì đó, cậu ngoan ngoãn cùng Mộ Niệm sang phòng bên cạnh chơi, bây giờ chỉ còn lại hai người, anh đóng cửa. Nam Ngữ lấy bình sữa ở trên tủ xuống, Mộ Hàn lại trầm giọng nói:
“Không cần.”
Nam Ngữ không hiểu, anh liền dùng hành động của mình giải thích cho cô. Quả nhiên anh và Mộ Niệm không giống nhau, cả người cô chợt run lên, cảm giác căng cứng dần vơi bớt, dễ chịu hơn rất nhiều, còn sữa cũng chẳng ra ngoài giọt nào.
Mộ Hàn từ ngực cô ngẩng đầu lên, nhân lúc cô đang mềm nhũn, anh bèn hôn lên môi cô rồi thủ thỉ dỗ dành.
Nam Ngữ mềm lòng, rốt cục cũng chịu nói cho anh biết nguyên do.
“Mỗi buổi tối anh đều khi dễ em…”
Mộ Hàn không ngờ nguyên nhân lại là như thế, anh tưởng là cái gì, nhưng mà vấn đề này, đúng là hơi khó với anh rồi…
“Anh sẽ hạn chế…”
Nam Ngữ nhìn anh, bĩu môi không tin, mấy lần anh hứa rồi mà lời hứa gió thoảng mây bay, có bao giờ giữ lời đâu? Ngay lúc này đây bàn tay anh lại luồn vào trong váy cô vuốt ve, ánh mắt như có lửa nhìn cô không rời. Trong lòng Nam Ngữ thực sự cũng không phải là không muốn gần gũi anh, chỉ là cô ngại không muốn cho anh nhìn thấy những vết rạn xấu xí sau khi sinh.
“Bà xã…em không biết rằng em đẹp tới nhường nào đâu, khiến tâm trí anh lúc nào cũng muốn em…”
Mộ Hàn dùng lời nói ngọt ngào dỗ dành, xóa tan đi âu lo trong cô. Cô đỏ mặt dịu dàng ôm lấy cổ anh, vốn muốn giận anh lại không giận nổi, ai bảo anh chính là người cô yêu nhất trên đời này cơ chứ.
Hai thân ảnh lại quấn quýt lấy nhau không rời…
***
Một năm sau.
Cả Mộ gia lại đón chào một tin vui mới, Nam Ngữ lại mang thai một tiểu công chúa nhỏ. Mộ Hàn càng vui sướng hơn, vậy là không có thằng nhỏ nào tranh giành bà xã với anh nữa rồi.
Mộ Gia Kỳ và Mộ Niệm vừa mới đi học về biết tin đã ríu rít thi nhau hỏi.
“Baba, Mami, tên của em gái là gì?”
Nam Ngữ từ trong lòng anh ngước lên nhìn, anh mỉm cười dịu dàng hôn lên vầng trán cô, nói:
“Mộ Ái.”
Tình yêu cả đời chỉ dành cho em.
Bình luận facebook