Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Xoá sạch trí nhớ
Trong suốt quá trình di chuyển, Cố Đình Doanh không rời xa cô dù chỉ là nửa bước. Trên máy bay không có sóng, cũng không nên để cô làm phiền mọi người trên cùng chuyến, trước khi lên thì anh cũng chuẩn bị thuốc kích thích gây tê cho cô, chỉ một lúc nữa thôi thì họ sẽ đến được với một đất nước mới, một thành phố mới, nơi mà có thể sẽ vun đắp được tình yêu của họ tại đây.
Vừa xuống máy bay, ở hàng ghế chờ đã có hình bóng của bạn anh đang chờ ở phía trước. Đó là Dạ Tư Thần, bạn thân của anh và bây giờ cũng đang là bác sĩ tâm lý ở một bệnh viện lớn ở nước ngoài.
“Lần này quay trở lại cậu còn mang theo người yêu theo sao? Ghen tị quá đi mất.”
Dạ Tư Thần nhìn cô gái ở phía sau lưng anh, có lẽ cô ấy không ổn nên tâm trạng lúc này không được tốt, còn ngủ mê man dường như đã bị chuốc thuốc mê rồi.
“Cô ấy bị làm sao vậy?”
Không nói gì, Cố Đình Doanh nhờ anh ở lại canh chừng cô. Dù sao Dạ Tư Thần cũng là bác sĩ tâm lý nên cô có chuyện gì cũng có thể trở tay kịp lúc.
“Có chuyện rồi. Cậu xem em gái giúp mình, mình đi làm thủ tục nhận xe rồi quay lại đây ngay.”
“Cái… Cái gì… Là em gái ư?”
Chưa kịp hỏi lại thì người kia đã đi mất. Nhìn thấy thái độ này cũng đủ biết Cố Đình Doanh yêu cô gái này biết bao nhiêu, là bạn bè đã lâu không lẽ anh không hiểu anh ấy?
Vả lại cô gái này, nếu nhìn kỹ lại cũng không có nét nào giống với Cố Đình Doanh. Một là anh ấy đang nói dối, hai thì cô gái này cũng có thể là em gái, nhưng là em gái mưa thì đúng hơn.
Con người của Cố Đình Doanh là người khá trầm, tâm tư cũng không giống như những người khác, anh yêu ai, quyết định làm gì đều do cảm xúc của mình mà quyết định, hoàn toàn chưa bao giờ thấy anh tâm sự hay biểu lộ với ai. Lần này dù mối quan hệ của anh ấy có là gì đi nữa, chỉ mong anh tìm được cho mình một hạnh phúc đúng chỗ mà thôi. Nơi đất khách quê người, không phải muốn tìm mảnh yêu thương là dễ dàng.
“Đi thôi.”
“Còn cô ấy?”
“Đưa đến phòng khám bệnh viện của cậu.”
“Được.”
Lúc Dạ Tư Thần còn ngơ ngác, Cố Đình Doanh đã xuống xe đưa Cố Diệp Hy lên xe. Hành động này thân thiết đến như vậy, Dạ Tư Thần chắc chắn là họ có tình cảm với nhau.
“Nhưng mà… Cô ấy đang bị vấn đề gì sao?”
“Rối loạn tâm lý.”
Dạ Tư Thần hơi ngạc nhiên, gu thẩm mỹ lựa chọn người yêu của Cố tổng mà anh quen là một người như này sao? Hay cô gái này chính là người mà Cố Đình Doanh hay nhắc đến mỗi khi anh buồn? Cô ấy có chồng, cũng không phải là một người tự do tự tại như người con gái đang xuất hiện ở đây.
Bắt đầu công việc của mình, Dạ Tư Thần tiến hành kiểm tra một số về tâm lý. Không ngờ trường hợp này lại khác xa với những gì anh đã từng chứng kiến, nhân cách thứ hai thậm chí là ba vẫn còn đang hoành hành trong người, nếu không biết khống chế sớm thì chỉ có thể bị suy nhược và yếu sức cạn kiệt lúc nào cũng không hay.
Một bài kiểm tra đã qua, biết rõ tình hình nên Dạ Tư Thần mới lập bảng phác thảo rồi báo cáo cho Cố Đình Doanh.
“Bệnh đã nặng đến vậy rồi sao?”
Cố Đình Doanh gằn giọng, nhưng anh biết, dù mình có tức giận đến mấy thì cũng không còn cách nào giúp cô trở về thực tại được nữa.
Trần Hạo Hiên, hắn chính là kẻ chủ mưu, một kẻ cầm đầu đáng chết. Nếu không vì muốn đưa cô đi thì anh đã cho hắn chết một cách đau đớn rồi. Nỗi đau mà em gái anh nhận, cả hệ lụy về sau thì ai có thể gánh vác, chịu trách nhiệm cơ chứ?
Mấy ngày hôm nay, anh loay hoay làm thủ tục cho cô có thể thuận tiện bay ra nước ngoài để trị liệu, mặc khác cũng chỉ vì muốn tránh né Trần Hạo Hiên trong một khoảng thời gian lâu dài.
Dù cả hai người họ vẫn còn mối quan hệ vợ chồng, nhưng Trần Hạo Hiên vừa bị tai nạn, có lẽ sẽ rất lâu sau mới tỉnh lại, không có cách nào chữa bệnh cho cô, nhưng Cố Diệp Hy thì còn đủ thời gian để chờ đợi hay sao, nhất định phải ra tay trước một bước rồi.
Cố Đình Doanh không nở nhìn em gái mình phải chịu cơn điên dại này đến suốt cuộc đời. Anh đồng ý đưa cô đi, cũng đồng nghĩa với việc sẽ cố gắng trị liệu, dù tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức thì anh cũng sẽ chấp nhận.
“Không có cách nào chữa được tận gốc sao?”
Cố Đình Doanh nhìn người đàn ông trước mặt mình, thở dài. Khi anh nghe bệnh của cô trở nặng, chỉ sợ không còn cách cứu vãn nữa, tinh thần có bất lực, có đi xuống nhưng anh không tin là không còn cách nào cả.
“Có cách. Nhưng…”
“Thật không? Chỉ cần em ấy yên ổn, dùng biện pháp nào cũng được.”
Dạ Tư Thần quan sát quyển sổ trên bàn, hết một lượt anh mới chắc chắn khẳng định mà trả lời Cố Đình Doanh.
“Theo hồ sơ bệnh án, cô ấy đã chịu đau đớn quá nhiều. Đa nhân cách dần xuất hiện, sẽ khiến cơ thể bị tê liệt... Giờ chỉ còn một cách...”
Dạ Tư Thần biết những lời nói sau đây của mình sẽ khiến Cố Đình Doanh không thể nào chấp nhận được, nhưng đây là cơ hội cuối cùng có thể cứu sống và giúp cho Cố Diệp Hy có một tương lai tốt đẹp hơn.
“Nói đi.”
“Sử dụng phương pháp thôi miên xóa sạch trí nhớ, cho cô ấy một cuộc sống mới.”
“Tiến hành.”
“Đình Doanh…”
Dạ Tư Thần nhìn Cố Đình Doanh mà khó hiểu, anh hỏi lại một lần nữa nhưng có lẽ câu trả lời mà anh nhận được thì cũng chỉ có thế.
Bạn bè qua bao nhiêu năm, không lẽ anh lại không hiểu lòng dạ của Cố Đình Doanh hay sao? Anh ta thầm yêu Cố Diệp Hy, từ lúc cô kết hôn với Trần Hạo Hiên có ngày nào anh không say mèm, luôn miệng nói rằng rất nhớ Cố Diệp Hy? Anh ta năm lần bảy lượt chịu mọi sự ức hiếp cũng chỉ vì muốn cứu Cố Diệp Hy rời khỏi những sự đau thương đó. Thử hỏi có ai trên thế gian này không nhìn nhận ra loại tình cảm đó? Có lẽ chỉ có một mình Cố Diệp Hy là không rõ.
Bây giờ chỉ cần Cố Đình Doanh đồng ý tiến hành theo phương pháp trị liệu, có lẽ mãi mãi sau này cô ấy sẽ không nhớ tới Cố Đình Doanh là ai.
Với tư cách là một bác sĩ, chỉ cần người nhà bệnh nhân đồng ý thì bác sĩ cũng không thể làm được điều gì khác hơn. Anh mong sau khi cuộc phẫu thuật này thành công, hai người họ vốn dĩ là tình anh em họ nhưng vẫn có thể tiến xa hơn một bước… đó chính là tình yêu!
“Cô ấy sẽ không nhớ cậu đâu.”
Cố Đình Doanh gượng cười. Có lẽ đó lại chính là điều tốt hơn bao giờ hết. Chỉ cần cô khoẻ mạnh trở lại, Cố Đình Doanh chỉ muốn ở cùng và chăm sóc cho cô cả đời.
Nhiều ngày qua, nhân cách thứ hai của cô đã xuất hiện khá nhiều lần, nếu không điều trị gấp thì chỉ sợ nhân cách thứ ba, thứ tư sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn, lúc ấy lại càng nguy hiểm hơn. Ngay cả làm người khác bị tai nạn cô cũng dám làm, sợ sau này không trị dứt điểm, còn để lại tai hại hơn.
Cố Đình Doanh cầm phác đồ mà Dạ Tư Thần đưa cho mình, sau đó ra ngoài làm thủ tục để Dạ Tư Thần có thể tiến hành làm phẫu thuật. Một phần anh cũng không nỡ, nếu hết hôm nay thành công thì em gái của anh sẽ mãi mãi không còn là cô gái của năm xưa mà anh từng biết nữa.
Lang thang trên hành lang suy nghĩ về tương lai rất xa, nước mắt anh cũng tự động mà rơi xuống, không phải vì cảm xúc của anh dễ dàng bị kích động mà là vì lòng anh đã động vì một cô gái rồi.
Khi quay trở về phòng, Cố Đình Doanh nhìn Dạ Tư Thần ra hiệu chắc chắn thêm một lần nữa, rồi bước ra khỏi phòng đợi chờ kết quả.
“Tư Thần, tiến hành thôi miên.”
Dạ Tư Thần khoác áo blouse trắng lên người, anh biết Cố Đình Doanh đau lắm nhưng cũng thúc đẩy anh ra ngoài, không nên chứng kiến thì có lẽ sẽ không đau thương hơn.
“Yên tâm, dù là ca bệnh mới nhưng mình sẽ cố gắng, cô ấy sẽ không sao, sẽ tốt hơn với chỉ tiêu ban đầu của bọn mình.”
Dạ Tư Thần an ủi anh, cánh cửa kia khép lại, ánh đèn cũng dần mờ đi…
Bàn tay anh đan chặt vào nhau, thời khắc này rất giống với lúc trước, khi anh quay trở về nước cũng gặp cô với tình trạng đang phẫu thuật như thế này. Giữa hai thế giới cách biệt, giữa sự sống và cái chết, giữa người hiền và thiện lương, anh tin chắc chắn Cố Diệp Hy sẽ vượt qua kiếp nạn này. Anh vẫn còn ở đây, vẫn mãi mãi ở phía sau lưng cô, chỉ cần Cố Diệp Hy vấp ngã một bước, anh sẽ cùng cô bước đi vững chắc những bước còn lại. Con người làm cuộc sống mới cũng giống như vậy, anh không tin không có gì là không thể xuất hiện xảy ra.
Cố Diệp Hy, anh trai… thật sự đã yêu em rồi!
Vừa xuống máy bay, ở hàng ghế chờ đã có hình bóng của bạn anh đang chờ ở phía trước. Đó là Dạ Tư Thần, bạn thân của anh và bây giờ cũng đang là bác sĩ tâm lý ở một bệnh viện lớn ở nước ngoài.
“Lần này quay trở lại cậu còn mang theo người yêu theo sao? Ghen tị quá đi mất.”
Dạ Tư Thần nhìn cô gái ở phía sau lưng anh, có lẽ cô ấy không ổn nên tâm trạng lúc này không được tốt, còn ngủ mê man dường như đã bị chuốc thuốc mê rồi.
“Cô ấy bị làm sao vậy?”
Không nói gì, Cố Đình Doanh nhờ anh ở lại canh chừng cô. Dù sao Dạ Tư Thần cũng là bác sĩ tâm lý nên cô có chuyện gì cũng có thể trở tay kịp lúc.
“Có chuyện rồi. Cậu xem em gái giúp mình, mình đi làm thủ tục nhận xe rồi quay lại đây ngay.”
“Cái… Cái gì… Là em gái ư?”
Chưa kịp hỏi lại thì người kia đã đi mất. Nhìn thấy thái độ này cũng đủ biết Cố Đình Doanh yêu cô gái này biết bao nhiêu, là bạn bè đã lâu không lẽ anh không hiểu anh ấy?
Vả lại cô gái này, nếu nhìn kỹ lại cũng không có nét nào giống với Cố Đình Doanh. Một là anh ấy đang nói dối, hai thì cô gái này cũng có thể là em gái, nhưng là em gái mưa thì đúng hơn.
Con người của Cố Đình Doanh là người khá trầm, tâm tư cũng không giống như những người khác, anh yêu ai, quyết định làm gì đều do cảm xúc của mình mà quyết định, hoàn toàn chưa bao giờ thấy anh tâm sự hay biểu lộ với ai. Lần này dù mối quan hệ của anh ấy có là gì đi nữa, chỉ mong anh tìm được cho mình một hạnh phúc đúng chỗ mà thôi. Nơi đất khách quê người, không phải muốn tìm mảnh yêu thương là dễ dàng.
“Đi thôi.”
“Còn cô ấy?”
“Đưa đến phòng khám bệnh viện của cậu.”
“Được.”
Lúc Dạ Tư Thần còn ngơ ngác, Cố Đình Doanh đã xuống xe đưa Cố Diệp Hy lên xe. Hành động này thân thiết đến như vậy, Dạ Tư Thần chắc chắn là họ có tình cảm với nhau.
“Nhưng mà… Cô ấy đang bị vấn đề gì sao?”
“Rối loạn tâm lý.”
Dạ Tư Thần hơi ngạc nhiên, gu thẩm mỹ lựa chọn người yêu của Cố tổng mà anh quen là một người như này sao? Hay cô gái này chính là người mà Cố Đình Doanh hay nhắc đến mỗi khi anh buồn? Cô ấy có chồng, cũng không phải là một người tự do tự tại như người con gái đang xuất hiện ở đây.
Bắt đầu công việc của mình, Dạ Tư Thần tiến hành kiểm tra một số về tâm lý. Không ngờ trường hợp này lại khác xa với những gì anh đã từng chứng kiến, nhân cách thứ hai thậm chí là ba vẫn còn đang hoành hành trong người, nếu không biết khống chế sớm thì chỉ có thể bị suy nhược và yếu sức cạn kiệt lúc nào cũng không hay.
Một bài kiểm tra đã qua, biết rõ tình hình nên Dạ Tư Thần mới lập bảng phác thảo rồi báo cáo cho Cố Đình Doanh.
“Bệnh đã nặng đến vậy rồi sao?”
Cố Đình Doanh gằn giọng, nhưng anh biết, dù mình có tức giận đến mấy thì cũng không còn cách nào giúp cô trở về thực tại được nữa.
Trần Hạo Hiên, hắn chính là kẻ chủ mưu, một kẻ cầm đầu đáng chết. Nếu không vì muốn đưa cô đi thì anh đã cho hắn chết một cách đau đớn rồi. Nỗi đau mà em gái anh nhận, cả hệ lụy về sau thì ai có thể gánh vác, chịu trách nhiệm cơ chứ?
Mấy ngày hôm nay, anh loay hoay làm thủ tục cho cô có thể thuận tiện bay ra nước ngoài để trị liệu, mặc khác cũng chỉ vì muốn tránh né Trần Hạo Hiên trong một khoảng thời gian lâu dài.
Dù cả hai người họ vẫn còn mối quan hệ vợ chồng, nhưng Trần Hạo Hiên vừa bị tai nạn, có lẽ sẽ rất lâu sau mới tỉnh lại, không có cách nào chữa bệnh cho cô, nhưng Cố Diệp Hy thì còn đủ thời gian để chờ đợi hay sao, nhất định phải ra tay trước một bước rồi.
Cố Đình Doanh không nở nhìn em gái mình phải chịu cơn điên dại này đến suốt cuộc đời. Anh đồng ý đưa cô đi, cũng đồng nghĩa với việc sẽ cố gắng trị liệu, dù tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức thì anh cũng sẽ chấp nhận.
“Không có cách nào chữa được tận gốc sao?”
Cố Đình Doanh nhìn người đàn ông trước mặt mình, thở dài. Khi anh nghe bệnh của cô trở nặng, chỉ sợ không còn cách cứu vãn nữa, tinh thần có bất lực, có đi xuống nhưng anh không tin là không còn cách nào cả.
“Có cách. Nhưng…”
“Thật không? Chỉ cần em ấy yên ổn, dùng biện pháp nào cũng được.”
Dạ Tư Thần quan sát quyển sổ trên bàn, hết một lượt anh mới chắc chắn khẳng định mà trả lời Cố Đình Doanh.
“Theo hồ sơ bệnh án, cô ấy đã chịu đau đớn quá nhiều. Đa nhân cách dần xuất hiện, sẽ khiến cơ thể bị tê liệt... Giờ chỉ còn một cách...”
Dạ Tư Thần biết những lời nói sau đây của mình sẽ khiến Cố Đình Doanh không thể nào chấp nhận được, nhưng đây là cơ hội cuối cùng có thể cứu sống và giúp cho Cố Diệp Hy có một tương lai tốt đẹp hơn.
“Nói đi.”
“Sử dụng phương pháp thôi miên xóa sạch trí nhớ, cho cô ấy một cuộc sống mới.”
“Tiến hành.”
“Đình Doanh…”
Dạ Tư Thần nhìn Cố Đình Doanh mà khó hiểu, anh hỏi lại một lần nữa nhưng có lẽ câu trả lời mà anh nhận được thì cũng chỉ có thế.
Bạn bè qua bao nhiêu năm, không lẽ anh lại không hiểu lòng dạ của Cố Đình Doanh hay sao? Anh ta thầm yêu Cố Diệp Hy, từ lúc cô kết hôn với Trần Hạo Hiên có ngày nào anh không say mèm, luôn miệng nói rằng rất nhớ Cố Diệp Hy? Anh ta năm lần bảy lượt chịu mọi sự ức hiếp cũng chỉ vì muốn cứu Cố Diệp Hy rời khỏi những sự đau thương đó. Thử hỏi có ai trên thế gian này không nhìn nhận ra loại tình cảm đó? Có lẽ chỉ có một mình Cố Diệp Hy là không rõ.
Bây giờ chỉ cần Cố Đình Doanh đồng ý tiến hành theo phương pháp trị liệu, có lẽ mãi mãi sau này cô ấy sẽ không nhớ tới Cố Đình Doanh là ai.
Với tư cách là một bác sĩ, chỉ cần người nhà bệnh nhân đồng ý thì bác sĩ cũng không thể làm được điều gì khác hơn. Anh mong sau khi cuộc phẫu thuật này thành công, hai người họ vốn dĩ là tình anh em họ nhưng vẫn có thể tiến xa hơn một bước… đó chính là tình yêu!
“Cô ấy sẽ không nhớ cậu đâu.”
Cố Đình Doanh gượng cười. Có lẽ đó lại chính là điều tốt hơn bao giờ hết. Chỉ cần cô khoẻ mạnh trở lại, Cố Đình Doanh chỉ muốn ở cùng và chăm sóc cho cô cả đời.
Nhiều ngày qua, nhân cách thứ hai của cô đã xuất hiện khá nhiều lần, nếu không điều trị gấp thì chỉ sợ nhân cách thứ ba, thứ tư sẽ xuất hiện trong thời gian ngắn, lúc ấy lại càng nguy hiểm hơn. Ngay cả làm người khác bị tai nạn cô cũng dám làm, sợ sau này không trị dứt điểm, còn để lại tai hại hơn.
Cố Đình Doanh cầm phác đồ mà Dạ Tư Thần đưa cho mình, sau đó ra ngoài làm thủ tục để Dạ Tư Thần có thể tiến hành làm phẫu thuật. Một phần anh cũng không nỡ, nếu hết hôm nay thành công thì em gái của anh sẽ mãi mãi không còn là cô gái của năm xưa mà anh từng biết nữa.
Lang thang trên hành lang suy nghĩ về tương lai rất xa, nước mắt anh cũng tự động mà rơi xuống, không phải vì cảm xúc của anh dễ dàng bị kích động mà là vì lòng anh đã động vì một cô gái rồi.
Khi quay trở về phòng, Cố Đình Doanh nhìn Dạ Tư Thần ra hiệu chắc chắn thêm một lần nữa, rồi bước ra khỏi phòng đợi chờ kết quả.
“Tư Thần, tiến hành thôi miên.”
Dạ Tư Thần khoác áo blouse trắng lên người, anh biết Cố Đình Doanh đau lắm nhưng cũng thúc đẩy anh ra ngoài, không nên chứng kiến thì có lẽ sẽ không đau thương hơn.
“Yên tâm, dù là ca bệnh mới nhưng mình sẽ cố gắng, cô ấy sẽ không sao, sẽ tốt hơn với chỉ tiêu ban đầu của bọn mình.”
Dạ Tư Thần an ủi anh, cánh cửa kia khép lại, ánh đèn cũng dần mờ đi…
Bàn tay anh đan chặt vào nhau, thời khắc này rất giống với lúc trước, khi anh quay trở về nước cũng gặp cô với tình trạng đang phẫu thuật như thế này. Giữa hai thế giới cách biệt, giữa sự sống và cái chết, giữa người hiền và thiện lương, anh tin chắc chắn Cố Diệp Hy sẽ vượt qua kiếp nạn này. Anh vẫn còn ở đây, vẫn mãi mãi ở phía sau lưng cô, chỉ cần Cố Diệp Hy vấp ngã một bước, anh sẽ cùng cô bước đi vững chắc những bước còn lại. Con người làm cuộc sống mới cũng giống như vậy, anh không tin không có gì là không thể xuất hiện xảy ra.
Cố Diệp Hy, anh trai… thật sự đã yêu em rồi!
Bình luận facebook