Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Mang thai tám tháng
“Chát ”
Một cái tát nặng nề rơi xuống mặt cô, Lâm Ngọc Vân bị tát mạnh đến mức đầu ù lên, mặt cô liền bị đau rát. Cô lảo đảo lùi về sau hai bước, vô thức dùng tay che cái bụng tròn vo của mình, tay còn lại che gò má sưng đỏ.
“Lâm Ngọc Vân, cô đúng là cái đồ độc ác, không ngờ cô dám dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy với Tiên Tiên! Từ lúc tôi bắt đầu dẫn Tiên Tiên tới cái nhà này cô đã chống lại mẹ con chúng tôi khắp nơi, giờ thậm chí cô còn dùng dao đâm Tiên Tiên…. Lâm Ngọc Vân, nếu như Tiên Tiên xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!”
Trong phòng khách.
Sau khi mẹ kế của cô là Ngô Hà Anh vứt lại mấy lời hung ác, rồi quay lại ôm lấy Lâm Thủy Tiên.
“Không phải em! Thật sự không phải em đâu mà!” Lâm Ngọc Vân giống như là đang cố bắt lấy cọng cổ cuối cùng, nắm chặt ống tay áo của Phạm Minh Tuấn, liên tục lắc đầu: “Tuấn, anh phải tin em, không phải em làm đâu!”
“Không phải cô?” Hai mắt của Phạm Minh Tuấn đỏ ngầu, hất Lâm Ngọc Vân ra: “Vừa nãy chỉ có cô và cô ấy ở đây, không phải cô thì chẳng lẽ Tiên Tiên tự cầm dao gọt hoa quả đâm mình à!”
“Cô ta tự đâm mà, đúng là cô ta tự đâm mình mà!”
“Con khốn này! Đi chết đi!”
Hai con mắt của Phạm Minh Tuấn đỏ ngầu, anh ta không thể nhịn được nữa. Anh ta nhấc chân lên đạp vào bụng của Lâm Ngọc Vân, Lâm Ngọc Vân bị đạp văng khiến bụng cô bị đập mạnh vào góc bàn đau nhói.
“A ”
Lâm Ngọc Vân hét lên, đau đớn ôm bụng nằm trên mặt đất. Một dòng máu chảy xuống bắp đùi cô. Lâm Ngọc Vân vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.
“Tuấn…”
“Lâm Ngọc Vân, cô đúng là cái đồ rắn độc, tôi đúng là mù rồi mới từ chối một người hiền lành như Tiên Tiên để yêu đương với cái loại người độc ác như cô!”
Trong lòng Lâm Ngọc Vân trở nên lạnh lẽo. Một tiếng trước cô hẹn Phạm Minh Tuấn tới bệnh viện để khám thai nhưng Lâm Thủy Tiên lại chặn cô, đưa những tấm ảnh giường chiếu của cô ta và Phạm Minh Tuấn ra.
“Lâm Ngọc Vân, tôi và anh Phạm Minh Tuấn đã ở bên nhau từ lâu rồi, anh ấy không yêu cô nữa đâu!”
“Cô biết tại sao anh ấy không nói chia tay với cô không? Cô nghĩ là vì cô mang thai con của anh ấy? Ha ha đừng đùa thế chứ!
“Sao tôi có thể để cô mang thai con của anh Phạm Minh Tuấn được chứ! Vốn dĩ đứa bé trong bụng cô cũng chẳng phải là con của anh Phạm Minh Tuấn.”‘
“Trên thế giới này người yêu anh ấy nhất là tôi, chỉ mình tôi mà thôi!”
“Chỉ cần được ở bên anh ấy thì bất cứ cái giá nào tôi cũng sẵn sàng trả!”
Chỉ trong chốc lát cô đã được hiểu “bất cứ cái giá nào” mà Lâm Thủy Tiên nói là gì. Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ta tổn thương mình.
Sau đó cô ta hét lên một tiếng chói tai, Ngô Hà Anh đang ở trong phòng chạy vọt ra, Phạm Minh Tuấn cũng nhanh chóng đạp cửa xông vào. Thế là có một màn mở đầu này!
Lâm Ngọc Vân nhìn Lâm Thủy Tiên. Cô ta đang dựa vào lòng Ngô Hà Anh, yếu ớt nở một nụ cười đắc ý với cô. Lâm Ngọc Vân không dám tin vào hai mắt của mình!
Một người vì để đạt được mục đích của mình mà lại ác với bản thân như vậy!
Bụng của cô càng ngày càng đau. Lâm Ngọc Vân dần trở nên trắng bệch, cô tuyệt vọng giơ tay với Phạm Minh Tuấn: “Tuấn, đứa bé, con của chúng ta…”
“Không phải con của chúng ta! Là con của cô thôi!”
“Anh nói… Cái gì?”
“Đã đến nước này thì tôi cũng nói thật cho cô biết.” Phạm Minh Tuấn không thèm nhìn Lâm Ngọc Vân, đi đến bên cạnh Lâm Thủy Tiên và ngồi xuống ôm cô ta vào trong lòng. Anh ta đau lòng nhìn Lâm Thủy Tiên, lạnh lùng nói với Lâm Ngọc Vân, giọng nói lạnh thấu xương: “Vào buổi tối tám tháng trước, hôm chị họ cô làm đám cưới… Vốn dĩ người đi với cô không phải là tôi!”
Lâm Ngọc Vân sợ hãi trừng lớn mắt.
“Cái…gì?”
“Đêm đó tôi ở cạnh Tiên Tiên, cô làm phụ dâu, Tiên Tiên còn bé nên nhất thời không biết suy nghĩ đã bỏ thuốc vào trong cốc rượu của cô. Sau khi đám cưới kết thúc tất cả mọi người đều nghỉ ngơi trong biệt thự ở sườn núi, Tiên Tiên tìm một người đàn ông cho cô…. Sau khi tôi phát hiện, chạy tới thì đã qua ngày hôm sau rồi. Tôi sợ chuyện này bị lộ ra cô sẽ báo cảnh sát làm Tiên Tiên bị tổn thương nên lúc tôi tới gặp cô tôi đã nói người đàn ông đấy là tôi!”
“Còn bé! Nhất thời không biết suy nghĩ?” Cả cơ thể Lâm Ngọc Vân run lên, ngẩng đầu khàn giọng hét lên: “Vậy tôi thì sao! Tôi phải nhẫn nhịn bị cô ta hãm hại à! Tôi phải trả nợ cho những sai lầm mà cô ta gây ra sao?”
Phạm Minh Tuấn ôm Lâm Thủy Tiên, chán ghét nhìn Lâm Ngọc Vân, nói tiếp: “Sau đêm đó tôi đã muốn chia tay với cô rồi. Ba năm chúng ta yêu nhau, tôi vẫn luôn nghĩ cô là một cô gái hiền lành đơn thuần, không nỡ làm cô bị tổn thương cho nên mới kéo dài rồi lại kéo dài mãi cho tới bây giờ. Nhưng không ngờ sự lương thiện đơn thuần của cô đều là giả hết, chuyện tới nước này, cô lại dám dùng dao đâm Tiên Tiên!”
“Lâm Ngọc Vân, tôi bị mù nên đến tận hôm nay mới nhìn thấu bản chất của cô. Từ hôm nay trở đi chúng ta chia tay, sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Anh ta nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Ngọc Vân một cái nào, nhanh chóng bế Lâm Thủy Tiên rời đi.
…
Bụng quặn đau.
Lâm Ngọc Vân bị choáng, đầu óc mơ màng.Cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, vuốt ve cái bụng tròn vo, nước mắt chảy ra.
Hận!
Cô thật sự rất hận!
Từ lúc biết mình mang thai cô đã vui vẻ biết bao. Bởi vì cô đang mang trong mình đứa bé của người đàn ông mà cô yêu. Cô đã chờ mong sinh đứa bé này ra, thậm chí còn tưởng tượng hình hài của con sau khi sinh giống cô hay là giống anh ta…
Nhưng bây giờ chính anh ta nói với cô tất cả mọi thứ là giả. Những người này… Tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của cô như thế chứ!
“Rầm ”
Cửa phòng bị đóng lại!Lâm Ngọc Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại, một bóng đen xuất hiện trước mắt cô.Cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ác độc của Ngô Hà Anh.
“Đau khổ à! Giờ chỉ mới là bắt đầu thôi!”
“Bà muốn làm gì?!”
“Làm gì hả? Đương nhiên là diệt trừ cái gai trong mắt là mày thay cho con gái tao rồi!”
Lâm Ngọc Vân giật mình, lùi lại về phía sau trong vô thức: “Bà muốn làm gì?”
“Làm gì?? Ha ha mày tự ngã xuống đập vào góc bàn, thế thì liên quan gì đến tao.”
Nói xong, Tô Hà Anh giẫm chân lên bụng Lâm Ngọc Vân, bà ta cười khẩy một cái, tăng thêm lực ở gót chân.
“A ” Lâm Ngọc Vân thét lớn, che bụng dưới lại theo bản năng: “Dừng lại! Bà dừng lại!”
“Lâm Ngọc Vân, mày cũng đừng trách tao! Ai bảo mẹ mày là Hứa Ý Như chứ, hai mẹ con chúng mày đúng là đồ khốn, cứ phải chống đối lại mẹ con bọn tao.Hứa Ý Như cản đường tao thì tao giết chết mụ ta, mày dám cản đường Tiên Tiên thì tao cũng có thể giết chết mày!”
Lâm Ngọc Vân chấn động.
“Bà chính là người đã hại chết mẹ tôi?”
“Đúng thế thì sao hả?” Ngô Hà Anh lại đạp một cái, nghe thấy Lâm Ngọc Vân đau đớn hét lên, bà ta hài lòng cười: “Bà mẹ mệnh yểu của mày bị tao ném xuống biển cho cá mập ăn rồi. Không phải mẹ con chúng mày nghĩa nặng tình sâu lắm à, giờ tao sẽ tiễn mày xuống dưới đó với mụ ta!”
Dứt lời, Ngô Hà Anh tàn nhẫn đạp mấy cái lên bụng Lâm Ngọc Vân.Cả người cô rét run từng đợt, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, giờ đây cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi.
Chiếc váy dài màu trắng bị thấm ướt bởi màu đỏ chót.Đôi mắt rã rời chứa đựng nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm, từng chút từng chút bị bóng tối che phủ và nuốt chửng.
“Chát ”
Một cái tát nặng nề rơi xuống mặt cô, Lâm Ngọc Vân bị tát mạnh đến mức đầu ù lên, mặt cô liền bị đau rát. Cô lảo đảo lùi về sau hai bước, vô thức dùng tay che cái bụng tròn vo của mình, tay còn lại che gò má sưng đỏ.
“Lâm Ngọc Vân, cô đúng là cái đồ độc ác, không ngờ cô dám dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy với Tiên Tiên! Từ lúc tôi bắt đầu dẫn Tiên Tiên tới cái nhà này cô đã chống lại mẹ con chúng tôi khắp nơi, giờ thậm chí cô còn dùng dao đâm Tiên Tiên…. Lâm Ngọc Vân, nếu như Tiên Tiên xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!”
Trong phòng khách.
Sau khi mẹ kế của cô là Ngô Hà Anh vứt lại mấy lời hung ác, rồi quay lại ôm lấy Lâm Thủy Tiên.
“Không phải em! Thật sự không phải em đâu mà!” Lâm Ngọc Vân giống như là đang cố bắt lấy cọng cổ cuối cùng, nắm chặt ống tay áo của Phạm Minh Tuấn, liên tục lắc đầu: “Tuấn, anh phải tin em, không phải em làm đâu!”
“Không phải cô?” Hai mắt của Phạm Minh Tuấn đỏ ngầu, hất Lâm Ngọc Vân ra: “Vừa nãy chỉ có cô và cô ấy ở đây, không phải cô thì chẳng lẽ Tiên Tiên tự cầm dao gọt hoa quả đâm mình à!”
“Cô ta tự đâm mà, đúng là cô ta tự đâm mình mà!”
“Con khốn này! Đi chết đi!”
Hai con mắt của Phạm Minh Tuấn đỏ ngầu, anh ta không thể nhịn được nữa. Anh ta nhấc chân lên đạp vào bụng của Lâm Ngọc Vân, Lâm Ngọc Vân bị đạp văng khiến bụng cô bị đập mạnh vào góc bàn đau nhói.
“A ”
Lâm Ngọc Vân hét lên, đau đớn ôm bụng nằm trên mặt đất. Một dòng máu chảy xuống bắp đùi cô. Lâm Ngọc Vân vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.
“Tuấn…”
“Lâm Ngọc Vân, cô đúng là cái đồ rắn độc, tôi đúng là mù rồi mới từ chối một người hiền lành như Tiên Tiên để yêu đương với cái loại người độc ác như cô!”
Trong lòng Lâm Ngọc Vân trở nên lạnh lẽo. Một tiếng trước cô hẹn Phạm Minh Tuấn tới bệnh viện để khám thai nhưng Lâm Thủy Tiên lại chặn cô, đưa những tấm ảnh giường chiếu của cô ta và Phạm Minh Tuấn ra.
“Lâm Ngọc Vân, tôi và anh Phạm Minh Tuấn đã ở bên nhau từ lâu rồi, anh ấy không yêu cô nữa đâu!”
“Cô biết tại sao anh ấy không nói chia tay với cô không? Cô nghĩ là vì cô mang thai con của anh ấy? Ha ha đừng đùa thế chứ!
“Sao tôi có thể để cô mang thai con của anh Phạm Minh Tuấn được chứ! Vốn dĩ đứa bé trong bụng cô cũng chẳng phải là con của anh Phạm Minh Tuấn.”‘
“Trên thế giới này người yêu anh ấy nhất là tôi, chỉ mình tôi mà thôi!”
“Chỉ cần được ở bên anh ấy thì bất cứ cái giá nào tôi cũng sẵn sàng trả!”
Chỉ trong chốc lát cô đã được hiểu “bất cứ cái giá nào” mà Lâm Thủy Tiên nói là gì. Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ta tổn thương mình.
Sau đó cô ta hét lên một tiếng chói tai, Ngô Hà Anh đang ở trong phòng chạy vọt ra, Phạm Minh Tuấn cũng nhanh chóng đạp cửa xông vào. Thế là có một màn mở đầu này!
Lâm Ngọc Vân nhìn Lâm Thủy Tiên. Cô ta đang dựa vào lòng Ngô Hà Anh, yếu ớt nở một nụ cười đắc ý với cô. Lâm Ngọc Vân không dám tin vào hai mắt của mình!
Một người vì để đạt được mục đích của mình mà lại ác với bản thân như vậy!
Bụng của cô càng ngày càng đau. Lâm Ngọc Vân dần trở nên trắng bệch, cô tuyệt vọng giơ tay với Phạm Minh Tuấn: “Tuấn, đứa bé, con của chúng ta…”
“Không phải con của chúng ta! Là con của cô thôi!”
“Anh nói… Cái gì?”
“Đã đến nước này thì tôi cũng nói thật cho cô biết.” Phạm Minh Tuấn không thèm nhìn Lâm Ngọc Vân, đi đến bên cạnh Lâm Thủy Tiên và ngồi xuống ôm cô ta vào trong lòng. Anh ta đau lòng nhìn Lâm Thủy Tiên, lạnh lùng nói với Lâm Ngọc Vân, giọng nói lạnh thấu xương: “Vào buổi tối tám tháng trước, hôm chị họ cô làm đám cưới… Vốn dĩ người đi với cô không phải là tôi!”
Lâm Ngọc Vân sợ hãi trừng lớn mắt.
“Cái…gì?”
“Đêm đó tôi ở cạnh Tiên Tiên, cô làm phụ dâu, Tiên Tiên còn bé nên nhất thời không biết suy nghĩ đã bỏ thuốc vào trong cốc rượu của cô. Sau khi đám cưới kết thúc tất cả mọi người đều nghỉ ngơi trong biệt thự ở sườn núi, Tiên Tiên tìm một người đàn ông cho cô…. Sau khi tôi phát hiện, chạy tới thì đã qua ngày hôm sau rồi. Tôi sợ chuyện này bị lộ ra cô sẽ báo cảnh sát làm Tiên Tiên bị tổn thương nên lúc tôi tới gặp cô tôi đã nói người đàn ông đấy là tôi!”
“Còn bé! Nhất thời không biết suy nghĩ?” Cả cơ thể Lâm Ngọc Vân run lên, ngẩng đầu khàn giọng hét lên: “Vậy tôi thì sao! Tôi phải nhẫn nhịn bị cô ta hãm hại à! Tôi phải trả nợ cho những sai lầm mà cô ta gây ra sao?”
Phạm Minh Tuấn ôm Lâm Thủy Tiên, chán ghét nhìn Lâm Ngọc Vân, nói tiếp: “Sau đêm đó tôi đã muốn chia tay với cô rồi. Ba năm chúng ta yêu nhau, tôi vẫn luôn nghĩ cô là một cô gái hiền lành đơn thuần, không nỡ làm cô bị tổn thương cho nên mới kéo dài rồi lại kéo dài mãi cho tới bây giờ. Nhưng không ngờ sự lương thiện đơn thuần của cô đều là giả hết, chuyện tới nước này, cô lại dám dùng dao đâm Tiên Tiên!”
“Lâm Ngọc Vân, tôi bị mù nên đến tận hôm nay mới nhìn thấu bản chất của cô. Từ hôm nay trở đi chúng ta chia tay, sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Anh ta nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Ngọc Vân một cái nào, nhanh chóng bế Lâm Thủy Tiên rời đi.
…
Bụng quặn đau.
Lâm Ngọc Vân bị choáng, đầu óc mơ màng.Cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, vuốt ve cái bụng tròn vo, nước mắt chảy ra.
Hận!
Cô thật sự rất hận!
Từ lúc biết mình mang thai cô đã vui vẻ biết bao. Bởi vì cô đang mang trong mình đứa bé của người đàn ông mà cô yêu. Cô đã chờ mong sinh đứa bé này ra, thậm chí còn tưởng tượng hình hài của con sau khi sinh giống cô hay là giống anh ta…
Nhưng bây giờ chính anh ta nói với cô tất cả mọi thứ là giả. Những người này… Tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của cô như thế chứ!
“Rầm ”
Cửa phòng bị đóng lại!Lâm Ngọc Vân tuyệt vọng nhắm mắt lại, một bóng đen xuất hiện trước mắt cô.Cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ác độc của Ngô Hà Anh.
“Đau khổ à! Giờ chỉ mới là bắt đầu thôi!”
“Bà muốn làm gì?!”
“Làm gì hả? Đương nhiên là diệt trừ cái gai trong mắt là mày thay cho con gái tao rồi!”
Lâm Ngọc Vân giật mình, lùi lại về phía sau trong vô thức: “Bà muốn làm gì?”
“Làm gì?? Ha ha mày tự ngã xuống đập vào góc bàn, thế thì liên quan gì đến tao.”
Nói xong, Tô Hà Anh giẫm chân lên bụng Lâm Ngọc Vân, bà ta cười khẩy một cái, tăng thêm lực ở gót chân.
“A ” Lâm Ngọc Vân thét lớn, che bụng dưới lại theo bản năng: “Dừng lại! Bà dừng lại!”
“Lâm Ngọc Vân, mày cũng đừng trách tao! Ai bảo mẹ mày là Hứa Ý Như chứ, hai mẹ con chúng mày đúng là đồ khốn, cứ phải chống đối lại mẹ con bọn tao.Hứa Ý Như cản đường tao thì tao giết chết mụ ta, mày dám cản đường Tiên Tiên thì tao cũng có thể giết chết mày!”
Lâm Ngọc Vân chấn động.
“Bà chính là người đã hại chết mẹ tôi?”
“Đúng thế thì sao hả?” Ngô Hà Anh lại đạp một cái, nghe thấy Lâm Ngọc Vân đau đớn hét lên, bà ta hài lòng cười: “Bà mẹ mệnh yểu của mày bị tao ném xuống biển cho cá mập ăn rồi. Không phải mẹ con chúng mày nghĩa nặng tình sâu lắm à, giờ tao sẽ tiễn mày xuống dưới đó với mụ ta!”
Dứt lời, Ngô Hà Anh tàn nhẫn đạp mấy cái lên bụng Lâm Ngọc Vân.Cả người cô rét run từng đợt, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, giờ đây cô đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi.
Chiếc váy dài màu trắng bị thấm ướt bởi màu đỏ chót.Đôi mắt rã rời chứa đựng nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm, từng chút từng chút bị bóng tối che phủ và nuốt chửng.