• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (83 Viewers)

  • Chương 1765-1768

La Tuệ Mỹ quơ quơ tay trước mặt Chu Tiểu Nhan, Chu Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, thấy La Tuệ Mỹ nhìn mình chăm chăm, lúc này mới lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi chỉ là đang nhớ lại, mẹ, tửu lượng của Hàn Thanh rất tốt, nhưng cũng đừng cho bọn họ uống quá nhiều.”



“Vậy là xong rồi.”



La Tuệ Mỹ nghe xong, trên mặt lập tức trở nên ưu sầu: “Ba của con cái con sâu rượu này nếu để cho ông ấy bắt được một người có tửu lượng tốt, không uống một đêm với người ta thì không được, sớm biết vậy thì vừa rồi nên ngăn cản.”



“Không phải mẹ mới vừa ngăn a? Ba vui vẻ cũng quên thôi, một buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu ạ.”



Mặc dù Tiểu Nhan cũng có chút lo lắng, nhưng cái chuyện uống rượu này, mặc dù uống nhiều cũng hại thân, nhưng nếu như chỉ uống một buổi tối, cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ? Hơn nữa buổi tối hôm nay dù sao cũng đặc thù, cho nên Tiểu Nhan cũng không có ý muốn ngăn cản mạnh mẽ lắm “Được rồi được rồi, bọn họ muốn uống thì để bọn họ uống đi, nhưng bạn trai của con ngày mai còn phải đi làm nhỉ, lát nữa hay là con ra ngoài nói với cậu ấy một chút, bảo cậu ấy giả say, bố con nếu nhìn đối phương bị mình chuốc say ngất, nhất định sẽ không uống nữa.”



“Vâng, con biết rồi.”



Khi hai mẹ con từ trong phòng bếp đi ra trong tay hai người đã bưng canh giải rượu, nghe thấy mùi hương này, ba Chu bất mãn mà nhăn nhăn cái mũi: “Bà nói bà ấy, chúng tôi đang uống rượu đầu, giờ vừa mới uống không lâu, bà đã nấu canh giải rượu cái gì chứ?



Mặc dù lời này nghe ra giống như có chút trách cứ, nhưng ngữ khí của ba Chu và đáy mắt lại đây sự bất đắc dĩ, không có nửa điểm ý trách cứ.



Như nào? Sớm nấu trước cho ông không được à?



Chảng lẽ phải đợi đến khi ông nằm xuống tôi mới đi nấu?”



La Tuệ Mỹ không chút do dự đáp trả ba Chu.



Ba Chu “…”



Bà xem xem bà nói cái gì thế, sao tôi có thể uống đến gục chứ? Hàng xóm láng giềng đều biết tửu lượng của tôi đấy!



Tiểu Nhan cũng bưng canh giải rượu đến ngôi bên Hàn Thanh, thừa dịp ba Chu nói chuyện với La Tuệ Mỹ, lặng lẽ tiến tới bên tai Hàn Thanh, nhỏ giọng nói “Ba em người này không chỉ có rượu ngon ông ấy còn uống, không khiến đối phương uống say ngất trước, ông ấy chắc chắn sẽ một mực uống.”



Nghe nói thế, bên môi Hàn Thanh cong thành nụ cười thản nhiên, anh cho Tiểu Nhan một ánh mắt, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô ở dưới bàn, ra hiệu cho cô an tâm.



Sau khi Tiểu Nhan nhận được ánh mắt của anh, đã biết Hàn Thanh hiểu ý của cô, mà lúc này ba Chu cũng lấy lại tinh thần: “Con bé này thì thầm với Tiểu Thanh đấy? Đến đến đến, Tiểu Thanh chúng ta tiếp tục uống.”



“Vâng bác.”



Hàn Thanh giơ ly rượu lên cụng ly với ba Chu ly.



Một chén, hai chén, ba chén…



Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy thế thì có chút nóng nảy, bởi vì theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng hai người này cũng không có ý muốn ngừng lại. Vừa rồi cô rõ ràng đã nhắc đến với Hàn Thanh, chẳng lẽ anh nghe không hiểu ý của mình? Đây không có khả năng đầu, với sự thông minh của anh, coi như không cần cô nói thì anh đoán thôi cũng có thể đoán được.



Như vậy anh làm vậy là có lý do gì?



Ngay lúc Tiểu Nhan chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Hàn Thanh hiển lộ ra men say, nhưng tay vẫn vững vững vàng vàng mà cầm cái chén lên trên mặt bàn,sau đó áy náy mà cười với ba Chu.



“Thật ngại quá bác gái, tửu lượng của cháu có chút kém.”



Nghe nói thế, ba Chu trong nháy mắt vui mừng, vỗ bắp đùi của mình nói: “Tiểu Thanh, nhanh như vậy đã say rồi à? Tửu lượng này của cháu không được đâu? Lúc này mới uống bao nhiêu!”



Một bên La Tuệ Mỹ nghe nói thế, bóp nhẹ ba Chu một chút, ba Chu biết bà ấy có ý gì, nhưng giờ phút này vẫn rất vui sướng.



“Thật không thể uống nữa à? Bác mới vừa làm nóng người, còn chưa uống thống khoái đâu!”



Kỳ thật ba Chu cũng uống đến không sai biệt lắm rồi, ông ấy biết mình không thể uống nhiều, nhưng có một số việc một khi đã bắt đầu, chỉ cần đối phương không có bại, mình cũng không tiện hộ ngừng, cho nên chỉ có thể giằng co mãi.



Nếu như Hàn Thanh ngã xuống, vậy ông ấy kiểm lời được mặt mũi cũng không cần lại uống rượu, đơn giản vẹn toàn đôi bên. Cho nên nhìn bên ngoài là ba Chu đang bảo Hàn Thanh tiếp tục uống với ông ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ nhanh gục đi, cháu ngã xuống thì tôi cũng không cần uống.
Mà Hàn Thanh cũng không có phụ kỳ vọng của ông ấy, một tay đỡ trán: “Thật xin lỗi bác trai, thật sự không thể uống nữa ạ.”



Ba Chu: “Như vậy sao được? Mới uống bao lâu, Tiểu Thanh, cháu…””Được rồi?”



La Tuệ Mỹ lại bóp ba Chu một chút, lần này dùng sức hơn một chút, còn hung hăng mà trừng ba Chu, oán giận nói: “Có thể có chút phong thái của trưởng bối không vậy? Hàn Thanh đã nói không uống được nữa, ông còn bắt cháu nó uống à?”



“Khụ khụ…”



Ba Chu ho nhẹ, khoát khoát tay: “Được thôi, Hàn Thanh không uống được nữa, vậy thì không uống, con bé Nhan Nhan, cho bạn trai con uống chút canh giải rượu, sau đó dìu cậu ấy đi nghỉ ngơi đi.



Nghe vậy Tiểu Nhan thở dài một hơi, tranh thủ thời gian bê canh giải rượu ở bên cạnh cho Hàn Thanh: “Uống trước một chút đi, sau đó em dìu anh đi nghỉ ngơi.”



Hàn Thanh tiếp nhận uống mấy ngụm, sau đó Tiểu Nhan dìu anh đi nghỉ ngơi.



Bọn họ vừa đi, ba Chu vẫn luôn gắng gượng rất cục ở thời điểm này buông lỏng cái chén trong tay ra, sau đó thân thể vô lực ghé vào trên mặt bàn, một bên thở dài nói: “Cậu bạn trai này của Tiểu Nhan… Tửu lượng không kém thế này đâu.”



Nghe nói thế, La Tuệ Mỹ thực sự không kiềm được mà mắt trợn trắng, ghét bỏ mà nói: “Vậy cũng không đâu, mà lại người ta đang tuổi trẻ, chuốc say cậu ấy thì có gì tốt với ông chứ? Nếu như có thể cậu ấy cũng là con rể tương lai của chúng ta đấy!”



Ba Chu ghé vào trên mặt bàn, không nhúc nhích, nghe vậy chỉ là nói: “Bà không hiểu, tôi đây là đang thử cậy ấy.”



“Thử? Thử cái gì?””Thử xem tấm chân tình của cậu ta với Tiểu Nhan nhà chúng ta.”



La Tuệ Mỹ nghe xong lời này càng thêm bỏ tay rồi: “Thử tấm chân tình? Ông cũng thật là lợi hại nhỉ, dùng tửu lượng thử chân tình.”



“Hừ, bà không hiểu, tôi mới không muốn giải thích với bà!”



Ba Chu đã có chút uống say bắt đầu nóng nảy như đứa trẻ, La Tuệ Mỹ không làm gì được ông ấy, chỉ có thể dỗ ông ấy uống canh giải rượu, ai biết ba Chu lại còn nói: “Ai muốn uống loại đồ vật này? Tửu lượng của tôi tốt như vậy, căn bản cũng không cần, lấy đi lấy đi, tôi không uống.”



“Không uống? Này là tôi vất vả nấu để nấu canh giải rượu, ông dám không uống thì có tin bà đây chém ông không?”



Ba Chu: “…”



Mà đổi thành Tiểu Nhan dìu Hàn Thanh đi về phía phòng của mình, lúc đi vào phòng nhìn thấy chiếc giường trần ngập hơi thở thiếu nữ của mình, trong đầu Tiểu Nhan mới lộp bộp một tiếng mà kịp phản ứng.



Cô làm sao lại dìu người đến phòng của mình chứ, kỳ thật trong nhà cô có phòng cho khách, cô hoàn toàn có thể mang anh đến khách phòng mà.



Lúc Tiểu Nhan do dự muốn nửa đường chuyển hướng hay không, Hàn Thanh đã ngã xuống giường lúc cô còn đang đỡ.



Tiểu Nhan: “



Được thôi, lần này đổi đường không thành.Sau khi Hàn Thanh nằm xuống, nhắm mắt lại đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, lông mày có chút nhíu lại, nhìn bộ dạng rất thống khổ.



“Anh không sao chứ?”



Tiểu Nhan vốn đang xấu hổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì mấy thứ xấu hổ kia toàn bộ vứt ra sau đầu, tranh thủ thời gian ngồi xuống mép giường, khẩn trương nhìn Hàn Thanh.



Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy nói: “Anh chờ một chút.”



Sau đó chạy vào trong toilet, cầm khăn mặt rửa sạch sẽ lại vắt khô, rồi chạy trở về lau mồ hôi cho Hàn Thanh.



Hàn Thanh uống rất nhiều rượu, thật ra tửu lượng của anh còn có thể, nhưng mà uống quá nhiều vẫn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy không dễ chịu, cảm giác được có thứ gì lạnh buốt đang lau ở trên trán của mình, Hàn Thanh mở to mắt, một đôi mắt màu nhạt nhìn thấy cô gái nhỏ nhà anh đang một mặt khẩn trương nghiêm túc giúp anh lau trấn lau mặt.



Thấy anh mở to mắt, Tiểu Nhan nhịn không được nói: “Anh làm sao không nghe em thế? Nhận thua sớm một chút, không phải tốt hơn sao? Không phải uống xong biến thành bộ dạng hiện tại, có phải rất khó chịu hay không? Nếu không em lại đi nấu canh giải rượu nhé?”



Cô vừa nói xong, tay đã bị Hàn Thanh nắm lấy.



“Không cần phiền thế, tôi không sao.”
Môi mỏng của Hàn Thanh mấp máy, nhàn nhạt nói, thật ra anh không nhận thua sớm như thế cũng là có nguyên nhân, đều là đàn ồn, sao anh có thể nhìn không ra sự thăm dò trong mắt của ba Chu, có thể nhận thua, nhưng anh cũng không thể bại quá sớm, cũng không thể bại quá muộn, cho nên Hàn Thanh chỉ có thể khống chế thời gian và tửu lượng của mình, không sai biệt lắm thì dừng lại.



Cho nên từ ánh mắt về sau của ba Chu mà xem, anh hẳn là thành công.



Chỉ là những chuyện này vẫn không nên nói cho.



cô gái nhỏ là tốt nhất.



Hàn Thanh lấy khăn mặt trong tay cô lấy ra, sau đó tay dùng sức, thân thể của Tiểu Nhan nghiêng về phía trước, ngay sau đó một cái tay khác quấn lên cô, ôm cô thật chặt.



Tiểu Nhan trực tiếp ghé vào trên người của Hàn Thanh.



Ây…



Anh đang làm cái gì vậy? Tiểu Nhan vô ý muốn giãy dụa, dù sao đây cũng là trong nhà mình, hơn nữa ba mẹ của cô đều ở đây, vừa rồi lúc dìu anh vào lại không có đóng cửa, nếu lát nữa La Tuệ Mỹ bởi vì lo lãng mà chạy vào, sau đó thấy cảnh này thì phải làm sao bây giờ?



Đây là rất lúng túng nha.



Ngay lúc Tiểu Nhan đang giãy dụa, Hàn Thanh tăng lực đạo trên tay mà nắm chặt, cái cằm nhẹ nhàng tựa ở trên đỉnh đầu của Tiểu Nhan, mùi hương ngọt ngào của cô gái quanh quẩn nơi đầu mũi.



Đừng lôn xộn, để cho anh ôm một lát.”



Giọng nói của anh khàn khàn, lại nặng nề mà khác ở trong lòng Tiểu Nhan.



Sau đó Tiểu Nhan thật sự không tiếp tục lộn xộn, ngoan ngoãn ghé vào trên người của Hàn Thanh. Bởi vì giọng của Hàn Thanh nghe ra không chỉ có chút khàn khàn, còn có một chút mỏi mệt, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, lúc này cô không thể giúp cái gì, chỉ có thể tận lực mà thuận theo.



Cũng chẳng qua bao lâu, Tiểu Nhan cảm giác được hô hấp của người trước mắt giống như đã trở nên nhẹ nhàng, đều đều.



Cô nháy mắt một chút, đoán suy đoán, chẳng lẽ anh ngủ thiếp đi à?



Không thể nào, lúc này cô còn nằm sấp ở trên người anh mà, anh cứ như vậy mà ôm mình ngủ thiếp đi?



Tiểu Nhan lại đợi một hồi, hô hấp của anh quả nhiên vẫn bình ổn như cũ.



Xem ra là ngủ thiếp đi thật rồi.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đạp cửa nhẹ nhàng, Tiểu Nhan đầu tiên là giật mình, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, cô rón rén bỏ cái tay đang quần trên người mình của Hàn Thanh ra, sau đó đứng dậyđi ra ngoài.



La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa chờ cô, lúc đầu bà ấy muốn trực tiếp đi vào, nhưng nghĩ đến người bên trong nhà dù sao cũng là nam nữ, vạn nhất thấy cảnh tượng gì không nên nhìn thấy, đây không phải khiến cho con gái thêm xấu hổ à?



Cho nên La Tuệ Mỹ đứng ở ngoài cửa đợi trong giây lát, nghe thấy bên trong yên lặng, lúc này mới gõ cửa một cái.



“Me.”



Tiểu Nhan đi ra, La Tuệ Mỹ nhìn quanh phía sau cô, “Hàn Thanh đâu?”



“Anh ấy… Ngủ thiếp đi rồi.”



Khóe miệng của Tiểu Nhan giật một cái, sau đó giải thích nói: “Mới vừa đi vào không bao lâu đã ngủ mất.”



Ngủ thiếp đi?



La Tuệ Mỹ hơi kinh ngạc, người này ngủ cũng nhanh thật?



“Con không phải nói tửu lượng của cậu ấy rất tốt à? Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi? Say à?”



“Chắc là uống hơi nhiều, với cả lượng công việc gần đây của anh ấy cũng rất nhiều, cho nên mệt đi?”



Tiểu Nhan tùy tiện nói vài câu, thật ra đây cũng là tự cô suy đoán, Hàn Thanh một mình quản lý cả cái công ty đúng là mệt mỏi, mặc dù rất nhiều việc vặt anh cũng không cần làm, nhưng những thứ anh làm tất cả đều là những thứ phải dùng não nhiều, lại thêm có đôi khi lượng công việc nhiều, đầu óc sẽ luôn ở trong trạng thái vô cùng mệt mỏi.Cho nên lúc anh chìm vào giấc ngủ cũng rất nhanh.



“Như thế à, nói cũng đúng, quản lý một cái công ty xác thực rất mệt mỏi, vậy về sau nếu như con gả cho cậu ấy, có phải cũng phải giúp đỡ cậu ấy không?”



Vấn đề bất thình lình khiến mặt Tiểu Nhan đỏ lên: “Mẹ, đấy là chuyện sau này, ai biết đâu? Chuyện sau này thì sau này hãy nói.”
Nói xong, Tiểu Nhan đi lên kéo cánh tay của La Tuệ Mỹ, dẫn bà ấy ra khỏi cửa phòng.



La Tuệ Mỹ có chút bất mãn mà nói: “Cái con bé này ngại ngùng cái gì, mẹ thấy tuổi của cậu ấy cũng không nhỏ, chẳng lẽ không có dự định thành gia? Hai người các con mặc dù thời gian ở bên nhau không dài, nhưng ngay từ đầu vẫn nên kết hôn mà? Con cũng nên ổn định lại tinh thần mà suy nghĩ kỹ chuyện này, bằng không về sau nếu ngày nào cậu ấy đột nhiên cầu hôn bất ngờ, con làm sao phản ứng kịp?”



Cầu hôn?



Hàn Thanh cầu hôn cố?



Dù như thế nào, Tiểu Nhan cũng cảm thấy mình không tưởng tượng ra thứ này được Một người ổn trọng lạnh lùng như vậy, làm sao lại quỳ xuống đất mà cầu hôn cô được?



Nhưng mà… Cũng chính vì một người ổn trọng lạnh lùng như vậy, sau khi hai người yêu đường, sẽ chủ động muốn hôn cô, còn có lần đi du lịch ở nước ngoài kia, ngày đó buổi tối phản ứng của anh cũng vô cùng…Dù sao so với dáng vẻ ổn trọng nội liễm bình thường của anh khác nhau rất lớn.



Tiểu Nhan không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung, chỉ có thể nói: “Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung, chuyện này tâm lý của con nằm chắc.”



“Mẹ thấy con căn bản không có tính toán gì, mỗi lần mẹ nhắc đến thì con lại tránh cái vấn đề này, con bé này con không phải là muốn đùa bỡn tình cảm của người ta chứ? Chỉ muốn yêu đương không muốn kết hôn?”



Tiểu Nhan: “



Cô thật là phục trí tưởng tượng của La Tuệ Mỹ, đến tột cùng là bà ấy thế nào lại nghĩ đến phương diện này?



“Ừm? Bị mẹ nói trúng rồi?”



“Mẹ, không có khả năng… Đời con ngoại trừ anh ấy thì sẽ không dây dưa không rõ với những người đàn ông khác, càng không khả năng sẽ gả cho những người khác.”



Tiểu Nhan đành phải thị sự trung tâm.



“Vậy là được rồi, tuổi của cậu ấy không nhỏ, các con kết hôn sớm một chút rồi phải có con sớm một chút.”



Tiểu Nhan: Cô không muốn tiếp tục nói nữa, hơn nữa lúc La Tuệ Mỹ nhắc đến việc này, trên mặt trở nên có một chút vi diệu, giống như nghĩ tới điều gì rất quan trọng.



“Đúng rồi, lần trước các con…



“Mẹ, con còn có chuyện, con trở về xem anh ấy đã, con đi trước.”Nói xong, Tiểu Nhan quay người trực tiếp lui về phòng, thuận tay đóng cửa phòng, che lấy ngực tựa ở trên ván cửa, may mắn cổ chạy thật nhanh, bằng không sự hỏi thăm của mẹ có thể bức điên cô.



Tiểu Nhan điều chỉnh hô hấp, sau đó trở lại bên giường, nhìn thấy Hàn Thanh ngủ rất say, cảm thấy buổi tối hôm nay đoán chừng mĩnh cũng không thể ngủ ở chỗ này, bằng không cô tặng căn phòng này cho anh, mình đi đi đến phòng cho khách ngủ đi?



Nhưng Tiểu Nhan đã thành thói quen tắm rửa trước khi đi ngủ, hôm nay cô ngủ rất lâu, đến bây giờ cũng còn chưa tắm rửa.



Ở chỗ này tắm, rất lúng túng.



Cuối cùng Tiểu Nhan cầm quần áo, chạy tới phòng tắm ở phòng cho khách.



Đợi đến khi cô tắm rửa xong đi ra, Tiểu Nhan lại chạy về mở ra ngăn tủ, cầm chăn mền cùng gối đầu đi phòng cho khách.



Lúc cô làm những việc này, La Tuệ Mỹ lại không biết từ nơi nào xuất hiện, tựa ở cạnh cửa nhìn cô.



“Mẹ nói này Nhan Nhạn, các con không phải ngủ cùng một chỗ à? Sao còn đem đồ đến phòng cho khách vậy?”



Tiểu Nhan: “



Cô cảm thấy mẹ của mình đúng là quá thích hóng chuyện, ngay cả sinh hoạt tình cảm của con gái cũng quan tâm, hơn nữa còn quan tâm đến vấn đề lúng túng như thế này.



“Mẹ, muộn rồi, mẹ không đi ngủ ạ?””Con gái của mẹ không ngủ, mẹ đi tâm sự với con gái, có vấn đề gì à?”



Nói xong, La Tuệ Mỹ thậm chí còn đi vào bên trong, ngồi xuống cạnh mép giường: “Con xem cái con bé nhà con này, trải giường chiếu đều trải không tốt, ga giường sao lại ngược như thế này? Lát nữa con xoay người, ga giường sẽ rơi mất.”



La Tuệ Mỹ một bên quở trách con gái mình, một bên giúp cô trải ga giường, sau đó lại nghĩ linh tinh một phen, mới rời đi. Tiểu Nhan cuối cùng thở dài một hơi, kéo chăn mền nằm xuống trên giường, buổi chiều ngủ quá nhiều, hiện tại có rất thanh tỉnh, hơn nữa trong lòng suy nghĩ sự tình, cho nên Tiểu Nhan một chút cũng không ngủ được.



Cô trở mình, sau đó lấy điện thoại ra tra dấu hiệu mang thai, nhìn một chút đã ngủ mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom