-
Chương 226-230
Chương 226 Cút ra khỏi đây (2)
Rầm!
Trần Tinh còn chưa nói hết thì Diệp Huyền đã về phòng của mình đóng cửa lại.
- Huyền thiếu hẹp hòi quá đi, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, hào phóng với tình nhân của mình như vậy, nhưng lại keo kiệt với bạn bè, đúng là quen nhầm bạn xấu mà.
Trần Tinh nhăn nhó lầm bầm.
- Ngươi nói cái gì?
Bên cạnh bắn tới ánh mắt gần như có thể giết người của Lãnh Dĩnh Oánh.
- Không có gì, cái này, vừa rồi cảm ơn nhiều.
Trần Tinh phóng cái vèo về phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi gã tu luyện công pháp mà Diệp Huyền đã thay đổi kia, cũng cảm thấy bị thuyết phục không thôi đối với dũng khí và khí phách ban nãy mình đại phát thần uy, một mình độc đấu bốn tên, mặc dù bị thương, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bên ngoài đình viện, bốn tên thiếu niên đuổi theo hoa phục thiếu niên với vẻ không cam lòng, ủ rũ, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.
- Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy, sao ngươi không nói một lời đã bị tiểu tử kia chế phục rồi?
- Đúng đó, Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy?
- Không phải là vì ngươi muốn bày ra một mặt phong độ của ngươi trước mặt hai vị mỹ nữ kia mà cố ý không đánh trả đấy chứ? Cái này không giống phong cách của ngươi chút nào.
Cả đám đều mở miệng hỏi, cảm thấy không dám tin với biểu hiện của Thành sư huynh khi nãy.
- Im miệng hết cho ta.
Sắc mặt của Thành sư huynh kia tái mét, tức giận mắng một tiếng, lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người kia, cả đám lập tức ngậm miệng lại.
Tuy rằng lúc nãy Thành sư huynh bị mất mặt, nhưng thực lực cường đại và uy nghiêm của gã lúc trước vẫn khiến đám người kia không dám trả lời.
Bất quá mới im lặng được một lúc thì một tên tính tình nóng nảy vẫn nhịn không được.
- Thành sư huynh, vừa rồi rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Tiểu tử kia ra tay với ngươi, ngươi cư nhiên không đánh trả gì hết, để mặc cho hắn sỉ nhục, thế này hoàn toàn không giống ngươi chút nào.
- Đúng đó, Thành sư huynh, không phải là vì hai nữ nhân kia đấy chứ?
- Ta biết rồi, Thành sư huynh, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn, cố ý ra vẻ nhã nhặn để gạ gẫm hai cô nàng kia chứ gì!
- Hóa ra là vậy, chẳng trách lúc nãy Thành sư huynh không đánh trả, ra là muốn giữ hình tượng.
Cả đám người không im lặng được bao lâu liền nói nhăng nói cuội.
Thành sư huynh không biết nên nói sao, đầu óc của đám người kia quả thực chỉ toàn đậu hủ, vì trang nhã nhặn trước mặt hai nữ nhân mà Thành Côn gã sẽ cố ý để cho người ta đánh sao? Đúng là nói chuyện không dùng não.
- Các ngươi đừng nói nhiều nữa, tiểu tử vừa rồi ta thấy không đơn giản chút nào.
Thành Côn sắc mặt khó coi mở miệng nói.
Gã vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ra.
Thành sư huynh thế này là sao đây? Vừa rồi bị người ta đánh không đánh trả thì thôi, bây giờ cư nhiên còn nói đối phương không đơn giản, Thành sư huynh từ xưa tới giờ cao ngạo đã quen rồi, từ khi nào thì trở thành một kẻ yếu đuối sợ sệt thế này?
Bọn họ đều hiểu rõ Thành sư huynh, biết rõ Thành sư huynh rất cao ngạo, tự phụ, mắt cao hơn đầu, căn bản luôn xem thường người khác.
Nhưng lúc này gã lại nói như vậy.
Đây rõ ràng là tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình mà.
- Thành sư huynh, bất quá chỉ là một tên quê mùa mà thôi, có gì mà không đơn giản chứ.
- Đúng đó, bằng không chúng ta quay lại đánh bọn họ một trận đi.
- Các ngươi thì biết cái khỉ gì.
Thành sư huynh cắt lời của mấy tên kia, trên trán nổi gân xanh, tức giận mắng lên:
- Một đám vô dụng các ngươi, chỉ một võ sĩ nhất trọng cũng không thể bắt được, tới đối phó tiểu tử kia căn bản là đi tìm chết. Các ngươi không biết, không phải vừa rồi ta không đánh trả, mà căn bản là không thể đánh trả được, thực lực của đối phương thâm sâu khó dò, lão tử thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
- Cái gì?
- Không thể nào!
- Một tên tiện dân quê mùa có thể khiển cho Thành sư huynh ngươi không thể đánh trả?
Chỉ nháy mắt, mấy tên gần như không dám tin vào lỗ tai mình, tròng mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra.
Bọn họ muốn tìm kiếm chút mánh khóe lừa gạt nào đó từ biểu lộ của Thành sư huynh.
Nhưng mặt mũi Thành sư huynh tái mét thế kia, rõ ràng không phải đang nói chơi.
Bởi vì vậy cho nên sắc mặt của bốn tên còn lại rốt cuộc cũng thay đổi.
- Thành sư huynh, sao mà ngươi suýt mất mạng được? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia có ba đầu sáu tay hay sao?
- Đúng đó, nhìn bộ dạng của hắn cũng không có gì đặc biệt, khí tức trên người cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ là một tân sinh bình thường mà.
- Đúng đó, tân sinh thường thôi, năm nay gia nhập Huyền Linh học viện cơ bản đều là võ sĩ nhất trọng, cho dù có lợi hại đi nữa, nhưng Thành sư huynh ngươi là võ sĩ nhị trọng, khả năng có thể khiến ngươi không thể đánh trả được cũng không lớn đâu?
Mặc dù biết Thành sư huynh không phải đang nói giỡn, nhưng trong lòng đám này vẫn không dám tin, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không nghĩ ra Diệp Huyền có gì đặc biệt.
Một thiếu niên thoạt nhìn không lớn như vậy, cư nhiên có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như Thành sư huynh không thể đánh trả được, thiếu chút nữa còn mất mạng, chuyện này căn bản nghe cứ như người si nói mộng.
- Ta cũng không biết, nhưng tiểu tử này rất quái dị.
Thành sư huynh nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, đừng nói bốn tên kia không tin nổi, chính bản thân gã bây giờ cũng khó mà tin được đây.
Theo đạo lý thì trong Huyền Linh học viện này căn bản không có bất kỳ tân sinh nào có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như gã cảm thấy sợ hãi mới đúng.
Nhưng loại cảm giác sinh tử nằm trong tay người khác lại khiến cho gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thực ra thì Thành sư huynh cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khi Diệp Huyền tới gần và xách gã lên thì huyền khí, võ hồn toàn thân đều giống như triệt để tan nát vậy, rốt cuộc không thể đề lên được chút nào, trong đầu của đối phương hình như chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là khiến cho gã đầu mình lìa hai nơi.
Loại cảm giác này, gã không bao giờ muốn gặp lại lần nữa.
Mấy tên kia liên tục hỏi này hỏi nọ khiến cho Thành sư huynh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lạnh lùng nói:
- Mặc kệ các ngươi có tin hay không, nhưng tên tiểu tử kia vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không phải mấy người chúng ta có thể làm gì được, thật sự rất quỷ dị, Huyền Linh học viện chúng ta khi nào thì có một tên tân sinh biến thái như vậy kia chứ?
Chương 227 Khiêu khích lần nữa
Thấy Thành sư huynh như vậy, mấy tên kia cũng không hoài nghi gì nữa, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy bán tin bán nghi, nhưng vẫn kiêng kỵ Diệp Huyền rất nhiều.
- Bất quá Thành sư huynh à, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Đám quý tộc thiếu gia đến từ vương thành như chúng ta bị một tên nông dân quê mùa dọa cho sợ tới mức bỏ chạy thục mạng, nếu truyền ra ngoài thì sau này mặt mũi chúng ta còn đâu nữa? sau này sao mà lăn lộn ở vương thành được đây?
- Đúng đó, Thành sư huynh à, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không phải chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác hay sao, sau này ở trong học viện cũng không thể ngẩng đầu lên được.
- Huống hồ gì hai cô nàng trong đình viện kia cũng không tệ, chậc chậc, hoa hồng dại nơi thôn dã, cư nhiên cũng có thể đặc sắc như vậy, so với mỹ nữ vương thành chúng ta cũng không hề thua kém chút nào.
- Thành sư huynh à, mỹ nữ cỡ này, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy hay sao?
Ánh mắt của Thành sư huynh trở nên âm trầm, cười lạnh nói:
- Bỏ qua? Trong từ điển của Thành Côn ta chưa từng có hai từ nãy, bất quá, tiểu tử kia đúng là có chút quỷ dị, bằng mấy người chúng ta thì căn bản không phải là đối thủ của hắn, xem ra ta nên đi tìm đại ca thôi.
- Thành sư huynh, chẳng lẽ ngươi đang nói tới Thành Vũ đại ca sao?
Bốn người giật mình nói.
- Đương nhiên rồi.
Thành sư huynh cười ngạo nghễ.
- Ha ha, tốt quá rồi, nếu như Thành Vũ đại ca ra tay thì hắn chết chắc rồi.
- Nghe nói Thành Vũ sư huynh năm trước cũng đã vào ban cao cấp của Huyền Linh học viện, đã trở thành võ sư nhất trọng rồi, muốn dạy dỗ tên tiểu tử này nhất định dễ như trở bàn tay.
- Ai kêu hắn đắc tội Thành sư huynh, chẳng lẽ tiểu tử này không biết ở bên ngoài đừng nên quá kiêu ngạo hay sao? Lát nữa sợ là hắn cũng phải hối hận không thôi.
- Đúng đó, tiểu tử kia lợi hại tới đâu đi nữa, chẳng lẽ có thể so được với Thành Vũ sư huynh hay sao?
- Đi, chúng ta đi tìm Thành Vũ đại ca ngay đi!
Cả đám người vẻ mặt hưng phấn, lén la lén lút biến mất bên ngoài đình viện.
Diệp Huyền lúc này đang khoanh chân ngồi trong mật thất của mình, thu liễm huyền thức, nhắm mắt dưỡng thần.
Tới vương thành rồi thì có thể bắt đầu tiến hành rất nhiều chuyện, Diệp Huyền cũng chuẩn bị chế định một kế hoạch cho chính mình.
Đầu tiên là võ hồn, mình bây giờ đã đột phá huyền võ cảnh rồi, dĩ nhiên có thể bắt đầu đề thăng võ hồn, đối với võ giả bình thường mà nói, chỉ cần có thể đề thăng võ hồn thì đã cảm tạ trời đất rồi.
Advertisements
Nhưng đối với người kiếp trước từng là hồn hoàng bát phẩm như Diệp Huyền nếu muốn đề thăng võ hồn của mình lên thì phải đề thăng tới hạn độ cao nhất, loại bình thường như tăng từ nhất tinh lên nhị tinh, Diệp Huyền chắc chắn sẽ không làm.
Bởi vậy cho nên tài liệu mà Diệp Huyền cần chuẩn bị sẽ nhiều hơn, hơn nữa hắn có được tam sinh võ hồn, cho nên độ khó khăn sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Tiếp theo, là tu luyện võ kỹ.
Võ giả huyền mạch cảnh chủ yếu là rèn luyện thân thể, quá trình đả thông huyền mạch thì không yêu cầu cao đối với võ kỹ, nhưng tới linh võ cảnh thì có thể bắt đầu tiếp xúc với một ít võ kỹ, tới huyền võ cảnh thì lại càng phát dương quang đại võ kỹ.
Công pháp thì Diệp Huyền đã tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên rồi, phương diện võ kỹ thì rất nhiều võ kỹ Diệp Huyền căn bản không cần học cũng có thể nắm giữ và thi triển thuần thục, nhưng có một chút võ kỹ lại yêu cầu rất lớn với thân thể và huyền khí, Diệp Huyền cần phải học lại từ đầu.
Rất nhiều võ kỹ thậm chí cần dùng tới rất nhiều tài liệu, trong số đó có không ít tài liệu vô cùng sang quý, ở Lam Nguyệt thành căn bản không thể tìm được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để Diệp Huyền tới vương thành học, hy vọng có thể đột phá được ở đây.
- Võ giả tới cảnh giới võ sư thì bắt đầu thối luyện, chuẩn bị ngưng luyện huyền khí thành huyền lực, nhưng bất kể là thần ma cửu biến, huyền công hay thần công kim cương bất diệt đều chỉ là nhập môn đơn giản mà thôi, có thể tưởng tượng ra khi tu luyện tới cực hạn thì nhất định phải tiêu hao rất nhiều bảo vật, mà cửu chuyển thánh thể mà ta tu luyện thì càng hơn thế nữa.
- Loại thần thông này lấy thân thể làm lò luyện, huyền lực làm chân hỏa, võ hồn làm bản nguyên, thối luyện lẫn nhau, từ đó luyện thành bất diệt thánh thể.
Diệp Huyền cũng phải suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới chọn lựa tu luyện loại võ học luyện thể này.
Cửu chuyển thánh thể, cộng phân cửu chuyển, mỗi nhất chuyển đều vô cùng gian nan, một vị võ đế cửu thiên kiếp trước, trải qua sinh tử, tìm được bên trong một tòa di tích viễn cổ.
Sau này vị võ đế cửu thiên kia thân vẫn đạo tiêu, cửu chuyển thánh thể này cũng lưu truyền ra từ cao tầng của các thế lực đỉnh tiêm trong đại lục.
Thiên Huyền đại lục có rất nhiều cường giả từng cố gắng tu luyện cửu chuyển thánh thể này, nhưng bởi vì điều kiện vô cùng hà khắc, những người có thể tu luyện thành công tam chuyển đầu đã rất ít, còn lục chuyển thì gần như chẳng có ai.
Thậm chí có người từng nói chắc nịch rằng cửu chuyển thánh thể này căn bản chính là một công pháp luyện thể bị khiếm khuyết, căn bản không thể nào luyện thành được.
Dần dà, Thiên Huyền đại lục cũng chẳng còn mấy ai tu luyện cửu chuyển thánh thể này nữa.
Nhưng Diệp Huyền biết, công pháp luyện thể này cũng không phải bị khiếm khuyết gì, mà là điều kiện của nó vô cùng hà khắc, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với thiên phú, tâm tính và đủ mọi thứ đối với võ giả, lại cần lượng tài nguyên khổng lồ, một khi luyện thành thì tuyệt đối sẽ có uy lực nghịch thiên.
Diệp Huyền kiếp trước bắt đầu rất kém, tuy rằng cuối cùng cũng trở thành võ hoàng bát giai, nhưng khả năng phát triển về sau lại kém rất nhiều, cho nên kiếp này Diệp Huyền không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm tương tự.
Hơn nữa, kiếp trước lúc sắp chết, chuyện mà hắn gặp được ở huyền vực thần bí cũng làm cho trong lòng hắn có cảm giác nguy cơ.
- Vùng đất thần bí đó, nguy cơ trùng trùng, vô cùng bất phàm, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tạo ra, cho dù là lấy tạo nghệ và thực lực của ta lúc ấy cũng phải bỏ mạng, hy vọng đây chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi, nếu như có người cố ý sắp đặt thì chỉ sợ Thiên Huyền đại lục này đã sớm không còn yên bình rồi.
Đối với việc bỏ mạng kiếp trước, Diệp Huyền vẫn luôn không nghĩ nhiều, nhưng sự kiêng kị trong lòng vẫn chưa từng tan biến.
Chương 228 Diệp Huyền phát uy (1)
Cho nên, sau khi sống lại, hắn nhìn qua có vẻ như không thèm quan tâm, hưởng thụ nhân sinh, nhưng hắn luôn nói với bản thân mình rằng, kiếp này, hắn phải đi xa hơn, trở nên mạnh hơn, mới có tư cách thăm dò nơi thần bí khiến hắn bỏ mạng đó lần nữa.
Mỗi một bước, đều phải cẩn thận toan tính tới tận cùng, đây cũng là điều Diệp Huyền đang làm hiện tại.
- Tu luyện cửu chuyển thánh thể, đầu tiên cần dùng ngũ hành chi lực để thối luyện, mà ngũ hành chi lực tinh thuần ở sơ kỳ thì chỉ có ngũ hành chi tinh mới có thể cung cấp, xem ra, ta cần phải nghĩ cách tìm một ít ngũ hành chi tinh mới được.
Diệp Huyền hơi trầm ngâm.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng vang, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong cảm ngộ.
- Hửm?
Diệp Huyền mở cửa mật thất, phóng xuất huyền thức ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong đình viện chẳng biết từ khi nào lại có một đám người, kẻ dẫn đầu mặc kính phục màu đen, vẻ mặt ngạo mạn, sau lưng gã còn có vài kẻ đang đứng vô cùng hùng hổ, chính là mấy tên Thành Côn lúc nãy vừa tới gây chuyện.
Ngoài ra thì ba người Phượng Nhu Y, Lãnh Dĩnh Oánh và Trần Tinh đều đứng trong sân, trong đó Trần Tinh ngã ra đất, khóe miệng có vết máu, bộ dạng có chút chật vật, còn Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì vẻ mặt phẫn nộ, thở hồng hộc, huyền khí trên người cũng hơi suy yếu, rõ ràng vừa trải qua một trận đại chiến.
Huyền Linh học viện vô cùng cẩn thận khi xây dựng khu vực ký túc xá, hiệu quả cách âm của mật thất dùng để tu luyện trong học viện vô cùng tốt, hơn nữa lúc trước Diệp Huyền tận lực thu liễm huyền thức, cho nên không cảm nhận được xung đột bên ngoài.
Rầm rầm rầm!
Tên thiếu niên tên gọi Ngô Lãng ánh mắt hung tợn, dùng sức đập cửa phòng của Diệp Huyền, đập phá hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, sắc mặt khó coi la lên:
- Thành sư huynh, bên trong hình như không có động tĩnh gì hết.
Tên thiếu niên mặc kính phục màu đen lạnh lùng nhìn Thành Côn, nói:
- Thành Côn, kẻ mà ngươi nói đâu? Thật sự ở trong đó sao?
Thành Côn đứng trước mặt thiếu niên này dường như có chút sợ sệt, lí nhí đáp lời:
- Đại ca, lúc nãy tiểu tử đó đúng là ở trong phòng đó, bất quá bây giờ thì không biết nữa.
Thiếu niên mặc kính phục màu đen lập tức tỏ vẻ khó chịu, chợt nghe Ngô Lãng nói:
- Thành sư huynh, có cần ta đạp cửa của hắn không? Ta thấy hắn biết rõ Thành Vũ đại ca cho nên mới sợ hãi trốn ở trong đó không dám đi ra. Chúng ta cứ trực tiếp xông vào đi, để xem hắn còn trốn đi đâu được.
- Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi muốn rước đội chấp pháp của học viện tới đây hay sao? Tự ý xông vào ký túc xá của học viên là tội nặng đó.
Thanh niên mặc hắc y tức giận mắng lên một tiếng, ánh mắt khinh thường, sau đó quay sang nhìn Trần Tinh.
Thành Côn thấy thế thì lập tức hiểu ra, đi tới trước mặt Trần Tinh.
- Tiểu tử, nói mau đi, tên thiếu niên vừa rồi ở cùng với các ngươi đi đâu rồi?
Trần Tinh kiệt ngạo nhìn gã, phun một ngụm nước bọt lẫn máu lên mặt Thành Côn,
- Ta khinh!
- Ngươi muốn chết!
Thành Côn giận tím mặt, đá một cước về phía Trần Tinh.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thấy thế thì sắc mặt lập tức khẽ biến, thân thể lập tức lao ra, cố gắng cứu viện, chợt thấy thanh niên hắc y kia đánh ra một chưởng.
Ầm một tiếng, một đạo kình khí tựa như cầu vồng nhoáng một cái liền ngăn trước mặt hai người, trực tiếp đánh bay Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cùng lùi lại vài bước, lúc này mới dừng lại được, bộ ngực cao ngất phập phồng kịch liệt.
- Hai người các ngươi ngoan ngoãn đứng đó nhìn đi, chớ có lộn xộn.
Thanh niên hắc y thản nhiên nói, ánh mắt cao ngạo, trên người gã phát ra một loại phong độ ngạo mạn đứng trên tất thảy, loại cao quý và kiêu ngạo của kẻ đệ tử quý tộc còn cao hơn cả Thành Côn.
Đây là một loại khí tràng có được khi bản thân có được thực lực cường hãn mang tới.
Rầm!
Trần Tinh bị đá trúng một cước, bay thẳng ra ngoài, thân hình lăn trên mặt đất hơn mười mét, đụng trúng bậc thang trong đình viện mới dừng lại.
- Khụ khụ!
Trần Tinh phun ra hai búng máu, ánh mắt hung ác:
- Tiểu tử, có ngon thì ngươi cứ đánh chết ta đi, bằng không những gì ngươi đã làm, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.
- Ha ha ha, trả lại gấp bội, chỉ bằng ngươi sao? Đời này cũng khó mà làm được.
Thành Côn bước từng bước lên, nhếch môi:
- Nói mau, tên tiểu tử kia rốt cuộc đi đâu rồi? Có phải ở trong phòng hay không?
Kẹt!
Gã vừa dứt lời thì cửa phòng của Diệp Huyền đột nhiên mở ra, một thân ảnh lạnh lùng từ tốn bước ra.
- Diệp Huyền!
- Huyền thiếu!
Ba người Lãnh Dĩnh Oánh, Phượng Nhu Y và Trần Tinh đều kinh hỉ mở miệng.
- Xú tiểu tử, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi, gia gia của ngươi đều gõ cửa nửa ngày rồi, nếu như ngươi còn không bước ra thì ta còn tưởng là ngươi đã thành con rùa đen rụt cổ trốn chui trốn nhủi trong đó rồi chứ.
Trước cửa Diệp Huyền, tên Ngô Lãng kia đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mới cười lạnh:
- Vị này chính là Thành Vũ của chúng ta, chính là học viên ban cao cấp của Huyền Linh học viện, nếu như ngươi biết điều thì…
Ngô Lãng chậm rãi nói, vẻ ngạo mạn trên mặt khó mà tả nổi.
Gã còn chưa nói xong thì Diệp Huyền đột nhiên động, phanh một tiếng, chân phải của hắn nhanh như chớp, đá một cước thật mạnh lên ngực của Ngô Lãng, tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên, Ngô Lãng đau đớn mặt mũi vặn vẹo bị đánh bay ngược ra, miệng phun máu tươi, rớt ngay trước mặt của tên Thành Vũ sư huynh kia như chó chết, đau đớn kêu la vặn vẹo.
Diệp Huyền vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn tới gã một cái, chỉ nhìn về phía Trần Tinh, hỏi dò:
- Trần Tinh, ngươi không sao chứ?
- Khụ khụ, ta không sao, bất quá nếu như ngươi còn không ra thì sợ là sẽ có chuyện rồi.
Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Bá!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Trần Tinh, cho gã dùng một viên đan dược, sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thành Vũ.
- Thành đại ca, chính là tên tiểu tử này.
Thành Côn biến sắc, trong lòng vẫn còn sợ hãi với Diệp Huyền, cho nên vội vàng lên tiếng.
- A, người ngươi nói chính là hắn sao?
Thanh niên hắc y cười nhạt nhìn Diệp Huyền, trên người mang theo ngạo khí coi trời bằng vung, giống như quân vương cao cao tại thượng đang nhìn thần dân của mình, cười nghiền ngẫm:
- Thoạt nhìn có vẻ cũng bình thường thôi, tiểu tử, ngươi tên là gì? Thành Vũ ta không đánh với những kẻ vô danh.
Diệp Huyền chậm rãi đi về phía trước, mặt không biểu tình, ánh mắt như hàn băng rơi vào trên người đám Thành Côn.
Chương 229 Diệp Huyền phát uy (2)
- Vừa rồi tha cho các ngươi đi, xem ra là ta quá nhân từ rồi, không ngờ các ngươi còn dám trở về, lại còn dám ra tay với bạn của ta, nếu đã như vậy thì lần này các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng như vậy nữa.
Huyền Linh học viện dù sao cũng chỉ là một học viện, cho nên lúc nãy khi đám người Thành Côn kiêu ngạo như vậy Diệp Huyền cũng không ra tay hung ác làm gì.
Vốn còn cho rằng sau khi bọn họ bỏ đi thì có thể thu liễm một chút, ngoan ngoãn cút xéo, xem ra hắn vẫn nghĩ quá đơn giản rồi, tâm tư của đám người này tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Thấy Diệp Huyền không trả lời mình, ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống:
- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đó, lẽ nào ngươi không nghe thấy hay sao? Thành Côn nói ngươi rất ngông cuồng, quả nhiên không sai, chắc là ở quê nhà càn rỡ quen rồi cho nên tới vương thành cũng như vậy, nếu vậy thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi kiêu ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi lớn mà thôi.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Kiêu ngạo phải là các ngươi mới đúng chứ?
- Tiểu tử, ngươi rất thú vị.
Sắc mặt Thành Vũ âm lãnh, tức giận tới mức bật cười:
- Hy vọng lát nữa ngươi vẫn có thể như vậy.
- Đại ca, cho hắn một bài học nhớ đời đi.
Thành Côn có chút khiếp đảm lui về phía sau một bước, nghiêm giọng quát lên.
- Phế vật, ngay cả một tân sinh cũng không giải quyết được.
Thành Vũ khinh thường trừng mắt nhìn Thành Côn, trong mắt lộ ra một tia chán ghét, chợt quay đầu lại nói:
- Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi biết phải làm một tân sinh thế nào.
Lời vừa dứt thì Thành Vũ cười lạnh một tiếng, huyền khí bành trướng như sóng dậy ầm ầm phóng ra từ trên người của gã, lực lượng huyền khí nồng đậm hóa thành con sóng mãnh liệt, chấn nhiếp cả đình viện.
- Võ sư huyền võ cảnh!
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đồng thời kinh hô thành tiếng, trên người Thành Vũ này phát ra huyền khí mãnh liệt, gần như hóa thành thực chất, khác với những người khác, tính ra thì mạnh hơn gấp mấy lần, đây căn bản không phải võ sĩ linh võ cảnh có thể đạt tới, lực lượng này chỉ có võ sư huyền võ cảnh mới có thể có được.
- Đúng rồi, lúc trước hình như mấy người Thành Côn từng nói qua, người này tới từ ban cao cấp, hóa ra là võ sư huyền võ cảnh!
Ánh mắt của mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều trở nên ngưng trọng.
Huyền võ cảnh và linh võ cảnh hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau, đại biểu cho hai loại sức chiến đấu hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng lúc ở tửu điếm, Diệp Huyền có thể dễ dàng đáng bại được võ sĩ tam trọng là Hương Mính quận chúa, nhưng Thành Vũ đạt tới huyền võ cảnh căn bản không phải Hương Mính quận chúa có thể so sánh được, Diệp Huyền thật sự có thể cản nổi hay không?
- Khí tức thật khủng khiếp, quả nhiên không hổ là Thành đại ca.
Bên phía Thành Côn, mấy tên thiếu niên kia cũng kinh hô lên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
- Huyền thiếu, dạy cho đám người này một bài học nhớ đời để báo thù cho ta đi.
Chỉ có Trần Tinh là có lòng tin tuyệt đối vào Diệp Huyền, sau khi dùng đan dược mà Diệp Huyền đưa xong thì lập tức liền khỏe re, đứng dậy hưng phấn hô hào.
- Bây giờ có phải là ngươi có chút hối hận rồi không?
Thành Vũ nhếch môi cười, chậm rãi bước về phía trước, muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong mắt của Diệp Huyền.
Advertisements
Gã thích loại cảm giác đứng trên những kẻ khác như thế này, cảm giác bản thân cao cao tại thượng, giống như là quân vương quản sống chết của kẻ khác.
Nhưng kết quả lại khiến cho gã thất vọng, đôi mắt của Diệp Huyền lặng yên như hồ nước sâu thẳm, không chút rung động nào.
- Hối hận? Kẻ nên hối hận chính là ngươi mới đúng!
Diệp Huyền cũng chậm rãi bước lên, thản nhiên nói.
- Tiểu tử giỏi lắm!
Ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống, theo như gã thấy, đối mặt với một học viên cũ của ban cao cấp, tân sinh như Diệp Huyền đáng lẽ nên lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, hoặc là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng.
Nhưng thực tế thì tất cả những chuyện đó không hề xảy ra, loại thái độ cuồng vọng của Diệp Huyền lại khiến cho Thành Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
- Vậy thì ta sẽ đánh tới khi ngươi hối hận.
Hừ lạnh một tiếng, Thành Vũ đột nhiên bước tới một bước, ầm ầm một tiếng, trên đầu quyền của gã, huyền khí lưu chuyển, đánh mạnh ra.
Một quyền này đánh ra như long hổ rít gào, kình khí quét ngang, tiếng xé gió vang lên vù vù trong đình viện, giống như lốc xoáy tiến tới, hủy diệt tất thảy.
Trước mặt bao người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, tay phải cũng giơ lên, vung ra ngoài.
- Lại muốn liều mạng đối quyền với ta, tiểu tử nhà ngươi thật đủ cuồng vọng, vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác!
Ánh mắt của Thành Vũ lộ ra vẻ độc ác, lực lượng huyền võ cảnh nhất trọng triệt để phóng thích ra, một quyền này của gã giống như muốn triệt để phế tay phải của Diệp Huyền đi.
Trong hư không, hai đầu quyền nháy mắt liền va chạm với nhau.
- Rắc rắc!
- Á!
Một màn khiến cho mọi người không ngờ tới lại xảy ra, hai quyền chạm nhau, kẻ bị thương không phải Diệp Huyền mà chính là Thành Vũ kia.
Lực lượng mạnh mẽ khiến cho xương tay của gã gãy nát từng đoạn, rũ xuống mềm oặt, đồng thời, cổ họng của gã xuất hiện một bàn tay ma quỷ, xách thân thể của gã giơ lên cao.
- Vốn liếng để ngươi ngông cuồng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Thực lực yếu như vậy còn dám tới trước mặt ta kêu gào? Đúng là nực cười.
Diệp Huyền nhìn vào tên Thành Vũ đang giãy dụa kia, hàn khí trên người tỏa ra vô cùng dọa người, còn đám Thành Côn đứng kế bên thì hoàn toàn ngây dại, không dám tin rằng Diệp Huyền lại mạnh tới mức này.
Thành Vũ đại ca đường đường là học viên ban cao cấp, võ sư nhất trọng, đánh với thiếu niên tân sinh này cư nhiên không đỡ nổi một chiêu, đây là bọn họ bị hoa mắt rồi sao?
- Đáng chết!
Bị một quyền của Diệp Huyền phế mất tay trái, yết hầu lại bị bóp chặt, Thành Vũ vừa thẹn vừa giận, gương mặt nháy mắt liền trướng lên đỏ bừng.
Bá!
Đột nhiên, tay trái của gã lóe lên một đạo hàn quang, không biết từ khi nào thì trong tay của Thành Vũ cư nhiên lại có thêm một thanh chủy thủ, chủy thủ đen kịt, ra tay tàn nhẫn như rắn rết, đâm vào bụng của Diệp Huyền nhanh như chớp, nếu như một kích này đánh trúng thì kết cục không thủng ngực lủng bụng.
Ngay tại lúc Thành Vũ sắp đâm trúng Diệp Huyền thì bịch một tiếng, tay trái của Diệp Huyền cư nhiên bắt lấy cổ tay trái của Thành Vũ, khiến sắc mặt của Thành Vũ nháy mắt liền trắng bệch.
- Thủ đoạn quả nhiên độc ác.
Chương 230 Chỉ điểm tu luyện (1)
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, tay trái dùng sức siết chặt, răng rắc một tiếng, Thành Vũ liền khàn giọng kêu lên đau đớn, gương mắt trắng bệch, trên trán tứa mồ hôi to như hạt đậu.
Cổ tay của gã cư nhiên bị Diệp Huyền thẳng tay bóp nát.
Lúc này, trong lòng Thành Vũ rốt cuộc mới cảm thấy sợ hãi thật sự.
- Thực lực của các hạ rất mạnh, tại hạ xin bội phục, là do ta lỗ mãng, thả ta ra, ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Thành Vũ bị Diệp Huyền siết cổ, hai tay đã gãy nát, chỉ có thể khó khăn lên tiếng.
- Bây giờ lại muốn rời đi? Vừa rồi không phải ngươi vẫn còn rất kiêu ngạo sao? Ta muốn hỏi, bây giờ ngươi đã hối hận chưa?
Lời nói như nhau, nhưng thốt ra từ trong miệng Diệp Huyền, lọt vào trong tai Thành Vũ thì lại vô cùng chói tai, khiến cho thân thể của gã không khỏi run lên, trong lòng của gã nháy mắt liền sinh ra cảm giác vô cùng nhục nhã.
Nhưng gã chỉ trướng đỏ bừng mặt mũi, không thốt lên nửa câu nào, hàn khí lạnh lẽo của Diệp Huyền khiến cho kẻ đã trải qua rất nhiều trận chiến như Thành Vũ biết rõ, thiếu niên này tuyệt đối có quyết tâm có thể ra tay độc ác.
Dưới khí thế của Diệp Huyền, tâm tính cao ngạo của gã triệt để sụp đổ, thứ còn lại chỉ là cảm giác sợ hãi và xấu hổ.
Gã chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.
- Phế vật!
Diệp Huyền đá một cước lên giữa ngực của Thành Vũ, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, còn gã thì bị đá bay ra ngoài.
- Sau này trước khi muốn ra mặt cho người khác thì phải xem xét kĩ lại thực lực của mình trước đã, không phải bất kỳ người nào ngươi cũng có thể dạy dỗ được đâu.
Lời của Diệp Huyền thản nhiên truyền vào trong tai của Thành Vũ, khiến cho trong lòng gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ánh mắt của Diệp Huyền lại chuyển sang người bọn Thành Côn.
- Ngươi…. ta… tha cho bọn ta đi, bọn ta biết sai rồi, bọn ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi nữa, bọn ta xin thề.
Đám người Thành Côn nơm nớp lo sợ, không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
- Bây giờ biết sai là đủ rồi sao? Vừa rồi không phải các ngươi vẫn còn kiêu ngạo kêu gào hay sao, hơn nữa còn ra tay đánh bằng hữu của ta nữa kia mà?
Đám người kia ngang ngược càn rỡ quen thói rồi, luôn hoành hành bá đạo, mới đầu còn cho rằng mình dễ bắt nạt nên muốn dạy dỗ một trận đuổi ra khỏi ký túc xá, sau khi bị dọa sợ bỏ chạy xong cư nhiên còn không cam lòng, đi tìm người tới trả thù, lại còn đả thương bạn của hắn.
Tới bây giờ biết không dễ chọc thì lại muốn nhận sai để rời đi, trong thiên hạ này có chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu như thực lực của hắn không bằng đối phương thì lúc này người nằm ở đây chính là hắn và Trần Tinh rồi.
- Cho các ngươi một lời khuyên, sau này trước khi các ngươi muốn dạy dỗ người khác, thể hiện uy phong gì đó thì cũng phải chuẩn bị tốt rằng mình sẽ bị dạy dỗ đi.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì thân hình đột nhiên động, nháy mắt liền đến trước mặt đám người Thành Côn, hai đấm liên tục đánh ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, gần như chỉ trong thoáng chốc, đám người Thành Côn đều bị đánh bay ra, miệng phun máu tươi, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu khúc, nhất thời, trong đình viện không còn bất kỳ người nào có thể đứng thẳng được nữa.
- Còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ngồi lại chơi với ta sao, không mau cút đi cho ta.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mắt lóe ra quang mang bén nhọn.
- Chúng ta cút, lập tức cút đây!
Đám người Thành Côn chật vật bò dậy, cả đám dìu nhau tập tễnh rời khỏi đình viện.
Advertisements
- Diệp Huyền, ngươi cư nhiên có thể đánh bại được cả võ sư nhất trọng, khai thực đi, ngươi bây giờ rốt cuộc là cấp bậc gì.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đều đi tới, vẻ mặt không dám tin.
- Huyền võ cảnh nhất trọng.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Cái gì? Võ sư nhất trọng!
Ba người Lãnh Dĩnh Oánh hoàn toàn trợn mắt, Trần Tinh thì lại càng không dám tin.
- Cũng chỉ là võ sư nhất trọng mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên.
Diệp Huyền sờ sờ mũi nói.
- Võ sư nhất trọng còn nói cũng chỉ là?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ toàn vẻ kinh hãi, hết nói nổi.
Diệp Huyền này lúc còn ở Tinh Huyền học viện chỉ mới là võ giả nhất trọng, lúc này còn chưa tới một năm lại đột phá tới võ sư nhất trọng, tốc độ cỡ này, các nàng trước kia chưa từng nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.
Phải biết rằng mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều lớn hơn Diệp Huyền một tuổi, tới bây giờ bất quá cũng chỉ mới là võ sĩ nhất, nhị trọng mà thôi.
- Không được, không được, ta vẫn cho rằng bản thiếu gia ta là thiên tài, bây giờ nhìn lại thì không khác gì kẻ ngu ngốc hết, Huyền thiếu, tốc độ tu luyện của ngươi quá biến thái rồi, Trần Tinh ta bội phục.
Trần Tinh ngửa mặt lên trời la hét, vẻ mặt sùng bái, gã và Diệp Huyền đều như nhau, trong khoảng thời gian ngắn gần đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng gã chỉ từ tam mạch đột phá tới võ sĩ nhất trọng mà thôi.
Vốn còn tự cho rằng bản thân mình thiên tư trác tuyệt, xưa nay hiếm có, lúc ở Lam Nguyệt thành còn khoe khoang khắp nơi vô cùng đắc ý, bây giờ nhìn thấy tiến bộ của Diệp Huyền thì lòng tự tin lập tức bị đả kích lớn.
So với Diệp Huyền thì gã căn bản chẳng là gì hết.
- Được rồi, Trần Tinh ngươi cũng đừng có ở đó oán trách nữa, lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần chăm chỉ tu luyện công pháp mà ta dạy cho ngươi thì trong vòng một tháng cũng có thể có khả năng đột phá tới võ sĩ nhị trọng.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Giai đoạn võ sĩ linh võ cảnh, võ giả tu luyện, chỉ cần hấp thu huyền khí trong đất trời, mở rộng huyền hải, chứa đầy huyền khí trong cơ thể mình.
Còn công pháp mà Diệp Huyền đã giúp Trần Tinh sửa đổi qua, chỉ cần tu luyện theo công pháp đã sửa đổi qua đó thì số lượng huyền khí hấp thu được trong lúc tu luyện sẽ vượt xa số lượng của người bình thường hấp thu được, trong vòng một tháng lại đột phá thêm lần nữa cũng không phải chuyện khó khăn gì.
- Công pháp ngươi dạy hắn?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Diệp Huyền, hai người bán tín bán nghi nhìn về phía Diệp Huyền.
- Không bằng ta cũng sửa đổi công pháp của hai người các ngươi một chút đi vậy.
Diệp Huyền trầm tư một hồi rồi nói.
Nhân phẩm của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, hắn cảm thấy có thể tin được, hơn nữa mọi người đều tới từ Lam Nguyệt thành, giúp đỡ lẫn nhau một phen cũng không có gì.
Rầm!
Trần Tinh còn chưa nói hết thì Diệp Huyền đã về phòng của mình đóng cửa lại.
- Huyền thiếu hẹp hòi quá đi, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, hào phóng với tình nhân của mình như vậy, nhưng lại keo kiệt với bạn bè, đúng là quen nhầm bạn xấu mà.
Trần Tinh nhăn nhó lầm bầm.
- Ngươi nói cái gì?
Bên cạnh bắn tới ánh mắt gần như có thể giết người của Lãnh Dĩnh Oánh.
- Không có gì, cái này, vừa rồi cảm ơn nhiều.
Trần Tinh phóng cái vèo về phòng mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi gã tu luyện công pháp mà Diệp Huyền đã thay đổi kia, cũng cảm thấy bị thuyết phục không thôi đối với dũng khí và khí phách ban nãy mình đại phát thần uy, một mình độc đấu bốn tên, mặc dù bị thương, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bên ngoài đình viện, bốn tên thiếu niên đuổi theo hoa phục thiếu niên với vẻ không cam lòng, ủ rũ, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.
- Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy, sao ngươi không nói một lời đã bị tiểu tử kia chế phục rồi?
- Đúng đó, Thành sư huynh, vừa rồi có chuyện gì vậy?
- Không phải là vì ngươi muốn bày ra một mặt phong độ của ngươi trước mặt hai vị mỹ nữ kia mà cố ý không đánh trả đấy chứ? Cái này không giống phong cách của ngươi chút nào.
Cả đám đều mở miệng hỏi, cảm thấy không dám tin với biểu hiện của Thành sư huynh khi nãy.
- Im miệng hết cho ta.
Sắc mặt của Thành sư huynh kia tái mét, tức giận mắng một tiếng, lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người kia, cả đám lập tức ngậm miệng lại.
Tuy rằng lúc nãy Thành sư huynh bị mất mặt, nhưng thực lực cường đại và uy nghiêm của gã lúc trước vẫn khiến đám người kia không dám trả lời.
Bất quá mới im lặng được một lúc thì một tên tính tình nóng nảy vẫn nhịn không được.
- Thành sư huynh, vừa rồi rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Tiểu tử kia ra tay với ngươi, ngươi cư nhiên không đánh trả gì hết, để mặc cho hắn sỉ nhục, thế này hoàn toàn không giống ngươi chút nào.
- Đúng đó, Thành sư huynh, không phải là vì hai nữ nhân kia đấy chứ?
- Ta biết rồi, Thành sư huynh, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn, cố ý ra vẻ nhã nhặn để gạ gẫm hai cô nàng kia chứ gì!
- Hóa ra là vậy, chẳng trách lúc nãy Thành sư huynh không đánh trả, ra là muốn giữ hình tượng.
Cả đám người không im lặng được bao lâu liền nói nhăng nói cuội.
Thành sư huynh không biết nên nói sao, đầu óc của đám người kia quả thực chỉ toàn đậu hủ, vì trang nhã nhặn trước mặt hai nữ nhân mà Thành Côn gã sẽ cố ý để cho người ta đánh sao? Đúng là nói chuyện không dùng não.
- Các ngươi đừng nói nhiều nữa, tiểu tử vừa rồi ta thấy không đơn giản chút nào.
Thành Côn sắc mặt khó coi mở miệng nói.
Gã vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ra.
Thành sư huynh thế này là sao đây? Vừa rồi bị người ta đánh không đánh trả thì thôi, bây giờ cư nhiên còn nói đối phương không đơn giản, Thành sư huynh từ xưa tới giờ cao ngạo đã quen rồi, từ khi nào thì trở thành một kẻ yếu đuối sợ sệt thế này?
Bọn họ đều hiểu rõ Thành sư huynh, biết rõ Thành sư huynh rất cao ngạo, tự phụ, mắt cao hơn đầu, căn bản luôn xem thường người khác.
Nhưng lúc này gã lại nói như vậy.
Đây rõ ràng là tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình mà.
- Thành sư huynh, bất quá chỉ là một tên quê mùa mà thôi, có gì mà không đơn giản chứ.
- Đúng đó, bằng không chúng ta quay lại đánh bọn họ một trận đi.
- Các ngươi thì biết cái khỉ gì.
Thành sư huynh cắt lời của mấy tên kia, trên trán nổi gân xanh, tức giận mắng lên:
- Một đám vô dụng các ngươi, chỉ một võ sĩ nhất trọng cũng không thể bắt được, tới đối phó tiểu tử kia căn bản là đi tìm chết. Các ngươi không biết, không phải vừa rồi ta không đánh trả, mà căn bản là không thể đánh trả được, thực lực của đối phương thâm sâu khó dò, lão tử thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
- Cái gì?
- Không thể nào!
- Một tên tiện dân quê mùa có thể khiển cho Thành sư huynh ngươi không thể đánh trả?
Chỉ nháy mắt, mấy tên gần như không dám tin vào lỗ tai mình, tròng mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra.
Bọn họ muốn tìm kiếm chút mánh khóe lừa gạt nào đó từ biểu lộ của Thành sư huynh.
Nhưng mặt mũi Thành sư huynh tái mét thế kia, rõ ràng không phải đang nói chơi.
Bởi vì vậy cho nên sắc mặt của bốn tên còn lại rốt cuộc cũng thay đổi.
- Thành sư huynh, sao mà ngươi suýt mất mạng được? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia có ba đầu sáu tay hay sao?
- Đúng đó, nhìn bộ dạng của hắn cũng không có gì đặc biệt, khí tức trên người cũng không phải rất mãnh liệt, chỉ là một tân sinh bình thường mà.
- Đúng đó, tân sinh thường thôi, năm nay gia nhập Huyền Linh học viện cơ bản đều là võ sĩ nhất trọng, cho dù có lợi hại đi nữa, nhưng Thành sư huynh ngươi là võ sĩ nhị trọng, khả năng có thể khiến ngươi không thể đánh trả được cũng không lớn đâu?
Mặc dù biết Thành sư huynh không phải đang nói giỡn, nhưng trong lòng đám này vẫn không dám tin, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, căn bản không nghĩ ra Diệp Huyền có gì đặc biệt.
Một thiếu niên thoạt nhìn không lớn như vậy, cư nhiên có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như Thành sư huynh không thể đánh trả được, thiếu chút nữa còn mất mạng, chuyện này căn bản nghe cứ như người si nói mộng.
- Ta cũng không biết, nhưng tiểu tử này rất quái dị.
Thành sư huynh nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, đừng nói bốn tên kia không tin nổi, chính bản thân gã bây giờ cũng khó mà tin được đây.
Theo đạo lý thì trong Huyền Linh học viện này căn bản không có bất kỳ tân sinh nào có thể khiến cho võ sĩ nhị trọng như gã cảm thấy sợ hãi mới đúng.
Nhưng loại cảm giác sinh tử nằm trong tay người khác lại khiến cho gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thực ra thì Thành sư huynh cũng không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khi Diệp Huyền tới gần và xách gã lên thì huyền khí, võ hồn toàn thân đều giống như triệt để tan nát vậy, rốt cuộc không thể đề lên được chút nào, trong đầu của đối phương hình như chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là khiến cho gã đầu mình lìa hai nơi.
Loại cảm giác này, gã không bao giờ muốn gặp lại lần nữa.
Mấy tên kia liên tục hỏi này hỏi nọ khiến cho Thành sư huynh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lạnh lùng nói:
- Mặc kệ các ngươi có tin hay không, nhưng tên tiểu tử kia vô cùng quỷ dị, tuyệt đối không phải mấy người chúng ta có thể làm gì được, thật sự rất quỷ dị, Huyền Linh học viện chúng ta khi nào thì có một tên tân sinh biến thái như vậy kia chứ?
Chương 227 Khiêu khích lần nữa
Thấy Thành sư huynh như vậy, mấy tên kia cũng không hoài nghi gì nữa, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy bán tin bán nghi, nhưng vẫn kiêng kỵ Diệp Huyền rất nhiều.
- Bất quá Thành sư huynh à, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Đám quý tộc thiếu gia đến từ vương thành như chúng ta bị một tên nông dân quê mùa dọa cho sợ tới mức bỏ chạy thục mạng, nếu truyền ra ngoài thì sau này mặt mũi chúng ta còn đâu nữa? sau này sao mà lăn lộn ở vương thành được đây?
- Đúng đó, Thành sư huynh à, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không phải chúng ta sẽ trở thành trò cười cho người khác hay sao, sau này ở trong học viện cũng không thể ngẩng đầu lên được.
- Huống hồ gì hai cô nàng trong đình viện kia cũng không tệ, chậc chậc, hoa hồng dại nơi thôn dã, cư nhiên cũng có thể đặc sắc như vậy, so với mỹ nữ vương thành chúng ta cũng không hề thua kém chút nào.
- Thành sư huynh à, mỹ nữ cỡ này, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy hay sao?
Ánh mắt của Thành sư huynh trở nên âm trầm, cười lạnh nói:
- Bỏ qua? Trong từ điển của Thành Côn ta chưa từng có hai từ nãy, bất quá, tiểu tử kia đúng là có chút quỷ dị, bằng mấy người chúng ta thì căn bản không phải là đối thủ của hắn, xem ra ta nên đi tìm đại ca thôi.
- Thành sư huynh, chẳng lẽ ngươi đang nói tới Thành Vũ đại ca sao?
Bốn người giật mình nói.
- Đương nhiên rồi.
Thành sư huynh cười ngạo nghễ.
- Ha ha, tốt quá rồi, nếu như Thành Vũ đại ca ra tay thì hắn chết chắc rồi.
- Nghe nói Thành Vũ sư huynh năm trước cũng đã vào ban cao cấp của Huyền Linh học viện, đã trở thành võ sư nhất trọng rồi, muốn dạy dỗ tên tiểu tử này nhất định dễ như trở bàn tay.
- Ai kêu hắn đắc tội Thành sư huynh, chẳng lẽ tiểu tử này không biết ở bên ngoài đừng nên quá kiêu ngạo hay sao? Lát nữa sợ là hắn cũng phải hối hận không thôi.
- Đúng đó, tiểu tử kia lợi hại tới đâu đi nữa, chẳng lẽ có thể so được với Thành Vũ sư huynh hay sao?
- Đi, chúng ta đi tìm Thành Vũ đại ca ngay đi!
Cả đám người vẻ mặt hưng phấn, lén la lén lút biến mất bên ngoài đình viện.
Diệp Huyền lúc này đang khoanh chân ngồi trong mật thất của mình, thu liễm huyền thức, nhắm mắt dưỡng thần.
Tới vương thành rồi thì có thể bắt đầu tiến hành rất nhiều chuyện, Diệp Huyền cũng chuẩn bị chế định một kế hoạch cho chính mình.
Đầu tiên là võ hồn, mình bây giờ đã đột phá huyền võ cảnh rồi, dĩ nhiên có thể bắt đầu đề thăng võ hồn, đối với võ giả bình thường mà nói, chỉ cần có thể đề thăng võ hồn thì đã cảm tạ trời đất rồi.
Advertisements
Nhưng đối với người kiếp trước từng là hồn hoàng bát phẩm như Diệp Huyền nếu muốn đề thăng võ hồn của mình lên thì phải đề thăng tới hạn độ cao nhất, loại bình thường như tăng từ nhất tinh lên nhị tinh, Diệp Huyền chắc chắn sẽ không làm.
Bởi vậy cho nên tài liệu mà Diệp Huyền cần chuẩn bị sẽ nhiều hơn, hơn nữa hắn có được tam sinh võ hồn, cho nên độ khó khăn sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Tiếp theo, là tu luyện võ kỹ.
Võ giả huyền mạch cảnh chủ yếu là rèn luyện thân thể, quá trình đả thông huyền mạch thì không yêu cầu cao đối với võ kỹ, nhưng tới linh võ cảnh thì có thể bắt đầu tiếp xúc với một ít võ kỹ, tới huyền võ cảnh thì lại càng phát dương quang đại võ kỹ.
Công pháp thì Diệp Huyền đã tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên rồi, phương diện võ kỹ thì rất nhiều võ kỹ Diệp Huyền căn bản không cần học cũng có thể nắm giữ và thi triển thuần thục, nhưng có một chút võ kỹ lại yêu cầu rất lớn với thân thể và huyền khí, Diệp Huyền cần phải học lại từ đầu.
Rất nhiều võ kỹ thậm chí cần dùng tới rất nhiều tài liệu, trong số đó có không ít tài liệu vô cùng sang quý, ở Lam Nguyệt thành căn bản không thể tìm được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để Diệp Huyền tới vương thành học, hy vọng có thể đột phá được ở đây.
- Võ giả tới cảnh giới võ sư thì bắt đầu thối luyện, chuẩn bị ngưng luyện huyền khí thành huyền lực, nhưng bất kể là thần ma cửu biến, huyền công hay thần công kim cương bất diệt đều chỉ là nhập môn đơn giản mà thôi, có thể tưởng tượng ra khi tu luyện tới cực hạn thì nhất định phải tiêu hao rất nhiều bảo vật, mà cửu chuyển thánh thể mà ta tu luyện thì càng hơn thế nữa.
- Loại thần thông này lấy thân thể làm lò luyện, huyền lực làm chân hỏa, võ hồn làm bản nguyên, thối luyện lẫn nhau, từ đó luyện thành bất diệt thánh thể.
Diệp Huyền cũng phải suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới chọn lựa tu luyện loại võ học luyện thể này.
Cửu chuyển thánh thể, cộng phân cửu chuyển, mỗi nhất chuyển đều vô cùng gian nan, một vị võ đế cửu thiên kiếp trước, trải qua sinh tử, tìm được bên trong một tòa di tích viễn cổ.
Sau này vị võ đế cửu thiên kia thân vẫn đạo tiêu, cửu chuyển thánh thể này cũng lưu truyền ra từ cao tầng của các thế lực đỉnh tiêm trong đại lục.
Thiên Huyền đại lục có rất nhiều cường giả từng cố gắng tu luyện cửu chuyển thánh thể này, nhưng bởi vì điều kiện vô cùng hà khắc, những người có thể tu luyện thành công tam chuyển đầu đã rất ít, còn lục chuyển thì gần như chẳng có ai.
Thậm chí có người từng nói chắc nịch rằng cửu chuyển thánh thể này căn bản chính là một công pháp luyện thể bị khiếm khuyết, căn bản không thể nào luyện thành được.
Dần dà, Thiên Huyền đại lục cũng chẳng còn mấy ai tu luyện cửu chuyển thánh thể này nữa.
Nhưng Diệp Huyền biết, công pháp luyện thể này cũng không phải bị khiếm khuyết gì, mà là điều kiện của nó vô cùng hà khắc, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với thiên phú, tâm tính và đủ mọi thứ đối với võ giả, lại cần lượng tài nguyên khổng lồ, một khi luyện thành thì tuyệt đối sẽ có uy lực nghịch thiên.
Diệp Huyền kiếp trước bắt đầu rất kém, tuy rằng cuối cùng cũng trở thành võ hoàng bát giai, nhưng khả năng phát triển về sau lại kém rất nhiều, cho nên kiếp này Diệp Huyền không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm tương tự.
Hơn nữa, kiếp trước lúc sắp chết, chuyện mà hắn gặp được ở huyền vực thần bí cũng làm cho trong lòng hắn có cảm giác nguy cơ.
- Vùng đất thần bí đó, nguy cơ trùng trùng, vô cùng bất phàm, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tạo ra, cho dù là lấy tạo nghệ và thực lực của ta lúc ấy cũng phải bỏ mạng, hy vọng đây chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi, nếu như có người cố ý sắp đặt thì chỉ sợ Thiên Huyền đại lục này đã sớm không còn yên bình rồi.
Đối với việc bỏ mạng kiếp trước, Diệp Huyền vẫn luôn không nghĩ nhiều, nhưng sự kiêng kị trong lòng vẫn chưa từng tan biến.
Chương 228 Diệp Huyền phát uy (1)
Cho nên, sau khi sống lại, hắn nhìn qua có vẻ như không thèm quan tâm, hưởng thụ nhân sinh, nhưng hắn luôn nói với bản thân mình rằng, kiếp này, hắn phải đi xa hơn, trở nên mạnh hơn, mới có tư cách thăm dò nơi thần bí khiến hắn bỏ mạng đó lần nữa.
Mỗi một bước, đều phải cẩn thận toan tính tới tận cùng, đây cũng là điều Diệp Huyền đang làm hiện tại.
- Tu luyện cửu chuyển thánh thể, đầu tiên cần dùng ngũ hành chi lực để thối luyện, mà ngũ hành chi lực tinh thuần ở sơ kỳ thì chỉ có ngũ hành chi tinh mới có thể cung cấp, xem ra, ta cần phải nghĩ cách tìm một ít ngũ hành chi tinh mới được.
Diệp Huyền hơi trầm ngâm.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một hồi tiếng vang, khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong cảm ngộ.
- Hửm?
Diệp Huyền mở cửa mật thất, phóng xuất huyền thức ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong đình viện chẳng biết từ khi nào lại có một đám người, kẻ dẫn đầu mặc kính phục màu đen, vẻ mặt ngạo mạn, sau lưng gã còn có vài kẻ đang đứng vô cùng hùng hổ, chính là mấy tên Thành Côn lúc nãy vừa tới gây chuyện.
Ngoài ra thì ba người Phượng Nhu Y, Lãnh Dĩnh Oánh và Trần Tinh đều đứng trong sân, trong đó Trần Tinh ngã ra đất, khóe miệng có vết máu, bộ dạng có chút chật vật, còn Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì vẻ mặt phẫn nộ, thở hồng hộc, huyền khí trên người cũng hơi suy yếu, rõ ràng vừa trải qua một trận đại chiến.
Huyền Linh học viện vô cùng cẩn thận khi xây dựng khu vực ký túc xá, hiệu quả cách âm của mật thất dùng để tu luyện trong học viện vô cùng tốt, hơn nữa lúc trước Diệp Huyền tận lực thu liễm huyền thức, cho nên không cảm nhận được xung đột bên ngoài.
Rầm rầm rầm!
Tên thiếu niên tên gọi Ngô Lãng ánh mắt hung tợn, dùng sức đập cửa phòng của Diệp Huyền, đập phá hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, sắc mặt khó coi la lên:
- Thành sư huynh, bên trong hình như không có động tĩnh gì hết.
Tên thiếu niên mặc kính phục màu đen lạnh lùng nhìn Thành Côn, nói:
- Thành Côn, kẻ mà ngươi nói đâu? Thật sự ở trong đó sao?
Thành Côn đứng trước mặt thiếu niên này dường như có chút sợ sệt, lí nhí đáp lời:
- Đại ca, lúc nãy tiểu tử đó đúng là ở trong phòng đó, bất quá bây giờ thì không biết nữa.
Thiếu niên mặc kính phục màu đen lập tức tỏ vẻ khó chịu, chợt nghe Ngô Lãng nói:
- Thành sư huynh, có cần ta đạp cửa của hắn không? Ta thấy hắn biết rõ Thành Vũ đại ca cho nên mới sợ hãi trốn ở trong đó không dám đi ra. Chúng ta cứ trực tiếp xông vào đi, để xem hắn còn trốn đi đâu được.
- Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi muốn rước đội chấp pháp của học viện tới đây hay sao? Tự ý xông vào ký túc xá của học viên là tội nặng đó.
Thanh niên mặc hắc y tức giận mắng lên một tiếng, ánh mắt khinh thường, sau đó quay sang nhìn Trần Tinh.
Thành Côn thấy thế thì lập tức hiểu ra, đi tới trước mặt Trần Tinh.
- Tiểu tử, nói mau đi, tên thiếu niên vừa rồi ở cùng với các ngươi đi đâu rồi?
Trần Tinh kiệt ngạo nhìn gã, phun một ngụm nước bọt lẫn máu lên mặt Thành Côn,
- Ta khinh!
- Ngươi muốn chết!
Thành Côn giận tím mặt, đá một cước về phía Trần Tinh.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thấy thế thì sắc mặt lập tức khẽ biến, thân thể lập tức lao ra, cố gắng cứu viện, chợt thấy thanh niên hắc y kia đánh ra một chưởng.
Ầm một tiếng, một đạo kình khí tựa như cầu vồng nhoáng một cái liền ngăn trước mặt hai người, trực tiếp đánh bay Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cùng lùi lại vài bước, lúc này mới dừng lại được, bộ ngực cao ngất phập phồng kịch liệt.
- Hai người các ngươi ngoan ngoãn đứng đó nhìn đi, chớ có lộn xộn.
Thanh niên hắc y thản nhiên nói, ánh mắt cao ngạo, trên người gã phát ra một loại phong độ ngạo mạn đứng trên tất thảy, loại cao quý và kiêu ngạo của kẻ đệ tử quý tộc còn cao hơn cả Thành Côn.
Đây là một loại khí tràng có được khi bản thân có được thực lực cường hãn mang tới.
Rầm!
Trần Tinh bị đá trúng một cước, bay thẳng ra ngoài, thân hình lăn trên mặt đất hơn mười mét, đụng trúng bậc thang trong đình viện mới dừng lại.
- Khụ khụ!
Trần Tinh phun ra hai búng máu, ánh mắt hung ác:
- Tiểu tử, có ngon thì ngươi cứ đánh chết ta đi, bằng không những gì ngươi đã làm, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.
- Ha ha ha, trả lại gấp bội, chỉ bằng ngươi sao? Đời này cũng khó mà làm được.
Thành Côn bước từng bước lên, nhếch môi:
- Nói mau, tên tiểu tử kia rốt cuộc đi đâu rồi? Có phải ở trong phòng hay không?
Kẹt!
Gã vừa dứt lời thì cửa phòng của Diệp Huyền đột nhiên mở ra, một thân ảnh lạnh lùng từ tốn bước ra.
- Diệp Huyền!
- Huyền thiếu!
Ba người Lãnh Dĩnh Oánh, Phượng Nhu Y và Trần Tinh đều kinh hỉ mở miệng.
- Xú tiểu tử, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi, gia gia của ngươi đều gõ cửa nửa ngày rồi, nếu như ngươi còn không bước ra thì ta còn tưởng là ngươi đã thành con rùa đen rụt cổ trốn chui trốn nhủi trong đó rồi chứ.
Trước cửa Diệp Huyền, tên Ngô Lãng kia đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mới cười lạnh:
- Vị này chính là Thành Vũ của chúng ta, chính là học viên ban cao cấp của Huyền Linh học viện, nếu như ngươi biết điều thì…
Ngô Lãng chậm rãi nói, vẻ ngạo mạn trên mặt khó mà tả nổi.
Gã còn chưa nói xong thì Diệp Huyền đột nhiên động, phanh một tiếng, chân phải của hắn nhanh như chớp, đá một cước thật mạnh lên ngực của Ngô Lãng, tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên, Ngô Lãng đau đớn mặt mũi vặn vẹo bị đánh bay ngược ra, miệng phun máu tươi, rớt ngay trước mặt của tên Thành Vũ sư huynh kia như chó chết, đau đớn kêu la vặn vẹo.
Diệp Huyền vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn tới gã một cái, chỉ nhìn về phía Trần Tinh, hỏi dò:
- Trần Tinh, ngươi không sao chứ?
- Khụ khụ, ta không sao, bất quá nếu như ngươi còn không ra thì sợ là sẽ có chuyện rồi.
Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Bá!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Trần Tinh, cho gã dùng một viên đan dược, sau đó chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thành Vũ.
- Thành đại ca, chính là tên tiểu tử này.
Thành Côn biến sắc, trong lòng vẫn còn sợ hãi với Diệp Huyền, cho nên vội vàng lên tiếng.
- A, người ngươi nói chính là hắn sao?
Thanh niên hắc y cười nhạt nhìn Diệp Huyền, trên người mang theo ngạo khí coi trời bằng vung, giống như quân vương cao cao tại thượng đang nhìn thần dân của mình, cười nghiền ngẫm:
- Thoạt nhìn có vẻ cũng bình thường thôi, tiểu tử, ngươi tên là gì? Thành Vũ ta không đánh với những kẻ vô danh.
Diệp Huyền chậm rãi đi về phía trước, mặt không biểu tình, ánh mắt như hàn băng rơi vào trên người đám Thành Côn.
Chương 229 Diệp Huyền phát uy (2)
- Vừa rồi tha cho các ngươi đi, xem ra là ta quá nhân từ rồi, không ngờ các ngươi còn dám trở về, lại còn dám ra tay với bạn của ta, nếu đã như vậy thì lần này các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây dễ dàng như vậy nữa.
Huyền Linh học viện dù sao cũng chỉ là một học viện, cho nên lúc nãy khi đám người Thành Côn kiêu ngạo như vậy Diệp Huyền cũng không ra tay hung ác làm gì.
Vốn còn cho rằng sau khi bọn họ bỏ đi thì có thể thu liễm một chút, ngoan ngoãn cút xéo, xem ra hắn vẫn nghĩ quá đơn giản rồi, tâm tư của đám người này tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Thấy Diệp Huyền không trả lời mình, ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống:
- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đó, lẽ nào ngươi không nghe thấy hay sao? Thành Côn nói ngươi rất ngông cuồng, quả nhiên không sai, chắc là ở quê nhà càn rỡ quen rồi cho nên tới vương thành cũng như vậy, nếu vậy thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi kiêu ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi lớn mà thôi.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Kiêu ngạo phải là các ngươi mới đúng chứ?
- Tiểu tử, ngươi rất thú vị.
Sắc mặt Thành Vũ âm lãnh, tức giận tới mức bật cười:
- Hy vọng lát nữa ngươi vẫn có thể như vậy.
- Đại ca, cho hắn một bài học nhớ đời đi.
Thành Côn có chút khiếp đảm lui về phía sau một bước, nghiêm giọng quát lên.
- Phế vật, ngay cả một tân sinh cũng không giải quyết được.
Thành Vũ khinh thường trừng mắt nhìn Thành Côn, trong mắt lộ ra một tia chán ghét, chợt quay đầu lại nói:
- Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi biết phải làm một tân sinh thế nào.
Lời vừa dứt thì Thành Vũ cười lạnh một tiếng, huyền khí bành trướng như sóng dậy ầm ầm phóng ra từ trên người của gã, lực lượng huyền khí nồng đậm hóa thành con sóng mãnh liệt, chấn nhiếp cả đình viện.
- Võ sư huyền võ cảnh!
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đồng thời kinh hô thành tiếng, trên người Thành Vũ này phát ra huyền khí mãnh liệt, gần như hóa thành thực chất, khác với những người khác, tính ra thì mạnh hơn gấp mấy lần, đây căn bản không phải võ sĩ linh võ cảnh có thể đạt tới, lực lượng này chỉ có võ sư huyền võ cảnh mới có thể có được.
- Đúng rồi, lúc trước hình như mấy người Thành Côn từng nói qua, người này tới từ ban cao cấp, hóa ra là võ sư huyền võ cảnh!
Ánh mắt của mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều trở nên ngưng trọng.
Huyền võ cảnh và linh võ cảnh hoàn toàn là hai cảnh giới khác nhau, đại biểu cho hai loại sức chiến đấu hoàn toàn khác nhau.
Tuy rằng lúc ở tửu điếm, Diệp Huyền có thể dễ dàng đáng bại được võ sĩ tam trọng là Hương Mính quận chúa, nhưng Thành Vũ đạt tới huyền võ cảnh căn bản không phải Hương Mính quận chúa có thể so sánh được, Diệp Huyền thật sự có thể cản nổi hay không?
- Khí tức thật khủng khiếp, quả nhiên không hổ là Thành đại ca.
Bên phía Thành Côn, mấy tên thiếu niên kia cũng kinh hô lên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.
- Huyền thiếu, dạy cho đám người này một bài học nhớ đời để báo thù cho ta đi.
Chỉ có Trần Tinh là có lòng tin tuyệt đối vào Diệp Huyền, sau khi dùng đan dược mà Diệp Huyền đưa xong thì lập tức liền khỏe re, đứng dậy hưng phấn hô hào.
- Bây giờ có phải là ngươi có chút hối hận rồi không?
Thành Vũ nhếch môi cười, chậm rãi bước về phía trước, muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong mắt của Diệp Huyền.
Advertisements
Gã thích loại cảm giác đứng trên những kẻ khác như thế này, cảm giác bản thân cao cao tại thượng, giống như là quân vương quản sống chết của kẻ khác.
Nhưng kết quả lại khiến cho gã thất vọng, đôi mắt của Diệp Huyền lặng yên như hồ nước sâu thẳm, không chút rung động nào.
- Hối hận? Kẻ nên hối hận chính là ngươi mới đúng!
Diệp Huyền cũng chậm rãi bước lên, thản nhiên nói.
- Tiểu tử giỏi lắm!
Ánh mắt của Thành Vũ trầm xuống, theo như gã thấy, đối mặt với một học viên cũ của ban cao cấp, tân sinh như Diệp Huyền đáng lẽ nên lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, hoặc là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng.
Nhưng thực tế thì tất cả những chuyện đó không hề xảy ra, loại thái độ cuồng vọng của Diệp Huyền lại khiến cho Thành Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
- Vậy thì ta sẽ đánh tới khi ngươi hối hận.
Hừ lạnh một tiếng, Thành Vũ đột nhiên bước tới một bước, ầm ầm một tiếng, trên đầu quyền của gã, huyền khí lưu chuyển, đánh mạnh ra.
Một quyền này đánh ra như long hổ rít gào, kình khí quét ngang, tiếng xé gió vang lên vù vù trong đình viện, giống như lốc xoáy tiến tới, hủy diệt tất thảy.
Trước mặt bao người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, tay phải cũng giơ lên, vung ra ngoài.
- Lại muốn liều mạng đối quyền với ta, tiểu tử nhà ngươi thật đủ cuồng vọng, vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác!
Ánh mắt của Thành Vũ lộ ra vẻ độc ác, lực lượng huyền võ cảnh nhất trọng triệt để phóng thích ra, một quyền này của gã giống như muốn triệt để phế tay phải của Diệp Huyền đi.
Trong hư không, hai đầu quyền nháy mắt liền va chạm với nhau.
- Rắc rắc!
- Á!
Một màn khiến cho mọi người không ngờ tới lại xảy ra, hai quyền chạm nhau, kẻ bị thương không phải Diệp Huyền mà chính là Thành Vũ kia.
Lực lượng mạnh mẽ khiến cho xương tay của gã gãy nát từng đoạn, rũ xuống mềm oặt, đồng thời, cổ họng của gã xuất hiện một bàn tay ma quỷ, xách thân thể của gã giơ lên cao.
- Vốn liếng để ngươi ngông cuồng cũng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Thực lực yếu như vậy còn dám tới trước mặt ta kêu gào? Đúng là nực cười.
Diệp Huyền nhìn vào tên Thành Vũ đang giãy dụa kia, hàn khí trên người tỏa ra vô cùng dọa người, còn đám Thành Côn đứng kế bên thì hoàn toàn ngây dại, không dám tin rằng Diệp Huyền lại mạnh tới mức này.
Thành Vũ đại ca đường đường là học viên ban cao cấp, võ sư nhất trọng, đánh với thiếu niên tân sinh này cư nhiên không đỡ nổi một chiêu, đây là bọn họ bị hoa mắt rồi sao?
- Đáng chết!
Bị một quyền của Diệp Huyền phế mất tay trái, yết hầu lại bị bóp chặt, Thành Vũ vừa thẹn vừa giận, gương mặt nháy mắt liền trướng lên đỏ bừng.
Bá!
Đột nhiên, tay trái của gã lóe lên một đạo hàn quang, không biết từ khi nào thì trong tay của Thành Vũ cư nhiên lại có thêm một thanh chủy thủ, chủy thủ đen kịt, ra tay tàn nhẫn như rắn rết, đâm vào bụng của Diệp Huyền nhanh như chớp, nếu như một kích này đánh trúng thì kết cục không thủng ngực lủng bụng.
Ngay tại lúc Thành Vũ sắp đâm trúng Diệp Huyền thì bịch một tiếng, tay trái của Diệp Huyền cư nhiên bắt lấy cổ tay trái của Thành Vũ, khiến sắc mặt của Thành Vũ nháy mắt liền trắng bệch.
- Thủ đoạn quả nhiên độc ác.
Chương 230 Chỉ điểm tu luyện (1)
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, tay trái dùng sức siết chặt, răng rắc một tiếng, Thành Vũ liền khàn giọng kêu lên đau đớn, gương mắt trắng bệch, trên trán tứa mồ hôi to như hạt đậu.
Cổ tay của gã cư nhiên bị Diệp Huyền thẳng tay bóp nát.
Lúc này, trong lòng Thành Vũ rốt cuộc mới cảm thấy sợ hãi thật sự.
- Thực lực của các hạ rất mạnh, tại hạ xin bội phục, là do ta lỗ mãng, thả ta ra, ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Thành Vũ bị Diệp Huyền siết cổ, hai tay đã gãy nát, chỉ có thể khó khăn lên tiếng.
- Bây giờ lại muốn rời đi? Vừa rồi không phải ngươi vẫn còn rất kiêu ngạo sao? Ta muốn hỏi, bây giờ ngươi đã hối hận chưa?
Lời nói như nhau, nhưng thốt ra từ trong miệng Diệp Huyền, lọt vào trong tai Thành Vũ thì lại vô cùng chói tai, khiến cho thân thể của gã không khỏi run lên, trong lòng của gã nháy mắt liền sinh ra cảm giác vô cùng nhục nhã.
Nhưng gã chỉ trướng đỏ bừng mặt mũi, không thốt lên nửa câu nào, hàn khí lạnh lẽo của Diệp Huyền khiến cho kẻ đã trải qua rất nhiều trận chiến như Thành Vũ biết rõ, thiếu niên này tuyệt đối có quyết tâm có thể ra tay độc ác.
Dưới khí thế của Diệp Huyền, tâm tính cao ngạo của gã triệt để sụp đổ, thứ còn lại chỉ là cảm giác sợ hãi và xấu hổ.
Gã chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.
- Phế vật!
Diệp Huyền đá một cước lên giữa ngực của Thành Vũ, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, còn gã thì bị đá bay ra ngoài.
- Sau này trước khi muốn ra mặt cho người khác thì phải xem xét kĩ lại thực lực của mình trước đã, không phải bất kỳ người nào ngươi cũng có thể dạy dỗ được đâu.
Lời của Diệp Huyền thản nhiên truyền vào trong tai của Thành Vũ, khiến cho trong lòng gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ánh mắt của Diệp Huyền lại chuyển sang người bọn Thành Côn.
- Ngươi…. ta… tha cho bọn ta đi, bọn ta biết sai rồi, bọn ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấy rầy các ngươi nữa, bọn ta xin thề.
Đám người Thành Côn nơm nớp lo sợ, không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
- Bây giờ biết sai là đủ rồi sao? Vừa rồi không phải các ngươi vẫn còn kiêu ngạo kêu gào hay sao, hơn nữa còn ra tay đánh bằng hữu của ta nữa kia mà?
Đám người kia ngang ngược càn rỡ quen thói rồi, luôn hoành hành bá đạo, mới đầu còn cho rằng mình dễ bắt nạt nên muốn dạy dỗ một trận đuổi ra khỏi ký túc xá, sau khi bị dọa sợ bỏ chạy xong cư nhiên còn không cam lòng, đi tìm người tới trả thù, lại còn đả thương bạn của hắn.
Tới bây giờ biết không dễ chọc thì lại muốn nhận sai để rời đi, trong thiên hạ này có chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu như thực lực của hắn không bằng đối phương thì lúc này người nằm ở đây chính là hắn và Trần Tinh rồi.
- Cho các ngươi một lời khuyên, sau này trước khi các ngươi muốn dạy dỗ người khác, thể hiện uy phong gì đó thì cũng phải chuẩn bị tốt rằng mình sẽ bị dạy dỗ đi.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì thân hình đột nhiên động, nháy mắt liền đến trước mặt đám người Thành Côn, hai đấm liên tục đánh ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, gần như chỉ trong thoáng chốc, đám người Thành Côn đều bị đánh bay ra, miệng phun máu tươi, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu khúc, nhất thời, trong đình viện không còn bất kỳ người nào có thể đứng thẳng được nữa.
- Còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ngồi lại chơi với ta sao, không mau cút đi cho ta.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, trong mắt lóe ra quang mang bén nhọn.
- Chúng ta cút, lập tức cút đây!
Đám người Thành Côn chật vật bò dậy, cả đám dìu nhau tập tễnh rời khỏi đình viện.
Advertisements
- Diệp Huyền, ngươi cư nhiên có thể đánh bại được cả võ sư nhất trọng, khai thực đi, ngươi bây giờ rốt cuộc là cấp bậc gì.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đều đi tới, vẻ mặt không dám tin.
- Huyền võ cảnh nhất trọng.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Cái gì? Võ sư nhất trọng!
Ba người Lãnh Dĩnh Oánh hoàn toàn trợn mắt, Trần Tinh thì lại càng không dám tin.
- Cũng chỉ là võ sư nhất trọng mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên.
Diệp Huyền sờ sờ mũi nói.
- Võ sư nhất trọng còn nói cũng chỉ là?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ toàn vẻ kinh hãi, hết nói nổi.
Diệp Huyền này lúc còn ở Tinh Huyền học viện chỉ mới là võ giả nhất trọng, lúc này còn chưa tới một năm lại đột phá tới võ sư nhất trọng, tốc độ cỡ này, các nàng trước kia chưa từng nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe.
Phải biết rằng mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều lớn hơn Diệp Huyền một tuổi, tới bây giờ bất quá cũng chỉ mới là võ sĩ nhất, nhị trọng mà thôi.
- Không được, không được, ta vẫn cho rằng bản thiếu gia ta là thiên tài, bây giờ nhìn lại thì không khác gì kẻ ngu ngốc hết, Huyền thiếu, tốc độ tu luyện của ngươi quá biến thái rồi, Trần Tinh ta bội phục.
Trần Tinh ngửa mặt lên trời la hét, vẻ mặt sùng bái, gã và Diệp Huyền đều như nhau, trong khoảng thời gian ngắn gần đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng gã chỉ từ tam mạch đột phá tới võ sĩ nhất trọng mà thôi.
Vốn còn tự cho rằng bản thân mình thiên tư trác tuyệt, xưa nay hiếm có, lúc ở Lam Nguyệt thành còn khoe khoang khắp nơi vô cùng đắc ý, bây giờ nhìn thấy tiến bộ của Diệp Huyền thì lòng tự tin lập tức bị đả kích lớn.
So với Diệp Huyền thì gã căn bản chẳng là gì hết.
- Được rồi, Trần Tinh ngươi cũng đừng có ở đó oán trách nữa, lấy thiên phú của ngươi, chỉ cần chăm chỉ tu luyện công pháp mà ta dạy cho ngươi thì trong vòng một tháng cũng có thể có khả năng đột phá tới võ sĩ nhị trọng.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Giai đoạn võ sĩ linh võ cảnh, võ giả tu luyện, chỉ cần hấp thu huyền khí trong đất trời, mở rộng huyền hải, chứa đầy huyền khí trong cơ thể mình.
Còn công pháp mà Diệp Huyền đã giúp Trần Tinh sửa đổi qua, chỉ cần tu luyện theo công pháp đã sửa đổi qua đó thì số lượng huyền khí hấp thu được trong lúc tu luyện sẽ vượt xa số lượng của người bình thường hấp thu được, trong vòng một tháng lại đột phá thêm lần nữa cũng không phải chuyện khó khăn gì.
- Công pháp ngươi dạy hắn?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của Diệp Huyền, hai người bán tín bán nghi nhìn về phía Diệp Huyền.
- Không bằng ta cũng sửa đổi công pháp của hai người các ngươi một chút đi vậy.
Diệp Huyền trầm tư một hồi rồi nói.
Nhân phẩm của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, hắn cảm thấy có thể tin được, hơn nữa mọi người đều tới từ Lam Nguyệt thành, giúp đỡ lẫn nhau một phen cũng không có gì.