• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI TỪNG XUYÊN QUA BỘ PHIM NÀY (3 Viewers)

  • Chương 157

– Màn diễn thứ tư? – Trưởng thôn phá lên cười, – Chưa từng có màn diễn thứ tư nào cả.



Nó sự thực là như thế nào?



– Từ lúc ông sinh ra người trong thôn đã luôn diễn kịch với ông. – Ninh Thanh nói bên tai Ninh Ninh, – Họ cũng không thật sự quý mến ông, tôn trọng ông, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi…



Dừng một chút, anh cười trầm thấp:



– Nâng ông lên cao là để ngày sau đạp ông rơi xuống tận đáy.



Màn diễn thứ tư vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn ở đó.



Ba màn diễn khác đều đặt ở trên sân khấu kịch, chỉ duy nhất màn thứ tư là đặt ở hiện thực, ngày ngày đêm đêm, liên tục diễn không ngừng, diễn viên là người Ninh gia, là mọi người trong thôn.



Nhưng đó là vì cái gì?



Những bi kịch và hài kịch như vậy được tạo ra trên màn ảnh để giành được sự đồng cảm và nước mắt của khán giả, nhưng chúng có tác dụng gì?



– Cháu có thể tưởng tượng được không, tất cả những người bên cạnh ông đều là giả tạo. Bà cụ hằng ngày cho ông ăn cơm, người bạn từ nhỏ lớn lên với ông, trưởng thôn nuôi nấng ông như một người cha…tất cả bỗng chốc thay đổi trong nghi thức tế tổ, họ đánh ông mắng ông và sỉ nhục ông, nhưng họ vẫn cảm thấy thoải mái, nói rằng cho ông ăn cho ông uống, giả bộ tốt với ông chỉ để cuối cùng họ cảm thấy bớt tội lỗi hơn. – Ninh Thanh tự giễu nói, – Cho nên nào có màn thứ tư đâu? Đây là màn thứ tư, người trong thôn diễn kịch với ông.



Hoặc là nói diễn kịch với chúng ta.



Sau tấm mặt nạ, ánh mắt Ninh Ninh quét qua những gương mặt tràn đầy khát vọng, đầy tham lam.



Nếu không phải bà ngoại đột ngột nổi lên ý tưởng mang theo mẹ tái giá với người ngoài thôn thì có lẽ họ đã tiếp tục kéo dài màn thứ tư truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, trình diễn cùng một tiết mục, cuối cùng rơi vào kết cục giống nhau.



– Chúng ta không có thù oán gì, tại sao họ lại phải làm như vậy? Họ dành mười hai mươi năm chỉ để làm cho ông vui vẻ thôi hay sao? Không, cho dù có một hai người sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức này thì không phải ai cũng sẵn lòng dốc sức, nhất định là có lý do để khiến cho người trong thôn và ngoài thôn kiên trì như thế. – Ninh Thanh cười quỷ dị, – Nghĩ đi nghĩ về cũng chỉ có một lý do…



Cố ý.



Họ cố ý muốn đả kích Ninh Thanh, muốn làm cho anh kinh ngạc, để cho anh cảm thấy cuộc đời của mình giống như một trò cười, rồi làm cho anh phẫn nộ tột đỉnh.



Ba màn diễn của nghi thức tế tổ hoàn toàn là lừa gạt chính là để che giấu màn thứ tư, che giấu lý do thật sự.



—— Cống hiến màn diễn thứ tư hoang đường này, cống hiến nhân vật chính bị người người đùa bỡn kia cho Rạp chiếu phim Nhân Sinh.



– Cháu gái đang làm gì thế? – Gã từng trúng vé số kêu to, tiếng sấm nặng nề qua đi, cuối cùng mưa bắt đầu rơi xuống, gã đưa tay lau nước mưa trên mặt đi, mất kiên nhẫn sốt ruột thúc giục, – Nhanh bắt đầu đi!



Nước mưa cọ rửa thân thể Ninh Ninh, cọ rửa bóng tối quanh người cô cùng với mặt nạ trắng như tuyết trên mặt cô.



– Đừng sốt ruột. – Cô thong thả nói, – Đã nói trước rồi, đợi lát nữa ba vị nào đi vào?



Gã từng trúng vé số sửng sốt, hỏi:



– Cái gì ba vị?



– Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ bắt đầu chiếu phim vào đúng 12 giờ đêm mỗi ngày, các bộ phim được chiếu ngẫu nhiên, không ai biết buổi tối hôm nay sẽ chiếu bộ phim gì, cháu chỉ biết…- Ninh Ninh nhìn quanh mọi người, – Trong các người chỉ có ba người được đi vào xem.



Mọi người ồ lên xôn xao, gã từng trúng vé số lập tức phản bác:



– Nói bậy, sao chỉ có thể là ba người đi vào được?



– Bởi vì mọi người nhiều nhất chỉ có thể lấy được ba vé trên người cháu. – Đôi mắt sau tấm mặt nạ liếc trưởng thôn, – Nghi thức tế tổ tổ chức hằng năm còn chẳng phải là vì điều này sao, để hành hạ một người, bất kể họ là họ Ninh hay không chỉ cần người đó tuyệt vọng đau đớn khổ sở, Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ tổng cộng sẽ gửi cho người đó ba chiếc vé, mà chỉ có người có vé mới có thể đi vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh.



Đây là lý giải của Ninh Ninh đối với nghi thức tế tổ này.



Nếu không vì sao thôn này lại muốn hành hạ một người như thế? Có vết xe đổ của Bùi Huyền, phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh chính là họ muốn lấy vé.



– Không hề có việc này. – Trưởng thôn phản bác, nói chắc như đinh đóng cột, – Tổ tiên tôi đều ở trong thôn, đều chủ trì nghi thức tế tổ, thứ cháu nói từ trước đến nay tôi chưa từng nghe bao giờ, cháu hãy mở rạp chiếu phim ra để tất cả mọi người ở đây đi vào đi.



Ninh Ninh nhìn chằm chằm ông ta rất lâu.



Kỳ lạ, thoạt nhìn ông ta không giống như đang nói dối.



– Thứ ông nói từ trước đến nay cháu cũng chưa từng nghe nói tới. – Ninh Ninh nói, không kém phần dứt khoát chính trực, bởi vì cô cũng chưa từng nói dối, – Tình huống hiện tại ông cũng thấy rồi đấy, dùng cách thức của ông không hề có bóng dáng rạp chiếu phim gì cả, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp của cháu.



– Cháu sao có thể được? – Trưởng thôn rống lên, sau đó ngẩn người, tiếng nói dần suy yếu đi, – Cháu làm sao có thể…



Làm sao không thể?



Ninh Ninh sinh ra và lớn lên ở bên ngoài thôn, từ trước đến nay cô chưa từng diễn màn thứ tư.



Cách thức đã từng dùng trên người Ninh Thanh không có tác dụng gì với cô, hoặc là nói tình huống hiện tại đã hoàn toàn trái ngược, trước kia là người trong thôn diễn kịch cho người Ninh gia xem, hiện tại là Ninh Ninh diễn kịch cho họ xem, làm cho họ ngạc nhiên, đau đớn khổ sở, giận dữ và phẫn nộ tột độ.



Một người đàn ông phẫn nộ đẩy ngã trưởng thôn, người khác vội vàng kéo gã giữ chặt gã, gã vừa giãy giụa vừa gào to như phát ti3t:



– Hãy cho tôi một lời giải thích, năm nào cũng đòi tôi tiền, năm nào tôi cũng cho các người bao nhiêu là tiền, cuối cùng tôi được cái gì?



Dưới cơn mưa lớn, trưởng thôn ngồi trong bùn lầy không nói lời nào.



– Đúng vậy, hãy cho chúng tôi lời giải thích đi.



– Tôi không cần giải thích, vé đâu? Cho tôi vé!



– Mày là thá gì, so thứ tự trước sau hay so bối phận lớn nhỏ khi nào đến lượt mày.



– Dừng lại, tất cả dừng lại, vé còn chưa nhìn thấy mà mọi người đã nội chiến rồi, đừng bị mắc mưu.



– Nói đi cũng phải nói lại, ai có thể chứng minh nhất định phải có vé mới vào được?



– Tôi có thể chứng minh.



Âm thanh ồn ào nhốn nháo hỗn loạn bỗng nhiên dừng lại, mọi người đồng thời nhìn theo tiếng nói, ánh mắt dừng ở trên người Ninh Ngọc Nhân.



– Tôi có thể chứng minh. – Ninh Ngọc Nhân lặp lại câu nói, sau đó đi đến bên Ninh Ninh, quay người lại nói với mọi người, – Hầu hết những người ở đây có lẽ không biết nhau, nhưng họ đều biết tôi.



Đây không phải khoe khoang mà là một tuyên bố thực tế.



Là một thế hệ ảnh hậu, hơn nữa còn là ảnh hậu nổi tiếng chưa rời khỏi giới giải trí, chỉ cần nơi nào có TV là nơi đó có cô ấy, dẫu cho người không xem TV cũng có thể nghe đến cô ấy từ người khác.



– Tôi xuất đạo khá muộn, nổi tiếng cũng khá muộn, nhưng mà gần như là nổi tiếng sau một đêm, các người không thấy kỳ lạ chút nào hay sao? Một người dựa vào cái gì mà có sự thay đổi lớn như thế ở trong một đêm? – Ninh Ngọc Nhân tự hỏi tự đáp, – Bởi vì tôi cũng như một số bạn và một số cha mẹ của bạn, đã từng đến Rạp chiếu phim Nhân Sinh, hơn nữa không chỉ một lần.



Đúng như Ninh Ngọc Nhân đã nói, trong nhóm người ở phía dưới này từ bên ngooài thôn trở về, có người lớn tuổi, có người trẻ tuổi, bởi vì nghi lễ cúng bái tổ tiên đã đình chỉ từ lâu cho nên có thể phỏng đoán ra được, trong số họ thật sự có một số ít người thật sự đi vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nhưng cũng có rất nhiều trong số họ không đi vào, mà một số thành viên gia đình trực tiếp đã đi vào và họ đã nhận được thừa kế bởi nó.



– Trưởng thôn không chọn tôi, nguyên nhân tôi không trở thành Lâu chủ cũng rất đơn giản. – Ninh Ngọc Nhân tự giễu nói, – Có thể lấy được trên người Ninh Ninh ba tấm vé, còn ở trên người tôi chỉ có một tấm…Tổng cộng là bốn vé, tuy rằng không thể thỏa mãn mọi người, nhưng ít ra bốn người có thể đi vào không phải tốt hơn hay sao? Chúng tôi có vé, chúng tôi biết rạp chiếu phim ở đâu, chúng tôi có thể dẫn mọi người đi.



Ninh Ngọc Nhân đứng ra lên tiếng, mọi người có người tin có người không tin, cũng có người kích động nói:



– Cần gì phiền phức như thế, cứ làm theo tôi nói giết nó đi…



– Nhỡ đâu giết nó mà rạp chiếu phim vẫn không xuất hiện thì sao?



– Ai gợi ý thì đi làm đi, dù sao tôi cũng không làm đâu. Tôi không muốn còn chưa tiến vào rạp chiếu phim thì đã biến thành kẻ giết người chạy trốn khắp nơi rồi.



– Nhìn tôi làm gì? Đừng hy vọng là tôi làm! Các người không muốn làm kẻ phạm tội, lẽ nào tôi muốn?



Nếu thực sự không có sự lựa chọn, ngược lại còn có người sẽ bí quá hoá liều. Nhưng hiện tại có lựa chọn, hơn nữa là ba lựa chọn – dù sao thì cũng có ba tấm vé, có đúng không?



Một con đường sống ở ngay trước mặt, ai mà bằng lòng trở thành tội phạm giết người dưới sự giám sát của công chúng, lợi ích là lợi ích của mọi người, nhưng bất lợi là bất lợi của một người, vì thế vé còn chưa xuất hiện mà một đám đã tranh chấp mặt mũi đỏ phừng phừng.



– Dừng lại, tất cả dừng lại. – Trưởng thôn vẫn ngồi dưới đất, hai con trai đỡ hai bên dìu ông ta đứng lên, quát lớn vài tiếng nhưng không có một ai chịu nghe ông ta nói, ông ta quay đầu lại nói với người của thôn, – Đừng xem nữa, mau đi ngăn cản họ đi.



Có một người tiến lên mấy bước, nhưng nhìn thấy mọi người đều án binh bất động, vì thế lại lui trở về.



– Trưởng thôn, thôi bỏ đi. – Có người tốt tính lên tiếng. – Đều là tài chủ của thôn cả, cần gì phải đắc tội với họ.



Trưởng thôn yên lặng nhìn họ, quyền lợi nói một không hai của bậc cha chú tổ tông có từ đâu? Có từ nghi thức tế tổ, có từ rạp hát Nhân Sinh xuất hiện trong nghi thức tế tổ, nhưng lúc mà rạp hát không xuất hiện, loại quyền uy này cũng sụp đổ.



Các thôn dân dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta, lại có người do dự mở miệng:



– Trưởng thôn, chúng ta chắc chắn chết già ở nơi này, nhưng những người khác cũng như con cái nhà người khác vẫn muốn ra ngoài, mà muốn xông xáo lăn lộn bên ngoài thành công thì cũng chỉ có thể trông cậy vào những tài chủ này thôi, có đúng không?



Thay đổi, tất cả thay đổi rồi. Trưởng thôn nhìn bọn họ, trong lòng vừa trống rỗng vừa tuyệt vọng, lắc đầu nói:



– Tại sao các người đều tin nó mà không tin tôi? Mẹ con nó đều là kẻ lừa đảo, mẹ con nó đều là kẻ lừa đảo, căn bản không hề có màn thứ tư, càng không có vé…vé…



Một tấm vé bay xuống trước mặt ông ta.



Ánh mắt ông ta cũng rơi xuống đất theo, nhìn nó nhẹ nhàng rơi xuống đất và nổi trong một vũng nước nhỏ.



Một tờ giấy mỏng màu vàng, mặt trái có dấu hình tròn, bên trong con dấu viết chữ vé vào cửa, bên phải là khung hình chữ nhật, giữa khung có chữ viết Rạp chiếu phim Nhân Sinh.



Thế giới lập tức tĩnh, tiếng người tiếng mưa rơi tất cả đều biến mất.



Trưởng thôn cúi đầu, nhìn chòng chọc vào tấm vé kia lẩm bẩm:



– Không thể nào, không thể nào…



– Nhìn đi. – Một giọng nói quỷ dị sau lưng vang lên, là Ninh Ninh, – Đây chính là vé xem phim Nhân Sinh.



Ông ta quay đầu lại mắt trợn lên muốn phản bác nhưng lại bị một người đối diện nhào tới, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba…



– Đừng giành! Tôi bắt được trước!



– Hừ, xếp hàng mua bánh bao còn có thứ tự trước sau à?



– Cút hết đi! Người quyên tiền cho thôn hằng năm nhiều nhất là tôi, vé phải thuộc về tôi!



Tai nghe là giả, nhưng mắt thấy là thật.



Không ai biết được tấm vé này từ đâu mà có.



Nhưng họ đều biết rằng người không có khả năng liên hợp cùng Ninh Ninh lừa dối họ nhất chính là trưởng thôn.



Cho nên vé đột nhiên xuất hiện ở trước mặt trưởng thôn, những người không tin Ninh Ninh nhất lúc này đã tám mươi phần trăm tin những lời nói trước đó của cô: Tra tấn một người, bất kể họ có là họ Ninh hay không nhưng chỉ cần người đó đau đớn khổ sở tuyệt vọng thì rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ gửi cho người đó ba tấm vé.



Đám đông xúm lại trước vũng nước nhỏ, ai chen không được thì xúm quanh trưởng thôn, lắc vai ông điên cuồng, vừa chửi ông, chỉ ước ông nhổ ra ngay hai tấm vé còn lại.



– Ồ, chó cắn chó. – Từ xa chứng kiến cảnh này, Ninh Ngọc Nhân cười lạnh, sau đó quay sang Ninh Ninh, đôi mắt nhìn cô rất lâu mới lạnh nhạt nói, – Con không phải Ninh Ninh, con là ai…Con làm sao vậy?



Ninh Ninh không biết mẹ đã nhìn thấy gì trên mặt cô.



Cô chỉ cảm thấy mặt cô rất nóng.



Từ lúc người trong thôn bắt đầu cãi nhau thì mặt cô đã nóng bừng lên.



…… Không, là mặt nạ bắt đầu nóng lên.



Ninh Ninh gỡ mặt nạ xuống, tay chạm vào nóng như lửa đốt, cô bị bỏng buông vội tay ra, mặt nạ nằm trên mặt đất, mưa rơi xuống nó bị hấp thành hơi nước phát ra tiếng xèo xèo, khói trắng tràn ngập, càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, dần dần lan ra sương mù màu trắng bao phủ toàn bộ mọi người ở đây.



– Mọi người nhìn xem, đó là gì thế? – Đột nhiên có người hô.



Màn sương mù này đến quá quỷ dị, vừa quỷ dị lại to lớn.



Ở bên trong đó, Ninh Ninh cùng Ninh Ngọc Nhân ôm chặt lẫn nhau, trái tim hai người đều đập rất mạnh, nghe thấy tiếng người kia la to, Ninh Ninh nhìn theo tiếng la đó, nhưng mà màn sương mù quá dầy quá đặc làm cô không nhìn thấy bộ dạng đối phương, chỉ thấy được bên trong màn sương mù trắng từng bóng người màu đen bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng cô.



Nhìn phía sau cô.



Ninh Ninh từ từ quay đầu lại.



Sương mù dày đặc cuồn cuộn giống như những đám mây bốc hơi, hai ngọn đèn lồ||g trước cửa theo sương mù dày đặc trôi về bên phải, đèn lồ||g chiếu sáng sáng một tòa cao lầu, một tòa rạp chiếu phim cổ xưa.



Hết chương 157
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom