-
Chương 201-205
Chương 201 Đi tới vương thành (2)
Hắn vốn còn tưởng rằng Trần Tinh căn bản không kịp lần chiêu sinh này của Huyền Linh học viện, nào ngờ trong tiết xuân huyền, Trần Tinh cư nhiên lại đột phá linh võ cảnh.
Ngoại trừ Trần Tinh, thì lần này Lam Nguyệt thành còn hai người cũng đột phá linh võ cảnh, đó chính là Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.
- Hắc hắc, Huyền thiếu, lần này đi tới Huyền Linh học viện cùng với chúng ta còn có hai đại nữ thần, ngươi nói, trên đường đi chúng ta có xảy ra chuyện gì không?
Trần Tinh cười gian, vẻ mặt vô cùng hèn mọn bỉ ổi.
- Được rồi, các vị dừng bước đi, Huyền thiếu, chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên mỉm cười bước tới.
Bởi vì lão phải trở về vương thành báo cáo công tác, vừa lúc liền dẫn đường đưa mấy người Diệp Huyền đi cùng tới vương thành luôn, ngoại trừ Hoa La Huyên thì còn có La Chiến cũng từ chức giáo luyện ở Tinh Huyền học viện, đi tới vương thành cùng mọi người.
- Được rồi, lên đường thôi!
Mọi người đều lên ngựa, dần dần đi xa trong tầm mắt tiễn đưa của thành chủ Lãnh Thiên, gia chủ Diệp gia và những cường giả khác.
- Không biết bọn họ đi chuyến này, thành tựu tương lai sẽ như thế nào đây!
Mãi tới khi bóng dáng mấy người Hoa La Huyên hoàn toàn biến mất thì thành chủ Lãnh Thiên lúc này mới xoay người, trong miệng than khẽ một tiếng.
Lần này thậm chí có tới bốn thiên tài có tư cách tiến nhập vào Huyền Linh học viện, đối với Lam Nguyệt thành mà nói thì đây chính là đại sự trăm năm khó gặp.
Tương lai của Lam Nguyệt thành là một mảnh sáng rọi.
Trên quan đạo, móng ngựa dồn dập, đoàn đội đi chuyến này chỉ có sáu người, phóng ngựa phi nhanh.
Phượng Nhu Y một thân hoả hồng giống như ngọn lửa phấp phới, giục ngựa đi sát bên cạnh Diệp Huyền, nàng thản nhiên cười, trên gương mặt thanh tân thoát tục hơi ửng đỏ, ngượng ngùng:
- Diệp Huyền, chúng ta lại gặp mặt, không ngờ chúng ta lại có thể cùng nhau gia nhập Huyền Linh học viện.
Thanh âm nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, Phượng Nhu Y mỉm cười, khiến cho Trần Tinh nhìn thấy mà tim đập dồn dập.
Nữ thần, đúng là nữ thần mà, chỉ một nụ cười này thôi cũng khiến lòng ta tan nát, đáng tiếc, nữ thần là của Huyền thiếu rồi.
Trong lòng Trần Tinh bi thống không thôi, thầm hò hét trong lòng: mỹ nhân ở Huyền Linh học viện ơi, Trần gia tam thiếu ta tới đây, nhất định phải chờ ta đó.
- Diệp Huyền, cảm ơn ngưng hàn đan của ngươi.
Lãnh Dĩnh Oánh cũng thúc ngựa tiến lên, môi đào khẽ mở.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Sau này mọi người đều là học viên của Huyền Linh học viện, không cần phải khách khí như vậy.
- Đúng, Huyền thiếu nói đúng lắm.
Trần Tinh chùi nước miếng vừa chảy ra, cười lớn nói:
- Sau này các ngươi có chuyện gì thì cứ thoải mái tìm Trần gia tam thiếu ta, Trần gia tam thiếu ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận, ách, dù có vào núi đao biển lửa, quyết không từ nan.
Hoa La Huyên nhìn thấy tình huống phía sau thì bật cười.
Một năm trước bọn họ đều là đệ tử của Tinh Huyền học viện, bây giờ lại cùng nhau vào Huyền Linh học viện của vương quốc, nhưng nếu như bọn họ biết, Diệp Huyền đã trở thành võ sư nhất trọng từ lâu rồi không biết sẽ có biểu lộ thế nào đây?
- Được rồi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ thôi, còn một tháng nữa là Huyền Linh học viện khai giảng rồi, nếu như không tới sớm thì các ngươi sẽ gặp phiền toái đó, lần này lặn lội đường xa cũng coi như một lần khảo nghiệm của các ngươi, giá!
Khẽ quát một tiếng, Hoa La Huyên đột nhiên tăng tốc.
Cộc cộc cộc cộc!
Tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người theo sát phía sau.
Ở Lưu Vân Quốc, Lam Nguyệt thành là thành trì tương đối hẻo lánh, cách vương thành Vân Thuỷ Thành rất xa, một tháng này, nếu như không đi nhanh thì sợ là không kịp.
Thực tế thì y hệt những lời Hoa La Huyên đã nói, trong những ngày kế tiếp, mấy người Diệp Huyền đi suốt đêm ngày, phong trần mệt mỏi, nhưng mãi tới khi cách ngày khai giảng còn có ba ngày thì mới kịp đặt chân tới vương thành.
Một đường đi tới, đám người Trần Tinh đều mệt mỏi vô cùng, nhưng khí chất trên người cũng không hề thay đổi chút nào.
Vương thành, mênh mông hùng vĩ, đứng từ xa nhìn lại thì giống như một con cự thú viễn cổ, nằm yên ở nơi đó, uy mãnh bá đạo.
Mọi người đi dọc trên quan đạo thênh thang, một đường bước về phía trước, thông qua con sông hộ thành, đi tới bên dưới cửa thành.
Cửa thành này vô cùng rộng lớn, đúc từ đồng xanh, cao hơn mười trượng, trước cửa thành, nhiều đội binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đứng thủ ở trước cửa thành.
Bên trên tường thành thì lại có nhiều tướng sĩ mặc thiết giáp nặng nề qua lại tuần tra, ánh mắt sắc bén.
Thấy tràng cảnh này, mấy người Trần Tinh đều hiếu kỳ không thôi, nhón chân nhìn qua, trong lòng La Chiến thì nhiệt huyết sôi trào.
Đã bao nhiêu năm rồi, gã chưa bao giờ dám mơ tới việc mình có thể trở lại vương thành một lần nữa thế này.
Dưới sự dẫn dắt của Hoa La Huyên, mọi người nộp phí vào thành, thông qua kiểm tra, sau đó mới được cho đi vào.
Bước vào trong vương thành, không khí ồn ào náo nhiệt lập tức truyền vào trong tai của mỗi người, bốn phía ngựa xe qua lại, người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.
Nhai đạo thênh thang, đủ cho mười chiếc xe ngựa đi song song với nhau, cửa hàng hai bên đường cũng cao lớn hoa lệ, so ra thì Lam Nguyệt thành quả thật chỉ như nông thôn mà thôi, không đáng nhắc tới.
- Nơi này nhiều người quá.
Trần Tinh trừng to hai mắt, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn không thôi, còn Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì cũng tò mò nhìn chung quanh không ngừng.
Chỉ có Diệp Huyền là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề để ý tới bất kỳ thứ gì ở xung quanh.
Hoa La Huyên thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thán: Thật không biết Huyền thiếu tu luyện tâm tính kiểu gì, cư nhiên lại không hề có chút hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, nhớ tới ngày đó lần đầu khi lão tới vương thành cũng vô cùng tò mò với mọi thứ.
Lão nào biết đâu rằng, Diệp Huyền kiếp trước, đừng nói là vương đô của một vương quốc nho nhỏ thế này, cho dù là đế đô, hoàng đô của một vài đế quốc vương triều cũng đã từng thấy nhiều rồi, tràng diện đó, một Lưu Vân Quốc nho nhỏ này sao có thể sánh được.
- Đi nhiều ngày như vậy, chư vị chắc là cũng mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi lại ăn chút gì đi.
- Được, được!
Nghe thấy tìm đồ ăn thì thịt béo trên mặt Trần Tinh run lên như sóng cuộn, nước bọt tực tiếp chảy thành dòng.
Những ngày này lo đi vội vàng, ngày nào cũng phải ăn lương khô, ăn tới mức gã bị táo bón rặn không ra rồi, cứ nghĩ tới sắp được tới tửu lâu ăn cơm là gã lại hăng hái như đánh tiết gà vậy.
Chương 202 Ngang ngược càn rỡ (1)
Hoa La Huyên một đường tìm kiếm, mới đi được vài bước là thấy được một tửu lâu, cột dây ngựa lại rồi đi vào.
Đi vào trong tửu lâu, bên tay trái chính là quầy, ở giữa tầng một là một hòn giả sơn lớn nước chảy róc rách, bên trong trồng không ít cỏ cây, bốn phía của giả sơn đặt vài cái bàn rải rác.
Lúc này, lầu một đã ngồi kín chỗ, trên lầu hai cũng trống ở giữa, ngồi ở mép lan can thì có thể nhìn thấy giả sơn nước chảy bên dưới, vô cùng thích ý.
Lập tức liền có tiểu nhị bước tới dẫn mấy người Diệp Huyền đi lên lầu hai.
Bước lên bậc thang gỗ, bốn người đi lên lầu hai, cảnh tượng trên lầu hai này tốt hơn lầu một nhiều, lạ thay chính là nơi này cũng có rất nhiều người ăn cơm, nhưng không hề ồn ào huyên náo, mà vô cùng yên tĩnh.
- Tửu lâu ở vương thành quả nhiên không giống bình thường.
Trần Tinh ngửi thấy mùi thức ăn thì nước miếng càng chảy nhiều hơn.
Ngay cả mấy người Phượng Nhu Y cũng chớp mắt liên tục, tửu lâu thanh tĩnh lịch sự lại tao nhã như vậy, ở Lam Nguyệt thành các nàng căn bản chưa từng thấy qua bao giờ.
- Các vị muốn dùng gì?
Tiểu nhị dẫn mấy người tới một cái bàn bên cửa sổ, đưa thực đơn lên, mỉm cười hỏi.
- Các ngươi muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, ta làm chủ mời khách.
Hoa La Huyên cười một tiếng, đẩy thực đơn cho mấy người Diệp Huyền.
- Huyền thiếu, để ta gọi cho, gọi món ăn là nghề của ta, chút việc nhỏ này sao có thể làm phiền Huyền thiếu ngài tự mình động thủ được.
Trần Tinh đoạt lấy thực đơn, hai mắt toả sáng lấp lánh, nhanh chóng mở ra.
- Cái này, cái này, cái này nữa, ừm, cái này cũng được, thêm cái này luôn…
Trần Tinh chỉ tay nhanh như chớp, nháy mắt liền gọi xong bảy tám món ăn, đám Phượng Nhu Y nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cái tên béo này ăn khoẻ dữ vậy sao?
Diệp Huyền cũng không khỏi mỉm cười.
Cuối cùng, sau khi gọi xong mười lăm mười sáu món ăn, Trần Tinh hẵng còn tiếc nuối đặt thực đơn lên bàn, phóng khoáng nói:
- Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình gọi vài món đi.
- Đủ rồi, đủ rồi!
Ánh mắt của mấy người Diệp Huyền nhìn gã đầy khinh bỉ.
- Trước tiên cứ đưa lên bấy nhiêu đi, thêm hai bình rượu ngon, một bình trà ngon nữa.
Hoa La Huyên mỉm cười nói.
- Vâng, xin các vị khách quan đợi một chút.
Tiểu nhị nói xong liền mỉm cười bước đi.
Trong lúc chờ đợi, Diệp Huyền nhìn thấy, tửu lâu này đúng là vô cùng đông khách, không ít khách nhân lục tục tới, hơn nữa cũng đã tới giờ ăn cơm, không tới một lát thì lầu hai trống rỗng lại kín chỗ.
Cho dù là như thế vẫn còn có không ít khách lũ lượt đi vào, có vài vị khách đến sau bước lên xem một vòng, thấy không còn chỗ ngồi mới đành phải lắc đầu rời đi.
Đám tiểu nhị đứng bên dưới thấy vậy thì cũng bắt đầu chủ động thông báo với khách khứa mới bước vào là trên lầu đã hết chỗ.
Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi được bưng lên, những món ăn này đều đủ sắc hương vị, khiến cho người ta nhìn thấy liền đại khai khẩu vị.
Món ăn lên rồi, Trần Tinh tự nhiên cũng không khách khí nữa, vùi đầu ăn cơm, mỗi khi ăn một miếng thi mắt lại nheo thành một cái khe nhỏ, trên mặt vô cùng hạnh phúc.
- Các vị khách quan, trên lầu của chúng ta quả thực đã không còn chỗ trống nữa, kính xin các vị chờ một lát.
Đúng lúc này, thanh âm của tiểu nhị đột nhiên vang lên ngay chỗ cầu thang, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ câu thang có vài đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới, người cầm đầu là một vị thiếu nữ, mặc váy dài màu tím, cũng có chút tư sắc, gương mặt vô cùng cao ngạo, lỗ mũi chỉ lên trời, nghênh ngang đi tới trong ánh nhìn soi mói của mọi người.
Sau lưng của thiếu nữ này là hai tên thiếu niên mặc võ bào, võ bào này được may từ tơ lụa màu xanh sẫm may thành, vừa đẹp đẽ lại cao quý vô cùng, nhìn qua không phú thì cũng quý.
Hai người chân mang mã ngoa, lưng đeo trường kiếm, cũng có vài phần anh khí, chỉ là ánh mắt lại sắc bén như mắt ưng.
Mấy người này vừa bước lên tầng hai của tửu lâu thì lập tức đưa mắt nhìn quanh.
- Các vị khách quan, các ngươi xem, đúng là không còn chỗ trống mà.
Tiểu nhị thấp giọng nói.
- Vậy sao?
Thiếu nữ lạnh lùng mở miệng, đột nhiên chỉ vào một bàn có vị trí tốt nhất ở sát lan can, nói:
- Chỗ đó không phải còn chỗ sao?
- Chỗ nào?
Tiểu nhị quay người nhìn lại, chỗ mà thiếu nữ này chỉ đã có hai vị khách khác đang ngồi, tuy rằng còn chưa mang thức ăn lên, nhưng cũng không phải chỗ trống gì hết.
- Không có mà.
Trên mặt tiểu nhị tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Chợt thấy hai tên thiếu niên ở sau lưng thiếu nữ này đột nhiên bước tới chỗ cái bàn kia, giơ chuôi kiếm gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi không nghe sao? Còn không mau nhường chỗ cho ta.
Hai vị khách kia thấy vậy, sắc mặt vốn còn đang không hiểu gì cũng hơi cương cứng.
- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý trước sau sao?
- Trước sau? Vậy là các ngươi không muốn nhường rồi đúng không?
Ánh mắt của một thiếu niên nheo lại, môi nhếch lên cười đầy khinh thường.
Trong lòng hai vị khách nọ chợt lạnh, thấy ánh mắt cao ngạo lạnh lùng của đối phương thì trong lòng không khỏi có chút sợ, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, sao có thể bằng lòng nhường chỗ được, cho nên cắn răn nói:
- Chúng ta…
Gã còn chưa nói xong thì hai tên thiếu niên đột nhiên động thủ, sau đó mọi người liền nghe thấy hai tiếng vang nhỏ, hai vị khách đang ngồi ở chỗ kia cư nhiên bị hai tên thiếu niên chưởng bay ra ngoài, chật vật ngã ra đất, miệng tràn ra máu tươi.
- Ngươi xem, bây giờ đã có chỗ chưa?
Thiếu nữ lạnh lùng cười, trực tiếp đi tới ngồi xuống bàn.
- Tốc độ nhanh thật.
Động tác của hai tên thiếu niên vô cùng nhanh, khiến cho ánh mắt của không ít võ giả ở đây ngưng lại.
Hai tên thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười sáu mười bảy mà thôi, nhưng thực lực ít nhất cũng là võ sĩ tam trọng, cũng không biết là thiên tài nhà ai nữa.
- Sao các ngươi có thể cướp chỗ ngồi của khách khác thế này.
Sắc mặt của tên tiểu nhị dẫn đường cũng vô cùng khó coi, thấp giọng hô lên.
Hành vi thế này, gã sao có thể mặc kệ được, nếu như truyền ra ngoài thì tửu lâu của bọn họ sau này còn buôn bán thế nào được nữa.
- Cướp?
Một tên thiếu niên trong đó cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt của hai vị khách bị đánh kia, âm trầm nói:
- Các ngươi nói đi, vừa rồi là chúng ta cướp chỗ hay là hai người các ngươi chủ động nhường chỗ? Hửm?
Trong mắt thiếu niên đột nhiên loé ra vẻ lãnh lệ.
Chương 203 Ngang ngược càn rỡ (2)
- Là chúng ta chủ động nhường chỗ.
Hai vị khách này mặt mũi đỏ lên, lầm bầm mở miệng xong liền đứng lên, đi thẳng xuống lầu bỏ đi không quay đầu lại, không dám nhìn người khác cái nào.
- Ha ha ha, tiểu nhị, ngươi nghe chưa, là bọn họ chủ động nhường chỗ, cũng không phải bọn ta cướp chỗ, còn không mau đưa thực đơn tới đây, làm trễ giờ ăn cơm của chúng ta thì ngươi có gánh vác nổi không?
Thiếu niên ngồi xuống, lạnh giọng quát.
Cả đại sảnh lầu hai này liền hoàn toàn yên tĩnh, không khí vô cùng nặng nề.
Tiểu nhị bất đắc dĩ đành phải bước lên phục vụ.
- Nơi này thật sự là vương thành sao? Sao trật tự ở nơi này lại tệ hại như vậy chứ, còn không bằng Lam Nguyệt thành nữa.
Phượng Nhu Y thấy một màn này thì nói với vẻ không dám tin.
Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng:
- Vương thành thì đã làm sao? Mạnh được yếu thua, những địa phương càng phồn hoa thì lại càng thể hiện rõ những điểm này.
Bên trong Huyền Vực được xưng tụng là nơi có địa vị cao nhất ở Thiên Huyền đại lục, hắn đã thấy đủ loại chuyện như thế này rồi.
Mấy người Hoa La Huyên cũng chỉ khẽ lắc đầu, chuyện như vậy, căn bản là thấy cũng không thể làm được gì.
Ba tên thiếu nam thiếu nữ này rõ ràng là đệ tử của một đại gia tộc nào đó, đại gia tộc ở vương thành không giống với Lam Nguyệt thành, nói không chừng chính là môn hạ của một vị vương công đại thần nào đó, hai vị khách trước đó chắc chỉ là người bình thường, cho nên không dám đối kháng với bọn họ.
Chỉ có thể biết điều mất mặt rời đi, đấy gần như là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Chỉ có Trần Tinh là hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện này, gã chỉ một lòng tập trung vào đồ ăn mà thôi.
Một bát canh hầm xương lớn được bưng lên, còn chưa ăn đã ngửi thấy hương thơm xông vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng.
- Ha ha, xương hầm, canh linh chi!
Trần Tinh nhìn thấy thì hai mắt liền sáng lấp lánh, hưng phấn như nhìn thấy mỹ nữ loả thể, trực tiếp cầm một khúc xương lên gặm.
- Ưm, ăn ngon quá!
Trần Tinh gặm miệng dính đầy dầu mỡ, sau đó lại bưng bát canh lên húp ừng ực, mặc cho nước canh đổ lên người của mình cũng không thèm để ý.
Bộ dạng này quả thực là ăn hàng đầu thai.
Bất quá dù gã không thèm để ý, nhưng lại có kẻ để ý.
Thiếu nữ vừa ngồi xuống liền về phía bên này với vẻ chán ghét, lạnh giọng chế giễu:
- Tửu lâu của các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao mà loại người nào cũng cho vào thế này, ngươi xem tên kia đi, ăn cơm lại thô tục như vậy, quả thực là làm bẩn mắt người khác, nhìn gớm chết đi được, cũng không biết là thứ rác rưởi ở chỗ nào tới đây.
Thanh âm của thiếu nữ rất lớn, lập tức khiến không ít khách hàng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền.
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi cười lạnh, thiếu nữ này đúng là không biết điều gì hết.
Thực ra thì đúng là động tác của Trần Tinh có hơi bất nhã, nhưng vẫn tương đối thu liễm, kiểu gì cũng không thể tính là thô tục được.
Huống hồ gì, thiếu nữ kia ngồi gần lan can ở giữa, mấy người Diệp Huyền lại ngồi cạnh cửa sổ của tửu lâu, giữa hai bên còn cách nhau vài cái bàn, căn bản không ảnh hưởng gì tới nhau.
Thuần tuý là do thiếu nữ này ăn no rỗi việc nên kiếm chuyện mà thôi.
- Chúng ta thô tục không chịu nổi sao? Có những kẻ, tự cho bản thân mình cao quý, nhưng thực ra hành vi lại đáng khinh, không khác gì mấy người phụ nữ nông thôn cả.
Lúc này, một giọng nói vang lên khiến cho Diệp Huyền sững sờ, người lên tiếng chính là Lãnh Dĩnh Oánh, rõ ràng nàng không ưa hành vi ương ngạnh của thiếu nữ này, hơn nữa còn khó chịu vì đối phương nói bọn họ là rác rưởi.
- Ngươi nói ai hả?
Thanh âm của thiếu nữ đột nhiên trở nên bén nhọn, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào Lãnh Dĩnh Oánh, loé ra vẻ âm lãnh, nói vẻ khinh thường:
- Nghe qua là biết không phải khẩu âm vương thành rồi, chẳng trách, ta nói rồi mà, hoá ra là một đám mọi rợ quê mùa, mất mặt xấu hổ như vậy, chắc là kiếp trước là quỷ đói đầu thai không được ăn no chứ gì, có muốn mất mặt thì cũng đừng có tới vương thành của ta, quả thực là làm bẩn hoàn cảnh ở vương thành mà.
Lãnh Dĩnh Oánh cười lạnh:
- Vẫn không bằng những kẻ nào đó, cướp chỗ ngồi của người ta, hoành hành ngang ngược, kiêu căng càn rỡ, quả thực là hành vi của lũ lưu manh, còn không bằng súc sinh.
Đồng tử của thiếu nữ đột nhiên co rút lại, nhìn Lãnh Dĩnh Oánh, trong mắt loé lên một đạo hàn quang, âm lãnh nói:
- Ngươi nói ai không bằng súc sinh? Xú kỹ nữ, nơi này là vương thành, không phải chốn quê mùa của các ngươi, có những lời, nói lung tung thì sẽ chết người đấy.
Nói xong, bắn ra hai đạo hàn tinh, hai chiếc đũa trước mặt thiếu nữ đột nhiên bắn ra, giống như độc xà, nhanh chóng bắn về phía hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh, độc ác âm tàn.
Hai chiếc đũa này, nhìn qua thì bình thường không có gì, thực ra uy lực vô cùng kinh người.
Nếu như một kích này đánh trúng thì hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh chẳng những sẽ bị đánh mù, mà ngay cả đầu cũng bị bắn xuyên, chết ngay tại chỗ.
Trong mắt Diệp Huyền loé ra một đạo lãnh quang, một lời không hợp liền hạ độc thủ thế này, đúng là một nữ nhân lòng dạ rắn rết.
Hắn dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy hai chiếc đũa kia, đặt lại trên bàn, thản nhiên nói:
- Nàng cũng chỉ tuỳ ý nói một câu mà thôi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá phận rồi không.
- Ngươi là cái thá gì? Dám quản chuyện của ta.
Thiếu nữ nhướng mày, trong mắt bắn ra vẻ ngoan độc, mắt nhìn vào y bào của mấy người Diệp Huyền, trong đôi mắt cao ngạo và khinh thường hiện ra rõ ràng, cười lạnh nói:
- Quá phận? Ở vương thành này, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, có vài người, đã nói sai thì phải trả giá thật đắt cho lời nói của mình, vả miệng của bọn chúng cho ta, cả cái bàn đó đều phải vả, vả tới khi nào ta hài lòng mới thôi!
Hai gã thiếu niên ngồi cùng bàn đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Huyền. đưa mắt nhìn vào Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, trong mắt hai người này hiện lên một tia kinh diễm, chợt quay về phía Diệp Huyền lạnh giọng nói:
- Có nghe thấy không? Tự mình vả miệng thì còn mong giữ được mạng, nếu không thì thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu.
Diệp Huyền gắp một hạt đậu phộng, chậm rãi nhai nuốt, lầm bầm nói:
- Ăn một bữa cơm thôi cũng gặp phải đám ruồi bọ tự cho là đúng, đúng là vừa ra cửa đã giẫm phải phân mà.
- Ngươi muốn chết!
Hai tên thiếu niên gầm to một tiếng, keng một tiếng rút bảo kiếm bên hông ra, đâm về phía Diệp Huyền.
Chương 204 Hương Mính quận chúa
Vừa rồi Diệp Huyền xuất thủ khiến cho hai tên này biết rõ lợi hại, cho nên vừa ra tay liền không hề lưu tình chút nào, bảo kiếm đâm ra liền huyễn hoá ra từng đạo kiếm hoa, cư nhiên là một bộ kiếm pháp vô cùng huyền diệu, bao phủ hết tất cả yếu huyệt toàn thân của Diệp Huyền, khiến cho khách khứa xung quanh kinh hô.
Bằng vào kiếm pháp này bọn họ liền biết, hai tên thiếu niên này nhất định có lai lịch không tầm thường.
- Xuy, với chút kiếm pháp nát này cũng dám lấy ra? Mềm yếu không hề có chút lực lượng nào, chẳng trách lại làm tay sai cho một ả đàn bà, hoá ra là hai tên ẻo lả.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền hoàn toàn không quan tâm tới trường kiếm đang đâm về phía mình, còn vừa uống rượu vừa bình phẩm.
Tất cả người đứng xem ở đây đều trợn mắt há mồm, tên ngốc này ở đâu tới đây, sắp chết tới nơi rồi mà còn ngồi nói nhảm nữa.
Lời của Diệp Huyền khiến cho hai tên thiếu niên kia tức giận tới mức thiếu chút nữa phun máu, tức giận hét lên:
- Kiếm pháp rách nát? Xem bản thiếu gia giết chết ngươi thế nào đây.
Vèo!
Kiếm quang sáng chói, huyền khí phóng thích ra nồng đậm, bao phủ toàn thân Diệp Huyền, muốn chém hắn làm hai mảnh.
- Đủ rồi!
Lúc này, La Chiến luôn im lặng rốt cuộc cũng động, gã ngẩng đầu, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Oanh!
Thanh âm lăng không vang lên, một cỗ lực lượng khủng bố đột nhiên xuất hiện, nháy mắt liền đánh cho hai thiếu niên này bay ra xa, bịch bịch bịch, hai người liên tục lùi lại hơn mười bước, đạt mông ngồi phịch xuống ghế của chính mình, trường kiếm trong tay vẫn còn run lên không ngừng.
Người này là ai? Thực lực thật mạnh.
Khách khứa trong tửu lâu đều âm thầm kinh hãi, tuy rằng hai tên thiếu niên kia chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là võ sĩ tam trọng, có thể một kích nhẹ nhàng đánh lùi bọn họ, trung niên nhân vừa ra tay này ít nhất cũng phải là địa võ sư.
Ở vương thành này, tuy rằng địa võ sư cũng không thể xem là cao thủ đỉnh tiêm, nhưng cũng không phải dễ dàng gặp được.
- Hoá ra là có cao thủ toạ trấn, chẳng trách lại dám kiêu ngạo như thế.
Thanh âm của thiếu nữ lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
- Bất quá không có ai nói cho các ngươi biết, lúc tới vương thành thì hành vi đều phải thu liễm một chút sao?
Lúc này, tính tình của thiếu nữ vẫn cứ kiêu ngạo như cũ, nhìn thoáng qua hai tên thiếu niên, lạnh lùng nói:
- Gọi người cho ta.
Hai tên thiếu niên lạnh lùng trừng mắt nhìn La Chiến vừa ra tay với chúng, một trong số đó đột nhiên đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một quả đạn tín hiệu, kéo mạnh một cái.
Vèo!
Tiếng nổ bén nhọn vang vọng, một đạo pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên bầu trời, sau đó liền ầm ầm nổ tung trên không, pháo hoa liền nổ tung ra.
Tất cả khách khứa có mặt ở lầu hai liền xôn xao lên, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng thay đổi.
Dám thả đạn tín hiệu trong vương thành, đây cũng không phải chuyện mà người thường có thể làm được, dù sao thì nơi đây cũng là vương thành, nếu như là mấy kẻ tầm thường muốn liên lạc với nhau cũng lấy đạn pháo ra bắn thì chẳng phải cả vương thành đều lộn xộn hết rồi sao?
Ở trong vương thành này, chỉ có những quan lại quyền quý, quý tộc hiển hách thật sự mới có thể có tư cách sử dụng đạn tín hiệu, như vậy xem ra, thân phận của ba tên thiếu nam thiếu nữ này nhất định vô cùng kinh người.
Diệp Huyền lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ăn một bữa cơm cũng bị mấy kẻ này phá hỏng rồi.
Thiếu nữ nghe xong thì mặt càng thêm lạnh, nhưng cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Nàng rất chờ mong, lát nữa sau khi hắn biết mình đã đắc tội với ai thì thiếu niên này còn có gan nói ra những lời như vậy hay không.
Advertisements
- Thôi đi, mới tới vương thành, vẫn là bớt kéo phiền toái đi, đã cơm nước xong xuôi hết rồi thì chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, lắc đầu, lấy ra một tờ huyền phiếu, đặt lên bàn.
- Muốn đi sao, đả thương người của ta xong liền muốn chạy? Vừa rồi ta cho các ngươi vả miệng các ngươi lại không muốn, bây giờ muốn đi thì muộn rồi.
Thiếu nữ quát lạnh một tiếng, ngăn mọi người lại.
- Chó khôn không cản đường.
Diệp Huyền sờ lên mũi, thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì? Muốn chết!
Thiếu nữ gầm lên một tiếng, hai ngón tay đột nhiên hoá thành lệ quang, đâm tới hai mắt Diệp Huyền.
- Hay cho một nữ nhân rắn rết, điêu ngoa ương ngạnh cũng phải có mức độ thôi.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hắn và đối phương căn bản không hề có thù oán gì, thậm chí còn không quen biết gì, cái gọi là ân oán cũng chỉ là Lãnh Dĩnh Oánh nói vài câu nói bọn họ mà thôi.
Còn đối phương thì bức người gây sự, một lời không hợp liền hạ sát thủ, hơn nữa xuất chiêu vô cùng ngoan độc.
Không dạy cho nàng một bài học thì lẽ nào cho rằng trên đời này ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta hay sao.
Trong lòng cười lạnh, Diệp Huyền lật tay, xuất thủ như linh dương quải sừng, không tìm ra sơ hở, nháy mắt liền bắt lấy cổ tay của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cả kinh, huyền khí bộc phát, cố gắng giãy thoát tay của Diệp Huyền, nhưng bị một Diệp Huyền khống chế, nàng sao có thể giãy thoát được, một cỗ cự lực đánh tới, nháy mắt liền kéo nàng tới sát Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn chết sao, mau thả nàng ra!
Hai tên thiếu niên thấy thế liền giật mình mở miệng, trường kiếm biến ảo thành vô số tinh quang, đâm thẳng về phía Diệp Huyền, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
- Cút về đi!
La Chiến quát khẽ một tiếng, đánh ra một chưởng.
Một tiếng ầm ầm vang lên, huyền khí khủng bố lại hàng lâm lần nũa, hai tên thiếu niên bay ra ngoài như diều đứt dây, bịch một tiếng té xuống dất, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất leng keng rung lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiếu nữ bị Diệp Huyền bắt lấy, toàn thân liền vô lực, huyền khí trong cơ thể lại không thể điều động được chút nào, đành phải dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Mãi cho tới lúc này, trong ánh mắt của nàng vẫn mang theo vẻ khinh miệt nồng đậm như cũ, giống như một vị công chúa cao quý, đang nhìn vào một tên ăn mày thấp hèn vậy.
- Muốn làm gì sao?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Ta sẽ không làm gì hết, chỉ trả hết những việc ngươi muốn làm với chúng ta lại cho ngươi mà thôi.
- Ngươi dám?
Ánh mắt thiếu nữ đột nhiên co rút lại.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu nữ hét lên chói tai, cố gắng tìm kiếm cảm xúc sợ hãi hoặc nể sợ nào đó trong mắt Diệp Huyền.
Nhưng nàng thất vọng rồi, trong ánh mắt Diệp Huyền bình tĩnh mà thâm thuý, không chút gợn sóng.
Chương 205 Giáo uý trong quân (1)
- Ngươi là ai cũng không quan trọng, ta chỉ cần biết ngươi muốn vả miệng của chúng ta, như vậy cũng phải có chuẩn bị tốt sẽ bị chúng ta vả miệng lại.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì chỉ nghe bốp một cái, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người xung quanh, Diệp Huyền thản nhiên tát một cái lên mặt của thiếu nữ kia, đánh cho nàng bay ra ngoài, chật vật ngã xuống đất, tóc tai tán loạn.
- Diệp Huyền ta bình sinh không đánh nữ nhân, nhưng những kẻ ti tiện thì không thể không đánh.
- Ngươi…
Thiếu nữ ôm mặt, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không dám tin, nàng hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt kia như một con rắn độc, hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Huyền:
- Ngươi… ngươi chỉ là một tên dân đen mà cũng dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nhất định phải chết, ngươi nghe chưa, ngươi nhất định phải chết!
Hai tên thiếu niên kia nhìn thấy mọi chuyện cũng sợ ngây người, rõ ràng bọn chúng không ngờ Diệp Huyền thật sự dám động thủ.
- Nhất định phải chết? Ta thấy chưa chắc, chúng ta đi!
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Có một vài kẻ luôn cho rằng mình có thể tuỳ ý lăng nhục người khác, còn người khác, chỉ có thể bị mình lăng nhục, nhưng không biết rằng gieo nhân nào gặt quả đó!
Nếu đối phương đã năm lần bảy lượt ra tay với bọn họ, âm tàn độc ác, thái độ không hề lưu thủ, vậy thì mình cần gì phải nể mặt bọn họ đây.
Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền chuẩn bị xuống lầu thì ——
Bịch bịch bịch!
Đột nhiên từng trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám thành vệ quân mình mặc khôi giáp, tay cầm đao kiếm lập loè vội vàng chạy tới.
- Chuyện gì thế này? Vừa rồi là ai phóng đạn tín hiệu đó?
Đội trưởng dẫn đầu dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, vừa xuất hiện liền nghiêm nghị mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét ngang khắp tửu lâu, đột nhiên, gã nhìn thấy thiếu nữ đang ôm mặt ngồi dưới đất, cùng với hai tên thiếu niên đang ngã kề bên, trên gương mặt lạnh lùng nháy mắt liền biến sắc.
- Hương Mính quận chúa, ngươi không sao chứ?
Đội trưởng kia vội vàng bước tới đỡ thiếu nữ kia lên, ngoài ra những thành vệ quân khác cũng đỡ hai tên thiếu niên kia dậy.
- Mau cản mấy tên kia lại cho ta.
Thiếu nữ đưa tay trái ôm mặt, tay phải chỉ về phía mấy người Diệp Huyền, thanh âm lạnh lẽo như băng, ánh mắt thì âm độc.
Sắc mặt của đội trưởng kia cũng lạnh lùng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, vung tay lên:
- Bắt lại hết cho ta!
Xoàn xoạt một tiếng, đám thành vệ quân kia thoáng chốc liền rút vũ khí bên hông ra, hùng hổ bao vây mấy người Diệp Huyền lại, khí thế bá đạo hung hăng, khiến cho tất cả những khách khứa xung quanh đều hoảng sợ lùi lại, không dám tới gần.
- Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo chúng ta trở về, nếu như dám phản kháng thì giết không cần hỏi.
Ánh mắt của đội trưởng cao to kia vô cùng lạnh lùng.
Một đám thành vệ quân lập tức tiến tới.
- Đợi đã!
Diệp Huyền khoát tay, nhìn về phía tên đội trưởng thành vệ quân.
- Các ngươi vừa tới nơi, không hỏi rõ ràng trắng đen hư thật đã tự tiện bắt người là sao? Luật pháp của vương quốc ở đâu?
Không đợi đội trưởng kia mở miệng thì thiếu nữ đã cười lạnh, thanh âm lạnh như băng:
- Trắng đen hư thật? Luật pháp? Ở vương thành này, ta chính là luật pháp, ngươi dám đánh ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi, bây giờ ngươi đã biết hối hận chưa?
Nàng muốn nhìn thấy chút tâm tình nào đó trong mắt Diệp Huyền, chẳng hạn như sợ hãi, hoặc hối hận gì đó.
Advertisements
Nhưng nàng lại thất vọng rồi, bởi vì trong ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không hề có chút rung động nào.
Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đưa mắt nhìn tên đội trưởng thành vệ quân kia, chỉ thấy mặt gã lạnh lùng, rõ ràng là không có ý kiến gì với lời nói của thiếu nữ kia.
Diệp Huyền cười nhạt lắc đầu:
- Lưu Vân Quốc này thật sự mục nát!
- Có lời gì muốn nói thì chờ trở về thành vệ quân rồi nói, mang đi.
Đội trưởng thành vệ quân lạnh lùng vung tay lên.
- Đợi đã!
Đối mặt với áp bách của những kẻ kia, La Chiến bước lên hai bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương, lấy một khối quân bài trên người xuống, lạnh lùng nói:
- Ta chính là giáo uý của vương quốc, các ngươi không có tư cách đưa chúng ta đi.
Quan quân của vương quốc phạm tội, thành vệ quân bình thường căn bản không có tư cách bắt người, chỉ khi nào đội chấp pháp của vương quốc hoặc là cấm vệ quân trong vương thành mới có thể đưa đi.
Sắc mặt của đội trưởng kia hơi đanh lại, trầm giọng nói:
- Giáo uý? Không biết các hạ giữ chức vụ ở đâu? Có quân ấn hay không!
La Chiến lắc đầu.
- Không có quân ấn, ta đã xuất ngũ!
Xuất ngũ rồi?
Đội trưởng thành vệ quân lập tức cười lạnh.
Không có quân hàm, không có quân chức thì làm được gì chứ? Huống hồ gì, chỉ là một tên giáo uý thì sao có thể sánh với quận chúa Hương Mính của phủ Hoà Thân vương.
Ngay lúc gã chuẩn bị hạ lệnh bắt người thì thanh âm lạnh lùng của La Chiến lại vang lên lần nữa:
- Nhưng ta chính là giáo uý của kim sư quân đoàn!
Kim sư quân đoàn!
Trong lòng đội trưởng thành vệ quân giật mình, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng kinh ngạc nhìn qua.
Chẳng trách lúc trước người này không sợ gì hết, lại còn phát ra sát khí, hoá ra chính là giáo uý của kim sư quân đoàn.
Kim sư quân đoàn, chính là quân đoàn vương bài của vương quốc, bình thường đều đóng quân bên ngoài, chinh chiến bốn phương, bảo vệ lãnh thổ vương quốc, là một nhánh quân đội mạnh nhất của vương quốc.
Giáo uý trong đó thấp nhất cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, còn người đứng đầu của bọn họ chính là Lý lão gia tử trong quân đội, cũng là một trong những người mạnh nhất ở Lưu Vân Quốc, thanh danh hiển hách.
Nhất thời đội trưởng thành vệ quân lộ ra vẻ do dự, nhìn về phía thiếu nữ và hai tên thiếu niên.
- Giáo uý chó má gì chứ, quân nhân phạm pháp thì cũng cùng tội với thứ dân, huống hồ gì trong vương thành này cũng không phải là nơi để bọn họ tuỳ tiện giương oai, bắt bọn họ lại hết cho ta, nếu có hậu quả gì thì ta sẽ gánh hết!
Thiếu nữ lạnh giọng nói.
Có lời này của Hương Mính quận chúa, đội trưởng thành vệ quân cảm thấy yên lòng, lập tức xoay người, lãnh đạm nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, ở nơi này của ta, vương tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, Lưu Bình ta một mực làm việc công bằng, các ngươi đánh người thì phải chuẩn bị trước là sẽ bị trừng phạt, bắt lấy.
Một đám thành vệ quân lập tức nhào lên như lang như hổ.
Những lời mà kẻ này nói, ngay cả Hoa La Huyên nghe xong cũng nhịn không được mà cười lạnh, kẻ này rốt cuộc công cái gì bằng, chấp cái gì pháp đây, những lời này thốt ra từ miệng bọn chúng quả không khác gì chuyện cười.
Hắn vốn còn tưởng rằng Trần Tinh căn bản không kịp lần chiêu sinh này của Huyền Linh học viện, nào ngờ trong tiết xuân huyền, Trần Tinh cư nhiên lại đột phá linh võ cảnh.
Ngoại trừ Trần Tinh, thì lần này Lam Nguyệt thành còn hai người cũng đột phá linh võ cảnh, đó chính là Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.
- Hắc hắc, Huyền thiếu, lần này đi tới Huyền Linh học viện cùng với chúng ta còn có hai đại nữ thần, ngươi nói, trên đường đi chúng ta có xảy ra chuyện gì không?
Trần Tinh cười gian, vẻ mặt vô cùng hèn mọn bỉ ổi.
- Được rồi, các vị dừng bước đi, Huyền thiếu, chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên mỉm cười bước tới.
Bởi vì lão phải trở về vương thành báo cáo công tác, vừa lúc liền dẫn đường đưa mấy người Diệp Huyền đi cùng tới vương thành luôn, ngoại trừ Hoa La Huyên thì còn có La Chiến cũng từ chức giáo luyện ở Tinh Huyền học viện, đi tới vương thành cùng mọi người.
- Được rồi, lên đường thôi!
Mọi người đều lên ngựa, dần dần đi xa trong tầm mắt tiễn đưa của thành chủ Lãnh Thiên, gia chủ Diệp gia và những cường giả khác.
- Không biết bọn họ đi chuyến này, thành tựu tương lai sẽ như thế nào đây!
Mãi tới khi bóng dáng mấy người Hoa La Huyên hoàn toàn biến mất thì thành chủ Lãnh Thiên lúc này mới xoay người, trong miệng than khẽ một tiếng.
Lần này thậm chí có tới bốn thiên tài có tư cách tiến nhập vào Huyền Linh học viện, đối với Lam Nguyệt thành mà nói thì đây chính là đại sự trăm năm khó gặp.
Tương lai của Lam Nguyệt thành là một mảnh sáng rọi.
Trên quan đạo, móng ngựa dồn dập, đoàn đội đi chuyến này chỉ có sáu người, phóng ngựa phi nhanh.
Phượng Nhu Y một thân hoả hồng giống như ngọn lửa phấp phới, giục ngựa đi sát bên cạnh Diệp Huyền, nàng thản nhiên cười, trên gương mặt thanh tân thoát tục hơi ửng đỏ, ngượng ngùng:
- Diệp Huyền, chúng ta lại gặp mặt, không ngờ chúng ta lại có thể cùng nhau gia nhập Huyền Linh học viện.
Thanh âm nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, Phượng Nhu Y mỉm cười, khiến cho Trần Tinh nhìn thấy mà tim đập dồn dập.
Nữ thần, đúng là nữ thần mà, chỉ một nụ cười này thôi cũng khiến lòng ta tan nát, đáng tiếc, nữ thần là của Huyền thiếu rồi.
Trong lòng Trần Tinh bi thống không thôi, thầm hò hét trong lòng: mỹ nhân ở Huyền Linh học viện ơi, Trần gia tam thiếu ta tới đây, nhất định phải chờ ta đó.
- Diệp Huyền, cảm ơn ngưng hàn đan của ngươi.
Lãnh Dĩnh Oánh cũng thúc ngựa tiến lên, môi đào khẽ mở.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Sau này mọi người đều là học viên của Huyền Linh học viện, không cần phải khách khí như vậy.
- Đúng, Huyền thiếu nói đúng lắm.
Trần Tinh chùi nước miếng vừa chảy ra, cười lớn nói:
- Sau này các ngươi có chuyện gì thì cứ thoải mái tìm Trần gia tam thiếu ta, Trần gia tam thiếu ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận, ách, dù có vào núi đao biển lửa, quyết không từ nan.
Hoa La Huyên nhìn thấy tình huống phía sau thì bật cười.
Một năm trước bọn họ đều là đệ tử của Tinh Huyền học viện, bây giờ lại cùng nhau vào Huyền Linh học viện của vương quốc, nhưng nếu như bọn họ biết, Diệp Huyền đã trở thành võ sư nhất trọng từ lâu rồi không biết sẽ có biểu lộ thế nào đây?
- Được rồi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ thôi, còn một tháng nữa là Huyền Linh học viện khai giảng rồi, nếu như không tới sớm thì các ngươi sẽ gặp phiền toái đó, lần này lặn lội đường xa cũng coi như một lần khảo nghiệm của các ngươi, giá!
Khẽ quát một tiếng, Hoa La Huyên đột nhiên tăng tốc.
Cộc cộc cộc cộc!
Tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người theo sát phía sau.
Ở Lưu Vân Quốc, Lam Nguyệt thành là thành trì tương đối hẻo lánh, cách vương thành Vân Thuỷ Thành rất xa, một tháng này, nếu như không đi nhanh thì sợ là không kịp.
Thực tế thì y hệt những lời Hoa La Huyên đã nói, trong những ngày kế tiếp, mấy người Diệp Huyền đi suốt đêm ngày, phong trần mệt mỏi, nhưng mãi tới khi cách ngày khai giảng còn có ba ngày thì mới kịp đặt chân tới vương thành.
Một đường đi tới, đám người Trần Tinh đều mệt mỏi vô cùng, nhưng khí chất trên người cũng không hề thay đổi chút nào.
Vương thành, mênh mông hùng vĩ, đứng từ xa nhìn lại thì giống như một con cự thú viễn cổ, nằm yên ở nơi đó, uy mãnh bá đạo.
Mọi người đi dọc trên quan đạo thênh thang, một đường bước về phía trước, thông qua con sông hộ thành, đi tới bên dưới cửa thành.
Cửa thành này vô cùng rộng lớn, đúc từ đồng xanh, cao hơn mười trượng, trước cửa thành, nhiều đội binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đứng thủ ở trước cửa thành.
Bên trên tường thành thì lại có nhiều tướng sĩ mặc thiết giáp nặng nề qua lại tuần tra, ánh mắt sắc bén.
Thấy tràng cảnh này, mấy người Trần Tinh đều hiếu kỳ không thôi, nhón chân nhìn qua, trong lòng La Chiến thì nhiệt huyết sôi trào.
Đã bao nhiêu năm rồi, gã chưa bao giờ dám mơ tới việc mình có thể trở lại vương thành một lần nữa thế này.
Dưới sự dẫn dắt của Hoa La Huyên, mọi người nộp phí vào thành, thông qua kiểm tra, sau đó mới được cho đi vào.
Bước vào trong vương thành, không khí ồn ào náo nhiệt lập tức truyền vào trong tai của mỗi người, bốn phía ngựa xe qua lại, người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.
Nhai đạo thênh thang, đủ cho mười chiếc xe ngựa đi song song với nhau, cửa hàng hai bên đường cũng cao lớn hoa lệ, so ra thì Lam Nguyệt thành quả thật chỉ như nông thôn mà thôi, không đáng nhắc tới.
- Nơi này nhiều người quá.
Trần Tinh trừng to hai mắt, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn không thôi, còn Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì cũng tò mò nhìn chung quanh không ngừng.
Chỉ có Diệp Huyền là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề để ý tới bất kỳ thứ gì ở xung quanh.
Hoa La Huyên thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thán: Thật không biết Huyền thiếu tu luyện tâm tính kiểu gì, cư nhiên lại không hề có chút hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, nhớ tới ngày đó lần đầu khi lão tới vương thành cũng vô cùng tò mò với mọi thứ.
Lão nào biết đâu rằng, Diệp Huyền kiếp trước, đừng nói là vương đô của một vương quốc nho nhỏ thế này, cho dù là đế đô, hoàng đô của một vài đế quốc vương triều cũng đã từng thấy nhiều rồi, tràng diện đó, một Lưu Vân Quốc nho nhỏ này sao có thể sánh được.
- Đi nhiều ngày như vậy, chư vị chắc là cũng mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi lại ăn chút gì đi.
- Được, được!
Nghe thấy tìm đồ ăn thì thịt béo trên mặt Trần Tinh run lên như sóng cuộn, nước bọt tực tiếp chảy thành dòng.
Những ngày này lo đi vội vàng, ngày nào cũng phải ăn lương khô, ăn tới mức gã bị táo bón rặn không ra rồi, cứ nghĩ tới sắp được tới tửu lâu ăn cơm là gã lại hăng hái như đánh tiết gà vậy.
Chương 202 Ngang ngược càn rỡ (1)
Hoa La Huyên một đường tìm kiếm, mới đi được vài bước là thấy được một tửu lâu, cột dây ngựa lại rồi đi vào.
Đi vào trong tửu lâu, bên tay trái chính là quầy, ở giữa tầng một là một hòn giả sơn lớn nước chảy róc rách, bên trong trồng không ít cỏ cây, bốn phía của giả sơn đặt vài cái bàn rải rác.
Lúc này, lầu một đã ngồi kín chỗ, trên lầu hai cũng trống ở giữa, ngồi ở mép lan can thì có thể nhìn thấy giả sơn nước chảy bên dưới, vô cùng thích ý.
Lập tức liền có tiểu nhị bước tới dẫn mấy người Diệp Huyền đi lên lầu hai.
Bước lên bậc thang gỗ, bốn người đi lên lầu hai, cảnh tượng trên lầu hai này tốt hơn lầu một nhiều, lạ thay chính là nơi này cũng có rất nhiều người ăn cơm, nhưng không hề ồn ào huyên náo, mà vô cùng yên tĩnh.
- Tửu lâu ở vương thành quả nhiên không giống bình thường.
Trần Tinh ngửi thấy mùi thức ăn thì nước miếng càng chảy nhiều hơn.
Ngay cả mấy người Phượng Nhu Y cũng chớp mắt liên tục, tửu lâu thanh tĩnh lịch sự lại tao nhã như vậy, ở Lam Nguyệt thành các nàng căn bản chưa từng thấy qua bao giờ.
- Các vị muốn dùng gì?
Tiểu nhị dẫn mấy người tới một cái bàn bên cửa sổ, đưa thực đơn lên, mỉm cười hỏi.
- Các ngươi muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, ta làm chủ mời khách.
Hoa La Huyên cười một tiếng, đẩy thực đơn cho mấy người Diệp Huyền.
- Huyền thiếu, để ta gọi cho, gọi món ăn là nghề của ta, chút việc nhỏ này sao có thể làm phiền Huyền thiếu ngài tự mình động thủ được.
Trần Tinh đoạt lấy thực đơn, hai mắt toả sáng lấp lánh, nhanh chóng mở ra.
- Cái này, cái này, cái này nữa, ừm, cái này cũng được, thêm cái này luôn…
Trần Tinh chỉ tay nhanh như chớp, nháy mắt liền gọi xong bảy tám món ăn, đám Phượng Nhu Y nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cái tên béo này ăn khoẻ dữ vậy sao?
Diệp Huyền cũng không khỏi mỉm cười.
Cuối cùng, sau khi gọi xong mười lăm mười sáu món ăn, Trần Tinh hẵng còn tiếc nuối đặt thực đơn lên bàn, phóng khoáng nói:
- Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình gọi vài món đi.
- Đủ rồi, đủ rồi!
Ánh mắt của mấy người Diệp Huyền nhìn gã đầy khinh bỉ.
- Trước tiên cứ đưa lên bấy nhiêu đi, thêm hai bình rượu ngon, một bình trà ngon nữa.
Hoa La Huyên mỉm cười nói.
- Vâng, xin các vị khách quan đợi một chút.
Tiểu nhị nói xong liền mỉm cười bước đi.
Trong lúc chờ đợi, Diệp Huyền nhìn thấy, tửu lâu này đúng là vô cùng đông khách, không ít khách nhân lục tục tới, hơn nữa cũng đã tới giờ ăn cơm, không tới một lát thì lầu hai trống rỗng lại kín chỗ.
Cho dù là như thế vẫn còn có không ít khách lũ lượt đi vào, có vài vị khách đến sau bước lên xem một vòng, thấy không còn chỗ ngồi mới đành phải lắc đầu rời đi.
Đám tiểu nhị đứng bên dưới thấy vậy thì cũng bắt đầu chủ động thông báo với khách khứa mới bước vào là trên lầu đã hết chỗ.
Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi được bưng lên, những món ăn này đều đủ sắc hương vị, khiến cho người ta nhìn thấy liền đại khai khẩu vị.
Món ăn lên rồi, Trần Tinh tự nhiên cũng không khách khí nữa, vùi đầu ăn cơm, mỗi khi ăn một miếng thi mắt lại nheo thành một cái khe nhỏ, trên mặt vô cùng hạnh phúc.
- Các vị khách quan, trên lầu của chúng ta quả thực đã không còn chỗ trống nữa, kính xin các vị chờ một lát.
Đúng lúc này, thanh âm của tiểu nhị đột nhiên vang lên ngay chỗ cầu thang, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ câu thang có vài đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới, người cầm đầu là một vị thiếu nữ, mặc váy dài màu tím, cũng có chút tư sắc, gương mặt vô cùng cao ngạo, lỗ mũi chỉ lên trời, nghênh ngang đi tới trong ánh nhìn soi mói của mọi người.
Sau lưng của thiếu nữ này là hai tên thiếu niên mặc võ bào, võ bào này được may từ tơ lụa màu xanh sẫm may thành, vừa đẹp đẽ lại cao quý vô cùng, nhìn qua không phú thì cũng quý.
Hai người chân mang mã ngoa, lưng đeo trường kiếm, cũng có vài phần anh khí, chỉ là ánh mắt lại sắc bén như mắt ưng.
Mấy người này vừa bước lên tầng hai của tửu lâu thì lập tức đưa mắt nhìn quanh.
- Các vị khách quan, các ngươi xem, đúng là không còn chỗ trống mà.
Tiểu nhị thấp giọng nói.
- Vậy sao?
Thiếu nữ lạnh lùng mở miệng, đột nhiên chỉ vào một bàn có vị trí tốt nhất ở sát lan can, nói:
- Chỗ đó không phải còn chỗ sao?
- Chỗ nào?
Tiểu nhị quay người nhìn lại, chỗ mà thiếu nữ này chỉ đã có hai vị khách khác đang ngồi, tuy rằng còn chưa mang thức ăn lên, nhưng cũng không phải chỗ trống gì hết.
- Không có mà.
Trên mặt tiểu nhị tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Chợt thấy hai tên thiếu niên ở sau lưng thiếu nữ này đột nhiên bước tới chỗ cái bàn kia, giơ chuôi kiếm gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi không nghe sao? Còn không mau nhường chỗ cho ta.
Hai vị khách kia thấy vậy, sắc mặt vốn còn đang không hiểu gì cũng hơi cương cứng.
- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý trước sau sao?
- Trước sau? Vậy là các ngươi không muốn nhường rồi đúng không?
Ánh mắt của một thiếu niên nheo lại, môi nhếch lên cười đầy khinh thường.
Trong lòng hai vị khách nọ chợt lạnh, thấy ánh mắt cao ngạo lạnh lùng của đối phương thì trong lòng không khỏi có chút sợ, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, sao có thể bằng lòng nhường chỗ được, cho nên cắn răn nói:
- Chúng ta…
Gã còn chưa nói xong thì hai tên thiếu niên đột nhiên động thủ, sau đó mọi người liền nghe thấy hai tiếng vang nhỏ, hai vị khách đang ngồi ở chỗ kia cư nhiên bị hai tên thiếu niên chưởng bay ra ngoài, chật vật ngã ra đất, miệng tràn ra máu tươi.
- Ngươi xem, bây giờ đã có chỗ chưa?
Thiếu nữ lạnh lùng cười, trực tiếp đi tới ngồi xuống bàn.
- Tốc độ nhanh thật.
Động tác của hai tên thiếu niên vô cùng nhanh, khiến cho ánh mắt của không ít võ giả ở đây ngưng lại.
Hai tên thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười sáu mười bảy mà thôi, nhưng thực lực ít nhất cũng là võ sĩ tam trọng, cũng không biết là thiên tài nhà ai nữa.
- Sao các ngươi có thể cướp chỗ ngồi của khách khác thế này.
Sắc mặt của tên tiểu nhị dẫn đường cũng vô cùng khó coi, thấp giọng hô lên.
Hành vi thế này, gã sao có thể mặc kệ được, nếu như truyền ra ngoài thì tửu lâu của bọn họ sau này còn buôn bán thế nào được nữa.
- Cướp?
Một tên thiếu niên trong đó cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt của hai vị khách bị đánh kia, âm trầm nói:
- Các ngươi nói đi, vừa rồi là chúng ta cướp chỗ hay là hai người các ngươi chủ động nhường chỗ? Hửm?
Trong mắt thiếu niên đột nhiên loé ra vẻ lãnh lệ.
Chương 203 Ngang ngược càn rỡ (2)
- Là chúng ta chủ động nhường chỗ.
Hai vị khách này mặt mũi đỏ lên, lầm bầm mở miệng xong liền đứng lên, đi thẳng xuống lầu bỏ đi không quay đầu lại, không dám nhìn người khác cái nào.
- Ha ha ha, tiểu nhị, ngươi nghe chưa, là bọn họ chủ động nhường chỗ, cũng không phải bọn ta cướp chỗ, còn không mau đưa thực đơn tới đây, làm trễ giờ ăn cơm của chúng ta thì ngươi có gánh vác nổi không?
Thiếu niên ngồi xuống, lạnh giọng quát.
Cả đại sảnh lầu hai này liền hoàn toàn yên tĩnh, không khí vô cùng nặng nề.
Tiểu nhị bất đắc dĩ đành phải bước lên phục vụ.
- Nơi này thật sự là vương thành sao? Sao trật tự ở nơi này lại tệ hại như vậy chứ, còn không bằng Lam Nguyệt thành nữa.
Phượng Nhu Y thấy một màn này thì nói với vẻ không dám tin.
Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng:
- Vương thành thì đã làm sao? Mạnh được yếu thua, những địa phương càng phồn hoa thì lại càng thể hiện rõ những điểm này.
Bên trong Huyền Vực được xưng tụng là nơi có địa vị cao nhất ở Thiên Huyền đại lục, hắn đã thấy đủ loại chuyện như thế này rồi.
Mấy người Hoa La Huyên cũng chỉ khẽ lắc đầu, chuyện như vậy, căn bản là thấy cũng không thể làm được gì.
Ba tên thiếu nam thiếu nữ này rõ ràng là đệ tử của một đại gia tộc nào đó, đại gia tộc ở vương thành không giống với Lam Nguyệt thành, nói không chừng chính là môn hạ của một vị vương công đại thần nào đó, hai vị khách trước đó chắc chỉ là người bình thường, cho nên không dám đối kháng với bọn họ.
Chỉ có thể biết điều mất mặt rời đi, đấy gần như là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Chỉ có Trần Tinh là hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện này, gã chỉ một lòng tập trung vào đồ ăn mà thôi.
Một bát canh hầm xương lớn được bưng lên, còn chưa ăn đã ngửi thấy hương thơm xông vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng.
- Ha ha, xương hầm, canh linh chi!
Trần Tinh nhìn thấy thì hai mắt liền sáng lấp lánh, hưng phấn như nhìn thấy mỹ nữ loả thể, trực tiếp cầm một khúc xương lên gặm.
- Ưm, ăn ngon quá!
Trần Tinh gặm miệng dính đầy dầu mỡ, sau đó lại bưng bát canh lên húp ừng ực, mặc cho nước canh đổ lên người của mình cũng không thèm để ý.
Bộ dạng này quả thực là ăn hàng đầu thai.
Bất quá dù gã không thèm để ý, nhưng lại có kẻ để ý.
Thiếu nữ vừa ngồi xuống liền về phía bên này với vẻ chán ghét, lạnh giọng chế giễu:
- Tửu lâu của các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao mà loại người nào cũng cho vào thế này, ngươi xem tên kia đi, ăn cơm lại thô tục như vậy, quả thực là làm bẩn mắt người khác, nhìn gớm chết đi được, cũng không biết là thứ rác rưởi ở chỗ nào tới đây.
Thanh âm của thiếu nữ rất lớn, lập tức khiến không ít khách hàng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền.
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi cười lạnh, thiếu nữ này đúng là không biết điều gì hết.
Thực ra thì đúng là động tác của Trần Tinh có hơi bất nhã, nhưng vẫn tương đối thu liễm, kiểu gì cũng không thể tính là thô tục được.
Huống hồ gì, thiếu nữ kia ngồi gần lan can ở giữa, mấy người Diệp Huyền lại ngồi cạnh cửa sổ của tửu lâu, giữa hai bên còn cách nhau vài cái bàn, căn bản không ảnh hưởng gì tới nhau.
Thuần tuý là do thiếu nữ này ăn no rỗi việc nên kiếm chuyện mà thôi.
- Chúng ta thô tục không chịu nổi sao? Có những kẻ, tự cho bản thân mình cao quý, nhưng thực ra hành vi lại đáng khinh, không khác gì mấy người phụ nữ nông thôn cả.
Lúc này, một giọng nói vang lên khiến cho Diệp Huyền sững sờ, người lên tiếng chính là Lãnh Dĩnh Oánh, rõ ràng nàng không ưa hành vi ương ngạnh của thiếu nữ này, hơn nữa còn khó chịu vì đối phương nói bọn họ là rác rưởi.
- Ngươi nói ai hả?
Thanh âm của thiếu nữ đột nhiên trở nên bén nhọn, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào Lãnh Dĩnh Oánh, loé ra vẻ âm lãnh, nói vẻ khinh thường:
- Nghe qua là biết không phải khẩu âm vương thành rồi, chẳng trách, ta nói rồi mà, hoá ra là một đám mọi rợ quê mùa, mất mặt xấu hổ như vậy, chắc là kiếp trước là quỷ đói đầu thai không được ăn no chứ gì, có muốn mất mặt thì cũng đừng có tới vương thành của ta, quả thực là làm bẩn hoàn cảnh ở vương thành mà.
Lãnh Dĩnh Oánh cười lạnh:
- Vẫn không bằng những kẻ nào đó, cướp chỗ ngồi của người ta, hoành hành ngang ngược, kiêu căng càn rỡ, quả thực là hành vi của lũ lưu manh, còn không bằng súc sinh.
Đồng tử của thiếu nữ đột nhiên co rút lại, nhìn Lãnh Dĩnh Oánh, trong mắt loé lên một đạo hàn quang, âm lãnh nói:
- Ngươi nói ai không bằng súc sinh? Xú kỹ nữ, nơi này là vương thành, không phải chốn quê mùa của các ngươi, có những lời, nói lung tung thì sẽ chết người đấy.
Nói xong, bắn ra hai đạo hàn tinh, hai chiếc đũa trước mặt thiếu nữ đột nhiên bắn ra, giống như độc xà, nhanh chóng bắn về phía hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh, độc ác âm tàn.
Hai chiếc đũa này, nhìn qua thì bình thường không có gì, thực ra uy lực vô cùng kinh người.
Nếu như một kích này đánh trúng thì hai mắt của Lãnh Dĩnh Oánh chẳng những sẽ bị đánh mù, mà ngay cả đầu cũng bị bắn xuyên, chết ngay tại chỗ.
Trong mắt Diệp Huyền loé ra một đạo lãnh quang, một lời không hợp liền hạ độc thủ thế này, đúng là một nữ nhân lòng dạ rắn rết.
Hắn dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy hai chiếc đũa kia, đặt lại trên bàn, thản nhiên nói:
- Nàng cũng chỉ tuỳ ý nói một câu mà thôi, các hạ làm như vậy có phải là hơi quá phận rồi không.
- Ngươi là cái thá gì? Dám quản chuyện của ta.
Thiếu nữ nhướng mày, trong mắt bắn ra vẻ ngoan độc, mắt nhìn vào y bào của mấy người Diệp Huyền, trong đôi mắt cao ngạo và khinh thường hiện ra rõ ràng, cười lạnh nói:
- Quá phận? Ở vương thành này, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, có vài người, đã nói sai thì phải trả giá thật đắt cho lời nói của mình, vả miệng của bọn chúng cho ta, cả cái bàn đó đều phải vả, vả tới khi nào ta hài lòng mới thôi!
Hai gã thiếu niên ngồi cùng bàn đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Huyền. đưa mắt nhìn vào Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y, trong mắt hai người này hiện lên một tia kinh diễm, chợt quay về phía Diệp Huyền lạnh giọng nói:
- Có nghe thấy không? Tự mình vả miệng thì còn mong giữ được mạng, nếu không thì thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu.
Diệp Huyền gắp một hạt đậu phộng, chậm rãi nhai nuốt, lầm bầm nói:
- Ăn một bữa cơm thôi cũng gặp phải đám ruồi bọ tự cho là đúng, đúng là vừa ra cửa đã giẫm phải phân mà.
- Ngươi muốn chết!
Hai tên thiếu niên gầm to một tiếng, keng một tiếng rút bảo kiếm bên hông ra, đâm về phía Diệp Huyền.
Chương 204 Hương Mính quận chúa
Vừa rồi Diệp Huyền xuất thủ khiến cho hai tên này biết rõ lợi hại, cho nên vừa ra tay liền không hề lưu tình chút nào, bảo kiếm đâm ra liền huyễn hoá ra từng đạo kiếm hoa, cư nhiên là một bộ kiếm pháp vô cùng huyền diệu, bao phủ hết tất cả yếu huyệt toàn thân của Diệp Huyền, khiến cho khách khứa xung quanh kinh hô.
Bằng vào kiếm pháp này bọn họ liền biết, hai tên thiếu niên này nhất định có lai lịch không tầm thường.
- Xuy, với chút kiếm pháp nát này cũng dám lấy ra? Mềm yếu không hề có chút lực lượng nào, chẳng trách lại làm tay sai cho một ả đàn bà, hoá ra là hai tên ẻo lả.
Trước mắt bao người, Diệp Huyền hoàn toàn không quan tâm tới trường kiếm đang đâm về phía mình, còn vừa uống rượu vừa bình phẩm.
Tất cả người đứng xem ở đây đều trợn mắt há mồm, tên ngốc này ở đâu tới đây, sắp chết tới nơi rồi mà còn ngồi nói nhảm nữa.
Lời của Diệp Huyền khiến cho hai tên thiếu niên kia tức giận tới mức thiếu chút nữa phun máu, tức giận hét lên:
- Kiếm pháp rách nát? Xem bản thiếu gia giết chết ngươi thế nào đây.
Vèo!
Kiếm quang sáng chói, huyền khí phóng thích ra nồng đậm, bao phủ toàn thân Diệp Huyền, muốn chém hắn làm hai mảnh.
- Đủ rồi!
Lúc này, La Chiến luôn im lặng rốt cuộc cũng động, gã ngẩng đầu, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Oanh!
Thanh âm lăng không vang lên, một cỗ lực lượng khủng bố đột nhiên xuất hiện, nháy mắt liền đánh cho hai thiếu niên này bay ra xa, bịch bịch bịch, hai người liên tục lùi lại hơn mười bước, đạt mông ngồi phịch xuống ghế của chính mình, trường kiếm trong tay vẫn còn run lên không ngừng.
Người này là ai? Thực lực thật mạnh.
Khách khứa trong tửu lâu đều âm thầm kinh hãi, tuy rằng hai tên thiếu niên kia chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là võ sĩ tam trọng, có thể một kích nhẹ nhàng đánh lùi bọn họ, trung niên nhân vừa ra tay này ít nhất cũng phải là địa võ sư.
Ở vương thành này, tuy rằng địa võ sư cũng không thể xem là cao thủ đỉnh tiêm, nhưng cũng không phải dễ dàng gặp được.
- Hoá ra là có cao thủ toạ trấn, chẳng trách lại dám kiêu ngạo như thế.
Thanh âm của thiếu nữ lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.
- Bất quá không có ai nói cho các ngươi biết, lúc tới vương thành thì hành vi đều phải thu liễm một chút sao?
Lúc này, tính tình của thiếu nữ vẫn cứ kiêu ngạo như cũ, nhìn thoáng qua hai tên thiếu niên, lạnh lùng nói:
- Gọi người cho ta.
Hai tên thiếu niên lạnh lùng trừng mắt nhìn La Chiến vừa ra tay với chúng, một trong số đó đột nhiên đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một quả đạn tín hiệu, kéo mạnh một cái.
Vèo!
Tiếng nổ bén nhọn vang vọng, một đạo pháo sáng màu đỏ bay thẳng lên bầu trời, sau đó liền ầm ầm nổ tung trên không, pháo hoa liền nổ tung ra.
Tất cả khách khứa có mặt ở lầu hai liền xôn xao lên, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng thay đổi.
Dám thả đạn tín hiệu trong vương thành, đây cũng không phải chuyện mà người thường có thể làm được, dù sao thì nơi đây cũng là vương thành, nếu như là mấy kẻ tầm thường muốn liên lạc với nhau cũng lấy đạn pháo ra bắn thì chẳng phải cả vương thành đều lộn xộn hết rồi sao?
Ở trong vương thành này, chỉ có những quan lại quyền quý, quý tộc hiển hách thật sự mới có thể có tư cách sử dụng đạn tín hiệu, như vậy xem ra, thân phận của ba tên thiếu nam thiếu nữ này nhất định vô cùng kinh người.
Diệp Huyền lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ăn một bữa cơm cũng bị mấy kẻ này phá hỏng rồi.
Thiếu nữ nghe xong thì mặt càng thêm lạnh, nhưng cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Nàng rất chờ mong, lát nữa sau khi hắn biết mình đã đắc tội với ai thì thiếu niên này còn có gan nói ra những lời như vậy hay không.
Advertisements
- Thôi đi, mới tới vương thành, vẫn là bớt kéo phiền toái đi, đã cơm nước xong xuôi hết rồi thì chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên lẳng lặng nhìn tất cả những việc này, lắc đầu, lấy ra một tờ huyền phiếu, đặt lên bàn.
- Muốn đi sao, đả thương người của ta xong liền muốn chạy? Vừa rồi ta cho các ngươi vả miệng các ngươi lại không muốn, bây giờ muốn đi thì muộn rồi.
Thiếu nữ quát lạnh một tiếng, ngăn mọi người lại.
- Chó khôn không cản đường.
Diệp Huyền sờ lên mũi, thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì? Muốn chết!
Thiếu nữ gầm lên một tiếng, hai ngón tay đột nhiên hoá thành lệ quang, đâm tới hai mắt Diệp Huyền.
- Hay cho một nữ nhân rắn rết, điêu ngoa ương ngạnh cũng phải có mức độ thôi.
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hắn và đối phương căn bản không hề có thù oán gì, thậm chí còn không quen biết gì, cái gọi là ân oán cũng chỉ là Lãnh Dĩnh Oánh nói vài câu nói bọn họ mà thôi.
Còn đối phương thì bức người gây sự, một lời không hợp liền hạ sát thủ, hơn nữa xuất chiêu vô cùng ngoan độc.
Không dạy cho nàng một bài học thì lẽ nào cho rằng trên đời này ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta hay sao.
Trong lòng cười lạnh, Diệp Huyền lật tay, xuất thủ như linh dương quải sừng, không tìm ra sơ hở, nháy mắt liền bắt lấy cổ tay của thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cả kinh, huyền khí bộc phát, cố gắng giãy thoát tay của Diệp Huyền, nhưng bị một Diệp Huyền khống chế, nàng sao có thể giãy thoát được, một cỗ cự lực đánh tới, nháy mắt liền kéo nàng tới sát Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn chết sao, mau thả nàng ra!
Hai tên thiếu niên thấy thế liền giật mình mở miệng, trường kiếm biến ảo thành vô số tinh quang, đâm thẳng về phía Diệp Huyền, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
- Cút về đi!
La Chiến quát khẽ một tiếng, đánh ra một chưởng.
Một tiếng ầm ầm vang lên, huyền khí khủng bố lại hàng lâm lần nũa, hai tên thiếu niên bay ra ngoài như diều đứt dây, bịch một tiếng té xuống dất, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất leng keng rung lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiếu nữ bị Diệp Huyền bắt lấy, toàn thân liền vô lực, huyền khí trong cơ thể lại không thể điều động được chút nào, đành phải dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Mãi cho tới lúc này, trong ánh mắt của nàng vẫn mang theo vẻ khinh miệt nồng đậm như cũ, giống như một vị công chúa cao quý, đang nhìn vào một tên ăn mày thấp hèn vậy.
- Muốn làm gì sao?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Ta sẽ không làm gì hết, chỉ trả hết những việc ngươi muốn làm với chúng ta lại cho ngươi mà thôi.
- Ngươi dám?
Ánh mắt thiếu nữ đột nhiên co rút lại.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu nữ hét lên chói tai, cố gắng tìm kiếm cảm xúc sợ hãi hoặc nể sợ nào đó trong mắt Diệp Huyền.
Nhưng nàng thất vọng rồi, trong ánh mắt Diệp Huyền bình tĩnh mà thâm thuý, không chút gợn sóng.
Chương 205 Giáo uý trong quân (1)
- Ngươi là ai cũng không quan trọng, ta chỉ cần biết ngươi muốn vả miệng của chúng ta, như vậy cũng phải có chuẩn bị tốt sẽ bị chúng ta vả miệng lại.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì chỉ nghe bốp một cái, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người xung quanh, Diệp Huyền thản nhiên tát một cái lên mặt của thiếu nữ kia, đánh cho nàng bay ra ngoài, chật vật ngã xuống đất, tóc tai tán loạn.
- Diệp Huyền ta bình sinh không đánh nữ nhân, nhưng những kẻ ti tiện thì không thể không đánh.
- Ngươi…
Thiếu nữ ôm mặt, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không dám tin, nàng hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt kia như một con rắn độc, hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Huyền:
- Ngươi… ngươi chỉ là một tên dân đen mà cũng dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nhất định phải chết, ngươi nghe chưa, ngươi nhất định phải chết!
Hai tên thiếu niên kia nhìn thấy mọi chuyện cũng sợ ngây người, rõ ràng bọn chúng không ngờ Diệp Huyền thật sự dám động thủ.
- Nhất định phải chết? Ta thấy chưa chắc, chúng ta đi!
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Có một vài kẻ luôn cho rằng mình có thể tuỳ ý lăng nhục người khác, còn người khác, chỉ có thể bị mình lăng nhục, nhưng không biết rằng gieo nhân nào gặt quả đó!
Nếu đối phương đã năm lần bảy lượt ra tay với bọn họ, âm tàn độc ác, thái độ không hề lưu thủ, vậy thì mình cần gì phải nể mặt bọn họ đây.
Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền chuẩn bị xuống lầu thì ——
Bịch bịch bịch!
Đột nhiên từng trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám thành vệ quân mình mặc khôi giáp, tay cầm đao kiếm lập loè vội vàng chạy tới.
- Chuyện gì thế này? Vừa rồi là ai phóng đạn tín hiệu đó?
Đội trưởng dẫn đầu dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, vừa xuất hiện liền nghiêm nghị mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét ngang khắp tửu lâu, đột nhiên, gã nhìn thấy thiếu nữ đang ôm mặt ngồi dưới đất, cùng với hai tên thiếu niên đang ngã kề bên, trên gương mặt lạnh lùng nháy mắt liền biến sắc.
- Hương Mính quận chúa, ngươi không sao chứ?
Đội trưởng kia vội vàng bước tới đỡ thiếu nữ kia lên, ngoài ra những thành vệ quân khác cũng đỡ hai tên thiếu niên kia dậy.
- Mau cản mấy tên kia lại cho ta.
Thiếu nữ đưa tay trái ôm mặt, tay phải chỉ về phía mấy người Diệp Huyền, thanh âm lạnh lẽo như băng, ánh mắt thì âm độc.
Sắc mặt của đội trưởng kia cũng lạnh lùng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, vung tay lên:
- Bắt lại hết cho ta!
Xoàn xoạt một tiếng, đám thành vệ quân kia thoáng chốc liền rút vũ khí bên hông ra, hùng hổ bao vây mấy người Diệp Huyền lại, khí thế bá đạo hung hăng, khiến cho tất cả những khách khứa xung quanh đều hoảng sợ lùi lại, không dám tới gần.
- Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, theo chúng ta trở về, nếu như dám phản kháng thì giết không cần hỏi.
Ánh mắt của đội trưởng cao to kia vô cùng lạnh lùng.
Một đám thành vệ quân lập tức tiến tới.
- Đợi đã!
Diệp Huyền khoát tay, nhìn về phía tên đội trưởng thành vệ quân.
- Các ngươi vừa tới nơi, không hỏi rõ ràng trắng đen hư thật đã tự tiện bắt người là sao? Luật pháp của vương quốc ở đâu?
Không đợi đội trưởng kia mở miệng thì thiếu nữ đã cười lạnh, thanh âm lạnh như băng:
- Trắng đen hư thật? Luật pháp? Ở vương thành này, ta chính là luật pháp, ngươi dám đánh ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi, bây giờ ngươi đã biết hối hận chưa?
Nàng muốn nhìn thấy chút tâm tình nào đó trong mắt Diệp Huyền, chẳng hạn như sợ hãi, hoặc hối hận gì đó.
Advertisements
Nhưng nàng lại thất vọng rồi, bởi vì trong ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không hề có chút rung động nào.
Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đưa mắt nhìn tên đội trưởng thành vệ quân kia, chỉ thấy mặt gã lạnh lùng, rõ ràng là không có ý kiến gì với lời nói của thiếu nữ kia.
Diệp Huyền cười nhạt lắc đầu:
- Lưu Vân Quốc này thật sự mục nát!
- Có lời gì muốn nói thì chờ trở về thành vệ quân rồi nói, mang đi.
Đội trưởng thành vệ quân lạnh lùng vung tay lên.
- Đợi đã!
Đối mặt với áp bách của những kẻ kia, La Chiến bước lên hai bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương, lấy một khối quân bài trên người xuống, lạnh lùng nói:
- Ta chính là giáo uý của vương quốc, các ngươi không có tư cách đưa chúng ta đi.
Quan quân của vương quốc phạm tội, thành vệ quân bình thường căn bản không có tư cách bắt người, chỉ khi nào đội chấp pháp của vương quốc hoặc là cấm vệ quân trong vương thành mới có thể đưa đi.
Sắc mặt của đội trưởng kia hơi đanh lại, trầm giọng nói:
- Giáo uý? Không biết các hạ giữ chức vụ ở đâu? Có quân ấn hay không!
La Chiến lắc đầu.
- Không có quân ấn, ta đã xuất ngũ!
Xuất ngũ rồi?
Đội trưởng thành vệ quân lập tức cười lạnh.
Không có quân hàm, không có quân chức thì làm được gì chứ? Huống hồ gì, chỉ là một tên giáo uý thì sao có thể sánh với quận chúa Hương Mính của phủ Hoà Thân vương.
Ngay lúc gã chuẩn bị hạ lệnh bắt người thì thanh âm lạnh lùng của La Chiến lại vang lên lần nữa:
- Nhưng ta chính là giáo uý của kim sư quân đoàn!
Kim sư quân đoàn!
Trong lòng đội trưởng thành vệ quân giật mình, tất cả mọi người có mặt ở đây cũng kinh ngạc nhìn qua.
Chẳng trách lúc trước người này không sợ gì hết, lại còn phát ra sát khí, hoá ra chính là giáo uý của kim sư quân đoàn.
Kim sư quân đoàn, chính là quân đoàn vương bài của vương quốc, bình thường đều đóng quân bên ngoài, chinh chiến bốn phương, bảo vệ lãnh thổ vương quốc, là một nhánh quân đội mạnh nhất của vương quốc.
Giáo uý trong đó thấp nhất cũng là cường giả cấp bậc địa võ sư, còn người đứng đầu của bọn họ chính là Lý lão gia tử trong quân đội, cũng là một trong những người mạnh nhất ở Lưu Vân Quốc, thanh danh hiển hách.
Nhất thời đội trưởng thành vệ quân lộ ra vẻ do dự, nhìn về phía thiếu nữ và hai tên thiếu niên.
- Giáo uý chó má gì chứ, quân nhân phạm pháp thì cũng cùng tội với thứ dân, huống hồ gì trong vương thành này cũng không phải là nơi để bọn họ tuỳ tiện giương oai, bắt bọn họ lại hết cho ta, nếu có hậu quả gì thì ta sẽ gánh hết!
Thiếu nữ lạnh giọng nói.
Có lời này của Hương Mính quận chúa, đội trưởng thành vệ quân cảm thấy yên lòng, lập tức xoay người, lãnh đạm nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, ở nơi này của ta, vương tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, Lưu Bình ta một mực làm việc công bằng, các ngươi đánh người thì phải chuẩn bị trước là sẽ bị trừng phạt, bắt lấy.
Một đám thành vệ quân lập tức nhào lên như lang như hổ.
Những lời mà kẻ này nói, ngay cả Hoa La Huyên nghe xong cũng nhịn không được mà cười lạnh, kẻ này rốt cuộc công cái gì bằng, chấp cái gì pháp đây, những lời này thốt ra từ miệng bọn chúng quả không khác gì chuyện cười.