• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (81 Viewers)

  • Chương 221-225

“Có chuyện gì vậy? Sao mợ hai lại vào bếp rửa bát?”

“Hình như là ông cụ bảo.”

“Không phải chứ? Bạn mợ hai còn đang ở trong mà. Tôi thấy ông cụ đối xử với bạn mợ hai rất tốt, cứ cười suốt thôi, trước kia không thấy ông ấy đối xử với ai tốt như vậy bao giờ.”

“A? Mọi người nói xem liệu có phải ông cụ không thích mợ hai bây giờ của chúng ta nên muốn tìm một người khác thay cậu hai không?

Cho nên...”

Những lời bàn tán này lọt vào tai Thẩm Cửu không sót một lời, động tác trên tay cô dừng lại, một chiếc đĩa trượt khỏi tay cô rồi rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Mấy người giúp việc nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói.

“Mau im lặng, có lẽ lát nữa mợ hai sẽ nổi giận đấy, các cô quên lần trước rồi à?”

“Mau đi thôi.”

Đám người nhanh chóng ra khỏi phòng bếp.

Vì vậy trong bếp chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu, cô ngây ngốc đứng trước bồn rửa bát, nhìn chồng bát đĩa như núi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Ông cụ Dạ... chẳng lẽ không phải muốn làm mai cho Hàn Mai Linh và Dạ Y Viễn? Sao lại nghĩ đến Dạ Âu Thần?

Hơn nữa cho dù là Dạ Âu Thần hay Dạ Y Viễn cũng phải xem Hàn Mai Linh có đồng ý hay không.

Cô đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Cửu đột nhiên phản ứng lại, sau đó cúi người nhặt mảnh vỡ trên đất.

Một bóng người cao lớn bước tới, trước khi cô chạm vào những mảnh vỡ đó đã giữ tay cô lại, giọng nói trầm ổn.

“Đừng động vào.”

Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó đập vào mắt cô là đôi mắt dịu dàng, bất đắc dĩ.

“Anh cả?”

Sao Dạ Y Viễn lại ở đây?


“Đừng chạm tay vào, mảnh vỡ sắc lắm, sẽ bị thương.”
Dạ Y Viễn vừa nói vừa đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu sững sờ vài giây, sau đó rụt tay lại, Dạ Y Viễn xoay người lấy chổi quét tất cả mảnh vụn trên đất rôi đổ vào thùng rác.
Dù thế nào những hành động này của anh ta đều là thiện ý, Thẩm Cửu không thể nổi nóng với anh ta, chỉ có thể gật đầu: “Cảm ơn anh cả”
Nói xong cô xoay người vặn vòi rửa sạch cặn bám trên bát đĩa.
“Đừng làm nữa” Dạ Y Viễn bước tới tắt vòi nước, nhíu mày nói: “Những chuyện này cứ giao cho người làm là được rồi, em lên lầu đi.”
“Nhưng...” ông nội bảo cô làm, nếu cô không làm liệu có bị...
“Ông nội chỉ thuận miệng nói thế thôi, ông cũng không thật sự tới quan sát xem em có rửa hay không, em không cần ở lại đây nữa, lên lầu đi”
Suy nghĩ một lát rồi Thẩm Cửu vẫn lắc đầu: “Thôi không sao, những chuyện này với tôi mà nói cũng không có gì to tát.”
Thẩm Cửu lại vặn vòi nước, động tác của cô rất thuần thục, trước kia cô đã làm rất nhiều những việc như này, chỉ là từ khi gả tới nhà họ Dạ, cô rất ít khi làm, hôm nay phải làm cũng không cảm thấy lạ lẫm.
Nhìn động tác thuần thục của cô, Dạ Y Viên cảm thấy đau lòng.
“Em không cảm thấy tủi thân sao?”
Thẩm Cửu sửng sốt, một lát sau mới cười nhẹ: “Có gì đâu chứ, những chuyện này trước kia tôi làm quen rồi, anh cả, việc ở đây cứ giao cho tôi đi, anh ra ngoài trước đi.”
Nhưng cô nói mãi mà người phía sau vẫn không nhúc nhích, không có ý định rời đi.
Lát sau Dạ Y Viễn bước tới cạnh cô: “Được, nếu em muốn làm thì tôi giúp em.”
Dạ Y Viễn vươn tay giúp, Thẩm Cửu giật mình, ngây người nhìn anh ta: “Anh cả...”
“Đừng gọi tôi là anh cả.” Dạ Y Viễn không vui mím môi: “Thà rằng em cứ gọi cả họ cả tên tôi đi.”
Thẩm Cửu: “...”
Cô không nói gì, bướng bỉnh nhìn bồn rửa bát.

“Cửu, tôi biết em sẽ không thể chấp nhận tôi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi, cho dù bây giờ em nghĩ gì tôi cũng chỉ mong em nhớ, dù thế nào tôi cũng không có suy nghĩ khác với em, tôi thật lòng thích em. Chỉ cần em đồng ý, cả đời này tôi có thể che mưa che nắng cho em, dù cả thế giới có mắng chửi tôi thì em cũng có thể núp sau lưng tôi.”

“Anh cả!” Thẩm Cửu ngắt lời anh ta, nghiêm túc nói: “Sau này anh đừng nói những lời này nữa, tôi cũng không muốn nghe.”

“Cửu...” Vẻ mặt Dạ Y Viễn đau khổ nhìn cô: “Lẽ nào bây giờ em đã bắt đầu ghét tôi rồi ư?”

“Không... tôi không ghét anh cả, nhưng... một ngày là anh cả thì mãi mãi sẽ là anh cả, cho dù... sau này tôi không ở bên Dạ Âu Thần nữa thì anh cũng không có khả năng.”


Nói đến đây, Thẩm Cửu nghĩ dù anh ta có thâm tình đến đâu cũng nên hiểu ý cô phải không?

Cô muốn ở lại đây tiếp tục rửa bát nhưng Dạ Y Viên cứ đứng đây suốt, Thẩm Cửu không ở lại tiếp được nữa, chỉ đành nói: “Nếu anh cả muốn rửa thì tôi ra ngoài trước.”

Nói xong Thẩm Cửu xoay người bước ra ngoài, lòng Dạ Y Viễn chợt căng thẳng, bước lên cản đường cô.

“Cửu, không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?”

“Anh cả, thật sự không thể” Thẩm Cửu lắc đầu với anh ta, bước qua anh ta đi ra ngoài, Dạ Y Viễn vội cầm lấy tay cô: “Cho dù Âu Thần không thích em, em cũng muốn hạ thấp bản thân vậy sao?”

Động tác của Thẩm Cửu dừng lại, một lúc sau cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang giữ mình ra, giọng nói như gió bay: “Vậy anh cả thì sao?

Chuyện anh làm bây giờ có khác gì tôi? Anh còn nghiêm trọng hơn tôi.”
Nghe thế, trong đôi mắt ấm áp của Dạ Y Viễn hiện tên vẻ tự giễu, anh ta cười đắng chát: “Như vậy không phải càng tốt ư? Nói lên rằng chúng ta cùng là một loại người, chỉ cần em ở bên tôi thì không cần cả ba cùng đau khổ nữa”
“Tôi ra ngoài trước!” Thẩm Cửu không muốn nói thêm với anh ta nữa, trực tiếp ra khỏi phòng bếp.
Cô đi vào nhà vệ sinh bên cạnh rửa tay sau đó mới xoay người lên lầu, Thẩm Cửu đi thẳng về phòng, khi đi tới cửa cô vừa định mở ra thì thấy cửa chỉ khép hờ.
Khi cô còn đang thấy lạ thì nghe thấy giọng nữ nhõng nhẽo vọng lại.
“Cậu Dạ, anh buông tôi ra.”
Đây là...
Giọng của Hàn Mai Linh?
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, qua khe cửa, cô nhìn thấy Dạ Âu Thần đang giữ chặt cổ tay Hàn Mai Linh và nghiêm túc nhìn cô ta.
Mà rõ ràng Hàn Mai Linh muốn rút tay về, nhưng lực không đủ lớn.
Suýt nữa Thẩm Cửu đã xông vào, nhưng... lúc này cả hai chân lại như bị rót chì, không thể di chuyển.
Cô làm sao vậy? Chính cô cũng không biết nữa, Thẩm Cửu không đợi nghe rõ họ đang nói gì thì đã quay đầu rời đi, cô vừa lên lầu đã đột nhiên chạy vọt xuống, sau đó tới một góc trong vườn, lúc này cô mới dần tỉnh táo lại.
Vừa nãy cô làm sao vậy? Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không ngờ cô lại không tiến lên ngăn cản là lại quay đầu bỏ chạy?
Rốt cuộc cô làm sao thế?
Thẩm Cửu cảm thấy não mình đang ở trạng thái chết máy.
Mà ở bên kia, hai mắt Hàn Mai Linh đỏ hoe: “Cậu Dạ, tôi thật sự không thể nói, cầu xin anh buông tôi ra”
Ánh mắt Dạ Âu Thần như có độc: “Tốt nhất cô nên nói rõ cho tôi, nếu không..”


“Không, không được, tôi đã hứa với Cửu không được nói rồi!”



Hàn Mai Linh cố gắng rút tay về, nước mắt lưng tròng.



“Đồng ý với Thẩm Cửu?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt, trong giọng nói có một tia lạnh lùng nghiêm nghị: “Hai người đã thương lượng gì sau lưng tôi?”



Hàn Mai Linh đột nhiên ra vẻ lỡ miệng, mở to mắt nói: “Không, vừa rồi tôi không nói gì hết, Cậu Dạ, Thẩm Cửu sắp lên rồi, anh mau buông tôi ra đi, hôm nay anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi”



“Không có chuyện gì xảy ra?” Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần nở nụ cười khát máu, lực trên tay cũng tăng lên một chút: “Cô cho rằng Dạ Âu Thần tôi là kẻ ngu ngốc mặc cho cô làm trò à? Khả năng diễn xuất kém cỏi, vụng về này cũng dám thể hiện trước mặt tôi?”



Hàn Mai Linh ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần: “Diễn xuất kém cỏi, vụng về?”



“Ha” Dạ Âu Thần chế nhạo: “Tốt nhất cô hãy nói rõ ràng sự thật, tôi chỉ cho cô một cơ hội.”



Nghe anh nói vậy, Hàn Mai Linh biết không thể giả vờ được nữa, chỉ đành từ từ rũ mắt xuống, nhìn xuống đất ổn định tâm trạng rồi mới chậm rãi cất lời: “Tôi không muốn nói là vì có nỗi khổ tâm. Tôi và Cửu là chị em tốt, anh lại là chồng cô ấy. Chuyện này tôi đã biết từ rất lâu rồi, nhưng tôi lựa chọn im lặng vì không muốn làm tổn thương cô ấy. Cậu Dạ, Cửu thật sự là một người rất dễ khiến người khác phải đau lòng, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương lần nữa, vậy nên anh có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì không?”



“Nói cho tôi biết người phụ nữ đêm đó là ai?” Bây giờ Dạ Âu Thần chỉ muốn biết điều này.



Anh đã cho Lang An đi tìm người đó lâu như vậy, tất cả những tin tức trước đây anh nhận được đều là sai sự thật, nhưng bây giờ Hàn Mai Linh lại đột nhiên nhảy ra nói rằng mình biết chuyện này, thật sự quá trùng hợp.

Hàn Mai Linh nghe vậy thì cắn chặt môi dưới, không muốn nói thêm nữa.



“Nói”



Hàn Mai Linh giật mình, nước mắt rơi xuống, sau đó không kìm được bật khóc: “Xin lỗi cậu Dạ, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không thể nói, tôi không thể có lỗi với Thẩm Cửu, chuyện hôm nay cậu Dạ cứ quên hết đi!”



Hai người đang nói thì bên ngoài chợt vọng lại tiếng bước chân, sau đó từ xa đã nghe thấy Thẩm Cửu hỏi: “Mai Linh, cậu có ở đây không?”



Sắc mặt Hàn Mai Linh thay đổi rõ rệt, vừa định đẩy Dạ Âu Thần ra thì anh đã buông tay cô ta ra trước, sau đó lăn bánh xe cách xa cô ta.



Động tác liền mạch này vừa nhìn đã biết là hành động trong vô thức, Hàn Mai Linh chỉ muốn ra vẻ chút thôi nhưng không ngờ Dạ Âu Thần còn nhanh hơn cô ta, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.

Dáng vẻ này của Dạ Âu Thần rõ ràng là để tâm đến Thẩm Cửu!



Sao có thể?



Loại phụ nữ như Thẩm Cửu, diện mạo không nói, cô chỉ là một người đã tái hôn, còn mang thai con người khác, lẽ nào Dạ Âu Thần cũng sẽ sinh lòng yêu thương sao?



Nhưng nếu anh có tình cảm thì sao lại đối xử tệ bạc với Thẩm Cửu như thế?



Hàn Mai Linh nghĩ không ra, nhưng thời gian cũng không cho cô ta suy nghĩ, giọng Thẩm Cửu đã lại vang lên: “Mai Linh?”



Lúc này Hàn Mai Linh mới tỉnh táo lại: “Cửu, tớ ở đây.”



Diễn kịch phải diễn cho trót, cô ta nhanh tay lau nước mắt trên mặt rồi mỉm cười chào đón cô.



Thực ra Thẩm Cửu cũng đã ở trong vườn hoa để bình tĩnh lại rất lâu, cuối cùng cô phát hiện mình vẫn không đủ dũng khí nên quyết định quay lại tìm Hàn Mai Linh, giả vờ như không biết chuyện gì trước, xem tình hình rồi tính tiếp.




Thẩm Cửu đẩy cửa ra thì nhìn thấy Hàn Mai Linh, mà Dạ Âu Thần đã đi tới cửa sổ, mọi đồ đạc trong phòng vẫn bình thường như không xảy ra chuyện gì.

“Tớ còn tưởng cậu không ở đây."

“Tớ cũng vừa tới thôi, tớ tưởng cậu ở đây, không ngờ cậu cũng vừa xong à?”

“Ừm”

Hàn Mai Linh quan sát cô một lúc, thấy cô không có gì bất thường mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta vẫn chưa định để Thẩm Cửu phát hiện ra sớm như vậy, kẻo đêm dài lắm mộng.

Dạ Âu Thần ở bên cửa sổ khẽ mấp máy môi, dùng đuôi mắt nhìn Thẩm Cửu, thấy cô không có phản ứng gì khác thì không khỏi cau mày.

Người phụ nữ này là heo à? Bạn thân và chồng ở chung phòng, lẽ nào cô không nghi ngờ gì sao?
Hừ, không cảm nhận được mối nguy cơ à, ngốc như heo vậy.
Dạ Âu Thần thầm khinh thường cô trong lòng.
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tớ về trước nhé, hôm khác lại tới thăm cậu.” Hàn Mai Linh suy nghĩ một lát, chuyện hôm nay tạm dừng ở đây thôi, dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích của mình trước mặt Dạ Âu Thần, chuyện còn lại chỉ cần thả câu thêm là được.
Thẩm Cửu nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, tớ tiễn cậu xuống nhà”
Sau đó cô tiễn Hàn Mai Linh rời đi, khoảng mười phút sau mới về phòng, cô không nhìn Dạ Âu Thần, bây giờ đầu óc cô vẫn rối bời, tất cả đều là hình ảnh anh nắm cổ tay Hàn Mai Linh.
Dạ Âu Thần... thích Mai Linh sao?
Nếu anh thật sự thích Mai Linh mà ông cụ Dạ lại muốn liên hôn hai nhà nhà họ Hàn với nhà họ Dạ, vậy... anh sẽ đồng ý sao?
Nghĩ đến đây, tay Thẩm Cửu vô thức nắm chặt sau đó lại buông ra.
Bỏ đi, nếu thật sự thích thì cũng không có cách nào, dù sao tình cảm là thứ không thể kiểm soát.
Cũng như cô biết mình và Dạ Âu Thần không thể đến với nhau nhưng vẫn thích anh, cô hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Có tiếng bánh xe lăn, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên mới biết Dạ Âu Thần đã đột nhiên tới trước mặt cô.
Khi bốn mắt chạm nhau, Thẩm Cửu phát hiện đôi mắt đen của anh sâu như biển lớn, đôi môi hồng mấp máy nhưng không nói gì.
“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai” Môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mở, anh gọi cô.
Dường như Thẩm Cửu đã quen với cái tên “người phụ nữ kết hôn lần thứ hai”, nghe thấy anh gọi vậy cũng đáp lại.
“Vì sao không chất vấn tôi?” Dạ Âu Thần hỏi.
Thẩm Cửu: “???”
Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô thì trong lòng trở nên cáu kỉnh. Gần đây người phụ nữ này rất bất thường, trước kia Hàn Mai Linh vừa lại gần anh là cô sẽ lo lắng sốt ruột, thậm chí còn cảnh cáo anh không được ra tay với Hàn Mai Linh.
Nhưng bây giờ cô lại yên lặng đến đáng sợ.
“Đáng chết.” Dạ Âu Thần thấp giọng mắng một tiếng, mất kiên nhẫn hỏi: “Cô không có gì muốn nói với tôi?”
Ban đầu Thẩm Cửu sững người một lúc, sau một lúc mới hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô như có điều suy nghĩ cụp mắt nhìn xuống ngón tay mình: “Không có.”
Từ khi đưa ra quyết định, cô đã quyết định sẽ không nói nhiều nữa, Dạ Âu Thần muốn làm gì... cũng không liên quan đến cô.
Chỉ cần hai người họ đều tự nguyện.
Vẻ mặt hững hờ của cô khiến Dạ Âu Thần càng bực bội hơn, ánh mắt anh nhìn cô càng trở nên sắc bén: “Không có?”
Thẩm Cửu lắc đầu, xác nhận lại lần nữa: “Không có.”
Cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu lên, vô tội nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng: “Lẽ nào tôi nên có lời gì để nói với anh? Hay là anh muốn nghe tôi nói với anh điều gì?”
Dạ Âu Thần: “..”
Anh hít sâu một hơi, khoé môi giật giật, cuối cùng cười khẩy một tiếng.
“Được lắm!"
Người phụ nữ này thật sự rất có khả năng làm anh tức chết!
CHƯƠNG 223: CÔ LÀ MA QUỶ À?
Nếu cô không có gì để nói thì Dạ Âu Thần anh cũng không hỏi thêm nữa.
Dạ Âu Thần lăn bánh xe ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Cửu, cô ngây người sau đó dựa lưng vào giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Dù cô đã cố gắng an ủi bản thân rằng những việc này không liên quan đến mình, cô phải bình thản nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tượng hai người ở bên nhau.
Kể từ hôm đó, Hàn Mai Linh lại bắt đầu không liên lạc với cô, Thẩm Cửu không nghĩ thông cũng không chủ động liên lạc với cô ta, hàng ngày cô vẫn sáng sớm đi làm, chiều về, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dạ Âu Thần thì khác, từ lúc Hàn Mai Linh nhắc tới chuyện đó trước mặt anh, anh bắt đầu nghi ngờ, vì thế cho Lang An đi điều tra.
Lang An nghe thấy tin này thì hơi ngạc nhiên: “Cậu Dạ, anh cho rằng Hàn Mai Linh...”
“Cô ta không tránh khỏi có liên quan đến chuyện này, muốn tìm người phụ nữ đêm đó phải dựa vào cô ta để tìm manh mối, chắc cậu cũng hiểu ý tôi.”
Nghe đến đây, Lang An hiểu ra rồi gật đầu: “Nhưng cô ta là cô chủ nhà họ Hàn, sợ rằng..."
“Cậu cứ làm đi, khi cần thiết có thể sử dụng biện pháp mạnh”
“Tôi biết rồi Cậu Dạ, tôi sẽ làm ngay.”
Khi Lang An ra ngoài thì tình cờ trông thấy Thẩm Cửu đang mang cà phê vào, nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, Lang An chợt nghĩ tới gì đó vừa lắc đầu vừa thở dài đi ra.
Đã rất lâu mà Lang An vẫn chưa tìm được người phụ nữ đó cho Dạ Âu Thần, anh ta còn tưởng chuyện này có khả năng không giải quyết được nữa, ai ngờ đột nhiên lại có manh mối.

Nhìn thấy Cậu Dạ để tâm người phụ nữ đêm đó như thế, nếu thật sự tìm được người về, đến khi đó mợ hai sẽ thế nào?

Bỗng nhiên Lang An cảm thấy có chút đau lòng cho Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu im lặng đặt cà phê lên bàn sau đó lại ra ngoài.

Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, cũng giữ im lặng.


Buổi trưa, nhà ăn công ty ồn ào náo nhiệt, nếu là bình thường Thẩm Cửu sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng hôm nay cô vừa vào đã có vô số ánh mắt nhìn cô, thậm chí còn có ánh mắt khinh bỉ và hắt hủi khiến Thẩm Cửu khó hiểu.

Vì thế cô hỏi Tiểu Nhan bên cạnh: “Cậu có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn tớ hôm nay rất kỳ lạ không?”

Nghe vậy Tiểu Nhan nhìn xung quanh, gật đầu: “Tớ cũng cảm nhận được, hình như họ rất khinh bỉ cậu, có phải cậu lại làm sai gì rồi không?”

Ánh mắt Thẩm Cửu cũng hơi mờ mịt: “Tớ làm gì rồi?”
“Chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa tớ đi hỏi giúp cậu xem vì sao.”
Tiểu Nhan kéo cô đến một góc ngồi xuống, hai người vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng của người bàn bên.

“Sao cô ta còn dám tới? Làm chuyện xấu hổ như vậy mà còn dám xuất hiện ở đây, đúng là không biết xấu hổ.”

Làm chuyện xấu hổ?

Thẩm Cửu khẽ cau mày.

“Cô đừng nói đến cô ta nữa, cô ta làm gì biết xấu hổ? Ngay cả giường của Cậu Dạ và phó tổng Dạ cũng dám bò lên, nhìn cách bọn họ đối xử với cô ta khác nhau, chắc là đã giở rất nhiều thủ đoạn khi lên giường với họ rồi đó! Hai người đàn ông thay cô ta chuyển công tác, tiếc là cô ta vẫn không biết thỏa mãn, vẫn quyến rũ người đã có gia đình. Chuyện bỉ ổi thế này chắc cũng chỉ có loại người bỉ ổi như vậy mới làm ra được.

Tiểu Nhan vừa ăn một miếng cơm, nghe thấy lời này thì bỏ thìa xuống: “Mấy người nói lung tung gì đấy?”

“V~ Đây chẳng phải là người thứ ba sao? Không ngờ cũng tới đây ăn cơm? Thật là trùng hợp!”

Bông một giọng nữ chói tai vang lên, theo đó là tiếng giày cao gót sắc nhọn, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn người tới, phát hiện người này chính là Tư Dung đã tranh chấp với cô trong nhà ăn lần trước.

“Tôi nói này, làm người thứ ba thì cứ làm đi, dù sao cũng là lựa chọn của cô, đúng không? Nhưng cô cũng bỉ ổi quá đó, làm người thứ ba mà vẫn còn ngông nghênh tới nhà ăn ăn cơm, không sợ người khác buồn nôn à, có nghĩ tới tâm trạng của người khác không?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu khẽ nhướng mắt: “Lần trước cô bị dạy dỗ chưa đủ, lại cố ý tới gây chuyện phải không?”

Nhắc tới chuyện lần trước, sắc mặt Tư Dung thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô còn dám nhắc đến chuyện lần trước với tôi? Lẽ nào tôi còn sợ cô?”
“Nếu không sợ thì sao hôm nay cô mới tới gây sự? khoảng thời gian vừa rồi cô rụt cổ trốn đi đâu?” Thẩm Cửu đáp lại không chút khách sáo.

“Cô!” Tư Dung tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ tay muốn đánh Thẩm Cửu, Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt đứng dậy chắn cho cô, lớn tiếng chất vấn: “Tư Dung, cô muốn làm gì? Định đánh người ở đây sao?”

Hôm nay nhà ăn vốn đã cực kỳ náo nhiệt, bây giờ Tư Dung lại tới gây chuyện, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào ba người họ, ai cũng chờ đợi xem kịch hay.

“Tôi đánh người thì liên quan gì đến cô? Không thấy miệng cô ta không sạch à? Tôi đánh cô ta thì sao? Buông tay!” Tư Dung hất tay Tiểu Nhan ra, Tiểu Nhan đứng chắn trước mặt Thẩm Cửu, chống nạnh nói: “Người miệng bẩn là ai? Rõ ràng là cô mới đúng, người ta đang ăn ngon lành, là cô chủ động không có tự trọng tới đây, chúng tôi bảo cô tới à? Cửu không buôn để ý đến cô mà cô cũng cố lại gần, cũng đủ buồn nôn đấy!"

“Cô!”

Khi Tiểu Nhan mắng người không hề khách sáo, cô ấy vốn đã nóng nảy, hơn nữa lời nói không nhẹ không nặng, hoàn toàn không cho người khác mặt mũi.

Khi mắng chửi thì không cần nói, cô ấy sẽ dùng những từ cực kỳ khó nghe.

“Thế nào?” Tư Dung khoanh hai tay trước ngực, chế nhạo hai người: “Còn dám nói miệng tôi không sạch? Cô ta chỉ là loại phụ nữ như xe buýt, đàn ông nào cũng có thể lên, đáng để cho miệng tôi phải không sạch vì cô ta không? Hơn nữa cô ta dám làm mà không cho người khác nói à?”

Vụt...

Thẩm Cửu đang ngồi yên không có động tĩnh chợt đứng dậy, cô bình tĩnh nhìn Tư Dung bằng ánh mắt lạnh băng.

“Tôi rất tò mò, việc mà cô nói dám làm không dám nhận là gì, có chuyện gì mà người ngoài cuộc là cô còn rõ hơn người trong cuộc là tôi thế?”

“Đúng thế! Chúng tôi còn không biết mà mấy người lại biết? Rốt cuộc chúng tôi đã làm chuyện gì không trong sạch hay các cô tự bịa chuyện để lừa gạt người khác?”

“Có phải bịa chuyện hay không, các cô tự xuống lầu dưới nhìn chẳng phải sẽ biết rồi sao? Kẻ thứ ba vô liêm sỉ!”

Lầu dưới?

Tiểu Nhan và Thẩm Cửu nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ nghi vấn.

“Dưới lầu đã xảy ra chuyện gì rồi, Cửu, chúng ta đi xem thử đi.”

Thẩm Cửu vốn định gật đầu nhưng suy nghĩ một lát lại nói: “Đừng sốt ruột, chúng ta ăn trước đã, ăn xong rồi xuống xem.”

Nói xong Thẩm Cửu ngôi xuống, sau đó cầm đũa lên bắt đầu chậm rãi ăn, Tiểu Nhan đứng bên cạnh sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại:
“Cửu?”

“Ngồi đi.” Vẻ mặt và ánh mắt Thẩm Cửu đều rất bình tĩnh.

Lúc này Tiểu Nhan mới ngồi xuống, sau đó ăn cùng cô.

Tư Dung đứng bên cạnh giật mình, cô ta đã nói dưới lâu có chuyện rồi mà hai người họ vẫn có thể ngồi đây từ tốn dùng bữa.

“Người phụ nữ hèn hạ, cô là ma quỷ à?” Tư Dung không nhịn được chửi rủa.
Nếu cô không có gì để nói thì Dạ Âu Thần anh cũng không hỏi thêm nữa.

Dạ Âu Thần lăn bánh xe ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Cửu, cô ngây người sau đó dựa lưng vào giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Dù cô đã cố gắng an ủi bản thân rằng những việc này không liên quan đến mình, cô phải bình thản nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tượng hai người ở bên nhau.

Kể từ hôm đó, Hàn Mai Linh lại bắt đầu không liên lạc với cô, Thẩm Cửu không nghĩ thông cũng không chủ động liên lạc với cô ta, hàng ngày cô vẫn sáng sớm đi làm, chiều về, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Dạ Âu Thần thì khác, từ lúc Hàn Mai Linh nhắc tới chuyện đó trước mặt anh, anh bắt đầu nghi ngờ, vì thế cho Lang An đi điều tra.

Lang An nghe thấy tin này thì hơi ngạc nhiên: “Cậu Dạ, anh cho rằng Hàn Mai Linh...”

“Cô ta không tránh khỏi có liên quan đến chuyện này, muốn tìm người phụ nữ đêm đó phải dựa vào cô ta để tìm manh mối, chắc cậu cũng hiểu ý tôi.”

Nghe đến đây, Lang An hiểu ra rồi gật đầu: “Nhưng cô ta là cô chủ nhà họ Hàn, sợ rằng..."

“Cậu cứ làm đi, khi cần thiết có thể sử dụng biện pháp mạnh”

“Tôi biết rồi Cậu Dạ, tôi sẽ làm ngay.”

Khi Lang An ra ngoài thì tình cờ trông thấy Thẩm Cửu đang mang cà phê vào, nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, Lang An chợt nghĩ tới gì đó vừa lắc đầu vừa thở dài đi ra.

Đã rất lâu mà Lang An vẫn chưa tìm được người phụ nữ đó cho Dạ Âu Thần, anh ta còn tưởng chuyện này có khả năng không giải quyết được nữa, ai ngờ đột nhiên lại có manh mối.



Nhìn thấy Cậu Dạ để tâm người phụ nữ đêm đó như thế, nếu thật sự tìm được người về, đến khi đó mợ hai sẽ thế nào?



Bỗng nhiên Lang An cảm thấy có chút đau lòng cho Thẩm Cửu.



Thẩm Cửu im lặng đặt cà phê lên bàn sau đó lại ra ngoài.



Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, cũng giữ im lặng.



Buổi trưa, nhà ăn công ty ồn ào náo nhiệt, nếu là bình thường Thẩm Cửu sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng hôm nay cô vừa vào đã có vô số ánh mắt nhìn cô, thậm chí còn có ánh mắt khinh bỉ và hắt hủi khiến Thẩm Cửu khó hiểu.




Vì thế cô hỏi Tiểu Nhan bên cạnh: “Cậu có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn tớ hôm nay rất kỳ lạ không?”

Nghe vậy Tiểu Nhan nhìn xung quanh, gật đầu: “Tớ cũng cảm nhận được, hình như họ rất khinh bỉ cậu, có phải cậu lại làm sai gì rồi không?”

Ánh mắt Thẩm Cửu cũng hơi mờ mịt: “Tớ làm gì rồi?”
“Chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa tớ đi hỏi giúp cậu xem vì sao.”
Tiểu Nhan kéo cô đến một góc ngồi xuống, hai người vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng của người bàn bên.

“Sao cô ta còn dám tới? Làm chuyện xấu hổ như vậy mà còn dám xuất hiện ở đây, đúng là không biết xấu hổ.”

Làm chuyện xấu hổ?

Thẩm Cửu khẽ cau mày.

“Cô đừng nói đến cô ta nữa, cô ta làm gì biết xấu hổ? Ngay cả giường của Cậu Dạ và phó tổng Dạ cũng dám bò lên, nhìn cách bọn họ đối xử với cô ta khác nhau, chắc là đã giở rất nhiều thủ đoạn khi lên giường với họ rồi đó! Hai người đàn ông thay cô ta chuyển công tác, tiếc là cô ta vẫn không biết thỏa mãn, vẫn quyến rũ người đã có gia đình. Chuyện bỉ ổi thế này chắc cũng chỉ có loại người bỉ ổi như vậy mới làm ra được.

Tiểu Nhan vừa ăn một miếng cơm, nghe thấy lời này thì bỏ thìa xuống: “Mấy người nói lung tung gì đấy?”

“V~ Đây chẳng phải là người thứ ba sao? Không ngờ cũng tới đây ăn cơm? Thật là trùng hợp!”

Bông một giọng nữ chói tai vang lên, theo đó là tiếng giày cao gót sắc nhọn, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn người tới, phát hiện người này chính là Tư Dung đã tranh chấp với cô trong nhà ăn lần trước.

“Tôi nói này, làm người thứ ba thì cứ làm đi, dù sao cũng là lựa chọn của cô, đúng không? Nhưng cô cũng bỉ ổi quá đó, làm người thứ ba mà vẫn còn ngông nghênh tới nhà ăn ăn cơm, không sợ người khác buồn nôn à, có nghĩ tới tâm trạng của người khác không?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu khẽ nhướng mắt: “Lần trước cô bị dạy dỗ chưa đủ, lại cố ý tới gây chuyện phải không?”

Nhắc tới chuyện lần trước, sắc mặt Tư Dung thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô còn dám nhắc đến chuyện lần trước với tôi? Lẽ nào tôi còn sợ cô?”
“Nếu không sợ thì sao hôm nay cô mới tới gây sự? khoảng thời gian vừa rồi cô rụt cổ trốn đi đâu?” Thẩm Cửu đáp lại không chút khách sáo.

“Cô!” Tư Dung tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ tay muốn đánh Thẩm Cửu, Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt đứng dậy chắn cho cô, lớn tiếng chất vấn: “Tư Dung, cô muốn làm gì? Định đánh người ở đây sao?”

Hôm nay nhà ăn vốn đã cực kỳ náo nhiệt, bây giờ Tư Dung lại tới gây chuyện, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào ba người họ, ai cũng chờ đợi xem kịch hay.

“Tôi đánh người thì liên quan gì đến cô? Không thấy miệng cô ta không sạch à? Tôi đánh cô ta thì sao? Buông tay!” Tư Dung hất tay Tiểu Nhan ra, Tiểu Nhan đứng chắn trước mặt Thẩm Cửu, chống nạnh nói: “Người miệng bẩn là ai? Rõ ràng là cô mới đúng, người ta đang ăn ngon lành, là cô chủ động không có tự trọng tới đây, chúng tôi bảo cô tới à? Cửu không buôn để ý đến cô mà cô cũng cố lại gần, cũng đủ buồn nôn đấy!"


“Cô!”

Khi Tiểu Nhan mắng người không hề khách sáo, cô ấy vốn đã nóng nảy, hơn nữa lời nói không nhẹ không nặng, hoàn toàn không cho người khác mặt mũi.

Khi mắng chửi thì không cần nói, cô ấy sẽ dùng những từ cực kỳ khó nghe.

“Thế nào?” Tư Dung khoanh hai tay trước ngực, chế nhạo hai người: “Còn dám nói miệng tôi không sạch? Cô ta chỉ là loại phụ nữ như xe buýt, đàn ông nào cũng có thể lên, đáng để cho miệng tôi phải không sạch vì cô ta không? Hơn nữa cô ta dám làm mà không cho người khác nói à?”

Vụt...

Thẩm Cửu đang ngồi yên không có động tĩnh chợt đứng dậy, cô bình tĩnh nhìn Tư Dung bằng ánh mắt lạnh băng.

“Tôi rất tò mò, việc mà cô nói dám làm không dám nhận là gì, có chuyện gì mà người ngoài cuộc là cô còn rõ hơn người trong cuộc là tôi thế?”

“Đúng thế! Chúng tôi còn không biết mà mấy người lại biết? Rốt cuộc chúng tôi đã làm chuyện gì không trong sạch hay các cô tự bịa chuyện để lừa gạt người khác?”

“Có phải bịa chuyện hay không, các cô tự xuống lầu dưới nhìn chẳng phải sẽ biết rồi sao? Kẻ thứ ba vô liêm sỉ!”

Lầu dưới?

Tiểu Nhan và Thẩm Cửu nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ nghi vấn.

“Dưới lầu đã xảy ra chuyện gì rồi, Cửu, chúng ta đi xem thử đi.”

Thẩm Cửu vốn định gật đầu nhưng suy nghĩ một lát lại nói: “Đừng sốt ruột, chúng ta ăn trước đã, ăn xong rồi xuống xem.”

Nói xong Thẩm Cửu ngôi xuống, sau đó cầm đũa lên bắt đầu chậm rãi ăn, Tiểu Nhan đứng bên cạnh sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại:
“Cửu?”

“Ngồi đi.” Vẻ mặt và ánh mắt Thẩm Cửu đều rất bình tĩnh.

Lúc này Tiểu Nhan mới ngồi xuống, sau đó ăn cùng cô.

Tư Dung đứng bên cạnh giật mình, cô ta đã nói dưới lâu có chuyện rồi mà hai người họ vẫn có thể ngồi đây từ tốn dùng bữa.

“Người phụ nữ hèn hạ, cô là ma quỷ à?” Tư Dung không nhịn được chửi rủa.
Thẩm Cửu nhếch môi cười mỉa: “Chúng tôi không giống người giàu có như cô, bữa trưa này chúng tôi dùng tiền để mua, ăn thôi thì có liên quan gì đến cô?”
Hơn nữa Thẩm Cửu tin rằng nếu dưới lầu thật sự có chuyện gì, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ khi mà cô không hề hay biết như thế, vậy cô tin sau khi cô ăn xong bữa này, đám người dưới lâu chắc chắn vẫn chưa đi, đoán chừng phải làm loạn cả ngày.
Nếu đám người phía dưới chưa đi thì sao cô lại không ăn cơm trước rồi mới xuống?
Tiểu Nhan ăn mà rất buồn phiền, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không lo lắng chút nào sao? Tớ rất tò mò dưới lâu đã xảy ra chuyện gì, làm gì có tâm trạng ăn cơm?”
“Không có tâm trạng cũng phải ăn, ai biết lát nữa có cần tới thể lực không?” Thẩm Cửu vô thức đáp lại.
Tiểu Nhan lập tức hiểu ra, gật đầu nói: “Cậu nói đúng, biết đâu chúng ta còn cần đánh nhau! Rất lâu rồi tớ không đánh nhau, đột nhiên tớ hào hứng quá.”
Thẩm Cửu: “..”
Suýt nữa thì cô nghẹn, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan: “Sao cậu lại nghịch ngợm thế?”
“Hì~.
Chỉ là có lẽ Thẩm Cửu không ngờ được cô ăn bữa cơm này là đúng, vì chút nữa khi cô xuống lầu thật sự cần dùng đến thể lực.
Tư Dung chỉ định tới gây chuyện, không ngờ hai người lại bình tính đến vậy, đột nhiên cô ta cảm thấy lúng túng khi đứng bên cạnh, vì thế cô ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Cửu: “Tôi xem lát nữa xuống lâu cô còn có thể bình tĩnh như vậy không!”
Nói xong Tư Dung giận đùng đùng xoay lưng bỏ đi.
Cô ta đi rồi, Tiểu Nhan lè lưỡi sau lưng cô ta, hoàn toàn không để cô ta vào mắt.
Thẩm Cửu cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Hai người chậm rãi dùng bữa, người bên cạnh đều sốt ruột thay cho họ, nhưng hai người lại như người ngoài cuộc, bình tĩnh hơn ai hết.
Hai người ăn cơm xong đã hơn mười phút trôi qua, Tiểu Nhan thu dọn đồ: “Bây giờ chúng ta xuống lâu à?”

Thẩm Cửu lấy khăn giấy lau miệng rồi gật đầu: “Ừ, xuống đi”
Hai người dọn xong thì xuống lầu, trong lúc hai cô ăn cơm, những người khác muốn xem kịch cũng tăng tốc ăn xong, thấy họ xuống lâu cũng vội dọn đồ rồi xuống theo, sẵn sàng xem kịch hay.
Hết cách rồi, con người đều nhiều chuyện như vậy.
Tiểu Nhan theo Thẩm Cửu xuống lầu, nhìn đám người theo sau rồi nhỏ giọng hỏi: “Thật sự không sao chứ? Tớ thấy họ cứ đi theo chúng ta mãi, không biết dưới lâu đã xảy ra chuyện gì, hay là tớ giúp cậu thăm dò trước nhé?”
“Không cần phiên phức như vậy, có chuyện gì đi xuống là biết.” Thẩm Cửu rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà lại có người coi cô là kẻ thứ ba?
Chữ “người thứ ba” này cách cô rất xa, hơn nữa... dù là người thứ ba thì cô cũng là người bị cắm sừng.
Cô lại nghĩ tới Lâm Tuấn.
Nghĩ đến đây, bước chân Thẩm Cửu chợt dừng lại, nhớ tới chuyện lần trước Lâm Tuấn tới cầu xin cô không nhằm vào anh ta nữa. Lúc đó Thẩm Cửu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ xem ra người có thù với cô có lẽ chính là Lâm Tuấn và kẻ thứ ba Tô Mạn Điệp rồi.
“Sao vậy?” Tiểu Nhan thấy cô có điều không ổn nên hỏi.
Thẩm Cửu hoàn hồn: “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy có lẽ tớ đã biết được người gây chuyện dưới lầu là ai rồi.”
“Là ai?” Tiểu Nhan tò mò hỏi.
Thẩm Cửu cười nhạt: “Nếu tớ đoán không nhầm thì chắc chỉ người đó mới làm vậy thôi.”
“.. Gì mà cao thâm khó lường thế, tớ không biết người cậu nói là ai.”
“Đừng vội, lát nữa cậu sẽ biết thôi.”
“Vậy chúng ta đi nhanh lên.”
“Ừm”
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, đoàn người phía sau cũng chen vào.
Sau khi họ vào, thang máy hiển thị quá tải, Tiểu Nhan bị ép vào trong góc vân cố gắng bảo vệ Thẩm Cửu, cô ấy cạn lời: “Các người đúng là nhiều chuyện, chuyện này liên quan đến mấy người không mà tất cả đều đi theo ”
Có người trả lời: “Đây có là gì? Ai mà chẳng nhiều chuyện, chẳng phải cô cũng xuống theo đó sao? Chuyện này cũng đâu liên quan đến cô? Sao cô đi được còn chúng tôi thì không?”
“Đúng đó Tiểu Nhan, cô không thể vì mình cũng muốn xem náo nhiệt mà không cho chúng tôi xem chứ?”
“Tôi nhổ vào, tôi giống mọi người sao? Tôi và cô ấy là bạn tốt, mấy người là cái thá gì! Thang máy quá tải rồi đấy có nghe thấy không?

Không biết đi ra bớt đi à? Như này thì cả đám trong thang máy đều không muốn xuống hả?”
“Đúng đó, mấy người ở ngoài ra bớt đi!"
“.. Dựa vào đâu chúng tôi phải ra?”
“Muộn một chút thì bỏ lỡ được gì? Chạy cầu thang bộ xuống cũng nhanh! Đâu ai bảo không cho cô đi thang bộ đâu!”
Những người trong thang máy không nhúc nhích, nhưng thang máy cũng không thể di chuyển, dưới tình huống bất đắc dĩ vài người đành phải đi ra, sau đó thang máy thuận lợi đi xuống.
Thẩm Cửu bị ép sát vào góc, không cử động nổi ngón tay, khoé miệng cô không khỏi giật giật, độ hóng hớt của đám người này vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Rõ ràng chỉ là việc riêng của cô, nhưng người khác còn quan tâm hơn cả cô.
Ding!
Thang máy đến nơi, đám người trong thang máy lao ra như ong vỡ tổ.
Thẩm Cửu và Tiểu Nhan ra cuối cùng, hai người bị chèn ép sắp thay đổi hình dạng đến nơi.
“Đám người này cũng thiệt là, đáng sợ muốn chết.”
“Đó, mọi người nhìn xem, người phụ nữ mang thai kia kìa.”
“Chính là cô ta, cô ta đã ở đây làm loạn lâu lắm rồi, luôn miệng gào lên Thẩm Cửu cướp chồng cô ta.”
Khi nói đến tên Thẩm Cửu, đám đông tự động nhường đường cho cô, Thẩm Cửu đi theo con đường đó quả nhiên nhìn thấy Tô Mạn Điệp với chiếc bụng bự đang đứng đó, mấy tháng không gặp mà bụng cô ta đã lớn vậy rồi, lúc này cô ta đang chống hai tay vào hông, khóc liên tục.
“Tôi mang thai cực khổ mà người phụ nữ đó lại không biết xấu hổ quyến rũ chồng tôi, còn nói tôi sinh con xong sẽ trở nên xấu xí, không còn trẻ đẹp như cô ta nữa, sao lại có người phụ nữ đáng ghét như vậy? Huhu, chồng tôi...”
Đám đông có người hét lên Thẩm Cửu đến rồi, sau đó Tô Mạn Điệp nhìn về phía cô, quả nhiên nhìn thấy cô thì cô ta lập tức bước tới.
“Thẩm Cửu, đồ khốn kiếp nhà cô!”
Cô ta hung hăng đi về phía Thẩm Cửu, lúc này cô mới nhìn rõ, hôm nay cô ta không tới một mình mà phía sau còn có mấy người phụ nữ to khoẻ, có vẻ đều đã kết hôn và rất có thể lực.
Thẩm Cửu đại khái đoán ra được là Tô Mạn Điệp tới gây chuyện, nhưng bây giờ thấy cô ta dẫn theo mấy người phụ nữ tới thì cô không khỏi nhíu mày.
Cô ta muốn làm gì?
“Cô à, chính là cô ta quyến rũ Lâm Tuấn, mọi người mau bắt cô ta lại đi!”
Đám người vừa đứng cạnh Thẩm Cửu định hóng hớt nhanh chóng tản ra, cách cô thật xa vừa đi vừa xem kịch, lập tức chỉ còn lại Tiểu Nhan và cô vẫn đứng đó.
“Này, mấy bà định làm gì hả? Đây là Dạ thị, không phải ngoài chợt Bảo vệ đâu?”
Tiểu Nhan lớn tiếng hét lên!

“Đứng lại."

Mấy người phụ nữ tức giận đùng đùng xông về phía Thẩm Cửu nhưng đột nhiên bị cô quát lại.

Mặc dù trông Thẩm Cửu mảnh mai nhỏ nhắn nhưng câu nói “đứng lại” này của cô lại rất có khí thế, lập tức khiến mấy người kia dừng lại tại chỗ.

“Cô gái thậm chí còn không biết họ tên này nói tôi quyến rũ chồng cô, xin hỏi cô có chứng cứ gì không?”

Mọi người lập tức nhìn Tô Mạn Điệp với vẻ mặt nghi hoặc.

“Xuỳ, loại phụ nữ không đứng đắn như cô vừa nhìn là biết không đàng hoàng, cân gì phải chứng cứ?”

“Vậy như cô nói, chỉ cần là người cô cảm thấy không đứng đắn thì đều sẽ quyến rũ chồng cô à? Cô nghĩ chồng cô là ai? Là người mà ai cũng muốn quyến rũ chắc?”

“Cô! Cô ghen ty chồng tôi trúng vé số 15 tỷ, cô ham hư vinh, tham tiền của chồng tôi nên mới cố ý quyến rũ anh ấy!”

“15 tỷ?” Thẩm Cửu nhếch môi cười nhạt: “Xin hỏi chông cô họ gì?”

“Lâm!”

Mấy người xem cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói Thẩm Cửu quyến rũ chồng cô ta sao? Nhưng nhìn Thẩm Cửu không giống như quen cô ta mà, hơn nữa lời người phụ nữ này cũng kỳ lạ quá. Trúng xổ số 15 tỷ là người khác sẽ muốn quyến rũ chồng cô ta à?”

“Nói thật nhé, so với hai anh em Dạ thị, 15 tỷ này... chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Ăn sơn hào hải vị rồi, Thẩm Cửu còn đụng tới món nhà nấu không?”


“ý mọi người là gì? Người ta được Phó Tổng Dạ nâng niu trong lòng bàn tay, hai anh em ruột mà cô ta còn không thấy buồn nôn, quyến rũ thêm người khác thì có gì là không thế? Giả bộ không quen thôi, ai biết sự thật thế nào?”
“Nói đúng lắm! Nếu cô ta không quyến rũ đàn ông thì người ta vác bụng bầu tới đây làm loạn làm gì?”
Mà Tô Mạn Điệp bị hỏi câu này cũng đột nhiên phản ứng lại, Thẩm Cửu đang bẫy cô ta thế mà cô ta còn ngu ngốc đáp lại, vì thế Tô Mạn Điệp tức giận đỏ bừng cả mặt, giậm chân: “Đồ đê tiện! Quyến rũ chồng tôi còn không định thừa nhận, tiếc là hôm nay cô tính sai rồi, các cô các thím đừng sợ cô ta, bắt cô ta lại rồi chúng ta về tìm Lâm Tuấn!”
“Được!”
Vừa nói mấy người phụ nữ to khoẻ đã đi về phái Thẩm Cửu, Tiểu Nhan tái mặt vì sợ hãi, lớn tiếng hét: “Mấy người đừng lại đây, bảo vệ đâu? Sao lại để cho kẻ khác gây chuyện thế này?”
Thẩm Cửu cau mày: “Tiểu Nhan, cậu tránh ra đi.”
Nghe vậy Tiểu Nhan trợn to mắt không thể tin được: “Nhưng khí thế họ hung hãn thế kia, không dễ động vào đâu, nếu bọn họ thật sự làm gì cậu...”
“Yên tâm đi.” Thẩm Cửu đưa tay kéo Tiểu Nhan sang một bên, rồi chủ động bước về phía mấy người phụ nữ kia.
Ban đầu cô đứng sau lưng Tiểu Nhan, mấy người phụ nữ đó cho là cô sợ họ nên càng ngày càng không kiêng nể gì. Bây giờ thấy cô chủ động đi về phía mình thì nhất thời hoảng loạn, sững sờ đứng im tại chỗ nhìn cô, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Mạn Điệp.
Thẩm Cửu đi từng bước về phía trước, đi qua những người phụ nữ kia, tới trước mặt Tô Mạn Điệp.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Thẩm Cửu đi giày cao gót, đứng trước mặt Tô Mạn Điệp thì cao hơn cô ta nửa cái đầu, mà Tô Mạn Điệp vì mang thai nên trở nên mập mạp, hơn nữa dáng người thấp bé, da cũng không trắng bằng Thẩm Cửu.
Bây giờ đứng cùng Thẩm Cửu, so ra thì Tô Mạn Điệp chợt trở nên có chút tự tỉ.
Bản thân cô ta cũng rất ghen ty với người phụ nữ này, có được Lâm Tuấn hai năm mà sau khi ly hôn Lâm Tuấn vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí khi người phụ nữ ở cùng người đàn ông khác rồi anh ta vẫn đi quấy rây, khiến bây giờ công ty bị người khác làm cho phá sản!
“Cô Tô, ai là kẻ thứ ba, trong lòng cô biết rõ mới phải, đưa nhiêu người tới công ty làm loạn thế này, cô muốn để tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của kẻ thứ ba là cô à?”
“Hừ, cô cho rằng tôi là kẻ thứ ba?” Tô Mạn Điệp khinh thường cười lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu mà cô nhận định như vậy? Chỉ vì Lâm Tuấn kết hôn với cô nên cô cho rằng tôi là kẻ thứ ba sao? Vậy tôi nói cho cô biết, khi hai người còn chưa kết hôn chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cô

mới là người chen chân vào tình cảm của chúng tôi.”
“Ô?” Thẩm Cửu nhướng mày, thản nhiên cười: “Vậy nếu hai người đã ở bên nhau thì sao Lâm Tuấn lại kết hôn với tôi mà không phải cô?”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Mạn Điệp thay đổi: “Còn không phải tại cô, nếu cô không ép cưới thì sao Lâm Tuấn lại cưới loại người phụ nữ như cô?”
“Tôi ép cưới? Ha, cô thấy tôi đè đầu anh ta đến ủy ban à? Hay là tôi lấy dao kề vào cổ mình câu xin anh ta cưới tôi? Hơn nữa nói khó nghe thì ban đầu tôi không biết anh ta với cô có dan díu, cô biết khi câu hôn tôi, anh ta đã nói thế nào không? Anh ta nói cả đời này anh ta chỉ
yêu mình tôi, giữ mình trong sạch, không qua lại với người phụ nữ khác. Nếu tôi biết trước là anh ta và cô có quen nhau thì tôi sẽ không gả cho anh ta, cũng không có cô của ngày hôm nay.”
“Cô nói gì?” Sắc mặt Tô Mạn Điệp thay đổi: “Ban đầu Lâm Tuấn không nói với tôi như vậy! Anh ấy nói là cô ép anh ấy cưới!”
“Ép cưới? Tôi thích anh ta điểm nào mà nhất định phải gả cho anh ta?”
“Cô!” Tô Mạn Điệp tức đến sắc thay đổi sắc mặt.
Thẩm Cửu thấy cô ta giận đùng đùng thì mỉm cười, giọng điệu cực kỳ hờ hững: “Sao cô lại không nhìn ra chứ? Với Lâm Tuấn mà nói, có thể hai chúng tôi chẳng là gì cả, cô cảm thấy trong cuộc tình này cô là người bị hại, nhưng tôi cũng vậy? Tôi kết hôn với anh ta hai năm, sau hai năm anh ta đưa đơn ly hôn rồi không còn quan hệ gì với tôi nữa, sự hy sinh trong hai năm đó của tôi đều cho chó ăn cả. Cô nghĩ thanh xuân của
người phụ nữ có bao nhiêu? Hai năm đó là đúng khoảng thời gian thanh xuân của tôi, nhưng tôi đã làm gì? Vì kết hôn mà trở thành bà nội trợ cho gia đình, mỗi ngày tan làm về là giặt giũ, nấu cơm cho anh ta, nhưng anh ta đã trả lại được cho tôi cái gì? Cũng như cô, cô cho rằng cô có thể ở bên anh ta, nhưng anh ta lại quay sang kết hôn với một người phụ nữ khác, có lần một sẽ có lần hai, cô cho rằng bây giờ cô có thai là anh ta sẽ không qua lại với người khác nữa sao?”
Nghe vậy Tô Mạn Điệp mở to mắt, nhìn cô với vẻ không tin được.
“Cô, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người liên tục gọi cho Lâm Tuấn thời gian này không phải cô?”
Thẩm Cửu nhướn mày: “Mặc dù tôi không có điểm mạnh gì nhưng tôi vẫn có ưu điểm, là cỏ cũ thì có thế nào tôi cũng không ăn. Cô đến đây gây rắc rối cho tôi, tự khiến bản thân tức giận, chi bằng về nhà an tâm dưỡng thai, không tốt sao?”
Tô Mạn Điệp cắn môi dưới: “Ngoài cô ra còn có ai?”
“Ai biết được? Vừa nãy tôi nói rồi, có lần một sẽ có lần hai, nếu tôi đã trở thành vật hy sinh trong cuộc hôn nhân với Lâm Tuấn thì tương lai cô cũng sẽ như vậy thôi.'
“Không! Không thể nào! Chắc chắn là cô!” Tô Mạn Điệp trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn là cô đã nói gì với Lâm Tuấn nên anh ấy mới đối xử với tôi như vậy. Thẩm Cửu, đồ phụ nữ không biết xấu hổ, hôm nay tôi phải xé nát bộ mặt thật của cô”
Đột nhiên, Tô Mạn Điệp hoàn toàn quên mất mình đang mang thai mà lao về phía Thẩm Cửu!
----
Truyện vẫn cập nhật chương mới mỗi ngày nha các chế!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom