Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Thói quen của tôi, cô có ý kiến?
Đôi nam nữ trước mặt này có vẻ đang xem mắt, mà cô bé nắm tay cô là con gái của người đàn ông. Cô bé nhỏ không hài lòng với đốt tượng hẹn hò của người bố này, vì thế bèn kéo cô đến đây phá hoại.
Lâm Ngọc Vân nhức đầu không thôi.Ăn một bữa cơm vậy mà cũng có thể gặp được tình huống thế này.
Lâm Ngọc Vân ngồi xổm người xuống: “Bé con…”
“Mommy, con biết mẹ chịu oan ức.” Cô bé nhỏ diễn quá sâu, không chờ Lâm Ngọc Vân nói xong, đột nhiên khóe mắt đỏ lên nhào vào lòng Lâm Ngọc Vân: “Bởi vì ông bà không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà. Vì thế đôi uyên ương số khổ hai người chỉ có thể lén lút ở bên nhau… Mẹ yên tâm, ông bà không thích mẹ, Minh Tâm yêu mẹ, Minh Tâm chỉ nhận một mình người mẹ này thôi! Còn bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có mình mẹ, một nhà ba người chúng ta dù thế nào cũng không xa nhau.”
Cô bé nhỏ nói xong thì nằm nhoài trong lòng cô khóc òa lên, Lâm Ngọc Vân cảm giác được thân thể cô bé trong lòng mình khẽ run. Trước ngực áo cô lập tức nóng lên.Lâm Ngọc Vân nhất thời đau lòng chẳng rõ nguyên do.
Đứa bé này thật đáng thương.
Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế thì có cha dượng, cô bé khẳng định là lo lắng bố cưới mẹ kế đối xử không tốt với cô bé. Cho nên mới không thích bố đi xem mắt như thế.Lâm Ngọc Vân đau lòng trở tay ôm lấy cô bé nhỏ.
“Ngoan, đừng khóc.”
“Hu hu hu…”
Trên bàn ăn, sắc mặt của người phữ lúc trắng lúc đen, vô cùng khó coi.
Cũng đúng!
Dù là ai bị người ta gọi một câu “Thiện nữ u hồn”, “Đồ đê tiện lè loẹt” đều sẽ không vui vẻ.
Cách bàn ăn, cô ta nắm chặt tay người đàn ông, oan ức trề môi nó với người đàn ông: “Sang… Em biết con gái anh không thích em, nhưng con bé cũng bất lịch sự quá đó.”
Cô bé trong lòng Lâm Ngọc Vân khóc càng to hơn.Sau khi người phụ nữ nói xong, Lâm Ngọc Vân cảm thấy nhiệt độ trong phòng VIP chớp mắt “vù vù vù vù” giảm xuống vài độ. Trời nóng như vậy, vậy mà trên cánh tay cô lại nổi lên một lớp da gà.
“Cô vừa mới nói gì?”
Người đàn ông mở miệng nói, tiếng nói của anh âm u khàn khàn, dịu dàng không ngờ, nhưng cũng ẩn chứa sức lực mạnh mẽ.
“Em, em nói Phạm Minh Tâm bất… bất lịch sự…” Người phụ nữ nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Sang, con bé này mới hơn ba tuổi, ở tuổi này chính là lúc cần dạy dỗ…”
Người đàn ông nói một cách vô tình, giọng nói càng lạnh thêm mấy độ: “Cách dạy dỗ của tôi, cô có ý kiến?”
Người phụ nữ uất nghẹn, nửa ngày không nói được một câu.
“Sang…”
“Cô có thể đi rồi!”
Người phụ nữ kinh ngạc, cô ta thật vất vả tranh thủ được cơ hội xem mắt lần này. Cô ta không dám nói lời thừa nữa, vội vã cầm đồ mang theo người của mình rời khỏi phòng VIP.Khoảnh khắc lướt qua, cô ta còn hung tợn trừng Lâm Ngọc Vân một cái.
Lâm Ngọc Vân vô tội sờ mũi.
“Rầm…”
Cửa phòng đóng lại.
Lâm Ngọc Vân mới vừa an ủi cô bé khóc nức nở trong lòng, thì nhìn thấy người đàn ông vẫn quay lưng với cô đột nhiên quay người sang.Trái tim Lâm Ngọc Vân bỗng lạc nhịp.
Người đàn ông này thật đẹp trai!
Người đàn ông một thân vest đen thẳng tắp, vai rộng eo thon, vóc người vô cùng đẹp.Vóc dáng anh rất cao, nhìn ra khoảng một mét tám mươi lăm trở lên, đôi chân dài cao to đặc biệt hút mắt. Gương mặt góc cạnh rõ ràng tựa như được rìu đục và đao khắc, hàng mi phủ lên mực đậm, ánh mắt đen thẫm. Lúc này anh khẽ nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng vô cùng khí khái và mạnh mẽ.
Người đàn ông này…
Sao mà nhìn quen mắt như thế!Nhưng nếu như từng thấy, bề ngoài xuất sắc như thế, cô không quên được mới đúng.Trong lúc thất thần, người đàn ông đột nhiên mở miệng.Giọng nói trầm thấp của anh, mang theo hàm ý nồng đậm cảnh cáo.
“Phạm Minh Tâm!”
“Dạ! Đến đây đến đây!” Cô bé vui vẻ đáp một tiếng, ranh ma nhảy từ trong lòng Lâm Ngọc Vân ra, cô vừa cúi đầu nhìn, cô bé trên mặt vẫn còn nước mặt. Nhưng khóe miệng đã nở nụ cười thật to, đâu còn một chút dáng vẻ đau lòng nào.Sự thay đổi này, Lâm Ngọc Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
“Đến đây”
Cô bé hùng hục chạy tới, chân chó ôm lấy bắt đùi người đàn ông: “Bố, bố đừng nóng giận mà, người ta không phải cố ý phá hỏng buổi xem mắt của bố đâu, là tự bố nói mà, tìm mẹ cho Minh Tâm phải được Minh Tâm đồng ý, người phụ nữ vừa rồi xấu xí như vậy, vốn không xứng với bố nha. Bố nhìn cô ta, vừa mới xem mắt với bố đã dám mắng con không lễ phép. Nếu như sau đó thật sự làm mẹ của con, còn không phải ngược đãi chết con à, bố nói xem có đúng không?”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con thích dì này!” Cô bé đưa tay chỉ Lâm Ngọc Vân.
Ánh mắt người đàn ông lúc này rơi xuống trên người Lâm Ngọc Vân, khoảnh khắc nhìn thấy cô. Ánh mắt sâu xa của anh lướt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh, đột nhiên ánh mắt anh chìm xuống, chân mày cũng chau lại.Người đàn ông này dường như có thù với cô.
Lâm Ngọc Vân thức thời muốn rời khỏi nơi đây: “Bạn tôi còn đang chờ, không quấy rầy các người nữa, tạm biệt.”
Người đàn ông im lặng không nói.
Ngược lại cô bé nhỏ có chút không nỡ, lưu luyến không rời tiễn Lâm Ngọc Vân ra cửa: “Dì xinh đẹp, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
…
Lâm Ngọc Vân vừa đi, ánh mắt Phạm Hoàng Sang nhìn cô bé càng lạnh lẽo hơn. Cô bé đã sớm quen với gương mặt lạnh lùng của bố mình, nên một chút cũng không sợ hãi.
“Ai đưa con tới?”
“Chú hai!”
Cô bé không chút do dự bán người ta.
Ngoài phòng khách, Phạm Cường ăn mặc lộng lẫy thực sự không nhịn nổi mà đẩy cửa đi vào: “Phạm Minh Tâm! Cháu có lương tâm hay không! Ai xin chú đưa cháu tới, không phải cháu nói cháu thân thiết nhất với chú hai, yêu chú hai nhất sao. Sao gặp được bố cháu thì cháu lập tức bán chú hai rồi! Nhóc con hư hỏng, sau này đừng mong chú hai lại đưa cháu đi chơi.”
“Chú hai, đừng như vậy mà.”
“Hừ!”
Phạm Cường kiêu căng quay đầu không để ý tới cô bé.Cô bé trèo lên đùi Phạm Cường, Phạm Cường lo cô bé ngã xuống, cuốn quít đỡ mông nhỏ của cô bé. Cô bé thuận thế ôm lấy cổ anh, khẽ hôn nhẹ.
“Hừ! Đừng tưởng rằng hôn chú một cái là có thể bù đắp tổn thương tinh thần cho chú.”
Ánh mắt cô bé vội đảo vòng, nghiêng đầu qua chỗ khác, ở một bên má khác của anh hôn rồi lại hôn rồi nói “Đừng giận mà”.
Phạm Cường lập tức nhếch mép nở nụ cười.
“Vậy còn tạm được.”
Mấy người ở trong phòng ăn tối xong, cô bé là một chú sâu lười nhỏ điển hình. Sau khi ăn uống no nê liền nhắm mắt ngủ, Phạm Hoàng Sang cởi áo khoác âu phục đắp cho cô bé, ôm cô vào lòng, nhìn cô bé ngủ say, trong mắt anh thoáng hiện lên sự dịu dàng.
Nhưng mà chờ lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Cường, ánh mắt đã lạnh lùng trở lại như trước.Trong lòng Phạm Cường thật lạnh lẽo làm sao.Con gái chính là bảo bối, em trai chính là cỏ dại.Đối xử như vậy cũng khác nhau quá đi.
“Cường!”
“Sao vậy?”
“Trong vòng một tiếng, tra ra tư liệu về người phụ nữ vừa nãy kia!”
“Người phụ nữ vừa mới bị Minh Tâm kéo vào phòng VIP?” Phạm Cường sửng sốt một chút liền hiểu: “Anh hoài nghi cô ta cố ý tiếp cận Minh Tâm, lợi dụng Minh Tâm tiếp cận anh?”’
Đôi nam nữ trước mặt này có vẻ đang xem mắt, mà cô bé nắm tay cô là con gái của người đàn ông. Cô bé nhỏ không hài lòng với đốt tượng hẹn hò của người bố này, vì thế bèn kéo cô đến đây phá hoại.
Lâm Ngọc Vân nhức đầu không thôi.Ăn một bữa cơm vậy mà cũng có thể gặp được tình huống thế này.
Lâm Ngọc Vân ngồi xổm người xuống: “Bé con…”
“Mommy, con biết mẹ chịu oan ức.” Cô bé nhỏ diễn quá sâu, không chờ Lâm Ngọc Vân nói xong, đột nhiên khóe mắt đỏ lên nhào vào lòng Lâm Ngọc Vân: “Bởi vì ông bà không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà. Vì thế đôi uyên ương số khổ hai người chỉ có thể lén lút ở bên nhau… Mẹ yên tâm, ông bà không thích mẹ, Minh Tâm yêu mẹ, Minh Tâm chỉ nhận một mình người mẹ này thôi! Còn bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có mình mẹ, một nhà ba người chúng ta dù thế nào cũng không xa nhau.”
Cô bé nhỏ nói xong thì nằm nhoài trong lòng cô khóc òa lên, Lâm Ngọc Vân cảm giác được thân thể cô bé trong lòng mình khẽ run. Trước ngực áo cô lập tức nóng lên.Lâm Ngọc Vân nhất thời đau lòng chẳng rõ nguyên do.
Đứa bé này thật đáng thương.
Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế thì có cha dượng, cô bé khẳng định là lo lắng bố cưới mẹ kế đối xử không tốt với cô bé. Cho nên mới không thích bố đi xem mắt như thế.Lâm Ngọc Vân đau lòng trở tay ôm lấy cô bé nhỏ.
“Ngoan, đừng khóc.”
“Hu hu hu…”
Trên bàn ăn, sắc mặt của người phữ lúc trắng lúc đen, vô cùng khó coi.
Cũng đúng!
Dù là ai bị người ta gọi một câu “Thiện nữ u hồn”, “Đồ đê tiện lè loẹt” đều sẽ không vui vẻ.
Cách bàn ăn, cô ta nắm chặt tay người đàn ông, oan ức trề môi nó với người đàn ông: “Sang… Em biết con gái anh không thích em, nhưng con bé cũng bất lịch sự quá đó.”
Cô bé trong lòng Lâm Ngọc Vân khóc càng to hơn.Sau khi người phụ nữ nói xong, Lâm Ngọc Vân cảm thấy nhiệt độ trong phòng VIP chớp mắt “vù vù vù vù” giảm xuống vài độ. Trời nóng như vậy, vậy mà trên cánh tay cô lại nổi lên một lớp da gà.
“Cô vừa mới nói gì?”
Người đàn ông mở miệng nói, tiếng nói của anh âm u khàn khàn, dịu dàng không ngờ, nhưng cũng ẩn chứa sức lực mạnh mẽ.
“Em, em nói Phạm Minh Tâm bất… bất lịch sự…” Người phụ nữ nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Sang, con bé này mới hơn ba tuổi, ở tuổi này chính là lúc cần dạy dỗ…”
Người đàn ông nói một cách vô tình, giọng nói càng lạnh thêm mấy độ: “Cách dạy dỗ của tôi, cô có ý kiến?”
Người phụ nữ uất nghẹn, nửa ngày không nói được một câu.
“Sang…”
“Cô có thể đi rồi!”
Người phụ nữ kinh ngạc, cô ta thật vất vả tranh thủ được cơ hội xem mắt lần này. Cô ta không dám nói lời thừa nữa, vội vã cầm đồ mang theo người của mình rời khỏi phòng VIP.Khoảnh khắc lướt qua, cô ta còn hung tợn trừng Lâm Ngọc Vân một cái.
Lâm Ngọc Vân vô tội sờ mũi.
“Rầm…”
Cửa phòng đóng lại.
Lâm Ngọc Vân mới vừa an ủi cô bé khóc nức nở trong lòng, thì nhìn thấy người đàn ông vẫn quay lưng với cô đột nhiên quay người sang.Trái tim Lâm Ngọc Vân bỗng lạc nhịp.
Người đàn ông này thật đẹp trai!
Người đàn ông một thân vest đen thẳng tắp, vai rộng eo thon, vóc người vô cùng đẹp.Vóc dáng anh rất cao, nhìn ra khoảng một mét tám mươi lăm trở lên, đôi chân dài cao to đặc biệt hút mắt. Gương mặt góc cạnh rõ ràng tựa như được rìu đục và đao khắc, hàng mi phủ lên mực đậm, ánh mắt đen thẫm. Lúc này anh khẽ nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng vô cùng khí khái và mạnh mẽ.
Người đàn ông này…
Sao mà nhìn quen mắt như thế!Nhưng nếu như từng thấy, bề ngoài xuất sắc như thế, cô không quên được mới đúng.Trong lúc thất thần, người đàn ông đột nhiên mở miệng.Giọng nói trầm thấp của anh, mang theo hàm ý nồng đậm cảnh cáo.
“Phạm Minh Tâm!”
“Dạ! Đến đây đến đây!” Cô bé vui vẻ đáp một tiếng, ranh ma nhảy từ trong lòng Lâm Ngọc Vân ra, cô vừa cúi đầu nhìn, cô bé trên mặt vẫn còn nước mặt. Nhưng khóe miệng đã nở nụ cười thật to, đâu còn một chút dáng vẻ đau lòng nào.Sự thay đổi này, Lâm Ngọc Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
“Đến đây”
Cô bé hùng hục chạy tới, chân chó ôm lấy bắt đùi người đàn ông: “Bố, bố đừng nóng giận mà, người ta không phải cố ý phá hỏng buổi xem mắt của bố đâu, là tự bố nói mà, tìm mẹ cho Minh Tâm phải được Minh Tâm đồng ý, người phụ nữ vừa rồi xấu xí như vậy, vốn không xứng với bố nha. Bố nhìn cô ta, vừa mới xem mắt với bố đã dám mắng con không lễ phép. Nếu như sau đó thật sự làm mẹ của con, còn không phải ngược đãi chết con à, bố nói xem có đúng không?”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con thích dì này!” Cô bé đưa tay chỉ Lâm Ngọc Vân.
Ánh mắt người đàn ông lúc này rơi xuống trên người Lâm Ngọc Vân, khoảnh khắc nhìn thấy cô. Ánh mắt sâu xa của anh lướt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh, đột nhiên ánh mắt anh chìm xuống, chân mày cũng chau lại.Người đàn ông này dường như có thù với cô.
Lâm Ngọc Vân thức thời muốn rời khỏi nơi đây: “Bạn tôi còn đang chờ, không quấy rầy các người nữa, tạm biệt.”
Người đàn ông im lặng không nói.
Ngược lại cô bé nhỏ có chút không nỡ, lưu luyến không rời tiễn Lâm Ngọc Vân ra cửa: “Dì xinh đẹp, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
…
Lâm Ngọc Vân vừa đi, ánh mắt Phạm Hoàng Sang nhìn cô bé càng lạnh lẽo hơn. Cô bé đã sớm quen với gương mặt lạnh lùng của bố mình, nên một chút cũng không sợ hãi.
“Ai đưa con tới?”
“Chú hai!”
Cô bé không chút do dự bán người ta.
Ngoài phòng khách, Phạm Cường ăn mặc lộng lẫy thực sự không nhịn nổi mà đẩy cửa đi vào: “Phạm Minh Tâm! Cháu có lương tâm hay không! Ai xin chú đưa cháu tới, không phải cháu nói cháu thân thiết nhất với chú hai, yêu chú hai nhất sao. Sao gặp được bố cháu thì cháu lập tức bán chú hai rồi! Nhóc con hư hỏng, sau này đừng mong chú hai lại đưa cháu đi chơi.”
“Chú hai, đừng như vậy mà.”
“Hừ!”
Phạm Cường kiêu căng quay đầu không để ý tới cô bé.Cô bé trèo lên đùi Phạm Cường, Phạm Cường lo cô bé ngã xuống, cuốn quít đỡ mông nhỏ của cô bé. Cô bé thuận thế ôm lấy cổ anh, khẽ hôn nhẹ.
“Hừ! Đừng tưởng rằng hôn chú một cái là có thể bù đắp tổn thương tinh thần cho chú.”
Ánh mắt cô bé vội đảo vòng, nghiêng đầu qua chỗ khác, ở một bên má khác của anh hôn rồi lại hôn rồi nói “Đừng giận mà”.
Phạm Cường lập tức nhếch mép nở nụ cười.
“Vậy còn tạm được.”
Mấy người ở trong phòng ăn tối xong, cô bé là một chú sâu lười nhỏ điển hình. Sau khi ăn uống no nê liền nhắm mắt ngủ, Phạm Hoàng Sang cởi áo khoác âu phục đắp cho cô bé, ôm cô vào lòng, nhìn cô bé ngủ say, trong mắt anh thoáng hiện lên sự dịu dàng.
Nhưng mà chờ lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Cường, ánh mắt đã lạnh lùng trở lại như trước.Trong lòng Phạm Cường thật lạnh lẽo làm sao.Con gái chính là bảo bối, em trai chính là cỏ dại.Đối xử như vậy cũng khác nhau quá đi.
“Cường!”
“Sao vậy?”
“Trong vòng một tiếng, tra ra tư liệu về người phụ nữ vừa nãy kia!”
“Người phụ nữ vừa mới bị Minh Tâm kéo vào phòng VIP?” Phạm Cường sửng sốt một chút liền hiểu: “Anh hoài nghi cô ta cố ý tiếp cận Minh Tâm, lợi dụng Minh Tâm tiếp cận anh?”’