Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
CHƯƠNG 117
Phó Tùng Lâm ở trong điện thoại rõ ràng sửng sốt một hồi, từ trong ngữ khí của Đường Hoài An, anh ta đã hiểu tình trạng hiện tại của cô: “Được, cậu nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”
Đường Hoài An nói rõ vị trí của mình, sau đó cúp điện thoại im lặng chờ đợi Phó Tùng Lâm tới.
Năm phút sau, Phó Tùng Lâm xuất hiện ở trước mặt của Đường Hoài An.
Khi anh ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh ở trên trán của Đường Hoài An, trên mặt xuất hiện biểu cảm lo lắng, nhìn trạng thái của Đường Hoài An, trong lòng của anh ta cũng đã hiểu được mấy phần: “Có phải là căn bệnh lại tái phát rồi không?”
Đường Hoài An khó khăn gật đầu: “Hình như… là vậy, vốn dĩ tôi muốn giải thích với cậu chuyện hồi lúc nãy, nhưng mà tha thứ cho tôi… bây giờ tôi không còn sức nữa…”
Trong mắt của Phó Tùng Lâm là sự đau lòng, vừa dìu cô vừa nói: “Mấy chuyện này để sau này rồi hẵng nói, bây giờ cậu không cần phải nói gì hết, tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.”
Đường Hoài An được Phó Tùng Lâm đỡ chậm rãi đứng dậy, cô không ngờ là lần này căn bệnh của mình lại tái phát nghiêm trọng như thế, cơn đau kịch liệt đến bây giờ vẫn còn chưa được làm dịu, xem ra sau này không thể không tìm bác sĩ Lục nói rõ một chút…
Đường Hoài An đau đến nỗi ngay cả đi đường cũng đi không được, Phó Tùng Lâm không do dự chút nào mà bế Đường Hoài An lên. Lúc đầu cô muốn từ chối, nhưng mà suy nghĩ lại tình huống hiện tại của mình, căn bản không cho phép cô từ chối.
“Việc khẩn cấp trước mắt chính là phải để cậu dừng đau, bệnh viện của Lục Vỹ cách nơi này quá xa, cho nên chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện gần đây thôi.”
Phó Tùng Lâm ôm Đường Hoài An đi rất nhanh, trong giọng nói còn có tiếng thở dốc.
Đường Hoài An cắn môi nhẹ gật đầu: “Cảm ơn…”
Hai người nhanh chóng đi đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ kê thuốc giảm đau cho Đường Hoài An, đồng thời thông qua chẩn bệnh, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy căn bệnh của Đường Hoài An đã kéo dài được một khoảng thời gian.
Nghe lời nói của bác sĩ, Đường Hoài An không biết nên có phản ứng gì, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện với người khác về bệnh tình của mình quá nhiều. Cô ném một ánh mắt cầu sự giúp đỡ với Phó Tùng Lâm, Phó Tùng Lâm hiểu ngay, sau đó nói chuyện với bác sĩ giúp cô.
Bởi vì thật sự rất đau, cho nên bệnh viện đã sắp xếp một cái giường cho Đường Hoài An tạm thời nghỉ ngơi, cô ngồi dựa trên giường bệnh, đưa tay nhận lấy một ly nước ấm của Phó Tùng Lâm đưa qua, uống viên thuốc với nước ấm, nhiệt độ ấm áp rót vào trong ngực.
Phó Tùng Lâm khoanh tay lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt giống như là đang dạy dỗ một đứa nhỏ không nghe lời: “Hoài An, cậu còn muốn kéo dài như thế này bao lâu nữa hả? Nhập viện và tiếp nhận điều trị chuyên nghiệp nhất sẽ làm cho căn bệnh của cậu tốt hơn nhiều.”
Ánh mắt của Đường Hoài An hơi lóe lên, cô biết bây giờ Phó Tùng Lâm đang nhìn mình, cô cúi đầu xuống uống một ngụm nước che giấu sự căng thẳng của mình. Thật ra thì sức khỏe của cô như thế nào, làm sao cô không hiểu được?
Thật ra thì Đường Hoài An biết rằng sở dĩ Phó Tùng Lâm đột nhiên nhắc nhở mình nghiêm túc như thế, chắc chắn là bởi vì anh ta đã liên lạc với bác sĩ Lục không ít lần. Bọn họ là bạn bè tốt, đương nhiên là bác sĩ Lục đối với căn bệnh của cô sẽ biết gì nói nấy.
Nhưng mà đối với bản thân của Đường Hoài An mà nói, thay vì ngày nào cũng chờ đợi uổng công trong bệnh viện hao tổn sinh mạng, còn không bằng cứ nắm bắt thời gian như hiện tại, cố gắng làm những chuyện mà bản thân mình muốn làm.
Dù sao, dù có dùng phương thức gì để đối xử với bệnh tình của mình, cuối cùng cũng sẽ chỉ có một kết quả… đó chính là chết.
Phó Tùng Lâm ở trong điện thoại rõ ràng sửng sốt một hồi, từ trong ngữ khí của Đường Hoài An, anh ta đã hiểu tình trạng hiện tại của cô: “Được, cậu nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”
Đường Hoài An nói rõ vị trí của mình, sau đó cúp điện thoại im lặng chờ đợi Phó Tùng Lâm tới.
Năm phút sau, Phó Tùng Lâm xuất hiện ở trước mặt của Đường Hoài An.
Khi anh ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh ở trên trán của Đường Hoài An, trên mặt xuất hiện biểu cảm lo lắng, nhìn trạng thái của Đường Hoài An, trong lòng của anh ta cũng đã hiểu được mấy phần: “Có phải là căn bệnh lại tái phát rồi không?”
Đường Hoài An khó khăn gật đầu: “Hình như… là vậy, vốn dĩ tôi muốn giải thích với cậu chuyện hồi lúc nãy, nhưng mà tha thứ cho tôi… bây giờ tôi không còn sức nữa…”
Trong mắt của Phó Tùng Lâm là sự đau lòng, vừa dìu cô vừa nói: “Mấy chuyện này để sau này rồi hẵng nói, bây giờ cậu không cần phải nói gì hết, tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.”
Đường Hoài An được Phó Tùng Lâm đỡ chậm rãi đứng dậy, cô không ngờ là lần này căn bệnh của mình lại tái phát nghiêm trọng như thế, cơn đau kịch liệt đến bây giờ vẫn còn chưa được làm dịu, xem ra sau này không thể không tìm bác sĩ Lục nói rõ một chút…
Đường Hoài An đau đến nỗi ngay cả đi đường cũng đi không được, Phó Tùng Lâm không do dự chút nào mà bế Đường Hoài An lên. Lúc đầu cô muốn từ chối, nhưng mà suy nghĩ lại tình huống hiện tại của mình, căn bản không cho phép cô từ chối.
“Việc khẩn cấp trước mắt chính là phải để cậu dừng đau, bệnh viện của Lục Vỹ cách nơi này quá xa, cho nên chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện gần đây thôi.”
Phó Tùng Lâm ôm Đường Hoài An đi rất nhanh, trong giọng nói còn có tiếng thở dốc.
Đường Hoài An cắn môi nhẹ gật đầu: “Cảm ơn…”
Hai người nhanh chóng đi đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ kê thuốc giảm đau cho Đường Hoài An, đồng thời thông qua chẩn bệnh, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy căn bệnh của Đường Hoài An đã kéo dài được một khoảng thời gian.
Nghe lời nói của bác sĩ, Đường Hoài An không biết nên có phản ứng gì, bởi vì cô cũng không muốn nói chuyện với người khác về bệnh tình của mình quá nhiều. Cô ném một ánh mắt cầu sự giúp đỡ với Phó Tùng Lâm, Phó Tùng Lâm hiểu ngay, sau đó nói chuyện với bác sĩ giúp cô.
Bởi vì thật sự rất đau, cho nên bệnh viện đã sắp xếp một cái giường cho Đường Hoài An tạm thời nghỉ ngơi, cô ngồi dựa trên giường bệnh, đưa tay nhận lấy một ly nước ấm của Phó Tùng Lâm đưa qua, uống viên thuốc với nước ấm, nhiệt độ ấm áp rót vào trong ngực.
Phó Tùng Lâm khoanh tay lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt giống như là đang dạy dỗ một đứa nhỏ không nghe lời: “Hoài An, cậu còn muốn kéo dài như thế này bao lâu nữa hả? Nhập viện và tiếp nhận điều trị chuyên nghiệp nhất sẽ làm cho căn bệnh của cậu tốt hơn nhiều.”
Ánh mắt của Đường Hoài An hơi lóe lên, cô biết bây giờ Phó Tùng Lâm đang nhìn mình, cô cúi đầu xuống uống một ngụm nước che giấu sự căng thẳng của mình. Thật ra thì sức khỏe của cô như thế nào, làm sao cô không hiểu được?
Thật ra thì Đường Hoài An biết rằng sở dĩ Phó Tùng Lâm đột nhiên nhắc nhở mình nghiêm túc như thế, chắc chắn là bởi vì anh ta đã liên lạc với bác sĩ Lục không ít lần. Bọn họ là bạn bè tốt, đương nhiên là bác sĩ Lục đối với căn bệnh của cô sẽ biết gì nói nấy.
Nhưng mà đối với bản thân của Đường Hoài An mà nói, thay vì ngày nào cũng chờ đợi uổng công trong bệnh viện hao tổn sinh mạng, còn không bằng cứ nắm bắt thời gian như hiện tại, cố gắng làm những chuyện mà bản thân mình muốn làm.
Dù sao, dù có dùng phương thức gì để đối xử với bệnh tình của mình, cuối cùng cũng sẽ chỉ có một kết quả… đó chính là chết.
Bình luận facebook