-
Chương 376-380
Chương 376 Long Văn Kiếm (2)
- Huyền binh tứ cấp!
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Ánh mắt của Triệu Kính sáng ngời:
- Diệp Huyền đại sư quả nhiên là hảo nhãn lực, Long Văn Kiếm này chính là thần binh lợi khí do nhất đại luyện khí đại sư Tả Khâu của Lưu Vân Quốc luyện chế ra từ hai trăm năm trước, tuy rằng chỉ có tứ cấp, nhưng một khi giải phong thì lại có thể phóng xuất ra uy lực cực kỳ khủng bố, so với huyền binh ngũ cấp cũng không hề thua kém chút nào, giết chết ngũ giai võ tông cũng không phải là không thể.
Dương An và Sở Vân Phi đứng kế bên cũng trợn to hai mắt, rõ ràng bọn họ cũng không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên chỉ nhìn qua thanh huyền binh này một cái liền có thể đoán ra đẳng cấp của nó.
Keng!
Diệp Huyền cầm lấy chuôi của Long Văn Kiếm, rút ra, lập tức có một tiếng rồng ngâm quanh quẩn trong đại điện, bên trên trường kiếm, kiếm quang lân lân, tán mát ra khí tức sâm hàn.
Trên thân kiếm có tuyên khắc huyền văn chằng chịt phức tạp, vừa xem liền biết không phải phàm vật.
- Người luyện chế Long Văn Kiếm này tên là Tả Khâu, chẳng lẽ là tổ tiên của Tả Lưu trong Huyền Linh học viện?
Diệp Huyền đột nhiên mở miệng hỏi.
- Nếu như Tả Lưu mà ngươi nói chính là Tả Lưu ở trên phong vân bảng thì đúng vậy, Tả gia của Tả Lưu chính là gia tộc luyện khí hàng nhất lưu của Lưu Vân Quốc ta.
- Chẳng trách.
Diệp Huyền gật gật đầu, bản thân chính là một luyện khí đại sư, ánh mắt tự nhiên vô cùng siêu quần, lập tức liền nhìn ra công nghệ của Long Văn Kiếm này quả thật là hơn hẳn so với luyện khí đại sư bình thường, hơn nữa công nghệ trên này quả thật có rất nhiều điểm tương đồng với thanh lưu kiếm trong tay Tả Lưu.
Lúc trước ở Thanh Huyền Sơn, Tả Lưu dựa vào thanh lưu kiếm trong tay, ngăn được một kích toàn lực của thiên võ sư Mạc Sâm, đủ để nhìn ra sự cường đại của huyền binh do Tả gia luyện chế ra rồi.
Huống hồ gì thanh lưu kiếm trong tay Tả Lưu lúc đó chỉ là một thanh huyền binh tam cấp, căn bản không cách nào so với Long Văn Kiếm trong tay Diệp Huyền lúc này.
- Không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy Long Văn Kiếm này thế nào?
Triệu Kính mỉm cười nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền cầm lấy trưởng kiếm, quan sát một phen, mở miệng khen:
- Không tệ, tuy rằng bên trên còn có rất nhiều tì vết, hơn nữa trong quá trình luyện chế xuất hiện sai sót ở khá nhiều phương diện, nhưng bản thân thanh kiếm này đã vượt qua khỏi trình độ công nghệ của luyện khí sư bình thường, Tả Khâu này có thể luyện chế ra huyền binh có phẩm chất thế này cũng có thể xem như đáng quý.
Mấy người Triệu Kính và Dương An đều đầu đầy hắc tuyến, bọn họ còn cho rằng Diệp Huyền nhất định sẽ hết lời khen ngợi một phen, không ngờ hắn cư nhiên nói như vậy.
- Không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy nơi nào có tì vết?
Dương An một mực không nói gì rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở miệng, thân là luyện dược sư ngũ phẩm, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cung đình, ở phương diện luyện khí, lão cũng có chút hiểu biết.
Đối với luyện khí đại sư Tả Khâu của Lưu Vân Quốc trước kia, trong lòng Dương An vẫn có chút tôn kính, huyền binh do Tả Khâu luyện chế ra hoàn toàn vượt xa những luyện khí sư khác của Lưu Vân Quốc, được xưng tụng là nhất đại danh tượng.
Bởi vậy cho nên lúc này nghe thấy Diệp Huyền đánh giá như vậy, lão tự nhiên không nhịn được.
Diệp Huyền thấy Dương An có vẻ không phục, khẽ cười nói:
- Tài liệu luyện thành chuôi Long Văn Kiếm này hẳn chính là long huyền tinh thiết tứ cấp, hơn nữa trong quá trình luyện chế lại cho thêm lân giáp và bột phấn yêu hạch của yêu thú ngũ giai địa tâm giáp long, cho nên mới có thể tản mát ra loại long uy nhàn nhạt này.
- Chỉ là đặc tính của long huyền tinh thiết là mềm dẻo, hơn nữa có được hiệu quả phá huyền rất mạnh, mà đặc tính của lân giáp địa tâm giáp long chính là cứng rắn, cho nên kết hợp hai thứ này, chẳng những không thể phát huy được toàn bộ hiệu quả của long huyền tinh thiết, ngược lại còn làm hỏng đặc tính riêng của long huyền tinh thiết, chỉ khiến cho vũ khí mang thêm chút uy áp mạnh hơn mà thôi, mà cỗ uy áp này, lại hoàn toàn không thể sánh bằng với hiệu quả của bản thân long huyền tinh thiết, tuy rằng uy lực sẽ mạnh hơn một chút, nhưng yêu cầu đối với võ giả cũng sẽ cao hơn, hơn nữa vũ khí sẽ càng dễ hư hao hơn.
Hắn nói một phen lập tức khiến cho Dương An kinh hãi ngây người, đại đa số luyện khí sư luôn muốn gia nhập thêm các loại tài liệu trên quý vào bên trong vũ khí, khiến cho uy lực của vũ khí trở nên mạnh hơn, nhưng không hề suy nghĩ tới chuyện dung hợp hai thứ lại có phù hợp hay không.
- Chẳng lẽ ở quá trình luyện chế không cho thêm lân giáp và yêu hạch của địa tâm giáp long, chỉ dùng riêng long huyền tinh thiết mà thôi? Nhưng đặc tính của long huyền tinh thiết là mềm dẻo, cũng nói rõ chất liệu của nó khá mềm, sau khi chế thành vũ khí thì uy lực sợ là sẽ thấp hơn đúng không?
Dương An suy nghĩ một hồi, nhịn không được lại nói.
- Ta cũng không nói là chỉ dùng một loại tài liệu là long huyền tinh thiết để chế tác trường kiếm.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tả Khâu kia nghĩ rất đúng, nhưng tiếc là hắn chọn sai tài liệu.
- Nếu như là ta, sẽ đổi lân giáp và yêu hạch của địa tâm giáp long ngũ giai thành thiết thứ và yêu hạch của thiết thứ lôi long tứ giai. Đặc tính của thiết thứ trên người của thiết thứ lôi long chính là có tính truyền dẫn tốt, tính ngưng cố mạnh, nếu làm như vậy, tính chất mềm dẻo của long huyền tinh thiết sẽ biến mất, hơn nữa sẽ khiến hiệu quả phá huyền của nó càng tốt hơn.
- Ngoài ra, lôi điện thuộc tính bên trong yêu hạch của thiết thứ lôi long cũng sẽ khiến cho huyền binh chế tạo ra có được hiệu quả gây tê.
- Hơn nữa còn một lý do nữa khiến ta nghĩ muốn đổi địa tâm giáp long thành thiết thứ lôi long, đó chính là địa tâm giáp long là yêu thú ngũ giai, đẳng cấp tài liệu trên người nó cao hơn một bậc so với long huyền tinh thiết tứ giai, hai loại tài liệu đó mà dung hợp thì bản thân sẽ không đủ ổn định, nếu như đổi thành thiết thứ lôi long tứ giai thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Diệp Huyền vừa nói vừa mỉm cười, một cỗ khí thế tông sư dần dần tản ra, có một loại khí phách chỉ điểm gian san, kích dương văn tự.
- Đây….
Dương An bị nội dung trong lời nói của Diệp Huyền khiến cho triệt để kinh hãi, lão khi thì nhíu mày, khi thì giật mình, khi thì ngưng thần, khi lại cắn răng, trong đầu quanh quẩn lời Diệp Huyền đã nói, có một loại cảm giác như thể hồ quán đỉnh.
Chương 377 Triệt để thuyết phục (1)
- Nếu như đã nói vậy thì nói cho đủ luôn vậy, ngoại trừ chọn sai tài liệu ra, thủ pháp luyện chế của Tả Khâu cũng có vấn đề rất lớn.
Diệp Huyền chậm rãi nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì lúc Tả Khâu luyện chế chuôi Long Văn Kiếm này, chỉ sợ là vừa mới trở thành luyện khí sư tứ phẩm không bao lâu, cho nên lúc tuyên khắc huyền văn và hỗn hợp tài liệu, thủ pháp cũng không hề thành thục, dẫn tới có một số loại tài liệu không hoàn toàn dung hợp, đặc biệt là lân giáp của địa tâm giáp long ngũ giai, căn bản không phải hắn lúc đó có thể khống chế được, cho nên thứ hắn trộn ra có vẻ như không ra gì hết.
- Nói tóm lại, thanh Long Văn Kiếm này, tuy rằng vượt xa huyền binh tứ cấp bình thường, nhưng nếu như mang tới trước mặt luyện khí đại sư thật sự giám định thì chỉ có thể coi như một sản phẩm thất bại mà thôi.
Dương An sững sờ, ngẩn người ngây ngốc nhìn Long Văn Kiếm trong tay Diệp Huyền, đây là tác phẩm của Tả Khâu mà lão sùng bái đã lâu, lúc này lại giống như bị tách hết hào quang, đột nhiên trở thành một kiện sản phẩm thất bại vậy.
Khiến cho Dương An khiếp sợ nhất chính là thời gian luyện chế thanh Long Văn Kiếm mà Diệp Huyền nói ra, căn cứ điển tịch thì Long Văn Kiếm này quả thật được luyện chế lúc Tả Khâu trở thành luyện khí sư tứ phẩm không lâu.
Chỉ nhìn vài cái thôi đã có thể từ đó nhìn ra giai đoạn luyện chế Long Văn Kiếm này, tạo nghệ như vậy, đối với bản thân Dương An mà nói, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Bội phục, bội phục.
Hồi lâu sau, lão mới rung động lắc lắc đầu:
- Diệp Huyền đại sư, lúc nghe Hoa La Huyên nói tạo nghệ của ngài ở phương diện luyện đan kinh vi thiên nhân, lão phu vốn còn có chút hoài nghi, bây giờ xem ra quả thật đúng là như vậy.
- Ha ha ha, Diệp Huyền đại sư quả nhiên lợi hại, tuy rằng có nhiều thứ trẫm không hiểu lắm, nhưng tạo nghệ thâm sâu của đại sư vẫn khiến cho trẫm ngưỡng mộ.
Triệu Kính vui vẻ cười lớn, ánh mắt tỏa sáng, nghe thấy Dương An khẳng định tạo nghệ của Diệp Huyền, nụ cười trên mặt sáng lạn khỏi bàn, trên mặt mơ hồ mang theo chút chờ mong.
- Huyền thiếu đúng là Huyền thiếu.
Thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Hoa La Huyên cũng vui vẻ mỉm cười, trong lòng vô cùng sướng khoái.
Đây là người mà lão đã đi theo, bất luận là nơi nào, bất luận đối mặt với ai, đều có thể phóng xuất ra quang mang sáng lạn nhất, đè bẹp tất cả những người xung quanh xuống.
Tuy rằng Dương An là luyện dược sư ngũ phẩm, là hội trưởng luyện dược sư cung đình, thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng ở trước mặt Huyền thiếu thì còn chưa đủ nhìn.
- Đây chẳng qua là một chút tri thức thô thiển trong luyện khí mà thôi, không đáng nhắc tới.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Đây cũng không phải là hắn khoác lác, cũng giống như tuyển chọn nhân tài vậy, ở trong quá trình luyện chế huyền binh, chỉ có thể coi như là công tác chuẩn bị tiền kỳ, muốn chính thức luyện thành một thanh huyền binh nghịch thiên, thứ cần chú ý nhất vẫn là quá trình luyện chế ở giữa.
Chỉ là lời của hắn lọt vào tai của mấy người Dương An thì lại khiến cho mấy người bọn họ liên tục cười khổ, không biết phải nói gì.
- Diệp Huyền đại sư, như vậy xem ra, chuôi Long Văn Kiếm mà trẫm tặng này thật sự là có chút không đủ để tặng người rồi.
Triệu Kính cũng cười khổ.
- Bệ hạ không cần khiêm tốn, tuy rằng Long Văn Kiếm này không phải trân phẩm gì, nhưng cũng không tệ, chỉ cần tại hạ tế luyện một phen nữa thì cũng có thể dùng được.
Cắm kiếm vào vỏ, Diệp Huyền đặt trường kiếm ở bên người.
Hắn cũng biết, không thể dùng nhãn quang của mình để đối đãi với huyền binh ở Lưu Vân Quốc này, ở nơi nhỏ bé như liên minh thập tam quốc, có thể luyện chế ra được một thanh huyền binh như vậy, Tả Khâu dĩ nhiên có thể xem như đại sư trăm năm khó gặp.
- Đây còn có thể tế luyện sao?
Dương An trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền cười một tiếng, cũng không giải thích.
Tiếp theo, Triệu Kính lại dâng lên mấy món lễ vật, theo thứ tự và vài gốc linh dược ngũ giai, một khối tài liệu ngũ giai đỉnh phong, cùng với một kiện nội giáp ngân ti.
Diệp Huyền cũng không chối từ, nhận hết mọi thứ.
- Lễ vật của bệ hạ tặng quý trọng như vậy, không biết bệ hạ có phải là có chuyện khó khăn gì cần tại hạ giải quyết hay không?
Diệp Huyền nhìn Triệu Kính, thản nhiên hỏi.
Lần này, lễ vật mà Triệu Kính tặng, ít nhất cũng trị giá gần hai ngàn vạn huyền tệ, hơn nữa đều là một ít thiên tài dị bảo, Diệp Huyền thông minh như vậy, sao có thể không rõ là Triệu Kính có chuyện cần nhờ vả mình.
- Ha ha, đây…
Triệu Kính xoa hai tay, vẻ mặt ngại ngùng:
- Trẫm quả thật là có một chuyện, muốn nhờ Diệp Huyền đại sư giúp đỡ.
- Có gì xin cứ nói.
- Là như vầy, trẫm nghe Hoa La Huyên đại sư nói, trấn linh đan chính là do Diệp Huyền đại sư ngài nghiên cứu chế tạo ra, vậy nên có thể thấy được, tạo nghệ của đại sư ngài ở phương diện luyện đan đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Thực không dám dấu giếm gì ngài, trấn linh đan này chính là dùng để giúp trẫm trị liệu bệnh kín trên người, bệnh này đã hành hạ trẫm nhiều năm, mỗi khi phát tác đều vô cùng thống khổ, cho nên trẫm muốn nhờ đại sư chuẩn đoán bệnh của trẫm một phen….
Vẻ mặt của Triệu Kính tràn đầy vẻ chờ mong.
Sau khi chuyện ngày hôm đó xảy ra, Triệu Kính thân là nhất quốc chi quân, tự nhiên vô cùng quan tâm tới thiếu niên thần bí tên gọi Diệp Huyền này, cho nên đã phái người điều tra một số chuyện về hắn.
Dù sao thì phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, phó hội trưởng hồn sư tháp, tướng quân kim sư quân đoàn của vương quốc, con gái của viện trưởng Huyền Linh học viện, bất kỳ người nào trong số những người này, đều có sức ảnh hưởng rất lớn ở vương quốc, nhiều người như vậy cầu tình vì một thiếu niên, tuyệt đối là trên người của hắn có điều gì đó đặc biệt khiến người khác để ý.
Nhưng kết quả điều tra cũng khiến Triệu Kính giật mình.
Hóa ra Hoa La Huyên đại sư sở dĩ có thể từ luyện dược sư tam phẩm đột phá lên tới luyện dược sư tứ phẩm, cư nhiên có liên quan mật thiết với thiếu niên này, còn Khô Trần trưởng lão của hồn sư tháp sở dĩ có thể từ luyện hồn sư tam phẩm đột phá tới tứ phẩm cũng ít nhiều có dính dáng tới thiếu niên này.
Ngay từ đầu, suy nghĩ đầu tiên của Triệu Kính chính là không dám tin.
Chỉ là tin tức kế tiếp lại khiến cho Triệu Kính kích động hơn nữa.
Chương 378 Triệt để thuyết phục (2)
Trong điều tra có ghi, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn năm đó bởi vì bị thương, bị ép phải xuất ngũ, lúc ấy trong vương thành có rất nhiều luyện dược sư và luyện hồn sư đều bó tay chịu thua, còn bệnh của gã cũng là được Diệp Huyền trị khỏi, lúc này mới trở lại quân đội.
Càng khoa trương hơn chính là một thống lĩnh thành vệ quân ở Lam Nguyệt thành, năm ngoái lúc đang lịch luyện thì võ hồn bị vỡ nát, bị phán định là chắc chắn phải chết, kết quả Diệp Huyền thi triển thủ đoạn thần bí nào đó, khiến cho võ hồn của gã chết mà sống lại.
Tuy rằng Hoa La Huyên đã từng nói với Triệu Kính, trấn linh đan kia là do Diệp Huyền nghiên cứu ra được.
Bất quá khi ở trong đại lao thiết huyết vệ, Triệu Kính nhìn thấy bộ dạng của Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng vẫn một mực còn chút hoài nghi.
Hôm nay nhìn thấy những tin tức điều tra ra được, trong lòng của gã đột nhiên sinh ra lòng tin cực lớn đối với Diệp Huyền.
Gã quanh năm bị bệnh tật tra tấn, điều gã nghĩ tới trước tiên chính là muốn Diệp Huyền tới điều trị cho mình.
Cho nên gã mới tổ chức lần gặp mặt này.
Mà lúc nãy, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền cũng có tạo nghệ cường đại ở phương diện luyện khí thì niềm tin của Triệu Kính dành cho Diệp Huyền bất giác càng thêm nồng đậm.
Gã vốn còn chuẩn bị, qua vài ngày nữa từ từ dò xét ý của Diệp Huyền, lại không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên quang minh chính đại hỏi gã, gã thật sự nhịn không được, lúc này mới nói rõ ra.
Dù sao đi nữa, tin tức gã bị bệnh tật tra tấn, ngoại trừ luyện dược sư cung đình trong vương cung ra thì chỉ có vài người Sở Vân Phi biết được, ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì hết.
Nói ra bí mật này, đối với gã mà nói, cũng là một khảo nghiệm gian nan đối với bản thân.
Trong lúc nhất thời, vài đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.
- Nếu bệ hạ đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
Diệp Huyền thản nhiên mỉm cười.
Kỳ thật, hắn sớm đã biết mục đích của Triệu Kính là gì, bất quá, hắn vốn cũng rất có hảo cảm đối với Triệu Kính này, lại thêm những lễ vật mà gã tặng lên, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thì trong kế hoạch của hắn, tuy rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Lưu Vân Quốc, đi tới trung tâm đại lục, nhưng trong thời gian ngắn, gia tộc vẫn sẽ tiếp tục lưu lại Lưu Vân Quốc, cho nên làm thân với Triệu Kính thì cũng có thể tiện bề nhờ vả gã chiếu cố gia tộc của mình một chút.
- Thật tốt quá.
Trên mặt Triệu Kính tràn ngập vẻ vui mừng, đột nhiên đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền.
- Xin bệ hạ bình tĩnh chớ nóng vội.
Diệp Huyền phất tay nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì bệ hạ hẳn là bị một cường giả đả thương trong lúc chiến đấu, khiến cho dị lực xâm nhập cơ thể đúng không.
Triệu Kính giật mình nói:
- Sao ngươi lại biết?
- Việc này rất đơn giản, công hiệu của trấn linh đan chỉ dùng để áp chế huyền lực đặc thù trong cơ thể, bao gồm các loại như võ hồn chi lực, nói chung là chỉ có cường giả tu luyện sai đường, hoặc là người bị dị lực xâm nhập cơ thể thì mới có thể dùng tới, xem bộ dạng của bệ hạ, không giống như bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, như vậy thì cũng chỉ có một khả năng đó chính là bị dị lực xâm nhập mà thôi.
Triệu Kính giật mình, ngồi xuống đối diện với Diệp Huyền.
- Không ngờ, bệ hạ cư nhiên còn là cường giả võ tông ngũ giai.
- Sao ngươi lại biết.
Triệu Kính trừng to mắt, lần này là thật sự bị giật mình.
Thân là nhất quốc chi quân, thiên phú của Triệu Kính kỳ thật cũng hết sức kinh người, chính là cường giả cấp bậc võ tông, chỉ là trên người của gã có mang theo một loại bảo vật che đậy huyền khí, cho nên rất ít người biết được chuyện này.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nếu như ngay cả tu vi của Triệu Kính cũng không nhìn ra thì kiếp trước thân là hồn hoàng như hắn có thể đi thắt cổ chết đi cho rồi.
Chỉ là hắn cũng không giải thích, thản nhiên nói:
- Kính xin bệ hạ buông lỏng huyền khí phòng ngự, để cho ta thăm dò một phen.
Ánh mắt của mấy người Sở Vân Phi đều ngưng tụ lại.
Buông lỏng huyền khí phòng ngự, nếu như Diệp Huyền đột nhiên xuất thủ thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng Triệu Kính là cường giả võ tông, nhưng bởi vì bệnh tật quấn thân, cường độ thân thể cũng không cường đại, một khi không có huyền khí phòng ngự, Diệp Huyền chỉ cần ở trong quá trình thăm dò đột nhiên xuất thủ thì Triệu Kính nháy mắt sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, mấy người Sở Vân Phi căn bản không thể cứu viện kịp thời được.
Triệu Kính nhìn Diệp Huyền, cũng chỉ mỉm cười, liền buông lỏng huyền khí phòng ngự.
Hồn thức của Diệp Huyền nháy mắt liền tiến nhập vào trong thân thể của Triệu Kính, thăm dò thân thể gã.
Trong lúc nhất thời, không khí liền trở nên căng thẳng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền không chuyển mắt.
Ngay từ đầu, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà một lát sau, hắn đột nhiên nhíu mày lại, trên mặt toát ra vẻ trầm tư.
- Diệp Huyền đại sư, sao rồi?
Triệu Kính dò hỏi.
- Bệ hạ, ta còn cần quan sát thêm một chút nữa.
Diệp Huyền trầm giọng nói, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh, hai đạo thanh quang đột nhiên bắn ra, bao trùm trên người Triệu Kính.
Một cỗ uy áp nhàn nhạt đột nhiên tản ra.
Một màn bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đây là đồng thuật gì vậy?
Tất cả mọi người đều biến sắc.
- Bệ hạ!
Sở Vân Phi khẽ động, càng muốn tiến lên.
- Bình tĩnh chớ nóng vội, Diệp Huyền đại sư đây là đang chẩn đoán.
Triệu Kính quát khẽ một tiếng, gã có thể cảm nhận được, bên trong đồng quang của Diệp Huyền không hề có ác ý gì.
Sau một lát, Diệp Huyền thu hồi mục quang, đang lúc mọi người đều kinh ngạc, đồng tử lại biến thành màu đen như cũ.
- Diệp Huyền đại sư…
Thấy Diệp Huyền hồi lâu không nói lời nào, Triệu Kính nhịn không được liền trở nên khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi, không biết tại sao, lần này trong lòng gã vô cùng khẩn trương.
- Nếu như không gặp được ta, bệ hạ, ngươi trong vòng hai năm nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Diệp Huyền đột nhiên nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
- Không thể nào!
Dương An bật thốt.
Ánh mắt của lão sáng ngời nhìn Diệp Huyền, nhíu mày nói:
- Tuy rằng bệnh tình của bệ hạ rất nghiêm trọng, nhưng có trấn linh đan trị liệu, đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, bệnh tinh của bệ hạ tuy rằng đã kéo dài không ít năm, nhưng vẫn bị khống chế, tại sao trong vòng hai năm lại có thể chết bất đắc kỳ tử được chứ?
Chương 379 Phệ Tâm Trùng (1)
Dương An thân là hội trưởng luyện dược sư cung đình, luyện dược sư ngũ phẩm, một mực giúp Triệu Kính trị bệnh, đối với bệnh tình của Triệu Kính, tự nhiên là cũng có một phen kiến giải.
Ánh mắt của Triệu Kính rất bình thản, nhìn không ra biến hóa, ngưng thần nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp Huyền đại sư, lời ngươi nói ra, có căn cứ gì không?
- Huyền thiếu?
Hoa La Huyên cũng vô cùng nghi hoặc, nhưng lão tin tưởng lời Diệp Huyền nói ra cũng không phải bắn tên không đích.
- Bệ hạ, nếu như ta đoán không lầm, vết thương trên người ngươi, hẳn là bị vào chín năm trước!
Diệp Huyền đột nhiên nói.
- Sao ngươi biết?
Triệu Kính lại tiếp tục giật mình.
- Lúc đó đối phương hẳn là đả thương ở lồng ngực của ngươi, giống như bị kim đâm một cái, lúc đầu lồng ngực của ngươi không có vấn đề gì hết, nhưng sau ba ngày lại ẩn ẩn có chút đau đớn, qua một năm thì đau đớn dần tăng lên, sống không bằng chết.
- Đúng là như vậy.
- Bất quá lúc đó, thương thế còn có thể dựa vào đan dược để trì hoãn, nhưng sau ba năm, đau đớn dần lan từ ngực ra hai bên sườn, dần dần lan ra tới bụng.
- Đây….
Triệu Kính càng thêm kinh hãi.
- Qua mười năm, ngay cả tứ chi cũng bắt đầu đau đớn, giống như bị đao cắt, dần dần, đau đớn lại tăng dần lên, tê dại như bị sét đánh, tới cuối cùng, mỗi khi đau đớn phát tác thì ngay cả đi lại cũng không thể.
Vẻ mặt của Triệu Kính lúc này giống hệt như gặp quỷ.
Chẳng những là gã, ngay cả Dương An đứng bên cạnh cũng sắp trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, nhìn Diệp Huyền đầy vẻ chấn kinh.
Diệp Huyền lại nói tiếp:
- Lúc vừa bắt đầu, thương thế của ngươi còn có thể dựa vào huyền khí để trấn áp, nhưng dần dần, huyền khí cũng không trấn áp được, ngược lại sẽ khiến đau đớn của ngươi tăng lên, tới bây giờ, võ hồn của ngươi đều không thể điều động được, bởi vì một khi điều động võ hồn thì ở huyền hải sẽ khó chịu như bị kim châm, vô cùng đau đớn.
- Sau khi dùng trấn linh đan xong thì thương thế trên người của ngươi quả thật đã bị kềm chế rất nhiều, đã giảm bớt rất nhiều thống khổ của ngươi, bất quá, vị trí đau đớn lại tiến vào bên trong tâm huyệt của ngươi, mỗi lúc đều ẩn ẩn đau đớn, nhưng không ảnh hưởng tới hành động của ngươi.
Ánh mắt của Triệu Kính đầy vẻ hoảng sợ, lời Diệp Huyền nói ra quả thật giống như đúc với bệnh tình của mình.
Thậm chí vị trí, thời gian phát sinh đau đớn, cùng với tình huống đều không sai một chút nào.
Nếu như những lời Diệp Huyền nói ra lúc nãy có khả năng nghe được từ miệng của mấy người Hoa La Huyên và Dương An, thì câu cuối cùng kia khiến cho Triệu Kính hiểu rõ, lời Diệp Huyền nói ra hoàn toàn là do chính bản thân hắn nhìn ra được.
Gã bây giờ đúng như lời Diệp Huyền đã nói, trấn linh đan đã chế trụ thương thế của hắn, nhưng tâm huyệt của hắn thì lại ẩn ẩn đau đớn, chuyện này, hắn thậm chí còn chưa kịp nói cho Dương An biết.
Nhớ tới chuyện lúc nãy Diệp Huyền nói mình có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng hai năm, trong lòng Triệu Kính lập tức liền bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.
- Diệp Huyền đại sư, thương thế này của ta thật sự nghiêm trọng tới như vậy sao…
Sắc mặt của Triệu Kính vô cùng nặng nề, trầm giọng hỏi.
Nếu quả thật giống như lời Diệp Huyền đã nói, thì đối với gã đúng là sét đánh giữa trời quang.
Bất quá, đây còn không phải chuyện quan trọng nhất, hôm nay vương quốc còn chưa lập thái tử, nếu như gã đột nhiên chết đi thì cả vương quốc này chắc chắn sẽ đại loạn.
Mới bắt đầu, Triệu Kính vẫn có chút hoài nghi đối với lời Diệp Huyền đã nói, nhưng theo những gì Diệp Huyền nói ra, trong lòng Triệu Kính ngày càng tin tưởng.
- Bệ hạ, nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể tự nhìn xem thân thể của mình, ở vị trí tâm huyệt của ngươi, chắc là có xuất hiện một đốm đen mờ mờ.
Xoẹt!
Triệu Kính cũng không cố kỵ điều gì, xé rách long bào, mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy ở lồng ngực của gã có một đốm đen mờ mờ như có như không lẳng lặng xuất hiện, đốm đen này vô cùng nhỏ, hơn nữa lại còn như ẩn như hiện, nếu như không phải nhìn thật kỹ thì sẽ dễ dàng bỏ qua nó.
- Quả thật có một đốm đen, sao trước kia chúng ta chưa từng nhìn thấy qua?
Dương An và Hoa La Huyên đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây chẳng phải chứng minh lời Diệp Huyền đã nói là thật hay sao?
- Không thể nào, ta đã cẩn thận thăm dò thân thể của bệ hạ qua, sau khi dùng trấn linh đan, âm lãnh chi lực bên trong thân thể của bệ hạ đã bị áp chế, đáng lý ra rất khó bộc phát lần nữa mới đúng.
Dương An không thể tin được, dựa theo suy đoán của lão, tuy rằng bệnh tình của bệ hạ không thể khỏi hẳn, nhưng cũng đã bị áp chế lại, rất khó bạo phát như trước được.
Chỉ là lời nói của Diệp Huyền lại khiến cho lão không thể không tin.
- Bởi vì thứ xâm nhập vào cơ thể của bệ hạ cũng không phải âm lãnh chi lực bình thường!
Diệp Huyền mở miệng nói.
- Vậy thì đó là cái gì?
Bao gồm cả Triệu Kính, tất cả mọi người có mặt ở đây nháy mắt liền dỏng tai lên chờ nghe.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Thứ mà bệ hạ trúng phải chắc là một loại trùng âm độc tên gọi là Phệ Tâm Trùng, loại trùng này sẽ phóng xuất ra một loại âm độc chi lực, một khi đã tiến vào trong thân thể, mới nhìn thì không có gì, nhưng mà theo công pháp phát triển, dần dần lan tràn ăn mòn tới từng cái mạch huyệt mà công pháp đi qua, loại ăn mòn này rất nhỏ, huyền thức bình thường căn bản không cách nào thăm dò ra được, không chỉ như vậy, hồn thức cũng rất khó phát giác ra biến hóa ở trong đó.
- Một khi đợi tới lúc loại Phệ Tâm Trùng này tiến vào trong thiên môn thì người bị trúng nháy mắt sẽ chết ngay tại chỗ, mà tâm huyệt chính là cửa ải cuối cùng nó đi qua trước khi tiến vào trong thiên môn.
- Loại thương thế này, nếu như có thể dùng trấn linh đan vào thời kỳ sớm nhất thì còn có khả năng trị được, nhưng bệnh tình của bệ hạ đã tiến vào hậu kỳ rồi, cho nên trấn linh đan chỉ có khiến cho Phệ Tâm Trùng trong cơ thể ngươi lâm vào ngủ đông, nhưng vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
- Sở dĩ bệ hạ có thể kiên trì lâu như vậy là bởi vì tu vi của hắn đã là võ tông ngũ giai, hạn chế sự phát triển của Phệ Tâm Trùng, người bình thường căn bản không thể kiên trì quá mười năm, bất quá mặc dù là vậy, hai mươi năm cũng là cực hạn mà bệ hạ có thể kiên trì được, cho nên mặc dù có trấn linh đan áp chế, không tới hai năm, đợi tới khi Phệ Tâm Trùng đi tới thiên môn, thì đó cũng chính là lúc bệ hạ chết đi.
Diệp Huyền nói toàn bộ quá trình một cách chi tiết.
Chương 380 Phệ Tâm Trùng (2)
- Phát triển theo công pháp?
Triệu Kính thì thào, mặt xám như tro tàn.
Đau đớn trên người gã kéo dài từ ngực tới hai bên xương sườn, sau đó lại xuống bụng dưới, tứ chi, quả thật nhất trí với lộ tuyến vận hành công pháp mà hắn tu luyện.
Nếu như tới lúc này Triệu Kính còn không biết những gì Diệp Huyền nói là thật thì gã đúng là kẻ ngu rồi.
- Diệp Huyền đại sư, nếu ngươi đã có thể nhìn ra Phệ Tâm Trùng này, vậy thì còn hy vọng trị liệu hay không?
Dương An vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, còn có thể trị liệu được hay không?
Triệu Kính cũng khẩn trương, trái tim đập thình thịch.
Vốn gã cũng chỉ ôm tâm tình thử một phen nên mới tìm Diệp Huyền chẩn đoán, thật không ngờ, lại chuẩn đoán ra một cái kết quả thế này, khiến cho trong lòng của gã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng cùng lúc đó lại nhịn không được mà sinh ra một chút hy vọng.
Nếu như Diệp Huyền đã có thể chẩn đoán ra bệnh của mình, như vậy thì có lẽ cũng sẽ có cách trị liệu thương thế của mình.
- Cách thì đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một loại, chỉ là đều rất khó.
- Kính xin đại sư nói ra thử xem!
- Đơn giản nhất chính là dùng thiên hỏa để thiêu cháy, Phệ Tâm Trùng chính là vật chí âm, chỉ cần bất kỳ người nào có được thiên hỏa, quán thâu một đám thiên hỏa tinh khí vào bên trong cơ thể của bệ hạ, thiên hỏa tinh khí kia sẽ tự đốt cháy Phệ Tâm Trùng kia thành hư vô.
Thiên hỏa?
Mấy người Triệu Kính liếc mắt nhìn nhau.
Thiên hỏa chính là hỏa diễm đáng sợ nhất trên Thiên Huyền đại lục, bất kỳ loại thiên hỏa nào cũng đều là bảo vật vô giá, có thể khiến cho vô số cường giả trên đại lục chém giết tranh giành.
Mà nơi hẻo lánh như Lưu Vân Quốc, ngay cả địa hỏa cũng khó mà nhìn thấy, đa số luyện dược sư luyện đan đều là lợi dụng huyền hỏa, một số luyện dược sư cường đại, tối đa cũng chỉ thu thập nội hỏa của một số yêu thú nào đó, làm sao tìm ra thiên hỏa bây giờ?
- Tiếp theo chính là cửu dương chí tôn đan thất phẩm trở lên, dương khí ẩn chứa trong đó cũng có thể diệt sát được Phệ Tâm Trùng.
Triệu Kính cười khổ không thôi.
Lại thêm một cách hoàn toàn không thể nào làm được, đan dược thất phẩm, đây là thứ chỉ là dược vương thất phẩm mới có thể luyện chế ra được, nhân vật cỡ này, đặt tới trung tâm của Thiên Huyền đại lục đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng.
Ở liên minh thập tam quốc này, luyện dược sư mạnh nhất bất quá cũng chỉ là tôn cấp luyện dược sư lục phẩm mà thôi.
Về phần người mạnh nhất Lưu Vân Quốc là Dương An và Hà Chân thì cũng chỉ là tông cấp luyện dược sư ngũ phẩm.
- Cách thứ ba chính là để một luyện hồn sư lục phẩm nào đó tới, lợi dụng hồn ấn, phong ấn Phệ Tâm Trùng lại, vậy thì có thể thoải mái dụ nó ra.
- Cách thứ tư,….
Diệp Huyền liên tục nói ra năm sáu cách, chỉ là mỗi khi hắn nói ra một cách thì mấy người Triệu Kính lại càng nhăn nhó buồn rầu.
Những cách mà Diệp Huyền nói đều cần cao thủ cường đại tới xử lý, bọn họ căn bản không thể nào làm được.
Mà bản thân Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ thở dài.
Thật sự là trước mắt cấp bậc của hắn quá thấp, hồn lực chỉ có tam phẩm trung kỳ, nếu như có thể đột phá được tứ phẩm, hoặc là tình trạng của Triệu Kính còn chưa tệ tới mức này, thì chính bản thân hắn liền có cách câu Phệ Tâm Trùng ra.
Chỉ là Triệu Kính bây giờ đã tiến vào giai đoạn cuối, Phệ Tâm Trùng đã phát triển rồi, lấy tu vi hồn lực tam phẩm trung kỳ như hắn, không có cách nào đối phó với Phệ Tâm Trùng được hết.
- Chẳng lẽ không còn cách nào hết nữa hay sao?
Trong lòng Triệu Kính có chút không cam lòng.
Diệp Huyền lắc đầu, đột nhiên, giống như nhớ tới điều gì, mở miệng nói:
- Nơi này của ta quả thật còn có một cách nữa, đơn giản hơn so với mấy cách trước một chút, chỉ là mức độ khó khăn cũng không thấp.
- Mong đại sư chỉ điểm.
Triệu Kính mang theo vẻ chờ mong, giống như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
- Phệ Tâm Trùng là vật chí âm, cho nên những vật có âm tính đều có sức hấp dẫn cực lớn đối với nó, bởi vậy chỉ cần tìm được một loại bảo vật ẩn chứa khí tức chí âm thì có thể dẫn nó ra khỏi tâm huyệt, một khi dẫn nó ra khỏi tâm huyệt, muốn tiêu diệt được nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Vật chí âm? Không biết những bảo vật chí âm nào thì được?
Hai mắt Triệu Kính tỏa sáng, đây dường như là loại đơn giản nhất trong số những cách mà Diệp Huyền đã kể.
- Vật chí âm đều là chí bảo, nhưng những thứ có thể hấp dẫn được Phệ Tâm Trùng cũng không cần vật chí bảo gì, chỉ cần dùng một số vật thuần âm cũng được.
Diệp Huyền nói xong thì lấy giấy bút, nhanh chóng viết xuống một số loại vật thuần âm thường gặp, không ít hơn mười loại.
Những thứ hắn viết ra đều là một số vật thuần âm xem như dễ tìm thấy trên Thiên Huyền đại lục đại lục, dù sao thì những thứ cấp bậc chí bảo, căn bản không thể nào tìm được.
Chỉ là dù rằng những loại kia cũng xem như thường thấy, nhưng cũng không phải thứ tầm thường, trong đó đẳng cấp thấp nhất cũng là bảo vật lục giai.
Sau khi mấy người Triệu Kính nhìn thấy đẳng cấp của những thứ Diệp Huyền viết ra thì trên mặt liền lộ ra vẻ ảm đạm.
Bảo vật lục giai, dùng nội tình mấy trăm năm của Lưu Vân Quốc bọn họ thì cũng chỉ có vài loại mà thôi, chỉ là thứ Diệp Huyền cần không chỉ là bảo vật lục giai mà phải là vật thuần âm, đối với Lưu Vân Quốc mà nói, quả thật là vô cùng khó khăn.
- Diệp Huyền đại sư, ngoại trừ những thứ này ra thì không còn cách nào khác hay sao?
Triệu Kính trầm giọng hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu.
Những cách hắn có thể nghĩ ra cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, hơn nữa hắn dám khẳng định, cho dù đổi lại là một dược đế cửu phẩm khác tới đây thì cũng không thể nghĩ ra được nhiều cách hơn hắn.
Dương An an ủi nói:
- Bệ hạ, kính xin người đừng nên nản chí, phương pháp cuối cùng này cũng chưa hẳn là không thể thực hiện được, mặc dù Lưu Vân Quốc chúng ta không có những vật thuần âm này, nhưng nếu như tìm hết trong liên minh thập tam quốc thì không chừng có thể tìm ra được một loại.
Triệu Kính gật đầu.
Cách này của Diệp Huyền tốt xấu gì cũng cho gã một đường sinh cơ.
- Lấy cấp bậc của liên minh thập tam quốc chúng ta, vật thuần âm đẳng cấp cao khẳng định rất khó mà tìm thấy, nhưng vật thuần âm lục giai thì chưa chắc là không có.
- Huyền binh tứ cấp!
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Ánh mắt của Triệu Kính sáng ngời:
- Diệp Huyền đại sư quả nhiên là hảo nhãn lực, Long Văn Kiếm này chính là thần binh lợi khí do nhất đại luyện khí đại sư Tả Khâu của Lưu Vân Quốc luyện chế ra từ hai trăm năm trước, tuy rằng chỉ có tứ cấp, nhưng một khi giải phong thì lại có thể phóng xuất ra uy lực cực kỳ khủng bố, so với huyền binh ngũ cấp cũng không hề thua kém chút nào, giết chết ngũ giai võ tông cũng không phải là không thể.
Dương An và Sở Vân Phi đứng kế bên cũng trợn to hai mắt, rõ ràng bọn họ cũng không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên chỉ nhìn qua thanh huyền binh này một cái liền có thể đoán ra đẳng cấp của nó.
Keng!
Diệp Huyền cầm lấy chuôi của Long Văn Kiếm, rút ra, lập tức có một tiếng rồng ngâm quanh quẩn trong đại điện, bên trên trường kiếm, kiếm quang lân lân, tán mát ra khí tức sâm hàn.
Trên thân kiếm có tuyên khắc huyền văn chằng chịt phức tạp, vừa xem liền biết không phải phàm vật.
- Người luyện chế Long Văn Kiếm này tên là Tả Khâu, chẳng lẽ là tổ tiên của Tả Lưu trong Huyền Linh học viện?
Diệp Huyền đột nhiên mở miệng hỏi.
- Nếu như Tả Lưu mà ngươi nói chính là Tả Lưu ở trên phong vân bảng thì đúng vậy, Tả gia của Tả Lưu chính là gia tộc luyện khí hàng nhất lưu của Lưu Vân Quốc ta.
- Chẳng trách.
Diệp Huyền gật gật đầu, bản thân chính là một luyện khí đại sư, ánh mắt tự nhiên vô cùng siêu quần, lập tức liền nhìn ra công nghệ của Long Văn Kiếm này quả thật là hơn hẳn so với luyện khí đại sư bình thường, hơn nữa công nghệ trên này quả thật có rất nhiều điểm tương đồng với thanh lưu kiếm trong tay Tả Lưu.
Lúc trước ở Thanh Huyền Sơn, Tả Lưu dựa vào thanh lưu kiếm trong tay, ngăn được một kích toàn lực của thiên võ sư Mạc Sâm, đủ để nhìn ra sự cường đại của huyền binh do Tả gia luyện chế ra rồi.
Huống hồ gì thanh lưu kiếm trong tay Tả Lưu lúc đó chỉ là một thanh huyền binh tam cấp, căn bản không cách nào so với Long Văn Kiếm trong tay Diệp Huyền lúc này.
- Không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy Long Văn Kiếm này thế nào?
Triệu Kính mỉm cười nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền cầm lấy trưởng kiếm, quan sát một phen, mở miệng khen:
- Không tệ, tuy rằng bên trên còn có rất nhiều tì vết, hơn nữa trong quá trình luyện chế xuất hiện sai sót ở khá nhiều phương diện, nhưng bản thân thanh kiếm này đã vượt qua khỏi trình độ công nghệ của luyện khí sư bình thường, Tả Khâu này có thể luyện chế ra huyền binh có phẩm chất thế này cũng có thể xem như đáng quý.
Mấy người Triệu Kính và Dương An đều đầu đầy hắc tuyến, bọn họ còn cho rằng Diệp Huyền nhất định sẽ hết lời khen ngợi một phen, không ngờ hắn cư nhiên nói như vậy.
- Không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy nơi nào có tì vết?
Dương An một mực không nói gì rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở miệng, thân là luyện dược sư ngũ phẩm, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cung đình, ở phương diện luyện khí, lão cũng có chút hiểu biết.
Đối với luyện khí đại sư Tả Khâu của Lưu Vân Quốc trước kia, trong lòng Dương An vẫn có chút tôn kính, huyền binh do Tả Khâu luyện chế ra hoàn toàn vượt xa những luyện khí sư khác của Lưu Vân Quốc, được xưng tụng là nhất đại danh tượng.
Bởi vậy cho nên lúc này nghe thấy Diệp Huyền đánh giá như vậy, lão tự nhiên không nhịn được.
Diệp Huyền thấy Dương An có vẻ không phục, khẽ cười nói:
- Tài liệu luyện thành chuôi Long Văn Kiếm này hẳn chính là long huyền tinh thiết tứ cấp, hơn nữa trong quá trình luyện chế lại cho thêm lân giáp và bột phấn yêu hạch của yêu thú ngũ giai địa tâm giáp long, cho nên mới có thể tản mát ra loại long uy nhàn nhạt này.
- Chỉ là đặc tính của long huyền tinh thiết là mềm dẻo, hơn nữa có được hiệu quả phá huyền rất mạnh, mà đặc tính của lân giáp địa tâm giáp long chính là cứng rắn, cho nên kết hợp hai thứ này, chẳng những không thể phát huy được toàn bộ hiệu quả của long huyền tinh thiết, ngược lại còn làm hỏng đặc tính riêng của long huyền tinh thiết, chỉ khiến cho vũ khí mang thêm chút uy áp mạnh hơn mà thôi, mà cỗ uy áp này, lại hoàn toàn không thể sánh bằng với hiệu quả của bản thân long huyền tinh thiết, tuy rằng uy lực sẽ mạnh hơn một chút, nhưng yêu cầu đối với võ giả cũng sẽ cao hơn, hơn nữa vũ khí sẽ càng dễ hư hao hơn.
Hắn nói một phen lập tức khiến cho Dương An kinh hãi ngây người, đại đa số luyện khí sư luôn muốn gia nhập thêm các loại tài liệu trên quý vào bên trong vũ khí, khiến cho uy lực của vũ khí trở nên mạnh hơn, nhưng không hề suy nghĩ tới chuyện dung hợp hai thứ lại có phù hợp hay không.
- Chẳng lẽ ở quá trình luyện chế không cho thêm lân giáp và yêu hạch của địa tâm giáp long, chỉ dùng riêng long huyền tinh thiết mà thôi? Nhưng đặc tính của long huyền tinh thiết là mềm dẻo, cũng nói rõ chất liệu của nó khá mềm, sau khi chế thành vũ khí thì uy lực sợ là sẽ thấp hơn đúng không?
Dương An suy nghĩ một hồi, nhịn không được lại nói.
- Ta cũng không nói là chỉ dùng một loại tài liệu là long huyền tinh thiết để chế tác trường kiếm.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tả Khâu kia nghĩ rất đúng, nhưng tiếc là hắn chọn sai tài liệu.
- Nếu như là ta, sẽ đổi lân giáp và yêu hạch của địa tâm giáp long ngũ giai thành thiết thứ và yêu hạch của thiết thứ lôi long tứ giai. Đặc tính của thiết thứ trên người của thiết thứ lôi long chính là có tính truyền dẫn tốt, tính ngưng cố mạnh, nếu làm như vậy, tính chất mềm dẻo của long huyền tinh thiết sẽ biến mất, hơn nữa sẽ khiến hiệu quả phá huyền của nó càng tốt hơn.
- Ngoài ra, lôi điện thuộc tính bên trong yêu hạch của thiết thứ lôi long cũng sẽ khiến cho huyền binh chế tạo ra có được hiệu quả gây tê.
- Hơn nữa còn một lý do nữa khiến ta nghĩ muốn đổi địa tâm giáp long thành thiết thứ lôi long, đó chính là địa tâm giáp long là yêu thú ngũ giai, đẳng cấp tài liệu trên người nó cao hơn một bậc so với long huyền tinh thiết tứ giai, hai loại tài liệu đó mà dung hợp thì bản thân sẽ không đủ ổn định, nếu như đổi thành thiết thứ lôi long tứ giai thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Diệp Huyền vừa nói vừa mỉm cười, một cỗ khí thế tông sư dần dần tản ra, có một loại khí phách chỉ điểm gian san, kích dương văn tự.
- Đây….
Dương An bị nội dung trong lời nói của Diệp Huyền khiến cho triệt để kinh hãi, lão khi thì nhíu mày, khi thì giật mình, khi thì ngưng thần, khi lại cắn răng, trong đầu quanh quẩn lời Diệp Huyền đã nói, có một loại cảm giác như thể hồ quán đỉnh.
Chương 377 Triệt để thuyết phục (1)
- Nếu như đã nói vậy thì nói cho đủ luôn vậy, ngoại trừ chọn sai tài liệu ra, thủ pháp luyện chế của Tả Khâu cũng có vấn đề rất lớn.
Diệp Huyền chậm rãi nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì lúc Tả Khâu luyện chế chuôi Long Văn Kiếm này, chỉ sợ là vừa mới trở thành luyện khí sư tứ phẩm không bao lâu, cho nên lúc tuyên khắc huyền văn và hỗn hợp tài liệu, thủ pháp cũng không hề thành thục, dẫn tới có một số loại tài liệu không hoàn toàn dung hợp, đặc biệt là lân giáp của địa tâm giáp long ngũ giai, căn bản không phải hắn lúc đó có thể khống chế được, cho nên thứ hắn trộn ra có vẻ như không ra gì hết.
- Nói tóm lại, thanh Long Văn Kiếm này, tuy rằng vượt xa huyền binh tứ cấp bình thường, nhưng nếu như mang tới trước mặt luyện khí đại sư thật sự giám định thì chỉ có thể coi như một sản phẩm thất bại mà thôi.
Dương An sững sờ, ngẩn người ngây ngốc nhìn Long Văn Kiếm trong tay Diệp Huyền, đây là tác phẩm của Tả Khâu mà lão sùng bái đã lâu, lúc này lại giống như bị tách hết hào quang, đột nhiên trở thành một kiện sản phẩm thất bại vậy.
Khiến cho Dương An khiếp sợ nhất chính là thời gian luyện chế thanh Long Văn Kiếm mà Diệp Huyền nói ra, căn cứ điển tịch thì Long Văn Kiếm này quả thật được luyện chế lúc Tả Khâu trở thành luyện khí sư tứ phẩm không lâu.
Chỉ nhìn vài cái thôi đã có thể từ đó nhìn ra giai đoạn luyện chế Long Văn Kiếm này, tạo nghệ như vậy, đối với bản thân Dương An mà nói, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Bội phục, bội phục.
Hồi lâu sau, lão mới rung động lắc lắc đầu:
- Diệp Huyền đại sư, lúc nghe Hoa La Huyên nói tạo nghệ của ngài ở phương diện luyện đan kinh vi thiên nhân, lão phu vốn còn có chút hoài nghi, bây giờ xem ra quả thật đúng là như vậy.
- Ha ha ha, Diệp Huyền đại sư quả nhiên lợi hại, tuy rằng có nhiều thứ trẫm không hiểu lắm, nhưng tạo nghệ thâm sâu của đại sư vẫn khiến cho trẫm ngưỡng mộ.
Triệu Kính vui vẻ cười lớn, ánh mắt tỏa sáng, nghe thấy Dương An khẳng định tạo nghệ của Diệp Huyền, nụ cười trên mặt sáng lạn khỏi bàn, trên mặt mơ hồ mang theo chút chờ mong.
- Huyền thiếu đúng là Huyền thiếu.
Thấy vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Hoa La Huyên cũng vui vẻ mỉm cười, trong lòng vô cùng sướng khoái.
Đây là người mà lão đã đi theo, bất luận là nơi nào, bất luận đối mặt với ai, đều có thể phóng xuất ra quang mang sáng lạn nhất, đè bẹp tất cả những người xung quanh xuống.
Tuy rằng Dương An là luyện dược sư ngũ phẩm, là hội trưởng luyện dược sư cung đình, thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng ở trước mặt Huyền thiếu thì còn chưa đủ nhìn.
- Đây chẳng qua là một chút tri thức thô thiển trong luyện khí mà thôi, không đáng nhắc tới.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Đây cũng không phải là hắn khoác lác, cũng giống như tuyển chọn nhân tài vậy, ở trong quá trình luyện chế huyền binh, chỉ có thể coi như là công tác chuẩn bị tiền kỳ, muốn chính thức luyện thành một thanh huyền binh nghịch thiên, thứ cần chú ý nhất vẫn là quá trình luyện chế ở giữa.
Chỉ là lời của hắn lọt vào tai của mấy người Dương An thì lại khiến cho mấy người bọn họ liên tục cười khổ, không biết phải nói gì.
- Diệp Huyền đại sư, như vậy xem ra, chuôi Long Văn Kiếm mà trẫm tặng này thật sự là có chút không đủ để tặng người rồi.
Triệu Kính cũng cười khổ.
- Bệ hạ không cần khiêm tốn, tuy rằng Long Văn Kiếm này không phải trân phẩm gì, nhưng cũng không tệ, chỉ cần tại hạ tế luyện một phen nữa thì cũng có thể dùng được.
Cắm kiếm vào vỏ, Diệp Huyền đặt trường kiếm ở bên người.
Hắn cũng biết, không thể dùng nhãn quang của mình để đối đãi với huyền binh ở Lưu Vân Quốc này, ở nơi nhỏ bé như liên minh thập tam quốc, có thể luyện chế ra được một thanh huyền binh như vậy, Tả Khâu dĩ nhiên có thể xem như đại sư trăm năm khó gặp.
- Đây còn có thể tế luyện sao?
Dương An trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền cười một tiếng, cũng không giải thích.
Tiếp theo, Triệu Kính lại dâng lên mấy món lễ vật, theo thứ tự và vài gốc linh dược ngũ giai, một khối tài liệu ngũ giai đỉnh phong, cùng với một kiện nội giáp ngân ti.
Diệp Huyền cũng không chối từ, nhận hết mọi thứ.
- Lễ vật của bệ hạ tặng quý trọng như vậy, không biết bệ hạ có phải là có chuyện khó khăn gì cần tại hạ giải quyết hay không?
Diệp Huyền nhìn Triệu Kính, thản nhiên hỏi.
Lần này, lễ vật mà Triệu Kính tặng, ít nhất cũng trị giá gần hai ngàn vạn huyền tệ, hơn nữa đều là một ít thiên tài dị bảo, Diệp Huyền thông minh như vậy, sao có thể không rõ là Triệu Kính có chuyện cần nhờ vả mình.
- Ha ha, đây…
Triệu Kính xoa hai tay, vẻ mặt ngại ngùng:
- Trẫm quả thật là có một chuyện, muốn nhờ Diệp Huyền đại sư giúp đỡ.
- Có gì xin cứ nói.
- Là như vầy, trẫm nghe Hoa La Huyên đại sư nói, trấn linh đan chính là do Diệp Huyền đại sư ngài nghiên cứu chế tạo ra, vậy nên có thể thấy được, tạo nghệ của đại sư ngài ở phương diện luyện đan đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Thực không dám dấu giếm gì ngài, trấn linh đan này chính là dùng để giúp trẫm trị liệu bệnh kín trên người, bệnh này đã hành hạ trẫm nhiều năm, mỗi khi phát tác đều vô cùng thống khổ, cho nên trẫm muốn nhờ đại sư chuẩn đoán bệnh của trẫm một phen….
Vẻ mặt của Triệu Kính tràn đầy vẻ chờ mong.
Sau khi chuyện ngày hôm đó xảy ra, Triệu Kính thân là nhất quốc chi quân, tự nhiên vô cùng quan tâm tới thiếu niên thần bí tên gọi Diệp Huyền này, cho nên đã phái người điều tra một số chuyện về hắn.
Dù sao thì phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, phó hội trưởng hồn sư tháp, tướng quân kim sư quân đoàn của vương quốc, con gái của viện trưởng Huyền Linh học viện, bất kỳ người nào trong số những người này, đều có sức ảnh hưởng rất lớn ở vương quốc, nhiều người như vậy cầu tình vì một thiếu niên, tuyệt đối là trên người của hắn có điều gì đó đặc biệt khiến người khác để ý.
Nhưng kết quả điều tra cũng khiến Triệu Kính giật mình.
Hóa ra Hoa La Huyên đại sư sở dĩ có thể từ luyện dược sư tam phẩm đột phá lên tới luyện dược sư tứ phẩm, cư nhiên có liên quan mật thiết với thiếu niên này, còn Khô Trần trưởng lão của hồn sư tháp sở dĩ có thể từ luyện hồn sư tam phẩm đột phá tới tứ phẩm cũng ít nhiều có dính dáng tới thiếu niên này.
Ngay từ đầu, suy nghĩ đầu tiên của Triệu Kính chính là không dám tin.
Chỉ là tin tức kế tiếp lại khiến cho Triệu Kính kích động hơn nữa.
Chương 378 Triệt để thuyết phục (2)
Trong điều tra có ghi, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn năm đó bởi vì bị thương, bị ép phải xuất ngũ, lúc ấy trong vương thành có rất nhiều luyện dược sư và luyện hồn sư đều bó tay chịu thua, còn bệnh của gã cũng là được Diệp Huyền trị khỏi, lúc này mới trở lại quân đội.
Càng khoa trương hơn chính là một thống lĩnh thành vệ quân ở Lam Nguyệt thành, năm ngoái lúc đang lịch luyện thì võ hồn bị vỡ nát, bị phán định là chắc chắn phải chết, kết quả Diệp Huyền thi triển thủ đoạn thần bí nào đó, khiến cho võ hồn của gã chết mà sống lại.
Tuy rằng Hoa La Huyên đã từng nói với Triệu Kính, trấn linh đan kia là do Diệp Huyền nghiên cứu ra được.
Bất quá khi ở trong đại lao thiết huyết vệ, Triệu Kính nhìn thấy bộ dạng của Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng vẫn một mực còn chút hoài nghi.
Hôm nay nhìn thấy những tin tức điều tra ra được, trong lòng của gã đột nhiên sinh ra lòng tin cực lớn đối với Diệp Huyền.
Gã quanh năm bị bệnh tật tra tấn, điều gã nghĩ tới trước tiên chính là muốn Diệp Huyền tới điều trị cho mình.
Cho nên gã mới tổ chức lần gặp mặt này.
Mà lúc nãy, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền cũng có tạo nghệ cường đại ở phương diện luyện khí thì niềm tin của Triệu Kính dành cho Diệp Huyền bất giác càng thêm nồng đậm.
Gã vốn còn chuẩn bị, qua vài ngày nữa từ từ dò xét ý của Diệp Huyền, lại không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên quang minh chính đại hỏi gã, gã thật sự nhịn không được, lúc này mới nói rõ ra.
Dù sao đi nữa, tin tức gã bị bệnh tật tra tấn, ngoại trừ luyện dược sư cung đình trong vương cung ra thì chỉ có vài người Sở Vân Phi biết được, ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì hết.
Nói ra bí mật này, đối với gã mà nói, cũng là một khảo nghiệm gian nan đối với bản thân.
Trong lúc nhất thời, vài đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.
- Nếu bệ hạ đã nói như vậy, tại hạ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi.
Diệp Huyền thản nhiên mỉm cười.
Kỳ thật, hắn sớm đã biết mục đích của Triệu Kính là gì, bất quá, hắn vốn cũng rất có hảo cảm đối với Triệu Kính này, lại thêm những lễ vật mà gã tặng lên, Diệp Huyền tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao thì trong kế hoạch của hắn, tuy rằng hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Lưu Vân Quốc, đi tới trung tâm đại lục, nhưng trong thời gian ngắn, gia tộc vẫn sẽ tiếp tục lưu lại Lưu Vân Quốc, cho nên làm thân với Triệu Kính thì cũng có thể tiện bề nhờ vả gã chiếu cố gia tộc của mình một chút.
- Thật tốt quá.
Trên mặt Triệu Kính tràn ngập vẻ vui mừng, đột nhiên đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền.
- Xin bệ hạ bình tĩnh chớ nóng vội.
Diệp Huyền phất tay nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì bệ hạ hẳn là bị một cường giả đả thương trong lúc chiến đấu, khiến cho dị lực xâm nhập cơ thể đúng không.
Triệu Kính giật mình nói:
- Sao ngươi lại biết?
- Việc này rất đơn giản, công hiệu của trấn linh đan chỉ dùng để áp chế huyền lực đặc thù trong cơ thể, bao gồm các loại như võ hồn chi lực, nói chung là chỉ có cường giả tu luyện sai đường, hoặc là người bị dị lực xâm nhập cơ thể thì mới có thể dùng tới, xem bộ dạng của bệ hạ, không giống như bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, như vậy thì cũng chỉ có một khả năng đó chính là bị dị lực xâm nhập mà thôi.
Triệu Kính giật mình, ngồi xuống đối diện với Diệp Huyền.
- Không ngờ, bệ hạ cư nhiên còn là cường giả võ tông ngũ giai.
- Sao ngươi lại biết.
Triệu Kính trừng to mắt, lần này là thật sự bị giật mình.
Thân là nhất quốc chi quân, thiên phú của Triệu Kính kỳ thật cũng hết sức kinh người, chính là cường giả cấp bậc võ tông, chỉ là trên người của gã có mang theo một loại bảo vật che đậy huyền khí, cho nên rất ít người biết được chuyện này.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nếu như ngay cả tu vi của Triệu Kính cũng không nhìn ra thì kiếp trước thân là hồn hoàng như hắn có thể đi thắt cổ chết đi cho rồi.
Chỉ là hắn cũng không giải thích, thản nhiên nói:
- Kính xin bệ hạ buông lỏng huyền khí phòng ngự, để cho ta thăm dò một phen.
Ánh mắt của mấy người Sở Vân Phi đều ngưng tụ lại.
Buông lỏng huyền khí phòng ngự, nếu như Diệp Huyền đột nhiên xuất thủ thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng Triệu Kính là cường giả võ tông, nhưng bởi vì bệnh tật quấn thân, cường độ thân thể cũng không cường đại, một khi không có huyền khí phòng ngự, Diệp Huyền chỉ cần ở trong quá trình thăm dò đột nhiên xuất thủ thì Triệu Kính nháy mắt sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Ở khoảng cách ngắn như vậy, mấy người Sở Vân Phi căn bản không thể cứu viện kịp thời được.
Triệu Kính nhìn Diệp Huyền, cũng chỉ mỉm cười, liền buông lỏng huyền khí phòng ngự.
Hồn thức của Diệp Huyền nháy mắt liền tiến nhập vào trong thân thể của Triệu Kính, thăm dò thân thể gã.
Trong lúc nhất thời, không khí liền trở nên căng thẳng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Huyền không chuyển mắt.
Ngay từ đầu, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà một lát sau, hắn đột nhiên nhíu mày lại, trên mặt toát ra vẻ trầm tư.
- Diệp Huyền đại sư, sao rồi?
Triệu Kính dò hỏi.
- Bệ hạ, ta còn cần quan sát thêm một chút nữa.
Diệp Huyền trầm giọng nói, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh, hai đạo thanh quang đột nhiên bắn ra, bao trùm trên người Triệu Kính.
Một cỗ uy áp nhàn nhạt đột nhiên tản ra.
Một màn bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đây là đồng thuật gì vậy?
Tất cả mọi người đều biến sắc.
- Bệ hạ!
Sở Vân Phi khẽ động, càng muốn tiến lên.
- Bình tĩnh chớ nóng vội, Diệp Huyền đại sư đây là đang chẩn đoán.
Triệu Kính quát khẽ một tiếng, gã có thể cảm nhận được, bên trong đồng quang của Diệp Huyền không hề có ác ý gì.
Sau một lát, Diệp Huyền thu hồi mục quang, đang lúc mọi người đều kinh ngạc, đồng tử lại biến thành màu đen như cũ.
- Diệp Huyền đại sư…
Thấy Diệp Huyền hồi lâu không nói lời nào, Triệu Kính nhịn không được liền trở nên khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi, không biết tại sao, lần này trong lòng gã vô cùng khẩn trương.
- Nếu như không gặp được ta, bệ hạ, ngươi trong vòng hai năm nữa sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Diệp Huyền đột nhiên nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ.
- Không thể nào!
Dương An bật thốt.
Ánh mắt của lão sáng ngời nhìn Diệp Huyền, nhíu mày nói:
- Tuy rằng bệnh tình của bệ hạ rất nghiêm trọng, nhưng có trấn linh đan trị liệu, đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, bệnh tinh của bệ hạ tuy rằng đã kéo dài không ít năm, nhưng vẫn bị khống chế, tại sao trong vòng hai năm lại có thể chết bất đắc kỳ tử được chứ?
Chương 379 Phệ Tâm Trùng (1)
Dương An thân là hội trưởng luyện dược sư cung đình, luyện dược sư ngũ phẩm, một mực giúp Triệu Kính trị bệnh, đối với bệnh tình của Triệu Kính, tự nhiên là cũng có một phen kiến giải.
Ánh mắt của Triệu Kính rất bình thản, nhìn không ra biến hóa, ngưng thần nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp Huyền đại sư, lời ngươi nói ra, có căn cứ gì không?
- Huyền thiếu?
Hoa La Huyên cũng vô cùng nghi hoặc, nhưng lão tin tưởng lời Diệp Huyền nói ra cũng không phải bắn tên không đích.
- Bệ hạ, nếu như ta đoán không lầm, vết thương trên người ngươi, hẳn là bị vào chín năm trước!
Diệp Huyền đột nhiên nói.
- Sao ngươi biết?
Triệu Kính lại tiếp tục giật mình.
- Lúc đó đối phương hẳn là đả thương ở lồng ngực của ngươi, giống như bị kim đâm một cái, lúc đầu lồng ngực của ngươi không có vấn đề gì hết, nhưng sau ba ngày lại ẩn ẩn có chút đau đớn, qua một năm thì đau đớn dần tăng lên, sống không bằng chết.
- Đúng là như vậy.
- Bất quá lúc đó, thương thế còn có thể dựa vào đan dược để trì hoãn, nhưng sau ba năm, đau đớn dần lan từ ngực ra hai bên sườn, dần dần lan ra tới bụng.
- Đây….
Triệu Kính càng thêm kinh hãi.
- Qua mười năm, ngay cả tứ chi cũng bắt đầu đau đớn, giống như bị đao cắt, dần dần, đau đớn lại tăng dần lên, tê dại như bị sét đánh, tới cuối cùng, mỗi khi đau đớn phát tác thì ngay cả đi lại cũng không thể.
Vẻ mặt của Triệu Kính lúc này giống hệt như gặp quỷ.
Chẳng những là gã, ngay cả Dương An đứng bên cạnh cũng sắp trợn mắt há hốc mồm, ngây ra như phỗng, nhìn Diệp Huyền đầy vẻ chấn kinh.
Diệp Huyền lại nói tiếp:
- Lúc vừa bắt đầu, thương thế của ngươi còn có thể dựa vào huyền khí để trấn áp, nhưng dần dần, huyền khí cũng không trấn áp được, ngược lại sẽ khiến đau đớn của ngươi tăng lên, tới bây giờ, võ hồn của ngươi đều không thể điều động được, bởi vì một khi điều động võ hồn thì ở huyền hải sẽ khó chịu như bị kim châm, vô cùng đau đớn.
- Sau khi dùng trấn linh đan xong thì thương thế trên người của ngươi quả thật đã bị kềm chế rất nhiều, đã giảm bớt rất nhiều thống khổ của ngươi, bất quá, vị trí đau đớn lại tiến vào bên trong tâm huyệt của ngươi, mỗi lúc đều ẩn ẩn đau đớn, nhưng không ảnh hưởng tới hành động của ngươi.
Ánh mắt của Triệu Kính đầy vẻ hoảng sợ, lời Diệp Huyền nói ra quả thật giống như đúc với bệnh tình của mình.
Thậm chí vị trí, thời gian phát sinh đau đớn, cùng với tình huống đều không sai một chút nào.
Nếu như những lời Diệp Huyền nói ra lúc nãy có khả năng nghe được từ miệng của mấy người Hoa La Huyên và Dương An, thì câu cuối cùng kia khiến cho Triệu Kính hiểu rõ, lời Diệp Huyền nói ra hoàn toàn là do chính bản thân hắn nhìn ra được.
Gã bây giờ đúng như lời Diệp Huyền đã nói, trấn linh đan đã chế trụ thương thế của hắn, nhưng tâm huyệt của hắn thì lại ẩn ẩn đau đớn, chuyện này, hắn thậm chí còn chưa kịp nói cho Dương An biết.
Nhớ tới chuyện lúc nãy Diệp Huyền nói mình có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng hai năm, trong lòng Triệu Kính lập tức liền bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.
- Diệp Huyền đại sư, thương thế này của ta thật sự nghiêm trọng tới như vậy sao…
Sắc mặt của Triệu Kính vô cùng nặng nề, trầm giọng hỏi.
Nếu quả thật giống như lời Diệp Huyền đã nói, thì đối với gã đúng là sét đánh giữa trời quang.
Bất quá, đây còn không phải chuyện quan trọng nhất, hôm nay vương quốc còn chưa lập thái tử, nếu như gã đột nhiên chết đi thì cả vương quốc này chắc chắn sẽ đại loạn.
Mới bắt đầu, Triệu Kính vẫn có chút hoài nghi đối với lời Diệp Huyền đã nói, nhưng theo những gì Diệp Huyền nói ra, trong lòng Triệu Kính ngày càng tin tưởng.
- Bệ hạ, nếu như ngươi không tin thì ngươi có thể tự nhìn xem thân thể của mình, ở vị trí tâm huyệt của ngươi, chắc là có xuất hiện một đốm đen mờ mờ.
Xoẹt!
Triệu Kính cũng không cố kỵ điều gì, xé rách long bào, mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy ở lồng ngực của gã có một đốm đen mờ mờ như có như không lẳng lặng xuất hiện, đốm đen này vô cùng nhỏ, hơn nữa lại còn như ẩn như hiện, nếu như không phải nhìn thật kỹ thì sẽ dễ dàng bỏ qua nó.
- Quả thật có một đốm đen, sao trước kia chúng ta chưa từng nhìn thấy qua?
Dương An và Hoa La Huyên đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây chẳng phải chứng minh lời Diệp Huyền đã nói là thật hay sao?
- Không thể nào, ta đã cẩn thận thăm dò thân thể của bệ hạ qua, sau khi dùng trấn linh đan, âm lãnh chi lực bên trong thân thể của bệ hạ đã bị áp chế, đáng lý ra rất khó bộc phát lần nữa mới đúng.
Dương An không thể tin được, dựa theo suy đoán của lão, tuy rằng bệnh tình của bệ hạ không thể khỏi hẳn, nhưng cũng đã bị áp chế lại, rất khó bạo phát như trước được.
Chỉ là lời nói của Diệp Huyền lại khiến cho lão không thể không tin.
- Bởi vì thứ xâm nhập vào cơ thể của bệ hạ cũng không phải âm lãnh chi lực bình thường!
Diệp Huyền mở miệng nói.
- Vậy thì đó là cái gì?
Bao gồm cả Triệu Kính, tất cả mọi người có mặt ở đây nháy mắt liền dỏng tai lên chờ nghe.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Thứ mà bệ hạ trúng phải chắc là một loại trùng âm độc tên gọi là Phệ Tâm Trùng, loại trùng này sẽ phóng xuất ra một loại âm độc chi lực, một khi đã tiến vào trong thân thể, mới nhìn thì không có gì, nhưng mà theo công pháp phát triển, dần dần lan tràn ăn mòn tới từng cái mạch huyệt mà công pháp đi qua, loại ăn mòn này rất nhỏ, huyền thức bình thường căn bản không cách nào thăm dò ra được, không chỉ như vậy, hồn thức cũng rất khó phát giác ra biến hóa ở trong đó.
- Một khi đợi tới lúc loại Phệ Tâm Trùng này tiến vào trong thiên môn thì người bị trúng nháy mắt sẽ chết ngay tại chỗ, mà tâm huyệt chính là cửa ải cuối cùng nó đi qua trước khi tiến vào trong thiên môn.
- Loại thương thế này, nếu như có thể dùng trấn linh đan vào thời kỳ sớm nhất thì còn có khả năng trị được, nhưng bệnh tình của bệ hạ đã tiến vào hậu kỳ rồi, cho nên trấn linh đan chỉ có khiến cho Phệ Tâm Trùng trong cơ thể ngươi lâm vào ngủ đông, nhưng vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
- Sở dĩ bệ hạ có thể kiên trì lâu như vậy là bởi vì tu vi của hắn đã là võ tông ngũ giai, hạn chế sự phát triển của Phệ Tâm Trùng, người bình thường căn bản không thể kiên trì quá mười năm, bất quá mặc dù là vậy, hai mươi năm cũng là cực hạn mà bệ hạ có thể kiên trì được, cho nên mặc dù có trấn linh đan áp chế, không tới hai năm, đợi tới khi Phệ Tâm Trùng đi tới thiên môn, thì đó cũng chính là lúc bệ hạ chết đi.
Diệp Huyền nói toàn bộ quá trình một cách chi tiết.
Chương 380 Phệ Tâm Trùng (2)
- Phát triển theo công pháp?
Triệu Kính thì thào, mặt xám như tro tàn.
Đau đớn trên người gã kéo dài từ ngực tới hai bên xương sườn, sau đó lại xuống bụng dưới, tứ chi, quả thật nhất trí với lộ tuyến vận hành công pháp mà hắn tu luyện.
Nếu như tới lúc này Triệu Kính còn không biết những gì Diệp Huyền nói là thật thì gã đúng là kẻ ngu rồi.
- Diệp Huyền đại sư, nếu ngươi đã có thể nhìn ra Phệ Tâm Trùng này, vậy thì còn hy vọng trị liệu hay không?
Dương An vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, còn có thể trị liệu được hay không?
Triệu Kính cũng khẩn trương, trái tim đập thình thịch.
Vốn gã cũng chỉ ôm tâm tình thử một phen nên mới tìm Diệp Huyền chẩn đoán, thật không ngờ, lại chuẩn đoán ra một cái kết quả thế này, khiến cho trong lòng của gã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng cùng lúc đó lại nhịn không được mà sinh ra một chút hy vọng.
Nếu như Diệp Huyền đã có thể chẩn đoán ra bệnh của mình, như vậy thì có lẽ cũng sẽ có cách trị liệu thương thế của mình.
- Cách thì đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một loại, chỉ là đều rất khó.
- Kính xin đại sư nói ra thử xem!
- Đơn giản nhất chính là dùng thiên hỏa để thiêu cháy, Phệ Tâm Trùng chính là vật chí âm, chỉ cần bất kỳ người nào có được thiên hỏa, quán thâu một đám thiên hỏa tinh khí vào bên trong cơ thể của bệ hạ, thiên hỏa tinh khí kia sẽ tự đốt cháy Phệ Tâm Trùng kia thành hư vô.
Thiên hỏa?
Mấy người Triệu Kính liếc mắt nhìn nhau.
Thiên hỏa chính là hỏa diễm đáng sợ nhất trên Thiên Huyền đại lục, bất kỳ loại thiên hỏa nào cũng đều là bảo vật vô giá, có thể khiến cho vô số cường giả trên đại lục chém giết tranh giành.
Mà nơi hẻo lánh như Lưu Vân Quốc, ngay cả địa hỏa cũng khó mà nhìn thấy, đa số luyện dược sư luyện đan đều là lợi dụng huyền hỏa, một số luyện dược sư cường đại, tối đa cũng chỉ thu thập nội hỏa của một số yêu thú nào đó, làm sao tìm ra thiên hỏa bây giờ?
- Tiếp theo chính là cửu dương chí tôn đan thất phẩm trở lên, dương khí ẩn chứa trong đó cũng có thể diệt sát được Phệ Tâm Trùng.
Triệu Kính cười khổ không thôi.
Lại thêm một cách hoàn toàn không thể nào làm được, đan dược thất phẩm, đây là thứ chỉ là dược vương thất phẩm mới có thể luyện chế ra được, nhân vật cỡ này, đặt tới trung tâm của Thiên Huyền đại lục đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng.
Ở liên minh thập tam quốc này, luyện dược sư mạnh nhất bất quá cũng chỉ là tôn cấp luyện dược sư lục phẩm mà thôi.
Về phần người mạnh nhất Lưu Vân Quốc là Dương An và Hà Chân thì cũng chỉ là tông cấp luyện dược sư ngũ phẩm.
- Cách thứ ba chính là để một luyện hồn sư lục phẩm nào đó tới, lợi dụng hồn ấn, phong ấn Phệ Tâm Trùng lại, vậy thì có thể thoải mái dụ nó ra.
- Cách thứ tư,….
Diệp Huyền liên tục nói ra năm sáu cách, chỉ là mỗi khi hắn nói ra một cách thì mấy người Triệu Kính lại càng nhăn nhó buồn rầu.
Những cách mà Diệp Huyền nói đều cần cao thủ cường đại tới xử lý, bọn họ căn bản không thể nào làm được.
Mà bản thân Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ thở dài.
Thật sự là trước mắt cấp bậc của hắn quá thấp, hồn lực chỉ có tam phẩm trung kỳ, nếu như có thể đột phá được tứ phẩm, hoặc là tình trạng của Triệu Kính còn chưa tệ tới mức này, thì chính bản thân hắn liền có cách câu Phệ Tâm Trùng ra.
Chỉ là Triệu Kính bây giờ đã tiến vào giai đoạn cuối, Phệ Tâm Trùng đã phát triển rồi, lấy tu vi hồn lực tam phẩm trung kỳ như hắn, không có cách nào đối phó với Phệ Tâm Trùng được hết.
- Chẳng lẽ không còn cách nào hết nữa hay sao?
Trong lòng Triệu Kính có chút không cam lòng.
Diệp Huyền lắc đầu, đột nhiên, giống như nhớ tới điều gì, mở miệng nói:
- Nơi này của ta quả thật còn có một cách nữa, đơn giản hơn so với mấy cách trước một chút, chỉ là mức độ khó khăn cũng không thấp.
- Mong đại sư chỉ điểm.
Triệu Kính mang theo vẻ chờ mong, giống như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
- Phệ Tâm Trùng là vật chí âm, cho nên những vật có âm tính đều có sức hấp dẫn cực lớn đối với nó, bởi vậy chỉ cần tìm được một loại bảo vật ẩn chứa khí tức chí âm thì có thể dẫn nó ra khỏi tâm huyệt, một khi dẫn nó ra khỏi tâm huyệt, muốn tiêu diệt được nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Vật chí âm? Không biết những bảo vật chí âm nào thì được?
Hai mắt Triệu Kính tỏa sáng, đây dường như là loại đơn giản nhất trong số những cách mà Diệp Huyền đã kể.
- Vật chí âm đều là chí bảo, nhưng những thứ có thể hấp dẫn được Phệ Tâm Trùng cũng không cần vật chí bảo gì, chỉ cần dùng một số vật thuần âm cũng được.
Diệp Huyền nói xong thì lấy giấy bút, nhanh chóng viết xuống một số loại vật thuần âm thường gặp, không ít hơn mười loại.
Những thứ hắn viết ra đều là một số vật thuần âm xem như dễ tìm thấy trên Thiên Huyền đại lục đại lục, dù sao thì những thứ cấp bậc chí bảo, căn bản không thể nào tìm được.
Chỉ là dù rằng những loại kia cũng xem như thường thấy, nhưng cũng không phải thứ tầm thường, trong đó đẳng cấp thấp nhất cũng là bảo vật lục giai.
Sau khi mấy người Triệu Kính nhìn thấy đẳng cấp của những thứ Diệp Huyền viết ra thì trên mặt liền lộ ra vẻ ảm đạm.
Bảo vật lục giai, dùng nội tình mấy trăm năm của Lưu Vân Quốc bọn họ thì cũng chỉ có vài loại mà thôi, chỉ là thứ Diệp Huyền cần không chỉ là bảo vật lục giai mà phải là vật thuần âm, đối với Lưu Vân Quốc mà nói, quả thật là vô cùng khó khăn.
- Diệp Huyền đại sư, ngoại trừ những thứ này ra thì không còn cách nào khác hay sao?
Triệu Kính trầm giọng hỏi.
Diệp Huyền lắc đầu.
Những cách hắn có thể nghĩ ra cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, hơn nữa hắn dám khẳng định, cho dù đổi lại là một dược đế cửu phẩm khác tới đây thì cũng không thể nghĩ ra được nhiều cách hơn hắn.
Dương An an ủi nói:
- Bệ hạ, kính xin người đừng nên nản chí, phương pháp cuối cùng này cũng chưa hẳn là không thể thực hiện được, mặc dù Lưu Vân Quốc chúng ta không có những vật thuần âm này, nhưng nếu như tìm hết trong liên minh thập tam quốc thì không chừng có thể tìm ra được một loại.
Triệu Kính gật đầu.
Cách này của Diệp Huyền tốt xấu gì cũng cho gã một đường sinh cơ.
- Lấy cấp bậc của liên minh thập tam quốc chúng ta, vật thuần âm đẳng cấp cao khẳng định rất khó mà tìm thấy, nhưng vật thuần âm lục giai thì chưa chắc là không có.
Bình luận facebook