Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Dẫn con quay về
Ba năm sau!
Sân bay thành phố Đông Hà!
Trong sảnh chờ tại sân bay, các hành khách đang xếp hàng để lấy hành lý. Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp yên tĩnh đứng trong đám đông, lại giống như một vật phát sáng thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt của đàn ông thì vừa nóng bỏng vừa say mê, ánh mắt của phụ nữ thì vừa ước ao vừa ghen tỵ.Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy liền bó sát thân màu đỏ chót tôn lên làn da trắng như tuyết.
Gương mặt xinh đẹp.
Ngực đầy đặn.
Eo thon.
Chân thon dài.
Gợi cảm, quyến rũ, mang theo sức hấp hẫn có thể gây chết người như thuốc phiện. Đám đàn ông như có như không nhìn người phụ nữ đó, nhưng bởi vì gương mặt lạnh lùng của cô mà chẳng ai dám đi tới bắt chuyện.
“Mommy!”
Đứa bé trai bên cạnh gọi cô một tiếng, đám người liền thấy sự lạnh lùng trên gương mặt cô tan chảy trong chớp mắt như tuyết đầu mùa gặp nắng ấm. Người phụ nữ khom lưng bế đứa bé lên, thằng bé trông rất đáng yêu, cô hôn “chụt” một cái lên mặt cậu bé.
Lỗ tai cậu nhóc lập tức đỏ lên.
Lâm Ngọc Vân bị phản ứng của cậu nhóc làm cho cười ha ha.
“Bố nuôi gửi tin nhắn zalo, bố nói bố đang chờ chúng ta ở cửa ra bãi đỗ xe của sân bay, bảo chúng ta nhanh lên.” Cậu nhóc chững chạc trịnh trọng nói.
“Được!”
Cậu nhóc cau mày thật chặt với đám người đang quan sát xung quanh, ra vẻ người lạ đừng có lại gần.Nhưng dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này càng làm tan chảy tim của mấy cô gái trẻ ở đó.
Các cô gái trong sân bay kinh ngạc cảm thán!
Trời ạ!
Đáng yêu quá đi!
Đứa bé trai trông có vẻ chỉ mới ba bốn tuổi nhưng đã có dáng vẻ đào hoa. Tóc ngắn màu đen mềm mại, tóc mái thưa che đi vầng trán cao. Dưới hai hàng lông mày kiếm là hai con ngươi lấp lánh như ánh sao, chiếc mũi nhỏ vểnh cao, bờ môi hồng như hoa anh đào, quả thực như một người mẫu nam nhí bước ra từ trang bìa tạp chí.
Các cô gái dùng hai tay che ngực.
Ôi chao!
Đáng yêu quá đi!
Muốn bắt về quá đi!
Người phụ nữ đó không phải là ai khác, mà chính là Lâm Ngọc Vân đã rời khỏi thành phố Đông Hà ba năm, cậu bé bên cạnh cô chính là đứa con mà cô sinh non cách đây ba năm.
Ba năm trước, cô bị Phạm Minh Tuấn đạp vào bụng nên bị xuất huyết rất nhiều, lại cộng thêm mấy cú đạp của Ngô Hà Anh nữa, cô bị mất máu quá nhiều nên lâm vào hôn mê.
Quả nhiên Tô Hà Anh thật sự muốn đưa cô xuống làm bạn với mẹ nên bà ta đã cho người ném cô xuống biển.Có lẽ mạng sống của cô vẫn chưa đi đến kết thúc, nên đám người Ngô Hà Anh vừa rời đi thì thủy triều dâng lên, cô được sóng biển đánh vào bờ, được một người tốt bụng phát hiện và đưa đến bệnh viện.
Cô hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô thấy trên bụng mình có một vết sẹo do sinh mổ và có một đứa bé yếu ớt!Sau khi có bầu, cô đã đi khám thai, bác sĩ nghi là cô đang mang thai đôi một nam một nữ.
Lúc đó cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, bác sĩ đã cho cô sinh mổ. Nhưng trong hai đứa bé chỉ có một bé còn sống sót, bác sĩ nói rằng con gái cô qua đời là do tác động của ngoại lực va đập gây ra tử vong… Nhưng tình huống sống sót này cũng không thể lạc quan được, lúc ấy sau khi con trai cô được sinh ra thì được phát hiện trên người bị gãy xương ở rất nhiều chỗ, khắp người toàn là vết bầm máu xanh tím.Nhưng đứa bé này mạng lớn, sau khi ở trong lồng giữ nhiệt nửa tháng thì vẫn còn sống.
Lúc chưa thấy con cô đã không muốn nhận đứa bé này, bởi vì từng giây từng phút đứa bé này tồn tại đều nhắc nhở cô rằng cô đã từng ngu xuẩn như thế nào.Nhưng lúc lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé thì cô lại mềm lòng.
Đứa trẻ còn bé như vậy cũng chẳng biết gì, hằng ngày ngoài ngủ thì ăn, cơ thể đỏ hỏn nhiều nếp nhăn như một ông già nhỏ, chẳng đáng yêu chút nào.Nhưng khi cô đưa ngón tay tới miệng của con, con liền mút mút.
Trong nháy mắt như có một sợi dây vô hình buộc chặt tim của hai người vào với nhau, một khắc này cô đã quyết định, cho dù sau này có khó khăn gian khổ như thế nào, cô cũng muốn nuôi dưỡng đứa bé này nên người.
Sau khi xuất viện cô quay về nhà.Người nhà đã cử hành tang lễ cho cô.Cô bị giết người diệt khẩu, lại còn biết nhiều bí mật của Ngô Hà Anh như thế. Nếu như tiếp tục ở lại thành phố Đông Hà thì không khéo sẽ còn đụng phải mấy người đó, cho nên cô đã quyết định rời khỏi thành phố Đông Hà và sang Mỹ.
Lúc vừa mới tới nước Mỹ chuyện gì cũng khó khăn, một người phụ nữ không có bằng cấp không có năng khiếu như cô chỉ có thể làm thuê rửa bát đĩa cho một quán cơm Việt Nam, lại còn mang theo một đứa bé còn chưa đầy tháng. Quãng thời gian mới bắt đầu đó cô thật sự rất mệt mỏi, mỗi ngày chỉ được ngủ ba, bốn tiếng, nhưng cũng may cô đã vượt qua được tất cả.
Con trai rất ngoan ngoãn, từ nhỏ cô đã chẳng phải lo nhiều. Tới lúc bé được gần một tuổi, cô mới mời bảo mẫu về chăm sóc đứa bé, còn mình thì ôm giấc mộng, đăng ký dự thi vào Đại học Diễn Xuất New York, thời điểm đó cô giống như bọt biển chìm trong nước điên cuồng tiếp nhận kiến thức.
Cô thề cô phải trở nên mạnh mẽ hơn!Mạnh đến mức có thể đưa những kẻ tội phạm giết người kia ra trước ánh sáng của công lý!
“Mommy…”
“Hả?” Lâm Ngọc Vân hoàn hồn, nhìn khuôn mặt lo lắng của con trai: “Sao vậy?”
“Bố nuôi gọi chúng ta mấy tiếng rồi mà mẹ vẫn không nghe thấy!”
“Xin lỗi cục cưng, vừa nãy mẹ mải suy nghĩ quá.”
Cô ngẩng đầu lên, đúng là nhìn thấy Nguyễn Đăng Khoa đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ ở chỗ cửa ra vào sân bay, thấy hai mẹ con nhìn qua, anh bèn nhanh chóng đi tới, cầm lấy va li hành lý trong tay Lâm Ngọc Vân.
“Không cần đâu, em tự xách được.”
“Còn khách sáo với anh làm gì!”
Nguyễn Đăng Khoa cười xoa đầu cậu nhóc, chào hỏi: “Bảo Bảo, có nhớ bố không?”
“Bố nuôi!” Cậu nhóc nhíu mày kháng nghị: “Không được xoa đầu của đàn ông đâu!”
Đàn ông?
Lâm Ngọc Vân sững sờ nhìn thấy cậu nhóc lắc đầu, bỏ cái bàn tay lớn trên đầu mình xuống, nghiêm túc nói: “Ở nước Mỹ là con đã sinh nhật ba tuổi rồi. Ba tuổi là đường ranh giới của một con người, trước ba tuổi thì là một thằng nhóc. Nhưng sau ba tuổi thì là một người đàn ông trưởng thành, bố nuôi sau này không được xoa đầu con nữa.”
“Được được được, sau này Bảo Bảo của chúng ta là một nam tử hán rồi. Vậy xin hỏi nam tử hán, bố nuôi bế con có được không, mẹ con là phái nữ mềm yếu bế con mệt lắm đó.”
“Được ạ!”
Cậu nhóc giang tay với Nguyễn Đăng Khoa, Nguyễn Đăng Khoa cười bế cậu nhóc vào trong lòng, nhanh chân đi lên trước: “Đi! Bố nuôi đã đặt trước cho hai người một phòng riêng tại Nhà hàng Phủi Quán để đón tiếp hai người, giờ sẽ dẫn hai người đi ăn tiệc Việt Nam chính thống!”
“Đi thôi!”
…
“Anh Tuấn? Anh Tuấn!”
“Hả?”
Phạm Minh Tuấn lập tức hoàn hồn: “Sao vậy?”
Lâm Thủy Tiên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Phạm Minh Tuấn nhưng chỉ thấy hành khách đang ra ra vào vào ở cửa ra vào của sân bay, cô ta ôm cánh tay Phạm Minh Tuấn: “Anh Tuấn anh thấy người quen à?”
“Không phải, chắc là nhìn nhầm…”
Không!
Chắc chắn là anh ta hoa mắt nên nhìn nhầm!
Sao anh ta lại thấy Lâm Ngọc Vân được chứ? Cô gái đó đã qua đời cách đây ba năm rồi, lúc đó anh ta đã tận mắt thấy cô bị xuất huyết rất nhiều.
Ba năm qua Phạm Minh Tuấn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Lâm Ngọc Vân.
Năm đó Lâm Ngọc Vân dùng dao gọt trái cây đâm Lâm Thủy Tiên, đã đâm cô ấy lại còn nói với anh ta là Lâm Thủy Tiên tự cầm dao đâm mình, bởi vì tức giận mà anh ta đã đạp một phát vào bụng Lâm Ngọc Vân.
Lúc đó máu tươi đã chảy ra từ hai chân cô.
Anh ta quá lo lắng cho Lâm Thủy Tiên cho nên chẳng thèm suy nghĩ gì mà bế Lâm Thủy Tiên tới thẳng bệnh viện, lúc anh ta quay về từ bệnh viện thì nghe được tin Lâm Ngọc Vân chết do xuất huyết quá nhiều.
Xuất huyết nhiều!
Mà anh ta đã đạp cô một cú…
“Anh Tuấn?”
“Ừ!” Phạm Minh Tuấn hít sâu, hoàn hồn ôm eo Lâm Thủy Tiên: “Lần này chọn cảnh chụp ảnh ở nước ngoài có thuận lợi không?”
“Cũng được, chỉ là nhớ anh thôi!”
“Cô bé ngốc!” Phạm Minh Tuấn chọc chọc mũi cô ta: “Biết mấy ngày nay em không ăn được nên anh đã cố tình đặt cho em một phòng ở Nhà hàng Phủi Quán đấy, đi thôi!”
“Anh Tuấn, anh là tốt nhất!”
Ba năm sau!
Sân bay thành phố Đông Hà!
Trong sảnh chờ tại sân bay, các hành khách đang xếp hàng để lấy hành lý. Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp yên tĩnh đứng trong đám đông, lại giống như một vật phát sáng thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt của đàn ông thì vừa nóng bỏng vừa say mê, ánh mắt của phụ nữ thì vừa ước ao vừa ghen tỵ.Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy liền bó sát thân màu đỏ chót tôn lên làn da trắng như tuyết.
Gương mặt xinh đẹp.
Ngực đầy đặn.
Eo thon.
Chân thon dài.
Gợi cảm, quyến rũ, mang theo sức hấp hẫn có thể gây chết người như thuốc phiện. Đám đàn ông như có như không nhìn người phụ nữ đó, nhưng bởi vì gương mặt lạnh lùng của cô mà chẳng ai dám đi tới bắt chuyện.
“Mommy!”
Đứa bé trai bên cạnh gọi cô một tiếng, đám người liền thấy sự lạnh lùng trên gương mặt cô tan chảy trong chớp mắt như tuyết đầu mùa gặp nắng ấm. Người phụ nữ khom lưng bế đứa bé lên, thằng bé trông rất đáng yêu, cô hôn “chụt” một cái lên mặt cậu bé.
Lỗ tai cậu nhóc lập tức đỏ lên.
Lâm Ngọc Vân bị phản ứng của cậu nhóc làm cho cười ha ha.
“Bố nuôi gửi tin nhắn zalo, bố nói bố đang chờ chúng ta ở cửa ra bãi đỗ xe của sân bay, bảo chúng ta nhanh lên.” Cậu nhóc chững chạc trịnh trọng nói.
“Được!”
Cậu nhóc cau mày thật chặt với đám người đang quan sát xung quanh, ra vẻ người lạ đừng có lại gần.Nhưng dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này càng làm tan chảy tim của mấy cô gái trẻ ở đó.
Các cô gái trong sân bay kinh ngạc cảm thán!
Trời ạ!
Đáng yêu quá đi!
Đứa bé trai trông có vẻ chỉ mới ba bốn tuổi nhưng đã có dáng vẻ đào hoa. Tóc ngắn màu đen mềm mại, tóc mái thưa che đi vầng trán cao. Dưới hai hàng lông mày kiếm là hai con ngươi lấp lánh như ánh sao, chiếc mũi nhỏ vểnh cao, bờ môi hồng như hoa anh đào, quả thực như một người mẫu nam nhí bước ra từ trang bìa tạp chí.
Các cô gái dùng hai tay che ngực.
Ôi chao!
Đáng yêu quá đi!
Muốn bắt về quá đi!
Người phụ nữ đó không phải là ai khác, mà chính là Lâm Ngọc Vân đã rời khỏi thành phố Đông Hà ba năm, cậu bé bên cạnh cô chính là đứa con mà cô sinh non cách đây ba năm.
Ba năm trước, cô bị Phạm Minh Tuấn đạp vào bụng nên bị xuất huyết rất nhiều, lại cộng thêm mấy cú đạp của Ngô Hà Anh nữa, cô bị mất máu quá nhiều nên lâm vào hôn mê.
Quả nhiên Tô Hà Anh thật sự muốn đưa cô xuống làm bạn với mẹ nên bà ta đã cho người ném cô xuống biển.Có lẽ mạng sống của cô vẫn chưa đi đến kết thúc, nên đám người Ngô Hà Anh vừa rời đi thì thủy triều dâng lên, cô được sóng biển đánh vào bờ, được một người tốt bụng phát hiện và đưa đến bệnh viện.
Cô hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô thấy trên bụng mình có một vết sẹo do sinh mổ và có một đứa bé yếu ớt!Sau khi có bầu, cô đã đi khám thai, bác sĩ nghi là cô đang mang thai đôi một nam một nữ.
Lúc đó cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, bác sĩ đã cho cô sinh mổ. Nhưng trong hai đứa bé chỉ có một bé còn sống sót, bác sĩ nói rằng con gái cô qua đời là do tác động của ngoại lực va đập gây ra tử vong… Nhưng tình huống sống sót này cũng không thể lạc quan được, lúc ấy sau khi con trai cô được sinh ra thì được phát hiện trên người bị gãy xương ở rất nhiều chỗ, khắp người toàn là vết bầm máu xanh tím.Nhưng đứa bé này mạng lớn, sau khi ở trong lồng giữ nhiệt nửa tháng thì vẫn còn sống.
Lúc chưa thấy con cô đã không muốn nhận đứa bé này, bởi vì từng giây từng phút đứa bé này tồn tại đều nhắc nhở cô rằng cô đã từng ngu xuẩn như thế nào.Nhưng lúc lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé thì cô lại mềm lòng.
Đứa trẻ còn bé như vậy cũng chẳng biết gì, hằng ngày ngoài ngủ thì ăn, cơ thể đỏ hỏn nhiều nếp nhăn như một ông già nhỏ, chẳng đáng yêu chút nào.Nhưng khi cô đưa ngón tay tới miệng của con, con liền mút mút.
Trong nháy mắt như có một sợi dây vô hình buộc chặt tim của hai người vào với nhau, một khắc này cô đã quyết định, cho dù sau này có khó khăn gian khổ như thế nào, cô cũng muốn nuôi dưỡng đứa bé này nên người.
Sau khi xuất viện cô quay về nhà.Người nhà đã cử hành tang lễ cho cô.Cô bị giết người diệt khẩu, lại còn biết nhiều bí mật của Ngô Hà Anh như thế. Nếu như tiếp tục ở lại thành phố Đông Hà thì không khéo sẽ còn đụng phải mấy người đó, cho nên cô đã quyết định rời khỏi thành phố Đông Hà và sang Mỹ.
Lúc vừa mới tới nước Mỹ chuyện gì cũng khó khăn, một người phụ nữ không có bằng cấp không có năng khiếu như cô chỉ có thể làm thuê rửa bát đĩa cho một quán cơm Việt Nam, lại còn mang theo một đứa bé còn chưa đầy tháng. Quãng thời gian mới bắt đầu đó cô thật sự rất mệt mỏi, mỗi ngày chỉ được ngủ ba, bốn tiếng, nhưng cũng may cô đã vượt qua được tất cả.
Con trai rất ngoan ngoãn, từ nhỏ cô đã chẳng phải lo nhiều. Tới lúc bé được gần một tuổi, cô mới mời bảo mẫu về chăm sóc đứa bé, còn mình thì ôm giấc mộng, đăng ký dự thi vào Đại học Diễn Xuất New York, thời điểm đó cô giống như bọt biển chìm trong nước điên cuồng tiếp nhận kiến thức.
Cô thề cô phải trở nên mạnh mẽ hơn!Mạnh đến mức có thể đưa những kẻ tội phạm giết người kia ra trước ánh sáng của công lý!
“Mommy…”
“Hả?” Lâm Ngọc Vân hoàn hồn, nhìn khuôn mặt lo lắng của con trai: “Sao vậy?”
“Bố nuôi gọi chúng ta mấy tiếng rồi mà mẹ vẫn không nghe thấy!”
“Xin lỗi cục cưng, vừa nãy mẹ mải suy nghĩ quá.”
Cô ngẩng đầu lên, đúng là nhìn thấy Nguyễn Đăng Khoa đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ ở chỗ cửa ra vào sân bay, thấy hai mẹ con nhìn qua, anh bèn nhanh chóng đi tới, cầm lấy va li hành lý trong tay Lâm Ngọc Vân.
“Không cần đâu, em tự xách được.”
“Còn khách sáo với anh làm gì!”
Nguyễn Đăng Khoa cười xoa đầu cậu nhóc, chào hỏi: “Bảo Bảo, có nhớ bố không?”
“Bố nuôi!” Cậu nhóc nhíu mày kháng nghị: “Không được xoa đầu của đàn ông đâu!”
Đàn ông?
Lâm Ngọc Vân sững sờ nhìn thấy cậu nhóc lắc đầu, bỏ cái bàn tay lớn trên đầu mình xuống, nghiêm túc nói: “Ở nước Mỹ là con đã sinh nhật ba tuổi rồi. Ba tuổi là đường ranh giới của một con người, trước ba tuổi thì là một thằng nhóc. Nhưng sau ba tuổi thì là một người đàn ông trưởng thành, bố nuôi sau này không được xoa đầu con nữa.”
“Được được được, sau này Bảo Bảo của chúng ta là một nam tử hán rồi. Vậy xin hỏi nam tử hán, bố nuôi bế con có được không, mẹ con là phái nữ mềm yếu bế con mệt lắm đó.”
“Được ạ!”
Cậu nhóc giang tay với Nguyễn Đăng Khoa, Nguyễn Đăng Khoa cười bế cậu nhóc vào trong lòng, nhanh chân đi lên trước: “Đi! Bố nuôi đã đặt trước cho hai người một phòng riêng tại Nhà hàng Phủi Quán để đón tiếp hai người, giờ sẽ dẫn hai người đi ăn tiệc Việt Nam chính thống!”
“Đi thôi!”
…
“Anh Tuấn? Anh Tuấn!”
“Hả?”
Phạm Minh Tuấn lập tức hoàn hồn: “Sao vậy?”
Lâm Thủy Tiên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Phạm Minh Tuấn nhưng chỉ thấy hành khách đang ra ra vào vào ở cửa ra vào của sân bay, cô ta ôm cánh tay Phạm Minh Tuấn: “Anh Tuấn anh thấy người quen à?”
“Không phải, chắc là nhìn nhầm…”
Không!
Chắc chắn là anh ta hoa mắt nên nhìn nhầm!
Sao anh ta lại thấy Lâm Ngọc Vân được chứ? Cô gái đó đã qua đời cách đây ba năm rồi, lúc đó anh ta đã tận mắt thấy cô bị xuất huyết rất nhiều.
Ba năm qua Phạm Minh Tuấn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Lâm Ngọc Vân.
Năm đó Lâm Ngọc Vân dùng dao gọt trái cây đâm Lâm Thủy Tiên, đã đâm cô ấy lại còn nói với anh ta là Lâm Thủy Tiên tự cầm dao đâm mình, bởi vì tức giận mà anh ta đã đạp một phát vào bụng Lâm Ngọc Vân.
Lúc đó máu tươi đã chảy ra từ hai chân cô.
Anh ta quá lo lắng cho Lâm Thủy Tiên cho nên chẳng thèm suy nghĩ gì mà bế Lâm Thủy Tiên tới thẳng bệnh viện, lúc anh ta quay về từ bệnh viện thì nghe được tin Lâm Ngọc Vân chết do xuất huyết quá nhiều.
Xuất huyết nhiều!
Mà anh ta đã đạp cô một cú…
“Anh Tuấn?”
“Ừ!” Phạm Minh Tuấn hít sâu, hoàn hồn ôm eo Lâm Thủy Tiên: “Lần này chọn cảnh chụp ảnh ở nước ngoài có thuận lợi không?”
“Cũng được, chỉ là nhớ anh thôi!”
“Cô bé ngốc!” Phạm Minh Tuấn chọc chọc mũi cô ta: “Biết mấy ngày nay em không ăn được nên anh đã cố tình đặt cho em một phòng ở Nhà hàng Phủi Quán đấy, đi thôi!”
“Anh Tuấn, anh là tốt nhất!”
Bình luận facebook