-
Chương 966-970
Chương 966 Sau lưng đánh lén (2)
Một bên Dược Thành cũng cười nói:
- Diệp thiếu, không nghĩ tới ngươi và ta ở trong học viện, vì lần hành động này, chuyên môn luyện chế ra Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa vẫn đúng là có đất dụng võ, nếu như không phải Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa này, đúng là bị Đoạn Thiên Lang chiếm cứ thượng phong.
Dược Thành hưng phấn nói, đồng thời đối với Diệp Huyền nháy mắt một cái.
Thân là Luyện Dược Sư, hắn là một cái duy nhất, ngay lập tức liền nhìn ra Diệp Huyền triển khai chính là Thiên Hỏa, hắn rõ ràng giá trị của Thiên Hỏa, ngay lập tức biên ra một lý do, dời đi mọi người suy đoán.
- Nguyên lai ngọn lửa này chính là Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa trong truyền thuyết?
Quả nhiên rất nhiều Luyện Dược Sư trong Thánh Phỉ Thành, khi nghe được Dược Thành nói, tất cả đều bừng tỉnh.
Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa, là một loại hỏa diễm hết sức đặc thù, ngọn lửa này, là Luyện Dược Sư cấp bảy trở lên, hòa Huyền Hỏa vào nhiều loại vật liệu quý hiếm, cuối cùng hình thành một loại hỏa diễm.
Khả năng tăng lên lực công kích, lực phá hoại cực lớn, thường thường dùng ở trong chiến đấu của Luyện Dược Sư, ở trong Luyện Dược giới truyền lưu rất rộng, chỉ là người có thể luyện chế, lại cực kỳ ít ỏi.
Nếu như là Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa, nói không chắc thật có chức năng này.
Diệp Huyền cũng rõ ràng ý tứ của Dược lão, liền cười nói.
- Này vốn là cử chỉ vô ý của chúng ta, không nghĩ tới dĩ nhiên đưa đến kỳ hiệu, xem ra ông trời cũng đứng bên chúng ta a.
Trải qua một phen dằn vặt, Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang cũng vội vàng dành thời gian chữa trị thương thế.
Vẻn vẹn chỉ chốc lát sau, Cửu Trần liền lao ra.
Rầm rầm rầm!
Hắn liều lĩnh ra tay, cùng Đoạn Thiên Lang lần thứ hai chiến thành một đoàn.
Sau khi trọng thương, thực lực của Đoạn Thiên Lang yếu đi rất nhiều, song phương dĩ nhiên đến cái thế lực ngang nhau.
Dù chỉ là hoà nhau, nhưng trên mặt Cửu Trần lại mừng như điên, cả người chiến ý sôi trào, cười nhạo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại ngươi còn có tài năng gì không.
Đoạn Thiên Lang dùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan, chỉ có nửa canh giờ, chỉ cần tiếp tục chiến đấu tiếp, cuối cùng thua trận, chính là Đoạn Thiên Lang.
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang biến ảo không ngừng, trong lòng thầm hận không ngớt, nếu như không phải hỏa diễm của Diệp Huyền phá tan huyết quang của hắn, hắn sao lại bị thương.
- Hừ, Cửu Trần, ngươi đừng vội tùy tiện, không giết được ngươi, lẽ nào ta ngay cả bọn họ cũng giết không được sao?
Con ngươi của Đoạn Thiên Lang đảo một vòng, trong con ngươi đột nhiên lướt qua một tia ánh sáng tối nghĩa, đối mặt Cửu Trần công kích, dĩ nhiên không chống đối, mà khống chế Hậu Thổ Ấn, đột nhiên đánh về phía đám người Diệp Huyền.
- Lão phu trước tiên giết những người đó, lại trở lại cùng ngươi tranh tài.
- Không tốt.
Cửu Trần thấy vậy, giật nảy cả mình, nếu như hắn tiếp tục ra tay, xác thực có thể lần thứ hai trọng thương Đoạn Thiên Lang, nhưng đám người Diệp Huyền, căn bản chống không được Đoạn Thiên Lang, đến thời điểm đó tất sẽ ngã xuống.
Kết quả như thế, không phải Cửu Trần có thể chịu đựng.
Trong nguy cấp, Cửu Trần liền lao đi cứu viện đám người Diệp Huyền.
Ầm!
Thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn rốt cục chạy tới, chủy thủ trong tay mạnh mẽ gánh vác lấy đại ấn.
- Các ngươi trước tiên lui ra.
Cửu Trần nhìn đám người Diệp Huyền lớn tiếng quát lên.
Chỉ cần đám người Diệp Huyền tản ra, hắn có thừa biện pháp dây dưa đến chết đám người Đoạn Thiên Lang.
- Vâng.
Đám người Thiên Luân liền dồn dập tản ra.
Nhưng vào lúc này...
Từ trong đám người, đột nhiên bắn mạnh ra một ánh đao sáng như tuyết, một bóng người giống như quỷ mỵ, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Cửu Trần, chiến đao trong tay như lưỡi hái tử thần, phút chốc bổ về phía đầu lâu của Cửu Trần.
- Chết đi!
Giờ khắc này Cửu Trần đang đem hết toàn lực chống đối Đoạn Thiên Lang tiến công, đối mặt chiến đao ở sau lưng, căn bản không có một chút lực lượng chống đối nào.
- Không tốt.
- Cẩn thận!
- Thạch Triển Tân, ngươi làm gì?
Thanh âm kinh nộ liên tiếp vang lên, mọi người tức giận nhìn đạo nhân ảnh giữa bầu trời kia, dĩ nhiên là Thạch Triển Tân trong bảy tên học viên của Lam Quang học viện.
Tất cả mọi người đều không ngờ, ở lúc mấu chốt này, Thạch Triển Tân sẽ đột nhiên động thủ với Cửu Trần.
- Ha ha ha, chết đi cho ta.
Ở trong nháy mắt Thạch Triển Tân động thủ, Đoạn Thiên Lang đột nhiên điên cuồng cười to, đồng thời đột nhiên thôi thúc Hậu Thổ Ấn, lực lượng kinh khủng mạnh mẽ trấn áp vào trong cơ thể Cửu Trần, để Cửu Trần căn bản không có cách phân tâm.
Chỉ cần Cửu Trần dám phân thần chống đối Thạch Triển Tân tiến công, nhất định sẽ bị Hậu Thổ Ấn đè chết, mà hắn cật lực chống lại Hậu Thổ Ấn, Thạch Triển Tân tiến công, cũng có thể làm hắn thân tử đạo tiêu.
Trong lúc nhất thời, Cửu Trần rơi vào một hoàn cảnh hẳn phải chết.
Ở dưới mọi người kinh nộ, chiến đao của Thạch Triển Tân ầm ầm hạ xuống, trong ánh mắt của hắn, mang theo vẻ điên cuồng.
Không có ai biết, hắn giống như Lữ Phong, kỳ thực cũng là đệ tử của Huyền Cơ Tông.
So với Lữ Phong kiêu căng, Thạch Triển Tân ở trong học viện, vẫn rất biết điều, hắn cùng Lữ Phong trong lúc đó, cũng rất ít có giao lưu, thậm chí lẫn nhau trong lúc đó, còn có xung đột nho nhỏ.
Bởi vậy, sau khi Huyền Cơ Tông cùng Lam Quang học viện bạo phát xung đột, Thạch Triển Tân ngay lập tức trở thành một kẻ nội ứng trong nội viện.
Dựa theo tông môn giao cho nhiệm vụ, cần hắn ẩn núp xuống, đồng thời thu được tín nhiệm của Lam Quang học viện.
Vì đạt đến mục đích này, lúc trước Lam Quang học viện đối với Huyền Cơ Tông càn quét, hắn xuất lực rất lớn, thời điểm quét dọn trú điểm của Huyền Cơ Tông, cũng không chút lưu tình.
Những cử động này của hắn, rốt cục để hắn thu được đám người Thiên Luân tin tưởng, trở thành một thành viên của bọn họ, đồng thời được cơ hội tham dự lần hành động này.
Vốn là, nếu như đám người Đoạn Thiên Lang có thể đào tẩu, Thạch Triển Tân là sẽ không bại lộ mình, thế nhưng mắt thấy Đoạn phó tông chủ đối mặt nguy hiểm, hắn rốt cục động.
Thạch Triển Tân rất rõ ràng, trong mọi người Lam Quang học viện, lấy Cửu Trần dẫn đầu, chỉ cần đánh giết Cửu Trần, đám người Đông lão Dược lão căn bản không đủ thành sự, ở dưới thực lực của Đoạn phó tông chủ, căn bản không có sức lực chống đỡ.
Thời khắc này, Thạch Triển Tân bùng nổ ra lực lượng đáng sợ nhất của mình, tương đương với Võ Vương tầng một đỉnh cao, ầm ầm chém về phía đầu lâu của Cửu Trần.
Giữa bầu trời, tất cả mọi người đều nín hơi, tình cảnh này quá đột nhiên, đột nhiên đến mọi người căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến đao của Thạch Triển Tân bổ xuống.
Chương 967 Chiến cuộc kết thúc (1)
Keng!
Ngay trong nháy mắt chiến đao của Thạch Triển Tân sắp bổ trúng đầu lâu của Cửu Trần, một tiếng nổ đùng đoàng lanh lảnh, đột nhiên vang vọng đất trời, không biết chuyện gì, một trọng kiếm màu đen, lặng yên xuất hiện ở trước chiến đao, ngăn cản một đòn trí mạng của Thạch Triển Tân.
- Ha ha, ẩn giấu lâu như vậy, rốt cục không nhịn được sao? Ta chờ ngươi rất lâu rồi.
Thanh âm đạm mạc vang lên, Diệp Huyền đứng ngạo nghễ ở bên cạnh Cửu Trần, khóe miệng mang theo nụ cười.
- Ngươi, Huyền Diệp... Ngươi làm sao...
Trên mặt Thạch Triển Tân lộ ra kinh sợ, nhưng chợt chiến đao trong tay hắn lần thứ hai lướt lên, ánh đao lít nha lít nhít, điên cuồng bao phủ lại toàn thân Cửu Trần.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Ở trước mặt ta, cũng muốn động thủ?
Độc Tài Chi Kiếm đột nhiên biến mất, tiếng leng keng leng keng vang lên, bất luận Thạch Triển Tân làm sao tiến công, đều bị hắn trong nháy mắt ngăn lại.
- Tránh cho ta.
Cùng lúc đó Cửu Trần nộ quát một tiếng, đánh bay Hậu Thổ ấn của Đoạn Thiên Lang ra ngoài.
Ầm!
Một áp lực đáng sợ bao phủ Thạch Triển Tân lại, Cửu Trần lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giống như hàn đao.
- Ta...
Thạch Triển Tân muốn nói gì, liền bị Cửu Trần một quyền đánh vào ngực, như bao tải quăng bay ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Ánh mắt Cửu Trần hung ác, mang theo thương tiếc, lạnh giọng nói:
- Vừa nãy Huyền Diệp nói cho ta, trong chúng ta có một tên phản đồ, ta còn chưa tin, Thạch Triển Tân, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân cũng sắc mặt tái xanh, thương tiếc nhìn Thạch Triển Tân.
- Thạch Triển Tân, ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ là kẻ phản bội.
- Tại sao, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân nhìn đồng bọn đã từng cùng mình phấn đấu, trong con ngươi toát ra một tia đau đớn, nhưng sau đó, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên lạnh lùng.
Thạch Triển Tân bị Cửu Trần đánh một đòn, nổ đến huyền mạch trong cơ thể nát tan, gân cốt bẻ gẫy, lục phủ ngũ tạng đều phá nát, đầy mặt máu tươi, giống như ma quỷ.
Trên mặt hắn mang theo không cam lòng, cười to lên, thanh âm dữ tợn nói:
- Ta vốn là đệ tử của Huyền Cơ Tông, tại sao nói kẻ phản bội? Chỉ là ta rất hiếu kì, Huyền Diệp, ngươi là làm sao nhìn ra được ta là đệ tử Huyền Cơ Tông?
Hắn không hiểu, hắn ở trong viện vẫn ẩn núp vô cùng tốt, ngay cả đám người Thiên Luân cũng không thể nhìn ra hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền cùng hắn căn bản không tiếp xúc qua vài lần, làm sao biết hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng ngươi ẩn giấu rất tốt sao? Vừa nãy ta triển khai Khốn Thiên trận, nhốt lại đám người Đoạn Thiên Lang, đại trận đột nhiên ba động một chút, nứt ra một khe hở, suýt chút nữa để đám người Đoạn Thiên Lang có cơ hội chạy trốn. Khốn Thiên trận là ta luyện chế, trong đó bất kỳ một chỗ nào, ta đều có thể dễ dàng nhận biết được, sở dĩ nứt ra khe hở, là bởi vì ngươi nắm giữ trận bàn, xuất hiện một tia lực lượng quấy rầy, vào lúc ấy, ta liền hoài nghi ngươi.
Thạch Triển Tân cười khổ một cái nói:
- Hóa ra là như vậy? Đây chính là ta lộ ra kẽ hở sao?
Trong lòng hắn cay đắng, sớm biết như vậy, trước hắn liền không ở trên trận bàn giở trò, cuối cùng dẫn đến Đoạn phó tông chủ không thể rời đi, trái lại chính hắn bạo lộ.
Diệp Huyền tựa hồ biết ý nghĩ của Thạch Triển Tân, cười lạnh nói:
- Kỳ thực coi như ngươi không ở trên trận bàn bại lộ, vừa nãy ngươi cũng giết không được Cửu Trần, sau sự tình Lữ Phong, kỳ thực ta đã sớm hoài nghi trong chúng ta còn có đệ tử Huyền Cơ Tông, nếu ngươi có thể đánh lén thành công, đó mới gọi buồn cười.
- Ngươi đã sớm hoài nghi chúng ta?
Thạch Triển Tân hơi run run, lẩm bẩm nói:
- Vậy ngươi còn giao trận bàn cho chúng ta khống chế, lẽ nào không sợ chúng ta thả đám người Đoạn phó tông chủ chạy?
Diệp Huyền giễu cợt nói:
- Đã quên nói cho ngươi, Khốn Thiên trận bình thường, kỳ thực chỉ cần sáu trận bàn liền có thể khởi động, hơn nữa trong đó mấu chốt nhất, là trận bàn trong tay Cửu Trần cung phụng, Dược lão cùng Đông lão, bởi vì chỉ có Huyền Nguyên của bọn họ, mới có thể hoàn toàn kích hoạt uy lực của Khốn Thiên trận, trận bàn còn lại, đều là có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói một mình ngươi phá hoại, dù lại thêm hai cái, đám người Đoạn Thiên Lang cũng chạy không thoát. Cho nên ta chế tác mười trận bàn, chính là muốn nhìn một chút, trong này còn có quỷ hay không, không nghĩ tới, ngươi lại thật mắc câu.
Diệp Huyền nói, giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào bên tai Thạch Triển Tân.
Trong lòng hắn cay đắng, nguyên lai mình vừa nãy khống chế trận bàn, vốn không quá quan trọng, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mình lại một mực còn ngốc như vậy bại lộ mình.
Mà đám người Dược lão thì trợn mắt ngoác mồm nhìn Diệp Huyền, này vẫn là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi sao? Quả thực so với bọn họ còn gian trá hơn a, chí ít vừa nãy bọn họ căn bản không có hoài nghi đến, trong này sẽ có đệ tử của Huyền Cơ Tông.
- Ta bị bại không oan.
Thạch Triển Tân cười khổ một tiếng, sức sống trong cơ thể không ngừng trôi qua, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cuối cùng, thân thể của hắn vô lực ngã xuống, triệt để mất đi sinh cơ.
Cửu Trần lạnh lẽo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại đến phiên các ngươi.
Vèo vèo vèo!
Từng đạo từng đạo lưu quang, cấp tốc lao về phía năm người Đoạn Thiên Lang.
Chu Triển Luân lo lắng nói:
- Đoạn phó tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang khó coi, ánh mắt dữ tợn nói:
- Có thể làm sao? Chỉ nghe theo mệnh trời, trốn đi, tách ra trốn, còn có một chút hi vọng sống.
Bạch!
Tinh lực cả người Đoạn Thiên Lang bộc phát, trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, về phía sơn mạch xa xa bạo vút đi.
Thạch Triển Tân là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, hiện tại đánh lén không được, Đoạn Thiên Lang cũng biết mình đã không đủ sức xoay chuyển đất trời, huống chi Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn, chỉ còn dư lại mấy phút công hiệu, hiện tại không trốn, chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết sao.
Đoạn Thiên Lang vừa đi, đám người Lãnh Vô Tẫn nhất thời há hốc mồm.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ phản ứng lại, từng cái từng cái hóa thành lưu quang, về phía bốn phương tám hướng bạo vút đi.
- Muốn chạy trốn, thoát được sao?
- Truy!
Cửu Trần xông lên trước, truy về phía Đoạn Thiên Lang, cùng lúc đó, Đông lão truy về phía Tà Sát, Dược lão truy về phía Chu Triển Luân.
Mục tiêu của Diệp Huyền, tự nhiên là Cuồng Chiến.
Năm người Thiên Luân hỏi dò Diệp Huyền:
- Huyền Diệp, có muốn chúng ta phái người giúp ngươi một hồi hay không.
Chương 968 Chiến cuộc kết thúc (2)
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Không cần, đối phó Cuồng Chiến, ta một cái là đủ, các ngươi đi bắt Lãnh Vô Tẫn đi.
- Tốt.
Đám người Thiên Luân không có nhiều lời, năm người hóa thành năm đạo lưu quang, trong nháy mắt truy về phía Lãnh Vô Tẫn.
Thánh Phỉ Thành nguyên bản Huyền Nguyên sôi trào, trong khoảnh khắc liền khôi phục yên tĩnh.
Lúc này dân chúng trong Thánh Phỉ Thành mới tĩnh lại, không ít võ giả bị uy thế khủng bố của đám người Cửu Trần ép quỳ rạp dưới đất, lúc này sắc mặt khó coi bò lên.
Đồng thời trong thành cũng vang lên tiếng kêu rên thống khổ liên tiếp, không ít võ giả bởi vì tới gần, bị xung kích lan đến, cả người vết thương đầy rẫy, vô cùng chật vật.
Trong đó thê thảm nhất, là võ giả bị huyết quang của Đoạn Thiên Lang ăn mòn, tất cả đều hóa thành nước mủ, cực kỳ tanh tưởi, trong đó có mấy cái không có chết, kéo nửa cái thân thể, thống khổ gào thét, vô cùng thê thảm.
Tất cả mọi người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
- Mụ nội nó, đây chính là Võ Vương đại chiến sao, thật con mẹ nó quá mạnh.
- Xác thực là đáng sợ, sinh thời, có thể nhìn thấy một trận đại chiến như vậy, thực sự là kinh thiên động địa.
Một đám võ giả, dồn dập nghị luận, cực kỳ kích động, cũng có một chút người lẫn nhau quan tâm an ủi.
- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Một tên võ giả nhìn phía đồng bọn của mình.
- Đương nhiên không có chuyện gì, vừa nãy ngươi không thấy, quả thực quá hiểm, Đoạn Thiên Lang bắn ra một vệt ánh sáng màu máu, ngay ở trên đầu ta nổ tung, cũng may Kim Cương thể của ta đã luyện đến tầng thứ hai, cảnh giới kim cương bất diệt, huyết quang kia bị đàn hồi trở lại, nổ chết một tên Võ Tôn, đáng tiếc y phục của ta bị ăn mòn ra một cái động, con bà nó, vũ bào này là ta bỏ ra năm mươi huyền tệ mua, đau lòng chết ta rồi.
Một tên Võ Sư mặt mày xám xịt, đau lòng nói.
- Hừ, ngươi như vậy tính là gì, vừa nãy Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu một quyền đánh hụt, quyền khí bay thẳng đến trên mặt ta, ngươi cũng biết, Phục Hổ quyền của ta đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, ta trung bình tấn một trát, triển khai hàm nghĩa chí cao của Phục Hổ quyền, trực tiếp đánh tan quyền khí, chỉ là trên tay phá chút da, hiện tại còn chảy máu.
Một đại hán khác rầm rì nói, một bộ dáng dấp cao thủ.
- Lấy hai người các ngươi cũng ở đây la ó? Bị người lan đến gần cũng không biết hoàn thủ, vừa nãy là Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang hạnh vận, không chọc tới ta, nếu không thì, ta đã sớm triển khai Đại Lực Kim Cương chưởng đánh ngã hai người bọn họ, ở Thánh Phỉ Thành ta diễu võ dương oai, cũng không nhìn trường hợp một chút.
Một nam tử gầy yếu xấu xí cười nhạo nói, một mặt xem thường.
Đúng lúc này, một đội thành vệ quân thân mặc áo giáp đi tới, đầu lĩnh căm ghét nhìn bọn họ một chút, lạnh lùng nói:
- Cút.
- Vâng, vâng!
Mấy người đang hưng phấn khoác lác, lập tức cúi đầu, ảo não rời khỏi, đầu cũng không dám ngẩn lên.
Lúc này, một tên thành vệ quân vội vội vàng vàng đi tới.
- Tìm được thành chủ đại nhân chưa?
- Bẩm thống lĩnh, không tìm được thành chủ đại nhân, không biết đi đâu.
Đại hán nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Không tìm được thì thôi, mọi người lên tinh thần cho ta, nhất định phải giữ gìn trật tự, có nghe hay không.
- Vâng.
Xèo, xèo!
Ngoài Thánh Phỉ Thành, Cuồng Chiến điên cuồng chạy trốn, cả người hắn máu me đầm đìa, trên mặt điên cuồng mà dữ tợn.
Mà sau lưng hắn, Diệp Huyền triển khai Lăng Hư Chi Vũ, như giòi trong xương, chết cắn không tha.
- Đáng chết, đáng chết, tốc độ của tiểu tử này làm sao sẽ nhanh như thế, Kim Quang Độn của ta lại không thể bỏ qua hắn, đáng ghét.
Cả người Cuồng Chiến ánh vàng lấp loé, không ngừng bộc phát tinh huyết, nhưng trước sau không cách nào thoát ly Diệp Huyền lần theo.
Hô!
Rốt cục, hắn rơi ở trên một gò núi, oán độc nhìn Diệp Huyền, bởi vì hắn biết, tiếp tục truy đuổi như thế, khí huyết của hắn rất nhanh sẽ biến mất hầu như không còn, đến thời điểm đó ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Diệp Huyền rơi vào trước người Cuồng Chiến, lạnh lùng nói:
- Không trốn nữa sao?
Cuồng Chiến ánh mắt hung ác:
- Chuyện gì cũng từ từ, Huyền Diệp, ta thừa nhận...
Vù!
Hắn còn không nói hết lời, trong hai con ngươi của Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hai ánh sáng vô hình, Huyễn Cấm Chi Nhãn lặng yên triển khai, con ngươi của Cuồng Chiến nhất thời ngẩn ngơ.
Thừa dịp trong nháy mắt này, Độc Tài Chi Kiếm bổ vào hai tay cùng hai chân của Cuồng Chiến, đánh nát tứ chi, cốt cách màu trắng lẫn vào huyết nhục, quăng tung một chỗ.
- A, ngươi...
Lúc này Cuồng Chiến mới thanh tỉnh lại, thống khổ kịch liệt khiến cho vẻ mặt của hắn vặn vẹo lên.
Hắn vạn lần không ngờ, Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, căn bản không hề có một chút dấu hiệu.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta có thể nghe ngươi muốn nói gì rồi.
- Đáng chết.
Cuồng Chiến tức giận đến phun ra một ngụm máu, ở Thánh Phỉ Thành chiến đấu, để Cuồng Chiến rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của Diệp Huyền, vì lẽ đó vừa nãy hắn chỉ muốn dời đi Diệp Huyền chú ý, tìm cơ hội ra một kích tất sát, ai biết Diệp Huyền giảo hoạt như vậy, trước một bước động thủ, để kế hoạch của hắn triệt để tan vỡ.
Sớm biết như vậy, vừa nãy hắn liền nên động thủ, chí ít còn có một tia hi vọng, mà hiện tại, trong lòng hắn có chỉ là hối hận.
Biết mình trốn không thoát, Cuồng Chiến dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ngươi trước tiên chớ đắc ý, đắc tội Huyền Cơ Tông, ngươi chắc chắn phải chết, Lam Quang học viện căn bản không bảo vệ được ngươi.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, vốn chuẩn bị lập tức hạ sát thủ hắn, không khỏi hoãn lại, cười lạnh nói:
- Thật không? Huyền Cơ Tông ngươi, chỉ là một trong mấy thế lực hàng đầu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, nhiều nhất cùng Lam Quang học viện tương đương mà thôi, có cái gì có thể ngông cuồng như thế.
- Ha ha ha.
Cuồng Chiến cười to, tiếng cười ngông cuồng, ánh mắt oán độc:
- Lam Quang học viện, Lam Quang học viện tính là thứ gì, không bao lâu nữa, Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đến thời điểm đó, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Há, vậy ta ngược lại muốn nghe một chút, Huyền Cơ Tông làm sao để Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Ha ha ha, ngươi muốn lừa ta? Vô dụng, có bản lĩnh ngươi liền giết ta, ngược lại cuối cùng ngươi cũng không sống nổi, ha ha ha.
Cuồng Chiến cười to, giữa hai lông mày mang theo vẻ dữ tợn, chỉ là ánh mắt của hắn, lại chắc chắc không ngớt, căn bản không giống như ăn nói linh tinh.
Chương 969 Võ Hồn tự bạo
Diệp Huyền chau mày, Huyền Cơ Tông, chỉ là cùng Lam Quang học viện tương đương, luận tiếng tăm, Lam Quang học viện thậm chí mạnh hơn một điểm, sao Cuồng Chiến này tự tin như thế, Huyền Cơ Tông nhất định sẽ thắng lợi?
Trong lòng hơi động, Diệp Huyền híp mắt nói:
- Câu nói này, ta nghe nhiều rồi, lúc trước Cuồng Phong kia chết, cũng đã nói lời nói tương tự, nhưng hiện tại, ta vẫn sống rất tốt, mà Cuồng Phong kia, đã sớm hài cốt không còn, nha, nói không chắc Cuồng Phong kia đã trở thành đồ ăn cho yêu thú nào đó, hóa thành một đống phân a.
Cuồng Chiến đột nhiên kích động lên, điên cuồng chuyển động thân thể, con ngươi đỏ đậm.
- A, đáng ghét, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
- Ta nghĩ ngươi là không có cơ hội này, nếu như ngươi không muốn cùng con trai của ngươi kết cục giống nhau, ta kiến nghị ngươi, tốt nhất phối hợp một chút.
Cuồng Chiến phun ra một ngụm nước miếng:
- Ta nhổ vào, muốn ta phối hợp? Nằm mơ.
Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh nói:
- Xem ra không cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, ngươi là sẽ không nói.
Hô!
Trong mi tâm bắn ra một luồng hỏa diễm hư vô, hỏa diễm bao phủ Cuồng Chiến lại, bắt đầu thiêu đốt thân thể của hắn.
Đầu tiên hòa tan, là áo giáp trên người Cuồng Chiến, trận văn phía trên ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, căn bản không có chút sức chống cực, trong nháy mắt liền nhũn ra, từ từ hóa thành chất lỏng.
Mà Huyền Nguyên cấp bảy của Cuồng Chiến, tương tự không có một chút năng lực chống đỡ nào.
- Chuyện này...
Trong ánh mắt của Cuồng Chiến lộ ra một tia kinh sợ, kinh hãi nói:
- Ngọn lửa này của ngươi, Thiên Hỏa, đây là Thiên Hỏa.
Tự mình thể nghiệm đến Vô Tận Dung Hỏa, Cuồng Chiến rốt cục nhìn ra Diệp Huyền triển khai, dĩ nhiên là Thiên Hỏa trong truyền thuyết.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Không sai, uy lực của Thiên Hỏa, tin tưởng ngươi rất rõ ràng, nếu như ngươi không nói ra một vài thứ, ta không ngại đưa đốt ngươi thành than cốc.
- A, ngươi cái ma quỷ này, súc sinh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Cuồng Chiến thống khổ gào thét, ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, thân thể của hắn bắt đầu hòa tan.
Chỉ là hắn trước sau cắn chặt hàm răng, nửa câu không nói.
Con ngươi của Diệp Huyền lạnh lẽo, hắn không phải một kẻ tàn nhẫn, thế nhưng hắn biết rõ, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình, cử động của Huyền Cơ Tông, quá mức quỷ dị, hắn nhất định phải biết đối phương đến cùng muốn làm gì.
Vô Tận Dung Hỏa không ngừng thiêu đốt, bên ngoài thân Cuồng Chiến đã bắt đầu tiêu hóa.
Cuồng Chiến rốt cục không chịu đựng được, gào thét nói:
- Ta nói, ta nói.
Diệp Huyền thu hồi Vô Tận Dung Hỏa, lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta nói...
Trong mắt Cuồng Chiến đột nhiên lướt qua một tia dị mang, trên đỉnh đầu, Võ Hồn trong nháy mắt xuất hiện, Lục Đạo tinh hoàn lẫn nhau vờn quanh, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố, từ trên người Võ Hồn kịch liệt lan tràn ra.
Diệp Huyền biến sắc, Cuồng Chiến đây là muốn tự bạo Võ Hồn.
- Ha ha ha, chết đi.
Cuồng Chiến dữ tợn cười to, Lục Tinh Võ Hồn, kịch liệt bành trướng, chỉ lát nữa là sẽ nổ tung.
- Phong cho ta!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, trong tay không ngừng đánh ra từng đạo từng đạo hồn quyết, đi vào trong Võ Hồn của Cuồng Chiến, đồng thời một luồng hồn lực vô hình, bao phủ lại vùng thế giới này.
Võ Hồn của Cuồng Chiến sắp nổ tung, vì đó mà ngừng lại.
- Ngươi dĩ nhiên...
Cuồng Chiến cả kinh, không ngờ Diệp Huyền ngay cả Võ Hồn của mình tự bạo cũng có thể ngăn cản, ánh mắt của hắn điên cuồng nói:
- Vô dụng, ta muốn tự bạo Võ Hồn, ai cũng ngăn không được.
Hồn lực kịch liệt gợn sóng, Lục Tinh Võ Hồn thật vất vả bị ngăn lại, lần thứ hai bạo động lên.
- Thật không?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, một bóng người hư vô ở trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện, chính là Thôn Phệ Võ Hồn, bốn đạo tinh hoàn lóng lánh, sức hút mạnh mẽ bỗng dưng sinh ra, bắt đầu nuốt chửng Võ Hồn của Cuồng Chiến.
Cuồng Chiến lập tức cảm giác được, Võ Hồn của hắn đang bị nuốt chửng, theo lực lượng Võ Hồn trôi qua, đã không cách nào tự bạo.
- Đây là món đồ quỷ quái gì?
Ánh mắt của hắn kinh hãi, dại ra nhìn Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, cả kinh nói:
- Võ Hồn, song Võ Hồn, ngươi lại là song Võ Hồn.
Cuồng Chiến hầu như không thể tin được con mắt của mình, Thiên Hỏa, song Võ Hồn, tên này đến tột cùng là biến thái nơi nào đến?
Hô!
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Lục Tinh Võ Hồn của Cuồng Chiến liền bị Diệp Huyền nuốt chửng không còn một mống, một loại cảm giác thoải mái từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra.
Mắt trần có thể thấy, khí tức trên người Thôn Phệ Võ Hồn càng thêm ngưng tụ, đồng thời bóng mờ cũng càng thêm rõ ràng.
Thu hồi Thôn Phệ Võ Hồn, Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, cùng nhau lấy ra đi.
Cuồng Chiến sợ hãi nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi đến cùng là ai?
Thiên Hỏa, song Võ Hồn, đây căn bản không phải thiên tài mà Mộng Cảnh Bình Nguyên có thể bồi dưỡng được.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hiện tại ngươi cảm thấy, Huyền Cơ Tông còn có thể giết ta sao?
- Như thế thì lại làm sao?
Cuồng Chiến thu lại khiếp sợ trên mặt, oán độc nói:
- Ta thừa nhận, ngươi để lão phu giật mình, lão phu không thể giết chết ngươi, không oan, có điều, luôn có người có thể giết chết ngươi, chờ một ngày tử vong đến kia, ngươi sẽ hối hận, hối hận đắc tội Huyền Cơ Tông ta, ha ha ha.
Tiếng cười của Cuồng Chiến như ma quỷ, cực kỳ thê thảm.
Ầm!
Trong tiếng cười, thân thể Cuồng Chiến ầm ầm nổ tung lên, đả kích cường liệt bao phủ ra, nham thạch, cây cối xung quanh tất cả đều nát tan, hóa thành bột mịn.
Thân thể Diệp Huyền cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn gian nan ổn định thân hình, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, sắc mặt khó coi nói:
- Đáng chết, dĩ nhiên tự bạo.
Hắn vốn còn muốn từ trong miệng Cuồng Chiến tìm được một ít tin tức, ai biết, tên này dĩ nhiên tình nguyện tự bạo huyền hải, cũng không muốn nói ra bất luận cái gì.
Đương nhiên, coi như Cuồng Chiến không tự bạo, Diệp Huyền cũng sẽ không để cho hắn sống tiếp.
Trong núi rừng, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Võ Hồn tự bạo, huyền hải tự bạo, đều cần bí pháp đi xúc động, mà những bí pháp này, thông thường không phải tông môn phổ thông có thể có được.
Còn có Bạo Huyết Hóa Ma Đan kia, đều tỏ rõ, Huyền Cơ Tông không phải bình thường.
- Không biết đám người Đông lão như thế nào.
Diệp Huyền lắc đầu, phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền ở địa điểm mọi người ước định hội hợp.
Năm người Thiên Luân đã chờ đợi ở kia, bên cạnh bọn hắn, Lãnh Vô Tẫn hôn mê, cả người bị huyền liên khóa chặt.
Chương 970 Bình nguyên chấn động (1)
Thấy rõ Diệp Huyền, đám người Thiên Luân dồn dập tiến lên, dò hỏi:
- Huyền Diệp, Cuồng Chiến đâu?
- Chết rồi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái:
- Hắn tự bạo.
Đám người Thiên Luân giật mình.
- Tự bạo, Cuồng Chiến kia có cốt khí như vậy?
Có thể thành cường giả Võ Vương, tất cả đều là người tài ba trong võ giả, muốn đi tới Võ Vương, hoàn toàn là liếm máu trên lưỡi đao, trải qua vô số sinh tử.
Bình thường nhóm cường giả này, rất ít sẽ tự bạo, dù sao sống sót, mới có hi vọng.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền cười cợt, có điều hắn rõ ràng, sở dĩ Cuồng Chiến tự bạo, hoàn toàn là bởi vì biết ở trên tay mình, hắn tuyệt đối sẽ không tồn tại, cho nên mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, nỗ lực thương tổn mình, thậm chí kéo mình xuống nước.
Xèo!
Không lâu lắm, Đông lão cũng quay về, trong tay hắn mang theo Tà Sát, Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này, giờ khắc này hai tay mất hết, cả người máu me đầm đìa, huyền hải trong cơ thể cũng bị triệt để phong ấn, vận dụng không được chút Huyền Nguyên nào.
Ở tình huống như vậy, khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn, cả người tràn ngập tà khí, cười gằn nói:
- Gia hỏa Lam Quang học viện, các ngươi bắt ta về, lại không giết ta, là muốn làm gì? Hê hê kiệt, lẽ nào là muốn từ trong miệng ta được tin tức gì? Hay là nói bắt ta uy hiếp Huyền Cơ Tông? Hê hê kiệt.
Con ngươi hắn chuyển động, quỷ dị lạnh lẽo.
Khi biết tin tức Cuồng Chiến tự bạo, Tà Sát gằn giọng nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Huyền khàn giọng nói:
- Cuồng Chiến lão thất phu này, lại lựa chọn tự bạo, lẽ nào hắn không biết chết tử tế không bằng sống sót sao, hay là nói, hắn biết một số bí mật, bị diệt khẩu?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Nói nhảm một câu nữa, ta sẽ để ngươi hối hận vì có mồm.
Xèo.
Lại một vệt sáng lướt tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Dược lão, nhưng bên cạnh hắn không có một bóng người, Chu Triển Luân cũng không có.
- Dược lão, ngươi không sao chứ?
- Chu Triển Luân kia đâu?
Mọi người dồn dập dò hỏi.
Dược lão sắc mặt tái xanh nói:
- Bị hắn chạy trốn.
Chạy trốn?
Mọi người có chút ngạc nhiên, mọi người phân tán lần theo, đều là phân tích qua thực lực lẫn nhau, lấy thực lực của Dược lão, tựa hồ không nên bị Chu Triển Luân chạy thoát a.
Dược lão ngưng tiếng nói:
- Thời điểmtTa cùng Chu Triển Luân chiến đấu, đột nhiên bốc lên một Võ Vương khác, người này liên thủ với Chu Triển Luân, lão phu chỉ có thể lực ép, thời khắc sống còn, Chu Triển Luân bỏ qua Khôi Địa Thú, đổi lấy cơ hội cho bọn họ chạy trốn, chờ ta đánh giết Khôi Địa Thú, đã không tìm được tung tích của đám người Chu Triển Luân.
Trong lòng mọi người cả kinh, Chu Triển Luân lại bị người cứu? Vậy Cửu Trần cung phụng sẽ không sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?
Nội tâm mọi người đều thấp thỏm.
May mà chính là, chỉ trong chốc lát, Cửu Trần cung phụng trở lại vị trí mọi người ước định.
Ở bên cạnh hắn, Đoạn Thiên Lang cả người máu me đầm đìa, uể oải suy sụp, rơi vào trong hôn mê.
Khí tức trên người hắn chập trùng bất định, huyền mạch trong cơ thể nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều chịu đến tổn thương rất lớn, cả người đã suy yếu đến đáy cốc.
- Cửu Trần cung phụng, ngươi thành công?
Bọn người Đông lão kinh hỉ, đám người Lãnh Vô Tẫn, mặc dù là Thái Thượng trưởng lão trong Huyền Cơ Tông, nhưng dù sao không phải nhân vật hạch tâm nhất.
Mà Đoạn Thiên Lang liền không giống, thân là Huyền Cơ Tông phó tông chủ, Võ Vương tầng ba, có thể tính là cao tầng chân chính của Huyền Cơ Tông, nắm lấy hắn, so với nắm lấy mười cái Lãnh Vô Tẫn còn hữu dụng.
Cửu Trần cười nhạt nói:
- Đoạn Thiên Lang này dùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan, tác dụng phụ quá lớn, dược hiệu vừa hết, căn bản không cần lão phu động thủ, người này liền thực lực tận phế, hôn mê bất tỉnh, vì không cho hắn vẫn lạc, còn lãng phí một viên đan dược của lão phu, mấy người các ngươi thế nào?
Dứt lời, Cửu Trần nhìn về phía đám người Diệp Huyền.
Sau khi nghe nói Cuồng Chiến tự bạo, sắc mặt Cửu Trần không có thay đổi gì, nhưng chờ hắn nghe được Chu Triển Luân lại bị người cứu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.
Hắn lạnh lùng nói:
- Dược lão, ngươi có nhìn ra, cứu hắn đến tột cùng là người nào không?
Dược lão lắc đầu:
- Người này trên mặt đeo mặt nạ, huyền thức căn bản không có cách thẩm thấu, hơn nữa công pháp trên người cũng hết sức đặc thù, không nhìn ra là người phương nào.
- Đeo mặt nạ?
Cửu Trần nhíu mày:
- Lẽ nào là người của Minh Nguyệt đế quốc?
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Bất kể là ai, chúng ta rời khỏi nơi này đã, lúc trước gây ra gợn sóng quá to lớn, ta xem không bao lâu nữa, sẽ có cường giả chạy tới, hiện tại tình trạng của chúng ta đều không ở đỉnh cao, đừng xảy ra cái gì bất ngờ mới tốt.
Ngay sau đó, đám người Cửu Trần ngồi lên Luyện Kim Phi Chu, cũng không kịp nghĩ lãng phí huyền thạch, toàn lực thôi thúc Luyện Kim Phi Chu, bằng tốc độ kinh người quay về Lam Quang học viện.
Giờ khắc này.
Ở trong núi rừng cách đám người Cửu Trần hơn ngàn dặm.
Thở phì phò!
Hai đạo lưu quang trong nháy mắt rơi xuống.
Đầu lĩnh chính là Chu Triển Luân, hắn biểu hiện phẫn nộ, ánh mắt đỏ như máu, gầm hét lên:
- Lam Quang học viện chết tiệt, lão phu nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng Khôi Địa Thú, dĩ nhiên liền chết như thế.
Khôi Địa Thú kia, tuy vẻn vẹn là cấp sáu đỉnh cao, nhưng nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc Võ Vương, đồng thời còn nắm giữ huyết thống viễn cổ, những năm này theo Chu Triển Luân, lập xuống chiến công hiển hách, ai biết lại ở chỗ này ngã xuống, để Chu Triển Luân tâm thương yêu không dứt.
Một Võ Vương khác mang theo mặt nạ đạm mạc nói:
- Triển Luân huynh, đừng ở chỗ này đau lòng, ngươi có thể bảo vệ một mạng, đã xem như phúc lớn mệnh lớn rồi.
Hắn cởi mặt nạ xuống, dĩ nhiên là Thánh Phỉ Thành Chu Kinh Nghĩa thành chủ.
Chu Triển Luân liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Chu Kinh Nghĩa, mấy người chúng ta ẩn giấu ở Thánh Phỉ Thành các ngươi, chưa từng có lộ diện qua, ngoại trừ tông chủ, vị trí của ta bất luận người nào cũng không biết, Lam Quang học viện kia là làm sao biết được chúng ta ở Thánh Phỉ Thành?
Tuy Chu Triển Luân không có nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hiển nhiên là hoài nghi vị trí của mình tiết lộ, cùng Chu Kinh Nghĩa có quan hệ.
Chu Kinh Nghĩa biến sắc, lạnh giọng nói:
- Chu Triển Luân, rắm có thể loạn thả, nhưng lời không thể nói loạn, không phải lão phu, vừa nãy ngươi đã bị người Lam Quang học viện bắt được, lại còn hoài nghi ta. Nếu như vậy, vậy hiện tại ngươi liền đi đi, có điều nếu bị người của Lam Quang học viện bắt, cái kia cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Một bên Dược Thành cũng cười nói:
- Diệp thiếu, không nghĩ tới ngươi và ta ở trong học viện, vì lần hành động này, chuyên môn luyện chế ra Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa vẫn đúng là có đất dụng võ, nếu như không phải Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa này, đúng là bị Đoạn Thiên Lang chiếm cứ thượng phong.
Dược Thành hưng phấn nói, đồng thời đối với Diệp Huyền nháy mắt một cái.
Thân là Luyện Dược Sư, hắn là một cái duy nhất, ngay lập tức liền nhìn ra Diệp Huyền triển khai chính là Thiên Hỏa, hắn rõ ràng giá trị của Thiên Hỏa, ngay lập tức biên ra một lý do, dời đi mọi người suy đoán.
- Nguyên lai ngọn lửa này chính là Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa trong truyền thuyết?
Quả nhiên rất nhiều Luyện Dược Sư trong Thánh Phỉ Thành, khi nghe được Dược Thành nói, tất cả đều bừng tỉnh.
Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa, là một loại hỏa diễm hết sức đặc thù, ngọn lửa này, là Luyện Dược Sư cấp bảy trở lên, hòa Huyền Hỏa vào nhiều loại vật liệu quý hiếm, cuối cùng hình thành một loại hỏa diễm.
Khả năng tăng lên lực công kích, lực phá hoại cực lớn, thường thường dùng ở trong chiến đấu của Luyện Dược Sư, ở trong Luyện Dược giới truyền lưu rất rộng, chỉ là người có thể luyện chế, lại cực kỳ ít ỏi.
Nếu như là Kỳ Tâm Hư Nguyên Hỏa, nói không chắc thật có chức năng này.
Diệp Huyền cũng rõ ràng ý tứ của Dược lão, liền cười nói.
- Này vốn là cử chỉ vô ý của chúng ta, không nghĩ tới dĩ nhiên đưa đến kỳ hiệu, xem ra ông trời cũng đứng bên chúng ta a.
Trải qua một phen dằn vặt, Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang cũng vội vàng dành thời gian chữa trị thương thế.
Vẻn vẹn chỉ chốc lát sau, Cửu Trần liền lao ra.
Rầm rầm rầm!
Hắn liều lĩnh ra tay, cùng Đoạn Thiên Lang lần thứ hai chiến thành một đoàn.
Sau khi trọng thương, thực lực của Đoạn Thiên Lang yếu đi rất nhiều, song phương dĩ nhiên đến cái thế lực ngang nhau.
Dù chỉ là hoà nhau, nhưng trên mặt Cửu Trần lại mừng như điên, cả người chiến ý sôi trào, cười nhạo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại ngươi còn có tài năng gì không.
Đoạn Thiên Lang dùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan, chỉ có nửa canh giờ, chỉ cần tiếp tục chiến đấu tiếp, cuối cùng thua trận, chính là Đoạn Thiên Lang.
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang biến ảo không ngừng, trong lòng thầm hận không ngớt, nếu như không phải hỏa diễm của Diệp Huyền phá tan huyết quang của hắn, hắn sao lại bị thương.
- Hừ, Cửu Trần, ngươi đừng vội tùy tiện, không giết được ngươi, lẽ nào ta ngay cả bọn họ cũng giết không được sao?
Con ngươi của Đoạn Thiên Lang đảo một vòng, trong con ngươi đột nhiên lướt qua một tia ánh sáng tối nghĩa, đối mặt Cửu Trần công kích, dĩ nhiên không chống đối, mà khống chế Hậu Thổ Ấn, đột nhiên đánh về phía đám người Diệp Huyền.
- Lão phu trước tiên giết những người đó, lại trở lại cùng ngươi tranh tài.
- Không tốt.
Cửu Trần thấy vậy, giật nảy cả mình, nếu như hắn tiếp tục ra tay, xác thực có thể lần thứ hai trọng thương Đoạn Thiên Lang, nhưng đám người Diệp Huyền, căn bản chống không được Đoạn Thiên Lang, đến thời điểm đó tất sẽ ngã xuống.
Kết quả như thế, không phải Cửu Trần có thể chịu đựng.
Trong nguy cấp, Cửu Trần liền lao đi cứu viện đám người Diệp Huyền.
Ầm!
Thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn rốt cục chạy tới, chủy thủ trong tay mạnh mẽ gánh vác lấy đại ấn.
- Các ngươi trước tiên lui ra.
Cửu Trần nhìn đám người Diệp Huyền lớn tiếng quát lên.
Chỉ cần đám người Diệp Huyền tản ra, hắn có thừa biện pháp dây dưa đến chết đám người Đoạn Thiên Lang.
- Vâng.
Đám người Thiên Luân liền dồn dập tản ra.
Nhưng vào lúc này...
Từ trong đám người, đột nhiên bắn mạnh ra một ánh đao sáng như tuyết, một bóng người giống như quỷ mỵ, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Cửu Trần, chiến đao trong tay như lưỡi hái tử thần, phút chốc bổ về phía đầu lâu của Cửu Trần.
- Chết đi!
Giờ khắc này Cửu Trần đang đem hết toàn lực chống đối Đoạn Thiên Lang tiến công, đối mặt chiến đao ở sau lưng, căn bản không có một chút lực lượng chống đối nào.
- Không tốt.
- Cẩn thận!
- Thạch Triển Tân, ngươi làm gì?
Thanh âm kinh nộ liên tiếp vang lên, mọi người tức giận nhìn đạo nhân ảnh giữa bầu trời kia, dĩ nhiên là Thạch Triển Tân trong bảy tên học viên của Lam Quang học viện.
Tất cả mọi người đều không ngờ, ở lúc mấu chốt này, Thạch Triển Tân sẽ đột nhiên động thủ với Cửu Trần.
- Ha ha ha, chết đi cho ta.
Ở trong nháy mắt Thạch Triển Tân động thủ, Đoạn Thiên Lang đột nhiên điên cuồng cười to, đồng thời đột nhiên thôi thúc Hậu Thổ Ấn, lực lượng kinh khủng mạnh mẽ trấn áp vào trong cơ thể Cửu Trần, để Cửu Trần căn bản không có cách phân tâm.
Chỉ cần Cửu Trần dám phân thần chống đối Thạch Triển Tân tiến công, nhất định sẽ bị Hậu Thổ Ấn đè chết, mà hắn cật lực chống lại Hậu Thổ Ấn, Thạch Triển Tân tiến công, cũng có thể làm hắn thân tử đạo tiêu.
Trong lúc nhất thời, Cửu Trần rơi vào một hoàn cảnh hẳn phải chết.
Ở dưới mọi người kinh nộ, chiến đao của Thạch Triển Tân ầm ầm hạ xuống, trong ánh mắt của hắn, mang theo vẻ điên cuồng.
Không có ai biết, hắn giống như Lữ Phong, kỳ thực cũng là đệ tử của Huyền Cơ Tông.
So với Lữ Phong kiêu căng, Thạch Triển Tân ở trong học viện, vẫn rất biết điều, hắn cùng Lữ Phong trong lúc đó, cũng rất ít có giao lưu, thậm chí lẫn nhau trong lúc đó, còn có xung đột nho nhỏ.
Bởi vậy, sau khi Huyền Cơ Tông cùng Lam Quang học viện bạo phát xung đột, Thạch Triển Tân ngay lập tức trở thành một kẻ nội ứng trong nội viện.
Dựa theo tông môn giao cho nhiệm vụ, cần hắn ẩn núp xuống, đồng thời thu được tín nhiệm của Lam Quang học viện.
Vì đạt đến mục đích này, lúc trước Lam Quang học viện đối với Huyền Cơ Tông càn quét, hắn xuất lực rất lớn, thời điểm quét dọn trú điểm của Huyền Cơ Tông, cũng không chút lưu tình.
Những cử động này của hắn, rốt cục để hắn thu được đám người Thiên Luân tin tưởng, trở thành một thành viên của bọn họ, đồng thời được cơ hội tham dự lần hành động này.
Vốn là, nếu như đám người Đoạn Thiên Lang có thể đào tẩu, Thạch Triển Tân là sẽ không bại lộ mình, thế nhưng mắt thấy Đoạn phó tông chủ đối mặt nguy hiểm, hắn rốt cục động.
Thạch Triển Tân rất rõ ràng, trong mọi người Lam Quang học viện, lấy Cửu Trần dẫn đầu, chỉ cần đánh giết Cửu Trần, đám người Đông lão Dược lão căn bản không đủ thành sự, ở dưới thực lực của Đoạn phó tông chủ, căn bản không có sức lực chống đỡ.
Thời khắc này, Thạch Triển Tân bùng nổ ra lực lượng đáng sợ nhất của mình, tương đương với Võ Vương tầng một đỉnh cao, ầm ầm chém về phía đầu lâu của Cửu Trần.
Giữa bầu trời, tất cả mọi người đều nín hơi, tình cảnh này quá đột nhiên, đột nhiên đến mọi người căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến đao của Thạch Triển Tân bổ xuống.
Chương 967 Chiến cuộc kết thúc (1)
Keng!
Ngay trong nháy mắt chiến đao của Thạch Triển Tân sắp bổ trúng đầu lâu của Cửu Trần, một tiếng nổ đùng đoàng lanh lảnh, đột nhiên vang vọng đất trời, không biết chuyện gì, một trọng kiếm màu đen, lặng yên xuất hiện ở trước chiến đao, ngăn cản một đòn trí mạng của Thạch Triển Tân.
- Ha ha, ẩn giấu lâu như vậy, rốt cục không nhịn được sao? Ta chờ ngươi rất lâu rồi.
Thanh âm đạm mạc vang lên, Diệp Huyền đứng ngạo nghễ ở bên cạnh Cửu Trần, khóe miệng mang theo nụ cười.
- Ngươi, Huyền Diệp... Ngươi làm sao...
Trên mặt Thạch Triển Tân lộ ra kinh sợ, nhưng chợt chiến đao trong tay hắn lần thứ hai lướt lên, ánh đao lít nha lít nhít, điên cuồng bao phủ lại toàn thân Cửu Trần.
Diệp Huyền xì cười một tiếng:
- Ở trước mặt ta, cũng muốn động thủ?
Độc Tài Chi Kiếm đột nhiên biến mất, tiếng leng keng leng keng vang lên, bất luận Thạch Triển Tân làm sao tiến công, đều bị hắn trong nháy mắt ngăn lại.
- Tránh cho ta.
Cùng lúc đó Cửu Trần nộ quát một tiếng, đánh bay Hậu Thổ ấn của Đoạn Thiên Lang ra ngoài.
Ầm!
Một áp lực đáng sợ bao phủ Thạch Triển Tân lại, Cửu Trần lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giống như hàn đao.
- Ta...
Thạch Triển Tân muốn nói gì, liền bị Cửu Trần một quyền đánh vào ngực, như bao tải quăng bay ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Ánh mắt Cửu Trần hung ác, mang theo thương tiếc, lạnh giọng nói:
- Vừa nãy Huyền Diệp nói cho ta, trong chúng ta có một tên phản đồ, ta còn chưa tin, Thạch Triển Tân, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân cũng sắc mặt tái xanh, thương tiếc nhìn Thạch Triển Tân.
- Thạch Triển Tân, ta thật không nghĩ tới, ngươi sẽ là kẻ phản bội.
- Tại sao, ngươi quá để ta thất vọng rồi.
Đám người Thiên Luân nhìn đồng bọn đã từng cùng mình phấn đấu, trong con ngươi toát ra một tia đau đớn, nhưng sau đó, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên lạnh lùng.
Thạch Triển Tân bị Cửu Trần đánh một đòn, nổ đến huyền mạch trong cơ thể nát tan, gân cốt bẻ gẫy, lục phủ ngũ tạng đều phá nát, đầy mặt máu tươi, giống như ma quỷ.
Trên mặt hắn mang theo không cam lòng, cười to lên, thanh âm dữ tợn nói:
- Ta vốn là đệ tử của Huyền Cơ Tông, tại sao nói kẻ phản bội? Chỉ là ta rất hiếu kì, Huyền Diệp, ngươi là làm sao nhìn ra được ta là đệ tử Huyền Cơ Tông?
Hắn không hiểu, hắn ở trong viện vẫn ẩn núp vô cùng tốt, ngay cả đám người Thiên Luân cũng không thể nhìn ra hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông, Diệp Huyền cùng hắn căn bản không tiếp xúc qua vài lần, làm sao biết hắn là đệ tử Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Ngươi cho rằng ngươi ẩn giấu rất tốt sao? Vừa nãy ta triển khai Khốn Thiên trận, nhốt lại đám người Đoạn Thiên Lang, đại trận đột nhiên ba động một chút, nứt ra một khe hở, suýt chút nữa để đám người Đoạn Thiên Lang có cơ hội chạy trốn. Khốn Thiên trận là ta luyện chế, trong đó bất kỳ một chỗ nào, ta đều có thể dễ dàng nhận biết được, sở dĩ nứt ra khe hở, là bởi vì ngươi nắm giữ trận bàn, xuất hiện một tia lực lượng quấy rầy, vào lúc ấy, ta liền hoài nghi ngươi.
Thạch Triển Tân cười khổ một cái nói:
- Hóa ra là như vậy? Đây chính là ta lộ ra kẽ hở sao?
Trong lòng hắn cay đắng, sớm biết như vậy, trước hắn liền không ở trên trận bàn giở trò, cuối cùng dẫn đến Đoạn phó tông chủ không thể rời đi, trái lại chính hắn bạo lộ.
Diệp Huyền tựa hồ biết ý nghĩ của Thạch Triển Tân, cười lạnh nói:
- Kỳ thực coi như ngươi không ở trên trận bàn bại lộ, vừa nãy ngươi cũng giết không được Cửu Trần, sau sự tình Lữ Phong, kỳ thực ta đã sớm hoài nghi trong chúng ta còn có đệ tử Huyền Cơ Tông, nếu ngươi có thể đánh lén thành công, đó mới gọi buồn cười.
- Ngươi đã sớm hoài nghi chúng ta?
Thạch Triển Tân hơi run run, lẩm bẩm nói:
- Vậy ngươi còn giao trận bàn cho chúng ta khống chế, lẽ nào không sợ chúng ta thả đám người Đoạn phó tông chủ chạy?
Diệp Huyền giễu cợt nói:
- Đã quên nói cho ngươi, Khốn Thiên trận bình thường, kỳ thực chỉ cần sáu trận bàn liền có thể khởi động, hơn nữa trong đó mấu chốt nhất, là trận bàn trong tay Cửu Trần cung phụng, Dược lão cùng Đông lão, bởi vì chỉ có Huyền Nguyên của bọn họ, mới có thể hoàn toàn kích hoạt uy lực của Khốn Thiên trận, trận bàn còn lại, đều là có cũng được mà không có cũng không sao, đừng nói một mình ngươi phá hoại, dù lại thêm hai cái, đám người Đoạn Thiên Lang cũng chạy không thoát. Cho nên ta chế tác mười trận bàn, chính là muốn nhìn một chút, trong này còn có quỷ hay không, không nghĩ tới, ngươi lại thật mắc câu.
Diệp Huyền nói, giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào bên tai Thạch Triển Tân.
Trong lòng hắn cay đắng, nguyên lai mình vừa nãy khống chế trận bàn, vốn không quá quan trọng, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mình lại một mực còn ngốc như vậy bại lộ mình.
Mà đám người Dược lão thì trợn mắt ngoác mồm nhìn Diệp Huyền, này vẫn là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi sao? Quả thực so với bọn họ còn gian trá hơn a, chí ít vừa nãy bọn họ căn bản không có hoài nghi đến, trong này sẽ có đệ tử của Huyền Cơ Tông.
- Ta bị bại không oan.
Thạch Triển Tân cười khổ một tiếng, sức sống trong cơ thể không ngừng trôi qua, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cuối cùng, thân thể của hắn vô lực ngã xuống, triệt để mất đi sinh cơ.
Cửu Trần lạnh lẽo nói:
- Đoạn Thiên Lang, hiện tại đến phiên các ngươi.
Vèo vèo vèo!
Từng đạo từng đạo lưu quang, cấp tốc lao về phía năm người Đoạn Thiên Lang.
Chu Triển Luân lo lắng nói:
- Đoạn phó tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang khó coi, ánh mắt dữ tợn nói:
- Có thể làm sao? Chỉ nghe theo mệnh trời, trốn đi, tách ra trốn, còn có một chút hi vọng sống.
Bạch!
Tinh lực cả người Đoạn Thiên Lang bộc phát, trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, về phía sơn mạch xa xa bạo vút đi.
Thạch Triển Tân là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, hiện tại đánh lén không được, Đoạn Thiên Lang cũng biết mình đã không đủ sức xoay chuyển đất trời, huống chi Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn, chỉ còn dư lại mấy phút công hiệu, hiện tại không trốn, chẳng lẽ còn lưu lại chờ chết sao.
Đoạn Thiên Lang vừa đi, đám người Lãnh Vô Tẫn nhất thời há hốc mồm.
Sau đó trong nháy mắt bọn họ phản ứng lại, từng cái từng cái hóa thành lưu quang, về phía bốn phương tám hướng bạo vút đi.
- Muốn chạy trốn, thoát được sao?
- Truy!
Cửu Trần xông lên trước, truy về phía Đoạn Thiên Lang, cùng lúc đó, Đông lão truy về phía Tà Sát, Dược lão truy về phía Chu Triển Luân.
Mục tiêu của Diệp Huyền, tự nhiên là Cuồng Chiến.
Năm người Thiên Luân hỏi dò Diệp Huyền:
- Huyền Diệp, có muốn chúng ta phái người giúp ngươi một hồi hay không.
Chương 968 Chiến cuộc kết thúc (2)
Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Không cần, đối phó Cuồng Chiến, ta một cái là đủ, các ngươi đi bắt Lãnh Vô Tẫn đi.
- Tốt.
Đám người Thiên Luân không có nhiều lời, năm người hóa thành năm đạo lưu quang, trong nháy mắt truy về phía Lãnh Vô Tẫn.
Thánh Phỉ Thành nguyên bản Huyền Nguyên sôi trào, trong khoảnh khắc liền khôi phục yên tĩnh.
Lúc này dân chúng trong Thánh Phỉ Thành mới tĩnh lại, không ít võ giả bị uy thế khủng bố của đám người Cửu Trần ép quỳ rạp dưới đất, lúc này sắc mặt khó coi bò lên.
Đồng thời trong thành cũng vang lên tiếng kêu rên thống khổ liên tiếp, không ít võ giả bởi vì tới gần, bị xung kích lan đến, cả người vết thương đầy rẫy, vô cùng chật vật.
Trong đó thê thảm nhất, là võ giả bị huyết quang của Đoạn Thiên Lang ăn mòn, tất cả đều hóa thành nước mủ, cực kỳ tanh tưởi, trong đó có mấy cái không có chết, kéo nửa cái thân thể, thống khổ gào thét, vô cùng thê thảm.
Tất cả mọi người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
- Mụ nội nó, đây chính là Võ Vương đại chiến sao, thật con mẹ nó quá mạnh.
- Xác thực là đáng sợ, sinh thời, có thể nhìn thấy một trận đại chiến như vậy, thực sự là kinh thiên động địa.
Một đám võ giả, dồn dập nghị luận, cực kỳ kích động, cũng có một chút người lẫn nhau quan tâm an ủi.
- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Một tên võ giả nhìn phía đồng bọn của mình.
- Đương nhiên không có chuyện gì, vừa nãy ngươi không thấy, quả thực quá hiểm, Đoạn Thiên Lang bắn ra một vệt ánh sáng màu máu, ngay ở trên đầu ta nổ tung, cũng may Kim Cương thể của ta đã luyện đến tầng thứ hai, cảnh giới kim cương bất diệt, huyết quang kia bị đàn hồi trở lại, nổ chết một tên Võ Tôn, đáng tiếc y phục của ta bị ăn mòn ra một cái động, con bà nó, vũ bào này là ta bỏ ra năm mươi huyền tệ mua, đau lòng chết ta rồi.
Một tên Võ Sư mặt mày xám xịt, đau lòng nói.
- Hừ, ngươi như vậy tính là gì, vừa nãy Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu một quyền đánh hụt, quyền khí bay thẳng đến trên mặt ta, ngươi cũng biết, Phục Hổ quyền của ta đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, ta trung bình tấn một trát, triển khai hàm nghĩa chí cao của Phục Hổ quyền, trực tiếp đánh tan quyền khí, chỉ là trên tay phá chút da, hiện tại còn chảy máu.
Một đại hán khác rầm rì nói, một bộ dáng dấp cao thủ.
- Lấy hai người các ngươi cũng ở đây la ó? Bị người lan đến gần cũng không biết hoàn thủ, vừa nãy là Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang hạnh vận, không chọc tới ta, nếu không thì, ta đã sớm triển khai Đại Lực Kim Cương chưởng đánh ngã hai người bọn họ, ở Thánh Phỉ Thành ta diễu võ dương oai, cũng không nhìn trường hợp một chút.
Một nam tử gầy yếu xấu xí cười nhạo nói, một mặt xem thường.
Đúng lúc này, một đội thành vệ quân thân mặc áo giáp đi tới, đầu lĩnh căm ghét nhìn bọn họ một chút, lạnh lùng nói:
- Cút.
- Vâng, vâng!
Mấy người đang hưng phấn khoác lác, lập tức cúi đầu, ảo não rời khỏi, đầu cũng không dám ngẩn lên.
Lúc này, một tên thành vệ quân vội vội vàng vàng đi tới.
- Tìm được thành chủ đại nhân chưa?
- Bẩm thống lĩnh, không tìm được thành chủ đại nhân, không biết đi đâu.
Đại hán nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Không tìm được thì thôi, mọi người lên tinh thần cho ta, nhất định phải giữ gìn trật tự, có nghe hay không.
- Vâng.
Xèo, xèo!
Ngoài Thánh Phỉ Thành, Cuồng Chiến điên cuồng chạy trốn, cả người hắn máu me đầm đìa, trên mặt điên cuồng mà dữ tợn.
Mà sau lưng hắn, Diệp Huyền triển khai Lăng Hư Chi Vũ, như giòi trong xương, chết cắn không tha.
- Đáng chết, đáng chết, tốc độ của tiểu tử này làm sao sẽ nhanh như thế, Kim Quang Độn của ta lại không thể bỏ qua hắn, đáng ghét.
Cả người Cuồng Chiến ánh vàng lấp loé, không ngừng bộc phát tinh huyết, nhưng trước sau không cách nào thoát ly Diệp Huyền lần theo.
Hô!
Rốt cục, hắn rơi ở trên một gò núi, oán độc nhìn Diệp Huyền, bởi vì hắn biết, tiếp tục truy đuổi như thế, khí huyết của hắn rất nhanh sẽ biến mất hầu như không còn, đến thời điểm đó ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Diệp Huyền rơi vào trước người Cuồng Chiến, lạnh lùng nói:
- Không trốn nữa sao?
Cuồng Chiến ánh mắt hung ác:
- Chuyện gì cũng từ từ, Huyền Diệp, ta thừa nhận...
Vù!
Hắn còn không nói hết lời, trong hai con ngươi của Diệp Huyền đột nhiên bắn ra hai ánh sáng vô hình, Huyễn Cấm Chi Nhãn lặng yên triển khai, con ngươi của Cuồng Chiến nhất thời ngẩn ngơ.
Thừa dịp trong nháy mắt này, Độc Tài Chi Kiếm bổ vào hai tay cùng hai chân của Cuồng Chiến, đánh nát tứ chi, cốt cách màu trắng lẫn vào huyết nhục, quăng tung một chỗ.
- A, ngươi...
Lúc này Cuồng Chiến mới thanh tỉnh lại, thống khổ kịch liệt khiến cho vẻ mặt của hắn vặn vẹo lên.
Hắn vạn lần không ngờ, Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, căn bản không hề có một chút dấu hiệu.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta có thể nghe ngươi muốn nói gì rồi.
- Đáng chết.
Cuồng Chiến tức giận đến phun ra một ngụm máu, ở Thánh Phỉ Thành chiến đấu, để Cuồng Chiến rất rõ ràng mình không phải là đối thủ của Diệp Huyền, vì lẽ đó vừa nãy hắn chỉ muốn dời đi Diệp Huyền chú ý, tìm cơ hội ra một kích tất sát, ai biết Diệp Huyền giảo hoạt như vậy, trước một bước động thủ, để kế hoạch của hắn triệt để tan vỡ.
Sớm biết như vậy, vừa nãy hắn liền nên động thủ, chí ít còn có một tia hi vọng, mà hiện tại, trong lòng hắn có chỉ là hối hận.
Biết mình trốn không thoát, Cuồng Chiến dữ tợn nói:
- Tiểu tử, ngươi trước tiên chớ đắc ý, đắc tội Huyền Cơ Tông, ngươi chắc chắn phải chết, Lam Quang học viện căn bản không bảo vệ được ngươi.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, vốn chuẩn bị lập tức hạ sát thủ hắn, không khỏi hoãn lại, cười lạnh nói:
- Thật không? Huyền Cơ Tông ngươi, chỉ là một trong mấy thế lực hàng đầu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, nhiều nhất cùng Lam Quang học viện tương đương mà thôi, có cái gì có thể ngông cuồng như thế.
- Ha ha ha.
Cuồng Chiến cười to, tiếng cười ngông cuồng, ánh mắt oán độc:
- Lam Quang học viện, Lam Quang học viện tính là thứ gì, không bao lâu nữa, Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đến thời điểm đó, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Há, vậy ta ngược lại muốn nghe một chút, Huyền Cơ Tông làm sao để Lam Quang học viện xoá tên khỏi Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Ha ha ha, ngươi muốn lừa ta? Vô dụng, có bản lĩnh ngươi liền giết ta, ngược lại cuối cùng ngươi cũng không sống nổi, ha ha ha.
Cuồng Chiến cười to, giữa hai lông mày mang theo vẻ dữ tợn, chỉ là ánh mắt của hắn, lại chắc chắc không ngớt, căn bản không giống như ăn nói linh tinh.
Chương 969 Võ Hồn tự bạo
Diệp Huyền chau mày, Huyền Cơ Tông, chỉ là cùng Lam Quang học viện tương đương, luận tiếng tăm, Lam Quang học viện thậm chí mạnh hơn một điểm, sao Cuồng Chiến này tự tin như thế, Huyền Cơ Tông nhất định sẽ thắng lợi?
Trong lòng hơi động, Diệp Huyền híp mắt nói:
- Câu nói này, ta nghe nhiều rồi, lúc trước Cuồng Phong kia chết, cũng đã nói lời nói tương tự, nhưng hiện tại, ta vẫn sống rất tốt, mà Cuồng Phong kia, đã sớm hài cốt không còn, nha, nói không chắc Cuồng Phong kia đã trở thành đồ ăn cho yêu thú nào đó, hóa thành một đống phân a.
Cuồng Chiến đột nhiên kích động lên, điên cuồng chuyển động thân thể, con ngươi đỏ đậm.
- A, đáng ghét, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
- Ta nghĩ ngươi là không có cơ hội này, nếu như ngươi không muốn cùng con trai của ngươi kết cục giống nhau, ta kiến nghị ngươi, tốt nhất phối hợp một chút.
Cuồng Chiến phun ra một ngụm nước miếng:
- Ta nhổ vào, muốn ta phối hợp? Nằm mơ.
Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh nói:
- Xem ra không cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, ngươi là sẽ không nói.
Hô!
Trong mi tâm bắn ra một luồng hỏa diễm hư vô, hỏa diễm bao phủ Cuồng Chiến lại, bắt đầu thiêu đốt thân thể của hắn.
Đầu tiên hòa tan, là áo giáp trên người Cuồng Chiến, trận văn phía trên ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, căn bản không có chút sức chống cực, trong nháy mắt liền nhũn ra, từ từ hóa thành chất lỏng.
Mà Huyền Nguyên cấp bảy của Cuồng Chiến, tương tự không có một chút năng lực chống đỡ nào.
- Chuyện này...
Trong ánh mắt của Cuồng Chiến lộ ra một tia kinh sợ, kinh hãi nói:
- Ngọn lửa này của ngươi, Thiên Hỏa, đây là Thiên Hỏa.
Tự mình thể nghiệm đến Vô Tận Dung Hỏa, Cuồng Chiến rốt cục nhìn ra Diệp Huyền triển khai, dĩ nhiên là Thiên Hỏa trong truyền thuyết.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Không sai, uy lực của Thiên Hỏa, tin tưởng ngươi rất rõ ràng, nếu như ngươi không nói ra một vài thứ, ta không ngại đưa đốt ngươi thành than cốc.
- A, ngươi cái ma quỷ này, súc sinh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Cuồng Chiến thống khổ gào thét, ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, thân thể của hắn bắt đầu hòa tan.
Chỉ là hắn trước sau cắn chặt hàm răng, nửa câu không nói.
Con ngươi của Diệp Huyền lạnh lẽo, hắn không phải một kẻ tàn nhẫn, thế nhưng hắn biết rõ, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình, cử động của Huyền Cơ Tông, quá mức quỷ dị, hắn nhất định phải biết đối phương đến cùng muốn làm gì.
Vô Tận Dung Hỏa không ngừng thiêu đốt, bên ngoài thân Cuồng Chiến đã bắt đầu tiêu hóa.
Cuồng Chiến rốt cục không chịu đựng được, gào thét nói:
- Ta nói, ta nói.
Diệp Huyền thu hồi Vô Tận Dung Hỏa, lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta nói...
Trong mắt Cuồng Chiến đột nhiên lướt qua một tia dị mang, trên đỉnh đầu, Võ Hồn trong nháy mắt xuất hiện, Lục Đạo tinh hoàn lẫn nhau vờn quanh, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố, từ trên người Võ Hồn kịch liệt lan tràn ra.
Diệp Huyền biến sắc, Cuồng Chiến đây là muốn tự bạo Võ Hồn.
- Ha ha ha, chết đi.
Cuồng Chiến dữ tợn cười to, Lục Tinh Võ Hồn, kịch liệt bành trướng, chỉ lát nữa là sẽ nổ tung.
- Phong cho ta!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, trong tay không ngừng đánh ra từng đạo từng đạo hồn quyết, đi vào trong Võ Hồn của Cuồng Chiến, đồng thời một luồng hồn lực vô hình, bao phủ lại vùng thế giới này.
Võ Hồn của Cuồng Chiến sắp nổ tung, vì đó mà ngừng lại.
- Ngươi dĩ nhiên...
Cuồng Chiến cả kinh, không ngờ Diệp Huyền ngay cả Võ Hồn của mình tự bạo cũng có thể ngăn cản, ánh mắt của hắn điên cuồng nói:
- Vô dụng, ta muốn tự bạo Võ Hồn, ai cũng ngăn không được.
Hồn lực kịch liệt gợn sóng, Lục Tinh Võ Hồn thật vất vả bị ngăn lại, lần thứ hai bạo động lên.
- Thật không?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, một bóng người hư vô ở trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện, chính là Thôn Phệ Võ Hồn, bốn đạo tinh hoàn lóng lánh, sức hút mạnh mẽ bỗng dưng sinh ra, bắt đầu nuốt chửng Võ Hồn của Cuồng Chiến.
Cuồng Chiến lập tức cảm giác được, Võ Hồn của hắn đang bị nuốt chửng, theo lực lượng Võ Hồn trôi qua, đã không cách nào tự bạo.
- Đây là món đồ quỷ quái gì?
Ánh mắt của hắn kinh hãi, dại ra nhìn Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, cả kinh nói:
- Võ Hồn, song Võ Hồn, ngươi lại là song Võ Hồn.
Cuồng Chiến hầu như không thể tin được con mắt của mình, Thiên Hỏa, song Võ Hồn, tên này đến tột cùng là biến thái nơi nào đến?
Hô!
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Lục Tinh Võ Hồn của Cuồng Chiến liền bị Diệp Huyền nuốt chửng không còn một mống, một loại cảm giác thoải mái từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra.
Mắt trần có thể thấy, khí tức trên người Thôn Phệ Võ Hồn càng thêm ngưng tụ, đồng thời bóng mờ cũng càng thêm rõ ràng.
Thu hồi Thôn Phệ Võ Hồn, Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, cùng nhau lấy ra đi.
Cuồng Chiến sợ hãi nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi đến cùng là ai?
Thiên Hỏa, song Võ Hồn, đây căn bản không phải thiên tài mà Mộng Cảnh Bình Nguyên có thể bồi dưỡng được.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hiện tại ngươi cảm thấy, Huyền Cơ Tông còn có thể giết ta sao?
- Như thế thì lại làm sao?
Cuồng Chiến thu lại khiếp sợ trên mặt, oán độc nói:
- Ta thừa nhận, ngươi để lão phu giật mình, lão phu không thể giết chết ngươi, không oan, có điều, luôn có người có thể giết chết ngươi, chờ một ngày tử vong đến kia, ngươi sẽ hối hận, hối hận đắc tội Huyền Cơ Tông ta, ha ha ha.
Tiếng cười của Cuồng Chiến như ma quỷ, cực kỳ thê thảm.
Ầm!
Trong tiếng cười, thân thể Cuồng Chiến ầm ầm nổ tung lên, đả kích cường liệt bao phủ ra, nham thạch, cây cối xung quanh tất cả đều nát tan, hóa thành bột mịn.
Thân thể Diệp Huyền cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn gian nan ổn định thân hình, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, sắc mặt khó coi nói:
- Đáng chết, dĩ nhiên tự bạo.
Hắn vốn còn muốn từ trong miệng Cuồng Chiến tìm được một ít tin tức, ai biết, tên này dĩ nhiên tình nguyện tự bạo huyền hải, cũng không muốn nói ra bất luận cái gì.
Đương nhiên, coi như Cuồng Chiến không tự bạo, Diệp Huyền cũng sẽ không để cho hắn sống tiếp.
Trong núi rừng, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Võ Hồn tự bạo, huyền hải tự bạo, đều cần bí pháp đi xúc động, mà những bí pháp này, thông thường không phải tông môn phổ thông có thể có được.
Còn có Bạo Huyết Hóa Ma Đan kia, đều tỏ rõ, Huyền Cơ Tông không phải bình thường.
- Không biết đám người Đông lão như thế nào.
Diệp Huyền lắc đầu, phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền ở địa điểm mọi người ước định hội hợp.
Năm người Thiên Luân đã chờ đợi ở kia, bên cạnh bọn hắn, Lãnh Vô Tẫn hôn mê, cả người bị huyền liên khóa chặt.
Chương 970 Bình nguyên chấn động (1)
Thấy rõ Diệp Huyền, đám người Thiên Luân dồn dập tiến lên, dò hỏi:
- Huyền Diệp, Cuồng Chiến đâu?
- Chết rồi.
Diệp Huyền lắc đầu một cái:
- Hắn tự bạo.
Đám người Thiên Luân giật mình.
- Tự bạo, Cuồng Chiến kia có cốt khí như vậy?
Có thể thành cường giả Võ Vương, tất cả đều là người tài ba trong võ giả, muốn đi tới Võ Vương, hoàn toàn là liếm máu trên lưỡi đao, trải qua vô số sinh tử.
Bình thường nhóm cường giả này, rất ít sẽ tự bạo, dù sao sống sót, mới có hi vọng.
- Có lẽ vậy.
Diệp Huyền cười cợt, có điều hắn rõ ràng, sở dĩ Cuồng Chiến tự bạo, hoàn toàn là bởi vì biết ở trên tay mình, hắn tuyệt đối sẽ không tồn tại, cho nên mới lựa chọn được ăn cả ngã về không, nỗ lực thương tổn mình, thậm chí kéo mình xuống nước.
Xèo!
Không lâu lắm, Đông lão cũng quay về, trong tay hắn mang theo Tà Sát, Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão này, giờ khắc này hai tay mất hết, cả người máu me đầm đìa, huyền hải trong cơ thể cũng bị triệt để phong ấn, vận dụng không được chút Huyền Nguyên nào.
Ở tình huống như vậy, khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn, cả người tràn ngập tà khí, cười gằn nói:
- Gia hỏa Lam Quang học viện, các ngươi bắt ta về, lại không giết ta, là muốn làm gì? Hê hê kiệt, lẽ nào là muốn từ trong miệng ta được tin tức gì? Hay là nói bắt ta uy hiếp Huyền Cơ Tông? Hê hê kiệt.
Con ngươi hắn chuyển động, quỷ dị lạnh lẽo.
Khi biết tin tức Cuồng Chiến tự bạo, Tà Sát gằn giọng nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Huyền khàn giọng nói:
- Cuồng Chiến lão thất phu này, lại lựa chọn tự bạo, lẽ nào hắn không biết chết tử tế không bằng sống sót sao, hay là nói, hắn biết một số bí mật, bị diệt khẩu?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Nói nhảm một câu nữa, ta sẽ để ngươi hối hận vì có mồm.
Xèo.
Lại một vệt sáng lướt tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Dược lão, nhưng bên cạnh hắn không có một bóng người, Chu Triển Luân cũng không có.
- Dược lão, ngươi không sao chứ?
- Chu Triển Luân kia đâu?
Mọi người dồn dập dò hỏi.
Dược lão sắc mặt tái xanh nói:
- Bị hắn chạy trốn.
Chạy trốn?
Mọi người có chút ngạc nhiên, mọi người phân tán lần theo, đều là phân tích qua thực lực lẫn nhau, lấy thực lực của Dược lão, tựa hồ không nên bị Chu Triển Luân chạy thoát a.
Dược lão ngưng tiếng nói:
- Thời điểmtTa cùng Chu Triển Luân chiến đấu, đột nhiên bốc lên một Võ Vương khác, người này liên thủ với Chu Triển Luân, lão phu chỉ có thể lực ép, thời khắc sống còn, Chu Triển Luân bỏ qua Khôi Địa Thú, đổi lấy cơ hội cho bọn họ chạy trốn, chờ ta đánh giết Khôi Địa Thú, đã không tìm được tung tích của đám người Chu Triển Luân.
Trong lòng mọi người cả kinh, Chu Triển Luân lại bị người cứu? Vậy Cửu Trần cung phụng sẽ không sẽ xảy ra vấn đề gì chứ?
Nội tâm mọi người đều thấp thỏm.
May mà chính là, chỉ trong chốc lát, Cửu Trần cung phụng trở lại vị trí mọi người ước định.
Ở bên cạnh hắn, Đoạn Thiên Lang cả người máu me đầm đìa, uể oải suy sụp, rơi vào trong hôn mê.
Khí tức trên người hắn chập trùng bất định, huyền mạch trong cơ thể nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều chịu đến tổn thương rất lớn, cả người đã suy yếu đến đáy cốc.
- Cửu Trần cung phụng, ngươi thành công?
Bọn người Đông lão kinh hỉ, đám người Lãnh Vô Tẫn, mặc dù là Thái Thượng trưởng lão trong Huyền Cơ Tông, nhưng dù sao không phải nhân vật hạch tâm nhất.
Mà Đoạn Thiên Lang liền không giống, thân là Huyền Cơ Tông phó tông chủ, Võ Vương tầng ba, có thể tính là cao tầng chân chính của Huyền Cơ Tông, nắm lấy hắn, so với nắm lấy mười cái Lãnh Vô Tẫn còn hữu dụng.
Cửu Trần cười nhạt nói:
- Đoạn Thiên Lang này dùng Bạo Huyết Hóa Ma Đan, tác dụng phụ quá lớn, dược hiệu vừa hết, căn bản không cần lão phu động thủ, người này liền thực lực tận phế, hôn mê bất tỉnh, vì không cho hắn vẫn lạc, còn lãng phí một viên đan dược của lão phu, mấy người các ngươi thế nào?
Dứt lời, Cửu Trần nhìn về phía đám người Diệp Huyền.
Sau khi nghe nói Cuồng Chiến tự bạo, sắc mặt Cửu Trần không có thay đổi gì, nhưng chờ hắn nghe được Chu Triển Luân lại bị người cứu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.
Hắn lạnh lùng nói:
- Dược lão, ngươi có nhìn ra, cứu hắn đến tột cùng là người nào không?
Dược lão lắc đầu:
- Người này trên mặt đeo mặt nạ, huyền thức căn bản không có cách thẩm thấu, hơn nữa công pháp trên người cũng hết sức đặc thù, không nhìn ra là người phương nào.
- Đeo mặt nạ?
Cửu Trần nhíu mày:
- Lẽ nào là người của Minh Nguyệt đế quốc?
Hắn trầm tư chốc lát nói:
- Bất kể là ai, chúng ta rời khỏi nơi này đã, lúc trước gây ra gợn sóng quá to lớn, ta xem không bao lâu nữa, sẽ có cường giả chạy tới, hiện tại tình trạng của chúng ta đều không ở đỉnh cao, đừng xảy ra cái gì bất ngờ mới tốt.
Ngay sau đó, đám người Cửu Trần ngồi lên Luyện Kim Phi Chu, cũng không kịp nghĩ lãng phí huyền thạch, toàn lực thôi thúc Luyện Kim Phi Chu, bằng tốc độ kinh người quay về Lam Quang học viện.
Giờ khắc này.
Ở trong núi rừng cách đám người Cửu Trần hơn ngàn dặm.
Thở phì phò!
Hai đạo lưu quang trong nháy mắt rơi xuống.
Đầu lĩnh chính là Chu Triển Luân, hắn biểu hiện phẫn nộ, ánh mắt đỏ như máu, gầm hét lên:
- Lam Quang học viện chết tiệt, lão phu nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng Khôi Địa Thú, dĩ nhiên liền chết như thế.
Khôi Địa Thú kia, tuy vẻn vẹn là cấp sáu đỉnh cao, nhưng nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc Võ Vương, đồng thời còn nắm giữ huyết thống viễn cổ, những năm này theo Chu Triển Luân, lập xuống chiến công hiển hách, ai biết lại ở chỗ này ngã xuống, để Chu Triển Luân tâm thương yêu không dứt.
Một Võ Vương khác mang theo mặt nạ đạm mạc nói:
- Triển Luân huynh, đừng ở chỗ này đau lòng, ngươi có thể bảo vệ một mạng, đã xem như phúc lớn mệnh lớn rồi.
Hắn cởi mặt nạ xuống, dĩ nhiên là Thánh Phỉ Thành Chu Kinh Nghĩa thành chủ.
Chu Triển Luân liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Chu Kinh Nghĩa, mấy người chúng ta ẩn giấu ở Thánh Phỉ Thành các ngươi, chưa từng có lộ diện qua, ngoại trừ tông chủ, vị trí của ta bất luận người nào cũng không biết, Lam Quang học viện kia là làm sao biết được chúng ta ở Thánh Phỉ Thành?
Tuy Chu Triển Luân không có nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hiển nhiên là hoài nghi vị trí của mình tiết lộ, cùng Chu Kinh Nghĩa có quan hệ.
Chu Kinh Nghĩa biến sắc, lạnh giọng nói:
- Chu Triển Luân, rắm có thể loạn thả, nhưng lời không thể nói loạn, không phải lão phu, vừa nãy ngươi đã bị người Lam Quang học viện bắt được, lại còn hoài nghi ta. Nếu như vậy, vậy hiện tại ngươi liền đi đi, có điều nếu bị người của Lam Quang học viện bắt, cái kia cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.