-
Chương 1411-1415
Chương 1411 Không tránh khỏi có quan hệ (2)
- Ngươi nói láo.
Trần Đông ngay lập tức đánh gãy Diệp Huyền, phẫn nộ gọi lên:
- Mấy vị đại nhân, bọn họ vốn là nói bậy, các đại nhân ngươi ngẫm lại, nơi đây là phủ đệ của bọn họ, chúng ta đều là người địa phương của Hỗn Loạn Chi Thành, làm sao ngay cả điểm ấy quy củ cũng không hiểu. Chuyện này hoàn toàn là bởi vì chủ nhân tòa phủ đệ này thiếu nợ chúng ta tiền, vẫn không trả, chúng ta không có cách nào mới đi vào đòi, ai biết những người này không những không muốn trả tiền, còn để chúng ta lăn, chúng ta không muốn đi, bọn họ liền trực tiếp động thủ, chúng ta vạn bất đắc dĩ, lúc này mới đưa tới mấy vị đại nhân, kính xin mấy vị đại nhân vì chúng ta giữ gìn lẽ phải.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi bên nào cũng cho là mình phải, vậy thì cùng theo ta đi Thiên Lao một chuyến đi.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ có chứng cứ.
- Hả?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia nghi hoặc nhìn Diệp Huyền nói:
- Ngươi đã có chứng cứ, tại sao không sớm lấy ra.
- Tại hạ vừa nãy chính là chuẩn bị lấy chứng cứ, chỉ là bị hắn đánh gãy.
Nói xong Diệp Huyền lấy ra một thủy tinh cầu, đánh vào một luồng Huyền Nguyên.
Chỉ thấy một hình ảnh rõ ràng hiện ra ở trước mặt của mọi người, chính là hình ảnh Trần Đông cùng bọn họ trò chuyện.
Trần Đông nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra quả cầu thủy tinh, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hắn căn bản không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên ghi lại hình ảnh lúc trước, trên mặt của hắn lập tức hiện ra một tia kinh hoảng.
Chỉ thấy trong quả cầu thủy tinh, Kỷ Nhã Hinh đang thần tình phẫn nộ cùng Trần Đông nói gì đó, mà vẻ mặt Trần Đông nguyên bản ấm áp lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, căm tức nhìn về phía Diệp Huyền, sau đó hắn lấy ra quạt giấy, mang theo mấy người dưới trướng hung hãn ra tay với Diệp Huyền, tiếp theo chính là Huyết Kiếm Vũ Đế bất đắc dĩ hoàn thủ.
Mà đến nơi này, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh lập tức biến mất, hiển nhiên là ghi chép kết thúc.
Diệp Huyền thu hồi quả cầu thủy tinh, nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh cung kính nói:
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy là ai động thủ trước, ta nghĩ mấy vị đại nhân cũng đều nhìn thấy.
- Mấy người các ngươi còn có lời gì muốn nói.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh lạnh lùng nhìn đám người Trần Đông.
Sắc mặt của Trần Đông tái nhợt, thân thể run cầm cập, Diệp Huyền đã nắm ra chứng cứ, bọn họ còn có lời gì có thể phản bác? Tuy hắn rất muốn nói quả cầu thủy tinh của Diệp Huyền là giả, thế nhưng hắn biết, chuyện này căn bản không ai tin a.
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy xác thực là chúng ta động thủ trước, cái kia cũng là bởi vì bọn họ không muốn trả tiền, chúng ta bị bất đắc dĩ mới như vậy.
Trần Đông làm cuối cùng giãy dụa.
- Mấy vị đại nhân, sự thực căn bản không phải như vậy, hơn nữa chúng ta còn có một nhân chứng.
Diệp Huyền nhìn về phía Chiêm Nhị Vĩ trọng thương.
- Chiêm Nhị Vĩ, nếu ngươi nói ra chân tướng, chuyện ngươi lén xông vào nhà dân, hôm nay liền bỏ qua.
Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Ánh mắt của hắn bình thản lành lạnh, không mang theo một tia cảm tình.
- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi cần nghĩ cho rõ lại nói, sự thực đến cùng là thế nào? Chớ để cho một ít người lợi dụng, bằng không ngươi hẳn phải biết hậu quả.
Trần Đông cũng bận bịu gầm lên, đem hai chữ cuối cùng cắn đến vô cùng nặng.
Sắc mặt Chiêm Nhị Vĩ vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn Diệp Huyền, đem chuyện lúc trước, đầu đuôi giảng giải ra.
Đám người Trần Đông, hắn hiểu rất rõ, chỉ là vài tên tên côn đồ cắc ké ở Hỗn Loạn Chi Thành, đắc tội bọn họ, xác thực sẽ có một ít phiền toái nhỏ, nhưng cũng chỉ là phiền toái nhỏ.
Nhưng Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế không rõ lai lịch, lại làm cho hắn từ sâu trong nội tâm, có một luồng hoảng sợ.
Hỗn Loạn Chi Thành nhìn như công chứng, nói cho cùng vẫn là lấy thực lực vi tôn, mấy tên côn đồ Trần Đông này, thực lực kém quá xa.
Chiêm Nhị Vĩ lời chứng vừa ra, trực tiếp xác minh Diệp Huyền giải thích.
Chuyện đến nước này, sự tình đã quá rõ ràng, đám người Diệp Huyền vừa có chứng cứ, lại có nhân chứng, Trần Đông sớm đã vô lực phản bác.
- Nếu như đối phương thật sự nợ các ngươi tiền không trả, các ngươi hoàn toàn có thể đi Hỗn Loạn Chi Thành chấp pháp điện khiếu nại, thế nhưng các ngươi lại lén xông vào nhà dân, đồng thời còn động thủ với chủ nhân, phải bị tội gì?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Đông, chợt vung tay lên:
- Người đến, mang mấy người này đi cho ta.
- Vâng.
Vài tên Hắc Giáp quân lập tức khí thế hùng hổ đi lên.
Nhìn thấy vài tên Hắc Giáp quân ánh mắt lạnh như băng, mấy người Trần Đông đều trong nháy mắt bốc lên mồ hôi lạnh, biết sự tình không ổn, bọn họ vội vàng nhìn Kỷ Nhã Hinh nói:
- Kỷ tỷ, chúng ta sai rồi, nể tình chúng ta giúp ngươi cùng Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, bỏ qua cho chúng ta đi.
- Đúng đấy, Kỷ tỷ, nể tình chúng ta giúp Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, ngươi cho chúng ta một cơ hội a.
- Kỷ tỷ.
Mấy người phía sau Trần Đông tất cả đều kinh hoảng gọi lên.
- Diệp thiếu.
Nghe được thanh âm thê thảm của đám người Trần Đông, trong lòng Kỷ Nhã Hinh không nhịn được mềm nhũn, nhìn về phía Diệp Huyền.
Chỉ là ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, không có nửa phần biểu thị.
Cuối cùng, đám người Trần Đông bị vài tên Hắc Giáp quân bắt, đồng thời mang ra đình viện.
- Đa tạ vị đại nhân này công bằng xử lý.
Diệp Huyền nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh chắp tay.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia sâu sắc liếc nhìn Diệp Huyền, lúc này mới nói:
- Đây là chức trách của tại hạ.
Sau khi Hắc Giáp quân rời đi, Chiêm Nhị Vĩ cũng thu thập xong hành lý của mình và bạn hắn, chật vật đi ra đình viện.
Diệp Huyền thì đi tới bên người Kỷ Linh hôn mê, Huyền Thức rót vào trong cơ thể hắn, vừa nhìn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, trực tiếp cười lạnh nói:
- Kỷ tỷ, ngươi mới vừa rồi còn muốn vì mấy người bọn hắn cầu xin?
Kỷ Nhã Hinh thở dài nói:
- Tuy đám người Trần Đông lần này làm quá đáng một chút, thế nhưng trước bọn họ đối với đệ đệ ta vẫn luôn rất chăm sóc, hơn nữa trước ở chỗ Hoàng Nhất Mẫn đại sư xem bệnh, bọn họ cũng lót rất nhiều Huyền Thạch, vì lẽ đó...
- Lót rất nhiều Huyền Thạch?
Diệp Huyền đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta không đoán sai, sở dĩ đệ đệ ngươi trúng độc, cùng Trần Đông còn có Hoàng Nhất Mẫn đại sư gì kia không tránh khỏi có quan hệ.
- Cái gì? Diệp thiếu ngươi đây là ý gì?
Diệp Huyền vừa nói, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh tất cả đều khiếp sợ.
Chương 1412 Mê Hồn Tán (1)
- Bởi vì lệnh đệ trúng căn bản không phải thận độc.
Diệp Huyền nhận biết tình huống trong cơ thể Kỷ Linh, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh khó có thể tin nói:
- Sao có thể có chuyện đó, Hoàng Nhất Mẫn đại sư rõ ràng nói đệ đệ ta trúng chính thận độc, hơn nữa lúc đệ đệ ta trở lại, cả người đã sắp không xong, là Hoàng Nhất Mẫn đại sư kia cứu đệ đệ ta trở về, tuy đệ đệ ta vẫn nằm ở trong hôn mê, thế nhưng thân thể từng bước ổn định lại, hơn nữa trước đó Diệp thiếu ngươi cũng đã nói Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, làm sao...
Kỷ Nhã Hinh có chút nói năng lộn xộn, đầy mặt không thể tin được.
- Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, thế nhưng đệ đệ ngươi trúng cũng không phải thận độc, nếu như ta không đoán sai, hẳn là trúng một loại Mê Hồn Tán.
Diệp Huyền như có điều suy nghĩ nói.
- Mê Hồn Tán?
Kỷ Nhã Hinh cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng:
- Nếu như là Mê Hồn Tán, tại sao Hoàng Nhất Mẫn đại sư bảo chúng ta đi Xích Phong sơn mạch tìm kiếm Bộc Vũ Hoa?
- Vậy ngươi liền phải hỏi hắn.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Có điều ta phỏng chừng, là Hoàng Nhất Mẫn kia cần Bộc Vũ Hoa, bởi vì Bộc Vũ Hoa ngoại trừ có thể giải trừ độc tố, còn nắm giữ công hiệu ngưng tụ Huyền Thức, tăng lên cường độ Huyền Thức, mà các ngươi trước cũng nói, Hoàng Nhất Mẫn kia là một Luyện Dược Sư thất giai đỉnh phong, như vậy hắn cần Bộc Vũ Hoa bát giai cũng rất dễ dàng nói thông.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh đã hoàn toàn ngây người, thực sự là Diệp Huyền nói quá mức kinh người, để bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, càng làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu được chính là, bọn họ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng, nhọc nhằn khổ sở tìm Bộc Vũ Hoa, dĩ nhiên căn bản vô dụng, chuyện này với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh hoàn toàn rối loạn tay chân.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, Kỷ Nhã Hinh đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ngươi là làm sao biết đệ đệ ta trúng chính là Mê Hồn Tán?
- Bởi vì ta cũng là một tên Luyện Dược Sư.
Diệp Huyền mỉm cười nói.
- Diệp thiếu ngươi là Luyện Dược Sư?
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh đột nhiên sáng ngời, phảng phất như một người chết chìm bắt được nhánh cỏ cứu mạng, gấp gáp hỏi:
- Vậy Diệp thiếu ngươi có thể...
Diệp Huyền biết Kỷ Nhã Hinh muốn nói điều gì, khoát tay chặn lại, ngay lập tức chặn lại lời Kỷ Nhã Hinh muốn nói.
- Các ngươi yên tâm, độc trên người đệ đệ ngươi ta có thể giải, có điều cần một quãng thời gian.
Diệp Huyền nói hết lời, lại một lần nữa để Huyền Thức thẩm thấu vào trong thân thể Kỷ Linh.
Mặc dù hắn biết Kỷ Linh trúng độc gì, nhưng nội dung độc tố cụ thể còn không rõ ràng lắm, muốn giải độc, nhất định phải phân tích mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Một phút sau, Diệp Huyền đối với độc trên người Kỷ Linh căn bản hiểu rõ ràng.
Ở dưới ánh mắt căng thẳng của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, Diệp Huyền trực tiếp lấy ra một lò luyện đan, ở trong đình viện luyện chế.
Hô!
Một ngọn lửa nóng rực xuất hiện ở trong tay Diệp Huyền, mang theo tím nhạt ôn nhu thiêu đốt, dưới đáy lò luyện đan, các loại linh dược cùng vật liệu bị Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào trong lò luyện đan, ước chừng sau một nén nhang, một mùi thơm từ trong lò luyện đan tỏ khắp, hóa thành một đạo tường vân, ở trong đình viện thật lâu không tiêu tan.
- Được rồi, cho đệ đệ ngươi dùng đan dược này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại.
Kỷ Nhã Hinh có chút khó có thể tin nhìn Diệp Huyền truyền đưa đan dược, trong lòng kinh nghi bất định, chỉ cần viên thuốc này là có thể?
Nàng cùng trượng phu vì bệnh của đệ đệ, có thể nói phiền thấu tâm, không biết nghĩ qua bao nhiêu biện pháp, nhưng không có tác dụng, vừa nãy Diệp thiếu tùy tiện luyện chế một nén nhang thời gian liền luyện chế ra đan dược, thật có thể chữa khỏi bệnh của đệ đệ?
Trong lòng tuy hoài nghi, nhưng Kỷ Nhã Hinh vẫn cho đệ đệ dùng.
Đan dược vào miệng tức hóa, vẻn vẹn mấy hô hấp sau, lông mày của Kỷ Linh hơi động, sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, hai mắt Kỷ Linh đóng chặt một năm, dĩ nhiên mê man mở ra.
- Ta đây là...
Hắn nỉ non mở miệng, vẻ mặt mê man, cuối cùng ánh mắt khóa chặt ở trên người Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, anh rể, các ngươi đây là...
- Đệ đệ, ngươi rốt cục tỉnh rồi.
Kỷ Nhã Hinh đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt trực tiếp nằm nhoài ở trên người Kỷ Linh gào khóc lên.
Đệ đệ hôn mê hơn một năm rốt cục thức tỉnh, tình cảm trong lòng Kỷ Nhã Hinh, giờ khắc này cũng không còn cách nào ức chế.
- Tỷ tỷ.
Kỷ Linh mê man ôm Kỷ Nhã Hinh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau một canh giờ.
Đám người Diệp Huyền đã dàn xếp được chỗ ở của mình, mà Kỷ Linh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Kỷ Linh đa tạ hai vị ân nhân cứu mạng.
Trong chủ sảnh.
Kỷ Linh quỳ một chân trên đất, nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế cảm kích nói.
Vừa nãy hắn từ chỗ tỷ tỷ cùng anh rể đã biết đầu đuôi sự tình, nguyên lai trong một năm mình hôn mê, trong nhà dĩ nhiên phát sinh đại sự như vậy, nếu như không phải Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế hỗ trợ, tỷ tỷ cùng anh rể của hắn cũng đã vẫn lạc ở Xích Phong sơn mạch.
- Ngươi muốn cảm tạ hẳn là tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi, tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi ở trong khoảng thời gian ngươi hôn mê này, bị người lừa gạt rất thảm, gia nghiệp cũng suýt chút nữa không còn.
Trên mặt Kỷ Linh lộ ra vẻ giận dữ, cắn răng nói:
- Diệp thiếu, chuyện này ta đã biết rồi, đám khốn kiếp Trần Đông kia, ban đầu ta liền cảm thấy không đúng, không nghĩ tới vẫn là bọn họ làm, còn có Hoàng Nhất Mẫn kia, sau này ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Ánh mắt Kỷ Linh lạnh lẽo nói, tuy thanh âm không lớn, nhưng trong con ngươi tỏa ra một luồng ánh sáng làm người ta sợ hãi, phảng phất như dã lang tập trung con mồi.
Diệp Huyền có thể thấy, Kỷ Linh này cũng là kẻ hung hãn, coi như đám bạn kia của hắn có thể từ trong Thiên Lao sống sót đi ra, sau đó cũng phải xui xẻo rồi.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, trước ngươi không phải muốn biết một ít sự tình của Hỗn Loạn Chi Thành sao? Đệ đệ ta ở phương diện này biết đến tương đối nhiều, ngươi có thể hỏi hắn.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh ở một bên nói.
Chương 1413 Mê Hồn Tán (2)
- Hai vị ân nhân cứ việc nói, tỷ tỷ, anh rể thậm chí mạng của ta đều là hai vị ân nhân cứu, chỉ cần Kỷ Linh ta có thể giúp, tuyệt không chối từ.
Kỷ Linh cao giọng nói.
Diệp Huyền trầm tư một chút, lúc này mới lên tiếng:
- Các ngươi đã đoán được, hai chúng ta tới Hỗn Loạn Chi Thành kỳ thực là có mục đích, chúng ta có một người bạn ở gần hai năm trước bị bán tới Hỗn Loạn Chi Thành, lần này chúng ta tới mục đích chính là vì cứu hắn, không biết ngươi có thể tìm tới hắn hay không?
- Hai năm trước bán vào Hỗn Loạn Chi Thành?
Kỷ Linh nghĩ một hồi nói:
- Diệp thiếu, nghề buôn bán nô lệ này, ở Hỗn Loạn Chi Thành kỳ thực thuộc về bán công khai, nói cách khác, vừa không hợp pháp, cũng không trái pháp luật, bởi vậy con đường khá bí ẩn, hơn nữa phương pháp cũng rất nhiều, ngươi nói cho ta biết trước vị bằng hữu kia của ngươi tên gì, thực lực ra sao, ta có thể nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, chỉ cần là con đường bình thường tiến vào, ta có thể hỏi thăm được.
Trong lòng Diệp Huyền vui vẻ nói:
- Hắn gọi Hoàng Phủ Tú Minh, thực lực sao, là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, đồng thời là một Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
- Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong? Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong?
Kỷ Linh, Kỷ Nhã Hinh, Trương Hữu Minh đều giật mình, vẻ mặt hoảng sợ, cường giả này ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng sẽ không là kẻ đầu đường xó chợ, bằng hữu của Diệp thiếu đến tột cùng là có lai lịch gì?
Mà sau khi hết khiếp sợ, lông mày của Kỷ Linh lại nhíu chặt.
Diệp Huyền lên tiếng nói:
- Làm sao, có vấn đề sao?
Kỷ Linh ngưng tiếng nói:
- Diệp thiếu, nếu như bằng hữu của ngươi chỉ là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, nhân vật như vậy, ta có một trăm phần trăm tự tin có thể tìm tới, nhưng hắn vẫn là một Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, vậy thì có chút nguy hiểm.
- Nói như thế nào?
- Là như vậy.
Kỷ Linh giải thích:
- Ở Hỗn Loạn Chi Thành, Luyện Hồn Sư, Luyện Dược Sư địa vị đều vô cùng cao thượng, hầu như mỗi thế lực đều sẽ tranh cướp giật, lí do là giá trị bản thân của bọn họ đều rất cao, mà Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong như bằng hữu của Diệp thiếu ngươi, càng là thịt trong mắt các thế lực lớn, bởi vậy mặc kệ là thế lực nào được, đều sẽ ẩn giấu vô cùng tốt, vì lẽ đó tìm kiếm cũng sẽ có một ít độ khó. Không biết Diệp thiếu ngươi có biết bằng hữu kia là từ con đường nào tiến vào hay không, nếu như biết con đường, tìm lên sẽ dễ dàng một chút.
Diệp Huyền nghĩ chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:
- Không sợ nói cho các ngươi, hắn hẳn là bị Vô Lượng Sơn bán vào Hỗn Loạn Chi Thành.
- Vô Lượng Sơn?
Danh tự này vừa ra, ba người Kỷ Linh lại trợn mắt ngoác mồm.
Đại lục bảy đại tông môn hàng đầu, bọn họ sinh ra ở Hỗn Loạn Chi Thành đương nhiên sẽ không lạ lẫm.
- Nếu như là Vô Lượng Sơn đưa tới, như vậy độ khó sẽ càng cao.
Kỷ Linh hít vào một ngụm khí lạnh nói:
- Theo ta được biết, Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng có một trú điểm, chuyên môn tiến hành buôn bán nô lệ, mà nô lệ cao cấp của bọn họ bình thường sẽ không bán ra ở trên thị trường, cũng sẽ không tiến vào sàn đấu giá, mà trực tiếp cùng thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành hợp tác, có con đường riêng của mình.
- Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành tiến hành giao dịch nô lệ?
Diệp Huyền có chút giật mình nói.
- Không sai.
Kỷ Linh gật đầu nói.
- Vô Lượng Sơn cùng ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta đều có hợp tác, có điều chuyện này người biết không nhiều, như vậy Diệp thiếu, ta trước tiên đi điều tra một chút, có khả năng cần mấy ngày, ngươi chờ tin tức của ta.
- Có thể.
Diệp Huyền gật gù.
Mấy ngày sau, Diệp Huyền không bước chân ra khỏi cửa, vẫn chờ ở trong đình viện Kỷ gia, tiến hành xây dựng thêm cùng tăng cường trận pháp trong đình viện Kỷ gia.
Mà Huyết Kiếm Vũ Đế trong lúc rảnh rỗi, thì giáo dục Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh một hồi.
Hai người như nhặt được trân bảo, mất ăn mất ngủ khổ tu.
Mà Diệp Huyền cũng thời khắc quan tâm Kỷ Linh.
Chỉ là liên tiếp mấy ngày, Kỷ Linh không có thu hoạch gì.
Ngày này Kỷ Linh lần thứ hai về đến nhà, ngay lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền.
- Như thế nào, có kết quả sao?
Kỷ Linh gật đầu nói:
- Diệp thiếu, ta đã hỏi thăm được, hơn một năm trước Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành xác thực bán ra một Luyện Hồn Sư cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nên chính là Hoàng Phủ Tú Minh.
Diệp Huyền biểu hiện chấn động, ánh mắt nhất thời sáng lên, hai ngày nay hắn ở chỗ này chờ tin tức, vẫn không có tin tức gì truyền đến, trong lòng cũng lo lắng Hoàng Phủ Tú Minh có phải là thật bị bán đến Hỗn Loạn Chi Thành hay không, hay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Bây giờ nghe được Kỷ Linh nói, trái tim Diệp Huyền ngay lập tức định lại.
Nếu ở hơn một năm trước Vô Lượng Sơn xác thực bán ra một tên Luyện Hồn Sư mạnh mẽ, như vậy người này tám chín phần mười chính là Hoàng Phủ Tú Minh, cõi đời này cũng không có nhiều Luyện Hồn Sư mạnh mẽ như vậy sẽ bị Vô Lượng Sơn bán làm nô lệ.
- Vậy ngươi biết hắn bị bán đến thế lực nào không?
Diệp Huyền ngưng thanh hỏi.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Diệp thiếu, bán ra người này, Vô Lượng Sơn làm vô cùng bí ẩn, căn bản không có thông qua bất kỳ tổ chức nào, bởi vậy ta chỉ hỏi thăm được có một người như thế, nhưng đến tột cùng là bị Vô Lượng Sơn bán đến thế lực nào, ta tạm thời vẫn không có hỏi thăm được.
- Vậy ngươi cần bao lâu mới có thể hỏi thăm được tình huống cụ thể?
Chỉ biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán, nhưng lại không biết hắn bị bán đi nơi nào, như vậy đối với Diệp Huyền mà nói vẫn không có ý nghĩa gì.
Kỷ Linh thở dài nói:
- E sợ rất khó, loại giao dịch ngầm này, trừ khi có người biết nội tình, bằng không chỉ từ ngoại bộ hỏi thăm, trên căn bản sẽ không có kết quả gì, hơn nữa nếu hỏi thăm quá nhiều lần, ta sợ sẽ bị cường giả của Vô Lượng Sơn đóng quân ở Hỗn Loạn Chi Thành phát hiện.
Diệp Huyền khẽ cau mày.
Nếu như bị Vô Lượng Sơn phát hiện, e là độ khó cứu viện sẽ tăng lên không ít, hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh an nguy cũng sẽ gặp phải vấn đề.
Lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên đột nhiên hỏi:
- Kỷ Linh, ngươi mới vừa nói Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành có cường giả đóng quân?
- Vâng.
Kỷ Linh lập tức nói:
- Trụ sở của Vô Lượng Sơn ở Nam thành Hỗn Loạn Chi Thành, quanh năm có vài tên cường giả tọa trấn trong đó.
Chương 1414 Nhĩ gia
Huyết Kiếm Vũ Đế nhất thời nở nụ cười:
- Diệp thiếu, đã như vậy, cái kia không đơn giản sao? Chúng ta có thể ở trong bóng tối lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn, khống chế vài tên cường giả kia, sau đó tra hỏi một phen, không phải có thể biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán đi nơi nào sao?
Một bên Kỷ Linh nghe xong không khỏi hãi hùng khiếp vía, trong lòng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn, khống chế cường giả?
Huyết Kiếm đại nhân này không khỏi quá thô bạo đi, đối phương là Vô Lượng Sơn một trong đại lục bảy đại tông môn a, phái ra cường giả tất nhiên là cực kỳ đáng sợ, muốn khống chế đối phương, nói nghe thì dễ?
Trong lòng nghĩ như thế, Kỷ Linh không nhịn được liếc nhìn Diệp Huyền, hắn cảm thấy Diệp thiếu nên lý tính hơn.
Chỉ thấy Diệp Huyền trầm tư chốc lát, cau mày chậm rãi nói:
- Huyết Kiếm ngươi nói chủ ý tuy kém một chút, nhưng cũng không phải không thể được, có điều phải xem trước một chút có biện pháp gì khác hay không, nếu như thực không có cách nào, cũng chỉ có thể dựa theo biện pháp ngươi nói đi làm.
Này cũng không phải không thể được?
Kỷ Linh vốn cảm thấy Diệp Huyền còn có khả năng lý tính hơn một chút, vào lúc này trực tiếp không nói gì, kia là lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành a, cũng gọi là có thể được? Nghĩ như thế nào cũng là hành động tìm chết a.
- Diệp thiếu, không vội, ta chỗ này còn có biện pháp.
Kỷ Linh chỉ lo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm động thủ thật, vội vàng cao giọng nói.
- Ngươi có làm pháp?
Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ Linh.
Nếu như thật có biện pháp, hắn cũng không nghĩ ra hạ sách này, bởi vì một khi bọn họ động thủ với trụ sở của Vô Lượng Sơn, như vậy tất nhiên sẽ bại lộ mình, đến lúc đó Vô Lượng Sơn nhất định sẽ phái rất nhiều cường giả đến, coi như hắn nghĩ biện pháp cứu Hoàng Phủ Tú Minh ra, cũng sẽ đối mặt nguy cơ càng to lớn hơn.
- Đúng, tuy ta không nghe được tung tích của bằng hữu Diệp thiếu, thế nhưng có một người ta biết hắn nhất định biết, chỉ là không biết người này có nguyện ý ra tay hay không mà thôi.
- Người kia là ai?
- Người này gọi Nhĩ gia.
Vẻ mặt Kỷ Linh lập tức trở nên nghiêm túc.
- Người này là Bách Hiểu Sanh của Hỗn Loạn Chi Thành ta, cực kỳ thần bí, đã từng lớn tiếng nói toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành sẽ không có đồ vật hắn không biết, bởi vậy được khen là Bách Hiểu Sanh, nếu như hắn đồng ý ra tay, tin tưởng tìm tới bằng hữu của Diệp thiếu ngươi, căn bản dễ như ăn bánh.
- Có người như thế?
Diệp Huyền cau mày lại, nhất thời đến hứng thú:
- Hắn thật sự biết được bất cứ chuyện gì?
Coi như là cơ cấu tình báo như Thính Thiên Các, cũng không dám nói không có sự tình không biết, người này khẩu khí thật lớn.
Kỷ Linh gật đầu nói:
- Diệp thiếu ngươi không biết, mặc dù người này nói tùy tiện, nhưng sự thực như vậy, theo ta được biết hết thảy người tìm hắn hỏi tin tức, cuối cùng không có một không hài lòng, nếu như Diệp thiếu cần, ta có thể lập tức dẫn ngươi đi tìm hắn, thế nhưng có thể nhìn thấy hắn hay không, ta liền không dám hứa chắc, bởi vì người mỗi ngày tìm hắn thực sự quá nhiều.
- Vậy thì đi gặp một chút đi.
Diệp Huyền cười nhạt, loại người tự xưng là vô sự không biết này, Diệp Huyền cũng rất tò mò.
Cùng đám người Kỷ Nhã Hinh nói qua, Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế ở dưới Kỷ Linh dẫn dắt, rời đi Kỷ gia phủ đệ.
Này vẫn là sau khi Diệp Huyền tới Hỗn Loạn Chi Thành, lần thứ nhất đi dạo Hỗn Loạn Chi Thành.
Hỗn Loạn Chi Thành xác thực rất mạnh, hơn nữa rất lớn, vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.
Trên phố, đâu đâu cũng có võ giả, phóng tầm mắt nhìn tới, đâu đâu cũng có cường giả Vũ Vương, Vũ Hoàng, thậm chí Vũ Hoàng tam trọng cũng thường xuyên có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, cái kia thuộc về đại lục chí cao, cho dù là ở Hỗn Loạn Chi Thành, cũng không nhiều đến nỗi ở trên đường phố cũng có thể tùy ý thấy được, thế nhưng Diệp Huyền vẫn có thể cảm nhận được, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành ngủ đông từng luồng từng luồng khí tức cực kỳ đáng sợ, hiển nhiên cường giả Vũ Đế trong thành trì này cũng không phải số ít.
Cũng chỉ có một chỗ như vậy, mới cường đại đến ngay cả Thánh Thành cũng không muốn vạch mặt.
Trên phố, Diệp Huyền ở dưới Kỷ Linh dẫn dắt, thất quải bát quải, đi tới một quảng trường khá phức tạp, cửa hàng hai bên quảng trường này, so với trước rõ ràng muốn lụi bại hơn nhiều lắm, thế nhưng bên trong người đi đường và võ giả, số lượng trái lại bắt đầu tăng lên.
- Kỷ Linh, nơi này là?
Diệp Huyền không nhịn được hỏi.
- Diệp thiếu, nơi này là Tam Cửu Đại Đạo.
- Đó là nơi nào?
Diệp Huyền hiếu kỳ.
Kỷ Linh giải thích:
- Tam Cửu Đại Đạo, kỳ thực chính là vị trí của người tam giáo cửu lưu tầng dưới chót Hỗn Loạn Chi Thành, ở đây, các loại giao dịch cùng tin tức đều có, lớn đến việc quan hệ ba thế lực lớn, nhỏ đến xung đột tầng dưới chót, Diệp thiếu ngươi đừng xem nơi này lụi bại, thế nhưng luận tìm hiểu tin tức, tới nơi này so với một ít cơ cấu tình báo khác còn muốn thuận tiện, đương nhiên ngươi đến tìm người, nơi này tin tức tuy tiện nghi, nhưng giả so với thật nhiều hơn quá nhiều, nếu như không hiểu phương pháp đi vào, khẳng định là bị lừa không còn một đồng.
Kỷ Linh vừa nói, một bên ở trong hẻm nhỏ qua lại, có thể nhìn ra được, hắn đối với nơi này vô cùng quen thuộc, liền ngay cả một ít đường tắt cũng biết, thậm chí còn thỉnh thoảng gặp phải người chào hỏi.
Kỷ Linh cười nói:
- Diệp thiếu, ta từ mười tuổi bắt đầu ở đây pha trộn, đối với nơi này cực kì quen thuộc.
Không lâu lắm, Kỷ Linh liền mang Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế tới trước một đình viện, đình viện này tọa lạc ở nơi sâu xa của Tam Cửu Đại Đạo, phía trên gạch đá bóc ra từng mảng, có vẻ khá cổ xưa.
- Nhĩ gia ở nơi này?
Diệp Huyền cau mày nói.
Hắn vẫn cho là Kỷ Linh nói tới Nhĩ gia, hẳn là phát ngôn viên của một thế lực lớn nào đó, chỗ ở tất nhiên vô cùng xa hoa cùng hùng vĩ, nhưng kết quả không giống như hắn tưởng tượng.
- Chính là chỗ này.
Kỷ Linh gật gù, trực tiếp đẩy cửa lớn, chỉ thấy trong đình viện này dĩ nhiên có động thiên khác, bên ngoài nhìn như lụi bại, nhưng bên trong rất lớn, đập vào mi mắt dĩ nhiên là một sân bãi rộng rãi, không ít võ giả tụ tập, một trận tiếng người huyên náo lập tức tràn vào trong tai Diệp Huyền.
Huyền Thức của Diệp Huyền quét qua, lúc này mới phát hiện toàn bộ đình viện lại bị một đại trận bao vây, toàn bộ đại trận có công năng che đậy thanh âm, làm cho thời điểm ở ngoài đình viện, một chút tạp âm cũng không nghe được.
Chương 1415 Dưỡng Hồn Thảo (1)
Loại trận pháp này kết cấu, hẳn là một viễn cổ trận pháp, hơn nữa là dùng trận bàn cùng trận kỳ khởi động, không phải ngay tại chỗ bố trí.
Mấy tức sau, Diệp Huyền liền rõ ràng kết cấu công năng cơ bản, trận pháp này, có thể hoàn toàn chứa đựng một vùng thế giới vào trong đó, hình thành một tiểu không gian độc lập, tuyệt đối không phải một phàm vật, tuy không có chứa công năng công kích, nhưng cấp bậc cao tới bát giai đỉnh phong, khoảng cách cửu giai cũng chỉ một bước.
Viễn cổ trận pháp bực này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Xem ra Nhĩ gia gì kia, xác thực có chút môn đạo.
Trước thăm dò vị trí bản thân một phen, phát hiện không có nguy hiểm gì, Diệp Huyền mới bắt đầu đánh giá võ giả trên sân bãi, những võ giả này trên người trang phục bất đồng, tu vi cũng chênh lệch không đồng đều, từng cái từng cái ánh mắt đều nhìn về phía kiến trúc phía trước, tràn ngập hừng hực.
- Bọn họ đây là đang làm gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế mở miệng hỏi.
Kỷ Linh vừa mới chuẩn bị giải thích, chỉ thấy trong kiến trúc kia, đột nhiên đi ra hai tên võ giả, hai người này lưng hùm vai gấu, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dĩ nhiên đều là Vũ Hoàng tam trọng.
Toàn bộ sân bãi lập tức yên tĩnh lại.
- Chư vị, quy củ của Nhĩ gia ta nghĩ mọi người cũng đều rõ ràng, hai chúng ta sẽ chọn lựa ra người có vận khí ngày hôm nay, xin mọi người chờ.
Một tên Vũ Hoàng trong đó quét một vòng mọi người, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra.
Coong coong coong coong vù...
Chỉ thấy gần mười đạo cầu vồng lập tức từ trong hộp gỗ kia bắn ra, xèo xèo xèo, phảng phất như lưu tinh từ trên trời giáng xuống, dồn dập rơi vào trong đám người.
- Ha ha, ta trúng.
- Ta cướp được thẻ ngọc.
Trong đám người lập tức truyền đến một trận tiếng kích động, chỉ thấy dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, mười tên võ giả kích động xem thẻ ngọc trong tay, từng cái từng cái trên mặt mang theo vẻ mừng như điên.
- Được rồi, xin mời người bắt được thẻ ngọc đi vào, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành vấn đề của Nhĩ gia, liền có thể thu được cơ hội hỏi.
Hai tên Vũ Hoàng liếc nhìn mọi người, xoay người tiến vào trong kiến trúc.
Hai tên Vũ Hoàng kia vừa đi, toàn bộ sân bãi lần thứ hai huyên náo lên.
- Huynh đệ, bán thẻ ngọc cho ta, ta bảo đảm sẽ không để ngươi chịu thiệt.
- Bằng hữu, tu vi của ngươi mới cấp bảy nhất trọng, căn bản không thể hoàn thành yêu cầu của Nhĩ gia, không bằng bán thẻ ngọc cho ta, ngươi cũng có thể thu được không ít chỗ tốt, không lãng phí cơ hội lần này.
Xung quanh hết thảy võ giả, tất cả đều như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt mười tên võ giả kia, dồn dập mở miệng nói.
Diệp Huyền thì mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Linh.
Kỷ Linh liền giải thích:
- Diệp thiếu, muốn gặp Nhĩ gia, cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là có danh ngạch hạn chế, mỗi ba ngày Nhĩ gia chỉ có thể phân phát mười thẻ ngọc, chỉ có người chiếm được mười chiếc thẻ ngọc này mới có thể tiến vào kiến trúc kia. Nhưng cũng không phải được thẻ ngọc liền nhất định có thể nhìn thấy Nhĩ gia, ở trong kiến trúc trước mặt có nhiều vấn đề, đều là Nhĩ gia lưu lại, chỉ có người chiếm được thẻ ngọc, đồng thời giải quyết vấn đề bên trong, mới có thể nhìn thấy Nhĩ gia, được hắn trả lời vấn đề.
- Vậy nếu như không được thẻ ngọc thì sao?
- Không được thẻ ngọc, vậy cũng chỉ có thể rời đi, chờ hai ngày nữa lại tới, Nhĩ gia mỗi ba ngày đều sẽ phân phát mười chiếc thẻ ngọc, có thể được thẻ ngọc hay không, chỉ có thể nhìn vận may.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
Hắn đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, lúc nào thấy người còn cần phiền phức như vậy.
- Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải là không thấy được đối phương rồi?
Diệp Huyền cau mày hỏi, bọn họ không được thẻ ngọc a.
- Trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng chúng ta có thể tìm người khác mua, Diệp thiếu đi theo ta.
Kỷ Linh mang theo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xâm nhập đoàn người, chỉ chốc lát sau đi tới trước một lão giả ăn mặc rách nát.
- Lão Lưu, ngày hôm nay vận khí không tệ a.
Kỷ Linh nhìn lão giả kia mỉm cười nói.
Lão giả nhìn thấy Kỷ Linh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhếch miệng cười nói:
- Tại sao là tiểu tử ngươi, ta nhớ có hơn một năm chưa thấy ngươi a? Nghe nói ngươi trúng độc, làm sao, độc trên người đã giải?
- Hừm, đã giải.
Lão giả kia cùng Kỷ Linh hiển nhiên khá quen thuộc, hai người rất nhanh bắt đầu trò chuyện.
Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đứng ở một bên không nói gì, mà trong lòng hai người cũng âm thầm nghi hoặc.
Bọn họ vừa nãy xem rất rõ ràng, lão giả này trước cũng không có được thẻ ngọc, nhưng nếu Kỷ Linh tìm tới đối phương, trong này tất có nguyên do.
Quả nhiên hàn huyên chốc lát, Kỷ Linh liền mở miệng:
- Lão Lưu, bằng hữu ta muốn gặp Nhĩ gia, ngươi có bao nhiêu thẻ ngọc, bán cho ta một khối đi.
- Bằng hữu ngươi muốn tìm Nhĩ gia?
Lão giả kia liếc nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, cẩn thận xem kỹ một hồi, cuối cùng duỗi ra một ngón tay.
- Không có vấn đề, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cho ngươi một khối thẻ ngọc, này vẫn là xem ở trên mặt mũi của của ngươi.
Kỷ Linh nhìn về phía Diệp Huyền, mở miệng nói:
- Diệp thiếu...
Trước hắn vì xem bệnh, Huyền Thạch trên người căn bản tiêu thất thất bát bát, còn thiếu nợ người ta, đừng nói một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, mười khối Huyền Thạch trung phẩm cũng không bỏ ra nổi.
Diệp Huyền nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế gật đầu một cái, lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế lấy ra một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, giao cho lão giả kia.
Lão giả kia cầm Huyền Thạch trung phẩm, rất nhanh thì biến mất ở trong đám người.
Kỷ Linh ở một bên giải thích:
- Diệp thiếu, lão Lưu là chuyên môn làm dịch vụ này, hắn mỗi ngày đều có không ít thủ hạ ở chỗ này chờ thẻ ngọc, lại bán thẻ ngọc cho người cần, bình thường người trong Tam Cửu Đại Đạo có việc cần tìm Nhĩ gia, đều sẽ từ chỗ lão Lưu mua thẻ ngọc.
- Chẳng lẽ Nhĩ gia kia không quản cái này?
- Tự nhiên mặc kệ.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Nhĩ gia gặp người, chỉ xem có thể giải quyết vấn đề của hắn hay không, còn thẻ ngọc từ đâu tới, căn bản không quản.
Hơi chờ chốc lát, lão giả dơ bẩn kia quả nhiên lại chen trở về, giao một chiếc thẻ ngọc cho Kỷ Linh.
- Tiện nghi tiểu tử ngươi, vừa nãy có người ra giá cả gấp đôi, ta cũng không bán.
- Đa tạ, lần sau ta mời ngươi uống rượu.
Kỷ Linh cười nói.
- Mau mau vào đi thôi.
Lão giả vung vung tay.
- Ngươi nói láo.
Trần Đông ngay lập tức đánh gãy Diệp Huyền, phẫn nộ gọi lên:
- Mấy vị đại nhân, bọn họ vốn là nói bậy, các đại nhân ngươi ngẫm lại, nơi đây là phủ đệ của bọn họ, chúng ta đều là người địa phương của Hỗn Loạn Chi Thành, làm sao ngay cả điểm ấy quy củ cũng không hiểu. Chuyện này hoàn toàn là bởi vì chủ nhân tòa phủ đệ này thiếu nợ chúng ta tiền, vẫn không trả, chúng ta không có cách nào mới đi vào đòi, ai biết những người này không những không muốn trả tiền, còn để chúng ta lăn, chúng ta không muốn đi, bọn họ liền trực tiếp động thủ, chúng ta vạn bất đắc dĩ, lúc này mới đưa tới mấy vị đại nhân, kính xin mấy vị đại nhân vì chúng ta giữ gìn lẽ phải.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi bên nào cũng cho là mình phải, vậy thì cùng theo ta đi Thiên Lao một chuyến đi.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ có chứng cứ.
- Hả?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia nghi hoặc nhìn Diệp Huyền nói:
- Ngươi đã có chứng cứ, tại sao không sớm lấy ra.
- Tại hạ vừa nãy chính là chuẩn bị lấy chứng cứ, chỉ là bị hắn đánh gãy.
Nói xong Diệp Huyền lấy ra một thủy tinh cầu, đánh vào một luồng Huyền Nguyên.
Chỉ thấy một hình ảnh rõ ràng hiện ra ở trước mặt của mọi người, chính là hình ảnh Trần Đông cùng bọn họ trò chuyện.
Trần Đông nhìn thấy Diệp Huyền lấy ra quả cầu thủy tinh, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hắn căn bản không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên ghi lại hình ảnh lúc trước, trên mặt của hắn lập tức hiện ra một tia kinh hoảng.
Chỉ thấy trong quả cầu thủy tinh, Kỷ Nhã Hinh đang thần tình phẫn nộ cùng Trần Đông nói gì đó, mà vẻ mặt Trần Đông nguyên bản ấm áp lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, căm tức nhìn về phía Diệp Huyền, sau đó hắn lấy ra quạt giấy, mang theo mấy người dưới trướng hung hãn ra tay với Diệp Huyền, tiếp theo chính là Huyết Kiếm Vũ Đế bất đắc dĩ hoàn thủ.
Mà đến nơi này, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh lập tức biến mất, hiển nhiên là ghi chép kết thúc.
Diệp Huyền thu hồi quả cầu thủy tinh, nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh cung kính nói:
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy là ai động thủ trước, ta nghĩ mấy vị đại nhân cũng đều nhìn thấy.
- Mấy người các ngươi còn có lời gì muốn nói.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh lạnh lùng nhìn đám người Trần Đông.
Sắc mặt của Trần Đông tái nhợt, thân thể run cầm cập, Diệp Huyền đã nắm ra chứng cứ, bọn họ còn có lời gì có thể phản bác? Tuy hắn rất muốn nói quả cầu thủy tinh của Diệp Huyền là giả, thế nhưng hắn biết, chuyện này căn bản không ai tin a.
- Mấy vị đại nhân, vừa nãy xác thực là chúng ta động thủ trước, cái kia cũng là bởi vì bọn họ không muốn trả tiền, chúng ta bị bất đắc dĩ mới như vậy.
Trần Đông làm cuối cùng giãy dụa.
- Mấy vị đại nhân, sự thực căn bản không phải như vậy, hơn nữa chúng ta còn có một nhân chứng.
Diệp Huyền nhìn về phía Chiêm Nhị Vĩ trọng thương.
- Chiêm Nhị Vĩ, nếu ngươi nói ra chân tướng, chuyện ngươi lén xông vào nhà dân, hôm nay liền bỏ qua.
Diệp Huyền lãnh đạm nói.
Ánh mắt của hắn bình thản lành lạnh, không mang theo một tia cảm tình.
- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi cần nghĩ cho rõ lại nói, sự thực đến cùng là thế nào? Chớ để cho một ít người lợi dụng, bằng không ngươi hẳn phải biết hậu quả.
Trần Đông cũng bận bịu gầm lên, đem hai chữ cuối cùng cắn đến vô cùng nặng.
Sắc mặt Chiêm Nhị Vĩ vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn Diệp Huyền, đem chuyện lúc trước, đầu đuôi giảng giải ra.
Đám người Trần Đông, hắn hiểu rất rõ, chỉ là vài tên tên côn đồ cắc ké ở Hỗn Loạn Chi Thành, đắc tội bọn họ, xác thực sẽ có một ít phiền toái nhỏ, nhưng cũng chỉ là phiền toái nhỏ.
Nhưng Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế không rõ lai lịch, lại làm cho hắn từ sâu trong nội tâm, có một luồng hoảng sợ.
Hỗn Loạn Chi Thành nhìn như công chứng, nói cho cùng vẫn là lấy thực lực vi tôn, mấy tên côn đồ Trần Đông này, thực lực kém quá xa.
Chiêm Nhị Vĩ lời chứng vừa ra, trực tiếp xác minh Diệp Huyền giải thích.
Chuyện đến nước này, sự tình đã quá rõ ràng, đám người Diệp Huyền vừa có chứng cứ, lại có nhân chứng, Trần Đông sớm đã vô lực phản bác.
- Nếu như đối phương thật sự nợ các ngươi tiền không trả, các ngươi hoàn toàn có thể đi Hỗn Loạn Chi Thành chấp pháp điện khiếu nại, thế nhưng các ngươi lại lén xông vào nhà dân, đồng thời còn động thủ với chủ nhân, phải bị tội gì?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Đông, chợt vung tay lên:
- Người đến, mang mấy người này đi cho ta.
- Vâng.
Vài tên Hắc Giáp quân lập tức khí thế hùng hổ đi lên.
Nhìn thấy vài tên Hắc Giáp quân ánh mắt lạnh như băng, mấy người Trần Đông đều trong nháy mắt bốc lên mồ hôi lạnh, biết sự tình không ổn, bọn họ vội vàng nhìn Kỷ Nhã Hinh nói:
- Kỷ tỷ, chúng ta sai rồi, nể tình chúng ta giúp ngươi cùng Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, bỏ qua cho chúng ta đi.
- Đúng đấy, Kỷ tỷ, nể tình chúng ta giúp Kỷ Linh huynh đệ nhiều như vậy, ngươi cho chúng ta một cơ hội a.
- Kỷ tỷ.
Mấy người phía sau Trần Đông tất cả đều kinh hoảng gọi lên.
- Diệp thiếu.
Nghe được thanh âm thê thảm của đám người Trần Đông, trong lòng Kỷ Nhã Hinh không nhịn được mềm nhũn, nhìn về phía Diệp Huyền.
Chỉ là ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, không có nửa phần biểu thị.
Cuối cùng, đám người Trần Đông bị vài tên Hắc Giáp quân bắt, đồng thời mang ra đình viện.
- Đa tạ vị đại nhân này công bằng xử lý.
Diệp Huyền nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh chắp tay.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia sâu sắc liếc nhìn Diệp Huyền, lúc này mới nói:
- Đây là chức trách của tại hạ.
Sau khi Hắc Giáp quân rời đi, Chiêm Nhị Vĩ cũng thu thập xong hành lý của mình và bạn hắn, chật vật đi ra đình viện.
Diệp Huyền thì đi tới bên người Kỷ Linh hôn mê, Huyền Thức rót vào trong cơ thể hắn, vừa nhìn, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, trực tiếp cười lạnh nói:
- Kỷ tỷ, ngươi mới vừa rồi còn muốn vì mấy người bọn hắn cầu xin?
Kỷ Nhã Hinh thở dài nói:
- Tuy đám người Trần Đông lần này làm quá đáng một chút, thế nhưng trước bọn họ đối với đệ đệ ta vẫn luôn rất chăm sóc, hơn nữa trước ở chỗ Hoàng Nhất Mẫn đại sư xem bệnh, bọn họ cũng lót rất nhiều Huyền Thạch, vì lẽ đó...
- Lót rất nhiều Huyền Thạch?
Diệp Huyền đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta không đoán sai, sở dĩ đệ đệ ngươi trúng độc, cùng Trần Đông còn có Hoàng Nhất Mẫn đại sư gì kia không tránh khỏi có quan hệ.
- Cái gì? Diệp thiếu ngươi đây là ý gì?
Diệp Huyền vừa nói, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh tất cả đều khiếp sợ.
Chương 1412 Mê Hồn Tán (1)
- Bởi vì lệnh đệ trúng căn bản không phải thận độc.
Diệp Huyền nhận biết tình huống trong cơ thể Kỷ Linh, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh khó có thể tin nói:
- Sao có thể có chuyện đó, Hoàng Nhất Mẫn đại sư rõ ràng nói đệ đệ ta trúng chính thận độc, hơn nữa lúc đệ đệ ta trở lại, cả người đã sắp không xong, là Hoàng Nhất Mẫn đại sư kia cứu đệ đệ ta trở về, tuy đệ đệ ta vẫn nằm ở trong hôn mê, thế nhưng thân thể từng bước ổn định lại, hơn nữa trước đó Diệp thiếu ngươi cũng đã nói Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, làm sao...
Kỷ Nhã Hinh có chút nói năng lộn xộn, đầy mặt không thể tin được.
- Bộc Vũ Hoa xác thực có thể giải trừ thận độc, thế nhưng đệ đệ ngươi trúng cũng không phải thận độc, nếu như ta không đoán sai, hẳn là trúng một loại Mê Hồn Tán.
Diệp Huyền như có điều suy nghĩ nói.
- Mê Hồn Tán?
Kỷ Nhã Hinh cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng:
- Nếu như là Mê Hồn Tán, tại sao Hoàng Nhất Mẫn đại sư bảo chúng ta đi Xích Phong sơn mạch tìm kiếm Bộc Vũ Hoa?
- Vậy ngươi liền phải hỏi hắn.
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Có điều ta phỏng chừng, là Hoàng Nhất Mẫn kia cần Bộc Vũ Hoa, bởi vì Bộc Vũ Hoa ngoại trừ có thể giải trừ độc tố, còn nắm giữ công hiệu ngưng tụ Huyền Thức, tăng lên cường độ Huyền Thức, mà các ngươi trước cũng nói, Hoàng Nhất Mẫn kia là một Luyện Dược Sư thất giai đỉnh phong, như vậy hắn cần Bộc Vũ Hoa bát giai cũng rất dễ dàng nói thông.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh đã hoàn toàn ngây người, thực sự là Diệp Huyền nói quá mức kinh người, để bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, càng làm cho bọn họ không thể nào tiếp thu được chính là, bọn họ liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng, nhọc nhằn khổ sở tìm Bộc Vũ Hoa, dĩ nhiên căn bản vô dụng, chuyện này với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
- Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh hoàn toàn rối loạn tay chân.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, Kỷ Nhã Hinh đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ngươi là làm sao biết đệ đệ ta trúng chính là Mê Hồn Tán?
- Bởi vì ta cũng là một tên Luyện Dược Sư.
Diệp Huyền mỉm cười nói.
- Diệp thiếu ngươi là Luyện Dược Sư?
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh đột nhiên sáng ngời, phảng phất như một người chết chìm bắt được nhánh cỏ cứu mạng, gấp gáp hỏi:
- Vậy Diệp thiếu ngươi có thể...
Diệp Huyền biết Kỷ Nhã Hinh muốn nói điều gì, khoát tay chặn lại, ngay lập tức chặn lại lời Kỷ Nhã Hinh muốn nói.
- Các ngươi yên tâm, độc trên người đệ đệ ngươi ta có thể giải, có điều cần một quãng thời gian.
Diệp Huyền nói hết lời, lại một lần nữa để Huyền Thức thẩm thấu vào trong thân thể Kỷ Linh.
Mặc dù hắn biết Kỷ Linh trúng độc gì, nhưng nội dung độc tố cụ thể còn không rõ ràng lắm, muốn giải độc, nhất định phải phân tích mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Một phút sau, Diệp Huyền đối với độc trên người Kỷ Linh căn bản hiểu rõ ràng.
Ở dưới ánh mắt căng thẳng của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, Diệp Huyền trực tiếp lấy ra một lò luyện đan, ở trong đình viện luyện chế.
Hô!
Một ngọn lửa nóng rực xuất hiện ở trong tay Diệp Huyền, mang theo tím nhạt ôn nhu thiêu đốt, dưới đáy lò luyện đan, các loại linh dược cùng vật liệu bị Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào trong lò luyện đan, ước chừng sau một nén nhang, một mùi thơm từ trong lò luyện đan tỏ khắp, hóa thành một đạo tường vân, ở trong đình viện thật lâu không tiêu tan.
- Được rồi, cho đệ đệ ngươi dùng đan dược này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một lúc sau hắn sẽ tỉnh lại.
Kỷ Nhã Hinh có chút khó có thể tin nhìn Diệp Huyền truyền đưa đan dược, trong lòng kinh nghi bất định, chỉ cần viên thuốc này là có thể?
Nàng cùng trượng phu vì bệnh của đệ đệ, có thể nói phiền thấu tâm, không biết nghĩ qua bao nhiêu biện pháp, nhưng không có tác dụng, vừa nãy Diệp thiếu tùy tiện luyện chế một nén nhang thời gian liền luyện chế ra đan dược, thật có thể chữa khỏi bệnh của đệ đệ?
Trong lòng tuy hoài nghi, nhưng Kỷ Nhã Hinh vẫn cho đệ đệ dùng.
Đan dược vào miệng tức hóa, vẻn vẹn mấy hô hấp sau, lông mày của Kỷ Linh hơi động, sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, hai mắt Kỷ Linh đóng chặt một năm, dĩ nhiên mê man mở ra.
- Ta đây là...
Hắn nỉ non mở miệng, vẻ mặt mê man, cuối cùng ánh mắt khóa chặt ở trên người Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, anh rể, các ngươi đây là...
- Đệ đệ, ngươi rốt cục tỉnh rồi.
Kỷ Nhã Hinh đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt trực tiếp nằm nhoài ở trên người Kỷ Linh gào khóc lên.
Đệ đệ hôn mê hơn một năm rốt cục thức tỉnh, tình cảm trong lòng Kỷ Nhã Hinh, giờ khắc này cũng không còn cách nào ức chế.
- Tỷ tỷ.
Kỷ Linh mê man ôm Kỷ Nhã Hinh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau một canh giờ.
Đám người Diệp Huyền đã dàn xếp được chỗ ở của mình, mà Kỷ Linh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
- Kỷ Linh đa tạ hai vị ân nhân cứu mạng.
Trong chủ sảnh.
Kỷ Linh quỳ một chân trên đất, nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế cảm kích nói.
Vừa nãy hắn từ chỗ tỷ tỷ cùng anh rể đã biết đầu đuôi sự tình, nguyên lai trong một năm mình hôn mê, trong nhà dĩ nhiên phát sinh đại sự như vậy, nếu như không phải Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế hỗ trợ, tỷ tỷ cùng anh rể của hắn cũng đã vẫn lạc ở Xích Phong sơn mạch.
- Ngươi muốn cảm tạ hẳn là tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi, tỷ tỷ cùng anh rể của ngươi ở trong khoảng thời gian ngươi hôn mê này, bị người lừa gạt rất thảm, gia nghiệp cũng suýt chút nữa không còn.
Trên mặt Kỷ Linh lộ ra vẻ giận dữ, cắn răng nói:
- Diệp thiếu, chuyện này ta đã biết rồi, đám khốn kiếp Trần Đông kia, ban đầu ta liền cảm thấy không đúng, không nghĩ tới vẫn là bọn họ làm, còn có Hoàng Nhất Mẫn kia, sau này ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Ánh mắt Kỷ Linh lạnh lẽo nói, tuy thanh âm không lớn, nhưng trong con ngươi tỏa ra một luồng ánh sáng làm người ta sợ hãi, phảng phất như dã lang tập trung con mồi.
Diệp Huyền có thể thấy, Kỷ Linh này cũng là kẻ hung hãn, coi như đám bạn kia của hắn có thể từ trong Thiên Lao sống sót đi ra, sau đó cũng phải xui xẻo rồi.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, trước ngươi không phải muốn biết một ít sự tình của Hỗn Loạn Chi Thành sao? Đệ đệ ta ở phương diện này biết đến tương đối nhiều, ngươi có thể hỏi hắn.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh ở một bên nói.
Chương 1413 Mê Hồn Tán (2)
- Hai vị ân nhân cứ việc nói, tỷ tỷ, anh rể thậm chí mạng của ta đều là hai vị ân nhân cứu, chỉ cần Kỷ Linh ta có thể giúp, tuyệt không chối từ.
Kỷ Linh cao giọng nói.
Diệp Huyền trầm tư một chút, lúc này mới lên tiếng:
- Các ngươi đã đoán được, hai chúng ta tới Hỗn Loạn Chi Thành kỳ thực là có mục đích, chúng ta có một người bạn ở gần hai năm trước bị bán tới Hỗn Loạn Chi Thành, lần này chúng ta tới mục đích chính là vì cứu hắn, không biết ngươi có thể tìm tới hắn hay không?
- Hai năm trước bán vào Hỗn Loạn Chi Thành?
Kỷ Linh nghĩ một hồi nói:
- Diệp thiếu, nghề buôn bán nô lệ này, ở Hỗn Loạn Chi Thành kỳ thực thuộc về bán công khai, nói cách khác, vừa không hợp pháp, cũng không trái pháp luật, bởi vậy con đường khá bí ẩn, hơn nữa phương pháp cũng rất nhiều, ngươi nói cho ta biết trước vị bằng hữu kia của ngươi tên gì, thực lực ra sao, ta có thể nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, chỉ cần là con đường bình thường tiến vào, ta có thể hỏi thăm được.
Trong lòng Diệp Huyền vui vẻ nói:
- Hắn gọi Hoàng Phủ Tú Minh, thực lực sao, là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, đồng thời là một Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
- Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong? Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong?
Kỷ Linh, Kỷ Nhã Hinh, Trương Hữu Minh đều giật mình, vẻ mặt hoảng sợ, cường giả này ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng sẽ không là kẻ đầu đường xó chợ, bằng hữu của Diệp thiếu đến tột cùng là có lai lịch gì?
Mà sau khi hết khiếp sợ, lông mày của Kỷ Linh lại nhíu chặt.
Diệp Huyền lên tiếng nói:
- Làm sao, có vấn đề sao?
Kỷ Linh ngưng tiếng nói:
- Diệp thiếu, nếu như bằng hữu của ngươi chỉ là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, nhân vật như vậy, ta có một trăm phần trăm tự tin có thể tìm tới, nhưng hắn vẫn là một Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, vậy thì có chút nguy hiểm.
- Nói như thế nào?
- Là như vậy.
Kỷ Linh giải thích:
- Ở Hỗn Loạn Chi Thành, Luyện Hồn Sư, Luyện Dược Sư địa vị đều vô cùng cao thượng, hầu như mỗi thế lực đều sẽ tranh cướp giật, lí do là giá trị bản thân của bọn họ đều rất cao, mà Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong như bằng hữu của Diệp thiếu ngươi, càng là thịt trong mắt các thế lực lớn, bởi vậy mặc kệ là thế lực nào được, đều sẽ ẩn giấu vô cùng tốt, vì lẽ đó tìm kiếm cũng sẽ có một ít độ khó. Không biết Diệp thiếu ngươi có biết bằng hữu kia là từ con đường nào tiến vào hay không, nếu như biết con đường, tìm lên sẽ dễ dàng một chút.
Diệp Huyền nghĩ chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:
- Không sợ nói cho các ngươi, hắn hẳn là bị Vô Lượng Sơn bán vào Hỗn Loạn Chi Thành.
- Vô Lượng Sơn?
Danh tự này vừa ra, ba người Kỷ Linh lại trợn mắt ngoác mồm.
Đại lục bảy đại tông môn hàng đầu, bọn họ sinh ra ở Hỗn Loạn Chi Thành đương nhiên sẽ không lạ lẫm.
- Nếu như là Vô Lượng Sơn đưa tới, như vậy độ khó sẽ càng cao.
Kỷ Linh hít vào một ngụm khí lạnh nói:
- Theo ta được biết, Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành cũng có một trú điểm, chuyên môn tiến hành buôn bán nô lệ, mà nô lệ cao cấp của bọn họ bình thường sẽ không bán ra ở trên thị trường, cũng sẽ không tiến vào sàn đấu giá, mà trực tiếp cùng thế lực hàng đầu của Hỗn Loạn Chi Thành hợp tác, có con đường riêng của mình.
- Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành tiến hành giao dịch nô lệ?
Diệp Huyền có chút giật mình nói.
- Không sai.
Kỷ Linh gật đầu nói.
- Vô Lượng Sơn cùng ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành chúng ta đều có hợp tác, có điều chuyện này người biết không nhiều, như vậy Diệp thiếu, ta trước tiên đi điều tra một chút, có khả năng cần mấy ngày, ngươi chờ tin tức của ta.
- Có thể.
Diệp Huyền gật gù.
Mấy ngày sau, Diệp Huyền không bước chân ra khỏi cửa, vẫn chờ ở trong đình viện Kỷ gia, tiến hành xây dựng thêm cùng tăng cường trận pháp trong đình viện Kỷ gia.
Mà Huyết Kiếm Vũ Đế trong lúc rảnh rỗi, thì giáo dục Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh một hồi.
Hai người như nhặt được trân bảo, mất ăn mất ngủ khổ tu.
Mà Diệp Huyền cũng thời khắc quan tâm Kỷ Linh.
Chỉ là liên tiếp mấy ngày, Kỷ Linh không có thu hoạch gì.
Ngày này Kỷ Linh lần thứ hai về đến nhà, ngay lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền.
- Như thế nào, có kết quả sao?
Kỷ Linh gật đầu nói:
- Diệp thiếu, ta đã hỏi thăm được, hơn một năm trước Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành xác thực bán ra một Luyện Hồn Sư cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nên chính là Hoàng Phủ Tú Minh.
Diệp Huyền biểu hiện chấn động, ánh mắt nhất thời sáng lên, hai ngày nay hắn ở chỗ này chờ tin tức, vẫn không có tin tức gì truyền đến, trong lòng cũng lo lắng Hoàng Phủ Tú Minh có phải là thật bị bán đến Hỗn Loạn Chi Thành hay không, hay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Bây giờ nghe được Kỷ Linh nói, trái tim Diệp Huyền ngay lập tức định lại.
Nếu ở hơn một năm trước Vô Lượng Sơn xác thực bán ra một tên Luyện Hồn Sư mạnh mẽ, như vậy người này tám chín phần mười chính là Hoàng Phủ Tú Minh, cõi đời này cũng không có nhiều Luyện Hồn Sư mạnh mẽ như vậy sẽ bị Vô Lượng Sơn bán làm nô lệ.
- Vậy ngươi biết hắn bị bán đến thế lực nào không?
Diệp Huyền ngưng thanh hỏi.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Diệp thiếu, bán ra người này, Vô Lượng Sơn làm vô cùng bí ẩn, căn bản không có thông qua bất kỳ tổ chức nào, bởi vậy ta chỉ hỏi thăm được có một người như thế, nhưng đến tột cùng là bị Vô Lượng Sơn bán đến thế lực nào, ta tạm thời vẫn không có hỏi thăm được.
- Vậy ngươi cần bao lâu mới có thể hỏi thăm được tình huống cụ thể?
Chỉ biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán, nhưng lại không biết hắn bị bán đi nơi nào, như vậy đối với Diệp Huyền mà nói vẫn không có ý nghĩa gì.
Kỷ Linh thở dài nói:
- E sợ rất khó, loại giao dịch ngầm này, trừ khi có người biết nội tình, bằng không chỉ từ ngoại bộ hỏi thăm, trên căn bản sẽ không có kết quả gì, hơn nữa nếu hỏi thăm quá nhiều lần, ta sợ sẽ bị cường giả của Vô Lượng Sơn đóng quân ở Hỗn Loạn Chi Thành phát hiện.
Diệp Huyền khẽ cau mày.
Nếu như bị Vô Lượng Sơn phát hiện, e là độ khó cứu viện sẽ tăng lên không ít, hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh an nguy cũng sẽ gặp phải vấn đề.
Lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên đột nhiên hỏi:
- Kỷ Linh, ngươi mới vừa nói Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành có cường giả đóng quân?
- Vâng.
Kỷ Linh lập tức nói:
- Trụ sở của Vô Lượng Sơn ở Nam thành Hỗn Loạn Chi Thành, quanh năm có vài tên cường giả tọa trấn trong đó.
Chương 1414 Nhĩ gia
Huyết Kiếm Vũ Đế nhất thời nở nụ cười:
- Diệp thiếu, đã như vậy, cái kia không đơn giản sao? Chúng ta có thể ở trong bóng tối lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn, khống chế vài tên cường giả kia, sau đó tra hỏi một phen, không phải có thể biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán đi nơi nào sao?
Một bên Kỷ Linh nghe xong không khỏi hãi hùng khiếp vía, trong lòng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn, khống chế cường giả?
Huyết Kiếm đại nhân này không khỏi quá thô bạo đi, đối phương là Vô Lượng Sơn một trong đại lục bảy đại tông môn a, phái ra cường giả tất nhiên là cực kỳ đáng sợ, muốn khống chế đối phương, nói nghe thì dễ?
Trong lòng nghĩ như thế, Kỷ Linh không nhịn được liếc nhìn Diệp Huyền, hắn cảm thấy Diệp thiếu nên lý tính hơn.
Chỉ thấy Diệp Huyền trầm tư chốc lát, cau mày chậm rãi nói:
- Huyết Kiếm ngươi nói chủ ý tuy kém một chút, nhưng cũng không phải không thể được, có điều phải xem trước một chút có biện pháp gì khác hay không, nếu như thực không có cách nào, cũng chỉ có thể dựa theo biện pháp ngươi nói đi làm.
Này cũng không phải không thể được?
Kỷ Linh vốn cảm thấy Diệp Huyền còn có khả năng lý tính hơn một chút, vào lúc này trực tiếp không nói gì, kia là lẻn vào trụ sở của Vô Lượng Sơn ở Hỗn Loạn Chi Thành a, cũng gọi là có thể được? Nghĩ như thế nào cũng là hành động tìm chết a.
- Diệp thiếu, không vội, ta chỗ này còn có biện pháp.
Kỷ Linh chỉ lo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm động thủ thật, vội vàng cao giọng nói.
- Ngươi có làm pháp?
Diệp Huyền nhìn về phía Kỷ Linh.
Nếu như thật có biện pháp, hắn cũng không nghĩ ra hạ sách này, bởi vì một khi bọn họ động thủ với trụ sở của Vô Lượng Sơn, như vậy tất nhiên sẽ bại lộ mình, đến lúc đó Vô Lượng Sơn nhất định sẽ phái rất nhiều cường giả đến, coi như hắn nghĩ biện pháp cứu Hoàng Phủ Tú Minh ra, cũng sẽ đối mặt nguy cơ càng to lớn hơn.
- Đúng, tuy ta không nghe được tung tích của bằng hữu Diệp thiếu, thế nhưng có một người ta biết hắn nhất định biết, chỉ là không biết người này có nguyện ý ra tay hay không mà thôi.
- Người kia là ai?
- Người này gọi Nhĩ gia.
Vẻ mặt Kỷ Linh lập tức trở nên nghiêm túc.
- Người này là Bách Hiểu Sanh của Hỗn Loạn Chi Thành ta, cực kỳ thần bí, đã từng lớn tiếng nói toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành sẽ không có đồ vật hắn không biết, bởi vậy được khen là Bách Hiểu Sanh, nếu như hắn đồng ý ra tay, tin tưởng tìm tới bằng hữu của Diệp thiếu ngươi, căn bản dễ như ăn bánh.
- Có người như thế?
Diệp Huyền cau mày lại, nhất thời đến hứng thú:
- Hắn thật sự biết được bất cứ chuyện gì?
Coi như là cơ cấu tình báo như Thính Thiên Các, cũng không dám nói không có sự tình không biết, người này khẩu khí thật lớn.
Kỷ Linh gật đầu nói:
- Diệp thiếu ngươi không biết, mặc dù người này nói tùy tiện, nhưng sự thực như vậy, theo ta được biết hết thảy người tìm hắn hỏi tin tức, cuối cùng không có một không hài lòng, nếu như Diệp thiếu cần, ta có thể lập tức dẫn ngươi đi tìm hắn, thế nhưng có thể nhìn thấy hắn hay không, ta liền không dám hứa chắc, bởi vì người mỗi ngày tìm hắn thực sự quá nhiều.
- Vậy thì đi gặp một chút đi.
Diệp Huyền cười nhạt, loại người tự xưng là vô sự không biết này, Diệp Huyền cũng rất tò mò.
Cùng đám người Kỷ Nhã Hinh nói qua, Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế ở dưới Kỷ Linh dẫn dắt, rời đi Kỷ gia phủ đệ.
Này vẫn là sau khi Diệp Huyền tới Hỗn Loạn Chi Thành, lần thứ nhất đi dạo Hỗn Loạn Chi Thành.
Hỗn Loạn Chi Thành xác thực rất mạnh, hơn nữa rất lớn, vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.
Trên phố, đâu đâu cũng có võ giả, phóng tầm mắt nhìn tới, đâu đâu cũng có cường giả Vũ Vương, Vũ Hoàng, thậm chí Vũ Hoàng tam trọng cũng thường xuyên có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, cái kia thuộc về đại lục chí cao, cho dù là ở Hỗn Loạn Chi Thành, cũng không nhiều đến nỗi ở trên đường phố cũng có thể tùy ý thấy được, thế nhưng Diệp Huyền vẫn có thể cảm nhận được, toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành ngủ đông từng luồng từng luồng khí tức cực kỳ đáng sợ, hiển nhiên cường giả Vũ Đế trong thành trì này cũng không phải số ít.
Cũng chỉ có một chỗ như vậy, mới cường đại đến ngay cả Thánh Thành cũng không muốn vạch mặt.
Trên phố, Diệp Huyền ở dưới Kỷ Linh dẫn dắt, thất quải bát quải, đi tới một quảng trường khá phức tạp, cửa hàng hai bên quảng trường này, so với trước rõ ràng muốn lụi bại hơn nhiều lắm, thế nhưng bên trong người đi đường và võ giả, số lượng trái lại bắt đầu tăng lên.
- Kỷ Linh, nơi này là?
Diệp Huyền không nhịn được hỏi.
- Diệp thiếu, nơi này là Tam Cửu Đại Đạo.
- Đó là nơi nào?
Diệp Huyền hiếu kỳ.
Kỷ Linh giải thích:
- Tam Cửu Đại Đạo, kỳ thực chính là vị trí của người tam giáo cửu lưu tầng dưới chót Hỗn Loạn Chi Thành, ở đây, các loại giao dịch cùng tin tức đều có, lớn đến việc quan hệ ba thế lực lớn, nhỏ đến xung đột tầng dưới chót, Diệp thiếu ngươi đừng xem nơi này lụi bại, thế nhưng luận tìm hiểu tin tức, tới nơi này so với một ít cơ cấu tình báo khác còn muốn thuận tiện, đương nhiên ngươi đến tìm người, nơi này tin tức tuy tiện nghi, nhưng giả so với thật nhiều hơn quá nhiều, nếu như không hiểu phương pháp đi vào, khẳng định là bị lừa không còn một đồng.
Kỷ Linh vừa nói, một bên ở trong hẻm nhỏ qua lại, có thể nhìn ra được, hắn đối với nơi này vô cùng quen thuộc, liền ngay cả một ít đường tắt cũng biết, thậm chí còn thỉnh thoảng gặp phải người chào hỏi.
Kỷ Linh cười nói:
- Diệp thiếu, ta từ mười tuổi bắt đầu ở đây pha trộn, đối với nơi này cực kì quen thuộc.
Không lâu lắm, Kỷ Linh liền mang Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế tới trước một đình viện, đình viện này tọa lạc ở nơi sâu xa của Tam Cửu Đại Đạo, phía trên gạch đá bóc ra từng mảng, có vẻ khá cổ xưa.
- Nhĩ gia ở nơi này?
Diệp Huyền cau mày nói.
Hắn vẫn cho là Kỷ Linh nói tới Nhĩ gia, hẳn là phát ngôn viên của một thế lực lớn nào đó, chỗ ở tất nhiên vô cùng xa hoa cùng hùng vĩ, nhưng kết quả không giống như hắn tưởng tượng.
- Chính là chỗ này.
Kỷ Linh gật gù, trực tiếp đẩy cửa lớn, chỉ thấy trong đình viện này dĩ nhiên có động thiên khác, bên ngoài nhìn như lụi bại, nhưng bên trong rất lớn, đập vào mi mắt dĩ nhiên là một sân bãi rộng rãi, không ít võ giả tụ tập, một trận tiếng người huyên náo lập tức tràn vào trong tai Diệp Huyền.
Huyền Thức của Diệp Huyền quét qua, lúc này mới phát hiện toàn bộ đình viện lại bị một đại trận bao vây, toàn bộ đại trận có công năng che đậy thanh âm, làm cho thời điểm ở ngoài đình viện, một chút tạp âm cũng không nghe được.
Chương 1415 Dưỡng Hồn Thảo (1)
Loại trận pháp này kết cấu, hẳn là một viễn cổ trận pháp, hơn nữa là dùng trận bàn cùng trận kỳ khởi động, không phải ngay tại chỗ bố trí.
Mấy tức sau, Diệp Huyền liền rõ ràng kết cấu công năng cơ bản, trận pháp này, có thể hoàn toàn chứa đựng một vùng thế giới vào trong đó, hình thành một tiểu không gian độc lập, tuyệt đối không phải một phàm vật, tuy không có chứa công năng công kích, nhưng cấp bậc cao tới bát giai đỉnh phong, khoảng cách cửu giai cũng chỉ một bước.
Viễn cổ trận pháp bực này, cũng không phải người bình thường có thể có được.
Xem ra Nhĩ gia gì kia, xác thực có chút môn đạo.
Trước thăm dò vị trí bản thân một phen, phát hiện không có nguy hiểm gì, Diệp Huyền mới bắt đầu đánh giá võ giả trên sân bãi, những võ giả này trên người trang phục bất đồng, tu vi cũng chênh lệch không đồng đều, từng cái từng cái ánh mắt đều nhìn về phía kiến trúc phía trước, tràn ngập hừng hực.
- Bọn họ đây là đang làm gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế mở miệng hỏi.
Kỷ Linh vừa mới chuẩn bị giải thích, chỉ thấy trong kiến trúc kia, đột nhiên đi ra hai tên võ giả, hai người này lưng hùm vai gấu, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dĩ nhiên đều là Vũ Hoàng tam trọng.
Toàn bộ sân bãi lập tức yên tĩnh lại.
- Chư vị, quy củ của Nhĩ gia ta nghĩ mọi người cũng đều rõ ràng, hai chúng ta sẽ chọn lựa ra người có vận khí ngày hôm nay, xin mọi người chờ.
Một tên Vũ Hoàng trong đó quét một vòng mọi người, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra.
Coong coong coong coong vù...
Chỉ thấy gần mười đạo cầu vồng lập tức từ trong hộp gỗ kia bắn ra, xèo xèo xèo, phảng phất như lưu tinh từ trên trời giáng xuống, dồn dập rơi vào trong đám người.
- Ha ha, ta trúng.
- Ta cướp được thẻ ngọc.
Trong đám người lập tức truyền đến một trận tiếng kích động, chỉ thấy dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, mười tên võ giả kích động xem thẻ ngọc trong tay, từng cái từng cái trên mặt mang theo vẻ mừng như điên.
- Được rồi, xin mời người bắt được thẻ ngọc đi vào, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành vấn đề của Nhĩ gia, liền có thể thu được cơ hội hỏi.
Hai tên Vũ Hoàng liếc nhìn mọi người, xoay người tiến vào trong kiến trúc.
Hai tên Vũ Hoàng kia vừa đi, toàn bộ sân bãi lần thứ hai huyên náo lên.
- Huynh đệ, bán thẻ ngọc cho ta, ta bảo đảm sẽ không để ngươi chịu thiệt.
- Bằng hữu, tu vi của ngươi mới cấp bảy nhất trọng, căn bản không thể hoàn thành yêu cầu của Nhĩ gia, không bằng bán thẻ ngọc cho ta, ngươi cũng có thể thu được không ít chỗ tốt, không lãng phí cơ hội lần này.
Xung quanh hết thảy võ giả, tất cả đều như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt mười tên võ giả kia, dồn dập mở miệng nói.
Diệp Huyền thì mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Linh.
Kỷ Linh liền giải thích:
- Diệp thiếu, muốn gặp Nhĩ gia, cũng không phải đơn giản như vậy, đầu tiên là có danh ngạch hạn chế, mỗi ba ngày Nhĩ gia chỉ có thể phân phát mười thẻ ngọc, chỉ có người chiếm được mười chiếc thẻ ngọc này mới có thể tiến vào kiến trúc kia. Nhưng cũng không phải được thẻ ngọc liền nhất định có thể nhìn thấy Nhĩ gia, ở trong kiến trúc trước mặt có nhiều vấn đề, đều là Nhĩ gia lưu lại, chỉ có người chiếm được thẻ ngọc, đồng thời giải quyết vấn đề bên trong, mới có thể nhìn thấy Nhĩ gia, được hắn trả lời vấn đề.
- Vậy nếu như không được thẻ ngọc thì sao?
- Không được thẻ ngọc, vậy cũng chỉ có thể rời đi, chờ hai ngày nữa lại tới, Nhĩ gia mỗi ba ngày đều sẽ phân phát mười chiếc thẻ ngọc, có thể được thẻ ngọc hay không, chỉ có thể nhìn vận may.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng.
Hắn đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, lúc nào thấy người còn cần phiền phức như vậy.
- Vậy ngày hôm nay chúng ta chẳng phải là không thấy được đối phương rồi?
Diệp Huyền cau mày hỏi, bọn họ không được thẻ ngọc a.
- Trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng chúng ta có thể tìm người khác mua, Diệp thiếu đi theo ta.
Kỷ Linh mang theo Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xâm nhập đoàn người, chỉ chốc lát sau đi tới trước một lão giả ăn mặc rách nát.
- Lão Lưu, ngày hôm nay vận khí không tệ a.
Kỷ Linh nhìn lão giả kia mỉm cười nói.
Lão giả nhìn thấy Kỷ Linh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhếch miệng cười nói:
- Tại sao là tiểu tử ngươi, ta nhớ có hơn một năm chưa thấy ngươi a? Nghe nói ngươi trúng độc, làm sao, độc trên người đã giải?
- Hừm, đã giải.
Lão giả kia cùng Kỷ Linh hiển nhiên khá quen thuộc, hai người rất nhanh bắt đầu trò chuyện.
Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đứng ở một bên không nói gì, mà trong lòng hai người cũng âm thầm nghi hoặc.
Bọn họ vừa nãy xem rất rõ ràng, lão giả này trước cũng không có được thẻ ngọc, nhưng nếu Kỷ Linh tìm tới đối phương, trong này tất có nguyên do.
Quả nhiên hàn huyên chốc lát, Kỷ Linh liền mở miệng:
- Lão Lưu, bằng hữu ta muốn gặp Nhĩ gia, ngươi có bao nhiêu thẻ ngọc, bán cho ta một khối đi.
- Bằng hữu ngươi muốn tìm Nhĩ gia?
Lão giả kia liếc nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, cẩn thận xem kỹ một hồi, cuối cùng duỗi ra một ngón tay.
- Không có vấn đề, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cho ngươi một khối thẻ ngọc, này vẫn là xem ở trên mặt mũi của của ngươi.
Kỷ Linh nhìn về phía Diệp Huyền, mở miệng nói:
- Diệp thiếu...
Trước hắn vì xem bệnh, Huyền Thạch trên người căn bản tiêu thất thất bát bát, còn thiếu nợ người ta, đừng nói một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, mười khối Huyền Thạch trung phẩm cũng không bỏ ra nổi.
Diệp Huyền nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế gật đầu một cái, lúc này Huyết Kiếm Vũ Đế lấy ra một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, giao cho lão giả kia.
Lão giả kia cầm Huyền Thạch trung phẩm, rất nhanh thì biến mất ở trong đám người.
Kỷ Linh ở một bên giải thích:
- Diệp thiếu, lão Lưu là chuyên môn làm dịch vụ này, hắn mỗi ngày đều có không ít thủ hạ ở chỗ này chờ thẻ ngọc, lại bán thẻ ngọc cho người cần, bình thường người trong Tam Cửu Đại Đạo có việc cần tìm Nhĩ gia, đều sẽ từ chỗ lão Lưu mua thẻ ngọc.
- Chẳng lẽ Nhĩ gia kia không quản cái này?
- Tự nhiên mặc kệ.
Kỷ Linh lắc đầu nói:
- Nhĩ gia gặp người, chỉ xem có thể giải quyết vấn đề của hắn hay không, còn thẻ ngọc từ đâu tới, căn bản không quản.
Hơi chờ chốc lát, lão giả dơ bẩn kia quả nhiên lại chen trở về, giao một chiếc thẻ ngọc cho Kỷ Linh.
- Tiện nghi tiểu tử ngươi, vừa nãy có người ra giá cả gấp đôi, ta cũng không bán.
- Đa tạ, lần sau ta mời ngươi uống rượu.
Kỷ Linh cười nói.
- Mau mau vào đi thôi.
Lão giả vung vung tay.