Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
CHƯƠNG 116
Nhưng mà có vẻ như anh không muốn ở lại cùng mình cho dù là một giây, Mạc Tư Quân căn bản không chú ý tới Đường Hoài An không thích hợp, xe của anh đã lái đi xa.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Đường Hoài An chậm rãi ngồi xuống đất…
Đường Hoài An kịp phản ứng lại, chắc là căn bệnh của mình lại tái phát.
Trong lòng của cô dâng lên một cảm giác khủng hoảng, nền đất của bãi đỗ xe vô cùng lạnh, giống như là trái tim lúc này của Đường Hoài An. Cô nâng mắt lên nhìn xung quanh, có rất nhiều xe đậu ở đây, nhưng mà lại không có một người nào.
Một cảm giác bất lực xuất hiện ở trong đầu, cô dùng tay trái nắm chặt lấy vị trí lồng ngực. Cô oán trách mình một câu ở trong lòng, bởi vì sáng ngày hôm nay đi quá vội, cho nên đã quên mang theo thuốc giảm đau.
Cô run rẩy lấy điện thoại từ trong túi xách ra muốn gọi cho Phó Tùng Lâm một cuộc điện thoại xin giúp đỡ, nhưng mà ở đây là tầng hầm thứ hai, tín hiệu rất kém, căn bản không thể gọi điện thoại được.
Cảm giác đau đớn và bất lực làm cho ý thức của Đường Hoài An bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, cô thậm chí còn cảm thấy toàn bộ thế giới này chỉ còn có một mình mình, đột nhiên trong đầu của cô lại xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, nếu như mãi mà không có người nào phát hiện ra mình, vậy có khi nào cô sẽ đau chết ở đây không?
Đường Hoài An hoảng sợ đến nỗi tay chân đều đang run rẩy, cô biết mạng sống của mình không còn bao lâu nữa, nhưng mà cô không muốn phải chết như thế…
“Cô ơi, cô có cần sự giúp đỡ không?” Là giọng nói của một người phụ nữ.
Trong lòng của Đường Hoài An vui vẻ, yếu ớt ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt là một gương mặt xa lạ, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn không giống như là nhân viên làm việc ở đây, chắc là trùng hợp đến bãi đỗ xe.
Đường Hoài An như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, cô nói: “Chào… chào cô, thân thể của tôi không thoải mái, có thể làm phiền cô đưa tôi đi ra ngoài được không?”
Cô gái đó nhìn Đường Hoài An rơi từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, sợ hãi tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không dám có chút chậm trễ nào, cô ta đỡ Đường Hoài An ra khỏi bãi đỗ xe.
Không khí trong lành ở bên ngoài rót vào trong khoang miệng của Đường Hoài An, trong nháy mắt cô thấy may mắn vì mình còn sống, cô quay đầu nói lời cảm ơn tới cô gái trẻ tuổi ấy, sau đó ngồi xuống bồn hoa nghỉ ngơi.
Cảm giác đau đớn ở trên người vẫn còn chưa được giảm bớt, Đường Hoài An đưa tay vuốt vuốt mình để dễ chịu một chút, nhưng mà căn bản không có tác dụng gì hết. Bây giờ mình với bộ dạng này, chờ một lát nữa cô chắc chắn không thể lái xe về nhà, cô lấy điện thoại di động ra, tín hiệu đã được khôi phục.
Đường Hoài An muốn gọi điện thoại cho Phó Tùng Lâm xin giúp đỡ, nhưng mà đột nhiên trong đầu lại xuất hiện gương mặt phẫn nộ của Mạc Tư Quân, bàn tay đang chuẩn bị bấm số gọi đi lại dừng lại, chẳng lẽ là mình phải gọi cho Mạc Tư Quân cuộc điện thoại này à?
Nhưng mà dựa vào cái gì mình phải nghe lời của anh ta, anh ta căn bản không yêu mình, từ đầu đến cuối đều là do lòng ham muốn chiếm hữu buồn cười của anh ta quấy rối mà thôi. Nhưng mà… nếu như lần này mình không cầu cứu anh ta, Đường Hoài An không thể tưởng tượng được nếu như sau này Mạc Tư Quân biết rồi thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng mà nếu như thông báo cho Mạc Tư Quân, rất có thể sẽ không lừa gạt được chuyện mình bị bệnh.
Không được, cô không muốn để cho Mạc Tư Quân biết, cô không muốn để anh có cơ hội cười nhạo mình.
Sau khi suy nghĩ lợi hại xong, Đường Hoài An không hề do dự mà bấm số của Phó Tùng Lâm.
Sau khi điện thoại được kết nối, không đợi Đường Hoài An nói chuyện, Phó Tùng Lâm ở bên kia đã mở miệng trước, trong giọng nói lộ ra cảm xúc lo lắng không kiềm chế: “Hoài An, cậu đang ở đâu, anh ta không làm gì cậu đó chứ?”
Không biết là tại sao, khi Đường Hoài An nghe thấy âm thanh của Phó Tùng Lâm thì trong lòng cảm thấy an tâm đôi phần.
Cô làm dịu tâm trạng một chút rồi nói: “Không có, bây giờ tôi rất khó chịu… cậu có thể đến đây một chút được không?”
Nhưng mà có vẻ như anh không muốn ở lại cùng mình cho dù là một giây, Mạc Tư Quân căn bản không chú ý tới Đường Hoài An không thích hợp, xe của anh đã lái đi xa.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Đường Hoài An chậm rãi ngồi xuống đất…
Đường Hoài An kịp phản ứng lại, chắc là căn bệnh của mình lại tái phát.
Trong lòng của cô dâng lên một cảm giác khủng hoảng, nền đất của bãi đỗ xe vô cùng lạnh, giống như là trái tim lúc này của Đường Hoài An. Cô nâng mắt lên nhìn xung quanh, có rất nhiều xe đậu ở đây, nhưng mà lại không có một người nào.
Một cảm giác bất lực xuất hiện ở trong đầu, cô dùng tay trái nắm chặt lấy vị trí lồng ngực. Cô oán trách mình một câu ở trong lòng, bởi vì sáng ngày hôm nay đi quá vội, cho nên đã quên mang theo thuốc giảm đau.
Cô run rẩy lấy điện thoại từ trong túi xách ra muốn gọi cho Phó Tùng Lâm một cuộc điện thoại xin giúp đỡ, nhưng mà ở đây là tầng hầm thứ hai, tín hiệu rất kém, căn bản không thể gọi điện thoại được.
Cảm giác đau đớn và bất lực làm cho ý thức của Đường Hoài An bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, cô thậm chí còn cảm thấy toàn bộ thế giới này chỉ còn có một mình mình, đột nhiên trong đầu của cô lại xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, nếu như mãi mà không có người nào phát hiện ra mình, vậy có khi nào cô sẽ đau chết ở đây không?
Đường Hoài An hoảng sợ đến nỗi tay chân đều đang run rẩy, cô biết mạng sống của mình không còn bao lâu nữa, nhưng mà cô không muốn phải chết như thế…
“Cô ơi, cô có cần sự giúp đỡ không?” Là giọng nói của một người phụ nữ.
Trong lòng của Đường Hoài An vui vẻ, yếu ớt ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt là một gương mặt xa lạ, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn không giống như là nhân viên làm việc ở đây, chắc là trùng hợp đến bãi đỗ xe.
Đường Hoài An như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, cô nói: “Chào… chào cô, thân thể của tôi không thoải mái, có thể làm phiền cô đưa tôi đi ra ngoài được không?”
Cô gái đó nhìn Đường Hoài An rơi từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, sợ hãi tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, cũng không dám có chút chậm trễ nào, cô ta đỡ Đường Hoài An ra khỏi bãi đỗ xe.
Không khí trong lành ở bên ngoài rót vào trong khoang miệng của Đường Hoài An, trong nháy mắt cô thấy may mắn vì mình còn sống, cô quay đầu nói lời cảm ơn tới cô gái trẻ tuổi ấy, sau đó ngồi xuống bồn hoa nghỉ ngơi.
Cảm giác đau đớn ở trên người vẫn còn chưa được giảm bớt, Đường Hoài An đưa tay vuốt vuốt mình để dễ chịu một chút, nhưng mà căn bản không có tác dụng gì hết. Bây giờ mình với bộ dạng này, chờ một lát nữa cô chắc chắn không thể lái xe về nhà, cô lấy điện thoại di động ra, tín hiệu đã được khôi phục.
Đường Hoài An muốn gọi điện thoại cho Phó Tùng Lâm xin giúp đỡ, nhưng mà đột nhiên trong đầu lại xuất hiện gương mặt phẫn nộ của Mạc Tư Quân, bàn tay đang chuẩn bị bấm số gọi đi lại dừng lại, chẳng lẽ là mình phải gọi cho Mạc Tư Quân cuộc điện thoại này à?
Nhưng mà dựa vào cái gì mình phải nghe lời của anh ta, anh ta căn bản không yêu mình, từ đầu đến cuối đều là do lòng ham muốn chiếm hữu buồn cười của anh ta quấy rối mà thôi. Nhưng mà… nếu như lần này mình không cầu cứu anh ta, Đường Hoài An không thể tưởng tượng được nếu như sau này Mạc Tư Quân biết rồi thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng mà nếu như thông báo cho Mạc Tư Quân, rất có thể sẽ không lừa gạt được chuyện mình bị bệnh.
Không được, cô không muốn để cho Mạc Tư Quân biết, cô không muốn để anh có cơ hội cười nhạo mình.
Sau khi suy nghĩ lợi hại xong, Đường Hoài An không hề do dự mà bấm số của Phó Tùng Lâm.
Sau khi điện thoại được kết nối, không đợi Đường Hoài An nói chuyện, Phó Tùng Lâm ở bên kia đã mở miệng trước, trong giọng nói lộ ra cảm xúc lo lắng không kiềm chế: “Hoài An, cậu đang ở đâu, anh ta không làm gì cậu đó chứ?”
Không biết là tại sao, khi Đường Hoài An nghe thấy âm thanh của Phó Tùng Lâm thì trong lòng cảm thấy an tâm đôi phần.
Cô làm dịu tâm trạng một chút rồi nói: “Không có, bây giờ tôi rất khó chịu… cậu có thể đến đây một chút được không?”
Bình luận facebook