Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Có thể là vấn đề liên quan đến Ôn Hàn Vũ, mỗi khi Tưởng Lại Dực nhắc tới, Vãn Hâm vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng. Nhiều năm như vậy mà cô vẫn không muốn đổi họ, chắc chắn là bởi vì trong lòng cô còn lại ranh giới cuối cùng và thái độ thách thức. Vậy mà bây giờ vì để được ly hôn thuận lợi với Ôn Hàn Vũ, cô ấy vậy mà lại đồng ý đổi họ.
Có đôi khi Tưởng Lại Dực nghi vấn, cá tính này của Vãn Hâm rốt cuộc là giống ai?
Bản thân ông cũng không phải là người có tính cách cố chấp, Đồng Thanh Mộng càng không phải. Nhưng con gái ông hết lần này tới lần khác rất có chủ kiến, chuyện gì cũng tuyệt đối không để bản thân bị người khác dắt mũi.
"Vãn Vãn, con vừa nói cái gì? Con muốn đổi họ?"
Đồng Thanh Mộng ngạc nhiên, con gái bà tính tình thế nào, bà còn không hiểu sao? Bà không nghĩ tới, Vãn Hâm lại kiên định đến nước này:
"Con không phải nói đùa chứ?"
"Mẹ, đương nhiên là con nói thật."
Vãn Hâm nhìn Tưởng Lại Dực, giọng nữ nhu hòa lại kiên định:
"Ba, hi vọng ba có thể đồng ý, con còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, tới lúc đó, con nhất định sẽ quay về giúp ba quản lý công ty. Nếu như ba tin tưởng con, con sẽ không để cho ba phải thất vọng, con là con gái của ba, không phải sao?"
Ánh mắt Tưởng Lại Dực khẽ chớp, trong lúc nhất thời không phản bác nổi một lời.
Đúng, xã hội bây giờ, chỉ chừa chỗ đứng cho kẻ có năng lực, mặc kệ nam nữ. Cho dù Ôn Hàn Vũ có tài giỏi đến đâu thì đó cũng là con nhà người ta, huống hồ tuy ông xem anh là con rể của mình nhưng anh cũng chưa bao giờ nể trọng ông nửa phân.
Bây giờ, con gái thông minh chịu nhìn về phía mình, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
"Được, ba đồng ý."
*****
Bình thường Ôn Hàn Vũ chỉ chú tâm dồn sức lực vào Ôn thị, những nơi như hộp đêm anh đặc biệt ít đặt chân đến, ngẫu nhiên đến mấy nơi đó một chút, cũng chỉ uống chút rượu, tán gẫu với bạn bè vài câu. Vì thế hôm nay lúc ở "Tinh quang hội sở" Giang Thanh Thành nhìn thấy anh, thật đúng là ngoài ý muốn.
"Ơ, đây không phải là Ôn thiếu gia của chúng ta sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới đây? Lại còn chủ động tới tìm tôi."
Giang Thanh Thành là bạn tốt nhiều năm của Ôn Hàn Vũ, hộp đêm "Tinh quang hội sở" được sở hữu dưới tên của anh ấy. Tác phong của anh ta không giống với vẻ điềm tĩnh hướng nội lại tinh tế của Ôn Hàn Vũ, ngũ quan đẹp như nhau, từ đầu đến cuối đều mang nét cười, cặp mắt đào hoa mê người, lúc nào cũng mang theo một tầng khí lạnh không thể đoán trước được. Bất cứ ai hiểu rõ Giang Thanh Thành đều biết rằng thủ đoạn của anh ta hoàn toàn trái ngược với sự quyến rũ xấu xa của anh ta, cho nên đến hôm nay anh ta đã là ông trùm của các hội sở tại thành phố B.
"Không phải tới tìm cậu, đến uống rượu mà thôi."
Ôn Hàn Vũ đưa tay đẩy Giang Thanh Thành qua một bên, đi đến trước tủ rượu, chọn một bình rượu đỏ cổ điển. Vừa mới chuẩn bị mở, Giang Thanh Thành liền xông tới, nhìn có chút hả hê nói:
"Ôn thiếu hình như tâm tình không tốt lắm, có phải vợ của cậu vừa mới về đã đến tìm cậu ầm ĩ đòi ly hôn? Tôi cho là cậu chưa bao giờ quan tâm cô ấy như thế đó, không ngờ sức hấp dẫn của cô ấy lại lớn như vậy."
"Sao cậu lại biết chuyện này?"
Ôn Hàn Vũ nhíu mày, cầm ly rượu lên, nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ: "Đồng Vãn Hâm trở về cũng mới có vài ngày, ở trong ấn tượng của tôi, cậu hình như cũng không biết cô ấy."
Giang Thanh Thành nhíu mày thần bí: "Cậu đoán xem."
"Chẳng qua cũng chỉ có Đàm Tễ miệng rộng nói cho cậu."
Giang Thanh Thành với Đàm Tễ quan hệ không tệ, tất cả các hoạt động kinh doanh hợp pháp của hội sở đều do Đàm Tễ phụ trách. Chuyện ly hôn này, nhất định cũng từ Đàm Tễ miệng rộng nói lộ ra.
"Chính miệng cậu ta nói chuyện này, vậy mà còn làm luật sư?"
Ôn Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng: "Cậu phải cẩn thận một chút, có ngày những bí mật kia của cậu cũng bị cậu ta lỡ miệng nói ra đấy."
Giang Thanh Thành chậc chậc hai tiếng, giọng mang vẻ trêu chọc: "Đàm Tễ có thể nói với cậu cái gì, anh ta cũng có thể nói với tôi cái đó. Ở thành phố B này toàn bộ thục nữ đều chạy theo Ôn đại thiếu gia như vịt, vậy mà lúc đụng phải một cái đinh, hơn nữa tác dụng còn vô cùng cứng rắn, vậy ra đây là —— tình tiết Ôn đại thiếu gia bị chê bai sao?"
Ôn Hàn Vũ nhìn cái tên xấu xa bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, bước chân dài đi đến bên cạnh ghế sô pha, cơ thể cường tráng ngồi xuống, hai chân ưu nhã đan chéo, tác phong cử chỉ trầm ổn:
"Tôi thật không ngờ cậu còn có hứng thú tò mò chuyện riêng của người khác đấy."
"Cậu nói lời này làm tôi thương tâm biết bao, cậu sao có thể gọi là 'người khác'?"
Biểu cảm của Giang Thanh Thành vô cùng khoa trương, còn đưa tay đặt trên ngực:
"Cậu nói vậy làm trái tim tôi cũng phải vỡ tan."
Ôn Hàn Vũ lại tỏ rõ vẻ chán ghét: "Thật có lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông!"
Hai người lời qua tiếng lại trêu ghẹo lẫn nhau, bất chợt điện thoại di động của Ôn Hàn Vũ vang lên. Anh lấy ra nhìn thoáng qua dãy số, lông mày anh tuấn cũng cau lại, do dự một lát mới nhận. Là Lê Nhược Anh gọi đến. Sau đó giọng nói nhẹ nhàng, xuyên thấu qua sóng điện truyền đến trong tai anh:
"Hàn Vũ, ngày mai anh có rảnh không? Ba em muốn anh qua đây ăn bữa cơm."
"Có việc gì không?" Ôn Hàn Vũ lời ít mà ý nhiều, một tay giữ ly thủy tinh, không uống mà lắc nhẹ ly rượu vang, chất lỏng đỏ đậm soi ra một khuôn mặt đầy khí khái, lộ ra mấy phần lạnh lùng lẫn sắc bén tinh xảo.
"Cũng không có việc gì, lâu rồi anh không tới chỗ em, ba em muốn gặp anh một chút."
Đại khái là sợ Ôn Hàn Vũ sẽ từ chối, Lê Nhược Anh nhanh nhạy thêm vào một câu: "Với lại, anh trai em cũng quay về rồi, anh ấy cũng nói muốn gặp anh."
Anh trai Lê Nhược Anh, Lê Đặng Chi cùng Ôn Hàn Vũ là bạn thân lớn lên cùng nhau. Trong khoảng thời gian này cậu ấy đi nước Pháp công tác, không ngờ đã quay lại rồi, Ôn Hàn Vũ cũng có suy nghĩ muốn gặp bạn thân nên đơn giản đồng ý.
Ngay khi Ôn Hàn Vũ đồng ý, Lê Nhược Anh hết sức vui mừng, còn chuẩn bị muốn nói gì đó, phòng khách bên này của Giang Thanh Thành liền có người gõ cửa, khi anh vừa cho người ta vào phòng, Ôn Hàn Vũ đã nói câu: "Vậy ngày mai sẽ liên lạc lại." sau đó liền cúp máy.
"Chuyện gì?" Người đi vào là thuộc hạ của Giang Thanh Thành, quản lý hộp đêm. Vừa thấy Ôn Hàn Vũ, trước tiên cung kính gật đầu, sau đó mới nhìn Giang Thanh Thành nói:
"Giang thiếu, ngoài kia có khách đến nên mở mấy bình rượu ngon, không biết vì nguyên nhân gì lại xảy ra tranh chấp, còn đánh nhau, tuy đã gọi bảo vệ nhưng cũng không kéo ra được."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, cậu cũng đến hỏi tôi?"
Quản lý vẫn chưa nói hết, Giang Thanh Thành sắc mặt đã âm trầm, không nhịn được cắt ngang.
"Giang thiếu, bởi vì người kia nói anh ta là Tần Phiền Cương."
Thực ra là người trong cái vòng luẩn quẩn này, tới tới lui lui cũng có nhiêu đó, vừa nhắc tới tên, tất cả mọi người đã ngầm hiểu lẫn nhau. Tần Phiền Cương này, mặc dù danh tính của anh ta rất khó xử, cộng thêm chủ nhân của Tần gia hiện nay là Tần Hoài. Tần Hoài có 4 người con gái, 1 con trai. Tần Phiền Cương thật ra là con thứ năm trong nhà, thế nhưng vì năm đó mẹ của hắn chưa từng được Tần gia công nhận, cho nên người chị sinh ra sau anh, dù anh lớn hơn 2 tháng nhưng lại thành chị gái của anh.
Nhưng sau khi mẹ Tần Phiền Cương trở về Tần gia, khác hoàn toàn với Đồng Thanh Mộng. Mẹ của Tần Phiền Cương là người rất có thủ đoạn, bà ấy tóm chặt lấy tim Tần Hoài, dù con trai bà nhỏ nhất nhà thì cũng là con trai của nhà họ Tần một cách danh chính ngôn thuận. Cũng bởi vậy, trong nhà Tần Phiền Cương, mẹ anh luôn gọi anh ta là tiểu Ngũ, đương nhiên cũng vì muốn thể hiện rõ ràng địa vị của mình. Hai năm trước mẹ của Tần Phiền Cương đã trở về thành phố B, Tần Phiền Cương và Tần Hoài vẫn khá xa cách, cho nên những năm gần đây vẫn không chịu trở về.
Lần này bởi vì hay tin Vãn Hâm ở thành phố B, đêm hôm khuya khoắt, không đợi ở trong khách sạn đã chạy tới hộp đêm lớn nhất thành phố B, không để ý tới chuyện mình vẫn chưa hoàn toàn lưu loát tiếng Trung, cuối cùng còn ra tay đánh nhau với người khác.
Anh ta tính tình không tốt, tính cách cũng có vài phần kiêu căng phách lối, ngoại trừ Vãn Hâm, ngay cả mẹ của mình anh cũng có lúc mất khống chế mà trở nên bướng bỉnh. Bây giờ đang ở bên ngoài, vì uống vài chén rượu, khí huyết dâng lên nên đã đánh nhau với người ta làm đồ vật xung quanh không tránh khỏi số phận bị đập bể.
Lúc Ôn Hàn Vũ và Giang Thanh Thành xuống tới nơi, Tần Phiền Cương đang ngồi yên tĩnh ở một bên ghế sa lon, trên mặt đất có một người đàn ông nằm bất động, khắp người đầy vết thương, toàn bộ đại sảnh đã thành một mảnh hỗn độn, hình như có người đã báo cảnh sát, đúng lúc có cảnh sát ở gần đây, chờ đến khi bọn anh xuống tới nơi thì hai người cảnh sát kia đang xử lý chuyện này.
Quản lý dẫn Giang Thanh Thành xuống, vừa thấy được cảnh sát thì lập tức đổi sắc mặt, ông ta xoay người sang muốn giải thích: "Giang thiếu, tôi không biết là ai báo cảnh sát, thật có lỗi."
Trên mặt Giang Thanh Thành không biểu hiện gì, chỉ là khắp người cũng đã tỏa ra khí lạnh. Trên địa bàn của anh mà có cảnh sát tìm tới cửa, đây là điều anh rất kiêng kị.
Quản lý đã sợ đến lo nơm nớp, chỉ có Ôn Hàn Vũ đứng ở một bên, lại hoàn toàn không cảm giác được Giang Thanh Thành tức giận. Hai tay của anh để trong túi quần tây, đôi mắt sâu thẳm, ánh đèn sắc cam trùng hợp chiếu sáng ngay trên đỉnh đầu anh.
Cách mấy bóng người lắc lư, Tần Phiền Cương cũng nhìn thấy anh, trên mặt có chút ngoài ý muốn, chẳng qua cảnh sát đang ở bên cạnh đòi lấy khẩu cung, anh ra tay đánh người trước nên lúc này yêu cầu dẫn anh đi đồn cảnh sát. Tần Phiền Cương ngoài ý muốn lại vô cùng phối hợp, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi. Cậu một bên nhặt lên áo khoác của mình, đi tới trước mặt Ôn Hàn Vũ, cười như không cười nhìn anh ta, người đàn ông nhíu mày, dáng vẻ lộ ra vài phần tà khí, ở trước mặt Ôn Hàn Vũ, cậu trực tiếp dùng tiếng Anh nói:
"Tôi đã cảm thấy hôm nay tới nơi này có cái gì đó là lạ, hóa ra là tình địch của tôi ở đây, không đúng, sao anh có thể xem như tình địch của tôi được? Anh cũng là chỉ chồng trước trên danh nghĩa của bảo bối nhà tôi thôi."
Vẻ mặt Tần Phiền Cương tràn đầy khiêu khích nhìn Ôn Hàn Vũ. Vừa nghe đến hai chữ "chồng trước", chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy một cái, hai tay để trong túi vô ý thức siết chặt một chút, trong nháy mắt, ánh mắt anh thâm trầm như là một vũng biển sâu.
Mà bên cạnh Giang Thanh Thành lại nhịn không được bật cười. Tần Phiền Cương, anh đương nhiên là quen biết, cho nên mới tự mình xuống đây, cũng từng nghe tên miệng rộng Đàm Tễ kia kể qua quan hệ 3 người. Vốn tưởng Đàm Tễ kia thêm mắm thêm muối nói mò, bây giờ xem tình hình này, anh mới hiểu được là Đàm Tễ không nói mò, xem ra mấy năm nay, đường đường là "Ôn thiếu phu nhân", lại dây dưa không dứt với 'tiểu Ngũ của Tần gia'.
Anh đột nhiên cảm thấy, nơi này của mình bị phá thành ra như vậy, không chừng cũng đã biết lí do tại sao. Mình và Ôn Hàn Vũ quen biết đã bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ bắt được một phân biểu cảm khác thường nào của cậu ta, thật khiến người ta mong đợi mà.
Về phần hiện tại —— Giang Thanh Thành ho nhẹ một tiếng, đi lên phía trước đưa tay chào hỏi. Một tay anh sờ cằm, một tay ôm ngực, đầy hứng thú mà nhìn sắc mặt nặng nề của người đàn ông bên cạnh.
"Cậu nói tiếng Trung không tốt lắm, năng lực lý giải cũng không bằng một học sinh tiểu hiểu, cậu có biết chồng trước là có ý gì không?"
Ôn Hàn Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, vốn dĩ anh đang đứng tại bậc cuối cùng trên bậc thang, dáng người Tần Phiền Cương và anh xấp xỉ, chỉ là hai người chênh lệch nhau có một bậc thang vậy mà lúc nhìn qua khí thế của cậu ta đã hoàn toàn thua Ôn Hàn Vũ.
Có đôi khi Tưởng Lại Dực nghi vấn, cá tính này của Vãn Hâm rốt cuộc là giống ai?
Bản thân ông cũng không phải là người có tính cách cố chấp, Đồng Thanh Mộng càng không phải. Nhưng con gái ông hết lần này tới lần khác rất có chủ kiến, chuyện gì cũng tuyệt đối không để bản thân bị người khác dắt mũi.
"Vãn Vãn, con vừa nói cái gì? Con muốn đổi họ?"
Đồng Thanh Mộng ngạc nhiên, con gái bà tính tình thế nào, bà còn không hiểu sao? Bà không nghĩ tới, Vãn Hâm lại kiên định đến nước này:
"Con không phải nói đùa chứ?"
"Mẹ, đương nhiên là con nói thật."
Vãn Hâm nhìn Tưởng Lại Dực, giọng nữ nhu hòa lại kiên định:
"Ba, hi vọng ba có thể đồng ý, con còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, tới lúc đó, con nhất định sẽ quay về giúp ba quản lý công ty. Nếu như ba tin tưởng con, con sẽ không để cho ba phải thất vọng, con là con gái của ba, không phải sao?"
Ánh mắt Tưởng Lại Dực khẽ chớp, trong lúc nhất thời không phản bác nổi một lời.
Đúng, xã hội bây giờ, chỉ chừa chỗ đứng cho kẻ có năng lực, mặc kệ nam nữ. Cho dù Ôn Hàn Vũ có tài giỏi đến đâu thì đó cũng là con nhà người ta, huống hồ tuy ông xem anh là con rể của mình nhưng anh cũng chưa bao giờ nể trọng ông nửa phân.
Bây giờ, con gái thông minh chịu nhìn về phía mình, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.
"Được, ba đồng ý."
*****
Bình thường Ôn Hàn Vũ chỉ chú tâm dồn sức lực vào Ôn thị, những nơi như hộp đêm anh đặc biệt ít đặt chân đến, ngẫu nhiên đến mấy nơi đó một chút, cũng chỉ uống chút rượu, tán gẫu với bạn bè vài câu. Vì thế hôm nay lúc ở "Tinh quang hội sở" Giang Thanh Thành nhìn thấy anh, thật đúng là ngoài ý muốn.
"Ơ, đây không phải là Ôn thiếu gia của chúng ta sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới đây? Lại còn chủ động tới tìm tôi."
Giang Thanh Thành là bạn tốt nhiều năm của Ôn Hàn Vũ, hộp đêm "Tinh quang hội sở" được sở hữu dưới tên của anh ấy. Tác phong của anh ta không giống với vẻ điềm tĩnh hướng nội lại tinh tế của Ôn Hàn Vũ, ngũ quan đẹp như nhau, từ đầu đến cuối đều mang nét cười, cặp mắt đào hoa mê người, lúc nào cũng mang theo một tầng khí lạnh không thể đoán trước được. Bất cứ ai hiểu rõ Giang Thanh Thành đều biết rằng thủ đoạn của anh ta hoàn toàn trái ngược với sự quyến rũ xấu xa của anh ta, cho nên đến hôm nay anh ta đã là ông trùm của các hội sở tại thành phố B.
"Không phải tới tìm cậu, đến uống rượu mà thôi."
Ôn Hàn Vũ đưa tay đẩy Giang Thanh Thành qua một bên, đi đến trước tủ rượu, chọn một bình rượu đỏ cổ điển. Vừa mới chuẩn bị mở, Giang Thanh Thành liền xông tới, nhìn có chút hả hê nói:
"Ôn thiếu hình như tâm tình không tốt lắm, có phải vợ của cậu vừa mới về đã đến tìm cậu ầm ĩ đòi ly hôn? Tôi cho là cậu chưa bao giờ quan tâm cô ấy như thế đó, không ngờ sức hấp dẫn của cô ấy lại lớn như vậy."
"Sao cậu lại biết chuyện này?"
Ôn Hàn Vũ nhíu mày, cầm ly rượu lên, nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ: "Đồng Vãn Hâm trở về cũng mới có vài ngày, ở trong ấn tượng của tôi, cậu hình như cũng không biết cô ấy."
Giang Thanh Thành nhíu mày thần bí: "Cậu đoán xem."
"Chẳng qua cũng chỉ có Đàm Tễ miệng rộng nói cho cậu."
Giang Thanh Thành với Đàm Tễ quan hệ không tệ, tất cả các hoạt động kinh doanh hợp pháp của hội sở đều do Đàm Tễ phụ trách. Chuyện ly hôn này, nhất định cũng từ Đàm Tễ miệng rộng nói lộ ra.
"Chính miệng cậu ta nói chuyện này, vậy mà còn làm luật sư?"
Ôn Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng: "Cậu phải cẩn thận một chút, có ngày những bí mật kia của cậu cũng bị cậu ta lỡ miệng nói ra đấy."
Giang Thanh Thành chậc chậc hai tiếng, giọng mang vẻ trêu chọc: "Đàm Tễ có thể nói với cậu cái gì, anh ta cũng có thể nói với tôi cái đó. Ở thành phố B này toàn bộ thục nữ đều chạy theo Ôn đại thiếu gia như vịt, vậy mà lúc đụng phải một cái đinh, hơn nữa tác dụng còn vô cùng cứng rắn, vậy ra đây là —— tình tiết Ôn đại thiếu gia bị chê bai sao?"
Ôn Hàn Vũ nhìn cái tên xấu xa bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, bước chân dài đi đến bên cạnh ghế sô pha, cơ thể cường tráng ngồi xuống, hai chân ưu nhã đan chéo, tác phong cử chỉ trầm ổn:
"Tôi thật không ngờ cậu còn có hứng thú tò mò chuyện riêng của người khác đấy."
"Cậu nói lời này làm tôi thương tâm biết bao, cậu sao có thể gọi là 'người khác'?"
Biểu cảm của Giang Thanh Thành vô cùng khoa trương, còn đưa tay đặt trên ngực:
"Cậu nói vậy làm trái tim tôi cũng phải vỡ tan."
Ôn Hàn Vũ lại tỏ rõ vẻ chán ghét: "Thật có lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông!"
Hai người lời qua tiếng lại trêu ghẹo lẫn nhau, bất chợt điện thoại di động của Ôn Hàn Vũ vang lên. Anh lấy ra nhìn thoáng qua dãy số, lông mày anh tuấn cũng cau lại, do dự một lát mới nhận. Là Lê Nhược Anh gọi đến. Sau đó giọng nói nhẹ nhàng, xuyên thấu qua sóng điện truyền đến trong tai anh:
"Hàn Vũ, ngày mai anh có rảnh không? Ba em muốn anh qua đây ăn bữa cơm."
"Có việc gì không?" Ôn Hàn Vũ lời ít mà ý nhiều, một tay giữ ly thủy tinh, không uống mà lắc nhẹ ly rượu vang, chất lỏng đỏ đậm soi ra một khuôn mặt đầy khí khái, lộ ra mấy phần lạnh lùng lẫn sắc bén tinh xảo.
"Cũng không có việc gì, lâu rồi anh không tới chỗ em, ba em muốn gặp anh một chút."
Đại khái là sợ Ôn Hàn Vũ sẽ từ chối, Lê Nhược Anh nhanh nhạy thêm vào một câu: "Với lại, anh trai em cũng quay về rồi, anh ấy cũng nói muốn gặp anh."
Anh trai Lê Nhược Anh, Lê Đặng Chi cùng Ôn Hàn Vũ là bạn thân lớn lên cùng nhau. Trong khoảng thời gian này cậu ấy đi nước Pháp công tác, không ngờ đã quay lại rồi, Ôn Hàn Vũ cũng có suy nghĩ muốn gặp bạn thân nên đơn giản đồng ý.
Ngay khi Ôn Hàn Vũ đồng ý, Lê Nhược Anh hết sức vui mừng, còn chuẩn bị muốn nói gì đó, phòng khách bên này của Giang Thanh Thành liền có người gõ cửa, khi anh vừa cho người ta vào phòng, Ôn Hàn Vũ đã nói câu: "Vậy ngày mai sẽ liên lạc lại." sau đó liền cúp máy.
"Chuyện gì?" Người đi vào là thuộc hạ của Giang Thanh Thành, quản lý hộp đêm. Vừa thấy Ôn Hàn Vũ, trước tiên cung kính gật đầu, sau đó mới nhìn Giang Thanh Thành nói:
"Giang thiếu, ngoài kia có khách đến nên mở mấy bình rượu ngon, không biết vì nguyên nhân gì lại xảy ra tranh chấp, còn đánh nhau, tuy đã gọi bảo vệ nhưng cũng không kéo ra được."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, cậu cũng đến hỏi tôi?"
Quản lý vẫn chưa nói hết, Giang Thanh Thành sắc mặt đã âm trầm, không nhịn được cắt ngang.
"Giang thiếu, bởi vì người kia nói anh ta là Tần Phiền Cương."
Thực ra là người trong cái vòng luẩn quẩn này, tới tới lui lui cũng có nhiêu đó, vừa nhắc tới tên, tất cả mọi người đã ngầm hiểu lẫn nhau. Tần Phiền Cương này, mặc dù danh tính của anh ta rất khó xử, cộng thêm chủ nhân của Tần gia hiện nay là Tần Hoài. Tần Hoài có 4 người con gái, 1 con trai. Tần Phiền Cương thật ra là con thứ năm trong nhà, thế nhưng vì năm đó mẹ của hắn chưa từng được Tần gia công nhận, cho nên người chị sinh ra sau anh, dù anh lớn hơn 2 tháng nhưng lại thành chị gái của anh.
Nhưng sau khi mẹ Tần Phiền Cương trở về Tần gia, khác hoàn toàn với Đồng Thanh Mộng. Mẹ của Tần Phiền Cương là người rất có thủ đoạn, bà ấy tóm chặt lấy tim Tần Hoài, dù con trai bà nhỏ nhất nhà thì cũng là con trai của nhà họ Tần một cách danh chính ngôn thuận. Cũng bởi vậy, trong nhà Tần Phiền Cương, mẹ anh luôn gọi anh ta là tiểu Ngũ, đương nhiên cũng vì muốn thể hiện rõ ràng địa vị của mình. Hai năm trước mẹ của Tần Phiền Cương đã trở về thành phố B, Tần Phiền Cương và Tần Hoài vẫn khá xa cách, cho nên những năm gần đây vẫn không chịu trở về.
Lần này bởi vì hay tin Vãn Hâm ở thành phố B, đêm hôm khuya khoắt, không đợi ở trong khách sạn đã chạy tới hộp đêm lớn nhất thành phố B, không để ý tới chuyện mình vẫn chưa hoàn toàn lưu loát tiếng Trung, cuối cùng còn ra tay đánh nhau với người khác.
Anh ta tính tình không tốt, tính cách cũng có vài phần kiêu căng phách lối, ngoại trừ Vãn Hâm, ngay cả mẹ của mình anh cũng có lúc mất khống chế mà trở nên bướng bỉnh. Bây giờ đang ở bên ngoài, vì uống vài chén rượu, khí huyết dâng lên nên đã đánh nhau với người ta làm đồ vật xung quanh không tránh khỏi số phận bị đập bể.
Lúc Ôn Hàn Vũ và Giang Thanh Thành xuống tới nơi, Tần Phiền Cương đang ngồi yên tĩnh ở một bên ghế sa lon, trên mặt đất có một người đàn ông nằm bất động, khắp người đầy vết thương, toàn bộ đại sảnh đã thành một mảnh hỗn độn, hình như có người đã báo cảnh sát, đúng lúc có cảnh sát ở gần đây, chờ đến khi bọn anh xuống tới nơi thì hai người cảnh sát kia đang xử lý chuyện này.
Quản lý dẫn Giang Thanh Thành xuống, vừa thấy được cảnh sát thì lập tức đổi sắc mặt, ông ta xoay người sang muốn giải thích: "Giang thiếu, tôi không biết là ai báo cảnh sát, thật có lỗi."
Trên mặt Giang Thanh Thành không biểu hiện gì, chỉ là khắp người cũng đã tỏa ra khí lạnh. Trên địa bàn của anh mà có cảnh sát tìm tới cửa, đây là điều anh rất kiêng kị.
Quản lý đã sợ đến lo nơm nớp, chỉ có Ôn Hàn Vũ đứng ở một bên, lại hoàn toàn không cảm giác được Giang Thanh Thành tức giận. Hai tay của anh để trong túi quần tây, đôi mắt sâu thẳm, ánh đèn sắc cam trùng hợp chiếu sáng ngay trên đỉnh đầu anh.
Cách mấy bóng người lắc lư, Tần Phiền Cương cũng nhìn thấy anh, trên mặt có chút ngoài ý muốn, chẳng qua cảnh sát đang ở bên cạnh đòi lấy khẩu cung, anh ra tay đánh người trước nên lúc này yêu cầu dẫn anh đi đồn cảnh sát. Tần Phiền Cương ngoài ý muốn lại vô cùng phối hợp, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi. Cậu một bên nhặt lên áo khoác của mình, đi tới trước mặt Ôn Hàn Vũ, cười như không cười nhìn anh ta, người đàn ông nhíu mày, dáng vẻ lộ ra vài phần tà khí, ở trước mặt Ôn Hàn Vũ, cậu trực tiếp dùng tiếng Anh nói:
"Tôi đã cảm thấy hôm nay tới nơi này có cái gì đó là lạ, hóa ra là tình địch của tôi ở đây, không đúng, sao anh có thể xem như tình địch của tôi được? Anh cũng là chỉ chồng trước trên danh nghĩa của bảo bối nhà tôi thôi."
Vẻ mặt Tần Phiền Cương tràn đầy khiêu khích nhìn Ôn Hàn Vũ. Vừa nghe đến hai chữ "chồng trước", chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy một cái, hai tay để trong túi vô ý thức siết chặt một chút, trong nháy mắt, ánh mắt anh thâm trầm như là một vũng biển sâu.
Mà bên cạnh Giang Thanh Thành lại nhịn không được bật cười. Tần Phiền Cương, anh đương nhiên là quen biết, cho nên mới tự mình xuống đây, cũng từng nghe tên miệng rộng Đàm Tễ kia kể qua quan hệ 3 người. Vốn tưởng Đàm Tễ kia thêm mắm thêm muối nói mò, bây giờ xem tình hình này, anh mới hiểu được là Đàm Tễ không nói mò, xem ra mấy năm nay, đường đường là "Ôn thiếu phu nhân", lại dây dưa không dứt với 'tiểu Ngũ của Tần gia'.
Anh đột nhiên cảm thấy, nơi này của mình bị phá thành ra như vậy, không chừng cũng đã biết lí do tại sao. Mình và Ôn Hàn Vũ quen biết đã bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ bắt được một phân biểu cảm khác thường nào của cậu ta, thật khiến người ta mong đợi mà.
Về phần hiện tại —— Giang Thanh Thành ho nhẹ một tiếng, đi lên phía trước đưa tay chào hỏi. Một tay anh sờ cằm, một tay ôm ngực, đầy hứng thú mà nhìn sắc mặt nặng nề của người đàn ông bên cạnh.
"Cậu nói tiếng Trung không tốt lắm, năng lực lý giải cũng không bằng một học sinh tiểu hiểu, cậu có biết chồng trước là có ý gì không?"
Ôn Hàn Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, vốn dĩ anh đang đứng tại bậc cuối cùng trên bậc thang, dáng người Tần Phiền Cương và anh xấp xỉ, chỉ là hai người chênh lệch nhau có một bậc thang vậy mà lúc nhìn qua khí thế của cậu ta đã hoàn toàn thua Ôn Hàn Vũ.
Bình luận facebook