Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262
Rốt cuộc chuyện gì thần bí như vậy? !
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ liếc nhau một cái, đồng thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu cũng nhìn nhau lắc đầu.
Chú rễ, cô dâu, phù rể, phù dâu cũng không biết, người khác thì càng không thể nào biết!
Ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Thủy Tinh, miệng nhỏ nhắn cuả cô cũng không nói, chính là không nói!
Một đám người chậm rãi đi về phía thang lầu, muốn tìm tới cùng.
Hạ Hải Dụ mặc bộ váy cưới lụa trắng, lặng lẽ đếm từng nhịp tim của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng là mỗi một nhịp tim, càng làm cho cô cảm nhận được lồng ngực chấn động mãnh liệt.
Biết con gái không ai bằng mẹ, cô run như cầy sấy, cúi đầu, len lén hỏi con gái, "Thủy Tinh, hôm nay con tại sao lại quấy rối , rốt cuộc là chuyện gì, mau nói cho mẹ nghe!"
"Mẹ yên tâm đi, là chuyện tốt!" Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc làm ra đảm bảo, nhưng cuối cùng một chữ cũng không chịu tiết lộ.
Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn bộ dáng như vậy, nhóc con này thế nào cũng không chịu nói!
Ánh mắt cầu cứu liếc về phía bên cạnh.
Đường Húc Nghiêu trong lòng cũng lo lắng, cầm tay nhỏ bé, nhỏ giọng đắn đo hỏi con gái, "Thủy tinh, rốt cuộc là chuyện gì, trước nói cho ba ba, có được hay không? !"
"Không được! Trước nói sẽ không có ngạc nhiên!"
Ngạc nhiên? !
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời lạnh cả sống lưng, tiểu nha đầu này ngạc nhiên từ trước đến nay rất kinh người!
"Ba, mẹ , con rất yêu hai người !" Thủy Tinh cười rất ngọt ngào.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cảm thấy trong lòng rung động, bọn họ cũng yêu Thủy Tinh a!
Bởi vì yêu, cho nên phải tin tưởng!
Tình yêu như thế, thân tình cũng nên là như thế!
Trong lòng, rộng mở trong sáng.
Được rồi, vậy bọn họ cũng không hoài nghi gì nữa, mặc dù Thủy Tinh thường ngày rất phá phách, nhưng bọn họ tin tưởng cô sẽ có chừng mực!
Sẽ chờ rốt cuộc ngạc nhiên của cô là gì!
Một nhà ba người, từ từ, từ từ đi xuống thang lầu.
Sáng nay máy bay đã vận chuyển đủ loại hoa, đem cả tòa phòng ốc trang trí trở nên vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, hành lang, thang lầu, đại sảnh tất cả toàn là hoa tươi, đắt giá mà tinh sảo của Lace trong đó, không khí tràn ngập hương thơm thoải mái và vui vẻ.
Ngoài cửa lớn, một hàng dài xe nổi tiếng, đã sớm chờ ở đó.
Mọi người nhìn một chút, không có gì đặc biệt, hết thảy đều là theo kế hoạch!
"Thủy Tinh, con vui mừng gì đấy? !"
Thủy Tinh cười, buông tay ba mẹ ra, chạy đến một khối trên đất trống, con ngươi vòng một vòng thật to, sau đó tay nhỏ bé cầm lên cái còi đeo trên cổ đặt trong miệng, vỗ lên má dùng sức thổi một cái. . . . . .
Chỉ thấy tiếng cô còi vừa dứt, vốn là ngừng ở cửa chính kia một đoàn xe giống nhau chợt khởi động, chạy ra.
". . . . . ." Thiệu Hành dùng sức xoa trán, ông trời, tiểu nha đầu này chơi cái gì, không có xe bọn họ chẳng lẻ muốn dựa vào cặp chân đi bộ tới giáo đường sao? !
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu len lén nuốt nước miếng một cái, dè dặt nhìn vẻ mặt Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ .
Trời ạ, vẻ mặt cùng biến sắc !
"Thủy Tinh. . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời nhìn về phía con gái, bởi vì khóe miệng giật giật, cho nên thanh âm cũng có lúc có lúc không .
Thủy Tinh trừng mắt nhìn, lông mi dài nhấp nháy, rất đẹp, phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn nỡ rộ ra một nụ cười thật to, cả người cũng để lộ ra dáng vẻ rất bướng bỉnh , cô không lên tiếng, chẳng qua là cầm cái còi lên, lại dùng lực thổi. . . . . .
Lộc cộc. . . . . . Lộc cộc. . . . . .
Tiếng vó ngựa đồng thời từ xa đến gần.
"Xe ngựa? !" Mọi người ngạc nhiên hô lên, Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cũng cảm thấy không thể tin được.
Đúng, xe ngựa, chính là loại xe ngựa chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích!
Đếm rốt cuộc không hết có bao nhiêu chiếc xe ngựa, màu sắc của chúng đều là màu trắng, màu trắng tuấn mã, màu trắng dây cương, màu trắng buồng xe, màu trắng xinh đẹp , màu trắng mộng ảo !
Cầm đầu bên kia một chiếc xe ngựa, từ sáu con ngựa trắng giá , cửa xe mở ra, nhưng bên trong không ai, chẳng qua là màu trắng Lace nệm thượng bày một phong thư màu đỏ thật to.
Trên nhung tơ, in chữ vàng "Hỉ" cực kì chói mắt.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ trong lòng tựa như đã hiểu, dắt tay nhau đi tới, tay cầm phong thư lên.
"Tân hôn vui vẻ, răng long đầu bạc!"
Tám chữ thật to, hình thức viết lấy lối viết thảo, trên phong thư không phải là ký tên, mà là con dấu —— Đường.( Lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)
Không cần nhiều lời, có thể sử dụng con dấu này, chỉ có một người!
Hạ Hải Dụ hốc mắt chợt nóng lên, là Đường lão gia!
Đường Húc Nghiêu cũng cảm động, thật không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy!
Thủy Tinh xoay chuyển con ngươi, hắc hắc, cái này chính là cô và ông cùng nhau tặng cho ba mẹ làm lễ vật kết hôn!
"Mẹ, ông bảo con hỏi mẹ có thích lễ vật này không? !"
"Thích!" Hạ Hải Dụ nghẹn ngào gật đầu, "Cám ơn thủy tinh! Cám ơn. . . . . . ông nội!"
Ở trước mặt vợ, hận mình quá nhỏ bé.
Đường Húc Nghiêu giơ tay lên lau khóe mắt Hạ Hải Dụ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe âm thanh nói, "Đừng khóc, cô dâu không thể rơi nước mắt ! Nếu không là điềm xấu!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ đã nói không ra lời, dùng sức ngăn đi đôi mắt chua xót.
Quá ngoài ý muốn, quá khiếp sợ, không dám tin, nhưng cũng quá giá trị!
Như vậy được chúc phúc , thật hạnh phúc!
Đường Húc Nghiêu đưa tay về hướng cô, cô đem tay mình từ từ giao cho anh, được dìu đỡ, được yêu thương , chậm rãi ngồi lên xe ngựa.
Thủy Tinh mỉm cười, nhảy lên chiếc xe ngựa thứ hai.
Phía sau, Thiệu Hành dẫn Vân Tiểu Tiểu ngồi lên chiếc xe ngựa thứ ba.
Tân khách còn lại, theo thứ tự lui về phía sau.
Đợi mọi người sắp xếp xong, Thủy Tinh lần nữa cầm lên cái còi đeo trên cổ, dùng sức thổi lên. . . . . .
"Lộc cộc" " Lộc cộc " Tiếng xe ngựa vang lên lần nữa, đoàn xe lộng lẫy hướng tới giáo đường mà đi.
Bầu trời xanh thẳm, chim bồ câu cất cánh, màu sắc rực rỡ khí cầu lay động theo chiều gió bay rất xa, tựa như một bức họa rất đẹp. . . . . .
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ liếc nhau một cái, đồng thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu cũng nhìn nhau lắc đầu.
Chú rễ, cô dâu, phù rể, phù dâu cũng không biết, người khác thì càng không thể nào biết!
Ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Thủy Tinh, miệng nhỏ nhắn cuả cô cũng không nói, chính là không nói!
Một đám người chậm rãi đi về phía thang lầu, muốn tìm tới cùng.
Hạ Hải Dụ mặc bộ váy cưới lụa trắng, lặng lẽ đếm từng nhịp tim của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng là mỗi một nhịp tim, càng làm cho cô cảm nhận được lồng ngực chấn động mãnh liệt.
Biết con gái không ai bằng mẹ, cô run như cầy sấy, cúi đầu, len lén hỏi con gái, "Thủy Tinh, hôm nay con tại sao lại quấy rối , rốt cuộc là chuyện gì, mau nói cho mẹ nghe!"
"Mẹ yên tâm đi, là chuyện tốt!" Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc làm ra đảm bảo, nhưng cuối cùng một chữ cũng không chịu tiết lộ.
Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn bộ dáng như vậy, nhóc con này thế nào cũng không chịu nói!
Ánh mắt cầu cứu liếc về phía bên cạnh.
Đường Húc Nghiêu trong lòng cũng lo lắng, cầm tay nhỏ bé, nhỏ giọng đắn đo hỏi con gái, "Thủy tinh, rốt cuộc là chuyện gì, trước nói cho ba ba, có được hay không? !"
"Không được! Trước nói sẽ không có ngạc nhiên!"
Ngạc nhiên? !
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời lạnh cả sống lưng, tiểu nha đầu này ngạc nhiên từ trước đến nay rất kinh người!
"Ba, mẹ , con rất yêu hai người !" Thủy Tinh cười rất ngọt ngào.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cảm thấy trong lòng rung động, bọn họ cũng yêu Thủy Tinh a!
Bởi vì yêu, cho nên phải tin tưởng!
Tình yêu như thế, thân tình cũng nên là như thế!
Trong lòng, rộng mở trong sáng.
Được rồi, vậy bọn họ cũng không hoài nghi gì nữa, mặc dù Thủy Tinh thường ngày rất phá phách, nhưng bọn họ tin tưởng cô sẽ có chừng mực!
Sẽ chờ rốt cuộc ngạc nhiên của cô là gì!
Một nhà ba người, từ từ, từ từ đi xuống thang lầu.
Sáng nay máy bay đã vận chuyển đủ loại hoa, đem cả tòa phòng ốc trang trí trở nên vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, hành lang, thang lầu, đại sảnh tất cả toàn là hoa tươi, đắt giá mà tinh sảo của Lace trong đó, không khí tràn ngập hương thơm thoải mái và vui vẻ.
Ngoài cửa lớn, một hàng dài xe nổi tiếng, đã sớm chờ ở đó.
Mọi người nhìn một chút, không có gì đặc biệt, hết thảy đều là theo kế hoạch!
"Thủy Tinh, con vui mừng gì đấy? !"
Thủy Tinh cười, buông tay ba mẹ ra, chạy đến một khối trên đất trống, con ngươi vòng một vòng thật to, sau đó tay nhỏ bé cầm lên cái còi đeo trên cổ đặt trong miệng, vỗ lên má dùng sức thổi một cái. . . . . .
Chỉ thấy tiếng cô còi vừa dứt, vốn là ngừng ở cửa chính kia một đoàn xe giống nhau chợt khởi động, chạy ra.
". . . . . ." Thiệu Hành dùng sức xoa trán, ông trời, tiểu nha đầu này chơi cái gì, không có xe bọn họ chẳng lẻ muốn dựa vào cặp chân đi bộ tới giáo đường sao? !
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu len lén nuốt nước miếng một cái, dè dặt nhìn vẻ mặt Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ .
Trời ạ, vẻ mặt cùng biến sắc !
"Thủy Tinh. . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời nhìn về phía con gái, bởi vì khóe miệng giật giật, cho nên thanh âm cũng có lúc có lúc không .
Thủy Tinh trừng mắt nhìn, lông mi dài nhấp nháy, rất đẹp, phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn nỡ rộ ra một nụ cười thật to, cả người cũng để lộ ra dáng vẻ rất bướng bỉnh , cô không lên tiếng, chẳng qua là cầm cái còi lên, lại dùng lực thổi. . . . . .
Lộc cộc. . . . . . Lộc cộc. . . . . .
Tiếng vó ngựa đồng thời từ xa đến gần.
"Xe ngựa? !" Mọi người ngạc nhiên hô lên, Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cũng cảm thấy không thể tin được.
Đúng, xe ngựa, chính là loại xe ngựa chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích!
Đếm rốt cuộc không hết có bao nhiêu chiếc xe ngựa, màu sắc của chúng đều là màu trắng, màu trắng tuấn mã, màu trắng dây cương, màu trắng buồng xe, màu trắng xinh đẹp , màu trắng mộng ảo !
Cầm đầu bên kia một chiếc xe ngựa, từ sáu con ngựa trắng giá , cửa xe mở ra, nhưng bên trong không ai, chẳng qua là màu trắng Lace nệm thượng bày một phong thư màu đỏ thật to.
Trên nhung tơ, in chữ vàng "Hỉ" cực kì chói mắt.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ trong lòng tựa như đã hiểu, dắt tay nhau đi tới, tay cầm phong thư lên.
"Tân hôn vui vẻ, răng long đầu bạc!"
Tám chữ thật to, hình thức viết lấy lối viết thảo, trên phong thư không phải là ký tên, mà là con dấu —— Đường.( Lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)
Không cần nhiều lời, có thể sử dụng con dấu này, chỉ có một người!
Hạ Hải Dụ hốc mắt chợt nóng lên, là Đường lão gia!
Đường Húc Nghiêu cũng cảm động, thật không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy!
Thủy Tinh xoay chuyển con ngươi, hắc hắc, cái này chính là cô và ông cùng nhau tặng cho ba mẹ làm lễ vật kết hôn!
"Mẹ, ông bảo con hỏi mẹ có thích lễ vật này không? !"
"Thích!" Hạ Hải Dụ nghẹn ngào gật đầu, "Cám ơn thủy tinh! Cám ơn. . . . . . ông nội!"
Ở trước mặt vợ, hận mình quá nhỏ bé.
Đường Húc Nghiêu giơ tay lên lau khóe mắt Hạ Hải Dụ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe âm thanh nói, "Đừng khóc, cô dâu không thể rơi nước mắt ! Nếu không là điềm xấu!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ đã nói không ra lời, dùng sức ngăn đi đôi mắt chua xót.
Quá ngoài ý muốn, quá khiếp sợ, không dám tin, nhưng cũng quá giá trị!
Như vậy được chúc phúc , thật hạnh phúc!
Đường Húc Nghiêu đưa tay về hướng cô, cô đem tay mình từ từ giao cho anh, được dìu đỡ, được yêu thương , chậm rãi ngồi lên xe ngựa.
Thủy Tinh mỉm cười, nhảy lên chiếc xe ngựa thứ hai.
Phía sau, Thiệu Hành dẫn Vân Tiểu Tiểu ngồi lên chiếc xe ngựa thứ ba.
Tân khách còn lại, theo thứ tự lui về phía sau.
Đợi mọi người sắp xếp xong, Thủy Tinh lần nữa cầm lên cái còi đeo trên cổ, dùng sức thổi lên. . . . . .
"Lộc cộc" " Lộc cộc " Tiếng xe ngựa vang lên lần nữa, đoàn xe lộng lẫy hướng tới giáo đường mà đi.
Bầu trời xanh thẳm, chim bồ câu cất cánh, màu sắc rực rỡ khí cầu lay động theo chiều gió bay rất xa, tựa như một bức họa rất đẹp. . . . . .
Bình luận facebook