Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261
Ba ngày sau, là ngày chính thức cử hành hôn lễ.
"Ba, mẹ, dậy thôi!" Trời còn chưa sáng, Thủy Tinh liền từ trong chăn ngồi dậy, vừa ra khỏi phòng liền bắt đầu lớn tiếng kêu la.
Rốt cục cũng đã đến ngày ba mẹ cử hành hôn lễ, cô bé cao hứng đến mức cả đêm không ngủ được, nhưng mắt cô bé cũng không có quầng thâm, ha ha, thật là khí chất trời sinh!
Cốc cốc cốc . . . . . cốc cốc cốc. . . . . .
"Ba, nhanh lên dậy thôi!" Gõ cửa phòng khách bên trái một cái.
"Mẹ, mẹ cũng mau dậy đi!" Lại gõ cửa phòng khách bên phải một cái.
Hai bên đều không có phản ứng.
Phiền não!
"Ba, không được ngủ nũa, nếu không sẽ làm chậm trễ hôn lễ, nhanh dậy thôi!"
"Được rồi, đã biết!" Trong phòng, giọng nói của Đường Húc Nghiêu có chút sụp đổ.
Trời ạ, lúc này mới ba giờ rưỡi thôi, thợ trang điểm bảy giờ mới đến mà!
Nhanh chóng mở cửa, để cho tiểu nha đầu đang hưng phấn quá mức vào phòng.
"Thủy Tinh, sao con dậy sớm thế, con không ngủ nữa sao?" Đường Húc Nghiêu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của con gái, cưng chiều.
"Không ngủ!" Thủy Tinh ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, lộ ra biểu tình tinh thần vô cùng tốt.
Đường Húc Nghiêu hôn lên tóc cô bé một cái, "Con gái ngoan, có phải hôm nay con rất vui không?"
"Dĩ nhiên rồi! Ba cũng rất vui phải không?"
"Đúng vậy." Anh cười thừa nhận.
"Hì hì, con biết mà, ngay cả ánh mắt của ba cũng đang cười nè!" bàn tay nhỏ nhắn sờ lên khóe mắt của ba.
"Con cũng thế mà." Bàn tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu mềm mịn.
"Con muốn xem có phải mẹ cũng vui như vậy hay không!" Tiểu gia hỏa làm bộ muốn đập cửa phòng sát vách.
Đường Húc Nghiêu một tay ôm lấy con gái, "Thủy Tinh, không nên quấy rầy mẹ, để cho mẹ nghỉ ngơi thêm một lát nữa thôi, được không hả?"
"Con mới không tin là mẹ ngủ được!"
Quả nhiên, lúc này từ phòng bên cạnh liền truyền đến tiếng động, chỉ chốc lát sau, Hạ Hải Dụ cũng đẩy cửa ra ngoài.
"Mẹ!" Thủy Tinh chui ra từ trong lòng Đường Húc Nghiêu, nhào tới hướng Hạ Hải Dụ.
"Con gái ngoan!" Hạ Hải Dụ cúi đầu hôn lên má con gái, sau đó quay đầu nhìn Đường Húc Nghiêu, hai người cùng nhìn nhau cùng cười.
Thủy Tinh vỗ tay, "Ba, mẹ, còn con nữa, cả ba chúng ta đều bởi vì phải cử hành hôn lễ mà cao hứng không ngủ yên được!"
Đồng hồ tích tắc trôi đi, thời khắc kích động lòng người ngày càng gần, ngày càng gần. . . . . .
◎ ◎ ◎
Bảy giờ, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu đưa đám thợ trang điểm tới đúng lúc, mà Đường Húc Đông cùng Triệu chỉ Dao trực tiếp đến giáo đường giám sát những công tác quan trọng chuẩn bị cho hôn lễ .
"Hải Dụ, nhanh lên, cậu tới đây ngồi, sắp bắt đầu hóa trang rồi !" Vân Tiểu Tiểu ấn Hạ Hải Dụ ngồi xuống chiếc ghế đặt trước gương.
Thiệu Hành cũng không nhàn rỗi, kéo Đường Húc Nghiêu đến một căn phòng khác, "Cậu tới đây để đổi lễ phục!"
Ai cũng vội vàng làm việc của mình
Thủy Tinh nhìn nhìn, choáng váng, không có ai nhớ tới cô bé!
Chỉ là không sao, chính cô bé tự đến!
Lễ phục của cô bé đã sớm chuẩn bị tốt rồi, hắc hắc, chính là cái mà cô bé nhìn trúng ở trên tạp chí nhìn, sau lại được nhà thiết kế chỉnh sửa một phen, nó đã trở nên đẹp hơn và hấp dẫn hơn nhiều, cô bé vô cùng thích nó!
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, con muốn đi đâu nào?" Mới vừa rảnh rỗi, Vân Tiểu Tiểu liền bắt lấy Thủy Tinh, "Đến đây, tiểu bảo bối, để cho các dì trang điểm giúp con!"
"Vâng!" Thủy Tinh ngoan ngoãn gật đầu. Có người giúp dĩ nhiên sẽ tốt hơn rồi!
"Làm phiền các cô, nhất định phải trang điểm cho con bé thật xinh xắn mới được!" Vân Tiểu Tiểu nhờ cậy bên cạnh hai người thợ trang điểm.
"Yên tâm đi, Vân tiểu thư, bạn nhỏ Thủy Tinh có khí chất trời sinh, lại trang điểm vào, nhất định sẽ xinh đẹp hơn nhiều so với công chúa!" Hai người thợ trang điểm trăm miệng một lời nói.
Vân Tiểu Tiểu gật đầu một cái, xoay người lại đi xem tình trạng của Hạ Hải Dụ.
Trước gương, Hạ Hải Dụ sống lưng thẳng tắp, thần kinh căng thẳng, bốn năm người thợ trang điểm vây xung quanh cô mỗi người một việc, khiến cô đau cả đầu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ mình sơ ý một chút liền phá đi kiệt tác tỉ mỉ của họ.
Thời gian hóa trang kéo dài lâu thật lâu, Hạ Hải Dụ có cảm giác cả người mình cũng cứng ngắc theo, nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười.
Người con gái trong gương, mái tóc dài đen nhánh được vấn lên, trên đầu mang vương miện nhỏ chói mắt, áo cưới trắng thuần khiết, được đính kim cương, đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Vân Tiểu Tiểu kinh hô, "Trời ạ, Hải Dụ, cậu thật xinh đẹp! Một lát nữa Đường Húc Nghiêu bị hôn mê mất thì phải làm sao đây? Cậu thật sự quá đẹp mà!"
"Cậu đừng khoa trương quá!" hai gò má của Hạ Hải Dụ liền ửng đỏ.
"Tớ mới không khoa trương ! Cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ thấy!" Vân Tiểu Tiểu vừa nói vừa cười, còn tỏ ra mình thật may mắn, "Thật may hôm nay tớ chỉ là phù dâu, nếu hôm này mà chúng ta cùng cử hành hôn lễ với nhau, cậu nổi bật thế này, tớ sẽ bị lu mờ đi mất!"
Hạ Hải Dụ cười cười, "Chỉ sợ hôn lễ của cậu cũng không còn xa đâu!"
"Sinh xong đứa nhỏ rồi hãy nói!" giọng điệu Vân Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ, "Tớ vốn thấp, mà làm cô dâu thì phải đi giày cao gót, mà giờ tớ đang mang thai, nên Thiệu Hành không cho phép tớ đi thế đâu, cũng không thể để tớ đi giày thể thao bước vào lễ đường được!"
Cốc cốc . . . . . cốc cốc . . . . .
Cửa phòng bị gõ hai cái, sau đó bị người từ bên ngoài khe khẽ đẩy ra, Đường Húc Nghiêu đã đổi xong lễ phục, mỉm cười bước thẳng đi vào, tầm mắt nhìn thấy Hạ Hải Dụ, trong nháy mắt liền trở lên nhu hòa hơn.
Trông cô giống như một đóa hoa trắng, thanh nhã, thuần khiết, trong sáng không nhiễm tạp chất.
"Em thật đẹp!"
"Anh cũng rất đẹp trai!"
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như có tia lửa lóe sáng.
"Này này này, đủ rồi nha, đã đến lúc rồi, đến giáo đường thôi!" Vân Tiểu Tiểu rất sát phong cảnh nói lời nhắc nhở.
Lúc này Thiệu Hành cũng đẩy cửa bước vào, "Xe đã chuẩn bị xong, có thể lên đường rồi!"
Mắt Thủy Tinh bỗng nhiên chuyển động, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng giảo hoạt.
"Ba, mẹ, chờ một chút!"
"Sao vậy? Thủy Tinh có chuyện gì sao con?" Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ không rời nhau.
"Hắc hắc. . . . . . ba mẹ đi theo con thì sẽ biết . . . . ." Thủy Tinh thần thần bí bí, một tay lôi kéo ba, một tay lôi kéo mẹ, hướng lầu dưới đi xuống.
"Ba, mẹ, dậy thôi!" Trời còn chưa sáng, Thủy Tinh liền từ trong chăn ngồi dậy, vừa ra khỏi phòng liền bắt đầu lớn tiếng kêu la.
Rốt cục cũng đã đến ngày ba mẹ cử hành hôn lễ, cô bé cao hứng đến mức cả đêm không ngủ được, nhưng mắt cô bé cũng không có quầng thâm, ha ha, thật là khí chất trời sinh!
Cốc cốc cốc . . . . . cốc cốc cốc. . . . . .
"Ba, nhanh lên dậy thôi!" Gõ cửa phòng khách bên trái một cái.
"Mẹ, mẹ cũng mau dậy đi!" Lại gõ cửa phòng khách bên phải một cái.
Hai bên đều không có phản ứng.
Phiền não!
"Ba, không được ngủ nũa, nếu không sẽ làm chậm trễ hôn lễ, nhanh dậy thôi!"
"Được rồi, đã biết!" Trong phòng, giọng nói của Đường Húc Nghiêu có chút sụp đổ.
Trời ạ, lúc này mới ba giờ rưỡi thôi, thợ trang điểm bảy giờ mới đến mà!
Nhanh chóng mở cửa, để cho tiểu nha đầu đang hưng phấn quá mức vào phòng.
"Thủy Tinh, sao con dậy sớm thế, con không ngủ nữa sao?" Đường Húc Nghiêu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của con gái, cưng chiều.
"Không ngủ!" Thủy Tinh ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, lộ ra biểu tình tinh thần vô cùng tốt.
Đường Húc Nghiêu hôn lên tóc cô bé một cái, "Con gái ngoan, có phải hôm nay con rất vui không?"
"Dĩ nhiên rồi! Ba cũng rất vui phải không?"
"Đúng vậy." Anh cười thừa nhận.
"Hì hì, con biết mà, ngay cả ánh mắt của ba cũng đang cười nè!" bàn tay nhỏ nhắn sờ lên khóe mắt của ba.
"Con cũng thế mà." Bàn tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu mềm mịn.
"Con muốn xem có phải mẹ cũng vui như vậy hay không!" Tiểu gia hỏa làm bộ muốn đập cửa phòng sát vách.
Đường Húc Nghiêu một tay ôm lấy con gái, "Thủy Tinh, không nên quấy rầy mẹ, để cho mẹ nghỉ ngơi thêm một lát nữa thôi, được không hả?"
"Con mới không tin là mẹ ngủ được!"
Quả nhiên, lúc này từ phòng bên cạnh liền truyền đến tiếng động, chỉ chốc lát sau, Hạ Hải Dụ cũng đẩy cửa ra ngoài.
"Mẹ!" Thủy Tinh chui ra từ trong lòng Đường Húc Nghiêu, nhào tới hướng Hạ Hải Dụ.
"Con gái ngoan!" Hạ Hải Dụ cúi đầu hôn lên má con gái, sau đó quay đầu nhìn Đường Húc Nghiêu, hai người cùng nhìn nhau cùng cười.
Thủy Tinh vỗ tay, "Ba, mẹ, còn con nữa, cả ba chúng ta đều bởi vì phải cử hành hôn lễ mà cao hứng không ngủ yên được!"
Đồng hồ tích tắc trôi đi, thời khắc kích động lòng người ngày càng gần, ngày càng gần. . . . . .
◎ ◎ ◎
Bảy giờ, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu đưa đám thợ trang điểm tới đúng lúc, mà Đường Húc Đông cùng Triệu chỉ Dao trực tiếp đến giáo đường giám sát những công tác quan trọng chuẩn bị cho hôn lễ .
"Hải Dụ, nhanh lên, cậu tới đây ngồi, sắp bắt đầu hóa trang rồi !" Vân Tiểu Tiểu ấn Hạ Hải Dụ ngồi xuống chiếc ghế đặt trước gương.
Thiệu Hành cũng không nhàn rỗi, kéo Đường Húc Nghiêu đến một căn phòng khác, "Cậu tới đây để đổi lễ phục!"
Ai cũng vội vàng làm việc của mình
Thủy Tinh nhìn nhìn, choáng váng, không có ai nhớ tới cô bé!
Chỉ là không sao, chính cô bé tự đến!
Lễ phục của cô bé đã sớm chuẩn bị tốt rồi, hắc hắc, chính là cái mà cô bé nhìn trúng ở trên tạp chí nhìn, sau lại được nhà thiết kế chỉnh sửa một phen, nó đã trở nên đẹp hơn và hấp dẫn hơn nhiều, cô bé vô cùng thích nó!
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, con muốn đi đâu nào?" Mới vừa rảnh rỗi, Vân Tiểu Tiểu liền bắt lấy Thủy Tinh, "Đến đây, tiểu bảo bối, để cho các dì trang điểm giúp con!"
"Vâng!" Thủy Tinh ngoan ngoãn gật đầu. Có người giúp dĩ nhiên sẽ tốt hơn rồi!
"Làm phiền các cô, nhất định phải trang điểm cho con bé thật xinh xắn mới được!" Vân Tiểu Tiểu nhờ cậy bên cạnh hai người thợ trang điểm.
"Yên tâm đi, Vân tiểu thư, bạn nhỏ Thủy Tinh có khí chất trời sinh, lại trang điểm vào, nhất định sẽ xinh đẹp hơn nhiều so với công chúa!" Hai người thợ trang điểm trăm miệng một lời nói.
Vân Tiểu Tiểu gật đầu một cái, xoay người lại đi xem tình trạng của Hạ Hải Dụ.
Trước gương, Hạ Hải Dụ sống lưng thẳng tắp, thần kinh căng thẳng, bốn năm người thợ trang điểm vây xung quanh cô mỗi người một việc, khiến cô đau cả đầu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ mình sơ ý một chút liền phá đi kiệt tác tỉ mỉ của họ.
Thời gian hóa trang kéo dài lâu thật lâu, Hạ Hải Dụ có cảm giác cả người mình cũng cứng ngắc theo, nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười.
Người con gái trong gương, mái tóc dài đen nhánh được vấn lên, trên đầu mang vương miện nhỏ chói mắt, áo cưới trắng thuần khiết, được đính kim cương, đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Vân Tiểu Tiểu kinh hô, "Trời ạ, Hải Dụ, cậu thật xinh đẹp! Một lát nữa Đường Húc Nghiêu bị hôn mê mất thì phải làm sao đây? Cậu thật sự quá đẹp mà!"
"Cậu đừng khoa trương quá!" hai gò má của Hạ Hải Dụ liền ửng đỏ.
"Tớ mới không khoa trương ! Cậu là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ thấy!" Vân Tiểu Tiểu vừa nói vừa cười, còn tỏ ra mình thật may mắn, "Thật may hôm nay tớ chỉ là phù dâu, nếu hôm này mà chúng ta cùng cử hành hôn lễ với nhau, cậu nổi bật thế này, tớ sẽ bị lu mờ đi mất!"
Hạ Hải Dụ cười cười, "Chỉ sợ hôn lễ của cậu cũng không còn xa đâu!"
"Sinh xong đứa nhỏ rồi hãy nói!" giọng điệu Vân Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ, "Tớ vốn thấp, mà làm cô dâu thì phải đi giày cao gót, mà giờ tớ đang mang thai, nên Thiệu Hành không cho phép tớ đi thế đâu, cũng không thể để tớ đi giày thể thao bước vào lễ đường được!"
Cốc cốc . . . . . cốc cốc . . . . .
Cửa phòng bị gõ hai cái, sau đó bị người từ bên ngoài khe khẽ đẩy ra, Đường Húc Nghiêu đã đổi xong lễ phục, mỉm cười bước thẳng đi vào, tầm mắt nhìn thấy Hạ Hải Dụ, trong nháy mắt liền trở lên nhu hòa hơn.
Trông cô giống như một đóa hoa trắng, thanh nhã, thuần khiết, trong sáng không nhiễm tạp chất.
"Em thật đẹp!"
"Anh cũng rất đẹp trai!"
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như có tia lửa lóe sáng.
"Này này này, đủ rồi nha, đã đến lúc rồi, đến giáo đường thôi!" Vân Tiểu Tiểu rất sát phong cảnh nói lời nhắc nhở.
Lúc này Thiệu Hành cũng đẩy cửa bước vào, "Xe đã chuẩn bị xong, có thể lên đường rồi!"
Mắt Thủy Tinh bỗng nhiên chuyển động, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng giảo hoạt.
"Ba, mẹ, chờ một chút!"
"Sao vậy? Thủy Tinh có chuyện gì sao con?" Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ không rời nhau.
"Hắc hắc. . . . . . ba mẹ đi theo con thì sẽ biết . . . . ." Thủy Tinh thần thần bí bí, một tay lôi kéo ba, một tay lôi kéo mẹ, hướng lầu dưới đi xuống.
Bình luận facebook