• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (78 Viewers)

  • Chương 1774-1778

Chương 1774:



Khi Hàn Minh Thư đến nơi thì đã thấy Tiểu Nhan chờ sẵn ở cổng.



Hàn Minh Thư không tới một mình mà còn dẫn theo cả Dạ Âu Thần và Giá Nhỏ.



Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Tiểu Nhan giật giật. Cô ấy kéo Hàn Minh Thư rồi nói: “Mặc dù tớ rất muốn gặp Giá Nhỏ nhưng cậu đừng tuỳ tiện đưa con bé đến những nơi như thế này chứ. Ở đây có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh nên tốt nhất cậu đừng đưa Giá Nhỏ vào trong.



Sau khi nghe Chu Tiểu Nhan nói vậy thì Hàn Minh Thư cũng cảm thấy có lí. Vì vậy cô quay lại nhìn Dạ Âu Thần và nói: “Vậy anh cùng Giá Nhỏ về nhà đi, em đi với Tiểu Nhan một lúc Nghe thấy vậy sắc mặt Dạ Âu Thần lập tức trở nên lạnh lùng.



“Chẳng lẽ anh lại muốn đưa con gái của chúng ta vào bệnh viện à? Trong này có rất nhiều vi khuẩn đấy.”



Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Thế thì anh sẽ để Giá Nhỏ ở đây cho tài xế trông.”



Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm anh và nói: “Đây làcon gái của anh. Sao anh có thể đưa con bé cho tài xế trồng được chứ? Nếu tài xế đưa con gái anh đi thì sao?”



Thực ra thì cô biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì tài xế nhà họ Dạ đều rất đáng tin cậy. Cô chỉ cố ý nói câu này để trêu chọc anh mà thôi.



Sau khi nghe thấy Hàn Minh Thư nói vậy, người tài xế đứng bên cạnh mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng bước ên trước để giải thích: “Tôi tuyệt đối không phải là người như vậy. Tôi có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo.”



Hàn Minh Thư hơi ngẩn ra, cô nhìn về phía Dạ Mạc Thậm.



Người tài xế thấy vậy liền nói: “Hai người cứ yên tâm. Tôi đã làm tài xế ở nhà họ Dạ nhiều năm rồi. Nếu tôi làm chuyện như vậy thì là do tôi không muốn sống nữa.”



Hàn Minh Thư vỗ vai tài xế và nói: Tôi tin tưởng ông mà, tôi chỉ nói đùa vậy thôi. Ông đừng căng thắng”



Sau khi Hàn Minh Thư giải thích thì tài xế suýt nữa đã khóc vì vui mừng: “Thật sao, cô tin tưởng tôi ư?”



“Tất nhiên là như vậy rồi.”



Lúc này Dạ Âu Thần đang ôm Giá Nhỏ ở bên cạnh sắc mặt lập tức tối sầm lại. Thấy vậy, Hàn Minh Thư đi tới véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giá Nhỏ và nói: “Con với ba ở đây chờ mẹ nha. Mẹ với dì đi vào bệnh viện một chút, khi nào xong việc sẽ ra tìm con và ba.



Giá Nhỏ ngây ngốc cười đáp lại cô.Dạ Âu Thần hiển nhiên không vui, anh quét ảnh mắt của mình về phía Tiểu Nhan. Thấy vậy Tiểu Nhan nhanh chóng tránh đi ánh nhìn ấy.



Cô ấy đầu có cướp vợ của anh đi đâu. Cô ấy chỉ mượn Hàn Minh Thư một lúc thôi mà. Có cần nhìn cô ấy một cách đáng sợ như vậy không?



Sau đó, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau rời đi, đi được một đoạn đường, ánh mắt sắc bén phía sau biến mất.



Chu Tiểu Nhan che mặt sợ hãi nói: “Tớ sợ chết khiếp mất, sao Dạ Âu Thần mỗi ngày đều lẽo đẽo theo cậu như một đứa trẻ vậy. Anh ấy không có việc gì làm à mà còn theo cậu đến tận bệnh viện thế?”



Khi bị Tiểu Nhan hỏi, trên mặt Hàn Minh Thư cũng tỏ ra bất lực và nói: “Làm sao mà tớ biết được. Từ khi khôi phục trí nhớ anh ấy trở nên rất dính người, như thể anh ấy sợ tớ sẽ biến mất không bằng ấy.”



Không phải hồi đó người biến mất là anh sao. Muốn lo lắng thì cũng nên tự lo lắng cho chính mình chứ. Bây giờ anh trở nên rất dính người, không chỉ có mình anh mà còn có cả Giá Nhỏ nữa.



Nếu không phải đã từng nhìn thấy kỹ năng quản lý công việc của anh trước đây thì có khi Hàn Minh Thư sẽ nghĩ Mạc Thậm muốn trở thành một người ăn bám mất.



Nhưng Hàn Minh Thư không bận tâm chút nào, nếu Dạ Âu Thần thực sự muốn trở thành một người ăn bám thì cô cũng không quan tâm.



Mặc dù số tiền cô kiếm được chẳng là gì so vớilợi nhuận của Tập đoàn nhà họ Dạ nhưng việc nuôi anh và hai đứa con là không thành vấn đề.



Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư không khỏi thở dài. Lúc đầu khi ở bên Lâm Giang, cô nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống bình thường. Nhưng không ngờ cuộc sống của cô lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.



“Đúng rồi, đột nhiên cậu kêu tớ cùng cậu đến bệnh viện để làm gì thế. Có chuyện gì sao?”



Hàn Minh Thư lấy lại sự tỉnh táo của mình và hỏi Tiểu Nhan.



Khi bị cô hỏi, đôi má trắng nõn của Tiểu Nhan đột nhiên đỏ ửng lên, cô ấy ngập ngừng nói: “Tớ muốn nói với cậu một bí mật này, nhưng cậu phải hứa là không được nói cho người khác biết nhé.”



“Có việc gì thì cậu cứ nói đi.”



“Nhưng cậu phải hứa đi đã, ngoại trừ hai chúng ta thì nhất định không được để cho ai biết nhé.”



Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư với thái độ nghiêm túc.
Chương 1775:



“Cậu hứa với tớ đi, mau hứa đi.”



Hàn Minh Thư thấy kỳ lạ thì hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bí ẩn như vậy sao. Không thể để cho người khác biết thì liên quan gì đến việc cậu đến bệnh viện chứ?”



“Cậu cứ hứa với tớ trước đi xong rồi tớ sẽ nói. Minh Thư, chúng ta không phải là chị em tốt của nhau sao?”



Tiểu Nhan lo lắng lắc tay của Hàn Minh Thư rồi nói: “Mau hứa với tớ đi.”



“Được rồi, tớ hứa với cậu chuyện này sẽ không cóbồ nhí biết. Cậu mau nói đi.”



Hàn Minh Thư bị cô ấy làm cho choáng váng chỉ có thể đáp ứng.



Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh để đảm bảo Dạ Âu Thần với Giá Nhỏ không đi theo. Lúc này cô ấy mới yên tâm ghé vào lỗ tại của Hàn Minh Thư khẽ nói gì đó.



Tiểu Nhan nói xong thì nhanh chóng đứng sang bên cạnh.



Hàn Minh Thư thấy hành động của Tiểu Nhan thì tỏ vẻ bất lực, cô nói: “Sao cậu lại lén lén lút lút như tên trộm thế. Hơn nữa vừa rồi cậu nói quá nhỏ, căn bản tớ chưa nghe thấy tí gì. Ở đây ồn ào như vậy làm sao tớ có thể nghe rõ.”



“Cái gì, cậu không nghe rõ ư?”



Vẻ mặt của Tiểu Nhan đột nhiên trở nên rối rắm, một lúc sau cô ấy mới do dự nói: “Tớ, tớ nghĩ rằng mình có thai.”



Hàn Minh Thư không phản ứng kịp, một lúc sau con người của cô vô thức giãn ra: “Cái gì, cậu có thai ư.



Chu Tiểu Nhan vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại và nói: “Này, này, cậu đừng có nói lung tung. Bây giờ tớ vẫn chưa chắc chắn được, chỉ là đang nghi ngờ mà thôi. Thế nên tớ mới rủ cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.



Tiểu Nhan vội vàng nói: “Tớ chỉ mới dùng que thử thai để kiểm tra thôi, không biết có đúng không, cho nên “Cho nên cậu cũng không dám đến bệnh viện khám và cũng không dám nói cho anh tớ biết tin tức này đúng không?”



Hàn Minh Thư quá hiểu Tiểu Nhan cho nên cô ấy vừa mới nói ra vài câu thì cô đã hiểu hết tâm tư và suy nghĩ của cô ấy rồi Đúng như những gì cậu nói, tớ thực sự không muốn nói cho ai biết, bởi vì tớ sợ tất cả chỉ là do tớ nghĩ nhiều.”



Tiểu Nhan chưa kịp nói xong thì thấy bàn tay cô ấy được Hàn Minh Thư nắm chặt Hàn Minh Thư nằm chặt tay Tiểu Nhan và nói: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Nói chung là que thử thai rất chính xác, nhất là ở giai đoạn đầu. Mà cho dù đây là sự cố do cậu nghĩ nhiều thì sao? Dù sao thì cậu và anh trai tớ không sớm thì muộn cũng sẽ kết hôn và có thai thôi. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, cậu căng thẳng cái gì chứ?”



Nghe thấy thế Tiểu Nhan lập tức đỏ mặt nói: ‘Ai mà biết được, cảm giác của tớ thế”



“Hai người yêu nhau lâu như vậy rồi còn ngại ngùng gì nữa?”



“Không phải là tớ ngại ngùng gì cả, chỉ là tớ không muốn mình quá ích kỷ trong mọi việc như trước đây nữa. Nếu cứ ích kỉ như vậy thì sau này lại càng dễ thất vọng hơn. Tớ luôn phải suy tính mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, với cả khi nào chắc chắn thì tớ sẽ cho anh ấy một bất ngờ.”



Hàn Minh Thư nghe xong thì có chút im lặng, cô không ngờ tính cách của Tiểu Nhan đã bị thay đổi từ lúc nào. Cô nhìn Tiểu Nhan một lúc lâu sau đó đột nhiên vươn hai tay ra để ôm lấy cô ấy.



“Ôi, cô gái ngốc nghếch của tớ. Cậu có thể rất yêu một người nhưng tuyệt nhiên cậu không được mất đi sự tự tin vốn có của bản thân mình được. Mặc dù Hàn Thanh là anh trai của tớ, nhưng tớ vẫn phải nói cho cậu biết những điều này. Cậu không được trở nên hèn mọn trong chính mối quan hệ của mình được. Tình yêu là phải đến từ hai phía, cậu thích anh ấy và anh ấy cũng thích cậu. Nếu như anh ấy không thích cậu nhiều như cậu thích anh ấy thì cậu cũng không nên tiếp tục thích anh ấy nữa. Nếu không thì cậu sẽ luôn luôn là người bị tổn thương trong tình yêu mà thôi.”



Về vấn đề này thì Hàn Minh Thư hiểu rõ vô cùng.



Những lời này như từng câu từng chữ đi vào trái tim của Tiểu Nhan, cô ấy vỗ vai Hàn Minh Thư, giả vờ thoải mái nói “Cậu đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không đánh mất chính mình đâu. Tớ chỉ là đang điều chỉnh lại cách sống và tâm lí của chính mình thôi, tớ muốn có một tương lai ổn định nhất. Tớ muốn cho anh ấy một bất ngờ tuyệt vời nhất, nếu tớ nói cho anh ấy quá sớm nhưng kết quả lại không phải vậy thì làm sao. Tớ không muốn hi vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng. Vì thế tớ đã lên kế hoạch cho tất cả những điều tồi tệ nhất, cho dù nó có xảy ra thì tớ cũng không còn sợ hãi nữa.



Những lời nói này đều xuất phát từ tận sau trong lòng của Tiểu Nhan. Hàn Minh Thư thấy cô ấy nói vậy cũng rất có lý.



Mặc dù điều này cũng nên trách ông trời quá thương người những đây cũng là niềm vui bất ngờ. Có lẽ mỗi người đều có lối sống và lựa chọn của riêng mình, cô nghĩ mình không nên can thiệp quá nhiều vào lối sống của người khác.



Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư thản nhiên nói: “Được rồi, tớ và cậu mau đi kiểm tra thôi. Xem xem tình hình sao rồi.”



“Đi thôi.”



Tiểu Nhan gật đầu và nói. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ xác nhận rằng Tiểu Nhan thực sự đã mang thai.
Chương 1776:



Cầm bản báo cáo Tiểu Nhan vui đến suýt khóc. Cuối cùng cô ấy ôm lấy Hàn Minh Thư rồi vùi mặt vào vai của cô.



“Chúc mừng cậu Tiểu Nhan, chúng ta sắp được làm mẹ rồi.”



Tiểu Nhan nghĩ thầm, Hàn Thanh cũng sắp được làm ba rồi.



Chỉ là cô ấy vẫn không muốn nói cho Hàn Thanh biết tin tức này.



“Chuyện này đừng nói với anh trai cậu và người khác biết có được không?”



Tiểu Nhan vừa đi vừa hỏi Hàn Minh Thư.



“Sao lại như thế? Lúc trước cậu không muốn nói bởi vì không chắc chắn, bây giờ đã chắc chắn rồi tại sao lại không nói?”



Vẻ mặt của Tiểu Nhan có chút ngượng ngùng, cô ấy nói nhỏ: “Tớ muốn chuẩn bị tâm lí đã sau đó mới nói cho anh ấy biết.”



Khi Tiểu Nhan nói điều này thì Hàn Minh Thư rốt cuộc cũng hiểu cô ấy định làm gì.



“Vậy thì tớ sẽ không biết gì cả. Đây là chuyện riêng của hai người, tớ sẽ không can thiệp quá nhiều.”



“Cảm ơn cậu.”



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiểu Nhan tự mình trở về. Hàn Minh Thư vừa mới lên xe thì Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói: “Đã giải quyết xong hết chưa?”



Hàn Minh Thư đáp lại, cúi người nói chuyện với Giá Nhỏ: “Giá Nhỏ, mẹ về rồi đây.”



“Cô ấy tìm em có chuyện gì không?”



Dạ Âu Thần vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiểu Nhan gọi vợ của anh đi một lúc lâu như vậy.



“Cô ấy cảm thấy không được khỏe nên mới rủ em đi đến bệnh viện để kiểm tra” Hàn Minh Thư tiếp tục trêu chọc Giá Nhỏ, biểu cảm trên mặt cô không ngừng thay đổi.



Nhìn thấy Hàn Minh Thư đang chơi đùa với con gái một cách đáng yêu như vậy khiến cho sự tức giận của anh bấy lâu nay dần dần biết mất.



“Cô ấy không thể tự mình đến bệnh viện sao. Cô ấy cũng đâu phải trẻ con nữa, với cả bây giờ em đã có chồng con rồi, cuộc sống rất bận rộn.”



Động tác của Hàn Minh Thư cuối cùng cũng dừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn Dạ Âu Thần một cách khó hiểu.



“Em thấy bây giờ anh trở nên rất kì lạ” Đôi mắt cô trong veo như có thể nhìn thấu trái tim anh.



Đôi môi của Dạ Âu Thần mím lại sau đó nói: “Thật sao. Anh kì lạ ở chỗ nào?”



“Trước kia anh không hề dính người như vậy, bây giờ anh luôn níu kéo em như thể sợ em biến mất. Rốt cuộc là anh đang lo sợ chuyện gì?”



Dạ Âu Thần không nói nên lời trước câu hỏi này. Quả thực trước đây hai người ở bên nhau nhưng anh không hề dính lấy cô như bây giờ.



“Em phát hiện ra rằng từ sau khi anh khôi phục lại trí nhớ là anh rất dính lấy em. Khi em sinh xong thì tình hình lại càng thêm nghiêm trọng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại luôn đi theo em như vậy. Trước đây Hàn Minh Thư chưa từng hỏi anh một cách nghiêm túc như vậy, hiện tại liền tranh thủ cơ hội này để hỏi cho rõ ràng.



Âu Thần mím mồi rồi bắt đầu rơi vào trầm tư. Trên thực tế, câu hỏi này nên bắt đầu vào thời điểm anh phục hồi trí nhớ.



Chưa ai từng phải trải qua những gì anh đã trải qua, anh từng phải chịu cảm giác tuyệt vọng khi máy bay gặp sự cố và rơi xuống biển. Anh nên là chú rể vào ngày hôm đó và người phụ nữ anh yêu vẫn đang đợi anh đến kết hôn với cô trong lễ cưới. Nhưng anh không thể đến đó, dường như Dạ Âu Thần có thể tưởng tượng ra cảnh Hàn Minh Thư tuyệt vọng đến mức nào khi không nhìn thấy anh trong lễ cưới. Xung quanh cô còn có rất nhiều người thân, bạn bè, thậm chí là cả phóng viên nữa. Nếu anh không thể đến thì cô phải làm sao.



Anh cũng lo sợ có điều gì đó xảy ra với mình và sau đó anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô được nữa. Cho nên sau khi trí nhớ khôi phục, anh nhớ lại những ký ức cùng cảm xúc cuộn trào khi rơi xuống biển, anh không ngừng giãy dụa chống cự nhưng lại không thể thoát ra. Anh phát hiện ra con người thực sự nhỏ bé trước thiên nhiên.



Ngoài ra, khi Hàn Minh Thư sinh Giá Nhỏ, Dạ Âu Thần đã theo cô vào phòng sinh và chứng kiến cảnh cô sinh con gần như kiệt sức.



Khi đó, Dạ Âu Thần đã nắm chặt tay cô, nhìn đôi má không còn chút máu của cô và nghĩ đến việc bản thân bị sóng đánh từng đợt trên biển để rồi cuối cùng kiệt sức.
Chương 1777:



Nghĩ đến đây ý thức của Dạ Âu Thần chậm rãi trở lại, anh nhìn thấy Hàn Minh Thư lo lắng nhìn mình: “Anh có chuyện gì sao?”



Nói xong cô đưa tay ra lắc lắc trước mặt anh: “Anh có sao không? Nhìn vẻ mặt của anh không được tốt, anh lại nghĩ đến những ký ức xấu kia phải không?”



“Không đâu.”



Âu Thần không muốn cô lo lắng nên lập tức phủ nhận.



Nhưng Hàn Minh Thư không tin bởi vì vẻ mặt vừa rồi của anh như đã rơi vào tầng ký ức ấy, làm sao có thể không được chứ?



Hàn Minh Thư biết có lẽ anh nhớ đến kí ức của mình nên mới biểu hiện ra như vậy.



Đột nhiên Hàn Minh Thư vươn tay ra ôm lấy bả vai Dạ Âu Thần, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.



“Anh không cần hoang mang, cũng không cần sợ hãi, ký ức chính là ký ức, nó chỉ quấy nhiễu tinh thần anh, chẳng có chút tác dụng nào cả. Chuyện lúc trước đều đã trôi qua rồi, bây giờ em ở bên cạnh anh, chúng ta có Đậu Nành và Giá Nhỏ, ông ngoại anh cũng ở bên anh nữa.”



Lời nói dịu dàng của Hàn Minh Thư đi sâu vào lòng Dạ Âu Thần, đầu ngón tay của anh cử động, ôm Giá Nhỏ chặt hơn một chút, khỏe mỗi chậm rãi cong lên.



Đúng vậy, Minh Thư của anh nói rất đúng.



Mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió gian khổ, nhưng bây giờ những người quan trọng đều đang ở cạnh anh, còn anh phải đối mặt với thần chết nhưng không phải cuối cùng anh vẫn còn sống khỏe mạnh đây sao?



Nhưng mà, Dạ Âu Thần nhíu mày lại: “Em nói những lời này là hy vọng sau này anh không đi theo em nữa sao?”



Hàn Minh Thư họ nhẹ một cái, vẻ mặt hơi lúng túng: “Em cũng có nói thế đâu, em chỉ thấy anh buồn bã u sầu thế này nên an ủi anh một chút thôi mà, để tránh một ngày nào đó anh suy nghĩ nhiều quá mà hóa điên mất.”



Dạ Âu Thần nhìn cô một cái, nắm lấy mũi cô, trầm giọng: “Hứm.”



Hai người đùa giỡn như cặp đôi vừa mới yêu.



Từ ngày Lâm Hứa Chính nhìn thấy Hứa Yến Uyển ở tập đoàn nhà họ Hàn thì trong lòng luôn xuất hiện cảm giác không quá chân thật.



Vì vậy, anh ta bèn thuê người đi điều tra chuyện ngày trước của Hứa Yến Uyển, bởi vì đột nhiên cô ta nói mình phá sản rồi, nhất định có lý do gì đó liên quan đến chuyện này.



Sau khi Lâm Hứa Chính điều tra xong thì anh ta đã biết được quá trình tập đoàn nhà họ Hứa từ một tập đoàn nổi tiếng ở nước ngoài trở nên tàn lụi, cuối cùng thì biến mất.



Xem xong những tài liệu đó, Lâm Hứa Chính chỉ có thể cảm thán, bởi vì anh ta cũng không ngờ nhà họ Hứa giỏi giang năm ấy lại biến mất như thế.



Trong một đêm, cả nhà họ Hứa chỉ còn lại một mình Hứa Yến Uyển.



Con người sinh ra đều có lòng trắc ẩn, cho dù là người xa lạ thì sau khi biết được hoàn cảnh của Hứa Yến Uyển, ai cũng sẽ sinh ra đồng cảm.



Huống chi, ba bọn họ còn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.



Nói thật lòng thì Lâm Hứa Chính cũng coi Hứa Yến Uyển như em gái mình.



Quan trọng nhất là Lâm Hứa Chính vẫn luôn biết tình cảm của cô ta với Hàn Thanh.



Nhưng mà Lâm Hứa Chính cứ nghĩ rằng Hàn Thanh muốn sống một mình cả đời nên tấm chân tình của Hứa Yến Uyển e rằng sẽ như dã tràng xe cát.



Nhưng sau đó Lâm Hứa Chính không ngờ ở giữa sẽ xuất hiện một Tiểu Nhan, cô ấy lại có thể hạ gục Hàn Thanh.



Hơn thế nữa, anh ta càng không ngờ nhà Hứa Yến Uyển sẽ phá sản, chỉ còn lại một mình cô ta, cuối cùng cô ta còn chạy đến tập đoàn nhà họ Hàn nữa chứ.



Ngồi ngẫm lại thì anh ta cảm thấy có gì đó khiến người ta không an lòng.



Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Hứa Chính lại nở một nụ cười hàm ý sâu xa.



Người bạn Hàn Thanh của anh ta vẫn luôn bình tĩnh tự tin hết mức, nếu như anh ta rơi vào tình huống có hai người phụ nữ tranh giành tình cảm vì anh ta, một người là bạn chơi từ nhỏ, một người là cô gái mình thích, anh ta sẽ có phản ứng thế nào?



Quả thật, Lâm Hứa Chính rất muốn thấy phản ứng lúc ấy của Hàn Thanh, nhưng mà nếu như làm như vậy thì phải đánh đổi quá lớn.



Vì vậy, Lâm Hứa Chính hẹn Hứa Yến Uyển ra ngoài gặp nhau.
Chương 1778:



Lúc Hứa Yến Uyển nhận được điện thoại của Lâm Hứa Chính thì không hề ngạc nhiên chút nào, từ ngày chạm mặt ở công ty, Hứa Yến Uyển đã đoán được anh ta sẽ tới tìm cô ta.



“Không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, xem ra mấy năm nay, anh quản lý công ty chẳng ra làm sao nhưng địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Sài Gòn không giảm đi chút nào.”



Nghe cô ta nói vậy thì Lâm Hứa Chính khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Xem ra em đã đoán ra anh sẽ tới tìm em rồi hả?”



“Ừ” Hứa Yến Uyển gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà em không ngờ tốc độ của anh lại nhanh thế này.”



Lâm Hứa Chính không muốn nói mấy lời thừa thãi với cô ta nữa, trực tiếp hẹn cô ra.



Hai người hẹn nhau ở một quán cafe.



Lâm Hứa Chính ngồi bên trong đợi sẵn, bởi vì anh ta ngồi trên tầng hai nên tầm nhìn khá rộng, từ xa anh ta đã nhìn thấy Hứa Yến Uyển đang đi về phía bên này qua cửa sổ thủy tinh.



Trước đây, khi Hứa Yến Uyển ra ngoài đều có xe chuyên dụng đưa đón, quần áo, túi, đồ trang sức trên người đều là hàng hiệu.



Nhưng bây giờ thì sao, bộ quần áo mà cô ta đang mặc chẳng khác gì so với bộ mà anh ta nhìn thấy cô ta mặc ở công ty ngày đó.



Phải mặc đồ công sở tới, còn cả đôi giày cao gót mà cô ta đang đi, trông thấy rõ là không vừa chân.



Một người đã từng là quý cô giàu sang quyền quý, nay lại sa sút thành dáng vẻ nhếch nhác này.



Lâm Hứa Chính cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, không rõ cảm xúc trong lòng thế nào.



Trước đây, tình cảm giữa ba người rất tốt, dù sao lúc ấy mọi người đều đơn thuần, không nghĩ gì nhiều, nhưng sau đó Lâm Hứa Chính có bạn gái nên dần dần tách khỏi nhóm.



Sau đó nữa, Hứa Yến Uyển di dân theo ba mẹ.



Bây giờ thì…



Hứa Yến Uyển đã đi vào quán cafe, cô ta nói tên với nhân viên phục vụ thì nhân viên đó dẫn cô ta lên lầu.



“Đến rồi.”



Lâm Hửa Chính lịch sự đứng dậy kéo ghế cho Hứa Yến Uyển.



Hứa Yến Uyển nhìn thấy vậy thì không nhúc nhích, mãi hồi lâu mới nói: “Em chẳng còn là cô chủ nhà họ Hứa nữa rồi, sau này anh không cần làm những chuyện này đâu.”



Nghe vậy thì Lâm Hứa Chính nhíu mày lại: “Hứa Yến Uyển, em cảm thấy anh làm những điều này là vì thân phận của em sao?”



Hứa Yến Uyển mím môi không nói gì nữa.



“Đây là do anh nể mặt tình cảm chúng ta lớn lên bên nhau trước kia, em hiểu chưa?”



Khi nói chuyện, Lâm Hứa Chính cong ngón tay lên búng trán Hứa Yến Uyển một cái: “Nhà phá sản rồi, chẳng lẽ không nhận cả anh trai nữa sao?”



Anh trai?



Hứa Yến Uyển ngạc nhiên nhìn Lâm Hứa Chính.



“Chúng ta lớn lên bên nhau, khi anh hiểu chuyện thì em mới chỉ bé tí thế này thôi.”



Lâm Hứa Chính còn khua tay múa chân một lúc: “Lúc em đi học được học sinh nam trong trường theo đuổi điên cuồng, từ chối thì bị người ta theo dõi, còn không phải anh giải quyết giúp em sao?”



Nhắc đến trước đây, Hứa Yến Uyển chìm vào trong dòng ký ức.



Đúng vậy, năm đó, ba người lớn lên cùng nhau, cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhóm nên được chăm sóc đặc biệt.



Nhưng mà những lần chăm sóc đặc biệt ấy hầu như đều đến từ Lâm Hứa Chính, còn Hàn Thanh… Cực kỳ ít.



Trừ khi cô ta mở miệng yêu cầu, hoặc nói đúng hơn là bị anh ta đúng lúc gặp phải thì anh ta mới không thấy chết không cứu.



“Không phải phá sản thôi sao? Em đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi, chút khổ cực ấy vẫn chịu đựng được thì cũng chẳng còn gì nghĩ không thông nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom