-
Chương 281-285
Chương 281 Ước hẹn ba chiêu (1)
Hửm?
Gã nhìn thấy xe ngựa của mấy người Diệp Huyền dừng một bên, lập tức nhíu mày một cái.
- Người đâu.
- Có thuộc hạ, không biết lục vương tử có gì phân phó?
Một vị tiểu đội trưởng tuần tra vội vàng bước lên, cung kính hỏi.
- Xe ngựa này là của ai?
- Hồi bẩm lục vương tử vương tử điện hạ, là của bát vương tử điện hạ.
- Lão bát?
Lục vương tử nghe xong thì cười dài:
- Cái tên này, thần thần bí bí, không dùng tới xe ngựa của bản thân mình, lấy đâu ra cỗ xe ngựa này không biết? Chẳng lẽ là hắn muốn che giấu tai mắt của người khác?
Lục vương tử tiếp tục hỏi:
- Bọn họ rời đi bao lâu rồi?
- Hồi lục vương tử điện hạ, nửa canh giờ rồi.
- Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Tiểu đội trưởng lui ra, trên mặt lục vương tử lập tức lộ ra nụ cười tà khí:
- Lần này lão bát tới đây nhất định là để đề thăng võ hồn, huyền thú hắn nhìn trúng chắc là không kém. Đúng lúc, chúng ta cũng đi xem thử một chút, cho dù ta không thể dùng được thì cũng không thể để hắn dễ dàng đắc thủ.
Cười lạnh một cái, lục vương tử dẫn theo mấy tên thủ hạ tiến vào sơn lâm ngay lập tức.
Thanh Huyền Sơn này cây rừng rậm rạp, cho nên cũng mang tới không ít bất tiện cho hành động của mấy người Diệp Huyền.
Bất quá đúng như lời Triệu Duy đã nói, bên trong phiến sơn lâm này, số lượng huyền thú rất nhiều, những huyền thú khó mà tìm thấy trong núi rừng bình thường, ở nơi này chỉ mới đi có gần một giờ mà bọn họ đã gặp hai con rồi.
Vèo!
Đột nhiên, lại có một đạo quang ảnh lướt qua, mang theo hồn lực ba động mờ ảo, đưa mắt nhìn lại cư nhiên là một con huyền thú trông như con báo, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy giây liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Bát vương tử điện hạ, chỗ này tốt thật đấy, nhiều huyền thú như vậy, đúng là thiên đường của võ giả mà.
Trên đường đi, Phù Ngọc Linh luôn đi sát theo Triệu Duy, lúc này, đôi mắt đẹp cũng không khỏi sáng lên nói.
- Thanh Lăng, Tả Lưu, theo ta được biết thì võ hồn của hai người đều đã đề thăng tới nhị tinh rồi, nhưng võ hồn của ba người Phù Ngọc Linh ngươi và Diệp Huyền cùng với Đoạn Nhận vẫn còn chưa đề thăng, nếu như gặp được huyền thú nào thích hợp với các ngươi thì cứ nói, ta đứng ra làm chủ giúp các ngươi bắt.
- Thật sao?
Hai mắt Phù Ngọc Linh sáng lên.
- Đa tạ điện hạ.
Thần sắc của Đoạn Nhận cũng rất kích động.
Chỉ có Diệp Huyền là không lộ vẻ gì hết:
Advertisements
- Triệu huynh, vẫn là nên tới chỗ ngươi đã nói trước đi, đợi ngươi đề thăng võ hồn xong rồi chúng ta lại tính tiếp.
- Đúng đó đúng đó, chuyện của điện hạ quan trọng hơn.
Đoạn Nhận cũng liên tục mở miệng, cũng đưa mắt nhìn Diệp Huyền, trong lòng thầm nghĩ: Cái tên này cũng biết nịnh nọt thật.
Hắn nào biết đâu rằng, đối với Diệp Huyền mà nói, đề thăng võ hồn cũng không có gì phải vội, những người vội vàng muốn đề thăng võ hồn kia chỉ là những võ giả bình thường, cường giả thật sự chỉ khi nào tìm đúng mục tiêu thì mới có thể ra tay.
Giống như Triệu Duy vậy, gã thân là bát vương tử, đã sớm chuẩn bị tìm được huyền thú mình cần rồi mới lại ra tay.
Bởi vậy mới nói, thận trọng từng bước mới có thể nắm chắc hoàn toàn đề thăng thực lực ngày sau.
Triệu Duy đây vẫn chỉ là vương tử của một tiểu quốc, đối với người kiếp trước từng là hồn hoàng bát phẩm như Diệp Huyền mà nói thì những gì hắn cần phải suy tính càng nhiều hơn, toàn diện hơn nữa.
Quan trọng nhất chính là tính nguyên tắc của Diệp Huyền rất mạnh, lần này chính là đã hứa với Triệu Duy rằng tới đây giúp gã đề thăng võ hồn.
Nếu như chuyện của đối phương còn chưa làm xong mà mình lại vội vàng chạy đi tự bắt huyền thú cho mình thì Diệp Huyền không làm được.
- Ngao!
Mọi người đang lướt đi thì đột nhiên có một tiếng thú rống truyền tới từ bên trong rừng rậm, sau đó một đám yêu lang ùa ra.
- Là yêu thứ xích nhãn lang nhị giai!
Bầy yêu lang này vừa xuất hiện thì liền phát động tấn công mãnh liệt đối với mấy người Diệp Huyền.
Bên trong Thanh Huyền Sơn này tuy rằng yêu thú không nhiều, nhưng không phải là không có, lúc trước trên đường đi bọn họ cũng đã gặp qua vài con yêu thú, đều giết hết không sót con nào, nhưng lần đầu tiên gặp phải cả bầy yêu lang thế này.
- Mọi người chớ sợ, tụ lại cùng nhau.
Triệu Duy đứng ở giữa ra lệnh.
Kỳ thật không cần gã mở miệng thì mọi người đã tụ lại làm một mặt trận thống nhất rồi.
Người tiếp xúc với xích nhãn lang đầu tiên chính là Tả Lưu, trong mắt của gã lóe lên một tia sắc bén, trường kiếm sau lưng đột nhiên rời khỏi võ, chém ra một kiếm, một đạo lưu quang sắc bén xuất hiện giữa đất trời, đột nhiên chém qua một con xích nhãn lang ở phía trước.
Chỉ nghe phập một tiếng, con xích nhãn lang này nháy mắt liền bị phân thành hai mảnh, ruột và máu văng ra tung tóe đầy đất.
Động tác của Thanh Lăng nhanh hơn, thân hình giống như một chú bướm nhẹ nhàng bay múa, xẹt qua bên cạnh vài con xích nhãn lang, nơi nàng đi qua, những con xích nhãn lang kia đều im lặng ngã xuống đất bỏ mạng, nhưng không ai nhìn ra được là nàng ra tay như thế nào.
Thực lực của Triệu Duy cũng không thua kém, chỉ nghe gã ngưng thần tĩnh khí, phía trên võ bào đột nhiên có lôi quang bắt đầu khởi động, đánh ra một quyền, một đầu xích nhãn lang kêu rên một tiếng, nháy mắt bị đánh thành than, mùi hôi bốc lên nồng nặc.
Về phần Phù Ngọc Ninh thì thân hình cũng vô cùng linh hoạt, hai thanh nga mi phân thủy thứ trong tay nàng hóa thành hai đạo lưu quang, nháy mắt liền cắm xuyên qua đầu của một con xích nhãn lang.
Còn Đoạn Nhận thì cầm một thanh đoạn đao múa uy vũ sinh phong, gầm lên một tiếng, một đao chém xuống, chặt một con xích nhãn lang thành hai nửa, máu tươi đầm đìa.
Đám xích nhãn lang này tuy rằng số lượng rất nhiều, thực lực cũng không yếu, nhưng đối mặt với mấy người Triệu Duy đều là những người có thứ hạng cao nhất trên phong vân bảng của Huyền Linh học viện, là thiên tài trong thiên tài của Lưu Vân Quốc, ứng phó với chúng cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Huyền thấy thế cũng không cần phải dốc sức ra tay làm gì, nhàn nhã đối chiến cùng với một con xích nhãn lang, đồng thời âm thầm dò xét thực lực của mỗi người.
Không tới một khắc, đám xích nhãn lang này con chết con bỏ trốn, con xích nhãn lang đang giao chiến cùng với Diệp Huyền cũng bị Diệp Huyền đánh trúng một quyền vào đuôi, ngao ô một tiếng, cắp đuôi chạy, nhìn qua không hề giống với yêu thú nhị giai chút nào mà giống với một con chó hoang chạy trối chết hơn.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, thu quyền đứng thẳng.
Đối với việc giết mấy con yêu thú nhị giai thế này, Diệp Huyền không hề có chút hứng thú nào.
Chương 282 Ước hẹn ba chiêu (2)
Đoạn Nhận thấy một màn như vậy thì đột nhiên nổi giận:
- Diệp Huyền, mấy người chúng ta vất vả đối phó với yêu thú như vậy, ngươi lại làm cái gì vậy hả, đang chơi sao? Hay là thực lực của ngươi không giải quyết nổi một con yêu thú nhị giai?
Lúc trước gã anh dũng xông pha, chém giết được gần mười con xích nhãn lang, hơn nữa gã ra chiêu đại khai đại hợp, trên người dính toàn máu yêu lang.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Huyền cư nhiên cả buổi trời còn không giết con xích nhãn lang nào, phong độ phiên phiên đứng ở nơi đó, trên người đừng nói là máu tươi, ngay cả một hạt bụi cũng không dính tới, lập tức khiến cho gã cảm thấy không công bằng, giận tím mặt.
Hơn nữa mấy lần trước lúc bị yêu thú tập kích Diệp Huyền cũng không nhúc nhích gì, tất cả đều là gã tự mình lao lên, khiến cho trong lòng Đoạn Nhận cảm thấy vô cùng khó chịu.
Theo như gã thấy, gặp phải yêu thú cấp thấp như vậy, nhất định phải do người yếu nhất trong đội ngũ ra tay, để cho những cường giả khác rảnh tay.
Mà người yếu nhất kia đương nhiên chính là Diệp Huyền rồi, nhưng thật không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên không hề có nửa điểm tự giác, mỗi lần gặp phải yêu thú đều là Đoạn Nhận gã ra trận.
Cho dù trước đó Triệu Duy đã ra lệnh rồi, nhưng bây giờ gã rốt cuộc vẫn bộc phát.
- Đúng đó, Diệp Huyền ngươi là do bát vương tử điện hạ mời tới, phải tận tâm tận lực, vừa rồi ngay cả bát vương tử điện hạ cũng chém giết ba con xích nhãn lang, ngươi là người ngoài, xuất công lại không xuất lực, một con xích nhãn lang cũng không giết được, như vậy không tốt tí nào.
Phù Ngọc Ninh cũng lạnh mặt nhìn Diệp Huyền, rõ ràng cũng cảm thấy khó chịu với Diệp Huyền.
- Phù Ngọc Ninh, xuất công không xuất lực cũng không sao hết, người thật sự có thực lực thì nhất định sẽ phát huy công dụng, chỉ sợ có những kẻ nào đó, xen lẫn vào trong đội ngũ để hưởng không, thậm chí còn tâm hoài bất quỹ, vậy thì nguy hiểm rồi.
Đoạn Nhận cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lộ ra vẻ khinh thường.
Những gì trải qua khi nãy khiến cho gã cảm thấy Diệp Huyền này chỉ có tiếng chứ không có miếng.
- Được rồi, đừng nói nữa, Diệp Huyền huynh đệ là do ta mời tới, ta đương nhiên tin phục thực lực của hắn.
Triệu Duy lạnh lùng nói, nhìn về phía Đoạn Nhận với vẻ bất mãn.
Trong lòng Đoạn Nhận khó chịu, lớn tiếng nói:
- Điện hạ, không phải ta không nghe lời khuyên của ngươi, thật sự là ngươi chớ để cho kẻ này lừa, chiến tích của hắn, ngoại trừ đánh bại Đồng Hồng ra thì còn cái gì nữa chứ? Một tên tân sinh thì mạnh được bao nhiêu? Lần này đi tới cấm địa vô cùng quan trọng đối với điện hạ, có những kẻ có giúp hay không cũng không sao, nhưng nếu hắn gây phiền phức kéo chân mọi người thì sao?
- Đúng đó, điện hạ, Đoạn Nhận nói không sai.
Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng nói.
Đoạn Nhận một bộ tận trung đối với cương vị, lại thêm Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng, thật sự khiến Triệu Duy không thể nói gì được hắn.
Triệu Duy nhìn về phía Diệp Huyền.
Gã không hề có ý kiến gì với những gì Diệp Huyền làm hết, chỉ là mọi người cùng trong một đoàn thể, trên đường đi Diệp Huyền một mực không xuất lực gì nhiều, người khác có ý kiến cũng là chuyện bình thường.
Thanh Lăng và Tả Lưu đứng một bên cũng nhìn Diệp Huyền đầy vẻ hứng thú.
Bọn họ rất muốn xem thử, đối mặt với chuyện này, Diệp Huyền sẽ ứng đối thế nào.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt của mọi người, thần sắc không hề thay đổi:
Advertisements
- Yên tâm đi, Triệu huynh, tới lúc cần ta ra tay thì ta đương nhiên sẽ ra tay, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa tới lúc mà thôi.
- Khẩu khí lớn thật đấy.
Đoạn Nhận cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người đứng đầu phong vân bảng sao? Ngay cả Thanh Lăng sư tỷ cũng đều ra tay, ngươi là cái thá gì mà ra vẻ ở đây?
Lời vừa dứt thì gã thu hồi đoạn đao bước lên một bước.
- Đừng có nói là ta nhằm vào ngươi, chúng ta đều là nghe lệnh điện hạ mà tới đây, đối với thực lực của tất cả mọi người đương nhiên đều có chỗ thừa nhận, ngươi là một tân sinh, ta cũng không khi dễ ngươi, vầy đi, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được ba chiêu của ta thì ta sẽ thừa nhận ngươi có tư cách ở trong đội ngũ này.
Lời này vừa nói xong thì gã cũng không đợi Triệu Duy và Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên đánh ra một quyền về phía lồng ngực của Diệp Huyền.
Ầm ầm một tiếng, kình phong cuồn cuộn, trên đầu quyền của gã, huyền khí kích động, cư nhiên hóa thành một lốc xoáy kình khí, vù vù ép tới, phạm vi mấy mét xung quanh đều nổ mạnh.
Nói là lãnh giáo, kỳ thật là muốn nhân cơ hội cho Diệp Huyền một cái hạ mã uy, để phát tiết cơn giận trong lòng.
Trong đôi mắt Diệp Huyền đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang.
Đối mặt với một quyền của Đoạn Nhận, chỉ thấy hắn đứng im ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt khi công kích của đối phương sắp đánh tới thì tay phải đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng như không có chút sức lực nào.
Trong mắt mấy người Thanh Lăng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một quyền này của Đoạn Nhận thế tới hung mãnh, cho dù là bọn họ cũng không dám nói có thể hời hợt như vậy, rốt cuộc là tên tiểu tử này không sợ gì hết hay là hắn còn chưa kịp phản ứng tới đây?
- Hảo tiểu tử, dám đón đỡ một quyền này của ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của Đoạn Nhận ta.
Đoạn Nhận thấy thế thì trong lòng mừng rỡ, đột nhiên gầm lớn một tiếng, huyền khí võ sư tam trọng thúc giục tới mức tận cùng, đánh ra một quyền mang theo tiếng nổ đùng đùng.
Mắt thấy nắm đấm của gã sắp đánh trúng ngực của Diệp Huyền thì đột nhiên cảm giác được cổ tay tê rần, thủ chưởng mà Diệp Huyền nhẹ nhàng đánh ra không biết từ khi nào đã bắt lấy cổ tay của gã.
Huyền khí khủng bố ngưng tụ trên đầu quyền của Đoạn Nhận nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, tay phải xụi lơ không thể dùng tới nửa điểm khí lực.
Trong lòng của gã cả kinh, vừa định có hành động khác.
Chợt thấy Diệp Huyền cầm lấy cổ tay của gã thuận tay kéo một cái, xoay nhẹ, lại giơ lên.
Cao thủ đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng của học viện, võ sư tam trọng như Đoạn Nhận, giống như một con rối gỗ, lay hoay trước Diệp Huyền không cách nào phản kháng, thân thể cao lớn giống như con diều đứt dây, nháy mắt liền bay ra ngoài hơn mười mét, đâm mạnh lên một thân cây đại thụ.
Một ném này tuy rằng không lấy mạng người, nhưng lại khiến tất cả những người có mặt ở đây sợ ngây người.
- Có ý tứ, thật là thú vị, thực lực của người này không thể xem thường.
Trong mắt của Thanh Lăng và Tả Lưu lóe lên, bất giác khiếp sợ nhìn về phía Diệp Huyền.
Chương 283 Phệ linh đao điểu (1)
Ở Huyền Linh học viện này, hai mươi và mười thứ hạng đầu trên phong vân bảng là hai trình độ hoàn toàn khác nhau, còn mười và năm thứ hạng đầu lại hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng Đoạn Nhận xếp thứ mười lăm, có chênh lệch khá lớn với bọn họ, nhưng gã lại là cao thủ dùng đao, công phu quyền cước kém nhiều so với dùng đao, nhưng dễ dàng bị người ta tùy tay ném ra như vậy thì vẫn có vẻ vô cùng khoa trương.
Thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của bọn họ, tính sơ thì ít nhất cũng đạt tới trình độ của hạng năm trở lên trên phong vân bảng, có thể tranh phong cùng bọn họ cũng không phải nói đùa.
Nhất thời, không khí ở đây vô cùng vi diệu.
Diệp Huyền không thèm nhìn người khác, đi tới trước mặt Đoạn Nhận.
- Ba chiêu thì nhiều lắm, một chiêu là đủ rồi!
- Ngươi!
Mặt Đoạn Nhận đỏ lên, một ném này của Diệp Huyền trực tiếp khiến cho cao thủ xếp hạng mười lăm trên phong vân bảng như gã mất hết mặt mũi.
Keng!
Gã rút chiến đao bên hông ra, cả giận nói:
- Có gan thì dốc toàn lực đánh một trận với ta.
Tới lúc này gã vẫn không biết mình thua như thế nào, trong lòng gã cảm thấy chẳng qua là lúc nãy mình khinh địch, bị đối phương lợi dụng sơ hở, nếu như dùng đao thì kết quả sẽ khác hoàn toàn.
Công phu tay chân của đối phương có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có thể dùng tay để đón đỡ đao của gã hay sao.
- Đủ rồi!
Triệu Duy thấy thế thì lạnh giọng quát lên, lạnh lùng nhìn Đoạn Nhận:
- Thua chính là thua, có cốt khí chút đi, đây là lần cuối cùng, nếu như để ta nghe ngươi nói thêm một câu nào nữa thì lập tức rời khỏi đây cho ta.
Nói xong thì gã lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười lớn nói:
- Diệp Huyền huynh đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ, tại hạ bội phục, Đoạn Nhận vô lễ, kính xin ngươi đừng để trong lòng.
Sở dĩ lúc nãy gã không ngăn cản Đoạn Nhận ra tay chính là vì gã biết rõ thực lực của Diệp Huyền, đối mặt với nghi vấn của mọi người, gã cũng muốn để Diệp Huyền bày ra thực lực nhất định để bình ổn tranh chấp.
Lại không ngờ tới, Diệp Huyền ra tay lại sắc bén như vậy, khiến cho Triệu Duy vừa chấn kinh lại vừa vô cùng mừng rỡ.
Gã đương nhiên hy vọng đội ngũ của mình, có thực lực càng mạnh càng tốt.
- Không sao.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, cũng không để trong lòng.
Hắn cũng biết, hành động của mình lúc trước ở trong đội ngũ có chút không ổn, nhưng chỉ là tràng diện nho nhỏ lúc này đúng là không thể khiến hắn có hứng thú ra tay được.
Để lộ chút thực lực cũng đỡ phiền toái.
Đương nhiên, hắn không thèm để ý không có nghĩa là hắn bỏ qua chuyện này, Đoạn Nhận hết lần này tới lần khác gây chuyện với hắn, chẳng qua là hắn nể mặt Triệu Duy mới không so đo với đối phương.
Tiếp theo tốt nhất là đối phương nên thức thời một chút thì hơn, nếu như không thức thời, muốn tìm chuyện thì sợ là hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như lúc nãy đâu.
Sau khi Triệu Duy nói mấy câu thì trận xung đột nho nhỏ nhanh chóng biến mất.
Đội ngũ sáu người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ là lần này, thái độ của mọi người đối với Diệp Huyền đã lặng lẽ thay đổi.
Trong rừng, thân hình của sáu người Diệp Huyền lướt nhanh qua.
Nơi mà Triệu Duy nói cũng không phải nằm ở chân núi Thanh Huyền Sơn này, mà là nằm trong một hang đá ở sườn núi, cách nơi này một đoạn đường nữa.
Trên đường đi, mấy người Diệp Huyền cũng không mở miệng nói chuyện, đi theo sự dẫn dắt của Triệu Duy, chăm chăm đi về phía trước, gặp phải yêu thú gì đó đều ra sức chém giết.
Advertisements
May mà nơi này là cấm địa vương thất, số lượng yêu thú cũng không nhiều, hơn nữa mấy người Diệp Huyền cũng cẩn thận, trên đường đi đúng là không gặp phải con yêu thú cấp ba nào trở lên hết, xem như hữu kinh vô hiểm.
Mắt thấy không bao lâu nữa là sẽ tới nơi.
Đột nhiên Diệp Huyền nhướng mày, thân hình lập tức dừng lại.
- Các vị đợi đã.
Hắn lạnh lùng mở miệng, ngưng mắt nhìn về phía trước.
Trong cảm giác hồn lực của hắn, phía trước mơ hồ truyền tới một trận ba động quái dị, cỗ ba động này càng lúc lại càng mạnh.
- Diệp Huyền huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Triệu Duy dừng lại, nghi hoặc hỏi.
Diệp Huyền đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía xa, nói:
- Các vị cẩn thận một chút, phía trước có rất nhiều yêu thú đang chạy tới đây.
- Cái gì?
- Rất nhiều yêu thú?
Mấy người Triệu Duy lập tức biến sắc, trên mặt đầy vẻ kinh nghi.
Trong cảm giác của bọn họ thì trong khu sơn lâm này căn bản không hề có chút dị thường nào.
Trong đó có Đoạn Nhận trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, dán lỗ tai xuống đất, cẩn thận nghe ngóng, một lát sau mới đứng lên, lắc đầu trước ánh mắt của mọi người, lạnh lùng nói:
- Có phải các hạ cảm giác sai rồi không?
Diệp Huyền không nói gì, mà vận chuyển thiên tính địa thị đại pháp trong vô tướng hồn quyết, cảm ứng khắp bốn phía, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Vô tướng hồn quyết này là một loại hồn quyết vô cùng cường đại mà Diệp Huyền nắm giữ kiếp trước, bên trong có đủ các loại thủ đoạn rèn luyện hồn lực, còn bao gồm cả các loại hồn quyết phụ trợ cường đại, giống như dẫn hồn thuật dùng để trị liệu cho phụ thân lúc trước vậy, thiên tính địa thị đại pháp mà hắn thi triển bây giờ chính là loại nổi bật nhất trong số đó.
Bình thường mà nói, không phải hồn sư tam phẩm đổ lên thì không thể tu luyện được, chỉ là tạo nghệ của Diệp Huyền kiếp trước ở phương diện hồn thuật vô cùng phi phàm, lợi dụng thủ pháp đặc biệt cho nên mới có thể thi triển ra được một chút.
Thấy vẻ mặt của Diệp Huyền như vậy, thần sắc của mấy người Thanh Lăng cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Trong khoảng thời gian ở chung này, bọn họ cũng đều biết Diệp Huyền là người gặp biến không sợ hãi, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc tới như vậy.
- Diệp Huyền, rốt cuộc là ngươi cảm giác được cái gì? Sao ta không thể nghe thấy gì hết?
Triệu Duy tiến lên hỏi.
Không ai biết rõ, Triệu Duy ngoại trừ là võ sư tam trọng ra thì gã còn là một hồn sư, nhưng hồn lực của gã cảm ứng khắp bốn phía lại không cảm ứng được gì hết.
- Giả thần giả quỷ.
Đoạn Nhận thấp giọng mỉa mai.
Mấy người Thanh Lăng cũng nhíu mày, bởi vì các nàng ngưng thần cảm giác thì bốn phía đều không có gì hết.
- Triệu huynh, sơn động mà ngươi nói còn cách nơi này xa không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi.
- Ước chừng hơn mười dặm!
- Đi, lập tức đưa bọn ta qua đó!
Diệp Huyền trầm giọng nói, lời vừa dứt thì hắn dẫn đầu phi về phía trước.
Chương 284 Phệ linh đao điểu (2)
Mặc dù mấy người Triệu Duy cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói nhiều, lúc này liền lướt lên dẫn đầu đi về phía sơn động.
Đội ngũ đi tới chừng mười dặm thì thần sắc trên mặt của mọi người dần dần trở nên quái dị, lâu như vậy vẫn không phát hiện ra tung tích của yêu thú nào, tất cả đều có chút hoài nghi với lời Diệp Huyền nói.
Đoạn Nhận nhịn không được cười mỉa:
- Diệp Huyền, rất nhiều yêu thú mà ngươi nói đâu rồi? Sao ta không nhìn thấy chút động tĩnh gì hết thế này?
Lời gã nói tuy rằng rất bình thường, nhưng đi cùng với nụ cười kia thì có một loại ý vị trêu tức xen lẫn đắc ý.
Những người còn lại cũng nhìn Diệp Huyền đầy cổ quái.
Diệp Huyền cũng không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia tinh quang:
- Các ngươi xem lại đi.
- Xem lại? Phía trước có cái gì đâu.
Đoạn Nhận ngưng mắt nhìn về phía trước, trong rừng rậm không có bất kỳ động tĩnh gì hết.
Đột nhiên, sắc mặt Thanh Lăng đại biến, sợ hãi nói:
- Các ngươi mau nhìn trên trời.
Trên trời?
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hoảng sợ thất sắc.
Chỉ thấy phía xa trên bầu trời đột nhiên có một mảnh bóng dáng đen khịt, những bóng đen này chất chồng xen kẽ nhau kín kẽ, giống như một cơn sóng màu đen đang vọt tới đây.
Cùng với cơn sóng màu đen đó chính là hằng hà tiếng chim hót líu ríu, thanh âm càng lúc càng lớn, chỉ cần không phải kẻ điếc thì tất cả đều có thể nghe thấy thanh âm đó cuồn cuộn ùa tới.
- Không xong, là phệ linh đao điểu.
- Trời ạ, thế nào lại có nhiều phệ linh đao điểu như vậy!
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động, lòng bàn tay ướt nhẹp, sóng lưng lạnh buốt như rơi vào trong hầm băng.
Ánh mắt của Triệu Duy xuất hiện vẻ hoảng sợ:
- Nhiều phệ linh đao điểu như vậy, ít nhất cũng phải ngàn vạn con, không xong, mọi người đi theo ta.
Tất cả mọi người toàn thân rét run, ngàn vạn yêu thú nhị giai, đây quả thực là đòi mạng mà.
Tuyệt đối không thể chiến đấu được, ở lại thì chỉ có đường chết mà thôi.
Lúc này Đoạn Nhận cũng câm miệng không nói gì, mặt mày tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.
Vèo vèo vèo!
Chỉ thấy từng đạo thân ảnh lướt đi trong sơn lâm nhanh như gió.
Nhưng tốc độ chạy của bọn họ có nhanh tới đâu đi nữa cũng không thể nào vượt qua tốc độ bay của phệ linh đao điểu được, lại chạy tới hơn mười dặm nữa thì hơn mười con phệ linh đao điểu bay phía trước nhất cư nhiên phát hiện mục tiêu, dẫn đầu tấn công tới.
Keng!
Mọi người cắn răng, vừa di chuyển vừa rút vũ khí ra, chuẩn bị đánh cược một ván.
- Mọi người trước tiên đừng cử động.
Đột nhiên, Triệu Duy lấy ra vài viên tròn tròn giống như đan dược từ trên người, cong tay bắn về phía không trung.
Viên tròn có hình dạng giống như đan dược này đột nhiên nổ tung giữa không trung, một tầng sương mù màu hồng phấn dần dần tản ra.
- Là khu thú đan.
Ánh mắt của mấy người Thanh Lăng hơi sáng lên.
Sương mù màu hồng này vừa mới tản ra thì hơn mười con phệ linh đao điểu dẫn đầu kia lập tức kêu lên líu ríu, giống như vô cùng sợ hãi sương mù này.
- Mọi người đừng lơi lỏng, khu thú đan này của ta chỉ là nhị phẩm, chỉ sợ không cách nào đuổi hết chúng nó đi được, chỉ có thể làm giảm tốc độ tấn công của chúng nó một chút thôi.
Triệu Duy nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Quả nhiên, mặc dù những con phệ linh đao điểu kia vô cùng sợ hãi sương mù màu hồng này, nhưng có đại quân kích động, vẫn có một ít phệ linh đao điểu phá tan màn sương mù lao tới.
Hơn mười con phệ linh đao điểu lao qua một cái thì màn sương mù kia lập tức tan thành mây khói.
Bùm bùm bùm!
Ngay sau đó, Triệu Duy lại liên tục bắn khu thú đan ra, không ngừng ngăn cản phệ linh đao điểu truy kích.
Cứ nhu vậy, đội ngũ lại đi tới gần mười dặm, sắc mặt Triệu Duy đột nhiên đại biến:
- Mọi người cẩn thận, khu thú đan của ta đã dùng hết rồi.
- Chíp chip!
Gã còn chưa nói xong hết lời thì đã có vài con phệ linh đao điểu hung ác bổ nhào xuống phía chỗ đội ngũ.
- Chết!
Thanh Lăng quát khẽ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh loan đao mỏng như cánh ve, loan đao như nước, nhẹ nhàng xẹt qua một cái liền giết chết một con phệ linh đao điểu.
Những người khác cũng đều ra tay, trong nháy mắt liền có vài con phệ linh đao điểu rớt xuống, máu tung trời cao.
Nhưng tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng bị chậm lại.
Vừa chậm lại thì lập tức lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu nhanh chóng bay tới, đặc biệt là sau khi nhìn thấy máu tươi tung tóe sắp không trung thì đám phệ linh đao điểu này lại càng điên cuồng hơn, cả đám kêu lớn chiêm chip, hai mắt đỏ ngầu, hung ác nhào tới.
Bá bá bá!
Sở dĩ chúng nó gọi là phệ linh đao điểu. Bởi vì hai cánh của chúng sắc bén như đao, mỗi một lần quạt cánh thì giống như một kích toàn lực của cường giả võ sư cảnh bình thường vậy.
Một kích như vậy, đối với những thiên tài trên phong vân bảng như mấy người Thanh Lăng mà nói thì căn bản không tạo nên uy hiếp gì, nhưng quan trọng chính là số lượng phệ linh đao điểu quá nhiều.
Một kích không là gì hết, nhưng mấy chục kích, mấy trăm kích đánh tới, cho dù là cường giả cấp bậc địa võ sư cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhất thời, mọi người bị phệ linh đao điểu vây quanh, lâm vào nguy cơ.
- Không xong rồi, bây giờ phải làm gì đây?
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?
Trong mắt của mọi người đều lộ ra vẻ nặng nề.
- Chui vào trong rừng cây đi.
Triệu Duy cắn răng quát lên.
Mọi người vừa đánh vừa lùi lại, đi vào trong một mảnh rừng cây rậm rạp, muốn lợi dụng mảnh rừng này để ngăn cản thế tấn công của phệ linh đao điểu.
Quả nhiên, có cảnh rừng căn ngản, thế công của phệ linh đao điểu cũng chậm lại.
Nhưng tiếp theo lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu đánh tới, hai cánh như đao, chặt gãy nát từng cây đại thụ, khiến cho mấy người Triệu Duy lại lộ ra lần nữa.
Mấy người Triệu Duy không khỏi cười khổ, nhìn qua đàn phệ linh đao điểu dày đặc như vô biên vô tận kia, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Trong một khe núi cách chỗ mấy người Triệu Duy mấy chục dặm, chẳng biết từ khi nào lại có vài bóng người đứng ở đó, đang lạnh lùng nhìn về phía đàn phệ linh đao điểu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
- Mạc tiên sinh, bản lĩnh khu thú dẫn vật này của ngươi đúng là cao cường, cư nhiên thoáng cái đã có thể dẫn động nhiều phệ linh đao điểu như vậy, lần này đám người lão bát gặp xui xẻo rồi.
Đám người kia cư nhiên là đám người lục vương tử.
Chương 285 Tìm kiếm che chở (1)
- Lục vương tử quá khen rồi.
Một nam tử trung niên cười nhạt:
- Lần này cũng là nhờ lục vương tử điện hạ cho tại hạ biết ổ của phệ linh đao điểu, tại hạ mới có thể thuận lợi dẫn động được, nếu không thì tại hạ cũng không thể làm gì được, cho nên công lao của lục vương tử điện hạ mới là lớn nhất.
- Ha ha.
Lục vương tử cười đầy vẻ âm lãnh:
- Mạc tiên sinh khiêm tốn quá rồi, lần này nếu như đám người lão bát chôn thây ở nơi này thì công của Mạc tiên sinh là lớn nhất.
Nam tử trung niên biến sắc, nhưng vẫn cười nói như cũ:
- Lục vương tử điện hạ cứ yên tâm đi, nhiều phệ linh đao điểu như vậy, cho dù là một đám cường giả địa võ sư cũng phải sứt đầu mẻ trán, bỏ mạng nơi rừng hoang, huống hồ gì chỉ là vài tên võ sư, có thể cống hiến sức lực cho lục vương tử điện hạ chính là vinh hạnh của Mạc Sâm ta.
Lục vương tử liếc nhìn Mạc Sâm một cái, ánh mắt mang theo ý cười nói:
- Mạc tiên sinh không cần phải lo, đám người lão bát bỏ mạng ở nơi này chỉ là do một trận yêu thú bạo động ngoài ý muốn tạo thành mà thôi, vô luận thế nào cũng sẽ không trách tới trên người của Mạc tiên sinh đâu.
Ánh mắt của Mạc Sâm vẫn trầm ổn như cũ, không mở miệng.
- Được rồi, chúng ta nấp trước đi đã, cảm giác của phệ linh đao điểu rất nhạy bén, nếu như đi ra thì lực phá hoại khỏi cần phải bàn, trong phương viên trăm dặm đều chưa chắc đã an toàn, chúng ta vẫn nên đợi đàn chim rút đi hết rồi lại đi ra cũng không muộn.
Lục vương tử thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Triệu Duy, trong lòng thầm nhủ:
- Triệu Duy, đừng trách lục ca, muốn trách thì phải trách ngươi ưu tú hơn ta quá nhiều. Ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, hôm nay cũng chỉ mới là võ sư tam trọng, năm ngoái còn bị cưỡng chế tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện, nhưng mà ngươi lại có hy vọng giành lấy hạng nhất trên phong vân bảng, nếu như ngươi thành công thì chẳng phải sẽ trở thành vị vương tử thứ ba tốt nghiệp với hạng nhất trên phong vân bảng sau đại ca và tứ ca hay sao, như vậy thì đặt Triệu Cương ta ở nơi nào?
- Còn có đại ca và tứ ca, tuy rằng các ngươi minh tranh ám đấu, liều mình vì vị trí thái tử, nhưng ta mới là người có thể trở thành thái tử.
- Chíp chíp chip!
Lúc này, trong rừng rậm, trận chiến đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Đám người Triệu Duy liên tục lùi về phía sau, cực kỳ nguy hiểm, người yếu nhất là Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh thì đã bị vài vết thương.
- Xoẹt!
Đột nhiên, một con phệ linh đao điểu chém xuống dưới, hai cánh như đao, mục tiêu nhắm ngay Phù Ngọc Ninh, mà Phù Ngọc Ninh lúc này đang ứng đối với năm con phệ linh đao điểu, không để ý một cái, váy dài màu đỏ lập tức bị cắt rách một đường, lộ ra mảng lớn da thịt bóng loáng, lộ ra xuân quang.
- Đám súc sinh này.
Phù Ngọc Ninh cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu, bụp một cái bóp nát.
Một cổ gợn sóng màu đỏ vô hình bao phủ phạm vi mấy mét xung quanh người nàng, đám phệ linh đao điểu vốn đang tập kích xung quanh nàng đều lùi lại phía sau, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Bát vương tử điện hạ, mau tới chỗ ta.
Phù Ngọc Ninh chủ động đi tới bên cạnh Triệu Duy, để cho gợn sóng màu đỏ này cũng bao phủ Triệu Duy vào bên trong, đám phệ linh đao điểu vốn đang vây công Triệu Duy thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này thì cũng vội vàng lùi lại phía sau.
Xèo một tiếng, một con phệ linh đao điểu xâm nhập vào bên trong phạm vi của gợn sóng màu đỏ này, trên người lập tức bốc lên một cổ huyền hỏa, nháy mắt liền khét lẹt.
Triệu Duy thấy thế thì chợt vui mừng, vội la lên:
- Mọi người cũng tới đây đi.
Phù Ngọc Ninh nghe thấy vậy thì biến sắc:
- Bát vương tử điện hạ, xích hồn châu của ta chỉ có thể duy trì một chút thôi, hơn nữa phạm vi càng lớn thì uy lực càng nhỏ, cũng sẽ tiêu tán càng nhanh, chỉ sợ không thể chứa được nhiều người như vậy đâu.
Nàng vừa nói vừa xuất thủ quyết, chỉ thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này đột nhiên thu nhỏ lại, chỉ đủ để bao trùm nàng và Triệu Duy.
- Ngươi….
Đoạn Nhận vừa định nhảy vào, thấy thế thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chiêm chip!
Nhất thời, ngoại trừ Phù Ngọc Ninh và Triệu Duy được gợn sóng màu đỏ kia bao phủ thì những người khác đều luống cuống tay chân.
- Không thể tiếp tục như vậy được.
Trong sơn lâm, nhìn thấy mọi người đều sa vào trong nguy hiểm, Triệu Duy đột nhiên cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu màu đỏ ở trên người.
Hạt châu màu đỏ này ước chừng lớn như một quả trứng gà, bên trên có khắc những đường vân phức tạp tối nghĩa, tản mát ra khí tức hỏa diễm nhàn nhạt.
- Tất cả mọi người cẩn thận tránh ra.
Triệu Duy lạnh giọng quát khẽ, cong tay búng ra.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, phệ linh đao điểu trong vòng gần mười mét xung quanh đều bị nổ tan nát, sóng xung kích mãnh liệt cũng đẩy mấy người Diệp Huyền ra xa.
- Tự bạo hỏa diễm châu?
Trong mắt Diệp Huyền không khỏi sáng ngời.
Tự bạo hỏa diễm châu này chính là sản phẩm luyện kim tam giai, một khi ném ra thì sẽ bị huyền thức của người sử dụng khống chế mà nổ tung, uy lực tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả địa võ sư.
Vẻo vèo vèo.
Mấy người Diệp Huyền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bay vút về phía trước.
Bất quá chỉ một lúc sau bọn họ lại bị vây quanh.
Có không ít đồng loại liên tiếp bỏ mạng, khiến cho thế công của đàn phệ linh đao điểu này càng thêm điên cuồng, ngay cả gợn sóng màu đỏ mà Phù Ngọc Ninh phóng thích ra cũng không thể ngăn cản được thế tiến công của chúng nó, dưới từng đợt trùng kích của đàn phệ linh đao điểu, gợn sóng không ngừng trở nên ảm đạm.
Tình hình lại trở nên vô cùng gian nan.
- Bát vương tử điện hạ, bằng không thì chúng ta đi trước đi.
Phù Ngọc Ninh lặng lẽ truyền âm nói.
- Không được.
Triệu Duy lắc đầu, trên tay lại xuất hiện thêm một viên tự bạo hỏa diễm châu nữa.
Nhưng không chờ gã ném ra.
- Tới lúc rồi.
Trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một viên dược hoàn màu đỏ thẫm,
Ba!
Dược hoàn nổ tung, một màn khói mù màu đỏ lan ra, bao trùm toàn thân Diệp Huyền cư nhiên không hề tiêu tán.
Giống như trên người Diệp Huyền có một cỗ hấp lực vô hình nào đó hấp dẫn màn khói kia bao phủ quanh cơ thể hắn, tạo thành một viên cầu có đường kính mấy mét, bao bọc ở bên trong.
Ngửi thấy khí tức của màn khói màu đỏ này, đám phệ linh đao điểu đang bao vây Diệp Huyền đều lùi lại phía sau.
Hửm?
Gã nhìn thấy xe ngựa của mấy người Diệp Huyền dừng một bên, lập tức nhíu mày một cái.
- Người đâu.
- Có thuộc hạ, không biết lục vương tử có gì phân phó?
Một vị tiểu đội trưởng tuần tra vội vàng bước lên, cung kính hỏi.
- Xe ngựa này là của ai?
- Hồi bẩm lục vương tử vương tử điện hạ, là của bát vương tử điện hạ.
- Lão bát?
Lục vương tử nghe xong thì cười dài:
- Cái tên này, thần thần bí bí, không dùng tới xe ngựa của bản thân mình, lấy đâu ra cỗ xe ngựa này không biết? Chẳng lẽ là hắn muốn che giấu tai mắt của người khác?
Lục vương tử tiếp tục hỏi:
- Bọn họ rời đi bao lâu rồi?
- Hồi lục vương tử điện hạ, nửa canh giờ rồi.
- Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi lui ra đi.
Tiểu đội trưởng lui ra, trên mặt lục vương tử lập tức lộ ra nụ cười tà khí:
- Lần này lão bát tới đây nhất định là để đề thăng võ hồn, huyền thú hắn nhìn trúng chắc là không kém. Đúng lúc, chúng ta cũng đi xem thử một chút, cho dù ta không thể dùng được thì cũng không thể để hắn dễ dàng đắc thủ.
Cười lạnh một cái, lục vương tử dẫn theo mấy tên thủ hạ tiến vào sơn lâm ngay lập tức.
Thanh Huyền Sơn này cây rừng rậm rạp, cho nên cũng mang tới không ít bất tiện cho hành động của mấy người Diệp Huyền.
Bất quá đúng như lời Triệu Duy đã nói, bên trong phiến sơn lâm này, số lượng huyền thú rất nhiều, những huyền thú khó mà tìm thấy trong núi rừng bình thường, ở nơi này chỉ mới đi có gần một giờ mà bọn họ đã gặp hai con rồi.
Vèo!
Đột nhiên, lại có một đạo quang ảnh lướt qua, mang theo hồn lực ba động mờ ảo, đưa mắt nhìn lại cư nhiên là một con huyền thú trông như con báo, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy giây liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Bát vương tử điện hạ, chỗ này tốt thật đấy, nhiều huyền thú như vậy, đúng là thiên đường của võ giả mà.
Trên đường đi, Phù Ngọc Linh luôn đi sát theo Triệu Duy, lúc này, đôi mắt đẹp cũng không khỏi sáng lên nói.
- Thanh Lăng, Tả Lưu, theo ta được biết thì võ hồn của hai người đều đã đề thăng tới nhị tinh rồi, nhưng võ hồn của ba người Phù Ngọc Linh ngươi và Diệp Huyền cùng với Đoạn Nhận vẫn còn chưa đề thăng, nếu như gặp được huyền thú nào thích hợp với các ngươi thì cứ nói, ta đứng ra làm chủ giúp các ngươi bắt.
- Thật sao?
Hai mắt Phù Ngọc Linh sáng lên.
- Đa tạ điện hạ.
Thần sắc của Đoạn Nhận cũng rất kích động.
Chỉ có Diệp Huyền là không lộ vẻ gì hết:
Advertisements
- Triệu huynh, vẫn là nên tới chỗ ngươi đã nói trước đi, đợi ngươi đề thăng võ hồn xong rồi chúng ta lại tính tiếp.
- Đúng đó đúng đó, chuyện của điện hạ quan trọng hơn.
Đoạn Nhận cũng liên tục mở miệng, cũng đưa mắt nhìn Diệp Huyền, trong lòng thầm nghĩ: Cái tên này cũng biết nịnh nọt thật.
Hắn nào biết đâu rằng, đối với Diệp Huyền mà nói, đề thăng võ hồn cũng không có gì phải vội, những người vội vàng muốn đề thăng võ hồn kia chỉ là những võ giả bình thường, cường giả thật sự chỉ khi nào tìm đúng mục tiêu thì mới có thể ra tay.
Giống như Triệu Duy vậy, gã thân là bát vương tử, đã sớm chuẩn bị tìm được huyền thú mình cần rồi mới lại ra tay.
Bởi vậy mới nói, thận trọng từng bước mới có thể nắm chắc hoàn toàn đề thăng thực lực ngày sau.
Triệu Duy đây vẫn chỉ là vương tử của một tiểu quốc, đối với người kiếp trước từng là hồn hoàng bát phẩm như Diệp Huyền mà nói thì những gì hắn cần phải suy tính càng nhiều hơn, toàn diện hơn nữa.
Quan trọng nhất chính là tính nguyên tắc của Diệp Huyền rất mạnh, lần này chính là đã hứa với Triệu Duy rằng tới đây giúp gã đề thăng võ hồn.
Nếu như chuyện của đối phương còn chưa làm xong mà mình lại vội vàng chạy đi tự bắt huyền thú cho mình thì Diệp Huyền không làm được.
- Ngao!
Mọi người đang lướt đi thì đột nhiên có một tiếng thú rống truyền tới từ bên trong rừng rậm, sau đó một đám yêu lang ùa ra.
- Là yêu thứ xích nhãn lang nhị giai!
Bầy yêu lang này vừa xuất hiện thì liền phát động tấn công mãnh liệt đối với mấy người Diệp Huyền.
Bên trong Thanh Huyền Sơn này tuy rằng yêu thú không nhiều, nhưng không phải là không có, lúc trước trên đường đi bọn họ cũng đã gặp qua vài con yêu thú, đều giết hết không sót con nào, nhưng lần đầu tiên gặp phải cả bầy yêu lang thế này.
- Mọi người chớ sợ, tụ lại cùng nhau.
Triệu Duy đứng ở giữa ra lệnh.
Kỳ thật không cần gã mở miệng thì mọi người đã tụ lại làm một mặt trận thống nhất rồi.
Người tiếp xúc với xích nhãn lang đầu tiên chính là Tả Lưu, trong mắt của gã lóe lên một tia sắc bén, trường kiếm sau lưng đột nhiên rời khỏi võ, chém ra một kiếm, một đạo lưu quang sắc bén xuất hiện giữa đất trời, đột nhiên chém qua một con xích nhãn lang ở phía trước.
Chỉ nghe phập một tiếng, con xích nhãn lang này nháy mắt liền bị phân thành hai mảnh, ruột và máu văng ra tung tóe đầy đất.
Động tác của Thanh Lăng nhanh hơn, thân hình giống như một chú bướm nhẹ nhàng bay múa, xẹt qua bên cạnh vài con xích nhãn lang, nơi nàng đi qua, những con xích nhãn lang kia đều im lặng ngã xuống đất bỏ mạng, nhưng không ai nhìn ra được là nàng ra tay như thế nào.
Thực lực của Triệu Duy cũng không thua kém, chỉ nghe gã ngưng thần tĩnh khí, phía trên võ bào đột nhiên có lôi quang bắt đầu khởi động, đánh ra một quyền, một đầu xích nhãn lang kêu rên một tiếng, nháy mắt bị đánh thành than, mùi hôi bốc lên nồng nặc.
Về phần Phù Ngọc Ninh thì thân hình cũng vô cùng linh hoạt, hai thanh nga mi phân thủy thứ trong tay nàng hóa thành hai đạo lưu quang, nháy mắt liền cắm xuyên qua đầu của một con xích nhãn lang.
Còn Đoạn Nhận thì cầm một thanh đoạn đao múa uy vũ sinh phong, gầm lên một tiếng, một đao chém xuống, chặt một con xích nhãn lang thành hai nửa, máu tươi đầm đìa.
Đám xích nhãn lang này tuy rằng số lượng rất nhiều, thực lực cũng không yếu, nhưng đối mặt với mấy người Triệu Duy đều là những người có thứ hạng cao nhất trên phong vân bảng của Huyền Linh học viện, là thiên tài trong thiên tài của Lưu Vân Quốc, ứng phó với chúng cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Huyền thấy thế cũng không cần phải dốc sức ra tay làm gì, nhàn nhã đối chiến cùng với một con xích nhãn lang, đồng thời âm thầm dò xét thực lực của mỗi người.
Không tới một khắc, đám xích nhãn lang này con chết con bỏ trốn, con xích nhãn lang đang giao chiến cùng với Diệp Huyền cũng bị Diệp Huyền đánh trúng một quyền vào đuôi, ngao ô một tiếng, cắp đuôi chạy, nhìn qua không hề giống với yêu thú nhị giai chút nào mà giống với một con chó hoang chạy trối chết hơn.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, thu quyền đứng thẳng.
Đối với việc giết mấy con yêu thú nhị giai thế này, Diệp Huyền không hề có chút hứng thú nào.
Chương 282 Ước hẹn ba chiêu (2)
Đoạn Nhận thấy một màn như vậy thì đột nhiên nổi giận:
- Diệp Huyền, mấy người chúng ta vất vả đối phó với yêu thú như vậy, ngươi lại làm cái gì vậy hả, đang chơi sao? Hay là thực lực của ngươi không giải quyết nổi một con yêu thú nhị giai?
Lúc trước gã anh dũng xông pha, chém giết được gần mười con xích nhãn lang, hơn nữa gã ra chiêu đại khai đại hợp, trên người dính toàn máu yêu lang.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Huyền cư nhiên cả buổi trời còn không giết con xích nhãn lang nào, phong độ phiên phiên đứng ở nơi đó, trên người đừng nói là máu tươi, ngay cả một hạt bụi cũng không dính tới, lập tức khiến cho gã cảm thấy không công bằng, giận tím mặt.
Hơn nữa mấy lần trước lúc bị yêu thú tập kích Diệp Huyền cũng không nhúc nhích gì, tất cả đều là gã tự mình lao lên, khiến cho trong lòng Đoạn Nhận cảm thấy vô cùng khó chịu.
Theo như gã thấy, gặp phải yêu thú cấp thấp như vậy, nhất định phải do người yếu nhất trong đội ngũ ra tay, để cho những cường giả khác rảnh tay.
Mà người yếu nhất kia đương nhiên chính là Diệp Huyền rồi, nhưng thật không ngờ, Diệp Huyền cư nhiên không hề có nửa điểm tự giác, mỗi lần gặp phải yêu thú đều là Đoạn Nhận gã ra trận.
Cho dù trước đó Triệu Duy đã ra lệnh rồi, nhưng bây giờ gã rốt cuộc vẫn bộc phát.
- Đúng đó, Diệp Huyền ngươi là do bát vương tử điện hạ mời tới, phải tận tâm tận lực, vừa rồi ngay cả bát vương tử điện hạ cũng chém giết ba con xích nhãn lang, ngươi là người ngoài, xuất công lại không xuất lực, một con xích nhãn lang cũng không giết được, như vậy không tốt tí nào.
Phù Ngọc Ninh cũng lạnh mặt nhìn Diệp Huyền, rõ ràng cũng cảm thấy khó chịu với Diệp Huyền.
- Phù Ngọc Ninh, xuất công không xuất lực cũng không sao hết, người thật sự có thực lực thì nhất định sẽ phát huy công dụng, chỉ sợ có những kẻ nào đó, xen lẫn vào trong đội ngũ để hưởng không, thậm chí còn tâm hoài bất quỹ, vậy thì nguy hiểm rồi.
Đoạn Nhận cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lộ ra vẻ khinh thường.
Những gì trải qua khi nãy khiến cho gã cảm thấy Diệp Huyền này chỉ có tiếng chứ không có miếng.
- Được rồi, đừng nói nữa, Diệp Huyền huynh đệ là do ta mời tới, ta đương nhiên tin phục thực lực của hắn.
Triệu Duy lạnh lùng nói, nhìn về phía Đoạn Nhận với vẻ bất mãn.
Trong lòng Đoạn Nhận khó chịu, lớn tiếng nói:
- Điện hạ, không phải ta không nghe lời khuyên của ngươi, thật sự là ngươi chớ để cho kẻ này lừa, chiến tích của hắn, ngoại trừ đánh bại Đồng Hồng ra thì còn cái gì nữa chứ? Một tên tân sinh thì mạnh được bao nhiêu? Lần này đi tới cấm địa vô cùng quan trọng đối với điện hạ, có những kẻ có giúp hay không cũng không sao, nhưng nếu hắn gây phiền phức kéo chân mọi người thì sao?
- Đúng đó, điện hạ, Đoạn Nhận nói không sai.
Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng nói.
Đoạn Nhận một bộ tận trung đối với cương vị, lại thêm Phù Ngọc Ninh cũng mở miệng, thật sự khiến Triệu Duy không thể nói gì được hắn.
Triệu Duy nhìn về phía Diệp Huyền.
Gã không hề có ý kiến gì với những gì Diệp Huyền làm hết, chỉ là mọi người cùng trong một đoàn thể, trên đường đi Diệp Huyền một mực không xuất lực gì nhiều, người khác có ý kiến cũng là chuyện bình thường.
Thanh Lăng và Tả Lưu đứng một bên cũng nhìn Diệp Huyền đầy vẻ hứng thú.
Bọn họ rất muốn xem thử, đối mặt với chuyện này, Diệp Huyền sẽ ứng đối thế nào.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, dưới ánh mắt của mọi người, thần sắc không hề thay đổi:
Advertisements
- Yên tâm đi, Triệu huynh, tới lúc cần ta ra tay thì ta đương nhiên sẽ ra tay, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa tới lúc mà thôi.
- Khẩu khí lớn thật đấy.
Đoạn Nhận cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người đứng đầu phong vân bảng sao? Ngay cả Thanh Lăng sư tỷ cũng đều ra tay, ngươi là cái thá gì mà ra vẻ ở đây?
Lời vừa dứt thì gã thu hồi đoạn đao bước lên một bước.
- Đừng có nói là ta nhằm vào ngươi, chúng ta đều là nghe lệnh điện hạ mà tới đây, đối với thực lực của tất cả mọi người đương nhiên đều có chỗ thừa nhận, ngươi là một tân sinh, ta cũng không khi dễ ngươi, vầy đi, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được ba chiêu của ta thì ta sẽ thừa nhận ngươi có tư cách ở trong đội ngũ này.
Lời này vừa nói xong thì gã cũng không đợi Triệu Duy và Diệp Huyền mở miệng, đột nhiên đánh ra một quyền về phía lồng ngực của Diệp Huyền.
Ầm ầm một tiếng, kình phong cuồn cuộn, trên đầu quyền của gã, huyền khí kích động, cư nhiên hóa thành một lốc xoáy kình khí, vù vù ép tới, phạm vi mấy mét xung quanh đều nổ mạnh.
Nói là lãnh giáo, kỳ thật là muốn nhân cơ hội cho Diệp Huyền một cái hạ mã uy, để phát tiết cơn giận trong lòng.
Trong đôi mắt Diệp Huyền đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang.
Đối mặt với một quyền của Đoạn Nhận, chỉ thấy hắn đứng im ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, trong nháy mắt khi công kích của đối phương sắp đánh tới thì tay phải đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng như không có chút sức lực nào.
Trong mắt mấy người Thanh Lăng đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một quyền này của Đoạn Nhận thế tới hung mãnh, cho dù là bọn họ cũng không dám nói có thể hời hợt như vậy, rốt cuộc là tên tiểu tử này không sợ gì hết hay là hắn còn chưa kịp phản ứng tới đây?
- Hảo tiểu tử, dám đón đỡ một quyền này của ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của Đoạn Nhận ta.
Đoạn Nhận thấy thế thì trong lòng mừng rỡ, đột nhiên gầm lớn một tiếng, huyền khí võ sư tam trọng thúc giục tới mức tận cùng, đánh ra một quyền mang theo tiếng nổ đùng đùng.
Mắt thấy nắm đấm của gã sắp đánh trúng ngực của Diệp Huyền thì đột nhiên cảm giác được cổ tay tê rần, thủ chưởng mà Diệp Huyền nhẹ nhàng đánh ra không biết từ khi nào đã bắt lấy cổ tay của gã.
Huyền khí khủng bố ngưng tụ trên đầu quyền của Đoạn Nhận nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, tay phải xụi lơ không thể dùng tới nửa điểm khí lực.
Trong lòng của gã cả kinh, vừa định có hành động khác.
Chợt thấy Diệp Huyền cầm lấy cổ tay của gã thuận tay kéo một cái, xoay nhẹ, lại giơ lên.
Cao thủ đứng hàng thứ mười lăm trên phong vân bảng của học viện, võ sư tam trọng như Đoạn Nhận, giống như một con rối gỗ, lay hoay trước Diệp Huyền không cách nào phản kháng, thân thể cao lớn giống như con diều đứt dây, nháy mắt liền bay ra ngoài hơn mười mét, đâm mạnh lên một thân cây đại thụ.
Một ném này tuy rằng không lấy mạng người, nhưng lại khiến tất cả những người có mặt ở đây sợ ngây người.
- Có ý tứ, thật là thú vị, thực lực của người này không thể xem thường.
Trong mắt của Thanh Lăng và Tả Lưu lóe lên, bất giác khiếp sợ nhìn về phía Diệp Huyền.
Chương 283 Phệ linh đao điểu (1)
Ở Huyền Linh học viện này, hai mươi và mười thứ hạng đầu trên phong vân bảng là hai trình độ hoàn toàn khác nhau, còn mười và năm thứ hạng đầu lại hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng Đoạn Nhận xếp thứ mười lăm, có chênh lệch khá lớn với bọn họ, nhưng gã lại là cao thủ dùng đao, công phu quyền cước kém nhiều so với dùng đao, nhưng dễ dàng bị người ta tùy tay ném ra như vậy thì vẫn có vẻ vô cùng khoa trương.
Thực lực của Diệp Huyền tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của bọn họ, tính sơ thì ít nhất cũng đạt tới trình độ của hạng năm trở lên trên phong vân bảng, có thể tranh phong cùng bọn họ cũng không phải nói đùa.
Nhất thời, không khí ở đây vô cùng vi diệu.
Diệp Huyền không thèm nhìn người khác, đi tới trước mặt Đoạn Nhận.
- Ba chiêu thì nhiều lắm, một chiêu là đủ rồi!
- Ngươi!
Mặt Đoạn Nhận đỏ lên, một ném này của Diệp Huyền trực tiếp khiến cho cao thủ xếp hạng mười lăm trên phong vân bảng như gã mất hết mặt mũi.
Keng!
Gã rút chiến đao bên hông ra, cả giận nói:
- Có gan thì dốc toàn lực đánh một trận với ta.
Tới lúc này gã vẫn không biết mình thua như thế nào, trong lòng gã cảm thấy chẳng qua là lúc nãy mình khinh địch, bị đối phương lợi dụng sơ hở, nếu như dùng đao thì kết quả sẽ khác hoàn toàn.
Công phu tay chân của đối phương có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có thể dùng tay để đón đỡ đao của gã hay sao.
- Đủ rồi!
Triệu Duy thấy thế thì lạnh giọng quát lên, lạnh lùng nhìn Đoạn Nhận:
- Thua chính là thua, có cốt khí chút đi, đây là lần cuối cùng, nếu như để ta nghe ngươi nói thêm một câu nào nữa thì lập tức rời khỏi đây cho ta.
Nói xong thì gã lại nhìn về phía Diệp Huyền, cười lớn nói:
- Diệp Huyền huynh đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ, tại hạ bội phục, Đoạn Nhận vô lễ, kính xin ngươi đừng để trong lòng.
Sở dĩ lúc nãy gã không ngăn cản Đoạn Nhận ra tay chính là vì gã biết rõ thực lực của Diệp Huyền, đối mặt với nghi vấn của mọi người, gã cũng muốn để Diệp Huyền bày ra thực lực nhất định để bình ổn tranh chấp.
Lại không ngờ tới, Diệp Huyền ra tay lại sắc bén như vậy, khiến cho Triệu Duy vừa chấn kinh lại vừa vô cùng mừng rỡ.
Gã đương nhiên hy vọng đội ngũ của mình, có thực lực càng mạnh càng tốt.
- Không sao.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, cũng không để trong lòng.
Hắn cũng biết, hành động của mình lúc trước ở trong đội ngũ có chút không ổn, nhưng chỉ là tràng diện nho nhỏ lúc này đúng là không thể khiến hắn có hứng thú ra tay được.
Để lộ chút thực lực cũng đỡ phiền toái.
Đương nhiên, hắn không thèm để ý không có nghĩa là hắn bỏ qua chuyện này, Đoạn Nhận hết lần này tới lần khác gây chuyện với hắn, chẳng qua là hắn nể mặt Triệu Duy mới không so đo với đối phương.
Tiếp theo tốt nhất là đối phương nên thức thời một chút thì hơn, nếu như không thức thời, muốn tìm chuyện thì sợ là hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như lúc nãy đâu.
Sau khi Triệu Duy nói mấy câu thì trận xung đột nho nhỏ nhanh chóng biến mất.
Đội ngũ sáu người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ là lần này, thái độ của mọi người đối với Diệp Huyền đã lặng lẽ thay đổi.
Trong rừng, thân hình của sáu người Diệp Huyền lướt nhanh qua.
Nơi mà Triệu Duy nói cũng không phải nằm ở chân núi Thanh Huyền Sơn này, mà là nằm trong một hang đá ở sườn núi, cách nơi này một đoạn đường nữa.
Trên đường đi, mấy người Diệp Huyền cũng không mở miệng nói chuyện, đi theo sự dẫn dắt của Triệu Duy, chăm chăm đi về phía trước, gặp phải yêu thú gì đó đều ra sức chém giết.
Advertisements
May mà nơi này là cấm địa vương thất, số lượng yêu thú cũng không nhiều, hơn nữa mấy người Diệp Huyền cũng cẩn thận, trên đường đi đúng là không gặp phải con yêu thú cấp ba nào trở lên hết, xem như hữu kinh vô hiểm.
Mắt thấy không bao lâu nữa là sẽ tới nơi.
Đột nhiên Diệp Huyền nhướng mày, thân hình lập tức dừng lại.
- Các vị đợi đã.
Hắn lạnh lùng mở miệng, ngưng mắt nhìn về phía trước.
Trong cảm giác hồn lực của hắn, phía trước mơ hồ truyền tới một trận ba động quái dị, cỗ ba động này càng lúc lại càng mạnh.
- Diệp Huyền huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Triệu Duy dừng lại, nghi hoặc hỏi.
Diệp Huyền đứng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía xa, nói:
- Các vị cẩn thận một chút, phía trước có rất nhiều yêu thú đang chạy tới đây.
- Cái gì?
- Rất nhiều yêu thú?
Mấy người Triệu Duy lập tức biến sắc, trên mặt đầy vẻ kinh nghi.
Trong cảm giác của bọn họ thì trong khu sơn lâm này căn bản không hề có chút dị thường nào.
Trong đó có Đoạn Nhận trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, dán lỗ tai xuống đất, cẩn thận nghe ngóng, một lát sau mới đứng lên, lắc đầu trước ánh mắt của mọi người, lạnh lùng nói:
- Có phải các hạ cảm giác sai rồi không?
Diệp Huyền không nói gì, mà vận chuyển thiên tính địa thị đại pháp trong vô tướng hồn quyết, cảm ứng khắp bốn phía, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Vô tướng hồn quyết này là một loại hồn quyết vô cùng cường đại mà Diệp Huyền nắm giữ kiếp trước, bên trong có đủ các loại thủ đoạn rèn luyện hồn lực, còn bao gồm cả các loại hồn quyết phụ trợ cường đại, giống như dẫn hồn thuật dùng để trị liệu cho phụ thân lúc trước vậy, thiên tính địa thị đại pháp mà hắn thi triển bây giờ chính là loại nổi bật nhất trong số đó.
Bình thường mà nói, không phải hồn sư tam phẩm đổ lên thì không thể tu luyện được, chỉ là tạo nghệ của Diệp Huyền kiếp trước ở phương diện hồn thuật vô cùng phi phàm, lợi dụng thủ pháp đặc biệt cho nên mới có thể thi triển ra được một chút.
Thấy vẻ mặt của Diệp Huyền như vậy, thần sắc của mấy người Thanh Lăng cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Trong khoảng thời gian ở chung này, bọn họ cũng đều biết Diệp Huyền là người gặp biến không sợ hãi, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc tới như vậy.
- Diệp Huyền, rốt cuộc là ngươi cảm giác được cái gì? Sao ta không thể nghe thấy gì hết?
Triệu Duy tiến lên hỏi.
Không ai biết rõ, Triệu Duy ngoại trừ là võ sư tam trọng ra thì gã còn là một hồn sư, nhưng hồn lực của gã cảm ứng khắp bốn phía lại không cảm ứng được gì hết.
- Giả thần giả quỷ.
Đoạn Nhận thấp giọng mỉa mai.
Mấy người Thanh Lăng cũng nhíu mày, bởi vì các nàng ngưng thần cảm giác thì bốn phía đều không có gì hết.
- Triệu huynh, sơn động mà ngươi nói còn cách nơi này xa không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi.
- Ước chừng hơn mười dặm!
- Đi, lập tức đưa bọn ta qua đó!
Diệp Huyền trầm giọng nói, lời vừa dứt thì hắn dẫn đầu phi về phía trước.
Chương 284 Phệ linh đao điểu (2)
Mặc dù mấy người Triệu Duy cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói nhiều, lúc này liền lướt lên dẫn đầu đi về phía sơn động.
Đội ngũ đi tới chừng mười dặm thì thần sắc trên mặt của mọi người dần dần trở nên quái dị, lâu như vậy vẫn không phát hiện ra tung tích của yêu thú nào, tất cả đều có chút hoài nghi với lời Diệp Huyền nói.
Đoạn Nhận nhịn không được cười mỉa:
- Diệp Huyền, rất nhiều yêu thú mà ngươi nói đâu rồi? Sao ta không nhìn thấy chút động tĩnh gì hết thế này?
Lời gã nói tuy rằng rất bình thường, nhưng đi cùng với nụ cười kia thì có một loại ý vị trêu tức xen lẫn đắc ý.
Những người còn lại cũng nhìn Diệp Huyền đầy cổ quái.
Diệp Huyền cũng không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia tinh quang:
- Các ngươi xem lại đi.
- Xem lại? Phía trước có cái gì đâu.
Đoạn Nhận ngưng mắt nhìn về phía trước, trong rừng rậm không có bất kỳ động tĩnh gì hết.
Đột nhiên, sắc mặt Thanh Lăng đại biến, sợ hãi nói:
- Các ngươi mau nhìn trên trời.
Trên trời?
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, hoảng sợ thất sắc.
Chỉ thấy phía xa trên bầu trời đột nhiên có một mảnh bóng dáng đen khịt, những bóng đen này chất chồng xen kẽ nhau kín kẽ, giống như một cơn sóng màu đen đang vọt tới đây.
Cùng với cơn sóng màu đen đó chính là hằng hà tiếng chim hót líu ríu, thanh âm càng lúc càng lớn, chỉ cần không phải kẻ điếc thì tất cả đều có thể nghe thấy thanh âm đó cuồn cuộn ùa tới.
- Không xong, là phệ linh đao điểu.
- Trời ạ, thế nào lại có nhiều phệ linh đao điểu như vậy!
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động, lòng bàn tay ướt nhẹp, sóng lưng lạnh buốt như rơi vào trong hầm băng.
Ánh mắt của Triệu Duy xuất hiện vẻ hoảng sợ:
- Nhiều phệ linh đao điểu như vậy, ít nhất cũng phải ngàn vạn con, không xong, mọi người đi theo ta.
Tất cả mọi người toàn thân rét run, ngàn vạn yêu thú nhị giai, đây quả thực là đòi mạng mà.
Tuyệt đối không thể chiến đấu được, ở lại thì chỉ có đường chết mà thôi.
Lúc này Đoạn Nhận cũng câm miệng không nói gì, mặt mày tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi.
Vèo vèo vèo!
Chỉ thấy từng đạo thân ảnh lướt đi trong sơn lâm nhanh như gió.
Nhưng tốc độ chạy của bọn họ có nhanh tới đâu đi nữa cũng không thể nào vượt qua tốc độ bay của phệ linh đao điểu được, lại chạy tới hơn mười dặm nữa thì hơn mười con phệ linh đao điểu bay phía trước nhất cư nhiên phát hiện mục tiêu, dẫn đầu tấn công tới.
Keng!
Mọi người cắn răng, vừa di chuyển vừa rút vũ khí ra, chuẩn bị đánh cược một ván.
- Mọi người trước tiên đừng cử động.
Đột nhiên, Triệu Duy lấy ra vài viên tròn tròn giống như đan dược từ trên người, cong tay bắn về phía không trung.
Viên tròn có hình dạng giống như đan dược này đột nhiên nổ tung giữa không trung, một tầng sương mù màu hồng phấn dần dần tản ra.
- Là khu thú đan.
Ánh mắt của mấy người Thanh Lăng hơi sáng lên.
Sương mù màu hồng này vừa mới tản ra thì hơn mười con phệ linh đao điểu dẫn đầu kia lập tức kêu lên líu ríu, giống như vô cùng sợ hãi sương mù này.
- Mọi người đừng lơi lỏng, khu thú đan này của ta chỉ là nhị phẩm, chỉ sợ không cách nào đuổi hết chúng nó đi được, chỉ có thể làm giảm tốc độ tấn công của chúng nó một chút thôi.
Triệu Duy nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Quả nhiên, mặc dù những con phệ linh đao điểu kia vô cùng sợ hãi sương mù màu hồng này, nhưng có đại quân kích động, vẫn có một ít phệ linh đao điểu phá tan màn sương mù lao tới.
Hơn mười con phệ linh đao điểu lao qua một cái thì màn sương mù kia lập tức tan thành mây khói.
Bùm bùm bùm!
Ngay sau đó, Triệu Duy lại liên tục bắn khu thú đan ra, không ngừng ngăn cản phệ linh đao điểu truy kích.
Cứ nhu vậy, đội ngũ lại đi tới gần mười dặm, sắc mặt Triệu Duy đột nhiên đại biến:
- Mọi người cẩn thận, khu thú đan của ta đã dùng hết rồi.
- Chíp chip!
Gã còn chưa nói xong hết lời thì đã có vài con phệ linh đao điểu hung ác bổ nhào xuống phía chỗ đội ngũ.
- Chết!
Thanh Lăng quát khẽ một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh loan đao mỏng như cánh ve, loan đao như nước, nhẹ nhàng xẹt qua một cái liền giết chết một con phệ linh đao điểu.
Những người khác cũng đều ra tay, trong nháy mắt liền có vài con phệ linh đao điểu rớt xuống, máu tung trời cao.
Nhưng tốc độ di chuyển của đội ngũ cũng bị chậm lại.
Vừa chậm lại thì lập tức lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu nhanh chóng bay tới, đặc biệt là sau khi nhìn thấy máu tươi tung tóe sắp không trung thì đám phệ linh đao điểu này lại càng điên cuồng hơn, cả đám kêu lớn chiêm chip, hai mắt đỏ ngầu, hung ác nhào tới.
Bá bá bá!
Sở dĩ chúng nó gọi là phệ linh đao điểu. Bởi vì hai cánh của chúng sắc bén như đao, mỗi một lần quạt cánh thì giống như một kích toàn lực của cường giả võ sư cảnh bình thường vậy.
Một kích như vậy, đối với những thiên tài trên phong vân bảng như mấy người Thanh Lăng mà nói thì căn bản không tạo nên uy hiếp gì, nhưng quan trọng chính là số lượng phệ linh đao điểu quá nhiều.
Một kích không là gì hết, nhưng mấy chục kích, mấy trăm kích đánh tới, cho dù là cường giả cấp bậc địa võ sư cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhất thời, mọi người bị phệ linh đao điểu vây quanh, lâm vào nguy cơ.
- Không xong rồi, bây giờ phải làm gì đây?
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?
Trong mắt của mọi người đều lộ ra vẻ nặng nề.
- Chui vào trong rừng cây đi.
Triệu Duy cắn răng quát lên.
Mọi người vừa đánh vừa lùi lại, đi vào trong một mảnh rừng cây rậm rạp, muốn lợi dụng mảnh rừng này để ngăn cản thế tấn công của phệ linh đao điểu.
Quả nhiên, có cảnh rừng căn ngản, thế công của phệ linh đao điểu cũng chậm lại.
Nhưng tiếp theo lại có thêm càng nhiều phệ linh đao điểu đánh tới, hai cánh như đao, chặt gãy nát từng cây đại thụ, khiến cho mấy người Triệu Duy lại lộ ra lần nữa.
Mấy người Triệu Duy không khỏi cười khổ, nhìn qua đàn phệ linh đao điểu dày đặc như vô biên vô tận kia, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Trong một khe núi cách chỗ mấy người Triệu Duy mấy chục dặm, chẳng biết từ khi nào lại có vài bóng người đứng ở đó, đang lạnh lùng nhìn về phía đàn phệ linh đao điểu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
- Mạc tiên sinh, bản lĩnh khu thú dẫn vật này của ngươi đúng là cao cường, cư nhiên thoáng cái đã có thể dẫn động nhiều phệ linh đao điểu như vậy, lần này đám người lão bát gặp xui xẻo rồi.
Đám người kia cư nhiên là đám người lục vương tử.
Chương 285 Tìm kiếm che chở (1)
- Lục vương tử quá khen rồi.
Một nam tử trung niên cười nhạt:
- Lần này cũng là nhờ lục vương tử điện hạ cho tại hạ biết ổ của phệ linh đao điểu, tại hạ mới có thể thuận lợi dẫn động được, nếu không thì tại hạ cũng không thể làm gì được, cho nên công lao của lục vương tử điện hạ mới là lớn nhất.
- Ha ha.
Lục vương tử cười đầy vẻ âm lãnh:
- Mạc tiên sinh khiêm tốn quá rồi, lần này nếu như đám người lão bát chôn thây ở nơi này thì công của Mạc tiên sinh là lớn nhất.
Nam tử trung niên biến sắc, nhưng vẫn cười nói như cũ:
- Lục vương tử điện hạ cứ yên tâm đi, nhiều phệ linh đao điểu như vậy, cho dù là một đám cường giả địa võ sư cũng phải sứt đầu mẻ trán, bỏ mạng nơi rừng hoang, huống hồ gì chỉ là vài tên võ sư, có thể cống hiến sức lực cho lục vương tử điện hạ chính là vinh hạnh của Mạc Sâm ta.
Lục vương tử liếc nhìn Mạc Sâm một cái, ánh mắt mang theo ý cười nói:
- Mạc tiên sinh không cần phải lo, đám người lão bát bỏ mạng ở nơi này chỉ là do một trận yêu thú bạo động ngoài ý muốn tạo thành mà thôi, vô luận thế nào cũng sẽ không trách tới trên người của Mạc tiên sinh đâu.
Ánh mắt của Mạc Sâm vẫn trầm ổn như cũ, không mở miệng.
- Được rồi, chúng ta nấp trước đi đã, cảm giác của phệ linh đao điểu rất nhạy bén, nếu như đi ra thì lực phá hoại khỏi cần phải bàn, trong phương viên trăm dặm đều chưa chắc đã an toàn, chúng ta vẫn nên đợi đàn chim rút đi hết rồi lại đi ra cũng không muộn.
Lục vương tử thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Triệu Duy, trong lòng thầm nhủ:
- Triệu Duy, đừng trách lục ca, muốn trách thì phải trách ngươi ưu tú hơn ta quá nhiều. Ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, hôm nay cũng chỉ mới là võ sư tam trọng, năm ngoái còn bị cưỡng chế tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện, nhưng mà ngươi lại có hy vọng giành lấy hạng nhất trên phong vân bảng, nếu như ngươi thành công thì chẳng phải sẽ trở thành vị vương tử thứ ba tốt nghiệp với hạng nhất trên phong vân bảng sau đại ca và tứ ca hay sao, như vậy thì đặt Triệu Cương ta ở nơi nào?
- Còn có đại ca và tứ ca, tuy rằng các ngươi minh tranh ám đấu, liều mình vì vị trí thái tử, nhưng ta mới là người có thể trở thành thái tử.
- Chíp chíp chip!
Lúc này, trong rừng rậm, trận chiến đang diễn ra hết sức căng thẳng.
Đám người Triệu Duy liên tục lùi về phía sau, cực kỳ nguy hiểm, người yếu nhất là Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh thì đã bị vài vết thương.
- Xoẹt!
Đột nhiên, một con phệ linh đao điểu chém xuống dưới, hai cánh như đao, mục tiêu nhắm ngay Phù Ngọc Ninh, mà Phù Ngọc Ninh lúc này đang ứng đối với năm con phệ linh đao điểu, không để ý một cái, váy dài màu đỏ lập tức bị cắt rách một đường, lộ ra mảng lớn da thịt bóng loáng, lộ ra xuân quang.
- Đám súc sinh này.
Phù Ngọc Ninh cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu, bụp một cái bóp nát.
Một cổ gợn sóng màu đỏ vô hình bao phủ phạm vi mấy mét xung quanh người nàng, đám phệ linh đao điểu vốn đang tập kích xung quanh nàng đều lùi lại phía sau, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Bát vương tử điện hạ, mau tới chỗ ta.
Phù Ngọc Ninh chủ động đi tới bên cạnh Triệu Duy, để cho gợn sóng màu đỏ này cũng bao phủ Triệu Duy vào bên trong, đám phệ linh đao điểu vốn đang vây công Triệu Duy thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này thì cũng vội vàng lùi lại phía sau.
Xèo một tiếng, một con phệ linh đao điểu xâm nhập vào bên trong phạm vi của gợn sóng màu đỏ này, trên người lập tức bốc lên một cổ huyền hỏa, nháy mắt liền khét lẹt.
Triệu Duy thấy thế thì chợt vui mừng, vội la lên:
- Mọi người cũng tới đây đi.
Phù Ngọc Ninh nghe thấy vậy thì biến sắc:
- Bát vương tử điện hạ, xích hồn châu của ta chỉ có thể duy trì một chút thôi, hơn nữa phạm vi càng lớn thì uy lực càng nhỏ, cũng sẽ tiêu tán càng nhanh, chỉ sợ không thể chứa được nhiều người như vậy đâu.
Nàng vừa nói vừa xuất thủ quyết, chỉ thấy cỗ gợn sóng màu đỏ này đột nhiên thu nhỏ lại, chỉ đủ để bao trùm nàng và Triệu Duy.
- Ngươi….
Đoạn Nhận vừa định nhảy vào, thấy thế thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chiêm chip!
Nhất thời, ngoại trừ Phù Ngọc Ninh và Triệu Duy được gợn sóng màu đỏ kia bao phủ thì những người khác đều luống cuống tay chân.
- Không thể tiếp tục như vậy được.
Trong sơn lâm, nhìn thấy mọi người đều sa vào trong nguy hiểm, Triệu Duy đột nhiên cắn răng một cái, lấy ra một hạt châu màu đỏ ở trên người.
Hạt châu màu đỏ này ước chừng lớn như một quả trứng gà, bên trên có khắc những đường vân phức tạp tối nghĩa, tản mát ra khí tức hỏa diễm nhàn nhạt.
- Tất cả mọi người cẩn thận tránh ra.
Triệu Duy lạnh giọng quát khẽ, cong tay búng ra.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, phệ linh đao điểu trong vòng gần mười mét xung quanh đều bị nổ tan nát, sóng xung kích mãnh liệt cũng đẩy mấy người Diệp Huyền ra xa.
- Tự bạo hỏa diễm châu?
Trong mắt Diệp Huyền không khỏi sáng ngời.
Tự bạo hỏa diễm châu này chính là sản phẩm luyện kim tam giai, một khi ném ra thì sẽ bị huyền thức của người sử dụng khống chế mà nổ tung, uy lực tương đương với một kích toàn lực của một vị cường giả địa võ sư.
Vẻo vèo vèo.
Mấy người Diệp Huyền nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bay vút về phía trước.
Bất quá chỉ một lúc sau bọn họ lại bị vây quanh.
Có không ít đồng loại liên tiếp bỏ mạng, khiến cho thế công của đàn phệ linh đao điểu này càng thêm điên cuồng, ngay cả gợn sóng màu đỏ mà Phù Ngọc Ninh phóng thích ra cũng không thể ngăn cản được thế tiến công của chúng nó, dưới từng đợt trùng kích của đàn phệ linh đao điểu, gợn sóng không ngừng trở nên ảm đạm.
Tình hình lại trở nên vô cùng gian nan.
- Bát vương tử điện hạ, bằng không thì chúng ta đi trước đi.
Phù Ngọc Ninh lặng lẽ truyền âm nói.
- Không được.
Triệu Duy lắc đầu, trên tay lại xuất hiện thêm một viên tự bạo hỏa diễm châu nữa.
Nhưng không chờ gã ném ra.
- Tới lúc rồi.
Trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một viên dược hoàn màu đỏ thẫm,
Ba!
Dược hoàn nổ tung, một màn khói mù màu đỏ lan ra, bao trùm toàn thân Diệp Huyền cư nhiên không hề tiêu tán.
Giống như trên người Diệp Huyền có một cỗ hấp lực vô hình nào đó hấp dẫn màn khói kia bao phủ quanh cơ thể hắn, tạo thành một viên cầu có đường kính mấy mét, bao bọc ở bên trong.
Ngửi thấy khí tức của màn khói màu đỏ này, đám phệ linh đao điểu đang bao vây Diệp Huyền đều lùi lại phía sau.