-
Chương 1406-1410
Chương 1406 Trận pháp thế gia (2)
Diệp Huyền không nhịn được mở miệng nói, thân là Trận Pháp đại sư, hắn liếc mắt là đã nhìn ra, đình viện này rõ ràng được một tên Trận Pháp sư tỉ mỉ bố trí qua.
Kỷ Nhã Hinh có chút thương cảm nói:
- Đình viện này là ta tổ phụ lưu cho chúng ta, nghe phụ thân nói, tổ phụ ta đã từng là một Trận Pháp sư, cách cục cùng trang trí trong đình viện này, đều là hắn năm đó tự mình bố trí.
- Chẳng trách.
Diệp Huyền gật gù, từ đình viện này bố cục hắn liền có thể nhìn ra, năm đó tổ phụ của Kỷ Nhã Hinh ở trận pháp đã tiếp cận bát giai, chẳng trách có thể ở đây lưu lại một tòa đình viện như thế.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh có chút không tiện chỉ vào một phòng ốc phía đông nói:
- Diệp thiếu, Huyết Kiếm đại nhân, hiện tại chỉ ở phía đông còn có một phòng, hai vị ngủ một phòng không biết có tiện...
Không chờ nàng nói hết lời, Diệp Huyền đột nhiên cau mày.
Kỷ Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Nếu như Diệp thiếu cùng Huyết Kiếm đại nhân không quen, chúng ta có thể mang phòng của mình cho hai vị, như vậy hai vị đại nhân liền có thể một người một gian, ta cùng Trương Hữu Minh có thể đi phòng của đệ đệ ta ngủ.
- Không.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, nhíu mày nói:
- Ngươi hiểu lầm ý của ta, có điều phòng ốc ngươi nói thật giống như đã có người.
- Đã có người? Không thể, gian phòng khách kia rõ ràng không có ai a.
Kỷ Nhã Hinh nói xong liền đi tới đông sương, dùng sức đẩy một cái, cửa vẫn không nhúc nhích, trái lại có một trận pháp nhàn nhạt hiện ra.
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao bị trận pháp khóa lại? Trước khi ta đi gian phòng này, trận pháp rõ ràng không khóa a.
Kỷ Nhã Hinh sững sờ, cau mày nói.
Mà Trương Hữu Minh cũng cảm giác được không đúng, hai người nhất thời đi tới trước gian nhà, hai tay cấp tốc nặn ra một đạo trận quyết, khắc ở trên trận pháp, lồng ánh sáng nguyên bản kiên cố lập tức như sóng nước dập dờn, trong nháy mắt bị phá ra.
- Người nào phá trận pháp của ta? Tìm chết sao!
Trận pháp vừa vỡ, một thanh âm thô khoáng lập tức từ bên trong vang lên, chợt cửa phòng mở ra, một đại hán khôi ngô ánh mắt có chút âm lạnh đi tới cửa, lạnh lùng nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh.
Trên người hắn toát ra một tia sát khí nồng nặc, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, xem tư thế hiển nhiên là một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, có điều chờ ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế Tạ Mai Siêu, con ngươi không khỏi co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện mình dĩ nhiên nhìn không thấu tu vi của hai người Diệp Huyền.
- Các ngươi là người nào, ai cho các ngươi lá gan phá phòng của ta?
Đại hán khôi ngô kia kiêu ngạo thoáng bớt một chút, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng nói, một mặt sát khí.
Kỷ Nhã Hinh mặt lạnh lùng, phẫn nộ nói:
- Người nào? Ngươi còn hỏi chúng ta là người nào, này rõ ràng là phủ đệ của Kỷ gia ta, ngươi là làm sao tiến vào?
- Phủ đệ Kỷ gia?
Đại hán khôi ngô ngờ vực liếc nhìn Kỷ Nhã Hinh, hừ lạnh nói:
- Này rõ ràng là bằng hữu ta cho ta thuê, lúc nào biến thành Kỷ gia phủ đệ, cảnh cáo ngươi một câu, không nên quấy rầy ta tu luyện.
Đại hán khôi ngô kia nói xong liền muốn đóng cửa lại.
- Không cho phép đi vào, ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến tột cùng là làm sao tiến vào.
Kỷ Nhã Hinh lập tức ngăn cửa phòng lại, tức giận nói.
Đây là gia sản tổ phụ lưu cho nàng, đột nhiên vào ở một người xa lạ, để nàng làm sao không phẫn nộ.
- Tiểu kỹ nữ, ngươi muốn chết.
Đại hán khôi ngô kia không thể kiềm được, nộ quát một tiếng, đột nhiên vung Kỷ Nhã Hinh một chưởng, một tiếng vang ầm ầm, bàn tay hắn ngưng tụ ra Huyền Nguyên khí lưu kinh người, như một cái thớt lớn, mang theo tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt đánh về Kỷ Nhã Hinh.
Người này vừa ra tay, tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong liền triển lộ vô cùng nhuần nhuyễn, mà Kỷ Nhã Hinh chỉ là một Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, ở dưới Huyền Nguyên mạnh mẽ bao phủ, nhất thời hoa dung thất sắc, nếu nàng trúng một chưởng này, không chết cũng phải trọng thương.
Thời khắc mấu chốt, Trương Hữu Minh vẫn đứng ở một bên đột nhiên xuất hiện ở trước người Kỷ Nhã Hinh, ánh mắt lạnh lùng, trên tay phải Huyền Nguyên ngưng tụ, cùng đại hán khôi ngô tàn nhẫn chạm nhau một chưởng.
- Ầm!
Hai cỗ lực lượng đáng sợ ở trong hư không va chạm, Trương Hữu Minh biến sắc, chân bạch bạch bạch liên tiếp lui về phía sau ba bước, giẫm nát mấy khối gạch xanh cứng rắn, lúc này mới ổn định thân hình.
Mà khí thế trên người hắn tan mất, vẫn lan đến gần Kỷ Nhã Hinh, Kỷ Nhã Hinh nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
- Ngươi thật to gan, không những lén xông vào nhà dân, còn dám động thủ với chúng ta, quả thực là coi trời bằng vung.
Trương Hữu Minh ôm lấy Kỷ Nhã Hinh, tức giận đến sắc mặt đỏ chót nói.
- Coi trời bằng vung chính là các ngươi, quấy rối bổn hoàng tĩnh tu, tội chết.
Đại hán khôi ngô kia chiếm ưu thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, Vũ Hoàng vực giới khuếch tán ra, trong tròng mắt hung mang lấp loé, đột nhiên nhào tới Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh.
Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh ánh mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt không hoang mang.
Trong chớp mắt, trong tay Kỷ Nhã Hinh đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội điêu Long, trên ngọc bội ánh sáng lấp loé, lập tức từ bên trong dập dờn ra một tia gợn sóng vô hình, dĩ nhiên cùng trận pháp trong đình viện này hoàn mỹ khế hợp lại.
Chỉ thấy một luồng khí thế vô hình xuất hiện ở trong đình viện, trấn áp về phía đại hán khôi ngô.
- Ồ.
Diệp Huyền hơi kinh ngạc, Kỷ Nhã Hinh thôi thúc điêu Long Ngọc bội trong tay, có thể hoàn mỹ khống chế toàn bộ đại trận trong đình viện, xem ra là tổ phụ lưu lại trận khí khống chế cho nàng.
Ở dưới trận pháp này gia trì, Trương Hữu Minh rút ra chiến đao, khí thế trên người điên cuồng sôi trào, cùng đại hán khôi ngô kia nhanh như tia chớp giao thủ mấy chiêu, Trương Hữu Minh lúc trước rõ ràng thế yếu lập tức cùng đại hán khôi ngô thế lực ngang nhau.
Chỉ là tu vi chênh lệch, làm cho Trương Hữu Minh dù có trận pháp trợ giúp, nhưng vẫn không có tính ưu thế nghiền ép.
Diệp Huyền nhíu mày một cái, không có kiên trì nói:
- Huyết Kiếm, ngươi ra tay bắt tên kia đi.
- Vâng.
Huyết Kiếm Vũ Đế cũng xem tẻ nhạt, nghe được Diệp Huyền dặn dò, trực tiếp mặt không hề cảm xúc phất tay tóm tới đại hán khôi ngô kia.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, sắc mặt nhất thời biến đổi, giận dữ hét:
- Mấy người các ngươi đối phó bổn hoàng, có phải là quá đê tiện không, có gan từng cái từng cái lên.
Chương 1407 Khó bề phân biệt (1)
Huyết Kiếm Vũ Đế xì cười một tiếng, căn bản không để ý tới hắn, bàn tay trực tiếp thăm dò vào vực giới của đối phương.
- Răng rắc!
Đại hán khôi ngô kia triển khai ra vực giới nhất thời như bong bóng xà phòng vỡ vụn, sau đó cả người hắn lại như một con gà con, bị Huyết Kiếm Vũ Đế ung dung nắm ở trong tay, Huyền Nguyên cả người bị phong ấn, căn bản là không có cách điều động mảy may.
- Ngươi...
Đại hán khôi ngô kia trừng lớn sợ hãi hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện...
- Ầm!
Huyết Kiếm Vũ Đế tiện tay tát một cái, liền đập hắn xuống đất, bởi vì trên mặt đất bị Huyết Kiếm Vũ Đế bao trùm lên một tầng Huyền Nguyên hộ thể, đại hán khôi ngô kia như va một ngọn núi sắt, răng rắc một tiếng, ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát, đồng thời trong miệng phun ra máu tươi.
Lúc này hắn từ lâu không có chút hung hăng nào, trên gương mặt tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng kinh hoảng.
Hắn là Vũ Hoàng nhất trọng đỉnh phong a, lại bị đối phương tiện tay xách cổ, hơn nữa không có một chút sức phản kháng, đối phương là tu vi gì?
Sinh sống ở Hỗn Loạn Chi Thành, đại hán khôi ngô này không phải là không có tầm mắt, có thể dễ dàng bắt hắn như thế, như trảo con gà con, nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng, cả người sát khí kia, chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, thậm chí còn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán khôi ngô này dị thường hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run cầm cập lên.
Một bên Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh cũng một mặt khiếp sợ.
Tuy thời điểm ở Xích Phong sơn mạch Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đã cứu bọn họ, nhưng hai người không có nhìn thấy Diệp Huyền hoặc Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, Hắc Vũ Hoàng kia chính là chủ động thối lui.
Vì lẽ đó Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh mặc dù biết Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế lai lịch không phải bình thường, nhưng không nghĩ tới thực lực của Huyết Kiếm Vũ Đế dĩ nhiên đáng sợ như thế, đại hán khôi ngô công kích hai người mình không hề rơi vào hạ phong, nhưng ở trên tay hắn dĩ nhiên sống không qua một chiêu, này để cho hai người khiếp sợ đồng thời cũng mừng rỡ không ngớt.
- Ngươi vừa nãy không phải rất hung hăng sao? Hiện tại tại sao không nói chuyện.
Huyết Kiếm Vũ Đế đương nhiên sẽ không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, một cước đạp ở trên ngực đại hán khôi ngô, mặt trào phúng nói.
Vũ Hoàng nhất trọng, cũng dám nói để hắn từng cái từng cái lên, quả thực là buồn cười.
- Được rồi, đừng giết chết hắn.
Lúc này Diệp Huyền mới mở miệng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn đại hán khôi ngô kia.
- Nói đi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Vâng, ta nói, ta nói.
Đại hán khôi ngô kia không dám có chút ẩn giấu, liền nói:
- Là bằng hữu ta Trần Đông để chúng ta vào ở, hơn nữa chúng ta cũng không phải ở không, là trả tiền.
Kỷ Nhã Hinh không nhịn được kinh hô:
- Trần Đông?
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nàng:
- Kỷ đại tỷ, ngươi biết Trần Đông kia?
Kỷ Nhã Hinh gật đầu nói:
- Trong mấy bằng hữu của đệ đệ ta có một chính là gọi Trần Đông, trước giúp chúng ta không ít việc, hiện tại cũng ở trong nhà chúng ta, phòng nhỏ phía nam chính là gian của hắn.
- Đúng, đúng, Trần Đông ở phòng phía nam kia.
Đại hán khôi ngô kia bị Huyết Kiếm Vũ Đế dẫm đến có chút thở không nổi, liền vội vàng nói.
- Ngươi nói tiếp.
Diệp Huyền nhíu mày lại, lạnh giọng nói.
- Vâng.
Đại hán khôi ngô kia đau nhe răng trợn mắt, nhưng không dám xin tha, tiếp tục nói:
- Mấy ngày trước Trần Đông hắn tìm tới chúng ta, nói hắn mới mua được một gian đình viện, vị trí rất tốt, vừa vặn còn có mấy phòng muốn cho thuê, ta cùng hắn cũng nhận thức một quãng thời gian, có chút không quá tin tưởng hắn, vì lẽ đó sang đây xem xét, phát hiện trong đình viện này thật sự có hai gian phòng không, hơn nữa hắn cho giá cả cũng không mắc, vì lẽ đó ta thuê lại.
- Hai gian phòng?
Lông mày của Kỷ Nhã Hinh lập tức nhíu lại.
- Đúng, lúc đó còn có một phòng không, bị bằng hữu ta thuê lại rồi.
Nói xong đại hán khôi ngô kia chỉ gian phòng phía đông bắc.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời đều thay đổi.
- Đệ đệ.
Kỷ Nhã Hinh kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ lo lắng vọt tới trước gian phòng kia, vù, bên ngoài phòng có một tầng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn lại thân thể của nàng, sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh càng biến đổi.
- Hiện tại bằng hữu của ta không có nhà, nên phòng của hắn đang đóng.
Đại hán khôi ngô liền nói.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh lo lắng, cắn răng, đột nhiên thúc động ngọc bội trong tay, trận pháp trước phòng cấp tốc tản đi, sau đó nàng đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh dễ dàng liền mở ra cấm chế trận pháp, trong lòng cũng có chút rõ ràng, tòa phủ đệ này khả năng đúng là của Kỷ Nhã Hinh.
- Đệ đệ!
Trong phòng ốc, Kỷ Nhã Hinh lo lắng hô, cùng Trương Hữu Minh tìm một vòng, chờ nàng đi ra, sắc mặt đã âm trầm như nước.
- Trần Đông, ngươi đi ra cho ta, ngươi đưa đệ đệ ta đi nơi nào?
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ hô to, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng mở ra tất cả cấm chế, vọt vào từng gian phòng, thế nhưng không có bất kỳ ai.
- Không cần tìm, trong mấy phòng kia cũng không có ai.
Diệp Huyền ở trong đình viện nhắc nhở nói, đột nhiên lông mày của hắn nhíu lại, nhìn về phía một phòng nhỏ ở góc đông bắc.
- Trong gian phòng kia thật giống như có người.
- Đó là phòng chứa củi, không thể có người a.
Kỷ Nhã Hinh một mặt lo lắng bật thốt lên, đột nhiên nàng biểu hiện chấn động, liền nhảy vào trong phòng nhỏ.
- Đệ đệ!
Sau đó nàng phẫn nộ gào thét.
Diệp Huyền đi lên trước, liền nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh ôm một nam tử cả người gầy như que củi đi ra, trên người hắn dính đầy tro bụi, hiển nhiên thật nhiều ngày không thu dọn, gương mặt tiều tụy, hai con mắt đóng chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt.
- Đây chính là đệ đệ của ngươi?
Diệp Huyền ở một bên hỏi.
- Vâng, Diệp thiếu, hắn chính là đệ đệ ta Kỷ Linh, lúc trước chúng ta đi, để đám người Trần Đông chăm sóc tốt đệ đệ ta, ai biết mấy tên khốn kiếp kia dĩ nhiên ném đệ đệ ta tới phòng chứa củi.
Kỷ Nhã Hinh mang theo tiếng khóc nức nở nói, trong đôi mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
- Kẹt kẹt.
Ngay lúc này, cửa lớn đình viện lại một lần nữa mở ra.
Một đám người vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy mọi người trong viện, mấy người này sắc mặt nhất thời biến đổi, nơi sâu xa của đáy mắt lướt qua một tia giật mình.
Chương 1408 Khó bề phân biệt (2)
Một thanh niên trong đó khá chính khí, trang phục thân sĩ bước nhanh lên, đáy mắt giật mình cấp tốc thu lại, sau đó đổi một bộ kích động nói:
- Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi cuối cùng cũng coi như từ Xích Phong sơn mạch trở về, thực sự là lo lắng chết chúng ta, ngươi không biết, các ngươi mấy ngày không trở về, ta còn tưởng rằng các ngươi xảy ra vấn đề rồi, nếu như các ngươi không về nữa, ta cùng các huynh đệ đều chuẩn bị đi Xích Phong sơn mạch tìm các ngươi a.
- Đúng a.
Mấy thanh niên khác đối mắt nhìn nhau một chút, cũng đều kích động đi lên phía trước nói:
- Thực sự là lo lắng chết chúng ta, cũng còn tốt Kỷ tỷ, Trương ca các ngươi đều trở về.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn bọn họ, phẫn nộ nói:
- Các ngươi chính là lo lắng chúng ta như thế, không chỉ để người ngoài tiến vào trong nhà ta, còn vứt đệ đệ ta ở trong phòng chứa củi, này chính là các ngươi lo lắng?
- Chuyện này làm sao có thể?
Trần Đông nhất thời lấy làm kinh hãi, đồng thời phảng phất như lúc này mới nhìn thấy Kỷ Linh trong lồng ngực Kỷ Nhã Hinh, giật mình nói:
- Kỷ Linh huynh đệ hắn là làm sao? Hai ngày trước ta giúp hắn thu dọn một hồi, cho hắn ăn mấy hạt Liệu Thương Đan, lúc này mới hai ngày không về mà thôi, Kỷ Linh huynh đệ làm sao biến thành như vậy?
- Ngươi còn nói.
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ nói.
- Tại sao thời điểm ta tìm tới hắn, hắn ở trong phòng chứa củi.
- Không thể.
Trần Đông một mặt kiên quyết nói.
- Các ngươi đi rồi, Kỷ Linh huynh đệ vẫn ở trong sương phòng của mình, ta làm sao sẽ đưa hắn đến phòng chứa củi, cảm tình của chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ, ngươi cũng biết, chúng ta làm sao cũng sẽ không hại Kỷ Linh huynh đệ a, này có phải là có hiểu lầm gì đó không?
- Đúng a.
Mấy người khác cũng đều nói:
- Chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ đều là huynh đệ sinh tử, làm sao có khả năng như vậy với hắn.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ là ta oan uổng các ngươi?
Tuy trong thanh âm của nàng mang theo lạnh lẽo, nhưng tức giận yếu bớt rất nhiều, tựa hồ cũng hoài nghi chuyện đã xảy ra.
Từ khi Kỷ Linh bị thương, đám người Trần Đông vẫn đối với hắn vô cùng chăm sóc, lại tìm Luyện Dược Sư cho hắn, vay tiền cho mình, những ngày qua trả giá cũng không ít, cho nên nàng mới sẽ ở trước khi đi Xích Phong sơn mạch, giao đệ đệ cho đám người Trần Đông chăm sóc, chính là tin tưởng đám người Trần Đông, lấy bọn họ trước đó diễn xuất, căn bản không giống như sẽ đối với đệ đệ nhẫn tâm như vậy.
Chỉ là hết thảy trước mắt, làm cho nàng lại không thể tin được đám người Trần Đông vô tội, lập tức chỉ vào đại hán khôi ngô kia nói:
- Vậy người này lại là chuyện gì xảy ra?
- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi làm sao thành như vậy?
Tựa hồ lúc này Trần Đông mới nhìn thấy đại hán khôi ngô, nhất thời giật mình nói.
- Trần Đông, đừng con mẹ nó giả vờ giả vịt, ngươi nói rõ ràng cho lão tử.
Đại hán khôi ngô gian nan bò lên, phẫn nộ nói:
- Ngươi còn bảo ta tới nói rõ ràng, đình viện này là Trần Đông ngươi mua, tại sao hiện tại mấy người này nói với ta đình viện này là của bọn họ?
- Trần Đông ngươi cũng nghe được.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Đông thở dài nói:
- Kỷ tỷ, chuyện này đúng là sự thật, ngươi cũng biết, chúng ta vì trị thương thế cho Kỷ Linh huynh đệ, khắp nơi bôn ba, hơn nữa tiêu tốn rất nhiều, nhìn thấy ngươi cùng Trương ca vẫn đang vì trù tiền mà khổ não, làm huynh đệ chúng ta cũng thật quá khó khăn, lúc ngươi đi không phải giao đình viện cho ta trông giữ sao, ta thấy trong đình viện này có một phòng không, vì lẽ đó nghĩ, có nên cho thuê gian phòng kia đi, đổi ít tiền hay không, như thế sẽ giảm bớt một chút áp lực, vì lẽ đó liền cho Chiêm Nhị Vĩ thuê gian phòng này.
Nói đến đây, trên mặt đám người Trần Đông nhất thời lộ ra từng trận chua xót.
Trong đình viện, Trần Đông hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiêm Nhị Vĩ, nói với Kỷ Nhã Hinh:
- Kỷ tỷ, Trương ca, Chiêm Nhị Vĩ này vừa nãy có phải đắc tội các ngươi hay không? Ngươi nói với ta, vừa vặn hắn tiền còn không cho ta, nếu hắn dám đắc tội các ngươi, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ không để hắn dễ chịu.
- Vậy sao ngươi ngay cả phòng của đệ đệ ta cũng cho thuê?
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.
- Cho thuê gian phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Không có a.
Trần Đông vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ nói:
- Kỷ tỷ, đến cùng là ai nói cho ngươi việc này, căn bản không có, ta làm sao sẽ cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Ta làm người ngươi rất rõ ràng, coi như mình không có chỗ ở, cũng sẽ không cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ a.
Trần Đông một mặt vô tội, tựa hồ bị lời này của Kỷ Nhã Hinh làm cho bối rối, một mặt mê hoặc.
- Trần Đông, con mẹ nó chó má, rõ ràng là ngươi nói cho ta cùng bằng hữu của ta, gian phòng này cũng không, cùng cho thuê.
Đại hán khôi ngô trừng lớn hai mắt, phẫn nộ nói.
Sắc mặt của Trần Đông bỗng dưng trầm xuống, lạnh lẽo nhìn đại hán khôi ngô:
- Chiêm Nhị Vĩ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, ngươi cái lỗ tai nào nghe được ta đã nói như vậy, chụp mũ lung tung là muốn chết người, ngươi có biết hay không.
Đại hán khôi ngô tức giận nói:
- Trần Đông, đã nói, từng làm, lẽ nào ngươi cũng muốn chơi xấu?
- Ta chơi xấu?
Trần Đông bỗng dưng đi lên trước, lạnh giọng nói:
- Trần Đông ta đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa, chỉ cần là ta làm, ta sẽ không không thừa nhận, thế nhưng nếu như một ít người có ý đồ riêng vu hại ta, vậy Trần Đông ta cũng không phải dễ ức hiếp.
Hắn trợn tròn đôi mắt, một mặt chính khí dạt dào.
- Kỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không nên tin tưởng một ít người có dụng tâm khác gây xích mích a.
Phía sau Trần Đông, một đám võ giả cũng căm phẫn sục sôi gọi lên:
- Trần ca chúng ta vì huynh đệ lên núi đao, xuống biển lửa, xưa nay không một chút nhíu mày, vì bằng hữu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy, Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi có thể muốn làm rõ sai trái a.
Bọn họ ngươi một lời, ta một câu, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lại mê hoặc.
Đúng lúc này...
- Đùng đùng đùng!
Một tiếng vỗ tay lanh lảnh ở trong đình viện vang lên.
- Không sai, hành động không tệ. Thực sự là cảm động lòng người, nghĩa bạc vân thiên a.
Khóe miệng Diệp Huyền ngậm lấy cười gằn, hai tay liên tục giao kích, ánh mắt trào phúng nhìn đám người Trần Đông.
- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?
Mấy người phía sau Trần Đông lập tức phẫn nộ kêu gào.
Chương 1409 Hành động không tệ
- Ta nói các ngươi hành động không tệ, đơn giản như thế cũng nghe không hiểu sao?
Diệp Huyền cười nhạo nói.
Ánh mắt của Trần Đông ngưng lại, híp mắt nói:
- Kỷ tỷ, Trương ca, tên này là ai? Là cùng các ngươi đồng thời sao?
Kỷ Nhã Hinh không để ý đến hắn, mà khiếp sợ nhìn Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ý của ngươi là đệ đệ ta bị bọn họ ném vào phòng chứa củi?
- Không phải vậy ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Huyền nhìn nàng một cái, Kỷ Nhã Hinh này, lẽ nào đến hiện tại còn không hiểu được sao?
- Mấy người các ngươi, đều đi ra ngoài cho ta.
Kỷ Nhã Hinh nhìn đám người Trần Đông một chút, cắn răng nói.
Dù nàng cùng Diệp Huyền nhận thức không bao lâu, nhưng chẳng biết vì sao, Kỷ Nhã Hinh từ sâu trong nội tâm, đối với Diệp Huyền cực kỳ tín phục.
Trần Đông biến sắc:
- Kỷ tỷ, hai người này nơi nào đến, ngươi chớ để cho bọn họ lừa a.
- Bị ta lừa?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói ngươi hai ngày trước mới cho Kỷ Linh dùng qua đan dược, vừa nãy câu nói này là ngươi nói a?
- Đúng.
Trần Đông lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Còn đúng.
Trên mặt Diệp Huyền ý giễu cợt càng sâu, lạnh lùng nói:
- Căn cứ tình huống trên người Kỷ Linh, hắn chí ít một tuần không có hấp thu dinh dưỡng, ngươi còn nói hai ngày trước mới cho hắn dùng Liệu Thương Đan, mở to mắt nói mò, ngươi vẫn đúng là dám làm a.
- Ngươi nói nhăng gì đó.
Trần Đông lạnh lùng nói:
- Ngươi nói một tuần không hấp thu dinh dưỡng liền đúng? Ta mấy ngày trước đều cho Kỷ Linh huynh đệ Liệu Thương Đan, cũng là hai ngày nay lo lắng Kỷ tỷ cùng Trương ca an toàn, cùng các huynh đệ ra hỏi thăm tin tức một chút, cho nên mới không chăm sóc được, cái tên nhà ngươi quả thực hoàn toàn là nói bậy.
- Diệp thiếu, đệ đệ ta thật sự một tuần đều không có dinh dưỡng?
Kỷ Nhã Hinh run rẩy hỏi.
- Đó là tự nhiên.
Diệp Huyền gật gù.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời trở nên vô cùng phẫn nộ:
- Nói cách khác, từ thời điểm hai chúng ta rời Hỗn Loạn Chi Thành, các ngươi liền không chăm sóc qua đệ đệ ta?
- Kỷ tỷ, chúng ta...
Trần Đông còn muốn nói điều gì.
- Lăn, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta.
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ quát.
Trần Đông sửng sốt một chút, vẻ mặt vẫn ấm áp đột nhiên trở nên dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
- Ngươi tên đáng chết này, ở đó ăn nói linh tinh, lừa dối Kỷ tỷ ta đến tột cùng là có dụng tâm gì, Trần Đông ta ngày hôm nay coi như không thèm đến xỉa, cũng không thể để cho âm mưu của các ngươi thực hiện được.
Dứt tiếng, trong tay Trần Đông đột nhiên xuất hiện một cái quạt giấy, bá, quạt giấy mở ra, Huyền Nguyên khủng bố khuấy động ra, hóa thành quang ảnh hoàn toàn mờ mịt kéo về phía Diệp Huyền, như một mảnh sóng biển, bao phủ tất cả.
Vèo vèo vèo!
Mà ở trong nháy mắt động thủ hắn, năm người khác ở phía sau Trần Đông cũng cùng ra tay.
Ầm ầm!
Năm người này có ba người tu vi ở bát giai nhất trọng, còn có hai người tu vi cấp bảy tam trọng đỉnh phong, hơn nữa Trần Đông là bát giai nhất trọng đỉnh phong, sáu người xuất thủ không chút lưu tình, mấy người liên thủ lại, lẫn nhau khuấy động ra Huyền Nguyên, trong khoảnh khắc hóa thành một mảnh sóng lớn kinh người, che đậy về phía Diệp Huyền.
Từ trong con ngươi mấy người Trần Đông, Diệp Huyền thậm chí nhìn thấy một tia sát ý ẩn giấu cực sâu.
Cách đó không xa đại hán khôi ngô thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên, có vị đại nhân này ở đây, đám người Trần Đông kia lại vẫn muốn động thủ.
Quả nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản đứng lặng bất động, ở trong nháy mắt mấy người ra tay, thân hình đột nhiên động.
Ầm ầm ầm ầm...
Chỉ thấy một cái bóng màu máu nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, mà sau đó, cũng không thấy có động tác gì, nhưng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sáu người Trần Đông trước còn một mặt hung hăng, sau một khắc chật vật ngã nhào trên đất, một mặt sợ hãi nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Đều cút đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, hắn cũng không muốn giết người.
Đám người Trần Đông phẫn nộ sợ hãi nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, gương mặt vặn vẹo biến hình, tràn ngập oán độc.
Đột nhiên, hắn ha ha cười lớn:
- Để chúng ta lăn, ngươi cho rằng ngươi là ai, nơi này căn bản không phải nhà ngươi, ngươi có tư cách gì để chúng ta lăn?
- Ta để cho các ngươi lăn, có thể đi.
Kỷ Nhã Hinh lạnh giọng nói.
- Ngươi? Một xú kỹ nữ mà thôi, lại tin tưởng hai người ngoài, có phải cho rằng kéo được cao thủ liền có thể đá chúng ta đi? Nào có đơn giản như vậy, ngày hôm nay người nên lăn hẳn là các ngươi.
Khuôn mặt Trần Đông dữ tợn, cười to nói.
Kỷ Nhã Hinh sắc mặt đỏ lên, tức giận nói:
- Trần Đông ngươi nói cái gì, đây là nhà của ta, hiện tại ta để cho các ngươi lăn, lẽ nào các ngươi không nghe, có tin ta gọi Hỗn Loạn Chi Thành hộ vệ tới hay không, lén xông vào nhà dân, đó là tội lớn.
- Gọi a, ngươi có gan liền gọi a.
Trần Đông ánh mắt âm lạnh:
- Ngươi không gọi, ta giúp ngươi gọi.
Dứt tiếng, hắn trực tiếp giơ tay nổ ra một quyền, ầm ầm, quyền uy đáng sợ ở trên bầu trời nổ tung, ầm ầm nổ vang, đồng thời khuấy lên Huyền khí gợn sóng kịch liệt, xa xa bao phủ mở ra.
Làm xong tất cả những thứ này, Trần Đông nhất thời cười lạnh nói:
- Kỷ Nhã Hinh, ngươi cùng đệ đệ ngươi có nợ không trả, chúng ta đến đây đòi nợ, các ngươi lại dám động thủ với chúng ta, hành vi coi trời bằng vung bực này, hãy để hộ vệ quân đến vì chúng ta đòi cái công đạo.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời biến đổi.
Mà đúng lúc này, ở ngoài đình viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ầm ĩ, một đám hộ vệ thân xuyên giáp sắt màu đen, cả người toả ra khí tức bạo ngược xông vào.
- Vừa nãy nơi này xảy ra chuyện gì? Là ai gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Hắc Giáp quân đầu lĩnh thân thể cao to, khôi ngô, gương mặt lạnh lùng như sắt đá, trên người toả ra khí tức cực kỳ bạo ngược, tiếng nói như kim thiết giao kích, leng keng vang vọng.
Hắn lạnh lùng quét mọi người ở đây một vòng, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình.
- Sát khí thật đáng sợ.
Mí mắt của Diệp Huyền hơi nhảy một cái, Hắc Giáp quân trước mặt nhảy vào phủ đệ này, đại đa số tu vi đều là bát giai nhất trọng, mà người đầu lĩnh, là cao tới bát giai nhị trọng.
Chương 1410 Không tránh khỏi có quan hệ (1)
Những này cũng không tính là cái gì, then chốt là sát khí trên người bọn họ, nồng nặc đến cực điểm, đặc biệt người đầu lĩnh, cả người như từ trong thây chất thành núi, máu chảy thành sông đi ra, để người nhìn một chút, liền tâm sinh hàn khí, cũng không biết quần hộ vệ này là Hỗn Loạn Chi Thành từ nơi nào tìm đến.
- Đại nhân, là thuộc hạ tìm đại nhân có việc.
Trần Đông không chờ Kỷ Nhã Hinh nói chuyện, vội vàng xông lên trước cung kính thi lễ một cái nói:
- Tại hạ Trần Đông, mấy vị này là huynh đệ của tại hạ, chủ nhân đình viện này thiếu nợ chúng ta không ít Huyền Thạch, chúng ta hôm nay đến đây vốn là vì đòi lại tiền nợ, ai biết mấy người chủ hộ không những không trả nợ, trái lại còn tìm cao thủ đến, đối với ra tay đánh chúng ta, làm huynh đệ chúng ta bị thương nặng, bất đắc dĩ mới đưa tới chư vị đại nhân, kính xin chư vị đại nhân vì bọn ta giữ gìn lẽ phải.
Hắc Giáp quân lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh:
- Có việc này không?
Kỷ Nhã Hinh liền nói:
- Mấy vị đại nhân, sự tình không phải như vậy, mấy người này lén xông vào nhà dân, còn muốn ra tay với chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới giáng trả...
- Đại nhân, đối phương đã có cao thủ, chúng ta sao dám tự bôi xấu chủ động ra tay? Vốn là bọn họ muốn quỵt nợ.
Trần Đông không chờ Kỷ Nhã Hinh nói hết lời, lập tức từ trên người lấy ra mấy chiếc thẻ ngọc, tiến lên phía trước nói:
- Chư vị đại nhân, đây là giấy nợ của chủ hộ Kỷ Nhã Hinh cùng đệ đệ Kỷ Linh thiếu nợ chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân vì bọn ta giữ gìn lẽ phải.
Hộ vệ thủ lĩnh dùng Huyền Thức quét một hồi, lạnh lùng liếc nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh, sau đó trực tiếp lạnh như băng nói:
- Mang mấy người bọn hắn đi.
- Vâng!
Phía sau hắn vài tên Hắc Giáp quân lập tức khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đi lên trước, muốn chụp vào đám người Kỷ Nhã Hinh.
- Đại nhân, sự tình không phải như vậy...
Kỷ Nhã Hinh vội vàng mở miệng nói, trong lòng vô cùng nóng nảy, Hỗn Loạn Chi Thành Hắc Giáp quân cực kỳ đáng sợ, một khi bị bọn họ mang về Thiên Lao của Hỗn Loạn Chi Thành, vậy mình thật là có khẩu mạc biện, không tội cũng sẽ lột một lớp da.
Huống chi đệ đệ mình hiện tại hôn mê bất tỉnh, một tuần không có chăm sóc, một khi mình và trượng phu bị tóm vào Thiên Lao, không ai chăm sóc đệ đệ tất nhiên sẽ chết ở chỗ này.
- Mặc kệ chuyện đã xảy ra là thế nào, mấy người các ngươi vô cớ ở Hỗn Loạn Chi Thành hại người, cũng phải đi theo ta một chuyến.
Đầu lĩnh Hắc Giáp quân kia lạnh lẽo mở miệng, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.
Ở dưới tiếng nói của hắn, lúc này mấy tên Hắc Giáp quân khác lạnh lùng đánh về phía Kỷ Nhã Hinh cùng đám người Diệp Huyền.
- Đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành Hắc Giáp quân, không phân tốt xấu, thị phi rõ ràng sao?
Diệp Huyền vẫn không có mở miệng lúc này lại đột nhiên lạnh lùng nói.
Chợt...
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ ở trong đình viện bao phủ ra, trên người Huyết Kiếm Vũ Đế thả ra một luồng lực lượng đáng sợ, chặn lại vài tên Hắc Giáp quân ra tay, vài tên Hắc Giáp quân kia ánh mắt lạnh lùng, trên người hiện lên một tia sát khí, nỗ lực tránh thoát Huyết Kiếm Vũ Đế ràng buộc, nhưng phát hiện mình ở dưới nguồn lực lượng này dĩ nhiên nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích, từng cái từng cái hoàn toàn biến sắc.
Trần Đông thấy thế, trong lòng nhất thời không nhịn được đại hỉ, nhưng trên mặt mang theo phẫn nộ quát lên:
- Các ngươi lại dám ra tay với Hắc Giáp quân đại nhân, thật là coi trời bằng vung, mấy vị đại nhân, các ngươi cũng nhìn thấy, mấy người bọn hắn bá đạo hung hăng cỡ nào, kính xin mấy vị đại nhân làm chủ cho chúng ta.
Trong lòng hắn mừng như điên, chuyện này quả thật là quá tốt rồi, hai người này lại dám động thủ với Hắc Giáp quân, lần này coi như là Thiên Vương lão tử cũng cứu không được bọn họ.
Lúc này Hắc Giáp quân đầu lĩnh sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng hắn không hề động thủ, bởi vì hắn có thể cảm thụ được uy thế của Huyết Kiếm Vũ Đế đáng sợ.
Mấy tên thủ hạ của hắn đều giống như mình, xuất từ đấu vũ tràng, trải qua vô số máu tanh chém giết, lúc này mới có thể gia nhập Hắc Giáp quân.
Nhưng hôm nay mấy tên thủ hạ của mình dĩ nhiên ở dưới uy thế của đối phương không thể động đậy, điều này nói rõ đối phương chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, coi như là mình đi tới cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Chỉ có điều ở Hỗn Loạn Chi Thành, Hắc Giáp quân thủ lĩnh này vốn không có gì lo sợ, hắn cứ thế đứng trong đình viện, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Các ngươi biết ở Hỗn Loạn Chi Thành động thủ với Hắc Giáp quân, hậu quả ra sao không?
- Mấy vị đại nhân, bọn họ mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, vì lẽ đó không hiểu quy củ. Kính xin mấy vị đại nhân thứ lỗi.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh đã một mặt kinh hoảng, vội vàng lo lắng giải thích, đồng thời liên tiếp nháy mắt với Diệp Huyền.
- Mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, mới tới Hỗn Loạn Chi Thành liền có thể tùy tiện động thủ với Hắc Giáp quân ta?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng.
Diệp Huyền khoát tay chặn lại, Huyết Kiếm Vũ Đế ngay lập thu uy thế về, cung kính lùi ở một bên, sau đó Diệp Huyền nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, chúng ta cũng không có tùy tiện động thủ, chỉ là nhìn thấy các đại nhân chỉ tin lời nói của một bên, cho nên muốn có cơ hội khiếu nại, nếu như có gì mạo phạm, kính xin vị đại nhân này thứ lỗi.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia thấy cảnh này chân mày cau lại, lúc trước Huyết Kiếm Vũ Đế triển lộ ra thực lực đã để hắn hoảng sợ, nhưng một cường giả như thế, ở trước mặt thiếu niên này dĩ nhiên cung kính như thế, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi âm thầm lẫm liệt.
Tuy Hắc Giáp quân ở Hỗn Loạn Chi Thành căn bản không có gì lo sợ, nhưng cũng phải xem đối tượng, nếu vì một chút việc nhỏ mà đắc tội cao thủ, đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi nói chúng ta nghe tin lời của một bên? Tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội khiếu nại, ngươi muốn nói cái gì?
- Vị đại nhân này.
Diệp Huyền không chút hoang mang chắp tay nói:
- Nơi đây là phủ đệ của bằng hữu ta, ta nghĩ đại nhân vừa tra liền có thể tra được, vừa nãy mấy người bọn hắn lén xông vào nhà dân, đồng thời muốn động thủ với chúng ta, chúng ta vạn bất đắc dĩ, mới tiến hành phản kháng, lúc này mới không cẩn thận tổn thương bọn họ, đây mới là chân tướng của toàn bộ sự việc, kính xin mấy vị đại nhân minh giám, tại hạ nơi này...
Diệp Huyền không nhịn được mở miệng nói, thân là Trận Pháp đại sư, hắn liếc mắt là đã nhìn ra, đình viện này rõ ràng được một tên Trận Pháp sư tỉ mỉ bố trí qua.
Kỷ Nhã Hinh có chút thương cảm nói:
- Đình viện này là ta tổ phụ lưu cho chúng ta, nghe phụ thân nói, tổ phụ ta đã từng là một Trận Pháp sư, cách cục cùng trang trí trong đình viện này, đều là hắn năm đó tự mình bố trí.
- Chẳng trách.
Diệp Huyền gật gù, từ đình viện này bố cục hắn liền có thể nhìn ra, năm đó tổ phụ của Kỷ Nhã Hinh ở trận pháp đã tiếp cận bát giai, chẳng trách có thể ở đây lưu lại một tòa đình viện như thế.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh có chút không tiện chỉ vào một phòng ốc phía đông nói:
- Diệp thiếu, Huyết Kiếm đại nhân, hiện tại chỉ ở phía đông còn có một phòng, hai vị ngủ một phòng không biết có tiện...
Không chờ nàng nói hết lời, Diệp Huyền đột nhiên cau mày.
Kỷ Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Nếu như Diệp thiếu cùng Huyết Kiếm đại nhân không quen, chúng ta có thể mang phòng của mình cho hai vị, như vậy hai vị đại nhân liền có thể một người một gian, ta cùng Trương Hữu Minh có thể đi phòng của đệ đệ ta ngủ.
- Không.
Diệp Huyền lắc đầu một cái, nhíu mày nói:
- Ngươi hiểu lầm ý của ta, có điều phòng ốc ngươi nói thật giống như đã có người.
- Đã có người? Không thể, gian phòng khách kia rõ ràng không có ai a.
Kỷ Nhã Hinh nói xong liền đi tới đông sương, dùng sức đẩy một cái, cửa vẫn không nhúc nhích, trái lại có một trận pháp nhàn nhạt hiện ra.
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao bị trận pháp khóa lại? Trước khi ta đi gian phòng này, trận pháp rõ ràng không khóa a.
Kỷ Nhã Hinh sững sờ, cau mày nói.
Mà Trương Hữu Minh cũng cảm giác được không đúng, hai người nhất thời đi tới trước gian nhà, hai tay cấp tốc nặn ra một đạo trận quyết, khắc ở trên trận pháp, lồng ánh sáng nguyên bản kiên cố lập tức như sóng nước dập dờn, trong nháy mắt bị phá ra.
- Người nào phá trận pháp của ta? Tìm chết sao!
Trận pháp vừa vỡ, một thanh âm thô khoáng lập tức từ bên trong vang lên, chợt cửa phòng mở ra, một đại hán khôi ngô ánh mắt có chút âm lạnh đi tới cửa, lạnh lùng nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh.
Trên người hắn toát ra một tia sát khí nồng nặc, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh, xem tư thế hiển nhiên là một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, có điều chờ ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế Tạ Mai Siêu, con ngươi không khỏi co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện mình dĩ nhiên nhìn không thấu tu vi của hai người Diệp Huyền.
- Các ngươi là người nào, ai cho các ngươi lá gan phá phòng của ta?
Đại hán khôi ngô kia kiêu ngạo thoáng bớt một chút, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng nói, một mặt sát khí.
Kỷ Nhã Hinh mặt lạnh lùng, phẫn nộ nói:
- Người nào? Ngươi còn hỏi chúng ta là người nào, này rõ ràng là phủ đệ của Kỷ gia ta, ngươi là làm sao tiến vào?
- Phủ đệ Kỷ gia?
Đại hán khôi ngô ngờ vực liếc nhìn Kỷ Nhã Hinh, hừ lạnh nói:
- Này rõ ràng là bằng hữu ta cho ta thuê, lúc nào biến thành Kỷ gia phủ đệ, cảnh cáo ngươi một câu, không nên quấy rầy ta tu luyện.
Đại hán khôi ngô kia nói xong liền muốn đóng cửa lại.
- Không cho phép đi vào, ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến tột cùng là làm sao tiến vào.
Kỷ Nhã Hinh lập tức ngăn cửa phòng lại, tức giận nói.
Đây là gia sản tổ phụ lưu cho nàng, đột nhiên vào ở một người xa lạ, để nàng làm sao không phẫn nộ.
- Tiểu kỹ nữ, ngươi muốn chết.
Đại hán khôi ngô kia không thể kiềm được, nộ quát một tiếng, đột nhiên vung Kỷ Nhã Hinh một chưởng, một tiếng vang ầm ầm, bàn tay hắn ngưng tụ ra Huyền Nguyên khí lưu kinh người, như một cái thớt lớn, mang theo tiếng nổ đùng đoàng kịch liệt đánh về Kỷ Nhã Hinh.
Người này vừa ra tay, tu vi bát giai nhất trọng đỉnh phong liền triển lộ vô cùng nhuần nhuyễn, mà Kỷ Nhã Hinh chỉ là một Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, ở dưới Huyền Nguyên mạnh mẽ bao phủ, nhất thời hoa dung thất sắc, nếu nàng trúng một chưởng này, không chết cũng phải trọng thương.
Thời khắc mấu chốt, Trương Hữu Minh vẫn đứng ở một bên đột nhiên xuất hiện ở trước người Kỷ Nhã Hinh, ánh mắt lạnh lùng, trên tay phải Huyền Nguyên ngưng tụ, cùng đại hán khôi ngô tàn nhẫn chạm nhau một chưởng.
- Ầm!
Hai cỗ lực lượng đáng sợ ở trong hư không va chạm, Trương Hữu Minh biến sắc, chân bạch bạch bạch liên tiếp lui về phía sau ba bước, giẫm nát mấy khối gạch xanh cứng rắn, lúc này mới ổn định thân hình.
Mà khí thế trên người hắn tan mất, vẫn lan đến gần Kỷ Nhã Hinh, Kỷ Nhã Hinh nhất thời sắc mặt trắng bệch, lảo đà lảo đảo.
- Ngươi thật to gan, không những lén xông vào nhà dân, còn dám động thủ với chúng ta, quả thực là coi trời bằng vung.
Trương Hữu Minh ôm lấy Kỷ Nhã Hinh, tức giận đến sắc mặt đỏ chót nói.
- Coi trời bằng vung chính là các ngươi, quấy rối bổn hoàng tĩnh tu, tội chết.
Đại hán khôi ngô kia chiếm ưu thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, Vũ Hoàng vực giới khuếch tán ra, trong tròng mắt hung mang lấp loé, đột nhiên nhào tới Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh.
Trương Hữu Minh cùng Kỷ Nhã Hinh ánh mắt phẫn nộ, nhưng vẻ mặt không hoang mang.
Trong chớp mắt, trong tay Kỷ Nhã Hinh đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội điêu Long, trên ngọc bội ánh sáng lấp loé, lập tức từ bên trong dập dờn ra một tia gợn sóng vô hình, dĩ nhiên cùng trận pháp trong đình viện này hoàn mỹ khế hợp lại.
Chỉ thấy một luồng khí thế vô hình xuất hiện ở trong đình viện, trấn áp về phía đại hán khôi ngô.
- Ồ.
Diệp Huyền hơi kinh ngạc, Kỷ Nhã Hinh thôi thúc điêu Long Ngọc bội trong tay, có thể hoàn mỹ khống chế toàn bộ đại trận trong đình viện, xem ra là tổ phụ lưu lại trận khí khống chế cho nàng.
Ở dưới trận pháp này gia trì, Trương Hữu Minh rút ra chiến đao, khí thế trên người điên cuồng sôi trào, cùng đại hán khôi ngô kia nhanh như tia chớp giao thủ mấy chiêu, Trương Hữu Minh lúc trước rõ ràng thế yếu lập tức cùng đại hán khôi ngô thế lực ngang nhau.
Chỉ là tu vi chênh lệch, làm cho Trương Hữu Minh dù có trận pháp trợ giúp, nhưng vẫn không có tính ưu thế nghiền ép.
Diệp Huyền nhíu mày một cái, không có kiên trì nói:
- Huyết Kiếm, ngươi ra tay bắt tên kia đi.
- Vâng.
Huyết Kiếm Vũ Đế cũng xem tẻ nhạt, nghe được Diệp Huyền dặn dò, trực tiếp mặt không hề cảm xúc phất tay tóm tới đại hán khôi ngô kia.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, sắc mặt nhất thời biến đổi, giận dữ hét:
- Mấy người các ngươi đối phó bổn hoàng, có phải là quá đê tiện không, có gan từng cái từng cái lên.
Chương 1407 Khó bề phân biệt (1)
Huyết Kiếm Vũ Đế xì cười một tiếng, căn bản không để ý tới hắn, bàn tay trực tiếp thăm dò vào vực giới của đối phương.
- Răng rắc!
Đại hán khôi ngô kia triển khai ra vực giới nhất thời như bong bóng xà phòng vỡ vụn, sau đó cả người hắn lại như một con gà con, bị Huyết Kiếm Vũ Đế ung dung nắm ở trong tay, Huyền Nguyên cả người bị phong ấn, căn bản là không có cách điều động mảy may.
- Ngươi...
Đại hán khôi ngô kia trừng lớn sợ hãi hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện...
- Ầm!
Huyết Kiếm Vũ Đế tiện tay tát một cái, liền đập hắn xuống đất, bởi vì trên mặt đất bị Huyết Kiếm Vũ Đế bao trùm lên một tầng Huyền Nguyên hộ thể, đại hán khôi ngô kia như va một ngọn núi sắt, răng rắc một tiếng, ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát, đồng thời trong miệng phun ra máu tươi.
Lúc này hắn từ lâu không có chút hung hăng nào, trên gương mặt tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng kinh hoảng.
Hắn là Vũ Hoàng nhất trọng đỉnh phong a, lại bị đối phương tiện tay xách cổ, hơn nữa không có một chút sức phản kháng, đối phương là tu vi gì?
Sinh sống ở Hỗn Loạn Chi Thành, đại hán khôi ngô này không phải là không có tầm mắt, có thể dễ dàng bắt hắn như thế, như trảo con gà con, nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng, cả người sát khí kia, chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, thậm chí còn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán khôi ngô này dị thường hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run cầm cập lên.
Một bên Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh cũng một mặt khiếp sợ.
Tuy thời điểm ở Xích Phong sơn mạch Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đã cứu bọn họ, nhưng hai người không có nhìn thấy Diệp Huyền hoặc Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, Hắc Vũ Hoàng kia chính là chủ động thối lui.
Vì lẽ đó Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh mặc dù biết Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế lai lịch không phải bình thường, nhưng không nghĩ tới thực lực của Huyết Kiếm Vũ Đế dĩ nhiên đáng sợ như thế, đại hán khôi ngô công kích hai người mình không hề rơi vào hạ phong, nhưng ở trên tay hắn dĩ nhiên sống không qua một chiêu, này để cho hai người khiếp sợ đồng thời cũng mừng rỡ không ngớt.
- Ngươi vừa nãy không phải rất hung hăng sao? Hiện tại tại sao không nói chuyện.
Huyết Kiếm Vũ Đế đương nhiên sẽ không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, một cước đạp ở trên ngực đại hán khôi ngô, mặt trào phúng nói.
Vũ Hoàng nhất trọng, cũng dám nói để hắn từng cái từng cái lên, quả thực là buồn cười.
- Được rồi, đừng giết chết hắn.
Lúc này Diệp Huyền mới mở miệng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn đại hán khôi ngô kia.
- Nói đi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Vâng, ta nói, ta nói.
Đại hán khôi ngô kia không dám có chút ẩn giấu, liền nói:
- Là bằng hữu ta Trần Đông để chúng ta vào ở, hơn nữa chúng ta cũng không phải ở không, là trả tiền.
Kỷ Nhã Hinh không nhịn được kinh hô:
- Trần Đông?
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nàng:
- Kỷ đại tỷ, ngươi biết Trần Đông kia?
Kỷ Nhã Hinh gật đầu nói:
- Trong mấy bằng hữu của đệ đệ ta có một chính là gọi Trần Đông, trước giúp chúng ta không ít việc, hiện tại cũng ở trong nhà chúng ta, phòng nhỏ phía nam chính là gian của hắn.
- Đúng, đúng, Trần Đông ở phòng phía nam kia.
Đại hán khôi ngô kia bị Huyết Kiếm Vũ Đế dẫm đến có chút thở không nổi, liền vội vàng nói.
- Ngươi nói tiếp.
Diệp Huyền nhíu mày lại, lạnh giọng nói.
- Vâng.
Đại hán khôi ngô kia đau nhe răng trợn mắt, nhưng không dám xin tha, tiếp tục nói:
- Mấy ngày trước Trần Đông hắn tìm tới chúng ta, nói hắn mới mua được một gian đình viện, vị trí rất tốt, vừa vặn còn có mấy phòng muốn cho thuê, ta cùng hắn cũng nhận thức một quãng thời gian, có chút không quá tin tưởng hắn, vì lẽ đó sang đây xem xét, phát hiện trong đình viện này thật sự có hai gian phòng không, hơn nữa hắn cho giá cả cũng không mắc, vì lẽ đó ta thuê lại.
- Hai gian phòng?
Lông mày của Kỷ Nhã Hinh lập tức nhíu lại.
- Đúng, lúc đó còn có một phòng không, bị bằng hữu ta thuê lại rồi.
Nói xong đại hán khôi ngô kia chỉ gian phòng phía đông bắc.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời đều thay đổi.
- Đệ đệ.
Kỷ Nhã Hinh kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ lo lắng vọt tới trước gian phòng kia, vù, bên ngoài phòng có một tầng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn lại thân thể của nàng, sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh càng biến đổi.
- Hiện tại bằng hữu của ta không có nhà, nên phòng của hắn đang đóng.
Đại hán khôi ngô liền nói.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh lo lắng, cắn răng, đột nhiên thúc động ngọc bội trong tay, trận pháp trước phòng cấp tốc tản đi, sau đó nàng đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh dễ dàng liền mở ra cấm chế trận pháp, trong lòng cũng có chút rõ ràng, tòa phủ đệ này khả năng đúng là của Kỷ Nhã Hinh.
- Đệ đệ!
Trong phòng ốc, Kỷ Nhã Hinh lo lắng hô, cùng Trương Hữu Minh tìm một vòng, chờ nàng đi ra, sắc mặt đã âm trầm như nước.
- Trần Đông, ngươi đi ra cho ta, ngươi đưa đệ đệ ta đi nơi nào?
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ hô to, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng mở ra tất cả cấm chế, vọt vào từng gian phòng, thế nhưng không có bất kỳ ai.
- Không cần tìm, trong mấy phòng kia cũng không có ai.
Diệp Huyền ở trong đình viện nhắc nhở nói, đột nhiên lông mày của hắn nhíu lại, nhìn về phía một phòng nhỏ ở góc đông bắc.
- Trong gian phòng kia thật giống như có người.
- Đó là phòng chứa củi, không thể có người a.
Kỷ Nhã Hinh một mặt lo lắng bật thốt lên, đột nhiên nàng biểu hiện chấn động, liền nhảy vào trong phòng nhỏ.
- Đệ đệ!
Sau đó nàng phẫn nộ gào thét.
Diệp Huyền đi lên trước, liền nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh ôm một nam tử cả người gầy như que củi đi ra, trên người hắn dính đầy tro bụi, hiển nhiên thật nhiều ngày không thu dọn, gương mặt tiều tụy, hai con mắt đóng chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt.
- Đây chính là đệ đệ của ngươi?
Diệp Huyền ở một bên hỏi.
- Vâng, Diệp thiếu, hắn chính là đệ đệ ta Kỷ Linh, lúc trước chúng ta đi, để đám người Trần Đông chăm sóc tốt đệ đệ ta, ai biết mấy tên khốn kiếp kia dĩ nhiên ném đệ đệ ta tới phòng chứa củi.
Kỷ Nhã Hinh mang theo tiếng khóc nức nở nói, trong đôi mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
- Kẹt kẹt.
Ngay lúc này, cửa lớn đình viện lại một lần nữa mở ra.
Một đám người vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy mọi người trong viện, mấy người này sắc mặt nhất thời biến đổi, nơi sâu xa của đáy mắt lướt qua một tia giật mình.
Chương 1408 Khó bề phân biệt (2)
Một thanh niên trong đó khá chính khí, trang phục thân sĩ bước nhanh lên, đáy mắt giật mình cấp tốc thu lại, sau đó đổi một bộ kích động nói:
- Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi cuối cùng cũng coi như từ Xích Phong sơn mạch trở về, thực sự là lo lắng chết chúng ta, ngươi không biết, các ngươi mấy ngày không trở về, ta còn tưởng rằng các ngươi xảy ra vấn đề rồi, nếu như các ngươi không về nữa, ta cùng các huynh đệ đều chuẩn bị đi Xích Phong sơn mạch tìm các ngươi a.
- Đúng a.
Mấy thanh niên khác đối mắt nhìn nhau một chút, cũng đều kích động đi lên phía trước nói:
- Thực sự là lo lắng chết chúng ta, cũng còn tốt Kỷ tỷ, Trương ca các ngươi đều trở về.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn bọn họ, phẫn nộ nói:
- Các ngươi chính là lo lắng chúng ta như thế, không chỉ để người ngoài tiến vào trong nhà ta, còn vứt đệ đệ ta ở trong phòng chứa củi, này chính là các ngươi lo lắng?
- Chuyện này làm sao có thể?
Trần Đông nhất thời lấy làm kinh hãi, đồng thời phảng phất như lúc này mới nhìn thấy Kỷ Linh trong lồng ngực Kỷ Nhã Hinh, giật mình nói:
- Kỷ Linh huynh đệ hắn là làm sao? Hai ngày trước ta giúp hắn thu dọn một hồi, cho hắn ăn mấy hạt Liệu Thương Đan, lúc này mới hai ngày không về mà thôi, Kỷ Linh huynh đệ làm sao biến thành như vậy?
- Ngươi còn nói.
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ nói.
- Tại sao thời điểm ta tìm tới hắn, hắn ở trong phòng chứa củi.
- Không thể.
Trần Đông một mặt kiên quyết nói.
- Các ngươi đi rồi, Kỷ Linh huynh đệ vẫn ở trong sương phòng của mình, ta làm sao sẽ đưa hắn đến phòng chứa củi, cảm tình của chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ, ngươi cũng biết, chúng ta làm sao cũng sẽ không hại Kỷ Linh huynh đệ a, này có phải là có hiểu lầm gì đó không?
- Đúng a.
Mấy người khác cũng đều nói:
- Chúng ta cùng Kỷ Linh huynh đệ đều là huynh đệ sinh tử, làm sao có khả năng như vậy với hắn.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ là ta oan uổng các ngươi?
Tuy trong thanh âm của nàng mang theo lạnh lẽo, nhưng tức giận yếu bớt rất nhiều, tựa hồ cũng hoài nghi chuyện đã xảy ra.
Từ khi Kỷ Linh bị thương, đám người Trần Đông vẫn đối với hắn vô cùng chăm sóc, lại tìm Luyện Dược Sư cho hắn, vay tiền cho mình, những ngày qua trả giá cũng không ít, cho nên nàng mới sẽ ở trước khi đi Xích Phong sơn mạch, giao đệ đệ cho đám người Trần Đông chăm sóc, chính là tin tưởng đám người Trần Đông, lấy bọn họ trước đó diễn xuất, căn bản không giống như sẽ đối với đệ đệ nhẫn tâm như vậy.
Chỉ là hết thảy trước mắt, làm cho nàng lại không thể tin được đám người Trần Đông vô tội, lập tức chỉ vào đại hán khôi ngô kia nói:
- Vậy người này lại là chuyện gì xảy ra?
- Chiêm Nhị Vĩ, ngươi làm sao thành như vậy?
Tựa hồ lúc này Trần Đông mới nhìn thấy đại hán khôi ngô, nhất thời giật mình nói.
- Trần Đông, đừng con mẹ nó giả vờ giả vịt, ngươi nói rõ ràng cho lão tử.
Đại hán khôi ngô gian nan bò lên, phẫn nộ nói:
- Ngươi còn bảo ta tới nói rõ ràng, đình viện này là Trần Đông ngươi mua, tại sao hiện tại mấy người này nói với ta đình viện này là của bọn họ?
- Trần Đông ngươi cũng nghe được.
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nhìn hắn.
Trần Đông thở dài nói:
- Kỷ tỷ, chuyện này đúng là sự thật, ngươi cũng biết, chúng ta vì trị thương thế cho Kỷ Linh huynh đệ, khắp nơi bôn ba, hơn nữa tiêu tốn rất nhiều, nhìn thấy ngươi cùng Trương ca vẫn đang vì trù tiền mà khổ não, làm huynh đệ chúng ta cũng thật quá khó khăn, lúc ngươi đi không phải giao đình viện cho ta trông giữ sao, ta thấy trong đình viện này có một phòng không, vì lẽ đó nghĩ, có nên cho thuê gian phòng kia đi, đổi ít tiền hay không, như thế sẽ giảm bớt một chút áp lực, vì lẽ đó liền cho Chiêm Nhị Vĩ thuê gian phòng này.
Nói đến đây, trên mặt đám người Trần Đông nhất thời lộ ra từng trận chua xót.
Trong đình viện, Trần Đông hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiêm Nhị Vĩ, nói với Kỷ Nhã Hinh:
- Kỷ tỷ, Trương ca, Chiêm Nhị Vĩ này vừa nãy có phải đắc tội các ngươi hay không? Ngươi nói với ta, vừa vặn hắn tiền còn không cho ta, nếu hắn dám đắc tội các ngươi, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ không để hắn dễ chịu.
- Vậy sao ngươi ngay cả phòng của đệ đệ ta cũng cho thuê?
Kỷ Nhã Hinh lạnh lùng nói.
- Cho thuê gian phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Không có a.
Trần Đông vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ nói:
- Kỷ tỷ, đến cùng là ai nói cho ngươi việc này, căn bản không có, ta làm sao sẽ cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ? Ta làm người ngươi rất rõ ràng, coi như mình không có chỗ ở, cũng sẽ không cho thuê phòng của Kỷ Linh huynh đệ a.
Trần Đông một mặt vô tội, tựa hồ bị lời này của Kỷ Nhã Hinh làm cho bối rối, một mặt mê hoặc.
- Trần Đông, con mẹ nó chó má, rõ ràng là ngươi nói cho ta cùng bằng hữu của ta, gian phòng này cũng không, cùng cho thuê.
Đại hán khôi ngô trừng lớn hai mắt, phẫn nộ nói.
Sắc mặt của Trần Đông bỗng dưng trầm xuống, lạnh lẽo nhìn đại hán khôi ngô:
- Chiêm Nhị Vĩ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, ngươi cái lỗ tai nào nghe được ta đã nói như vậy, chụp mũ lung tung là muốn chết người, ngươi có biết hay không.
Đại hán khôi ngô tức giận nói:
- Trần Đông, đã nói, từng làm, lẽ nào ngươi cũng muốn chơi xấu?
- Ta chơi xấu?
Trần Đông bỗng dưng đi lên trước, lạnh giọng nói:
- Trần Đông ta đường đường chính chính, đỉnh thiên lập địa, chỉ cần là ta làm, ta sẽ không không thừa nhận, thế nhưng nếu như một ít người có ý đồ riêng vu hại ta, vậy Trần Đông ta cũng không phải dễ ức hiếp.
Hắn trợn tròn đôi mắt, một mặt chính khí dạt dào.
- Kỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không nên tin tưởng một ít người có dụng tâm khác gây xích mích a.
Phía sau Trần Đông, một đám võ giả cũng căm phẫn sục sôi gọi lên:
- Trần ca chúng ta vì huynh đệ lên núi đao, xuống biển lửa, xưa nay không một chút nhíu mày, vì bằng hữu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy, Kỷ tỷ, Trương ca, các ngươi có thể muốn làm rõ sai trái a.
Bọn họ ngươi một lời, ta một câu, Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lại mê hoặc.
Đúng lúc này...
- Đùng đùng đùng!
Một tiếng vỗ tay lanh lảnh ở trong đình viện vang lên.
- Không sai, hành động không tệ. Thực sự là cảm động lòng người, nghĩa bạc vân thiên a.
Khóe miệng Diệp Huyền ngậm lấy cười gằn, hai tay liên tục giao kích, ánh mắt trào phúng nhìn đám người Trần Đông.
- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?
Mấy người phía sau Trần Đông lập tức phẫn nộ kêu gào.
Chương 1409 Hành động không tệ
- Ta nói các ngươi hành động không tệ, đơn giản như thế cũng nghe không hiểu sao?
Diệp Huyền cười nhạo nói.
Ánh mắt của Trần Đông ngưng lại, híp mắt nói:
- Kỷ tỷ, Trương ca, tên này là ai? Là cùng các ngươi đồng thời sao?
Kỷ Nhã Hinh không để ý đến hắn, mà khiếp sợ nhìn Diệp Huyền:
- Diệp thiếu, ý của ngươi là đệ đệ ta bị bọn họ ném vào phòng chứa củi?
- Không phải vậy ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Huyền nhìn nàng một cái, Kỷ Nhã Hinh này, lẽ nào đến hiện tại còn không hiểu được sao?
- Mấy người các ngươi, đều đi ra ngoài cho ta.
Kỷ Nhã Hinh nhìn đám người Trần Đông một chút, cắn răng nói.
Dù nàng cùng Diệp Huyền nhận thức không bao lâu, nhưng chẳng biết vì sao, Kỷ Nhã Hinh từ sâu trong nội tâm, đối với Diệp Huyền cực kỳ tín phục.
Trần Đông biến sắc:
- Kỷ tỷ, hai người này nơi nào đến, ngươi chớ để cho bọn họ lừa a.
- Bị ta lừa?
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói ngươi hai ngày trước mới cho Kỷ Linh dùng qua đan dược, vừa nãy câu nói này là ngươi nói a?
- Đúng.
Trần Đông lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Còn đúng.
Trên mặt Diệp Huyền ý giễu cợt càng sâu, lạnh lùng nói:
- Căn cứ tình huống trên người Kỷ Linh, hắn chí ít một tuần không có hấp thu dinh dưỡng, ngươi còn nói hai ngày trước mới cho hắn dùng Liệu Thương Đan, mở to mắt nói mò, ngươi vẫn đúng là dám làm a.
- Ngươi nói nhăng gì đó.
Trần Đông lạnh lùng nói:
- Ngươi nói một tuần không hấp thu dinh dưỡng liền đúng? Ta mấy ngày trước đều cho Kỷ Linh huynh đệ Liệu Thương Đan, cũng là hai ngày nay lo lắng Kỷ tỷ cùng Trương ca an toàn, cùng các huynh đệ ra hỏi thăm tin tức một chút, cho nên mới không chăm sóc được, cái tên nhà ngươi quả thực hoàn toàn là nói bậy.
- Diệp thiếu, đệ đệ ta thật sự một tuần đều không có dinh dưỡng?
Kỷ Nhã Hinh run rẩy hỏi.
- Đó là tự nhiên.
Diệp Huyền gật gù.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời trở nên vô cùng phẫn nộ:
- Nói cách khác, từ thời điểm hai chúng ta rời Hỗn Loạn Chi Thành, các ngươi liền không chăm sóc qua đệ đệ ta?
- Kỷ tỷ, chúng ta...
Trần Đông còn muốn nói điều gì.
- Lăn, các ngươi đều cút ra ngoài cho ta.
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ quát.
Trần Đông sửng sốt một chút, vẻ mặt vẫn ấm áp đột nhiên trở nên dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
- Ngươi tên đáng chết này, ở đó ăn nói linh tinh, lừa dối Kỷ tỷ ta đến tột cùng là có dụng tâm gì, Trần Đông ta ngày hôm nay coi như không thèm đến xỉa, cũng không thể để cho âm mưu của các ngươi thực hiện được.
Dứt tiếng, trong tay Trần Đông đột nhiên xuất hiện một cái quạt giấy, bá, quạt giấy mở ra, Huyền Nguyên khủng bố khuấy động ra, hóa thành quang ảnh hoàn toàn mờ mịt kéo về phía Diệp Huyền, như một mảnh sóng biển, bao phủ tất cả.
Vèo vèo vèo!
Mà ở trong nháy mắt động thủ hắn, năm người khác ở phía sau Trần Đông cũng cùng ra tay.
Ầm ầm!
Năm người này có ba người tu vi ở bát giai nhất trọng, còn có hai người tu vi cấp bảy tam trọng đỉnh phong, hơn nữa Trần Đông là bát giai nhất trọng đỉnh phong, sáu người xuất thủ không chút lưu tình, mấy người liên thủ lại, lẫn nhau khuấy động ra Huyền Nguyên, trong khoảnh khắc hóa thành một mảnh sóng lớn kinh người, che đậy về phía Diệp Huyền.
Từ trong con ngươi mấy người Trần Đông, Diệp Huyền thậm chí nhìn thấy một tia sát ý ẩn giấu cực sâu.
Cách đó không xa đại hán khôi ngô thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế ở một bên, có vị đại nhân này ở đây, đám người Trần Đông kia lại vẫn muốn động thủ.
Quả nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản đứng lặng bất động, ở trong nháy mắt mấy người ra tay, thân hình đột nhiên động.
Ầm ầm ầm ầm...
Chỉ thấy một cái bóng màu máu nhanh như tia chớp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, mà sau đó, cũng không thấy có động tác gì, nhưng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sáu người Trần Đông trước còn một mặt hung hăng, sau một khắc chật vật ngã nhào trên đất, một mặt sợ hãi nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Đều cút đi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, hắn cũng không muốn giết người.
Đám người Trần Đông phẫn nộ sợ hãi nhìn Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, gương mặt vặn vẹo biến hình, tràn ngập oán độc.
Đột nhiên, hắn ha ha cười lớn:
- Để chúng ta lăn, ngươi cho rằng ngươi là ai, nơi này căn bản không phải nhà ngươi, ngươi có tư cách gì để chúng ta lăn?
- Ta để cho các ngươi lăn, có thể đi.
Kỷ Nhã Hinh lạnh giọng nói.
- Ngươi? Một xú kỹ nữ mà thôi, lại tin tưởng hai người ngoài, có phải cho rằng kéo được cao thủ liền có thể đá chúng ta đi? Nào có đơn giản như vậy, ngày hôm nay người nên lăn hẳn là các ngươi.
Khuôn mặt Trần Đông dữ tợn, cười to nói.
Kỷ Nhã Hinh sắc mặt đỏ lên, tức giận nói:
- Trần Đông ngươi nói cái gì, đây là nhà của ta, hiện tại ta để cho các ngươi lăn, lẽ nào các ngươi không nghe, có tin ta gọi Hỗn Loạn Chi Thành hộ vệ tới hay không, lén xông vào nhà dân, đó là tội lớn.
- Gọi a, ngươi có gan liền gọi a.
Trần Đông ánh mắt âm lạnh:
- Ngươi không gọi, ta giúp ngươi gọi.
Dứt tiếng, hắn trực tiếp giơ tay nổ ra một quyền, ầm ầm, quyền uy đáng sợ ở trên bầu trời nổ tung, ầm ầm nổ vang, đồng thời khuấy lên Huyền khí gợn sóng kịch liệt, xa xa bao phủ mở ra.
Làm xong tất cả những thứ này, Trần Đông nhất thời cười lạnh nói:
- Kỷ Nhã Hinh, ngươi cùng đệ đệ ngươi có nợ không trả, chúng ta đến đây đòi nợ, các ngươi lại dám động thủ với chúng ta, hành vi coi trời bằng vung bực này, hãy để hộ vệ quân đến vì chúng ta đòi cái công đạo.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời biến đổi.
Mà đúng lúc này, ở ngoài đình viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ầm ĩ, một đám hộ vệ thân xuyên giáp sắt màu đen, cả người toả ra khí tức bạo ngược xông vào.
- Vừa nãy nơi này xảy ra chuyện gì? Là ai gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Hắc Giáp quân đầu lĩnh thân thể cao to, khôi ngô, gương mặt lạnh lùng như sắt đá, trên người toả ra khí tức cực kỳ bạo ngược, tiếng nói như kim thiết giao kích, leng keng vang vọng.
Hắn lạnh lùng quét mọi người ở đây một vòng, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình.
- Sát khí thật đáng sợ.
Mí mắt của Diệp Huyền hơi nhảy một cái, Hắc Giáp quân trước mặt nhảy vào phủ đệ này, đại đa số tu vi đều là bát giai nhất trọng, mà người đầu lĩnh, là cao tới bát giai nhị trọng.
Chương 1410 Không tránh khỏi có quan hệ (1)
Những này cũng không tính là cái gì, then chốt là sát khí trên người bọn họ, nồng nặc đến cực điểm, đặc biệt người đầu lĩnh, cả người như từ trong thây chất thành núi, máu chảy thành sông đi ra, để người nhìn một chút, liền tâm sinh hàn khí, cũng không biết quần hộ vệ này là Hỗn Loạn Chi Thành từ nơi nào tìm đến.
- Đại nhân, là thuộc hạ tìm đại nhân có việc.
Trần Đông không chờ Kỷ Nhã Hinh nói chuyện, vội vàng xông lên trước cung kính thi lễ một cái nói:
- Tại hạ Trần Đông, mấy vị này là huynh đệ của tại hạ, chủ nhân đình viện này thiếu nợ chúng ta không ít Huyền Thạch, chúng ta hôm nay đến đây vốn là vì đòi lại tiền nợ, ai biết mấy người chủ hộ không những không trả nợ, trái lại còn tìm cao thủ đến, đối với ra tay đánh chúng ta, làm huynh đệ chúng ta bị thương nặng, bất đắc dĩ mới đưa tới chư vị đại nhân, kính xin chư vị đại nhân vì bọn ta giữ gìn lẽ phải.
Hắc Giáp quân lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh:
- Có việc này không?
Kỷ Nhã Hinh liền nói:
- Mấy vị đại nhân, sự tình không phải như vậy, mấy người này lén xông vào nhà dân, còn muốn ra tay với chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới giáng trả...
- Đại nhân, đối phương đã có cao thủ, chúng ta sao dám tự bôi xấu chủ động ra tay? Vốn là bọn họ muốn quỵt nợ.
Trần Đông không chờ Kỷ Nhã Hinh nói hết lời, lập tức từ trên người lấy ra mấy chiếc thẻ ngọc, tiến lên phía trước nói:
- Chư vị đại nhân, đây là giấy nợ của chủ hộ Kỷ Nhã Hinh cùng đệ đệ Kỷ Linh thiếu nợ chúng ta, kính xin mấy vị đại nhân vì bọn ta giữ gìn lẽ phải.
Hộ vệ thủ lĩnh dùng Huyền Thức quét một hồi, lạnh lùng liếc nhìn đám người Kỷ Nhã Hinh, sau đó trực tiếp lạnh như băng nói:
- Mang mấy người bọn hắn đi.
- Vâng!
Phía sau hắn vài tên Hắc Giáp quân lập tức khẽ quát một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đi lên trước, muốn chụp vào đám người Kỷ Nhã Hinh.
- Đại nhân, sự tình không phải như vậy...
Kỷ Nhã Hinh vội vàng mở miệng nói, trong lòng vô cùng nóng nảy, Hỗn Loạn Chi Thành Hắc Giáp quân cực kỳ đáng sợ, một khi bị bọn họ mang về Thiên Lao của Hỗn Loạn Chi Thành, vậy mình thật là có khẩu mạc biện, không tội cũng sẽ lột một lớp da.
Huống chi đệ đệ mình hiện tại hôn mê bất tỉnh, một tuần không có chăm sóc, một khi mình và trượng phu bị tóm vào Thiên Lao, không ai chăm sóc đệ đệ tất nhiên sẽ chết ở chỗ này.
- Mặc kệ chuyện đã xảy ra là thế nào, mấy người các ngươi vô cớ ở Hỗn Loạn Chi Thành hại người, cũng phải đi theo ta một chuyến.
Đầu lĩnh Hắc Giáp quân kia lạnh lẽo mở miệng, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.
Ở dưới tiếng nói của hắn, lúc này mấy tên Hắc Giáp quân khác lạnh lùng đánh về phía Kỷ Nhã Hinh cùng đám người Diệp Huyền.
- Đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành Hắc Giáp quân, không phân tốt xấu, thị phi rõ ràng sao?
Diệp Huyền vẫn không có mở miệng lúc này lại đột nhiên lạnh lùng nói.
Chợt...
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ ở trong đình viện bao phủ ra, trên người Huyết Kiếm Vũ Đế thả ra một luồng lực lượng đáng sợ, chặn lại vài tên Hắc Giáp quân ra tay, vài tên Hắc Giáp quân kia ánh mắt lạnh lùng, trên người hiện lên một tia sát khí, nỗ lực tránh thoát Huyết Kiếm Vũ Đế ràng buộc, nhưng phát hiện mình ở dưới nguồn lực lượng này dĩ nhiên nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích, từng cái từng cái hoàn toàn biến sắc.
Trần Đông thấy thế, trong lòng nhất thời không nhịn được đại hỉ, nhưng trên mặt mang theo phẫn nộ quát lên:
- Các ngươi lại dám ra tay với Hắc Giáp quân đại nhân, thật là coi trời bằng vung, mấy vị đại nhân, các ngươi cũng nhìn thấy, mấy người bọn hắn bá đạo hung hăng cỡ nào, kính xin mấy vị đại nhân làm chủ cho chúng ta.
Trong lòng hắn mừng như điên, chuyện này quả thật là quá tốt rồi, hai người này lại dám động thủ với Hắc Giáp quân, lần này coi như là Thiên Vương lão tử cũng cứu không được bọn họ.
Lúc này Hắc Giáp quân đầu lĩnh sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng hắn không hề động thủ, bởi vì hắn có thể cảm thụ được uy thế của Huyết Kiếm Vũ Đế đáng sợ.
Mấy tên thủ hạ của hắn đều giống như mình, xuất từ đấu vũ tràng, trải qua vô số máu tanh chém giết, lúc này mới có thể gia nhập Hắc Giáp quân.
Nhưng hôm nay mấy tên thủ hạ của mình dĩ nhiên ở dưới uy thế của đối phương không thể động đậy, điều này nói rõ đối phương chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, coi như là mình đi tới cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Chỉ có điều ở Hỗn Loạn Chi Thành, Hắc Giáp quân thủ lĩnh này vốn không có gì lo sợ, hắn cứ thế đứng trong đình viện, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Các ngươi biết ở Hỗn Loạn Chi Thành động thủ với Hắc Giáp quân, hậu quả ra sao không?
- Mấy vị đại nhân, bọn họ mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, vì lẽ đó không hiểu quy củ. Kính xin mấy vị đại nhân thứ lỗi.
Lúc này Kỷ Nhã Hinh đã một mặt kinh hoảng, vội vàng lo lắng giải thích, đồng thời liên tiếp nháy mắt với Diệp Huyền.
- Mới tới Hỗn Loạn Chi Thành, mới tới Hỗn Loạn Chi Thành liền có thể tùy tiện động thủ với Hắc Giáp quân ta?
Hắc Giáp quân thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng.
Diệp Huyền khoát tay chặn lại, Huyết Kiếm Vũ Đế ngay lập thu uy thế về, cung kính lùi ở một bên, sau đó Diệp Huyền nhìn Hắc Giáp quân thủ lĩnh chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, chúng ta cũng không có tùy tiện động thủ, chỉ là nhìn thấy các đại nhân chỉ tin lời nói của một bên, cho nên muốn có cơ hội khiếu nại, nếu như có gì mạo phạm, kính xin vị đại nhân này thứ lỗi.
Hắc Giáp quân thủ lĩnh kia thấy cảnh này chân mày cau lại, lúc trước Huyết Kiếm Vũ Đế triển lộ ra thực lực đã để hắn hoảng sợ, nhưng một cường giả như thế, ở trước mặt thiếu niên này dĩ nhiên cung kính như thế, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi âm thầm lẫm liệt.
Tuy Hắc Giáp quân ở Hỗn Loạn Chi Thành căn bản không có gì lo sợ, nhưng cũng phải xem đối tượng, nếu vì một chút việc nhỏ mà đắc tội cao thủ, đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi nói chúng ta nghe tin lời của một bên? Tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội khiếu nại, ngươi muốn nói cái gì?
- Vị đại nhân này.
Diệp Huyền không chút hoang mang chắp tay nói:
- Nơi đây là phủ đệ của bằng hữu ta, ta nghĩ đại nhân vừa tra liền có thể tra được, vừa nãy mấy người bọn hắn lén xông vào nhà dân, đồng thời muốn động thủ với chúng ta, chúng ta vạn bất đắc dĩ, mới tiến hành phản kháng, lúc này mới không cẩn thận tổn thương bọn họ, đây mới là chân tướng của toàn bộ sự việc, kính xin mấy vị đại nhân minh giám, tại hạ nơi này...