Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Muốn gắn mác “độc thân” trên người
"Vãn Vãn, con ngồi đi, cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến con đột nhiên vội vàng quyết định ly hôn như vậy?"
Đồng Thanh Mộng vừa đi, Tưởng Lại Dực liền ngồi xuống đối diện Vãn Hâm, ông nhìn đứa con gái đã lâu không gặp này, thế nhưng trong lòng lại dấy lên một tia cảm xúc xa lạ. Không biết có phải hay không là lâu lắm không thấy, hay là bề ngoài của cô hết tám mươi phần trăm đều là kế thừa từ Đồng Thanh Mộng.
Người con gái này, phong thái mặt mũi rất giống Đồng Thanh Mộng hương vị dịu dàng mềm mại, nhưng thực chất nội tâm bên trong lại rất quật cường.
Tính cách của con bé này, không giống Đồng Thanh Mộng, đương nhiên cũng không giống Tưởng Lại Dực ông.
Tưởng Lại Dực nghĩ, đại khái là đã mặc kệ cô ở nước ngoài một thời gian lâu, hơn nữa năm đó sau khi cô được sinh ra đã mang thân phân “con gái riêng”, cho nên những năm gần đây, hai cha con căn bản không tính là vô cùng thân thiết.
"Ba, con không phải là đột nhiên quyết định."
Vãn Hâm hít sâu một hơi, nhìn Tưởng Lại Dực, trong mắt ông lóe sáng, không hờn giận, bên trong lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị. Cô theo bản năng sống lưng thẳng tắp, không cho chính mình có cơ hội chùn bước, mỗi một chữ nói ra, chậm rãi, lại vô cùng kiên định: "Con biết con đột nhiên nói ra, thật sự có chút làm cho mọi người đều trở tay không kịp, thế nhưng lần này đối với bản thân con mà nói, cũng không phải là quyết định nhất thời."
"Ba ba, con nói như thế, 6 năm trước con gả cho Ôn Hàn Vũ, là vì bà ngoại cùng mẹ con. Hiện tại tình hình đều ổn định rồi, con đã hy sinh 6 năm hạnh phúc cùng thanh xuân của mình, hiện tại con không nghĩ tiếp tục đoạn hôn nhân này. Đối với ba mà nói, cũng bị tổn thất lớn, con không biết rõ việc buôn bán làm ăn trên thương trường của hai nhà, nhưng con tin tưởng, ba ở trên thương trường, cũng không phải là nhờ Ôn gia duy trì giúp đỡ mới có thể đi đến ngày hôm nay."
Trong lời nói của Vãn Hâm, có tiến có lùi, Tưởng Lại Dực dường như không có chỗ phản bác.
Con bé đã nói đến như thế, nếu mình không đồng ý, thì chẳng phải thừa nhận mình là một thương nhân vô dụng không có năng lực.
Tưởng Lại Dực nhìn vào ánh mắt Vãn Hâm, bên trong thâm trầm, lộ ra vài phần phức tạp khó đoán - đứa con gái này, trước kia ông chỉ biết, là một người con gái vô cùng có chủ kiến lại đầy trách nhiệm, chỉ cần là việc nó quyết định, thì rất ít người có thể khiến nó thay đổi chủ ý.
Vãn Hâm rất thông minh, kỳ thật ngũ quan của cô có lẽ không bằng mẹ cô Đồng Thanh Mộng tinh xảo xuất sắc như vậy, nhưng khí chất trên người cô, lại hoàn toàn vượt xa Đồng Thanh Mộng.
"Cho dù là như vậy, con đột nhiên đề nghị ly hôn như vậy, không hề báo trước, đối với Ôn gia mà nói, thật sự là có điểm không thích hợp."
Vãn Hâm mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, mỗi một lời nói ra tuy có chút gây khó dễ nhưng vẫn đúng mực: "Ba, chỉ cần là ba đồng ý , con tin tưởng những vấn đề khác, cũng đều không thành vẫn đề. Ôn gia bên kia, cùng lắm chính là ý kiến của Ôn Hàn Vũ, cho nên con sẽ cùng anh ấy nói rõ ràng. Con là con gái của ba, mặc kệ làm cái gì, hay là nói cái gì, con cũng sẽ không làm mất mặt ba, hoặc là để cho ba hy sinh cái gì. Ôn Hàn Vũ là một người đàn ông thành thục hiểu đạo lý, ngày mai con sẽ tự mình đi tìm anh ấy thảo luận chuyện này, nếu có thể dùng lời nói, con hy vọng chúng con ly hôn trong hòa bình, hạng mục trước đó của hai người vẫn có thể hợp tác như cũ, ba thấy sao?"
Lúc này ông giống như bị người đẩy đến vách núi trước mặt, chờ đến những giây phút cuối cùng, lại cho đối phương bậc thang để leo xuống.
Trước đó Tưởng Lại Dực có hơi nhượng bộ là bởi vì lợi ích trước mắt, mà hiện tại Vãn Hâm nói mấy câu như thế, hiển nhiên là nhắm đúng trọng tâm, ông còn gì để nói nữa đâu?
Ly hôn, ông tất nhiên là không hy vọng rồi, nhưng đứa con gái này, nói chuyện vô cùng thành thạo, ông cảm giác chính mình giống như là trên bàn đàm phán, còn chưa có mở lời, đã bị cô nói mấy câu chặn họng.
Ông gật gật đầu, nhìn vào ánh mắt Vãn Hâm, càng ngày càng phức tạp, khó đoán.
Xem ra, nó thật sự là có chuẩn bị mà đến.
****************************************************
Ôn Hàn Vũ cau mày, cầm tập văn kiện trong tay ném vào quản lí phía đối diện, giọng nam trầm thấp vô cùng căng chặt: "Ông cảm thấy đây là cái tôi cần?"
Quản lí nơm nớp lo sợ, liên tục giải thích: "Ôn tổng, thật có lỗi, tôi lập tức mang đi sửa lại lần nữa."
"Buổi chiều ngày mai tôi muốn xem qua phương án tốt nhất, bây giờ đi ra ngoài!"
Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt vuốt cái mũi có chút phát đau, quản lí vừa mới rời khỏi, trợ lý liền gõ cửa tiến vào. Nữ trợ lý trầm ổn trước sau như một đứng trước mặt anh, lúc này giọng điệu lại có chút khác thường ngoài ý muốn.
"Ôn tổng, cái kia, bên ngoài hình như là vợ của anh đến đây."
Động tác vuốt mũi của Ôn Hàn Vũ đột nhiên dừng lại một chút, lúc này ngoài ý muốn không chỉ có trợ lý của anh, ngay cả anh cũng có vài phần bất ngờ.
Đồng Vãn Hâm?
Đêm qua ở Ôn gia chưa đủ ầm ĩ, hôm nay còn trực tiếp tìm tới tận công ty của anh?
Ly hôn, cô ta thật sự có ý này, 6 năm trước nói gả liền gả, 6 năm sau nói ly liền ly, Ôn Hàn Vũ anh thật sự trong suy nghĩ của cô không đáng giá bằng một “tấm ván cầu”!
Nhớ tới đêm qua, ở thư phòng Ôn Hạo Hiên nói mấy câu với mình, hiện tại anh ngẫm lại, lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Hàn Vũ, con làm việc gì, ba đây luôn yên tâm, ba không biết Tưởng gia bên kia là có ý gì, đột nhiên liền đưa ra ly hôn như vậy, là Vãn Hâm đưa ra quyết định, hay là Tưởng gia phía sau giật dây. Thế nhưng Ôn thị chúng ta cùng Tưởng thị có nhiều lợi ích vướng mắt, cho nên mặc kệ thế nào, con đều phải thận trọng.Việc riêng của con, ba sẽ không hỏi quá nhiều, nhưng hôn sự của con cùng Vãn Hâm, cũng coi như việc riêng của hai đứa, hơn nữa bà nội của con bên kia, khẳng định là không hy vọng con ly hôn. Cho nên ba nói với con một câu, cái nào nặng cái nào nhẹ, bản thân con hãy suy nghĩ kỹ rồi hẳn quyết định."
Ôn Hàn Vũ nhíu chặt chân mày, trợ lý đứng ở một bên, nhìn ngũ quan yên lặng của cấp trên, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, nhưng thật lâu anh ấy không lên tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô có chút sốt ruột, hiện tại là ý gì?
"Ôn tổng?"
Cô thử kêu một tiếng, vừa định hỏi một chút, bây giờ vị "Ôn thiếu phu nhân" này còn đang chờ bên ngoài, anh tính toán xử lý thế nào. Vốn dĩ cửa văn phòng làm việc đang đóng chặt, bỗng nhiên "phanh" một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy vào, một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng theo đó truyền đến.
Hai người đều sửng sốt, sắc mặt kinh ngạc của trợ lý quay lại, văn phòng này của Ôn tổng, tìm khắp cả Ôn thị, cũng không ai dám trực tiếp không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào như thế. Cho dù trước kia "Trịnh tiểu thư" thường xuyên đến nơi này của Ôn tổng, mỗi lần gặp anh ấy, cũng phải được anh ấy cho phép mới có thể tiến vào.
Hiện tại vợ cả "Ôn thiếu phu nhân" này, thật đúng là "không lên tiếng thì thôi một khi cất lời liền nổi tiếng"!
Trợ lý nhìn thoáng qua người ngồi sau bàn làm việc, ngũ quan xinh xắn đã làm gương mặt người đàn ông thâm trầm lạnh lẽo hoàn toàn, cô ho nhẹ một tiếng, vô cùng thức thời rời khỏi văn phòng, đương nhiên thời điểm lướt qua người Vãn Hâm, cũng không quên khéo léo chào hỏi.
"Ôn thiếu, nga, không đúng, ở Ôn thị, tôi gọi anh là Ôn tổng sẽ thích hợp hơn."
Vãn Hâm không mời mà đến, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ gì, không những thế khuôn mặt trắng noãn lộ vẻ lạnh nhạt hào phóng mà mỉm cười, tự nhiên thoải mái ngồi đối diện Ôn Hàn Vũ. Cô bắt chéo hai chân, cũng không chờ Ôn Hàn Vũ nói gì, tự mình nói tiếp: "Thật có lỗi, quấy rầy đến Ôn tổng công tác, nhưng tôi cũng rất bất đắc dĩ, có một số việc, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên mau chóng giải quyết một chút."
Ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô, chậm rãi đưa lên tai, đem vài sợi tóc vén ra sau vành tai, trên ngón trỏ, một chiếc nhẫn bạc, lóe sáng, đúng lúc rơi vào trong đôi mắt đầy nham hiểm, hung ác của Ôn Hàn Vũ.
Ngón tay người đàn ông đang nắm cây bút máy đắt tiền, đột nhiên căng thẳng, lông mày nhíu càng lúc càng chặt, đáy mắt thâm thúy phát ra tia sáng, chưa đầy hàn băng lạnh lẽo.
Nhẫn đeo trên ngón trỏ - thể hiện bản thân còn độc thân, chưa lập gia đình!
"Chuyện ly hôn này, tôi nghĩ nên cùng Ôn tổng bàn bạc thật tốt."
Con ngươi người đàn ông thâm thúy lại bình tĩnh, chậm rãi từ ngón trỏ mảnh khảnh của cô rời đi, cuối cùng ngẩng đầu lên, dừng trên người phụ nữ trước mặt này.
Đoạn hôn nhân nhưng không tính là hôn nhân này, ngay cả khi trong 6 năm qua giống như không tồn tại, thì đối với Ôn Hàn Vũ mà nói, giống như anh muốn làm gì thì làm. Nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên trở về, sau đó lại yêu cầu ly hôn, thì cái danh "Ôn thiếu phu nhân" này , anh thật đúng là sắp quên.
Trước mắt anh thật sự chưa nghĩ ra, cô đột nhiên đề xuất ly hôn như vậy có mục đích gì?
Người của Tưởng gia, với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là có thêm một đối tác làm ăn, đối với Tưởng Lại Dực anh cũng chỉ giữ thái độ tôn trọng đúng mực. Một tháng một lần gia đình gặp mặt ăn bữa cơm, anh cũng không phản đối việc có người Tưởng gia tham gia vào, dù sao kết hôn thương mại, cũng chính là như vậy.
Nhưng hiện tại cô lại mãnh liệt đưa ra yêu cầu ly hôn như vậy, anh không thể không suy nghĩ "mục đích" sau lưng là cái gì?
Ôn Hàn Vũ hầu kết khêu gợi trượt lên xuống một chút, hai cánh môi mỏng hơi hơi nhếch, ngón tay dài chậm rãi ở trên văn kiện xẹt qua vài nét bút, chân mày hơi nhướng, giọng nam trầm thấp, bên trong rét lạnh, lộ ra lạnh nhạt rõ ràng: "Đồng tiểu thư? Tôi xưng hô với cô như vậy, cô cảm thấy thích hợp không?"
Vãn Hâm rõ ràng cảm giác được, người đàn ông áo quần chỉnh tề đối diện này, thanh sắc bất động mà khiêu khích chính mình.
Cô thoải mái hào phóng mà lộ vẻ tươi cười, bình tĩnh phản bác: "Nam nữ còn độc thân, thật sự hẳn là xưng tiểu thư, thế nhưng tôi cùng Ôn tổng quan hệ hôn nhân, chúng ta đều biết rõ, cũng chỉ là "diễn kịch trên sân khấu" mà thôi, tôi thời điểm ở nước ngoài, có thể nói rằng Ôn tổng cũng không khác đàn ông độc thân cho mấy, cho nên anh gọi tôi là Đồng tiểu thư, tôi cảm thấy có thể tiếp nhận được."
Ôn Hàn Vũ môi mỏng kéo ra một cái, ngữ khí đầy châm biếm: "Thật không? Không biết thời điểm Đồng tiểu thư ở nước ngoài, có phải là không chịu nổi cô đơn, toàn thân trên dưới không thể chờ đợi muốn thể hiện ra bên ngoài cái mác "độc thân, muốn được kết hôn"?"
Vãn Hâm nghe ra những lời này của Ôn Hàn Vũ, mỗi một lời phát ra đều hạ nhục mình một cách ý tứ, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ôn tổng, anh sao có thể nói như vậy? Cái gì mà "không chịu cô đơn"? Tôi ở nước ngoài thật sự không có thời gian suy nghĩ cô đơn hay không cô đơn, mỗi ngày tôi đều có không ít các khóa học, còn phải đi ra ngoài làm thêm, về phần Ôn tổng anh là không phải không chịu cô đơn, cái này tôi không rõ ràng lắm."
Sắc mặt Ôn Hàn Vũ đột nhiên trầm xuống,
"Còn có, Ôn tổng anh vừa mới nói câu cuối cùng kia - toàn thân trên dưới muốn gắn mác độc thân, muốn được kết hôn. Tôi cảm thấy Ôn tổng anh đã hiểu lầm rồi, trùng hôn cũng là tội, tuy rằng tôi không học về luật pháp, nhưng điều cơ bản này, tôi vẫn biết. Cho dù tôi nghĩ muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, tối thiểu, trước đó Ôn tổng anh phải cùng tôi ký vào đơn ly hôn."
Người phụ nữ này, thật sự nhanh mồm nhanh miệng, Ôn Hàn Vũ vô cùng kinh ngạc, chẳng qua hai cánh môi đỏ tươi giương lên, bộ dạng xem ra rất tốt, nói ra những lời không hài lòng, đôi mắt anh nheo lại, ngón tay thon dài rất có quy luật gõ từng nhịp từng nhịp trên văn kiện, hơi thở người đàn ông, cũng theo đó dần dần lạnh xuống.
"Vãn Vãn, con ngồi đi, cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến con đột nhiên vội vàng quyết định ly hôn như vậy?"
Đồng Thanh Mộng vừa đi, Tưởng Lại Dực liền ngồi xuống đối diện Vãn Hâm, ông nhìn đứa con gái đã lâu không gặp này, thế nhưng trong lòng lại dấy lên một tia cảm xúc xa lạ. Không biết có phải hay không là lâu lắm không thấy, hay là bề ngoài của cô hết tám mươi phần trăm đều là kế thừa từ Đồng Thanh Mộng.
Người con gái này, phong thái mặt mũi rất giống Đồng Thanh Mộng hương vị dịu dàng mềm mại, nhưng thực chất nội tâm bên trong lại rất quật cường.
Tính cách của con bé này, không giống Đồng Thanh Mộng, đương nhiên cũng không giống Tưởng Lại Dực ông.
Tưởng Lại Dực nghĩ, đại khái là đã mặc kệ cô ở nước ngoài một thời gian lâu, hơn nữa năm đó sau khi cô được sinh ra đã mang thân phân “con gái riêng”, cho nên những năm gần đây, hai cha con căn bản không tính là vô cùng thân thiết.
"Ba, con không phải là đột nhiên quyết định."
Vãn Hâm hít sâu một hơi, nhìn Tưởng Lại Dực, trong mắt ông lóe sáng, không hờn giận, bên trong lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị. Cô theo bản năng sống lưng thẳng tắp, không cho chính mình có cơ hội chùn bước, mỗi một chữ nói ra, chậm rãi, lại vô cùng kiên định: "Con biết con đột nhiên nói ra, thật sự có chút làm cho mọi người đều trở tay không kịp, thế nhưng lần này đối với bản thân con mà nói, cũng không phải là quyết định nhất thời."
"Ba ba, con nói như thế, 6 năm trước con gả cho Ôn Hàn Vũ, là vì bà ngoại cùng mẹ con. Hiện tại tình hình đều ổn định rồi, con đã hy sinh 6 năm hạnh phúc cùng thanh xuân của mình, hiện tại con không nghĩ tiếp tục đoạn hôn nhân này. Đối với ba mà nói, cũng bị tổn thất lớn, con không biết rõ việc buôn bán làm ăn trên thương trường của hai nhà, nhưng con tin tưởng, ba ở trên thương trường, cũng không phải là nhờ Ôn gia duy trì giúp đỡ mới có thể đi đến ngày hôm nay."
Trong lời nói của Vãn Hâm, có tiến có lùi, Tưởng Lại Dực dường như không có chỗ phản bác.
Con bé đã nói đến như thế, nếu mình không đồng ý, thì chẳng phải thừa nhận mình là một thương nhân vô dụng không có năng lực.
Tưởng Lại Dực nhìn vào ánh mắt Vãn Hâm, bên trong thâm trầm, lộ ra vài phần phức tạp khó đoán - đứa con gái này, trước kia ông chỉ biết, là một người con gái vô cùng có chủ kiến lại đầy trách nhiệm, chỉ cần là việc nó quyết định, thì rất ít người có thể khiến nó thay đổi chủ ý.
Vãn Hâm rất thông minh, kỳ thật ngũ quan của cô có lẽ không bằng mẹ cô Đồng Thanh Mộng tinh xảo xuất sắc như vậy, nhưng khí chất trên người cô, lại hoàn toàn vượt xa Đồng Thanh Mộng.
"Cho dù là như vậy, con đột nhiên đề nghị ly hôn như vậy, không hề báo trước, đối với Ôn gia mà nói, thật sự là có điểm không thích hợp."
Vãn Hâm mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, mỗi một lời nói ra tuy có chút gây khó dễ nhưng vẫn đúng mực: "Ba, chỉ cần là ba đồng ý , con tin tưởng những vấn đề khác, cũng đều không thành vẫn đề. Ôn gia bên kia, cùng lắm chính là ý kiến của Ôn Hàn Vũ, cho nên con sẽ cùng anh ấy nói rõ ràng. Con là con gái của ba, mặc kệ làm cái gì, hay là nói cái gì, con cũng sẽ không làm mất mặt ba, hoặc là để cho ba hy sinh cái gì. Ôn Hàn Vũ là một người đàn ông thành thục hiểu đạo lý, ngày mai con sẽ tự mình đi tìm anh ấy thảo luận chuyện này, nếu có thể dùng lời nói, con hy vọng chúng con ly hôn trong hòa bình, hạng mục trước đó của hai người vẫn có thể hợp tác như cũ, ba thấy sao?"
Lúc này ông giống như bị người đẩy đến vách núi trước mặt, chờ đến những giây phút cuối cùng, lại cho đối phương bậc thang để leo xuống.
Trước đó Tưởng Lại Dực có hơi nhượng bộ là bởi vì lợi ích trước mắt, mà hiện tại Vãn Hâm nói mấy câu như thế, hiển nhiên là nhắm đúng trọng tâm, ông còn gì để nói nữa đâu?
Ly hôn, ông tất nhiên là không hy vọng rồi, nhưng đứa con gái này, nói chuyện vô cùng thành thạo, ông cảm giác chính mình giống như là trên bàn đàm phán, còn chưa có mở lời, đã bị cô nói mấy câu chặn họng.
Ông gật gật đầu, nhìn vào ánh mắt Vãn Hâm, càng ngày càng phức tạp, khó đoán.
Xem ra, nó thật sự là có chuẩn bị mà đến.
****************************************************
Ôn Hàn Vũ cau mày, cầm tập văn kiện trong tay ném vào quản lí phía đối diện, giọng nam trầm thấp vô cùng căng chặt: "Ông cảm thấy đây là cái tôi cần?"
Quản lí nơm nớp lo sợ, liên tục giải thích: "Ôn tổng, thật có lỗi, tôi lập tức mang đi sửa lại lần nữa."
"Buổi chiều ngày mai tôi muốn xem qua phương án tốt nhất, bây giờ đi ra ngoài!"
Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt vuốt cái mũi có chút phát đau, quản lí vừa mới rời khỏi, trợ lý liền gõ cửa tiến vào. Nữ trợ lý trầm ổn trước sau như một đứng trước mặt anh, lúc này giọng điệu lại có chút khác thường ngoài ý muốn.
"Ôn tổng, cái kia, bên ngoài hình như là vợ của anh đến đây."
Động tác vuốt mũi của Ôn Hàn Vũ đột nhiên dừng lại một chút, lúc này ngoài ý muốn không chỉ có trợ lý của anh, ngay cả anh cũng có vài phần bất ngờ.
Đồng Vãn Hâm?
Đêm qua ở Ôn gia chưa đủ ầm ĩ, hôm nay còn trực tiếp tìm tới tận công ty của anh?
Ly hôn, cô ta thật sự có ý này, 6 năm trước nói gả liền gả, 6 năm sau nói ly liền ly, Ôn Hàn Vũ anh thật sự trong suy nghĩ của cô không đáng giá bằng một “tấm ván cầu”!
Nhớ tới đêm qua, ở thư phòng Ôn Hạo Hiên nói mấy câu với mình, hiện tại anh ngẫm lại, lại cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Hàn Vũ, con làm việc gì, ba đây luôn yên tâm, ba không biết Tưởng gia bên kia là có ý gì, đột nhiên liền đưa ra ly hôn như vậy, là Vãn Hâm đưa ra quyết định, hay là Tưởng gia phía sau giật dây. Thế nhưng Ôn thị chúng ta cùng Tưởng thị có nhiều lợi ích vướng mắt, cho nên mặc kệ thế nào, con đều phải thận trọng.Việc riêng của con, ba sẽ không hỏi quá nhiều, nhưng hôn sự của con cùng Vãn Hâm, cũng coi như việc riêng của hai đứa, hơn nữa bà nội của con bên kia, khẳng định là không hy vọng con ly hôn. Cho nên ba nói với con một câu, cái nào nặng cái nào nhẹ, bản thân con hãy suy nghĩ kỹ rồi hẳn quyết định."
Ôn Hàn Vũ nhíu chặt chân mày, trợ lý đứng ở một bên, nhìn ngũ quan yên lặng của cấp trên, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, nhưng thật lâu anh ấy không lên tiếng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô có chút sốt ruột, hiện tại là ý gì?
"Ôn tổng?"
Cô thử kêu một tiếng, vừa định hỏi một chút, bây giờ vị "Ôn thiếu phu nhân" này còn đang chờ bên ngoài, anh tính toán xử lý thế nào. Vốn dĩ cửa văn phòng làm việc đang đóng chặt, bỗng nhiên "phanh" một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy vào, một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng theo đó truyền đến.
Hai người đều sửng sốt, sắc mặt kinh ngạc của trợ lý quay lại, văn phòng này của Ôn tổng, tìm khắp cả Ôn thị, cũng không ai dám trực tiếp không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào như thế. Cho dù trước kia "Trịnh tiểu thư" thường xuyên đến nơi này của Ôn tổng, mỗi lần gặp anh ấy, cũng phải được anh ấy cho phép mới có thể tiến vào.
Hiện tại vợ cả "Ôn thiếu phu nhân" này, thật đúng là "không lên tiếng thì thôi một khi cất lời liền nổi tiếng"!
Trợ lý nhìn thoáng qua người ngồi sau bàn làm việc, ngũ quan xinh xắn đã làm gương mặt người đàn ông thâm trầm lạnh lẽo hoàn toàn, cô ho nhẹ một tiếng, vô cùng thức thời rời khỏi văn phòng, đương nhiên thời điểm lướt qua người Vãn Hâm, cũng không quên khéo léo chào hỏi.
"Ôn thiếu, nga, không đúng, ở Ôn thị, tôi gọi anh là Ôn tổng sẽ thích hợp hơn."
Vãn Hâm không mời mà đến, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ gì, không những thế khuôn mặt trắng noãn lộ vẻ lạnh nhạt hào phóng mà mỉm cười, tự nhiên thoải mái ngồi đối diện Ôn Hàn Vũ. Cô bắt chéo hai chân, cũng không chờ Ôn Hàn Vũ nói gì, tự mình nói tiếp: "Thật có lỗi, quấy rầy đến Ôn tổng công tác, nhưng tôi cũng rất bất đắc dĩ, có một số việc, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên mau chóng giải quyết một chút."
Ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô, chậm rãi đưa lên tai, đem vài sợi tóc vén ra sau vành tai, trên ngón trỏ, một chiếc nhẫn bạc, lóe sáng, đúng lúc rơi vào trong đôi mắt đầy nham hiểm, hung ác của Ôn Hàn Vũ.
Ngón tay người đàn ông đang nắm cây bút máy đắt tiền, đột nhiên căng thẳng, lông mày nhíu càng lúc càng chặt, đáy mắt thâm thúy phát ra tia sáng, chưa đầy hàn băng lạnh lẽo.
Nhẫn đeo trên ngón trỏ - thể hiện bản thân còn độc thân, chưa lập gia đình!
"Chuyện ly hôn này, tôi nghĩ nên cùng Ôn tổng bàn bạc thật tốt."
Con ngươi người đàn ông thâm thúy lại bình tĩnh, chậm rãi từ ngón trỏ mảnh khảnh của cô rời đi, cuối cùng ngẩng đầu lên, dừng trên người phụ nữ trước mặt này.
Đoạn hôn nhân nhưng không tính là hôn nhân này, ngay cả khi trong 6 năm qua giống như không tồn tại, thì đối với Ôn Hàn Vũ mà nói, giống như anh muốn làm gì thì làm. Nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên trở về, sau đó lại yêu cầu ly hôn, thì cái danh "Ôn thiếu phu nhân" này , anh thật đúng là sắp quên.
Trước mắt anh thật sự chưa nghĩ ra, cô đột nhiên đề xuất ly hôn như vậy có mục đích gì?
Người của Tưởng gia, với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là có thêm một đối tác làm ăn, đối với Tưởng Lại Dực anh cũng chỉ giữ thái độ tôn trọng đúng mực. Một tháng một lần gia đình gặp mặt ăn bữa cơm, anh cũng không phản đối việc có người Tưởng gia tham gia vào, dù sao kết hôn thương mại, cũng chính là như vậy.
Nhưng hiện tại cô lại mãnh liệt đưa ra yêu cầu ly hôn như vậy, anh không thể không suy nghĩ "mục đích" sau lưng là cái gì?
Ôn Hàn Vũ hầu kết khêu gợi trượt lên xuống một chút, hai cánh môi mỏng hơi hơi nhếch, ngón tay dài chậm rãi ở trên văn kiện xẹt qua vài nét bút, chân mày hơi nhướng, giọng nam trầm thấp, bên trong rét lạnh, lộ ra lạnh nhạt rõ ràng: "Đồng tiểu thư? Tôi xưng hô với cô như vậy, cô cảm thấy thích hợp không?"
Vãn Hâm rõ ràng cảm giác được, người đàn ông áo quần chỉnh tề đối diện này, thanh sắc bất động mà khiêu khích chính mình.
Cô thoải mái hào phóng mà lộ vẻ tươi cười, bình tĩnh phản bác: "Nam nữ còn độc thân, thật sự hẳn là xưng tiểu thư, thế nhưng tôi cùng Ôn tổng quan hệ hôn nhân, chúng ta đều biết rõ, cũng chỉ là "diễn kịch trên sân khấu" mà thôi, tôi thời điểm ở nước ngoài, có thể nói rằng Ôn tổng cũng không khác đàn ông độc thân cho mấy, cho nên anh gọi tôi là Đồng tiểu thư, tôi cảm thấy có thể tiếp nhận được."
Ôn Hàn Vũ môi mỏng kéo ra một cái, ngữ khí đầy châm biếm: "Thật không? Không biết thời điểm Đồng tiểu thư ở nước ngoài, có phải là không chịu nổi cô đơn, toàn thân trên dưới không thể chờ đợi muốn thể hiện ra bên ngoài cái mác "độc thân, muốn được kết hôn"?"
Vãn Hâm nghe ra những lời này của Ôn Hàn Vũ, mỗi một lời phát ra đều hạ nhục mình một cách ý tứ, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ôn tổng, anh sao có thể nói như vậy? Cái gì mà "không chịu cô đơn"? Tôi ở nước ngoài thật sự không có thời gian suy nghĩ cô đơn hay không cô đơn, mỗi ngày tôi đều có không ít các khóa học, còn phải đi ra ngoài làm thêm, về phần Ôn tổng anh là không phải không chịu cô đơn, cái này tôi không rõ ràng lắm."
Sắc mặt Ôn Hàn Vũ đột nhiên trầm xuống,
"Còn có, Ôn tổng anh vừa mới nói câu cuối cùng kia - toàn thân trên dưới muốn gắn mác độc thân, muốn được kết hôn. Tôi cảm thấy Ôn tổng anh đã hiểu lầm rồi, trùng hôn cũng là tội, tuy rằng tôi không học về luật pháp, nhưng điều cơ bản này, tôi vẫn biết. Cho dù tôi nghĩ muốn tìm một người đàn ông để kết hôn, tối thiểu, trước đó Ôn tổng anh phải cùng tôi ký vào đơn ly hôn."
Người phụ nữ này, thật sự nhanh mồm nhanh miệng, Ôn Hàn Vũ vô cùng kinh ngạc, chẳng qua hai cánh môi đỏ tươi giương lên, bộ dạng xem ra rất tốt, nói ra những lời không hài lòng, đôi mắt anh nheo lại, ngón tay thon dài rất có quy luật gõ từng nhịp từng nhịp trên văn kiện, hơi thở người đàn ông, cũng theo đó dần dần lạnh xuống.
Bình luận facebook