-
Chương 1206-1210
Chương 1206 Không gian thác loạn (2)
- Chết cho ta.
Một bên Hách Liên Nhạc gia chủ nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm bên hông đột nhiên bổ ra, hồ quang màu xanh lam như một trận thanh phong, phất qua thân thể Thanh Xà, trong nháy mắt chém thành hai khúc.
- Hô!
Thân thể Thanh Xà cắt thành hai đoạn đột nhiên bành trướng, từ chỉ như chiếc đũa, trong nháy mắt hóa thành hai đoạn thân rắn dài gần mười mét, vang ầm ầm rơi ở trên mặt đất.
- Đây là Yêu thú gì?
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, nguyên bản chỉ có to bằng chiếc đũa, sau khi bị giết, dĩ nhiên lập tức biến thành cự mãng dài hơn mười mét.
Hơn nữa Thanh Xà này rõ ràng không giống như Đường Lang không có huyết nhục, mà là một loại Yêu thú, thế nhưng tản mát ra khí tức, dĩ nhiên chỉ có Yêu Vương cấp bảy.
- Đáng chết.
Hách Liên gia tộc tổn thất một tên trưởng lão bát giai nhị trọng, để Hách Liên tộc trưởng nhất thời tức giận không thôi.
- Đây là, viễn cổ Yêu thú Tu Di Xà?
Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, hắn nhìn thấy tiểu xà màu xanh này, ngay lập tức nghĩ đến ghi chép của một quyển sách cổ xưa.
Có người nói thời điểm viễn cổ có một loại Tu Di Xà, hình thể có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ như hạt cải, lớn như núi cao.
Khi nó trở nên cực nhỏ, phòng ngự sẽ vô cùng yếu đuối, nhưng công kích sẽ tăng cường vô cùng khủng bố.
Mà thời điểm nó trở nên rất lớn, phòng ngự sẽ hết sức kinh người, thế nhưng công kích liền không mạnh như vậy.
Vừa nãy Thanh Xà kia, rõ ràng chính là Tu Di Xà, Tu Di Xà hình thể hơn mười mét, cùng thân thể nó triển lộ ra khí tức, nên thuộc về Yêu Vương cấp bảy, không nghĩ sau khi hóa nhỏ, có thể trong chớp mắt đánh giết một Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, sức công kích như thế, quả thực nghịch thiên rồi.
Sau đó, mọi người hành động càng cẩn thận, chỉ là trong rừng rậm này nguy hiểm quá mức mịt mờ, coi như mọi người cẩn thận hơn, cũng khó tránh khỏi gặp phải một chút tổn thương.
Thật giống như có lúc, vẻn vẹn nhìn thấy một Yêu thú to bằng bàn tay, nhưng đột nhiên sẽ hóa thân núi cao, đồng thời lực công kích cực cường, khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Cũng có lúc, rõ ràng là một dây mây phổ thông, nhưng trong nháy mắt sẽ hóa thành Yêu thú cực kỳ đáng sợ, ràng buộc mọi người.
Càng làm cho mọi người hoảng sợ chính là, Yêu thú nơi này, tất cả đều có một loại trình độ không gian đặc thù, dù cho là Yêu thú cấp bảy, tựa hồ cũng có thể khống chế hư không, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hơn nữa trong rừng rậm rất nhiều khói độc tập kích, sau một ngày, hầu như các thế lực lớn đều có người hao tổn, tử thương nặng nề.
Đương nhiên, mọi người thu hoạch cũng cực kỳ to lớn.
Hầu như mỗi gia tộc đều thu được không ít bảo vật.
Diệp Huyền lẫn trong đám người, cũng không có ra tay qua, nhưng hắn đối với nguy hiểm nhận biết, còn ở trên những Vũ Hoàng tam trọng như Tiêu Vô Tẫn.
Bởi vậy mỗi một lần hắn nhận biết được nguy hiểm, sẽ ở trong bóng tối dẫn dắt Tiêu gia, Từ gia, Lâm gia, xuất hiện ở một góc độ tương đối rời xa nguy hiểm.
Mà mỗi một lần nhận biết được bảo vật, hắn cũng không ra tay, mà mơ hồ dẫn dắt ba gia tộc lớn đến địa phương bảo vật xuất hiện.
Ba gia tộc lớn mỗi được bảo vật, đều phân cho hắn ba phần mười, còn đáng thương Chu gia, phải phân cho hắn bảy phần mười.
Nói cách khác Diệp Huyền hầu như cái gì cũng không cần làm, liền có thể được chí ít một nửa bảo vật.
Hơn nữa, một khi Diệp Huyền cảm thấy có thể phân phối, sẽ tiến hành phân phối lần nữa, dù sao tất cả bảo vật đều đặt ở trong tay tứ đại gia tộc này, đến thời điểm đối phương ngã xuống, hoặc là không muốn cho, cái này nên làm gì?
Ở dưới Diệp Huyền dẫn dắt, ba gia tộc lớn như cá gặp nước.
Vừa bắt đầu, các thế lực lớn còn không lưu ý, nhưng dần dần, thì có người phát hiện đầu mối.
Dọc theo đường đi, những thế lực khác đều có nhân viên ngã xuống, thế nhưng ba gia tộc lớn của Thiên Đô Phủ, tuy cũng có người bị thương, nhưng không ngã xuống một người.
Hơn nữa, cẩn thận nghĩ một hồi, tựa hồ mọi người phát hiện bảo vật, cũng là mấy gia tộc lớn này được nhiều nhất.
Các gia tộc lớn đều bí mật quan sát lên, cuối cùng bọn họ giật mình phát hiện, tạo thành tất cả những thứ này, dĩ nhiên là Diệp Huyền ở trong bóng tối dẫn dắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, các thế lực lớn đối với Diệp Huyền, lần thứ hai tràn ngập khiếp sợ.
Sau đó bọn hắn cũng sẽ âm thầm quan sát cử động của Diệp Huyền, nỗ lực từ bên trong thu được một ít tin tức.
- Hả?
Ở trong rừng rậm này đi tới tiếp cận hai ngày, Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Chít chít!
Một đạo lưu quang màu tím từ trong rừng rậm phía trước đột nhiên lướt ra, không chờ mọi người phản ứng, Diệp Huyền đã sớm đi ra ngoài đón, để Tiểu Tử Điêu rơi vào bả vai của mình.
- Con vật nhỏ này.
Ánh mắt của các cường giả đều hơi lóe lên.
Bọn họ nhớ rõ, Tiểu Tử Điêu kia ở sau khi mọi người mới vừa gia nhập rừng rậm, liền một mình rời đi, không nghĩ tới hai ngày qua, Tiểu Tử Điêu này không những không có ngã xuống, trái lại càng thêm sinh long hoạt hổ.
Da lông màu tím trên người nó lóe sáng, tràn ngập ánh sáng lộng lẫy, cả người tinh lực mười phần, khí tức dày nặng, hiển nhiên là ở trong rừng rậm này được lợi ích cực kỳ lớn.
Điều này làm cho mọi người hơi trầm tư, Tiểu Tử Điêu này nhìn qua, cũng không phải rất mạnh, mà trong rừng rậm này nguy hiểm, mọi người là rất rõ ràng, một Vũ Hoàng tam trọng đơn độc, cũng chưa chắc có thể sống sót, nhưng Tiểu Tử Điêu này độc thân, dĩ nhiên có thể sống đến hiện tại?
- Chít chít!
Tiểu Tử Điêu cầm trên tay một chiếc không gian giới chỉ, ở trên bả vai Diệp Huyền khua tay múa chân, đồng thời chỉ về rừng rậm đằng trước, chít chít nói gì đó.
Đám người Úy Trì Bất Công, Hách Liên Nhạc, Cừu Cung, nhìn thấy không gian giới chỉ trên móng vuốt nhỏ của Tiểu Tử Điêu, đầu tiên là sững sờ, chợt trong con ngươi tất cả đều lộ ra vẻ tham lam.
- Huyền Diệp đại sư, linh sủng của ngươi đang nói cái gì?
Tiêu Vô Tẫn ở một bên nghi ngờ nói.
Diệp Huyền nhíu mày nói:
- Tiểu Tử Điêu ý tứ là, phía trước tựa hồ có nguy hiểm, nó không cách nào thông qua.
Diệp Huyền đối với tính khí của Tiểu Tử Điêu quá hiểu rõ, nếu như không phải gặp vấn đề gì, nó là chắc chắn sẽ không trở về.
Nguy hiểm?
Vẻ mặt của mọi người hơi nghiêm nghị, trải qua nhiều như vậy, bọn họ đối với Tiểu Tử Điêu trên bả vai Diệp Huyền, là không có một tia xem thường.
- Đi, qua xem một chút!
Mọi người dồn dập bay về phía trước, vẻn vẹn nửa nén hương sau, tất cả mọi người đều dừng bước, sắc mặt có vẻ cực kỳ khó coi.
Chương 1207 Bảo điện quỷ dị (1)
Rừng rậm trước mặt chúng nhân, cũng không có đến phần cuối, chỉ là hư không phía trước như gió nhẹ thổi mặt hồ, không ngừng gợn sóng.
- Không gian thác loạn.
Lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.
Thân là Vũ Hoàng, nắm giữ hàm nghĩa không gian nhất định, bọn họ đối với loại hiện tượng này quá hiểu rõ, xuất hiện tình huống như thế, chỉ có một khả năng, kia là hư không phía trước vô cùng không ổn định, xuất hiện thác loạn.
Không gian thác loạn, là một loại hiện tượng vô cùng nguy hiểm, điều này đại biểu không gian phía trước đang đứng ở một loại trạng thái vô cùng không ổn định.
Một khi có võ giả tiến vào bên trong, không gian thác loạn sẽ hút võ giả vào một không gian nước xoáy, nếu như là vòng xoáy không gian phổ thông còn tốt, nếu là vết nứt không gian, dù cho là Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có khả năng ngã xuống.
- Chúng ta bây giờ nên làm gì?
Xuất hiện không gian thác loạn, ngay lập tức làm khó tất cả mọi người ngừng tại chỗ.
- Chúng ta đi những nơi khác nhìn, có con đường thông qua nơi này hay không.
Lang Tà Tông Ngư Tu Năng tông chủ, hơi trầm tư nói.
- Ý đồ này không tệ.
Ánh mắt mọi người đều sáng ngời.
Sau một canh giờ, mọi người lần thứ hai trở lại tại chỗ, chỉ là trên mặt không có ung dung như vừa bắt đầu, âm trầm như nước.
Lúc trước bọn họ từ mấy phương hướng đi sưu tầm, đều không có thể tìm tới bất kỳ đường nối có thể tiến vào, phảng phất như toàn bộ rừng rậm, hoàn toàn bị không gian thác loạn này cắt đứt.
Điều này làm cho mọi người không khỏi đau đầu.
Nếu như tìm không ra phương pháp thông qua không gian thác loạn này, bọn họ chỉ có thể từ đường cũ lui về, trận liên thủ thăm dò này, chỉ có thể giữa đường chết trẻ.
- Không gian thác loạn này, đến cùng là lúc nào xuất hiện, lần trước đến đây thăm dò, căn bản không có a.
Một tên trưởng lão của Úy Trì gia tộc căm giận nói.
Không chỉ hắn, trên mặt những thế lực khác, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc đồng dạng, hiển nhiên thế lực trước kia đến nơi này, cũng không chỉ Úy Trì gia tộc.
Long Nguyên liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chư vị cũng đều nhìn thấy, hiện tại xuất hiện ở trước mặt chúng ta chính là một không gian thác loạn, không biết chư vị ai có biện pháp, phá tan không gian thác loạn này, mở ra một con đường, nếu như có thể làm được, chúng ta đồng ý đánh đổi, mời hắn ra tay.
Diệp Huyền mắt sáng lên.
Không gian thác loạn, kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, bởi vì trong tình huống bình thường, không gian cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát sinh thác loạn.
Mà xuất hiện tình huống như thế, thông thường sẽ có mấy loại khả năng, tỷ như nơi này có không gian dị bảo gì, ảnh hưởng vùng không gian này; hoặc là không gian nơi này đã từng bị cường giả đánh vỡ, lưu lại áo nghĩa ảnh hưởng không gian cân bằng; hoặc là vùng đất này có chút đặc thù, dẫn đến không gian tiếp xúc bất thường...
Mà biện pháp giải quyết cũng rất nhiều, có chút không gian bảo vật, có thể dẫn người bình yên vượt qua không gian thác loạn, hoặc là cường giả ở phương diện không gian có trình độ mạnh mẽ, cũng có thể trực tiếp mở ra một con đường.
Diệp Huyền cũng rất muốn biết, tại sao vùng không gian này lại phát sinh thác loạn.
Lúc này hắn thôi thúc thần thức, hơi quét vào không gian thác loạn, chỉ là thần thức của hắn cùng không gian thác loạn kia vừa tiếp xúc, liền lập tức bị hút vào, cùng bản thân mất đi liên hệ, đồng thời đầu óc đột nhiên đâm nhói một hồi.
- Lực lượng thác loạn thật mạnh mẽ.
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, thần thức của hắn trải qua dài lâu tu luyện, đã tiếp cận thất giai đỉnh phong, hơn nữa hắn đối với không gian lĩnh ngộ, không gian thác loạn phổ thông, căn bản là không có cách chặt đứt thần thức của hắn.
Nhưng không gian thác loạn phía trước này, vẻn vẹn nháy mắt, liền nuốt chửng thần thức của hắn, như đá chìm đáy biển, biến mất không còn tăm tích, này đã vượt qua phạm trù không gian thác loạn bình thường.
Không chỉ Diệp Huyền, Vũ Hoàng tam trọng của các thế lực lớn cũng dồn dập sử dụng tới Huyền Thức, nỗ lực thăm dò không gian thác loạn này.
Nhưng mà tình huống của bọn họ hầu như giống Diệp Huyền, Huyền Thức bát giai của bọn họ vừa tiến vào, liền cấp tốc bị chặt đứt, biến mất không còn tăm tích.
Trong đó vài tên Vũ Hoàng nhị trọng, càng không chịu được phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, con ngươi kinh hãi.
Tình cảnh này, khiến cho sắc mặt mọi người càng âm trầm.
Ngay cả điều tra cũng không thể điều tra, thì làm sao có thể tìm ra nguyên nhân của không gian thác loạn này, càng vọng tưởng thông qua.
- Ta liền không tin, không gian thác loạn này đáng sợ như vậy.
Một tên trưởng lão của Long gia thổ huyết, trên mặt nhất thời tàn nhẫn, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao cấp bảy, đột nhiên thả tới không gian thác loạn.
- Đáng chết.
- Ngươi đang làm gì?
- Dừng tay cho ta!
Những người khác lộ ra ngơ ngác, kinh nộ hét lớn.
Không gian thác loạn kiêng kỵ nhất là bị đánh vỡ cân bằng, ở trước khi không có tìm được nguyên nhân, tùy tiện dùng ngoại lực tiến vào, rất có thể dẫn đến toàn bộ hư không phát sinh đổ nát, làm cho tất cả mọi người chôn thây ở đây.
Thậm chí có người muốn ra tay, cầm Huyền binh cấp bảy về, chỉ là đã không kịp, chiến đao cấp bảy kia hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt liền tiến vào trong không gian thác loạn.
Vù!
Thật giống như một tảng đá lớn, đập vào mặt hồ bình tĩnh, mặt hồ nguyên bản dập dờn hơi gợn sóng, trong khoảnh khắc tỏa ra khí tức không gian kinh người, cuốn lên sóng to gió lớn.
Ầm!
Vô số đường vân không gian xuất hiện, trong nháy mắt liền giảo chiến đao cấp bảy kia thành phấn vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ phốc phốc phốc phun ra.
Những thiết phiến này tốc độ cực nhanh, ẩn chứa động năng khủng bố, như ám khí quét về phía mọi người ở đây.
- Không được, nhanh chặn.
Mọi người một trận luống cuống tay chân, lúc này mới miễn cưỡng chặn lại “ám khí” tập kích, dù như vậy, vẫn có vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị ám khí xuyên thủng cánh tay hoặc bắp đùi, máu me đầm đìa.
- Long Chính, ngươi làm cái gì.
- Long Nguyên gia chủ, ngươi xem Long gia trưởng lão của ngươi một chút.
Cường giả mấy thế lực lớn khác vẻ mặt tức giận, quay về Long Nguyên gầm lên.
- Chư vị xin bớt giận, Long gia trưởng lão ta cũng là muốn tìm ra biện pháp, vì lẽ đó nhất thời có chút lỗ mãng.
Long Nguyên vội vàng giải thích.
- Hừ, hắn đây là có chút lỗ mãng sao? Cũng may không gian thác loạn này không có phát sinh đổ nát, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết, dù như vậy, Lăng Không Động ta cũng có trưởng lão bị thương, ngươi nói làm sao bây giờ?
Chương 1208 Bảo điện quỷ dị (2)
- Cừu Cung động chủ nói không sai, Úy Trì gia ta cũng có trưởng lão bị thương, Long Nguyên gia chủ, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời.
Úy Trì Bất Công sắc mặt tái xanh.
Cường giả các thế lực lớn dồn dập chỉ trích Long Chính.
Long Nguyên gượng cười nói:
- Chư vị, như vậy đi, chỉ cần là vừa nãy có bị thương, Long gia ta bồi thường một cây linh dược bát giai a.
Cuối cùng, Long Nguyên bồi thường cho mỗi Vũ Hoàng bị thương một cây linh dược bát giai, lúc này âm thanh chỉ trích mới lắng xuống.
- Mau nhìn, trong không gian thác loạn này có đồ vật gì đó.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên, âm thanh ngơ ngác.
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy hư không gợn sóng dập dờn, trong đó hình ảnh mơ hồ, ở trong hư không lay động, tựa hồ muốn hiển hiện ra.
- Bóng đen như vậy, chẳng lẽ là Yêu thú khủng bố gì trong không gian thác loạn này? Bị chúng ta quấy nhiễu?
Có người căng thẳng nói, nghĩ đến trước bị Yêu thú quỷ dị tập kích, mọi người từng cái từng cái đóng chặt hô hấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Cái hình ảnh mơ hồ kia dần dần rõ ràng, cũng không phải Yêu thú nào, mà là một cung điện cổ điển, cung điện kia đứng lặng ở trên một mảnh hoang vu, bị đạo đạo âm sát khí quanh quẩn, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
- Cung điện này làm sao sẽ xuất hiện ở đây, không thể, không đúng, chẳng lẽ cung điện này cùng bản thể chiến trường kỳ thực ngay ở trong không gian thác loạn này.
Người Úy Trì gia kinh ngạc thốt lên, trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ cùng vẻ vui mừng.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động:
- Úy Trì gia chủ, các ngươi nói có ý tứ gì, các ngươi làm sao biết đây là một chiến trường?
Úy Trì Bất Công ngẩn ra, tựa hồ biết nói nhầm, nhưng bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, chỉ đành phải nói:
- Các ngươi xem mặt đất chu vi cung điện, chẳng lẽ không như chiến trường sao?
Mọi người dõi mắt nhìn tới, trên vùng quê màu đen, quả nhiên có một ít bạch cốt vỡ vụn, đồng thời mặt đất vết thương đầy rẫy, cực kỳ giống như chiến trường.
Long Nguyên trầm giọng nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng biết cái gì, nói cẩn thận một chút, tại sao chuyện này trước đây chúng ta chưa từng nghe ngươi nói, ngươi có phải là trước đi qua cung điện này hay không?
Trên mặt Long Nguyên tràn ngập phẫn nộ, Úy Trì Bất Công có thể nhìn ra chiến trường cùng cung điện này, hiển nhiên trước đó đã biết.
Bầu không khí lập tức trở nên sốt sắng, trên mặt cường giả những thế lực khác cũng lộ ra vẻ giận dữ, một đám người dồn dập bao bọc người Úy Trì gia tộc lại.
Long Chính tức giận nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng còn có bao nhiêu tình báo gạt chúng ta.
Úy Trì Bất Công thấy thế ánh mắt trầm xuống, nhưng vẫn vội vàng giải thích:
- Long gia chủ, các ngươi hiểu lầm, cung điện này chúng ta tuyệt chưa từng đi, chúng ta chỉ là lúc trước ở thời điểm thăm dò gặp cung điện này, không chỉ chúng ta, đám người Tiêu gia chủ cũng đều gặp.
Đám người Long Chính dồn dập đưa mắt nhìn về phía Tiêu Vô Tẫn.
Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:
- Cung điện này chúng ta xác thực cũng đã gặp, có điều không phải ở đây, mà là ở trên bầu trời của cánh đồng hoang vu lúc trước, lúc đó cũng là đột nhiên xuất hiện, giống như ảo ảnh, sau đó bị hắc phong thổi qua, liền biến mất rồi.
- Ở trên cánh đồng hoang vu?
Mọi người đều trở nên trầm tư, nếu nơi này năm lần bảy lượt xuất hiện cung điện hình chiếu, nói cách khác cung điện này hẳn là tồn tại chân thực, coi như ảo ảnh, cũng không phải vật thể đột nhiên xuất hiện, mà là vật thể ở nơi nào đó hình chiếu đến trước mặt chúng nhân.
Chỉ là không gian thác loạn là căn bản không có tư cách hình chiếu, chẳng lẽ nói, cung điện màu đen trước mặt, thật sự ở trước mặt mọi người.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều kích động.
Vị trí bí ẩn này, quá mức thần bí quỷ dị, vốn mọi người còn tưởng rằng là viễn cổ để lại một mật địa thiên nhiên, nhưng sau khi thấy cung điện này, mọi người dồn dập hiểu được, nơi này tất cả, tuyệt đối không thể là thiên nhiên hình thành, rất có thể là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó.
Hô!
Thời khắc này, hô hấp của mọi người đều gấp gáp lên, nếu như đúng là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó, vậy tuyệt đối sẽ lưu lại rất nhiều bí tịch cùng bảo vật, những bảo vật này so với mọi người ở trong rừng rậm tìm được linh dược gì đó, đều quý giá cùng hấp dẫn hơn nhiều lắm.
Chỉ là không gian thác loạn này phải làm sao mới có thể đi vào?
Sau khi bóng mờ cung điện dần dần xuất hiện, lại bắt đầu chậm rãi biến mất, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra vẻ lo lắng.
- Chít chít!
Đúng lúc này, Tiểu Tử Điêu ở trên bả vai Diệp Huyền tựa hồ phát hiện cái gì, đột nhiên hóa thành một ánh chớp màu tím, nhảy vào không gian thác loạn phía trước.
- Không tốt.
Đám người Long Chính dồn dập kinh hãi, chỉ là kinh hãi trên mặt bọn hắn còn chưa kịp hạ xuống, Tiểu Tử Điêu cũng đã nhảy vào hư không thác loạn.
Vù!
Toàn bộ hư không đột nhiên bắt đầu dập dờn, nguyên bản không gian bình tĩnh, đột nhiên bành trướng, như một lồng chụp về phía tất cả mọi người.
- Không!
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, điên cuồng lùi về sau, thế nhưng tốc độ bọn họ lùi về sau làm sao nhanh qua không gian bành trướng, từng cái từng cái đi vào trong đó.
- Huyền Diệp!
- Súc sinh chết tiệt này!
Tiếng chú oán vang lên, sau một khắc, không gian thác loạn lấp lóe, tất cả mọi người đều trong nháy mắt biến mất ở vùng thế giới này.
Diệp Huyền bị không gian thác loạn cuốn vào, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh hãi, ở trong không gian thác loạn, những Vũ Hoàng khống chế không gian áo nghĩa kia còn có hi vọng tồn tại, hắn chỉ là Vũ Vương tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
Ở thời khắc nguy cơ, Diệp Huyền cũng không kịp nhớ cái khác, trong nháy mắt tăng lên Cửu Chuyển Thánh Thể phòng ngự, đồng thời thôi thúc Đại Địa Võ Hồn cùng Sinh Mệnh Võ Hồn, hy vọng có thể chống lại vết nứt không gian tập kích, ở trong không gian thác loạn tìm tới một chút hi vọng sống.
Nhưng mà không ngờ chính là, Diệp Huyền toàn lực phòng ngự căn bản không có cảm nhận được bất kỳ công kích, xung quanh cơ thể trái lại bị một đoàn lực lượng không gian mềm mại bao vây, đồng thời trong đầu truyền đến cảm giác hôn mê.
Diệp Huyền ngay lập tức kinh hỉ, đây là không gian truyền tống, chỉ có không gian truyền tống, mới sẽ có cảm giác này, hơn nữa không gian truyền tống này khoảng cách tuyệt đối không gần, bằng không hắn không thể có loại cảm giác choáng váng kia.
Chương 1209 Thiên Âm Cốc
Diệp Huyền vốn tưởng mình tiến vào sẽ là vết nứt không gian hỗn loạn tưng bừng, không nghĩ tới dĩ nhiên là tiến vào một không gian truyền tống.
- Chít chít!
Ở trong quá trình truyền tống, Tiểu Tử Điêu không biết lúc nào xuất hiện ở trên vai Diệp Huyền, vẻ mặt hưng phấn.
Tên tiểu tử này!
Diệp Huyền tức giận đến nghiến răng, chỉ là không chờ hắn có động tác, bỗng nhiên loại cảm giác không gian truyền tống kia đột nhiên biến mất, nhào oành một tiếng, cả người hắn tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
- Đau quá!
Loại đả kích này cường liệt, chấn ngũ tạng lục phủ của Diệp Huyền đều mơ hồ truyền đến đau nhức, lần này Vũ Vương phổ thông phỏng chừng cũng có khả năng trực tiếp ngã chết.
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị thở một cái, đột nhiên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện, bởi vì đi tới nơi không biết, Diệp Huyền sớm nên lấy ra Tài Quyết Chi Kiếm, trong lòng cả kinh, đồng thời không hề nghĩ ngợi nhắm trước mặt bổ ra một kiếm.
Một đạo ánh chớp màu xanh lam né qua, cánh tay Diệp Huyền chấn động, vật kia ngay lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài.
Lúc này Diệp Huyền mới nhìn rõ ràng, địa phương mình xuất hiện là một mảnh hoang dã vô cùng hoang vu, chính là vùng đất trước kia ở trong không gian thác loạn hiện ra.
Mà xuất hiện ở trước mặt hắn, là một con Yêu thú giống như con tê tê, có một đôi mắt nhỏ màu đen, tràn ngập tà ý.
Con tê tê này, cả người trải rộng vảy giáp màu đen, sức phòng ngự hết sức kinh người, một đao kia của Diệp Huyền, vẻn vẹn ở trên người nó lưu lại một bạch ngân nhợt nhạt.
- Đây là Yêu thú gì?
Diệp Huyền giật nảy cả mình, tuy lúc trước hắn chỉ vội vàng ra tay, nhưng cũng ẩn chứa một luồng kiếm ý vô cùng mạnh mẽ, Yêu Vương phổ thông tuyệt đối là một chiêu bị chém giết, coi như Yêu Hoàng cũng phải bị thương, nhưng con tê tê này, dĩ nhiên một chút việc cũng không có.
Con tê tê kia bị Diệp Huyền bổ một kiếm, lập tức phát sinh phẫn nộ gào thét, cả người loé lên một tia hào quang màu xám âm u, con ngươi màu đen có vẻ càng thêm tà ý cùng âm lạnh, xèo… liền hóa thành một đạo lưu quang màu đen, lần thứ hai kéo về phía Diệp Huyền.
- Tốc độ thật nhanh.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn theo bản năng liền bổ Tài Quyết Chi Kiếm ra, phịch một tiếng, một nguồn lực lượng truyền đến, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền suýt chút nữa không thể cầm chắc, con tê tê kia cũng là lần thứ hai té ngã rơi xuống đất, trên trán một chút thương tích cũng không có.
Ánh mắt của Diệp Huyền dần dần nghiêm nghị lên.
Xèo!
Con tê tê kia nhe răng trợn mắt, không ngừng nhắm Diệp Huyền phát động tiến công, cùng hắn chiến lại với nhau, như một bóng đen, không ngừng quấn quanh ở bên người Diệp Huyền, phát sinh tiếng nổ vang kịch liệt.
- Khá lắm.
Trong khi giao thủ, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ, con Yêu thú như tê tê này, mặc dù coi như không vừa mắt, nhưng rất mạnh mẽ, là trước đây Diệp Huyền chưa từng thấy, luận phòng ngự, tuyệt đối là Vũ Hoàng cấp, luận lực công kích, cũng có thể nói biến thái.
Càng làm cho Diệp Huyền nghi hoặc chính là, tuy thực lực của con tê tê này kinh người, nhưng cũng không giống như Yêu thú ngoại giới, đạt đến cấp bảy liền có thể mở miệng, thậm chí hóa thành hình người.
Một người một thú, giao thủ một nén nhang thời gian, Diệp Huyền dĩ nhiên cùng con tê tê này thế lực ngang nhau, ngoại trừ ở trên người con tê tê này lưu lại vô số bạch ngân, sẽ không có mang đến cho nó bao nhiêu thương tổn, mà con tê tê này cũng đồng dạng không làm gì được Diệp Huyền.
Hí!
Ánh mắt âm lạnh của con tê tê nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, tràn ngập sát khí, dù không làm gì được Diệp Huyền, nhưng lại có một loại khí thế không đánh giết Diệp Huyền liền chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Một bên Tiểu Tử Điêu nằm trên đất, nhìn ròng rã một nén nhang thời gian, nhìn thấy Diệp Huyền ngay cả một con con tê tê cũng giải quyết không được, nhất thời chít chít cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, không ngừng lăn lộn, trong tiếng cười tràn ngập ý vị cười nhạo.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một hồi, hắn đột nhiên phát hiện mình rất ngốc, lại cùng con tê tê này bính man lực.
Nghĩ tới đây, lúc này hắn phóng thích hồn lực thất giai đỉnh phong của mình ra ngoài, đồng thời Thôn Phệ Võ Hồn hóa thành Chiến Thần màu đen xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn.
Lúc trước hắn từ chỗ Tiểu Tử Điêu được một phần Ngự Thú Quyết, có thể lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn khống chế Yêu thú, nếu như con tê tê này là một loại Yêu thú nào đó, như vậy Ngự Thú Quyết của hắn tất nhiên hữu dụng.
Quả nhiên sau khi cảm nhận được Thôn Phệ Võ Hồn tản mát ra khí thế khủng bố, mắt nhỏ của con tê tê kia lập tức ngưng tụ một hồi, lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Nhưng không có như Yêu thú ngoại giới run lẩy bẩy, căn bản là không có cách nhúc nhích.
Hô!
Lúc này Diệp Huyền khống chế Thôn Phệ Võ Hồn thẩm thấu vào trong thân thể con tê tê này, nỗ lực khống chế thân thể đối phương, chỉ là hắn chưa kịp lưu lại khí tức Thôn Phệ Võ Hồn, từ trong đầu con tê tê lập tức lan truyền ra một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược.
- Đây là vật gì?
Diệp Huyền nhất thời giật nảy cả mình, đầu óc của con tê tê này cùng Yêu thú ngoại giới tuyệt nhiên không giống, Yêu thú ngoại giới, trong đầu tồn tại linh hồn, thế nhưng con tê tê này, trong đầu là một mảnh bạo ngược cùng hỗn loạn, tràn ngập giết chóc cùng táo bạo.
- Đây rốt cuộc là Yêu thú gì? Chẳng trách thực lực cường đại như vậy, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không thể, hơn nữa sát khí nặng như vậy.
Diệp Huyền tăng thêm cường độ Thôn Phệ Võ Hồn, bắt đầu ăn mòn đầu óc của con tê tê.
Con tê tê hiển nhiên biết Diệp Huyền muốn nô dịch nó, nhất thời gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhào về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, con tê tê này lại còn muốn phản kháng, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Trấn Nguyên Thạch to bằng bàn tay xuất hiện ở trước mặt, sau đó mạnh mẽ nện ở trên đầu con tê tê.
Đùng một tiếng vang trầm thấp, con tê tê này bị Trấn Nguyên Thạch đập cho bay ra ngoài, vô cùng váng đầu, đứng cũng có chút đứng không vững, đồng thời đầu óc bạo loạn cũng chấn động một hồi.
Diệp Huyền vội nắm lấy cơ hội, dùng Thôn Phệ Võ Hồn lưu lại một đạo khí tức ở trong đầu con tê tê này.
Đạo khí tức này vừa lưu lại, Diệp Huyền cũng cảm giác mình cùng con tê tê kia trong lúc đó có một loại liên hệ thần bí nào đó, thật giống như ký kết linh sủng khế ước.
Thành công.
Diệp Huyền đại hỉ, tuy con tê tê này quỷ dị, nhưng giống như Yêu thú ngoại giới, hiển nhiên cũng có thể bị nô dịch.
Chương 1210 Cổ Ma Chi Địa (1)
Lúc này Diệp Huyền mới cẩn thận quan sát thân thể con tê tê này, chỉ thấy trong cơ thể nó, lưu động một loại lực lượng thần bí màu đen, loại lực lượng này cùng Yêu nguyên tuyệt nhiên không giống, tràn ngập khí tức cuồng bạo, nhưng cũng cực kỳ khủng bố cùng mạnh mẽ.
Này đến tột cùng là Yêu thú nào? Còn có nơi này đến tột cùng là nơi nào? Đám người Tiêu gia chủ đều đi nơi nào?
Diệp Huyền suy đoán, đường hầm không gian vừa nãy, hẳn là một điểm tùy cơ truyền tống, bọn họ lẫn nhau tiến vào bên trong, đều bị tùy cơ truyền tống đến các địa phương.
Thu phục con tê tê, Diệp Huyền mở ra Thần Linh Đồng Thị, bắt đầu quan sát bốn phía.
- Hả?
Diệp Huyền hơi kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện, cái địa phương cổ quái này, đối với lực lượng Huyền Thức, cảm quan tìm tòi, đều có áp chế nhất định.
Thiên địa nơi này, tựa hồ tràn ngập một loại hạt căn bản cùng năng lượng mặt trái, có thể hạn chế Huyền Thức, thần thức của người, thậm chí thị lực, thính lực...
Diệp Huyền qua loa phỏng chừng, cường độ thần thức của mình, bị áp chế đến một phần ba.
Chỉ một chút này, có thể thấy được không gian bí ẩn không biết này, liền không phải bình thường.
Kỳ thực trên đại lục này có rất nhiều bí cảnh, sẽ áp chế người nhận biết, thậm chí có chút bí cảnh, còn có thể áp chế tu vi võ giả, thế nhưng địa phương có thể áp chế thần thức rất ít thấy, bởi vì thần thức so với Huyền Thức cùng Huyền Nguyên càng mịt mờ, càng thần bí.
Bởi vậy có thể thấy được, chỗ này đặc thù.
- Chỗ này, làm sao có chút tương tự Huyền Vực bí cảnh tam trọng... Thiên Âm Cốc nhỉ?
Diệp Huyền cau mày.
- Trước tiên quan sát chỗ này một chút đi.
Diệp Huyền hơi trầm tư, liền có quyết định, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, ở vị trí bí ẩn này cẩn thận bay lượn quan sát.
Giờ khắc này.
Huyền Vực chí cao vô thượng của Thiên Huyền đại lục.
Nơi này là một mảnh thiên địa tối om, trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đen, làm cho người ta cảm giác cực kỳ bị đè nén.
Dưới đáy, khắp nơi là đồi núi.
Từng Vũ Vương, thậm chí Vũ Hoàng, đang ở bên trong chém giết, đoạt bảo.
Nơi này, chính là trong Huyền Vực tầng thứ ba... Thiên Âm Cốc.
Thiên Âm Cốc, ở vào tầng thứ ba của Huyền Vực cửu trọng thiên, vị trí địa lý hết sức đặc thù.
Không gian này vô cùng quỷ dị, so với địa vực khác của Thiên Huyền đại lục, không gian này càng có khả năng để Vũ Vương cảm ngộ đến áo nghĩa của không gian, đối với tương lai bước vào Vũ Hoàng có trợ giúp cự đại.
Điều này cũng làm cho Thiên Âm Cốc tuy nguy hiểm tầng tầng, nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều có thể hấp dẫn đến lượng lớn cường giả Vũ Vương tiến vào.
Không chỉ đối với Vũ Vương, không gian nơi này, có thể làm cho cường giả Vũ Hoàng lĩnh ngộ không gian cũng càng nhanh hơn.
Hơn nữa vị trí Thiên Âm Cốc đặc thù, bên trong ẩn chứa không ít bảo vật kỳ lạ.
Điều này cũng dẫn đến trong Thiên Âm Cốc mỗi thời mỗi khắc đều có vô số Vũ Vương cùng Vũ Hoàng, ở bên trong rèn luyện, tiến hành chém giết.
Có điều tuy Thiên Âm Cốc thần kỳ, nhưng cũng có một vấn đề cự đại, là sương mù màu đen bên trong, đối với võ giả có tổn thương nhất định, hút vào lượng lớn, sẽ dẫn đến tinh thần võ giả thác loạn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trở thành điên cuồng vô ý thức.
Năm đó vì xua tan sương mù màu đen, các thế lực lớn của Huyền Vực tiêu hao khổ tâm, nghĩ tới nhiều loại biện pháp, cuối cùng tay trắng trở về.
Cũng may trong Thiên Âm Cốc hàng năm đều sẽ có ba tháng, sương mù bên trong sẽ thoáng giảm, điều này cũng làm cho ba tháng này, là thời khắc vô số võ giả tiến vào Thiên Âm Cốc dày đặc nhất.
Mà lần này Thiên Âm Cốc mở ra, đã qua nửa tháng, rất nhiều Vũ Vương, Vũ Hoàng đến từ Huyền Vực tam trọng, từ các nơi tới, ở trong đó đấu võ, chém giết.
Từng cuộc chém giết ở các nơi sản sinh, mỗi thời mỗi khắc đều có võ giả ngã xuống, mỗi thời mỗi khắc cũng có cường giả sinh ra.
Mà ngay lúc này...
Ầm ầm!
Như trời quang phích lịch, một tiếng nổ vang cự đại, vang vọng toàn bộ Thiên Âm Cốc, hết thảy võ giả ở trong đó rèn luyện, thời khắc này đều ngơ ngác mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn tới.
Chỉ thấy nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng cự đại, một mảnh đại địa mênh mông từ bên trong hiện ra.
Càng làm người khiếp sợ chính là, nơi sâu xa của đại địa kia, tựa hồ có một cung điện như ẩn như hiện, chấn động lòng người.
- Đây là cái gì? Nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc xuất hiện một cung điện?
- Nơi sâu xa kia, quanh năm khói đen quanh quẩn, dù cho cường giả Vũ Đế cũng không dám vào, chính là một trong mấy đại cấm địa của Huyền Vực, làm sao lại đột nhiên xuất hiện đại địa?
- Đến cùng phát sinh cái gì? Chẳng lẽ có di tích viễn cổ gì mở ra?
Thời khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, từng cái trong con ngươi lộ ra kích động.
- Đi!
Sau một khắc.
Từng cường giả như chim én về tổ, mang theo vẻ mặt kích động, nhằm về phía nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc.
Bạch!
Cường giả thứ nhất tốc độ cực nhanh, như một vệt cầu vồng màu máu, thân hình thoáng loáng một cái, liền biến mất không còn tăm tích, tiến vào trong đại địa mênh mông.
- Đi vào, Huyết Đao Hoàng đi vào.
- Đi, chúng ta cũng đi.
- Nhanh, trong này nhất định có bảo vật, đi trễ liền không kịp.
Trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là cường giả ở khu vực nào của Thiên Âm Cốc, đều nhìn thấy một màn kinh người này, từng cái từng cái sử dụng tới toàn bộ tu vi, hăng hái lao đi.
Trước đây không lâu.
Ở trong một sơn cốc bí ẩn của Thiên Âm Cốc.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ba cường giả cả người toả ra khí thế khủng bố, bị đoàn đoàn sương mù màu đen bao vây, da thịt trên người cấp tốc mục nát, sắc mặt dữ tợn, trong miệng phát sinh gào thét thê thảm.
Ba người này, khí tức hồn hậu, bên cạnh càng có kết giới mạnh mẽ bao vây, hiển nhiên đều là Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng ở dưới sương mù màu đen, lại căn bản không có lực lượng phản kháng chút nào.
- Ngươi không phải Vô Lượng Sơn Tề Thừa, Vô Lượng Sơn không có loại công pháp tà ác này, ngươi đến cùng là ai...
Một tên cường giả Vũ Hoàng thống khổ gào thét, trên đỉnh đầu ở ba người, một thanh niên tay cầm cốt trượng, thân mặc đấu bồng màu đen đang âm lạnh nhìn phía dưới, lộ ra nụ cười tà ý.
Nếu như đám người Diệp Huyền ở đây, khẳng định liền có thể nhìn ra, người này là lúc trước ở Mộng Cảnh Bình Nguyên Cổ Dương Thành, Vô Lượng Sơn thiếu chủ Tề Thừa bị Chiến Thương thần bí nuốt chửng đoạt xác.
- Chết cho ta.
Một bên Hách Liên Nhạc gia chủ nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm bên hông đột nhiên bổ ra, hồ quang màu xanh lam như một trận thanh phong, phất qua thân thể Thanh Xà, trong nháy mắt chém thành hai khúc.
- Hô!
Thân thể Thanh Xà cắt thành hai đoạn đột nhiên bành trướng, từ chỉ như chiếc đũa, trong nháy mắt hóa thành hai đoạn thân rắn dài gần mười mét, vang ầm ầm rơi ở trên mặt đất.
- Đây là Yêu thú gì?
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, nguyên bản chỉ có to bằng chiếc đũa, sau khi bị giết, dĩ nhiên lập tức biến thành cự mãng dài hơn mười mét.
Hơn nữa Thanh Xà này rõ ràng không giống như Đường Lang không có huyết nhục, mà là một loại Yêu thú, thế nhưng tản mát ra khí tức, dĩ nhiên chỉ có Yêu Vương cấp bảy.
- Đáng chết.
Hách Liên gia tộc tổn thất một tên trưởng lão bát giai nhị trọng, để Hách Liên tộc trưởng nhất thời tức giận không thôi.
- Đây là, viễn cổ Yêu thú Tu Di Xà?
Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, hắn nhìn thấy tiểu xà màu xanh này, ngay lập tức nghĩ đến ghi chép của một quyển sách cổ xưa.
Có người nói thời điểm viễn cổ có một loại Tu Di Xà, hình thể có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ như hạt cải, lớn như núi cao.
Khi nó trở nên cực nhỏ, phòng ngự sẽ vô cùng yếu đuối, nhưng công kích sẽ tăng cường vô cùng khủng bố.
Mà thời điểm nó trở nên rất lớn, phòng ngự sẽ hết sức kinh người, thế nhưng công kích liền không mạnh như vậy.
Vừa nãy Thanh Xà kia, rõ ràng chính là Tu Di Xà, Tu Di Xà hình thể hơn mười mét, cùng thân thể nó triển lộ ra khí tức, nên thuộc về Yêu Vương cấp bảy, không nghĩ sau khi hóa nhỏ, có thể trong chớp mắt đánh giết một Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, sức công kích như thế, quả thực nghịch thiên rồi.
Sau đó, mọi người hành động càng cẩn thận, chỉ là trong rừng rậm này nguy hiểm quá mức mịt mờ, coi như mọi người cẩn thận hơn, cũng khó tránh khỏi gặp phải một chút tổn thương.
Thật giống như có lúc, vẻn vẹn nhìn thấy một Yêu thú to bằng bàn tay, nhưng đột nhiên sẽ hóa thân núi cao, đồng thời lực công kích cực cường, khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Cũng có lúc, rõ ràng là một dây mây phổ thông, nhưng trong nháy mắt sẽ hóa thành Yêu thú cực kỳ đáng sợ, ràng buộc mọi người.
Càng làm cho mọi người hoảng sợ chính là, Yêu thú nơi này, tất cả đều có một loại trình độ không gian đặc thù, dù cho là Yêu thú cấp bảy, tựa hồ cũng có thể khống chế hư không, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hơn nữa trong rừng rậm rất nhiều khói độc tập kích, sau một ngày, hầu như các thế lực lớn đều có người hao tổn, tử thương nặng nề.
Đương nhiên, mọi người thu hoạch cũng cực kỳ to lớn.
Hầu như mỗi gia tộc đều thu được không ít bảo vật.
Diệp Huyền lẫn trong đám người, cũng không có ra tay qua, nhưng hắn đối với nguy hiểm nhận biết, còn ở trên những Vũ Hoàng tam trọng như Tiêu Vô Tẫn.
Bởi vậy mỗi một lần hắn nhận biết được nguy hiểm, sẽ ở trong bóng tối dẫn dắt Tiêu gia, Từ gia, Lâm gia, xuất hiện ở một góc độ tương đối rời xa nguy hiểm.
Mà mỗi một lần nhận biết được bảo vật, hắn cũng không ra tay, mà mơ hồ dẫn dắt ba gia tộc lớn đến địa phương bảo vật xuất hiện.
Ba gia tộc lớn mỗi được bảo vật, đều phân cho hắn ba phần mười, còn đáng thương Chu gia, phải phân cho hắn bảy phần mười.
Nói cách khác Diệp Huyền hầu như cái gì cũng không cần làm, liền có thể được chí ít một nửa bảo vật.
Hơn nữa, một khi Diệp Huyền cảm thấy có thể phân phối, sẽ tiến hành phân phối lần nữa, dù sao tất cả bảo vật đều đặt ở trong tay tứ đại gia tộc này, đến thời điểm đối phương ngã xuống, hoặc là không muốn cho, cái này nên làm gì?
Ở dưới Diệp Huyền dẫn dắt, ba gia tộc lớn như cá gặp nước.
Vừa bắt đầu, các thế lực lớn còn không lưu ý, nhưng dần dần, thì có người phát hiện đầu mối.
Dọc theo đường đi, những thế lực khác đều có nhân viên ngã xuống, thế nhưng ba gia tộc lớn của Thiên Đô Phủ, tuy cũng có người bị thương, nhưng không ngã xuống một người.
Hơn nữa, cẩn thận nghĩ một hồi, tựa hồ mọi người phát hiện bảo vật, cũng là mấy gia tộc lớn này được nhiều nhất.
Các gia tộc lớn đều bí mật quan sát lên, cuối cùng bọn họ giật mình phát hiện, tạo thành tất cả những thứ này, dĩ nhiên là Diệp Huyền ở trong bóng tối dẫn dắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, các thế lực lớn đối với Diệp Huyền, lần thứ hai tràn ngập khiếp sợ.
Sau đó bọn hắn cũng sẽ âm thầm quan sát cử động của Diệp Huyền, nỗ lực từ bên trong thu được một ít tin tức.
- Hả?
Ở trong rừng rậm này đi tới tiếp cận hai ngày, Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Chít chít!
Một đạo lưu quang màu tím từ trong rừng rậm phía trước đột nhiên lướt ra, không chờ mọi người phản ứng, Diệp Huyền đã sớm đi ra ngoài đón, để Tiểu Tử Điêu rơi vào bả vai của mình.
- Con vật nhỏ này.
Ánh mắt của các cường giả đều hơi lóe lên.
Bọn họ nhớ rõ, Tiểu Tử Điêu kia ở sau khi mọi người mới vừa gia nhập rừng rậm, liền một mình rời đi, không nghĩ tới hai ngày qua, Tiểu Tử Điêu này không những không có ngã xuống, trái lại càng thêm sinh long hoạt hổ.
Da lông màu tím trên người nó lóe sáng, tràn ngập ánh sáng lộng lẫy, cả người tinh lực mười phần, khí tức dày nặng, hiển nhiên là ở trong rừng rậm này được lợi ích cực kỳ lớn.
Điều này làm cho mọi người hơi trầm tư, Tiểu Tử Điêu này nhìn qua, cũng không phải rất mạnh, mà trong rừng rậm này nguy hiểm, mọi người là rất rõ ràng, một Vũ Hoàng tam trọng đơn độc, cũng chưa chắc có thể sống sót, nhưng Tiểu Tử Điêu này độc thân, dĩ nhiên có thể sống đến hiện tại?
- Chít chít!
Tiểu Tử Điêu cầm trên tay một chiếc không gian giới chỉ, ở trên bả vai Diệp Huyền khua tay múa chân, đồng thời chỉ về rừng rậm đằng trước, chít chít nói gì đó.
Đám người Úy Trì Bất Công, Hách Liên Nhạc, Cừu Cung, nhìn thấy không gian giới chỉ trên móng vuốt nhỏ của Tiểu Tử Điêu, đầu tiên là sững sờ, chợt trong con ngươi tất cả đều lộ ra vẻ tham lam.
- Huyền Diệp đại sư, linh sủng của ngươi đang nói cái gì?
Tiêu Vô Tẫn ở một bên nghi ngờ nói.
Diệp Huyền nhíu mày nói:
- Tiểu Tử Điêu ý tứ là, phía trước tựa hồ có nguy hiểm, nó không cách nào thông qua.
Diệp Huyền đối với tính khí của Tiểu Tử Điêu quá hiểu rõ, nếu như không phải gặp vấn đề gì, nó là chắc chắn sẽ không trở về.
Nguy hiểm?
Vẻ mặt của mọi người hơi nghiêm nghị, trải qua nhiều như vậy, bọn họ đối với Tiểu Tử Điêu trên bả vai Diệp Huyền, là không có một tia xem thường.
- Đi, qua xem một chút!
Mọi người dồn dập bay về phía trước, vẻn vẹn nửa nén hương sau, tất cả mọi người đều dừng bước, sắc mặt có vẻ cực kỳ khó coi.
Chương 1207 Bảo điện quỷ dị (1)
Rừng rậm trước mặt chúng nhân, cũng không có đến phần cuối, chỉ là hư không phía trước như gió nhẹ thổi mặt hồ, không ngừng gợn sóng.
- Không gian thác loạn.
Lòng tất cả mọi người đều trầm xuống.
Thân là Vũ Hoàng, nắm giữ hàm nghĩa không gian nhất định, bọn họ đối với loại hiện tượng này quá hiểu rõ, xuất hiện tình huống như thế, chỉ có một khả năng, kia là hư không phía trước vô cùng không ổn định, xuất hiện thác loạn.
Không gian thác loạn, là một loại hiện tượng vô cùng nguy hiểm, điều này đại biểu không gian phía trước đang đứng ở một loại trạng thái vô cùng không ổn định.
Một khi có võ giả tiến vào bên trong, không gian thác loạn sẽ hút võ giả vào một không gian nước xoáy, nếu như là vòng xoáy không gian phổ thông còn tốt, nếu là vết nứt không gian, dù cho là Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có khả năng ngã xuống.
- Chúng ta bây giờ nên làm gì?
Xuất hiện không gian thác loạn, ngay lập tức làm khó tất cả mọi người ngừng tại chỗ.
- Chúng ta đi những nơi khác nhìn, có con đường thông qua nơi này hay không.
Lang Tà Tông Ngư Tu Năng tông chủ, hơi trầm tư nói.
- Ý đồ này không tệ.
Ánh mắt mọi người đều sáng ngời.
Sau một canh giờ, mọi người lần thứ hai trở lại tại chỗ, chỉ là trên mặt không có ung dung như vừa bắt đầu, âm trầm như nước.
Lúc trước bọn họ từ mấy phương hướng đi sưu tầm, đều không có thể tìm tới bất kỳ đường nối có thể tiến vào, phảng phất như toàn bộ rừng rậm, hoàn toàn bị không gian thác loạn này cắt đứt.
Điều này làm cho mọi người không khỏi đau đầu.
Nếu như tìm không ra phương pháp thông qua không gian thác loạn này, bọn họ chỉ có thể từ đường cũ lui về, trận liên thủ thăm dò này, chỉ có thể giữa đường chết trẻ.
- Không gian thác loạn này, đến cùng là lúc nào xuất hiện, lần trước đến đây thăm dò, căn bản không có a.
Một tên trưởng lão của Úy Trì gia tộc căm giận nói.
Không chỉ hắn, trên mặt những thế lực khác, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc đồng dạng, hiển nhiên thế lực trước kia đến nơi này, cũng không chỉ Úy Trì gia tộc.
Long Nguyên liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chư vị cũng đều nhìn thấy, hiện tại xuất hiện ở trước mặt chúng ta chính là một không gian thác loạn, không biết chư vị ai có biện pháp, phá tan không gian thác loạn này, mở ra một con đường, nếu như có thể làm được, chúng ta đồng ý đánh đổi, mời hắn ra tay.
Diệp Huyền mắt sáng lên.
Không gian thác loạn, kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, bởi vì trong tình huống bình thường, không gian cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát sinh thác loạn.
Mà xuất hiện tình huống như thế, thông thường sẽ có mấy loại khả năng, tỷ như nơi này có không gian dị bảo gì, ảnh hưởng vùng không gian này; hoặc là không gian nơi này đã từng bị cường giả đánh vỡ, lưu lại áo nghĩa ảnh hưởng không gian cân bằng; hoặc là vùng đất này có chút đặc thù, dẫn đến không gian tiếp xúc bất thường...
Mà biện pháp giải quyết cũng rất nhiều, có chút không gian bảo vật, có thể dẫn người bình yên vượt qua không gian thác loạn, hoặc là cường giả ở phương diện không gian có trình độ mạnh mẽ, cũng có thể trực tiếp mở ra một con đường.
Diệp Huyền cũng rất muốn biết, tại sao vùng không gian này lại phát sinh thác loạn.
Lúc này hắn thôi thúc thần thức, hơi quét vào không gian thác loạn, chỉ là thần thức của hắn cùng không gian thác loạn kia vừa tiếp xúc, liền lập tức bị hút vào, cùng bản thân mất đi liên hệ, đồng thời đầu óc đột nhiên đâm nhói một hồi.
- Lực lượng thác loạn thật mạnh mẽ.
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, thần thức của hắn trải qua dài lâu tu luyện, đã tiếp cận thất giai đỉnh phong, hơn nữa hắn đối với không gian lĩnh ngộ, không gian thác loạn phổ thông, căn bản là không có cách chặt đứt thần thức của hắn.
Nhưng không gian thác loạn phía trước này, vẻn vẹn nháy mắt, liền nuốt chửng thần thức của hắn, như đá chìm đáy biển, biến mất không còn tăm tích, này đã vượt qua phạm trù không gian thác loạn bình thường.
Không chỉ Diệp Huyền, Vũ Hoàng tam trọng của các thế lực lớn cũng dồn dập sử dụng tới Huyền Thức, nỗ lực thăm dò không gian thác loạn này.
Nhưng mà tình huống của bọn họ hầu như giống Diệp Huyền, Huyền Thức bát giai của bọn họ vừa tiến vào, liền cấp tốc bị chặt đứt, biến mất không còn tăm tích.
Trong đó vài tên Vũ Hoàng nhị trọng, càng không chịu được phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, con ngươi kinh hãi.
Tình cảnh này, khiến cho sắc mặt mọi người càng âm trầm.
Ngay cả điều tra cũng không thể điều tra, thì làm sao có thể tìm ra nguyên nhân của không gian thác loạn này, càng vọng tưởng thông qua.
- Ta liền không tin, không gian thác loạn này đáng sợ như vậy.
Một tên trưởng lão của Long gia thổ huyết, trên mặt nhất thời tàn nhẫn, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao cấp bảy, đột nhiên thả tới không gian thác loạn.
- Đáng chết.
- Ngươi đang làm gì?
- Dừng tay cho ta!
Những người khác lộ ra ngơ ngác, kinh nộ hét lớn.
Không gian thác loạn kiêng kỵ nhất là bị đánh vỡ cân bằng, ở trước khi không có tìm được nguyên nhân, tùy tiện dùng ngoại lực tiến vào, rất có thể dẫn đến toàn bộ hư không phát sinh đổ nát, làm cho tất cả mọi người chôn thây ở đây.
Thậm chí có người muốn ra tay, cầm Huyền binh cấp bảy về, chỉ là đã không kịp, chiến đao cấp bảy kia hóa thành một vệt sáng, trong nháy mắt liền tiến vào trong không gian thác loạn.
Vù!
Thật giống như một tảng đá lớn, đập vào mặt hồ bình tĩnh, mặt hồ nguyên bản dập dờn hơi gợn sóng, trong khoảnh khắc tỏa ra khí tức không gian kinh người, cuốn lên sóng to gió lớn.
Ầm!
Vô số đường vân không gian xuất hiện, trong nháy mắt liền giảo chiến đao cấp bảy kia thành phấn vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ phốc phốc phốc phun ra.
Những thiết phiến này tốc độ cực nhanh, ẩn chứa động năng khủng bố, như ám khí quét về phía mọi người ở đây.
- Không được, nhanh chặn.
Mọi người một trận luống cuống tay chân, lúc này mới miễn cưỡng chặn lại “ám khí” tập kích, dù như vậy, vẫn có vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị ám khí xuyên thủng cánh tay hoặc bắp đùi, máu me đầm đìa.
- Long Chính, ngươi làm cái gì.
- Long Nguyên gia chủ, ngươi xem Long gia trưởng lão của ngươi một chút.
Cường giả mấy thế lực lớn khác vẻ mặt tức giận, quay về Long Nguyên gầm lên.
- Chư vị xin bớt giận, Long gia trưởng lão ta cũng là muốn tìm ra biện pháp, vì lẽ đó nhất thời có chút lỗ mãng.
Long Nguyên vội vàng giải thích.
- Hừ, hắn đây là có chút lỗ mãng sao? Cũng may không gian thác loạn này không có phát sinh đổ nát, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết, dù như vậy, Lăng Không Động ta cũng có trưởng lão bị thương, ngươi nói làm sao bây giờ?
Chương 1208 Bảo điện quỷ dị (2)
- Cừu Cung động chủ nói không sai, Úy Trì gia ta cũng có trưởng lão bị thương, Long Nguyên gia chủ, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời.
Úy Trì Bất Công sắc mặt tái xanh.
Cường giả các thế lực lớn dồn dập chỉ trích Long Chính.
Long Nguyên gượng cười nói:
- Chư vị, như vậy đi, chỉ cần là vừa nãy có bị thương, Long gia ta bồi thường một cây linh dược bát giai a.
Cuối cùng, Long Nguyên bồi thường cho mỗi Vũ Hoàng bị thương một cây linh dược bát giai, lúc này âm thanh chỉ trích mới lắng xuống.
- Mau nhìn, trong không gian thác loạn này có đồ vật gì đó.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên, âm thanh ngơ ngác.
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy hư không gợn sóng dập dờn, trong đó hình ảnh mơ hồ, ở trong hư không lay động, tựa hồ muốn hiển hiện ra.
- Bóng đen như vậy, chẳng lẽ là Yêu thú khủng bố gì trong không gian thác loạn này? Bị chúng ta quấy nhiễu?
Có người căng thẳng nói, nghĩ đến trước bị Yêu thú quỷ dị tập kích, mọi người từng cái từng cái đóng chặt hô hấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Cái hình ảnh mơ hồ kia dần dần rõ ràng, cũng không phải Yêu thú nào, mà là một cung điện cổ điển, cung điện kia đứng lặng ở trên một mảnh hoang vu, bị đạo đạo âm sát khí quanh quẩn, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
- Cung điện này làm sao sẽ xuất hiện ở đây, không thể, không đúng, chẳng lẽ cung điện này cùng bản thể chiến trường kỳ thực ngay ở trong không gian thác loạn này.
Người Úy Trì gia kinh ngạc thốt lên, trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ cùng vẻ vui mừng.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động:
- Úy Trì gia chủ, các ngươi nói có ý tứ gì, các ngươi làm sao biết đây là một chiến trường?
Úy Trì Bất Công ngẩn ra, tựa hồ biết nói nhầm, nhưng bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, chỉ đành phải nói:
- Các ngươi xem mặt đất chu vi cung điện, chẳng lẽ không như chiến trường sao?
Mọi người dõi mắt nhìn tới, trên vùng quê màu đen, quả nhiên có một ít bạch cốt vỡ vụn, đồng thời mặt đất vết thương đầy rẫy, cực kỳ giống như chiến trường.
Long Nguyên trầm giọng nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng biết cái gì, nói cẩn thận một chút, tại sao chuyện này trước đây chúng ta chưa từng nghe ngươi nói, ngươi có phải là trước đi qua cung điện này hay không?
Trên mặt Long Nguyên tràn ngập phẫn nộ, Úy Trì Bất Công có thể nhìn ra chiến trường cùng cung điện này, hiển nhiên trước đó đã biết.
Bầu không khí lập tức trở nên sốt sắng, trên mặt cường giả những thế lực khác cũng lộ ra vẻ giận dữ, một đám người dồn dập bao bọc người Úy Trì gia tộc lại.
Long Chính tức giận nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng còn có bao nhiêu tình báo gạt chúng ta.
Úy Trì Bất Công thấy thế ánh mắt trầm xuống, nhưng vẫn vội vàng giải thích:
- Long gia chủ, các ngươi hiểu lầm, cung điện này chúng ta tuyệt chưa từng đi, chúng ta chỉ là lúc trước ở thời điểm thăm dò gặp cung điện này, không chỉ chúng ta, đám người Tiêu gia chủ cũng đều gặp.
Đám người Long Chính dồn dập đưa mắt nhìn về phía Tiêu Vô Tẫn.
Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:
- Cung điện này chúng ta xác thực cũng đã gặp, có điều không phải ở đây, mà là ở trên bầu trời của cánh đồng hoang vu lúc trước, lúc đó cũng là đột nhiên xuất hiện, giống như ảo ảnh, sau đó bị hắc phong thổi qua, liền biến mất rồi.
- Ở trên cánh đồng hoang vu?
Mọi người đều trở nên trầm tư, nếu nơi này năm lần bảy lượt xuất hiện cung điện hình chiếu, nói cách khác cung điện này hẳn là tồn tại chân thực, coi như ảo ảnh, cũng không phải vật thể đột nhiên xuất hiện, mà là vật thể ở nơi nào đó hình chiếu đến trước mặt chúng nhân.
Chỉ là không gian thác loạn là căn bản không có tư cách hình chiếu, chẳng lẽ nói, cung điện màu đen trước mặt, thật sự ở trước mặt mọi người.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều kích động.
Vị trí bí ẩn này, quá mức thần bí quỷ dị, vốn mọi người còn tưởng rằng là viễn cổ để lại một mật địa thiên nhiên, nhưng sau khi thấy cung điện này, mọi người dồn dập hiểu được, nơi này tất cả, tuyệt đối không thể là thiên nhiên hình thành, rất có thể là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó.
Hô!
Thời khắc này, hô hấp của mọi người đều gấp gáp lên, nếu như đúng là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó, vậy tuyệt đối sẽ lưu lại rất nhiều bí tịch cùng bảo vật, những bảo vật này so với mọi người ở trong rừng rậm tìm được linh dược gì đó, đều quý giá cùng hấp dẫn hơn nhiều lắm.
Chỉ là không gian thác loạn này phải làm sao mới có thể đi vào?
Sau khi bóng mờ cung điện dần dần xuất hiện, lại bắt đầu chậm rãi biến mất, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra vẻ lo lắng.
- Chít chít!
Đúng lúc này, Tiểu Tử Điêu ở trên bả vai Diệp Huyền tựa hồ phát hiện cái gì, đột nhiên hóa thành một ánh chớp màu tím, nhảy vào không gian thác loạn phía trước.
- Không tốt.
Đám người Long Chính dồn dập kinh hãi, chỉ là kinh hãi trên mặt bọn hắn còn chưa kịp hạ xuống, Tiểu Tử Điêu cũng đã nhảy vào hư không thác loạn.
Vù!
Toàn bộ hư không đột nhiên bắt đầu dập dờn, nguyên bản không gian bình tĩnh, đột nhiên bành trướng, như một lồng chụp về phía tất cả mọi người.
- Không!
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, điên cuồng lùi về sau, thế nhưng tốc độ bọn họ lùi về sau làm sao nhanh qua không gian bành trướng, từng cái từng cái đi vào trong đó.
- Huyền Diệp!
- Súc sinh chết tiệt này!
Tiếng chú oán vang lên, sau một khắc, không gian thác loạn lấp lóe, tất cả mọi người đều trong nháy mắt biến mất ở vùng thế giới này.
Diệp Huyền bị không gian thác loạn cuốn vào, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh hãi, ở trong không gian thác loạn, những Vũ Hoàng khống chế không gian áo nghĩa kia còn có hi vọng tồn tại, hắn chỉ là Vũ Vương tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
Ở thời khắc nguy cơ, Diệp Huyền cũng không kịp nhớ cái khác, trong nháy mắt tăng lên Cửu Chuyển Thánh Thể phòng ngự, đồng thời thôi thúc Đại Địa Võ Hồn cùng Sinh Mệnh Võ Hồn, hy vọng có thể chống lại vết nứt không gian tập kích, ở trong không gian thác loạn tìm tới một chút hi vọng sống.
Nhưng mà không ngờ chính là, Diệp Huyền toàn lực phòng ngự căn bản không có cảm nhận được bất kỳ công kích, xung quanh cơ thể trái lại bị một đoàn lực lượng không gian mềm mại bao vây, đồng thời trong đầu truyền đến cảm giác hôn mê.
Diệp Huyền ngay lập tức kinh hỉ, đây là không gian truyền tống, chỉ có không gian truyền tống, mới sẽ có cảm giác này, hơn nữa không gian truyền tống này khoảng cách tuyệt đối không gần, bằng không hắn không thể có loại cảm giác choáng váng kia.
Chương 1209 Thiên Âm Cốc
Diệp Huyền vốn tưởng mình tiến vào sẽ là vết nứt không gian hỗn loạn tưng bừng, không nghĩ tới dĩ nhiên là tiến vào một không gian truyền tống.
- Chít chít!
Ở trong quá trình truyền tống, Tiểu Tử Điêu không biết lúc nào xuất hiện ở trên vai Diệp Huyền, vẻ mặt hưng phấn.
Tên tiểu tử này!
Diệp Huyền tức giận đến nghiến răng, chỉ là không chờ hắn có động tác, bỗng nhiên loại cảm giác không gian truyền tống kia đột nhiên biến mất, nhào oành một tiếng, cả người hắn tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
- Đau quá!
Loại đả kích này cường liệt, chấn ngũ tạng lục phủ của Diệp Huyền đều mơ hồ truyền đến đau nhức, lần này Vũ Vương phổ thông phỏng chừng cũng có khả năng trực tiếp ngã chết.
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị thở một cái, đột nhiên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện, bởi vì đi tới nơi không biết, Diệp Huyền sớm nên lấy ra Tài Quyết Chi Kiếm, trong lòng cả kinh, đồng thời không hề nghĩ ngợi nhắm trước mặt bổ ra một kiếm.
Một đạo ánh chớp màu xanh lam né qua, cánh tay Diệp Huyền chấn động, vật kia ngay lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài.
Lúc này Diệp Huyền mới nhìn rõ ràng, địa phương mình xuất hiện là một mảnh hoang dã vô cùng hoang vu, chính là vùng đất trước kia ở trong không gian thác loạn hiện ra.
Mà xuất hiện ở trước mặt hắn, là một con Yêu thú giống như con tê tê, có một đôi mắt nhỏ màu đen, tràn ngập tà ý.
Con tê tê này, cả người trải rộng vảy giáp màu đen, sức phòng ngự hết sức kinh người, một đao kia của Diệp Huyền, vẻn vẹn ở trên người nó lưu lại một bạch ngân nhợt nhạt.
- Đây là Yêu thú gì?
Diệp Huyền giật nảy cả mình, tuy lúc trước hắn chỉ vội vàng ra tay, nhưng cũng ẩn chứa một luồng kiếm ý vô cùng mạnh mẽ, Yêu Vương phổ thông tuyệt đối là một chiêu bị chém giết, coi như Yêu Hoàng cũng phải bị thương, nhưng con tê tê này, dĩ nhiên một chút việc cũng không có.
Con tê tê kia bị Diệp Huyền bổ một kiếm, lập tức phát sinh phẫn nộ gào thét, cả người loé lên một tia hào quang màu xám âm u, con ngươi màu đen có vẻ càng thêm tà ý cùng âm lạnh, xèo… liền hóa thành một đạo lưu quang màu đen, lần thứ hai kéo về phía Diệp Huyền.
- Tốc độ thật nhanh.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn theo bản năng liền bổ Tài Quyết Chi Kiếm ra, phịch một tiếng, một nguồn lực lượng truyền đến, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền suýt chút nữa không thể cầm chắc, con tê tê kia cũng là lần thứ hai té ngã rơi xuống đất, trên trán một chút thương tích cũng không có.
Ánh mắt của Diệp Huyền dần dần nghiêm nghị lên.
Xèo!
Con tê tê kia nhe răng trợn mắt, không ngừng nhắm Diệp Huyền phát động tiến công, cùng hắn chiến lại với nhau, như một bóng đen, không ngừng quấn quanh ở bên người Diệp Huyền, phát sinh tiếng nổ vang kịch liệt.
- Khá lắm.
Trong khi giao thủ, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ, con Yêu thú như tê tê này, mặc dù coi như không vừa mắt, nhưng rất mạnh mẽ, là trước đây Diệp Huyền chưa từng thấy, luận phòng ngự, tuyệt đối là Vũ Hoàng cấp, luận lực công kích, cũng có thể nói biến thái.
Càng làm cho Diệp Huyền nghi hoặc chính là, tuy thực lực của con tê tê này kinh người, nhưng cũng không giống như Yêu thú ngoại giới, đạt đến cấp bảy liền có thể mở miệng, thậm chí hóa thành hình người.
Một người một thú, giao thủ một nén nhang thời gian, Diệp Huyền dĩ nhiên cùng con tê tê này thế lực ngang nhau, ngoại trừ ở trên người con tê tê này lưu lại vô số bạch ngân, sẽ không có mang đến cho nó bao nhiêu thương tổn, mà con tê tê này cũng đồng dạng không làm gì được Diệp Huyền.
Hí!
Ánh mắt âm lạnh của con tê tê nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, tràn ngập sát khí, dù không làm gì được Diệp Huyền, nhưng lại có một loại khí thế không đánh giết Diệp Huyền liền chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Một bên Tiểu Tử Điêu nằm trên đất, nhìn ròng rã một nén nhang thời gian, nhìn thấy Diệp Huyền ngay cả một con con tê tê cũng giải quyết không được, nhất thời chít chít cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, không ngừng lăn lộn, trong tiếng cười tràn ngập ý vị cười nhạo.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một hồi, hắn đột nhiên phát hiện mình rất ngốc, lại cùng con tê tê này bính man lực.
Nghĩ tới đây, lúc này hắn phóng thích hồn lực thất giai đỉnh phong của mình ra ngoài, đồng thời Thôn Phệ Võ Hồn hóa thành Chiến Thần màu đen xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn.
Lúc trước hắn từ chỗ Tiểu Tử Điêu được một phần Ngự Thú Quyết, có thể lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn khống chế Yêu thú, nếu như con tê tê này là một loại Yêu thú nào đó, như vậy Ngự Thú Quyết của hắn tất nhiên hữu dụng.
Quả nhiên sau khi cảm nhận được Thôn Phệ Võ Hồn tản mát ra khí thế khủng bố, mắt nhỏ của con tê tê kia lập tức ngưng tụ một hồi, lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Nhưng không có như Yêu thú ngoại giới run lẩy bẩy, căn bản là không có cách nhúc nhích.
Hô!
Lúc này Diệp Huyền khống chế Thôn Phệ Võ Hồn thẩm thấu vào trong thân thể con tê tê này, nỗ lực khống chế thân thể đối phương, chỉ là hắn chưa kịp lưu lại khí tức Thôn Phệ Võ Hồn, từ trong đầu con tê tê lập tức lan truyền ra một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược.
- Đây là vật gì?
Diệp Huyền nhất thời giật nảy cả mình, đầu óc của con tê tê này cùng Yêu thú ngoại giới tuyệt nhiên không giống, Yêu thú ngoại giới, trong đầu tồn tại linh hồn, thế nhưng con tê tê này, trong đầu là một mảnh bạo ngược cùng hỗn loạn, tràn ngập giết chóc cùng táo bạo.
- Đây rốt cuộc là Yêu thú gì? Chẳng trách thực lực cường đại như vậy, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không thể, hơn nữa sát khí nặng như vậy.
Diệp Huyền tăng thêm cường độ Thôn Phệ Võ Hồn, bắt đầu ăn mòn đầu óc của con tê tê.
Con tê tê hiển nhiên biết Diệp Huyền muốn nô dịch nó, nhất thời gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhào về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, con tê tê này lại còn muốn phản kháng, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Trấn Nguyên Thạch to bằng bàn tay xuất hiện ở trước mặt, sau đó mạnh mẽ nện ở trên đầu con tê tê.
Đùng một tiếng vang trầm thấp, con tê tê này bị Trấn Nguyên Thạch đập cho bay ra ngoài, vô cùng váng đầu, đứng cũng có chút đứng không vững, đồng thời đầu óc bạo loạn cũng chấn động một hồi.
Diệp Huyền vội nắm lấy cơ hội, dùng Thôn Phệ Võ Hồn lưu lại một đạo khí tức ở trong đầu con tê tê này.
Đạo khí tức này vừa lưu lại, Diệp Huyền cũng cảm giác mình cùng con tê tê kia trong lúc đó có một loại liên hệ thần bí nào đó, thật giống như ký kết linh sủng khế ước.
Thành công.
Diệp Huyền đại hỉ, tuy con tê tê này quỷ dị, nhưng giống như Yêu thú ngoại giới, hiển nhiên cũng có thể bị nô dịch.
Chương 1210 Cổ Ma Chi Địa (1)
Lúc này Diệp Huyền mới cẩn thận quan sát thân thể con tê tê này, chỉ thấy trong cơ thể nó, lưu động một loại lực lượng thần bí màu đen, loại lực lượng này cùng Yêu nguyên tuyệt nhiên không giống, tràn ngập khí tức cuồng bạo, nhưng cũng cực kỳ khủng bố cùng mạnh mẽ.
Này đến tột cùng là Yêu thú nào? Còn có nơi này đến tột cùng là nơi nào? Đám người Tiêu gia chủ đều đi nơi nào?
Diệp Huyền suy đoán, đường hầm không gian vừa nãy, hẳn là một điểm tùy cơ truyền tống, bọn họ lẫn nhau tiến vào bên trong, đều bị tùy cơ truyền tống đến các địa phương.
Thu phục con tê tê, Diệp Huyền mở ra Thần Linh Đồng Thị, bắt đầu quan sát bốn phía.
- Hả?
Diệp Huyền hơi kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện, cái địa phương cổ quái này, đối với lực lượng Huyền Thức, cảm quan tìm tòi, đều có áp chế nhất định.
Thiên địa nơi này, tựa hồ tràn ngập một loại hạt căn bản cùng năng lượng mặt trái, có thể hạn chế Huyền Thức, thần thức của người, thậm chí thị lực, thính lực...
Diệp Huyền qua loa phỏng chừng, cường độ thần thức của mình, bị áp chế đến một phần ba.
Chỉ một chút này, có thể thấy được không gian bí ẩn không biết này, liền không phải bình thường.
Kỳ thực trên đại lục này có rất nhiều bí cảnh, sẽ áp chế người nhận biết, thậm chí có chút bí cảnh, còn có thể áp chế tu vi võ giả, thế nhưng địa phương có thể áp chế thần thức rất ít thấy, bởi vì thần thức so với Huyền Thức cùng Huyền Nguyên càng mịt mờ, càng thần bí.
Bởi vậy có thể thấy được, chỗ này đặc thù.
- Chỗ này, làm sao có chút tương tự Huyền Vực bí cảnh tam trọng... Thiên Âm Cốc nhỉ?
Diệp Huyền cau mày.
- Trước tiên quan sát chỗ này một chút đi.
Diệp Huyền hơi trầm tư, liền có quyết định, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, ở vị trí bí ẩn này cẩn thận bay lượn quan sát.
Giờ khắc này.
Huyền Vực chí cao vô thượng của Thiên Huyền đại lục.
Nơi này là một mảnh thiên địa tối om, trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đen, làm cho người ta cảm giác cực kỳ bị đè nén.
Dưới đáy, khắp nơi là đồi núi.
Từng Vũ Vương, thậm chí Vũ Hoàng, đang ở bên trong chém giết, đoạt bảo.
Nơi này, chính là trong Huyền Vực tầng thứ ba... Thiên Âm Cốc.
Thiên Âm Cốc, ở vào tầng thứ ba của Huyền Vực cửu trọng thiên, vị trí địa lý hết sức đặc thù.
Không gian này vô cùng quỷ dị, so với địa vực khác của Thiên Huyền đại lục, không gian này càng có khả năng để Vũ Vương cảm ngộ đến áo nghĩa của không gian, đối với tương lai bước vào Vũ Hoàng có trợ giúp cự đại.
Điều này cũng làm cho Thiên Âm Cốc tuy nguy hiểm tầng tầng, nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều có thể hấp dẫn đến lượng lớn cường giả Vũ Vương tiến vào.
Không chỉ đối với Vũ Vương, không gian nơi này, có thể làm cho cường giả Vũ Hoàng lĩnh ngộ không gian cũng càng nhanh hơn.
Hơn nữa vị trí Thiên Âm Cốc đặc thù, bên trong ẩn chứa không ít bảo vật kỳ lạ.
Điều này cũng dẫn đến trong Thiên Âm Cốc mỗi thời mỗi khắc đều có vô số Vũ Vương cùng Vũ Hoàng, ở bên trong rèn luyện, tiến hành chém giết.
Có điều tuy Thiên Âm Cốc thần kỳ, nhưng cũng có một vấn đề cự đại, là sương mù màu đen bên trong, đối với võ giả có tổn thương nhất định, hút vào lượng lớn, sẽ dẫn đến tinh thần võ giả thác loạn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trở thành điên cuồng vô ý thức.
Năm đó vì xua tan sương mù màu đen, các thế lực lớn của Huyền Vực tiêu hao khổ tâm, nghĩ tới nhiều loại biện pháp, cuối cùng tay trắng trở về.
Cũng may trong Thiên Âm Cốc hàng năm đều sẽ có ba tháng, sương mù bên trong sẽ thoáng giảm, điều này cũng làm cho ba tháng này, là thời khắc vô số võ giả tiến vào Thiên Âm Cốc dày đặc nhất.
Mà lần này Thiên Âm Cốc mở ra, đã qua nửa tháng, rất nhiều Vũ Vương, Vũ Hoàng đến từ Huyền Vực tam trọng, từ các nơi tới, ở trong đó đấu võ, chém giết.
Từng cuộc chém giết ở các nơi sản sinh, mỗi thời mỗi khắc đều có võ giả ngã xuống, mỗi thời mỗi khắc cũng có cường giả sinh ra.
Mà ngay lúc này...
Ầm ầm!
Như trời quang phích lịch, một tiếng nổ vang cự đại, vang vọng toàn bộ Thiên Âm Cốc, hết thảy võ giả ở trong đó rèn luyện, thời khắc này đều ngơ ngác mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn tới.
Chỉ thấy nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng cự đại, một mảnh đại địa mênh mông từ bên trong hiện ra.
Càng làm người khiếp sợ chính là, nơi sâu xa của đại địa kia, tựa hồ có một cung điện như ẩn như hiện, chấn động lòng người.
- Đây là cái gì? Nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc xuất hiện một cung điện?
- Nơi sâu xa kia, quanh năm khói đen quanh quẩn, dù cho cường giả Vũ Đế cũng không dám vào, chính là một trong mấy đại cấm địa của Huyền Vực, làm sao lại đột nhiên xuất hiện đại địa?
- Đến cùng phát sinh cái gì? Chẳng lẽ có di tích viễn cổ gì mở ra?
Thời khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, từng cái trong con ngươi lộ ra kích động.
- Đi!
Sau một khắc.
Từng cường giả như chim én về tổ, mang theo vẻ mặt kích động, nhằm về phía nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc.
Bạch!
Cường giả thứ nhất tốc độ cực nhanh, như một vệt cầu vồng màu máu, thân hình thoáng loáng một cái, liền biến mất không còn tăm tích, tiến vào trong đại địa mênh mông.
- Đi vào, Huyết Đao Hoàng đi vào.
- Đi, chúng ta cũng đi.
- Nhanh, trong này nhất định có bảo vật, đi trễ liền không kịp.
Trong khoảng thời gian ngắn, mặc kệ là cường giả ở khu vực nào của Thiên Âm Cốc, đều nhìn thấy một màn kinh người này, từng cái từng cái sử dụng tới toàn bộ tu vi, hăng hái lao đi.
Trước đây không lâu.
Ở trong một sơn cốc bí ẩn của Thiên Âm Cốc.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ba cường giả cả người toả ra khí thế khủng bố, bị đoàn đoàn sương mù màu đen bao vây, da thịt trên người cấp tốc mục nát, sắc mặt dữ tợn, trong miệng phát sinh gào thét thê thảm.
Ba người này, khí tức hồn hậu, bên cạnh càng có kết giới mạnh mẽ bao vây, hiển nhiên đều là Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng ở dưới sương mù màu đen, lại căn bản không có lực lượng phản kháng chút nào.
- Ngươi không phải Vô Lượng Sơn Tề Thừa, Vô Lượng Sơn không có loại công pháp tà ác này, ngươi đến cùng là ai...
Một tên cường giả Vũ Hoàng thống khổ gào thét, trên đỉnh đầu ở ba người, một thanh niên tay cầm cốt trượng, thân mặc đấu bồng màu đen đang âm lạnh nhìn phía dưới, lộ ra nụ cười tà ý.
Nếu như đám người Diệp Huyền ở đây, khẳng định liền có thể nhìn ra, người này là lúc trước ở Mộng Cảnh Bình Nguyên Cổ Dương Thành, Vô Lượng Sơn thiếu chủ Tề Thừa bị Chiến Thương thần bí nuốt chửng đoạt xác.