-
Chương 291-295
Chương 291 Hiệp lộ tương phùng
- Mấy người các ngươi cẩn thận một chút.
Quay sang phân phó cho những người còn lại một tiếng, đám người lục vương tử mới tiến vào trong phong lôi chi địa.
Bùm bùm!
Vô số phong nhận và lôi quang ập tới, lục vương tử và Mạc Sâm bị quang mang bao phủ đương nhiên là bình yên vô sự, nhưng mấy người còn lại mà gã mang tới thì cũng có chút luống cuống tay chân.
Trong đó có một số cường giả địa võ sư nhị trọng, tuy rằng thực lực không thấp, nhưng dưới thế tấn công của nhiều phong nhận và lôi quang như vậy vẫn liên tục bị cản lại, không cẩn thận bị đánh trúng, tuy rằng không tới mức bị thương nặng gì, nhưng đau đớn khó nhịn.
Còn lại vài võ giả địa võ sư nhất trọng thì lại càng chật vật không chịu nổi, những đòn tấn công này dù sao cũng tương đương với một kích toàn lực của địa võ sư nhất trọng, đánh lên người của bọn họ tuyệt đối là công kích mạnh tới mức suýt mất mạng.
May mắn là còn có đồng bọn bên cạnh giúp đỡ, bọn họ mới có thể bình yên vô sự.
Một đám người không ngừng tiến vào bên trong.
Bên trong động quật này phức tạp hơn rất nhiều so với một cái thông đạo lúc trước, bên trong uốn lượn khúc chiết, kình phong gào thét.
Đột nhiên ——
Thần sắc của Mạc Sâm biến đổi, đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía trước.
Lục vương tử vừa định hỏi han thì lại nghe Mạc Sâm lạnh giọng lên tiếng:
- Các vị, không cần phải tiếp tục ẩn nấp nữa, các ngươi đã sớm bị ta phát hiện rồi.
Đám người lục vương tử vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chỗ rẽ ở một lối đi đột nhiên có một đám người đi ra.
- Ta còn đang tưởng là ai trên đường đi ám toán chúng ta, ý đồ gây rối, hóa ra là lục ca ngươi.
Triệu Duy nhìn thấy đám người Triệu Cương thì sắc mặt hết sức khó coi.
Bên cạnh gã, mấy người Thanh Lăng cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ kinh dị.
Sở dĩ bọn họ đứng lại chờ ở chỗ này chính là vì Diệp Huyền đề nghị.
Diệp Huyền cảm thấy đàn phệ linh đao điểu tấn công ban nãy rất quỷ dị, rất có khả năng là có người gây nên, nếu như đối phương thật sự theo dõi bọn họ thì tuyệt đối sẽ đi theo vào trong động quật này, nơi phong lôi chi địa này chính là nơi rất thích hợp để ngồi chờ.
Nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì Phù Ngọc Ninh còn luôn mồm chế giễu, cảm thấy hắn lo nghĩ quá nhiều, thần kinh hề hề, còn những người khác thì cũng cảm thấy Diệp Huyền hơi quan trọng hóa vấn đề.
Nhưng Triệu Duy vốn tính cẩn thận, cho nên đồng ý với đề nghị của Diệp Huyền, đứng lại chỗ này chờ một lúc, để xem người phía sau rốt cuộc có đuổi theo hay không.
Không ngờ, cư nhiên thật sự có người đi theo phía sau bọn họ.
Nhất thời, nhận thức của mọi người đối với Diệp Huyền lại biến hóa lần nữa.
Bắt đầu từ khi phát hiện ra phệ linh đao điểu, sau đó tới hoài nghi đối với đám người lục vương tử, trên đường đi, Diệp Huyền giống như đều nắm chắc đoán được mọi chuyện trước họ một bước.
Nghĩ tới việc đối phương chỉ là một tân sinh chỉ vừa mới gia nhập học viện không tới một năm, đám người Thanh Lăng cảm thấy có chút khó tin nổi, từ khi nào thì một tân sinh từ nông thôn tới lại biến thái như vậy.
Diệp Huyền có thể đánh bại Đồng Hồng, đối với bọn họ mà nói, tuy rằng khá giật mình, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận được.
Dù sao thì trong học viện có rất nhiều học viên tới từ bên ngoài, trong số bình dân nơi nông thôn, cũng có những người kinh tài tuyệt diễm, nhưng kinh tài tuyệt diễm này cũng có mức độ thôi.
Diệp Huyền này đã vượt qua mức độ này, làm việc lão luyện, mẫn cảm đối với mọi thứ, vượt xa những thiên chi kiêu tử ở vương thành như bọn họ, quả thực là khiến cho người ta giật mình.
Nhưng bọn họ chỉ giật mình thoáng qua một cái, ánh mắt của mọi người lại nhanh chóng nhìn về phía đám người đứng đối diện kia.
Lúc này không phải lúc để giật mình, lục vương tử dẫn người đuổi theo một đường, nếu như nói chỉ là trùng hợp thì mấy người Thanh Lăng không thể nào tin được.
Triệu Cương thấy mình bị phát hiện rồi, ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình ra thì lại nhanh chóng trấn định lại, chỉ thấy gã tà tà cười:
- Lão bát, lời này của ngươi thật là khó nghe, cái gì gọi là ý đồ gây rối hả? Cái gì gọi là đi theo ám toán ngươi? Nơi này là cấm địa vương thất, ngươi có thể tới, lẽ nào ta lại không thể tới hay sao, chẳng lẽ động quật này là cấm địa của ngươi à? Ha ha, đừng nói là không phải, cho dù có là cấm địa của ngươi đi nữa, ta cũng muốn xông vào.
Khẩu khí này thật đúng là vô lại mười phần.
Triệu Cương vội vã nháy mắt ra hiệu với đám thủ hạ bên cạnh, vài tên cường giả địa võ sư nhất trọng và nhị trọng lập tức chậm rãi đi tới.
Keng!
Trong đại trận, mấy người Tả Lưu đều rút vũ khí ra, vẻ mặt ngưng trọng.
Đám người của đối phương, ngoại trừ lục vương tử Triệu Cương là võ sư tam trọng ra thì mấy người còn lại đều là cường giả địa võ sư, thực lực vượt xa mấy người bọn họ, khiến cho mấy người nháy mắt giống như lâm đại địch.
Triệu Cương cười ha hả:
- Lão bát à, ta cũng không vòng vo nữa, ngươi tới nơi này có phải là vì muốn đề thăng võ hồn hay không, đúng lúc, mục đích của ta cũng là vậy, không bằng ta và ngươi hợp tác cùng đi đi, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao.
- Lục ca ngươi nói đùa sao, ta vẫn còn là học viên của Huyền Linh học viện, ta cũng không dám phá quy định của phụ vương đâu.
Triệu Duy lắc đầu nói.
- Ô kìa, có lục ca ở đây, ngươi sợ cái gì chứ.
Triệu Cương nheo mắt:
- Huống hồ gì quy định là chết, người là sống, chúng ta liên thủ với nhau ở trong này, chỉ cần chúng ta không nói ra thì sao mà phụ vương biết được, ngươi cứ yên tâm, lục ca nhất định sẽ giữ bí mật giúp ngươi.
- Vẫn là thôi đi, lục ca, nể mặt chút đi, động quật này là ta phát hiện ra trước, xin ngươi đừng cướp của ta.
Sắc mặt của Triệu Duy vô cùng khó coi.
Lời nói của Triệu Cương gã không thể tin được, chỉ là hôm nay hai bên giằng co ở nơi này, lập tức liền phá hỏng kế hoạch của gã ngay lập tức.
Trong lòng của gã cảm thấy may mắn mà mình nghe theo lời Diệp Huyền nói, bằng không đợi tới lúc mình bắt thiểm điện điêu, Triệu Cương mới xông vào thì lại càng nguy hiểm.
- Xem ra lão bát ngươi vậy là không tin lục ca rồi, vậy thì hết cách, những người bên cạnh ngươi chắc đều là học viên của Huyền Linh học viện đúng không, hơn nữa xem khí tức trên người bọn họ chắc đều là cao thủ trên phong vân bảng rồi. Lục ca rời khỏi Huyền Linh học viện cũng một khoảng thời gian rồi, đối với cao thủ trên phong vân bảng hiện tại cũng khá tò mò đấy.
Lời vừa dứt thì Triệu Cương liền ra hiệu cho mấy người bên cạnh gã.
Chương 292 Hao binh tổn tướng (1)
Mấy tên cường giả lập tức bao vây lên.
Triệu Duy biến sắc:
- Lục ca, ngươi muốn làm gì đây?
Triệu Cương tà tà cười:
- Lục ca có thể làm gì đây, ta chỉ muốn xem thử cao thủ trong học viện bây giờ có năng lực cao tới đâu mà thôi.
Vừa nói xong thì trong mắt Triệu Cương đột nhiên bắn ra một đạo sát khí, âm lãnh nói:
- Phế mấy tên này cho ta, nhớ kỹ, đừng có đả thương vị đệ đệ ngoan của ta, bằng không phụ vương ta trách tội xuống thì ta cũng không đảm đương nổi đâu.
Triệu Cương vừa ra lệnh thì mấy tên cường giả kia lập tức quát lớn một tiếng xông về phía mấy người Diệp Huyền.
Trên mặt mấy người Triệu Duy lập tức lộ ra vẻ bối rối, liên tục lùi về phía sau, đồng thời tức giận quát lên:
- Lục ca, chẳng lẽ ngươi không sợ phụ vương trách phạt hay sao?
- Phụ vương trách phạt? Ta chỉ thử xem thực lực của vài thiên tài trong Huyền Linh học viện thôi mà, không ngờ bọn họ lại yếu như vậy, bất hạnh bỏ mạng ở trong này, ta cũng rất đồng tình, yên tâm đi, chờ sau khi bọn họ chết đi rồi thì ta sẽ tự mình gửi tiền an ủi cho học viện.
Triệu Cương bất vi sở động, nhìn vẻ bối rối trên mặt mấy người, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Loại tình huống này, gã đương nhiên không dám giết Triệu Duy, bằng không một khi bị tra ra thì gã cũng không hay ho, nhưng đánh chết vài tên thủ hạ, phá hỏng lịch luyện của lão bát thì không thành vấn đề.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận, không cam lòng, bất đắc dĩ của Triệu Duy, trong lòng gã liền tràn đầy khoái cảm.
Lúc này, mấy tên cường giả địa võ sư kia đồng thời thi triển võ kỹ, nhanh chóng bổ về phía trận pháp của mấy người Diệp Huyền, mà sắc mặt của mấy người Diệp Huyền thì xám ngoét, không ngừng lùi lại phía sau, tràn ngập tuyệt vọng.
Trên mặt Triệu Cương lộ ra một nụ cười.
Còn Mạc Sâm vẫn luôn bảo hộ Triệu Cương, lúc đầu vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên trên môi, nhưng càng về sau, sắc mặt của gã đột nhiên lại biến đổi.
Một cỗ nguy cơ đột nhiên trỗi dậy trong lòng gã.
- Cẩn thận!
Gã vội vàng mở miệng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy mấy tên cường giả địa võ sư kia lao lên được nửa đường thì trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tia huyền khí ba động nồng đậm.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân của mấy người kia nháy mắt liền đồng loạt nổ tung.
Cơ hồ trong nháy mắt, sóng xung kích cực mạnh liền nhất tề bao phủ hết những tên cường giả địa võ sư kia.
Sương khói tràn ngập, bên trong phong lôi động quật này tràn ngập khí tức hỏa diễm hừng hực
Là tự bạo hỏa diễm châu!
Trước Diệp Huyền đưa ra đề nghị chờ thêm một lúc, sau đó lại đưa ra thêm một đề nghị khác đó chính là chôn tự bạo hỏa diễm châu xuống dưới.
Lúc ấy hắn giải thích như vầy: Nếu như không có người đuổi theo thì mọi chuyện đều ổn cả, nếu thật sự có người đuổi theo thì đối phương đã có thể tiến vào phong lôi động quật thì thực lực tuyệt đối sẽ hơn hẳn bọn họ.
Tới lúc đó, cho dù có phát hiện được kẻ địch thì căn bản cũng bó tay chịu trói, nếu như chôn tự bạo hỏa diễm châu xuống thì lại có thể phòng ngựa vạn nhất.
Advertisements
May mắn chính là Triệu Duy cũng đồng ý với đề nghị này.
Trên người gã còn lại tới năm viên tự bạo hỏa diễm châu, tất cả đều lấy ra chôn xuống đất để làm bẫy.
Lúc gã chôn xuống, Diệp Huyền còn dùng thủ pháp xảo diệu, thần không biết quỷ không hay lặng lẽ che giấu huyền khí ba động trên tự bạo hỏa diễm châu đi.
Hơn nữa bên trong phong lôi động quật này khắp nơi đều là phong nhận và lôi quang, lập tức liền che lấp khí tức trên tự bạo hỏa diễm châu không còn một mảnh.
Sáu tên cường giả địa võ sư của Triệu Cương lập tức liền xui xẻo.
Trong nháy mắt, đủ loại tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong phong lôi động quật này.
Phạm vi công kích của một viên tự bạo hỏa diễm châu là gần mười mét, uy lực tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả địa võ sư, năm viên đồng loạt phát nổ, uy lực này tuyệt đối không phải đơn giản.
Cơ hồ là trong nháy mắt, sáu gã địa võ sư tấn công đám người Diệp Huyền đều máu me đầm đìa.
Trong đó có hai gã cường giả địa võ sư nhất trọng trực tiếp bị nổ tan xác, thi cốt vô tồn.
Còn một tên cường giả địa võ sư nhất trọng khác thì hai chân bị nổ đứt lìa, một cánh tay cũng không biết đã bay đi đâu.
Ba tên cường giả địa võ sư nhị trọng còn lại tuy đỡ hơn rất nhiều, nhưng cũng phun ra mấy búng máu, toàn thân ướt đẫm máu tươi.
Bá!
Trong nháy mắt khi tiếng nổ mạnh vang lên, sáu người Diệp Huyền mới ban nãy hãy còn liên tục lùi lại phía sau đột nhiên động.
Vẻ hoảng sợ trên mặt của bọn họ đã triệt để biến mất, thay vào đó là hàn ý lạnh lẽo.
Đối với những võ giả muốn lấy mạng bọn họ, trong lòng bọn họ không hề có một chút thương cảm, gần như chỉ trong nháy mắt liền thi triển ra công kích mạnh nhất của mình.
Một đạo kiếm quang sáng chói chém rách không khí.
Hai đạo đao ngân như nước, giống như chim nhạn bay qua không trung, không hề để lại dấu vết.
Một thanh đao quang đại khai đại hợp liên tục đánh về phía trước.
Thế công sắc bén, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt liền đi tới trước mặt những tên cường giả địa võ sư còn sống sót, nhắm ngay bộ phận trí mạng nhất, hung hăng bổ xuống.
Trong đó có một tên cường giả địa võ sư nhất trọng và một tên địa võ sư nhị trọng căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đầu thân cách biệt, máu bắn tận trời cao.
Còn hai tên cường giả địa võ sư nhị trọng còn lại rõ ràng là có thực lực mạnh nhất, bị thương cũng ít nhất, lúc này hét lớn một tiếng, vừa chật vật vội vàng ngăn thế công của mấy người Diệp Huyền.
Nhưng tuy ngăn được vài đòn tấn công nhưng lăn qua lăn lại như vậy một hồi, huyền khí hộ thể trên người bọn họ đã sớm chia năm xẻ bảy, phong nhận và lôi quang bên trong phong lôi động quật này lập tức giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng đánh xuống người bọn họ.
Nếu như là bình thường thì bọn họ đương nhiên sẽ không sợ, nhưng lúc này trong lòng đang bối rối, từng trận đau đớn kịch liệt thoáng cái liền khiến cho bọn họ mất đi lý trí vốn có.
Phập!
Cũng không biết là đao quang từ nơi nào đánh tới, đầu của một tên lập tức bay lên trời, máu tươi bắn lên cao chừng gần một trượng.
Mà một bên khác, một thanh trường kiếm sắc bén chém ra, đâm xuyên thủng một lỗ qua tim của một tên còn lại.
Trong nháy mắt, sáu tên cường giả nhào về phía mấy người Diệp Huyền đều đã đầu cổ hai nơi, không ai may mắn còn dư lại.
Quá nhanh, ngay khi tất cả đám người kia ngã xuống thì Triệu Cương hãy còn đang sững sờ, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chương 293 Hao binh tổn tướng (2)
- Muốn chết!
Mạc Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, gã gầm lên một tiếng, ngang nhiên nhào qua.
Thực lực cấp bậc thiên võ sư nháy mắt liền phóng thích ra, quyền uy khủng bố nháy mắt liền đánh vỡ những lốc xoáy bên trong phong lôi động quật này, rơi vào trên quang tráo trận pháp của mấy người Diệp Huyền thì, quang tráo rung chuyển kịch liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Quyền uy khủng bố xuyên thấu qua quang tráo bảo hộ truyền tới mỗi người bên trong trận pháp, tiếng rên rỉ gần như vang lên cùng một lúc, khóe miệng của đám người Tả Lưu nhất tề tràn ra máu tươi.
Mạc Sâm này mặc dù chỉ là cường giả thiên võ sư nhất trọng, nhưng uy lực của một quyền này lại có xu thế càng cao hơn thế, mạnh mẽ kinh người.
- Lùi lại, mọi người mau lùi lại.
Triệu Duy cả kinh la lên.
Lúc này Triệu Cương rốt cuộc cũng hồi thần, nhìn vào đám thủ hạ chết la liệt trên mặt đất, con mắt của gã đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.
- Mạc tiên sinh, giết chết hết bọn họ cho ta, ngoại trừ Triệu Duy ra thì một tên cũng không chừa lại, giết hết cho ta.
Thần sắc của gã trở nên điên cuồng, gần như đã vượt qua cả tức giận, vừa rồi gã còn ôm tâm lý muốn chơi mèo vờn chuột để trêu tức mấy người Triệu Duy, chuẩn bị hưởng thụ cảnh tượng đối phương tuyệt vọng giãy giụa.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt mà thủ hạ của gã đã chết thảm nặng nề, chỉ còn lại có mỗi mình Mạc Sâm, khiến cho gã gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Lúc này, trong lòng của gã chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì đó chính là ngoại trừ Triệu Duy ra phải giết hết sạch đám người đó.
- Ha ha, được!
Hai mắt Mạc Sâm phát ra vẻ u lãnh, dữ tợn mở miệng, lại tấn công thêm lần nữa.
- Lùi lại, mau lùi lại.
Mấy người Triệu Duy thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ thật không ngờ, vất vả lắm mới giết được nhiều thủ hạ của Triệu Cương như vậy, nhưng người còn sót lại duy nhất này cư nhiên còn mạnh hơn sáu người trước kia hợp lại rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi gì của Mạc Sâm khi đi lại trong phong lôi động quật này, đám người Triệu Duy liền hiểu rõ, thực lực của Mạc Sâm này căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản.
Nhưng bọn họ lùi lại nhanh cách mấy cũng không bằng tốc độ của Mạc Sâm, trong nháy mắt lại có thêm một quyền nữa đánh lên quang tráo trận pháp của bọn họ, sắc mặt của mấy người Triệu Duy tái nhợt, oa một cái phun ra một ngụm máu, toàn bộ quang tráo đều đang run rẩy kịch liệt, thậm chí còn xuất hiện từng đạo vết nứt, chỉ cần thêm một kích nữa thôi thì sẽ bị nghiền nát triệt để.
- Giết bọn chúng.
Triệu Cương đứng cách đó không xa điên cuồng la hét.
- Tiêu rồi.
Trên mặt của mấy người Triệu Duy đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, chỉ cần trận pháp này vỡ thì căn bản không cần Mạc Sâm ra tay, bọn họ sẽ chết ở trong động quật tràn ngập phong lôi này.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền đang ở trong trận pháp, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên chạy ra khỏi trận pháp.
- Đáng chết, tên tiểu tử này cư nhiên lâm trận bỏ chạy.
Sắc mặt của Phù Ngọc Ninh vặn vẹo, kêu lớn lên.
- Ngu ngốc, chạy ra khỏi trận pháp thì ngươi có thể đi được bao xa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phong nhận và lôi quang đánh chết mà thôi.
Mạc Sâm cười lạnh, cũng không đi quản Diệp Huyền, tiếp tục tiến về phía mấy người Thanh Lăng.
Advertisements
Còn mấy người Thanh Lăng, tuy rằng khó hiểu trước hành động của Diệp Huyền, nhưng trong đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.
Bởi vì các nàng tin tưởng, Diệp Huyền cũng không phải kẻ lâm trận bỏ chạy, hắn làm như vậy tất nhiên có dụng ý riêng của mình.
Quả nhiên, trước mắt bao người, đã thấy Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp, cũng không hề chạy về phía cửa ra vào, mà là đánh một quyền về phía tên Triệu Cương đứng đó không xa.
Kế vây Ngụy cứu Triệu!
Sắc mặt của Triệu Cương đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Dựa theo đạo lý mà nói, dù cho g có tệ lậu thế nào đi nữa thì cũng là võ sư tam trọng, nhất định sẽ không sợ một võ sư nhị trọng như Diệp Huyền.
Nhưng lúc này, phong nhận và lôi quang đầy trời không ngừng bổ lên người của Diệp Huyền, đánh cho quần áo trên người hắn cháy nát lởm chởm, nhưng ở trong một mảnh công kích cuồng bạo như vậy, Diệp Huyền đều không hừ một tiếng, ánh mắt bình thản, giống như không hề có nửa điểm ba động, giống như thứ đánh lên người hắn chỉ là những hạt mưa vô hại mà thôi.
Ánh mắt lạnh lùng này trực tiếp khiến cho Triệu Cương kinh hồn táng đảm, hai chân run lẩy bẩy.
- Mạc tiên sinh, mau cứu ta.
Triệu Cương hoảng sợ hô.
- Lục vương tử cứ yên tâm, người này tuyệt đối không thể đánh vỡ được trận pháp mà ta phóng xuất ra đâu.
Vẻ mặt của Mạc Sâm vô cùng bình tĩnh, nhắm ngay mấy người Triệu Duy, tiếp tục công kích, nói với vẻ tự tin, đồng thời huyền khí trong cơ thể cũng thôi động trận bàn, bạch quang trận pháp bao phủ chỗ Triệu Cương lại càng thêm sáng ngời.
Cũng không chờ gã yên lòng, ngay sau đó, một quyền Mạc Sâm chuẩn bị đánh ra đột nhiên khựng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Triệu Cương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Ở trong cảm giác của gã, một quyền này của Diệp Huyền có đánh ra, cư nhiên khiến cho trận pháp của gã có cảm giác như lung lay sắp đổ.
Răng rắc một tiếng, tiếng nổ nhỏ truyền tới, nơi nắm đấm của Diệp Huyền đi qua, bạch quang bao phủ chỗ Triệu Cương nháy mắt liền vỡ nát.
Trận pháp của Mạc Sâm nháy mắt liền bị Diệp Huyền phá vỡ.
- Cư nhiên có thể đánh trúng nơi yếu nhất trong trận pháp lưu chuyển, trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Trên mặt Mạc Sâm lộ ra vẻ không dám tin, bất quá lúc này đã không để cho gã kịp chấn kinh nữa, trận pháp vừa vỡ thì lục vương tử Triệu Cương giống như một tiểu cô nương trần trụi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Triệu Cương đã sợ choáng váng, gào khóc oang oang lên như vịt đực:
- Ngươi có biết ta là ai không, dám ra tay với ta….
Lời còn chưa dứt ——
Bốp một tiếng, nắm đấm của Diệp Huyền đã hung hăng nện lên trên mặt của hắn.
Trong nháy mắt, cả người Triệu Cương giống như một miếng giẻ rách, hung hăng bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi, nặng nề đập lên trên thạch bích bên cạnh, sau đó rớt xuống, ngay cả hàm răng cũng phun ra mấy cái.
Lúc này, trước mắt Triệu Cương xanh đỏ cam vàng màu nào cũng có, trong miệng chỉ toàn máu tươi.
Bùm bùm!
Đáng sợ hơn nữa chính là mất đi trận pháp bảo vệ, rất nhiều phong nhận và lôi quang lập tức đánh tới, Triệu Cương lập tức phát ra tiếng kêu la thảm thiết, trên người nháy mắt liền xuất hiện từng đạo vết thương, một đạo lôi quang đúng lúc đánh trúng hạ bộ của gã, phát ra mùi cháy khét lẹt.
Chương 294 May mắn thoát thân (1)
- Mạc tiên sinh!
Triệu Cương hoảng sợ thê lương kêu lớn, Mạc Sâm thấy thế thì căn bản bất chấp không động thủ với mấy người Triệu Duy nữa, trong nháy mắt liền lao tới bên cạnh Triệu Cương, giúp gã che chắn công kích dày đặc, cuối cùng mới không để cho Triệu Cương bỏ mạng ở chỗ này.
Ôm lấy Triệu Cương, thân hình Mạc Sâm lóe lên nhanh như chớp, lao về phía cửa động, nháy mắt liền biến mất khỏi động quật.
Mấy người Triệu Duy nhất thề thở hắt ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ vì sống sót sau đại nạn, đồng thời vội vàng thúc giục huyền khí, tiếp tục duy trì trận pháp sắp bị tổn hại.
Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Huyền lại trở về bên trong trận pháp.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chứ?
Mấy người Triệu Duy và Thanh Lăng vội vàng nhìn về phía Diệp Huyền, chợt mở miệng hỏi.
Chỉ thấy tuy rằng quần áo trên người Diệp Huyền rách bươm, rất nhiều chỗ còn bị cháy đen, nhưng da thịt lộ ra bên trong lại bóng loáng trắng nõn, căn bản không bị xây xước gì.
Điều này sao có thể!
Trong lòng của tất cả mọi người giống như dậy sóng.
Công kích ở bên trong phong lôi động quật này, bất luận một đạo nào đều tương đương với một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhất trọng.
Lúc trước Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp chỉ một lúc ngắn ngủi, chí ít liền có hơn mười đạo công kích đánh trúng người của hắn, nhưng lúc này toàn thân hắn cư nhiên không hề có vết thương nào, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.
Chẳng lẽ Diệp Huyền này là người sắt hay sao, cho dù là người sắt, trong công kích mãnh liệt như vậy chỉ sợ cũng phải bị đánh cho thành sắt vụn luôn ấy chứ.
Chỉ có mỗi mình Triệu Duy là cười ha hả
- Diệp Huyền huynh đệ, ta mời ngươi tới quả nhiên là chính xác, mặc dù biết công pháp luyện thể của ngươi phi thường dũng mãnh, nhưng bây giờ vẫn khiến cho tại hạ cảm thấy kinh hãi, để cho ta biết rõ cái gì gọi là đồng đầu thiết tí, cương dũng vô địch.
Triệu Duy vui vẻ cười lớn.
Sở dĩ gã mời Diệp Huyền chính là vì nhìn thấy luyện thể thần công cường đại mà Diệp Huyền biểu hiện ra trên đài khiêu chiến.
Dưới một kích toàn lực của cao thủ hàng đầu trên phong vân bảng như Đồng Hồng cũng không thể xé rách cánh tay của Diệp Huyền.
Công pháp luyện thể cỡ này, theo như Triệu Duy thấy, nói không chừng có thể phát huy một chút công dụng bên trong phong lôi động quật này.
Không thể ngờ, ngay lúc nguy nan quả nhiên là nhờ Diệp Huyền đại phát thần uy, mới có thể cứu được mọi người.
Triệu Duy hiểu rõ, vừa rồi nếu như không có Diệp Huyền ở đây, mấy cường giả thủ hạ của lục ca tấn công tới thì ngoại trừ gã ra, những người khác đều sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- Hóa ra là tu luyện luyện thể thần công, chẳng trách.
Trong mắt của mấy người Thanh Lăng cũng lộ ra chút rung động.
Bọn họ thân là thiên tài của vương quốc, đương nhiên biết rõ luyện thể thần công mạnh tới cỡ nào, nhưng bất kỳ môn luyện thể thần thông nào cũng đều rất khó tu luyện, không có gì sánh bằng, hơn nữa còn phải thừa nhận thống khổ cực lớn, nếu như không có nghị lực hơn người thì căn bản không thể nào luyện thành được.
Chỉ là mọi người rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Diệp Huyền tu luyện loại luyện thể thần thông gì, thế này không khỏi quá khoa trương, ở võ sư cảnh mà ngay cả công kích cấp bậc địa võ sư cũng không thể đả thương tới hắn, thế này quá mức kinh người.
Diệp Huyền cũng không giải thích, chỉ nói:
- Được rồi Triệu huynh, chúng ta mau tranh thủ thời gian lên đường đi, nếu không chờ đám người lục vương tử trở lại lần nữa thì chỉ sợ là chúng ta lại gặp nguy hiểm đó.
- Lẽ nào lục vương tử lại tiếp tục tới lần nữa?
Advertisements
Mấy người khác đều có chút hoài nghi, Triệu Cương đã bị thương tới mức này rồi, nếu như còn dám đuổi theo thì hình như không thực tế lắm.
- Hắn không thể đuổi theo, nhưng thủ hạ của hắn thì chưa chắc.
Diệp Huyền trầm giọng nói.
Hơi nghỉ ngơi một chút, sáu người lại tiếp tục đi tới.
Nửa giờ sau, trên khoảng đất trống trong phong lôi động quật, Triệu Cương đang nằm đó gào khóc.
Toàn thân gã máu tươi đầm đìa, gần như không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là một mảnh cháy khét, vô cùng chật vật.
Đặc biệt là dưới đũng quần, mùi cháy khét truyền tới, vô cùng khó ngửi, tiểu đệ đệ nằm oặt ở đó, cũng không biết sau này có dùng được nữa hay không.
May mắn chính là gã nhìn qua có vẻ chật vật, nhưng không nguy hiểm tới mạng sống.
- Mạc tiên sinh, không phải ngươi đã nói hắn nhất định không thể phá vỡ được trận pháp của hắn hay sao? Vừa rồi là có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì!
Sau khi dùng đan dược, bôi dược cao lên, Triệu Cương tức giận rống lớn, tức giận tới mức tóc tai sắp dựng đứng lên, hung tợn nhìn về phía Mạc Sâm.
Sắc mặt của Mạc Sâm cũng vô cùng khó coi, nói:
- Điện hạ, dựa theo đạo lý thì chính là như vậy, trận pháp của ta chính là trận pháp tam cấp, cho dù là cường giả địa võ sư tam trọng cũng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể đánh vỡ được, vừa rồi tiểu tử kia cũng không biết là có chuyện gì, vừa đúng lúc đánh trúng nơi yếu kém nhất trên trận nhãn, mới khiến cho trận pháp của ta nháy mắt liền bị phá vỡ.
Trong lòng của Mạc Sâm cũng lấy làm khó hiểu.
- Ý của ngươi là nói người này cư nhiên phá vỡ trận pháp tam cấp của ngươi? Trận pháp tam cấp của ngươi là đồ bỏ đi sao?
Triệu Cương tức giận tới mức toàn thân đều đang run lên.
- Chắc là do trùng hợp.
Mạc Sâm nhíu mày, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm:
- Khí tức trên người của kẻ này chỉ mới là võ sư nhị trọng, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa, phỏng chừng là xem cũng không hiểu kết cấu của trận pháp tam cấp, sao có thể phá được, nhất định là do trùng hợp.
Gã giống như đang giải thích cho Triệu Cương nghe, cũng giống như đang cho bản thân mình một đáp án.
- Phế vật!
Triệu Cương tức giận mắng một tiếng, trùng hợp một cái thiếu chút nữa đã để cho mình bỏ mạng ở trong này rồi.
Nghĩ tới chim nhỏ của mình về sau không rõ sống chết, gã liền hoảng loạn bất an.
- Mạc Sâm, ngươi đừng quản ta, mau đi giết hết bọn họ cho ta, đặc biệt là tên tiểu tử đó, nhất định phải giết chết hắn, nếu như không thể giết được hắn thì ngươi cũng đừng quay về đây nữa.
Triệu Cương chỉ vào trong động quật, tức giận nói.
Lúc này trong lòng Triệu Cương chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là muốn thiên đao vạn quả Diệp Huyền thì mới có thể nguôi mối hận trong lòng mình.
- Vậy điện hạ ngươi cẩn thận một chút.
Sau khi bố trí một ít cấm chế bên cạnh Triệu Cương, Mạc Sâm gật gật đầu, thân hình lóe lên như u linh, xông vào bên trong phong lôi động quật lần nữa.
Chương 295 May mắn thoát thân (2)
Trong lòng của gã cũng hận Diệp Huyền thấu xương.
Bên trong động quật tối đen như mực, mấy người Diệp Huyền lại tiếp tục đi thêm hơn mười dặm, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Một sơn cốc xanh tươi um tùm xuất hiện trước mắt bọn họ, bên trong chim hót hoa thơm, huyền khí ba động cực kỳ nồng đậm như từng đợt sóng ập tới, giống như cảnh tiên trong mộng.
- Trong này cư nhiên lại có một sơn cốc.
- Nơi này thật đẹp quá.
Mấy nữ hài tử Thanh Lăng ánh mắt mê ly, vô cùng kinh hỉ.
Ngay cả Triệu Duy cũng khiếp sợ ngây người:
- Bên trong Thanh Huyền Sơn cư nhiên lại có nơi như vậy, trước kia ta chưa từng nghe nói qua.
Huyền khí thiên địa bên trong này cũng không hề thua kém với tu luyện tháp trong Thanh Lăng, rất thích hợp để tu luyện.
Vèo!
Một bóng dáng linh hoạt xẹt qua giữa rừng núi trước mặt.
Đây là một con yêu thú dạng điêu, thân hình vô cùng linh hoạt, nhìn thấy đám người Diệp Huyền xuất hiện thì lập tức bay vút rời đi.
- Là thiểm điện điêu.
Ánh mắt Triệu Duy lập tức sáng ngời.
Bá bá bá!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều lướt nhanh tới.
- Bắt lấy nó cho ta.
Triệu Duy vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều thi triển công kích, cố gắng ngăn cản con thiểm điện điêu này chạy trốn.
Thiểm điện điêu nhìn thấy thế, trên đầu đột nhiên bổ ra mấy đạo điện quang.
Xẹt xẹt một tiếng, điện quang vừa nhanh vừa chuẩn, trực tiếp bổ về phía sáu người.
Ánh mắt Diệp Huyền như điện, đột nhiên đánh ra một quyền, phốc một tiếng, dòng điện xẹt xẹt loạn sấm trên người hắn lại bị huyền khí phòng ngự trên người hắn ngăn lại bên ngoài, mặc dù là thế nhưng toàn thân vẫn có cảm giác tê dại như cũ.
Bên trong dòng điện cư nhiên còn có một tia hồn lực yếu ớt trùng kích, cố gắng ảnh hưởng tới linh hồn của Diệp Huyền, nhưng lại bị hắn dễ dàng ngăn cản lại bên ngoài.
Nhưng mấy người còn lại thì không vượt qua dễ dàng như vậy, trong đó ba người Triệu Duy, Thanh Lăng và Tả Lưu còn đỡ một chút, dựa vào huyền khí cật lực ngăn cản, còn hai người Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh thì trực tiếp bị tê dại lăn mình trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Chỉ dừng lại một cái thôi, thân hình thiểm điện điêu lại lóe lên, đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hơn nửa ngày, mọi người mới khôi phục lại.
- Con thiểm điện điêu này quá nhanh rồi, cứ tiếp tục như vậy thì còn bắt kiểu gì nữa, bát vương tử ngươi chắc là đã có chuẩn bị rồi đúng không?
Thanh Lăng nhìn về phía Triệu Duy, huyền thú không giống với yêu thú, cho dù là huyền thú nhất giai cũng có được trí tuệ nhất định, gặp phải nhân loại thì sẽ không ngây ngốc tấn công như yêu thú mà sẽ bỏ chạy.
Huyền thú như thiểm điện điêu càng có tốc độ hơn người, nếu như không có thủ đoạn nhất định thì căn bản là không thể bắt được.
Bất quá mấy người Thanh Lăng cũng biết, Triệu Duy không chỉ có thực lực cường đại, đồng thời cũng là một luyện hồn sư nhất phẩm, cộng thêm gã đã dự tính lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không có chút chuẩn bị nào.
Triệu Duy gật gật đầu:
- Ta có một trương bộ huyền thú võng, chỉ cần đi tới phạm vi mười mét gần huyền thú thì có thể phát động, xác xuất thành công rất cao, cho nên bây giờ quan trọng nhất chính là phải đuổi tới phạm vi mười mét gần thiểm điện điêu.
Phạm vi mười mét?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Advertisements
Đây cũng không tính là khoảng cách quá xa.
- Nếu đã như vậy thì tiếp theo chúng ta mà gặp phải thiểm điện điêu thì cứ tận lực chia ra vây quanh nó, đuổi thiểm điện điêu chạy về phía Triệu Duy, như vậy thì mới có thể bắt được nó.
Sau khi định ra kế hoạch thì mọi người tiếp tục đi tới.
Trong núi rừng, cây xanh um tùm, huyền khí nồng đậm.
Điều khiến cho mọi người giật mình chính là chỉ gần kề một nén nhang thôi bọn họ lại gặp được vài con huyền thú, mấy con huyền thú này nhìn thấy mấy người Diệp Huyền từ xa liền chạy trốn mất dạng.
- Số lượng huyền thú trong này nhiều thật đấy.
Mấy người Triệu Duy trợn mắt há mồm, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Ở nơi thế này, chẳng phải là bọn họ muốn huyền thú thuộc tính nào thì sẽ có huyền thú đó hay sao?
Chỉ có Diệp Huyền là thoáng nhíu mày một cái.
Nơi này quá mức quỷ dị, huyền thú không giống với yêu thú, rất ít khi sẽ tụ tập cùng một chỗ, nếu như là ở trong sơn lâm bình thường thì sẽ là một con huyền thú dẫn dắt một bầy yêu thú.
Nhưng một khi phát hiện được một nhóm lớn huyền thú, căn cứ theo lý luận huyền thú xã hội học thì bình thường chỉ có một khả năng, thì đó chính là phát hiện đàn huyền thú tụ tập.
Nhưng huyền thú mà muốn tạo thành một đàn thì tập tính cũng giống như yêu thú vậy, trong đó nhất định phải có một con huyền thú thống lĩnh tất cả như vương.
Nếu thật sự là như vậy thì trình độ của vương này ít nhất phải là tam giai trở lên.
Một khi nó điều động tất cả huyền thú thì đây căn bản không phải mấy người Triệu Duy có thể chống cự nổi.
Hửm?
Diệp Huyền đang suy ngẫm thì đột nhiên hắn lại dừng bước.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Không xong, mau lùi lại!
Bá!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, thân hình vội lùi về phía sau.
Hắn vừa nói, thì vài đạo lưu quang đột nhiên phóng tới từ lùm cây ở cách đó không xa, tốc độ nhanh như chớp.
Mấy người khác hầu như đều vô thức lùi lại, tránh né những đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện này.
Trong số này có tốc độ của Đoạn Nhận là chậm nhất, chỉ nghe phập một tiếng, lưu quang bắn trúng đầu của gã, đầu của gã nháy mắt liền nổ tung như một trái dưa hấu, đủ loại óc và màu xen lẫn trắng trắng đỏ đỏ đều bắn ra vương vãi khắp mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, những học viên khác nhờ Diệp Huyền nhắc nhở mà tránh thoát lưu quang nháy mắt mặt mũi liền trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm vào lùm cây cách đó không xa.
- Ha ha, không ngờ bên trong cấm địa vương thất này còn có một nơi tốt như vậy, xem ra lần này Mạc Sâm ta đây có thể đề thăng võ hồn lên tới tam tinh rồi.
Bên trong lùm cây có lưu quang bắn ra kia có một đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Là ngươi.
Sắc mặt của mấy người Triệu Duy nháy mắt liền thay đổi, người này chính là tên cường giả thiên võ sư Mạc Sâm lúc trước đi cùng với lục vương tử.
Không ngờ lại bị Diệp Huyền nói trúng rồi.
Chỉ là lần này mọi người không có bất kỳ mai phục gì, trong lòng thoáng chốc liền nặng trịch.
- Sắc mặt đừng có khó coi như vậy chứ, ha ha, yên tâm đi, bát vương tử, những điều này đều là do thủ hạ của ngươi làm, ta cam đoan sẽ để cho bọn họ chết rất đẹp mắt.
Mạc Sâm âm trầm cười nói.
- Mấy người các ngươi cẩn thận một chút.
Quay sang phân phó cho những người còn lại một tiếng, đám người lục vương tử mới tiến vào trong phong lôi chi địa.
Bùm bùm!
Vô số phong nhận và lôi quang ập tới, lục vương tử và Mạc Sâm bị quang mang bao phủ đương nhiên là bình yên vô sự, nhưng mấy người còn lại mà gã mang tới thì cũng có chút luống cuống tay chân.
Trong đó có một số cường giả địa võ sư nhị trọng, tuy rằng thực lực không thấp, nhưng dưới thế tấn công của nhiều phong nhận và lôi quang như vậy vẫn liên tục bị cản lại, không cẩn thận bị đánh trúng, tuy rằng không tới mức bị thương nặng gì, nhưng đau đớn khó nhịn.
Còn lại vài võ giả địa võ sư nhất trọng thì lại càng chật vật không chịu nổi, những đòn tấn công này dù sao cũng tương đương với một kích toàn lực của địa võ sư nhất trọng, đánh lên người của bọn họ tuyệt đối là công kích mạnh tới mức suýt mất mạng.
May mắn là còn có đồng bọn bên cạnh giúp đỡ, bọn họ mới có thể bình yên vô sự.
Một đám người không ngừng tiến vào bên trong.
Bên trong động quật này phức tạp hơn rất nhiều so với một cái thông đạo lúc trước, bên trong uốn lượn khúc chiết, kình phong gào thét.
Đột nhiên ——
Thần sắc của Mạc Sâm biến đổi, đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía trước.
Lục vương tử vừa định hỏi han thì lại nghe Mạc Sâm lạnh giọng lên tiếng:
- Các vị, không cần phải tiếp tục ẩn nấp nữa, các ngươi đã sớm bị ta phát hiện rồi.
Đám người lục vương tử vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chỗ rẽ ở một lối đi đột nhiên có một đám người đi ra.
- Ta còn đang tưởng là ai trên đường đi ám toán chúng ta, ý đồ gây rối, hóa ra là lục ca ngươi.
Triệu Duy nhìn thấy đám người Triệu Cương thì sắc mặt hết sức khó coi.
Bên cạnh gã, mấy người Thanh Lăng cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ kinh dị.
Sở dĩ bọn họ đứng lại chờ ở chỗ này chính là vì Diệp Huyền đề nghị.
Diệp Huyền cảm thấy đàn phệ linh đao điểu tấn công ban nãy rất quỷ dị, rất có khả năng là có người gây nên, nếu như đối phương thật sự theo dõi bọn họ thì tuyệt đối sẽ đi theo vào trong động quật này, nơi phong lôi chi địa này chính là nơi rất thích hợp để ngồi chờ.
Nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì Phù Ngọc Ninh còn luôn mồm chế giễu, cảm thấy hắn lo nghĩ quá nhiều, thần kinh hề hề, còn những người khác thì cũng cảm thấy Diệp Huyền hơi quan trọng hóa vấn đề.
Nhưng Triệu Duy vốn tính cẩn thận, cho nên đồng ý với đề nghị của Diệp Huyền, đứng lại chỗ này chờ một lúc, để xem người phía sau rốt cuộc có đuổi theo hay không.
Không ngờ, cư nhiên thật sự có người đi theo phía sau bọn họ.
Nhất thời, nhận thức của mọi người đối với Diệp Huyền lại biến hóa lần nữa.
Bắt đầu từ khi phát hiện ra phệ linh đao điểu, sau đó tới hoài nghi đối với đám người lục vương tử, trên đường đi, Diệp Huyền giống như đều nắm chắc đoán được mọi chuyện trước họ một bước.
Nghĩ tới việc đối phương chỉ là một tân sinh chỉ vừa mới gia nhập học viện không tới một năm, đám người Thanh Lăng cảm thấy có chút khó tin nổi, từ khi nào thì một tân sinh từ nông thôn tới lại biến thái như vậy.
Diệp Huyền có thể đánh bại Đồng Hồng, đối với bọn họ mà nói, tuy rằng khá giật mình, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận được.
Dù sao thì trong học viện có rất nhiều học viên tới từ bên ngoài, trong số bình dân nơi nông thôn, cũng có những người kinh tài tuyệt diễm, nhưng kinh tài tuyệt diễm này cũng có mức độ thôi.
Diệp Huyền này đã vượt qua mức độ này, làm việc lão luyện, mẫn cảm đối với mọi thứ, vượt xa những thiên chi kiêu tử ở vương thành như bọn họ, quả thực là khiến cho người ta giật mình.
Nhưng bọn họ chỉ giật mình thoáng qua một cái, ánh mắt của mọi người lại nhanh chóng nhìn về phía đám người đứng đối diện kia.
Lúc này không phải lúc để giật mình, lục vương tử dẫn người đuổi theo một đường, nếu như nói chỉ là trùng hợp thì mấy người Thanh Lăng không thể nào tin được.
Triệu Cương thấy mình bị phát hiện rồi, ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình ra thì lại nhanh chóng trấn định lại, chỉ thấy gã tà tà cười:
- Lão bát, lời này của ngươi thật là khó nghe, cái gì gọi là ý đồ gây rối hả? Cái gì gọi là đi theo ám toán ngươi? Nơi này là cấm địa vương thất, ngươi có thể tới, lẽ nào ta lại không thể tới hay sao, chẳng lẽ động quật này là cấm địa của ngươi à? Ha ha, đừng nói là không phải, cho dù có là cấm địa của ngươi đi nữa, ta cũng muốn xông vào.
Khẩu khí này thật đúng là vô lại mười phần.
Triệu Cương vội vã nháy mắt ra hiệu với đám thủ hạ bên cạnh, vài tên cường giả địa võ sư nhất trọng và nhị trọng lập tức chậm rãi đi tới.
Keng!
Trong đại trận, mấy người Tả Lưu đều rút vũ khí ra, vẻ mặt ngưng trọng.
Đám người của đối phương, ngoại trừ lục vương tử Triệu Cương là võ sư tam trọng ra thì mấy người còn lại đều là cường giả địa võ sư, thực lực vượt xa mấy người bọn họ, khiến cho mấy người nháy mắt giống như lâm đại địch.
Triệu Cương cười ha hả:
- Lão bát à, ta cũng không vòng vo nữa, ngươi tới nơi này có phải là vì muốn đề thăng võ hồn hay không, đúng lúc, mục đích của ta cũng là vậy, không bằng ta và ngươi hợp tác cùng đi đi, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao.
- Lục ca ngươi nói đùa sao, ta vẫn còn là học viên của Huyền Linh học viện, ta cũng không dám phá quy định của phụ vương đâu.
Triệu Duy lắc đầu nói.
- Ô kìa, có lục ca ở đây, ngươi sợ cái gì chứ.
Triệu Cương nheo mắt:
- Huống hồ gì quy định là chết, người là sống, chúng ta liên thủ với nhau ở trong này, chỉ cần chúng ta không nói ra thì sao mà phụ vương biết được, ngươi cứ yên tâm, lục ca nhất định sẽ giữ bí mật giúp ngươi.
- Vẫn là thôi đi, lục ca, nể mặt chút đi, động quật này là ta phát hiện ra trước, xin ngươi đừng cướp của ta.
Sắc mặt của Triệu Duy vô cùng khó coi.
Lời nói của Triệu Cương gã không thể tin được, chỉ là hôm nay hai bên giằng co ở nơi này, lập tức liền phá hỏng kế hoạch của gã ngay lập tức.
Trong lòng của gã cảm thấy may mắn mà mình nghe theo lời Diệp Huyền nói, bằng không đợi tới lúc mình bắt thiểm điện điêu, Triệu Cương mới xông vào thì lại càng nguy hiểm.
- Xem ra lão bát ngươi vậy là không tin lục ca rồi, vậy thì hết cách, những người bên cạnh ngươi chắc đều là học viên của Huyền Linh học viện đúng không, hơn nữa xem khí tức trên người bọn họ chắc đều là cao thủ trên phong vân bảng rồi. Lục ca rời khỏi Huyền Linh học viện cũng một khoảng thời gian rồi, đối với cao thủ trên phong vân bảng hiện tại cũng khá tò mò đấy.
Lời vừa dứt thì Triệu Cương liền ra hiệu cho mấy người bên cạnh gã.
Chương 292 Hao binh tổn tướng (1)
Mấy tên cường giả lập tức bao vây lên.
Triệu Duy biến sắc:
- Lục ca, ngươi muốn làm gì đây?
Triệu Cương tà tà cười:
- Lục ca có thể làm gì đây, ta chỉ muốn xem thử cao thủ trong học viện bây giờ có năng lực cao tới đâu mà thôi.
Vừa nói xong thì trong mắt Triệu Cương đột nhiên bắn ra một đạo sát khí, âm lãnh nói:
- Phế mấy tên này cho ta, nhớ kỹ, đừng có đả thương vị đệ đệ ngoan của ta, bằng không phụ vương ta trách tội xuống thì ta cũng không đảm đương nổi đâu.
Triệu Cương vừa ra lệnh thì mấy tên cường giả kia lập tức quát lớn một tiếng xông về phía mấy người Diệp Huyền.
Trên mặt mấy người Triệu Duy lập tức lộ ra vẻ bối rối, liên tục lùi về phía sau, đồng thời tức giận quát lên:
- Lục ca, chẳng lẽ ngươi không sợ phụ vương trách phạt hay sao?
- Phụ vương trách phạt? Ta chỉ thử xem thực lực của vài thiên tài trong Huyền Linh học viện thôi mà, không ngờ bọn họ lại yếu như vậy, bất hạnh bỏ mạng ở trong này, ta cũng rất đồng tình, yên tâm đi, chờ sau khi bọn họ chết đi rồi thì ta sẽ tự mình gửi tiền an ủi cho học viện.
Triệu Cương bất vi sở động, nhìn vẻ bối rối trên mặt mấy người, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Loại tình huống này, gã đương nhiên không dám giết Triệu Duy, bằng không một khi bị tra ra thì gã cũng không hay ho, nhưng đánh chết vài tên thủ hạ, phá hỏng lịch luyện của lão bát thì không thành vấn đề.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận, không cam lòng, bất đắc dĩ của Triệu Duy, trong lòng gã liền tràn đầy khoái cảm.
Lúc này, mấy tên cường giả địa võ sư kia đồng thời thi triển võ kỹ, nhanh chóng bổ về phía trận pháp của mấy người Diệp Huyền, mà sắc mặt của mấy người Diệp Huyền thì xám ngoét, không ngừng lùi lại phía sau, tràn ngập tuyệt vọng.
Trên mặt Triệu Cương lộ ra một nụ cười.
Còn Mạc Sâm vẫn luôn bảo hộ Triệu Cương, lúc đầu vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên trên môi, nhưng càng về sau, sắc mặt của gã đột nhiên lại biến đổi.
Một cỗ nguy cơ đột nhiên trỗi dậy trong lòng gã.
- Cẩn thận!
Gã vội vàng mở miệng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy mấy tên cường giả địa võ sư kia lao lên được nửa đường thì trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tia huyền khí ba động nồng đậm.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân của mấy người kia nháy mắt liền đồng loạt nổ tung.
Cơ hồ trong nháy mắt, sóng xung kích cực mạnh liền nhất tề bao phủ hết những tên cường giả địa võ sư kia.
Sương khói tràn ngập, bên trong phong lôi động quật này tràn ngập khí tức hỏa diễm hừng hực
Là tự bạo hỏa diễm châu!
Trước Diệp Huyền đưa ra đề nghị chờ thêm một lúc, sau đó lại đưa ra thêm một đề nghị khác đó chính là chôn tự bạo hỏa diễm châu xuống dưới.
Lúc ấy hắn giải thích như vầy: Nếu như không có người đuổi theo thì mọi chuyện đều ổn cả, nếu thật sự có người đuổi theo thì đối phương đã có thể tiến vào phong lôi động quật thì thực lực tuyệt đối sẽ hơn hẳn bọn họ.
Tới lúc đó, cho dù có phát hiện được kẻ địch thì căn bản cũng bó tay chịu trói, nếu như chôn tự bạo hỏa diễm châu xuống thì lại có thể phòng ngựa vạn nhất.
Advertisements
May mắn chính là Triệu Duy cũng đồng ý với đề nghị này.
Trên người gã còn lại tới năm viên tự bạo hỏa diễm châu, tất cả đều lấy ra chôn xuống đất để làm bẫy.
Lúc gã chôn xuống, Diệp Huyền còn dùng thủ pháp xảo diệu, thần không biết quỷ không hay lặng lẽ che giấu huyền khí ba động trên tự bạo hỏa diễm châu đi.
Hơn nữa bên trong phong lôi động quật này khắp nơi đều là phong nhận và lôi quang, lập tức liền che lấp khí tức trên tự bạo hỏa diễm châu không còn một mảnh.
Sáu tên cường giả địa võ sư của Triệu Cương lập tức liền xui xẻo.
Trong nháy mắt, đủ loại tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong phong lôi động quật này.
Phạm vi công kích của một viên tự bạo hỏa diễm châu là gần mười mét, uy lực tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả địa võ sư, năm viên đồng loạt phát nổ, uy lực này tuyệt đối không phải đơn giản.
Cơ hồ là trong nháy mắt, sáu gã địa võ sư tấn công đám người Diệp Huyền đều máu me đầm đìa.
Trong đó có hai gã cường giả địa võ sư nhất trọng trực tiếp bị nổ tan xác, thi cốt vô tồn.
Còn một tên cường giả địa võ sư nhất trọng khác thì hai chân bị nổ đứt lìa, một cánh tay cũng không biết đã bay đi đâu.
Ba tên cường giả địa võ sư nhị trọng còn lại tuy đỡ hơn rất nhiều, nhưng cũng phun ra mấy búng máu, toàn thân ướt đẫm máu tươi.
Bá!
Trong nháy mắt khi tiếng nổ mạnh vang lên, sáu người Diệp Huyền mới ban nãy hãy còn liên tục lùi lại phía sau đột nhiên động.
Vẻ hoảng sợ trên mặt của bọn họ đã triệt để biến mất, thay vào đó là hàn ý lạnh lẽo.
Đối với những võ giả muốn lấy mạng bọn họ, trong lòng bọn họ không hề có một chút thương cảm, gần như chỉ trong nháy mắt liền thi triển ra công kích mạnh nhất của mình.
Một đạo kiếm quang sáng chói chém rách không khí.
Hai đạo đao ngân như nước, giống như chim nhạn bay qua không trung, không hề để lại dấu vết.
Một thanh đao quang đại khai đại hợp liên tục đánh về phía trước.
Thế công sắc bén, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt liền đi tới trước mặt những tên cường giả địa võ sư còn sống sót, nhắm ngay bộ phận trí mạng nhất, hung hăng bổ xuống.
Trong đó có một tên cường giả địa võ sư nhất trọng và một tên địa võ sư nhị trọng căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đầu thân cách biệt, máu bắn tận trời cao.
Còn hai tên cường giả địa võ sư nhị trọng còn lại rõ ràng là có thực lực mạnh nhất, bị thương cũng ít nhất, lúc này hét lớn một tiếng, vừa chật vật vội vàng ngăn thế công của mấy người Diệp Huyền.
Nhưng tuy ngăn được vài đòn tấn công nhưng lăn qua lăn lại như vậy một hồi, huyền khí hộ thể trên người bọn họ đã sớm chia năm xẻ bảy, phong nhận và lôi quang bên trong phong lôi động quật này lập tức giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng đánh xuống người bọn họ.
Nếu như là bình thường thì bọn họ đương nhiên sẽ không sợ, nhưng lúc này trong lòng đang bối rối, từng trận đau đớn kịch liệt thoáng cái liền khiến cho bọn họ mất đi lý trí vốn có.
Phập!
Cũng không biết là đao quang từ nơi nào đánh tới, đầu của một tên lập tức bay lên trời, máu tươi bắn lên cao chừng gần một trượng.
Mà một bên khác, một thanh trường kiếm sắc bén chém ra, đâm xuyên thủng một lỗ qua tim của một tên còn lại.
Trong nháy mắt, sáu tên cường giả nhào về phía mấy người Diệp Huyền đều đã đầu cổ hai nơi, không ai may mắn còn dư lại.
Quá nhanh, ngay khi tất cả đám người kia ngã xuống thì Triệu Cương hãy còn đang sững sờ, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chương 293 Hao binh tổn tướng (2)
- Muốn chết!
Mạc Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, gã gầm lên một tiếng, ngang nhiên nhào qua.
Thực lực cấp bậc thiên võ sư nháy mắt liền phóng thích ra, quyền uy khủng bố nháy mắt liền đánh vỡ những lốc xoáy bên trong phong lôi động quật này, rơi vào trên quang tráo trận pháp của mấy người Diệp Huyền thì, quang tráo rung chuyển kịch liệt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Quyền uy khủng bố xuyên thấu qua quang tráo bảo hộ truyền tới mỗi người bên trong trận pháp, tiếng rên rỉ gần như vang lên cùng một lúc, khóe miệng của đám người Tả Lưu nhất tề tràn ra máu tươi.
Mạc Sâm này mặc dù chỉ là cường giả thiên võ sư nhất trọng, nhưng uy lực của một quyền này lại có xu thế càng cao hơn thế, mạnh mẽ kinh người.
- Lùi lại, mọi người mau lùi lại.
Triệu Duy cả kinh la lên.
Lúc này Triệu Cương rốt cuộc cũng hồi thần, nhìn vào đám thủ hạ chết la liệt trên mặt đất, con mắt của gã đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu.
- Mạc tiên sinh, giết chết hết bọn họ cho ta, ngoại trừ Triệu Duy ra thì một tên cũng không chừa lại, giết hết cho ta.
Thần sắc của gã trở nên điên cuồng, gần như đã vượt qua cả tức giận, vừa rồi gã còn ôm tâm lý muốn chơi mèo vờn chuột để trêu tức mấy người Triệu Duy, chuẩn bị hưởng thụ cảnh tượng đối phương tuyệt vọng giãy giụa.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt mà thủ hạ của gã đã chết thảm nặng nề, chỉ còn lại có mỗi mình Mạc Sâm, khiến cho gã gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Lúc này, trong lòng của gã chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì đó chính là ngoại trừ Triệu Duy ra phải giết hết sạch đám người đó.
- Ha ha, được!
Hai mắt Mạc Sâm phát ra vẻ u lãnh, dữ tợn mở miệng, lại tấn công thêm lần nữa.
- Lùi lại, mau lùi lại.
Mấy người Triệu Duy thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Bọn họ thật không ngờ, vất vả lắm mới giết được nhiều thủ hạ của Triệu Cương như vậy, nhưng người còn sót lại duy nhất này cư nhiên còn mạnh hơn sáu người trước kia hợp lại rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi gì của Mạc Sâm khi đi lại trong phong lôi động quật này, đám người Triệu Duy liền hiểu rõ, thực lực của Mạc Sâm này căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản.
Nhưng bọn họ lùi lại nhanh cách mấy cũng không bằng tốc độ của Mạc Sâm, trong nháy mắt lại có thêm một quyền nữa đánh lên quang tráo trận pháp của bọn họ, sắc mặt của mấy người Triệu Duy tái nhợt, oa một cái phun ra một ngụm máu, toàn bộ quang tráo đều đang run rẩy kịch liệt, thậm chí còn xuất hiện từng đạo vết nứt, chỉ cần thêm một kích nữa thôi thì sẽ bị nghiền nát triệt để.
- Giết bọn chúng.
Triệu Cương đứng cách đó không xa điên cuồng la hét.
- Tiêu rồi.
Trên mặt của mấy người Triệu Duy đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, chỉ cần trận pháp này vỡ thì căn bản không cần Mạc Sâm ra tay, bọn họ sẽ chết ở trong động quật tràn ngập phong lôi này.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền đang ở trong trận pháp, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên chạy ra khỏi trận pháp.
- Đáng chết, tên tiểu tử này cư nhiên lâm trận bỏ chạy.
Sắc mặt của Phù Ngọc Ninh vặn vẹo, kêu lớn lên.
- Ngu ngốc, chạy ra khỏi trận pháp thì ngươi có thể đi được bao xa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phong nhận và lôi quang đánh chết mà thôi.
Mạc Sâm cười lạnh, cũng không đi quản Diệp Huyền, tiếp tục tiến về phía mấy người Thanh Lăng.
Advertisements
Còn mấy người Thanh Lăng, tuy rằng khó hiểu trước hành động của Diệp Huyền, nhưng trong đôi mắt đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.
Bởi vì các nàng tin tưởng, Diệp Huyền cũng không phải kẻ lâm trận bỏ chạy, hắn làm như vậy tất nhiên có dụng ý riêng của mình.
Quả nhiên, trước mắt bao người, đã thấy Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp, cũng không hề chạy về phía cửa ra vào, mà là đánh một quyền về phía tên Triệu Cương đứng đó không xa.
Kế vây Ngụy cứu Triệu!
Sắc mặt của Triệu Cương đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Dựa theo đạo lý mà nói, dù cho g có tệ lậu thế nào đi nữa thì cũng là võ sư tam trọng, nhất định sẽ không sợ một võ sư nhị trọng như Diệp Huyền.
Nhưng lúc này, phong nhận và lôi quang đầy trời không ngừng bổ lên người của Diệp Huyền, đánh cho quần áo trên người hắn cháy nát lởm chởm, nhưng ở trong một mảnh công kích cuồng bạo như vậy, Diệp Huyền đều không hừ một tiếng, ánh mắt bình thản, giống như không hề có nửa điểm ba động, giống như thứ đánh lên người hắn chỉ là những hạt mưa vô hại mà thôi.
Ánh mắt lạnh lùng này trực tiếp khiến cho Triệu Cương kinh hồn táng đảm, hai chân run lẩy bẩy.
- Mạc tiên sinh, mau cứu ta.
Triệu Cương hoảng sợ hô.
- Lục vương tử cứ yên tâm, người này tuyệt đối không thể đánh vỡ được trận pháp mà ta phóng xuất ra đâu.
Vẻ mặt của Mạc Sâm vô cùng bình tĩnh, nhắm ngay mấy người Triệu Duy, tiếp tục công kích, nói với vẻ tự tin, đồng thời huyền khí trong cơ thể cũng thôi động trận bàn, bạch quang trận pháp bao phủ chỗ Triệu Cương lại càng thêm sáng ngời.
Cũng không chờ gã yên lòng, ngay sau đó, một quyền Mạc Sâm chuẩn bị đánh ra đột nhiên khựng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Triệu Cương, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Ở trong cảm giác của gã, một quyền này của Diệp Huyền có đánh ra, cư nhiên khiến cho trận pháp của gã có cảm giác như lung lay sắp đổ.
Răng rắc một tiếng, tiếng nổ nhỏ truyền tới, nơi nắm đấm của Diệp Huyền đi qua, bạch quang bao phủ chỗ Triệu Cương nháy mắt liền vỡ nát.
Trận pháp của Mạc Sâm nháy mắt liền bị Diệp Huyền phá vỡ.
- Cư nhiên có thể đánh trúng nơi yếu nhất trong trận pháp lưu chuyển, trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Trên mặt Mạc Sâm lộ ra vẻ không dám tin, bất quá lúc này đã không để cho gã kịp chấn kinh nữa, trận pháp vừa vỡ thì lục vương tử Triệu Cương giống như một tiểu cô nương trần trụi xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Triệu Cương đã sợ choáng váng, gào khóc oang oang lên như vịt đực:
- Ngươi có biết ta là ai không, dám ra tay với ta….
Lời còn chưa dứt ——
Bốp một tiếng, nắm đấm của Diệp Huyền đã hung hăng nện lên trên mặt của hắn.
Trong nháy mắt, cả người Triệu Cương giống như một miếng giẻ rách, hung hăng bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi, nặng nề đập lên trên thạch bích bên cạnh, sau đó rớt xuống, ngay cả hàm răng cũng phun ra mấy cái.
Lúc này, trước mắt Triệu Cương xanh đỏ cam vàng màu nào cũng có, trong miệng chỉ toàn máu tươi.
Bùm bùm!
Đáng sợ hơn nữa chính là mất đi trận pháp bảo vệ, rất nhiều phong nhận và lôi quang lập tức đánh tới, Triệu Cương lập tức phát ra tiếng kêu la thảm thiết, trên người nháy mắt liền xuất hiện từng đạo vết thương, một đạo lôi quang đúng lúc đánh trúng hạ bộ của gã, phát ra mùi cháy khét lẹt.
Chương 294 May mắn thoát thân (1)
- Mạc tiên sinh!
Triệu Cương hoảng sợ thê lương kêu lớn, Mạc Sâm thấy thế thì căn bản bất chấp không động thủ với mấy người Triệu Duy nữa, trong nháy mắt liền lao tới bên cạnh Triệu Cương, giúp gã che chắn công kích dày đặc, cuối cùng mới không để cho Triệu Cương bỏ mạng ở chỗ này.
Ôm lấy Triệu Cương, thân hình Mạc Sâm lóe lên nhanh như chớp, lao về phía cửa động, nháy mắt liền biến mất khỏi động quật.
Mấy người Triệu Duy nhất thề thở hắt ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ vì sống sót sau đại nạn, đồng thời vội vàng thúc giục huyền khí, tiếp tục duy trì trận pháp sắp bị tổn hại.
Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Huyền lại trở về bên trong trận pháp.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chứ?
Mấy người Triệu Duy và Thanh Lăng vội vàng nhìn về phía Diệp Huyền, chợt mở miệng hỏi.
Chỉ thấy tuy rằng quần áo trên người Diệp Huyền rách bươm, rất nhiều chỗ còn bị cháy đen, nhưng da thịt lộ ra bên trong lại bóng loáng trắng nõn, căn bản không bị xây xước gì.
Điều này sao có thể!
Trong lòng của tất cả mọi người giống như dậy sóng.
Công kích ở bên trong phong lôi động quật này, bất luận một đạo nào đều tương đương với một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhất trọng.
Lúc trước Diệp Huyền lao ra khỏi trận pháp chỉ một lúc ngắn ngủi, chí ít liền có hơn mười đạo công kích đánh trúng người của hắn, nhưng lúc này toàn thân hắn cư nhiên không hề có vết thương nào, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.
Chẳng lẽ Diệp Huyền này là người sắt hay sao, cho dù là người sắt, trong công kích mãnh liệt như vậy chỉ sợ cũng phải bị đánh cho thành sắt vụn luôn ấy chứ.
Chỉ có mỗi mình Triệu Duy là cười ha hả
- Diệp Huyền huynh đệ, ta mời ngươi tới quả nhiên là chính xác, mặc dù biết công pháp luyện thể của ngươi phi thường dũng mãnh, nhưng bây giờ vẫn khiến cho tại hạ cảm thấy kinh hãi, để cho ta biết rõ cái gì gọi là đồng đầu thiết tí, cương dũng vô địch.
Triệu Duy vui vẻ cười lớn.
Sở dĩ gã mời Diệp Huyền chính là vì nhìn thấy luyện thể thần công cường đại mà Diệp Huyền biểu hiện ra trên đài khiêu chiến.
Dưới một kích toàn lực của cao thủ hàng đầu trên phong vân bảng như Đồng Hồng cũng không thể xé rách cánh tay của Diệp Huyền.
Công pháp luyện thể cỡ này, theo như Triệu Duy thấy, nói không chừng có thể phát huy một chút công dụng bên trong phong lôi động quật này.
Không thể ngờ, ngay lúc nguy nan quả nhiên là nhờ Diệp Huyền đại phát thần uy, mới có thể cứu được mọi người.
Triệu Duy hiểu rõ, vừa rồi nếu như không có Diệp Huyền ở đây, mấy cường giả thủ hạ của lục ca tấn công tới thì ngoại trừ gã ra, những người khác đều sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- Hóa ra là tu luyện luyện thể thần công, chẳng trách.
Trong mắt của mấy người Thanh Lăng cũng lộ ra chút rung động.
Bọn họ thân là thiên tài của vương quốc, đương nhiên biết rõ luyện thể thần công mạnh tới cỡ nào, nhưng bất kỳ môn luyện thể thần thông nào cũng đều rất khó tu luyện, không có gì sánh bằng, hơn nữa còn phải thừa nhận thống khổ cực lớn, nếu như không có nghị lực hơn người thì căn bản không thể nào luyện thành được.
Chỉ là mọi người rất hiếu kỳ, rốt cuộc là Diệp Huyền tu luyện loại luyện thể thần thông gì, thế này không khỏi quá khoa trương, ở võ sư cảnh mà ngay cả công kích cấp bậc địa võ sư cũng không thể đả thương tới hắn, thế này quá mức kinh người.
Diệp Huyền cũng không giải thích, chỉ nói:
- Được rồi Triệu huynh, chúng ta mau tranh thủ thời gian lên đường đi, nếu không chờ đám người lục vương tử trở lại lần nữa thì chỉ sợ là chúng ta lại gặp nguy hiểm đó.
- Lẽ nào lục vương tử lại tiếp tục tới lần nữa?
Advertisements
Mấy người khác đều có chút hoài nghi, Triệu Cương đã bị thương tới mức này rồi, nếu như còn dám đuổi theo thì hình như không thực tế lắm.
- Hắn không thể đuổi theo, nhưng thủ hạ của hắn thì chưa chắc.
Diệp Huyền trầm giọng nói.
Hơi nghỉ ngơi một chút, sáu người lại tiếp tục đi tới.
Nửa giờ sau, trên khoảng đất trống trong phong lôi động quật, Triệu Cương đang nằm đó gào khóc.
Toàn thân gã máu tươi đầm đìa, gần như không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là một mảnh cháy khét, vô cùng chật vật.
Đặc biệt là dưới đũng quần, mùi cháy khét truyền tới, vô cùng khó ngửi, tiểu đệ đệ nằm oặt ở đó, cũng không biết sau này có dùng được nữa hay không.
May mắn chính là gã nhìn qua có vẻ chật vật, nhưng không nguy hiểm tới mạng sống.
- Mạc tiên sinh, không phải ngươi đã nói hắn nhất định không thể phá vỡ được trận pháp của hắn hay sao? Vừa rồi là có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì!
Sau khi dùng đan dược, bôi dược cao lên, Triệu Cương tức giận rống lớn, tức giận tới mức tóc tai sắp dựng đứng lên, hung tợn nhìn về phía Mạc Sâm.
Sắc mặt của Mạc Sâm cũng vô cùng khó coi, nói:
- Điện hạ, dựa theo đạo lý thì chính là như vậy, trận pháp của ta chính là trận pháp tam cấp, cho dù là cường giả địa võ sư tam trọng cũng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể đánh vỡ được, vừa rồi tiểu tử kia cũng không biết là có chuyện gì, vừa đúng lúc đánh trúng nơi yếu kém nhất trên trận nhãn, mới khiến cho trận pháp của ta nháy mắt liền bị phá vỡ.
Trong lòng của Mạc Sâm cũng lấy làm khó hiểu.
- Ý của ngươi là nói người này cư nhiên phá vỡ trận pháp tam cấp của ngươi? Trận pháp tam cấp của ngươi là đồ bỏ đi sao?
Triệu Cương tức giận tới mức toàn thân đều đang run lên.
- Chắc là do trùng hợp.
Mạc Sâm nhíu mày, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm:
- Khí tức trên người của kẻ này chỉ mới là võ sư nhị trọng, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa, phỏng chừng là xem cũng không hiểu kết cấu của trận pháp tam cấp, sao có thể phá được, nhất định là do trùng hợp.
Gã giống như đang giải thích cho Triệu Cương nghe, cũng giống như đang cho bản thân mình một đáp án.
- Phế vật!
Triệu Cương tức giận mắng một tiếng, trùng hợp một cái thiếu chút nữa đã để cho mình bỏ mạng ở trong này rồi.
Nghĩ tới chim nhỏ của mình về sau không rõ sống chết, gã liền hoảng loạn bất an.
- Mạc Sâm, ngươi đừng quản ta, mau đi giết hết bọn họ cho ta, đặc biệt là tên tiểu tử đó, nhất định phải giết chết hắn, nếu như không thể giết được hắn thì ngươi cũng đừng quay về đây nữa.
Triệu Cương chỉ vào trong động quật, tức giận nói.
Lúc này trong lòng Triệu Cương chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là muốn thiên đao vạn quả Diệp Huyền thì mới có thể nguôi mối hận trong lòng mình.
- Vậy điện hạ ngươi cẩn thận một chút.
Sau khi bố trí một ít cấm chế bên cạnh Triệu Cương, Mạc Sâm gật gật đầu, thân hình lóe lên như u linh, xông vào bên trong phong lôi động quật lần nữa.
Chương 295 May mắn thoát thân (2)
Trong lòng của gã cũng hận Diệp Huyền thấu xương.
Bên trong động quật tối đen như mực, mấy người Diệp Huyền lại tiếp tục đi thêm hơn mười dặm, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Một sơn cốc xanh tươi um tùm xuất hiện trước mắt bọn họ, bên trong chim hót hoa thơm, huyền khí ba động cực kỳ nồng đậm như từng đợt sóng ập tới, giống như cảnh tiên trong mộng.
- Trong này cư nhiên lại có một sơn cốc.
- Nơi này thật đẹp quá.
Mấy nữ hài tử Thanh Lăng ánh mắt mê ly, vô cùng kinh hỉ.
Ngay cả Triệu Duy cũng khiếp sợ ngây người:
- Bên trong Thanh Huyền Sơn cư nhiên lại có nơi như vậy, trước kia ta chưa từng nghe nói qua.
Huyền khí thiên địa bên trong này cũng không hề thua kém với tu luyện tháp trong Thanh Lăng, rất thích hợp để tu luyện.
Vèo!
Một bóng dáng linh hoạt xẹt qua giữa rừng núi trước mặt.
Đây là một con yêu thú dạng điêu, thân hình vô cùng linh hoạt, nhìn thấy đám người Diệp Huyền xuất hiện thì lập tức bay vút rời đi.
- Là thiểm điện điêu.
Ánh mắt Triệu Duy lập tức sáng ngời.
Bá bá bá!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều lướt nhanh tới.
- Bắt lấy nó cho ta.
Triệu Duy vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều thi triển công kích, cố gắng ngăn cản con thiểm điện điêu này chạy trốn.
Thiểm điện điêu nhìn thấy thế, trên đầu đột nhiên bổ ra mấy đạo điện quang.
Xẹt xẹt một tiếng, điện quang vừa nhanh vừa chuẩn, trực tiếp bổ về phía sáu người.
Ánh mắt Diệp Huyền như điện, đột nhiên đánh ra một quyền, phốc một tiếng, dòng điện xẹt xẹt loạn sấm trên người hắn lại bị huyền khí phòng ngự trên người hắn ngăn lại bên ngoài, mặc dù là thế nhưng toàn thân vẫn có cảm giác tê dại như cũ.
Bên trong dòng điện cư nhiên còn có một tia hồn lực yếu ớt trùng kích, cố gắng ảnh hưởng tới linh hồn của Diệp Huyền, nhưng lại bị hắn dễ dàng ngăn cản lại bên ngoài.
Nhưng mấy người còn lại thì không vượt qua dễ dàng như vậy, trong đó ba người Triệu Duy, Thanh Lăng và Tả Lưu còn đỡ một chút, dựa vào huyền khí cật lực ngăn cản, còn hai người Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh thì trực tiếp bị tê dại lăn mình trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Chỉ dừng lại một cái thôi, thân hình thiểm điện điêu lại lóe lên, đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hơn nửa ngày, mọi người mới khôi phục lại.
- Con thiểm điện điêu này quá nhanh rồi, cứ tiếp tục như vậy thì còn bắt kiểu gì nữa, bát vương tử ngươi chắc là đã có chuẩn bị rồi đúng không?
Thanh Lăng nhìn về phía Triệu Duy, huyền thú không giống với yêu thú, cho dù là huyền thú nhất giai cũng có được trí tuệ nhất định, gặp phải nhân loại thì sẽ không ngây ngốc tấn công như yêu thú mà sẽ bỏ chạy.
Huyền thú như thiểm điện điêu càng có tốc độ hơn người, nếu như không có thủ đoạn nhất định thì căn bản là không thể bắt được.
Bất quá mấy người Thanh Lăng cũng biết, Triệu Duy không chỉ có thực lực cường đại, đồng thời cũng là một luyện hồn sư nhất phẩm, cộng thêm gã đã dự tính lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không có chút chuẩn bị nào.
Triệu Duy gật gật đầu:
- Ta có một trương bộ huyền thú võng, chỉ cần đi tới phạm vi mười mét gần huyền thú thì có thể phát động, xác xuất thành công rất cao, cho nên bây giờ quan trọng nhất chính là phải đuổi tới phạm vi mười mét gần thiểm điện điêu.
Phạm vi mười mét?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Advertisements
Đây cũng không tính là khoảng cách quá xa.
- Nếu đã như vậy thì tiếp theo chúng ta mà gặp phải thiểm điện điêu thì cứ tận lực chia ra vây quanh nó, đuổi thiểm điện điêu chạy về phía Triệu Duy, như vậy thì mới có thể bắt được nó.
Sau khi định ra kế hoạch thì mọi người tiếp tục đi tới.
Trong núi rừng, cây xanh um tùm, huyền khí nồng đậm.
Điều khiến cho mọi người giật mình chính là chỉ gần kề một nén nhang thôi bọn họ lại gặp được vài con huyền thú, mấy con huyền thú này nhìn thấy mấy người Diệp Huyền từ xa liền chạy trốn mất dạng.
- Số lượng huyền thú trong này nhiều thật đấy.
Mấy người Triệu Duy trợn mắt há mồm, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Ở nơi thế này, chẳng phải là bọn họ muốn huyền thú thuộc tính nào thì sẽ có huyền thú đó hay sao?
Chỉ có Diệp Huyền là thoáng nhíu mày một cái.
Nơi này quá mức quỷ dị, huyền thú không giống với yêu thú, rất ít khi sẽ tụ tập cùng một chỗ, nếu như là ở trong sơn lâm bình thường thì sẽ là một con huyền thú dẫn dắt một bầy yêu thú.
Nhưng một khi phát hiện được một nhóm lớn huyền thú, căn cứ theo lý luận huyền thú xã hội học thì bình thường chỉ có một khả năng, thì đó chính là phát hiện đàn huyền thú tụ tập.
Nhưng huyền thú mà muốn tạo thành một đàn thì tập tính cũng giống như yêu thú vậy, trong đó nhất định phải có một con huyền thú thống lĩnh tất cả như vương.
Nếu thật sự là như vậy thì trình độ của vương này ít nhất phải là tam giai trở lên.
Một khi nó điều động tất cả huyền thú thì đây căn bản không phải mấy người Triệu Duy có thể chống cự nổi.
Hửm?
Diệp Huyền đang suy ngẫm thì đột nhiên hắn lại dừng bước.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Không xong, mau lùi lại!
Bá!
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, thân hình vội lùi về phía sau.
Hắn vừa nói, thì vài đạo lưu quang đột nhiên phóng tới từ lùm cây ở cách đó không xa, tốc độ nhanh như chớp.
Mấy người khác hầu như đều vô thức lùi lại, tránh né những đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện này.
Trong số này có tốc độ của Đoạn Nhận là chậm nhất, chỉ nghe phập một tiếng, lưu quang bắn trúng đầu của gã, đầu của gã nháy mắt liền nổ tung như một trái dưa hấu, đủ loại óc và màu xen lẫn trắng trắng đỏ đỏ đều bắn ra vương vãi khắp mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, những học viên khác nhờ Diệp Huyền nhắc nhở mà tránh thoát lưu quang nháy mắt mặt mũi liền trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm vào lùm cây cách đó không xa.
- Ha ha, không ngờ bên trong cấm địa vương thất này còn có một nơi tốt như vậy, xem ra lần này Mạc Sâm ta đây có thể đề thăng võ hồn lên tới tam tinh rồi.
Bên trong lùm cây có lưu quang bắn ra kia có một đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Là ngươi.
Sắc mặt của mấy người Triệu Duy nháy mắt liền thay đổi, người này chính là tên cường giả thiên võ sư Mạc Sâm lúc trước đi cùng với lục vương tử.
Không ngờ lại bị Diệp Huyền nói trúng rồi.
Chỉ là lần này mọi người không có bất kỳ mai phục gì, trong lòng thoáng chốc liền nặng trịch.
- Sắc mặt đừng có khó coi như vậy chứ, ha ha, yên tâm đi, bát vương tử, những điều này đều là do thủ hạ của ngươi làm, ta cam đoan sẽ để cho bọn họ chết rất đẹp mắt.
Mạc Sâm âm trầm cười nói.