• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổng tài hung dữ của cô vợ đáng yêu (2 Viewers)

  • Chap-8

Chương 8: Chính là cô.







“A… Đến rồi, đến rồi! Dì xinh đẹp rốt cuộc đến rồi!”
Trong phòng làm việc, Phạm Cường cũng có mặt.
Phạm Cường một thân áo hoa sơ mi, hai chân bắt chéo ngồi run chân trên ghế.
Trên áo sơ mi thêu hoa hồng mẫu đơn lớn và lá xanh, vô cùng diêm dúa, phối hợp với quần short vàng nhạt nhàn nhã tới đầu gối, mang đôi dép lào, như vừa mới từ bờ biển nghỉ phép trở về.
Nếu như người bình thường mặc như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng quê mùa, nhưng Phạm Cường mạnh mẽ mặc quần áo này thì lại thành cảm giác phong lưu tự do.
“Minh Tâm, cháu thích dì kia đến thế sao?”
“Thích!”
Nghe thấy Phạm Minh Tâm nói, chân Phạm Cường cũng không run nữa, xích ghế tới trước mặt Minh Tâm, nhìn thấy dáng vẻ Phạm Minh Tâm nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính hai mắt tỏa sáng, hơi có chút chua nói: “Nhóc hư hỏng! Bình thường chú hai thương cháu như thế, cũng chưa từng thấy cháu nhìn thấy chú hai vui vẻ thế này.”
“Không giống nhau!”
Phạm Cường lập tức cực kỳ hứng thú truy hỏi: “Chỗ nào không giống? Có phải chỉ là nhất thời hứng thú với dì này, đối với chú hai mới là chân tình không?”
Hai tay Phạm Minh Tâm chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Phạm Cường: “À… Chú hai, nói thế này nhé, một người mỗi ngày ăn xương gà, đột nhiên một ngày gặm đùi gà, chú cảm thấy cô ấy sẽ còn thích xương gà sao?”
Phạm Cường được gọi là xương gà: “…”
Tấn công dữ dội ghê!
Phạm Cường khóc tràn mi!
Anh quay đầu, tìm kiếm đồng minh cũng là “xương gà”: “Anh…”
Phạm Hoàng Sang lạnh lùng nhìn anh một cái.
Thân thể Phạm Cường run lên, lập tức im lặng.
Ai bảo anh nói tin tức thử vai của Lâm Ngọc Vân cho anh trai, không cẩn thận để Minh Tâm nghe được, kết quả ngược lại cô nhóc này hay rồi, biết Lâm Ngọc Vân muốn tới, cô nhóc lập tức bày tỏ muốn tới, anh trai không đồng ý, cô nhóc lập tức khóc bù lu bù loa đầy nước mắt nước mũi.
Tuy rằng biết rõ đòn này của cô nhóc là dùng thủ đoạn, nhưng anh trai vẫn nhẹ dạ cả tin đưa cô tới đây.
“Minh Tâm…”
“Woa! Dì xinh đẹp đang diễn, chú hai, chú đừng nói.”
Phạm Cường bị ghét bỏ: “…”
Anh nhìn Phạm Minh Tâm, cô nhóc đang nâng khuôn mặt nhỏ đầy tịt, một vẻ mặt mê muội, nhìn lại anh trai ôm cô nhóc, đột nhiên phát hiện, ánh mắt anh trai của mình… Vậy mà cũng chăm chú nhìn Lâm Ngọc Vân trong màn ảnh.

Cùng lúc đó.
Lâm Ngọc Vân tiến vào hiện trường thử vai.
Hiện trường là một căn phòng lớn, lúc này, trong phòng vây đầy nhân viên, nhân viên điều khiển thiết bị, dưới đất tất cả đều là dây điện đan xen.
Giữa căn phòng chính là vị trí thử vai, như là sân khấu kịch, có một chùm đèn rực rỡ treo ở đó, chỉ cần đứng ở giữa, mỗi một động tác, vẻ mặt đều có thể được nhìn rõ.
Lâm Ngọc Vân hít sâu một hơi, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước nhất là một dãy bàn đơn giản.
Có bốn người ngồi sau bàn, ba gương mặt quen thuộc.
Ngồi ở giữa chính là đạo diễn Lý Tâm, ông ta ngồi nghiêm túc, trước mặt để một cây bút và một quyển vở, đang cúi đầu “xoạt xoạt” ghi chép gì đó.
Ngồi song song với Lý Tâm chính là nam chính Huỳnh Đông bộ phim “Sóng Gió Hậu Cung”.
Huỳnh Đông là ngôi sao nam mấy năm gần đây đang hot, diễn nhiều nhất chính là phim cổ trang, đồng thời cũng được khán giả gọi là nam thần cổ trang, fans blog lên tới bốn mươi triệu. Làm nghề mười năm, một buổi thành danh, sau khi hot Huỳnh Đông cũng không lung lay, biết điều không tạo hiệu ứng, dựa vào từng bộ lại từng bộ tác phẩm ưu tú, đặt vững địa vị phái thực lực của mình.
Hơn nữa, Huỳnh Đông cũng là nghệ sĩ truyền thông Việt Khang.
Ngồi bên cạnh Huỳnh Đông chính là tổng giám đốc Trần Hàn Khang công ty truyền thông Việt Khang.
Cô gặp Trần Hàn Khang một lần.
Bốn năm trước, lúc chị họ Lâm Thanh Hồng kết hôn với Trần Hàn Khang, cô là phụ dâu, cô còn nhớ ấn tượng đầu tiên đối với Trần Hàn Khang chính là lạnh lẽo! Bây giờ, đã qua bốn năm, hơi thở trên người anh giống như càng lạnh hơn, lúc nhìn vào ánh mắt của người đó hoàn toàn không có chút hứng thú.
Tổng cộng bốn người, dùng phép loại trừ, còn lại người đàn ông kia chắc chính là tổng giám đốc truyền thông Tinh Quang.
“Cô Ngọc Vân, đây là nội dung thử vai, chỉ có thời gian năm phút chuẩn bị, cô mau xem kịch bản đi.”
“Được rồi, cảm ơn!”
Đoạn sắp thử chính là phần Thần Phi được thị tẩm.
Thần Phi vốn là con gái Đại tướng quân, cha bị oan tội mưu phản, bị diệt toàn tộc. May sao, lúc diệt tộc cô đúng lúc không có ở nhà, sau đó, cô bị triều đình phái người truy sát, rớt xuống vách núi, sau khi được một gia đình giàu có cứu giúp, lúc đó trong khi đang tuyển tú, người con gái của nhà cứu cô cũng được chọn trong danh sách tuyển tú.
Gia đình giàu có này chỉ có một đứa con gái một, nuông chiều từ nhỏ, lại có thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đương nhiên không muốn vào cung.
Nên đã bảo Thần Phi thay cô gái vào cung.
Thần Phi luôn muốn báo thù cho người nhà, đổi thân phận vào cung chính là việc cô tha thiết mơ ước, lúc này cô liền đồng ý, thay cô gái nhà kia vào cung.
Lúc vào cung dựa vào một điệu múa Khổng Tước, cô liền được phong thành Thần Phi, đây là điều chưa từng có trong hậu cung, bao nhiêu phi tử đều từ cung nữ, đáp ứng, thường tại, quý nhân, tần… Từng bước một bao nhiêu năm mới được thăng làm phi tử.
Mà Thần Phi không khác nào là một bước lên trời.
Ngày vào cung, cô liền được triệu đến thị tẩm.
Phân đoạn cô sắp diễn, chính là một phần thị tẩm này, màn diễn này chính là thử thách diễn viên, bởi vì từ thời khắc thị tẩm này bắt đầu, cô đã không còn là con gái Đại tướng quân, cũng không còn là cô gái tùy tiện phóng túng kia nữa, thời khắc này, cô hoàn toàn lột xác thành yêu phi họa quốc.
Chỗ khó nhất của bộ phim này chính là thông qua động tác tứ chi và ánh mắt của diễn viên, để diễn tả sự thay đổi của Thần Phi.
“Năm phút bắt đầu!”
“Được rồi.” Lâm Ngọc Vân hít một hơi, chậm rãi bước lên bậc thềm.
Giữa bậc thềm đã bị nhân viên sắp xếp thành một tẩm cung, bàn và giường lớn đều được sắp ngay ngắn trong tẩm cung.
Lâm Ngọc Vân đứng giữa căn phòng, khom người tự giới thiệu mình với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Lâm Ngọc Vân số ba mươi.”
Lý Tâm đeo gọng mắt kính đen cứng nhắc, nhìn thấy gương mặt Lâm Ngọc Vân, khẽ nhíu mày.
Bởi vì ông muốn chính là yêu phi họa quốc, vì thế đa số các cô gái hôm nay tới thử vai đều trang điểm vô cùng lòe loẹt, đây là người đầu tiên để mặt mộc tới thử vai.
Ông nghiêm túc nhìn Lâm Ngọc Vân: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong!”

Dưới ống kính.
Lâm Ngọc Vân chính là Thần Phi.
Cô nghiêng nửa người dựa vào giường lớn chạm trổ, trong tay xoa túi thơm thêu chim uyên ương màu đỏ, cô nhẹ nhàng xoa đường thêu uyên ương ngổn ngang trên túi thơm, vai buông thõng, giường lớn trong bóng đêm, cả người cô đều là hơi thở cô đơn.
Đột nhiên…
Một loạt tiếng bước chân truyền đến.
“Hoàng thượng giá lâm…”
Cử chỉ làm theo giọng nói, ánh mắt Thần Phi như chìm trong bóng tối, trong chớp mắt lạnh thấu xương! Cô giấu túi thơm vào ngực mình. Mới vừa cẩn thận cất túi, cửa phòng liền “kẹt kẹt” một tiếng từ bên ngoài mở ra, cô không nhanh không chậm nâng mắt lên, khoảnh khắc giương mắt, sức lực cô đột nhiên thay đổi.
Hàng mi giương lên, khóe miệng khẽ cong, hàng mi, khóe mắt đều lẳng lơ.
Cô nghiêng nửa đầu, tựa bên giường, lộ ra một cái cổ thon dài trắng trẻo, dưới ánh nến, ánh sáng rực rỡ mịt mờ bị một màn sương bao phủ, mang theo mê hoặc khó có thể dùng lời diễn tả!
Không thể nghi ngờ!
Giờ khắc này, cô chính là yêu phi họa quốc đó.

“Cắt!”
Thử vai xong!
Toàn trường lặng yên như tờ!
Rõ ràng không có một câu thoại, nhưng tất cả những người đàn ông ở đây đều đỏ mặt, một số thậm chí còn chảy cả máu mũi!
Nét mặt già nua của Lý Tâm xúc động tới nỗi đỏ bừng.
Đây chính là Thần Phi ông ta muốn.
Ông ta muốn chính là loại mê hoặc này, không một chút giả vờ! Rõ ràng cái gì cũng không lộ ra, chỉ dựa vào ánh mắt và động tác cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, không kiềm chế nổi!
Lúc này Lý Tâm rất phấn khích, ngay lập tức quyết định!
“Cô! Chính là cô!” ‘
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom