Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Gặp lại bạn cũ
Cố Đình Doanh vừa trò chuyện với người cha quá cố của mình xong, anh liền quay trở ra xe để xem xét tình hình Cố Diệp Hy lúc này. Cô vẫn như vậy, là một đứa em gái ngây thơ của anh, nhưng bây giờ trái tim của anh lại dành cho cô một tình cảm rất khác, rất khó tả, thậm chí là muốn để cô đời đời kiếp kiếp luôn là của mình.
Một thoáng suy nghĩ chớp qua, quả thật điều này nếu đối với xã hội đó là một điều phi pháp, vô lý không thể chấp nhận được, bởi vì trên danh nghĩa thì Cố Đình Doanh lại chính là anh trai của cô, nhưng đâu ai biết rằng họ chỉ là anh em nuôi. Trong suốt thời gian qua anh không biết Cố Diệp Hy có tình cảm với mình hay không, nhưng bây giờ thì anh nghĩ mình cũng đã động lòng. Cô bé ngốc này, là anh có lỗi với em.
Nhìn cô với giấc ngủ say nồng, Cố Đình Doanh khẽ cười nhẹ, vô ý đưa tay trêu chọc mũi của cô, anh ngồi cạnh cô ở hàng ghế trước của ô tô, tình cảnh này thật sự rất mới lạ, rất khác với những lúc anh tiếp xúc với cô lúc trước vì chưa bao giờ anh được gần cô đến mức như này.
“Chỉ mong em cứ mãi như thế này… Đừng nhớ đến anh ta nữa, chỉ thêm đau lòng mà thôi.”
Cố Đình Doanh tự nói với bản thân, đồng thời cũng muốn trấn an cô. Đất nước này thật sự không phải là nơi của họ, không phải là nơi để họ có được hạnh phúc, vả lại đây cũng chính là nơi đem lại rất nhiều đau thương. Hai năm xa cách quê hương, xa cách người em gái yêu quý, anh không nên bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Điện thoại chợt rung chuông, anh không muốn làm em gái của mình giật mình và phiền hà đến cô nên đành mở cửa xe đi ra ngoài. Là cuộc gọi từ Lưu Quảng, anh nhíu mày khó hiểu, không phải Trần Hạo Hiên đang cấp cứu trong nguy kịch sao, còn gọi cho anh làm gì vậy chứ?
“Đền bù thiệt thòi nhanh đến thế sao? Anh cũng phải để chúng tôi ra được nước ngoài mới nhắc đến việc này chứ?”
Cố Đình Doanh biểu lộ bức xúc của mình ra bên ngoài, không phải anh giận dỗi gì nhưng mà là anh không muốn người khác phải tính toán với mình từng ly từng tí.
“Cố tổng, anh bớt giận mà nghe tôi nói.”
Phía bên kia đầu dây biết Cố Đình Doanh không kìm chế được lòng liền nhỏ giọng mà cầu xin.
“Dạo gần đây Trần thị có ký kết hợp đồng với Lăng thị. Hợp đồng chưa thông qua, bên ấy chỉ muốn trao đổi bằng Trần thiếu phu nhân hoặc một khoản tiền rất lớn, anh cũng biết bây giờ công ty đang trong đà khủng hoảng, Trần tổng lại nguy kịch nên không biết phải xử lý như thế nào… Trước khi đi, anh có thể giúp chúng tôi không. Thật sự rất cảm ơn.”
“Được rồi. Tôi sẽ đến đó.”
Dù sao Lưu Quảng cũng là người đồng ý để Cố Diệp Hy rời đi. Anh cũng nói sẽ không để chuyện xấu xảy ra với Trần thị nên bây giờ ra tay giúp trước một lần cũng không sao, cũng nên đem một cái gì đó tốt đẹp cho người chồng trên giấy tờ của cô.
Cố Đình Doanh đưa Cố Diệp Hy đến địa điểm hẹn. Anh cũng để cô trên xe vì lúc này tác dụng của thuốc ngủ cũng chưa hết nên anh cũng an tâm. Trước khi đi anh còn khóa ngoài cửa xe, phòng khi cô tỉnh lại sẽ không ra ngoài được mà gây ra rắc rối.
Năm giờ chiều, nhà hàng Trung Hoa.
Cố Đình Doanh bước vào bên trong. Từ nhân viên đến phục vụ không thấy một ai, cả nhà hàng rộng lớn không có một bóng người. Anh rùng mình một cái, lấy điện thoại ra cố xem lại địa chỉ mà Lưu Quảng gửi cho mình, thật ra anh đã không đến sai địa chỉ, chỉ là thiếu vắng chủ của bữa ăn.
“Đình Doanh, đã lâu không gặp.”
Có tiếng phát ra từ cửa phòng bên kia, giọng nói này có vẻ anh không quen nhưng nếu xét cho kỹ lại thì vẫn có chút gì đó khá thân thuộc.
Một tên đẩy đồ ăn vào trước, tên còn lại cùng bóng đen của mình bí ẩn bước vào trong. Đợi đến khi món ăn được xếp ra, căn phòng giờ chỉ còn có hai người thì tên ấy mới từ từ quay đầu lại.
“Là cậu? Lăng Hàn Dương?”
Tên đó khẽ gật đầu, còn nháy mắt trêu anh một cái. Cái tên này đã lâu không gặp, lúc trước Lăng Hàn Dương là bạn học của Cố Diệp Hy, cũng hay thường xuyên qua lại nhà nên chuyện thân thiết cũng là lẽ đương nhiên, nhiều lúc cả hai còn bị Cố Diệp Hy ghép cặp nhưng quả thật đây chỉ là trò đùa. Mấy năm trôi qua không gặp mặt, Cố Diệp Hy thì đã có chồng, Lăng Hàn Dương cũng trở thành giám đốc của Lăng thị, còn anh thì khác họ, trở thành bù nhìn của Cố thị trong suốt những năm vừa qua.
Tại ngộ gặp mặt, Cố Đình Doanh lại thắc mắc vì sao Lăng Hàn Dương lại muốn trao đổi hợp đồng với Trần thị bằng Cố Diệp Hy chứ? Không lẽ cậu nhóc ngày nào bây giờ cũng đã có tình cảm với em gái anh. Chuyện này không thể nào xảy ra nha, chuyện cạnh tranh cả đấy.
Lăng Hàn Dương nhìn anh mà cười một tiếng. Thật ra anh không muốn giành Cố Diệp Hy đâu, lần trước chỉ vì ham muốn cá nhân nên đành thử trao đổi bằng cách ép Trần Hạo Hiên làm theo ý mình, nhưng không ngờ người ấy lại chính là bạn học của anh, thế thì làm sao nỡ ra tay được cơ chứ?
Biết cô chịu đau khổ trong tay Trần Hạo Hiên, Lăng Hàn Dương cũng không đành lòng nên muốn giúp cô một tay, nào ngờ bị từ chối đành phải tìm cách này. Lần này biết thêm cô bị Trần Hạo Hiên rạch một vết sẹo trên khuôn mặt, anh biết Cố Diệp Hy sẽ đau lòng mà không thể nào tha thứ được cho người ấy, nhưng một mình cô thì làm sao có thể chống trả được một tên không xứng đáng đến mức làm cầm thú?
Lăng Hàn Dương ngồi nghe Cố Đình Doanh kể lại những nỗi đau mà Cố Diệp Hy trải qua, không ngờ lại có người tàn nhẫn đến như vậy.
“Vậy bây giờ cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Lăng Hàn Dương lo lắng, hỏi.
“Một nơi thật xa. Không có đau thương, mất mát.”
“Cậu vẫn còn suy nghĩ đó à? Nếu sau này cô ấy tỉnh lại, muốn biết được mọi chuyện trước kia, cậu giấu được một thời gian nhưng không thể nào giấu cả cuộc đời. Làm lại một tương lai cho người khác… thật sự rất khó.”
“Tôi sẽ lấy em ấy.”
Buộc miệng nói ra những lời này, Cố Đình Doanh không biết mình đã xử lý đúng hay chưa, nhưng nếu nhìn tạm thời thì chuyện này là cách duy nhất để Cố Diệp Hy có thể chịu đựng vượt qua mọi chuyện.
“Anh bạn à, suy nghĩ cho kỹ. Còn cuộc đời sau này của cậu…”
Lăng Hàn Dương vỗ vai anh, anh biết Cố Đình Doanh rất yêu Cố Diệp Hy nhưng không phải đánh mất thanh xuân, đánh mất đi hết thảy những đam mê cuộc sống mà theo đuổi một người chưa từng dành tình cảm cho mình. Đó là bi lụy, mình tình cảm cố chấp và ngu ngốc.
“Em ấy chính là cuộc đời của tôi.”
Cố Đình Doanh mỉm cười. Anh biết nó chỉ là điều phi thường, nhưng trái tim này đã không ngừng đập rất nhanh vì điều phi thường đó.
“Nếu phải đánh đổi, cậu nghĩ nên dành mạng sống cho người mình yêu hay chỉ riêng bản thân mình?”
Ngậm ngùi một chút, câu hỏi được phát ra từ chính miệng của Cố Đình Doanh làm cho Lăng Hàn Dương hơi đơ người một chút.
“Tôi chưa hề nghĩ tới.”
“Còn tôi thì lại nghĩ, tại sao không để cả hai cùng nắm tay vượt qua mà phải chọn một trong hai? Nên tôi rút ra được, tôi cố gắng thì chắc chắn em ấy cũng sẽ cố gắng. Tôi có quyết định rồi, không để em ấy chịu khổ thêm một lần nào nữa và cũng sẽ tôn trọng quyết định của em ấy khi biết sự thật.”
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
“Hợp đồng xem như được thông qua, tôi cũng sẽ không làm khó dễ với Trần Hạo Hiên nữa, chỉ cần anh chuyên tâm chăm sóc cho cô ấy tốt một chút. Chúc cậu may mắn trong tương lai nhé.”
Cố Đình Doanh lại tiếp tục mỉm cười.
“Cậu yên tâm.”
Cuộc gặp mặt, trao đổi cũng kết thúc. Cố Đình Doanh liền rời khỏi nhà hàng và đi đến xe kiểm tra tình trạng của Cố Diệp Hy. Cô vẫn ngủ, lại còn rất ngon giấc. Anh dự định sẽ ra sân bay ngay hôm nay nhưng không ngờ vé máy bay cũng đã hết, đành phải dời lại ngày để lên chuyến.
Trong lúc này anh lại bắt thêm một cuộc thoại từ Lưu Quảng, không phải muốn gọi anh cảm ơn về việc trao đổi chứ? Phiền phức thật đấy.
“Cố tổng, anh đến sân bay nhanh đi. Máy bay sẽ khởi hành lúc mười giờ tối nay. Tôi đặt vé trước cho hai người rồi, chỉ cần đến đó nhập thông tin làm thủ tục. Chúc hai người đi thuận lợi nhé.”
Nghe xong câu này, Cố Đình Doanh lại càng ngơ ra. Không biết đây là thật hay giả vì người thân cận của Trần Hạo Hiên tại sao lại có thể tốt đến mức như thế? Đến kiểm chứng thì mới biết thôi.
“Dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Tắt máy, Cố Đình Doanh liền chạy đến sân bay. Đêm cũng đã xuống, anh đến hỏi quầy tiếp tân và thông tin của họ cũng được xác nhận và lên máy bay nhanh chóng.
Lần này cũng phải mang ơn Lưu Quảng rất nhiều, quả nhiên chỉ cần giúp đỡ nhau một chút thì sẽ không thể phụ lòng ai.
Một thoáng suy nghĩ chớp qua, quả thật điều này nếu đối với xã hội đó là một điều phi pháp, vô lý không thể chấp nhận được, bởi vì trên danh nghĩa thì Cố Đình Doanh lại chính là anh trai của cô, nhưng đâu ai biết rằng họ chỉ là anh em nuôi. Trong suốt thời gian qua anh không biết Cố Diệp Hy có tình cảm với mình hay không, nhưng bây giờ thì anh nghĩ mình cũng đã động lòng. Cô bé ngốc này, là anh có lỗi với em.
Nhìn cô với giấc ngủ say nồng, Cố Đình Doanh khẽ cười nhẹ, vô ý đưa tay trêu chọc mũi của cô, anh ngồi cạnh cô ở hàng ghế trước của ô tô, tình cảnh này thật sự rất mới lạ, rất khác với những lúc anh tiếp xúc với cô lúc trước vì chưa bao giờ anh được gần cô đến mức như này.
“Chỉ mong em cứ mãi như thế này… Đừng nhớ đến anh ta nữa, chỉ thêm đau lòng mà thôi.”
Cố Đình Doanh tự nói với bản thân, đồng thời cũng muốn trấn an cô. Đất nước này thật sự không phải là nơi của họ, không phải là nơi để họ có được hạnh phúc, vả lại đây cũng chính là nơi đem lại rất nhiều đau thương. Hai năm xa cách quê hương, xa cách người em gái yêu quý, anh không nên bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Điện thoại chợt rung chuông, anh không muốn làm em gái của mình giật mình và phiền hà đến cô nên đành mở cửa xe đi ra ngoài. Là cuộc gọi từ Lưu Quảng, anh nhíu mày khó hiểu, không phải Trần Hạo Hiên đang cấp cứu trong nguy kịch sao, còn gọi cho anh làm gì vậy chứ?
“Đền bù thiệt thòi nhanh đến thế sao? Anh cũng phải để chúng tôi ra được nước ngoài mới nhắc đến việc này chứ?”
Cố Đình Doanh biểu lộ bức xúc của mình ra bên ngoài, không phải anh giận dỗi gì nhưng mà là anh không muốn người khác phải tính toán với mình từng ly từng tí.
“Cố tổng, anh bớt giận mà nghe tôi nói.”
Phía bên kia đầu dây biết Cố Đình Doanh không kìm chế được lòng liền nhỏ giọng mà cầu xin.
“Dạo gần đây Trần thị có ký kết hợp đồng với Lăng thị. Hợp đồng chưa thông qua, bên ấy chỉ muốn trao đổi bằng Trần thiếu phu nhân hoặc một khoản tiền rất lớn, anh cũng biết bây giờ công ty đang trong đà khủng hoảng, Trần tổng lại nguy kịch nên không biết phải xử lý như thế nào… Trước khi đi, anh có thể giúp chúng tôi không. Thật sự rất cảm ơn.”
“Được rồi. Tôi sẽ đến đó.”
Dù sao Lưu Quảng cũng là người đồng ý để Cố Diệp Hy rời đi. Anh cũng nói sẽ không để chuyện xấu xảy ra với Trần thị nên bây giờ ra tay giúp trước một lần cũng không sao, cũng nên đem một cái gì đó tốt đẹp cho người chồng trên giấy tờ của cô.
Cố Đình Doanh đưa Cố Diệp Hy đến địa điểm hẹn. Anh cũng để cô trên xe vì lúc này tác dụng của thuốc ngủ cũng chưa hết nên anh cũng an tâm. Trước khi đi anh còn khóa ngoài cửa xe, phòng khi cô tỉnh lại sẽ không ra ngoài được mà gây ra rắc rối.
Năm giờ chiều, nhà hàng Trung Hoa.
Cố Đình Doanh bước vào bên trong. Từ nhân viên đến phục vụ không thấy một ai, cả nhà hàng rộng lớn không có một bóng người. Anh rùng mình một cái, lấy điện thoại ra cố xem lại địa chỉ mà Lưu Quảng gửi cho mình, thật ra anh đã không đến sai địa chỉ, chỉ là thiếu vắng chủ của bữa ăn.
“Đình Doanh, đã lâu không gặp.”
Có tiếng phát ra từ cửa phòng bên kia, giọng nói này có vẻ anh không quen nhưng nếu xét cho kỹ lại thì vẫn có chút gì đó khá thân thuộc.
Một tên đẩy đồ ăn vào trước, tên còn lại cùng bóng đen của mình bí ẩn bước vào trong. Đợi đến khi món ăn được xếp ra, căn phòng giờ chỉ còn có hai người thì tên ấy mới từ từ quay đầu lại.
“Là cậu? Lăng Hàn Dương?”
Tên đó khẽ gật đầu, còn nháy mắt trêu anh một cái. Cái tên này đã lâu không gặp, lúc trước Lăng Hàn Dương là bạn học của Cố Diệp Hy, cũng hay thường xuyên qua lại nhà nên chuyện thân thiết cũng là lẽ đương nhiên, nhiều lúc cả hai còn bị Cố Diệp Hy ghép cặp nhưng quả thật đây chỉ là trò đùa. Mấy năm trôi qua không gặp mặt, Cố Diệp Hy thì đã có chồng, Lăng Hàn Dương cũng trở thành giám đốc của Lăng thị, còn anh thì khác họ, trở thành bù nhìn của Cố thị trong suốt những năm vừa qua.
Tại ngộ gặp mặt, Cố Đình Doanh lại thắc mắc vì sao Lăng Hàn Dương lại muốn trao đổi hợp đồng với Trần thị bằng Cố Diệp Hy chứ? Không lẽ cậu nhóc ngày nào bây giờ cũng đã có tình cảm với em gái anh. Chuyện này không thể nào xảy ra nha, chuyện cạnh tranh cả đấy.
Lăng Hàn Dương nhìn anh mà cười một tiếng. Thật ra anh không muốn giành Cố Diệp Hy đâu, lần trước chỉ vì ham muốn cá nhân nên đành thử trao đổi bằng cách ép Trần Hạo Hiên làm theo ý mình, nhưng không ngờ người ấy lại chính là bạn học của anh, thế thì làm sao nỡ ra tay được cơ chứ?
Biết cô chịu đau khổ trong tay Trần Hạo Hiên, Lăng Hàn Dương cũng không đành lòng nên muốn giúp cô một tay, nào ngờ bị từ chối đành phải tìm cách này. Lần này biết thêm cô bị Trần Hạo Hiên rạch một vết sẹo trên khuôn mặt, anh biết Cố Diệp Hy sẽ đau lòng mà không thể nào tha thứ được cho người ấy, nhưng một mình cô thì làm sao có thể chống trả được một tên không xứng đáng đến mức làm cầm thú?
Lăng Hàn Dương ngồi nghe Cố Đình Doanh kể lại những nỗi đau mà Cố Diệp Hy trải qua, không ngờ lại có người tàn nhẫn đến như vậy.
“Vậy bây giờ cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Lăng Hàn Dương lo lắng, hỏi.
“Một nơi thật xa. Không có đau thương, mất mát.”
“Cậu vẫn còn suy nghĩ đó à? Nếu sau này cô ấy tỉnh lại, muốn biết được mọi chuyện trước kia, cậu giấu được một thời gian nhưng không thể nào giấu cả cuộc đời. Làm lại một tương lai cho người khác… thật sự rất khó.”
“Tôi sẽ lấy em ấy.”
Buộc miệng nói ra những lời này, Cố Đình Doanh không biết mình đã xử lý đúng hay chưa, nhưng nếu nhìn tạm thời thì chuyện này là cách duy nhất để Cố Diệp Hy có thể chịu đựng vượt qua mọi chuyện.
“Anh bạn à, suy nghĩ cho kỹ. Còn cuộc đời sau này của cậu…”
Lăng Hàn Dương vỗ vai anh, anh biết Cố Đình Doanh rất yêu Cố Diệp Hy nhưng không phải đánh mất thanh xuân, đánh mất đi hết thảy những đam mê cuộc sống mà theo đuổi một người chưa từng dành tình cảm cho mình. Đó là bi lụy, mình tình cảm cố chấp và ngu ngốc.
“Em ấy chính là cuộc đời của tôi.”
Cố Đình Doanh mỉm cười. Anh biết nó chỉ là điều phi thường, nhưng trái tim này đã không ngừng đập rất nhanh vì điều phi thường đó.
“Nếu phải đánh đổi, cậu nghĩ nên dành mạng sống cho người mình yêu hay chỉ riêng bản thân mình?”
Ngậm ngùi một chút, câu hỏi được phát ra từ chính miệng của Cố Đình Doanh làm cho Lăng Hàn Dương hơi đơ người một chút.
“Tôi chưa hề nghĩ tới.”
“Còn tôi thì lại nghĩ, tại sao không để cả hai cùng nắm tay vượt qua mà phải chọn một trong hai? Nên tôi rút ra được, tôi cố gắng thì chắc chắn em ấy cũng sẽ cố gắng. Tôi có quyết định rồi, không để em ấy chịu khổ thêm một lần nào nữa và cũng sẽ tôn trọng quyết định của em ấy khi biết sự thật.”
“Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
“Hợp đồng xem như được thông qua, tôi cũng sẽ không làm khó dễ với Trần Hạo Hiên nữa, chỉ cần anh chuyên tâm chăm sóc cho cô ấy tốt một chút. Chúc cậu may mắn trong tương lai nhé.”
Cố Đình Doanh lại tiếp tục mỉm cười.
“Cậu yên tâm.”
Cuộc gặp mặt, trao đổi cũng kết thúc. Cố Đình Doanh liền rời khỏi nhà hàng và đi đến xe kiểm tra tình trạng của Cố Diệp Hy. Cô vẫn ngủ, lại còn rất ngon giấc. Anh dự định sẽ ra sân bay ngay hôm nay nhưng không ngờ vé máy bay cũng đã hết, đành phải dời lại ngày để lên chuyến.
Trong lúc này anh lại bắt thêm một cuộc thoại từ Lưu Quảng, không phải muốn gọi anh cảm ơn về việc trao đổi chứ? Phiền phức thật đấy.
“Cố tổng, anh đến sân bay nhanh đi. Máy bay sẽ khởi hành lúc mười giờ tối nay. Tôi đặt vé trước cho hai người rồi, chỉ cần đến đó nhập thông tin làm thủ tục. Chúc hai người đi thuận lợi nhé.”
Nghe xong câu này, Cố Đình Doanh lại càng ngơ ra. Không biết đây là thật hay giả vì người thân cận của Trần Hạo Hiên tại sao lại có thể tốt đến mức như thế? Đến kiểm chứng thì mới biết thôi.
“Dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Tắt máy, Cố Đình Doanh liền chạy đến sân bay. Đêm cũng đã xuống, anh đến hỏi quầy tiếp tân và thông tin của họ cũng được xác nhận và lên máy bay nhanh chóng.
Lần này cũng phải mang ơn Lưu Quảng rất nhiều, quả nhiên chỉ cần giúp đỡ nhau một chút thì sẽ không thể phụ lòng ai.