Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7: Người đàn ông này nhìn giống con trai cô
Người phụ nữ của anh?
“Không, cô hiểu nhầm…” Cố Hảo vội vàng giải thích, muốn nói Trần Thanh Vận đã hiểu nhầm hai người rồi, nhưng Phong Dập Thần lại mạnh mẽ ôm lấy cô, Có Hảo sợ hãi co rúm người lại, quên mất phải nói gì.
Bởi vì, anh đang uy hiếp cô.
Từ lúc nào mà người đàn ông này lại như vậy, hừm, đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài, lưu manh thì sẽ không viết rõ hai chữ lưu manh trên mặt.
Ánh mắt Trần Thanh Vận đầy sắc bén, khẽ hừ một tiếng, sau đó lại trừng mắt nhìn Cố Hảo: “Thần, chẳng lẽ anh không thể đợi thêm được nữa à? Hay là đến khách sạn đi, ở đây không được thoải mái lắm đâu.”
Cố Hạo vô cùng lo lắng, nhưng đã bị người đàn ông này ôm chặt lấy.
Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vận, lạnh lùng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Trần Thanh Vận ngẩn ngơ, mím môi nói: “Ồ, tức giận đến mức đấy cơ à? Được rồi, không quấy rầy chuyện tốt của các người nữa, các người cứ tiếp tục đi. Nhưng mà tôi khuyên các người nên đến khách sạn, ở đây quá nhiều người.”
Trần Thanh Vận nói xong thì mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt đầy sự đố kị, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa lại được đóng lại.
“Thần kinh.” Cố Hảo tức giận, co chân đá về phía Phong Dập Thần.
“Hừm…” Phong Dập Thần khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Cuối cùng Cố Hảo cũng được giải thoát, cô lập tức lùi lại một bước, mắng chửi: “Đồ khốn, anh lợi dụng người khác đến nghiện luôn rồi à?”
Gương mặt cô vì xấu hổ và tức giận mà đỏ ửng một mảng.
Gân xanh trên trán Phong Dập Thần nổi lên, ánh mắt tập trung vào gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mặt. Đèn đã sáng, có thể nhìn rõ mọi thứ.
Anh nhìn thấy gương mặt trước mắt mình, tinh xảo, sinh động, sạch sẽ, mấu chốt là không trang điểm.
Có rất ít phụ nữ đi dự tiệc mà không trang điểm.
Cô là người đầu tiên.
Dọn dẹp xong đồ đạc của mình, Cố Hảo ngẩng đầu nhìn người đàn ông im lặng nãy giờ, hung hăng lườm anh một cái.
Dưới ánh đèn, khi đôi mắt sáng rỡ của cô nhìn thấy Phong Dập Thần thì cả người cứng đờ.
Giống quá!
Người đàn ông trước mắt rất giống đứa con trai năm tuổi của cô.
Gương mặt của anh góc cạnh sắc nét, lông mày lưỡi kiếm, mắt sâu, mũi thẳng, ngay cả đôi môi cũng có độ dày vừa phải.
Con trai Cố Tiêu Mặc của cô giống như một phiên bản thu nhỏ của người đàn ông này.
Trong lòng cảm thấy chột dạ, Cố Hảo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn người đàn ông này nữa mà lập tức xoay người rời đi.
Cô chạy khỏi bữa tiệc nhanh như một cơn gió, đến sảnh thì đụng phải Trần Thanh Vận.
Cô ta híp mắt mỉm cười nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo sửng sốt, nghĩ rằng ảnh hậu đang hiểu lầm cô và người đàn ông kia, cô lập tức lên tiếng giải thích: “Trần tiểu thư, vừa rồi cô hiểu lầm rồi, tôi không quen biết Phong tiên sinh.”
Trần Thanh Vận rõ ràng không tin, che miệng cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười: “Đã chiếm được tiện nghi lại còn đi khoe mẽ, tiểu thư, cô nghĩ cô nói thế thì tôi sẽ tin à?”
Cố Hảo ngẩn ngơ, sau đó cau mày, mỉm cười tự giễu: “Coi như tôi nhiều chuyện, việc gì phải giải thích với cô nhỉ, cô cũng có là gì của Phong tiên sinh đâu.”
Gương mặt Trần Thanh Vận lập tức cứng ngắc, không cười nổi nữa, cô ta cảm thấy Cố Hảo đang cố tình làm nhục mình. Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên: “Tiểu thư, đúng là tôi không là gì của Phong tiên sinh cả. Nhưng mà chỉ sợ trên thế giới này chẳng có ai có tư cách làm người phụ nữ của Phong tiên sinh đâu.”
Hàm ý là Cố Hảo càng không có khả năng.
Cố Hảo nghe cũng hiểu được.
Cô liếc mắt nhìn Trần Thanh Vận đang hung hăng nhìn lại mình.
Cố Hảo mỉm cười: “Trần tiểu thư, tôi rất thích diễn xuất của cô, hi vọng cô sẽ ngày càng tốt hơn.”
Thật lòng mà nói, cô muốn một diễn viên nên suy nghĩ làm thế nào để nâng cao kĩ năng diễn xuất của mình chứ không phải suốt ngày nghĩ làm thế nào để có được trái tim một người đàn ông.
Nó quá vô bổ.
Trần Thanh Vận cau mày, lời lẽ sắc nhọn: “Không cần cô nhắc nhở.”
Nhìn cô ta rời đi như con nhím, Cố Hảo khẽ vuốt cằm, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Trợ lý của Trần Thanh Vận bước tới: “Chị Trần…”
“Điều tra xem người phụ nữ đó là ai.”
“Vâng.”
Người phụ nữ của anh?
“Không, cô hiểu nhầm…” Cố Hảo vội vàng giải thích, muốn nói Trần Thanh Vận đã hiểu nhầm hai người rồi, nhưng Phong Dập Thần lại mạnh mẽ ôm lấy cô, Có Hảo sợ hãi co rúm người lại, quên mất phải nói gì.
Bởi vì, anh đang uy hiếp cô.
Từ lúc nào mà người đàn ông này lại như vậy, hừm, đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài, lưu manh thì sẽ không viết rõ hai chữ lưu manh trên mặt.
Ánh mắt Trần Thanh Vận đầy sắc bén, khẽ hừ một tiếng, sau đó lại trừng mắt nhìn Cố Hảo: “Thần, chẳng lẽ anh không thể đợi thêm được nữa à? Hay là đến khách sạn đi, ở đây không được thoải mái lắm đâu.”
Cố Hạo vô cùng lo lắng, nhưng đã bị người đàn ông này ôm chặt lấy.
Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn Trần Thanh Vận, lạnh lùng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Trần Thanh Vận ngẩn ngơ, mím môi nói: “Ồ, tức giận đến mức đấy cơ à? Được rồi, không quấy rầy chuyện tốt của các người nữa, các người cứ tiếp tục đi. Nhưng mà tôi khuyên các người nên đến khách sạn, ở đây quá nhiều người.”
Trần Thanh Vận nói xong thì mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt đầy sự đố kị, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa lại được đóng lại.
“Thần kinh.” Cố Hảo tức giận, co chân đá về phía Phong Dập Thần.
“Hừm…” Phong Dập Thần khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Cuối cùng Cố Hảo cũng được giải thoát, cô lập tức lùi lại một bước, mắng chửi: “Đồ khốn, anh lợi dụng người khác đến nghiện luôn rồi à?”
Gương mặt cô vì xấu hổ và tức giận mà đỏ ửng một mảng.
Gân xanh trên trán Phong Dập Thần nổi lên, ánh mắt tập trung vào gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mặt. Đèn đã sáng, có thể nhìn rõ mọi thứ.
Anh nhìn thấy gương mặt trước mắt mình, tinh xảo, sinh động, sạch sẽ, mấu chốt là không trang điểm.
Có rất ít phụ nữ đi dự tiệc mà không trang điểm.
Cô là người đầu tiên.
Dọn dẹp xong đồ đạc của mình, Cố Hảo ngẩng đầu nhìn người đàn ông im lặng nãy giờ, hung hăng lườm anh một cái.
Dưới ánh đèn, khi đôi mắt sáng rỡ của cô nhìn thấy Phong Dập Thần thì cả người cứng đờ.
Giống quá!
Người đàn ông trước mắt rất giống đứa con trai năm tuổi của cô.
Gương mặt của anh góc cạnh sắc nét, lông mày lưỡi kiếm, mắt sâu, mũi thẳng, ngay cả đôi môi cũng có độ dày vừa phải.
Con trai Cố Tiêu Mặc của cô giống như một phiên bản thu nhỏ của người đàn ông này.
Trong lòng cảm thấy chột dạ, Cố Hảo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn người đàn ông này nữa mà lập tức xoay người rời đi.
Cô chạy khỏi bữa tiệc nhanh như một cơn gió, đến sảnh thì đụng phải Trần Thanh Vận.
Cô ta híp mắt mỉm cười nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo sửng sốt, nghĩ rằng ảnh hậu đang hiểu lầm cô và người đàn ông kia, cô lập tức lên tiếng giải thích: “Trần tiểu thư, vừa rồi cô hiểu lầm rồi, tôi không quen biết Phong tiên sinh.”
Trần Thanh Vận rõ ràng không tin, che miệng cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười: “Đã chiếm được tiện nghi lại còn đi khoe mẽ, tiểu thư, cô nghĩ cô nói thế thì tôi sẽ tin à?”
Cố Hảo ngẩn ngơ, sau đó cau mày, mỉm cười tự giễu: “Coi như tôi nhiều chuyện, việc gì phải giải thích với cô nhỉ, cô cũng có là gì của Phong tiên sinh đâu.”
Gương mặt Trần Thanh Vận lập tức cứng ngắc, không cười nổi nữa, cô ta cảm thấy Cố Hảo đang cố tình làm nhục mình. Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên: “Tiểu thư, đúng là tôi không là gì của Phong tiên sinh cả. Nhưng mà chỉ sợ trên thế giới này chẳng có ai có tư cách làm người phụ nữ của Phong tiên sinh đâu.”
Hàm ý là Cố Hảo càng không có khả năng.
Cố Hảo nghe cũng hiểu được.
Cô liếc mắt nhìn Trần Thanh Vận đang hung hăng nhìn lại mình.
Cố Hảo mỉm cười: “Trần tiểu thư, tôi rất thích diễn xuất của cô, hi vọng cô sẽ ngày càng tốt hơn.”
Thật lòng mà nói, cô muốn một diễn viên nên suy nghĩ làm thế nào để nâng cao kĩ năng diễn xuất của mình chứ không phải suốt ngày nghĩ làm thế nào để có được trái tim một người đàn ông.
Nó quá vô bổ.
Trần Thanh Vận cau mày, lời lẽ sắc nhọn: “Không cần cô nhắc nhở.”
Nhìn cô ta rời đi như con nhím, Cố Hảo khẽ vuốt cằm, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Trợ lý của Trần Thanh Vận bước tới: “Chị Trần…”
“Điều tra xem người phụ nữ đó là ai.”
“Vâng.”
Bình luận facebook