Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3: Có phải bị khuôn mặt xinh đẹp của em thuyết phục?
“Phòng của em và Bảo Bảo ở anh đã thuê xong cho hai người rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong, anh đưa hai người qua. Đồ dùng hàng ngày anh cũng đã mua một ít cho hai người, có thể thiếu mấy thứ, chờ ăn cơm xong chúng ta kiểm tra một chút. Nếu như có thứ quên mua thì có siêu thị dưới lầu, anh đưa hai người đi mua.”
Trên đường, Nguyễn Đăng Khoa lái xe, Lâm Ngọc Vân ngồi phía sau ôm Lâm Bảo, nghe thấy Nguyễn Đăng Khoa, cô híp mắt bùi ngùi.
“A! Nguyễn Đăng Khoa, anh dịu dàng săn sóc như thế, hại em cũng muốn gả cho anh.”
“Ồ… Đề nghị này không tệ, còn có thể vô tình kiếm được đứa con trai như thế này.”
Lâm Bảo nghiêm túc gật đầu: “Mommy, đề nghị này có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút đó.”
“Không được! Bố nuôi con chỉ có thể nhìn theo chứ không thể khinh nhờn.”
Nguyễn Đăng Khoa cười ha ha: “Có thể khinh nhờn mà.”
Lâm Ngọc Vân: “…”
Cô và Nguyễn Đăng Khoa quen nhau ở nước Mỹ cách đây hai năm rưỡi.Lúc đó cô vừa đăng ký đại học diễn xuất NewYork, Tiếng Anh cũng vừa đủ có thể giao tiếp với người ta, ở nước ngoài bị phân biệt đối xử không ít.
Thời đại này, phân biệt chủng tộc thực sự quá thường thấy.Đặc biệt là những bạn học nữ kia.Sau khi Lâm Ngọc Vân sinh con, vóc người càng thêm nóng bỏng, trong trường học có không ít người theo đuổi cô. Những cô gái đều rất ghen tị, thường xuyên gây khó dễ cho cô.
Là Nguyễn Đăng Khoa liên tiếp giúp đỡ cô.Sau đó Nguyễn Đăng Khoa bị đuổi khỏi trường, nhưng không cắt đứt liên hệ với cô, biết cô một mình nuôi con cần tiền nên đã giới thiệu công việc cho cô.Đa số đều đóng vai phụ cho các bộ phim.
Vừa có thể luyện kỹ năng của cô trong đoàn phim, cũng có thể giúp cô có kinh nghiệm quay phim nhiều hơn.Nói chung Nguyễn Đăng Khoa vừa là quý nhân vừa là ân nhân.
“Nguyễn Đăng Khoa, tiền thuê phòng…”
“Chờ em kiếm được tiền rồi trả lại cho anh…”
“Tin em vậy sao?”
“Làm người đại diện, dĩ nhiên phải có lòng tin với nghệ sĩ của mình chứ.”
Nửa năm trước, Nguyễn Đăng Khoa về nước.
Ba ngày trước, anh gọi điện cho cô, nói trong nước có bộ phim truyền hình cung đấu “Sóng Gió Hậu Cung”, bộ phim truyền hình này có kinh phí chín tỷ, có đội ngũ vô cùng hùng hậu.
Bộ phim truyền hình này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên trên mạng, tiểu thuyết trên mạng vô cùng hot, biên kịch cũng là tác giả.Đạo diễn là đạo diễn trứ danh Lý Tâm trong nước.
Bởi vì là phim cung đấu, cần rất nhiều nữ diễn viên ưu tú, một vai nữ phụ trong đó vô cùng phù hợp với hình tượng của cô, Nguyễn Đăng Khoa hỏi cô muốn về thử vai không.
Đây là một cơ hội cực tốt.
Hơn nữa còn vì một số nguyên nhân khác, nên Lâm Ngọc Vân mới quyết định về nước, mà Nguyễn Đăng Khoa cũng ủng hộ cô vô điều kiện, làm người đại diện của cô.Đối với Nguyễn Đăng Khoa, Lâm Ngọc Vân ngoại trừ biết ơn cũng chỉ là biết ơn.
Lâm Ngọc Vân ôm Lâm Bảo, gạt điều khiển dựa vào ghế dựa, ngoẹo cổ hỏi: “À… Nguyễn Đăng Khoa, anh hãy nói thật đi, anh có phải bị khuôn mặt xinh đẹp của em thuyết phục, cho nên mới nhiều lần giúp đỡ em? Nè, anh nói thật đi, em sẽ không cười nhạo anh, dù sao em xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, anh yêu em cũng là hợp tình hợp lý.”
Tự luyến thật đấy!
Nguyễn Đăng Khoa và Lâm Bảo liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau làm một vẻ mặt buồn nôn không chịu nổi.
“Ha ha!”
…
Nhà hàng Phủi Quán là nhà hàng cao cấp bậc nhất Việt Nam nổi tiếng ở Đông Hà.
Phòng ăn là một tòa lầu nhỏ cổ kính, từ cửa lớn vào giống như đang đi vào sảnh lớn thời xưa, đỉnh đài lầu các, nước chảy cầu nhỏ, còn phục vụ mặc cổ phục dẫn mấy người xuyên qua hành lang uốn khúc màu đỏ, đi thẳng tới tận cùng bên trong lầu nhỏ ăn cơm.
Hai tầng lầu nhỏ, lầu một là một căn phòng trang nhã, lầu hai là phòng VIP, hoàn toàn trang trí theo phong cách Việt Nam, thanh nhã rung động lòng người, mười phần tế nhị.
Vẫn chưa tới thời gian ăn cơm tối, trong một phòng trang nhã của lầu một đã ngồi đầy người.
Lâm Ngọc Vân tấm tắc cảm thán: “Toàn là người có tiền.”
Trước đây cô đã nghe nói về nhà hàng này.
Kinh doanh vô cùng đắt hàng.
Đắt hàng tới trình độ nào?
Phòng trang nhã cũng cần hẹn trước ba tháng, phòng VIP trên lầu càng phải hẹn trước nửa năm, hơn nữa… Còn chưa chắc có thể hẹn được.
“Nguyễn Đăng Khoa, rốt cuộc anh làm gì…”
Giống như không có chuyện gì là anh ấy không làm được.
“Yên tâm, anh không làm việc phi pháp đâu mà.” Nguyễn Đăng Khoa ôm cậu nhóc đi đằng trước cười nói: “Nhà hàng này là một người bạn của anh mở, anh không cần hẹn trước.”
Hóa ra là như vậy!
Người phục vụ dẫn mấy người lên phòng VIP lầu hai.
Cậu nhóc chưa đầy tháng đã ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên cậu về nước. Nhìn thấy truyền thống văn hóa trong nước, cậu nằm nhoài trên vai Nguyễn Đăng Khoa nhìn xung quanh không chớp mắt.Trong hồi ức, tới nhà hàng xa hoa này ăn cơm vẫn chuyện của ba năm trước.Lâm Ngọc Vân dĩ nhiên có chút hồi hộp.
“Nguyễn Đăng Khoa, em muốn đi vệ sinh.”
“Quẹo phải rồi đi thẳng tới cuối đường.”
“Chờ em một chút, em lập tức quay lại ngay.”
Lâm Ngọc Vân tới phòng vệ sinh rửa mặt, rồi quay lại hành lang, vẫn chưa đến cửa phòng VIP, đột nhiên có một cơn gió ùa tới.
“Mommy.”
Chân cô trượt về phía sau, một bên cánh tay nhẹ nhàng được đỡ lấy, Lâm Ngọc Vân chớp mắt hoàn hồn, cúi đầu xuống xém chút bị đau đến mù mắt.Đỡ cô chính là một bé gái ba, bốn tuổi, trắng trẻo lại mũi mĩm, một thân cô bé không phải trang phục theo xu hướng, đầu tóc uốn cá tính. Trên người mặc một chiếc áo đinh tán bằng da, dưới thân là một chiếc váy quần lụa mỏng không theo quy tắc. Trên váy đính đầy pha lê sáng lấp lánh, dưới ánh đèn, pha lê tỏa ra năm màu ánh sáng, quả thực chọc mù đôi mắt người ta.
“Cô bé, cháu nhận lầm người rồi.”
Cô bé hất đầu tóc uốn, mặt kiêu căng: “Con không phải đứa trẻ ba tuổi nữa, sao có thể nhận lầm người, người chính là mẹ con.”
“Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi.”
Cô bé duỗi ra bốn ngón tay, nhấn mạnh nói: “Bốn tuổi! Hai ngày trước cháu vừa trải qua sinh nhật ba tuổi xong, bây giờ đã bốn tuổi rồi.”
Quả nhiên không phải đứa trẻ ba tuổi, khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật điên cuồng.Nếu như đứa con gái trong cái thai rồng phượng lúc trước của cô còn sống thì cũng sẽ đáng yêu như vậy nhỉ.Ánh mắt Lâm Ngọc Vân dịu dàng ấm áp cụp xuống.
“Cô bé nhỏ…”
“Mommy, mẹ mau đến đây.”
“Này…”
Cô bé không chờ Lâm Ngọc Vân nói xong, kéo tay cô vào với một người trong phòng đó: “Đến đây nào, Mommy.”
Vòng qua cánh cửa hình vòm, tiến vào phòng VIP, nơi dùng bữa, Lâm Ngọc Vân phát hiện trong phòng có hai người.Một nam một nữ đều ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Từ góc độ của Lâm Ngọc Vân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông. Nhưng đúng lúc có thể nhìn thấy mặt người phụ nữ, không chờ cô đứng lại, cô bé đã kéo cô vào.
“Thím à, đây chính là mommy con, thế nào, đẹp không, mười thím cũng chẳng bằng đâu. Cháu đã nói với thím rồi, giá trị nhan sắc này của thím đừng hòng lọt vào mắt của bố con, ngay cả cửa ải của con cũng không qua nổi. Con cũng không muốn em trai, em gái tương lai con lớn lên thành một thiện nữ u hồn đâu!”
“Mày, mày…” Người phụ nữ tức giận đến hai má đỏ ửng lên.
Cô bé hất đầu tóc uốn, nói tiếp: “Bố con một lòng một dạ với mẹ con, không phải là người mà mấy kẻ đê tiện lẳng lơ như các thím có thể dụ dỗ, vì thế thím sớm bỏ cuộc đi.”
“Phòng của em và Bảo Bảo ở anh đã thuê xong cho hai người rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong, anh đưa hai người qua. Đồ dùng hàng ngày anh cũng đã mua một ít cho hai người, có thể thiếu mấy thứ, chờ ăn cơm xong chúng ta kiểm tra một chút. Nếu như có thứ quên mua thì có siêu thị dưới lầu, anh đưa hai người đi mua.”
Trên đường, Nguyễn Đăng Khoa lái xe, Lâm Ngọc Vân ngồi phía sau ôm Lâm Bảo, nghe thấy Nguyễn Đăng Khoa, cô híp mắt bùi ngùi.
“A! Nguyễn Đăng Khoa, anh dịu dàng săn sóc như thế, hại em cũng muốn gả cho anh.”
“Ồ… Đề nghị này không tệ, còn có thể vô tình kiếm được đứa con trai như thế này.”
Lâm Bảo nghiêm túc gật đầu: “Mommy, đề nghị này có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút đó.”
“Không được! Bố nuôi con chỉ có thể nhìn theo chứ không thể khinh nhờn.”
Nguyễn Đăng Khoa cười ha ha: “Có thể khinh nhờn mà.”
Lâm Ngọc Vân: “…”
Cô và Nguyễn Đăng Khoa quen nhau ở nước Mỹ cách đây hai năm rưỡi.Lúc đó cô vừa đăng ký đại học diễn xuất NewYork, Tiếng Anh cũng vừa đủ có thể giao tiếp với người ta, ở nước ngoài bị phân biệt đối xử không ít.
Thời đại này, phân biệt chủng tộc thực sự quá thường thấy.Đặc biệt là những bạn học nữ kia.Sau khi Lâm Ngọc Vân sinh con, vóc người càng thêm nóng bỏng, trong trường học có không ít người theo đuổi cô. Những cô gái đều rất ghen tị, thường xuyên gây khó dễ cho cô.
Là Nguyễn Đăng Khoa liên tiếp giúp đỡ cô.Sau đó Nguyễn Đăng Khoa bị đuổi khỏi trường, nhưng không cắt đứt liên hệ với cô, biết cô một mình nuôi con cần tiền nên đã giới thiệu công việc cho cô.Đa số đều đóng vai phụ cho các bộ phim.
Vừa có thể luyện kỹ năng của cô trong đoàn phim, cũng có thể giúp cô có kinh nghiệm quay phim nhiều hơn.Nói chung Nguyễn Đăng Khoa vừa là quý nhân vừa là ân nhân.
“Nguyễn Đăng Khoa, tiền thuê phòng…”
“Chờ em kiếm được tiền rồi trả lại cho anh…”
“Tin em vậy sao?”
“Làm người đại diện, dĩ nhiên phải có lòng tin với nghệ sĩ của mình chứ.”
Nửa năm trước, Nguyễn Đăng Khoa về nước.
Ba ngày trước, anh gọi điện cho cô, nói trong nước có bộ phim truyền hình cung đấu “Sóng Gió Hậu Cung”, bộ phim truyền hình này có kinh phí chín tỷ, có đội ngũ vô cùng hùng hậu.
Bộ phim truyền hình này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên trên mạng, tiểu thuyết trên mạng vô cùng hot, biên kịch cũng là tác giả.Đạo diễn là đạo diễn trứ danh Lý Tâm trong nước.
Bởi vì là phim cung đấu, cần rất nhiều nữ diễn viên ưu tú, một vai nữ phụ trong đó vô cùng phù hợp với hình tượng của cô, Nguyễn Đăng Khoa hỏi cô muốn về thử vai không.
Đây là một cơ hội cực tốt.
Hơn nữa còn vì một số nguyên nhân khác, nên Lâm Ngọc Vân mới quyết định về nước, mà Nguyễn Đăng Khoa cũng ủng hộ cô vô điều kiện, làm người đại diện của cô.Đối với Nguyễn Đăng Khoa, Lâm Ngọc Vân ngoại trừ biết ơn cũng chỉ là biết ơn.
Lâm Ngọc Vân ôm Lâm Bảo, gạt điều khiển dựa vào ghế dựa, ngoẹo cổ hỏi: “À… Nguyễn Đăng Khoa, anh hãy nói thật đi, anh có phải bị khuôn mặt xinh đẹp của em thuyết phục, cho nên mới nhiều lần giúp đỡ em? Nè, anh nói thật đi, em sẽ không cười nhạo anh, dù sao em xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, anh yêu em cũng là hợp tình hợp lý.”
Tự luyến thật đấy!
Nguyễn Đăng Khoa và Lâm Bảo liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau làm một vẻ mặt buồn nôn không chịu nổi.
“Ha ha!”
…
Nhà hàng Phủi Quán là nhà hàng cao cấp bậc nhất Việt Nam nổi tiếng ở Đông Hà.
Phòng ăn là một tòa lầu nhỏ cổ kính, từ cửa lớn vào giống như đang đi vào sảnh lớn thời xưa, đỉnh đài lầu các, nước chảy cầu nhỏ, còn phục vụ mặc cổ phục dẫn mấy người xuyên qua hành lang uốn khúc màu đỏ, đi thẳng tới tận cùng bên trong lầu nhỏ ăn cơm.
Hai tầng lầu nhỏ, lầu một là một căn phòng trang nhã, lầu hai là phòng VIP, hoàn toàn trang trí theo phong cách Việt Nam, thanh nhã rung động lòng người, mười phần tế nhị.
Vẫn chưa tới thời gian ăn cơm tối, trong một phòng trang nhã của lầu một đã ngồi đầy người.
Lâm Ngọc Vân tấm tắc cảm thán: “Toàn là người có tiền.”
Trước đây cô đã nghe nói về nhà hàng này.
Kinh doanh vô cùng đắt hàng.
Đắt hàng tới trình độ nào?
Phòng trang nhã cũng cần hẹn trước ba tháng, phòng VIP trên lầu càng phải hẹn trước nửa năm, hơn nữa… Còn chưa chắc có thể hẹn được.
“Nguyễn Đăng Khoa, rốt cuộc anh làm gì…”
Giống như không có chuyện gì là anh ấy không làm được.
“Yên tâm, anh không làm việc phi pháp đâu mà.” Nguyễn Đăng Khoa ôm cậu nhóc đi đằng trước cười nói: “Nhà hàng này là một người bạn của anh mở, anh không cần hẹn trước.”
Hóa ra là như vậy!
Người phục vụ dẫn mấy người lên phòng VIP lầu hai.
Cậu nhóc chưa đầy tháng đã ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên cậu về nước. Nhìn thấy truyền thống văn hóa trong nước, cậu nằm nhoài trên vai Nguyễn Đăng Khoa nhìn xung quanh không chớp mắt.Trong hồi ức, tới nhà hàng xa hoa này ăn cơm vẫn chuyện của ba năm trước.Lâm Ngọc Vân dĩ nhiên có chút hồi hộp.
“Nguyễn Đăng Khoa, em muốn đi vệ sinh.”
“Quẹo phải rồi đi thẳng tới cuối đường.”
“Chờ em một chút, em lập tức quay lại ngay.”
Lâm Ngọc Vân tới phòng vệ sinh rửa mặt, rồi quay lại hành lang, vẫn chưa đến cửa phòng VIP, đột nhiên có một cơn gió ùa tới.
“Mommy.”
Chân cô trượt về phía sau, một bên cánh tay nhẹ nhàng được đỡ lấy, Lâm Ngọc Vân chớp mắt hoàn hồn, cúi đầu xuống xém chút bị đau đến mù mắt.Đỡ cô chính là một bé gái ba, bốn tuổi, trắng trẻo lại mũi mĩm, một thân cô bé không phải trang phục theo xu hướng, đầu tóc uốn cá tính. Trên người mặc một chiếc áo đinh tán bằng da, dưới thân là một chiếc váy quần lụa mỏng không theo quy tắc. Trên váy đính đầy pha lê sáng lấp lánh, dưới ánh đèn, pha lê tỏa ra năm màu ánh sáng, quả thực chọc mù đôi mắt người ta.
“Cô bé, cháu nhận lầm người rồi.”
Cô bé hất đầu tóc uốn, mặt kiêu căng: “Con không phải đứa trẻ ba tuổi nữa, sao có thể nhận lầm người, người chính là mẹ con.”
“Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi.”
Cô bé duỗi ra bốn ngón tay, nhấn mạnh nói: “Bốn tuổi! Hai ngày trước cháu vừa trải qua sinh nhật ba tuổi xong, bây giờ đã bốn tuổi rồi.”
Quả nhiên không phải đứa trẻ ba tuổi, khóe miệng Lâm Ngọc Vân giật điên cuồng.Nếu như đứa con gái trong cái thai rồng phượng lúc trước của cô còn sống thì cũng sẽ đáng yêu như vậy nhỉ.Ánh mắt Lâm Ngọc Vân dịu dàng ấm áp cụp xuống.
“Cô bé nhỏ…”
“Mommy, mẹ mau đến đây.”
“Này…”
Cô bé không chờ Lâm Ngọc Vân nói xong, kéo tay cô vào với một người trong phòng đó: “Đến đây nào, Mommy.”
Vòng qua cánh cửa hình vòm, tiến vào phòng VIP, nơi dùng bữa, Lâm Ngọc Vân phát hiện trong phòng có hai người.Một nam một nữ đều ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Từ góc độ của Lâm Ngọc Vân chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông. Nhưng đúng lúc có thể nhìn thấy mặt người phụ nữ, không chờ cô đứng lại, cô bé đã kéo cô vào.
“Thím à, đây chính là mommy con, thế nào, đẹp không, mười thím cũng chẳng bằng đâu. Cháu đã nói với thím rồi, giá trị nhan sắc này của thím đừng hòng lọt vào mắt của bố con, ngay cả cửa ải của con cũng không qua nổi. Con cũng không muốn em trai, em gái tương lai con lớn lên thành một thiện nữ u hồn đâu!”
“Mày, mày…” Người phụ nữ tức giận đến hai má đỏ ửng lên.
Cô bé hất đầu tóc uốn, nói tiếp: “Bố con một lòng một dạ với mẹ con, không phải là người mà mấy kẻ đê tiện lẳng lơ như các thím có thể dụ dỗ, vì thế thím sớm bỏ cuộc đi.”