• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (4 Viewers)

  • Chương 226-228

Thẩm Cửu bất ngờ, chỉ đành dựa vào phản ứng cơ thể né sang một bên.



Dù Tô Mạn Điệp bụng đã lớn, nhưng phản ứng lại rất nhanh nhạy, cô ta túm lấy tay cô, móng tay dài ngoằng bấm vào cánh tay trắng như tuyết của Thẩm Cửu, cô ta nhe răng trợn mắt: “Đô đàn bà đê tiện, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô phải đích thân cùng tôi đi nói rõ ràng với Lâm Tuấn.”



Đau đớn vì bị móng tay cắm vào khiến Thẩm Cửu nhíu mày khó chịu, cô cắn môi nói: “Tôi không đi, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với Lâm Tuấn từ lâu rồi, cho dù cô nghĩ là có gì thì cũng chỉ từ một phía Lâm Tuấn mà thôi!”



“Xuỳ, cô nghĩ tôi sẽ tin cô à? Thẩm Cửu, cô là kẻ bỉ ổi, nhà họ Thẩm các người chẳng có ai là tử tế cải”



Tô Mạn Điệp âm trâm đến đáng sợ, cô ta ỷ vào việc mình là phụ nữ có thai không ai dám làm gì mình nên cô ta vừa túm vừa bấu cánh tay Thẩm Cửu, ai tinh mắt đều có thể nhìn thấy móng tay cô ta bấm vào thịt cô, vết máu chảy ra rất nhanh.



Nhưng vì cô ta là phụ nữ có thai nên Thẩm Cửu không phản kháng.



Bảo vệ của Dạ thị cũng vậy, vì cô ta là thai phụ, muốn xông tới làm loạn, bọn họ cũng không dám làm gì cô ta.



Từ xưa đến nay, đáng sợ nhất là phụ nữ có thai và người già gây chuyện vì sợ rằng một khi vô tình sẽ xảy ra án mạng.



Mà mạng người là thứ mà bọn họ không mua nổi trong xã hội hiện đại này.



Vì vậy dù chẳng đành thì cũng không biết phải làm sao cho nên đành chịu thôi.



“Cô mà không thả ra, có tin tôi sẽ không khách sáo nữa không? Đến khi đó cô có xảy ra chuyện gì thì lấy gì trói buộc Lâm Tuấn?”



Phải đánh vào điểm yếu đối phương mới có thể giải quyết vấn đề. Thẩm Cửu bị đau khiến đầu óc càng bình tĩnh hơn, cô càng bình tĩnh thì càng tỉnh táo, lập tức nắm lấy mạch của Tô Mạn Điệp sau đó nhân lúc cô ta còn ngơ ngác thì nhanh chóng kéo bàn tay đang túm tay mình của cô ta ra.



Ai biết Tô Mạn Điệp chỉ sững sờ một lúc đã phản ứng lại, cô ta lại tiến lên trước: “Cô đừng mơ, cho dù tôi không còn đứa bé này thì cũng phải vạch trần bộ mặt thật của cô, thứ không biết xấu hổ.”



Nhìn tay cô bị cấu chảy máu, Tiểu Nhan đang đứng xem cuối cùng cũng không nhịn được, bước thẳng vào vòng xoáy để giúp đỡ.

“Đô đàn bà không biết xấu hổ, cô ÿ vào mình là phụ nữ có thai mà bắt nạt người khác, cô thật sự cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
Móng tay Tiểu Nhan cũng rất dài, cô không thể đẩy Tô Mạn Điệp nhưng cũng có thể cấu tay cô ta, sau đó móng tay dài quẹt mạnh vào cánh tay cô ta.

“A!” Tô Mạn Điệp đau đớn hét lên, sắc mặt hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Nhan: “Đồ đàn bà đê tiện, tôi là phụ nữ có thai mà cô dám đối xử với tôi thế này!”

“Đúng thế, chính vì cô có thai nên cô có thể bắt nạt người khác còn người khác không được đánh trả sao? Cửu, cô ta cấu tay cậu, cậu cũng cấu lại cô ta, tớ không tin chúng ta cấu nát tay cô ta thì con cô ta sẽ có vấn đề! Chỉ cần không liên quan đến tính mạng là được!”

So với Thẩm Cửu thì Tiểu Nhan hung dữ hơn nhiêu.

“Được.”

Cuối cùng Tô Mạn Điệp cũng thấy sợ hãi, vội vàng la lên: “Cô ơi, mọi người không tới giúp cháu thì cháu sẽ bị họ bắt nạt đến chết mất, huhu...”

Cuối cùng đám phụ nữ đang đứng ngây người cũng phản ứng lại, lao nhanh về phía các cô, một nhóm phụ nữ ẩu đả với nhau, đối phương rất đông nên chẳng mấy chốc mặt Thẩm Cửu và Tiểu Nhan đã bị thương.

Trong lúc xô đẩy, bỗng một tiếng hét vang lên.

Thì ra Tô Mạn Điệp bị ai đó đẩy, sau đó nặng nề ngã xuống đất, lưng đập trúng vào khung sắt bên cạnh!

Rầm!

Khung sắt đổ xuống người cô tai

“A!”

Đám người vây xem náo nhiệt đều ồ lên, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trong lúc Thẩm Cửu bị đám người xô đánh, cô cũng liên tục bảo vệ Tiểu Nhan, mấy người phụ nữ đó rất khoẻ lại dũng mãnh nên cô bị cấu, bị đánh, bị véo rất nhiều, Thẩm Cửu cũng không thể đếm được trên người có bao nhiêu chỗ bị đau, cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một tiếng hét vọng lại, sau đó là âm thanh va chạm mạnh.

Rồi... cả thế giới đều tĩnh lặng!

“Chảy, chảy máu rồi...”


Không biết là ai đã hét lên, giây tiếp theo nhiêu giọng nói khác nhau vang lên: “Xảy ra án mạng rồi!”

Mà đám người phụ nữ đang vây quanh Thẩm Cửu và Tiểu Nhan cuối cùng cũng giải tán, lúc này Thẩm Cửu mới có thể nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Khi nhìn thấy Tô Mạn Điệp đang nằm trong vũng máu, tim cô lệch mất một nhịp, cô còn chưa phản ứng lại thì Tiểu Nhan đã túm lấy tay cô: “Cửu, cô ta thật sự xảy ra chuyện rồi... Làm sao đây? Không phải tớ đẩy cô ta.”

Thẩm Cửu gân như nghẹt thở, mấy người phụ nữ phía trước quay người lại, hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Đều tại cô! Hai người hại Mạn Điệp thành ra thế này! Tôi phải báo cảnh sát!”

Nói xong bà ta lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, Thẩm Cửu lạnh lùng giật điện thoại trong tay bà ta về: “Cô ta đã bị thương thành thế này rồi bà không gọi cấp cứu mà còn định báo cảnh sát?”

Nói xong Thẩm Cửu bình tĩnh gọi xe cấp cứu, ngoài mặt trông cô rất bình tĩnh nhưng khi nhấn ba số 115, tay cô không ngừng run rẩy.

Người phụ nữ nằm trong vũng máu, máu chảy rất nhiều, hơn nữa khung sắt còn rơi xuống...

E rằng lần này đứa bé và người lớn đều lành ít dữ nhiêu.

Cô không phải thánh mẫu nhưng dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ cô, quan trọng nhất là Tiểu Nhan cũng tham gia vào, đến khi đó không biết cô ấy có bị liên lụy không.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vội xoay người lại nói với Tiểu Nhan: “Tiểu Nhan, cậu về bộ phận trước đi.”

Nghe vậy Tiểu Nhan lập tức câm lấy tay cô: “Tớ về rồi, còn cậu thì sao?”

“Cô ta vốn là tới tìm tớ, không liên quan gì đến cậu cả, cậu mau về bộ phận đi.”

Tiểu Nhan suy nghĩ kỹ rồi nhanh chóng phản ứng lại, cô ấy nắm chặt tay cô: “Tớ về rồi, một mình cậu gánh chịu hết mọi trách nhiệm sao? Cửu, không được! Tiểu Nhan tớ không phải loại người vô tình vô nghĩa như thế”

Thẩm Cửu nhíu mày: “Không phải như vậy, chuyện này không liên quan gì đến cậu, maul Cậu mau đi đi” Thẩm Cửu đẩy Tiểu Nhan ra ngoài, ai ngờ mấy người phụ nữ kia lại tiến lên giữ hai cô lại: “Là hai người xô ngã cô ấy, nếu xảy ra án mạng hai người đều phải chịu trách nhiệm!”

“Cửu!” Hai tay Tiểu Nhan bị giữ lấy, cô ấy vừa giãy giụa vừa nhìn Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu thân mình còn lo chưa xong nên không có thời gian trả lời cô ấy.

Sau khi mấy người phụ nữ điên Tô Mạn Điệp đưa tới thấy cô ta xảy ra chuyện thì việc đầu tiên không phải đến để kiểm tra cứu hộ mà là bắt họ, thật sự khiến lòng người nguội lạnh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Một giọng nói ôn hoà vang lên, Dạ Y Viễn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mất rồi hỏi, lời vừa dứt anh ta nhìn thấy Thẩm Cửu bị mấy người phụ nữ bao vây, sắc mặt và ánh mắt lập tức thay đổi, bước nhanh tới cứu cô.

“Mấy người là ai? Ai cho phép mấy người làm loạn ở Tập đoàn Dạ thị? Bảo vệ đâu?”

Dù sao Dạ Y Viễn cũng là phó tổng, anh ta vừa hạ lệnh, nhân viên bảo vệ đứng xem náo nhiệt bên cạnh lập tức chạy lên khống chế mấy người phụ nữ kia, không có thai phụ cản trở, khống chế mấy người phụ nữ là điều rất dễ dàng.


Cứu được Thẩm Cửu xong Dạ Y Viễn mới phát hiện trên người cô có rất nhiều vết xanh tím, hơn nữa còn có rất nhiều vết bị cào cấu, nhìn mà giật mình.



“Sao lại thế này?” Dạ Y Viễn cầm bàn tay trắng nõn của cô, lo lắng hỏi.



Bây giờ Thẩm Cửu cũng chẳng có thời gian quan tâm tới quan hệ của mình với anh ta, cô lật ngược tay anh ta lại rồi sốt ruột nói: “Bên kia xảy ra chuyện rồi, anh mau gọi bảo vệ di chuyển khung sắt đi.”



Nghe vậy Dạ Y Viễn mới nhìn về hướng cô đang nhìn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy mắt Dạ Y Viễn đã lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ta cau mày: “Mau di chuyển khung sắt ra.”



“Cửu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có chuyện không đâu này? Sao em lại bị thương?”



Thẩm Cửu lắc đầu: “Bây giờ tôi không có thời gian giải thích với anh, anh có thể đưa cô ấy tới bệnh viện không?”



Mặc dù cô rất ghét Tô Mạn Điệp nhưng không thể phủ nhận nếu cô ta xảy ra chuyện ở đây thì cả Dạ thị đều sẽ bị liên lụy, quan trọng nhất là Tiểu Nhan cũng có liên quan. Một mình cô thì không sao, nhưng cô không muốn liên lụy người khác!



“Được, tôi đi lái xe, em chờ tôi.”



Nói xong Dạ Y Viễn nhanh chóng buông cô ra để đi lấy xe, nhưng bệnh viện cách Dạ thị rất gan, Dạ Y Viễn còn chưa lái xe tới thì xe cứu hộ đã tới trước. Bác sĩ và y tá đến nơi nhìn thấy tình hình thì nhanh chóng sơ cứu cho Tô Mạn Điệp, sau khi sơ cứu cơ bản thì đưa cô ta lên cáng rồi khiêng lên xe cứu hộ.



Thẩm Cửu vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài vừa vặn đụng phải Dạ Y Viễn đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe, anh ta hạ cửa số xe xuống: “Cửu, mau lên xe, tôi đưa em tới bệnh viện.”



“Được!” Thẩm Cửu gật đầu, hấp tấp mở cửa lên xe.



“Tớ cũng đi!” Sau khi Thẩm Cửu chạy ra ngoài thì Tiểu Nhan cũng nhanh chóng chạy ra theo cô, thấy cô ngồi lên xe thì cũng nhanh chân ngồi vào theo.



Rầm!




Đóng cửa xe lại, Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn cô ấy.

“Sao cậu cũng ở đây? Không phải tớ đã bảo cậu về bộ phận đi à?”

Nghe thế, Tiểu Nhan hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Cậu muốn một mình gánh vác mọi chuyện, tớ không để cậu được như ý đâu. Nếu cô ta muốn tính sổ mọi chuyện với cậu thì tính cả của tớ nữa.”

Nói đến đây, Tiểu Nhan nghiến răng ken két: “Dù sao Tiểu Nhan tớ dám làm dám chịu, không có gì phải sợ, cùng lắm thì... tớ đền mạng này cho cô tai”

“Nói linh tinh!” Thẩm Cửu giữ tay cô ấy lại, bình tĩnh nói: “Khi ấy đám đông hỗn loạn, cô ta có bị chúng ta đẩy hay không vẫn phải chờ xác minh. Bây giờ cậu muốn lên xe, tớ không thể quản được cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, cậu không được là người đầu tiên xông lên, cũng không được nhận bừa nghe chưa.”

Ban đầu Tiểu Nhan không hiểu nhưng sau đó mới từ từ hiểu ra: “Ý cậu là, có khả năng cô ta không phải do chúng ta đấy?”

“Cũng không rõ là ai đã đẩy, nhưng khả năng rất lớn không phải do chúng ta.” Thẩm Cửu nghĩ kỹ lại tình cảnh lúc đó: “Khi ấy hai chúng ta bị người khác không chế, bị thương rất nhiều, bản thân chúng ta còn không tự lo nổi cho mình, xác suất có thể đấy cô ta ra xa như vậy là rất nhỏ.”

“Đúng thế.” Dạ Y Viễn lái xe phía trước mặc dù không biết toàn bộ câu chuyện nhưng từ cuộc trò chuyện giữa hai người cũng đã hiểu sơ sơ, anh ta gật đầu đồng ý: “Mọi việc đều phải xác minh đã nên đừng vội thừa nhận, bây giờ chúng ta đến bệnh viện xem tình hình trước, lát nữa tôi sẽ liên lạc với chuyên gia, hai người đừng lo lắng.”

Nghe vậy Tiểu Nhan lập tức cảm động nhìn Dạ Y Viễn, sau đó ôm cánh tay Thẩm Cửu nhỏ giọng nói: “Anh cả Dạ đáng tin hơn cậu Dạ chồng của cậu nhiều, hơn nữa lại còn dịu dàng.”
Mặc dù cô ấy đã hạ giọng rất thấp nhưng dù sao không gian trong xe có hạn, Dạ Y Viễn vẫn có thể nghe thấy.

Quả nhiên qua kính chiếu hậu, Thẩm Cửu thấy Dạ Y Viễn đang liếc mắt nhìn mình, cô nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh.”

Tiểu Nhan bĩu môi không nói gì nữa.

Mọi người đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, khi xuống xe Thẩm Cửu suýt nữa đã ngã, may mà Dạ Y Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”

Tiểu Nhan cũng đã xuống: “Cửu bị thương quá nặng, hay là đi xử lý vết thương trước đi.”

“Tớ không sao.” Thẩm Cửu gắng gượng đứng lên, lúc nãy là cô quá sốt ruột, bây giờ mới phát hiện đầu gối rất đau, có lẽ đã bị trầy da nên mới đau như vậy: “Vừa nãy tớ không cẩn thận thôi, chúng ta lên xem tình hình đã rôi nói.”
Dạ Y Viễn cau mày, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này mới gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi xem tình hình trước, nếu không có vấn đề gì thì em với Tiểu Nhan đi tìm bác sĩ xử lý vết thương ngay nhé.”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Cửu kín đáo đẩy anh ta ra, sau đó bước nhanh về phía trước.

Thấy Tô Mạn Điệp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Thẩm Cửu chợt nghĩ tới một người, Tô Mạn Điệp thành ra thế này có nên gọi cho Lâm Tuân không?

“Cửu, cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Nhan đột nhiên hỏi.


Nghe vậy Thẩm Cửu hoàn hồi, mấp máy môi: “Tớ đang nghĩ... có nên gọi cho chồng cô ta không?”

“Hả? Cậu quen chồng cô ta? Nhưng không phải cô ta nói...” cậu là người thứ ba sao?

Suýt nữa Tiểu Nhan buột miệng nói ra câu này, mà lại đã dừng lại kịp, sau đó cô ấy nhìn Thẩm Cửu: “Gọi điện cho chồng cô ta, có hợp lý không? Dù sao... cô ta đã thành thế này rồi.”

Thẩm Cửu nghĩ một lát rồi vẫn lấy điện thoại ra: “Tớ gửi tin nhắn vậy.”

Dạ Y Viễn đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt vô cùng cưng chiêu.

“Muốn làm gì thì làm, không cần phải lo lắng, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của em”

Nghe vậy Thấm Cửu không khỏi nhìn về phía Dạ Y Viễn.

“Không phải sao? Là cô ta dẫn theo đám phụ nữ đó tới Dạ thị làm loạn trước nên mới thành ra thế này, cũng là do cô ta tự làm tự chịu.”

“Đúng đó Cửu, tớ thấy cậu nên gọi cho Cậu Dạ báo bình an mới đúng, dù sao anh ấy cũng là chồng cậu mà.”

Lời nói vô ý của Tiểu Nhan khiến Dạ Y Viễn ở bên cạnh thay đổi sắc mặt, cô ấy thoáng dừng lại rồi cười hì hì nói: “Hay là thôi không gọi nữa.”

Thẩm Cửu: “.."

Cô liếc nhìn Tiểu Nhan, dường như muốn hỏi cô ấy có thể có chí khí hơn được không?

Nhưng lời Tiểu Nhan nói đã nhắc nhở cô, xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn xảy ra ở Tập đoàn Dạ thị, dù là cấp dưới cô cũng nên thông báo với Dạ Âu Thân một tiếng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Cửu chuyển động, vừa định vào giao diện cuộc gọi để gọi cho Dạ Âu Thần thì lại có chút do dự, không ngờ Dạ Y Viễn lại đột nhiên cầm điện thoại cô, nói với giọng ôn hoà.

“Vẫn nên gọi thông báo cho Âu Thần một tiếng thì hơn”

Nói xong anh ta tự nhấn số, Thấm Cửu dừng lại sau đó nói: “Để tôi đi.”

Lời vừa dứt, Dạ Âu Thần ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, vì khoảng cách gân nên Thẩm Cửu vẫn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần.

“Có chuyện gì?”

Thẩm Cửu vừa định lên tiếng thì Dạ Y Viễn đã nói: “Là tôi.”

Đâu dây bên kia im lặng, một lúc sau mới cười mỉa một tiếng: “Sao điện thoại cô ấy là trong tay anh?”

“Chúng tôi đang ở bệnh viện.”
Khi nghe thấy từ “bệnh viện”, mắt Dạ Âu Thần lập tức nheo lại đây nguy hiểm, đôi mắt đen lập tức co rụt lại, điện thoại người phụ nữ kia ở trong tay Dạ Y Viễn, mà Dạ Y Viễn lại đang ở bệnh viện, nói lên điều gì?

Nói lên rằng người phụ nữ kia có khả năng đã xảy ra chuyện.

Ngay lập tức tim anh như bị thứ gì bóp nghẹt, không thở nổi.

Giọng nói âm trầm của Dạ Âu Thần mang theo sự lo lắng đã được kìm nén: “Bệnh viện nào?”

Dạ Y Viễn nhớ lại rồi nói ra một cái tên, sau đó còn nói: “Có tôi ở đây rồi, cậu cứ lo liệu chuyện của công ty trước đi, không cần vội tới đây.”

Sau đó anh ta cúp máy, trả điện thoại lại cho Thẩm Cửu.

Khi quay đầu lại anh ta mới phát hiện tay mình đang che miệng Thẩm Cửu, vì vừa nãy khi cô định nói, Dạ Y Viên đã đưa tay lên che miệng cô lại, không cho cô cơ hội nói.

Đôi mày thanh tú của Thẩm Cửu nhíu chặt.

“Xin lỗi.” Dạ Y Viễn trả điện thoại cho cô, mỉm cười nhẹ: “Tôi cũng muốn được ích kỷ một lần”

Tâm trạng Thẩm Cửu đột nên trở nên vi diệu, mà Tiểu Nhan ở bên cạnh lại căng thẳng nháy mắt với cô, trong lòng lại vui vẻ, nhìn dáng vẻ này của Dạ Y Viễn... hình như anh ta yêu Thẩm Cửu rất sâu đậm.

“Bệnh nhân đã được đưa vào phòng cấp cứu, chắc trong chốc lát cũng không ra ngay đâu, hai người đều đã bị thương, tôi đưa hai người đi kiểm tra vết thương trước.”

“Không cần.” Thẩm Cửu thấy anh ta đứng dậy định kéo mình thì từ chối lời đề nghị: “Anh đưa Tiểu Nhan đi trước đi, tôi ở đây trông chừng.”

Dạ Y Viễn cau mày, không vui nói: “Cửu.”

“Anh cả, đây là chuyện rất quan trọng, mong anh đừng can thiệp vào!”

Thẩm Cửu mím môi lạnh lùng nói.

Dạ Y Viễn: “.."

Sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi.

Một lúc lâu sau, Dạ Y Viễn cười khố: “Lúc nào tôi cũng hết cách với em, nếu em kiên trì như vậy thì tôi đưa Tiếu Nhan đi kiểm tra trước,


khi nào cô ấy về sẽ trông thay em, tôi đưa em đi kiểm tra sau.”
Có lẽ là cảm thấy sắp xếp này cũng không có gì khác thường nên Thẩm Cửu không nói gì.
Dạ Y Viễn đưa Tiểu Nhan đi kiểm tra vết thương, chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu ngôi đó, thật ra cô và Tiểu Nhan đều bị thương không nhẹ, mấy người phụ nữ đó ra tay rất hung dữ.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì vết thương chồng chất.
Không nhìn thấy bằng mắt thường thì bị thương bên trong khá sâu.
Bây giờ Thẩm Cửu chỉ cần cử động cánh tay hay nhấc chân thôi cũng cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức.
Phụ nữ đánh nhau thật đáng sợ.
Cô cười tự giễu một tiếng rồi lắc đầu.
Không biết đã ngồi bao lâu, Thẩm Cửu ngả người ra sau, khi cô mệt mỏi nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng bánh xe lăn.
Càng nghe càng thấy quen thuộc, khi tiếng xe lăn lại gân, Thẩm Cửu đột nhiên mở mắt ra sau đó nhìn thấy Dạ Âu Thần ở ngay trước mắt.
Từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ mới có một lúc mà anh đã xuất hiện trước mặt cô?
“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai!”
Anh tức giận nắm lấy vai cô, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quan sát toàn thân cô một lượt, khi thấy toàn thân cô đều bị thương thì đôi mắt đen nổi lên tia tức giận: “Ai làm cô bị thương thành ra thế này?”
Dứt lời dường như anh nghĩ tới điều gì đó, nhìn xung quanh một lượt nhưng chỉ thấy cô thì lạnh giọng chất vấn: “Dạ Y Viên đâu?”
Lúc này Thẩm Cửu mới hoàn hôn, cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Anh có thể nhẹ nhàng chút không... Vai tôi đau.”
Khắp người cô đều là vết thương, khi anh nắm lấy vai cô, cô cảm giác xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn.
Dạ Âu Thần sửng sốt, sau đó mới nhận ra sắc mặt và môi cô đều trắng bệch mới nhanh chóng thả tay ra.
Khuôn mặt khôi ngô càng thêm âm trầm, trong mắt có một tia tàn độc.
Một lát sau anh lại đổi sang cầm cổ tay cô: “Đi khám bác sĩ với tôi.”
“Đừng, đau.” Thẩm Cửu chỉ vào cổ tay mình.
Dạ Âu Thần dừng lại, cuối cùng vẫn không buông cô ra thay vào đó nhẹ nhàng kéo tay áo cô lên, khi nhìn thấy những vết xước chồng chất trên cánh tay trắng ngần của cô, nét hung dữ, tàn ác trong đôi mắt đen càng nhiều hơn.
“Ai làm?”
Lòng Thẩm Cửu bỗng chốc trở nên mềm nhũn.

Rõ ràng khi gọi điện Dạ Y Viễn đã nói với anh hãy cứ xử lý việc của công ty trước, nhưng mới cúp điện thoại vài phút thì anh đã xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải vượt đèn đỏ thì cũng là bay tới.
Còn về phân tại sao anh lại sốt sắng như vậy thì bây giờ Thẩm Cửu không muốn quan tâm lý do nữa, cô chỉ biết lúc này anh đang quan tâm cô.
Giọng cô nhẹ hơn vài phần: “Người làm tôi bị thương còn bị thương nghiêm trọng hơn tôi, Dạ Âu Thần... có thể tôi đã phạm phải một chuyện rất lớn.”
Nghe vậy lông mày Dạ Âu Thần không khỏi nhíu chặt hơn: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ đi!”
Thẩm Cửu lại cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nói lần này vì làm người khác bị thương mà tôi phải vào tù thì sao? Nếu tôi phải ngồi tù cả đời không ra được thì sau này anh cũng... không cân buôn.”
Khi nói tới câu cuối cùng, thậm chí Thẩm Cửu còn cúi đầu nhìn ngón chân mình, không nói thêm nữa.
Dạ Âu Thần vẫn luôn nhíu chặt mày, người phụ nữ này đang nói linh tinh cái gì vậy?
“A” Đột nhiên Thẩm Cửu ngạc nhiên kêu lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần đang kéo mình vào lòng: “Anh...”
Dạ Âu Thần nắm lấy cằm nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Mặc dù tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng người phụ nữ của Dạ Âu Thân tôi không phải ai cũng có thể động vào, khiến cô bị thương thành ra thế này, người đó phải trả giá gấp mười lần.”
Thẩm Cửu: “..”
“Bây giờ cô hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, không được bỏ sót một chỉ tiết nào.”
Thẩm Cửu lại lắc đầu: “Tôi không muốn nói.”
Nghe vậy Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt: “Muốn chết?”
“Tôi đau.” Thẩm Cửu sụt sịt, đột nhiên chủ động cúi người rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Toàn thân đều đau, tôi không muốn giải thích gì hết.”
Dạ Âu Thần vốn đang muốn nổi giận nhưng bây giờ cô lại nhẹ nhàng ôm cổ anh và nói với anh rằng cô đau...
Cơn tức giận vừa mới bùng phát ban nãy lập tức tan biến, Dạ Âu Thần phát hiện không biết từ bao giờ mình lại mềm lòng thế này, nhìn cô gái nhỏ gầy gò không được bao nhiêu cân trong lòng, cổ họng khô khốc khiến anh phải nuốt nước miếng.
“Đau ở đâu?”
Thẩm Cửu nhắm mắt lại: “Chỗ nào cũng đau.”
Dạ Âu Thân dừng lại: “Vậy... tôi xoa giúp cô nhé?”
Thẩm Cửu: “...”
Lang An đi theo tới: “...”
Làm ơn đừng coi tôi là người vô hình được không? Hahaha, tay giơ lên mỉm cười tạm biệt!
Mặc dù Thẩm Cửu không trả lời nhưng Dạ Âu Thần vẫn đưa tay đặt lên gáy cô, nơi đó bị bấu xanh tím một mảng lớn, cô dựa vào lòng anh nên anh cúi đầu là có thể nhìn thấy.
Cái cổ trắng nõn mịn màng lúc này đầy vết bầm, Dạ Âu Thần vừa đau lòng vừa tức giận, khi anh đặt tay lên cũng hơi mạnh, xoa trong sự bực bội.
Người Thẩm Cửu run lên, lòng anh lại lập tức mềm nhũn, sau đó động tác trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều, nhẹ nhàng xoa vết thương cho cô.
“Đỡ hơn chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom